1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Phiền toái lun tìn tới cửa có tránh cũng k thoát
      thanks bạn nha
      Trịnh Thị Ninh KiềuLạcLạc thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chị muốn nhàn hạ mà nào dc ah, phiền toái tự nó tìm tới rồi kìa
      Trịnh Thị Ninh KiềuLạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 23: Phản bội lừa hứa
      Editor: Meo Moon
      Tiểu bàn tử phòng bị, bị di nương của ôm chặt, khỏi chớp mắt nhìn San Nương.

      Nhưng chỉ thấy tỷ tỷ mình yên lặng lui về sau bước, lại gì thêm, nàng nhướng mày, lạnh lùng nhìn Mã di nương chặn đường.

      Mà ngay lúc này, cửa hông thông tới viện của ca ca Hầu Thụy chợt mở.

      Hầu Thụy đổi xiêm y sạch sải bước ra, trông bộ dáng giống như muốn ra ngoài. Sau lưng còn có nhũ mẫu phí công gì đó, Thúy Y ân cần chỉnh lại vật phẩm bên hông . Ba người họ ai cũng ngờ vừa ra khỏi cửa lại bắt gặp Mã di nương khóc thét, tất cả khỏi dừng bước.

      Mã di nương kia nhận được tin tức, nghe Hầu Quyết theo Đại thiếu gia và Đại nương chung xe về, mặt còn bị thương, vì vậy bà ta hối hả chạy tới xem con trai. Lúc này thấy đương đều ở đây, hai mắt ngấn lệ của bà ta đảo qua, trong lòng Mã di nương liền quyết định – ràng so với San Nương, Hầu Thụy thô bạo kia càng có khả năng đánh người hơn.

      Vì thế, bà ta ôm Tiểu bàn tử khóc lóc nhìn Hầu Thụy : “Đại gia, nhị gia chúng ta có lỗi gì, ngài cứ dạy bảo là được, cần gì phải động thủ đánh người chứ? Còn ra tay ác vậy. Tốt xấu gì cũng là huynh đệ của ngài mà!”

      Hoàng ma ma đứng sau lưng Hầu Thụy tức giận bước lên bước, vừa định mở miệng biện bạch, bị Thúy Y kéo trở về.

      Về phần Hầu Thụy...

      Khi San Nương nhìn sang, chỉ thấy Hầu Thụy đầu tiên là ngẩn người, sau đó vẻ mặt thoáng cứng nhắc, cao ngạo nhướng mày, bên môi treo nụ cười lạnh.

      -- Đây là vẻ mặt giả vờ quan tâm, bỗng dưng khiến San Nương rùng mình.

      Vẻ mặt này, nàng quen thuộc lắm... chỉ từng nhìn thấy trong gương, mà còn…

      ... Nhìn thấy gương mặt con ở kiếp trước …

      ràng là biểu cảm chịu oan ức, nhưng cứ gắng gượng giả vờ sao cả...

      San Nương chợt nhắm mắt lại.

      Cho đến khi hít hơi sâu, nàng mới chậm rãi mở mắt, sau đó lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Hầu Thụy.

      Đến lúc này nàng mới phát , hóa ra nàng và Hầu Thụy có dung mạo rất giống nhau. Lông mày thon dài, đôi mắt dài, chẳng qua Hầu Thụy mười sáu tuổi có đường nét khuôn mặt lộ góc cạnh ràng hơn nàng mười bốn tuổi.

      Kiếp trước, vị đại ca này của nàng có kết cục thế nào nhỉ? Đệ đệ béo của nàng ra sao ta? Phụ thân và mẹ cả nàng sao? Sau đó thế nào? Nàng hoàn toàn biết…

      Kiếp trước nàng quan tâm bọn họ, chỉ vì Viên Trường Khanh thích nàng và nhà mẹ đẻ lui tới, cũng vì Ngũ lão gia đồng ý cửa hôn này, mà nàng lại bướng bỉnh lòng muốn gả. Do đó sau khi nàng xuất giá, Ngũ lão gia cũng cắt đứt liên lạc với nàng...

      Mà lão phu nhân...

      Lão phu nhân từng ở trước mặt chỉ trích nàng là ‘Kẻ vong ân bội nghĩa’, mượn thế lực trong nhà gả cho vị hôn phu tốt, lại chịu mưu lợi cho nhà mẹ đẻ... Khi đó nàng có khổ khó . Người người đều biết phu thê bọn họ rất ân ái; người người đều biết phu thê bọn họ tương kính như tân... Nhưng ai cũng biết bọn họ chỉ ‘tương kính như tân’ thôi ...

      tân khách, nàng có quyền cầu chủ nhân thay nàng làm bất kỳ chuyện gì; Làm chủ nhân cũng vì khách vui vẻ, mà cố hết sức làm những chuyện muốn…

      San Nương lại nở nụ cười khổ sở. Chuyện kiếp trước tuy khiến nàng cảm thấy uất ức, nhưng hối hận và tiếc nuối càng nhiều…

      Nàng hít sâu hơi, đột nhiên xoay làn váy, từ cao nhìn xuống Mã di nương: "Di nương khóc đủ chưa?!"

      Mã di nương ngẩn ra, tiếng khóc kia khỏi bị kiềm hãm.

      Cho nên San Nương lại cười híp mắt : "Ta nghe ý di nương hình như , vết thương đầu Nhị gia là do ca ca ta tạo ra?"

      Mã di nương cả kinh. Mới vừa rồi bà ta nhất thời gấp gáp nên quên béng San Nương còn ở bên cạnh, bà ta chỉ theo thói quen nhìn Hầu Thụy. Đại thiếu gia này ở trong phủ luôn luôn có cảm giác tồn tại, bà ta cách vô tâm, đắc tội cũng đắc tội rồi, nhưng đại nương này…

      Vì vậy bà ta đảo mắt cái, sau đó ôm chặt Tiểu bàn tử, lại bày bộ dạng uất ức đầy bụng mà dám .

      Tiểu bàn tử thấy mẹ ruột rơi lệ cũng nhịn được rưng rưng nước mắt, , “Di nương đừng khóc”, rồi vươn tay gạt lệ cho di nương của .

      Mã di nương kia vốn giả vờ uất ức, nhưng hôm nay thấy con trai quan tâm mình vậy uất ức nhất thời thăng hoa,ôm Tiểu bàn tử càng khóc đến thở ra hơi, giống như hai mẹ con họ quả bị người khác bắt nạt.

      Nhìn hai mẹ con khóc thành đoàn, San Nương ngẩng đầu nhìn trời cười lạnh tiếng, nàng dứt khoát hỏi Mã di nương nữa, mà híp mắt hỏi Tiểu bàn tử: “Hầu Quyết, Di nương đệ hoài nghi vết thương đầu đệ là do đại ca đánh, vậy đệ cho di nương biết, vết thương kia từ đâu mà ra?”

      Lúc trước lão Cửu, lão Thập muốn Tiểu bàn tử lấy trộm tiền của di nương , dám , ra tiền người cũng do lấy trộm trong phòng di nương. Giờ phút này có tật giật mình đâu dám nhắc lại chuyện này, vì thế chỉ có thể nhu nhược cúi thấp đầu, dám ngước mắt lên.

      San Nương vốn thấy Tiểu bàn tử có mấy phần thuần lương, nhưng giờ nàng lại phát , đứa này bị chiều đến duy ngã độc tôn, trong mắt nhìn thấy người khác, cho nên nàng nhịn được cười lạnh tiếng, khẽ quát: “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ nhu nhược, giờ xem ra, ngươi đúng là ích kỷ! Khó trách khi ngươi gặp nạn, người khác muốn nhúng tay giúp ngươi, ngươi chính là bùn nhão thể trát tường! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu mới đúng, di nương ngươi biết chân tướng, đẩy lý do ngươi bị thương lên người ca ca, ngươi làm đệ đệ nên bước ra bảo vệ ca ca, nhưng ngươi lại câu nào, mặc cho người khác vu oan ca ca mình. Có người làm đệ đệ như ngươi hả?”

      Trước đó Tiểu bàn tử bị nàng dạy dỗ trận, sau vì nàng bảo vệ mình mà trong lòng đối đãi San Nương sớm có khác biệt. Lúc này thấy San Nương khinh bỉ nhìn mình, nhất thời chịu nổi khóc lên.

      Mã di nương thấy thế vội ôm Tiểu bàn tử thỉnh tội với San Nương: " nương bớt giận, đều là lỗi của ta, thỉnh nương đừng giận chó đánh mèo với Nhị gia..."

      "Hử, giận chó đánh mèo?!" San Nương giễu cợt tiếng, "Di nương mau ngừng lại , đây là lần thứ ba di nương chọc ta đấy! Ta với di nương chỉ vì giữ chút thể diện cho Hầu Quyết, di nương nên biết tự trọng mới đúng! Dù sao di nương cũng chỉ là người trong phòng lão gia, cho dù ta và ca ca có chỗ nào đúng, cũng tới phiên di nương dạy dỗ bọn ta! Hay Hầu Quyết có cái gì phải, ta mắng, ca ca đánh, cũng liên quan tới di nương, ngươi ở đây bất bình thay cái gì? dễ nghe chút, cho rằng ngươi lòng vì Hầu Quyết, nhưng khó nghe ngươi ở đây chỉ khích bác tình cảm huynh đệ tỷ muội bọn ta! Lùi vạn bước mà , ta và ca ca có dạy dỗ sai, bên vẫn còn lão gia và phu nhân quản mà, liên quan gì tới di nương nhà ngươi?”

      Đúng lúc Mã ma ma nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới.

      Thấy Mã ma ma, San Nương híp đôi mắt thành đường cong như trăng non, nàng cười lạnh. Đây mới là ngày thứ ba nàng về thôi. Nàng vốn nghĩ có thể lười nhác lười nhác, nhưng ngờ lại có người nhìn nổi nàng thanh nhàn! Nàng sợ phiền toái, nhưng như với bọn Ngũ Phúc, phiền toái đến nàng cũng trốn tránh. Huống chi giờ xem ra, Ngũ phòng này từ xuống dưới đều hỗn loạn, nàng để ý nữa, chỉ sợ sớm muộn gì cũng trở thành phiền toái của nàng!

      Nghĩ vậy, nàng cho mẹ con Mã ma ma thể diện nữa, nghiêng đầu nhìn Mã ma ma nổi giận: “Mã ma ma tới đúng lúc lắm! Phu nhân giao nội trạch cho Mã ma ma, nghĩa là tin tưởng Mã ma ma, ngờ ma ma lại lười biếng! Hôm kia Ngô ma ma có , được cho di nương chạy loạn trong sân, ai ngờ hôm nay di nương lại phạm lỗi này, còn chỉ thẳng vào ta và Đại gia chất vấn! Ma ma xem, nên xử lý thế nào?”

      Mã ma ma với Mã Di nương từ lâu, tạm thời nhẫn nại. ngờ mới vừa rồi Phương ma ma tới oán trách trận, bà ta mới biết người bên dưới mượn danh bà ta chọc cái vị ‘sát tinh’ này, giờ đến lượt con mình cũng sơ suất. Bà ta muốn thanh minh cho Mã di nương, lại nghe Mã di nương gào khóc tiếp.

      " nương oan uổng chết ta, ta chỉ đau lòng cho nhị gia thôi..."

      "Câm miệng!" San Nương nghiêng đầu khẽ quát, "Ta chuyện với ma ma, đâu tới lượt di nương chen miệng vào?!"

      San Nương lại xoay đầu cười lạnh với Mã ma ma: "Ma ma quản việc nhà lâu năm, tất nhiên biết quy củ trong phủ. Ma ma nhìn nhà người khác , di nương nhà người ta đều ngoan ngoãn canh giữ trong viện của mình, đâu dám lung tung càn quấy! Nhưng mặt mũi di nương nhà chúng ta còn lớn hơn nhà người khác, cả ngày chạy loạn trong nhà , còn khích bác gây thị phi, ngay cả hai vị tiểu gia và ta cũng để vào mắt, dám tùy tiện chỉ trích dạy dỗ! Ta biết ma ma bận rộn, còn phải quản lý chuyện phân phó viện cho hạ nhân, nhưng việc có nhiều hơn nữa cũng nên phân biệt chuyện quan trọng và thứ yếu. Cho dù sức ma ma có hạn, tốt xấu gì cũng phải biết ủy quyền, giao bớt chuyện ma ma có thời gian quản hoặc muốn quản cho người khác, chứ đâu có đạo lý vì lười biếng của các ngươi mà ta và ca ca đệ đệ chịu uất ức được!”

      Từ khi Mã ma ma tự quản lý tới nay, chưa từng chịu nhục nhã trước nhiều người như vậy, giờ bị đại nương bắt được nhược điểm, bà ta chỉ có thể đỏ mặt, lắp bắp hồi, biện luận chuyện phân viện bản thân cũng biết.

      San Nương cười lạnh, "Tây Dương có câu ngạn ngữ,'Người muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó’. Ma ma quản việc nhà, nên cảnh giác cao độ, có chuyện ma ma biết là có thể miễn lỗi lầm! Ma ma ở chỗ này tranh cãi đúng sai với ta, thà nghĩ cách xử trí mớ bồng bông này trước !”

      Mã ma ma bị nàng chặn á khẩu trả lời được, bà ta ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng nhướng mày của đại nương, sau đó cúi đầu nhìn Nhị thiếu gia bị Mã di nương ôm trong ngực sớm nín khóc, và Đại thiếu gia nghiêng người tựa vào tường xem náo nhiệt. Bà ta nhịn được vô cùng bực bội, nghiêng đầu lại thấy Mã di nương chỉ biết khóc to, trong bụng càng bực bội hơn, bèn quát hai tiểu nha hoàn theo di nương: “Còn đỡ di nương trở về! Giữa ban ngày các ngươi dẫn di nương ra ngoài lung tung cái gì? Rảnh rỗi toàn bộ thành ở trong viện cho ta!”

      Bà ta xong, nặn ra nụ cười cứng nhắc, lẩm bẩm câu ai cũng nghe với ba huynh muội San Nương, rồi xoay người theo phía sau Mã di nương rời .

      Bên kia, chỉ nghe Hầu Thụy khẽ cười, dựng ngón tay cái với San Nương, “Quả nhiên được giáo dưỡng từ Tây Viên ra, lợi hại.” – nhưng chẳng nghe được ý câu này rốt cuộc là khen hay chê.

      xoay người, định cất bước ra cửa hông phía Tây, ngờ phía sau vọng lại giọng của San Nương.

      "Ta mới trở về, còn chưa biết hết người trong nhà. Ngươi tên gì? Ở trong viện ca ca ta làm gì?!"

      Hầu Thụy sững sờ, quay đầu nhìn lại thấy San Nương hỏi đại nha hoàn Thúy Y ở trong phòng .

      Thúy Y hoảng loạn hồi, sau đó giương mắt nhìn Hầu Thụy.

      Hầu Thụy và San Nương quả nhíu mày tương tự nhau, cũng đỡ cho nha hoàn của mình, chỉ khoanh tay tựa vào khung cửa hông phía Tây tiếp tục xem náo nhiệt.

      Tính tình chủ tử nhà mình ít nhiều Thúy Y vẫn biết, lúc này thấy như vậy, đành bất đắc dĩ tiến lên, cẩn thận đáp: “Nô tỳ tên Thúy Y, quản trong phòng của đại gia.”

      Mã ma ma vốn xoay người chuẩn bị rời , nghe câu hỏi của San Nương vội vàng xoay người lại bẩm: “Đây là đại nha hoàn nhất đẳng phu nhân cấp cho đại gia ạ.”

      “Hả? Phu nhân cấp?” San Nương cười, nhìn Thúy Y lại : “Tên Thúy Y sao? Nghe tên, ngược lại rất giống với Thúy Kiều, Thúy Vũ gì đó.” Nàng xoay đầu nhìn Mã ma ma cười: “Chỉ nhìn Thúy Y này liền đoán được bộ dáng của Thúy Vũ kia. Khó trách ma ma lại muốn phân Thúy Vũ cho ta làm đại nha hoàn, đa tạ ma ma nhọc lòng.”

      Nàng nho nhã lễ phép gật đầu với Mã ma ma, rồi xoay đầu lạnh lùng nhìn Thúy Y, “Mặc kệ trước kia ngươi hầu hạ ai, nếu phu nhân đưa ngươi cho ca ca, hết thảy phải lấy ca ca làm đầu. Ban nãy khi di nương những lời đó, Hoàng ma ma còn biết qua biện minh cho ca ca, tại sao ngươi lại ngăn cản Hoàng ma ma?”

      Hai chữ ‘nhọc lòng’ đó sớm làm Thúy Y xù lông trong lòng. Mã ma ma tại sao điều nàng ta đến bên cạnh đại gia, vốn là chuyện mọi người ngầm hiểu, giờ bị đại nương ngầm vạch trần, khỏi khiến nàng ta lạnh sống lưng, chỉ siết tay lúng ta lúng túng : “Nô, nô tỳ chỉ… Nô tỳ sợ ma ma và di nương xung đột làm đại gia khó xử…”

      "Sợ đại gia khó xử nên thà để đại gia uất ức, cam chịu làm gì cho đại gia?!” San Nương cười lạnh tiếng, “Khá khen cho nha đầu trung thành!"

      Nàng nghiêng đầu nhìn Hầu Thụy xem náo nhiệt, “Đây vốn là chuyện trong viện của ca ca, ta nên lắm miệng, chẳng qua cuối cùng ca ca vẫn là ca ca ta, ca ca có gì tốt, liên quan đến ta, xem cũng khiến người ta chướng mắt. Nhưng như ca ca , ta từ Tây Viên ra, đối với quy củ gì đó tất nhiên khá coi trọng, nên xin ca ca tha thứ cho ta.”

      Nàng cúi chào với Hầu Thụy, sau đó với đám người Tam Hòa "Chúng ta ", rồi dẫn người của nàng rời khỏi, cũng thèm xoay đầu lại.

      Phía sau, Hầu Thụy nhìn Mã ma ma, từ tựa vào khung cửa đến đứng thẳng người, lại phủi phủi ống tay áo mới xoay người định nhấc chân, bỗng nghĩ tới điều gì đó nên quay đầu nhìn nhũ mẫu của mình : “Đừng đợi cửa ta, hôm nay chưa chắc ta trở về.”

      Hoàng ma ma ngẩn ra. Đại thiếu gia nhà bà luôn làm việc theo ý mình, có khi cả đêm cũng về, nhưng chưa từng chủ động thông báo tiếng, đây là lần đầu tiên đấy…

      Chờ bóng dáng đại thiếu gia biến mất ngoài cửa hông phía tây, lúc này Hoàng ma ma mới quay đầu lại nhìn Mã ma ma.

      Chỉ thấy Mã ma ma nhìn chằm chằm bóng lưng xa của đại nương, khuôn mặt ngựa kia đen đến mức như có thể rỉ ra mực.

      ***

      Buổi chiều, San Nương tắm nhịn được vùi mình trong nước. Nàng phản bội lời hứa rồi. ràng mặc kệ chuyện trong phủ, rốt cuộc nàng cũng nhịn được…

      Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bảo nàng đừng để ý những chuyện nàng ngứa kia, rất khó…

      Thôi, quản cũng quản rồi, bằng loạn cào cào lên, nàng cũng khó sống yên ổn.

      Về phần...

      Lâm Như Trĩ đột nhiên xuất … Kiếp trước nàng biết tồn tại của tiệm đồ gỗ… Tất cả những thứ này có nghĩa là gì?

      Mặc dù San Nương luôn mong đợi đời này tái diễn những chuyện đáng buồn của kiếp trước, nhưng khi nàng chân chính phát chuyện nàng biết khác biệt với kiếp trước, nàng lại nhịn được thoáng hoảng hốt.

      Lâm Như Trĩ xuất giống kiếp trước, thế Viên Trường Khanh sao? có giống kiếp trước ?

      Chỉ mong giống.

      Cũng… mong như vậy….
      Last edited: 16/9/16

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Chậc, chắc chắn là giống rồi :yoyo36: tự dưng nghĩ lại kiếp trước của chị buồn nhở

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Hay quá bạn ơi
      hóng chương mới
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :