1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 46: DẠO CHƠI HOA VIÊN
      Editor: Shiyu
      Sau khi Ngũ lão gia lỡ lời, ngay bản thân ông cũng ngại, cố ý muốn kéo Lâm Trọng Hải tìm bạn vẽ tranh, lại sợ Ngũ phu nhân ai chiếu cố.

      Trong lúc ông do dự, ngờ Lâm lão phu nhân chỉ dăm ba câu kéo gần khoảng cách với Ngũ phu nhân, hai người dần dần tiến đến chỗ chuyện với nhau. Thấy Lâm lão phu dễ dàng có được cảm tình của Ngũ phu nhân, Ngũ lão gia khỏi ‘trông mà thèm’.

      Nhưng ông quên, Lâm lão phu nhân là chưởng viện của Mai Sơn nữ học, cả đời giao thiệp với nữ sinh đủ loại tính tình. tại chỉ hàn huyên vài câu với Ngũ phu nhân liền biết bà là người quen giao tiếp, nên giọng điệu của Lâm lão phu nhân càng thêm dịu dàng chậm rãi. Mà Ngũ phu nhân lại có lòng ham học, nghe Lâm lão phu nhân là chưởng viện nữ học, tất nhiên sùng bái kính trọng lão phu nhân phen, hai người có thể hợp nhau sao? —— Ngũ lão gia có ước ao, ghen tị nữa, cũng học được chiêu này.

      Các trưởng bối bên kia đều tự tìm lạc thú, bọn tiểu bối dù sao cũng thích bị trưởng bối gò bó, nên chỉ ngồi chốc lát. Lâm Như Trĩ lập tức ngồi yên, khẽ hỏi San Nương: “Nghe biệt viện này của nhà tỷ mới sửa lại, dẫn ta dạo !”

      San Nương cũng có chút việc muốn xác nhận, hai người bèn xin phép Ngũ phu nhân, chào Lâm lão phu nhân tiếng. Lúc chuẩn bị mang theo nha hoàn dạo hoa viên, Tiểu Bàn Tử lại chạy tới.

      “Đệ cũng muốn .” Tiều Bàn Tử cười híp mắt nắm tay San Nương.

      San Nương còn chưa từ chối, Lâm Như Trĩ cầm tay khác của Tiểu Bàn Tử, cười : “Được, chúng ta cùng .”

      San Nương bất đắc dĩ, gần như theo thói quen búng trán Tiểu Bán Tử, sau đó tùy ý để nắm tay, nhảy nhảy nhót nhót kéo nàng và Lâm Như Trĩ về phía trước.

      Lâm Như Trĩ thích chuyện, Tiểu Bàn Tử cũng vậy. đường hai người líu ra líu rít, ngược lại bớt việc cho San Nương, nàng chỉ cần mỉm cười, bị Tiểu Bàn Đôn kéo là được, trong lòng nàng vẫn trăn trở vài chuyện.

      Hôm nay là ngày mùng 3 tháng 3, thời điểm xuân sắc đẹp nhất. Cả đoạn đường thưởng thức cảnh xuân, Lâm Như Trĩ và Hầu Quyết cũng chút nhận ra bọn họ bị San Nương lặng lẽ dẫn dắt, loanh quanh mấy nơi nàng muốn .

      Lúc rảo bước đến lân cận bờ đê trồng liễu, bọn họ nhìn thấy phụ nhân trẻ tuổi ở đối diện bờ đê vội vàng chạy đến. Vẻ mặt phụ nhân kia nóng nảy, vừa thấy Thập tam nương, hai mắt bà sáng lên, vội chạy tới hành lễ vấn an, hỏi nàng: “ nương, có trông thấy Thất nương của chúng ta ?”

      Đôi mắt quyến rũ của San Nương lóe lên, cười : “.” Lại tiếp, “Nhưng bức bình phong ở Hàm Yên thủy tạ hỏng rồi sao?”

      Phụ nhân ngạc nhiên, “Sao nương biết?”

      San Nương mím môi nở nụ cười. Đương nhiên nàng biết chứ, bấy giờ ở kiếp trước cũng phát sinh chuyện như vậy, và cũng là phụ nhân này khắp nơi tìm Thất tỷ của nàng. Tuy nhiên, kiếp trước vào giờ phút này, bởi vì tìm được Thất nương nên cuối cùng nàng phải thay Thất nương xử lý. Nhưng đời này, nàng tiếp tục nhiều chuyện nữa.

      Do đó nàng cười tránh né câu hỏi, trả lời phụ nhân ấy: “Trước đó ở sảnh chính có thấy Thất tỷ tỷ, sau ta ra đây. Giờ tỷ ấy ở sảnh chính ư?”

      Phụ nhân lắc đầu, miễng cưỡng cười cười: “Vậy tiểu nhân đến nơi khác tìm thử.” Sau đó cáo lui.

      Tiểu Bàn Tử ngẩng đầu nhìn Thập tam tỷ tỷ thần kỳ của , cuối cùng nhịn được tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ biết bình phong hỏng rồi? Còn có kiện màn trướng trước đó nữa, sao tỷ tỷ biết?"

      “Tỷ tỷ của đệ biết bấm độn.” San Nương cười, sau đó búng cái lên trán Tiểu Bàn Tử.

      ra lại tiếp, chẳng qua do tên Viên Trường Khanh kia đổi sang mặc xiêm y xanh đen, cộng với cánh hoa bay xuống tóc Lâm Như Đình khiến nàng khỏi hoài nghi trí nhớ kiếp trước của mình. Có điều may là, dường như phần lớn việc đều thay đổi, bình phong nên hỏng vẫn hỏng, màn trướng nên đủ vẫn đủ… Cũng chẳng biết, đợi thời gian tới rồi, nàng lại đến chỗ tàng cây hải đường ở góc phía tây viện đó, còn có thể nhìn thấy Viên Trường Khanh mặc bạch y hay

      Nghĩ đến chuyện đủ màn trướng, San Nương bèn nghiêng đầu suy nghĩ. Kiếp này màn trướng đủ là do Ngũ lão gia hồ đồ, khiến mọi người bắt chước theo, thế kiếp trước vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ cũng do Ngũ lão gia? Tuy nàng nhớ , nhưng hình như phải. Nếu việc có liên quan đến phu thê Ngũ lão gia, dựa theo tính tình thích thể diện của nàng kiếp trước, nhất định cảm thấy cha mẹ làm nàng mất mặt. Dù nàng thể chỉ trích gì, song ắt hẳn ghi nhớ trong lòng.

      Bất quá, vì sao hai đời đều xảy ra chuyện thiếu màn trướng, mà lý do lại khác nhau?

      Tựa như, giống nhau cảnh hoa hải đường bay xuống đầu, giống nhau cảnh quay đầu lại nhìn nàng, song người kia… là người khác… Mà biểu cảm cũng khác.

      Nghĩ đến màn tương tự cực kỳ quỷ dị đó, San Nương khỏi rùng mình.

      “Tỷ tỷ, tỷ lạnh sao?” Có lẽ cảm giác được nàng run lên, Tiểu Bàn Tử vừa xoay người kéo nàng từ bờ đê liễu xuống, vừa săn sóc : “Chúng ta đừng dọc bờ hồ nữa, bên hồ gió lớn.”

      San Nương túm chặt áo khoác người, trêu Hầu Quyết: “Tỷ còn tưởng đệ lại sợ bị người ta ném xuống nước đấy.”

      Tiểu Bàn Tử nghe xong liền đỏ mặt, buông tay Lâm Như Trĩ ra, bám San Nương làm nũng hồi, chọc San Nương và Lâm Như Trĩ cười ha ha.

      cười, bỗng các nàng nghe được giọng cất lên: “Bên kia là Lâm sư muội à?”

      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc, khiến San Nương thu hồi nụ cười, quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh.

      Chỉ thấy trong rừng trúc dưới bờ liễu, thấp thoáng có hai người đứng đó, người xanh đậm gần như mực, người đỏ thẫm sáng . Theo tiếng , bóng người màu xanh cung kính thi lễ với bóng người màu đỏ, sau đó dọc theo đường mòn vội vã về phía bọn họ. Bóng người màu đỏ như giơ tay với bóng lưng người màu xanh, rốt cuộc lên tiếng giữ lại. Nhưng đứng đó nhìn lúc mới xoay người hướng khác của đường mòn.

      Trong biển trúc, mắt San Nương đột nhiên lóe lên. Thất tỷ tỷ của nàng thích nhất màu đỏ thẫm, vừa vặn hôm nay tỷ ấy cũng mặc xiêm y đỏ.

      Ra khỏi rừng trúc, Viên Trường Khanh nhịn được lặng lẽ thở ra hơi, vái chào Lâm Như Trĩ và Hầu Thập tam, sau khi gọi tiếng “Sư muội, Thập tam tiểu thư”, thêm lời nào nữa.

      Trái lại Lâm Như Trĩ tò mò nhìn bóng người màu đỏ xa kia, hỏi Viên Trường Khanh: “Sư huynh mới đứng với ai vậy?”

      Viên Trường Khanh nhìn trái nhìn phải né tránh: “Các muội muốn đâu?”

      Lâm Như Trĩ dễ lừa, dễ dàng bị chuyển chủ đề thế, cười trả lời: “Từ lâu nghe hoa viên này là tác phẩm của Sơn Giới Tử lão tiên sinh, Thập tam tỷ tỷ dẫn bọn muội lãnh hội chỗ diệu cảnh.”

      “Có thể tính thêm ta ?” Đôi mắt đen láy của Viên Trường Khanh nhìn San Nương.

      Nếu San Nương muốn có giao thiệp gì với Viên Trường Khanh hết, nhưng nàng lại tò mò chuyện, bèn nhún gối thi lễ, cười : “Đây là chức trách của chủ nhà.”

      Viên Trường Khanh cũng quy củ vái chào nàng.

      Lâm Như Trĩ thấy hai người khách sáo thế, nàng nhìn người này, lại nhìn người kia, cười xen vào: “Hai người có cần phải giả vờ xa lạ như vậy ? Cũng đâu phải lần đầu gặp mặt.”

      Nghe được lời này, San Nương khẽ mỉm cười, vừa định hai câu đường hoàng, song trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng phòng bị đụng phải đôi mắt đen láy của Viên Trường Khanh. Sau đó…

      Bỗng, nàng đỏ mặt.

      Nhìn đôi mắt xinh đẹp sâu lắng như thế —— , phải là bị đôi mắt xinh đẹp sâu lắng như thế nhìn, dù có cách đời, dù hôm nay nàng còn ý tưởng nào khác với người này nữa, nhưng những ‘chuyện cũ’ ràng phải quên kia cứ như hồn bất tán, chẳng biết từ lúc nào xuất chứng minh tồn tại của nó…Ví dụ như bây giờ.

      Kiếp trước, mặc kệ sau khi bọn họ huyên náo đến mức bế tắc cỡ nào, trong giai đoạn tân hôn, hai người đều từng có khoảng thời gian ngọt ngào. Khi đó, từng dùng ánh mắt hút hồn như vậy nhìn nàng, vào… số thời điểm đặc thù…

      đến cùng, San Nương sống lại cũng phải là thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu đời, huống chi kiếp trước, nàng và nam nhân trước mắt này trực tiếp ở giường lăn ra hai đứa bé. Cho nên…

      —— Được rồi, lúc này tiểu Thập tam nhi thuần khiết.

      Mà khác với San Nương làm người hai đời, Viên Trường Khanh lại là thiếu niên ngây thơ thứ thiệt. Đối với tình nam nữ, ngay cả hai chữ ‘u mê’ còn chưa tới, chi đến hiểu . Lúc này Viên đại công tử ngây thơ buồn bực: bị gì đây?

      Nếu lần trước ở quý phủ Ngũ lão gia, lần đầu tiên khi ánh mắt đối mặt với San Nương. hoảng hốt có thể quy cho việc nghĩ rằng San Nương phát nhìn lén nàng, nên chột dạ lúng túng; Vậy , ban nãy ở chính sảnh, lần thứ hai bốn mắt nhìn nhau với nàng. đột nhiên nhịp tim gia tăng, khiến thoáng hiểu.

      Viên Trường Khanh luôn luôn biết tự kiềm chế, có thể khống chế tốt tâm tình của mình. Nhưng vừa rồi ở chính sảnh, từ giờ khắc bốn mắt nhìn nhau với San Nương, bắt đầu hiểu bản thân. hiểu, ràng mọi việc đều phát triển theo dự đoán của , vì sao trong lòng cảm thấy hoảng hốt, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó. Cảm giác tâm thần yên này, thậm chí khiến thể nhẫn nại ứng phó hai người Mạnh lão phu nhân, đành tùy tiện tìm cớ chạy khỏi khách sảnh.

      Chẳng qua, vốn muốn tìm chỗ yên tĩnh suy nghĩ kỹ chuyện này, nhưng hình như trong biệt viện Hầu gia có chỗ nào thanh tĩnh hết. Dọc đường , biết ‘ngẫu nhiên gặp’ bao nhiêu nương rồi, mà có số người còn hoàn toàn phải nương Hầu gia. May là khi bị Hầu gia Thất nương ngăn lại, đúng lúc nghe được tiếng cười của Lâm Như Trĩ, lúc này mới có thể thoát khỏi Hầu Thất nương hung hăng kia. Song ngờ, ‘tiểu Thập tam nhi’ ấy lại cùng Lâm Như Trĩ.

      Mà lần thứ ba bốn mắt nhìn nhau với San Nương, sau khi trường hợp tim đập nhanh làm tâm phiền ý loạn xuất lần nữa, Viên Trường Khanh rốt cuộc cũng hiểu , tất cả liên quan đến kế hoạch của , dường như chỉ liên quan tới đôi mắt hồ ly kia của Thập tam nhi.

      Viên Trường Khanh tuổi mất cha, hai tuổi mất mẹ, cái nhà đó của , là nhà chẳng bằng gọi là nơi tá túc. Bởi vậy quá trình trưởng thành của rất tịch. quen độc rồi, cũng quen khống chế mọi thứ bên cạnh, bất kỳ vật xa lạ nào đều theo bản năng làm sinh cảnh giác, thậm chí sinh lòng căm ghét. Nhưng giờ khắc này đối diện với Thập tam nhi cho cảm giác xa lạ, đồng thời ấn đường cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, lại có cảm giác khó mà giải thích… rục rịch chộn rộn.

      Bất kể là kinh nghiệm trước kia hay những kiến thức đọc được trong sách, hình như đều có giải thích tâm trạng lúc này của .

      Rốt cuộc bị gì đây?

      Yên lặng nhìn San Nương chăm chú, Viên Trường Khanh hiểu.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      nhìn thấy nương nhà người ta, tim rơi rụn mà còn rắm rối, thanks

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thôi cứ để ngấm từ từ rồi chết chìm trong tương tư
      TamaP, Nhiên NhiênLạcLạc thích bài này.

    4. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :th_15::th_15:Viên Trường Khanh hiểu tình hình của bản thân là do ....thiếu hụt kiến thức.
      Sống ở thời đại nào chăng nữa thiếu kiến thức luôn rất nguy hiểm ...đặc biệt các là vấn đề về tim
      Vậy nên mem thấy Viên huynh nên tu thêm kiến thức về mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ...qua thoại bản...còn thời nay ngươi ta gọi là ngôn tình :014::014:
      Như mem này , cảm thấy mặt đỏ tim đập biết ngay là mệt trong người mà :th_21::th_21:
      levuong, Kimkimdao, HaYen12 others thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      haha chưa hiểu từ từ rồi hiểu ôi:))) mong là đừng có lâu quá làm người đọc cũng chộn rộn theo luôn:)))
      Nhiên NhiênLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :