1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 83 · Kế sách tạm thời (2)

      San Nương hoài nghi nhìn , bỗng nhiên cười lạnh tiếng, “Ta tin ngươi! Kế hoạch của ngươi ràng là có lợi cho ngươi.”

      Bỗng dưng, trong ngực Viên Trường Khanh dâng lên trận buồn bực. thể tưởng tượng được, lời nàng lại như dao đâm vào lòng , dao thấy máu —— tuy rằng nàng sai chút nào. Đuôi mắt hơi hơi nheo lại, đột nhiên thẳng sống lưng, lãnh đạm : “Tất nhiên rồi. Đó gọi là có lợi dậy sớm. Đối với ta có gì tốt sao ta phải giúp ngươi?” Lại , “Đối với ngươi lợi, ngươi khẳng định cũng làm.”

      San Nương ôm đầu gối, sâu kín thở dài, thừa nhận : “Cũng phải.”

      Trong lòng Viên Trường Khanh lại im lặng rỉ máu.

      Trầm mặc trong chốc lát, nhìn nàng : “Thế nào? Cuối cùng ngươi có muốn suy nghĩ lại ?”

      San Nương cắn môi, bên trầm tư, bên như là theo bản năng mà vỗ về hoa văn vỏ kiếm nẹp chân nàng.

      Viên Trường Khanh ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, yên lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, dần dần, nhìn đến ngẩn người. Thế nên lúc San Nương lần nữa lên tiếng, liền giật mình.

      “Chính là , chúng ta trước tiên đính thân giả……”

      “Đính thân .” Viên Trường Khanh , “Chỉ là ngươi có thể tuỳ ý huỷ bỏ hôn ước……” ngừng lại nghĩ, rồi bỏ thêm điều kiện, “Ít nhất năm sau.”

      San Nương trừng cái, “Thế khác gì đính thân giả!”

      Viên Trường Khanh há mồm muốn phản bác, San Nương lại trừng mắt liếc cái, : “Tóm lại, trước tiên chúng ta đính thân, chờ sau khi lời đồn thổi qua ……” Nàng bỗng ngừng lại chút, : “Chỉ có “ta" có thể huỷ bỏ hôn ước sao?! Vậy còn ngươi?” Nàng nhấn mạnh chứ “ta".

      Viên Trường Khanh hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, “Bản thân ta cả đời kết hôn cũng chẳng vấn đề gì. Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý gả cho ta, ta cũng có thể cưới ngươi.”

      “Tưởng bở!” San Nương hề nghĩ ngợi liền gầm lên tiếng.

      Viên Trường Khanh nhìn nàng lẳng lặng chớp mắt, cười : “Đúng vậy, tưởng bở. Ngươi chịu giúp ta, ta phải ngàn ân vạn tạ. Lại bắt ngươi hy sinh cả đời giúp ta, quả là làm khó ngươi rồi.”

      San Nương ngẩn ra. Nụ cười của Viên Trường Khanh dần mở rộng. bỗng nhiên giơ tay, vuốt mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt của nàng, : “Ta rồi mà, ta thực thích ngươi. Như là ……” dừng chút, ngón trỏ lại lần nữa mơn trớn vết thương má nàng, “Kỳ ta hâm mộ Hầu Thụy, có thể có người muội muội như ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, về sau có thể coi ta như ca ca của ngươi.” Dừng chút, lại cười , “Kỳ ta cũng là ca ca ngươi. Biểu ca, phải sao?”

      San Nương trừng cái, “Bang” phát mà mở tay ra.

      Mắt Viên Trường Khanh chợt lóe, lại lần nữa duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng: “Mặt ngươi bị gai cào ở đây này. Ngươi biết đau sao?”

      San Nương cả kinh, vội vàng giơ tay sờ sờ mặt, lúc này mới cảm thấy hơi hơi đau, nhịn được hốt hoảng : “A, cào sâu lắm ? Có khi nào huỷ dung luôn ?”

      Viên Trường Khanh ngẩn người, đột nhiên cười ra tiếng: “Biết ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy ngươi giống tiểu nương đấy”. Lại , “ sao, chỉ cắt qua tầng da giấy mà thôi. Ở chỗ ta có Ngọc Dung Cao dùng trong cung, hiệu quả liền sẹo rất tốt.” Lại , “Đáng tiếc ta tới vội vàng, quên mang theo gói thuốc tuỳ thân, bằng bây giờ ngươi cũng phải chịu đau.” Lại , “Ngươi đem tóc xoã ra , ướt sũng như vậy bị cảm lạnh đó.” Dừng chút, lại : “Còn quần áo……”

      Đôi mắt San Nương thon dài nay trừng lớn. đến nội dung lải nhải, chỉ riêng việc lải nhải trái câu, phải chuyện hoàn toàn khác với Viên Trường Khanh nàng biết hai đời nay……

      Viên Trường Khanh hơi mỉm cười, đứng lên, đến bên kia cái giá bằng cành cây tự chế, quay đầu lại bảo San Nương: “Quay đầu .”

      San Nương hiểu gì. Viên Trường Khanh lại thèm giải thích tiếp, mà bắt đầu cởi áo.

      San Nương hết hồn, vội vàng ngoảnh đầu , quát: “Ngươi làm cái gì đó?!”

      “Mặc quần áo ướt người khó chịu sao?” Viên Trường Khanh trầm giọng cười , “Ta dùng quần áo của ta che ở giữa, nếu ngươi dám, cũng học theo ta cởi hết . Chung quy so với cảm lạnh tốt hơn nhiều.”

      San Nương đột nhiên quay đầu lại trừng hướng Viên Trường Khanh. Đây là lần đầu nàng biết được lại có cả mặt vô lại thế này……

      Mà lúc nàng quay đầu qua mới phát , cái giá Viên Trường Khanh chế tác treo quần áo kia rồi. Tấm áo choàng đen treo như tấm rèm, đem Viên Trường Khanh che ở bên kia cái giá, khiến nàng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vai lưng trần trụi của . San Nương liền nghĩ tới vết thương ngừoi lần trước. Nàng muốn hỏi thăm lại bỗng nhiên mở miệng được, liền cắn răng cái —— chắc là lành rồi!

      Tuy giờ vào hạ, núi ban đêm vẫn khá lạnh, huống chi bên ngoài mưa còn đổ ào ào. Nhưng kể cả khi cả người ướt đẫm, San Nương cũng dám học Viên Trường Khanh thực cởi quần áo, đành phải lê thân quần áo ẩm ướt, cố gắng ngồi gần lò sưởi. Nàng chỉ nghe theo ý kiến của chút là đem đầu tóc ướt xoã tung ra, dựa vào lò sưởi mà hong khô tóc.

      Cả đêm bị trói rồi chạy trốn rồi té ngã, mặc dù đùi vẫn rất đau, hơi ấm từ lò sưởi vẫn làm San Nương ngăn được cơn buồn ngủ dâng lên. Nàng đem cái trán gác ở đầu gối lành lặn, dần dần ngủ gà ngủ gật.

      Ngủ trong tư thế như vậy đương nhiên thoải mái. Nàng giật mình, suýt nữa ngã nhào, lại được người kịp thời đỡ lấy.

      “Nhũ mẫu……” San Nương mơ hồ kêu tiếng, muốn mở to mắt, lại có ngón tay ấm áp khẽ đè mí mắt nàng lại.

      “Ngủ .” thanh ôn nhu vang lên bên tai, bàn tay nâng vai nàng, đem nàng đặt nằm xuống. Sau đó đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ mơn trớn lông mày nàng, ngón tay xẹt qua trán, nhàng vuốt làn tóc nàng.

      San Nương thoải mái khẽ hừ tiếng, cọ cọ mặt vào “gối đầu” êm ái rắn chắc, nghoẹo đầu sang bên liền ngủ say luôn.

      Tới khi nàng tỉnh lại, mặt trời lên cao rồi. Nằm ở sàn nhà gồ ghề mấp mô, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu nàng tỉnh ngủ hoàn toàn nhanh đến như vậy. Nhất thời nàng quên mất vết thương đùi, lúc ngồi dậy động vào chỗ đau. Cơn đau ập tới lập tức đánh bay hết bất cứ cơn ngái ngủ nào.

      Yên lặng thở dốc hồi lâu, San Nương mới hoàn hồn. Nàng ngẩng đầu, lúc này mới phát ra tấm chăn nàng đắp chính là tấm áo choàng đen của Viên Trường Khanh. Mà chủ nhân cái áo còn ở trong phòng nữa.

      San Nương quay đầu nhìn về phía cửa, bỗng nhiên nhìn thấy bím tóc đen nhánh rủ xuống vai. Nàng khỏi sửng sốt, duỗi tay cầm bím tóc kia xem xét, sau đó yên lặng chớp mắt trận —— nàng có thể sửa đồng hồ Tây Dương tiến cống nhưng lại chưa từng thắt được bím tóc nào tử tế thế này……

      Như vậy, bím tóc này là ai giúp nàng thắt, tất nhiên là cần cũng biết. Bỗng dưng, trận cảm xúc biết là xấu hổ buồn bực hay là khốn quẫn dâng lên. San Nương đỏ mặt thấp giọng mắng: “Đăng đồ tử*!”

      *Đăng đồ tử: kẻ dâm tặc háo sắc. Đại khái là cách mắng khi có kẻ trêu đùa, sàm sỡ con nhà lành mà ở đây là nhân lúc chị ngủ lần mò bện tóc cho chị.

      @Khủng Long : Chương nào bị mất thế bạn ui? Huhu chương trước khi mình edit mình cũng được quyền sửa bài. Nếu cần bạn inbox email cho mình, mình gửi bản mình có cho bạn đọc tạm nha =D
      Last edited: 23/3/21

    2. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      @Yến.Yến mấy pic khoảng từ 4 mấy 5 mấy á. Hong nhớ lắm tại chương nào lỗi mình nhảy qua bên convert đọc nà :v

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, ý thổ lộ nhưng sai thời điểm rồi ơi

    4. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 84 · Mèo con nổi giận (1)

      Trải qua đêm tĩnh dưỡng, có lẽ vì đau chết lặng, vết thương đùi San Nương rốt cuộc còn giống như hôm qua, đau đến mức nàng thể tập trung tinh thần mà tự ngẫm.

      Bình tĩnh suy nghĩ lại lần, nàng cảm thấy Viên Trường Khanh có chút làm quá, tình hẳn là nghiêm trọng như lời . Hơn nữa kể cả tình có nghiêm trọng đến vậy, chỉ cần nàng để bụng cần gì để ý người khác thế nào! Cùng lắm nàng cả đời lấy chồng. Với tính tình ngũ lão gia, chừng có thể thoải mái bao dung cho điểm tuỳ hứng nho này của nàng…… Nếu như vậy cũng được, nàng còn có thể tránh đến Phật đường……

      Trong lúc nàng trầm tư suy ngẫm, Viên Trường Khanh trở lại.

      người mặc bộ quần áo xanh lá hơi cộc, San Nương liền biết, hẳn là người của mới tìm tạm tới. Chỉ là, có vẻ để người của lại gần căn nhà . Ngay cả chính cũng chỉ đứng ở cửa hỏi nàng: “Cảm thấy thế nào rồi?”

      Nàng ngẩng đầu, nhíu mày nhìn : “Ta vẫn cảm thấy tình còn đến mức đó.”

      Viên Trường Khanh trầm mặc. cũng đoán được sau khi nàng tỉnh lại, có khả năng hối hận về dao động tối hôm qua. Lại nghĩ rằng, hoài nghi của nàng làm thất vọng như vậy, “Ta muốn đánh cược may rủi với người khác.” dựa vai vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực như muốn phòng vệ.

      “Ta lại tình nguyện đánh cược lần!” San Nương , “Vàng sợ lửa, vài câu đồn đãi vớ vẩn làm sao đánh gục được ta. Ta lại phải lần đầu bị người ta kéo vào thị phi.”

      “Người nhà ngươi sao?” Viên Trường Khanh hỏi.

      “Phụ thân ta luôn để ý tới ánh mắt người khác. Ông ấy hẳn ủng hộ ta.”

      “Ta tới phụ thân ngươi. Tổ mẫu ngươi, còn cả người trong tộc Hầu thị, ngươi cảm thấy bọn họ làm thế nào?” dừng chút, lại : “Ngày hôm qua lúc lên núi tìm các ngươi, ta phái người tới nhà ngươi trong thôn trang truyền tin. Ta dặn dò bọn họ thận trọng từ lời đến việc làm. Nhưng hôm nay người của ta báo lại là có di nương trong thôn trang làm ầm ĩ hết lên. Nàng ta còn trực tiếp sai người mang chuyện của ngươi báo cho trong tộc.”

      San Nương sững lại. Nàng nghĩ tới, Mã di nương lại hận nàng đến thế. Dừng chút, nàng vẫn quật cường : “Ta tin bọn họ có thể làm gì ta!”

      Viên Trường Khanh trầm ngâm ở cửa, rốt cuộc vẫn đến, quỳ gối cách nàng xa, nhìn sâu vào mắt nàng : “Còn có việc ta vẫn chưa cho ngươi.”

      đem chuyện Viên Sưởng Hưng cấu kết cùng bọn bắt cóc lại lần. San Nương nghe đến kinh ngạc trợn mắt há mồm @@.

      , làm như vậy…… rốt cuộc là vì cái gì?!” —— vì “ hùng cứu mỹ nhân”?! Vì muốn nàng “Lấy thân báo đáp”?! Nghĩ thế nào cũng thấy quá hoang đường!

      “Sợ là bởi vì ta.” Viên Trường Khanh nhìn nàng chớp mắt.

      “Ngươi?!” San Nương bị nhìn đến căng cả da mặt.

      “Đúng vậy.” Viên Trường Khanh gật đầu, “ từ luôn như vậy. Chỉ cần là thứ gì ta để ý nhiều hơn chút, liền phá. Ngươi…… bị ta liên luỵ.”

      San Nương lại chớp chớp mắt, nghi hoặc nghiêng đầu, “Mắt nào của nhìn thấy ngươi để ý đến ta hơn chút? Sao ta lại biết gì hết? Hơn nữa chúng ta ràng chưa làm ra việc gì khiền người ta bàn tán!”

      Viên Trường Khanh khe khẽ thở dài, vốn muốn cho nàng biết cảm xúc của đối với nàng. Có số việc, chính mình biết là tốt rồi.

      “Trong lòng ta coi ngươi như muội muội ta.” .

      Cùng lời , tối qua cũng như vậy. San Nương cũng coi là . Nàng phất phất tay, lại nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt với Viên Trường Khanh: “Lời khó nghe phải trước cho ngươi biết, ta mặc kệ có phải đệ đệ ngươi hay , thù này ta nhất định phải báo!”

      Viên Trường Khanh nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi tay vỗ vỗ đầu nàng, “Ngươi có muốn khoan hồng độ lượng, ta cũng muốn trả thù.”

      Động tác của quá nhanh, San Nương kịp phản ứng lại. Tới khi nàng nghiêng đầu tránh, sớm thu tay. “Mắc cái gì cứ phải động chân động tay loạn! Ta lại chẳng phải muội muội ngươi !” Nàng bực bội quát khẽ.

      Viên Trường Khanh hơi cong cong đuôi mắt, nhưng ý cười kia chưa tới đáy mắt bị thu liễm lại.

      “Tình huống dưới chân núi thực phức tạp hơn xa so với tưởng tượng của ngươi.” lại , “ đến lão thái quân nhà ngươi là người trọng thể diện, chỉ tính chuyện Viên Sưởng Hưng làm, nhà ta cũng muốn bắt ta cưới ngươi để ép chuyện này xuống.”

      San Nương phẫn nộ, “Bọn họ cho rằng bọn họ có thể……”

      Lời nàng còn chưa dứt, Viên Trường Khanh đồng tình gật gật đầu: “Bọn họ luôn cho rằng bọn họ có thể.” Lại , “Nếu ta đồng ý, ta cũng đoán được bọn họ thả những lời đồn đại gì ra ngoài. Bọn họ , ta có ý đồ xấu với ngươi nên mới buộc Viên Sưởng Hưng giúp ta bắt cóc ngươi. Viên Sưởng Hưng chỉ là nghe theo lệnh của huynh trưởng mà thôi. Hoặc là dứt khoát , ngươi với ta vốn có tư tình, lên kế hoạch lén lút gặp gỡ núi. Chẳng qua do làm việc kín kẽ, bị kẻ xấu biết được thông đồng với nhau lợi dụng thời cơ. Tóm lại, chỉ cần có thể giúp Viên Sưởng Hưng thoát khỏi liên đới, bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn nào.”

      San Nương ngẩn ngơ, đột nhiên ngẩng cao cổ : “Ta tin! Chẳng lẽ còn vương pháp nữa sao?!”

      “Vương pháp?” Viên Trường Khanh cười giễu, “Tri phủ Giang là con chó trong tay môn hạ của vị trong cung kia, nhà ta lại……”

      dừng chút, khiến San Nương nhớ tới việc mất quyền thừa kế, lại tiếp: “ lại, chuyện này vẫn là ta liên lụy ngươi. giờ ta giúp triều đình làm chút việc, cụ thể chuyện gì ta thể cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần biết rằng, trước mắt ta bị người khác nhìn chằm chằm là được rồi. Những người đó chỉ ước gì ta có điểm sơ suất cho nên kể cả chúng ta vốn có gì, chỉ sợ cũng bị người khác dựng cho thành có. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ được biện pháp tương đối ổn thoả kia. Đó gọi là ‘ Núi xanh còn đó lo thiếu củi đốt’. Ta vẫn luôn cho rằng ở thời điểm bất khả kháng, đầu tiên phải bảo vệ lấy bản thân mình, sau đó mới mưu tính chuyện phản kích.”

      San Nương ngơ ngẩn nhìn . Nàng nghĩ tới sau lưng chuyện này lại có nguyên nhân phức tạp như vậy.

      Tất cả đều là do !

      Nghĩ tới bóng ma tâm lý kiếp trước, San Nương chỉ cảm thấy như tảng đá lớn đè nặng ngực, khiến nàng phen thở nổi, “Ta, ta muốn……” Nàng mang theo sợ hãi, nhìn Viên Trường Khanh liên tục lắc đầu.

      Tuy sớm biết rằng San Nương luôn có kháng cự vô cớ với , giờ thấy nàng cứ nhất quyết cự tuyệt như vậy, Viên Trường Khanh cũng nhịn được mà buồn bực trong lòng.

      rũ mắt, yên lặng hít sâu, tận đến khi áp chế được buồn bực trong lòng mới ngẩng đầu : “Ta biết như vậy thiệt thòi cho ngươi nhưng đây là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ ra rồi —— chỉ đối với ta, đối với ngươi cũng vậy. Ta biết ngươi muốn gả cho ta, chúng ta chỉ đính thân tạm thời để giấu diếm tai mắt những người kia. Về sau, thế nào cũng có cơ hội huỷ mối hôn này. Đợi đến lúc đó, ta cũng đủ năng lực bảo vệ ngươi chu toàn, để ngươi bị những người đó đem ra gièm pha tối ngày.”

      nhìn nàng. Nàng trầm mặc vùi đầu vào đầu gối.

      Viên Trường Khanh cũng trầm mặc theo lát, lại : “Nếu…… ta là nếu thực khả năng rất kia xảy ra, tình như chúng ta mong muốn, ngươi thể gả cho ta, ta cam đoan với ngươi, mấy chuyện rối loạn lung tung trong nhà ta nhất định phiền đến ngươi. Ta nhất định bảo vệ ngươi chu toàn. Trước khi gả cho ta ngươi sống thế nào sau này y như thế. Ta cầu ngươi vì ta làm bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, ngươi có bất cứ chuyện phiền toái gì đều có thể giao cho ta. Ta thay ngươi ứng phó.”

      Tới lúc này San Nương mới đột nhiên tỉnh ngộ. Kiếp trước, chuyện nhà Viên Trường Khanh quả thực chưa từng phiền đến nàng…… Mà những gì Viên Trường Khanh vừa miêu tả, chẳng phải chính là nàng kiếp trước hay sao!?

      Viên Trường Khanh ra lời bảo đảm này vốn là hy vọng giúp San Nương giảm bớt lo âu. nghĩ tới lời vừa dứt, San Nương liền trực tiếp từ trạng thái âu lo vượt lên thành nôn nóng. Nàng phẫn nộ đấm phát xuống đất, hướng quát: “Ta có chết cũng gả cho ngươi!” Nhìn trợn tròn mắt ngạc nhiên, nàng oán hận buông thêm câu, “Cùng lắm chết cho xong việc, xong hết mọi chuyện!”

      Liên tục hai từ “chết" doạ Viên Trường Khanh nhảy dựng. cúi đầu, đôi mắt đen thâm trầm tựa như mang theo tia cảm xúc nào cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.

      “Gả cho ta thực khiến ngươi khó chấp nhận như vậy?”

      Tuy rằng nỗ lực che dấu, bàn tay dùng sức nắm chặt thành quyền kia vẫn tiết lộ cảm xúc chân . Nàng ngẩng đầu quật cường mà nhìn về phía .

      đột nhiên quay người lại, tới cạnh cửa, chắp tay sau lưng trầm mặc nhìn về phía núi non ngoài xa.

      San Nương ra là người miệng cứng lòng mềm nhưng nhìn bóng lưng , nàng lại bỗng nhiên có loại khoái cảm trả thù sâu sắc.

      làm gì là nàng phải làm theo ư?! Nàng cười lạnh tiếng, ôm đầu gối đem mặt chôn ở trong khuỷu tay —— còn cái gì mà như thế là tốt nhất cho nàng! ràng chính là biện pháp đỡ tốn công nhất cho ! Nếu , nàng cũng chọc phải phiền toái này! Giờ muốn tự trấn an lương tâm liền bắt nàng gả cho ……

      “Nếu ngươi cảm thấy ta đưa ra biện pháp này để tự trấn an lương tâm cứ coi là thế .”

      Bỗng nhiên, Viên Trường Khanh .

      San Nương ngẩng đầu, vẫn chỉ thấy đứng ở cửa đưa lưng về phía nàng. Trời mưa dầm dề mấy ngày nay bỗng nhiên lại tạnh. Ngoài cửa bỗng rực rỡ ánh mặt trời bao trọn lấy thân ảnh , làm nổi bật lên bóng dáng màu đen cao lớn tịch. (Editor: cũng biết chọn chỗ spotlight mà đứng quá ^^)

      San Nương dời mắt.

      “Còn có,” Viên Trường Khanh xoay người lại, nhìn nàng : “Ngươi cũng cần hoài nghi mấy chuyện ta mới với ngươi là bịa đặt. Tối hôm qua sở dĩ ta cho ngươi biết nhiều như vậy, thứ nhất là bởi vì ngươi bị thương, còn trải qua quá nhiều kinh hách; thứ hai, có số việc ta cũng mới biết tin sáng nay.” Dừng chút, lại : “Đúng như ngươi đoán, ta quả thực là suy nghĩ nhiều, nhưng ta là người luôn muốn phòng ngừa chu đáo. Tìm cách ngăn chặn trước khi việc phát sinh chung quy vẫn tốt hơn là khi việc xảy ra rồi bó tay chịu thua. Hơn nữa, ta cũng phải muốn bắt ngươi gả cho ta, chỉ là đính thân mà thôi. Ngươi tới chết còn sợ, hẳn là tương lai huỷ hôn cũng bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn đại vớ vẩn kia. Hay là……”

      dừng chút, đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Hay là ngươi nghĩ ra cách gì tốt hơn rồi?”

      San Nương ngẩng đầu trừng mắt với . Kiếp trước nàng luôn có cái cảm giác bị nghiền nát chỉ số thông minh này……

      “Ta rồi, ta ghét ngươi cứ như vậy……”

      “... đoán ngươi suy nghĩ cái gì?” Viên Trường Khanh .

      San Nương mím chặt môi.

      Viên Trường Khanh lại bỗng nhiên hơi mỉm cười, lần nữa quỳ chân trước mặt nàng, “Ngươi ghét nhất là ta lần nào cũng đoán đúng nữa cơ.”

      Dừng chút, nhìn vào mắt nàng : “Ngươi coi như là vì ta . Theo đạo nghĩa ta cũng nên tới nhà ngươi cầu hôn. Huống chi, thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy.”

      San Nương bực bội ngẩng đầu, “Ngươi đây là làm ơn rồi đòi báo đáp sao?!”

      “Có gì thể?” mỉm cười, bàn tay to lại lần nữa dừng đầu nàng.

      ngươi đừng động tay động chân!” San Nương bực bội mà đẩy tay ra.

      Viên Trường Khanh ngoan ngoãn thu tay, lại đem khuỷu tay gác ở đầu gối, nhìn San Nương cười : “Trước kia ta có nuôi con mèo.”

      San Nương ngẩn ra, biết tại sao đột nhiên lại đổi đề tài.

      “Lúc nó giận dỗi giống ngươi như đúc. Sau đó ta cứ như thế này mà dỗ nó.”

      vừa vừa vươn tay lên đầu San Nương xoa xoa, xoa đến mức San Nương lập tức học theo mấy con mèo bị chọc giận, duỗi móng vuốt qua cào .

      “Ngươi mới là mèo!”

      Viên Trường Khanh là người tập võ, chẳng tốn chút sức nào cũng tránh được tay nàng, lại đứng bên xoa đầu nàng lần nữa, : “Ta là ngốc, mấy việc này vốn nên tìm ngươi thương lượng làm gì. Ta trực tiếp tìm ngũ lão gia cầu hôn. Nếu phụ thân ngươi đồng ý, ngươi cũng trách được ta, ta chỉ theo lệ mà làm.”

      Nếu nàng là mèo , San Nương nhất định do dự mà nhào qua cào nát mặt .

      Editor: Gả hay gả, gả hay gả lời :v chị cò cưa mấy chương còn chưa chốt được thôi để hôm sau cha già xuất chốt giùm cho ;)

      @Khủng Long: Bạn có chuyện đọc là mình yên tâm rùi. Cứ tưởng bạn skip chương lại sót tình tiết gì cũng nên ^^. Mình cũng thử làm pic mà lỗi quá trời lỗi nên thôi YOLO :-((


    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      @Yến.Yến chắc tại mấy pic đầu khá lâu rồi á nên nó lỗi nè, hong sao đâu. Dù sao bồ cũng rất kiên trì với bộ này, cố lên nhaaaaaq
      Yến.Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :