1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuki_Ran

      Yuki_Ran Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      29
      ♡▪♡ tình 3S nhảy hố a.
      Nghe đồn S3 nhiều thịt băm ạ

    2. Yuki_Ran

      Yuki_Ran Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      29
      Chị Lạc nhiều hố nha ^ ^

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 16: dạo phố
      Editor: Meo Moon

      Lại sáng sớm hôm sau, Phương ma ma đến từ rất sớm chờ lệnh.

      ra, San Nương vốn định thay đổi lầu của Tú Lâu, nhưng về sau lại nghĩ dù gì cũng động thủ rồi, dứt khoát bố trí lại phen hai lầu theo ý mình . Chỉ là vừa mới về, hành động như thế hơi lớn, cả ngày hôm qua còn chưa thu xếp thỏa đáng, nên sáng sớm tinh mơ Phương ma ma lại đến.

      Lúc Phương ma ma bước vào, chỉ thấy Tam Hòa, Ngũ Phúc, Lục An và Lý ma ma kéo bốn góc bức miêu thú kia, đại nương nhà mình đứngđối diện cắn đầu ngón tay cái, nghiêng đầu đánh giá bức tranh thêu.

      "Ma ma tới sớm vậy." Ngũ Phúc hoạt bát nhất, túm tấm lụa trong tay chào hỏi với Phương ma ma.

      San Nương xoay đầu lại nhìn, cũng chào hỏi tiếng "Chào ma ma", lại tiếp tục nhìn chằm chằm bức miêu thú kia.

      Phương ma ma đến gần cười : "Đây vốn là bảo bối của phu nhân, trông như vật sống ấy.”

      Bức tranh thêu bị Tam Hòa các nàng kéo có chiều dài hơn mười thước, chiều rộng khoảng năm thước. tấm lụa nửa trong suốt có thêu bụi chuối tây xanh tươi. Dưới tán lá chuối, bảy, tám con mèo con lông xù ngã, lăn lộn, bò. Thần thái mỗi con mèo con đều sinh động hoạt bát, trong góc có con bướm bị mèo con dọa bay tán loạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra.

      " nương định làm nó thành bình phong thủy tinh sao? Có cần lão nô kêu người làm thủy tinh đến đo lường ?" Phương ma ma ân cần hỏi.

      Ở tiền triều, thủy tinh này giống như đồng hồ phương tây kia, đều được xem như vật báu sưu tầm, nhưng sau khi trải qua ‘Thánh nguyên cách tân’ của Thế Tổ hoàng đế, Đại Chu học được rất nhiều kỹ thuật từ phương Tây. nay thủy tinh cũng tốt, đồng hồ báo thức cũng được, mặc dù thể là vô cùng tiện nghi, nhưng chẳng phải đồ vật gì mà dân chúng bình thường thể mua nổi. Huống chi bây giờ, Hầu gia nghèo đến mức chỉ còn tiền, cho dù là Ngũ phòng nghèo nhất, muốn đặt mua bình phong thủy tinh gì đó, cũng phải chuyện khó.

      "Chỉ là, " San Nương , " trấn chúng ta có cửa hàng thủy tinh ư? Nếu phải đưa vào thành, biết trễ nải tới khi nào nữa."

      Phương ma ma cười : " nương quá lo lắng rồi, có thư viện Mai Sơn ở đây trấn Mai Sơn của chúng ta rất náo nhiệt đấy! Chưa chắc chỗ chúng ta có mà trong thành có đâu."

      " sao?" San Nương hai mắt sáng ngời, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ trỗi dậy.

      Mặc dù Thập tam nương lớn lên ở trấn Mai Sơn, nhưng là quý tộc xuống dốc, lão phu nhân nhà nàng vẫn giữ quy củ đời trước, thuận theo lời kêu gọi của triều đình, đồng ý để nương các nàng học. Song có nghĩa là lão phu nhân có thể tiếp nhận trạng các nương chỉ dẫn theo nha hoàn liền có thể chạy khắp phố —— ít nhất các nương trong Tây Viên tự do thế.

      Nghĩ vậy, San Nương rốt cuộc cũng thoát được lồng giam kia động lòng trận, chuyển mắt chống cằm : "Thủy tinh còn dễ , chỉ cần đo kích cỡ là được. Điều ta suy nghĩ là nên phối cái đế nào, mặt phải khắc hoa văn gì mới đẹp.”

      “Việc này có khó gì?” Phương ma ma cười : “Tiện đường gọi luôn thợ mộc tới là được.”

      San Nương lại lắc đầu: "Gọi người tới ta sợ cũng . Có thể nhìn thấy vật mới tốt nhất.”

      Phương ma ma kia là ai? Vừa nghe lập tức hiểu ngay, đại nương này lớn lên trong nội trạch, lòng rục rịch muốn dạo phố đây mà!

      Vì vậy phương ma ma thức thời cười : " nương băn khoăn là phải, đều mắt thấy mới là , có lẽ cửa tiệm đồ gỗ hẳn phải có vật. bằng lão nô xin phép phu nhân, sau đó đích thânđi chuyến với nương?"

      Ngũ Phúc nghe xong, lập tức gần như nhảy phắt lên hô: "Ta ta nữa!"

      Phương ma ma cười : " nhọc nương, lão nô chuyến ngay.” xong liền xoay người ra ngoài.

      San Nương lườm Ngũ Phúc dọa dẫm: “Ngươi cẩn thận chút, nếu kéo hỏng bức miêu thú của ta, ta lột da ngươi bổ sung vào.”

      Ngũ Phúc lè lưỡi, cẩn thận nhét tấm lụa trong tay cho Lý nhũ mẫu, sau đó như chú chó săn tiến đến trước mặt San Nương nịnh nọt: " nương muốn dạo phố à? Dẫn em nhé? Lâu lắm rồi em ra phố."

      Tam Hòa giúp Lý ma ma cuộn bức miêu thú cười : “Lần trước giờ nghỉ ngơi, cũng biết là ai la hét tiêu hết tiền tháng này phố Đông nhỉ!” Vừa vừa giương mắt nhìn San Nương.

      San Nương lập tức hiểu ngay Tam Hòa cũng muốn , do đó cười: "Được rồi, khó có dịp chúng ta ra khỏi Tây Viên, đều hết ."

      Lý ma ma lại nhíu mày, khuyên nhủ: "Thế này tốt, có tiểu thư khuê các nào tùy tiện ra đường cả..."

      "Nhũ mẫu," San Nương qua, thân mật kéo cánh tay Lý ma ma cười : “Người xem, toàn là quy củ của tiền triều, nhưng ta nghe , thời tiên đế gia, tiên đế từng dẫn đương kim thái hậu cùng nhau dạo phố đấy, chúng ta có thể tôn quý hơn hai vị kia à?!”

      "Nhưng, nếu để lão phu nhân biết ..."

      San Nương thầm lắc đầu, nhũ mẫu của nàng cái gì cũng tốt, chẳng qua quá nhát gan và sợ phiền phức thôi. San Nương lại cười: “Ta là người ra ngoài, lão phu nhân đâu còn quản được ta. Chỉ cần phu nhân đồng ý có việc gì đâu.”

      Tuy San Nương rất vui với việc rời khỏi Tây Viên, song Lý ma ma luôn cảm thấy nương nhà mình ‘chịu uất ức rất lớn’, lần này thấy nương hào hứng vậy, trong lòng bà mềm nhũn, cũng thêm gì.

      Chỉ chốc lát sau, Phương ma ma bèn cười khanh khách trở lại, bẩm: "Phu nhân đồng ý rồi. Phu nhân còn , nương mới trở về, vốn nên mua thêm ít y phục và trang sức cho nương. nương bằng lòng ra ngoài dạo, có thể Hằng Thiên Tường xem thử, nếu nhìn trúng thứ gì, nương cứ mua về là được.”

      Ở đây San Nương còn chưa bày tỏ gì, Ngũ Phúc chịu nổi hoan hô tiếng, chọc Tam Hòa phải đưa tay vỗ nàng cái, cười mắng: “Còn mất mặt như thế dẫn ngươi nữa!” Mọi người đều cười to.

      Lý ma ma bèn : "Các ngươi , ta ở lại. Phòng loạn quá cũng cần có người trông coi thu xếp.”

      Lục An cũng : "Em cũng , em giúp ma ma trông nhà."

      San Nương ngạc nhiên, ngay cả nàng làm người hai kiếp cũng nhịn được muốn ra ngoài dạo, ngờ Lục An tuổi còn vậy lại có thể nhịn nổi.

      Lục An bị mọi người nhìn đến mức thẹn thùng, nhăn nhó : "Lần trước lúc em nghỉ ngơi, đáng lẽ em có lương tháng đầu tiên sau khi tiến vào phủ, ai ngờ bất cẩn… tiêu hết tiền. Hôm nay theo chân nương ra ngoài, cũng chỉ có thể trông mà thèm, chi bằng .”

      Ngay sau đó Tam Hòa khinh bỉ Ngũ Phúc: "Nhìn Lục An người ta , ngươi cũng tiêu hết tiền, đến lúc đó ta cho ngươi mượn đâu. Tiền của nương đều do ta giữ, cũng cho ngươi mượn!"

      Ngũ Phúc quan tâm cười : "Ta có mua đâu, chỉ nhìn đỡ thèm thôi được hả?" xong lại khiến mọi người cười trận.

      Chờ nhóm chủ tớ lên chiếc xe ngựa to sáu người kiểu phương Tây, Phương ma ma bèn cười : “Nghe gần đây Hằng Thiên Tường mới ra trang phục hè năm nay, chốc nữa nương có thể xem thử. Lại Hằng Thiên Tường này biết buôn bán , đầu xuân năm nay mới mấy ngày ra trang phục mùa hè rồi…”

      Tam Hòa nghe xong nhịn được nhìn San Nương.

      Vốn dĩ Hằng Thiên Tường này là phường chế y ngự dụng trong cung, xiêm y, trang sức đều rất có tiếng trong danh môn thế tộc (Về sau được gọi là hàng hiệu). Mà lúc sản phẩm mới mỗi quý Hằng Thiên Tường ra, đều gửi bức vẽ sản phẩm mới mùa này đến nội trạch của các danh môn nhà giàu trước thời hạn, nên ‘Sản phẩm mới đưa ra thị trường’ trong miệng Phương ma ma, kỳ San Nương ở Tây Viên nhìn thấy từ lâu, còn chọn vài món làm riêng.

      Chỉ là giờ các nàng dọn ra khỏi Tây Viên, những xiêm y làm riêng chưa gửi tới kia có thể đưa tới chỗ nương hay , còn chưa biết.

      Nhìn ánh mắt Tam Hòa, San Nương há có thể . Nghĩ tới những ‘phúc lợi ’ trong Tây Viên được người ta hâm mộ ấy, nàng khỏi mỉm cười, thầm nghĩ: Cho dù chăn heo cũng cần cho heo ăn thức ăn gia súc, chẳng qua heo cũng biết, ăn thứ đó cuối cùng ngày cần nó lấy máu thịt ra trả lại.

      Mà kiếp trước, nàng cũng trả lại cách cam tâm tình nguyện…

      —— Kẻ ngu xuẩn.

      San Nương mỉm cười, cách song cửa sổ thủy tinh chạm trổ nhìn ra bên ngoài.

      Tòa nhà Ngũ phòng nằm ngay cuối hẻm sâu, xuyên qua cuối hẻm là tới bờ sông Lạc Mai. Dọc theo hướng Đông bờ sông có cây cầu đá thông với bờ đối diện. Xe ngựa lên cầu đá, San Nương quay đầu lại nhìn ngõ hẻm sâu nhưng chỉ thấy tường rào nhà nàng gần như lọt thỏm sông Lạc Mai. Trong tường rào được xây dọc theo bờ đê kia, lan can bệ cửa sổ lầu gỗ hai tầng được tạo dáng như mỹ nhân tựa vào, nhìn giống như bay bổng sông Lạc Mai vậy —— Đó chính là tú lâu của nàng, Xuân Thâm Uyển.

      Có lẽ thấy San Nương quay đầu lại nhìn xung quanh, Ngũ Phúc cũng theo đó quay đầu lại nhìn rồi cười : “Tú Lâu của nương đúng là nơi cao nhất xung quanh đấy.”

      “Cao sao, cũng phải đài báo cháy, chẳng lẽ muốn chúng ta báo cháy ư?” San Nương trêu.

      “Lời này thể vậy, mọi người đều ‘đứng cao nhìn ra xa’, Tú Lâu của nương cao hơn những nơi khác, tất nhiên phong cảnh nhìn thấy cũng nhiều hơn nơi khác.” Phương ma ma rất biết lấy lòng cười .

      Cũng đúng. Sống lại đời có điểm tốt, biết nhiều người hơn, điểm xuất phát tất nhiên cũng cao hơn người khác, càng có thể sớm nhìn nguồn lửa ở chỗ nào để thể tới gần.

      San Nương thầm đắc ý cười cười, xoay đầu lại nhìn phía sau nữa.

      Chưa tới canh giờ, San Nương liền hiểu , lúc này nàng đắc ý có hơi nông cạn rồi —— Cho dù người sống lại mười kiếp, nhưng chỉ cần lựa chọn của nàng khác với kiếp trước, kiếp này gặp phải người giống kiếp trước, lời giống kiếp trước, việc làm cũng giống kiếp trước… Mọi chuyện đều thay đổi, chẳng có đạo lý nàng tự cho rằng mình nắm giữ ‘kiếp trước’ nhiều hơn người khác biến hóa.

      Cho nên, thực ra điểm xuất phát của ai cũng cao hơn ai khác.

      *·*·*

      Qua cầu đá, trấn quả nhiên còn náo nhiệt hơn San Nương tưởng tượng.

      Kiếp trước, San Nương chịu ảnh hưởng sâu sắc từ lão phu nhân, trong lòng luôn hướng tới náo nhiệt đường phố, nhưng vì những cái gọi là ‘quy củ’ mà lúc nào cũng đè nén bản thân…

      "Trời ơi!" Tam Hòa ngồi đối diện với nàng đột nhiên che miệng kinh hô tiếng, "Nguy rồi! Lúc này nương ở nhà 'dưỡng bệnh' mới đúng, nếu bị người ta nhìn thấy... vậy phải làm sao mới ổn đây?"

      Lúc nãy hưng phấn vì có thể ra đường khiến Tam Hòa luôn suy nghĩ chu đáo lại quên mất điểm này.

      Nàng mang theo kinh hoảng nhìn San Nương.

      "Có gì tốt," San Nương vẫn tràn đầy phấn khởi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đầu cũng xoay cười : "Vốn dĩ ai cũng biết, ta đâu phải bệnh ."

      "Nhưng..." Tam Hòa ngập ngừng hồi, "Để Tây Viên biết... chung quy tốt lắm..."

      " sao chứ? Dù gì ta cũng muốn vào đó lại." Nàng còn ước gì làm lão phu nhân tức điên thèm để ý tới nàng nữa đấy!

      "Đó là cái gì?" San Nương đột nhiên chỉ vào người bán hàng rong bên đường hỏi.

      Ngũ Phúc ló đầu ra nhìn, cười : "Đó là Thổi kẹo đường[1]. Dùng mạch nha làm. Lấy mạch nha cán, cuốn thành nước đường, thừa dịp còn nóng thổi lên, đợi nó nguội chính là quả bóng đường rỗng ruột. Đệ đệ em thích chơi thứ này nhất..."

      [1] Thổi kẹo đường: tức là dùng đường thổi thành nhiều hình dáng kẹo khác nhau. Loại hình nghệ thuật này có 400 đến 500 năm lịch sử, bắt nguồn ở Dương Châu sau đó mới được truyền đến Bắc Kinh.Được làm từ đường mía hoặc mạch nha đun chảy. Có 2 cách tạo hình, là thổi: kẹo khá mỏng và bên trong rỗng,hai là đun chảy rồi vẽ.

      Tam Hòa thấy Ngũ Phúc theo nương ghé vào cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

      Nàng khác với Ngũ Phúc, Ngũ Phúc thích nghĩ ngợi, chỉ cần gây với nàng ấy, nàng ấy có thể được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng Tam Hòa lại muốn định phương hướng mới tiến tới.

      Lúc trước Tam Hòa tiến vào Tây Viên cũng phải ý của nàng, bởi vì cả nhà nàng đều là nô bộc của Hầu phủ, từ thời tổ gia gia, trong nhà toàn là tôi tớ cấp cao cấp bậc quản , cha mẹ nàng và các ca ca cũng rất được các chủ tử trọng dụng. Cho nên hầu như ai cũng cho rằng, làm con duy nhất trong nhà nếu nàng thể vào Tây Viện hầu hạ, quả thực làm mất thể diện cả gia đình bọn họ… Do đó xuất phát từ bất đắc dĩ, Tam Hòa đành phải kiên trì vào Tây Viên.

      Lúc nàng bảy, tám tuổi theo Thập tam nương, nàng biết , nương nhà mình là người ‘cầu tiến’. theo chủ tử ‘cầu tiến’, kỳ rất vất vả, huống chi trong Tây Viên lại là thế giới giết người vô hình. Cho nên nàng ở Tây Viên sống hết sức cẩn thận, chỉ sợ sơ sảy trở thành cá trong chậu bị vạ lây. Khi đó mặc dù nàng còn tuổi, nhưng nàng lòng ngóng trông nhanh chóng đến tuổi gả ra ngoài, thậm chí ngay cả gả cho ai nàng cũng mặc kệ, chỉ cần có thể thoát khỏi tháng ngày dám lớn tiếng thở dốc kiểu này.

      Nàng cho rằng, trước năm mười tám tuổi nàng chỉ có thể sống như thế, lại ngờ nương nhà mình biết vì sao đột nhiên ‘nghĩ thông suốt’, bỗng dưng lười nhác —— Lấy thông minh của Tam Hòa, tất nhiên nàng có thể nhìn ra nương nhà nàng lòng cố tình muốn ra ngoài , nhưng nàng nắm chắc sau khi nương rời khỏi đây, có thể vì mất mác của hoàn cảnh mà hối hận , dù gì trong Tây Viên thứ có được, phải bên ngoài có thể sánh bằng.

      Vô cùng may mắn là, xem ra nương quyết tâm muốn trở về.

      Vì vậy nhìn cảnh phố xá ngoài cửa xe, Tam Hòa cũng đặc biệt thoải mái mãn nguyện. Bất kể thế nào, lựa chọn của nàng là đúng.

      Về phần Phương ma ma nhịn được quan sát San Nương. Đối với việc nương có chịu trở lại Tây Viên hay , Phương ma ma chẳng quan tâm, bà chỉ quan tâm diện của đại nương có thể rước thêm phiền toái cho bà .

      Mà hôm nay quan sát, xem ra vị này tuy còn tuổi nhưng là người xảo quyệt. Mặc dù xảo quyệt, nhưng lúc ‘nên ra tay vẫn ra tay’ —— Phương ma ma cầu gì nhiều, chỉ cần nương hồ đồ, theo sau lưng Mã ma ma ở trong phủ làm loạn thêm, Phương ma ma cảm thấy thế nào cũng tốt hết.

      Do đó tâm trạng Phương ma ma cũng rất tốt.

      Vì vậy, trong xe ngựa kiểu dáng phương Tây, mặc dù mang theo đủ loại tâm tư khác nhau, nhưng vó ngựa kia lại lộ vẻ hết sức thoải mái.

      *Thổi kẹo đường: Cách 1 là thổi
      [​IMG]
      [​IMG]

      Cách 2: Đun chảy rồi vẽ
      [​IMG]
      [​IMG]

    4. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Chừng nào chị mới gặp nam chính nhỉ?
      Hờ Annh, TrâuLạcLạc thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta tò mò nam chính ghê. hihi. ngóng ~ ing. thanks edit nha. moahhhhhh :038::038::038:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :