123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Hòa Yên LinhYến.Yến thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chào cả nhà, sau khi được đồng ý của chị Hằng và bạn Hen, mình xin được chính thức debut với tư cách là editor mới ^_^ Đây là truyện đầu tiên mình edit nên tốc độ cứ gọi là rùa bò ngoài sức tưởng tượng của mình, mong mọi người thông cảm và góp ý cho mình nếu có chỗ nào còn chưa nuột. Mình cảm ơn nhiều nhiều nha!! Vì sốt ruột nên mình post trước nửa chương 83. Ngày mai mình cố gắng hoàn thiện nốt nửa chương còn lại rùi post luôn nè (lạy trời có đoạn nào khó =D ) Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ và iu thương truyện ạ <3<3<3

      Chuơng 83: Ngộ biến tòng quyền (1)

      *Ngộ biến tòng quyền: Phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử cho thích hợp


      Viên Trường Khanh buông dây leo ra, nhàng rơi xuống bên người San Nương, cúi đầu yên lặng nhìn nàng. Lúc này gió càng trở nên dữ dội hơn, thổi theo tầng tầng lớp lớp mây đen tụ kín lại, đem mặt trăng vốn chỉ leo lét sáng hoàn toàn che khuất . Mặc dù có ánh trăng, bằng thị lực của Viên Trường Khanh, vẫn có thể thấy ràng hoàn cảnh chật vật của San Nương.


      Chỉ thấy San Nương dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể nằm nghiêng mặt đất. Nàng ngẩng đầu nhìn , tóc dài ướt dầm dề dán lên khuôn mặt nhắn, khiến cho làn da vốn trắng nõn trông càng thêm tái nhợt, cũng khiến cho vết thương cằm kia càng thêm bắt mắt.


      Nhưng mà, ngay cả trong cảnh chật vật là thế, đôi mắt nàng nhìn vẫn cong cong như vậy, khóe môi cũng hơi hơi nhếch lên mang theo ý cười. Viên Trường Khanh đột nhiên cắn chặt răng, quỳ gối ở bên nàng, duỗi ngón tay nhàng mơn trớn vết thương má nàng.


      San Nương ngẩn ra, bị hành động đột ngột này của này làm cả kinh quên cả trốn tránh. Chờ đến lúc nàng phản ứng lại, Viên Trường Khanh sớm thu tay. Nàng nghĩ thầm muốn hỏi đây là ý tứ gì, nhưng ngước mắt lên bỗng nhìn thấy giữa hàng lông mày nhăn lại, nàng tức khắc dám lên tiếng —— theo kinh nghiệm đời trước, nàng biết lúc này Viên Trường Khanh tức giận, thực tức giận.


      đến Viên Trường Khanh người này, kỳ cũng dễ dàng tức giận. Nhưng khi thực phát giận rất là đáng sợ. San Nương cẩn thận nhìn nhìn , cuối cùng lựa chọn bảo trì trầm mặc.


      Lúc này, trận gió thổi qua, mang theo vài giọt mưa, hiển nhiên là trời lại muốn mưa. San Nương sớm ướt đẫm cả người, bị gió thổi qua, tức khắc hắt xì cái. Viên Trường Khanh thấy vậy đột nhiên đứng lên, xoay người cởi áo ngoài ra khoác lên người San Nương, thèm quan tâm là áo ngoài của kỳ thực cũng ướt hết rồi. San Nương chớp chớp mắt, thấy Viên Trường Khanh chỉ mặc độc kiện trung y (áo trong), thấp giọng : “Ta…… lạnh.”


      Viên Trường Khanh lên tiếng, chỉ duỗi tay ra kéo lấy cánh tay nàng, muốn đem nàng từ mặt đất kéo tới. San Nương vốn lớn lên vừa gầy vừa , Viên Trường Khanh lại tập võ từ bé, liền dễ dàng kéo được nàng lên. đùi San Nương vốn bị thương, chính nàng còn dám động mà cứ như vậy lại bị mạnh mẽ kéo tới, suýt nữa đau tới ngất xỉu. Nàng hét lên tiếng, móng tay lập tức gắt gao bấm chặt vào cánh tay Viên Trường Khanh. May mắn cho Viên Trường Khanh là San Nương vốn thích nuôi móng tay dài, bằng huyệt đạo tay cũng bị nàng bấm nát hết.


      Viên Trường Khanh kinh hãi, lập tức đông cứng lại đó dám nhúc nhích.


      “Nàng …… bị thương chỗ nào?”


      Rốt cuộc, cũng mở miệng câu đầu tiên sau khi gặp nhau. Giọng nghe có chút khàn khàn giống như ở ngoài kia kêu to khá lâu. San Nương lúc này lại có tâm trí nào chú ý đến giọng của Viên Trường Khanh, nàng là bị đau trận chết sống lại. Gắt gao nắm chặt cánh tay Viên Trường Khanh, đến tận khi cơn đau dần dần lui bớt, nàng mới thở gấp trả lời: “Chân ta gãy rồi.”


      Móng tay nàng dài, vậy mà cách ống tay áo vẫn bấm ra vài vết thương tay Viên Trường Khanh, có thể thấy được nàng đau đến mức nào. Viên Trường Khanh biểu tình phức tạp nhìn nàng, bàn tay rũ bên người tiếng động mà siết chặt.


      lâu tới khi San Nương ngẩng đầu lên, liền chỉ thấy khuôn mặt u ám của Viên Trường Khanh chăm chú nhìn nàng chớp mắt. Khuôn mặt căng cứng như phát giận với ai kia, mà cũng giống như cố phân cao thấp với ai kia.


      San Nương nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là ghét bỏ mình mang thêm phiền toái cho , liền vội đẩy cánh tay nắm tay nàng ra, cười : “Ta có việc gì, ngươi cần phải để ý, ta……”


      Tay nàng chợt đau nhói, cúi đầu nhìn lại thấy đem tay nàng cầm trở lại, lại còn nắm chặt.


      “Này……”


      Nàng giằng co hơi, Viên Trường Khanh mới chịu buông tay nàng ra.


      San Nương ngẩng đầu nhìn về phía , chỉ thấy ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn nàng đột nhiên trở nên thâm trầm, nhìn ra tia cảm xúc nào. Ánh mắt này khỏi làm nàng nhớ tới kiếp trước khi bọn họ cãi nhau —— , thực ra mà , là khi nàng muốn tìm cãi nhau —— biểu tình của khi đó, hung ác nham hiểm mà phẫn nộ nhưng lại lấy nhẫn nại cực đại cực lực khắc chế chính mình……


      Nàng cơ hồ là theo bản năng dời mắt . Nhưng lát sau, nàng bỗng nhiên nghĩ ra đời này nàng có phải là thê tử của đâu, liền lại xoay đầu tới, nâng cằm khiêu khích mà trừng mắt với .


      Cũng biết Viên Trường Khanh lúc này suy nghĩ cái gì, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng. Sau lúc lâu, mới đột nhiên nháy mắt, dời tầm mắt trước, nhìn cái chân bị thương bọc trong tà váy của nàng rồi lại cúi đầu trầm tư trận. Sau đó, giống như quyết định việc trọng đại trong lòng, dùng sức nắm chặt quyền, cúi đầu thầm câu, “Ta nhìn xem.” đợi San Nương phản ứng lại, duỗi tay nâng đầu gối nàng, nhàng cuốn làn váy phủ đùi bị thương của San Nương lên.


      Như thế này hợp lễ nghĩa!


      San Nương há miệng thở dốc, nghĩ thầm muốn phản đối, nhưng nhìn lại Viên Trường Khanh, đột nhiên ngậm miệng —— lúc này lại mấy lời như thế chỉ giống như nàng cố làm ra vẻ thôi.


      Dưới ánh sáng u ám, chân San Nương ra vừa trắng nõn lại thon dài. Đôi chân đẹp như thế nhưng lại vặn vẹo thành góc đáng sợ. Viên Trường Khanh nhìn đến trong lòng căng thẳng, quay đầu lại nhìn thoáng qua San Nương, thấy San Nương sớm ngoảnh đầu , tựa như dám nhìn tới vết thương. nhất thời nhịn được, rốt cuộc vẫn duỗi tay qua, nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, lẩm bẩm tiếng: “Đừng sợ.”


      San Nương ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh sớm thu tay lại, cúi đầu quan sát cái chân đau của nàng. San Nương tự giác mà theo ánh mắt liếc về phía vết thương. Chỉ liếc mắt cái, làm nàng quay đầu dám nhìn tiếp.


      lại có ý gì đây?!


      Giả bộ đem tóc ướt từ mặt đẩy ra, San Nương lặng lẽ sờ sờ gương mặt mình, trong lòng trận nghi hoặc. Có lẽ là vì thấy nàng dám nhìn hướng vết thương, Viên Trường Khanh liền lặng lẽ rời thân mình về sau, lấy lưng ngăn trở tầm mắt San Nương. giọng : “Ta muốn kiểm tra xem xương cốt chân ngươi bị thương ra sao, có thể đau chút. Nếu nhịn được, kêu lên cũng sao.”


      San Nương hết hồn, vội vàng duỗi tay ấn lên vai , “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”


      “Giúp ngươi nắn xương.”


      “Ngươi làm được?”


      Viên Trường Khanh đưa lưng về phía nàng gật đầu cái.


      San Nương cho rằng lấy tính tình của gật đầu tính là trả lời rồi. Nàng vốn trông cậy mở miệng, nghĩ lại tiếp: “Có biết chút.” nhấc đầu gối nàng lên, bàn tay cẩn thận dọc theo xương đùi của nàng hướng tới chỗ vết thương sờ soạng thăm dò, bình tĩnh đáp: “Khi còn đối với cái gì cũng tò mò, nhìn thấy cái gì mới lạ liền muốn học thử.”


      “Vậy là , ngươi chỉ học qua?” San Nương có chút tin tưởng, “Ngươi có từng nắn xương cho ai chưa?”


      từng.” Viên Trường Khanh thong dong lên tiếng, lại : “Xương cốt bị thương tốt nhất là cần nối lại ngay lập tức. Thời gian kéo dài càng lâu, đối với vết thương càng bất lợi.”


      Có lẽ, ngữ điệu thong dong bình tĩnh ấy của thực có thể trấn an lòng người. Tận đến khi tay dừng ở chỗ nàng bị thương, cơn đau mạnh mẽ đánh úp lại, San Nương mới kịp phản ứng, nhịn được mà đau đớn “A" lên tiếng. Nàng theo bản năng muốn đem chân kéo trở về. Ngặt nỗi cái chân kia lại bị Viên Trường Khanh chặt chẽ nắm lấy. Kết cục là nàng chỉ có thể ngã về phía trước, cứ như vậy liền nằm ở lưng Viên Trường Khanh.


      Viên Trường Khanh bối hơi cứng đờ người, tay lại hề bởi vì nàng hô đau mà dừng lại, vẫn như vậy trấn định mà nắn xương cho nàng.


      San Nương cũng biết chính mình lại sợ đau như vậy. Nàng cho rằng lúc mới té gãy chân là đau nhất, ai ngờ lúc này so ra còn đau hơn tới mấy lần. Nàng muốn giãy giụa, lại thắng nổi sức lực của Viên Trường Khanh. Cơn đau kia hành hạ liên tục tới khi nàng mất hết sức lực, chỉ có thể mềm mại tựa trán lưng Viên Trường Khanh, nỗ lực để cho chính mình kêu đến quá thảm. Chỉ tiếc là nàng có thể kiểm soát được thanh , cũng thể ngăn được nước mắt. Kết quả là trong lúc đau đớn khó nhịn, nàng khóc ra trận nước mắt và nước mũi giàn giụa.


      Ngay lúc San Nương cảm thấy sắp chịu nổi nữa rồi Viên Trường Khanh đột nhiên quay người lại, bàn tay to vỗ về sau gáy nàng, đem đầu nàng ấn vào trước ngực . bàn tay vòng ra sau lưng nàng, giống như nựng hài tử mà dỗ dành, nhàng trấn an nàng: “Được rồi, đừng khóc, xương nối tốt rồi, đau nữa……”


      Nếu đầu óc San Nương còn sáng suốt, nàng nhất định bị hành động của doạ sợ ngây người, nhưng lúc này ý thức của nàng vẫn dừng lại trong cơn đau đớn, liền khóc lóc mắng Viên Trường Khanh: “Ngươi cái tên lang băm, còn bằng giết ta , đau chết mất.”


      Viên Trường Khanh lên tiếng, chỉ dùng lực buộc chặt cánh tay ôm lấy nàng, phảng phất như làm vậy có thể thay nàng chia sẻ chút đau đớn người.


      Trước khi trở về kinh, quyết định đem Thập Tam nhi đặt vào trong lòng. Nhưng nay hiểu được: khi lòng hướng về người, phải muốn từ bỏ là từ bỏ được ……


      Kỳ San Nương cũng muốn khóc. Chẳng quản bị kinh hách cả ngày, chẳng quản chạy trốn trong đêm mưa gió, chẳng quản rơi xuống khe ngã gãy chân, chẳng quản cả lúc nối xương đau đến mức nàng giàn giụa nước mắt nước mũi, tất cả đều phải là nước mắt thực . Nàng cảm thấy nàng đều có thể ứng phó được. Tận đến khi bàn tay to ấm áp của Viên Trường Khanh vỗ về sau gáy, đem nàng ôm vào lồng ngực , tận đến khi nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể , cảm giác được hai tay hữu lực ôm lấy nàng, đột nhiên, chẳng vì lý do gì, nàng chỉ cảm thấy trận mềm yếu. Nàng cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa lạnh vừa đau, vừa sợ hãi. Cảm thấy vốn có thể tự mình chống đỡ cả thế giới bỗng nhiên liền sụp đổ từng chút . Bởi thế, nước mắt kia bất tri bất giác liền biến thành nước mắt thực , thậm chí còn chứa chút cam lòng.


      Quả thực nước mắt kia chứa đựng kinh hách của kiếp này, cũng chứa cả khúc mắc từ kiếp trước. Kiếp trước chỉ sợ nàng có khóc mù mắt, người đó cũng chỉ lãnh đạm tránh ra. Nàng làm sao nghĩ đến có ngày người đó cũng ôm nàng, giọng dỗ dành nàng ……


      Mà đúng lúc hai chữ “Kiếp trước” lên, khiến San Nương lập tức rùng mình, tiếng khóc đột nhiên im bặt. Nàng đột nhiên đẩy ra, lau nước mắt : “Thực xin lỗi, ta……”


      “Ta phải hướng ngươi xin lỗi.” Bỗng nhiên, Viên Trường Khanh cướp lời: “Ta dối.”


      San Nương ngước đôi mắt đẫm lệ, lúc này mới phát ra trán Viên Trường Khanh phủ đầy mồ hôi. Vài giọt mồ hôi thậm chí còn theo tóc mai giọt xuống dưới.


      Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười : “Ta dối. Ta từng nối xương, nhưng phải là nối cho người.”


      San Nương giật mình mới phản ứng lại: “Ngươi……”


      Nàng duỗi tay hung hăng chọc cái, nhưng cảm xúc đầu ngón tay truyền đến lại làm nàng chớp mắt trận. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mảng cơ ngực săn chắc trần trụi dưới ngón tay.


      Nàng cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh, sau đó lại khống chế được mà rũ mắt hướng về mảng da thịt tươi tốt kia. Da thịt trẻ trung đầy sức sống lại vừa trải qua trận nước mắt tẩy rửa, lóe lên mảnh ánh sáng oánh nhuận. Bờ vai thon dài ưu nhã kia khiến cho San Nương nhìn đến mặt đỏ tim run, vội vàng rời mắt nơi khác.


      Vì thế nàng liền nhìn thấy, chân trái nàng còn vặn thành góc kỳ quái như vừa rồi nữa. đùi nàng còn quấn tấm vải dệt màu trắng —— chính là áo trong của Viên Trường Khanh.


      Ngoại trừ áo trong áo ngoài, Viên Trường Khanh còn cống hiến luôn cả bảo kiếm của .


      Rũ mắt nhìn chuôi kiếm làm nẹp bó chân bất đắc dĩ, lại ngẩng đầu nhìn nửa thân trần của Viên Trường Khanh, San Nương nghĩ thế nào cũng ra rốt cuộc là Viên Trường Khanh cởi đồ lúc nào. Nàng chỉ nhớ được trận đau nên lời……


      Nàng nhanh chóng rời mắt , kéo áo ngoài của Viên Trường Khanh khoác người nàng xuống, quăng trả lại . Mà ở bên San Nương nhìn tới, Viên Trường Khanh cũng lặng lẽ đỏ mặt. Vừa rồi thấy nàng đau thành như vậy, chỉ nghĩ mau chóng giúp nàng nắn xương cho tốt, cũng nghĩ nhiều liền xé trung y…… Sau đó xem nàng khóc thành như vậy, nhất thời cũng nghĩ tới chính mình trong tình trạng thế nào, liền cứ tự nhiên như vậy mà ôm lấy nàng, dỗ dành nàng……


      Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên dỗ dành người, càng miễn bàn đến chuyện cùng người khác da thịt thân cận ……


      chỉ San Nương có nhiều cảm xúc với cái ôm đột ngột từ Viên Trường Khanh, kỳ Viên Trường Khanh cũng có vô số cảm xúc. từ mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ có nhà ngoại thực lòng quan tâm tới lại là nhà đại hán tử thần kinh thô, chính là loại người đổ máu đổ lệ, cho nên trong trí nhớ của chưa từng có ai ôm , cũng chưa từng ôm ấp ai. giờ nhất thời mất khống chế, đem Thập Tam nhi ôm vào trong ngực, cảm thụ được trong lồng ngực có bóng dáng nho , cảm thụ được gương mặt ấm áp của nàng dán trong lồng ngực , cảm giác mềm mại tê dại lan toả khắp nơi. Đó là loại chấn động sâu, đồng thời cũng là cảm giác thoả mãn khó thành lời.


      quay người mặc lại quần áo chỉnh tề, xong xuôi liền quay đầu : “Nhìn trời lại sắp mưa, sờ soạng xuống núi an toàn. Ta biết chỗ có thể tránh mưa, đợi mưa tạnh ta lại mang ngươi xuống núi.”
      Last edited: 14/3/21

    3. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Bài này mình định đăng ảnh mà biết lỗi sao ảnh bị trắng toát. Mod có thể xoá bài giúp mình hoặc chỉ mình làm thế nào xoá bài được ạ?
      Last edited: 14/3/21
      Hòa Yên Linh thích bài này.

    4. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Chào mừng editor mới, cảm ơn bạn dành thời gian và công sức để làm tiếp bộ này, thương nhiều <3<3
      Yến.Yến thích bài này.

    5. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chuơng 83: Ngộ biến tòng quyền (2)

      Tận đến lúc này, San Nương mới nhớ tới: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi làm sao mà biết ta xảy ra chuyện? Ngươi là tới mình sao? Đệ đệ của ta đâu? Ngươi có biết đệ đệ ta ra sao rồi ?”


      tràng câu hỏi bắn tới như pháo, hỏi đến mức Viên Trường Khanh mỉm cười cái, : “Đệ đệ cùng nhũ mẫu của ngươi đều khỏe mạnh. Ta phải là tới mình. Người ta mang đến đều tản ra tìm ngươi” lại , “Còn chuyện khác tới chỗ tránh mưa ta cho ngươi. Giờ phải nhanh trời lại sắp mưa rồi.”


      Như để xác minh lời , bầu trời quả nhiên lại nổi lên màn mưa bụi phiêu phiêu.


      Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên , “Đắc tội.” Liền duỗi tay đỡ dưới đầu gối, đem nàng bế lên.


      San Nương hoảng sợ, đột nhiên bắt lấy vạt áo Viên Trường Khanh, “Ngươi…… làm cái gì vậy?!”


      “Ngươi có thể được chắc?” Viên Trường Khanh nhướn đuôi lông mày cười .


      Nhìn cái rãnh nông cằm , San Nương hơi hơi hoảng hốt chút, lại đột nhiên nháy mắt, lắc đầu, : “Ngươi…… có thể cõng ta.”


      Viên Trường Khanh trả lời, chỉ nhìn thoáng qua cái chân bị thương bó cùng chuôi kiếm. San Nương đành phải rũ mắt lên tiếng.


      Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên : “Ôm chặt ta.”


      San Nương cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía .


      “Ôm lấy cổ ta. Lúc này thể kén chọn được**,” Viên Trường Khanh lại , “Bây giờ muốn lên ta phải có tay để bám lấy dây leo.”


      (**Thực ra đoạn này Viên Trường Khanh “Ngộ biến tòng quyền", đúng theo tên chương mà mình kiếm ra thành ngữ Việt nam nào để dịch cho hay nên đành dịch theo nghĩa. Ai biết chỉ mình với mình cảm ơnnnn!)


      tay mà cũng có thể leo được?” San Nương nhịn được hỏi.


      “Thử xem chẳng phải biết sao?” Viên Trường Khanh hướng nàng hơi hơi mỉm cười, cằm lại lần nữa cười ra cái rãnh nông, khiến cho San Nương trong lòng nhảy dựng vội vàng rời mắt . Rốt cuộc nàng cũng miễn miễn cưỡng cưỡng mà quàng tay ôm lấy cổ .

      Viên Trường Khanh quả nhiên chỉ dùng cánh tay liền mang được hai người bọn họ lên tới mặt đất. Rừng cây trong đêm mưa tối om, San Nương xoè bàn tay ra cũng thấy ngón tay đâu. Viên Trường Khanh lại y như cầm tinh con cú mèo, ôm San Nương nhàng tự nhiên mà xuyên qua rừng cây. Rốt cuộc vừa khéo trước khi trời đổ mưa to, mang nàng chạy được vào căn nhà trong khe núi.


      Ngay trong khe núi thế mà lại có căn nhà , chốt cửa cũng chỉ cắm cái que gỗ lỏng lẻo. Điều khiến San Nương càng kinh ngạc chính là Viên Trường Khanh gõ cũng thèm gõ cửa, cứ thế liền trực tiếp rút cái que gỗ , bế nàng vào thẳng nhà.


      Trong nhà mảng tối đen, San Nương vẫn như cũ cái gì cũng thấy. Viên Trường Khanh vẫn đích thực là kẻ cầm tinh con cú mèo, vừa ôm nàng vừa phủi phủi giữa khoảng trống đen tuyền, sau đó đem nàng hạ xuống, lại cẩn thận thu xếp tốt cho cái chân đau của nàng, xong xuôi mới xoay người tránh ra.


      Cuối cùng Viên Trường Khanh cũng phải con cú mèo , San Nương nghe tiếng ở trong phòng va va đập đập vài lần mới tìm được mồi lửa. Lúc ánh lửa sáng lên, San Nương mới biết hoá ra nàng ngồi ngay bên cạnh cái lò sưởi.


      “Chúng ta cứ như vậy xông vào nhà người ta, có ổn đó?” San Nương hỏi.


      “Đừng lo.” Bằng thuần thục hoàn toàn thích hợp với thân phận của , Viên Trường Khanh nhanh chóng nhóm lên ngọn lửa trong lò sưởi, lại lấy mấy khúc củi ở bên cạnh, thong thả thêm vào, khẽ , “Nếu có người tới, cùng lắm đem ngươi ra gán nợ là được rồi”


      San Nương ngạc nhiên, lập tức trừng lớn mắt. Nàng vẫn thể tưởng tượng được Viên Trường Khanh lại ngồi đây đùa với nàng…… Đây là lần thứ mấy rồi?!


      Viên Trường Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười: “Nơi này vốn là để thợ săn thú trong núi nghỉ chân, ai cũng có thể vào.”


      Vừa chuyện, lửa trong lò sưởi càng ngày càng đượm. San Nương lại vô tình mà phát ra kỹ năng siêu quần nữa của Viên Trường Khanh.


      Nàng nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía , vừa mới muốn khen ngợi vài câu, thấy cặp mắt đen nhánh kia nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng chờ khen ngợi ràng. thế nàng lại kiêu ngạo quay đầu, ra vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy.


      Nương theo ánh lửa, San Nương hướng xung quanh đánh giá phen, lúc này mới phát ra căn nhà này cực kỳ đơn sơ. mặt đất phủ lớp sàn gỗ khấp khểnh cao thấp lộn xộn, chính giữa đào cái lò sưởi. Cả nhà cả cửa chỉ có cái nồi sắt mất vung với chồng củi để nhóm lửa trong góc tường. Ngoài ra còn đồ vật nào khác.


      Trong lúc San Nương đánh giá bốn phía, Viên Trường Khanh đến bên đống củi, chọn ra mấy chạc cây tương đối thẳng thớm, sau đó ngồi xếp bằng xuống bên cạnh San Nương, duỗi tay muốn mở băng vải đùi nàng ra.


      San Nương bị doạ nhảy dựng, gấp rút đè tay lại, “Ngươi muốn làm gì?”


      Viên Trường Khanh nhìn nàng, lại nhìn nhìn ngón tay nàng ấn bàn tay , bình tĩnh đáp: “Vừa rồi nhất thời tìm thấy thứ gì thích hợp, chỉ có thể tạm lấy chuôi kiếm ta làm nẹp nhưng rốt cuộc cũng đủ chống đỡ, phải sửa sang lại chút.”


      San Nương nhịn được mà rụt vai lại.


      Viên Trường Khanh biết nàng chính là sợ đau, vội thêm: “Ta tận lực tay.”


      San Nương nhìn , đột nhiên xoay đầu , làm ra vẻ thấy chết sờn : “Tùy ngươi .”


      Viên Trường Khanh khẽ cười tiếng, bất giác đưa tay suýt chạm vào đỉnh đầu nàng. Lúc này mới ý thức được động tác của bản thân được phù hợp, vội giấu vết mà thu tay.


      San Nương quay đầu thấy được bàn tay suýt chạm lên đầu mình. Nàng chỉ nghe được tiếng cười, lập tức tức giận, mạnh miệng : “Ta biết đâu được là ngươi muốn làm cái gì?! Lại , con người ngươi cũng là, trong lòng nghĩ cái gì chưa bao giờ chịu với ai. Ngươi , ta làm sao mà biết ngươi suy nghĩ cái gì?!”


      Đây là lần thứ mấy nàng như vậy với ?! Viên Trường Khanh liếc qua nàng cái, bên vẫn thay nàng băng bó, bên : “Ngươi đối với ta có thành kiến.”


      “Cái gì?” San Nương ngẩn ra.


      “Ngươi phải muốn hỏi lòng ta suy nghĩ gì sao?” ngẩng đầu nhìn nàng, “Lòng ta nghĩ ngươi có thành kiến với ta.” tay đặt chân nàng xuống, sau đó thẳng lưng nhìn vào mắt San Nương , “Từ ngày ấy khi ngươi với ta, ta tận lực trong lòng nghĩ như thế nào liền cùng ngươi. Chỉ là ngươi giống như vẫn luôn luôn cách nào tin ta.”


      San Nương yên lặng nhìn . Ngọn lửa trong lò sưởi chiếu vào ánh mắt thâm thuý của , tựa như làm ánh mắt cũng nóng lên. Nàng đột nhiên mất tự nhiên, quay đầu nhìn thoáng qua lò sưởi, lảng sang chuyện khác: “Ngươi làm thế nào mà biết được ở nơi này có căn nhà ?”


      “Nơi này là sau núi.” Viên Trường Khanh đáp, đứng dậy lại đến bên đống củi, lại lần nữa chọn lựa vài nhánh cây đem tới.


      San Nương hiểu ra gật gật đầu. Lần đó khi thư viện giúp quyên mộ hội điều tra có cử học sinh thăm dò xung quanh, Viên Trường Khanh bị phân đến sau núi, hẳn là khi đó biết được nơi này.


      “Vậy, ngươi làm sao lại ở chỗ này?” San Nương lại hỏi.


      Lúc này, Viên Trường Khanh cũng biết từ nơi nào lấy ra đoạn dây cỏ, đem mấy nhành cây có độ dài tương đương bó thành bó. bên bó bên trả lời San Nương: “Ta vốn vẫn luôn ở chỗ này.”


      “Ngươi về kinh?”


      “Có về nhưng sớm quay lại. Chỉ là tạm thời vào Mai Sơn trấn.”


      “Vậy ngươi……”


      đợi San Nương hỏi xong, Viên Trường Khanh liền cầm nhánh cây bó tốt lại đây, bên đem những nhánh cây đó hô biến thành cái giá đỡ, bên : “Là như thế này, ta vốn tính toán hôm nay trở lại Mai Sơn trấn, kết quả giữa đường gặp được chiếc xe ngựa lật dưới sông. Đem người cứu lên mới biết được hoá ra là người nhà ngươi.”


      Thực ra là, nhờ công Viên Trường Khanh ngày ấy ăn đao lấy được chứng cứ, triều đình rốt cuộc biết được chuyện mỏ vàng lậu. Hoàng đế tức giận, lệnh cho Thái Tử tra việc này. Thế là Viên Trường Khanh liền bị Thái Tử phái , bí mật theo khâm sai trở về Giang phủ. Gần đây, dưới Giang phủ loạn thành đoàn, chính là do những người có liên quan cố ý khơi lên đủ loại rối loạn nhằm huỷ chứng cứ phạm tội. Trong lúc điều tra đám du côn lưu manh bị tri phủ lợi dụng để huỷ diệt chứng cứ, Viên Trường Khanh vô tình phát ra Viên Sưởng Hưng lại có liên hệ với đám người này. Cẩn thận tra xuống, phát kẻ giật dây chính là chồng nhũ mẫu của San Nương. Bởi vì Viên Trường Khanh với Thập Tam nhi có đôi chút để ý, lại cũng bởi vì Viên Sưởng Hưng kia thích nhất là ngáng chân , tức khắc nâng cao cảnh giác, phái người nhìn chằm chằm động tĩnh cả hai bên. Hôm qua người theo dõi tới báo, là đám người kia có dị động. Tin tức Mai Sơn trấn cũng là San Nương cùng Hầu Quyết hôm nay muốn xuống thôn trang. Viên Trường Khanh thấy ngay tình ổn. Chỉ là khi tới chậm bước.


      Sở dĩ tới chậm bước lại là vì những kẻ kia tuy rằng được Viên Sưởng Hưng uỷ thác bắt người nhưng sau khi bắt được tỷ đệ San Nương lại dựa theo kế hoạch của Viên Sưởng Hưng, chờ tới trình diễn màn “ hùng cứu mỹ nhân" mà nổi lên lòng tham muốn “đen ăn đen". Bọn họ trực tiếp bắt cóc tỷ đệ San Nương kiếm tiền nên mới gây ra kiếp nạn này cho nàng.


      Viên Trường Khanh đem ý đồ gây rối của Viên Sưởng Hưng cho San Nương, chỉ thoáng sau khi cứu nhóm gia đinh nhà nàng, hợp lại với người của tìm được ngôi miếu, cứu Lý ma ma, lại tìm được Hầu Quyết —— nếu đoán sai, Viên Sưởng Hưng xuống tay với San Nương chính là vì nhìn ra tâm tư của với nàng. Nếu chuyện này là do mà ra chính giải quyết, tiện thể đòi lại công đạo cho San Nương. Còn về phía San Nương, muốn nàng phải vì những chuyện chưa xảy ra đó mà kinh sợ. Ít nhất tại nàng còn chưa cần biết.


      như vậy, ngươi gặp được đám người Quế thúc?” San Nương nghiêng đầu hỏi, hoàn toàn biết mình vừa thoát khỏi mối nguy khác.


      Viên Trường Khanh lắc đầu, ở trong đống củi chọn ra nhánh dài nhất, bên : “Những kẻ đó nhằm vào bọn họ, khả năng bên bọn họ cũng xảy ra chuyện gì lớn ”


      đem nhánh cây dài vừa chọn được bó chặt trước giá đỡ, sau đó cách cái giá nhìn San Nương hỏi: “Ngươi tin tưởng ta ?”


      “Cái gì?” San Nương bị hỏi đến sửng sốt.


      “Ngươi tin tưởng ta ?” Viên Trường Khanh lại , “ tại mọi chuyện khác đều quan trọng. Nhưng có việc, ta cần phải cùng ngươi thương lượng chút. Việc này rất quan trọng.”


      “Việc gì?”


      “Ta……” Viên Trường Khanh dừng lại chút, tựa như cẩn thận chọn lựa câu từ. “Qua đêm nay, e là chúng ta……” lại lần nữa dừng chút, ngẩng đầu nhìn San Nương thở dài: “Ngươi, có lẽ là phải gả cho ta.”


      “Cái, gì?!”


      San Nương cả kinh, cằm suýt nữa rơi mặt đất.


      Editor: Ô la la, cầu hôn rồi cả nhà ơi!! Mọi người đoán là bao nhiêu chương nữa rước nàng về nhà nào! :-*:-*:-*
      Last edited: 17/3/21

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :