1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Biệt Chi

      Biệt Chi New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      5
      Hóng mãi hố này ạ :yoyo69:
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: Xuân Thưởng Yến
      Trong ba nương tới đây, Thất nương và Thập nhất nương đều giống San Nương, theo lão phu nhân vào ở Tây Viên. Còn Thập tứ nương, mặc dù ở Tây Viên, nhưng gần đây dường như khiến lão phu nhân rất vui , bình thường được gọi tới tán gẫu, thậm chí ngay cả Xuân Thưởng Yến năm nay, lão phu nhân bất ngờ điểm danh nàng ta. Do đó người trong nhà đều , chừng Thập tứ nương chính là nương có chữ lót Ngọc kế tiếp được lão phu nhân đón vào Tây Viên.
      Tuy Mạnh lão phu nhân rất thích xem con cháu tranh thủ tình cảm ở trước mặt bà ta, nhưng bà ta cũng hiểu đạo lý ‘Gia hòa vạn hưng’, cho nên vẫn nghiêm ngặt cấm huynh đệ tỷ muội trong nhà tranh chấp nhau. Vì vậy ba vị nương tới thăm San Nương, mặc kệ ôm tâm tư gì, khi thấy San Nương ra đón, đều cười chân thành đồng loạt.

      Thập tứ nương cướp lời mở miệng trước: “Thập tam tỷ tỷ có khá hơn chút nào chưa? Sáng sớm hôm nay muội còn tưởng có thể gặp tỷ tỷ ở chỗ lão phu nhân đấy.”

      Thập tứ nương những lời này, mặc dù ngấm ngầm trào phúng San Nương biết nắm bắt cơ hội cuối cùng, song quan trọng hơn là, nàng ta muốn cho San Nương biết, sáng sớm hôm nay, nàng ta thỉnh an lão phu nhân.

      Phải biết rằng, tuy lão phu nhân chỉ có hai người con trai ruột, nhưng lão thái gia rất biết sinh, ngoại trừ hai người con trai trưởng, còn có năm thứ tử và bảy, tám thứ nữ. Do đó dưới gối lão phu nhân đông đúc con cháu. Nếu thực cần tất cả tới thỉnh an, chỉ sợ ngay cả viện của lão phu nhân cũng phải dùng tới, mà chưa chắc toàn bộ đều đứng được. Vì thế, ngoại trừ các nương tiểu gia ở trong Tây Viên, những tiểu bối khác, nếu được lão phu nhân cho truyền, cần ‘vinh quang’ thỉnh an kiểu này —— mà trọng điểm trong câu của Thập tứ nương chính là ở đây.

      Thập tứ nương đắc ý, San Nương còn chưa bày tỏ gì, Thất nương luôn nhiễm bụi trần lại nghe lọt tai.

      Nàng ta thoáng nhướng mày, bày dáng vẻ trêu ghẹo người, đưa tay véo má Thập tứ, vừa cười : “Nha đầu xấu xa này, muội cố ý phải ? Biết Thập tam tỷ tỷ khỏe trong người, thể thỉnh an lão phu nhân, nhất định rất bất an, muội còn kích thích muội ấy như vậy!”

      Lời này của Thất nương phải phụ họa cho Thập tam. Lại , từ bên ngoài nhìn vào các nương tiểu gia trong Tây Viên đều thân mật hỗ trợ lẫn nhau, huống chi mỗi năm học hành, Thất nương luôn vạn năm đứng thứ hai, dù sao cũng thấp hơn Thập tam bậc. Hôm nay thấy Thập tam nương gặp xúi quẩy, nàng ta vui vẻ còn kịp nữa là, đâu thể giúp nàng chứ? Nguyên nhân nàng ta thế, thứ nhất vì Thập tứ nương rất có thể là nương kế tiếp có thể tiến vào Tây Viên, đương nhiên nàng ta càng muốn dựng chút uy phong ở trước mặt Thập tứ nương; Mặt khác, từ nàng ta theo lão phu nhân nên lời và việc làm đều chuẩn mực, cách hành cũng giống hệt lão phu nhân.

      Mà điều lão phu nhân kiêng kị nhất chính là, huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau, chẳng thà điều bà ta kiêng kị nhất là ăn thiếu lễ độ—— Phải biết rằng, dù là hoàng thân quốc thích, khi đối mặt với tên ăn mày, cũng cần biểu ra lễ độ và giáo dưỡng —— Mà hôm nay tuy Hầu gia mất tước vị, nhưng rốt cuộc cũng là thế gia năm đời, dù sa sút, song ý vị phong độ nên có lại thể thiếu.

      Thủ pháp khoe khoang này của Thập tứ hơi thô tục, ở trong mắt Thất nương cao ngạo, dứt khoát là khó coi.

      Thất nương là thứ nữ đích xuất chi trưởng, phụ thân là tộc trưởng tương lai. Tuy phụ thân nàng ta và phụ thân San Nương là cùng mẹ, nhưng nàng ta có quan niệm đích thứ rất mạnh, bình thường San Nương có thành tích tốt hơn nàng ta cũng để vào mắt, huống chi Thập tứ nương lại còn là thứ xuất chi thứ hai, bây giờ còn chưa đủ khả năng vào Tây Viên.

      Bất quá trong lòng Thập nhất nương cũng là đích xuất chi thứ ba, lại có quan niệm đích thứ mạnh mẽ bằng Thất nương (Có lẽ do phụ thân nàng ta vốn là con thứ), trái ngược với Thất nương cao ngạo, phong cách hành của Thập nhất nương càng khiêm tốn ôn hòa hơn.

      Vì vậy Thập nhất nương vòng qua Thất nương đùa giỡn và Thập tứ nương xin khoan dung, tới đỡ cánh tay San Nương, thân thiết hỏi: “Gần đây tinh thần muội hình như sa sút rất nhiều. Nghe đại phu tới rồi? Là đại phu ở đâu? Đại phu sao? Muội muội rốt cuộc ổn chỗ nào?”

      San Nương vừa cười để mọi người tiến vào viện, vừa đáp: “Ai biết được, đại phu cũng biết nguyên do, chỉ tỳ vị thuận gì đó.”

      Thất nương lập tức bỏ qua Thập tứ nương, tiếp lời: “Sợ là mùa xuân đến, do chuyển mùa đấy. Gần đây nương tỷ thường xuyên có tinh thần, đại phu cũng bảo do tỳ vị thuận, có thể thấy rất nhiều người đều như vậy.”

      Bốn vị nương hàn huyên xong, bèn trở về chỗ dành cho khách.

      Thất nương lại : “Đáng tiếc muội bệnh đúng lúc, xem ra Xuân Thưởng Yên này muội tham gia được rồi.”

      San Nương đích thân tiếp nhận chén trà từ tay Song Nguyên, dâng trà cho ba vị nương, khóe môi hơi nhếch lên, cố ý lộ ra chút vẻ mặt ảo não đại khái các khách nhân rất muốn thấy, trong lòng lại thầm : Nếu phải vội thoát khỏi Xuân Thưởng Yến xui xẻo này, ta cũng đến nổi mạo hiểm chọc lão phu nhân, hấp tấp hành thế.

      Nếu cho nàng thêm chút thời gian, tất nhiên nàng có thể giải quyết việc cẩn thận, để lão phu nhân bắt được nhược điểm của nàng. Đáng tiếc.

      “Đúng vậy, đúng vậy”, sau khi bị Thất nương véo, Thập tứ nương chỉ an tĩnh chưa đến nửa chun trà, lúc này giống như đầy máu sống lại, nhảy nhót chiếc ghế bành rộng lớn cười : “Muội nghe lão phu nhân , năm nay Xuân Thưởng Yến chiêu đãi rất nhiều khách, phải náo nhiệt hơn năm trước đó.”

      Bỗng nhiên nàng ta bộc lộ thân mật giữa mình và lão phu nhân, San Nương tất nhiên phản ứng gì, nhưng trong lòng Thất nương và Thập nhất nương hẳn chán ghét ít.

      Vì vậy Thập nhất nương chớp đôi mắt trong veo, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “ à?”

      "Vâng!" Tiểu Thập tứ đắc ý gật đầu, "Muội nghe người bên cạnh lão phu nhân , hình như nhà mẹ đẻ lão phu nhân, vốn là Mạnh gia bên kia cũng có người muốn tới."

      "Hả, ngay cả điều này muội cũng biết? Rốt cuộc còn điều gì muội biết đây." Thập nhất nương hơi mất mát .

      Biểu của Thập nhất nương rất , khiến San Nương biết tính tình nàng ta vội vàng cúi đầu, mượn việc hớp ngụm trà che giấu nụ cười mặt ––Thập nhất tỷ này của nàng, giỏi nhất giả vờ giả vịt, bất cứ chuyện gì chỉ cần chưa lộ ra ngoài, nàng ta đều vĩnh viễn biết.

      So với Thập nhất nương có tâm tư cẩn thận, Thất nương lại nhanh mồm nhanh miệng hơn rất nhiều. Nàng ta lườm Thập nhất nương cái, cười : “Muội cứ luôn thế này, chuyện người khác cho muội biết, muội vĩnh viễn chẳng biết gì cả. Có điều hôm qua tỷ cũng từng nghe lời lão phu nhân nhắc tới, hình như là ‘rường cột’ của Đại Châu chúng ta, Viên gia tại kinh thành muốn tới.”

      San Nương cúi đầu uống trà bỗng nhiên bị sặc nước trà.

      “Nhìn muội kìa, phải cẩn thận tí chứ!” Thập nhất nương cách bàn trà vỗ lưng nàng hai cái.

      San Nương đưa tay đấm đấm ngực, lại xua tay ngăn nhũ mẫu muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng nhịn được ho khan hai tiếng ––– Viên lão đại này, rốt cuộc tạo bóng ma trong lòng nàng cỡ nào?! ràng sớm chuẩn bị kỹ càng, song bỗng nhiên nghe được như vậy, lại khiến nàng bị sặc.

      Chợt nghe Thập tứ nương hiếu kỳ hỏi: “Cái gì là rường cột Đại Châu?”

      "Muội cũng biết sao?" Thất nương liếc Thập tứ nương bằng ánh mắt xem thường. Tuy nương có tư cách vào Tây Viên, cầu đầu tiên chính là tướng mạo xuất chúng, nhưng tài hoa và tri thức cũng thể thiếu thứ. Mà trong mắt Thất nương, tiểu Thập tứ hôm nay chỉ có cầu đầu tiên thôi… À , ngay cả cầu đầu tiên kỳ cũng đủ tiêu chuẩn.

      Nàng ta giương mắt nhìn Thập tam nương đấm ngực, chợt phát thực ra Thập tam trông thuận mắt hơn Thập tứ nhiều.

      "’Rường cột’ này à, chính là chỉ nhà Viên lão lệnh công trung kiên.” Thất nương , “Muội có biết cuộc chiến bảo vệ sông Mạc Lạc mười lăm năm trước ? Trong chiến dịch ấy, lão lệnh công lấy bảy ngàn Viên gia quân ngăn chặn gần năm vạn binh lực Biện Tử quân, đợi viện binh đuổi tới, toàn bộ Viên gia quân gần như toàn quân bị diệt, cũng để Biện Tử quân chiếm được tấc đất của chúng ta. Viên lão lệnh công và mấy người con trai đều hi sinh vì nước. Đương kim thánh thượng đích thân cấp cho Viên phủ hai chữ to ‘Rường cột’này, còn chính miệng ví Viên gia quân như Dương gia tướng tiền triều, nên hôm nay mọi người mới tôn xưng Viên lão tướng quân tiếng ‘Viên lão lệnh công’. Phải rằng, Viên gia này coi như có chút họ hàng với chúng ta, thê tử lão lệnh công giống như lão phu nhân chúng ta, đều xuất thân từ Mạnh thị. Lão phu nhân có , nếu bàn về tuổi tác, vị kia hẳn phải gọi lão phu nhân chúng ta tiếng tỷ tỷ đấy.”

      Thập nhất nương có lẽ nghe đến xuất thần,rốt cuộc bất tri bất giác hỏi câu: “Nhưng từ trước tới nay hai nhà chúng ta đâu có qua lại gì.”

      Lời vừa ra, nàng ta lập tức hơi hối hận, nhanh chóng nhìn mọi người.

      Vẫn là Thất nương hoạt bát hơn Thập nhất nương, mím môi nhìn nàng ta nhướng mày cười, : “Giờ có, nhưng có nghĩa là tương lai có.”

      Nàng vừa cười, vừa dùng ánh mắt quái dị nhìn Thập nhất nương. Nhất thời, Thập nhất nương với suy nghĩ nhanh nhẹn chợt nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhắn tự chủ đỏ lên.

      Hôm nay giữa ba nương ở Tây Viên, Thất nương mười sáu tuổi, gần đây nghị thân, đối phương là cháu trai nhà Thứ phụ, nghe tài học tệ (Lấy lời ở hậu thế, chính là cổ phiếu tiềm năng), mặc dù hai nhà còn chưa hạ quyết định, nhưng chuyện này chắc tám – chín phần.

      Mà ở dưới nàng, chính là Thập nhất nương.

      Thập nhất nương năm nay mười lăm tuổi, năm nay Viên Trường Khanh mười sáu, ngược lại bằng tuổi nhau.

      San Nương lặng lẽ suy nghĩ, khỏi có chút thất thần.

      Sau đó, Thập tứ nương có lòng muốn xoi mói người đứng đầu, chút chuyện San Nương sắp bị trục xuất khỏi Tây Viên, hai vị nương sớm thành người tinh kia, tính kế nàng ta coi như vận may nàng ta tốt, chứ đâu thể bị nàng ta tính toán được. Hơn nữa Tây Viên có nguyên tắc: Nếu kết thù muốn ngáng chân, phải làm cách tao nhã thong dong, để người ta chẳng nhìn ra mưu mô. Lúc này Thập tứ nương muốn giở trò ngay trước mặt, nhưng để lại dấu vết, đối đầu với các nương được lão phu nhân tỉ mỉ đào tạo, tất nhiên chỉ có thể lộ ra kém cỏi khắp nơi. Cũng may, nàng ta coi như thông minh, mắt thấy tình thế đúng, chỉ thử thăm dò chút liền yên tĩnh.

      Do đó, lần này ba nương đến thăm, cũng đặc biệt lộ vẻ thân mật và hòa nhã.

      Chẳng qua, sau khi tiễn ba vị nương , hai vị nương Tây Viên với cử chỉ tao nhã, phong độ thong dong, từ đầu chí cuối chưa từng câu thất lễ kia, vẫn đạt được mục đích lần này các nàng tới.

      Các nương rồi, trong lòng Song Nguyên, Tứ Hỉ vẫn còn nhớ tiền đồ của từng người, sau khi nghe tin người Viên gia sắp tới chơi, cũng nhịn được tụ họp chỗ lặng lẽ nghị luận vài câu, huống chi những người khác.

      Mà hậu thế có câu , ‘Lực lượng quần chúng là vô biên’ (Cho phép được là ‘Quần chúng tưởng tượng là vô biên’), nên giữa những tiếng giọng nghị luận tụm năm tụm ba như vậy, mục đích thực lần này người Viên gia tới thăm hỏi bị lão phu nhân nửa che nửa đậy, dần dần bị mọi người phác thảo ra.

      Buổi tối, San Nương rửa mặt lên giường, ngay cả nhũ mẫu cũng nhịn được thầm chuyện này với nàng.

      “Thực ra phải rằng, đây cũng coi như cửa hôn tốt.” –––– Đúng vậy, so với Lục nương làm vợ kế người ta, cọc hôn này quả thực là thượng thừa.

      Nếu đúng như mọi người suy đoán.

      San Nương cười lạnh trận, “Hôn tốt cái gì! Nhũ mẫu đâu biết nội tình Viên gia, là hôn tốt gì chớ.”

      "Sao người biết." Nhũ mẫu cười .

      "Ta biết đấy!" San Nương xoay người ngồi dậy, nhũ mẫu mau chóng cầm xiêm y khoác thêm cho nàng, lúc này nàng mới , "Mạnh thị ấy, ra là vợ kế của lão lệnh công. Trước đây lão lệnh công có thê tử, để lại hai người con trai. Hai người con trai này và lão lệnh công đều hi sinh ở sông Mạc Lạc. Bất quá tốt xấu gì trưởng tử vẫn lưu lại chút huyết mạch, nhưng thứ tử tuyệt tự. Theo lý thuyết, tước vị của lão lệnh công hẳn phải truyền cho cháu đích tôn trưởng tử, song về sau lại truyền cho người con thứ tư của lão lệnh công, chính là con trai ruột của Mạnh thị kia…”

      "Hả? Tại sao có thể như thế? !" Nhũ mẫu kinh ngạc hồi.

      San Nương bĩu môi, "Nhũ mẫu quên rồi à? Trong cung còn có vị Mạnh nương nương phong hoa tuyệt đại đấy! Thổi chút gió bên tai, hơn nữa Mạnh thị cũng chết người con trai, việc này cũng khó khăn gì. Huống chi năm đó vị cháu đích tôn trưởng tử kia còn chưa tới tuổi, truyền cho , về sau có thể thuận lợi trưởng thành hay là cả vấn đề. chung, hôm nay xem ra, tước vị này truyền lại cho đích tôn nữa. Mà Viên gia ấy, hơi giống nhà chúng ta…”

      Có lẽ trong lòng tồn tại hận ý với Viên Trường Khanh, nên trong giọng San Nương mang theo mấy phần cay nghiệt nàng chẳng nhận thấy.

      “… Phải là Hầu gia chúng ta nghèo tới nỗi cũng chỉ còn mỗi tiền; Mà Viên gia sao, giàu có đến mức cũng chỉ còn lại chút tước vị. bên cần tiền, bên cần địa vị, lão phu nhân hai nhà vừa thương lượng, lập tức ăn nhịp với nhau. Chẳng qua lão phu nhân chúng ta muốn mượn cành cao Viên gia, nhưng người Viên gia đâu ngốc, nhà chúng ta ngoại trừ có tiền, đâu còn thứ khác để người ta coi trọng. Nhũ mẫu nghĩ , dưới tình huống này, sao Viên gia có thể để vị công tử xác có thể duy trì tước vị đến kết thân chứ? Ta thấy, vị cháu đích tôn Viên gia ngoại tổ mẫu thương, cữu cữu thích, Viên đại công tử kia lấy ra mới thích hợp nhất.”

      "Vậy à..."

      Mặc kệ trước đó nhũ mẫu có suy nghĩ gì, vừa nghe nươngnói thế, suy nghĩ gì đó đều biến mất. Cho nên mạch suy nghĩ của nhũ mẫu hướng về Viên gia và Xuân Thưởng Yến trong chốc lát liền xoay chuyển, lại chuyển vềsự việc nương nhà bàcó thể bị đuổi khỏi Tây Viên.

      Nghĩ thế, nhũ mẫu nhịn được rầu rĩ trận, lấy taychọcSan Nương có chút mơ màng, : "Nếu , sáng mai nương tới chỗ lão phu nhân cúi đầu ? Chẳng may bị đuổi về phải làm sao? E rằng cả đời này nương thể ngốc đầu lên nổi.”

      "Vì sao ngốc đầu lên nổi?" San Nương mang theo vài phần mơ hồ , "Cũng đâu phải bị đuổi ra ngoài, bản thân ta muốn ở lại Tây Viên ấy chứ…"

      Nhũ mẫu ngẩn người, giờ mới hiểu hóa ra nương nhà bàcố tình!

      "Trời ơi!" Nhũ mẫu khỏi khẽ hô tiếng.

      San Nương hơi mơ màng chê bà ầm ĩ, đẩy bà : “Nhũ mẫu mau ngủ . Yên tâm, ta có miếng, ngài cũng có miếng, ngài sợ cái gì?”

      “Cũng đúng.” Nhũ mẫu lập tức mặt mày rạng rỡ. Trong mắt bà, nương nhà bà dứt khoát làm được, chỉ cần chuyện nương nhà bà muốn làm, bà ủng hộ vô điều kiện.

      Chẳng phải rời khỏi Tây Viên trở về nhà à, chuyện có bao lớn đâu!

      “Vậy mới đúng,” San Nương trở mình, mơ hồ , “Nhũ mẫu yên tâm, có Viên Trường Khanh, chúng ta chỉ có thể sống càng ngày càng tốt.”

      Lạc: Bản convert hoàn rồi đấy, nhưng chỉ có chính văn thui, 2PN convertor ko cv gộp vô file @@
      Last edited: 19/5/16

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Lâu quá mới có chương mới
      up đều nha bạn
      hangthi09LạcLạc thích bài này.

    4. binhyen119

      binhyen119 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      5
      huhu lâu rồi mói thấy nàng up chương mới :yoyo19: chờ đợi trong mỏi mòn :'( tks nàng nhiều nha :th_57:
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5: San Nương hiểu mà
      Editor: Meo Moon
      San Nương cho rằng, lấy tính tình màng thế của Ngũ phu nhân, đợi đến khi nhận được tin phái người tới đón nàng, làm sao cũng là chuyện của hai ba ngày sau, ngờ hôm sau còn chưa tới buổi trưa, chỗ lão phu nhân có động tĩnh.

      Người lớn tuổi hình như rất thích náo nhiệt. Trong phòng lão phu nhân trước sau đều có tác phong vui vẻ an bình. Khi San Nương vào phòng, chỉ có Thất nương và Thập nhất nương thuộc biên chế của Tây Viên, mà còn có quân dự bị Thập tứ nương cũng ở đấy, và quân dự bị Đại nựu nựu của nhà Đại ca, cùng với đại phu nhân Trần thị quản gia, và đại thiếu phu nhân Triệu thị - con dâu của bà, mọi người ở trước mặt lão phu nhân hầu hạ.

      Thấy San Nương tới, tiếng cười của mọi người hiểu sao định trệ chút. Nhìn ánh mắt mọi người biết là đồng tình hay giả vờ, San Nương nhịn được thở dài, an ủi mình –– chỉ cần vượt qua cửa ải này, về sau nàng cần tiếp tục lên dây cót tinh thần, ứng phó với những người muốn ứng phó này nữa.

      “Tiểu Thập tam nhi đến rồi.” Lão phu nhân được Thập tứ nương và Nựu nựu trái phải vây quanh vẫy vẫy tay với San Nương, cười rất hiền lành, “Mau tới đây, mau tới đây, hôm đó ta sao nhỉ? ngờ rốt cuộc để ta trúng, phụ thân và mẫu thân con quả nhiên ở nhà nhớ con, còn phái người tới thăm con đấy.”

      Chỉ tới ‘thăm’, chứ phải tới ‘đón’ nàng à?!

      San Nương chớp mắt cái, khi giương mắt nhìn lão phu nhân, chỉ thấy dưới mí mắt kia của lão phu nhân, trong đôi mắt vẫn long lanh như cũ lại mang theo vẻ dò xét.

      Vì vậy, San Nương liền biết, có phiền toái rồi.

      Hiển nhiên, cách hai ngày, sau khi cơn giận của lão phu nhân tản , lúc này ít nhiều gì có chút phục hồi tinh thần.

      —— Cũng đúng thôi, trong các nương ở Tây Viên có tiền đồ nhất, nghe lời nhất, cầu tiến nhất là Thập tam nương, sao có thể bỗng chốc biến thành con người khác, trở nên lười biếng lười nhác cơ chứ? Dù sao cũng phải có nguyên nhân! Lão phu nhân phục hồi tinh thần, lúc này, trong lòng có nghi vấn mới lạ!

      Nếu nàng muốn thoát thân khỏi Tây Viên, phải cố gắng hơn nữa mới được.

      San Nương nghĩ xong, bèn cười cong đôi mày lá liễu, cũng nhìn xem hai phụ nhân bên dưới kia ràng do mẫu thân và phụ thân nàng phái đến, chỉ đón tay lão phu nhân vươn ra, tới cười hì hì thỉnh an lão phu nhân trước, cũng hành lễ với đại bá mẫu và đại tẩu Triệu Thị đứng phía sau lão phu nhân, rồi xoay người chào hỏi với các tỷ muội, cuối cùng trêu chọc Đại nựu nựu, lúc này giống như vô tình chen vào giữa lão phu nhân và Thập tứ nương, đẩy Thập tứ nương sang bên cạnh.

      Biểu lần này của nàng, ràng để lão phu nhân cảm thấy, nàng vẫn có lòng tranh sủng chút ở trước mặt mình. Vì vậy lão phu nhân chỉ làm như thấy vẻ mặt xám xịt của Thập tứ, kéo tay San Nương hỏi: “Lúc nãy Đại bá mẫu của con còn , phương thuốc lần này do Khuê đại phu của Đại Đức đường kê. Khuê đại phu kia vốn là người ở thái y viện lui về, xem mạch tất nhiên tệ, con uống xong thấy có khởi sắc ?”

      Sao San Nương có thể nghe hiểu, lão phu nhân đây cho nàng bậc thang chứ?

      Lại , lão phu nhân này, ra San Nương coi như có chút hiểu , tính tình cương ngạnh, cho phép ai có chút ngỗ nghịch. Như cha ruột San Nương - Ngũ lão gia chẳng hạn, ràng là con út của lão phu nhân, theo lý thuyết chắc hẳn được lão phu nhân sủng ái nhất, nhưng vì trời sinh ông có tính chây lười, nghe lão phu nhân dạy bảo, mới bị lão phu nhân trục xuất ra khỏi tầng lớp quyền lực của Hầu gia, nay cũng chỉ ở nhà làm con sâu gạo thôi.

      Về phần San Nương, hết lần này tới lần khác thất lễ với lão phu nhân, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ lão phu nhân sớm trở mặt, lần này còn cho nàng thêm lần cơ hội….

      San Nương cảm thấy, phần coi trọng này quả hơi ‘nặng’ đấy…

      Phần ‘coi trọng’ này, nếu đổi lại là kiếp trước, vẫn là Thập tam nương có ‘lòng cầu tiến’, e rằng cảm động đến rơi nước mắt từ lâu rồi, nhưng vị này hôm nay ‘hoàn toàn tỉnh ngộ’, chỉ hờ hững : “Chính là vậy ạ. Đại phu , bệnh tới như núi sập, bệnh như kéo tơ, bảo con từ từ dưỡng bệnh.”

      Ánh mắt dưới mí mắt lão phu nhân lập tức sắc bén vài phần. Chợt tỉ mỉ quan sát, lão phu nhân nghĩ, bà ta hình như biết nha đầu này mắc bệnh gì rồi –– Chẳng phải mấy năm nay đều làm người đứng đầu Tây Viên sao, khiến cái đuôi của tiểu Thập tam nhi vểnh lên tận trời, giờ trở nên ‘cậy tài khinh người’!

      Phải rằng nguyên nhân làm lão phu nhân hai lần ba lượt phá vỡ quy củ của mình, ngoại trừ vì tiểu Thập tam tuy là thứ xuất, nhưng người rốt cuộc chảy dòng máu của mình, còn có mấy phần nhân tài. Bất quá, lão phu nhân cũng biết , người có tài năng, khi trở nên tùy hứng cao ngạo đúng mực, biết hai chữ ‘khiêm tốn’, người như thế cho dù có ưu tú chăng nữa, cũng thể chấp nhận được.

      ràng tiểu Thập tam nhi này suốt mấy năm qua bị bà ta chiều hư rồi!

      Nghĩ vậy, vẻ mặt lão phu nhân lập tức lạnh nhạt vài phần.

      –– Cũng tốt, con người có so sánh, mới biết cái gì nên quý trọng. Thả nàng về sống cuộc sống giống Tây Viên !

      Vì vậy lão phu nhân buông tay San Nương ra, chỉ vào hai phụ nhân bên dưới : “Đó là người phụ thân mẫu thân con phái tới.” Rồi với hai người kia: “ nương các ngươi tới rồi, lão gia và phu nhân các ngươi có lời gì, cứ ở đây .”

      San Nương xoay đầu lại nhìn bên dưới, chỉ thấy hai bà tử đứng đó. người khoảng năm mươi tuổi, có gò má cao môi mỏng, trông tướng mạo có chút khắc nghiệt; người khác chừng bốn mươi tuổi, mặt tròn làm cho người ta thích, chỉ là ánh mắt hơi lơ lửng khiến người ta cảm thấy, người này chắc chắn phải chủ .

      Quả nhiên bà tử có gò má cao kia đại diện cho hai người mở miệng trước. Bà tử ấy nặn ra nụ cười như cương thi, : “Lão gia và phu nhân phái nô tỳ tới thỉnh an với lão phu nhân, thuận tiện thăm nương chút. Hôm nay thấy lão phu nhân tất cả đều mạnh khỏe, nương cũng tốt, lão gia và phu nhân nô tỳ cũng yên lòng.”

      Hả? Bà tử này lại dựa theo kịch bản!

      Lúc này chỉ có San Nương kinh ngạc, mí mắt lão phu nhân khẽ rũ xuống giống như buồn ngủ trong nháy mắt lại nhấc lên.

      "Chao ôi, còn yên lòng cái gì," lão phu nhân thở dài, "Ngược lại là ta phải mới đúng, giao đứa trẻ ngoan cho ta, ta còn để nó bị bệnh, giờ ta còn mặt mũi nào gặp lão gia và phu nhân của các ngươi rồi."

      Đại thiếu phu nhân Triệu thị ở bên vội hỏi: "Việc này đâu trách lão phu nhân được? Do thời tiết tốt, trong nhà rất nhiều người đều bệnh mà."

      Thất nương cũng cười phụ họa: "Đúng đúng, mấy ngày nay nương con cũng thoải mái lắm, chỉ dám cho lão phu nhân biết thôi."

      Đại phu nhân cười : "Nha đầu chết tiệt này, cái gì cũng ra hết! Ta đâu có bệnh tật gì, chỉ là bệnh vặt thôi."

      Lão phu nhân nghiêm mặt : "Ngươi đừng ỷ bản thân trẻ tuổi mà làm bừa, lúc này bệnh vặt, về sau đến cái tuổi của ta, các ngươi biết lợi hại! Tức phụ của lão đại, ta khuyên ngươi nên học theo tiểu Thập tam, chăm sóc bản thân nhiều tí, nếu bệnh vặt thành bệnh lớn vậy tốt. Các ngươi nhìn Thập tam , mới bấy nhiêu tuổi cả ngày ủ rũ mất tinh thần, cứ tiếp tục thế này sao được? Tây Viên này của ta có lúc nào thanh tịnh, suốt ngày người đến người , muốn kêu nó nghỉ ngơi cũng khó. Nó về nhà ngược lại còn thanh tĩnh hơn chỗ ta, ta nghĩ có nên đưa nó về hay , chờ khỏe rồi lại đón vào."

      San Nương rũ mắt xuống lên tiếng, bà tử có tướng mạo khắc nghiệt bên dưới lại nóng nảy trước, cất giọng : "Việc này được!"

      Bà ta đột ngột lên tiếng, nhất thời khiến mọi người nhìn chằm chằm bà ta liên tục.

      Lão phu nhân với nếp nhăn đầy mặt run rẩy cái, mới ép mình lộ ra nụ cười hòa ái, hỏi lão nô tài thức thời này: "Sao được?"

      Lúc này bà tử kia phục hồi tinh thần, chỉ sợ cũng ý thức được lỗ mãng của mình, chỉ lúng ta lúng túng : "Chỗ lão phu nhân cái gì cũng tốt, nương ở chỗ lão phu nhân quen được nuông chiều rồi, e rằng đón về quen."

      Lời này... dứt khoát dễ mà nghe khó! Đơn giản mà , là Ngũ phòng kiến thức hạn hẹp, để lão phu nhân nuôi con dùm bọn họ; Sâu xa mà , chính là Ngũ phòng có ý định đón Thập tam nương này về!

      Vì vậy tầm mắt mọi người đều nhìn về phía San Nương, khỏi mang theo hàm xúc sâu hơn.

      Kỳ , San Nương rất muốn tự mình mở miệng rằng: Đón ta về , ta bệnh đấy, ở lại chỗ lão phu nhân tốt, có thể lây bệnh cho lão phu nhân… Nhưng nàng cũng biết, lúc này nàng thể mở miệng, chỉ cần vừa mở miệng, chừng kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      May mà hai bà tử Ngũ phòng phái tới chẳng phải ai cũng đáng tin cậy. Bà tử có tướng mạo khắc nghiệt thấy mọi người nhìn chằm chằm bà ta, ít nhiều gì cũng biết mình sai, khỏi sợ hãi trận, lặng lẽ kéo vạt áo bà tử có gương mặt tròn bên cạnh.

      Bà tử có gương mặt tròn khoanh tay đứng bên cạnh bà ta, trong lòng nhịn được thầm hận trận, nhưng bà cũng biết bà tử có gương mặt ngựa này mất thể diện ở trước mặt lão phu nhân, mà người trở về chịu tội cũng chỉ có mình bà!

      Cực kỳ bất đắc dĩ, bà tử có gương mặt tròn đứng ra, cười : "Chỗ lão phu nhân tất nhiên cái gì cũng tốt, nhưng nô tỳ thể vì lý do như vậy mà mực bảo lão phu nhân vất vả vì nương nô tỳ, việc này cũng quá bất hiếu. Trước khi tới lão gia và phu nhân nô tỳ đều biết nương bị bệnh, nếu biết, tất nhiên sớm đón nương về, sao có thể để lão phu nhân vì nương nô tỳ mà nhọc lòng chứ? Lão phu nhân cứ yên tâm, đợi nương nô tỳ khỏe lại, nô tỳ đưa nương tới phụng dưỡng lão phu nhân.”

      Lúc này mới giống lời của người nè!

      Tình tiết theo kịch bản cuối cùng cũng rẽ trở về, nếp nhăn mặt lão phu nhân cũng dãn ra, nhìn bà tử có gương mặt tròn cười rất là ấm áp, “Cũng đúng, ổ vàng ổ bạc bằng ổ đất của mình, nghĩ đến Thập tam rời nhà nhiều năm thế, chắc rất nhớ nhà, trở về ít ngày cũng tốt. Chỗ của ta lộn xộn, vốn phải chỗ tốt để điều dưỡng, đợi mai này Thập tam khỏe, ta lại đón nó về.”

      Do đó, chuyện San Nương về nhà rốt cuộc cũng có kết cục đại viên mãn –– chỉ là vẻ mặt bà tử có tướng mạo cay nghiệt hài lòng lắm.

      Lão phu nhân lại ép San Nương lập tức rời , xoay đầu kéo tay San Nương, cẩn thận dặn dò, “Đừng vội trở về, bảo bọn nha hoàn từ từ dọn dẹp, thứ nào con cần dùng tới mới mang theo, về sau còn trở lại mà.”

      –––– San Nương khỏi nghĩ, ngụ ý của lão phu nhân lẽ nào : Nên mang mang , nên mang đừng mang, bà ta còn tính giữ lại để nương kế tiếp tiến vào có thể dùng…

      Nhưng mặc kệ lần này lão phu nhân có dụng ý gì, chung, sau khi dặn dò xong, lão phu nhân bèn sai người đưa hai bà tử đáng tin cậy mà Ngũ phòng phái tới và San nương về viện của San Nương.

      Đúng rồi, thực ra ‘ vội’ của lão phu nhân chỉ thế thôi, chứ trong lòng muốn đuổi người ta càng sớm càng tốt đấy.

      San Nương hiểu mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :