1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Thấy cảnh này chắc Viên Sưởng Hưng chạy mất dép nhỉ :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hi vọng ông da cóc ghẻ này biết khó mà lui, kaka

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      hoàn khố đáng ghét định trêu chọc xong có khổ mắc vào lưới tình luôn chẳng gỡ nổi yếu chứ.

    4. Hen_88

      Hen_88 Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      291
      Chương 79: Bắt cóc


      Bởi vì mấy ngày liên tiếp trời cứ mưa dầm dề, ý định đến thôn trang gặp di nương của Hầu Quyết vẫn luôn bị hoãn lại.

      Tiểu bàn tử vốn bị di nương cậu dưỡng đến có chút yếu đuối, đột nhiên gặp phải tình này, tiểu gia hỏa lại càng hoảng loạng. Bình thường gặp người cậu vẫn luôn tươi cười, dần dần trở nên ngày càng trầm mặc, tinh thần càng ngày càng sa sút. Khuôn mặt kia vốn tròn trịa mà giờ đây nhanh chóng gầy , khiến người trong nhà khỏi lo lắng.

      Ở phương diện biểu đạt tình cảm, nhà Ngũ lão gia kỳ đều thực vụng về. Phương thức biểu đạt quan tâm của phu nhân chính là ngừng gắp món ngon vào chén cho Tiểu béo. Phương thức của Hầu Thụy là của thiếu niên mới lớn*, phải lặng lẽ duỗi tay kéo Tiểu béo cái là đá chân dưới gầm bàn. Nếu là trước đây, Tiểu béo sớm oa oa kêu to nhảy dựng lên mách, giờ cậu chỉ uể oải ỉu xìu mà tránh sang bên cạnh, cả người trước sau đều ủ rũ héo úa.

      *Nguyên văn là “trung nhị”, loại bệnh của học sinh trung học năm 2: rối loạn tâm lý tuổi dậy .

      Lão gia nhìn hồi mà thấy sốt hết cả ruột, nhưng ông càng phải là người an ủi người khác, chỉ đột nhiên đem đũa đập mạnh lên bàn, quát: “Mang cái mặt như thể khóc tang làm cái gì? Lại phải để con , giờ lúc mưa dầm, thôn trang lại cách xa trấn, chẳng lẽ để con dầm mưa mình đến đấy?!”

      Tiểu béo ngậm miếng đùi gà mà phu nhân cứng rắn nhét cho, nước mắt nhất thời nhịn được liền tí tách rơi xuống.

      Lúc đầu phu nhân là bị lão gia dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sau lại thấy Tiểu béo rơi lệ, lập tức tay chân rối loạn, bên lau nước mắt cho Tiểu béo, bên trách cứ mà lườm lão gia cái. Lão gia lập tức ỉu xìu. Đến khi San Nương cảm giác được bốn phía an tĩnh, vừa ngẩng đầu nhìn chỉ thấy lão gia, phu nhân, còn có ca ca nàng, cả ba đều lấy ánh mắt mong chờ nhìn nàng. San Nương yên lặng thở dài – “Xảo giả lao mà trí giả ưu”**, quả nhiên người xưa lừa ta. Bây giờ nàng lòng hướng đến cuộc sống của kẻ chơi bời lêu lổng, vô lo vô ưu, thế nhưng người trong nhà đều coi nàng khác gì bà quản gia mà trông cậy vào!

      **Xảo giả lao mà trí giả ưu: Người khéo người giỏi việc gì cũng đến tay, người khôn người thông minh hay phải lo phải nghĩ.

      như vậy ”, từ trong cái chén bị đắp đầy thức ăn như ụ núi của Tiểu béo, San Nương gắp miếng cho vào chén của mình, : “Ngày mai chúng ta ngồi thuyền …”

      Nàng còn chưa xong, lão gia liền nhíu mày: “Thuyền qua được thôn trang sau núi.”

      “Con biết”, San Nương cười : “Con nhớ thôn trang gần đó có bến tàu, chúng ta có thể cập bến ở đấy, từ đấy thuê xe tới thôn trang. Nếu bởi vì trời mưa đường dễ so với trực tiếp đánh xe từ trấn Mai Sơn đến đấy vẫn là thuyền dễ dàng hơn chút it.”

      Tiểu béo nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn về phía San Nương.

      Lão gia nghĩ nghĩ, : “Vậy cũng được. Chỉ có điều gần đây ta rảnh, sợ là phải qua mấy ngày nữa mới được.”

      Ánh sáng trong mắt Tiểu béo lập tức liền tắt ngúm, khiến mọi người nhìn thấy đều đành lòng. Hầu Thụy liền : “Để con đưa đệ đệ .”

      “Con học?!” Lão gia trừng mắt.

      San Nương vội : “ cần mọi người. Ca ca thể nghỉ học, lão gia lại có việc bận rộn, ngược lại việc học hành của bọn con nhàng hơn, thiếu hai ngày cũng quan trọng, để con bồi đệ đệ là được rồi.”

      Phu nhân liền : “Như vậy sao được? Bản thân con cũng chỉ là hài tử.”

      San Nương cười : “Tháng sau chính là sinh nhật mười lăm tuổi của con rồi, xem như còn là trẻ con nữa.”

      Lời nàng còn chưa xong, liền nghe Hầu Thụy ở bên cắn đũa cười : “Nghe thế nào giống như muội cố ý nhắc nhở lão gia phu nhân, nên làm lễ cập kê cho muội thế?”

      San Nương ngẩn ngơ. Kiếp trước, lễ cập kê của nàng là làm theo cùng nghi thức đính hôn với Viên Trường Khanh, cũng từng làm riêng, bởi vậy nàng nhất thời quên mất, mười lăm tuổi nên cài trâm rồi. Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Hầu Thụy cái, nước trà dính trong chén lập tức bắn qua mặt , chọc Hầu Thụy trận cười trộm.

      Ngũ lão gia sững sờ, bỗng nhiên nhìn San Nương cảm khái : “Phải rồi, San Nhi ta cũng quên… Này xem ràng vẫn là bộ dáng hài tử, ai ngờ đến tuổi cập kê…”. Lại quay đầu với phu nhân: “Chúng ta nên làm cho con bé lễ cập kê mới phải.”

      Phu nhân gật đầu, vẻ mặt đau lòng : “Là ta vô ý, thế mà lại quên sinh nhật của San Nhi…”

      San Nương vốn phải vì chuyện này mới đề cập sinh nhật, vội kéo về đề tài chính, : “Ý con là, nếu lão gia phu nhân yên tâm, có thể bảo Quế thúc cho thêm vài người đưa con và Hầu Quyết . Có nhiều người theo bảo vệ, vả lại vẫn ở trong đất của huyện mai, có việc gì.”

      Lời của San Nương là có nguyên nhân. Lại , từ lúc Viên Trường Khanh rời , toàn bộ phủ Giang có chút yên ổn, nghe vẫn là bởi vì Hội Quyên góp điều tra nghe ngóng việc giả mạo lãnh tiền quyên góp bất kể tiền quyên góp được phân phát. Lúc trước nghe có tin đồn, hội Quyên góp thanh tra các hộ nghèo là muốn mượn cớ cắt xén khoản vật quyên góp, giờ những khoản vật đó đều phát đủ, lại biết từ đâu thổi ra phần tin tức khác, đến rất nhiều hộ nghèo chưa được nhận cứu tế, bởi vậy, ngoại trừ huyện Mai có thiết huyết huyện lệnh tọa trấn ở bên ngoài, người huyện khác thế nhưng đều sôi nổi truyền tai chuyện Hội Quyên góp bị cái gọi là “ phẫn nộ của hộ nghèo” cướp bóc, phá phách, lại nghe còn có người nhân cơ hội vào nhà cướp của làm ăn.

      Lão gia cúi đầu suy nghĩ chút, liền đồng ý.

      Vì thế lại cách ngày, Quế thúc quả nhiên mướn thuyền tới. Lúc này San Nương chỉ dẫn theo hai người Ngũ Phúc và Lý ma ma ra cửa, Tiểu béo cũng chỉ mang theo nhũ mẫu cùng hai gã sai vặt theo hầu, Quế thúc ngược lại mang theo bốn năm gia đinh vạm vỡ cao lớn theo.

      San Nương trước Hầu Quyết bước xuống khoang thuyền, nhũ mẫu lập tức ôm cái bọc theo phía sau nàng. ràng nàng cùng Ngũ Phúc đều bước xuống cách an toàn, nhưng nhũ mẫu theo sau các nàng như chú ý, suýt nữa bị sẩy chân. Thấy San Nương vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, nhũ mẫu vội cười ngại ngùng, xoay người vào sau khoang. Ngũ Phúc nhân cơ hội tiến đến bên San Nương : “Tối hôm qua người trong nhà ma ma lại tới, hình như là muốn nàng trở về chuyến. Bởi vì nương hôm nay muốn ra ngoài, ma ma mới với nương.”

      Nàng còn định vài câu nghị luận về chuyện của nhũ mẫu, bỗng nhiên nghe được tiếng Quế thúc và Hầu Quyết chuyện, liền vội dừng lại, đỡ San Nương tới bên cửa sổ mạn tàu ngồi xuống.

      Hầu Quyết theo phía sau buồn bực vào trong khoang thuyền, thấy San Nương tựa cửa sổ ngồi, cậu lại gần làm nũng tựa vào người nàng, ngẩng đầu nhìn nàng : “Có phải lão gia đón di nương trở về ?”

      San Nương xoa xoa lưng cậu, nhất thời biết nên an ủi cậu thế nào mới tốt. Nàng từng nghĩ, có thể hay thay đổi Mã ma ma chút, trước sau làm người nhà có thể tốt tốt đẹp đẹp chung sống với nhau. ra có vài chuyện, đối với bên này có lợi nhất định với bên kia bất lợi, cái gọi là phải gió đông thổi bạt gió tây chính là gió tây áp đảo gió đông, dù nàng có tâm cầu toàn cầu hảo cũng có khả năng vẹn cả đôi đường.

      “Di nương ở nơi đó có phải chịu khổ hay ?” - Hầu Quyết mắt rưng rưng hỏi nàng.

      hẳn là chịu khổ, ăn ngon uống tốt, còn có người hầu hạ.” San Nương lại thở dài, giờ nàng chỉ hy vọng Hầu Quyết phải chịu ảnh hưởng từ chuyện này mới tốt, liền gợi chuyện vui đùa : “Kỳ ta ngược lại cảm thấy, ở thôn trang so với ở nhà tốt hơn. Buổi sáng có thể ngủ nướng, thích dậy giờ nào dậy, muốn ăn cái gì bảo người làm cái đó, có thể tùy ý thích trồng hoa trồng hoa, thích trồng cỏ trồng cỏ, cao hứng còn có thể câu cá, tản bộ trong thôn trang, mỗi ngày phải tới trường học, trở về cũng cần làm bài tập, nghĩ như vậy, ta đều cảm thấy hâm mộ di nương.”

      cho cùng Hầu Quyết cũng chỉ là đứa trẻ, bị San Nương dỗ như vậy, lập tức cảm thấy ngày qua ngày ở thôn trang tồi, rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt tươi cười mà mấy ngày này khó có được.

      Đoạn đường này cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, mặc dù sắc trời vẫn luôn u nhưng trước sau có hạt mưa rơi xuống. Khi gần cập bờ, Ngũ Phúc nhịn được vỗ tay : “A di đà phật, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta.” Ai ngờ nàng vừa dứt lời trời mưa bụi bay mịt mù. San Nương khỏi cười ha ha, : “Có mấy lời thể được. chừng ông trời vốn quên mưa, tự nhiên em vậy, ngược lại nhắc nhở lão thiên gia.”

      Nàng đứng lên, lấy áo mưa trong tay Tôn ma ma choàng lên cho Tiểu bàn tử, lại xoay người để Ngũ Phúc khoác áo cho nàng, lúc này mới tiến đến cửa sổ mạn tàu nhìn ra bên ngoài.

      Lúc này Quế thúc lên bờ trước.

      Trong trí nhớ của San Nương, bến tàu kỳ chỉ có thể xem như lớn hơn cái bến đò của thôn trang tẹo, bình thường cũng náo nhiệt, nàng cho rằng Quế thúc phải vào trong thôn trang mới có thể mướn xe, lại nghĩ lúc này gần bến tàu thế nhưng vừa lúc có ba chiếc xe la xe ngựa dừng lại. San Nương liền chỉ lên bờ cười với Ngũ Phúc: “Đây mới là ông trời giúp ta.”

      Mà sau khi chờ Ngũ Phúc đỡ tay nàng lên bờ, lại phát Quế thúc chiếc xe cũng thuê, có lẽ còn định phái người vào trong thôn tìm xe.

      Trong đó có xa phu chộp lấy hai cánh tay cười lạnh : “Khách quan này đúng là kỳ quái, chúng ta nhiều xe chờ ở đây thế này ngươi mướn, lại muốn vào trong thôn tìm người. Được! Được! Được! Ngươi mướn mướn ! Lúc này nhà nào cũng trong vụ mùa, ta ngược lại muốn xem các người có thể thuê xe được hay . Mấy người bọn ta vừa lúc đưa người tới, nghĩ chạy xe quay trở về mà thôi.”

      San Nương nhiều, chỉ đứng ở bên yên lặng quan sát mấy người xa phu. Tiểu béo lại hiểu Quế thúc vốn cẩn thận, chỉ hỏi Quế thúc: “Sao thế? Xe này có vấn đề gì sao?”

      Câu hỏi của cậu nhất thời làm mấy tên xa phu nổi trận lôi đình, tên cầm đầu xoay người hướng hai xa phu của hai chiếc xe khác : “! Người ta hoài nghi chúng ta là cướp đường đấy! Các huynh đệ, ta tham mấy văn tiền trinh, xe trống về xe trống thôi.” xong liền giơ roi ngựa lên định đánh xe rời .

      Lúc này mưa dần lớn hơn. Quế thúc và San Nương nhìn nhau, San Nương gật gật đầu, Quế thúc lúc này mới tiến lên ngăn lại mấy chiếc xe, cười : “ phải chê xe các ngươi sạch sao.”

      Tên cầm đầu hừ lạnh : “Chê xe chúng ta sạch , xe trong thôn trang ai biết là kéo lợn hay kéo chó? Thế sạch lắm!”

      Thấy ba người này nhìn cũng có vẻ cố ý nịnh bợ bọn họ, Quế thúc ngược lại dần dần yên tâm, liền chọn xa phu thoạt nhìn thành nhất, để hai người San Nương và Hầu Quyết lên xe trước.

      Thời tiền triều, kiểu dáng xe ngựa còn rất là đơn giản, thường thường cũng chỉ là cái lều đơn giản, trước sau chỉ phủ tấm vải có thể che chắn gió bụi mà thôi. Từ năm Thánh Nguyên sau khi đổi mới, sinh hoạt của người dân an bình, liền bắt đầu theo đuổi cuộc sống chất lượng hơn, xe ngựa ở Đại Chu bắt đầu dần dần được làm tinh xảo hơn, xe ngựa có kiệu thức, còn có cả sương thức***. xe cũng chỉ dùng rèm vải che đậy đơn giản. Có điều, vì nơi để lên xuống xe thường ở phía sau nên cửa xe cũng hướng phía sau mở, có ít xe ngựa kiểu dáng Tây Dương mở cửa bên. Thế mà bên bến tàu này ba chiếc xe ngựa cả ba đều là mở cửa bên sườn.

      ***Mình giải thích cái xe ngựa này theo tưởng tượng của mình nhé: khi tra từ điển online mình chỉ biết “kiệu” là cái kiệu, “sương” là chái nhà, hai gian nhà ở hai đầu. Sau khi xem loạt ảnh xe ngựa mình đoán: ngoài cái kiệu chính ra trước sau xe ngựa còn có chỗ vừa đủ để ngồi nên gọi là “sương thức”. Bạn nào biết xe ngựa kiểu này bảo mình với nhé!

      Lúc này mưa dần dần lớn hơn, San Nương chỉ thấy hơi ngạc nhiên chút khi thấy xe ngựa kiểu dáng này, sau đó liền dắt Hầu Quyết lên xe trước.

      Xe la ở nông thôn đương nhiên thể so được với xe trong phủ Ngũ lão gia, thân xe rất hẹp, mỗi chỗ bên trong xe chỉ có thể vừa cho hai người ngồi sóng vai mà thôi. Mặc dù đoàn người tương đối nhiều nhưng ai chen lấn chen lấn cũng thể để tỷ đệ San Nương bị chật chội, cho nên hai người chỉ để Lý ma ma ngồi cùng chiếc xe, những người khác chen chúc nhau hai chiếc xe ngựa còn lại.

      Quế thúc thận trọng, để xe của nhóm gia đinh đầu, xe ngựa của San Nương giữa, còn xe của ông sát sau cùng.

      Chỉ là, sau khi ông lên xe mới phát , xe ngựa chỉ có cửa sổ hai bên phải trái, trước sau đều có cửa. Tuy giờ thủy tinh phải là mặt hàng xa xỉ, nhưng người nhà quê tóm lại vẫn nỡ mang loại đồ dễ vỡ này ra dùng, thế nên hai bên cửa sổ đều là những tấm ván gỗ, nếu ông muốn xem xét động tĩnh của hai xe phía trước cũng chỉ có thể rút ván cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài mới có thể nhìn thấy được.

      Quế thúc nhíu mày, nhưng nhìn cơn mưa lớn, nghĩ từ bến đò đến thôn trang cũng chỉ có con đường, mà đường xá cũng tính là xa, ông bắt bẻ gì nữa, hướng về phía xa phu hô tiếng, đoàn người liền dầm mưa xuất phát.

      Lúc đầu, mọi thứ hết thảy đều bình thường, Quế thúc thường xuyên bỏ cửa sổ xe ra nhìn xung quanh chút. Dần dần , mưa càng lúc càng lớn, nghe phía trước tiếng xa phu quất roi ngựa hô, ông cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, thẳng đến khi xe ngựa bỗng nhiên nổi điên cách kỳ quái, sau đó trời đất quay cuồng…

      Cho tới khi Quế thúc được đám người Ngũ Phúc hợp lực kéo ra từ chiếc xe ngựa lật úp, chỉ thấy phía trước là màn mưa bao phủ, đừng là hai chiếc xe ngựa, ngay cả ngựa kéo xe, tính cả xa phu, tất cả đều thấy bóng dáng.
      Last edited: 12/9/19
      Hòa Yên Linh, thongminh123, Ameri15 others thích bài này.

    5. Hen_88

      Hen_88 Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      291
      Chương 80: Kẻ bắt cóc
      (Tên cũ: Nhận ra)



      Bỏ qua Quế thúc bên kia đề cập tới, chỉ tới San Nương.

      Lúc này trong xe ngựa, San Nương và Hầu Quyết hoàn toàn biết chuyện gì phát sinh bên ngoài.

      Bởi vì mưa càng lúc càng lớn, San Nương liền khép cửa sổ hai bên lại, chỉ để lại khe cho ánh sáng lọt qua. Hầu Quyết nghĩ tới có thể gặp được di nương của cậu, nhất thời hưng phấn quá mức, dọc đường đều lôi kéo San Nương ríu rít ngừng, cũng khiến San Nương phân tâm. Cho đến khi nàng để ý thấy tốc độ của xe ngựa nhanh hơn cũng là bởi thân xe bỗng nhiên trở nên xóc nảy.

      San Nương nghi hoặc dựng tai lên, nhưng ngoài tiếng mưa rơi thân xe, nàng cũng chỉ có thể nghe tiếng xa phu kia quất roi ngựa. Lúc trước còn mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa thế nhưng sau đấy lại thấy. San Nương có cảm giác đúng lắm, liền lướt qua Lý ma ma, duỗi tay kéo ván cửa sổ phía bên phải ra.

      Ngoài cửa sổ xe, sợi dây mây chợt lướt qua, khiến San Nương hoảng sợ, cũng làm Lý ma ma hoảng sợ. Hai người tập trung nhìn ra, lúc này mới phát , hóa ra bên cửa sổ xe lại là vách núi.

      Mà từ bến tàu đến thôn trang nhà nàng, vốn là đường đất thẳng tắp mới đúng, lại có khả năng lên núi.

      San Nương và Lý ma ma trao nhau ánh mắt, hai người tức khắc đều cảm giác có chút đúng.

      Lý ma ma ấn San Nương ngồi lại chỗ ngồi, muốn lướt qua nàng và Hầu Quyết kéo ván cửa sổ bên kia, San Nương đẩy bà ra, giọng khe khẽ: “Để ta”. Ván cửa sổ vừa mới mở ra, mưa to thấy đầu thấy đuôi mà xối vào người nàng. San Nương bất chấp mưa ướt, giơ tay che trước mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ thấy màn mưa, cách bánh xe đến thước chính là vách đá – bọn họ quả nhiên là ở núi!

      Tim San Nương nẩy lên cái, bất chấp mưa to, nàng vội thăm dò ra phía bên ngoài nhưng trước sau đều thấy bóng dáng của hai chiếc xe ngựa kia.

      “Này!”

      Nàng hề nghĩ ngợi, liền ngẩng đầu hướng về phía xa phu điều khiển xe hô mộ tiếng, nhưng đổi lấy lại chỉ là đường roi ngựa quất qua.

      vào!” - Tên xa phu nhìn như trung hậu giọng thô khàn rống lên tiếng.

      San Nương còn chưa kịp phản ứng lại, Lý ma ma sợ tới mức tay đem nàng kéo vào, lại dùng sức khép lại ván cửa sổ, giống như chỉ cần đóng cửa sổ xe lại là có thể đem chuyện diễn ra khiến người ta hoảng sợ giữ ở bên ngoài.

      Lúc này, ngay cả Tiểu béo cũng cảm giác được tình ổn, liền hoảng loạn ôm lấy cánh tay San Nương, giọng : “Làm sao vậy? Chúng ta đây là đâu?”

      San Nương hướng phía cậu lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng lên tiếng, lại giơ tay gạt tóc bị nước mưa xối ướt ở trước mắt ra, sau đó lướt qua Lý ma ma thử lôi kéo cửa xe.

      Cửa xe vẫn nhúc nhích.

      San Nương suy nghĩ chút, cẩn thận rút ván cửa sổ xe ra, vừa mới định nhìn ra ngoài thăm dò xem cửa xe có phải bị người ở bên ngoài động tay chân hay , tên đánh xe giống như có mắt ở sau lưng liền quất roi ngựa lại. Lý ma ma sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức kéo San Nương trở vào, sau đó dùng sức khép lại ván cửa sổ, sắc mặt tái nhợt quay lại lắc đầu với San Nương.

      Sống qua hai kiếp, San Nương cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lòng khỏi căng thẳng. Nàng nuốt nước miếng, giọng hỏi nhũ mẫu của nàng: “Bắt cóc?”

      Lý ma ma run lên cái, sau đó tay ôm cả San Nương và Hầu Quyết vào trong lòng bà, cũng biết là an ủi hai tỷ đệ này hay là an ủi chính mình, giọng lẩm bẩm: “ có việc gì! có việc gì! Có lẽ chính là cướp đường, của thay người, của thay người…”

      San Nương tất nhiên là biết, nhũ mẫu của nàng am hiểu nhất chính là tự thôi miên mình, lúc này dù Lý ma ma tin rằng những người này bất quá chỉ là cướp đường San Nương cũng tin – nếu là cướp đường, dừng ở đâu chẳng được? Tại sao hai nhất định phải bắt bọn họ lên núi? San Nương cảm thấy bọn họ rất có thể gặp phải bọn bắt cóc.

      Chỉ là, những tên này đặc biệt chờ đợi họ bên bến tàu, hay là do vận khí của bọn họ tốt, vừa lúc đụng phải những người này?!

      Trong mấy nguời, sợ là Lý ma ma lá gan nhất, bà nắm cánh tay hai tỷ đệ San Nương chặt đến mức hai người đều cảm thấy hơi đau, thế nhưng San Nương và Hầu Quyết đều phàn nàn. Ba người ôm nhau thành đoàn lắc lư trong xe ngựa trái đâm phải đụng, có rất nhiều lần, bọn họ xóc nảy lên cao, sau đó lại rơi mạnh xuống. Nhưng cho dù bị quang ngã đau, ai cũng dám phát ra tiếng.

      Sau lúc lâu, Hầu Quyết mới nhịn được ở trong lòng San Nương ngẩng đầu hỏi: “Bọn họ muốn mang chúng ta đâu?”

      San Nương lắc đầu, suy nghĩ chút, cảm thấy cần phải cho Hầu Quyết tình hình thực tế, liền : “Chúng ta sợ là bị bắt cóc.”

      Cánh tay Lý ma ma lần nữa siết chặt lại.

      San Nương lại : “Chúng ta cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu bọn họ chỉ là cầu tài, hẳn là thương tổn đến tính mạng của chúng ta.” Lại : “Chúng ta ngàn vạn lần cần chọc giận bọn họ.”

      Bây giờ nghĩ đến giọng của tay xa phu lỗ mãng kia, San Nương khỏi cảm thấy ớn lạnh.

      Cảm giác được San Nương run rẩy, Lý ma ma càng thêm dùng sức ôm chặt tỷ đệ bọn họ, bên lẩm bẩm an ủi nàng, : “ nương sợ, nhũ mẫu ở đây, nhũ mẫu nhất định bảo hộ các ngươi chu toàn, chớ sợ chớ sợ…”

      Hầu Quyết được San Nương ôm vào trong ngực cũng ngẩng đầu lên : “Tỷ tỷ sợ, ta che chở cho tỷ.”

      Lúc này ván cửa sổ hai bên sườn đều bị khép lại kín mít, ánh sáng trong thùng xe là mảnh ảm đạm, San Nương phải cố gắng lắm mới nhìn thấy khuôn mặt của Hầu Quyết và Lý ma ma, thấy hai người tuy rằng như vậy nhưng sắc mặt lại tái nhợt, San Nương liền cười cười, tay nắm chặt, trong lòng đột nhiên khỏi động cái.

      “Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.” – Nàng giọng an ủi chính mình.

      Cũng biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên xóc nảy chút, sau đó tiếng vó ngựa biến đổi, tựa như lái vào cái sân. Theo tiếng “Xuy”, xe rốt cuộc ngừng lại.

      Tiểu béo run lên, ba người tức khắc ôm nhau chặt hơn.

      San Nương liên tục cảnh giác trừng mắt nhìn cửa xe, chờ người tới mở cửa, lại nghĩ sau khi xa phu kia nhảy xuống xe ngựa thô lỗ cất tiếng chào hỏi ai đó, mặc kệ bọn họ ở trong xe.

      Đợi lúc, Hầu Quyết thấy bên ngoài có động tĩnh, liền duỗi tay muốn kéo ván cửa sổ để lén nhìn ra bên ngoài cái, Lý ma ma vội ôm chặt , giọng : “Nghe lời nương, cần hành động thiếu suy nghĩ, cần chọc giận bọn họ.”

      , liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa hỉ hỉ hả hả, chỉ nghe thấy thanh : “Chúng ta có gọi cái này là đen ăn đen ?”

      Nghe được thanh này, Lý ma ma bỗng dưng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía cửa xe đóng chặt.

      Lại nghĩ cửa xe bị mở ra, nhưng ra Hầu Quyết vì nghe thấy tiếng người rầm rì nên kéo bên cửa sổ xe ra chút. Lý ma ma hoảng sợ, cực nhanh ôm đầu San Nương vào trong ngực bà, cho những người đó nhìn thấy mặt nàng. Hầu Quyết cũng sợ tới mức xoay người bổ nhào về phía San Nương, bên nghiêng đầu hoảng sợ nhìn về phía những người kia.

      Lúc này sắc trời tối mịt, bên ngoài trời vẫn mưa, chỉ là mưa rơi tựa hồ ít chút. Ngoài cửa sổ mấy người tất cả đều mặc áo tơi mang đấu lạp (mũ trúc), nhất thời khiến người ta thấy mặt mày. Vừa rồi chuyện người nọ hướng bên trong xe nhìn nhìn, ha ha cười : “Dê béo đưa tới cửa! phải Hầu gia kia giàu đến chảy mỡ sao? Lúc này phải gõ khoản tiền tốt mới được.”

      Ba người Hầu Quyết chỉ chú ý động tĩnh cửa sổ xe bên kia, liền chú ý tới cửa xe bên này cũng bị người “rầm” tiếng kéo ra. xa phu thoạt nhìn hết sức trung hậu thành hướng về phía bên trong xe quát: “ ra!”

      Hầu Quyết run rẩy, lập tức gắt gao ôm lấy San Nương. San Nương cũng nhịn được rụt lại vào trong ghế. Lý ma ma cắn chặt răng, đột nhiên buông San Nương và Hầu Quyết ra, duỗi hai tay lấp kín cửa xe, cả gan hướng về phía đám người đứng dưới xe ngựa hô: “Các ngươi muốn làm gì?! Các ngươi bất quá là cầu tài, lão gia phu nhân nhà ta nhất định cho tiền chuộc, các ngươi cần…”

      Lời còn chưa xong, bà bị xa phu kéo xuống xe ngựa. Lý ma ma hét lên tiếng, té ngã ở trong nước bùn, trong nháy mắt bị người bó chặt tay chân ném sang bên. San Nương và Hầu Quyết nhịn được cả hai đều hét lên, nàng kiềm chế phản kháng, nhưng vẫn bị tên đẩy ngã xuống vũng bùn lầy lội, Tiểu béo vì giãy giụa đến lợi hại nên bị ăn mấy đòn quyền cước tàn nhẫn. Chủ tớ ba người đảo mắt bị bó lại như cái bánh chưng, sau đó bị người kéo ném vào gian phòng tối om.

      Trong lúc hoảng loạn, San Nương chỉ kịp nhìn ra, bọn họ ở trong ngôi chùa miếu hoặc đạo quán đổ nát.

      Mặc dù là đầu mùa hè, theo bóng đêm buông xuống, thân ướt đẫm của San Nương bắt đầu dần dần cảm thấy lạnh. Vừa lạnh vừa đói. Nàng nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Hầu Quyết run rẩy : “Ta, ta đói bụng…”

      ràng chính mình cũng đói, nhưng nghe Tiểu béo kêu như vậy, San Nương vẫn nở nụ cười, sợ hãi hoang mang lúc ban đầu cũng vơi rất nhiều. Nàng cười lấy đầu vai chạm vào Hầu Quyết : “Đệ đúng là con heo , lúc này còn có tâm tình kêu đói.”

      Tiểu béo ngẫm lại, đại khái cũng cảm thấy lúc này kêu đói cũng có điểm đúng lúc, nhịn được khẽ cười giải thích: “Nhưng đệ đói bụng.”

      “Đệ muốn ăn cái gì?” – San Nương hỏi. Vì thế, Tiểu béo trong lúc miêu tả mỹ thực mà cậu mong đợi, cảm xúc sợ hãi dần dần nhạt , ngoại trừ việc càng càng đói, hai tỷ đệ ngược lại cảm giác còn lạnh nữa.

      Cứ như vậy bờ bến mà cùng Tiểu béo chuyện, thế cho nên hơn nửa ngày San Nương mới ý thức được, nhũ mẫu vẫn luôn có mở miệng.

      “Nhũ mẫu?” – San Nương gọi tiếng.

      “Ta đây”. Lý ma ma vội đáp, lại nghiến răng nghiến lợi : “ nương đừng sợ, ta có chết, cũng để bọn chạm vào nương dù chỉ sợi lông!”

      Hầu Quyết dựa vào San Nương hỏi: “Quế thúc cùng nhũ mẫu của đệ, còn có Ngũ Phúc tỷ tỷ, bọn họ sao?”

      San Nương trầm mặc, lên tiếng. Bọn họ đều như vậy, nghĩ đến nhóm Quế thúc cũng có cái gì tốt.

      Ngoài cửa sổ mưa khi lớn khi , trời u khiến người nhìn ra lúc này là mấy canh giờ, nhũ mẫu khuyên San Nương nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, San Nương muốn nghe lời nhắm mắt lại, bỗng nhiên liền nghe được ngoài cửa có người mở khóa. Mấy người tức khắc tất cả đều ngồi ngay người lại.

      Theo ánh sáng chói mắt duy nhất, mấy tên bắt cóc cầm đèn lồng tiến vào. Trong đó tên cười gian : “Truyền tin cho gia đình các ngươi, có tín vật được. Tự các ngươi , muốn gửi ngón tay trở về hay vẫn là muốn gửi cái tai ?”

      Người nọ vừa vừa trêu đùa con dao găm sáng lóa.

      Nhìn ánh sáng lạnh lẽo con dao găm, San Nương đột nhiên nhắm chặt mắt lại, Tiểu béo dứt khoát đem mặt chôn ở vai nàng dám ngẩng đầu.

      cần!” Bỗng nhiên, Lý ma ma hét lên tiếng chói tai, nhào tới ngăn trước mặt San Nương và Hầu Quyết, hướng mấy tên kia kêu lên: “Các ngươi thể như vậy, các ngươi phải chỉ cần tiền sao? Cho các ngươi tiền là được, cần thương tổn nương nhà ta cùng nhị gia! Muốn chặt chặt ngón tay ta, muốn cắt cắt tai ta, đừng thương tổn nương nhà ta.”

      Tên cầm đầu vừa nghe liền cười, : “Muốn ngón tay ngươi làm cái rắm gì.” xong, liền sai người kéo Lý ma ma qua bên, duỗi tay tóm San Nương và Hầu Quyết.

      Lý ma ma nóng nảy, giãy giụa kêu lên: “Trần tam! Ta biết là ngươi, đừng cho là ta nhận ra ngươi! Ta nhận ra tiếng của ngươi! Chỉ cần ngươi dám chạm vào bọn họ chút thôi, ngày mai ta liền quan phủ tố cáo ngươi!”

      Tên cầm đầu cả kinh, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý ma ma.

      Lý ma ma giãy giụa như người điên, bên kêu lớn: “Lý đại, Lý đại! Tên trời đánh, ngươi ra cho ta! Ta biết là ngươi sai sử! Khó trách ngày hôm qua ngươi hỏi ta cẩn thận như vậy! Ngươi cái tên trời đánh này, ngươi dám chạm vào bọn họ chút, ta thành quỷ cũng buông tha các ngươi!”

      Lý ma ma kêu la, chỉ có bọn bắt cóc bị làm cho chấn động, ngay cả San Nương và Hầu Quyết cũng bị kinh hãi. Bọn bắt cóc nhìn nhau, tên cầm đầu do dự chút, liền vung tay lên, mang theo người lui ra ngoài và khóa cửa lại.

      Lý ma ma tức xụi lơ mặt đất, lúc đầu chỉ giọng nức nở, sau đó gào khóc đến tê tâm liệt phế.

      San Nương tay chân đều bị trói, mất nửa ngày chật vật mới dịch được người đến bên người Lý ma ma, lấy vai cọ vào người Lý ma ma, gọi tiếng: “Nhũ mẫu!”

      Lý ma ma ngẩng đầu, đột nhiên hướng về phía San Nương quỳ xuống, vừa dùng sức dập đầu lên mặt đất, vừa tự trách : “Đều là ta hại nương, ô, lại nghĩ tên trời đánh kia sinh lòng dạ hiểm độc như vậy. Ta tối hôm qua tại sao bỗng nhiên hỏi cẩn thận thế, hai phải hỏi ta theo nương nơi nào, ra là đánh cái chủ ý này. nương a, là ta có lỗi với …”

      Hóa ra, Trần tam kia là bạn cờ bạc của trượng phu Lý ma ma. Bởi vì Lý ma ma thường xuyên về nhà, ngay cả khi trở về nhìn thấy trượng phu ở nhà tụ tập đánh bạc, nàng cũng vào nhà mà tránh luôn, Lý đại và Trần tam đều cho rằng nàng quen biết bọn họ, lại nghĩ Lý ma ma thính lực tốt, tuy quen biết diện mạo của Trần tam nhưng lại nhận ra thanh của .

      Cũng may gian phòng giam giữ bọn là nền đất chứ có lát gạch xanh, San Nương vội lấy vai đỡ Lý ma ma, khuyên nàng : “Chuyện này vốn liên quan đến nhũ mẫu. Lại , giờ cũng phải lúc để chuyện này. Ta chỉ lo lắng nhũ mẫu ra danh tính của bọn họ, sợ là bọn họ lại có khả năng để chúng ta sống đâu.”

      Lý ma ma hoảng sợ, tức khắc khóc được.

      “Chúng ta thể chờ người tới cứu”, San Nương nhìn bốn phía , “Chúng ta phải nghĩ biện pháp tự mình cứu mình mới được.”
      Last edited: 12/9/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :