1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ly Vũ

      Ly Vũ New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      13
      Tháng này sảy chân nhiều hố quá, mà hố nào cũng sâu thăm thẳm như nhau :yoyo34::yoyo25:
      người qua đườngLạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 01: Thập tam nương lười nhác
      Editor: Meo Moon
      Hai cây kim của đồng hồ Tây Dương chiếc bàn dài bằng gỗ hương, cong xuống thành đường vui, trông như vẻ mặt lão phu nhân tối qua khi nhìn Thập tam nương.

      Tiểu nha hoàn Lục An mới biết coi giờ nhìn chằm chằm đồng hồ trước mặt hồi, lại cẩn thận đếm nửa ngày, cuối cùng cũng xác định, lúc này chắc là tám giờ hai mươi phút sáng theo giờ Tây Dương.

      Đổi thành thời gian Đại Chu, chính là giờ Thìn năm khắc.

      Ngay canh giờ này, Lục An khỏi nhớ tới lão tổ mẫu quá cố của mình. Tổ mẫu Lục An là nha hoàn trong phủ lão lão thái quân, cả đời đều giữ khư khư tác phong cũ. Lúc còn bé Lục An ít lần nghe tổ mẫu kể chuyện năm đó lão lão thái quân còn chưa xuất giá, ở nhà mẹ đẻ tuân thủ phép tắc khuê các nghiêm ngặt thế nào. Mà điều rất quan trọng trong đó là, đầu giờ Thìn (tức đúng bảy giờ phương Tây), tất cả các nương đều phải ăn mặc chỉnh tề, phòng chính thỉnh an các trưởng bối.

      Lúc này là giờ Thìn năm khắc, trong phòng ngủ phía Đông của Thập tam nương vẫn yên lặng như tờ.

      Lục An lắc lắc ngón tay nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, lại quay đầu thoáng nhìn đồng hồ báo giờ, lần nữa xác nhận thời gian, lúc này mới rón rén ra khỏi phòng.

      Tại hành lang bên ngoài, đại nha hoàn Tam Hòa mang theo hai tiểu nha hoàn Thất Thái và Bát Cẩm ngồi ghế mỹ nhân sắp xếp sợi tơ. Ngũ Phúc - đại nha hoàn khác, tính tình nóng vội hấp tấp xoa xoa tay, tới lui ngừng giữa tấm bình phong chạm khắc hoa văn hành lang rộng rãi. Thấy Lục An bước ra, Ngũ Phúc lập tức dừng bước, trừng hai mắt còn to hơn người bên cạnh số, mang theo khí thế hung tợn áp sát Lục An.

      Tuy lão tổ mẫu Lục An là nha hoàn trong phủ lão lão thái quân, nhưng cái gọi là ‘Vua nào triều nấy’, sau khi lão lão thái quân mất, cả nhà bọn họ đều phải nhường chỗ cho người của lão thái quân. Hơn nữa tổ mẫu nàng am hiểu nịnh bợ săn đón, cộng thêm cha mẹ nàng đều là người thành , nên nhà bị lưu đày từ rất sớm, đến nông trang . Lần này, Lục An được chọn vào làm người hầu của đại trạch, cũng phải do tổ tiên ban cho, mà do tiểu cữu cữu của nàng làm nhị chưởng quỹ trong cửa hàng dùng tiền lót đường.

      Năm nay Lục An mới chín tuổi, từ sống ở nông trang, ngay cả cửa thành cũng chỉ mới tiến vào có lần, hôm nay đột nhiên được chọn vào đại trạch, còn được phân đến phòng Thập Tam nương rất có thể diện ở trước mặt lão phu nhân, sau khi hưng phấn, nàng khó tránh khỏi hơi lo lắng bất an. Bị Ngũ Phúc có tính tình nóng nảy nhìn bằng ánh mắt lên mặt nạt người, nàng nhịn được luống cuống tay chân, lúc bước ra cánh cửa, suýt vấp phải làn váy.

      Dáng vẻ hoang mang luống cuống có tiền đồ của nàng, nhất thời khiến Ngũ Phúc nhìn thuận mắt, chút khách sáo hừ lạnh tiếng, rụt ngón tay chỉ vào Lục An, oán giận với Tam Hòa: “Nhìn nhìn , phân cho chúng ta những người nào! nương chúng ta chỉ nhất thời lười nhác thôi, từng người từng người bắt đầu bắt nạt, sau này nếu có cái gì, vậy…”

      Nàng còn chưa hết, chợt nghe Tam Hòa giọng từ từ : “Giọng ngươi có thể lớn hơn chút nữa , thuận tiện đánh thức nương.”

      Ngũ Phúc sặc cái, im bặt ngay tức khắc. Chẳng qua, nàng phải người chịu thua thiệt, từ khi ăn quả đắng ở chỗ Tam Hòa, lại dễ bù lại người Tam Hòa, nàng chỉ có thể bắt nạt người hơn nàng. Vì vậy xoay người lại, phát tiết cơn giận lên người Lục An, quát Lục An: “Bảo ngươi xem thời gian, cuối cùng lại lề mề thế! Còn mau , giờ gì rồi?!”, tuy lời mang tính công kích, song giọng đè nén rất nhiều.

      Lục An bị rống lại hoảng hốt trận, nhưng được cái nàng thành , người thành luôn có chỗ tốt của người thành , mặc dù hoảng hốt, song nàng cũng quên phận của mình, gấp rút khoanh tay đáp: "Tám giờ hai phút... giờ Thìn năm khắc."

      Ngũ Phúc lập tức nhíu mày. Cách ngưỡng cửa nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, nàng sốt ruột giậm chân cái, chợt xoay đầu, thấy Tam Hòa vẫn bình tĩnh dạy bọn tiểu nha hoàn sắp xếp sợi tơ, Ngũ Phúc lập tức giận có chỗ phát tiết, hai ba bước xông tới, đoạt lấy khay đan chứa sợi tơ kia, đè giọng buồn bực với Tam Hòa: " đến lúc này, ngươi còn cố tình làm những việc này! nương luôn nghe lời ngươi, tốt xấu gì người cũng khuyên nương chút ! vì cái gì khác, nương chúng ta đến bước này dễ dàng lắm à? ! Nếu bị đuổi về như vậy, về sau phải tính sao giờ? !"

      ra, tối qua lão phu nhân chỉ điểm Thập tam nương, Thất nương, Thập nhất nương và Thập tứ nương giúp đại phu nhân chuẩn bị Xuân Thưởng Yến, các nương khác đều vui sướng chấp nhận, đến lượt nương các nàng, Thập tứ nương với vẻ mặt quan tâm chen miệng : "Ta thấy sắc mặt của Thập tam tỷ tỷ tốt lắm nhỉ?"

      Nếu là thường ngày, Thập tam nương nhất định phản bác, ngờ khi ấy nàng chỉ lười biếng đáp tiếng, "Đúng thế, chẳng biết sao gần đây luôn cảm thấy đủ tinh thần."

      " vậy, cũng đừng làm lỡ việc." Tất nhiên Thập tứ nương bỏ qua cơ hội này, lập tức ngáng chân Thập tam nương.

      Lão phu nhân nhìn chằm chằm Thập tam nương trọn thời gian chung trà, cũng nghe được Thập tam nương biện bạch cho mình câu. Do đó lão phu nhân cũng bày vẻ mặt quan tâm : "Việc này chỉ sợ bị bệnh rồi. Nếu bị bệnh, nghỉ ngơi , còn tuổi tuyệt đối đừng để lại gốc bệnh."

      Sau đó lão phu nhân bèn miễn cho nương nhà nàng sớm tối thăm hầu. Chẳng qua, kế đó lão phu nhân lại bỏ thêm câu: "Trước đây khi ngươi tiến vào Tây Viên chỉ mới bảy, tám tuổi, thoáng cái sắp mười lăm rồi. Aizz, ngẫm lại ra do ta đúng, chỉ lo ngậm kẹo đùa cháu, trái lại quên mất ngươi còn có cha mẹ huynh đệ, ngày khác ta đưa ngươi về ở hai ngày có được ?"

      Đưa về dễ, nhưng khi nào tới đón lại, thậm chí có được đón hay , còn chưa biết!

      Mặc dù lão phu nhân cách ôn hòa dịu dàng, nhưng trong phòng đó chỉ cần có lỗ tai, chẳng ai nghe ra ngụ ý.

      Phải rằng năm đó lão thái quân gả vào Hầu gia, là trực tiếp nhảy qua mẹ chồng bà ta – lão lão thái quân, từ trong tay lão lão thái quân tiếp nhận quyền quản gia. Từ đó về sau, lão thái quân lập ra quy tắc mới —— tuy con cái ở phòng nào vẫn nên nuôi dưỡng ở phòng đó, nhưng nếu trong đó có người đặc biệt xuất chúng , được lão phu nhân dẫn tới bên người đích thân chăm sóc. Những nương tiểu gia được chọn trúng, theo lão phu nhân ở trong Tây Viên đẹp đẽ, toàn bộ ăn mặc chi phí đều khác với các huynh đệ tỷ muội khác, đương nhiên, tương lai sau này cũng giống…

      nay được lão phu nhân nuôi dưỡng ở Tây Viên chỉ có ba vị nương, trong đó có hai vị là nương con vợ cả, chỉ có Thập tam nương - Hầu San Nương là nữ nhi thứ xuất của ngũ phòng. Tuy là thứ xuất, nhưng từ San Nương thông minh lanh lợi, cầm kỳ thư họa chỗ nào tinh thông, gần như năm nào cũng đứng đầu lớp nữ. Bởi vậy, mọi người trong phủ đều , Thập tam nương là người giỏi nhất trong các nương cùng vai lứa, cũng là người lão phu nhân hài lòng nhất.

      Đương nhiên, cũng bởi vì thế, San Nương biết trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bao nhiêu người.

      Mà hôm nay lão phu nhân lại buông lời như vậy, cho thấy tiếp tục khoan nhượng cho lười nhác buông thả của Thập tam nương nữa.

      Ngũ Phúc quả thực dám nghĩ tiếp, chẳng may nương nhà nàng thực bị đuổi về, chờ đợi nương nhà nàng là vận mệnh gì... Đương nhiên, chủ tử tốt, những người làm hạ nhân như các nàng cũng có kết cuộc tốt!

      Lúc này là giờ Thìn năm khắc, sớm qua canh giờ thượng viện thỉnh an. Nếu sáng sớm hôm nay Ngũ Phúc còn ôm vài phần may mắn, bây giờ quả thực cảm thấy nương nhà nàng là vò mẻ lại sứt. Lúc này nàng ôm bất kỳ mong đợi gì nữa, chỉ nghĩ nên giải quyết vãn hồi thế nào mới tốt.

      Ngũ Phúc sốt ruột, nhưng Tam Hòa người giống như tên, chỉ tâm bình khí hòa nhìn nàng mím môi cười, "Tính sao? Ta nè, ngươi cũng quá bận tâm rồi, bản thân nương ở chỗ này ăn ngon ngủ kỹ, ngươi gấp gáp thế làm chí?"

      "Ta gấp gáp, cũng phải vì nương lo lắng cáu giận sao? !" Ngũ Phúc giậm chân.

      Tam Hòa lại mím môi cười, thầm nghĩ, vì nương hay vì chính mình, còn chưa biết đâu.

      "Ta nghĩ, nương làm vậy, tất nhiên bản thân nương có tính toán." Lấy lại khay đan từ trong tay Ngũ Phúc, Tam Hòa vẫn bình thản : " nương chúng ta đâu phải loại người có tính toán."

      "Nhưng..." Ngũ Phúc lại giậm chân. Nàng lấm lét nhìn trái phải chút, rồi tiến tới trước mặt Tam Hòa, hạ giọng : "Ngươi thấy phong cách của Thập tứ nương hả? Vị kia gần đây rất chịu khó ở trước mặt lão phu nhân, chẳng phải chờ viện này của chúng ta trống ư!"

      Tay Tam Hòa vê sợi tơ thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn Ngũ Phúc, "Sao, cũng có người tìm ngươi hả?"

      Ngũ Phúc bĩu môi, vẫy tay : "Trong viện này có ai chưa được tìm chứ? A, ," nàng giơ ngón tay chỉ Lục An Lục An, Thất Thái và Bát Cẩm, "Có lẽ ba tiểu nha đầu mới tiến vào được người ta tìm đâu."

      "Vậy ý ngươi là..."

      "Hừ, " Ngũ Phúc lại là bĩu môi, "Ngươi hiểu ý ta mà, ta phiền nhất những thứ này!" xong, nàng bực bội hất bím tóc, "Chao ôi, là, còn có thể cho người ta vui vẻ làm người hầu ? !"

      Tam Hòa ‘phụt’ cái phì cười. Kiểu câu này, cũng biết ở đâu, mà Ngũ Phúc học được. Bất quá lời này cũng rất hợp với tính tình đơn giản thẳng thắn của Ngũ Phúc. Nàng nhìn Ngũ Phúc, chậm rãi : "Ngươi phiền cái gì? Chúng ta là hạ nhân, chỉ có hai lựa chọn, , theo nương chuyển ra ngoài; hai, đổi chủ tử hầu hạ thôi. Cho dù có đổi chủ tử, ngươi vẫn là nha hoàn, có cái gì phải phiền muộn."

      Có lẽ Ngũ Phúc ngờ Tam Hòa luôn trầm ổn có thể trắng ra vậy, nhất thời giật mình. Nàng nhìn chằm chằm Tam Hòa hồi lâu, mới nhướng mày, bĩu môi: "Nhưng ta muốn đổi!"

      Lời này ngược lại Tam Hòa tin. Nàng cũng muốn đổi. Khi nương vừa bảy tuổi bước vào viện này, các nàng theo nương. Khoan tới tình cảm bảy, tám năm chung đụng, mà phong cách hành của Thập tam nương, các nàng cũng quen từ lâu. Nếu đổi chủ tử, tất cả phải rèn luyện lại lần nữa, khoan tới dưới trướng chủ tử chắc chắn còn có người dùng riêng, lại phải tranh thủ tình cảm gì gì đó, kỳ rất phiền…

      Tam Hòa ngước mắt lên, đối mặt với Ngũ Phúc, cả hai lập tức hiểu ra, chắc hẳn các nàng xem như đứng sợi dây —— ngại đổi chủ tử phiền toái.

      Vì vậy trong lòng Ngũ Phúc có tính toán, đẩy vai Tam Hòa , " nương nghe lời ngươi nhất, nếu ngươi khuyên nương ?"

      —— Quả nhiên lạ bằng quen! Chỉ cần nương chịu cúi đầu nhận sai, lại thay đổi tính lười nhác gần đây, tất cả trở về như cũ. Ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, thế này tốt cỡ nào!

      "Ngươi đây sai rồi," Tam Hòa cười , " phải nương nghe lời ta, mà là cái gì ta cũng đều nghe nương hết." Dừng chút, nàng nghiêng đầu nhìn Ngũ Phúc cười , "Nếu , ngươi thử xem? Giờ này, hẳn nương dậy rồi."

      Tay Ngũ Phúc nhất thời cứng đờ.

      Gần đây cũng chẳng biết nương nhà nàng ra sao, bình thường chuyện gì Thập tam nương đều thích tranh đầu tiên, đột nhiên chẳng có chút dấu hiệu nào trở nên lười nhác. thích đọc sách, viết chữ, … cũng thôi , Ngũ Phúc chỉ cho rằng nương nhà nàng nhất thời lười biếng (việc này mọi khi cũng có), nhưng biết tại sao, Thập tam nương ngày thường khéo léo, đột nhiên ngu dốt, giả câm vờ điếc với chỉ thị trong tối ngoài sáng của lão phu nhân , ngờ còn nhiễm thói thích ngủ nướng ba ngày hai bữa cáo ốm thỉnh an. Đáng lẽ tính tình rất quật cường mạnh mẽ, giống như chỉ trong đêm, đột nhiên trở nên ‘Mọi việc đều dám’. Hết lần này tới lần khác ‘mọi việc đều dám’ này, lại lộ ra ‘khó ’ quái dị...

      Trước kia, tính khí Thập tam nương rất cao, chỉ cầu đám nha hoàn các nàng đều phải mạnh hơn người khác, cũng cầu bản thân rất nghiêm khắc. Nếu hạ nhân nào cảm thấy nương đúng chỗ nào, cho dù nương nghe xong mất hứng, nhưng chỉ cần có lý, nàng cũng ép mình thay đổi. Tuy nhiên Thập tam nương hôm nay, chỉ đề ra tiêu chuẩn cao, nghiêm khắc quản thúc đám nha hoàn các nàng, thậm chí ngay cả chút lời khuyên bình thường của các nàng, nương cũng nghe vào tai này, ra tai kia.

      Điều làm Ngũ Phúc hiểu nhất là, trước kia cho dù chọc Thập tam nương tức giận, muốn đánh muốn phạt Ngũ Phúc đều cảm thấy có gì đáng sợ, mà giờ... Ưm, thế nào nhỉ? ràng nương cười nhiều hơn trước, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta dám nghe lời nàng. Về phần ép nương làm việc nàng vui, chẳng hạn như, nàng còn chưa tỉnh ngủ gọi nàng rời giường, hoặc khuyên nương cúi đầu nhận sai với Lão thái….

      Nghĩ đến ánh mắt cười như cười của nương, nhất thời Ngũ Phúc cảm thấy sống lưng rét run trận.

      Tất cả nha hoàn lớn ở trong viện, Ngũ Phúc tự nhận mình là có lòng trung thành, nhưng bảo nàng mạo hiểm với lửa đạn của chủ tử làm liệt sĩ… cho dù tính nàng đơn giản thẳng thắn, cũng ngốc đến mức đó.

      Huống chi, giống như Tam Hòa , người hầu thôi. muốn đổi chủ tử, cũng chỉ vì đổi chủ tử rất phiền toái, hơn nữa cũng rất bất lợi...

      Trong lúc Ngũ Phúc, Tam Hòa cúi đầu trầm tư, ngoài cửa viện truyền đến trận xao động, hóa ra là nhũ mẫu của nương, Lý ma ma về.

      "A di đà phật!"

      Ngũ Phúc lập tức thở phào nhõm, niệm phật xong vội vàng nhảy xuống bậc thang, nghênh đón Lý ma ma.

      Lý ma ma là nhũ mẫu của nương, từ khi nương sinh ra theo nương. Nếu bàn về trung thành, trong viện này ai có lòng trung thành hơn bà, người tốt nhất có thể khuyên nương chỉ có Lý ma ma, chứ chẳng còn ai khác!
      Last edited: 4/6/16

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      giật tem:yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      LạcLạc thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      chương 1 chưa có j cả
      lót dép chờ chương típ theo thôi
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 02: Tất cả mới vừa bắt đầu
      Editor: Meo Moon
      Hôm qua, Lý ma ma xin nghỉ trở về nhà chuyến, ngờ hôm nay mới vừa hồi phủ, chợt nghe tin nương nhà mình có thể bị đưa ra khỏi Tây Viên. Nhất thời bà bị dọa đến hồn vía lên mây, gần như chạy mạch vào viện.

      "Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì đấy?" Lý ma ma vèo cái xông tới chỗ Ngũ Phúc, " nương bị sao vậy? tốt đẹp tự nhiên đắc tội lão phu nhân? !"

      Ngũ Phúc cũng rất muốn biết nương nhà nàng bị sao nè, yên lành liền biến thành người khác, " nương còn chưa dậy đâu!" Lúc này nàng chỉ tay về phía phòng ngủ tố cáo.

      Làm nha hoàn như nàng, nếu khuyên được nương, nhũ mẫu kiêm chức dạy dỗ có thể kiềm chế chút nương ‘bị trúng tà’ nhỉ!

      Lý ma ma vừa nghe xong, quả nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm câu “Giờ này là giờ gì rồi?”, liền buông cánh tay Ngũ Phúc ra, xoay người lên bậc thang.

      Dưới hành lang, Tam Hòa sớm từ ghế mỹ nhân đứng dậy, quỳ gối với Lý ma ma: “Tối qua nương hiếm khi lão phu nhân miễn cho nàng thỉnh an, hôm nay nàng muốn ngủ ngon, nên cho phép ai gọi dậy.”

      sao! Lại nha đầu tốt đến cáo trạng!

      Lông mày Lý ma ma lập tức nhíu chặt thêm ba phần, vừa mới nhấc chân vào nhà, đột nhiên cảm thấy trong viện hình như thiếu chút gì đó, bèn xoay đầu hỏi: “Song Nguyên, Tứ Hỉ còn có Vương ma ma đâu?”

      Song Nguyên là đại nha hoàn nhất đẳng bên cạnh nương, Tứ Hỉ, Tam Hòa và Ngũ Phúc đều là nhị đẳng, Vương ma ma là ma ma giáo dưỡng lão phu nhân cho nương. Theo lý thuyết, Ngũ Phúc và Tam Hòa đủ phân lượng, quản được nương, nên đại nha hoàn nhất đẳng Song Nguyên và ma ma giáo dưỡng Vương ma ma phải đứng ra mới đúng, mà hai vị này…

      "Sáng sớm Song Nguyên tỷ tỷ và Vương ma ma có , muốn tới chỗ lão phu nhân thăm dò động tĩnh, sau đó thấy người đâu."

      Ngũ Phúc bĩu môi khinh thường ——thăm dò động tĩnh cái gì? ! trắng ra là thấy chiếc thuyền của nương chênh vênh, nên trước bước tìm chủ nhân mới ấy mà!

      "Tứ Hỉ , Thất nương phái người gọi nàng ta qua đó giúp chải đầu."

      Tam Hòa vẫn là vẻ mặt bình thản nhấn mạnh ba chữ mấu chốt ‘Tứ Hỉ ’.

      Sắc mặt Lý ma ma lập tức trầm xuống, cũng gì thêm, xoay người vào phòng.

      Đẩy cửa phòng ngủ ra, bà vừa định nhấc chân vào, ngờ đồng hồ Tây Dương chiếc bàn gỗ hương giống như vô góp vui vậy, phát ra tiếng ‘Keng’, trực tiếp dọa Lý ma ma và Tam Hòa, Ngũ Phúc sau lưng bà giật nảy mình.

      Mọi người xoay đầu nhìn lại, lúc này mới phát , ra lúc này là tám giờ rưỡi giờ phương Tây rồi.

      Có lẽ bị tiếng báo thức quấy nhiễu, trong phòng ngủ, chiếc giường La Hán[1] mang theo màn trướng mỏng màu xanh nhạt, có người nho ‘ư ưm’ tiếng, sau đó người trong trướng xoay người lăn vài cái.

      [1]Giường La Hán là loại giường mà bên trái, bên phải và phía sau có lan can tựa. Lan can tựa đa phần dùng gỗ ráp mộng mà thành, loại giản đơn là dùng 3 tấm ván ráp vào. Giường La Hán là loại gia cụ có hai công dụng, chung tại phòng ngủ dùng để nằm gọi là ‘giường’, còn tại sảnh đường, giữa giường đặt chiếc ghế, hai bên trải đệm ngồi, gối tựa, để đãi khách, tác dụng tương đương như sô pha nay gọi là ‘tháp’.

      Vì vậy mọi người đều thấy, Thập tam nương Hầu San Nương đầu đuôi bị tấm chăn mỏng bọc toàn thân, quả giống như cái kén tằm.

      Vốn nhíu mày, đột nhiên vẻ mặt Lý ma ma trở nên nhu hòa. Bà đến bên giường La Hán, cởi giày bước lên giường. Tam Hòa và Ngũ Phúc song song tiến tới, mắc màn trướng mỏng giường. Lý ma ma mỉm cười co gối ngồi ngay mép giường, khom lưng đến bên cạnh ‘kén tằm’ kia.

      Lúc này Thập tam nương bọc kín bản thân trong chăn, chỉ để lộ lọn tóc đen bóng loáng ở bên ngoài. Lý ma ma cưng chiều vuốt lọn tóc đen ấy, giống như dỗ trẻ con, đưa tay nhàng vỗ về ‘kén tằm’ kia, vừa dịu dàng : “ nương, nương? Nên dậy rồi, còn sớm nữa, mặt trời sắp chiếu tới mông rồi!”

      "Ư ưm..."

      ‘Con nhộng’ bên trong ‘kén tằm’ ngọa nguậy, lại muốn lăn lộn, nhưng bị cánh tay Lý ma ma ngăn trở nên thành công.

      " nương, nên dậy thôi." Lý ma ma cười khẽ gọi tiếng.

      Cứ thế gọi liền bảy tám tiếng, rốt cuộc ‘kén tằm’ ấy mới có chút động tĩnh. Kèm theo tiếng ‘ư ưm’ dài, là cái tay từ trong ‘kén tằm’ vươn ra.

      Đó là cái tay trắng như ngọc điêu khắc, trơn bóng, mịn màng.

      "Ưm..."

      Bàn tay bé duỗi ngón tay thon dài, móng tay ở đầu ngón tay mơ hồ còn có mấy cái hố đáng . Lý ma ma thấy vậy lập tức dịu dàng như dòng suối nước nóng, vội vàng đưa tay cầm lấy cái tay bé kia, giọng càng nhu hòa hơn, dỗ: " nương, nên dậy thôi!"

      Khi Lý ma ma làm nhũ mẫu cho Thập tam nương, con của bà mới chết non. Lần đầu tiên nhìn thấy San Nương, Lý ma ma cảm thấy, đứa này chính là đứa con duyên phận kia của mình đầu thai, lần nữa đến bên người bà. Do đó ngay khi San Nương còn rất , bà thể cứng rắn nổi với nàng.

      Dưới dịu dàng dỗ dành của Lý ma ma, Hầu San Nương trong ‘kén tằm’ lúc này mới thành công phá kén. Nàng duỗi thắt lưng lười biếng, chậm rãi mở mắt, lập tức nhìn thấy đỉnh đầu, phụ nhân khoảng ba mươi tuổi mỉm cười dịu dàng với nàng.

      khắc đó, trái tim San Nương khỏi có chút loạn nhịp, "Nhũ mẫu, sao ngươi..." Trở nên trẻ đẹp thế? !

      Chỉ trong nháy mắt, San Nương phục hồi tinh thần ngay. Kiếp trước nhũ mẫu ở cái tuổi này còn chưa gặp những chuyện phiền lòng kia, nàng lúc này quả còn trẻ đẹp.

      Cũng may cũng may, bây giờ nhũ mẫu vẫn còn trẻ, nàng cũng còn , tất cả vẫn chưa bắt đầu, hết thảy còn có thể có kết cục khác!

      "Nhũ mẫu..." San Nương vui mừng bỗng dưng duỗi cánh tay dài, ôm cổ Lý ma ma, vùi mặt vào lòng bà.

      Lý ma ma lại hiểu lầm nương làm nũng với bà, kêu tiếng, “Chà chà, nương của ta", mặt mày hớn hở ôm San Nương.

      Lúc còn bé, trước khi vào Tây Viên, nương cũng rất thích làm nũng bám người, nhưng từ sau khi vào Tây Viên, nương dần dần trưởng thành, người cũng thay đổi càng ngày càng già dặn, còn nũng nịu với bà như vậy nữa. Chẳng qua, khoảng nửa tháng trước, có ngày, nương hình như gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại, chẳng biết tại sao lại trở về đứa trẻ ban đầu thích làm nũng ấy.

      "Phụt", ngay mép giường, Tam Hòa nhịn được khẽ cười tiếng.

      Ngũ Phúc nhìn trần nhà —— nàng lại trông cậy Lý ma ma có thể khuyên được nương đó!

      Lý ma ma quả thực là người trung thành, nhưng cùng lúc đó, bà cũng chết vì ngu trung. Cho dù lúc này nương mặt trời màu đen, Lý ma cũng có thể thản nhiên phụ họa, sau đó còn có thể những người khác đều nhìn lầm rồi, chỉ có ánh mắt nương nhà bà là tuyệt nhất!

      Ngũ Phúc và Tam Hòa, cúi đầu cười, giương mắt nhìn bầu trời, do đó ai cũng thấy, Thập tam nương nằm trong lòng Lý ma ma lặng lẽ đánh giá các nàng.

      Kiếp trước, mấy nha hoàn này đương nhiên đều rất tốt. Chẳng qua, khi đó nàng cực kỳ nở mày nở mặt, mà kiếp này nàng lại tính con đường hoàn toàn khác. Con đường này, cũng biết trong mấy nha hoàn có ai bằng lòng với nàng ….

      Cái gọi là ‘ác mộng’ kia, qua nửa tháng, trong đó có rất nhiều chi tiết cũng bắt đầu trở nên mơ hồ , cho nên khi San Nương nhớ tới kiện kia, trong lòng dù sao cũng khó tránh khỏi hơi nghi hoặc —— hết thảy trước mắt, rốt cuộc là sau khi nàng chết lại trở về tuổi mười bốn, hay như nhũ mẫu , chỉ là cơn ác mộng bệnh chết của nàng?

      Rốt cuộc Trang Chu mơ thấy mình biến thành bướm? Hay con bướm mơ thấy mình biến thành Trang Chu[2]?

      [2] Trang Tử là triết gia và tác gia Đạo giáo. Tên của ông là Trang Chu và tác phẩm của ông sau đều được gọi là Trang Tử. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Giấc mơ thành bướm của Trang Tử gợi ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học tâm thức, triết học ngôn ngữ, và nhận thức luận. (Theo wikipedia)

      " nương, nên dậy thôi." Lý ma ma vỗ lưng San Nương như dỗ đứa .

      San Nương phục hồi tinh thần, ngẩng đầu hỏi Lý ma ma: "Nhũ mẫu, trong nhà ngươi tại sao bảo ngươi trở về?"

      Cánh tay Lý ma ma đột nhiên thoáng cứng nhắt, sau đó giống như người có việc gì, thả mềm giọng, vuốt tóc mai của San Nương cười : " có gì, chỉ là ít việc vặt."

      San Nương thấy nhũ mẫu yên lặng hồi. Lúc này nàng khẳng định, phải nàng mười bốn tuổi mơ thấy sau này mình bệnh chết, mà là sau khi nàng bệnh chết, thực lại trở về năm mười bốn tuổi. Bởi vì mặc dù nhũ mẫu chịu , nhưng nàng phát nàng biết nhũ mẫu che giấu điều gì, thậm chí còn biết ít chuyện nhũ mẫu biết, mẹ chồng và trượng phu nhà nhũ mẫu như con quỷ hút máu vạch kế hoạch.

      Trầm mặc chốc lát, San Nương ăn vạ kéo vạt áo nhũ mẫu, dùng sức hít hà hương hoa lan trắng quen thuộc người nhũ mẫu, sau đó chợt ưỡn người cái, xoay người ngồi dậy.

      "Dậy nào!"

      Những bông hoa ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ của tháng hai vừa ấm áp vừa lạnh lẽo. Mùa xuân mới đến thôi, tất cả đều còn sớm, vội.

      *·*·*

      Chờ San Nương rửa mặt xong, ngồi trong phòng dùng bữa sáng muộn, đồng hồ báo thức bàn vô cùng náo nhiệt gõ chín lần.

      Các nương trong Tây Viên, mỗi người đều có phòng bếp riêng. Nhìn thức ăn nóng hổi đầy bàn, San Nương nghĩ, đợi sau khi nàng được chuyển ra khỏi đây, thứ duy nhất khiến nàng nhớ nhung, có lẽ là những món nóng hổi mặc sức gọi mặc sức ăn này.

      "Các ngươi ăn chưa?"

      Ngồi trước bàn , nàng ngẩng đầu hỏi nhũ mẫu và Tam Hòa, Ngũ Phúc.

      Sáng sớm nhũ mẫu vội vã trở về, tất nhiên chưa ăn, còn Tam Hòa và Ngũ Phúc ăn rồi. Nếu là trước kia, cho dù San Nương có lòng muốn gọi nhũ mẫu dùng cơm chung, cũng cảm thấy làm thế làm trái chỉ bảo của lão phu nhân mà dám làm. Bây giờ nàng mặc kệ những chuyện đó, chỉ vào chỗ ngồi đối diện cười với nhũ mẫu: "Nhũ mẫu cùng ta dùng chút ."

      Đương nhiên nhũ mẫu chịu, vì vậy San Nương mới bĩu môi : " mình ta dùng, có sức, ăn nữa."

      Nhũ mẫu sao nỡ để nàng bị đói chứ, vội vàng vàng ngồi nửa bên mông, dè dặt gắp thứ ăn cho San Nương. Ngược lại San Nương gắp khối bánh sữa đưa tới bên miệng nhũ mẫu, cười híp mắt : "Có người ăn chung mới có hương vị, nhũ mẫu cũng dùng miếng ."

      Nhũ mẫu hết cách, đành phải dùng miếng.

      Đáng lẽ dưới dạy dỗ của lão phu nhân, khi ăn cơm cho chuyện, nhưng lúc này San Nương giống như quên mất phép tắc trong thời gian qua vậy, vừa ăn, vừa lừa nhũ mẫu hỏi thăm chuyện bà về nhà.

      May mà Lý ma ma lòng muốn giấu nàng, mới bị nàng dụ ra cái gì.

      Chẳng qua Ngũ Phúc ở bên cạnh khỏi có chút nhịn nổi, thừa dịp nương chú ý, lặng lẽ lấy ngón tay chọc chọc lưng Lý ma ma.

      Do đó, lúc này Lý ma ma mới nhớ ra chuyện lớn kia, vội vàng để đũa xuống, nghiêm mặt hỏi:

      "Gần nhất rốt cuộc nương làm sao vậy? Bệnh ư? Trước đây cho dù nương bị bệnh, cũng dễ dàng xin nghỉ ngày, hôm nay rốt cuộc bị làm sao? chịu học cũng thôi , dù sao nữ tử thi trạng nguyên gì, nhưng ngay cả thỉnh an lão phu nhân cũng lười , vậy hơi quá mức rồi đấy! Hơn nữa trước kia nương cáo ốm thỉnh an, lão phu nhân đâu so đo, lúc này chuyện Xuân Thưởng Yến, lão phu nhân vẫn còn nhớ kêu nương, có thể thấy trong lòng lão phu nhân vẫn rất thích nương. Chẳng qua, khi Thập Tứ nương thế, sao nương thanh minh cho bản thân câu? Trái lại khiến lão phu nhân hiểu lầm nương..."

      Ngũ Phúc ở bên cạnh lại nhịn được lườm cái. Nàng biết ngay nhũ mẫu nỡ chỉ trích nương nửa câu mà! Lời đau ngứa như vậy, nương nghe lọt mới lạ!

      Cho nên nàng nhanh chóng cướp lời: "Đúng đúng! Đây là Xuân Thưởng Yến đó! Các nương khác có cướp bể đầu cũng chẳng giành được cơ hội, lão phu nhân cố tình cho nương, nương lại thèm để bụng..."

      Lúc Thập tứ nương thế, lão phu nhân nhìn chằm chằm nương các nàng mãi, chính là cho nương cơ hội thanh minh, nhưng nương các nàng chỉ chẳng câu nào, còn tựa lưng vào ghế cười lười biếng —— đừng là lão phu nhân, nàng nhìn còn thấy tức ấy!

      "... Lão phu nhân tức giận mới lạ!" Ngũ Phúc thở phì phì kết án phân trần.

      Nửa tháng nay, tính toán số lần Thập tam nương vì lười nhác mà ngỗ nghịch lại lão phu nhân, chắc hẳn hai bàn tay cũng đếm xuể. Mặc dù trông mặt mũi lão phu nhân hiền lành... Được rồi, cũng chỉ là ‘trông’ mà thôi!

      "Rốt cuộc người nghĩ gì đó?"

      Trong mấy người, vẫn là Tam Hòa chững chạc nhất, bưng sữa dê đưa tới tay San Nương, giọng hỏi.

      San Nương bưng sữa dê lên chậm rãi thưởng thức ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn hai nha đầu trước mắt. Nhũ mẫu nàng có thể khẳng định, cho dù nàng có sa sút cỡ nào, nhũ mẫu cũng theo nàng. Còn hai nha đầu này nàng nắm chắc.

      Tam Hòa thận trọng, luôn luôn nhiều lời, nhưng nàng ấy mới xác thực là người hiểu lòng mình nhất, bản thân muốn gì luôn luôn nhất. Cho nên ban đầu khi nàng xuất giá, Tam Hòa cũng chọn làm nha hoàn hồi môn của nàng, mà chọn thanh mai trúc mã bán hàng rong có quan hệ trong phủ làm hôn phu. Mặc dù cả đời có đại phú quý gì, song tình cảm phu thê tốt đẹp, coi như bình an vui vẻ đời.

      Về phần Ngũ Phúc. Nha đầu ấy miệng lưỡi chua ngoa, nhưng lòng đậu phụ, mặc dù nhìn rất lợi hại, kỳ thực trong xương có chút miệng hùm gan sứa, gặp phải người lợi hại hơn lập tức nguyên hình. Song chỗ tốt của đứa này là chưa từng ôm ý xấu, cho dù trong đầu có ít tâm tư, cũng vì lợi ích của mình mà cố tình hại người. Có lẽ chính vì suy nghĩ lương thiện của nàng ấy, nên cho dù theo nàng làm nha hoàn hồi môn, cuối cùng Ngũ Phúc cũng được gả cho người tốt, là đầy tớ nhà quan theo Viên Trường Khanh, làm ‘phu nhân’ có sản nghiệp.

      Chẳng qua, nếu cả đời này nàng ấy vẫn chọn theo nàng, chỉ sợ có vị hôn phu như vậy. Bởi Hầu San Nương phát thệ từ lâu, cả đời này, bao giờ có bất kỳ liên quan nào tới Viên Trường Khanh nữa. Về phần ‘Viên môn Hầu thị’ kia, ai thích làm, nàng tham dự!

      "Suy nghĩ của ta à..." San Nương cầm chén sữa dê nóng hổi, đôi mắt lá liễu cong cong như vầng trăng khuyết, " với các ngươi, kỳ hôm qua ta hề dối, ta cảm thấy gần đây hình như ta bất thường lắm, đầu óc giống như bị rỉ sét, động não nổi, cho dù lão phu nhân đưa ta về, ta cũng còn cách nào, chỉ có thể chấp nhận số phận. Ngược lại là các ngươi, các ngươi có ý kiến gì? theo ta nhiều năm vậy, mắt thấy ta có tương lai rồi, nhưng ta muốn cản trở tiền đồ của các ngươi, nếu có ý kiến gì cứ việc với ta, ta giúp được nhất định giúp các ngươi."

      Lời còn chưa dứt, hai nha hoàn nàng nhìn vẫn chưa có biểu cảm gì, ngoài cửa chợt truyền đến trận động tĩnh . San Nương xoay đầu lại, liền thấy hai nha hoàn khác của nàng, Song Nguyên và Tứ Hỉ đứng song song ngay cửa, mặt Song Nguyên hơi đỏ bừng, ánh mắt Tứ Hỉ lóe lên.

      "Chao ôi, các ngươi về rồi!" San Nương cười vẫy vẫy tay, "Đúng lúc lắm, mau tới đây mau tới đây, may mà các ngươi về kịp, nếu ta phải chuyện với từng người, phiền toái quá. Ta nè, các ngươi có tính toán gì ? Ta đoán nhiều nhất là sáng mốt, mẫu thân ta hẳn phái người tới đón ta."


      *Giường La Hán
      [​IMG]
      [​IMG]

      *Bánh sữa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :