1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 59: Tình nghĩa tỷ muội
      Editor: LạcLạc
      Bị dọa như thế, khi San Nương bước ra khỏi bức bình phong thêu, chỉ cảm thấy vai lưng đều cứng nhắc. Nàng nhìn xung quanh, thấy lân cận có ai, bèn xoay bả vai hoạt động chút.

      Nghĩ tới màn vừa rồi, nàng nhịn được cười trận. Nàng thấy xấu hổ đâu, vì nàng ở chỗ này trước mà!

      Có điều sống hai đời, nàng vẫn lần đầu nghe được Viên Trường Khanh với người ta nhiều lời vậy. Quả nhiên như Lâm Như Trĩ , chỉ ở trước mặt bạn bè mới chịu thả lỏng mình —— Đổi cách khác, kiếp trước hai người họ làm phu thê đời, kết quả nàng ngay cả bạn bè cũng thể lẫn vào được.

      Đời này, nàng thẳng thắn mình ưa , lại cảm thấy nàng ‘hoạt bát’, bảo nàng ‘thú vị’, còn rất ‘thưởng thức’ nàng... Thế kiếp trước, có phải nàng nên tát suốt ngày mới có thể khiến nhìn thẳng nàng ?!

      Nghĩ vậy, San Nương khỏi bật cười.

      Chẳng qua thực ra trong lòng San Nương cũng biết, nàng phải nàng của quá khứ từ lâu rồi. Trải qua lắng đọng của năm tháng và biến chất của việc sống lại, nàng hôm nay còn là nàng của kiếp trước, càng chẳng phải nàng ở độ tuổi này của kiếp trước. Thậm chí có thể rằng, nàng bây giờ là người hoàn toàn mới, hoàn toàn liên quan đến kiếp trước nữa. Cho nên, ngược lại nàng tiện phán xét cảm giác của Viên Trường Khanh dành cho nàng tại... Đương nhiên, Viên Trường Khanh chịu thưởng thức nàng cũng tồi, dù sao mỗi người đều có chút lòng hư vinh, huống hồ bản thân nàng cũng rất thích mình bây giờ.

      San Nương mỉm cười lại nhìn xung quanh, sau đó xoay bả vai, xoay lưng lần nữa.

      Nhưng xoay lưng được phân nửa, nàng chợt cứng đờ. Vì đột nhiên nàng nhớ ra, Lâm Như Hiên Viên Trường Khanh ‘lần đầu thấy nàng’, rốt cuộc ở chỗ nào —— Con hẻm bên cạnh tiệm đồ gỗ!

      ... Ý , lúc đó người từ cửa sổ xem nàng thị uy, chỉ có Ngũ hoàng tử huýt sáo với nàng, mà còn có Lâm Như Hiên và Viên Trường Khanh! Ngay cả Lâm Như Trĩ cũng ở đấy!

      San Nương chớp mắt cái, nhất thời thoáng hiểu tại sao Viên Trường Khanh ‘mắc bệnh tiện’ rồi. Hóa ra, từ rất lâu trước khi nàng tự cho là thẳng thắn phô diễn mặt tồi tệ của mình với , từng gặp mặt càn quấy của nàng.

      Mà nàng chỉ biết rằng, Viên Trường Khanh nhất định cân đong ước lượng đám tỷ muội Hầu thị các nàng phen trước khi việc xảy ra!

      Nếu việc các nương Hầu gia theo đuổi là mất thể diện, hành động thế này, cũng có tốt hơn chỗ nào đâu!

      *·*·*

      Xách thùng hồ dán, trong lúc San Nương tiếp tục mình đổi giấy đánh dấu tại hành lang gấp khúc ở lầu ba, chợt nghe trận tiếng bước chân rất từ sàn gác bằng gỗ truyền đến.

      Lần này San Nương có bài học trước đó, vội vàng chủ động từ đằng sau bình hoa cổ bé bụng to bằng sứ bước ra.

      Nàng bất thình lình xuất , quả nhiên làm người ta sợ hết hồn.

      “Thập tam?!” Hầu Thất kêu lên.

      “Thất tỷ?” San Nương cũng chớp mắt trận, người đến đúng là Thất tỷ của nàng.

      Trong tay Hầu Thất cầm bất kỳ cái gì, vừa nhìn biết phải tới làm việc rồi. San Nương lại chớp mắt cái, hiểu ngay —— Viên Trường Khanh và Lâm Như Hiên dựa vào lan can chuyện phiếm nửa ngày, ai nhìn thấy mới có quỷ!

      “Muội... chỉ có mình muội ở đây hả?” Hầu Thất tới, nghi hoặc xem xét đằng sau khung gỗ đặt bình hoa.

      “Ờ, thực ra còn người nữa.” San Nương cười .

      “Ai?!” Bỗng Hầu Thất xoay người lại, biểu cảm vốn dĩ rất tùy ý lập tức đổi sang dịu dàng quan tâm.

      San Nương “phụt” cái phì cười, chỉ vào bình hoa cổ bé kia: “Trốn trong bình hoa đó đó.”

      Hầu Thất giật mình, mới phản ứng kịp San Nương chê cười nàng ấy, bèn hung hăng lườm cái.

      San Nương cười híp mắt, cúi đầu đối chiếu giấy đánh dấu trong tay, để ý nàng ấy nữa.

      Hầu Thất thoáng nhìn chung quanh, thấy chung quanh có ai mới theo sau San Nương hỏi: “Lúc nãy muội luôn ở đây hả?”

      “Đúng thế,” San Nương cũng xoay lại đáp, “Ta luôn ở đây mà. Sao vậy?”

      Hầu Thất chau mày, “Lúc nãy hình như ta thấy Viên đại biểu ca và tam công tử Lâm gia đứng đây chuyện. Muội thấy họ ?”

      “Có sao?” San Nương chẳng có hứng thú đáp, trở lại bên cạnh bình hoa kia, cẩn thận kéo mảnh giấy đánh dấu cũ kỹ dán miệng bình xuống, lại cúi đầu phết hồ dán lên mẩu giấy mới, vừa : “Hình như nghe được có người ở gần đó chuyện, chẳng qua ta để ý là ai.”

      “Bọn họ cái gì?”

      Thất nương chợt kéo tay San Nương, cũng suýt làm bàn chải phết hồ đụng vào tay áo nàng ấy. Nàng ấy ghét bỏ vội đẩy San Nương ra.

      San Nương vốn còn định trêu Thất nương tí, lại bị nàng ấy đẩy như thế, nàng mất hứng. Bỏ bàn chải phết hồ xuống, nàng dán mẩu giấy trong tay trước, mới xoay người khoanh tay, quan sát Thất tỷ của nàng từ xuống dưới.

      “Ta biết tỷ tỷ tới đây làm gì.” Nàng thẳng vào vấn đề.

      Thất nương nhìn nàng khỏi chớp mắt hồi. Có thể rằng, các nương trong Tây Viên mỗi người có đặc sắc riêng, Thất nương luôn nhanh mồm nhanh miệng, mà San Nương con đường am hiểu lỏng người. Nàng ở ngay trước mặt khó xử người ta, cũng thẳng vào chủ đề, hôm nay thay đổi nhân vật như vậy, nhất thời Thất nương thích ứng lắm.

      thẳng ,” San Nương , “Tỷ tỷ cảm thấy Viên lão... Viên đại công tử tồi, nên mới theo đuổi. Đúng ?”

      Thất nương nhìn chằm chằm San Nương hồi, cười lạnh: “Quả Thập tam muội muội có hứng thú với nhỉ.”

      “Ta có hứng thú.” San Nương bĩu môi, “Nhưng các tỷ chạy theo người ta như thế, ta cảm thấy mất mặt! sao ta cũng họ Hầu.”

      Thất nương đỏ mặt.

      San Nương lại : “Ta biết rốt cuộc Thất tỷ tỷ nhìn trúng chỗ nào, ta chỉ sợ tỷ tỷ vì những lời ngày đó ta mới chú ý tới . Tỷ tỷ vốn nên có tương lai tốt hơn, nhưng nếu vì ngày đó ta bậy, mà làm rối loạn tâm thần tỷ tỷ, ta có lỗi rồi.”

      Thất nương nhìn nàng, đôi mắt lóe lên. lát sau, bỗng nhiên trả lời: “Muội coi trọng ?”

      San Nương trừng mắt nhìn. Tuy các tỷ muội nàng từ được nuôi dưỡng trong Tây Viên, nhưng kỳ thực lúc này giữa đôi bên chỉ có chút tình cảm ngoài mặt. Chẳng qua sau khi xuất giá, theo tuổi tác dần trưởng thành, trái lại từ từ nhớ tới chỗ tốt của đối phương ngày trước, thư từ lui tới cũng càng thân thiết hơn lúc còn bé.

      Nàng thở dài tiếng, thẳng thắn : “Ta thực coi trọng . Ngoại trừ có khuôn mặt đẹp ra, còn có cái gì? Dịu dàng, ân cần? Hay am hiểu lòng người?” Nàng bĩu môi chê cười, “Người nọ ấy, như cái hũ nút, trong lòng nghĩ gì toàn phải đoán, mà đoán còn phải dựa vào ý trời có đúng . Ở bên người như vậy, dù sao ta chắc chắn buồn bực tới chết...” —— thực tế, nàng cũng buồn bực tới chết hết lần.

      “Có lẽ, chỉ chưa gặp được đúng người.” Thất nương lui về sau hai bước, tựa vào lan can hành lang : “Gặp được người thích hợp rồi, chịu mở miệng thôi.”

      San Nương chớp mắt cái, bỗng cười khổ. Năm đó nàng cũng nghĩ như Thất tỷ tỷ vậy.

      “Thất tỷ tỷ cho rằng, bò được dắt đến kinh thành còn là bò* nữa à?” Nàng cười lạnh cũng bước qua, dựa vào lan can : “Tỷ nghĩ rốt cuộc ngày tỷ có thể đả động , tỷ nghĩ tỷ là người thích hợp đó, nhưng ai có thể đảm bảo tỷ thực là người đó chứ?! Dù là làm ăn, trước khi mua bán còn biết phải tính toán chút, trù tính tiền vốn và tiền lời. Làm ăn phiêu lưu quá e rằng chỉ có đứa ngốc và dân cờ bạc mới chịu làm. Cả đời nữ nhân chỉ có thể gả lần, tiền cược lớn thế, có đáng ?”

      *Được biến tấu từ nguyên văn Bò có được dắt đến Bắc Kinh vẫn là Bò: xuất phát từ Phúc Kiến vào đời Thanh, Bắc Kinh được ví như trung tâm văn minh cao nhất, cũng là biểu tượng cho tinh hoa Hán tộc. Đây là mỉa những người ngu dốt (tộc Mãn), học văn hóa Hoa Hạ, thi ứng quan nhưng bản chất vẫn là phường ngu dốt. Mà câu có nghĩa ngược lại.

      Thất nương nhìn nàng, cười đáp: “ như muội thực từng thua thiệt rất lớn ấy. Muội cực đoan thế làm gì? Vốn dĩ chỉ là đùa mà muội căng đến vậy, ta chỉ đến xem thôi.” Dừng chút, bỗng nhiên nàng ấy tiến đến bên tai San Nương, khẽ : “Nhắc tới chuyện đó, vào dịp tắm Phật theo phu nhân nhà tới lễ Phật.”

      San Nương hơi sửng sốt mới phản ứng kịp, người mà lão Thất là cái vị nhà thứ phụ. Hai mắt nàng sáng ngời, khích lệ Thất nương: “Đến lúc ấy tỷ tỷ xem kỹ tí, chỉ cần người ấy tốt là được.” Kiếp trước, Thất tỷ tỷ của nàng quản Thất tỷ phu kia rất gọn gàng ngăn nắp.

      Thất nương lườm nàng cái, mang theo ba phần cao ngạo : “Ta phải xem sao? Ngược lại để muội có cơ hội cả đống.” Dừng chút, lại nhìn nàng cười, “Muội rất khác với lúc còn ở Tây Viên. Trước đây những lời xuôi tai này muội nhất định chịu . Có điều ta biết muội muốn tốt cho ta, ta nhận phần tình này.” Lại ngừng tí, tiếp: “Nhắc tới mới , tỷ muội chúng ta hình như trước giờ chưa có ai năng thẳng tuột thế.”

      tốt sao?” San Nương cười, “Dầu gì ta tính về sau đều năng như vậy.”

      “Ta làm được.” Hầu Thất bĩu môi.

      Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.

      Đôi khi, nữ nhân chân thành với nhau cách khó hiểu như thế đấy. Đương nhiên, giờ khắc này ở chung hài hòa, nhưng khắc sau hai bên lại trở mặt.

      Mặc dù như vậy, song San Nương từng trải qua đời càng ràng hơn Hầu Thất, tỷ muội chính là tỷ muội, mặc kệ đôi bên tính toán nhau ra sao, nhau lắm cắn nhau đau thế nào, sau khi trưởng thành hiểu sao vẫn nhớ mãi người tỷ muội từng tính kế mình.

      San Nương lắc lắc mẩu giấy đánh dấu trong tay, cười : “Thất tỷ tỷ muốn giúp ta ?”

      Thất nương lại bĩu môi ghét bỏ: “Hồ dán thối chết được, chẳng biết muội làm sao chịu nổi. Được rồi, ta trở về đây, mất công để muội làm mất mặt muội.” xong, nàng ấy phất phất tay rời .

      Thất nương rồi, San Nương vừa đổi giấy đánh dấu, vừa trầm tư. Tuy Lâm lão phu nhân nữ nhân nên xem hôn nhân là mục tiêu theo đuổi cho cuộc sống càng tốt hơn, nhưng là mục tiêu nữ nhân tìm kiếm cho cuộc sống tốt hơn quá hữu hạn. Mà nam nhân tốt đáng để theo đuổi lại nhiều, huống chi mặc dù theo đuổi được rồi, cũng có nghĩa là từ nay về sau các nàng luôn hạnh phúc.

      Lúc nãy Viên Trường Khanh , song nếu chịu nàng tin, ‘còn nhiều thời gian’ kia chưa hẳn có ý ra ngoài tìm ‘hồng nhan tri kỷ’ ngoài thê tử. Trước đây cho Lục An cần, chẳng qua thích bị ép buộc thôi, nhưng có nghĩa là lòng hướng ra ngoài. Chịu điều kiện hạn chế, lòng chẳng có cách nào hướng ra, chung quy vẫn có thể cất giấu người trong tim, ví dụ như mới thừa nhận mình thích Lâm Như Trĩ đó. Buồn cười là, cảm thấy bỏ thê tử người trượng phu có trách nhiệm. Thế đạo này vĩnh viễn hướng về nam nhân, nam nhân có thể ra ngoài tìm kiếm tri , song nữ nhân được, cả đời chỉ có thể bị trói vào nam nhân. Khi có cách nào giãy giụa, nữ nhân dường như chỉ đành chọn cách trốn tránh như Ngũ phu nhân vậy...

      con đường tìm kiếm hạnh phúc, nữ nhân thực có thể là nhuốm máu từng dấu chân.

      Nghĩ đến Ngũ phu nhân, San Nương khỏi nghĩ đến Ngũ lão gia. Nhớ tới cặp cha mẹ dở hơi này, tâm trạng tích tụ của nàng mới hơi sáng sủa tí.

      Trước đây San Nương vẫn cho rằng, vấn đề giữa Ngũ phu nhân và Ngũ lão gia phải là Ngũ phu nhân thích Ngũ lão gia, là Ngũ lão gia thích Ngũ phu nhân. Tuy nhiên, dè đâu chỉ trong đêm chứng minh suy đoán của nàng đều sai rồi. Ngũ lão gia luôn kiêng dè gì bày tỏ trái tim ông dành cho Ngũ phu nhân cách sâu sắc, mà Ngũ phu nhân mặc dù bề ngoài hết sức bình tĩnh, nhưng ràng sắc mặt hồng hào, khóe mắt và đuôi lông mày đều giấu nổi vui mừng, khắp nơi tiết lộ tâm trạng chân thực của bà.

      Đối với cặp oan gia này, lần đầu tiên khiến San Nương cảm thấy, nàng quả am hiểu việc suy đoán tâm tư người khác.

      Có điều nàng càng tò mò hơn là, rốt cuộc Ngũ lão gia giải quyết Ngũ phu nhân thế nào? Mà Ngũ phu nhân bị Ngũ lão gia đánh bại ra sao?!

      Nàng từng bóng gió mấy lần, nhưng Ngũ phu nhân cứ vờ hiểu luồn lách qua. Trong khi Ngũ lão gia là cha nàng, San Nương vẫn chưa có lá gan vuốt râu lão hổ...

      San Nương vừa mỉm cười, vừa miên man suy nghĩ, vừa đối chiếu những vật quyên tặng tìm giấy đánh dấu. Rốt cuộc tìm được món tương ứng rồi, đó là bình hoa cao cỡ người, cũng chẳng biết là ai dán mẩu giấy ngay chỗ miệng bình cao cao, khiến nàng làm thế nào cũng với tới.

      Nàng vịn bình hoa nhón chân lên vớt tới chỗ giấy cũ kia, ai ngờ bình hoa chỉ trông rất nặng, bị nàng đụng cái lắc lư. San Nương sợ hết hồn, hai tay chống thân bình, mũi chân kiễng lên ấy còn chưa trở xuống mặt đất, bên tai vang lên tiếng cảnh cáo, “Cẩn thận!”

      Theo tiếng cảnh cáo đó, cái tay xẹt qua lỗ tai nàng, vững vàng chế trụ cổ bình, cái tay khác lướt qua đầu nàng, bắt lấy miệng bình.

      San Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Viên Trường Khanh đứng sau lưng nàng, hai mắt dán vào bình hoa kia lại chẳng có chút chú ý, tư thế này của quả thực có thể là ôm trọn nàng vào lòng.

      Lúc này nàng chưa phản ứng kịp, đầu chỉ vẻn vẹn tới ngực . Nàng vừa ngẩng đầu như thế, tức khắc cảm giác được hơi thở phết qua trán nàng.

      San Nương chợt chớp mắt, bỗng dưng cúi đầu phô đỉnh đầu ra.

      Viên Trường Khanh đỡ bình hoa xong thuận thế gỡ mảnh giấy cũ kỹ kia xuống, lúc này mới lui bước, nhìn mảnh giấy : “Miếng này cao quá, để ta dán .”

      San Nương lại chớp mắt, lời dùng bàn chải thấm hồ phết lớp lên mảnh giấy mới, mới đưa cho .

      Sau khi Viên Trường Khanh tiếp nhận, nàng cũng đứng đó nhìn dán giấy nữa, mà đứng sang bên, kế tiếp đối chiếu mảnh giấy bẩn thỉu lư hương chạm khắc hình thú bằng vàng, tìm kiếm mẩu giấy đánh dấu mới trong tay.

      Mà, nếu quan sát kỹ, ít nhiều gì vẫn có thể nhìn ra, thính tai nàng hơi phớt hồng.

      Chương này nhiều chỗ hơi khó hiểu, phải ngẩm lại dữ lắm mới diễn dịch lại nên hơi lâu mới có. Mọi người thấy chỗ nào khó hiểu báo lại nhé, để Lạc chỉnh.
      baongocbt, thongminh123, Ameri51 others thích bài này.

    2. chi_bb

      chi_bb Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      223
      Cảnh cuối rất khiến người ta có hi vọng. (>v<) hùng cứu mỹ nhân, hê hê, San Nương đỏ tai kìa. (>v<) Dễ thương quá.:057:Chương này có... ờ... mưu gì nên thấy khá thanh thản. :uong2:
      khó hiểu đâu editor ơi, đọc kĩ là ra, editor vất vả rồi. :cute:
      TamaP, 13emap, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      phải lo lắng cho San nương nên vội vã quay lại đúng lúc nghe San nương nhận xét về mình đấy chứ. Thế rồi quyết tâm thay đổi để chứng minh cho nàng là mới nhàm chán vậy, rồi JQ cứ thế cứ thế phát triển... Hahaha trí tưởng tượng của ta phát huy đến đấy thôi...
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    4. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Lừa đc họ lâm lại quay lại. VTK gì đây
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      chương 60
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Tuy thực tế, Viên Trường Khanh chỉ biết nàng mới tháng, song trong cảm giác của San Nương, nàng và quen biết đời. Do đó lúc chuyện, nhất thời để ý đến số giọng điệu và cách dùng từ đáng lẽ phải người mới quen biết nên dùng.

      Giọng điệu quen thuộc này làm Viên Trường Khanh nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng lại khẽ động, càng thêm cảm thấy giữa hai người có loại quen thuộc khác biệt. “Ta cố gắng.” , “Có điều ta am hiểu việc trò chuyện với người khác.”

      San Nương khách sáo bĩu môi, “Chẳng phải ngươi có thể trò chuyện với Lâm Như Hiêu à?” Lại hừ lạnh tiếng, “Ta lại thấy ngươi phải có am hiểu hay , mà là ngươi chịu hay thôi.”

      Nàng lườm , nhấc thùng hồ dán lên, xoay người về phía cầu thang.

      Viên Trường Khanh hơi ngẩn ra mới đuổi theo, tiếp nhận thùng hồ dán kia, với nàng: “Xin lỗi.”

      San Nương nhìn , lòng yên lặng đem thiếu niên ngây ngô này và Viên đại học sĩ tuổi trẻ tài cao trong trí nhớ nọ thành hai người đối lập, sau đó lại bật cười.

      Được rồi, Viên Trường Khanh lần nữa chẳng hiểu gì cả —— nương này, hỉ nộ vô thường quá…
      Last edited by a moderator: 2/4/21
      Hòa Yên Linh, baongocbt, Ameri55 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :