1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 7: Trong nhà loạn quá
      Editor: LạcLạc
      San Nương nhíu mày, rũ mắt xuống trầm tư trong chốc lát, lúc lần nữa ngước mắt lên, nét mặt vốn thoải mái nhàng kia bỗng chốc trở nên nặng nề.

      “Được rồi, cứ như thế ,” nàng cười cười, nụ cười hơi trùng xuống. “Bất quá dễ hợp dễ tan, lúc này vẫn chưa tới thời gian tan rã, chỉ sợ phải phiền mấy vị cực khổ chút, giúp ta dọn dẹp đồ đạc… Á, đúng rồi, lão phu nhân , nên thu dọn thu dọn, vậy nên thu dọn tuyệt đối đừng thu dọn cho ta.”

      Sắc mặt chợt thay đổi này cùng với lời có phần hờn giận, nghe vào tai đám người Song Nguyên, nhất thời biến thành, hóa ra Thập tam nương cũng hờ hững với chuyện bị lão phu nhân đuổi ra khỏi Tây Viên như vẻ bề ngoài. Lúc này tất cả đều ngả bài, rốt cuộc Thập tam nương cũng giả vờ hiền lương nổi, để lộ bản tính.

      Đúng lúc Ngũ Phúc từ nội thất bước ra, nàng vốn muốn gọi tiểu nha hoàn tới giúp dời rương hòm, nghe San Nương thế, bèn xoay đầu ngu ngơ hỏi, “Vậy cái gì nên dọn dẹp?”

      San Nương đổi sắc mặt đáp: “Thứ lão phu nhân cho ta, phải của ta.”

      Nhất thời, đám người Song Nguyên và Vương ma ma lại đưa mắt nhìn nhau.

      Ngũ Phúc chớp mắt cái, bỗng xoay người lại, chạy đến trước chiếc bàn to bằng gỗ tử đàn, cố hết sức ôm đồng hồ Tây Dương kia xuống, ngoảnh đầu cười với San Nương: “ thế, món này nên mang . Trước đây lão phu nhân bảo chỉ cần nương sửa được thuộc về nương, món này do chính tay nương sửa mà.”

      San Nương sững sờ, giờ mới nhớ ra, đây là sở thích lúc còn bé của nàng —— A, , thực ra cũng phải ‘lúc còn bé’… Lấy tuổi tác bây giờ mà , tức là hai năm trước —— Chẳng qua, về sau lão phu nhân , thứ này phải sở thích thục nữ nên có, nàng cũng từ bỏ luôn…

      Ngũ Phúc ôm đồng hồ trong lòng cười đến mức chỉ thấy răng thấy mắt đâu, “Em nghe , món này đáng giá năm vạn tiền vàng đó!”

      Ngắm nụ cười giống như kẻ tham tiền của Ngũ Phúc, đáng lẽ San Nương lên kế hoạch phải mất mác chợt nhịn được, đỡ trán cười lắc đầu —— Ừm, được rồi, ở trong mắt đám người Vương ma ma, đây là cười khổ.

      San Nương lắc đầu cười, ngoài cửa có tiểu nha hoàn báo lại, là Đại thiếu phu nhân tới.

      Chân mày của San Nương lập tức nhướng lên —— Nàng rồi mà, chỗ này nàng sắp xếp thế trận trả lại nha hoàn bà tử, sao lão phu nhân nghe được động tĩnh chứ. Mà dưới tình huống bình thường, nếu nàng vẫn có chút ‘lòng cầu tiến’, vội vàng trả người như vậy, ít nhất cũng phải kéo dài tới mức ở lại được mới … Gấp gáp thế, giống như với mọi người, nàng vội vàng muốn trốn khỏi Tây Viên —— Mặc dù đây là .

      Mà lão phu nhân kia, cái khác , nhưng có chút ‘cổ quái’ là, bà ta được như ý, ngươi cũng đừng mong được như ý. Hôm nay cho dù bà ta chẳng muốn giữ San Nương lại, nhưng thấy San Nương vội vàng muốn thoát khỏi vậy, chỉ sợ bà ta cố tình tiếp tục giữ nàng đấy.

      May mà đúng lúc nàng tỉnh táo, San Nương khỏi thầm cảm thấy may mắn.

      “Mau mời.” Nàng .

      Chỉ là chút phiền toái, diễn tuồng kịch thôi, khó.

      *·*·*

      Lúc Đại thiếu phu nhân Triệu thị tiến vào, chỉ thấy San Nương ngồi mình ở tiền đường, dáng vẻ kinh hồn bạt vía muốn che giấu lại thể che giấu nổi. Dáng người nho kia, cứ độc lọt thõm trong chiếc ghế bành như thế, trông gầy, bất lực như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.

      Thấy Đại thiếu phu nhân vào cửa, San Nương chớp mắt vội vàng đứng dậy đón Đại thiếu phu nhân. Do đó, hình tượng độc bất lực ban nãy kia chỉ trong nháy mắt liền thấy đâu.

      Thấy San Nương lên dây cót tinh thần gắng gượng cười, sai người bưng trà dâng điểm tâm, Đại thiếu phu nhân vội vàng khoát tay cười , “Thoải mái , sắp đến giờ ăn trưa rồi, lúc này cần ăn điểm tâm gì đó đâu.” Lại nhìn San Nương , “Muội ổn chứ?”

      San Nương giật mình, bỗng cúi đầu, xoay người rót chén trà cho Đại thiếu phu nhân, đưa tới trước mặt Đại thiếu phu nhân, mím môi cười : “Muội có gì ổn đâu.” Lại , “ ăn điểm tâm, uống tí trà cũng được, chỉ sợ về sau còn cơ hội mời đại tẩu uống trà.” xong lời cuối cùng, trong giọng rốt cuộc mang theo chút buồn bã.

      Triệu thị giương mắt nhìn nàng, tiếp nhận chén trà đặt lên bàn, lại phất tay bảo tất cả người trong phòng đều lui ra ngoài, lúc này mới kéo tay San Nương, thấp giọng hỏi: “Ta hỏi muội, muội rốt cuộc bị sao vậy? Trước đây muội đâu phải người suy tính thế!”

      Nàng ấy nhìn nội thất treo mành. Tuy thấy bên trong, nhưng nha hoàn bà tử ban nãy nối đuôi nhau ra ngoài vẫn khiến nàng ấy đoán được, các nàng chắc thu đọn đồ đạc, “Xem bộ dạng muội kìa, tính dọn ra ngoài hả? Ta này, muội nên cúi đầu xin lão phu nhân tha thứ .”

      San Nương rũ mắt xuống, mang theo oán khí đè nén được, quật cường lắc đầu : “ dọn ra ngoài lại ở lại như vậy sao?! Lão phu nhân thế, muội cố chấp ở lại cũng đâu có ý nghĩa.” —— Cuối cùng là khẩu khí giận dỗi.

      Triệu thị chớp mắt hồi nhưng chuyện.

      San Nương lại cười lạnh : “Quả nhiên như mọi người , hoạn nạn thấy chân tình, hôm nay toàn bộ người trong Tây Viên, e rằng ai cũng nóng lòng muốn xem trò cười của muội, chỉ có đại tẩu còn nhớ muội, ngay cả người ở chỗ muội…” Nàng ngừng chút, lắc đầu cười khổ, “ dối gạt tẩu, muội vốn ngờ chuyện đến bước này, đáng lẽ chỉ muốn mượn chuyện này thử các nàng lần, chẳng ngờ những người đó ai đáng tin hết… Bất quá trách các nàng được, vốn dĩ người vì mình trời tru đất diệt, muội chỉ , muội làm người thất bại vậy ư? Chỉ mắc chút bệnh, mà ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy muội lười biếng…”

      Nàng kéo Đại thiếu phu nhân liên miên oán giận trận, cũng chút cảm thấy bản thân mình có lỗi, ngược lại giống như người trong thiên hạ đều có lỗi với nàng. Ánh mắt đại thiếu phu nhân nhịn được bèn lơ lửng. Lại uống cạn chun trà, đại thiếu phu nhân cảm thấy công phu biểu hẳn làm đủ rồi, liền đẩy tay San nương lôi kéo nàng ấy buông ra, vừa dịu dàng vừa kiên quyết cáo từ.

      Nhìn bóng lưng nàng ấy, lúc này San Nương mới hoàn toàn thở phào nhõm.

      “Haizzz, phiền toái.”

      Nàng lắc đầu thở dài, trông giống như rất phiền não. Bàn tay chống trán kia hơi dời xuống khóe môi, che đậy vẻ cực kỳ đắc ý gần như sắp ra mặt.

      *·*·*

      Giống như San Nương đoán, sau khi Đại thiếu phu nhân ra khỏi viện của San Nương, bèn vào viện của lão phu nhân.

      Lão phu nhân dùng bữa trưa nghe Đại thiếu phu nhân thưa lại xong, cười lạnh, “Quả nhiên giống như lão tử nhà nó, đúng là con lừa bướng bỉnh chẳng biết tốt xấu! Nếu nó lòng muốn chết, toại nguyện cho nó , cũng để cho người ta biết, Tây Viên của ta đây phải chỉ có thể vào mà thể ra!”

      Đại thiếu phu nhân cảm khái: “Trong mấy nương, con vốn thấy Thập tam muội muội là người đáng tin nhất, sao đột nhiên trở nên như vậy?”

      Lão phu nhân khẽ hừ tiếng, lấy khẩu khí người từng trải đứng ngoài cuộc : “Lòng người chậm rãi nuôi lớn. Chỉ mong từ nay về sau nó có thể hiểu ít đạo lý, biết phân lượng của mình là được.”

      *·*·*

      Khoan tới lão phu nhân xem như hoàn toàn buông tay Thập tam nương, chỉ bản thân San Nương.

      Sau khi sai Đại thiếu phu nhân tới dò la, San Nương xoay đầu lại gọi Phương ma ma, tỉ mỉ hỏi bà tình huống Ngũ phòng.

      Khi San Nương rời nhà mới bảy tuổi, có thể là kiến thức nửa vời với tình huống trong nhà. Nàng chỉ biết trong nhà có phụ thân, mẹ cả, còn có huynh trưởng và đệ đệ, hơn nữa nàng và hai vị huynh đệ chung mẹ. Trừ lần đó ra, nàng chỉ biết, Ngũ phòng các nàng là sâu gạo có tiếng trong mắt người Hầu gia —— chịu làm ăn, chỉ biết chi tiêu.

      Cũng may cha nàng là con trai ruột của lão phu nhân, tuy lão phu nhân cũng cảm thấy đứa con trai út biết tiêu mà biết làm này chẳng có tương lai, nhưng tốt xấu gì bà vẫn có trái tim làm mẹ. Mặc dù ghét đứa con trai út có tương lai này, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn con trai chết đói, vì vậy chia chút lợi lộc trong đồ cưới nuôi đứa con trai út này —— Đương nhiên, tài sản vẫn do lão phu nhân nắm.

      Chẳng qua, cứ như vậy, chuyện này trở thành khúc mắc giữa hai huynh đệ Ngũ lão gia và Đại lão gia, con trai lớn nhất của lão phu nhân. Vì Đại lão gia nghĩ, lão phu nhân làm thế cực kỳ công bằng —— Cũng công bằng , Đại lão gia liều sống liều chết quản lý từng sản nghiệp đáng kể trong nhà, lại chẳng thấy lão phu nhân trợ cấp cho ông chút vốn riêng. Đứa đệ đệ vô dụng kia rốt cuộc cần làm gì cả, có thể ngồi ở nhà lấy tiền, trong lòng đại lão gia cân bằng mới lạ. Về phần ông kiếm tiền nhiều hơn đệ đệ, đó là do năng lực của bản thân ông, ai bảo lão Ngũ có bản lãnh đấy!

      Thực ra San Nương lại cảm thấy, may mà giao sản nghiệp trong nhà cho cha nàng. Nghe ngay cả sinh hoạt thông thường cơ bản cha nàng cũng biết, từng tốn vạn lượng bạc mua bức danh họa người khác ngụy tạo, vả lại lúc đó ngời bán tranh cũng thanh minh trước mặt mọi người, đây là tranh giả.

      Được rồi, đổi góc độ khác nhìn, thực ra cha nàng rất văn nhã…

      Về phần mẹ cả nàng…

      San Nương ngạc nhiên phát , nàng vẫn còn nhớ ít nhiều phụ thân có dáng dấp gì, nhưng lại chẳng có chút ấn tượng nào về mẹ cả —— cách khác, trước đó ở nhà, nàng cũng thường xuyên gặp mẹ cả…

      Mà từ giọng của Phương ma ma, San Nương mới hiểu tại sao lại thế.

      Hóa ra, Ngũ phu nhân Diêu thị say mê thêu thùa (sở thích rất quái dị) từ , thậm chí say mê tới nỗi mặc kệ chuyện nhà, để ý tới đời, lòng ở trong khuê phòng của bà. Bởi vậy nghe mỗi khi trong nhà có chuyện gì, Mã nhũ mẫu rất được Ngũ phu nhân tín nhiệm đều đặc biệt chọn lúc Ngũ phu nhân thêu thùa trong phòng báo cáo (tình tiết rất quen tai)…

      Quả nhiên, Ngũ phu nhân cũng thiếu kiên nhẫn giống như vị hoàng đế thợ mộc[1] phá của của tiền triều, nhàng vung tay lên —— đừng rước thêm phiền phức cho ta!

      [1]Hoàng đế thợ mộc ý chỉ Minh Hy Tông, hoàng đế thứ 16 của triều Minh. Vua Hy Tông chỉ biết suốt ngày chơi bời, ham chính . Đặc biệt, ngay từ , vua có thích thú với việc chạm khắc gỗ, nên mặc dù tại vị, Minh Hy Tông suốt ngày chỉ biết chạm khắc, vẽ lên gỗ, nghệ thuật điêu khắc gỗ của vua rất khéo và tinh xảo. Mọi việc triều chính, Hy Tông đều giao lại cho viên hoạn quan là Ngụy Trung Hiền cùng với người vú nuôi là Khách Thị nắm triều chính. Ngụy Trung Hiền nắm quyền trong triều, gây dựng thế lực, giữ mọi quyền hành, cùng các thủ hạ hoành hành ngang ngược, tàn hại sinh dân vô cùng, đất nước trở nên kiệt quệ.

      Do đó, Mã nhũ mẫu cứ thế dần dần trở thành ‘Cửu thiên tuế’ trong Ngũ phòng.

      Huống chi, phía sau bà ta phải chỉ có mình bà ta…

      Về phần di nương Mã thị, chỉ là con nhũ mẫu, còn là nha hoàn hồi môn của Ngũ phu nhân, bởi vậy, cuối cùng bà trở thành thiếp của Ngũ lão gia, quả thực là chuyện ràng hợp lý.

      Ngũ phu nhân chỉ bớt việc, đồng thời cũng sâu sắc hiểu được làm sao ủy quyền làm lãnh đạo, vừa mới gả tới chưa được năm, bà ủy thác hết chuyện nhà cho Mã nhũ mẫu, cũng ủy thác luôn trượng phu cho ba nha hoàn hồi môn. Từ nay về sau, bà chỉ vừa lòng thỏa ý chìm đắm trong cái thế giới thêu thùa của bà, cũng chẳng cần phiền não về những ‘chuyện dung tục’ kia.

      Có điều, Ngũ lão gia cũng là người theo đuổi lý tưởng, đương nhiên sa vào nữ sắc, tuy Ngũ phu nhân thoáng cái đưa tới ba người thiếp, nhưng Ngũ lão gia rất nguyên tắc lần chỉ sủng người. Vị đầu tiên được sủng ái, sau khi sinh huynh trưởng của San Nương chưa tới hai năm bệnh chết, tiếp đó tới phiên mẫu thân San Nương. Mẫu thân San Nương xui xẻo hơn vị trước đó, lúc sinh San Nương chống đỡ nổi, vì thế mới đến lượt Mã di nương, con Mã ma ma.

      Lần này vận may Mã di nương tệ, sau khi bình an làm ái thiếp nhiều năm, mới sinh hạ đệ đệ San Nương, hơn nữa còn vượt qua cửa ải sinh con cách tốt đẹp. Cho nên hôm nay bên cạnh phụ thân San Nương chỉ còn thê thiếp như thế.

      Mà Ngũ phòng hôm nay, thay vì là Ngũ phu nhân làm đương gia, chẳng thà Mã nhũ mẫu và Mã di nương thao túng.

      Sau khi hiểu đại khái tình huống trong nhà, tay San Nương nhịn được đỡ trán —— Trong nhà loạn quá…

      Nàng còn tưởng ra khỏi Tây Viên là nàng có thể yên tĩnh đấy…

      Được rồi, chỉ cần chọc nàng, cứ kệ Ngũ phòng loạn . Ngay cả phụ thân, mẹ cả nàng còn quan tâm, nàng làm nương xuất đầu cái gì, đúng ? Đúng ?

      Chẳng qua, nguyện vọng của con người thông thường rất tốt đẹp, nhưng thực cũng rất tàn khốc. San Nương muốn giẫm lên người ta, vẫn có người giẫm lên chân San Nương thôi. Do đó…

      Cuộc đời mà, chính là phiền toái lớn!

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chị muốn lười mà lười ko dc rồi
      Trịnh Thị Ninh KiềuLạcLạc thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Đúng là loạn quá, phiền toái quá
      LạcLạc thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      muon luoi chi co o trong mo thoi chi oi
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 8: Từ biệt
      Editor: Meo Moon

      Lại năm đó khi San Nương tiến vào Tây Viên, bên người bất quá chỉ mang theo rương y phục hộp tư trang. Hôm nay trải qua mấy năm, nàng mười bốn tuổi phải trở về rồi, lại phát , xiêm y vải vóc của nàng đóng gói được bốn rương lớn, trang sức lão phu nhân cho ước chừng cũng ba hộp, hơn nữa số vật phẩm lẻ tẻ mấy năm nay nàng thu thập lại chiếm hai rương lớn…

      Nhìn từng chiếc rương lớn chồng chất trong viện, cùng với hộp trang sức trong lòng nhũ mẫu, Tam Hòa và Ngũ Phúc, đột nhiên San Nương thấy hơi ngượng ngùng.

      —— Khó trách mọi người đều muốn chui vào Tây Viên, nhìn thu hoạch này !

      Có lẽ xuất phát từ phần xấu hổ này, đợi đến chập tối, Ngũ phòng lê la kì kèo cuối cùng cũng phái người và xe tới, nàng tới chỗ lão phu nhân từ biệt, vành mắt đỏ tới mức rất chân thành.

      Vành mắt nàng đỏ, ràng khiến lão phu nhân có tuổi thích tình cảm hết sức cảm động, vuốt tóc San Nương, : “Trở về dưỡng bệnh cho tốt, đợi con khỏe lại, ta phái người tới đón con!”

      Giỏi cho ‘phái’ người tới đón, phái, San Nương vĩnh viễn thể trở lại.

      Được lão phu nhân dạy dỗ nhiều năm vậy, điểm này San Nương vẫn có thể nghe ra. Chẳng qua, nàng đỏ mắt dập đầu với lão phu nhân xong, cũng dựa theo ám hiệu của lão phu nhân, câu ‘Lão phu nhân nhất định phải nhớ phái người tới đón con’ với lão phu nhân —— nàng sợ lời thành sấm.

      Lão phu nhân lại bởi vì thế mà hết sức vui. Mặc dù trong mắt bà ta, San Nương đỏ mắt chỉ cố vịt chết còn mạnh miệng, nhưng nghe lời chính là nghe lời, lão phu nhân vốn hơi cảm động, lập tức hóa thành số , quy chụp San Nương ‘bướng bỉnh như lão tử của nàng’, ngược lại thu lại nước mắt, hung hăng thúc giục San Nương thừa dịp trời chưa tối mau trở về nhà.

      Tuy nhiên, lão phu nhân luôn chú ý tới phong độ thế gia, trong lòng có thích tiểu Thập tam nhi chăng nữa, thể diện quy củ nên vẫn phải . Vì vậy trước khi chia tay, lão phu nhân lại nhét ít đồ tốt cho San Nương, khiến hành lý của San Nương xuất thêm rương hòm.

      (San Nương lặng lẽ lấy lòng tiểu nhân suy nghĩ: Chiêu này của lão phu nhân đại khái có thể xem như mũi tên trúng hai con chim, ngàn vàng mua cốt. chỉ thu hồi xiêm y, trang sức của nàng, mặt khác còn có thưởng, người bên ngoài nhìn vào, ở góc độ lão phu nhân đặc biệt ân cần; ở góc độ lớn, kỳ để quảng cáo cho Tây Viên đấy —— Nhìn , ngay cả nương dọn ra khỏi Tây Viên ‘dưỡng bệnh’ cũng có thể thu hoạch khá dồi dào, nếu ở lại Tây Viên, còn chưa biết có bao nhiêu chỗ tốt đâu. Các ngươi còn mau vào đây?!)

      Tất nhiên lão phu nhân đích thân tiễn San Nương , nhưng lão phu nhân thích xem nhất tiết mục tỷ muội trong nhà hòa thuận, vì vậy Thất nương, Thập nhất nương, còn có Thập tứ nương lưu lại trong viện lão phu nhân, liền xung phong nhận việc tiễn San Nương. Mấy tỷ muội tốt kéo ống tay áo vừa bịn rịn vừa lưu luyến, lau nước mắt hết lần này tới lần khác, giống như nơi San Nương muốn phải là ngõ hẻm dài cách con phố, mà là con đường Tây Thiên thỉnh kinh tràn đầy ma quỷ quái, thần quỷ.

      Tóm lại, chờ xong xuôi toàn bộ, sắc trời ngày đó bắt đầu lờ mờ tối. Cuối cùng mấy vị nương thâm tình ý trọng được đại phu nhân cũng lau nước mắt dẫn ra, đại phu nhân còn đích thân đỡ San Nương lên xe ngựa.

      Cứ thế, lão phu nhân còn sợ người ta làm San Nương uất ức, lại bảo Ngô ma ma bên người đích thân theo xe ngựa Ngũ phòng, phải tận mắt chứng kiến tiểu Thập tam nhi bình an về đến nhà mới có thể yên tâm.

      Ngoài cửa Tây Viên, từng người vây xem kia đều nhịn được gật gù khen ngợi: “Gia hòa vạn hưng, trong nhà có trưởng bối chăm sóc vậy, vãn bối lại thân mật thế, quả nhiên Hầu phủ này là gia đình có gốc gác, phải dạng nhà giàu mới nổi chẳng biết lễ nghi.

      *·*·*

      xe ngựa, San Nương đẩy màn xe ra nhìn Tây Viên dần dần khuất bóng, sau đó mím môi cười —— Lúc này rốt cuộc nàng có thể yên lòng lớn mật, lòng ý nở nụ cười.

      Nàng chợt ngoái đầu nhìn, lập tức đối mặt với đôi mắt hiếu kỳ của Lục An.

      Lục An.

      Ý cười bên môi San Nương khẽ cứng nhắc.

      Mấy người Lục An, Thất Thái và Bát Cẩm được phân tới viện nàng trước khi nàng nằm ‘giấc mơ’ kia. Mà những tiểu nha hoàn chưa có đẳng này khác với Tam Hòa và Ngũ Phúc. Tam Hòa và Ngũ Phúc là nha hoàn hầu hạ trong phòng, tất nhiên đều có chủ tử riêng. Còn những tiểu nha hoàn chưa có đẳng như các nàng, bàn về chức trách chỉ có quét dọn đình viện, nghe đại nha hoàn sai sử; Bàn về thuộc sở hữu, các nàng chỉ thuộc về viện các nàng phục vụ, có chủ tử riêng —— đúng hơn là, ai ở viện đó, người ấy mới là chủ tử của các nàng.

      Khiến San Nương ngờ là, trước khi nàng rời , Lục An chợt ở trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống trước mặt bà ta, cầu được theo nàng.

      Lão phu nhân cảm khái : “Đúng là nha hoàn có tình có nghĩa, vậy theo con .”

      Do đó, cứ thế Lục An theo San Nương.

      Chẳng qua, nhớ đến kiếp trước, lại nhìn Lục An nay mới có chín tuổi, San Nương khó tránh khỏi có chút cảm giác… ừ, được tự nhiên. Mặc dù kiếp này có lẽ các nàng hầu chung chồng nữa…

      “Này”, nàng hắng giọng cái, hỏi Lục An: “Vì sao ngươi muốn theo ta? Ở Tây Viên dù sao cũng có tương lai hơn theo ta đấy.”

      Lục An nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh San Nương, ngẩng đầu cười : “Nô tì có thể vào Tây Viên, vốn nhờ phúc của nương, hôm nay nương về nhà, nô tỳ đương nhiên theo nương.”

      San Nương ngạc nhiên lúc, lại tỉ mỉ hỏi mới biết, hóa ra Lục An có thể vào Tây Viên, nhờ câu của nàng lúc đó.

      Tây Viên này, biết có bao nhiêu người muốn vào, vì vậy mỗi khi Tây Viên muốn chọn người, liền có số Bát tiên vượt biển, các hiển thần thông[1]. Tiểu cữu cữu của Lục An bỏ ra rất nhiều công sức, mới mắc nối được bà tử giữ cửa trong viện lão phu nhân. Khi đó Thập tam nương là người đầu tiên trong thế hệ có chữ lót Ngọc theo lão phu nhân, mặc dù vẫn là nương chưa gả, bình thường hỏi đến chuyện nhà, nhưng lời của nàng rất có phân lượng. Do đó, bà tử kia tới trước mặt San Nương cầu xin. Mà San Nương của thời điểm ấy cũng rất ‘tích cực vươn lên’, để thể thân thiện của mình (đại khái ít nhiều gì cũng có chút khoe khoang trong đó) liền đồng ý hỗ trợ câu. Vì thế, Lục An vốn có tên là Thanh Nhi mới được chọn.

      [1] Bát tiên vượt biển, các hiển thần thông: Câu này dùng để ví mỗi người đều có cách riêng và bản lĩnh riêng để hoàn thành nhiệm vụ. Theo truyền thuyết Lữ Động Tân đợi tám vị thần tiên vượt biển Đông đến đảo tiên, chỉ thấy sóng lớn cuộn trào. Lữ Động Tân đề nghị mỗi người ném đồ vật xuống biển, sau đó thần linh phù hộ giúp họ vượt biển. Thế là Thiết Quải Lý ném cây gậy ba toong vào nước, bản thân đứng đó qua biển; Hàn Tương Tử dùng giỏ hoa vượt qua biển bằng bản lĩnh của mình; Lữ Động Tân, Lam Thái Hòa, Trương Quả Lão, Hán Chung Li, Tào Quốc Cữu, Hà Tiên thấy thế cũng ném quạt ba tiêu, cây đánh nhịp, con lừa giấy, ngọc bản, cái giỏ trống vào trong nước, đứng vật đó và từ từ qua biển. Tám vị thần tiên đều dựa vào thần thông của mình để qua biển đông.

      Cái gọi là cho nhau mặt mũi, tình thế San Nương tốt, tự nhiên có người sẵn lòng nịnh bợ nàng, thấy nàng hiếm khi thay tiểu nha hoàn chuyện, có người cho rằng San Nương xem trọng nha hoàn này, bèn chủ động phân Lục An tới viện của San Nương. Về phần cái tên Lục An, sau khi được đưa đến viện San Nương, do ma ma giáo dưỡng Vương ma ma căn cứ theo tên của bọn Ngũ Phúc mà đặt lại.

      Trong chiếc xe ngựa lắc lư, San Nương với hai kiếp làm người lần đầu tiên mới biết, vì sao Lục An ngốc nghếch này luôn trung thành tuyệt đối với nàng, chỉ vì câu ngẫu nhiên trước đây của nàng…

      "Ngươi ngốc , chỉ câu thôi, sao có thể coi là ân tình gì." Nàng đỡ trán, lắc đầu cười . Kiếp trước Lục An cứ ngốc nghếch vậy, kiếp này, tốt xấu gì nàng ấy cũng phải thông minh chút mới được.

      Lục An lắc đầu quài quại: "Chính là câu , nhưng có người chịu ạ."

      Đúng thế, đổi lại là Thất Nương chắc chắn mặc kệ, đổi lại là Thập nhất nương chỉ sợ rắc rối. Về phần Thập tam nương nàng, nguyên nhân ra câu đó, , chỉ vì nàng muốn bán mặt mũi cho bà tử giữ cửa kia, để về sau dễ lợi dụng người ta thăm dò tin tức trong viện lão phu nhân…

      San Nương thở dài tiếng, đột nhiên chẳng muốn những nội tình thuần khiết kia cho tiểu Lục An đơn thuần này biết. Nàng đưa tay sờ sờ đầu Lục An, cười : “Dù cho ta câu đó, cũng chưa chắc xuất phát từ ý tốt. Sau này đừng ngốc thế nữa.”

      Lục An nghe cái hiểu cái , nhưng trong lòng lại cảm thấy, nương bằng lòng buông bỏ kiêu ngạo, đưa tay sờ đầu nàng giống hệt tỷ tỷ trong nhà, nhất định là chủ tử dịu dàng. Nương nàng từng , con người lấy thành tâm đổi lại thành tâm, chủ tử đồng ý lòng với nàng, nàng cũng bằng lòng tình đối đãi.

      Lục An nghĩ gì San Nương biết, nhưng nàng nhìn đường phố vắng lặng qua cửa sổ.

      Trấn Mai Sơn này, tọa lạc dưới chân Mai Sơn. Con sông Lạc Mai chảy ra từ trong Mai Sơn kia, chia toàn bộ trấn Mai Sơn ra làm hai, bờ Bắc đến tận dưới Mai Sơn, trông như thôn trấn bình thường; mà bờ Nam, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ dường như bị Hầu gia bao bọc.

      Bất quá cũng khó trách, Hầu gia ở trấn Mai Sơn biết sinh sôi bao nhiêu đời, người Hầu gia con cháu đông đúc từng phòng phát triển, cứ thế chiếm cứ mảnh đất rất lớn. Thậm chí San Nương nghĩ, ngày nào đó bờ Bắc kia chứa đầy người họ Hầu.

      Đương nhiên, cho dù cả trấn Mai Sơn đều đổi thành họ Hầu, đối với người Hầu gia mà , địa bàn trung tâm thuộc về Hầu Gia, vẫn là vị trí trước đây của Hầu phủ —— chính là mảnh đất hôm nay chia làm Tây Viên lão phu nhân ở và Đông Viên lão thái gia ở.

      Tuy ở trong mắt người ngoài, Hầu phủ vẫn là thế gia hài hòa mỹ mãn điển hình, nhưng thân là người Hầu gia, mà San Nương còn sống trong Tây Viên bảy, tám năm, lại biết rất , hai vị lão tổ tông lão thái gia và lão phu nhân kia quả thực chính là ‘ núi thể chứa hai con hổ’, cũng chỉ có ngày tết người nhà nhất định phải đoàn viên, mọi người mới có thể thấy lão thái gia và lão phu nhân cùng chung mái hiên, còn nếu là ngày thường chứng kiến màn này, chắc chắn xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa…

      Lần trước hai vị lão tổ tông này ở chung chỗ, là vì thúc trong tộc của San Nương, thúc ấy qua lại với quả phụ của thúc chết sớm khác trong tộc, trở thành chuyện xấu kinh thiên động địa.

      Cho tới hôm nay, khi hồi tưởng lại, San Nương vẫn cảm thấy khiếp sợ —— chuyện khiến lão phu nhân tức chết, lão thái gia lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi, còn Ninh Cửu thúc mới là con cháu Hầu gia, chỉ tiếc phải con trai ruột của ông, làm lão phu nhân tức chết được.

      Về sau nghe vị Ninh Cửu thúc dẫn vị quả phụ tộc thẩm đó xuống Tây Dương, lão phu nhân mực chắn chắn, vé thuyền ấy nhất định do lão thái gia cho tiền….

      Đây chỉ là chuyện phiếm. Phải rằng, tình cảm của Hầu lão thái gia và Mạnh lão phu nhân tốt, hậu quả trực tiếp là con cháu của bọn họ ai theo chân bọn họ ở chung —— những người được nuôi trong Tây Viên tính. Tóm lại, khi con trai kết hôn, Hầu lão thái gia đá tất cả ra khỏi phủ. Do đó, bất kể là đích tôn tương lai muốn thừa nghiệp cũng được, hay người cha có tương lai của San Nương đại diện cho Ngũ phòng kia cũng được, nay tất cả đều ở trong ngõ hẻm dài cách cửa sau Hầu phủ cũ chỉ vẻn vẹn con đường.

      Chờ đến khi xe ngựa dừng lại, San Nương mới chú ý tới, viện Ngũ Phòng được phân hình như càng cách Hầu phủ xa hơn chút, rốt cuộc cũng tới bên cạnh sông Lạc Mai.

      Khi San Nương về đến nhà, sắc trời tối hẳn, ngoại trừ treo hai chiếc đèn lồng ngay cổng lớn, toàn bộ Ngũ phòng đều vắng vẻ mảng, dường như ai biết, hôm nay nương phải trở về.

      cần chớp mắt, San Nương cũng có thể đoán được, việc này chỉ sợ do Mã nhũ mẫu ‘Cửu thiên tuế’ kia cố tình ra oai phủ đầu.

      Lúc này Ngô ma ma đưa nàng về cũng xuống xe ngựa, nhìn cổng lớn tối om của Ngũ phòng, khuôn mặt nghiêm túc của Ngô ma ma lập tức lạnh ba phần.

      Ngô ma ma là tâm phúc của lão phu nhân, cũng giống lão phu nhân, để ý nhất thể diện thế gia. Trong mắt bà, muốn hạ thấp thể diện của Thập tam nương sao cả, ai bảo hôm nay Thập tam nương đắc tội lão phu nhân chứ, nhưng tốt xấu gì nơi nên ngăn nắp cũng phải gọn gàng trước.

      —— Bắt nạt người ta, dù sao ngươi cũng phải đóng cửa lại! Công khai như vậy, người biết là đối phó Thập tam nương, người biết nghĩ việc này là đánh vào mặt lão phu nhân!

      Ngô ma ma trầm mặt, xoay đầu lại quát Phương ma ma: “Việc này là sao? nương trở về, trong nhà lại biết ư? Làm gì mà ngay cả cổng lớn cũng mở?!”

      Lạc: Khụ, bạn hiểu nhầm ý :031:, dịch bậy bạ chỗ ở C1, tới chương này mới phát . Đám tiểu nha hoàn là Lục An, Thất Thái và Bát Cẩm, chứ phải Lục An ôm gấm đủ sắc gì gì đó nhé. sửa lại C1 :062:
      Last edited: 4/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :