1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hen_88

      Hen_88 Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      291
      Chương 77: Tin đồn


      San Nương từ tú phòng phu nhân ra, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ca ca Hầu Thụy của nàng cùng Quế thúc hai người đứng ở trong viện của phu nhân.

      Nàng vội qua hỏi Quế thúc: “Sao lại thế này? Lão gia như thế nào tốt đẹp…”

      Quế thúc hướng nàng vẫy vẫy tay, dẫn huynh muội San Nương ra khỏi sân của phu nhân. Mấy người vào đại sảnh* ngồi, Quế thúc lúc này mới đem tình từ đầu đến cuối lần nữa lại cho San Nương nghe.

      *Đại sảnh: phòng dùng để tiếp khách, mở tiệc.

      Vốn dĩ từ rất lâu về trước, Ngũ lão gia liền phát Mã ma ma tay chân quá sạch . Chỉ là, gần nhất, khi đó quan hệ giữa lão gia và phu nhân còn cứng nhắc, nên lão gia muốn , cũng sợ phu nhân tin; thứ hai, Mã ma ma chỉ là dính chút ít lợi ích , với phu nhân có tổn thất lớn, lão gia cảm thấy cần thiết làm phu nhân bởi vì việc này mà phiền não, có thể bù vào chỗ thiếu ông cũng trộm giúp bù thêm.


      “… Trước kia Mã bà tử chẳng qua là lấy tiền lãi ở thôn trang của phu nhân, hoặc là lấy nhiều báo thiếu, đều là ít thủ đoạn mà thôi, nhưng đến đầu xuân năm nay, hiểu sao lá gan bà ta đột nhiên lớn lên, ngay từ đầu là thôn trang bị cháy, nuốt luôn tiền cho thuê đất của thôn trang, sau lại nhóm tá điền muốn được cứu tế, dỗ phu nhân ra bên ngoài bỏ tiền, hôm nay lão gia lại nhận được tin tức, bà ta thế mà còn dụ dỗ phu nhân bán rẻ thôn trang là của hồi môn của phu nhân. Lão gia cảm thấy thể lại mặc kệ, nhưng lại muốn phu nhân biết nội tình khổ sở, lo phu nhân buồn, liền nghĩ cho Mã ma ma vinh dưỡng, ai ngờ Mã bà tử kia thế nhưng nháo hết cả lên, vốn phu nhân nội tình, còn thế bà tử cầu tình, lão gia liền bị chọc cho tức giận.”

      San Nương nhíu mày : “Lão gia là xuất phát từ hảo tâm mới gạt phu nhân, nhưng nếu là bởi vì chuyện này ngược lại khiến phu nhân đối với lão gia sinh hiềm khích, chính là mất nhiều hơn được. Quế thúc nên khuyên lão gia chút mới phải.”

      Hai tay Quế thúc nắm chặt vào nhau, thở dài: “Sao có thể khuyên đâu? Nhưng tính tình lão gia nương cũng biết đấy, lúc này nổi nóng, lời khuyên ra lại vào tai đâu.”

      Hầu Thụy nhìn Quế Thúc, xong lại nhìn San Nương: “Vậy, chúng ta cũng thể cứ ngồi chờ xem như vậy?”

      Quế thúc : “Nếu , nương cùng đại gia thử khuyên nhủ lão gia lần nữa?”

      San Nương trầm tư nghĩ xem nên khuyên lão gia như thế nào, Hầu Thụy bỗng nhiên : “Ta thôi. Tóm lại thể để lão gia phu nhân tùy ý giằng co như vậy.”

      San Nương kinh ngạc ngẩng đầu, nàng nghĩ tới, Hầu Thụy sợ lão gia như thế vậy mà chủ động như vậy.

      Có lẽ là nàng kinh ngạc quá mức ràng, Hầu Thụy trợn mắt nhìn nàng, : “ như thế nào ta cũng là lão đại trong nhà, ta nên chịu trách nhiệm với những việc ta phải chịu trách nhiệm.” xong xoay người muốn .

      San Nương vội giữ chặt lấy , “Huynh tính cùng lão gia thế nào?”

      “Còn có thể như thế nào? Liền đem lời vừa rồi muội cùng lão gia lại lần nữa.” Hầu Thụy .

      San Nương lại : “Nhưng những lời này Quế thúc hẳn là sớm cùng lão gia qua, lão gia nguyện ý nghe sớm nghe lọt tai rồi.”


      “Vậy bây giờ phải làm sao?” – Hầu Thụy có biện pháp, hỏi.

      San Nương nghĩ nghĩ, vừa mới chuẩn bị “Ta cùng huynh”, bỗng nhiên nhìn Hầu Thụy, sửa lời : “Chúng ta trước thương lượng chút.”

      Nàng lôi kéo Hầu Thụy ngồi trở về, lại : “Lão gia vì cái gì sinh khí…”

      Nàng lời còn chưa hết, Hầu Thụy liền : “Còn có thể vì cái gì, vì phu nhân hiểu tấm lòng của lão gia.”

      “Nhưng phu nhân cũng biết tình hình thực tế.” San Nương tinh tế phân tích cho : “Mà lão gia cảm thấy bị ủy khuất, liền chịu với phu nhân. Lão gia chỉ cảm thấy chính mình bị ủy khuất, liền nghĩ tới phu nhân cái gì cũng biết, đột nhiên nghe lão gia đem nhũ mẫu của mình tiễn , phu nhân trong lòng nghĩ như thế nào. Đổi lại là chính lão gia, sợ cũng giống phu nhân, thay nhũ mẫu của mình vài câu cầu tình. Lão gia đây là tự đưa mình vào ngõ cụt.” Lại , “Phu nhân nhân vốn là người sống nội tâm, có chuyện gì cũng đều chỉ giấu ở trong lòng, lão gia nếu chịu ràng, cùng phu nhân hiểu lầm sợ là khó giải khai*”.

      (*Giải khai: mở lòng, tháo gỡ khúc mắc, giải thích)

      Hầu Thụy chớp mắt cái, đột nhiên đứng lên : “Ta biết như thế nào rồi.” Quay người lại, liền hấp tấp mà .

      San Nương nhìn bóng dáng mỉm cười cái. Chờ nàng quay đầu, liền nhìn thấy Quế thúc híp mắt nhìn nàng đánh giá.

      “Làm sao vậy?” Nàng hỏi.

      Quế thúc cười : “Còn tưởng rằng nương theo đấy.”

      San Nương cười cười, lên tiếng. Trong khoảnh khắc, nàng xác muốn chính mình ra mặt, nhưng sau ngẫm lại, lại cảm thấy vừa lúc có thể lợi dụng cơ hội này, làm cha con Hầu Thụy hiểu nhau hơn, cho nên cũng chỉ ở bên chỉ điểm Hầu Thụy vài câu --- nếu đổi lại là trước kia, nàng nhất định yên tâm, nhưng sau khi trải qua nắm giữ* đời mà mệt tâm kiếp trước, nàng cảm thấy giờ cũng là lúc học cách buông tay.

      (*Nguyên văn là “thao toái”, ý muốn San Nương kiếp trước nắm giữ mọi chuyện, chuyện gì cũng muốn đích thân giải quyết mới yên tâm.)

      “Tiểu nhân cảm thấy sau khi nương trở về, trong nhà mọi cái đều khác trước.” bên, Quế thúc bỗng nhiên .

      San Nương ngạc nhiên, khi nàng ngẩng đầu nhìn Quế thúc, Quế thúc cũng hướng nàng khom người thi lễ, cáo lui ra phòng khách.

      Nhìn bóng dáng Quế thúc xa, San Nương khỏi nghiêng đầu suy nghĩ, cho tới hôm nay, nàng vẫn cứ cảm thấy Quế thúc mới là người bí nhất trong nhà, là người nhìn thấu.

      Cũng biết rốt cuộc Hầu Thụy với lão gia như thế nào, San Nương ngồi ở đại sảnh uống đến nửa ấm trả, liền nhìn thấy lão gia bộ dáng hấp tấp giống hệt Hầu Thụy thường ngày, vội vàng xông vào viện của phu nhân.

      phía sau lão gia, Hầu Thụy hai tay chắp sau lưng, đắc ý dạt dào mà khoan thai thong thả bước . Thấy nàng đứng ở hành lang nhìn , liền lấy biểu tình đòi thưởng, vẻ mặt vênh váo tự đắc mà hướng về phía hành lang nhướn mày nhìn nàng.

      San Nương nhịn được liền nở nụ cười – quả nhiên, chính là nàng làm, cũng có nghĩa người khác làm được việc.

      Hầu Thụy thoáng cái bước tới, tiến đến bên tai nàng giọng cười : “Có muốn xem lão gia cầu xin phu nhân tha thứ như thế nào ?”

      San Nương dùng khủy tay hướng trong ngực huých cái, trợn mắt : “Lão gia mới cho huynh chút sắc mặt tốt, huynh liền muốn tạo phản?!” Lại , “Hầu Quyết nơi đó còn biết thế nào đâu.”

      Hầu Thụy nhất thời yên lặng. Mẹ con Mã thị đối với Hầu Thụy như thế nào cũng tốt, lấy lập trường của và San Nương mà , hai cái tai họa này từ đây cách xa trong phủ mới là tốt, nhưng đối với Hầu Quyết mà , kia lại là người thân nuôi dạy lớn lên.

      “Chuyện của Mã ma ma, có muốn cho biết ?” Hầu Thụy hỏi.

      “Đương nhiên muốn!” San Nương , “ cho , ngược lại làm cho trong lòng sinh hiểu lầm.” Lại thởi dài: “Chuyện của lão gia lần này chính là bài học, có đôi khi, ngươi vì muốn tốt cho đối phương, kỳ dối như vậy, ngược lại đối với hai bên đều tốt.”

      Hầu Thụy trầm mặc, : “Tên kia tất nhiên lại muốn khóc lóc ồn ào thêm ít.”

      Kỳ Ngũ lão gia nhà đều giống nhau, đều là những người am hiểu biểu đạt tình cảm, Hầu Thụy chỉ cần tưởng tưởng đến bộ dáng khóc sướt mướt của Hầu Quyết, cũng chỉ cảm thấy cả người được tự nhiên, vội xua tay với San Nương, : “Ta xem khóc đâu.”

      Đến khi San Nương vào viện của Hầu Quyết, Tiểu bàn đôn ủ rũ héo úa mà nằm sấp ở giường. Thấy San Nương tới, tiểu gia hỏa vội nhảy bật lên, xông tới giữ chặt ống tay áo nàng, ba ba hỏi: “Lão gia có khi nào đón di nương ta trở về ?”

      San Nương thầm thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu cậu, kéo cậu trở lại bên giường ngồi, tinh tế đem tình chữ thiếu mà lại cho cậu nghe, lại : “Các nàng làm sai chuyện, tự nhiên là phải bị phạt, chuyện này vốn cùng đệ quan hệ, đệ nếu nhớ di nương, liền với lão gia phu nhân, chờ đến lúc đệ được nghỉ, cho người đưa đệ gặp các nàng.”

      Hầu Quyết buông lỏng ống tay áo San Nương, đứng ở đó khóc, nước mắt tùy ý tí tách rơi xuống.

      San Nương trong lòng mềm nhũn, duỗi tay ôm lấy tiểu béo : “Nếu đệ nguyện ý, ta bồi đệ .”

      *.*.*

      Lão gia phu nhân ồn ào hồi như vậy, khiến San Nương phân tâm, nhất thời quên mất những “tin đồn” có liên quan đến nàng. Thẳng đến ngày hôm sau ở đại giảng đường nhìn thấy Trần Lệ Quyên cùng Lâm Như Đình, nàng mới đột nhiên nhớ tới chuyện này.

      Cũng phải nàng rộng lượng, mà là giờ nàng sớm sớm còn giống kiếp trước cứ chấp nhất với đánh giá của người khác đối với nàng. Mà người nếu hoàn toàn nghĩ thông suốt, mọi việc trở nên so với người bình thường càng muốn thông thấu ba phần. giờ San Nương chỉ quan tâm đến cái nhìn của người mà nàng quan tâm, còn những người qua đường Giáp Ất liên quan nghĩ như thế nào, nàng mới để bụng, dù sao trừ bỏ Thập tứ tức giận muốn hộc máu, đại khái cũng ai đem chuyện nhàn thoại này đó trực tiếp đẩy tới trước mặt nàng.

      Đương nhiên, nếu có trực tiếp đẩy đến trước mặt nàng nàng cũng sợ, nàng tuy rằng chưa từng lần tỏ ra miệng lưỡi sắc sảo với người khác, nàng tin tưởng công phu của nàng hẳn là còn đó.

      lâu sau khi San Nương thay Viên Trường Khanh đưa lá thư kia, việc mạo nhận khoản tiền quyên góp từ thiện cũng bị điều tra , tất cả những đồ vật quyên góp từ thiện được phân phát từ trước Tết Đoan Ngọ cũng được đem trở về, lúc này đây San Nương cùng Lâm Như Trĩ lại lần nữa gom lại tại giảng đường lớn để kiểm kê tổng kết lần cuối.

      ra có thể , San Nương cũng phải là người rất tinh tế, lúc trước biết những “tin đồn” đó, nàng còn có cảm giác được cái gì khác thường, giờ biết, những chi tiết ngày thường nàng chú ý tới lập tức khiến nàng nhìn ra ít manh mối.

      Tỷ như, Lâm Như Đình Lâm học trưởng đối với nàng tựa hồ so với với trước kia càng thêm khách khí có lễ.

      Lại tỷ như, Trần Lệ Quyên Trần học trưởng đối với nàng tựa hồ so với trước kia cũng càng thêm khách khí, càng thêm có lễ.

      Lại lại tỷ như, Trần Lệ Quyên Trần học trưởng đối với Lâm Như Đình Lâm học trưởng cũng trở nên càng càng khách khí, càng càng có lễ*.

      (Lễ: thái độ cử chỉ có phép tắc, chuẩn mực)

      Mà ánh mắt Lâm học trưởng nhìn về phía Trần Lệ Quyên mang lại mang theo vài phần ảm đạm cùng nản lòng.

      Còn có, Liễu Mi Liễu học trưởng, tựa hồ càng thích dính trái dính phải vào Lâm Như Đình…

      Đương nhiên, còn có mỗi lần nàng tới gần Lâm Như Đình, cơ hồ ở đây mọi người vô thức mà dừng lại chuyện với nhau, quay đầu lấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái mà nhìn tới nhìn lui, quét qua quét lại giữa nàng và Lâm Như Đình, giống như sợ cái sai mắt, liền bỏ qua cơ hội tận mắt chứng kiến “Gian tình” giữa bọn họ.

      Kiếp trước, San Nương thích nhất là dùng phương thức quanh co vòng vèo để biểu đạt ý kiến và suy nghĩ của nàng, mà đời này, sau khi trải qua vài lần vui sướng thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, San Nương liền thích phương thức thẳng thắng này.

      Khi nàng ôm sổ sách lên bục giảng trong đại giảng đường, lại lần nữa, lầu lầu dưới ánh mắt mọi người đều lặng lẽ chăm chú nhìn nàng và Lâm Như Đình.

      San Nương đem sổ sách ném cái lên thư án trước mặt Lâm Như Đình, sau đó lấy hai tay chống lên bàn, nhìn Lâm Như Đình cười : “Lâm học trưởng, ta nghe được truyện cười, hình như ở học lý rất nhiều người truyền nhau, giữa huynh và ta có chút bí mật thể cho ai biết.”

      Lúc này, Lâm Như Đình ngồi sau thư án cùng Liễu Mi, Trần Lệ Quyên hai người kiểm tra đối chiếu các khoản mục. San Nương vừa như vậy, tức khắc làm Lâm Như Đình cầm bút kéo đường dài như con giun sổ sách, cầm sổ sách, Trần Lệ Quyên ngây ngốc nhìn San Nương, Liễu Mi duỗi tay che miệng lại, toàn bộ đại giảng đường nháy mắt cũng trở nên an tĩnh, liền phảng phất giống như nơi này có người.

      San Nương rất vừa lòng với hiệu ứng này, liền cười tủm tỉm mà thả thêm quả pháo, “Còn có người ta lén lút viết cái gì thư tình đưa cho Lâm học trưởng.”

      Nàng đột nhiên quay người lại, nhìn mọi người bị lời của nàng làm cho cả kinh ngây người, nàng cười : “Hôm nay mọi người cũng vất vả nửa ngày, bên này làm việc, bên còn phải nhìn trộm động tĩnh của ta và Lâm học trưởng, mấy lần ta đều thấy có người thiếu chút nữa bước hụt cầu thang đấy. Vì có thể để mọi người an tâm làm việc, hôm nay ta liền ở chỗ này cho các vị câu , con người ta hận nhất chính là bốn chữ “lén lén lút lút”, ta nếu có thích ai, nhất định ngay trước mặt cho biết, giả mù sa mưa mà viết cái gì thư tình, càng lén lút đưa cho ai! Ta ngược lại cảm thấy, truyền lời này mười người có tám, chín người chính mình muốn viết thư tình cho Lâm học trưởng, nhưng lại có lá gan kia, mới biên soạn ra là dối như vậy!” Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Mi cái.

      Liễu Mi lập tức đỏ mặt.

      San Nương hơi hơi mỉm cười, quay đầu lại nhìn mọi người : “Tốt, điều ta nên cũng xong, mọi người nên thu hồi tâm mình lại, nên làm cái gì làm cái đó thôi. Lần sau nếu có cái gì, giáp mặt hỏi ta là được, vì bắt gió bắt bóng nọ kia nên dẫm hụt thang lầu mà ngã rụng răng, đó mới là chuyện cười!”

      Lúc San Nương như vậy, Lâm Như Trĩ luôn theo sau nàng cũng bị nàng làm cho sợ ngây người. Phải đến khi San Nương lôi kéo nàng cùng ra khỏi đại giảng đường, Lâm Như Trĩ mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn San Nương : “Trời ạ, như thế nào lại vẫn có lời rảnh rỗi như vậy? Mà tỷ tại sao cũng chẳng cho ta?!” Lại , “Ta cho rằng ta liền tính là lá gan lớn, nghĩ tới…”

      Nàng lời còn chưa dứt, đột nhiên liền nghe được bên trong đại giảng đường giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, “xì xèo” tiếng rồi nổ tung, hóa ra người bên trong thẳng đến lúc này mới phản ứng lại, tức khắc trận nghị luận sôi nổi. Dù giờ Đại Chu xem như cởi mở, thế nhân đối với danh tiết của nữ hài tử cầu vẫn rất nghiêm khắc, nữ hài tử gặp phải loại lời đồn đãi này thường thường đều chỉ có thể làm bộ như biết tình hình, lặng yên nhẫn nhịn, bởi vậy, lần này San Nương tự mình biện hộ, khiến mọi người nghe nghe tới có chút kinh hãi, người bảo thủ San Nương da mặt dày biết xấu hổ, dám ở trước mặt mọi người cùng người ta nghị luận chuyện như vậy; tự nhiên cũng có người hiểu lỹ lẽ, cho rằng San Nương làm rất đúng. Nhưng mặc kệ là người nào, nhưng ra đều tin, những tin đồn về quan hệ giữa nàng và Lâm Như Đình đều là bịa đặt.

      Du Tuệ và Triệu Hương Nhi cùng lôi kéo nhau chạy tới, Du Tuệ vừa nhìn thấy San Nương liền phun lưỡi : “Lá gan cũng quá lớn, loại tình này, rốt cuộc cũng gây tổn hại đối với danh tiết của nữ hài tử chúng ta. Bị người ta như vậy, dù có nghe thấy cũng phải làm bộ như biết, thế nhưng trước mặt mọi người ồn ào như vậy, cũng sợ người ta biết xấu hổ!”.

      San Nương cười lạnh : “Càng là người nhận mới dám ra gặp người, ta là đáy lòng vô tư tâm tư rộng rãi, có cái gì dám trước mặt mọi người ?! Hơn nữa ta cảm thấy, bọn họ sở dĩ dám bậy mà kiêng nể gì như vậy, chính là cho rằng ta tất nhiên dám theo chân bọn họ đối chất, nhưng ta lại cứ làm như vậy! Ta tình nguyện bị người ta ta biết xấu hổ, cũng cần chịu đựng những lời đồn hãm hại từ thành có đó. Ta ngược lại muốn nhìn, bọn họ ai còn dám sau lưng ta, có bản lĩnh đến trước mặt ta mà , xem ta có tát cho lệch mặt hay !”

      “Đúng!” – Triệu Hương Nhi đột nhiên vỗ cái lên vai San Nương, “Nên như vậy mới đúng! Ngươi càng dám lên tiếng, những người đó liền càng ồn ào làm càn! Trước kia ta biết, ta nếu biết, nhất định giúp ngươi tát cho lệch mặt!”

      Lâm Như Trĩ cúi đầu trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, chợt : “Ta hai ngày nay ca ca ta như thế nào đều mặt ủ mày chau, hóa ra là bởi vì lời đồn đại này!” Nàng còn muốn gì nữa, vừa ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy Lâm Như Đình cũng từ đại giảng đường ra tới.

      Thấy Lâm Như Đình nhìn các nàng tới, Du Tuệ cùng Triệu Hương Nhi vội lảng tránh, Lâm Như Trĩ cũng lặng lẽ thối lui ít. Lâm Như đình có chút xấu hổ, hướng San Nương lời xin lỗi: “Hiểu lầm như vậy, vốn nên là ta ra mặt làm sáng tỏ mới đúng, chỉ là, những người đó tất cả đều là sau lưng, khiến ta muốn giải thích cũng biết bắt đầu từ đâu…” thở dài tiếng, “Vẫn là muội dũng cảm.”

      San Nương đột nhiên bĩu môi, thừa nhận : “Ta đúng là dũng cảm so với huynh!”

      Lâm Như Đình lúng túng.

      San Nương lại : “ phải ta lắm miệng, huynh trong lòng thích ai, liền mau cho người ta biết, nên mời bà mối mời bà mối, nên như thế nào như thế đấy, mau chặt đứt niệm tưởng của những người đó! Nếu phải huynh cả ngày với ai cũng đều là hòa hòa khí khí, khiến trong lòng người ta có ý nghĩ xằng bậy, ta cũng đến mức bị người khác để ý!”

      Tuy rằng chuyện này trách được Lâm Như Đình, nhưng lúc này San Nương lại cảm thấy, tính tình Viên Trường Khanh như vậy vẫn tốt hơn, thanh thanh lãnh lãnh, cho người ta có niệm tưởng gì dư thừa --- đương nhiên, lúc này nàng là nhất thời quên mất Thập tứ nương.

      Bất quá, tựa hồ “Tin đồn” của nàng và Viên Trường Khanh chỉ có vài người biết, bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo tất cả đều là mấy lời rảnh rỗi về nàng và Lâm Như Đình, ngược lại ít có người đề cập đến Viên Trường Khanh. San Nương cho rằng, sau lần lớn mật biện hộ kia của nàng, chuyển này hẳn là cũng chỉ đến thế mà thôi. Lại nghĩ, chuyện này chỉ dừng lại có hai ngày, lại có lời đồn đãi nàng kỳ thầm Lâm Như Đình, lời nàng ở giảng đường kia bất quá là muốn làm Lâm Như Đình coi trọng nàng mà thôi…

      San Nương sau khi đem lời nên , cũng liền lười phản ứng lại mấy lời nhàn ngôn toái ngữ đó. Ca ca Hầu Thụy của nàng lại là thể làm bộ nghe được, vì thế ở trong thư viện đánh nhau với người ta, liền bị học viện gọi Ngũ lão gia đến.

      giờ lão gia cuối cùng cũng có điểm ra dáng lão gia, có phái Quế thúc hoặc San Nương thế thân gia trưởng mà là tự mình tới. Hầu Thụy trước còn bướng bỉnh, chịu cho lão gia biết nguyên nhân đánh nhau, nhưng chung quy giấy thể gói được lửa, rốt cuộc lão gia vẫn biết chuyện này. Lão gia nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa tự mình động thủ đem đứa trẻ kia đánh cho trận. Vẫn là San Nương khuyên Ngũ lão gia : “Chính trực sợ gian tà, vì người liên quan tức giận, đáng.”

      Rất nhiều thời điểm, lời đồn đãi phải bởi vì nó là mới truyền bá ra, mà là bởi nó vừa lúc phù hợp với tâm thái thấp kém của người nào đó tìm kiếm cái lạ, cùng với xuất phất từ mục đích thể cho ai biết của người nào đó cố ý truyền bá. Tóm lại, dù lâu sau Lâm Như Đình cùng Trần Lệ Quyên chính thức đính hôn, vẫn có người thi thoảng nhắc tới đoạn “Tin đồn” kia của San Nương và Lâm Như Đình.
      Last edited: 13/8/19
      Hòa Yên Linh, thongminh123, Ameri21 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      nhà hiều nhau, đúng là đời này bà San Nương biết buông bỏ đúng lúc. Cầu ông Viên Trường Khanh sớm xuất

    3. Hen_88

      Hen_88 Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      291
      @Mengotinh_Ranluoi Cũng chưa biết bao giờ Viên Trường Khanh mới lại lên sàn (dù chỉ còn mấy chương nữa thôi) vì edit rất rất rùa. Đáng nhẽ ra mình nên lấy user là rùa lười hợp hơn.
      Mengotinh_Ranluoihthuqttn thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hihi, nghe có vẻ mờ mịt cho bạn Khanh nhỡ!!!

    5. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      Chậm còn hơn drop, mong nàng tiếp tục cố gắng, :050::050::050:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :