1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 13: Đứng ở bên xem náo nhiệt
      Editor: LạcLạc

      Lại San Nương tú lâu, lúc này nghiêng người tựa vào tạo dáng mỹ nhân, khuỷu tay chống lan can, đầu ngón tay theo thói quen đỡ trán, lặng lẽ nhìn tiểu bản tử được nhũ mẫu của nắm tay dẫn .

      Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên nàng tự mình ra tay đánh người, mà còn là ông trời con (tuy rằng đứa bé đó vốn muốn ăn đòn).

      Chẳng qua, từ đứa bé đó, nàng nhịn được nghĩ tới con trai, con mà ngay tên và tướng mạo nàng đều quên bén kia.

      Cho dù quên dáng dấp của hai đứa trẻ, nhưng San Nương lại nhớ , thời điểm lần đầu tiên làm mẹ, thấy đứa khóc đến mức mặt đỏ bừng, nàng luống cuống tay chân suýt khóc theo…

      Khi ấy Lý ma ma từ chức, Viên Trường Khanh cả ngày đều ở trong thư phòng của , tiến vào hậu viện. Lần đầu làm mẹ, lúc đó nàng bị đứa khóc đến nỗi lòng rối bời, đành giao đứa làm sao cũng dỗ được cho nhũ mẫu mang , nàng mình trốn trong phòng nghe tiếng khóc ấy yên lặng lo lắng… Mà đợi đến khi nàng ý thức được, tất cả thành thói quen, bọn chỉ cần vừa khóc là lập tức tìm nhũ mẫu, chứ chưa bao giờ tìm người mẹ ruột này…

      Thời điểm đó, sao nàng ngu xuẩn thế, lại nghĩ ‘từ mẫu lòng hư con’, nên chẳng dám để bọn thấy nàng mềm lòng?! Mà ràng Viên Trường Khanh rất ít khi vào nội trạch, ràng ở trước mặt con đều là dáng vẻ lạnh lùng dễ gần gũi, nhưng bọn lại càng muốn gần gũi với … Còn người mẫu thân suốt ngày nghiêm khắc dạy dỗ chúng như nàng, bọn lại càng…

      Kính sợ tránh xa.

      San Nương thở dài tiếng, đầu ngón tay quét qua phần mét tóc, lòng bàn tay nhàng che mắt.

      Chân như vậy, cho dù cách kiếp, nhưng mỗi khi nhớ tới vẫn khiến nàng chua xót. Chẳng qua, bỏ lỡ vĩnh viễn cũng bỏ lỡ, định trước nàng mắc nợ hai đứa bé kia rồi, cuộc đời này cũng thể bù đắp…

      Dưới lầu truyền đến trận tiếng chuyện trầm thấp.

      San Nương bỏ tay xuống cúi đầu nhìn lại, thấy ngoài cửa tiểu viện nàng, Phương ma ma mặt tròn ấy dẫn theo tức phụ trung niên đứng trước cửa phòng nàng.

      Phía sau hai người là hàng nha hoàn bà tử nối đuôi nhau, mấy người trong đó còn cầm hộp đựng thức ăn.

      Lục An cuốn ống tay áo quét tước đình viện ngẩng đầu lên nhìn lầu, thấy nương gật đầu, lúc này nàng nghiêng người cho người ta tiến vào viện.

      San Nương xuống lầu, Phương ma ma nhanh chóng dẫn người tức phụ kia tiến lên, ngay ngắn hành lễ ra mắt với San Nương. Phương ma ma cười : “Mã ma ma hầu hạ phu nhân, nhất thời thể tới, lệnh cho lão nô tới nghe Hầu nương sai bảo. Lão nô nghĩ nương vừa mới về, chỉ sợ viện này còn chưa dọn dẹp thỏa đáng, bèn dẫn ít người tới cho nương. nương dùng tạm trước, nếu thấy tốt, nương cứ giữ lại ạ.”

      Cũng đúng, San Nương chỉ dẫn theo đám người Lý ma ma trở về. Tuy viện này của nàng lớn, nhưng nếu dựa vào Tam Hòa các nàng quét tước, cũng quá cực khổ.

      San Nương cười khom người, coi như nhận phần tình của Phương ma ma.

      Phương ma ma lập tức chỉ phụ nhân sau lưng cười , “Đây là con dâu của Điền ma ma – nhũ mẫu lão gia cho vinh dưỡng, hôm nay quản lý phòng bếp trong nhà. Vì nương mới về, nên chẳng biết tay nghề của nhà bếp có hợp khẩu vị nương . Người Điền gia thành , dám thất lễ với nương, còn đích thân dẫn người đến đưa bữa sáng cho nương nữa.”

      San Nương chợt nhướng mày, lập tức hiểu ngay. Chỉ e nhị vị này đại diện cho thế lực khác trong phủ phân cao thấp với Mã ma ma rồi.

      “Làm phiền nhị vị.” Nàng cười .

      nương khách sáo.”

      Phương ma ma hành lễ quỳ gối, lui ra sau bước, lúc này người Điền gia tiến lên, cung kính , “ biết nương muốn đặt bữa sáng ở đâu.”

      Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hai người này rốt cuộc mới có chút lễ nghi phép tắc của người hầu thế tộc nên có, khiến San Nương còn trông cậy vào tố chất chuyên nghiệp của người Ngũ phòng nữa bất ngờ nghĩ —— ràng phải toàn bộ Ngũ phòng đều lệch lạc cả.

      San Nương mỉm cười, chỉ xung quanh: “Tối qua vội vội vàng vàng, chỉ thu dọn tạm chỗ mới có thể ngủ được, các ngươi nhìn xem có thể để ở đâu.”

      Nàng và hai ma ma đưa mắt nhìn nhau. Do đó nhị vị liền biết, vị đại nương của nhà mình này cũng phải người đơn giản.

      Song phương đều áng chừng phân lượng của đối phương, sau khi trong lòng hiểu , Phương Ma ma lần nữa tiến lên bước, cười theo : “Vốn chúng lão nô làm tốt, làm nương uất ức. Khi lão nô tới, vừa vặn nhìn thấy cây đào bên cạnh Bát Phong các kia ra hoa, bằng nương dời bước đến đó dùng bữa.”

      “Là Bát Phong các trong hồ nước sao?” San Nương cười, “Ta nhớ lúc còn bé tới đó chơi vớt cá, suýt nữa ngã xuống.”

      “Vâng ạ.” Phương ma ma cười, vừa ân cần tiến lên trước dẫn đường, vừa , “Tuy mảnh vườn này lớn, nhưng lão gia thích làm vườn. Mấy năm nương ở nhà, lão gia lại xây thêm mấy cảnh trí mới đấy. Nếu nương chê, dùng cơm xong, lão nô bằng lòng dẫn nương xem chung quanh chút. Có lẽ dạo vườn hoa xong, viện của nương cũng dọn dẹp gần hết.

      “Thế đa tạ ma ma.” San Nương tất nhiên nhận phần tình của bà. Lại : “Ma ma có thể tìm cho ta mấy bà tử sức lực lớn chút được ? Tiểu lâu của ta mấy năm về, trang trí bên trong đều hợp thói quen, ta muốn dựa theo thói quen nay của ta sắp xếp, bày biện lại.”

      “Việc này có gì đâu,” Phương ma ma cười: “Hôm qua phu nhân nương thiếu cái gì cứ mở khố phòng lấy là được. Đợi lát nữa lão nô điều người tới cho nương, nếu nương còn cần gì, lão nô cùng nương khố phòng chọn thứ cần dùng. Những thứ khác , chứ bảo bối của phu nhân chúng ta nhiều lắm.”

      San Nương nhìn Phương ma ma mím môi cười, rồi cúi người cảm tạ.

      Phương ma ma và Điền ma ma trông hơi trầm mặc ít kia lấy lòng nàng, nàng tất nhiên biết các nàng vì cái gì. Chỉ là, tranh quyền đoạt lợi gì đó… phiền toái lắm, nàng muốn ra khỏi hang cọp rồi lại để mình rơi vào ổ sói đâu! Nàng trở về vốn để bản thân đổi hoàn cảnh sống thoải mái vui vẻ hơn, nếu lại rơi vào những trạch đấu phiền toái này, vậy bằng tiếp tục ở lại Tây Viên cho rồi! Tốt xấu gì ở đó đấu đá cao cấp hơn, lợi ích có được cũng nhiều hơn.

      Bất quá, sợ phiền toái sợ phiền toái, việc này dù sao cũng phải xem Mã ma ma kia làm thế nào. Nếu Mã ma ma có thể thức thời như sáng hôm nay, đương nhiên nàng cũng bớt phiền toái. Song nếu vị đó còn muốn làm khó dễ… Vì sau này còn phiền toái nữa, nàng ngại bây giờ phiền toái chút, vươn tay giúp người ta đổi lại bầu trời của Ngũ phòng.

      Kiếp trước nàng chỉ chiếm được lòng trượng phu, chiếm được lòng con cái thôi, chứ đấu đá, tính toán người ta gì đó, nàng chưa bao giờ sợ cả…

      Nghĩ thế, ý cười nơi khóe môi San Nương bỗng dưng chua chát.

      Quả thực, đấu đá, tính toán người ta gì đó, trước giờ nàng chưa từng sợ, cũng chưa từng thích. Trước đây nàng làm vậy chỉ muốn để cuộc sống của mình và người nhà tốt hơn thôi. Cuối cùng lại rơi vào tình cảnh bị người người oán trách, được chết tử tế…

      Ân hận ?

      Ân hận chứ.

      Hận ?

      Hận.

      Đau ?

      Đau lắm…

      Sau khi, ân hận, căm hận, đau đớn, nàng mới phát , hóa ra cả đời nàng đặt rất nhiều thứ lên người người khác, luôn muốn tìm kiếm tán đồng trong mắt người khác, tìm kiếm an ủi người người khác, nhưng lại quên mất, đời này người duy nhất xoi xói mình chỉ có bản thân… Kiếp trước nàng bất lực rồi, ít ra kiếp này nàng dựa vào người khác khẳng định mình nữa, nàng muốn học cách bớt can thiệp vào chuyện của người khác, học cách bản thân hơn…

      Phương ma ma ở đằng trước dẫn đường xoay đầu lại len lén nhìn Thập tam nương này, bỗng dưng bà rùng mình. Tuy vị kia nở nụ cười ôn hoà, hơi rũ đôi mắt lá liễu xuống, nhưng chẳng biết sao khiến sống lưng người ta ớn lạnh trận.

      “A, đến rồi.” San Nương đứng lại, cách cây cầu đá thất khúc, nhìn Bát Phong các hồ nước, cười : “Trước đây sao lão gia đặt cái tên này cho ngôi nhà gỗ ấy nhỉ?”

      Ngũ Phúc theo chợt nhớ ra điển cố nọ nương từng , lập tức cười, “Lẽ nào là ‘Bát phong xuy bất động, nhất thí quá giang lai'[1]…”

      [1]Bát Phong là 8 cảnh giới ảnh hưởng tới việc tu tâm dưỡng tính của con người, gồm: Được, Mất, Thắng, Thua, Khen, Chê, Vinh, Nhục. Đại ý nguyên câu: Gió thổi vẫn bất động, nhưng chỉ cái rắm thổi qua sông.

      Nàng nhanh miệng quá, bèn bị Tam Hòa kéo cái, nhưng chữ bất nhã kia vẫn bật ra.

      San Nương chợt nở nụ cười, xoay đầu lại nhìn nàng , “Ngươi rắp tâm cho ta ăn sáng đúng ? Thôi, xem ra ngươi cũng đói, vậy trở về giúp thu dọn viện .”

      “Á,” Ngũ Phúc kêu lên, tiến lên trước vái lạy San Nương, cười ngây ngô, “ nương đừng mà, tha cho em lần này , tối qua em tốn rất nhiều công sức, lúc này đói đến dẹt ra rồi.”

      Mấy người cười xong lên cầu đá thất khúc.

      San Nương ngoái đầu nhìn lại con đường lúc đến. Đuôi mắt nàng vừa trông thấy bóng dáng màu xanh chợt lóe lên, trốn vào góc tường. Nếu nàng nhớ lầm, vị đệ đệ hơn nàng bảy tuổi, ông trời con mới bị nàng đánh trận kia mặc xiêm y hình như là màu này.

      *·*·*

      Dùng bữa sáng xong, San Nương khen ngợi tài nấu nướng của Điền ma ma phen. Sau khi hai bên đặt nền móng hữu nghị, Điền ma ma liền ngầm hiểu dẫn người của bà lui xuống.

      Dưới dẫn dắt của Phương ma ma, San Nương dạo vườn hoa , sau đó giẫm hết lượt toàn bộ địa bàn Ngũ phòng.

      Nhân khẩu Ngũ phòng nhiều lắm, chiếm ngôi nhà trong ngõ hẻm dài, ngược lại cũng ở rộng rãi. Từ cổng lớn tiến vào, chính là đại sảnh và hai gian phòng hai bên. qua cửa hông bên cạnh gian phòng phía đông, là khách viện, phòng bếp, viện của hạ nhân và chuồng ngựa. Phía sau đại sảnh là gian phòng khách, xuyên qua phòng khách mới là cửa thùy hoa[2] thông với hậu viện.

      [2] Cửa thuỳ hoa: kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

      Nhưng bình thường hạ nhân muốn các viện, lại bằng lối này, mà cửa hông bên cạnh gian phòng phía Tây.

      Vào cửa hông phía Tây, trước mắt là ngõ phòng cháy chài hẹp. Băng qua phía bên phải ngõ là nhà Tứ bá cách vách; Bên trái lại là cửa hông thông tới các viện Ngũ phòng.

      Vừa tiến vào, viện đầu tiên nhìn thấy đương nhiên là viện của Ngũ lão gia.

      Viện thứ hai, theo lý thuyết nên là chỗ ở của Ngũ phu nhân, nhưng nay là của Hầu Thụy – người ca ca khác mẹ hơn San Nương hai tuổi. Năm nay Hầu Thụy mười sáu tuổi đọc sách ở thư viện Mai Sơn, chỉ có lúc nghỉ mới về nhà.

      Viện thứ ba này là ông trời con Hầu Quyết kia ở. nay Hầu Quyết học lớp vỡ lòng ở tộc học, giờ giấc chặt chẽ. San Nương nghĩ, có lẽ chính là thế nên mới có thời gian nghịch ngợm chung quanh —— Đương nhiên, việc này quan hệ gì tới nàng. Cho dù trông tiểu bàn tử đó như cái đuôi vậy, xa xa theo phía sau nàng suốt cả ngày, nhưng từ đầu chí cuối San Nương chỉ xem như nhìn thấy.

      Lại qua nữa, cũng là cửa thùy hoa.

      Qua cửa thùy hoa, cửa hông thấp thoáng trong dây thường xuân kia thông với viện thứ tư —— nơi này mới là viện của Ngũ phu nhân. Mà Mã di nương ở trong viện phía sau nhà chính của Ngũ phu nhân.

      Lại tiến lên trước nữa là vị trí viện thứ năm, chẳng qua bây giờ chỗ này thể coi như viện đơn độc rồi. Chỗ này hoàn toàn khác với bốn viện nghiêm cẩn đằng trước, phía tây là vườn hoa, trong góc phía đông chỉ nhốt tòa tú lâu hai tầng —— đó là viện của San Nương.

      —— Viện của San Nương tọa lạc ở góc đông bắc nhất của Ngũ phòng. Lại qua nữa là bức tường viện rất cao. Ngoài tường viện là sông Lạc Mai lẳng lặng chảy xuôi.

      Nguyên nhân San Nương lòng muốn quay về, ngoại trừ lão gia phu nhân Ngũ phòng quản việc nhà ra, nàng có thể được tự do ở ngoài, thuận tiện tưởng nhớ tĩnh lặng của tiểu viện này.

      Đợi San Nương giẫm hết địa bàn Ngũ phòng, đúng lúc nghe xong Phương ma ma tường tận công việc các nô bộc quản lý cho nàng biết.

      Trong nhà phu nhân quản , tất cả nội vụ đương nhiên do Mã ma ma ôm đồm. Chỉ là trong cái nhà này, bà ta cũng phải người độc quyền, phía phu nhân chung quy còn có lão gia. Tuy lão gia quản việc nhà, nhưng người theo phe lão gia cũng cần tương lai. Nên mặc dù nhũ mẫu lão gia sớm vinh dưỡng, song mượn gió Đông của lão nhũ mẫu, Điền Đại kia quản phòng thu chi quan trọng nhất trong nhà, Điền đại tức phụ đoạt phòng bếp quan trọng khác từ tay Mã ma ma, còn lại mới là địa bàn của Mã ma ma.

      Về phần Phương ma ma, tuy cũng là nha hoàn của phu nhân, nhưng còn lâu mới đắc thế hơn Mã ma ma ở trước mặt phu nhân. Do đó Mã ma ma bèn phân bà quản lý mấy nha hoàn bà tử lớn , cũng giao hết mọi tạp vụ cho Phương ma ma quản —— Lấy lời của hậu thế , Phương ma ma này chính là ‘Bộ trưởng bất kể bộ phận’, công việc ai muốn quản lý, tất cả đều do bà quản.

      Có lẽ Mã ma ma nghĩ, nếu bà ta và Phương ma ma cùng ra cửa (đều là người của phu nhân), theo lý nên chung con đường. Chỉ tiếc từ lúc ở Tây Viên có thể nhìn ra, Mã ma ma này cực kỳ biết làm người, xem thường Phương ma ma cách lòng với bà ta từ lâu.

      Mà Phương ma ma này, hôm nay chỉ thấy bà có thể cùng Điền ma ma phe với lão gia thỉnh an, là có thể biết tính tình, thủ đoạn của vị này, cũng chẳng cao hơn Mã ma ma kia bao nhiêu. Có điều lúc này thời vận đủ, Mã ma ma ấy dựa vào tác phong mạnh mẽ của mình và phần tình cảm với phu nhân mới áp chế bà được thôi.

      Bất quá, Điền đại tức phụ Điền ma ma kia trông cũng là người thần kì. Tuy thích , nhưng người câm ăn bánh trôi trong lòng hiểu —— Ngược lại hơi giống Tam Hòa, mượn việc niềm nở đưa đồ ăn sáng, sau khi lấy lòng San Nương, vị này cũng vội vàng biểu , mà tặng sân khấu cho Phương ma ma.

      Vâng, San Nương nghĩ vị này phải người tầm thường. vội vàng nóng nảy, biết tiến lui , còn biết làm sao lung lạc hàng ngũ của phe khác, có tương lai!

      —— Đương nhiên, đứng về phía bà chung phe với lão gia, căn cơ cũng vững chắc đảm bảo hơn Phương ma ma.

      Dọc đường được Phương ma ma dẫn dắt, nhận thức nha hoàn bà tử các nơi, thuận tiện cũng để người ở khắp nơi biết ‘đại nương’ này mới trở về. San Nương liên tục gật đầu mỉm cười, trong lòng mạch tự sướng phân tích những hạ nhân trước mắt này. Nàng nghĩ, cho dù nàng tham gia trạch đấu, đứng ở bên xem náo nhiệt cũng tệ. Chỉ cần đừng bắn tung tóe, làm ướt giày nàng là được.

      *Cửa thùy hoa
      [​IMG]

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 14: PHU NHÂN BẰNG LÒNG TỪ BỎ MÓN THÍCH
      Editor: Shiyu

      Tiểu viện của San Nương có cái tên rất thơ, gọi là ‘Xuân Thâm’. Do Ngũ lão gia đặt, còn tự tay đề bằng kiểu chữ triện cổ xưa kia khắc lên cửa tiểu viện. Nhưng bọn hạ nhân trong phủ đều quen gọi nơi này là Tú Lâu – cũng vì là chỗ ở của tiểu thư.

      Tú Lâu này có diện tích lớn, tổng cộng chỉ có hai lầu. Lầu là nơi San Nương nghỉ ngơi, trung tâm lầu dưới là cái sân, hai bên trái phải toàn là sương phòng. Kế bên lầu là tường viện còn có nhĩ phòng[1]. Dưới bậc thềm tam cấp trước lầu là mảnh sân nho , mặt đất lát gạch xanh tinh tế và trải đá cuội thành ít hoa văn ngụ ý cát tường. Cửa viện ở góc đông nam, cạnh cửa trồng lùm cây cao hơn người, vừa vặn có thể ngăn cản những người rảnh rỗi nhòm ngó tiểu lâu.

      [1]Nhĩ phòng (耳房): Căn nhà mà hai bên cạnh còn có thêm hoặc gian sâu vào, độ cao hơn gian nhà chính, giống như nhà giữa có hai lỗ tai vậy, cho nên gọi là nhĩ phòng.

      Có lẽ do kiếp trước San Nương sống quá mức áp lực, kiếp này nàng đặc biệt thích rộng thoáng, vì vậy bèn sai người tháo dỡ hai vách ngăn hai bên cửa, tính lấy những thứ tương tự như bình phong hoặc giá tranh cổ thay thế. Có điều, lúc này trong tiểu viện nàng phát ra thứ phù hợp, Phương ma ma liền đề nghị nàng tìm thử trong khố phòng. San Nương suy nghĩ chút cũng đồng ý.

      ngày trước, phu nhân có từng , mà hôm nay Mã ma ma tạm thời chưa gây chuyện gì, cho nên sảng khoái đưa đối bài[2].

      [2]Tức ‘thẻ đối chiếu’, dùng trúc, gỗ chế thành, bên khắc ký hiệu, chính giữa chẻ ra phân nửa làm thành loại tín vật.

      San Nương theo ma ma quản khố phòng tiến vào khố phòng, còn chưa bước vào chỗ sâu bị vấp bởi đống rương để lung tung ngay cửa kho. Lập tức cuộn vải dệt từ chiếc rương chưa bao giờ khép lại lăn ra phân nửa.

      San Nương cúi đầu nhìn, thấy vải dệt kia mở ra, lại là bức tranh thêu lớn.

      Nghĩ đến phu nhân là người thích thêu, nàng đoán thứ này tám chín phần là của phu nhân, bèn để ý đến ánh mắt thoải mái của bà tử khố phòng, đoạt món bức tranh thêu đó trước khi bà tử vươn tay nhặt.

      Đây là bức tranh trúc mực thêu đơn sắc. Mặc dù lấy cái tên cho oai là ‘Thêu đơn sắc’ nhưng màu sắc đường thêu tuyệt đối chỉ màu, mà từ màu xám nhạt đến đen như mực, khéo léo phối hợp các màu đen đậm nhạt tạo thành bức tranh thêu. Nhìn gần như vậy có thể làm người ta có ảo giác như bức tranh thủy mặc.

      “Đây… đây là Ngọc Tú?” San Nương nhịn được hỏi.

      Kiếp trước lúc thân thể San Nương còn khỏe, từng theo Viên Trường Khanh ra vào hoàng cung. Nàng còn nhớ thái hậu trong cung cũng có bức bình phong tranh thêu thế này, là vật thái hậu thích. Về sau San Nương mới biết ra đó chính là ‘Ngọc Tú’ đỉnh đỉnh đại danh.

      Nghe ‘Ngọc Tú’ vốn là sáng chế của tú nương họ Ngọc tiền triều, bởi vì kỹ xảo đặc biệt, cầu cực cao với màu chỉ nên tú phẩm độc nhất vô nhị như tranh vẽ bằng mực tàu, do đó hết sức được tán tụng tìm kiếm. Chẳng qua, cách thêu này chỉ cầu tú nương có tài nghệ cao siêu, mà còn đòi hỏi tú nương phải có trình độ văn hóa cực kỳ cao thâm, nếu rất khó thể ra hơi thở thư hương đặc trưng của ‘Ngọc Tú’, do đó tài nghệ này rất khó truyền thừa, đến ngày nay hình như thất truyền, gần trăm năm nay thị trường chưa từng thấy qua ‘Ngọc Tú’ chân chính. Chỉ có bức bình phong còn sót lại trong cung thái hậu kia, cũng là đồ cất giữ của tiền triều.

      Mặc dù San Nương có sở trưởng thêu thùa, nhưng từ nàng khắc khổ học tập, cầm kỳ thư họa cái nào biết, thứ khác có thể giỏi nhưng đánh giá vẫn còn thành thạo. Do đó nàng vừa liếc nhìn ra bức tranh thêu này chắc chắn phải xuất phát từ tay tú nương, linh khí lưu chuyển trong bức thêu trúc kia còn xuất sắc hơn bức Ngọc Tú trong tay thái hậu mấy phần.

      “Đây là phu nhân làm?”

      Bà tử trông coi khố phòng hề che giấu mất hứng của bà ta, đưa tay lấy bức tranh thêu tay San Nương, sau khi cuộn gọn gàng lại bỏ vào rương, cũng ngẩng đầu lên, : “Hai ngày trước khố phòng của phu nhân bị dột mưa, tạm thời để mấy cái rương này ở đây, sáng mai chuyển .” Lại tiếp, “Đây đều là bảo bối của phu nhân, nương nếu muốn động vào hãy báo trước với phu nhân tiếng.”

      Khẩu khí bà tử cứng ngắc chọc Ngũ Phúc có tính tình được tốt xù lông, “Bà…”

      San Nương ngăn Ngũ Phúc muốn xông tới lý luận, cười nho nhã lễ độ với bà tử kia: “Là ta vô lễ.” Lại quay đầu với Ngũ Phúc, “Ma ma chỉ tận trung với cương vị công tác của mình thôi.”

      Nàng phải cố tình khoan dung hào phóng, mà nàng có thể nhìn ra được tính tình ma ma này chính là vậy, cũng cố ý nhằm vào mình nàng. thế, nàng lười so đo với người ta.

      Hơn nữa bà tử cũng đúng, vốn đồ của phu nhân chỉ gửi tạm chỗ này, bà phải có trách nhiệm trông nom cho tốt.

      San Nương nhịn được liếc nhìn bà tử kia —— Quả nhiên, Ngũ phòng phải ai cũng như Mã ma ma.

      E rằng chỉ có duy nhất mẹ con Mã thị cùng với thủ hạ của bọn họ mới thế thôi.

      đến cái người này, trước khi San Nương đến khố phòng, Mã ma ma sai người đưa Thúy Kiều khóc sướt mướt xem như là ‘thủ phạm’ xúi giục Nhị gia mạo phạm nương kia đến. Bất quá San Nương nhận, chỉ việc quản gia hẳn là chức trách của ma ma quản , để Mã ma ma xem rồi xử lý là được. Sau đó, Mã ma ma bèn sai người đuổi Thúy Kiều .

      *·*·*

      Hôm nay hơi muộn tí, Ngũ phu nhân Diêu thị ở khuê phòng cầm vài sợi tơ màu đối chiếu giá thêu, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến giọng rất .

      Phu nhân cũng để ý, chỉ cho là Minh Lan, nha hoàn bên người bà trở về nên cũng xoay đầu mà : “Lan nhi qua đây xem giúp ta nào, tại sao ta cứ cảm thấy màu này phù hợp lắm nhỉ.”

      trận tiếng bước chân vang lên, sau đó bóng người nho lọt vào giá thêu.

      Bóng người kia nâng giá thêu lên xem xét, : “Phu nhân muốn tạo bóng mờ bên dưới tảng đá đúng ? Nếu vậy, cần câu nệ màu sắc của mặt đất hoặc tảng đá gần giống nhau đâu, bằng thử màu xanh lá hoặc màu tím than sao?”

      Giọng xa lạ này làm phu nhân kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, bà ngẩn người nhớ ra tiểu nương trước mắt với vóc người cao, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, chính là ‘con ’ mới về nhà của bà - San Nương.

      “Ơ, sao lại là con?” Phu nhân cười định buông sợi tơ trong tay xuống, nhưng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn bức thạch lan mới thêu được nửa giá thêu, xoay đầu hỏi San Nương: “Thêu chút xanh lá hoặc tím than ư?”

      San Nương chỉ bức tranh thêu, “Bên cạnh là hoa phong lan sao? Lá cây phong lan màu xanh biếc, hoa màu tím, đôi khi trong mắt người xem, bóng mờ có thể làm tôn lên màu sắc những món bên cạnh.”

      Ngũ phu nhân Diêu thị nghiêng đầu trầm tư lát, rồi ngẩng đầu cười : “Thử xem !”

      xong, bà để sợi tơ trong tay sang bên, xoay người lại đến cái tủ cao to bên cạnh, tiện tay mở ngăn kéo ra. San Nương theo qua ló đầu nhìn, té ra trong ngăn kéo đặt từng vách nho , toàn bộ đều là sợi tơ màu xanh đủ loại từ đậm đến nhạt, từ xanh nhạt gần như màu trắng đến xanh sẫm gần như mực đen.

      Sau khi Diêu thị chọn ra hai màu trong đó, lại kéo ngăn kéo khác chứa toàn sợi tơ màu tím từ đậm đến nhạt, cũng từ trong đó lựa ra hai màu, kế tiếp quay đầu cười với San Nương còn hiếu kỳ thăm dò bên cạnh: “Chúng ta thử xem!”

      San Nương cảm thấy hứng thú gật đầu cái, liền theo Diêu thị trở lại giá thêu, nhìn bà đem sợi tơ chọn ra đối chiếu với bức tranh thêu. Sau đó, hai người gần như cùng lúc : “Màu tím hợp hơn.” “Màu tím đẹp hơn.”

      Diêu thị cầm sợi tơ chọn trước đó, xoay đầu lại nhìn San Nương: “Con cũng thích thêu à?”

      San Nương xua tay cười : “Phu nhân đừng giễu cợt con, tay con ngốc chỉ có thể bện kết bình an thôi.”

      Diêu thị nhìn nàng, đột nhiên cười: “Ta có thể thêu, cắt may xiêm y nhưng bện được kết bình an.”

      Hai người nhìn nhau, hẹn mà cùng nhau bật cười.

      San Nương : “Mặc dù con biết thêu nhưng có học vẽ vài năm, đối với việc phối màu ít nhiều gì vẫn có chút tâm đắc. Vừa rồi ở khố phòng con nhìn thấy tú phẩm của phu nhân giống như tranh vẽ vậy, có thể thấy được công lực phi phàm. Đúng rồi, thứ này của phu nhân có phải là ‘Ngọc tú’ ?

      Diêu thị kinh ngạc, “Con biết ‘Ngọc tú’ sao?”

      “Từng nghe ạ.” San Nương cười , “Nhưng chưa từng thấy. Con chỉ nghe , thủ pháp của Ngọc tú có thể biến tranh thêu như tranh thủy mặc… Nhưng con nhìn bức thạch hoa này của phu nhân, sao thấy bản vẽ nhỉ?

      “Có chứ!” Diêu thị cười chỉ chỉ bản vẽ thạch lan kẹp kệ thêu.

      Bức vẽ kia chỉ là bức vẽ phác thảo, trông cũng là sản phẩm thông thường thường nhìn thấy thị trường. San Nương từng thấy bản vẽ thế này trong những tập tranh thêu thùa Tam Hòa thu thập. Nhưng bản vẽ vụng về vậy qua tay Diêu thị thêu lại hoàn toàn toát ra thần thái khác.

      San Nương nhịn được : “Bản vẽ này con nhìn thấy người khác thêu qua, nhưng sống động bằng phu nhân thêu.”

      Diêu thị mím môi cười: “Cũng đâu có gì khác nhau, bất quá ta dùng màu sắc tỉ mỉ hơn thôi.”

      “Phu nhân từng bái sư học ‘Ngọc Tú’ ư?” San Nương hiếu kỳ hỏi.

      “Đâu có sư cho ta bái.” Diêu thị cười , “Có điều khi còn trẻ ta thích cái này, về sau ở nơi khác nhìn thấy hai bức Ngọc tú, bèn mày mò học. Về phần mấy bức thêu này của ta có phải là ‘Ngọc tú’ khó lắm.”

      “Nhất định phải!” San Nương , thậm chí nàng nghĩ, với tài nghệ của Ngũ phu nhân, chừng còn xuất sắc hơn bức Ngọc tú trong cung thái hậu. “Tự mình mày mò có thể thêu được như vậy, phu nhân đúng là khéo tay!”

      tán dương của nàng ngược lại làm Diêu thị cảm thấy được tự nhiên, cười : “Cái gì khéo tay chứ, chỉ là trò vui dùng để giết thời gian thôi.”

      “Cho dù giết thời gian, có thể làm được như phu nhân cũng là rất giỏi rồi.”

      Diêu thị cười : “Người khác chưa chắc làm được. Coi như tranh thêu của ta trông khác với người khác, cũng chỉ vì ta tốn tâm tư phối màu hơn người ta à.”

      Trong lòng San Nương khẽ động, đột nhiên nhớ đến kiếp trước, lúc con học hành tốt, nàng thường dùng câu kia dạy dỗ con , “ đời này có gì làm được, chỉ có chịu để tâm làm thôi…”

      Kiếp trước, khi bọn trẻ còn , lúc nào nàng cũng cầu nghiêm khắc, xoi mói đủ điều, dứt khoát chịu tiếng “Tốt” đơn giản. Nếu khi đó nàng có thể như tại, học cách khen điểm mạnh của người khác, có phải

      Nàng dùng sức lắc đầu, hòng lắc rơi những thứ ‘nếu như…’ thể nào xảy ra kia, chỉ bản vẽ kệ cười : “ ra có thể , người khác dùng bút mực để vẽ tranh, còn phu nhân dùng châm và sợi tơ vẽ tranh đấy.”

      Mặc kệ khen người ta tình hay giả dối, người được khen đều cảm thấy rất vui vẻ. Cho dù Diêu thị quanh năm ru rú trong khuê phòng gặp ai, cũng trốn thoát chút hư vinh ấy. Vì vậy bà cười lắc đầu, đột nhiên đưa tay véo má San Nương, : “Tiểu nịnh hót, mới vào ngừng ngon ngọt, có chuyện gì xin ta à?”

      Lúc này nha hoàn Minh Lan bên người Diêu thị đúng lúc bước vào, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vị chủ mẫu thích thân cận với người khác của mình đưa tay nựng má đại nương mới hồi phủ, nàng khỏi kinh ngạc phen.

      Bên kia, San Nương cười ngây ngô: “Cũng đâu hoàn toàn là nịnh hót. Chẳng qua đúng là con đến xin phu nhân. Đồ của phu nhân đều rất đẹp, nên bị con nhìn trúng, muốn xin phu nhận hai món bảo bối cơ, cũng biết phu nhân có chịu bỏ những thứ mình thích .”

      “Bảo bối gì? nghe thử xem.” Diêu thị dứt khoát buông sợi tơ trong tay, kéo San Nương đến chiếc giường cạnh cửa sổ ngồi.

      San Nương cố ý giả vờ non nớt : “Vừa rồi ở khố phòng, con nhìn thấy hai thứ tốt nhưng bà tử quản khố phòng đó là bảo bối của phu nhân, thể động vào, mà con lại thích quá, chỉ có thể xin phu nhân. Con nhìn trúng hai bức tranh thêu của phu nhân, chẳng qua… hì hì, hơi ngại mở miệng thôi…”

      "Con nhìn trúng cái gì?"

      bức miêu thú thêu hai mặt, bức khác là Lạc Thần đồ của Vệ Cửu Đỉnh…” San Nương ngượng ngùng . Hai bức này đều rất to, cũng biết phu nhân mất bao nhiêu công sức mới thêu thành.

      Quả nhiên, mắt Diêu thị trừng lớn, ngẩn người, bà mới cười : “Ánh mắt con rất tốt, hai bức thêu ấy ta cũng cảm thấy được.”

      “Phu nhân chịu bỏ thứ mình thích ạ?” San Nương xoay người nằm sấp bàn , bắt chước dáng vẻ trẻ con cười ngây ngô nhìn Diêu thị -- quả nàng nịnh hót Diêu thị đâu, mà thực rất coi trọng hai bức tranh thêu đó.

      Diêu thị lại hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi: “Con muốn hai bức tranh thêu đó của ta để làm gì?”

      San Nương đáp: “Phu nhân cũng biết mà, con thu dọn phòng. Vốn con định khố phòng tìm xem có bức bình phong gì đó , lại vô tình nhìn thấy bức tranh thêu của phu nhân. Con bèn nghĩ, chỗ con vừa vặn thiếu bức bình phong treo giữa nhà, nếu phu nhân chịu bỏ thứ mình thích, con treo bức Lạc thần đồ ở giữa nhà ạ.”

      Nàng vừa vừa khoa tay múa chân, “Dùng gỗ Kê sí[3] làm cái khung tinh tế, mặt dùng thủy tinh che đậy, vừa có thể chống bụi vừa có thể bảo quản bức tranh lâu dài.” —— chừng tương lai là đồ gia truyền đấy.

      [3]Gỗ Kê sí: trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực).

      “Còn bức thêu hai mặt kia, con tính dùng gỗ Tử đàn làm bệ, lại khảm thủy tinh hai mặt làm thành bức bình phong to, thể tuyệt vời hơn rồi.”


    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      Mừng quá, có chương mới rồi :)
      LạcLạc thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      k bít bao giờ nam9 mới xh
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15: Giả vờ lỡ tay
      Editor: LạcLạc

      Nhìn Thập tam nương khoa tay múa chân, Ngũ phu nhân Diêu thị nhịn được thoáng run run.

      Trong lúc hoảng hốt, dường như bà nhìn thấy bản thân của nhiều năm về trước, tỉ mỉ thêu khăn muốn lấy lòng kế mẫu của bà, lại bị vẻ mặt có lệ của kế mẫu đuổi

      Ngũ phu nhân chớp mắt mấy cái, nhiều năm trước bóng dáng nhắn lòng muốn lấy lòng người ta, song nhiều lần bị cự tuyệt kia bỗng nhiên biến mất, tiểu nương ngồi trước mặt chỉ khẩn thiết miêu tả dáng dấp bức bình phong trong tưởng tượng của nàng.

      —— Đứa này từ rời nhà, vốn cũng thân với ai trong nhà, hôm nay lại bị lão phu nhân trả về ‘dưỡng bệnh’, có lẽ trong lòng ít nhiều gì cũng sợ hãi, nên mới tìm mọi cách lấy lòng mình như vậy…

      Đột nhiên lòng Ngũ phu nhân đau xót, biết là vì đứa trước mắt, hay là vì bản thân trong ký ức kia.

      “Nghe con trái lại rất thú vị,” Ngũ phu nhân cười , “Con có chỗ dùng chính đáng, cho con đấy.”

      ư?”

      Đôi mắt San Nương sáng ngời, cả người bỗng dưng vắt ngang qua chính giữa chiếc bàn , khuôn mặt nhắn tiến đến trước mặt phu nhân, chọc phu nhân nhịn được nở nụ cười, vươn tay véo chóp mũi nàng, “Ta vốn chỉ thêu thùa giết thời gian, con tìm cho chúng chỗ chính đáng cũng tốt, cũng tính là ta trắng trợn lãng phí đồ đạc.”

      “Chắc chắn rất đẹp ạ!” San Nương , “Nghĩ tới là con có thể tưởng tượng được, làm ra bộ dáng gì nữa cơ. Đến lúc đó phu nhân tới xem, nhất định tệ… A,” nàng nhìn phu nhân, rướn người được voi đòi tiên : “Nếu , phu nhân tặng luôn bức trúc mực cho con luôn . Con nghĩ lấy nó làm trác bính[1], dùng tre làm khuông, đế gỗ chạm khắc, chỉ dùng trúc miệt[2] thắt thành hoa tươi, lại quét lớp sơn đen —— nền lụa trắng, khuông đen, nhất định trông cực kỳ tao nhã.”

      [1]Trác bính: loại bình phong dùng để trang trí bàn.

      [2]Trúc miệt: miếng vỏ tre mỏng và dài, dùng để làm giỏ, sọt, v.v.

      Ngũ phu nhân nghiêng đầu tưởng tượng thử, cười : “Nghe quả tệ. Được rồi, cho con luôn.”

      San Nương hoan hô tiếng, cái tay nằm bàn chợt vươn tới đặt lên tay Diêu thị, “Cảm tạ nương!”

      tiếng ‘nương’ này, chỉ khiến Diêu thị lúng túng, bản thân San Nương cũng khó xử hồi. Làm người hai kiếp, cho tới bây giờ nàng chưa từng gọi ai bằng xưng hô này… Có lẽ vì ban nãy ánh mắt Diêu thị nhìn nàng quá dịu dàng, hoặc nàng giả vờ trẻ con đến lỡ tay, cũng chẳng biết sao liền thốt tiếng ‘nương’ ra khỏi miệng…

      Cũng có thể do thuở mất mẹ, thực ra đáy lòng nàng vẫn luôn muốn có mẫu thân…

      tiếng ‘nương’ này khiến bầu khí hòa hợp ban đầu chợt yên tĩnh.

      San Nương ngẩn ngơ chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Diêu thị trở tay khẽ vỗ hai cái lên tay nàng, giống như nghe được tiếng ‘nương’ vậy, cười : “Con mới về nhà, trong nhà cũng chưa kịp thu dọn phòng đàng hoàng cho con, con nhìn trúng những thứ đáng tiền kia, cứ cầm lấy cảm tạ cái gì.”

      Diêu thị vỗ vỗ tay San Nương, xoay đầu lại hỏi nha hoàn Minh Lan vẫn đứng cạnh cửa, “Tiền tiêu vặt hàng tháng của tháng này phát sớm rồi đúng ? nương mới về nhà, phần đó có thể bù ?”

      Lúc này Mã ma ma từ đâu nghe được San Nương tới tìm phu nhân, sớm yên lòng theo đến, nhưng ở bên ngoài nghe rất lâu. Thấy phu nhân hỏi, liền nhân cơ hội vén rèm bước vào, “Tối qua nương mới trở về, hôm nay lại vội vàng thu dọn viện của nương, trong thời gian ngắn vẫn chưa bận bịu xong ạ. Có điều phu nhân yên tâm, dù sao lão nô cũng sai người đưa đến phòng nương. Chẳng qua hôm nay bên người nương chỉ có nhũ mẫu và hai nha đầu nhị đẳng, thêm tiểu nha đầu hữu dụng, e rằng phải mua thêm ít người. Lão nô thấy Thúy Vũ trong phòng phu nhân tệ, là người dụng tâm, bằng đưa cho nương.”

      —— Được rồi, vừa lỗ Thúy Kiều, lúc này lại muốn đưa Thúy Vũ qua.

      San Nương quay đầu cười như cười nhìn Mã ma ma. Mã ma ma này ở trước mặt phu nhân cứ tùy tiện sai khiến nha hoàn trong phòng phu nhân, trắng ra là chỉ muốn cho San Nương xem, bà ta có thể diện ở trước mặt phu nhân thôi.

      “Ma ma đừng thế, ta đâu dám dùng tỷ tỷ trong phòng phu nhân chứ? Việc này cũng quá bất kính với phu nhân rồi,” San Nương ngầm đâm Mã ma ma câu, lại xoay đầu cười với Ngũ phu nhân: “Hơn nữa con cũng cần. Viện kia của con vốn lớn, con lại là người sợ phiền toái, nhiều người quá trái lại thấy thoải mái.”

      Mã ma ma cau mày : “Đó là nương muốn bớt việc, phép tắc nên có chung quy phải có. Tuy trong nhà phô trương bằng chỗ lão phu nhân, nhưng dựa cho quy tắc, bên cạnh nương hẳn phải có đại nha hoàn nhất đẳng mới đúng.”

      Mà chiếu theo quy tắc của Hầu gia, ma ma bên cạnh nương bàn tới, chỉ có nha hoàn mới gồm nhất đẳng và hai nhị đẳng, cùng với tam đẳng có số lượng khác nhau (nhân số cụ thể phải xem địa vị nương đó trong nhà).

      Đương nhiên đây chỉ là lệ của các nương Hầu gia, các nương được nuôi ở Tây Viên lại chịu ràng buộc của quy tắc này. Chẳng hạn như Thất nương đích xuất của đại phòng kia, bên người có tới ba nha hoàn nhất đẳng và tám nha hoàn nhị đẳng. Hay như trước đây khi San Nương ở Tây Viên, bên cạnh cũng có hai nha hoàn nhất đẳng và sáu nha hoàn nhị đẳng. Có điều đầu năm, khi San Nương còn chưa nằm ‘giấc mơ’ đó, Sơ Tuyết – đại nha hoàn khác bên người nàng trúng kế của Song Nguyên, giận dỗi từ chức ra khỏi Tây Viên. Sơ Tuyết cũng phải kẻ đơn giản, lúc gần lại tính kế Song Nguyên lần, tuy Song Nguyên cơ trí thoát được, nhưng hai nha hoàn nhị đẳng khác dưới danh nghĩa của San nương bình thường luôn theo sau Song Nguyên lại trúng chiêu, ‘vì bệnh’ mà dọn khỏi Tây Viên. Bởi khi ấy San Nương lòng muốn về nhà, nên tăng thêm người bên cạnh.

      Mà Mã ma ma nhiệt tình nhét người như thế, ràng phải sợ nàng uất ức.

      San Nương xoay đầu cười : “Quy tắc luôn luôn chết, con người mới là sống. Viện kia của ta chỉ bây lớn, thêm người nhiều có thể ngay cả chỗ đứng cũng có. Ma ma có lòng, thay vì phân nha hoàn nhất đẳng theo thường lệ phân cho ta hai nha đầu nhị đẳng , chỉ sợ các nàng hầu hạ ta còn tận tâm bằng hai nha đầu nhị đẳng ta có nữa.”

      Phương ma ma vốn theo San Nương tới, lúc này cũng theo sau Mã ma ma tiến vào phòng, bèn cười trêu ghẹo, “ nương giỏi tính toán.”

      San Nương xoay đầu, cười với phu nhân: “Con cũng từng nghĩ trong viện cần người, nhũ mẫu của con tất nhiên đổi, nha hoàn nhất đẳng con cũng chẳng cần, phân cho con hai nha đầu nhị đẳng càng hay. Về phần nha đầu Lục An, nâng lên tam đẳng ,” nàng nhìn Mã ma ma và Phương ma ma, “Ngoài ra, viện kia của ta cần thêm hai bà tử thô sử và hai tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà là đủ rồi. Nhiều hơn nữa, quả ngay cả chỗ đứng cũng chả có đấy.”

      San Nương cố tình ung dung cười , Mã ma ma cố tình xụ mặt phối hợp, bất đắc dĩ bên cạnh có Phương ma ma hùa theo, nên khiến bầu khí giảm xuống.

      Ngũ phu nhân Diêu thị ngồi ở bên lẳng lặng nhìn, tâm trạng lại vô cùng kinh ngạc. Bà vốn cảm thấy San Nương tới là để lấy lòng bà, nhưng hôm nay xem ra phải.

      Mấy người tán gẫu mấy câu về viện kia của San Nương, chợt nghe bên ngoài có người tới báo rằng, các nương nhị phòng, tam phòng, tứ phòng sát vách nghe Thập tam nương trở về, phái bà tử tới chào hỏi.

      San Nương xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Diêu thị nhíu chặt mày, nàng biết bà có kiên nhẫn xã giao trong mấy chuyện này, bèn đứng dậy cười : “Nếu tới thăm con, con tiện làm phiền phu nhân nữa, phu nhân cứ bận việc của phu nhân , con xem là được.”

      Diêu thị chỉ mong tiếng này, vội vàng cười : “Được, con .”

      San Nương hành lễ lui ra, khi bước tới cửa, bỗng nhiên Diêu thị lên tiếng, “Nếu con có hứng thú với thêu thùa, lúc Minh nhi rảnh sang đấy.”

      Diêu thị thế, thực ra ít nhiều gì cũng nghĩ tới mình năm đó. Thay vì bà thể thân thiết với San Nương, chẳng thà bà muốn bồi thường năm đó mình bị vắng vẻ.

      Ai ngờ San Nương xua tay cười với bà: “Phu nhân tha cho con , con lười lắm. Trái lại là phu nhân kìa, cả ngày ở trong khuê phòng thêu thùa, mắt cũng sắp chịu nổi, lúc rảnh rỗi phu nhân cứ đến viện của con ngồi chút. Lầu đó của con nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy sông Lạc Hà đấy.”

      Giọng điệu này giống như với trưởng bối, mà càng giống như mời bằng hữu ngang hàng hơn.

      *·*·*

      Thập tam nương ra rồi, nha hoàn luôn giấu mình trong bóng tối bên cạnh cửa mới qua, châm chén trà cho phu nhân, sau đó bèn đến chỗ giá thêu sửa sang sợi tơ.

      Trái lại Ngũ phu nhân Diêu thị hiếm khi lập tức trở lại giá thêu, mà nâng má ngồi bên giường lặng lẽ suy nghĩ tới xuất thần.

      Minh Lan đem từng sợ Diêu thị vừa lấy ra trả trở về chỗ cũ, sau đó xoay đầu nhìn phu nhân vẫn chưa sang đây, kinh ngạc kêu tiếng, “Phu nhân?”

      Trong bốn nha hoàn hồi môn của Diêu thị, chỉ có Minh Lan bày tỏ ràng mình muốn hầu hạ lão gia, cũng muốn xuất giá, cho nên nàng mực theo phu nhân.

      Diêu thị hoảng hốt phục hồi tinh thần, nghi hoặc hỏi Minh Lan: “Ngươi xem, đại nương của chúng ta là hạng người gì?”

      Minh Lan suy nghĩ chút, bèn kể cho phu nhân nghe chuyện sáng sớm hôm nay nhị gia tới ầm ĩ với đại nương, nhưng đưa ra bất kỳ lời bình gì.

      Diêu thị rũ mắt nghĩ hồi, thở dài , “Quả nhiên ta biết nhìn người, còn tưởng nàng là người đáng thương, hóa ra cũng là người lợi hại…”

      Minh Lan sắp xếp sợi tơ, cũng ngẩng đầu lên : “Đáng thương cũng được, lợi hại cũng được, phu nhân mặc kệ nàng ấy . Cuộc sống của ai đều tự mình sống, vốn liên quan tới người khác, chúng ta chỉ đóng cửa sống cuộc sống của mình là được.”

      Diêu thị buồn bực lại thở dài tiếng, “Cũng đúng.” Chẳng qua biết sao tâm trạng lại mất mác.

      *·*·*

      Lại người ta càng lúc càng tụt dốc, càng cường điệu cửa nhà mình cao quý. Tuy Hầu gia này mất tước vị từ lâu, song lòng tự cho mình là danh môn thế tộc, càng xem trọng tất cả lễ nghi phép tắc rườm rà gì đó. Mọi người đều biết San Nương phải bị bệnh , lúc này nghe nàng về nhà ‘dưỡng bệnh’, bọn tỷ muội các phòng đều làm như có tự tay viết thiếp thăm hỏi, còn phái ma ma thích hợp đích thân đến cửa thăm, lúc này phù hợp với lễ nghi, phép tắc của tiểu thư khuê các nên có.

      Hôm qua khi San Nương về nhà muộn, đám người lặng lẽ tới cửa tìm hiểu tin tức, lại về thông báo với chủ tử. Lúc nương các phòng nghiêm chỉnh phái bà tử đưa thiếp tới, là thời điểm mặt trời sắp ngã về Tây.

      ‘Bệnh nhân’ San Nương này tất nhiên có thể cần đích thân gặp những bà tử đó —— Nàng phái Phương ma ma khéo léo ra ứng đối, nhưng những thiếp phúc đáp kia phải cần tự tay nàng viết, mới xem như hợp với cấp bậc lễ nghĩa.

      Mặc dù liên tục than phiền, song San Nương chỉ đành nhịn viết từng thiếp hồi đáp, đợi mọi việc hoàn tất, sắc trời đen ngòm. đêm này có chuyện gì để bàn.

      *Trác bính
      [​IMG]
      Last edited: 10/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :