123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 30: Năm tháng yên bình
      Editor: Meo Moon
      Sau khoảng thời gian, San Nương cảm thấy cuộc sống của nàng có thể dùng bốn chữ để khái quát, đó chính là: Năm tháng yên bình.

      Hạ nhân trong phủ trải qua trận hù dọa của nàng, hôm nay mỗi người đều rất ngoan ngoãn, có lỗi gì cũng dám phạm trước mặt nàng.

      Bên Ngũ phu nhân chỉ hận thể để toàn thế giới quên tồn tại của bà mới tốt; Bên Ngũ lão gia nghe gần đây ông say mê luyện cách vẽ mới, cũng hận thể bế quan tu luyện, ông còn ra lệnh ai được phép tới quấy rầy ông; Đại gia Hầu Thụy cả ngày bận bịu học, tan học rồi bận cướp địa bàn đánh nhau, ngày tháng trải qua cũng khá là tự đắc; Còn Tiểu bàn tử Hầu Quyết, nên nhớ trẻ con hề thù dai, gần đây lại thân thiết với đám lão Cửu, lão Thập và Thập tứ từng cướp đoạt mình, chỉ ngoại trừ lúc nhìn thấy San Nương, dáng vẻ như chó con bị đá mông —— nét mặt vừa muốn lấy lòng vừa sợ bị đòn, ánh mắt như chim non khát vọng mong chờ ‘Mặc dù tỷ ngược ta ngàn vạn lần, nhưng ta vẫn thích tỷ như ban đầu’.

      Đương nhiên, San Nương chỉ làm như nhìn thấy.

      Cuộc sống bây giờ của nàng quả chính là ‘năm tháng yên bình’, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, lúc rảnh rỗi thừa dịp sắc xuân trồng hoa cỏ, giày vò tiểu viện của nàng, trang trí tiểu Tú lâu, đúng là tiêu dao tự tại mà cả hai kiếp cũng chưa từng cảm nhận được.

      Nếu Lâm Như Trĩ có thể quên nàng , dăm ba ngày chạy tới lấy lòng nàng càng tốt.

      San Nương thấy Lâm Nhữ Trĩ mặc xiêm y mùa xuân màu hoa hải đường, khỏi nghĩ tới câu ‘hảo nữ sợ triền lang’. Tiểu nương này mặc dù phải là nam tử, nhưng công phu dây dưa cực kỳ lợi hại, tính tình nàng lại hoạt bát hào sảng, làm San Nương muốn lạnh lùng với nàng cũng quyết tâm nổi.

      Vì vậy, Lâm Như Trĩ cần mặt mũi kia từng bước chèn ép phòng bị của San Nương dành cho nàng, khuếch trương cảnh giác tồn tại của nàng trong lòng San Nương. Chờ đến khi San Nương để ý, chỗ nàng tiếp đãi Lâm Như Trĩ dời từ phòng khách cổng trong tới Bát Phong các trong hậu hoa viên rồi. Lúc này vì về việc trồng hoa cỏ, tiểu nương này lại dây dưa, chỉ muốn xem kệ để chậu hoa San Nương từng tới. San Nương nhịn được suýt mời tiểu nương thực ra có chút thân thuộc với mình Xuân Thâm Uyển của nàng rồi…

      Quả nhiên hảo nữ sợ triền lang —— nữ lang càng đáng sợ hơn!

      phải muội muốn chuyển đến nữ học Mai Sơn sao? Vì sao thấy muội học?” San Nương vội vàng sang chuyện khác.

      “A, tới việc này, suýt nữa quên với tỷ tỷ.” Tiểu nương đột nhiên rướn nửa người qua bàn trà, nhìn San Nương cười : “Ta với người nhà rồi, đầu tháng sau mới vào học. Tỷ tỷ nghỉ bệnh là nghỉ đến cuối tháng này đúng ? Đến lúc đó vừa vặn hai ta cùng nhau học.”

      San Nương dừng chút, mượn việc nâng chung trà lên, uống hớp trà tránh ánh mắt của tiểu nương, sau đó mới từ bên chung trà nhìn nàng cười : “ ra ta định xin nghỉ học đây.”

      Lâm Như Trĩ ngẩn ngơ.

      "Ơ? Hả? A? ! Nghỉ học? ! Tỷ tỷ muốn nghỉ học? Vì sao? !"

      "Thân thể ta tốt..."

      “Bớt ! ràng tỷ tỷ giả bệnh mà!” Tiểu nương nóng nảy, bỗng dưng nhảy dựng lên, “Tỷ tỷ được như vậy! Ta vì tỷ mới cố ý chuyển đến học tại nữ học Mai Sơn, có đạo lý ta tới đây học rồi, mà tỷ tỷ lại nghỉ học được! Nếu tỷ tỷ muốn nghỉ học, ta… ta… ta tố cáo tỷ tỷ!”

      San Nương nhìn bộ dạng vội vàng giậm chân của Lâm Như Trĩ, nhịn được lấy tay đỡ trán, lòng hối hận vô cùng. Lúc đó sao nhất thời nàng nổi hứng thú xấu xa, rốt cuộc cho đứa này biết nàng giả bệnh trốn học nhỉ?

      “Ta mặc kệ,” tiểu nương nhào tới nắm cánh tay San Nương, “Tóm lại, tỷ tỷ được trốn học! Nếu ta mách phụ thân tỷ biết.”

      Phụ thân nàng?! Sau khi trở về, số lần Ngũ lão gia chuyện với nàng còn chưa tới năm ngón tay. Thậm chí nàng hoài nghi, nếu nàng mặc xiêm y của hạ nhân, chừng Ngũ lão gia cũng nhận ra.

      “Được, muội .”

      San Nương cười, giãy khỏi tay Lâm Như Trĩ. Lâm Như Trĩ này biết dở hơi cái gì, động tý lại thích quấn người. Song mặc dù thấy San Nương tươi cười, nhưng nàng thích gần gũi với người khác. Về phần tiếp xúc tay chân, nàng càng có mất tự nhiên và phòng bị theo bản năng.

      “Hả?!” Tiểu nương lại ngẩn ngơ, sững sờ nhìn San Nương cười như cười, đột nhiên ánh mắt mang theo hâm mộ: “Phụ thân tỷ biết tỷ trốn học cũng mắng tỷ ư? Phụ thân tỷ cưng chiều tỷ , chẳng bù cho phụ thân ta…”

      đến đây, Lâm Như Trĩ bĩu môi, cánh tay lại quấn lấy San Nương, “Ta mặc kệ, vì tỷ, ta mới đồng ý chuyển tới nữ học Mai Sơn. Đáng lẽ ở kinh thành chỉ có mỗi phụ thân trông chừng ta, muốn trốn học khó rồi. Hôm nay chuyển tới đây, có bá phụ, tổ phụ và tổ mẫu trông chừng ta, ta càng thể thực được! Vì tỷ, ta hi sinh nhiều thế, tỷ lại với ta tỷ muốn học. Ta chịu ta chịu đâu!”

      Tiểu nương quấn lấy San Nương làm San Nương dở khóc dở cười. Kiếp trước hai người con của nàng cũng chưa từng làm nũng với nàng.

      tiểu nha đầu ngây thơ vậy lại quấn quít đến mức lòng nàng bủn rủn. Kiếp trước, nàng rất tin ‘mẹ hiền làm con hư’, cho dù có lúc mềm lòng, nàng cũng buộc mình cứng rắn. Mà ở trước mặt đứa này, chỉ là con của người khác, nên dẫu nàng cưng chiều dạy hư cũng phải của nhà nàng…

      Do đó, bản thân San Nương tự ý thức được, nụ cười của nàng cưng chiều cỡ nào, vừa giãy khỏi tay Lâm Như Trữ vừa cười : “Được rồi, được rồi, chuyện này sau. Nhìn muội kìa, quấn quýt đến mức xiêm y ta cũng nhăn nhíu.”

      Lâm Như Trĩ ngẩng đầu nhìn San Nương, tuy thấy San Nương cười nhưng trong mắt vẫn kiên quyết như trước, lúc này Lâm Như Trĩ mới biết Thập tam tỷ tỷ của nàng quyết thay đổi chủ ý, nhịn được thất vọng, : “Ta này, biết sao nhìn thấy tỷ, ta lại đặc biệt thân thiết như thế, giờ ta mới biết, ra tỷ tỷ rất giống Viên sư huynh của ta.”
      Last edited: 3/11/16

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Haiz lại thêm 1 phiền toái nữa đây mà
      LạcLạc thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      phụ nữ mà sống như Lý nhũ mẫu ko hiếm, ngay cả tại cg thế, cứ chấp nhận bị bạo hành tinh thần lẫn thể xác chỉ vì sĩ diện, vì con cái, mà chất chỉ làm tổn thương người bên cạnh nhìu hơn thôi:yoyo59::yoyo59::yoyo59:, phụ nữ ah, là fai thương bản thân mình nhiều vào, chồng mà bạo hành là say goodbye ngay

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Hihi. là nhiều phiền toái mà
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      May quá, post kịp, bạn bệnh mới khỏi, mọi người thông cảm T___T

      CHƯƠNG 31: MỜI PHỤ HUYNH
      Editor: Shiyu
      Mặc dù San Nương ăn khéo léo nhưng lại giỏi việc khuyên giải người khác, thấy nhũ mẫu cầu khẩn nhìn nàng, nét mặt hy vọng nàng mau quên màn vừa nãy , nàng khỏi thở dài, đành lòng tổn thương lòng tự tôn của nhũ mẫu, đành phải nuốt những lời muốn xuống.

      Nàng vừa mới quay người, đột nhiên hít hơi. Chỉ thấy ở góc tường phía sau, Quế thúc, người hầu của cha nàng, chắp tay sau lưng cười híp mắt đứng đó, cũng biết rình coi bao lâu.

      San Nương nhịn được nháy mắt cái.

      Ở Ngũ phòng, Quế Thúc này là tồn tại thần bí. Lúc mới về nàng từng nghe Phương ma ma đề cập người này, nhưng Phương ma ma cũng ràng, chỉ Quế Thúc thường xuyên ra ngoài với cha nàng, mặc dù người đeo lệnh bài tổng quản, nhưng cũng chịu trách nhiệm vụ cụ thể trong phủ… Khi đó, nàng còn tưởng, cái danh ‘tổng quản’ là do Ngũ lão gia cấp cho vị người hầu này, việc người ta phụ trách đại khái là bồi Ngũ lão gia hổ nháo…

      Quế Thúc trông lớn hơn Ngũ lão gia vài tuổi, có cặp lông mày kết hợp với đôi mắt ti hí, khi ông thể biểu cảm nào đó nhìn giống như con chuột tinh già, đôi mắt sáng cực kỳ khiến San Nương nhịn được hoài nghi, đôi mắt kia có thể tự phát quang vào buổi tối .

      Bắt gặp San Nương nhìn sang, Quế Thúc cung kính hành lễ với vị đại nương này, sau đó ngẩng đầu híp mắt nhìn nàng, mở miệng chuyện.

      San Nương cũng chuyện, trầm mặc trả lễ, rồi dẫn người về viện của nàng.

      Ngũ Phúc vừa vừa hiếu kỳ nhìn lại, hình như nghĩ đến chuyện gì vui, nhanh vài bước đuổi theo San Nương, ở bên tai nàng cười : “ nương có biết tên của Quế thúc là gì ?”

      “Chỉ biết họ Quế.” San Nương đáp.

      Ngũ Phúc cười ha ha: “Tên ông là Quế Thúc. Họ ‘Quế’, tên ‘Thúc’. Ha ha, nương cảm thấy buồn cười ?”

      Tam Hòa bỗng nhiên : “Quế lão quản lý Đông viện của Lão thái gia cũng họ ‘Quế’, Quế Bá, là ca ca ruột của ông. Hai huynh đệ chênh nhau tròn hai mươi tuổi đấy.”

      Cả nhà Tam Hòa đều là lão bộc của Hầu phủ, quan hệ bạn cũ thân thích rắc rối phức tạp giữa nô bộc, hỏi nàng chắc chắn sai.

      Lần đầu tiên San Nương nghe chuyện này, nàng xoay đầu nhìn Quế Thúc, vừa vặn giao mắt với Quế Thúc.

      Hai người nháy mắt cái, lập tức quay đầu lại, từng người rời khỏi.

      “Lúc chúng ta kiểm tra danh sách, gặp toàn bộ quản trong nhà vậy mà nghe Quế Thúc này quản việc gì…” Nhìn bóng lưng Quế Thúc, Ngũ Phúc to thầm với Tam Hòa.

      San Nương lại khẽ mím môi.

      Có thể do kiếp trước bị Viên Trường Khanh ảnh hưởng, bây giờ San Nương vô cùng chú trọng việc thu thập tin tức, cho nên Ngũ Phúc luôn cười toe toét biết nhưng San Nương lại biết Quế Thúc này sắm vai gì trong phủ.

      Đúng như Tam Hòa , Quế Thúc do lão thái gia cấp làm người hầu cho Ngũ lão gia khi ông còn . Nếu thời tôi tớ của quý phủ Ngũ lão gia chia ra phe lão gia và phe phu nhân, Quế Thúc này có thể xem như tự thành phe. Thân là người hầu của lão gia, quan hệ giữa ông và lão gia đương nhiên khác biệt, mà quan hệ giữa ông với phu nhân cũng rất tốt. Sau khi San Nương ngầm điều tra phen mới phát , ra Quế Thúc trông như chơi bời lêu lổng mới là lão đại ngầm của tôi tớ cả phủ. Ngay cả Mã ma ma luôn diễu võ dương oai muốn làm việc gì, nếu được Quế Thúc gật đầu, bà ta rất khó thành công.

      Do đó lúc nhìn thấy ánh sáng lóe sáng như chuột của Quế Thúc, San Nương luôn cảm thấy Ngũ phòng có chủ nhân quản mọi chuyện, lại có thể chống đỡ tới bây giờ sụp đổ, có lẽ thể thiếu công lao của vị Quế Thúc như chuột tinh này.

      Rất may là, trước đây lúc San Nương phát ngôn tmuốn sửa chữa người phạm lỗi, ‘người phạm lỗi’ đầu tiên lại là người cháu của Quế Thúc —— người cháu ấy còn lớn hơn thúc thúc gần mười tuổi.

      Vì vậy, khi gặp nhau tại Đông viện, Quế Thúc nghiêng đầu nhìn San Nương với ánh mắt nghiền ngẫm, có phần đánh giá.

      Làm chủ mẫu quản gia nhiều năm thế, San Nương sớm nhìn quen ánh mắt khiêm tốn của nhóm nô bộc, còn ánh mắt kiêu nịnh như Quế Thúc rất ít khi được nhìn thấy trong nhóm người hầu. Đương nhiên, cũng phải chưa thấy qua, mấy người hầu nhà quan của Viên Trường Khanh, kể cả Viêm Phong sau này cưới Ngũ Phúc, lúc nhìn nàng đều có ánh ánh mắt như vậy, mang theo đánh giá…

      Rất may San Nương vốn muốn tranh quyền đoạt lợi với ai, chỉ cần Quế Thúc đến quấy rầy thanh tĩnh của nàng, nàng coi như trong nhà có nhân vật thần bí này.

      Chẳng qua, thế vô thường, Quế Thúc quấy rầy thanh tĩnh của nàng cũng có những việc khác tới quấy rầy nàng. Huống chi, đúng như trước đây Ngũ phu nhân , nhóm nô bộc có giỏi đến đâu nhưng có số trường hợp chỉ có thể chủ tử ra mặt.

      Mà hai vị lớn nhất trong nhà kia, lại toàn là bình dầu có đổ cũng chịu vươn tay.

      *·*·*

      Kiếp trước tuy quen làm người đứng đầu, nhưng cuộc đời này San Nương thề nhúng tay vào bất kỳ việc gì của người khác, nhìn gã sai vặt của ca ca nàng run rẩy quỳ trước mặt, nàng nhịn được đỡ trán.

      “Vì sao tìm ta?”

      Nàng buồn bực. Học lý mời phụ huynh, đáng ra phải thông báo cho lão gia, phu nhân chứ? Chỉ vì sợ dám kinh động lão gia, phu nhân, cái gọi là huynh trưởng như cha, trưởng tỷ như mẹ, nhưng chưa nghe qua gọi muội muội giả mạo phụ huynh quản chuyện của ca ca!

      Gã sai vặt tên Nam Sơn kia run lẩy bẩy : “Học…học lý .. nếu… nếu trong phủ có ai đến lãnh… lãnh đại gia về, sáng mai đại gia được phép đến học lý nữa…”

      Nếu là lúc trước, học lý cho nữa, nhưng hôm nay quy củ trong nhà được chấp hành nghiêm chỉnh, nếu đại gia học mấy hèo kia rơi người mấy người hầu nhoi bọn họ! Mông đại gia đau nhưng bọn họ đau thấu trời đấy!

      “Chuyện kiểu này, phải nên thông báo cho lão gia và phu nhân sao?”

      Nam Sơn ngẩng đầu, đáng thương nhìn San Nương: “…”

      Được rồi. San Nương vuốt trán. Sợ là đại ca chưa đánh chết người, hai vị bế quan tu luyện kia chắc chắn lộ diện… Thậm chí cho dù đánh chết, chỉ cần người chết phải đại ca chừng hai vị kia cũng chẳng lộ diện…

      San Nương thở dài tiếng, vẫn giãy giụa hỏi: “Trong phủ phải có Quế đại tổng quản ư? Nghe trước đây mấy chuyện như vậy đều do ông ấy ra mặt.”

      Do đó Nam Sơn quay đầu nhìn ngoài cửa Xuân Thâm Uyển.

      Đến lúc này, con chuột tinh Quế Thúc mới thủng thỉnh từ ngoài cửa vào Xuân Thâm Uyển, đứng giữa đình viện lát gạch bông, thi lễ với San Nương ngồi trong đại sảnh, cười : “ nương đúng. Nhưng tiểu nhân cuối cùng chỉ là người làm, dù sao cũng phải có vị chủ tử trong nhà ra mặt mới đúng. Nếu nương muốn, cũng chỉ có thể kêu nhị gia .”

      Buồn cười! Gọi tên nhóc bảy tuổi bảo vệ huynh trưởng của ? Tiên sinh ở học lý chắc tức điên mất!

      San Nương nhìn Quế Thúc bên dưới khẽ híp mắt, rất muốn cầm thứ gì đó đập đầu con chuột tinh này, xem xem rốt cuộc ông có ý đồ gì.

      Vị kia cười…bỉ ổi vậy, nàng đoán được dự định của ông.

      San Nương thở dài đứng dậy : “Chúng ta , nhưng Quế Thúc, ngươi phải ra mặt . Dù sao ta còn ‘bệnh’ đó.”

      Tóm lại, thời gian qua gần tháng, San Nương vốn thề tới gần thư viện Mai Sơn nữa, lại đến cửa thư viện Mai Sơn.

      Nhìn cánh cổng điêu khắc đá nguy nga và bốn chữ to ‘Thư viện Mai Sơn’ bằng thể chữ thượng cổ cổng, đột nhiên San Nương phát hình như sau khi sống lại, nàng nhiều lần lập lời thề rồi phá vỡ lời thề…

      đáng buồn.

      Mà càng đáng buồn hơn là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vốn nàng hạ quyết tâm dù gặp tiên sinh, nàng chỉ làm bộ như pho tượng Bồ Tát có tâm miệng, hoàn toàn để Quế Thúc đối phó với tiên sinh và phụ huynh học trò bị đánh, nàng chỉ cần đảm đương vai trò ngọn núi là đủ. Ai ngờ mới vào cửa, nàng nhìn thấy ánh mắt của ca ca Hầu Thụy nhìn sang —— nét mặt che giấu bất an, còn cố tình giả vờ cao ngạo ai bì nổi.

      Chợt, trong lòng San Nương cảm thấy khó chịu…

      Bên cạnh Hầu Thụy là ba đứa trẻ sưng mặt sưng mũi.

      Nhóm phụ huynh mấy đứa trẻ kia hình như đợi Ngũ lão gia, nhưng chờ mãi chỉ thấy quản gia của quý phủ và tiểu nương non nớt trông dùng được. Mấy vị phụ huynh lập tức nổi giận, lúc này phụ nhân béo nhảy ra, chỉ vào Quế Thúc mắng to. Về phần những lời như ‘có nuôi dạy’, San Nương và ca ca của nàng hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau —— có ý mới lắm. Toàn bộ trấn Mai Sơn ai biết Ngũ lão gia toàn nuôi thả với con cái, có nuôi dạy là , đích xác cần thiết lấy ra mắng chửi người!

      San Nương nhìn Quế Thúc, cũng chỉ thấy ông đứng đó chắp tay thở dài xin lỗi, ngay cả câu cãi lại cũng có khiến nàng bất mãn nheo mắt lại.

      Trong các phụ huynh của ba thiếu niên bị đánh, giọng phụ nhân béo ấy cao vút nhất, lúc này ngón tay bà ta gần như chọc vào trán Quế Thúc.

      “Ban ngày ban mặt, dám đánh nhau trong thư viện, tương lai biết có trở thành kẻ hung ác phóng hỏa giết người ! Lão gia, phu nhân nhà ngươi lại mặc kệ đại gia nhà ngươi, ta thấy sớm muộn gì cũng ăn cơm tù thôi!”

      Phụ nhân béo mắng nửa ngày, có lẽ cảm thấy mắng tổng quản cũng phí lời, chủ nhà ra mặt lại là tiểu nương mềm mại yếu ớt dùng được, vì vậy bà ta nghiêng đầu nhìn tiên sinh sau thư án, tức giận : “ con sâu làm rầu nồi canh suốt ngày gây chuyện thị phi như thế,” bà chỉ Hầu Thụy, “Vì sao thư viện còn giữ lại? mau khai trừ ! Bọn ta đưa con đến thư viện đọc sách, phải đến để bị đánh!”

      Sắc mặt tiên sinh ngồi sau thư án vô cùng khó coi. Ông giương mắt nhìn bốn thiếu niên đánh nhau, chỉ thấy ba người kia đều ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ có Hầu Thụy là hất cằm, bộ dáng duy ngã độc tôn, khiến người ta tức có chỗ phát tiết.

      Cho nên tiên sinh trầm giọng quát: “Hầu Thụy, ngươi còn gì để ?”

      Hầu Thụy vặn cổ cái, cũng nhìn tiên sinh mà đứng đó xoay cổ vặn vai, chỉ kém chút điểm mũi chân như bọn lưu manh ngoài đường.

      Tiên sinh nhìn thấy tức giận thôi. Nghiêng đầu nhìn quản gia Ngũ lão gia phái tới và tiểu nương trốn ngay cửa, vừa nhìn biết là bị kéo cho đủ số, đối lập với ba người kia đều có đầy đủ phụ mẫu đến, tiên sinh càng buồn bực, trầm mặt : “Ngươi , bước lên xin lỗi ba đồng môn bị ngươi đánh , sau đó chúng ta lại…”

      “Đợi chút!” Đột nhiên, trong phòng vang lên giọng yếu ớt mềm mại.

      Tiên sinh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh lúc lâu mới ý thức được, người mở miệng là tiểu nương ‘góp đủ số’ kia.

      Đến lúc này tiên sinh mới nhận ra San Nương, khỏi kinh hãi —— Hầu phủ con cháu đông đảo, học tập ở thư viện Mai Sơn cũng nhiều, nên ai với ai là huynh muội, ông hoàn toàn .

      Vốn San Nương muốn mở miệng, nhưng gã Quế Thúc chết tiệt kia chỉ biết vâng vâng dạ dạ, khiến San Nương càng nhìn mảng xanh xanh tím tím mặt ca ca càng khó chịu, do đó nhất thời xúc động, nàng bèn mở miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :