1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ô, dẹp loạn 12 sứ quân

    2. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Chị nữ 9 lười dã man, mấy ng này cứ kiếm chuyện cho chỉ làm hoài :)) Còn Lâm Như Trĩ kiếp này giống fan hâm mộ theo đuôi chị nữ 9 ghê ^^
      TamaPLạcLạc thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      san nương lười và sợ phiền toái nhưng sao tránh đc
      LạcLạc thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Chờ tới lúc vị Viên Trường Khanh nago đó sa lưới tình xem có còn đủ tỉnh táo để mà lựa chọn hay là tìm cách lừa vợ vào tay.
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 28: THIỆN CHÍ GIÚP NGƯỜI
      Editor: Shiyu
      Sau trận mưa xuân, hàng cây xanh hai bên bờ sông Lạc Mai trông mướt mát hơn ba phần, hắt bóng xuống sông Lạc Mai như khối ngọc bích trôi lơ lửng.

      Khối ngọc bích chập chờn xao động bởi con thuyền buồm. Chỗ mũi thuyền có văn sĩ mặc áo trắng đứng đón gió; nơi đuôi thuyền có tiểu đồng tóc để chỏm cong mông xem xét động tĩnh của bếp trà —— Trong mắt người đường, màn này giống như bức tranh thủy mặc xinh đẹp. Chỉ trừ…

      Văn sĩ áo trắng kia ngửa đầu, vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm điểm đen nho bầu trời.

      Đúng lúc đó dưới bầu trời sáng trong, xanh ngắt bỗng vang lên tiếng kêu dài, điểm đen bay lượn đột nhiên quay lại, bay về phía sau chiếc thuyền.

      Vị văn sĩ áo trắng hoàn toàn quên mình thuyền, nhịn được xoay người đuổi theo điểm đen kia, rốt cuột suýt đụng trúng cột thuyền.

      Cũng may người hầu trung niên từ khoang thuyền kịp thời duỗi tay đỡ ông.

      “Lão gia coi chừng!” Người hầu bất đắc dĩ lắc đầu, rút tay rồi quay lại khoang thuyền.

      Nhà đò thấy thế nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua điểm đen kia, cười : “Là chim ưng đó. vài năm thấy chim ưng trong núi bay ra rồi.”

      "Đây phải là..." Văn sĩ vừa há mồm muốn trả lời, chợt nghe được cách đó xa truyền đến tiếng huýt sáo.

      Theo tiếng huýt sáo, con ưng bay xa đột nhiên quay về, sau đó thu cánh lại, như mũi tên từ trung lao thẳng xuống.

      Văn sĩ giật mình vịn cột thuyền, nghiêng đầu nhìn về hướng huýt sáo.

      Chỉ thấy bờ, chỗ cầu gỗ để phụ nhân dễ dàng giặt đồ có thiếu niên ngẩng đầu nhìn con chim to đáp xuống.

      Lúc con ưng đến gần, thiếu niên cười ha ha, ném cá trong tay lên trung. Chim to xoay người bắt được cá , sau đó sà xuống thân cây cách đó xa, cúi đầu mổ ăn.

      Văn sĩ áo trắng thấy vậy, đột nhiên dùng sức vỗ cột buồm, chỉ về phía thiếu niên kia tiếng động ra hiệu với nhà đò.

      Nhà đò này theo văn sĩ áo trắng gần nửa tháng nên hiểu ý, chuyển bánh lái, thuyền về phía thiếu niên.

      Mà văn sĩ thuyền quan sát con chim ưng cây chớp mắt.

      Chim ưng hình như còn chưa trưởng thành, lông vũ màu trắng xen lẫn vằn sọc, mặc dù hình thể lớn nhưng đâu đâu cũng lộ ra khí thế hung hãn.

      Văn sĩ chỉ lo nhìn ưng lại chú ý thuyền bọn họ đến gần thiếu niên phóng ưng.

      Thiếu niên phóng ưng cũng nhìn chim ưng, nghe thấy tiếng nước phía sau, quay đầu lại thấy con thuyền lao về phía mình, nhất thời sợ đến mức lập tức kêu to: “Này, này, này!”

      Văn sĩ mới thu hồi tầm mắt chim ưng , nhìn thiếu niên bờ.

      Lúc này ông mới chú ý, thiếu niên kia phải là người luyện ưng, từ y phục tơ lụa màu tím sậm thêu tùng hạc duyên niên là nhìn ra được, đây là vị công tử thế gia.

      Thuyền vững vàng cách thiếu niên ba bước ngừng lại. Văn sĩ chắp tay cười với vị thiếu niên bị dọa sợ kia: “A, xin lỗi, xin lỗi,” sau đó chỉ con ưng ngọn cây hỏi: “Xin hỏi công tử, đây là Hải Đông Thanh sao?”

      Thiếu niên kinh ngạc nhướng mày, quan sát văn sĩ từ xuống dưới, vừa ngước cằm vừa cao ngạo : “Ngươi cũng biết nhìn hàng đấy.”

      "Thế," Văn sĩ lập tức kích động, " biết công tử có chịu bỏ những thứ thích ?"

      Ai ngờ thiếu niên vừa nghe liền phát hỏa, hung dữ chống nạnh quát: “Ngươi dám ngấp nghé Hải Đông Thanh của tiểu gia?”

      vừa dứt lời chợt nghe giọng hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng: “Ta biết, ưng của ta khi nào lại thành của Ngũ gia.”

      Thiếu niên chống nạnh cứng đờ, cười cười rụt cổ cái, ở sau lưng người tới nhe răng nhếch miệng hồi, rồi thong thả quay đầu lại, cười ngây ngô với người tới : “Hai ta phải huynh đệ sao, của ta là của ngươi, của ngươi… hắc hắc, tất nhiên ta cũng có phần.”

      "Phải ?"

      Theo hai chữ ngắn ngủi này, dưới cây liễu rũ bên bờ sông, bên cạnh con tuấn mã màu đen chậm rãi xuất thiếu niên cao gầy.

      Thiếu niên có làn da trắng nõn, mắt đen như mực. Màu da trắng ấy làm nổi bật cặp lông mày đen sẫm, khiến cho đôi mắt vốn sâu thẳm trông càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng.

      cứng rắn trong ánh mắt thiếu niên, đừng là thiếu niên phóng ưng còn trẻ tuổi, dù là văn sĩ áo trắng thuyền cũng nhịn được vô thức chấn động.

      Thiếu niên cao gầy chậm rãi tiến lên, lẳng lặng nhìn thiếu niên y phục lộng lẫy. Sau đó đưa tay ra, cởi bao tay da bảo vệ tay thiếu niên kia, rồi đeo vào tay trái của mình, kế đó xoay người hướng về phía con ưng ngọn cây huýt sáo cái.

      Con ưng nghe tiếng kêu, cũng theo đó kêu tiếng dài, chỉ trong chớp mắt liền vỗ cánh, vững vàng đậu tay thiếu niên. Lúc này thiếu niên mới bước tới bờ sông.

      Thiếu niên y phục lộng lẫy bị vứt lại ngẩn ngơ trận, cho đến khi thiếu niên mang ưng quay lại dưới cây liễu to, đặt con ưng lên bệ ưng yên ngựa, lại duỗi tay cởi dây cương cây, thiếu niên y phục lộng lẫy mới hoàn hồn, nhanh chóng xoay người đuổi theo.

      “Này, sư huynh, sư huynh, tha cho ta lần này , phải do ta thấy A Khôi khó chịu sao? Huynh nhốt A Khôi cả ngày, A Khôi mất hứng.”

      Thiếu niên cao gầy đột ngột dừng động tác cởi dây cương, đứng đó suy nghĩ lát, quay đầu lại : “ cũng đúng, bằng đưa nó về chỗ ngoại tổ của ta, cũng tự tại hơn.”

      "Hả? Á? Đừng mà!" Thiếu niên y phục lộng lẫy kêu thảm thiết, "Coi như ta sai được chưa? Ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đừng đưa A Khôi …”

      Trong khi hai người thiếu niên ở nơi đó dây dưa , văn sĩ áo trắng sớm bảo nhà đò neo lại, lại đỡ tay nhà đò ấy xuống thuyền, vội vàng đuổi theo.

      “Nhị vị công tử, xin chào.” Văn sĩ chắp tay với hai thiếu niên dây dưa .

      Thiếu niên y phục lộng lẫy xoay đầu lại, thấy là văn sĩ áo trắng này, đầu tiên là nhíu mày, đột nhiên con ngươi đảo cái, kéo thiếu niên cao gầy kia, chỉ vào văn sĩ : “Viên lão đại, ông ta muốn mua Hải Đông Thanh của ngươi đó!” Lại , “Ta chỉ thay ngươi thả ưng lúc thôi, ta cũng ngấp nghé bảo bối của ngươi, người ngấp nghé bảo bối của ngươi là ông ta!

      Văn sĩ nhìn ngón tay thiếu niên chỉ vào chóp mũi mình cũng giận, vươn tay đẩy ngón tay của thiếu niên ra, cười với chủ nhân của con ưng: “Cũng thể coi là ngấp nghé. Ta chỉ muốn hỏi chút, đây là Hải Đông Thanh đỉnh đỉnh đại danh ư?”

      Thấy văn sĩ hào hoa phong nhã, lễ độ hỏi, thiếu niên cao gầy giãy khỏi tay thiếu niên y phục lộng lẫy, cũng đáp lễ với văn sĩ: “Đúng thế!”

      “Con này vẫn chưa trưởng thành đúng ?” Văn sĩ nhìn con ưng kệ, nhịn được bước lên bước, lại bị thiếu niên y phục lộng lẫy cảnh giác bước ngang ngăn lại.

      Văn sĩ cười áy náy, lui về sau bước, nhưng hai mắt vẫn vững vàng dán người con ưng, vừa làm động tác giống như cầm bút, : “Ta từng thấy Hải Đông Thanh bức họa của An tiên sinh, đây là lần đầu tiên thấy vật sống. Hóa ra Hải Đông Thanh có thần vận như vậy…”

      Văn sĩ xong, ánh mắt nhìn con ưng dần dần ngây dại.

      Ánh mắt si ngốc này khiến lòng thiếu niên y phục lộng lẫy nổi lên cảnh báo, lui về sau bước, đến bên cạnh thiếu niên cao gầy, thấp giọng : “Lão đại, lão già này đầu óc có vấn đề phải?”

      Mà kỳ , trông văn sĩ kia chỉ khoảng ba mươi tuổi, vả lại mặt mày rất tuấn lãng.

      Nhân phẩm, bản tính như thế khiến Viên Trường Khanh đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc. Đôi mắt của chợt lóe lên, sau đó làm như vô tình kêu tiếng: “Ngũ gia!”

      "Hả?"

      Ngũ hoàng tử Chu Sùng với y phục lộng lẫy và Ngũ lão gia Hầu Phong đồng thời đáp tiếng.

      Hai người đáp xong, hẹn mà kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó cùng nhau xoay đầu nhìn Viên Trường Khanh vừa gọi họ.

      Nét mặt Viên Trường Khanh đầy kinh ngạc, còn kinh ngạc đến mức quên luôn mình muốn gì.

      Vì vậy Chu Sùng nghiêng đầu trừng Ngũ lão gia, : “ gọi ta, ông trả lời cái gì?!”

      Ngũ lão gia ngẩn người, cười giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, ở nhà ta cũng đứng thứ năm.” xong, lại cười cười, chắp tay với hai thiếu niên: “Mạo muội. Chỉ là ở phương Nam chúng ta rất ít khi nhìn thấy con ưng như thế, nhị vị công tử tha lỗi.”

      Suy nghĩ chút, cuối cùng cảm thấy buông tay đáng tiếc lắm, Ngũ lão gia bèn dò xét hỏi thử: “ biết con ưng này…”

      Chu Sùng khách khí : “Đây là quà mà trưởng bối trong nhà tặng sư huynh ta, sao có thể bán cho ông? Huống chi đây là Hải Đông Thanh, là bảo bối có tiền cũng mua được!”

      “A,” Ngũ lão gia lễ phép hạ thấp người, “Quả nhiên là ta mạo muội.” xong, ông lui về sau bước, muốn xoay người rời .

      Lúc này, chợt nghe thấy Viên lão đại hỏi: "Tiên sinh cũng ưng?"

      Chu Sùng cực kỳ kinh ngạc, ngờ Viên Trường Khanh chủ động tiếp lời.

      Ngay cả đuôi mắt Viên Trường Khanh cũng chưa từng cho , chỉ mỉm cười nhìn Hầu Ngũ lão gia.

      Ngũ lão gia cười : "Chẳng qua lúc này vẽ bức tranh ưng, muốn đến gần quan sát chút thôi."

      Viên Trường Khanh thoáng trầm ngâm, : "Con ưng này do trưởng bối trong nhà tặng, thể nhường cho tiên sinh. Bất quá nếu tiên sinh chỉ vì vẽ ưng, ta có biện pháp..."

      "Hả?" Chu Sùng giật mình xoay đầu lại. biết Viên Trường Khanh, nhưng cho tới bây giờ đều phải người nhiệt tình!

      Chỉ nghe Viên Trường Khanh lại : "Sắp tới ta đến học tại thư viện Mai Sơn, nếu như tiên sinh muốn xem ưng, có thể đến thư viện Mai Sơn tìm ta. Ta tên là Viên Trường Khanh."

      Kỳ , chỉ Chu Sùng giật mình, Ngũ lão gia cũng rất giật mình.

      Năm nay, Ngũ lão gia Hầu Phong vừa vặn ba mươi lăm tuổi. Là nam nhân ba mươi lăm tuổi, cho dù làm việc đàng hoàng nhưng cuối cùng cũng là nam tử có tâm trí thành thục. Huống chi ông có sở trường vẽ. Những họa sĩ đều am hiểu quan sát. Mặt mày thiếu niên này trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến Ngũ lão gia cảm thấy, người này là người lãnh đạm. thiếu niên có tâm tính như thế lại chủ động nhiệt tình bày tỏ… Mặc dù Ngũ lão gia biểu ra ngoài, nhưng trong lòng sớm hoài nghi.

      “Chuyện này… quá mạo muội.” Ngũ lão gia cười từ chối, “Vốn cũng do lần đầu ta nhìn thấy Hải Đông Thanh mới nhất thời kích động để thất lễ, ngược lại khiến công tử nhọc lòng. Nếu công tử đến thư viện Mai Sơn học tập, trấn Mai Sơn này cũng lớn bao nhiêu, có lẽ tương lai còn có duyên gặp mặt.” xong, Ngũ lão gia chắp tay, xoay người ngay.

      Sau lưng, Chu Sùng kinh ngạc sờ trán Viên Trường Khanh: “Ngươi sao vậy? Bị bệnh à?”

      Viên Trường Khanh đẩy tay ra, giọng điệu ỉu xìu : “Thiện chí giúp người thôi”, rồi thi lễ với Ngũ lão gia quay lại thuyền.

      Do đó, thuyền và bên cạnh bờ sông, song phương cứ thế nho nhã lễ độ chào từ biệt lẫn nhau.
      Last edited: 20/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :