1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 71.1 Nghi Ngờ
      Edit: LĐ

      Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, San Nương bị hàng loạt tiếng động làm thức giấc.

      Khi Tam Hoà cùng Ngũ Phúc vào, chỉ thấy nàng ngồi lắc lư giường, nhìn ngẩn ngơ như linh hồn bé . Hai người liền biết, nương tối hôm qua khẳng định ngủ ngon.

      Cũng may là hai người hầu hạ San Nương nhiều năm, biết thói quen của nàng, lúc này cũng ai quấy rầy nàng, chỉ yên lặng hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.

      Mà mọi người dậy sớm như vậy, là bởi vì Ngũ lão gia muốn nịnh bợ Ngũ phu nhân, mang cả nhà dâng hương. Lúc này, Ngũ lão gia, Ngũ phu nhân, Hầu Thuỵ, Hầu Quyết đều chuẩn bị tốt, chỉ đợi mình San Nương.

      Ngũ lão gia vòng qua lại trong sân, quay đầu nhìn lại vẫn thấy cửa phòng San Nương đóng chặt, oán giận : “San Nhi sao còn chưa ra? Thắp hương đầu sắp bị trễ rồi.” quay đầu lại muốn tìm người giục San Nương, lại nhận ra ánh mắt mọi người đều cố tình tránh né , khỏi nghẹn uất phen.

      Từ sau khi Ngũ lão gia muốn cả nhà dùng cơm chung chỗ, trong nhà cuối cùng phải chỉ có mỗi viên thịt là biết được đáng sợ khi xuống giường của San Nương, bởi vậy, đó là Ngũ lão gia đều biết, trước khi ăn sáng, cố gắng đừng chuyện với San Nương.

      Ngũ phu nhân cười : “Hương đầu bất quá cũng là cái lòng thành, để bụng là người dâng hương đầu tiên đâu.”

      , cửa phòng San Nương rốt cuộc cũng mở ra.

      Ngũ lão gia nhìn thấy San Nương ràng là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, cho nên tốt tính mà cười cười, ngay cả câu trách mắng cũng có, chỉ dặn dò Tam Hoà cùng Ngũ Phúc chăm sóc nương tốt, liền cùng Ngũ phu nhân rời cửa viện.

      San Nương đường ngáp dài, thẳng đến khi đến Đại Hùng Bảo Điện của Ngọc Phật tự, nàng vẫn là cách nào dừng được.

      Mà tuy là bọn họ đến sớm, nhưng dường như còn có người còn sớm hơn bọn họ. khi cả nhà họ đến đại điện thấy đại điện bị quan sai nha dịch vây quanh.

      San Nương ngáp tức nuốt về --- Chẳng lẽ Viên Trường Khanh bị người ta phát ??

      Mãi đến lúc này nàng mới nhớ đến, tối hôm qua hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dường như nàng cũng nên hỏi câu, trốn ở nơi nào, có an toàn hay , có cần nàng giúp gì hay … Hơn nữa, còn bị thương….

      Khi nhà San Nương đến đây, ngoài cửa đại điện có những người này đứng canh. nhà bọn họ vừa mới vào, sau đó nhanh xếp hàng. Ngay lúc này liền nghe được trước sau có người thầm to . San Nương nghe xong, thế mới biết, ra những tên nha dịch phong toả đại điện phải là muốn bắt người, mà là đợi tri phủ phu nhân thắp hương đầu.

      “Buồn cười!” Ngũ lão gia cả giận : “Thắp hương bái phật là ở tấm lòng, nào có ai chưa đến lại cho người phong toả đại điện, cho người khác dâng hương, là đạo lý gì??”

      Ngũ lão gia lớn như vậy, lập tức tạo ra phẫn nộ của quần chúng, khách hành hương cũng theo mà ồn ào cả lên.

      Tức tên nha dịch cầm gậy lửa dùng sức đánh vào bậc thang cái, quát: “Kêu cái gì mà kêu, muốn tạo phản à?”

      Ngũ phu nhân vốn là người nhút nhát, lập tức bị doạ đến phát run, bàn tay lập tức nắm lấy ống tay áo của Ngũ lão gia.

      Dựa vào tính tình của Ngũ lão gia, chắc chắn là nhảy ra cùng mấy con chó săn da đen kia hung hăng lý luận trận, nhưng lúc này lại thấy doạ sợ phu nhân, chỉ là kìm nén cơn giận xuống trước, trừng mắt mà mình bọn nha dịch cái, sau quay đầu lại giọng trấn an Ngũ phu nhân.

      Khi nháo loại, lại thấy nhóm nha dịch từ sau đến, bọn nha dịch vây quanh hai bóng người y phục lộng lẫy, phía sau đến, là phụ nhân cao gầy, đích thị là tri phủ phu nhân. Người theo phía sau, là nữ hài tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sinh ra có gương mặt khá tốt, cao ngạo ngẩng đầu, làm người chỉ có thể thấy hai cái lỗ mũi của nàng ta.

      Mọi người lại ồn ào xôn xao, San Nương thế mới biết, đây là tri phủ phu nhân cùng thiên kim của mình.

      Nhìn mẫu tử hai người bước bậc thang đại điện, San Nương bĩu môi, quay đầu lại với ca ca Hầu Thuỵ của nàng: “Khẳng định là họ Khổng.”

      Hầu Thuỵ kỳ quái nhìn nàng, “Lời của muội kìa, tri phủ họ Khổng, nữ nhi của cũng đương nhiên là họ Khổng.”

      là họ Khổng?” San Nương kinh ngạc, bỗng nhiên cười, : “Muội còn cho là bởi vì nàng ta có cái lỗ mũi to chứ.”

      “Phốc.” chung quanh nghe được lời nàng, tất cả đều cười thành tiếng, cũng mấy cong lúc này mẫu tử tri phủ phu nhân bậc thang đại điện mới nghe được lời của nàng.

      Mà lúc này San Nương lại đột nhiên cảm thấy sau gáy ngứa ngày, cảm giác giống như ngày hôm qua nàng bị người ta theo dõi. Nàng đột nhiên quay đầu lại, liền cách đám người nhìn thấy được Viên Trường Khanh.

      Viên Trường Khanh vẫn là thân y phục màu xanh, giờ đây được tuỳ tùng bảo vệ nghiêm ngặt trong rừng người. Thấy San Nương nhìn qua, tuy nhìn có thái độ gì, nhưng đuôi mắt lại hơi cong cong chút.

      San Nương ngạc nhiên, chỉ là là đuôi mắt cong cong như vậy có tính là mỉm cười hay , nhìn về phía đám đông, nháy mắt Viên Trường Khánh cũng tuỳ tùng của biến mất thấy bóng dáng.

      San Nương nhịn được nhón chân lên nhìn về bên ấy.

      Ban ngày ban mặt nhìn thấy , nàng mới phát , tuy sắc mặt nhìn còn cho là bình thường, nhưng đôi môi vốn bắt mắt kia ràng lại có chút hồng nhuận, còn có chút tái nhợt làm người lo lắng.

      “Nhìn gì đó?” Hầu Thuỵ cũng tò mò mà nhìn xung quanh theo hướng nàng nhìn, lại nhìn được cái gì.

      có gì.” San Nương thu hồi ánh mắt.

      Kiếp trước, lúc này, hai người bọn họ tuy rằng còn chưa định thân, gia trưởng hai bên cũng rất ăn ý, cho nên nàng cũng liền giống như lúc trước mà chú ý đến hướng của Viên Trường Khanh như vậy. Nàng nhớ , lúc ấy nhà họ Viên cho rằng chuyện lắng xuống nên nhà liền hồi kinh, Viên Trường Khanh cũng đưa bọn họ về kinh, mãu đến tết Đoan Ngọ mới quay lại thư viện Mai Sơn… Chỉ là, đời này cho đến bây giờ, hôn của Viên Trường Khanh còn chưa quyết định… Lại biết thế nào lại chạy đến nơi này… Tuy rằng biết Viên Trường Khanh vì sao mà đến, nhưng San Nương ít nhiều còn nhớ tên tri phủ tham quan kia, biết được sau bị liên luỵ bởi vụ án đánh cắp mỏ vàng kia. Mà bởi vì là đại án đó, làm cho người trong cùng cùng Tứ hoàng tử bị thương nặng… Kiếp trước Viên Trường Khánh trung thành bên phe thái tử, lúc này lại xuất nơi này, nhìn có vẻ chuyện còn có liên quan đến tri phủ, chỉ dựa vào phỏng đoán, San Nương liền cảm thấy, cùng việc này, mười phần có tám, chín phần hề liên quan.

      Mà kiếp trước lúc này có phải hay cũng có tham dự chuyện này? Khi đó có phải cũng bị thương giống thế này hay ?

      Kỳ là muốn , nàng đối với Viên Trường Khanh hiểu biết nhiều lắm… phải nàng muốn biết mà là Viên Trường Khanh muốn cho nàng biết…

      Sống lưng San Nương bỗng dưng cứng đơ, đột nhiên nhíu mi, tự phỉ nhổ bản thân mình--- Kiếp trước khi đó ngại nàng nhiều chuyện, thay đổi đời, nàng sao lại còn sửa được cái tật xấu thích nhiều chuyện của mình? Nàng là gì của ? là gì của nàng? Nàng bất quá chỉ là bá tánh Đại Chu giúp đưa phong thư mà thôi, quản được như vậy đâu! Huống chi tên kia lại phải là chân gà mềm nhũn, vốn cũng cần nàng tăng thêm phiền phức…

      “Ai? Đó phải là Viên Trường Khanh sao?”

      Bỗng nhiên, Hầu Thuỵ kêu lên tiếng.

      San Nương vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy tri phủ phu nhân cùng tiểu thư mũi to kia từ trong đại điện ra. sau các nàng là nhóm hoà thiện. Ở trong màu vàng nâu đất tăng y, màu xanh bắt mắt ---- người đó, phải là Viên Trường Khanh sao!

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ồ ố đọc lèo luôn, cười nghiêng ngả vì lời văn của các bạn trẻ. Đa tạ Lạc lạc và cảm ơn nàng Vân08 nhiều nhiều hơn nữa. Hóng chương mới!
      Mà hình như mình có bị lỡ mất chương nào ko ta? Mình mới đọc đến chương 63 mà thấy bạn Vana up đến chương 71.1 rồi, hiuhiu
      Last edited: 11/4/19
      Diemhuynh thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 71.2 Nghi Ngờ
      Edit: LĐ

      Cũng chỉ thấy Viên Trường Khanh theo nhóm hòa thượng từ trong đại điện ra, lại theo các hòa thượng đến chắp tay chào tri phủ phu nhân cùng tiểu thư kia, sau đó liền thẳng lưng đứng lui sang bên, hề lên tiếng.

      Nhưng vị tiểu thư mũi to kia nhìn qua dường như là có hứng thú với Viên Trường Khanh, liền bạch bạch chạy đến chuyện với .Nếu là Lâm Như Đình gặp chuyện như vậy cũng lễ phép mà lùi lại sau bước, Viên Trường Khanh lại chỉ lạnh nhạt nhìn vị tiểu thư mũi to kia cái, lập tức liền làm cho vị tiểu thư nọ tự động mà lùi về sau bước.

      Lúc này San Nương thấy vậy mà từ trong điện ra, để lại tri phủ phu nhân cùng tiểu thư mũi to ở lại đó, nàng khỏi nhăn mày----- Tối hôm qua Viên Trường Khanh còn nửa đêm xông vào phòng nàng, làm cho nàng nghĩ bị người ta đuổi bắt mới thể che dấu hành tung, nhưng lúc này nhìn thấy, ít nhất cũng bị đuổi bắt…. Vậy chuyện tối qua của là như thế nào?

      Tối hôm qua… , kỳ mãi đến khi Viên Trường Khanh từ đại điện ra, San Nương vẫn luôn cảm thấy bản thân mình làm việc tốt, chuyện nàng là hết trách nhiệm của con dân Đại Chu, so đo hiềm khích trước đây mà giúp Viên Trường Khanh, vậy mà ngay lúc này, còn thản nhiên như xuất nghênh ngang giữa ban ngày như vậy… khắc kia, San Nương dường như cảm thấy chính mình bị ai đó đánh cho bạt tai, trong lòng có cảm xúc bực tức thành lời…

      Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy ấn đường đau nhức. Đưa mắt nhìn liền thấy Viên Trường Khanh cách đám đông nhìn nàng. San Nương nhíu chặt mày, nâng cằm trừng mắt liếc . Viên Trường Khanh giống như bị nàng trừng có chút giật mình, cũng nhíu mày nhìn nàng, rồi rời tầm mắt.

      Có lẽ Viên Trường Khanh là người có dáng vẻ lạnh lùng, đối với người nào cũng đều là thái độ hờ hững nhưng đầy tính khiêu chiến, mũi to tiểu thư cũng cam lòng mà kéo theo tri phủ phu nhân cũng chạy đến đây. Tri phủ phu nhân, dường như cũng rất nhiệt tình với Viên Trường Khanh, mẫu tử hai người câu dài câu ngắn mà vây quanh , Viên Trường Khanh chỉ dùng vài lời ngắn gọn để đáp lại. Cuối cùng, hình như có chút khó xử mà ngoái đầu nhìn lão hoà thượng bên cạnh.

      Mãi đến lúc này, San Nương mới chú ý đến, hoà thượng đứng chung với Viên Trường Khanh nàng cũng quen biết-----vừa vặn chính là vị hoà thượng chơi cờ cùng cha nàng ngày hôm qua ‘lão lừa trọc đầu” Đức Tuệ.

      Cùng đứng ở đó chung với Đức Tuệ, còn có phương trượng Ngọc Phật tự Đức Nguyên. Đức Nguyên đại sư lên bước, làm cái lễ đối với mẫu tử tri phủ phu nhân, cười điều gì đó với hai người, Đức Tuệ lão hoà thượng cũng lên thêm lời gì đó, liền quay đầu với Viên Trường Khanh, Viên Trường Khanh liền hành lễ cáo từ.

      Nhìn chuyện đại điện, mặt San Nương khỏi xụ xuống.

      Tối qua nàng có nghĩ nhiều như vậy, chỉ theo bản năng mà tin rằng Viên Trường Khanh gặp phức, nhưng hôm nay đối chiếu lại chuyện đại điện này, lại nghĩ đến tối hôm qua, nàng bỗng nhiên cảm thấy, giải thích của Viên Trường Khanh có chỗ hổng.

      hết cách nên mới nửa đêm đến truyền tin, nhưng đều có thể quang minh chính đại mà xuất trước mặt tri phủ phu nhân, vậy có cái gì mà bất đắc dĩ???

      có tiện gặp lão gia, nhưng đó là buổi tối nên tiện, ban ngày là có thể ? Liền cho là e dè điều gì đó, phải là quen biết với Đức Tuệ hoà thượng sao? Nhờ lão hoà thượng mang thư đến cho cha nàng là được hẳn dễ dàng hơn so với nửa đêm chạy đến phòng nàng.

      Lại , lo lắng là phu nhân sợ hãi, sao lại lo lắng nàng sợ hãi? Nam đơn nữ chiếc, tình ngay lý gian, nếu bị người khác phát , nàng còn có thể muốn sống nữa hay ?

      Viên Trường Khanh này, đêm qua rốt cuộc là có ý gì!

      Mặc kệ là có ý gì, lúc này San Nương có thể chắc chắn rằng, nhất định là tính kế nàng.

      “Viên Trường Khanh sao lại ở chỗ này?” Bỗng nhiên, Hầu Thuỵ liền thầm bên tai nàng “ phải là nên ở sau núi sao?”

      “Muội sao mà biết được!”

      Sang Nương bực bội mà ném cho ca ca mình câu, làm cho Hầu Thuỵ nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn mặt trời lên cao, cúi đầu thầm với Hầu Quyết “Hôm này đến giờ này sao khó chịu khi rời giường lại chưa tan hết?”

      Hầu Quyết đầy kinh nghiệm, : “Sợ là tỷ tỷ ăn chưa no.” --- giờ người trong nhà đều đút kết được kinh nghiệm, điều biết, cách nhanh nhất đánh bay khó chịu khi rời giường của San Nương đó chính là cho nàng ăn no.

      Hai người ngày coi ai ra gì mà xì xào, chọc cho San Nương phen bực bội, muốn há miệng châm chọc ngược lại, liền thấy Ngũ phu nhân quay đầu, vẻ mặt đầy quan tâm mà với nàng: “Đợi chút dâng hương xong rồi, con liền về trước nghỉ tạm , cần cùng ta nghe kinh. Tội nghiệp, quầng mắt đều có cả rồi, cho thấy là con nghỉ ngơi tốt.”

      San Nương im lặng, nghĩ có lẽ có thể tìm cơ hội chuồn ra ngoài tìm Viên Trường Khanh đối chất, liền đồng ý.

      Chỉ là, tên gia hoả đáng chết kia, xuất quỷ nhập thần, nàng nên đâu tìm ?

      San Nương lại biến, sắc mặt nàng khẽ biến, sớm lọt vào trong đôi mắt ưng của Viên Trường Khanh rồi. Đó là nàng tìm , cũng muốn đến tìm nàng…

      *·*·*

      Tuy San Nương giống như người khác, nàng ra trong lòng đối với thần phật cũng là nửa tin nửa ngờ. là nghi ngờ, là vì phật gia chỉ lo tu hành, nàng cảm thấy cuộc sống kiếp trước tốt, lại thể hiểu được lại có cơ hội thay đổi lại tất cả…. Nếu có thần phật, vậy thần phật này cũng quá bao dung…. Nhưng nếu có nàng lại cảm thấy tội lỗi, sợ hãi vô cùng, nhỡ như là có, bị tuệ nhãn của Phật Tổ nhìn thấu chuyện nàng trộm thiên cơ, trọng sinh trở lại, ngài coi nàng là hồn dạ quỷ mà thu phục… Tóm lại, San Nương cảm thấy nàng vẫn nên là tránh thần phật chút tốt hơn.

      Cho nên nàng cũng dám tự mình dâng hương, chỉ nhận hương trong tay Ngũ phân nhân, nàng lại đưa cho Tam Hoà, coi như là nàng dâng hương.

      chỉ có San Nương nửa tin nửa ngờ đối với thần phật, mà ra cả Ngũ lão gia cũng như vậy. Cả nhà có lẽ là chỉ có mỗi Ngũ phu nhân là thành tâm. Ngũ phu nhân cũng biết, liền sau khi dâng hương xong, khuyên Ngũ lão gia cùng San Nương trở về nghĩ ngơi, bà ở lại nghe kinh là được rồi. Lão gia đương nhiên là chịu, San Nương lại lười nghe hai người ò e, liền lên bước, chuẩn bị cáo lui, bỗng nhiên lại thấy chú tiểu đến bênh cạnh, là Đức Tuệ hoà thượng có lời mời đến Ngũ lão gia. Phu nhân ở đó khuyên nhũ hồi, hơn nữa kinh giảng cũng sắp bắt đầu, lúc này Ngũ lão da, trăm dặn ngàn dò mà để lại phu nhân cùng nhà hoàn bà tử, mang theo mấy người San Nương rời đại điện.

      Hầu Thuỵ, Hầu Quyết tự nhiên muốn cùng gặp lão hoà thượng với Ngũ lão gia, liền chào ông tiếng, mang theo tuỳ tùng dạo chùa.

      San Nương vốn nghĩ về, nhưng nghe lão hoà thượng cho mời, lập tức nghĩ đến hoà thượng cùng Viên Trường Khanh, chừng ở chỗ ông ta lại gặp được . Mà nàng lại có chuyện muốn hỏi cho nên liền quay gót theo Ngũ lão gia.

      vào tịnh thất của Đức Tuệ lão hoà thượng, vừa vào cửa, quả nhiên nàng liền thấy được Viên Trường Khanh đanh ở cùng lão hoà thượng.

      Thấy bọn họ đến, lão hoạ thượng đột nhiên lấy tay áo quét bàn cờ, cười : “Hôm nay chỉ đến đây thôi.”

      Ngũ lão gia nhìn Viên Trường Khanh, vốn là còn muốn hỏi gì đó, bỗng nhiên nghe được lời lão hoà thượng như vậy, lập tức đổi câu chuyện, chỉ vào lão hoà thường, cười ha ha : “ phải là lão thua đó chứ?”

      Lúc này Viên Trường Khanh đứng lên, bình tĩnh hành lễ vấn an Ngũ lão gia, gọi tiếng: “Ngũ thúc.”

      Xưng hô này làm cho lão hoà thượng vô cùng ngạc nhiên. Nhìn qua lại Ngũ lão gia cùng Viên Trường Khanh hỏi: “Các ngươi là thân thích?”

      Ngũ lão gia cũng lười giải thích mối quan hệ phức tạp của bọn họ, liền mơ hồ mà xua xua tay, hỏi Viên Trường Khanh: “Con sao lại ở đây?”

      Lão hoà thượng cười : “Ta là sư phó đỡ đầu của .”

      Người nhà phú quý thường sợ hài tử khó nuôi, liền khi hài tử còn tìm người xuất gia làm sư phó đỡ đầu, còn cho đứa pháp danh. Ngũ lão gia tò mò hỏi “ như vậy, người cũng có pháp danh? Gọi là gì?”’

      “Trường Sinh.” Lão hoà thượng đáp thay.

      Ngũ lão gia bĩu môi “Tục.” rồi, liền đuổi Viên Trường Khanh qua bên, ngồi đối diện với bạn cờ, xoa xoa tay với lão hoà thượng “Hôm nay ta muốn rửa mối nhục lần trước.”

      Lão gia tìm vui, mặc kệ San Nương, nàng vốn là có chuyện muốn hỏi , liền đứng ở nơi đó mà hung hăng trừng mắt với .

      Viên Trường Khánh đưa mắt nhìn nàng, cười hỏi: “Thập tam muội muội có bằng lòng đánh với ta ván cờ ?”

      Nhìn hơi cong khoé mắt, San Nương giật mình, đột nhiên quay người lại, ra ngoài thất--- ràng có cười người, vô duyên vô cớ cười cái gì???

      Viên Trường Khanh lại ngay ở lúc nàng xoay người sang chỗ khác, đột nhiên thu hồi tươi cười. vốn chính là người có tâm tư kín đáo, chỉ nghĩ là muốn biết San Nương lúc này tức giận cái gì.

      ---- Chỉ là, nghĩ đến, nhìn nàng tức giận, lại có tâm trạng như thế này…

      khựng lại chút, liền theo San Nương ra khỏi thiền thất.

      Bởi vậy thấy được, Ngũ lão gia cùng Đức Tuệ hoà thường cùng quay đầu nhìn bóng dáng hai người bọn họ. Ngũ lão gia nhíu nhíu mày, Đức Tuệ hoà thượng dường như biết suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên gọi chú tiểu vào mở cửa sổ đối diện ra, sau đó giơ tay đánh quân cờ xuống bàn cờ, từ từ : “Trong chỗ của ta, có rừng trúc đặt bàn cờ tệ, làm từ rễ cây điêu, từ cửa sổ này là có thể nhìn thấy được.”

      Kỳ khi lão gia và San Nương cùng đến đây, cũng thấy được bàn cờ gỗ đặt trong đình hóng mát. San Nương luôn thích đồ cổ quái hiếm có, lúc ấy từng chạy vào nhìn mãi thôi.

      Quả nhiên, chỉ lát sau, Ngũ lão gia liền nhìn thấy San Nương vào đình hóng mát trước, chỉ là khách khí mà ngồi xuống trước.

      Viên Trường Khanh lại đứng ở đó chút, mới kéo vạt áo ngồi xuống.

      *·*·*

      “Nàng tìm ta?” Viên Trường Khanh vừa ngồi xuống vừa hỏi.

      “Ai tìm…” San Nương nghẹn nửa tiếng, liền đột nhiên ngừng lại, sửa lời: “Đúng vậy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

      Viên Trường Khanh gật đầu cái, quay đầu lại nhìn phía thièn phòng : “Muội muội uống trà gì?”

      “Đừng có gọi ta là muội muội!” San Nương phản cảm mà cau mày “ta cũng phải muội muội của người.”

      Viên Trường Khanh chớp mắt, quay đầu lại nhìn nàng, cố ý gọi tiếng “Thập tam nhi.”

      San Nương bỗng dưng run lên, vuốt tay : “ được gọi ta như vậy!”

      “Vậy ta đây nên gọi nàng thế nào? Hầu nương sao? Chúng ta có xa lạ như vậy?” Viên Trường Khanh quay đầu cười, hướng nơi nào đó làm cái dấu tay.

      Sang Nương cứng đờ người. Nàng biết, đây là cố ý bắt bẻ lại lời nàng tối hôm qua câu “Chúng ta có quen thân như vậy.” ---- là, sao bọn họ cũng là “Biểu huynh muội”, tiếng ‘muội muội’ này cũng quá….

      “Tóm lại là, được gọi ta là thập tam nhi!”

      “Nhưng mà ta dường như càng thích gọi nàng là ‘thập tam nhi’.” Viên trường Khanh quay đầu, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn nàng.

      Viên Trường Khanh vốn sinh ra trắng nõn, bởi vì bị thương, làm cho sắc mặt, sắc môi của tái nhợt, bởi vậy đôi mắt càng thêm sâu thẳm, nhìn San Nương làm nàng có chút cảm giác choáng váng.

      “Nàng là giận ta.” Viên Trường Khanh nhìn thẳng vào nàng “Bởi vì nàng cảm thấy, ta là tính kế nàng chuyện gì. Nhưng ta có.”

      Bốn chữ cuối cùng, thế nhưng trong lời lại có cảm giác oan ức.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Sao đời trước chẳng hiểu nàng như vậy? Đời này như con giun trong bụng San nương.
      TamaP thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      @Anhdva do trước ko đặt nàng vào mắt, còn kiếp này phải lòng nàng, cho nên chú ý từ cử động của nàng chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :