1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      vâng xong.... chắc con mèo ấy là San nương rồi :)))
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 50: BẮT MÈO
      Editor: Shiyu
      San Nương ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy nha hoàn báo tin tức cho nàng, lại dẫn nàng đường gần băng qua góc Tây viện ở kiếp trước. Nàng mỉm cười, xoay đầu khẽ dặn dò Tam Hòa hai câu, sau đó nhìn nha hoàn kia nữa.

      Lúc này, Lâm lão phu nhân và Lâm Như Trĩ bị vòng khách bao vây. Ngũ phu nhân ngồi mình trong góc chẳng ai chú ý, cúi đầu chuyên chú nghiên cứu chiếc khăn trong tay, dường như náo nhiệt chung quanh hoàn toàn liên quan đến bà.

      Lòng San Nương khẽ động.

      sau thời kỳ ‘Thánh nguyên cách tân’, cả nam lẫn nữ Đại Chu đều dám công khai chuyện tình , cộng thêm khuôn mẫu chung sống ngày thường giữa hai phu thê, thay vì nam chủ ngoại, nữ chủ nội, chi bằng mỗi người tuân thủ bổn phận, quấy rầy nhau… Đại khái Viên Trường Khanh cũng ngờ, chỉ muốn cưới nữ nhân Đại Chu bình thường, nhưng xui xẻo thay cưới phải nàng, người luôn muốn đạt được hồi báo ngang với việc mình trả giá, nữ nhân an phận, chẳng chịu phòng thủ chút mà trượng phu dành cho sống hết đời …

      Được rồi, nàng nước mắt đồng tình cho Viên Trường Khanh, coi như gặp vận đen .

      Mà...

      Nàng nhìn Ngũ phu nhân.

      Nếu trong hôn nhân nàng là người cực đoan, Ngũ phu nhân cũng là người cực đoan khác. San Nương cam lòng trượng phu chỉ cho chút xíu; Ngũ phu nhân ngay cả trượng phu bằng lòng dành cho, bà cũng cần, bà chỉ khăng khăng giữ mình…

      Đối với nữ nhân, có lẽ cuộc hôn nhân như vậy mới là an toàn nhất…

      Hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Ngũ phu nhân ngẩng đầu nhìn lại, thấy nàng nhìn mình nở nụ cười dịu dàng.

      San Nương chỉ cảm thấy đau xót, bèn cười đáp lại bà, sau đó đứng lên về phía Ngũ phu nhân.

      Thấy nàng bước tới, Ngũ phu nhân kinh ngạc, vội vàng gấp chiếc khăn trong tay nhét vào tay áo, nhìn nàng cười : “Tại sao tới đây? chuyện phiếm với các tỷ muội tốt sao?”

      “Vô vị, con thà bồi phu nhân.”

      San Nương thở dài, ngồi bên cạnh Ngũ phu nhân. Nghĩ đến Ngũ phu nhân luôn khép mình, rồi nhìn đám tỷ muội tranh đấu gay gắt vì nam nhân, San Nương chỉ cảm thấy bi ai thấu xương. Nữ nhân xem hôn nhân là chốn trở về, nhưng chốn trở về này cuối cùng lại được quyết định bởi nam nhân. Trong hôn nhân, nam nhân chịu cho ngươi bao nhiêu, ngươi chỉ có thể nhận bấy nhiêu. Nếu muốn nhiều hơn giống nàng ở kiếp trước, sống vô cùng mệt mỏi, còn khiến nam nhân cảm thấy ngươi rất phiền; Ít ra tựa như Ngũ phu nhân vậy, mặc dù an toàn, song biến mình thành cái xác di động…

      Nàng lại nhịn được thở dài, cũng xoay đầu mà hỏi Ngũ phu nhân: “Phu nhân, người xem, vì sao nữ nhân phải xuất giá?”

      Phu nhân ngờ San Nương hỏi vấn đề này, nghiêng đầu nhìn San Nương. Có lẽ do vẻ mặt bi thương của nàng khiến bà xúc động, bèn thở dài theo: “Cha mẹ gả gả thôi.”

      “Ý nghĩa của việc xuất giá là gì?”

      “Ý nghĩa…” Phu nhân giật mình. Trong ống tay áo, món đồ được khăn lụa bọc lại khẽ vang lên tiếng vụn, bà khỏi buồn bã, đáp: “ phải tất cả mọi chuyện đều có ý nghĩa hết. Người ta lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Trước khi ta xuất giá, nhũ mẫu từng khuyên ta, chỉ xem việc xuất giá là đổi nơi ở khác là được, bên cạnh xuất thêm người xa lạ thôi. Cuộc sống của mình, nên sống thế nào cứ tiếp tục sống thế ấy, chỉ cần để bụng, tất cả đều thay đổi. Còn ý nghĩa gì đó…”

      Bà vô thức vê tay áo, tiếng giấy Tuyên Thành trong tay áo lần nữa vang lên. Bà thở dài tiếng, mờ mịt : “Ta thường nghĩ tới câu ‘lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó’, nghe giống như chỉ cần có cơm ăn gả cho gà hay chó đều khác biệt gì…”

      vậy, trước mắt Ngũ phu nhân trở nên mông lung.

      khác biệt sao? Hẳn có chút nhỉ… Nếu gả cho người khác, bà hẳn dễ dàng mất hết hy vọng, càng thường xuyên có những suy nghĩ lung tung, thầm nhặt những bức họa ông vứt bỏ kia…

      ra bà vẫn luôn luôn nhớ ông, thiếu niên lỗ mãng vô tình xông vào vườn hoa, cười nhạo bộ dạng bà cầm bút như cầm chổi… Khi đó bà vẫn là thiếu nữ hoài xuân, từng vụng trộm mơ ước ông, chẳng qua bà ngờ, cuối cùng hôn rơi xuống đầu bà… Có lẽ chưa bao giờ có được thứ mình muốn, nên bà biết làm sao đối mặt với hạnh phúc đột nhiên tới. Người đó mạnh mẽ thế, đợi bà chuẩn bị tốt mực cưỡng cầu… Mà ông đòi hỏi càng nhiều bà càng sợ, sợ có ngày ông phát , hóa ra bà là nữ nhân vụng về năm đó cầm bút như cầm chổi, còn vẽ rất xấu… Bà sợ có ngày bà quá quen với bỏ ra của ông mà ngày nào đó, bỗng dưng ông muốn cho nữa, tựa như phụ thân từng rất sủng ái bà vậy, đột nhiên ngay cả nhìn muốn nhìn bà… Dần dần bà càng ngày càng dám đối mặt với ông… và từ từ rốt cuộc ông mất kiên nhẫn, và đúng như bà nghĩ, đến làm phiền bà nữa… Sau đó, bà có thể thỏa mãn rồi, độc mà tự tại phòng thủ khuê phòng của mình…

      Chỉ trừ...

      Nắm chặt bí mật trong tay áo, Ngũ phu nhân nặng nề thở dài, “Có lẽ, đối với nữ nhân, gả cho gà hay chó đều có gì khác nhau, sống qua ngày thôi. Dù có ngon ngọt hơn nữa, thời gian lâu dài, quả thực vẫn quy về mấy chuyện củi gạo dầu muối. Bổn phận của nữ nhân là giúp trượng phu quản gia, chỉ cần làm xong phận của mình cuộc sống trôi qua thuận lợi, kiếp này cũng trôi qua dễ dàng …”

      Lúc này Ngũ phu nhân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thậm chí bà ý thức được mình gì. San Nương nhìn Ngũ phu nhân, kinh ngạc hồi lâu.

      Trong ấn tượng của nàng, Ngũ phu nhân luôn là người yếu đuối nhát gan. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, San Nương đều là người mạnh mẽ, đối với người yếu đuối như Ngũ phu nhân, dù nàng luôn chiếu cố, nhưng cũng mang theo có ba phần xem thường. Mà…

      Ngũ phu nhân lời này, khiến San Nương lần đầu tiên nhìn thấy nội tâm bà. Đột nhiên, nàng hiểu ra, Ngũ phu nhân phải là người yếu đuối, chỉ là bà quá lý trí. Bà biết mình có cái gì, cho nên trước nay chưa từng cầu những thứ thể có… Do đó, đối với bà, cuộc sống chật hẹp như thế chưa chắc hạnh phúc…

      San Nương nghĩ đến Ngũ lão gia luôn muốn kéo Ngũ phu nhân ra khỏi khuê phòng, nàng lại cảm thấy mâu thuẫn. bên, nàng hy vọng Ngũ lão gia có thể như ý nguyện; bên, nàng lại hy vọng Ngũ lão gia quấy rầy bình yên của Ngũ phu nhân. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được, nếu Ngũ lão gia như ý rồi, nhưng thủy chung như , phu nhân thê thảm đến mức nào…

      Quả nhiên, nữ nhân thể ký thác bản thân lên người nam nhân.

      San Nương yên lặng thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời, lẩm bẩm : “Vì sao làm nữ nhân khó vậy?”

      Ngũ phu nhân trừng mắt nhìn, lúc này mới phục hồi tinh thần, đột nhiên vỗ gò má, đỏ mặt : “Xem ta này, chắc do uống quá nhiều, nên lung tung gì đâu …”

      “Phu nhân có lý.” San Nương cầm tay Ngũ phu nhân, thở dài: “Bạch Lạc Thiên có câu thơ: Chớ làm phận đời này, sướng khổ trăm năm kẻ khác xoay!* Phu nhân, con ủng hộ người."

      *Trích trong bài thơ Thái Hàng Lộ của Bạch Cư Dị, tự là Bạch Lạc Thiên, bản dịch theo Lê Nguyên Lưu, nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997

      Nàng nắm chặt tay Ngũ phu nhân, khiến Ngũ phu nhân hiểu gì, cười hỏi: “Ủng hộ ta cái gì?”

      “Cái gì cũng ủng hộ hết!” San Nương cười đáp, “Chúng ta đều là nữ nhân, trời sinh yếu ớt hơn bọn nam nhân. Nếu con ủng hộ người, nữ nhân chúng ta bị bọn nam nhân bắt nạt chết luôn!”

      Ngũ phu nhân nhìn nàng, vừa buồn cười vừa xấu hổ, bèn vươn ngón tay chọc trán San Nương cái: “Nghe xem này, con mới bao nhiêu tuổi …”

      “Con mười bốn tuổi rồi.” San Nương ngắt lời bà, lại chỉ chỉ đám tỷ muội cạnh khóe nhau gần đó, “Phu nhân đến chỗ lão phu nhân nên đương nhiên biết. Xuân Thưởng Yến hôm nay còn có mục đích khác…” Nàng kể cho bà nghe mục đích người Viên gia đến chơi, lại cười lạnh: “Phu nhân đừng xem con như trẻ con, người từ Tây Viên bước ra, sớm còn là trẻ con rồi.”

      Ngũ phu nhân nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên thu hồi xấu hổ, đưa tay vén mấy sợi tóc rối của nàng ra sau tai, dịu dàng cười : “Đó là Tây Viên, tại con về nhà, con là đại nương của nhà chúng ta. Dù ta là phu nhân vô dụng, nhưng mọi việc còn có lão gia. Lão gia ấy à…” Bà dừng chút, lại tiếp: “Khoan những chuyện khác, chứ tính cha con khó thỏa hiệp, lão phu nhân còn chưa khó bằng lão gia đâu. Chuyện này, con hãy yên tâm, chỉ cần lão gia đồng ý, lão phu nhân có ý cũng vô dụng.” Bà lại thở dài, “Con đừng lo lắng, giờ con còn , vốn nên vô ưu vô lo như đứa trẻ mới đúng…”

      Chỉ tiếc nàng còn là đứa trẻ. San Nương lại yên lặng thở dài.

      *•*•*

      Vậy mới , lòng tò mò hại chết con mèo, cuối cùng San Nương vẫn thể khống chế chính mình. Thấy thời gian gần đúng, nàng bèn kéo Tiểu bàn tử Hầu Quyết góc Tây viện.

      Hầu Quyết có ý phản kháng nhưng có can đảm, vừa bị tỷ tỷ kéo , vừa lầm bầm oán trách: “Lão gia bảo đệ đến gọi tỷ và phu nhân ra ngoài, chúng ta cùng nhau về nhà. Phu nhân ra cổng trong, tỷ tỷ còn kéo đệ quay lại… Chúng ta đâu thế? Lão gia mà biết, trách đệ ham chơi…”

      trách đệ đâu, nếu trách trách tỷ nè.” San Nương vững vàng nắm tay Tiểu bàn tử, dụ dỗ : “Nếu lão gia có hỏi, đệ cứ nỏi thẳng là tỷ kéo đệ bắt mèo.”

      “Mèo? Ở đâu?” Trẻ con nào chẳng thích động vật , hai mắt Tiểu bàn tử trợn to lên.

      “Ở góc Tây viện có con.” San Nương lừa Hầu Quyết, nhanh chóng về phía góc Tây viện.

      Góc Tây viện trồng toàn cây Hải đường, lúc bọn San Nương qua, từ rất xa, Hầu Quyết nghe được tiếng mèo kêu.

      có mèo kìa!” Tiểu tử giãy khỏi tay San Nương, chạy theo tiếng mèo kêu.

      “Này!” San Nương giậm chân, đành phải đuổi theo.

      Theo đường mòn vượt qua khúc cua, nàng chợt dừng chân, toàn thân ngây dại.

      Nàng chỉ thấy Viên Trường Khanh mặc xiêm y trắng đứng dưới tàng cây hải đường, giống y như trong trí nhớ nàng, chỉ khác chút là ôm con mèo ngọn cây xuống. Nghe tiếng Hầu Quyết và nàng chạy tới, xoay đầu nhìn sang, ánh mắt vốn còn sót lại dịu dàng khi nhìn con mèo con, trong nháy mắt xoay đầu bỗng trở nên lãnh đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn chứa chút kiên nhẫn…

      San Nương ngơ ngác nhìn màn thường xuyên xuất trong giấc mơ ở kiếp trước, chỉ cảm thấy cả người rét run.

      Lúc nàng muốn cất bước chạy trốn, Viên Trường Khanh dường như mới nhận ra nàng, hàng lông mày lưỡi kiếm thoáng nhướng lên, “Thập tam nhi?”

      ‘Thịch’ tiếng, San Nương mơ hồ nghe được trái tim nàng phát ra tiếng rất to.

      Ngây ngốc nhìn Viên Trường Khanh ôm con mèo con về phía mình, nàng yên lặng chăm chú nhìn . Lúc này lạnh lùng trong đôi mắt kia được thay bằng nỗi vui mừng xa lạ nàng quen thuộc, cùng với dịu dàng nào đó nàng chẳng nhận ra….

      Thình thịch thình thịch!

      Tim nàng lại loạn nhịp, cho đến khi Viên Trường Khanh đứng trước mặt nàng, nàng mới hít vào hơi, vội vàng lui về sau.

      Nàng cũng chú ý đến, mặc dù Tiểu bàn tử chạy đằng trước nàng, nhưng vì luôn nhát gan, bị ánh mắt lạnh lùng của Viên Trường Khanh quét qua, ‘oạch’ cái lập tức trốn sau lưng tỷ tỷ. Do đó, cứ thế San Nương thấy suýt bị vướng chân ngã lộn mèo.

      "Coi chừng!"

      Viên Trường Khanh tay ôm mèo, tay đưa qua vững vàng nắm chặt cổ tay San Nương.

      San Nương chưa phản ứng kịp, chợt nghe tiếng thét chói tai bên cạnh truyền tới.

      "A!"

      San Nương và Viên Trường Khanh ngẩn ra, cùng lúc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thập tứ nương nắm chặt nắm tay đặt bên môi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, giống như mới phá vỡ gian tình gì đó.

      Sau lưng nàng ta là Viên lão nhị Viên Sưởng Hưng dẫn theo đám sai vặt người hầu, từng người đều trợn tròn mắt nhìn bọn họ.

      Ngay lập tức, San Nương giãy khỏi tay Viên Trường Khanh, xoay lại kéo Tiểu bàn tử. Trong lòng thầm vui mừng khôn xiết —— May mà trước đó nàng có chuẩn bị, dẫn Tiểu bàn tử theo!

      Bị tỷ tỷ kéo đến trước mặt, Tiểu bàn tử ngốc nghếch nhếch miệng cười với đám người đối diện —— Có gian tình nào còn dẫn theo đệ đệ chứ, đúng ?

      Cho nên tiếng này của Thập tứ nương xem như uổng phí.

      chỉ uổng phí, còn làm ‘Thập Tam nhi’ chế giễu nàng ta: “Sao vậy? Thập tứ muội muội gặp phải ong vò vẽ à?”

      Thập tứ đỏ mặt, sau khi tàn tiệc, biết vì sao nàng ta bị Viên Sưởng Hưng quấn lấy. Mặc dù nàng ta có ý gì đặc biệt với ta, nhưng có công tử thế gia đến từ kinh thành như vậy theo, ngược lại khiến Thập tứ vênh váo lúc, cho đến khi hình ảnh Viên Trường Khanh và Thập tam đập vào mắt…

      Cái gọi là làm người ta tức chết, tức tiểu nương mười ba mười bốn tuổi vốn là độ tuổi chỉ nhìn mặt, gia thế gì đó so với gương mặt xinh đẹp … gương mặt quan trọng hơn!

      Mà so với Viên đại, Viên nhị Viên Sưởng Hưng này quả thực sáng bằng! Mặc dù Viên Trường Khanh mới mười sáu, nhưng cao to như thanh niên mười bảy mười tám; Trong khi Viên Sưởng Hưng mười lăm lại thấp hơn Viên Trường Khanh cái đầu. chỉ vậy, ta còn sinh ra cảm giác đặc biệt mượt mà, ngay cả ngũ quan cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘mượt mà’ để hình dung, chứ đừng đến khuôn mặt tràn đầy thanh xuân mọc mụn kia...

      Mà cho đến nay, Thập tứ luôn xem Thập tam là đối thủ. Giờ thấy nàng đứng chung với Viên Trường Khanh tuấn bất phàm ấy, vả lại Viên Trường Khanh còn đưa tay đỡ nàng… Trong chớp mắt, đầu Thập tứ nóng lên, cứ thế thét chói tai…

      Bị ánh mắt chê cười của ‘Thập tam nhi’ quét qua, Thập tứ đỏ mặt lặng lẽ nhìn Viên Trường Khanh, đành tiếp lời ‘Thập tam nhi’, lúng túng giải thích: “Vâng… đúng thế, suýt nữa bị chích khiến ta sợ muốn chết.” Lại tiếp: “Sao tỷ tỷ ở chỗ này?”

      Viên Trường Khanh nhìn San Nương lát, đưa con mèo trong tay qua.

      Tiểu bàn tử vừa thấy liền cười tít cả mắt, nhảy cẫng lên kêu: “Cho đệ, cho đệ!”

      —— Sau đó, bất kể ai chứng kiến, đại khái cũng hiểu ra, Viên Trường Khanh giúp Tiểu bàn tử bắt mèo đấy!

      Thả con mèo vào lòng Tiểu bàn tử, Viên Trường Khanh thản nhiên nhìn San Nương. Rồi xoay người chắp tay với mọi người xung quanh, ngay sau đó xoay người mất.

      Thập tứ bước tới, ánh mắt vẫn dán chặt lưng Viên Trường Khanh, với ‘Thập tam nhi’: “Sao ta nhớ sáng nay Viên biểu ca đâu phải mặc xiêm y này?”

      Viên Sưởng Hưng đứng bên chưa xin lỗi: “Trách ta, cẩn thận hắt chén rượu lên người đại ca. Xiêm y này của Lâm nhị ca, đại ca ta quên mang xiêm y đến.”

      San Nương nắm tay đệ đệ, yên lặng vượt qua Viên Sưởng Hưng.

      *•*•*

      Buổi chiều, lúc ngâm mình trong thùng tắm, San Nương mới rảnh nghe Tam Hòa báo cáo. Đôi mắt quyến rũ khẽ híp lại, cười : “Ta đoán đây là bút tích của Thập nhất tỷ tỷ, tiểu Thập tứ có công lực kia đâu, Thất tỷ lại có kiên nhẫn,”

      “Nhưng…” Tay Tam Hòa thử độ ấm của nước, khẽ hỏi: “Thập nhất nương nhằm vào ai đây?”

      “Ai? Ai xui dính người đó.” San Nương cười .

      Kiếp trước, Thập nhất nương cũng sắp xếp chén trà trong rừng trúc đó, nên nàng ta hẳn sớm nhìn ra Viên Trường Khanh rất chán trò ‘vô tình gặp’ này.

      Mà nếu ‘vô tình gặp’ nhiều rồi, chi bằng dứt khoát để nó nhiều thêm tí.

      Chẳng qua, biết ở kiếp trước, kế sách này nhằm vào Thập tứ hay nhằm vào nàng. Bất quá, ràng kiếp này là nhằm vào Thập tứ. Nhưng Thập nhất có lẽ ngờ nàng chạy tới chen chân vào.

      ("Thập tam nhi.")

      Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng của Viên Trường Khanh.

      Tiếng ‘Thập tam nhi’ này khiến San Nương hoảng loạn. Kiếp trước chưa bao giờ gọi nàng như vậy… còn gọi đến mức...

      Bỗng dưng San Nương trầm mình xuống nước, khiến Ngũ Phúc mang nước ấm vào sợ hết hồn.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Kaka 13 lại bị dính trấu rùi
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chạy trời ko khỏi nắng là đây, hố hố
      Trịnh Thị Ninh Kiều, TamaPLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 51: LÂM LÃO PHU NHÂN TỚI CHƠI
      Editor: Shiyu
      Lâm Trọng Hải là chưởng viện thư viện hoàng gia Hạnh Lâm, dù xin nghỉ về quê chúc thọ cho mẫu thân, nhưng vẫn phải quay lại kinh thành. Ông quyết định ngày mùng sáu tháng ba lên đường, nên ngày thứ hai sau Xuân Thưởng Yến, tức mùng bốn tháng ba, Ngũ lão gia bèn mời Lâm nhị lão gia lên núi du ngoạn, cho oai là: thực tiễn.

      Ngũ lão gia có lòng mời Ngũ phu nhân chung, nhưng bị Ngũ phu nhân cúi đầu mỉm cười cự tuyệt. Ngũ lão gia sờ mũi, đành mang theo đám sai vặt người hầu, khiêng ấm trà, bầu rượu các thứ lên núi Mai Sơn.

      Chờ lên đến Mai Sơn, ông ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Trọng Hải mang theo hành lý đơn giản và lão bộc đến, khỏi kinh ngạc, hỏi: “Dù hôm nay phải ngày nghỉ, nhưng hai học sinh của huynh đâu?”

      Người ông nhắc tới đương nhiên là Viên Trường Khanh và Chu Sùng.

      Lâm Trọng Hải lắc đầu cười đáp: “ bên là hai ông già điên rồ, bên là hai tiểu nương như hoa như ngọc. Chiếu theo tính phong lưu năm đó của huynh, chỉ sợ cũng bỏ ta mà bên kia.”

      Ngũ lão gia lại kinh ngạc hồi. Sau khi hỏi kỹ mới biết, ra trước khi Lâm Trọng Hải ra cửa, Lâm lão phu nhân đưa bái thiếp đến quý phủ Ngũ lão gia, bảo là muốn đến thăm Ngũ phu nhân. Bởi vì hôm nay phải ngày nghỉ, mà Lâm Trọng Hải có hẹn, trong nhà chỉ còn mấy người Lâm Như Trĩ, Viên Trường Khanh chưa nhập học và Chu Sùng là rảnh rỗi. Lão phu nhân bèn nghĩ, tốt xấu gì Viên Trường Khanh cũng có chút quan hệ thân thích với Hầu gia, vì vậy bổ nhiệm Viên Trường Khanh hộ tống bà quý phủ của Ngũ lão gia.

      Viên Trường Khanh sao cũng được, tất nhiên Lâm Như Trĩ như cái đuôi , Chu Sùng nghe lão phu nhân tìm Thập tam nhi… mẹ cả nàng, nên chết sống ầm ĩ đòi theo. Ngay cả lão thái hậu luôn hai trong cung còn địch lại Ngũ hoàng tử mặt dày này, trong khi Lâm lão phu nhân là người giáo dục có tư tưởng phóng khoáng, vốn chẳng có quan niệm nam nữ cổ hủ như hai Mạnh lão phu nhân, bà cảm thấy đám trẻ tuổi ở chung với nhau có gì hết, dù sao còn có bà ở bên cạnh nhìn, ngẫm lại cũng đồng ý.

      Cho nên đáng lẽ Lâm nhị tiên sinh nên có hai đệ tử hầu hạ, bèn thể tranh với mẫu thân ông(?), đành mình dẫn theo lão bộc đến chỗ hẹn.

      Mà Ngũ lão gia nghe Lâm lão phu nhân đến thăm hỏi Ngũ phu nhân, tinh thần ông lập tức yên, nhiều lần sẩy chân suýt lăn xuống núi.

      Từ hôm qua, Lâm nhị tiên sinh nhìn ra Ngũ lão gia nịnh bợ Ngũ phu nhân. Bây giờ thấy ông yên lòng như vậy, bèn kéo Ngũ lão gia đến chỗ vắng vẻ đường núi ngồi, lại đuổi đám tôi tớ xa xa. Ông nhìn Ngũ lão gia cười : “Dũng khí thời trai trẻ của huynh đâu hết rồi? Ta ngờ huynh lại là kẻ sợ vợ.”

      “Ta? Sợ vợ?” Ngũ lão gia vô cùng ngạc nhiên nhướng mày. Chờ lông mày trở về chỗ cũ, Ngũ lão gia khỏi nhụt chí, rụt vai đáp: “Ta đâu sợ nàng, mà nàng sợ ta muốn chết ấy chứ, hại ta dám…”

      Ông dừng chút, phiền muộn xua tay, nghiêng đầu nhìn Lâm nhị tiên sinh, “Huynh xem, ta có phải là người hung dữ ? Ta đánh người, hai mắng chửi ai, dù tính khí nóng nảy tí, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì khiến người ta sợ hãi đúng …”

      Do đó, Ngũ lão gia kéo Lâm nhị tiên sinh than vãn trận.

      Cũng thể trách Ngũ lão gia, từ Ngũ lão gia duyên mỏng với cha mẹ huynh đệ, lại thân với người dưng nước lã hơn người nhà chút, dù có người ‘bạn thân’ Quế Thúc, rốt cuộc vẫn là quan hệ chủ tớ, có mấy lời khó thấu, cho nên Ngũ lão gia cất giấu mấy lời kia đâu chỉ hai năm. Thêm vào đó, gần đây ông được San Nương chỉ điểm hai, vốn dĩ chết tâm với Ngũ phu nhân rồi, đột nhiên lại được cổ vũ. Mà ông bà ta có câu ‘củi khô gặp lửa dễ bốc cháy’, Ngũ lão gia làm củi khô nhiều năm, bỗng dưng gặp được San Nương châm ngòi thổi lửa chút xíu, lại bùng cháy tiếp, muốn tắt cũng dễ dàng gì. Nhưng ông biết tâm với ai… may mà bạn tốt thời niên thiếu của ông trở về, ông bèn kéo Lâm nhị lão gia, thổ lộ tâm thể giải bày trong những bức thư kia cách sảng khoái.

      Mà Lâm nhị tiên sinh ấy làm công tác giáo dục cả đời rồi, dạy bảo đám thiếu niên phản nghịch của học viện, huống chi Ngũ lão gia này quá thời kỳ phản nghịch, bèn vuốt râu hỏi: “Vậy huynh cho rằng vì sao tôn phu nhân sợ huynh?”

      Đây chính là chỗ phiền não của Ngũ lão gia, ông xua tay : “Ta mà biết còn phiền não như thế sao?”

      Lâm nhị tiên sinh nở nụ cười, “Có chỗ sợ mới có thể sợ hãi. Tôn phu nhân sợ huynh, tất có nguyên nhân. Huynh nghĩ ra, vì sao hỏi thẳng nàng?”

      “Nàng…haiz,” Ngũ lão gia thở dài hơi, “Nàng ấy à, gan như lỗ kim, rất dễ hoảng sợ, ta…haiz, ta đâu dám hỏi nàng…”

      Lâm nhị tiên sinh cười tiếp: “Dù là người dễ hoảng sợ, chung quy trong lòng vẫn phân biệt tốt xấu. Nếu huynh tình đối đãi nàng, khiến nàng cảm nhận được chân thành của huynh, tự nhiên nàng còn sợ huynh nữa.”

      Ngũ lão gia trầm mặc, sắc mặt thay đổi hồi.

      Tuy đời dễ thay đổi, song bản tính con người lại khó mà thay đổi. Cũng giống như hồi bé, Lâm Trọng Hải chỉ cần liếc cái nhìn ra suy nghĩ trong đầu Ngũ lão gia, cười hỏi: “Chẳng lẽ huynh sợ à?”

      Ngũ lão gia nhìn Lâm nhị tiên sinh, tiếp tục trầm mặc. Thực tế, Ngũ lão gia sợ, ông sợ trong lòng Ngũ phu nhân chán ghét ông mới trốn tránh ông, nên ông thà biết còn hơn.

      “Phu thê chung đụng, quý ở thẳng thắn thành khẩn. Điều huynh sợ, chưa hẳn là điều tôn phu nhân sợ.” Lâm Trọng Hải xong, đứng dậy, kéo Ngũ lão gia, tiếp: “Từ chúng ta bò nát núi Mai Sơn này. Lần sau ta trở về, huynh lại mời ta lên núi chơi , giờ ta muốn thưởng thức món canh đậu hũ cấu tứ* của đầu bếp nhà huynh làm, hương vị tươi mới đấy.”

      *Canh đậu hũ cấu tứ: Thành phần chính gồm đậu hũ, nấm kim châm và mộc nhĩ. Bắt nguồn từ đời nhà Thanh, có hơn 300 năm lịch sử.

      “Có cái gì tươi mới đâu! Đó vốn do San Nhi càn quấy, hái chút lá bạc hà bỏ vào trong canh.” Ngũ lão gia cười , “Huynh chuyện vẫn cứ thích vòng vèo!”

      “Còn hơn huynh có tính tình như pháo kép, miệng cọp gan thỏ…”\

      *·*·*

      Tạm thời khoan nhắc đến hai ‘lão đầu’ tuổi thất tuần làm sao đấu võ mồm, chỉ nhắc đến Ngũ phu nhân bên này.

      Ngũ lão gia rồi, Ngũ phu nhân muốn về khuê phòng giết thời gian, ngờ nhận được bái thiếp của Lâm lão phu nhân.

      Cầm bái thiếp, Ngũ phu nhân cười khổ với San Nương: “Hôm qua, lão phu nhân từng tới thăm gì đó, ta chỉ nghĩ là lời khách sáo…”

      May mà Ngũ phu nhân sùng bái Lâm lão phu nhân có tri thức phong phút, dù trong lòng lo lắng cũng tiện từ chối gặp khách, nên bà kéo San Nương tiếp khách, đón Lâm lão phu nhân vào trong.

      Lúc này độ xuân về hoa nở, thích hợp tiếp đãi khách trong hoa viên cây cối xanh tươi. Mà hai nhà lại thân thiết với nhau, nên Ngũ phu nhân nghênh đón Lâm lão phu nhân đến Nguyệt Quan đài bên hồ.

      Mọi người ngồi vào chỗ tại sảnh chính, chỉ mới tán gẫu đôi câu, Lâm lão phu nhân thẳng vào vấn đề: “Hôm qua nhiều người, nên ta hỏi kỹ con, ta thấy cách thêu của con rất độc đáo, có đạt thành quả gì ?”

      Ngũ phu nhân đỏ mặt cười : “Đâu có thành quả gì ạ, chỉ là sở thích nho của con thôi, tùy tiện thêu chơi.”

      “Phải rồi, suýt nữa ta quên mất, phu nhân họ Diệu.” Lâm lão phu nhân cười , “Phu nhân là nương của Diêu gia, phường thêu nhà con nổi tiếng khắp Đại Chu, chắc là cách thêu độc của Diêu gia nhà con rồi.”

      “Con biết nè,” San Nương cười tiếp lời: “Phương pháp này là chính phu nhân nhà con tự nghĩ ra đó.”

      Ngũ phu nhân vội vàng khiêm tốn: “ phải do con tự suy nghĩ ra, mà do lúc còn bé trong nhà từng cất mấy bức Ngọc Tú, con chỉ phỏng theo châm pháp ấy thôi.”

      Nghe được hai chữ ‘Ngọc Tú’, người khác thôi, Chu Sùng lập tức trợn mắt nhìn San Nương, sau đó lại trông mong nhìn Ngũ phu nhân, kích động : “Vậy, Thập tam nhi… mấy bức tranh thêu như bức con mèo, bức cây trúc, bức Lạc Thần đồ lần trước Thập nương lấy ra, tất cả đều do phu nhân thêu ư?”

      San Nương ngờ, Chu Sùng ở lầu tiệm đồ gỗ Khúc Cự liếc mắt cái có thể nhớ kỹ ba bức thêu của nàng. Nàng khỏi nhìn Chu Sùng.

      Chu Sùng lập tức bất mãn nhăn mũi với San Nương.

      Lúc này bề ngoài San Nương có non nớt thế nào, rốt cuộc trái tim còn non nớt nữa, nhìn thiếu niên mười ba mười bốn tuổi để lộ vẻ mặt trẻ con, nàng nhịn được lắc đầu, nở nụ cười bao dung.

      Mà nếu nàng biết nụ cười bao dung như trưởng bối này khiến nàng rước bao nhiêu phiền toái, nàng ắt bắt chước Viên Trường Khanh bây giờ, trưng khuôn mặt cứng nhắc.

      Viên Trường Khanh vốn có ‘gương mặt cứng nhắc’, chỉ theo thói quen im lặng ngồi bên. Lúc nhìn thấy San Nương mỉm cười, ánh mắt Chu Sùng lóe lên, mới cứng nhắc cả khuôn mặt.

      Mặc dù lớn hơn Chu Sùng hai tuổi, nhưng hai người là bạn học nhiều năm, há có thể biết vị Thập tam nhi này khơi gợi lòng hứng thú của Ngũ hoàng tử trẻ tuổi lại phong lưu kia. Mà cùng lúc ấy, khi San Nương mỉm cười nhìn Chu Sùng, chẳng hiểu sao cảm giác xa lạ nào đó, vừa ê ẩm vừa chua xót, khá là giày vò khó chịu.

      xoay đầu sang chỗ khác, mượn việc nâng chén trà lên, mạnh mẽ thu lại những cảm xúc khiến lòng hoang mang.

      Bỗng Lâm Như Trĩ kêu lên: “Ta mới thấy bức Lạc Thần đồ, còn hai bức khác nữa à? Tỷ tỷ lại giấu giếm, sợ ta xin đúng ?

      Lâm lão phu nhân cười : “A Như khen bức Lạc Thần Đồ dứt, dù ta chưa thấy qua, nhưng chiếu theo bức hoa hải đường phu nhân thêu hôm qua, chắc chắn rất đẹp!” Rồi tiếp với Ngũ phu nhân: “Ta nghe con có khuê phòng chuyên thêu, nếu ngại có thể dẫn ta tham quan ? Vừa vặn ta cũng có lời muốn với phu nhân.”

      Vì vậy, đám nữ nhân liền bỏ lại Viên Trường Khanh và Chu Sùng, theo phu nhân đến khuê phòng của bà.

      Nhìn bọn họ rời , Chu Sùng ngồi yên, bèn ra khỏi Nguyệt Quan đài. Viên Trường Khanh biết Ngũ hoàng tử trời sinh chịu gò bó, sợ ta gây ra chuyện thất lễ, đành theo ra ngoài.

      Nguyệt Quan đài này vốn được thiết kế đối diện hồ, đứng bình đài trước Nguyệt Quan, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy tòa tú lâu tại phía Đông Bắc hoa viên.

      Viên Trường Khanh thoáng nhìn chỗ đó, trong lòng thầm nghĩ hẳn là nơi ở của Thập tam nhi. ngờ Chu Sùng đột nhiên đến gần, khẽ thầm vào tai : “Chắc chắn nơi đó là khuê phòng của tiểu Thập tam nhi.”

      Ấn đường của Viên Trường Khanh nhíu lại, cúi đầu nhìn Chu Sùng, gọi tiếng: “Ngũ gia.”

      Viên Trường Khanh này ít , nhưng thường xuyên chỉ dùng vài chữ là có thể biểu đạt đầy đủ quan điểm và thái độ của . Ví dụ như lúc tán thành, gọi Chu Sùng là ‘tiểu Ngũ’; Nghiêm trọng hơn chút, Chu Sùng biến thành ‘lão Ngũ’; Lúc cực kỳ vui hoặc muốn cảnh cáo, tôn kính gọi ta tiếng ‘Ngũ gia’.

      Nghe tiếng ‘Ngũ gia’ này, Chu Sùng rụt cổ lại, le lưỡi nhìn Viên Trường Khanh, nhất thời dám lỗ mãng nữa.

      *Canh đậu hũ cấu tứ
      [​IMG]
      Last edited: 26/2/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :