1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :th_73::th_73::th_73: may quá có ng ed tiếp. ủng hộ bạn n :th_98::th_98::th_98::th_98:
      Wailtting thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 65. Ngoài ý muốn.
      Edit: LĐ

      Giống như Viên Trường Khánh hỏi, chiều ngày hôm sau, San Nương cùng Lâm Như Trĩ đến viện tế bần cùng hai vị học tỷ trong thư viện.

      Chờ khi các nàng đến nơi, Lâm Như Đình mang xe đồ vật quyên tặng đến trước. Mà cùng đến với cũng chỉ có hai nam sinh.

      Mày liễu nhăn lại nhịn được hỏi Lâm Như Đình: “Sao chỉ có mấy người, còn những người khác đâu?”

      Lâm Như Đình “Những người khác theo Từ tiên sinh, đến nông thôn tìm hiểu rồi.”

      ra là như vậy, trước vài ngày quyên tặng có người biết, lại có bọn lưu manh giả mạo hộ nghèo đến lãnh đồ tế tặng, sau khi Lâm lão phu nhân biết liền giận dữ, liền quyết định ngừng giúp đỡ những hộ nghèo đó, chờ kiểm tra từng hộ đúng rồi lại sau.

      Mà thư viện Mai Sơn có thuyền thống xa học hỏi, lão sơn trưởng cảm thấy đây là cơ hội tốt để học sinh có thể hiểu biết xã hội, liền đem chuyện tìm hiểu điều tra này ôm lấy, chỉ coi như là cơ hội du học mùa xuân. Cho nên trừ bỏ Lâm Như Đình mang vài người ra bên ngoài, Lâm Như Hiên cùng Viên Trường Khanh từng người dẫn đầu đến nông thôn.

      “Điều tra toàn bộ tốt chút.” San Nương cùng Lâm Như Trĩ lôi kéo Trương Hương Nhi cùng với Du Tuệ “Ta là , có vài người căn bản là nên đồng tình. Liền như sau nhà ta, có tên lưu manh thích đánh bạc, nhà đúng nghèo lắm, nhưng tất cả cùng do mà ra! Bởi vì nhà nghèo, cho nên mỗi lần trong trấn có quyên tặng đồ đều có phần. Nhưng mỗi lần lãnh đồ về, lại cái nào cho mẹ già con , cũng chẳng có cái nào về nhà, bị cầm đánh bạc.”

      Lâm Như Đình quay đầu lại cười : “lúc này kiểm tra đối chiếu , đó là cách ngăn chặn những chuyện như vậy, để lòng thiện nguyện của mọi người được dùng đúng nơi.”

      Trong lúc bọn họ chuyện, trong viện tiếp tế người già cùng bọn đều hăng hái đến giúp dỡ hàng xuống, bất quá cũng có ít ngại ngùng khi gặp người lạ, nép tường ngay cửa, chỉ ló mắt nhìn bọn họ.

      Mà có thể , San Nương hai đời đều là sống trong cảnh ăn ngon mặc đẹp, nàng gặp qua người nghèo khổ, bất quá cũng chỉ là ăn xin đường. Nàng cho rằng, viện tế bần này so với ăn xin lưu lạc đầu đường còn tốt hơn, nhưng thực tế, đại đa số quần áo của người trại tế bần so với ăn xin cũng tốt hơn là bao nhiêu, đều giống nhau, đều là chấp vá chồng chất lên nhau. Điều khác nhau duy nhất, đại khái chính là nhìn sạch hơn ăn xin mà thôi.

      Lúc này San Nương mới biết được, trại tế bần này bất quá cũng là người già đơn, bệnh tật sống chung nhà, miễn cưỡng duy trì ấm no mà thôi, có cầu nhiều cũng đủ.

      Nhìn những người đó, Lâm Như Trĩ tính tình trẻ con hô hô : “Khó trách tổ mẫu tức giận như vậy, đồ chúng ta quyên góp nhiều, lại bị những người lòng dạ hiểm độc chiếm mất, người cần giúp đỡ liền càng đáng thương.”

      Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên liền nghe được người đáp lời nàng: “Bọn họ cũng hề đáng thương.”

      San Nương cùng Lâm Như Trĩ quay đầu lại, liền thấy thiếu niên đứng phía sau. Thiếu niên này xiêm y người cũng giống như những người nọ, cũng vá vấp năm bảy chỗ, nhưng dù xiêm y cũ, lại vô cùng sạch .

      Lâm Như Trĩ vừa đến thư viện lâu, quen biết người này, San Nương lại biết.

      Thiếu niên này họ Mai tên Hoan Ca, là đứa trẻ bị bỏ rơi của viện bần Mai Sơn Trấn, từ thích đọc sách, thường thường trèo tường sang chùa bên cạnh nghe hoà thượng niệm kinh. Đại hoà thượng chùa Mai Sơn trong lúc vô tình phát , đứa này vậy mà trộm kinh thư, nhận biết mặt chữ kinh văn của hoà thượng, tức khắc lòng mến tài năng trỗi dậy, tự mình đưa đến cho Lâm sơn trưởng. Khi đó dựa vào trình độ của , kỹ thuật căn bản thể đậu vào thư viện Mai Sơn, Lâm sơn trưởng phá bỏ lệ cũ nhận . đứa này học tập cũng gian khổ, ngắn ngủi hai ba năm, liền theo kịp đồng học. Bây giờ mỗi năm thi cử, mười tên đầu bảng chắc chắn có tên .

      Mai Hoan Ca năm nay cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, sinh ra có làn da ngăm đen. Có lẽ do từ khổ cực, dù lớn hơn San Nương cùng Như Trĩ tuổi có lẽ nhưng thân thể cao hơn các nàng là bao. Bởi vì thon gầy cho nên mới làm cái đầu to nổi bật hơn.

      San Nương tuy rằng biết , hai người trước đây lại chuyện. Nàng quay đầu lại cười với : “Sao vậy?”

      Mai Hoan Ca : “Bọn họ bất quá là do tuổi già cùng trẻ cho nên mới làm được việc gì, nhưng bọn họ cũng là nỗ lực làm chuyện mà khả năng mình có thể làm, bọn họ có nằm trong đám người cần cứu tế nơi đó, cho nên bọn họ đáng thương, người đáng thương chính là những người có tay chân đầy đủ mà lại lợi dùng người khác.”

      Mai Hoan Ca khi chuyện, có kiểu thái độ cực kỳ nghiêm túc, làm San Nương nhịn được mà nghĩ đến hoà thượng giảng kinh ở chùa cách vách.

      chỉ có nàng nghĩ như vậy, mà Lâm Như Trĩ cũng thế. Chờ đến khi Mai Hoan Ca rời chỗ khác, Lâm Như Trĩ mới kéo tay áo San Nương cười : “Ta sao cảm thấy người đầy ngập ý thiền?”

      San Nương phốc cái cười rộ, liền đem thân thế Mai Hoan Ca cho Lâm Như Trĩ biết.

      “A!!” Lâm Như Trĩ đột nhiên giơ tay chỉ Mai Hoan Ca, làm cho Mai Hoan Ca giúp đỡ dỡ hàng bên kia quay lại nhìn nàng. Nàng vội đỏ mặt thu tay, quay người lại, đưa lưng về phía , với San Nương: “ ra là , tổ phụ viết thư về kinh từng nhắc qua , cha ta còn lấy ra mà dạy dỗ ta.” , dẩu cái môi, mang theo hai phần oán giận trộm nhìn .

      ----Đấy, lại là “Con nhà người ta.” giận chó mắng mèo

      Ngón tay nàng vừa rồi chỉ đến làm Mai Hoan Ca rất là nghi hoặc, thường thường nhìn về phía các nàng bên kia. Lâm Như Trĩ trừng mắt với , bị thấy được. Người này từ nghe kinh phật mà lớn, cũng tựa hoà thượng quá cao sờ tới đầu ( hiểu chuyện) cúi đầu nhìn lại mình từ xuống dưới, làm cho Lâm Như Trĩ đột nhiên cười, đến gần San Nương giọng thầm: “ có chỗ nào giống là thần đồng đâu? Ta nhìn thấy ràng là con mọt sách.” xong, lôi kéo San Nương qua giúp đỡ phân phát đồ vật.

      Chỉ sau chốc lát, xe quyên tặng đồ vật lại đến cửa. San Nương lúc này vừa phân phát đồ trong tay xong, thấy xe ngựa vào sân, liền chủ động ra đón.

      Mà nàng ngờ đến, người nhảy từ xe ngựa xuống lại là Viên Sưởng Hưng

      “Thập tam muội muội”

      Viên Sưởng Hưng vừa thấy nàng liền dính đến, thế nhưng quên là đưa xe đến đây, chỉ vây quanh San Nương xum xoe trận.

      San Nương nhíu mày : “Người phải là đưa xe đến đây sao? Danh sách đây?”

      “Ở đây, ở đây.” Viên Sưởng Hưng cười đưa danh sách đưa qua, lại nhân cơ hội đến gần San Nương bước.

      San Nương liền nghiêng người tránh , vờ như là xem xét những hàng hoá này nọ, vòng quanh xe ngựa vòng. Ngay từ đầu, Viên Sưởng Hưng còn nhắm theo đuôi, nhưng có lẽ là thấy nàng ngay cả ánh mắt cái cũng cho , dính theo nữa. San Nương khỏi nhàng thở ra, xoay người gọi Lâm Như Đình: “Sư huynh, xe này toàn là gạo.”

      Lâm Như Đình sớm nhìn thấy xe ngựa đến, lúc này tới. Nghe thấy lời nàng , hằn cười muốn trả lời, sắc mặt lại bỗng nhiên biến đổi, hét tiếng ““Coi chừng.” Liền bước xông đến, đưa tay bắt được tay phải của San Nương.

      Mà đồng thời với lời Lâm Như Đình, Viên Sưởng Hưng đứng bên trái nàng, cũng kêu tiếng “Coi chừng.” Đồng thời cũng giữ lấy tay trái của nàng.

      Có lẽ, trong tiềm thức nàng vẫn luôn đề phòng Viên Sưởng Hưng, nháy mắt bị nắm lấy, nàng theo bản năng mà rụt tay trái về, lúc này Lâm Như Đình lại lôi kéo tay phải của nàng, vì thế nàng đứng vững, liền nhào về hướng Lâm Như Đình.

      Lần này, Lâm Như Đình giống như những lần trước tránh kịp, liền bị cái tránh của nàng đập ngay vào ngực.

      Cũng lúc này bao gạo từ đỉnh xe vừa đúng lúc rơi xuống, ầm tiếng vang lên, lập tức thu hút chú ý của tất cả mọi người, mọi người đều nhìn thấy nàng lao vào lòng ngực Lâm Như Đình.

      Tuy là như thế, Lâm Như Đình phản ứng nhanh như cũ, chỉ cúi đầu liếc nhìn nàng, liền nhanh bắt lấy hai tay nàng, đỡ nàng đứng vững, lại nhanh chóng lùi lại bước. chỉ trong chớp mắt, nàng là nàng, .

      Lâm Như Đình nhìn nàng cái, cúi đầu, vòng qua người nàng xem xét bao gạo bị rơi xuống.

      San Nương lại còn có chút ngơ ngác.

      Tầm mắt của nàng cơ hồ theo bản năng mà theo , thẳng đến khi nhìn thấy bao gạo rơi dưới đất, nàng mới chớp chớp mắt, phục hồi tinh thân.

      ra, nàng đứng bất động tại chỗ, túi gạo kia rơi cũng trúng nàng….

      Nàng đưa ta sờ gáy, bỗng nhiên gương mặt luồn khí nóng đến muộn.

      Nàng vẫn còn ngơ ngác, Lâm Như Trĩ cùng sư tỷ Trần Lệ Quyên, cùng với Du Tuệ, Triệu Hương Nhi đều hoảng sợ chạy đến chỗ nàng.

      “làm sao vậy, làm sao vậy? Có đụng trúng nơi nào ?” Mọi người vây quanh nàng xem xét lượt.

      San Nương muốn trả lời, liền nghe được lời Viên Sưởng Hưng đứng ngoài nhóm người lớn tiếng : “Thập tam muội muội là, ta kéo muội, muội sao lại đẩy ngược ta ra? Sư huynh sức lớn liền kéo muội , vằng hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi.”

      San Nương nhăn mày, quay đầu nhìn Viên Sưởng Hưng. Bây giờ trong thư viện vẫn còn truyền đãi lời bát quái về nàng cùng Lâm Như Đình, hăn ta gào to như vậy, lập tức làm người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.

      Cách đám đông, San Nương quả nhiên nhìn thấy, Viên Sưởng Hưng nhìn vẻ mặt là quan tâm, ra đôi mắt lại chớp loé, tuyệt đối là loại ánh sáng đầy ác ý.

      Nàng đột nhiên nheo mắt lại, hướng về phía Viên Sưởng Hưng bĩu môi, khách khí “Biểu ca còn biết xấu hổ! Mất công muội chạy tránh bên cạnh sư huynh, nếu mà muội chạy qua chỗ huynh, vừa vặn bị đè trúng.”

      Lâm Như Đinh như là nghe được hai người là gì, ngẩng đầu đánh giá đỉnh xe, : “ tốt như vậy, sao bao gạo này lại rơi xuống?”

      Viên Sưởng Hưng lập tức mang vẻ mặt áy náy : “Điều là ta tốt, ta cho rằng có thể dỡ hàng, liền tháo dây thừng bên này trước.”

      Tức khắc, San Nương liền hiểu, lúc nãy bỗng nhiên theo nàng, là làm cái gì.

      Chỉ là, làm nàng bị thương, đối với có ích lợi gì?

      San Nương bất quá chỉ có chút hoảng sợ nho , lại bị Trần Lệ Quyên cùng Lâm Như trĩ đè xuống ngồi bên nghỉ ngơi hồi lâu.

      Mà tên đầu sỏ gây tội Viên Sưởng Hưng, lại làm ra vẻ có việc gì, dựa theo tiếng “Biểu ca” của San Nương, vậy mà khắp nơi giả vờ ra dáng biểu ca, đối với San Nương xum xoe vô cùng. Đó là San Nương có phản ứng với , vẫn là bám riết như vậy.

      *·*·*

      Buổi tối ngâm mình trong thùng tắm gỗ lớn, San Nương đưa tay chống cằm, gương mặt hồng nhuận, rất khó nàng là bị nước ấm làm hồng da, hay là bởi vì nàng nghĩ lại cảnh trán mình va vào lòng ngực Lâm Như Đình khi nãy.

      Lúc nàng đụng phải , trong mắt Lâm Như Đình tràn đầy kinh ngạc.

      Nghĩ kinh ngạc nhìn mình, nghĩ nhanh đỡ nàng đứng vững, cùng với lúc quay đầu tránh nhé, ra cũng có gì, Lâm Như Đình vậy mà ngoài suy đoán của mọi người, mà có vẻ hoảng loạn, thậm chỉ có thể là tay chân luống cuống, này khó tránh làm nàng thấy có chút lạ.

      Mà lại , kỳ thậy lúc trước nàng cũng từng có hai lần suýt đụng phải , những mỗi lần là đều đỡ đúng lúc, mỗi lần như vậy đều là nho nhã lễ độ mà lùi về sau bước, tựa như là muốn cùng nàng duy trì khoảng cách khuôn phép. San Nương nhìn ra, đó là dạng phong độ quân tử, nhưng hôm nay Lâm Như Đình khác thường, làm nàng nhịn được suy nghĩ nhiều hơn…

      ----Được rồi, nàng chính là biết thẹn mà nghĩ, lâm Như Đình kia, giống như người khác , nhìn nàng với đôi mắt khác ?

      San Nương kiếp trước ngu ngốc người, được người thích cảm giác là thế nào, ra nàng cũng biết . Cho nên biểu kỳ quái này của Lâm Như Đình, làm nàng nghi hoặc cũng làm nàng có chút đắc ý nho cùng …. Chút động tâm được.

      Nếu Viên Trường Khanh là băng, như vậy Lâm Như Đình chính là thuỷ. Giống như nước tắm ấm áp này, đặt mình vào là thoải mái.

      Có lẽ nàng ngâm nước ấm hơi lâu, có lẽ là nghĩ nhiều đến chuyện lúc chiều, vì thế ban đêm nàng mơ thấy Lâm Như Đình.

      Trong mơ, Lâm Như Đình đứng cách nàng ba bước chân, nhìn nàng mỉm cười, nàng cảm giác nụ cười ấm áp như nước tắm làm nàng thoải mái. Nàng nhìn , cũng mỉm cười. nàng muốn với , liền đến gần thêm bước. Liền nghĩ lùi về sau bước. Nàng bám riết tha mà bước gần đến , ở nơi đó vẫn chút hoang mang mà lùi lại, trước sau gì cũng cùng nàng duy trì khoảng cách ba bước chân, tuy rằng mặt vẫn luôn tươi cười, cười ôn nhu ấm áp như nước trong thùng tắm….

      Sáng sớm hôm sau, Lý ma ma xoa tay nhanh chân vào phòng ngủ của San Nương, chuẩn bị gọi nàng rời giường, bỗng nhiên thấy nàng ngồi dậy sau màn.

      nương hôm nay sao thức sớm như vậy?” Lý ma ma cười lên vén màn lụa, vừa vén vừa hỏi San Nương: “ nương đêm qua ngủ có ngon ?”

      San Nương đôi mắt mơ màng, lẩm bẩm oán giận : “ chút cũng ngon. Mơ thấy biết đuổi theo cái gì, mà đuổi cả đêm, làm mệt chết ta.”

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 66. Ngoài Ý Muốn
      Edit: LĐ

      Lúc ăn sáng, San Nương mới nhớ đến nàng đuổi theo ai trong mơ cả đêm. Nghĩ đến Lâm Như Đình cứ lui mãi về sau, nàng nhịn được liền cười cười lắc đầu.

      Bây giờ cả nhà họ đều tập trung lại chỗ dùng bữa. Ngồi đầu là Ngũ lão gia, nhìn thấy nàng cười mà chỉ nhìn thấy nàng lắc lắc cái đầu , chỉ cho là nàng vì nguyệt khảo mà vui, liền gắp cho nàng chút đồ ăn, an ủi nàng “Nguyệt khảo bất quá là vì muốn kiểm tra việc học tập của các con trong tháng qua như thế nào mà thôi, thi có tốt hay tốt cũng quan trọng gì, chỉ cần con cái gì cần nên học học là được rồi.”

      Bên cạnh, Hầu Thuỵ đột nhiên đưa mắt nhìn.

      Cái liếc mắt này bị Ngũ lão gia bắt gặp.

      Ngũ lão gia lập tức quay đũa, gõ đầu Hầu Thuỵ : “Nhìn cái gì mà nhìn? phục? Muội muội ngươi là thi tốt, ít nhất nha đầu còn có nỗ lực, còn ngươi? Ngươi dám vỗ ngực , ngươi rất cố gắng? Nếu ngươi có được chút nỗ lực của muội muội ngươi thi lấy hạng bét trở về ta cũng nhận!”

      San Nương nghẹn, đồng tình mà nhìn Hầu Thuỵ, lại dám đưa mắt nhìn Ngũ lão gia---- Tự nàng biết, nguyệt khảo lần này, đúng là nàng có nỗ lực…

      Ngũ lão gia lại hỏi Hầu Thuỵ “ phải các con năm nay xa học tập sao. Là xuống nông thôn thăm viếng hộ nghèo sao? Trường Khánh hậu sơn, con còn muốn theo?”

      San Nương nhìn Hầu Thuỵ bị Ngũ lão gia trị đến im lặng như ve sầu mùa đông, vội thay đáp lời “Là chia nhóm mà , ca ca có bị phân hậu sơn, chỉ cần theo tiên sinh, chúng ta thăm viếng các hộ nghèo trong trấn là được.”

      Ngũ lão gia nhíu mày phải ngươi chọn gầy lựa béo, cố ý chọn việc nhàng mà làm chứ?”

      San Nương nghe thấy liền nhíu mày. Miệng lưỡi này đúng là đời trước của nàng từng qua. Nàng ngẩng đầu cười với Ngũ Lão gia “Lão gia như vậy liền oan uổng cho ca ca rồi, này là do các tiên sinh trong thư viện phân nhóm. Còn , tiên sinh là biết ca ca đối với tình huống trong trấn quen thuộc, nên mới lưu ca ca lại.”

      Ngũ lão gia lúc này cũng gì.

      Ngũ thái thái đột nhiên hỏi San Nương “Hôm nay các con vẫn là viện bần?”

      “Đúng vậy.” San Nương “Hình như là việc thu mua có vấn đề, ngày hôm qua chỉ có số đồ đưa đến, hôm nay còn phải .”

      Ngũ thái thái trầm ngâm lát, hỏi “Vẫn là buổi chiều sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Vậy buổi chiều ta có thể cùng con xem thử được ?” Ngũ thái thái hỏi.

      San Nương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ngũ thái thái, nhìn đến Ngũ thái thái đỏ mặt tía tai, lúng ta lúng túng “Ta muốn xem, có thể giúp đỡ được gì ở đó hay ….”

      Vốn là, tối qua sau khi San Nương trở về, Ngũ lão gia từng hỏi nàng viện bần làm gì. San Nương đối với viện bần đầy cảm xúc, liền đem tình huống ở đó kể lại lần cho cả nhà, lại cảm khái “Con vốn tưởng là viện bần có thể cho những người đó nơi ở, nhưng hôm nay xem ra, nơi đó cũng chỉ là nơi để nương náu, để người bị đông lạnh hay đói chết mà thôi. Phàm là có năng lực nuôi sống bản thân, sợ là ai nguyện ý ở lại nơi đó.” Lại với Ngũ thái thái “Thái thái còn nhớ lần trước chưởng viện phu nhân có mời thái thái đến dạy thêu hoa ? Lão phu nhân chính là những hài tử trong viện bần, nam hài tử sau khi lớn lên có thể làm tiểu nhị, có thể học nghệ, làm nông, còn nữ hài tử lại có chỗ để như vậy, cho nên lão phu nhân mới nghĩ dạy các nàng ấy kỹ năng mưu sinh.”

      San Nương lại nghĩ đến, lời của nàng đối với ngũ thái thái nhiều xúc động như vậy, cư nhiên lại hận thể đem chính mình chủ động với ngũ thái chuyện thiêu thùa Ngũ thái thái chủ động ra chuyện muốn tự mình đến viện bần xem thử.

      Nàng kinh ngạc, Ngũ lão gia bên cạnh “ Vẫn là thái thái thiện tâm. Vừa lúc buổi chiều ta có việc, ta đưa nàng .”

      Ngũ thái thái giương mắt nhìn Ngũ lão gia, trắng mắt liếc cái, liền nhấp môi cúi đầu.

      Ngũ lão gia cười hắc hắc, ân cần mà gắp miếng thịt ngỗng đưa qua.

      *·*·*

      Giữa trưa sau khi về nhà ăn cơm, quả nhiên Ngũ lão gia tự mình đưa Ngũ thái thái cùng San Nương đến viện bần .

      Khi nhóm người San Nương đến, Lâm lão phu nhân cũng đúng lúc ở đó, thấy Ngũ thái thái đến, lão phu nhân rất là vui mừng, liền tự mình đưa phu thê Ngũ lão gia dạo khắp nơi, San Nương ở lại cùng các đồng học tiếp tục bận rộn.

      Hôm qua các nàng chỉ kịp phát hai xe vật phẩm, trong viện bần còn có rất nhiều người già bệnh tật, có cách nào ra ngoài nhận đồ cứu tế, cần đến San Nương cùng các nàng đưa đến tận đầu giường, cho nên hôm nay khá chậm.

      Chờ qua vòng, tiểu hài tử trong viện đưa nước trà đến cho San Nương cùng các nương khác, San Nương lúc này mới nhớ đến cha mẹ mình, nàng hỏi thăm hài tử này nọ chút, liền theo họ vào hậu biện.

      Vừa ngẩng đầu nàng liền nhìn thấy Ngũ thái thái ngồi dưới gốc đại thụ, dạy những nữ hài tử kia dùng kim thiêu. Ngũ lão gia ở bên cạnh cùng Lâm phu nhân và Lâm Như Đình giọng gì đó với nhau.

      Sau khi San Nương theo phu thê Ngũ lão gia đến đây, Lâm Như Đình còn chưa đến. Sau đó nàng vẫn luôn bận rộn, chi nên này là lần đầu nàng cùng Lâm Như Đình chạm mặt ngày hôm nay.

      Nhìn thấy Lâm Như Đình, San Nương khỏi nhớ đến giấc mơ đêm qua, cùng với những suy nghĩ miên man khi nàng ngâm mình trong nước.

      Nếu nàng vẫn là San Nương đối với thiếu niên mỹ mạo như hoa nhớ mãi quên năm đó, chừng nàng động tâm với Lâm Như Đình, nhưng đến cùng, nàng vẫn là dưa chuột già trong núi mà thôi, đó là có động tâm như vậy, cũng là lý trí chiếm phần lớn, mà nàng trải qua phen phân tích lý trí, nàng lại là có cách nào kết luận ra được ý tứ của Lâm Như Đình đối với nàng thế nào --- Đó là đời trước nàng thiếu mất thứ – Trái tim nàng, cũng giống như năm mười bốn tuổi nàng đối với Viên Trường Khanh như vậy, bây giờ sống lại đời, nàng càng thể vì chút nẩy mầm nho mà đối tốt với Lâm Như Đình. Thậm chí có thể , bởi vì đời trước ăn đắng từng, nàng bây giờ xem Lâm Như đình, lại là xem xét kỹ thêm ba phần so với trước đây.

      Bởi vậy, khi nàng nhìn thấy Lâm Như Đình bộ thong dong về phía mình hành lễ vấn an, lại hỏi nàng chuyện tiến triển ra sao, nàng cũng ung dung mà đáp lễ. Chỉ là, mỗi khi trả lời chuyện hỏi, nàng vẫn luôn yên lặng quan sát .

      Lâm Như Đình đứng ở nơi đó bồi Lâm lão phu nhân cùng Ngũ lão gia hàn huyên trong chốc lát, liền cáo từ rời ra ngoài.

      San Nương nghĩ nghĩ, chậm hơn khắc, cũng theo ra ngoài.

      Chờ đến khi nàng đến tiền viện, liền nhìn thấy Lâm Như Đình đứng trong viện chuyện cùng nữ đồng học. Sau đó bỗng nhiên liền phát , Lâm Như Đình cũng giống như trong mộng của nàng, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với họ. Mặc kệ là ai vô tình hay cố ý đến gần , lập tức nho nhã mà lễ độ lui về sau bước, kiên quyết duy trì khoảng cách lễ phép kia.

      Vì thế San Nương bỗng nhiên liền hiểu , ra ngày hôm qua là nàng suy nghĩ nhiều. Lâm Như Đình được tự nhiên, phải là có ý nghĩ gì với nàng, mà là thói quen duy trì phong độ quân tử của , làm nàng nhất thời vững liền ngã nhào vào … Nàng có ngượng ngùng, là cũng phải ngượng ngùng… Cho nên kỳ người ta chỉ là ngượng ngùng mà thôi….

      ------Được rồi, San Nương ý thức được, nàng hình như là tự mình đa tình.

      Kỳ đây cũng trách nàng được, thẳng đến trước mắt mới thôi, những nhàn thoại này nọ của nàng cùng Lâm Như Đình vẫn luôn ngừng nghỉ. Đến khi Lâm Như Trĩ sau khi nghe được, cư nhiên liền tỏ vẻ với San Nương, nàng hy vọng nhàn thoại này liền thành , hơn nữa nàng đối với Lâm Như Đình ít nhiều gì cũng có hảo cảm, sau đó….

      Liền như vậy.

      Nhìn Lâm Như Đình bị các nữ hài tử vậy quanh, nhìn bình tĩnh như vậy, nhưng lại dấu vết mà lùi về phía sau, San Nương nhịn được liền mỉm cười.

      Viên Trường Khanh đều có khoảng cách với người khác, đều viết lên mặt, người khác chỉ cần nhìn thấy mang khuôn mặt lạnh tanh, liền biết dẫm phải giới hạn. Còn Lâm Như Đình luôn luôn ôn tồn lễ độ, giới tuyến luôn chôn sâu trong lòng, đến gần, ai biết được dẫm phải giới hạn của ---- Hô, nghĩ đến như vậy, nhưng ra cách của Viên Trường Khanh lại có thể chuốc lấy phiền toái.

      San Nương nhìn tình trạng quẫn bách của Lâm Như Đình mà mỉm cười, nhưng mà Liễu sư tỷ bên kia liền nhìn chịu được, vội đến đem những nữ hài vây quanh kia rời . Chỉ là đem người rồi, nàng lại , mà thay thế vị trí của những người kia, lôi kéo trêu chọc Lâm Như Đình.

      Nếu phải nàng vẫn luôn quan sát Lâm Như Đình, nàng đều nhìn ra được, lúc này có chút kiên nhẫn.

      Liền khi nàng nhìn thấy Lâm Như Đình muốn tìm cách thoát khỏi vị sư tỷ nọ, sư tỷ khác cùng Trần Lệ Quyên ôm chồng sổ sách từ trong viện đến.

      Lâm Như Đình lập tức vẫy vẫy tay vị sư tỷ nọ hướng về phía Trần Lệ Quyên sang đón, mộ bên đưa tay đón lấy sổ sách trong tay nàng, bên tựa như gì đó.

      Trần Lệ Quyên ngẩng đầu cười cười với , liền đem sổ sách giao cho Lâm Như Đình.

      Hai vị sư tỷ ở viện nữ học này, Trần Lệ Quyên xinh đẹp bằng Liễu sư tỷ, ăn cũng bằng nàng ta, thậm chí có thể , nàng chuyện ít lời cay nghiệt. Nhưng sao với Liễu sư tỷ càng được hoan nghênh hơn, San Nương cảm thấy nàng đáng để tin cậy hơn. phải là do khi Liễu sư tỷ kết bè với đồng học khác lập nàng, Trần sư tỷ vẫn luôn giúp đỡ nàng, mà là bởi bì khi làm việc Trần sư tỷ tận tâm hơn Liễu sư tỷ.

      Liễu sư tỷ thấy Lâm Như Đình qua hướng Trần Lệ Quyên, dường như có chút cam lòng, liền chạy theo vỗ vai Trần Lệ Quyên, biết gì với nàng. Trần Lệ Quyên quay đầu lại nhìn Liễu sư tỷ, dưới chân tự giác mà lùi lại bước . Vì thế, San Nương liền kinh ngạc phát , Trần Lệ Quyên cẩn thận, mà lùi đến trước mặt Lâm Như Đình, Lâm Như Đình cư nhiên đứng tại chỗ động.

      Lâm Như Đình chỉ có lùi bước mà thậm chí còn bước về phía trước, sau khi với Liễu sư tỷ câu gì đó rồi cùng Trần Lệ Quyên vòng qua người Liễu sư tỷ, sóng vai hướng phòng thu chi vào.

      Hai người kia cùng nhau đến phòng thu chi, ra cũng chuyện với nhau. Tuy ngôn hành cử chỉ của bọn họ dùng mấy chữ khuôn phép quy cũ để hình dung, San Nương lại cảm thấy giữa bọn họ có chỗ nào đó giống với những người khác.

      Nàng quan sát, bỗng nhiên nghe được bên kia có người “Giấy niêm phong là do Lâm sư huynh viết.” Sau đó, nàng lập tức liền nhớ đến chuyện ngày đó viết tờ sâm lớp học. Khi đó, Lâm Như Đình từng với nàng câu “Hoá ra Thập tam nương luyện chữ cũng là chữ Nhan.” chữ ‘cũng’ này làm cho nàng nghĩ đến rằng Lâm Như Đình cũng có thế luyện chữ Nhan, mà sau khi nàng nhìn viết tờ sâm nàng mới nhận ra, học chữ Vương Hi Chi, nhưng ra, Trần Lệ Quyên cùng nàng như nau, đều luyện viết chữ Nhan xinh đẹp.

      San Nương đột nhiên nheo mắt, cảm thấy mình dường như vừa giải phá thiên cơ.

      Chính lúc này, Lâm Như Trĩ đến đây tìm nàng, thấy nàng đứng mình ở hành lang, liền ba ba đưa chân chạy đến, ôm lấy vai nàng, cười “Thập tam tỷ tỷ nhìn gì đó?”

      San Nương vì phòng bị, bị nàng đánh cái hơi lảo đảo chút. Nàng quay đầu nhìn Lâm Như Trĩ, đột nhiên hơi mỉm cười, lặng lẽ chỉ chỉ hai người Lâm Như Đình bên kia “Muội nhìn ca ca muội cùng Trần sư tỷ kìa, nhìn ra được cái gì ?”

      Lâm Như Trĩ như là lãng tai, vậy mà chỉ nghe được ba chữ ‘ca ca muội’, đè vai nàng trì xuống, giọng quái quái trêu nàng “ ra là tỷ tỷ là nhìn ca ca muội”

      San Nương nhướng mi, xoay tay đánh nàng cái, dỗi hờn bậy bạ gì đó! Bảo muội nhìn ca ca muội cùng Trần sư tỷ mà.”

      Lâm Như Trĩ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại hai người bên kia, chung quy là chẳng nhìn ra được cái gì, liền hỏi San Nương “Sao vậy? Tỷ muốn ta nhìn cái gì nha?”

      nhìn ra được sao?” San Nương giọng cười “Ca ca muội đối với Trần sư tỷ có gì đó đúng.”

      ?” lâm Như Trĩ rướn cổ nhìn hồi, nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn ra được nha.”

      San Nương cười rầu cái, “Muội nhìn kỹ lại ! Khoảng cách của ca ca muội cùng Trần học trưởng, có phải là so với nữ hài tử khác là gần gũi hơn hay ?”

      “Có sao?” Lâm Như Trĩ lại rướn cổ nhìn, lắc lắc đầu : “Muội nhìn ra.” Lại đột nhiên dùng khuỷ tay chọc San Nương, giọng bên tai nàng, cười “Tỷ phải là ghen tỵ chứ?”

      San Nương liền liếc nhìn nàng cái, cũng nghiêm mặt với Lâm Như Trĩ “ với muội bao nhiêu lần rồi, chuyện đó có, muội còn như vậy, ta mặc kệ, da mặt dày, muội cứ , nhưng để ca ca muội nghe được, huynh ấy lạ vui.”

      “Mới có đó.” Lâm Như Trĩ nằm vai nàng, nó “Muội thấy ca ca muội đối với tỷ.”

      “Ca ca muội đối với tỷ có ý gì hết!” San Nương cắt lời nàng, lại trắng mắt nhìn nàng, “Về sau đừng bừa nữa! Các nàng như vậy đành, làm bẩ ta, ngay cả muội cũng ồn ào theo!”

      “Muội cũng đâu có hùa theo ồn ào đâu” Lâm Như Trĩ , “Muội là cảm thấy tỷ và ca ca muội rất xứng đôi.”

      San Nương tức giận, liền đẩy nàng vai mình ra, nghiêm mặt “Muội nghĩ thế nào là chuyện của muội, nhưng ca ca muội thích ai, hoặc là ta thích ai, đây lại là chuyện của bọn ta, muội thể vì muội nghĩ, liền đem suy nghĩ của muội mà đặt người bọn ta được.”

      Thấy nàng tức giận, Lâm Như Trĩ vội thu lại tươi cười, lúng ta lúng túng “Tỷ tỷ đừng nóng giận, muội nữa. Muội chỉ là cảm thấy, muộ thậy cảm thấy hai người khá tốt… Ngày đó ca ca còn khen tỷ nữa….”

      San Nương nhìn nàng khỏi bất lực thở dài. Huynh muội Lâm gia này, bản tính thế mà lại giống nhau….

      Từ Lâm Như Hiên, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Viên Trường Khanh, liền đánh ngược về phía Lâm Như Trĩ “Vậy còn muội? Muội cảm thấy Viên sư huynh thế nào? Tỷ thấy huynh ấy cũng rất thích muội đấy.”

      Lâm Như Trĩ tức khắc bị nàng làm ngây ngẩn cả người “Cái gì?”

      “Muội cùng Viên Trường Khanh a.” San Nương “Tỷ thấy huynh ấy dường như rất thích muội.”

      Lâm Như Trĩ chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên nở nụ cười ha ha, nàng nằm đầu vai San Nương cười “Tỷ tỷ nha, sao ta lại muốn muội với huynh ấy? Muội đánh cuộc với tỷ, Viên sư huynh chỉ xem muội là muội muội mà thôi.”

      “Còn muội?” San Nương truy hỏi nàng.

      “Muội? Muội tự nhiên cũng xem huynh ấy là ca ca nha.” Lâm Như Trĩ cười phen, “Tỷ từ đâu mà suy ra được kết luận như thế? thể nào, căn bản là thể nào!”

      “Phải ?” San Nương nhíu mắt, “Muội có muốn hỏi tam ca muội hay ? Chính miệng tam ca muội với tỷ, muội và Viên đại biểu ca của tỷ là đôi.”

      Lâm Như Trĩ ngẩn ra “Tam ca muội?” Nàng nghĩ nghĩ liền bỗng nhiên bừng tỉnh “Ai u, này tỷ cũng tin! Ở kinh thành khi đó, huynh ấy thường như vậy, vì thế nên huynh ấy ăn đánh của muội ít đâu.” Lại đẩy đẩy San Nương “Tỷ đừng có nữa, để Viên sư huynh nghe được, về sau muội sao còn có thể gặp huynh ấy được nữa.”

      Kỳ San Nương cũng sớn nhìn ra ý tứ của Lâm Như Trĩ đối với Viên Trường Khanh. Lúc này cũng nhìn nàng mà ra muội cũng biết nha! Muội ta như vậy, ta sau này sao có thể gặp mặt Lâm sư huynh nha.” Nàng bắt chước miệng lưỡi của nàng ấy.

      Lâm Như Trĩ lại ngẩn ra, đến trước mặt nàng “Chẳng lẽ, tỷ thích ca ca muội?”

      San Nương lắc đầu, trong lòng nàng đối với Lâm Như Đình đúng từng có chút khao khát, nhưng đó chỉ là khao khác, so với thích còn rất xa.

      Huống chi, nếu là nàng thích thế nào? Loại chuyện này cũng phải là lưỡng tình tương duyệt mới được….

      San Nương đột nhiến nháy mắt.

      Lâm Như Trĩ nằm đầu đầu vai nàng thở dài “Ca ca đáng thương, muội thấy ca ca rất thích tỷ….”

      “Tỷ đánh cược với muội.” San Nương cười “Ca ca muội thích khẳng định phải tỷ, là….” Nàng quay đầy nhìn lại liền thấy thấy thân ảnh hai người kia đâu nữa. Nghĩ đây là bí mật của Lâm Như Đình, nàng vội sửa miệng “Tóm lại, khẳng định phải là tỷ.”

      Lại , đó là người thích người khác, cũng ai ra quy định, người nọ nhất định phải thích người kia.

      đời chưa từng có quy định như vậy.
      Last edited: 23/3/19

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 67 Du Xuân.
      Edit: LĐ

      Chớp mắt đến ngày mùng tám thắng tư, ngày lễ Tắm Phật.

      Đối với phật tử mà mới, đây là ngày hội lớn quan trọng. Qua chuyện Ngũ thái thái thêu ít hình phật là có thể biết, Ngũ thái thái là tin phật. Mà Ngũ lão gia tuy là vẽ tranh Quan , nhưng ra ông cũng là tin phật.

      Năm ngoái giờ này, đều là mình Ngũ thái thái tham gia lễ chùa Mai Sơn, còn năm nay, Ngũ lão gia chịu để Ngũ thái thái lẻ loi mình nữa. Chỉ là Ngũ thái thái chùa là vì thành kính Phật, còn Ngũ lão gia theo cũng chỉ là có cơ hội tốt du lịch mà thôi. Mục đích giống nhau, quan điểm tự nhiên cũng bất đồng, Ngũ thái thái cảm thấy hòa thượng trong chùa là cao tăng đắc đạo, còn Ngũ lão gia lại ngại chùa Mai Sơn là phá phong cảnh, nên từ đến lớn, sớm nhìn đến. Vì thế lão gia liền nhắm đến Ngọc Phật tự nổi danh ngoài trăm dặm kia.

      Ngũ lão gia từ trước đến nay, sấm rền gió cuốn, quyết định xong rồi, liền phái người đến Ngọc Phật tự sắp xếp. Chờ hạ nhân trở về báo việc thành, còn thuê con thuyền, Ngũ thái thái biết chuyện này, tức khắc liền hoảng sợ. Phải biết rằng, Ngọc Phật tự cách Mai Sơn trấn hơn trăm ba mươi dặm, đó là thuận buồm xuôi gió, sáng sớm lên thuyền cũng qua bữa trưa mới có thể đến Ngọc Phật tự.

      Ngũ thái thái lo lắng :“ cần xa như vậy, chùa Mai Sơn là được rồi.”

      Ngũ lão gia : “Này sao giống nhau được? Ngọc Phật tự chính là nơi thờ phụng xá lợi phật. Nàng muốn lễ phật, đương nhiên là muốn nơi nào linh thiêng. Còn , nàng gả cho ta mười mấy năm rồi, ta cũng chưa đưa nàng chơi xa lần, này cho là du xuân .”

      Ngũ thái thái nghe xong, liền nghĩ đến ủy khuất mười mấy năm qua, nước mắt nhất thời kiềm được mà rơi xuống. Ngũ lão gia sợ nhất chính là nước mắt của Ngũ thái thái, lập tức tay chân luống cuống, cúi đầu khom lưng phen, vất vả lắm mới dỗ được Ngũ thái thái.

      đến Ngũ lão gia, tuy rằng huynh muội San Nương tất cả đều là cốt nhục thân sinh của ông, nhưng ông chỉ nhìn đến nhi tử, nhi nữ nhà mình, khi ông cảm thấy mình cần thể người cha, nhìn ra, ông có tự giác nha.

      Bởi vậy, khi ông sắp xếp Ngọc Phật tự, cản bản là tính ba đứa của mình. Phu thê Ngũ lão gia giống nhau, ông để bụng đến cái nhìn của thế nhân, còn Ngũ thái thái phụ nhân quy củ, khuôn phép. Tuy ba huynh đệ San Nương phải là do bà sinh, nhưng Ngũ thái thái trong lòng ít nhiều có tự giác làm phụ mẫu hơn Ngũ lão gia, cảm thấy ném hài tử ở nhà, phu thê hai người đơn độc chơi, gì cũng ngại mắt người ngoài, liền sao cũng chịu. Hết cách, Ngũ lão gia đành phải tình nguyện mang huynh muội San Nương theo cùng.

      Hầu Thuy, Hầu Quyết, chẳng sợ lão gia mang họ theo cùng, chỉ cần có thể trốn thoát ngày học, là chuyện vui vẻ nhất rồi, huống chi lão gia vẫn là đồng ý mang hai người theo, huynh đệ hai người sớm mừng đến độ nam bắc.

      San Nương lại nhất thời do dự lưỡng lự. Nàng vừa muốn Ngọc Phật tự, vừa muốn ở lại nhà để nhìn náo nhiệt của Thất tỷ---- Nàng vẫn là nhớ, Thất nương từng qua, khi lễ Tắm Phật đến, thứ phụ trong kinh đến nhà---- Trời sinh nữ nhân bát quái tò mò, làm nàng muốn chính mắt mình nhìn, Thất tỷ tỷ của nàng nhìn thấy tình hình này nọ lúc ấy có phản ứng gì. Có điều, lúc này người ta đến là thầm thân cận, nghĩ đến nàng muốn xem náo nhiệt, chưa chắc xem được, nghĩ như vậy, nàng cũng dẹp bỏ luôn ý nghĩ muốn xem náo nhiệt .

      Viên Trường Khanh, San Nương nhìn ra được Thất tỷ đối với có gì đặc biệt bình thường. Lại , nương Hầu gia, đại khái chỉ có Thập tứ là động chân tình với Viên Trường Khanh. Gần đây Viên Trường Khanh theo tiên sinh hậu sơn, mấy ngày thấy ở Mai Sơn thư viện. nương Hầu gia theo đuổi , đại đa số là giống San Nương, cũng chú ý đến có ở đó hay , chỉ có Thập tứ, thường hỏi “Khi nào Viên đại biểu ca qua về?”

      *·*·*

      Nhân chuyện lão gia nghĩ muốn đưa thái thái dân hương ngày tam kia, liền quyết định ngày bảy xuất phát, sau đó ở lại Ngọc Phật tự hai ngày, ngày chín về.

      San Nương biết được, cho nên, sáng sớm ngày bảy tháng tư, nàng còn sơ tóc, liền nhìn gương bàn trang điểm, thấy cột buồm lướt qua cửa sổ phòng nàng.

      Ngũ Phúc liền đưa đồ trong tay cho Lục An, bò đến ngoài cửa sổ nhìn xung quanh bên ngoài. Liền chỉ thấy chiếc thuyền khí phái, chậm rãi đậu ở cửa sau bến tàu . Ngũ Phúc liền hưng phấn, quay đầu lại hướng San Nương báo cáo: “Chính là cái thuyền kia, lớn.”

      San Nương ngước mắt nhìn Ngũ Phúc trong gương cái, cố ý trêu nàng: “Ta đột nhiên muốn . Xa như vậy, lại còn ngồi thuyền, nhỡ mà say tàu....”

      Ngũ Phúc vừa nghe liền nóng nảy, xoay người chạy về : “ nương choáng phải ? Đây đâu phải là chùa Mai Sơn, đó là Ngọc Phật tư! Xa như vậy, cả đời có thể mấy lần đâu!!!

      Lục An lúc chọn trang sức, nghe xong, xoay lại nhìn Ngũ Phúc, : “ bậy gì đó?”

      Ngũ Phúc lúc này mới ý thức được mình sai lời, vội vả miệng cái, nịnh nọt ngồi xổm trước mặt San Nương, đấm chân cho nàng : “ nương, người xem, chúng ta chùa Mai Sơn, tốt ơi là tốt, nhưng cũng là quá , lại có xá lợi phật, linh thiêng bằng Ngọc Phật tự. Chúng ta là lễ phật ,đương nhiên là muốn chọc nơi linh khí mà đúng ?”

      San Nương nghẹn cười, liếc màng nhìn nàng, cố ý nghịch trang sức bàn trang điểm, cho là đúng : “Phật dạy chúng sinh bình đẳng, dù là chùa Mai Sơn có xá lợi, mọi người có tâm hướng phật cũng giống nhau cả.”

      Ngũ Phúc liền xụ mặt, phồng hai má, ở đó mà dùng sức nghĩ lý do thoái thác.

      San Nương qua gương cho ánh mắt đúng rồi. bên Lục An nhịn được, cười thành tiếng. Nàng phút chốc cũng nhịn được cười. Ngũ Phúc thế mới biết mắc mưu, vội nhảy dựng lên, dậm chân : “Các người vậy mà thông đồng khi dễ người ta! Trong phòng này có ai là người tốt, liền khi dễ người thành là ta đây!”

      “Ai u, ngươi thành ?”

      San Nương đưa tay, ôm lấy khuôn mặt bánh bao của nàng, vừa mới muốn trêu nàng hai câu, bỗng nhiên liền nghe được, Lý ma ma cùng ai đó chuyện dưới lầu.

      Lục An thả khay xuống ra ngoài nhìn, trở về báo: “Phương ma ma đến, là lão gia chờ.”

      Lão gia chính là tình tình như gió bão, bây giờ thấy thuyền đến sớm hơn dự tính, liền thúc giục mọi người nhanh hơn. Ông tự mình đến chỗ Ngũ thái thái, thúc giục bà.

      Khi Ngũ lão gia đến viện của Ngũ thái thái, bà cũng là vấn tóc. Nếu là trước đây, Ngũ lão gia hối thúc như vậy, bà sớm rối loạn tay chân, bây giờ bà quen với tính tình của ông, chỉ liếc mắt nhìn ông cái qua gương, giận dỗi giọng “Bằng , lão gia trước bước?”

      Ngũ lão gia lập tức íu xìu, liên tục cười gượng : “ vội, vội.” rồi, liền ngồi bên cạnh, nhìn Ngũ thái thái tự mình trang điểm.

      Chờ đến khi San Nương vào thỉnh an thái thái, liền nhìn thấy Ngũ lão gia tréo chân ngồi bên kia, còn thường bừa với Ngũ thái thái: “Cái trâm này đẹp, cái hoa tai kia càng hợp hơn.” Lại là có chút nóng nảy.

      *·*·*

      San Nương lâu ngồi thuyền.... A, , đúng ra mà , lúc này nàng còn chưa từng ngồi thuyền qua lần nào. Hầu Thụy với Hầu Quyết cũng chưa từng. Cho nên ba người vừa lên thuyền liền chạy tuần tra vòng toàn bộ thuyền.

      Chiếc thuyền này Quế Thúc tìm đến vẫn còn rất lớn, mùi gỗ vẫn còn chưa tan hết. Thân thuyền cũng rất rộng. Hai bên sườn trang bị đều là cửa sổ. Lúc này đúng là ngày thoải mái nhất tháng tư, những cửa sổ này đều mở rộng, phong cảnh hoa mai hai bên bờ sông đều đập vào đáy mắt.

      San Nương trước sau nhìn lượt, liền ngồi xuống bên cửa sổ. Còn Hầu Quyết, Hầu Thụy dường như là ngồi yên được, chạy loạn khắp thuyền, thẳng đến khí Ngũ lão gia dìu Ngũ thái thái lên thuyền, hai người mới chịu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh San Nương.

      Ngũ thái thái vốn ít ra cửa, càng là ít ngồi thuyền, cho nên ngũ lão gia, nhân đức nhường ai, nhận việc đưa ngũ thái thái lại.

      Ba hài tử nhìn thấy, cho nhau cái mặt quỷ. Hầu Thụy cầm lấy bình trà bàn tự châm cho mình ly trà , vô cùng hào khí uống sạch còn, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “ ngày nào đó, ta muốn được lái thuyền.”

      “Lái thuyền?” Hầu Quyết hiểu từ này, liền hỏi: “Ca ca là muốn thành người đánh cá sao?”

      “Cái gì mà người đánh cá!” Hầu Thụy khinh thường mà bĩu môi :Người đánh cá là lái thuyền cái gì, tương lại ngày nào đó, ta muốn ra biển, ta muốn lái thuyền khắp chân trời, nhìn xem thử thuyền có thể chìm dưới chân trời hay ....”

      San Nương kinh ngạc vô cùng. Nàng thể tưởng tượng được, ca ca thường ngày như côn đồ của nàng lại có chí hướng như vậy.

      “Ta còn muốn đến Tây dương.” Hầu Thụy càng càng kích động, hai mắt lóe sáng : “Ta nhanh chân đến xem những tên tóc đỏ mắt xanh kia, xem thử bọn họ có ăn thịt tươi hay ....”

      Lời hùng hồn của còn chưa nó xong, liền ăn ngay Thiết Sa chưởng của Ngũ lão gia vào đầu.

      hưu, vượn!!” Ngũ lão gia cau mày, quắc mắt : “Trong nhà để lạnh hay bỏ đói ngươi hả? Thế mà ép người muốn chạy đến tây Dương? Ngươi có biết người nào ở Tây Dương, Nam Dương hả? Trong biển kia để lại biết bao nhiêu mạng người? Ngươi cũng chỉ nhìn thấy bọn họ phát tài, liền nghĩ, những của cải đó là bắt người đổi mạng mang về!”

      Hầu Thụy đột nhiên rũ mắt, lên tiếng. Tuy rằng lên tiếng, nhưng gương mặt kia, ràng lên nội tâm bất mãn cùng bi thương.

      Biểu tình này, làm San Nương đột nhiên ngực buồn bã, nàng nhướn mắt lên với Ngũ lão gia: “Lão gia là hiểu nhầm ý ca ca rồi. Ca ca phải vì muốn phát tài mà ra biến, ca ca là muốn xem thế giới bên ngoài mà thôi. Lại , ca ca chỉ là ý tưởng của mình, lão gia....” Nàng cắn cắn môi, ngừng chút, nhìn Ngũ lão gia lại : “Đó là lão gia cũng từng ở tuổi này của ca ca, nghĩ đến cũng từng trãi qua ý tưởng thực tế.”---- ràng ông cũng có lúc như vậy, tại sao lại thông cảm cho Hầu Thụy?

      Ngũ lão gia ngẩn ra.

      Lúc này, Ngũ thái thái cũng đến, lại vòng qua người ông, lôi kéo Hầu Thụy qua bên, để ngồi bên cửa sổ, ôn nhu an ủi : “Ngay cả phụ nhân nội trạch như ta, cũng từng nghe người ta , ra biển là chuyện cửu tử nhất sinh, phụ thân con cũng chỉ là lo lắng con gặp chuyện nguy hiểm mà thôi.”

      Hầu Thụy giương mắt nhìn Ngũ thái thái, rồi lại trầm mặc cúi đầu.

      Ngũ thái thái quay đầu lại, lệnh cho nha hoàn, bà tử mang trà bánh lên cho bọn Hầu Thụy, liền qua, nhàng kéo ống tay áo của Ngũ lão gia, cũng ông trước sau ra khoang ngoài.

      Tuy giờ, tình cảm của Ngũ thái và Ngũ lão gia tốt hơn trước rất nhiều, nhưng San Nương chính là mạng khổ, cảm thấy quá yên tâm , nghĩ nghĩ liền lặng lẽ theo.

      Cách màn trúc buông xuống, nàng nghe được Ngũ thái thái giọng chuyện cùng Ngũ lão gia. Ngũ thái thái :“Thiếp sớm lão gia cảm thấy ngài qua hà khắc với Hà Thụy rồi sao? Thụy nhi cố nhiên là ham chơi chút, nhưng lão gia cũng nên nhìn đến mặt tốt của con, đừng luôn mắng con như vậy. Ngài như vậy, chỉ biết mắng con trẻ để nó ngày càng xa cách với ngài, chính là trong lòng có gì muốn , cũng dám với ngài....”

      giống như nàng lúc trước?” Ngũ lão gia .

      “Ngài... Lão gia!” Ngũ thái thái giận.

      Ngũ lão gia thở dài: “Ta biết, lần sau nàng giúp ta chú ý chút, nếu ta lại như vậy, nàng....”

      “Lão gia cũng phải là tật xấu gì, bất quá tính tình nóng nảy mà thôi.”Ngũ thái thái cắt lời Ngũ lão gia :”Điểm này, ra Thụy nhi rất giống ngài.”

      “Nàng chê ta là tốt rồi....”

      Được rồi, nghe đến đó, dù là thấy được Ngũ lão gia ôm lấy vai Ngũ thái thái, San Nương cũng biết, chuyện tiếp theo thích hợp cho nương như nàng nghe lén, liền nhanh tay nhanh chân xoay người tránh .

      Trở lại khoang trước, nàng đem chuyện Ngũ thái thái lại lần, lại đưa tay chọt vào ót ca ca mình : “Ca cần gây chuyện, lão gia cũng nhớ mãi chuyện sai của ca.”

      Hầu Thụy tránh cái tay của nàng, lại giống như trước, như con nhím xù lông.
      Last edited: 25/3/19

    5. souris368

      souris368 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Trời ơi tin được hông!!!! Đọc liền lúc 2 chương liền yeah!!!!
      MitNa MinhVân_08 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :