1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phiếu cơm - Nhất Độ Quân Hoa(97c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 94: Lời dối thiện ý
      Editor: mèomỡ
      (https: //bjchjpxjnh.wordpress.com)
      Bàn chỉ huy lặng ngắt như tờ, thông qua tín hiệu kính bảo hộ truyền tới, mọi người có thể nhìn thấy ràng tình hình bên phía Đường Ngạo. Đường Dực lè chiếc lưỡi kinh khủng ngừng nhào vào cắn. Đường Ngạo chỉ cố gắng né tránh, hạ thủ lưu tình, mỗi chiêu của Đường Dực lại đều trí mạng.
      Nhiều chỗ người bị chất dịch độc ăn mòn. Qua lúc lâu, sĩ quan chỉ huy rốt cuộc cũng lên tiếng: “ thể vì người chết mà hi sinh người sống.”
      Khóe miệng Đường Diệu Thiên giật giật mấy cái, cuối cùng ông đứng dậy, rời khỏi bàn chỉ huy. ai giữ ông lại, dưới tình huống như thế này dù là ai cũng nỡ lòng nhìn tiếp.
      Sĩ quan chỉ huy số 2 kiên quyết ra lệnh: “E1, đừng để những chiến sĩ này hi sinh vô ích.”
      Đường Ngạo vẫn ra tay, virus zombie bộc phát ròng rã hai năm rưỡi, ở lại thành phố bùng phát bệnh dịch, nhìn thấy zombie còn nhiều hơn thấy người, số người giết cũng đếm xuể. Trải qua thực tàn khốc như vậy, vốn tưởng rằng là cực hạn.
      luôn hành động theo lý trí, nhưng lúc này mới hiểu được cái gọi là vũ khí sinh hóa, có thể vô tình đến mức nào.
      !” Lại lần bị Đường Dực đẩy ngã xuống đất, chất dịch a-xít từ khóe miệng ta chảy xuống, xuống trán tạo thành vết sẹo màu đen. Tất cả cố gắng trao đổi của đều vô ích. Đường Dực hề có bất kỳ phản ứng nào, ta ngừng cố gắng giết chết , ăn tuỷ não !
      Gâu Gâu vội vàng nhào tới, hai móng trước của nó cào vào mắt Đường Dực. Đường Dực tức giận ném nó ra xa, đập vào thân cây. Cổ tay phải Đường Ngạo gắn máy cắt kim loại, chỉ cần đưa cổ tay phải cứa vào mắt Đường Dực là có thể cắt nát đôi mắt ta.
      Nhưng nếu làm như vậy, máu ta bắn lên người , cả đời cũng thể nào rửa sạch được.
      ! Đường Dực!” Tất cả cảm giác đau người đều biến mất, Đường Dực đấm phát, bịch tiếng, kính bảo hộ mất tác dụng. Nhân viên kỹ thuật thử mấy lần, cuối cùng bó tay, chán nản : “Thiết bị truyền tin số 1 mất tín hiệu.”
      “E1! Phục tùng mệnh lệnh!” Sĩ quan chỉ huy số 2 lớn tiếng ra lệnh, tai nghe của Đường Ngạo hỏng nhưng chỉ nghe được tiếng vang ong ong mà thôi.
      đứng dậy, máu đầu từ tóc chảy xuống, lưu lại vết màu đỏ tươi. Đường Dực tiếp tục đấm tới, chỉ nghiêng đầu tránh, máu vẩy khỏi tóc, bắn lên kính bảo hộ của E2. Màn hình trước bàn chỉ huy cũng dính vết máu.
      Sĩ quan chỉ huy số 2 quýnh lên, đành kéo Hải Mạt Mạt tới: “ chuyện với cậu ta !”
      Hải Mạt Mạt cắn môi dưới, lâu sau mới khẽ : “Ba , có nghe thấy Mạt Mạt ?”
      Qua lúc lâu, Đường Ngạo rốt cuộc đứng vững vàng, giọng trầm thấp truyền qua tai nghe: “Có.”
      Hải Mạt Mạt khẽ : “ bảo mọi người cùng nhau bao vây tạm thời đánh bác cả bất tỉnh! Đây chẳng lẽ phải chuyện tốt ư, bác vẫn còn sống! Mà chúng ta cũng tìm được bác rồi!”
      Đường Ngạo thở dài hơi, rũ bỏ chán nản: “Ừ.” lập tức chỉ huy mười zombie xông tới, để lại hai con đối phó với đám quái vật quấy rầy.
      cùng mười người hợp sức vây bắt Đường Dực!
      Đường Dực đương nhiên phải đối thủ của họ, kiến nhiều còn cắn chết voi cơ mà.
      ta bị ấn ngã xuống đất, Đường Ngạo từng lính, biết đánh nơi nào để khiến người ta bất tỉnh. giáng đòn xuống, Đường Dực vẫn gào thét, chứ hề hôn mê. Đường Ngạo vội hỏi: “Hải Minh Tiển! Nên đánh vào đâu!”
      Hải Minh Tiển từ đầu đến giờ luôn quan sát cẩn thận Đường Dực: “ giờ chỉ huy thân thể ta phải não mà là hạch thần kinh và túi não, cho nên phản ứng của ta mới nhanh như vậy. Chỉ có điều đó là phản xạ, gần như có năng lực suy nghĩ. Trong balo lưng cậu có thuốc gây tê hạch thần kinh, cậu tạm thời tiêm cho ta hai mũi. Trong máu cậu có thành phần Người Tinh Lọc, cho ta uống chút máu của cậu nữa.”
      Đường Ngạo nhanh chóng tìm được ống tiêm tự động, tiêm cho Đường Dực hai mũi. Quả nhiên Đường Dực giãy giụa dần dần yếu , cuối cùng ngừng hẳn. Đường Ngạo đút máu mình cho ta, cũng biết liều lượng thế nào, dù sao máu ở vết cắt cứ để ta uống hết.
      Tất cả mọi người bên bàn chỉ huy thở phào nhõm, chỉ có Hải Mạt Mạt vẫn dính lấy bàn: “Ba … , đầu cũng chảy máu, băng bó .”
      Đường Ngạo quỳ đè lên ngực Đường Dực, giọng lại vô cùng dịu dàng: “Ừ.”
      Xung quanh, quái vật vẫn ngừng bu đến. Nhưng có Đường Dực, sức tấn công của bọn nó ràng đủ, nhanh chóng bị nhóm Đường Ngạo xử lý hết. Trong bụi cỏ có thể thấy được phần tay chân cụt hình thù kỳ quái, trong khí tràn ngập mùi máu gay mũi. Cả khu rừng nghe thấy tiếng chim hót, yên tĩnh như bị bao phủ bởi luồng tử khí.
      Đường Ngạo tìm cây tùng rắn chắc rồi trói Đường Dực lại. Đám zombie hừng hực lửa giận: “Đợi tìm được thằng khốn Tưởng Hồng Phúc kia, chúng ta phải bạo nát hoa cúc !”
      Bọn họ tức giận mắng.
      Đường Ngạo băng bó vết thương đầu. Cú đấm kia của Đường Dực hề , lắc lắc đầu. Hải Mạt Mạt bị sĩ quan chỉ huy số 2 ôm xuống khỏi bàn, quay lại ngồi vào vị trí của Đường Diệu Thiên. Mọi người nhìn thấy nhưng cũng chẳng ai ý kiến.
      người nhóm zombie lúc này ít nhiều cũng bị thương, Gâu Gâu bị ném vào cây xem ra bị thương . Nó nằm đất liếm lông duỗi chân, ra vẻ hoạt động gân cốt.
      Mọi người nghỉ ngơi lúc đêm cũng khuya. Mấy sĩ quan chỉ huy ai rời , Đường Ngạo cũng đứng lên. Đường Dực còn chưa tỉnh, thế nhưng phải mang theo ta. Ngộ nhỡ ta tỉnh lại lại bị đám người Tưởng Hồng Phúc bắt ổn.
      đút cho Đường Dực uống chút máu của mình, mũ bảo hộ hỏng, liền đội lên đầu Đường Dực, đề phòng dịch a-xít trong miệng ta lên người mình. Sau đó dùng dây leo núi buộc Đường Dực lưng mình.
      Sức mạnh bây giờ người thường tài nào bì kịp, sức nâng cũng gia tăng rất nhiều, vác thêm Đường Dực cũng là gì.
      Đoàn người tiếp tục , trước mặt vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
      Hải Mạt Mạt dựa vào bàn chỉ huy, Gâu Gâu trước dò đường, ngửi trái ngửi phải. lát sau, Đường Dực lưng đột nhiên bắt đầu giãy giụa. Hai sợi dây leo núi ta chỉ giật cái liền đứt.
      Đường Ngạo mắng tiếng, hơn mười zombie thể làm gì khác hơn là cùng xông lên bao vây . Hải Mạt Mạt cũng lo lắng: “Ba, thuốc mê của ba vô dụng rồi!”
      Hải Minh Tiển cũng rất bất đắc dĩ: “ giờ có mẫu máu, ba cũng chỉ có thể ước lượng đại khái. Thuốc tê quá liều ta chết mất.”
      Đường Ngạo và Đường Dực lại tiếp tục đánh cho long trời lở đất, lần này ta càng điên cuồng hơn, mọi người lại thể thẳng tay đánh chết nên vô cùng bị động. Sĩ quan ở bàn chỉ huy dường như vô cùng suốt ruột: “E1, bỏ ta !”
      Đường Ngạo mím môi gì, giờ muốn giết chết Đường Dực, đừng bảo là có mười hai người, cho dù mình cũng có thể làm được. Đường Dực lại nhào tới, sĩ quan chỉ huy số 2 kiên quyết: “Giết ta , mọi người còn nhiều thời gian nữa đâu!”
      Đường Ngạo sao lại biết!
      Máy cắt ở cổ tay phải mở ra mấy lần, cuối cùng cũng hề động thủ. Sơ sẩy chút, đầu lại bị Đường Dực đánh trúng phát, cũng nổi giận: “Con mẹ nó, đủ chưa!”
      Đường Dực xèo xèo mấy tiếng, động tác càng lúc càng nhanh. Mấy chục zombie đồng tâm hiệp lực, vất vả mới lại bắt được ta. Tất cả mọi người nhìn về phía Đường Ngạo, mặc dù nhưng ý rất ràng. ta cứ hôn mê rồi lại tỉnh như vậy, cần chờ đến lúc gặp Tưởng Hồng Phúc, chỉ riêng mình ta cũng đủ khiến mọi người nháo nhào rồi.
      Hải Mạt Mạt nghiêm túc nhìn lúc, đột nhiên hỏi: “Nếu bác do hạch thần kinh và túi não khống chế, vậy cắt đứt hạch thần kinh kia là xong phải ?”
      Hải Minh Tiển bảo nhân viên kỹ thuật phóng đại hình ảnh, nhìn kỹ. Cuối cùng ta hướng hẫn Đường Ngạo cắt đứt thần kinh giao cảm, thần kinh cảm giác của Đường Dực.
      Đôi mắt đỏ lừ của Đường Dực vẫn đảo, nhưng thể nhúc nhích được nữa. Đường Ngạo lúc này lại trói ta, tiếp tục cõng lưng. Trước mặt lại là mảnh đất trống bao la.
      Giống như đầu bị hói mảng vậy, vô cùng bắt mắt.
      đất trống chất rất nhiều bình giống bình gas, Tưởng Hồng Phúc, bản sao Hải Minh Tiển cùng với hai mươi mấy người ngoại quốc hình dáng quái dị đều ở đây. Đường Ngạo vừa thấy Tưởng Hồng Phúc, mắt lập tức giống như dã thú ngửi thấy mùi máu tanh: “Mấy ngày nay trốn đông nấp tây, cực khổ.”
      Tưởng Hồng Phúc hừ lạnh tiếng: “Mày tưởng rằng mày thắng sao?”
      Đường Ngạo lắc đầu: “Trước kia tao cảm thấy giết chết mày mới là thắng, giờ tao nghĩ như vậy nữa. Tưởng Hồng Phúc, mày nên xuống địa ngục !”
      Tưởng Hồng Phúc cười ha hả: “Ngu xuẩn, mày tưởng mày là ai? Có tư cách gì mà phán xét tao? !”
      Bên cạnh Gâu Gâu sủa tiếng, nghi ngờ nhìn về phía bản sao Hải Minh Tiển bên cạnh Tưởng Hồng Phúc. Khi đó vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo kính gọng vàng, dáng người cao ráo, vô cùng lịch .
      nhìn về phía Gâu Gâu, giọng rất dịu dàng: “E9, tới đây nào.”
      Gâu Gâu xù hết cả lông lên, nhìn sủa điên cuồng. Tưởng Hồng Phúc hừ lạnh: “Có nên cho bọn ngu ngốc này kế hoạch của chúng ta ?”
      Bản sao của Hải Minh Tiển đẩy kính, dù giọng hay cử chỉ của đều giống Hải Minh Tiển như đúc: “ , đáng thương, bọn chúng nhất định biết mình bị tổ quốc mình bán đứng.”
      Sắc mặt tất cả mọi người trước bàn chỉ huy đều thay đổi. Họ còn chưa lên tiếng, bên kia Tưởng Hồng Phúc phách lối cười to.
      “Thấy những thứ này ?” chỉ “Bình gas” chất đống đất trống: “Trong đây là độc khí, đúng, phải là bào tử virus. Nó lan truyền qua khí, khi sinh vật hít vào, nó ký sinh trong cơ thể. Dù loài người, động vật, thậm chí thủy sinh vật cũng đều có thể trở thành vật chủ của chúng.”
      Đường Ngạo sững sờ, biết ai trước bàn chỉ huy bỗng thở dài.
      Đường Ngạo đột nhiên : “Các ông sớm biết, đúng ?”
      Hơn mười sĩ quan chỉ huy ai lên tiếng, đầu kia Tưởng Hồng Phúc cười đến vô cùng ngông cuồng: “Tin chưa, chúng mày được phái tới để chịu chết. bình virus này mà mở ra phát tán lây lan cả thành phố. cần đánh nhau cùng đám dân đâu, chỉ cần bọn chúng còn thở chắc chắn lây.”
      Điên rồi … Đường Ngạo còn gì để nữa, Tưởng Hồng Phúc huơ tay múa chân: “Tao rồi, tao thích nhìn mày tự cho mình là thông minh, sau đó lại thất vọng bất lực. Ha ha ha ha. Mày cho rằng quốc gia phái mày tới bắt bọn tao, là để cho bọn mày tiêu diệt tao sao? phải, Đường Ngạo. chứng minh bọn mày có khả năng ấy. Bọn chúng thậm chí ngay cả tình huống cũng cho bọn mày biết.”
      Đường Ngạo gì, trước bàn chỉ huy đột nhiên truyền đến tiếng ấn phím: “Hành động thất bại, kế hoạch Reincarnation, khởi động.”
      Reincarnation, luân hồi.
      Chương 95: Chiếm lĩnh
      Editor: mèomỡ
      (https: //bjchjpxjnh.wordpress.com)
      Cái tay kia cách phím ấn càng ngày càng gần, chỉ cần ấn vào cái nút này, quân đội đợi lệnh bắt đầu hành động. Reincarnation, lại cuộc hủy diệt bắt đầu. Tưởng Hồng Phúc vẫn còn kêu gào: “Thông báo cho cấp của chúng mày, gọi kẻ có thể ra quyết định đến chuyện! Lập tức cung cấp máy bay để bọn tao rời , nếu bọn tao mở bào tử virus, cả cái nước này tiêu tùng hết!”
      Đường Ngạo cắn răng, vẫn lên tiếng. Đám người này quá ngây thơ, càng là những thứ nguy hiểm quốc gia càng để chúng rời . Nếu như lần trước khởi động kế hoạch hủy diệt là vì tình thế đủ nghiêm trọng. Vậy lần này, có thể chạm tới giới hạn cuối cùng rồi.
      Chỉ có điều cảm giác bị bỏ rơi, con mẹ nó khó chịu. mắng tiếng, trong tai đột nhiên nghe thấy tiếng bịch, sau đó là rầm rầm rầm liên tiếp.
      So với đám sĩ quan chỉ huy, Đường Ngạo dĩ nhiên chỉ quan tâm tới người mà thôi: “Hải Mạt Mạt? Xảy ra chuyện gì vậy?”
      Trong tai nghe im lặng hai phút, cuối cùng cũng có người : “Ba … ! Phòng chỉ huy bị chúng ta chiếm rồi!”
      giống như vị tướng quân thắng lợi, tinh thần phơi phới .
      Đường Ngạo: “ … ”
      Trong phòng chỉ huy, mười mấy sĩ quan chỉ huy bị trói gô, nhân viên kỹ thuật sợ tới mức run lẩy bẩy. Hải Mạt Mạt còn xoa xoa đầu ta an ủi: “Đừng sợ, chờ ba … của tôi về tôi mời ăn kẹo, ngoan nhé.”
      Đường Ngạo biết phải gì: “Hải Minh Tiển.”
      Hải Minh Tiển vẫn rất bình tĩnh ngồi ở ghế cố vấn: “Hả?”
      Đường Ngạo có chút tức giận: “Sao trông ấy, để ấy làm loạn thế hả.”
      Hải Minh Tiển chậm rãi : “Tôi trông được, tôi chỉ là tiến sĩ tay trói gà chặt thôi mà.”
      Hải Mạt Mạt vui vẻ: “Ba cố lên! Bây giờ mọi người có rất nhiều thời gian để đánh bại người xấu rồi! Mạt Mạt chờ mọi người về cùng ăn sáng!”
      Giọng kia truyền qua tai nghe, Đường Ngạo hít sâu hơi, vô cùng trịnh trọng đáp: “Được!”
      Tưởng Hồng Phúc hoàn toàn ngờ bọn họ lại dám xông lên trong khi mười mấy thùng khí độc đặt ngay bên cạnh. Đường Ngạo và mười bốn con mất nết ngang nhiên tiến lên. Gâu Gâu xung phong đẩy ngã tên người ngoại quốc cầm súng.
      Tưởng Hồng Phúc liếc mắt nhìn bản sao Hải Minh Tiển, đột nhiên đá bay chốt mở, thùng chứa khí độc lập tức mở ra. Khí độc màu xanh nhạt trong thùng phun ra.
      Nhân cơ hội này, hơn mười zombie chia rẽ được đội hình của chúng.
      Đường Ngạo nhào tới, tay cầm van thùng khí độc vùi sâu vào trong đất, khí thể phun ra ngòai rốt cuộc cũng ngừng lại. Trong tai nghe, giọng Hải Minh Tiển vẫn rất tỉnh táo: “Lửa! Trong balo của các cậu có súng phun lửa. Loại bào tử virus này chịu nhiệt độ cao, 80 độ có thể giết chết chúng.”
      Đường Ngạo luôn thích những tay kỹ thuật có thể đưa ra hỗ trợ thực dụng như thế này. nhanh chóng rút súng phun lửa từ trong balo, đốt hết những khí thể trong khí. Quả nhiên nơi nào bị lửa bén qua, khí thể màu xanh nhạt cũng hóa thành bụi đen.
      chuyển lời Hải Minh Tiển cho những zombie khác, vừa nghe cái thứ bào tử quỷ quái này có thể bị tiêu diệt, mọi người đều hưng phấn.
      Tưởng Hồng Phúc xông thẳng về phía Đường Ngạo, Đường Ngạo cũng khách khí, súng phun lửa trong tay cũng thiêu trụi hơn nửa bộ lông người .
      Tưởng Hồng Phúc giận dữ, gầm thét tiếng lại tiếp tục lên. Hai người xông vào đánh giáp lá cà. Ngay cả đám quái vật cũng địch lại hơn mười zombie Đường Ngạo mang tới, súng của bọn chúng cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
      Những zombie này tức sôi ruột, lúc này càng lưu tình, đấm đánh xuống là có thể giải quyết tên. Bản sao Hải Minh Tiển dần dần lùi về phía sau, Gâu Gâu từng bước tiến tới trước mặt . vẫn cười: “E9.”
      Gâu Gâu lấy đà, đột nhiên nhảy lên, lao thẳng tới mặt !
      Trong lúc hỗn loạn, có ai đó mắng tiếng, nổ súng bắn về phía mười mấy thùng bào tử virus. Khí thể màu xanh lá cây nổ tung, bùm tiếng. Quân đóng quân đợi lệnh gần đó cũng phát ra, phòng chỉ huy bắt đầu vang lên thông báo truyền tin khẩn cấp. Giọng nhân viên kỹ thuật run rẩy: “T2 cầu chuyện.”
      Hải Mạt Mạt nhìn đám sĩ quan chỉ huy bị trói, lúc này để chắc chắn bị lộ. suy nghĩ tẹo, đột nhiên nhấc bộ đàm, sau đó ho tiếng, giọng biến thành giọng của Đường Diệu Thiên: “Phòng chỉ huy theo dõi, tình huống vẫn nằm trong phạm vi khống chế. Tiếp tục đợi lệnh.”
      Đường Ngạo phỉ nhổ, còn lâu mới tin ông già nhà mình ra quyết định như vậy. Hải Minh Tiển cũng hơi nhếch khóe môi. Bên kia do dự chút, cuối cùng đáp tiếng ‘’ rồi ngắt tín hiệu.
      Hải Mạt Mạt vội vàng tranh công: “Ba , Mạt Mạt thông minh !”
      Đường Ngạo cười mắng câu: “Nghịch ngợm.”
      Hải Mạt Mạt chụt cái kêu vào bộ đàm: “Mạt Mạt rất muốn với , nhưng lần này Mạt Mạt thể ở bên . nhất định phải mau trở về, thể vì có Mạt Mạt mà giận đâu đấy.”
      Nụ cười môi Đường Ngạo dần tắt. ra Hải Mạt Mạt sớm biết phải tới đây, đúng ? Mà mù quáng đòi theo. lựa chọn ở lại bên Đường Diệu Thiên thăm dò tình hình, giúp bọn họ ổn định hậu phương.
      Cho dù EQ cao, nhưng suy nghĩ của chu đáo hơn người ta nghĩ rất nhiều. đứa bé phải dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể vượt qua loại kích động này, hiểu. Nhưng thế giới này chí ít vẫn có người vĩnh viễn đứng về phía vô điều kiện.
      Cho dù giàu có hay nghèo khó, cho dù sống chết hay ốm đau.
      Thế giới này quá hỗn loạn và nhiều cám dỗ, vì thế mà tham vọng của chúng ta cũng càng ngày càng nhiều. Danh vọng, tiền tài, sắc dục, hâm mộ của kẻ khác. Nhưng chìm nổi trong bể dục cả đời, khi duyên hoa đào hết, có thể đếm được mấy phần lòng?
      Đường Ngạo đè Tưởng Hồng Phúc xuống đất. Tưởng Hồng Phúc giật mình, từ khi nào mà trong cơ thể người này lại có sức mạnh như bao giờ cạn kiệt như vậy! Sức mạnh ấy gần như đè gãy xương , trợn mắt, những chỗ mặt có lông đều đỏ thẫm. Đường Ngạo gầm khẽ, hai tay ấn mạnh hơn nữa, chỉ nghe rắc tiếng, hai cái cánh tay Tưởng Hồng Phúc bị đè gãy!
      Bản sao Hải Minh Tiển vừa bắt được Gâu gâu, lúc này nhìn sang, vẻ mặt cũng thể tin. Trước bàn chỉ huy, mặc dù sắc mặt Hải Minh Tiển bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm xúc khó tả: “Tiến hóa gene lần ba, đúng là tưởng.”
      Hải Mạt Mạt hiểu những thứ này, chỉ đứng trước bàn cổ vũ cho Đường Ngạo: “Ba đánh , đánh chết ! Người xấu!”
      Đường Ngạo đấm xuống, cả bả vai Tưởng Hồng Phúc cũng bị đánh nát, nhưng kịp thời thu tay. Khí thể màu xanh lá cây bắt đầu khuếch tán, tất cả zombie thèm để ý tới kẻ địch, bắt đầu phun lửa diện rộng. Cây cối cũng bắt lửa.
      Lửa trong rừng lan cực nhanh, chỉ chốc lát sau, cả khu rừng ngập trong lửa. Quân đội phía ngoài phát ra tín hiệu truyền tin khẩn cấp lần thứ hai, Hải Mạt Mạt vẫn bảo bọn họ đợi lệnh.
      Rừng cháy thế này có tốt cũng có xấu. Tốt là khí thể màu xanh lá cây nhanh chóng bị đốt thành tro. Xấu là ở đây có hơn ngàn người vẫn bị trói, mà đám Đường Ngạo vẫn bị kẹt ở trong.
      Tưởng Hồng Phúc mặt như ác quỷ, dốc hết sức lực cuối cùng ôm chặt lấy Đường Ngạo. Đường Ngạo giật đứt hoàn toàn cánh tay . Lúc này mười mấy kẻ ngoại quốc chết cũng bị thương. Hơn mười zombie ra cũng có thể thoát được. Mặc dù dung hợp gene của bọn họ ổn định như Đường Ngạo, nhưng muốn bay ra khỏi khu rừng này là hoàn toàn có thể.
      Địa thế khu rừng khá cao, bọn họ có thể bay. Nhưng thể cứ rời như vậy được, bởi làm vậy tất cả con tin bị thiêu chết ở trong rừng.
      Mọi người đứng trong biển lửa dần lan ra nhìn , lau vết máu ở khóe miệng: “Cứu người, trói họ lại với nhau, có thể mang bao nhiêu mang.”
      Lửa càng lúc càng lớn, rừng khi bốc cháy thể nào khống chế được. Tưởng Hồng Phúc nhân lúc ai để ý còn mang bản sao Hải Minh Tiển chạy trốn. Đường Ngạo đuổi theo: “Tưởng Hồng Phúc, ông đây nhất định phải giết thằng khốn mày!”
      Chương 95: Chiếm lĩnh (2)
      Editor: mèomỡ
      (https: //bjchjpxjnh.wordpress.com)
      Chung quanh biến thành biển lửa, những nhánh cây khô chỉ trong chớp mắt chìm trong ánh lửa và nhiệt độ nóng rực. Đường Ngạo nhảy lên, đè Tưởng Hồng Phúc bẹp dí dưới đất. Bản sao của Hải Minh Tiển biết tiêm cho Gâu Gâu thuốc gì mà giờ Gâu Gâu hoàn toàn mất ý thức, ngủ trong lòng hăn.
      Đường Ngạo đầu tiên là tẩn cho Tưởng Hồng Phúc mấy phát, sau đó phát người Tưởng Hồng Phúc cũng có hạch thần kinh.
      Hạch thần kinh chương tuy phức tạp bằng não nhưng nó đưa ra phản xạ nhanh hơn. Não suy nghĩ, phân tích. Nhưng hạch thần kinh chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi. Cho nên có đôi khi dùng hạch thần kinh khống chế thân thể, tốc độ nhanh hơn dùng não. Ngay cả khi não hoạt động, thân thể cũng vẫn sinh ra phản xạ có điều kiện.
      Đường Ngạo lập tức cắt đứt hạch thần kinh của Tưởng Hồng Phúc. Tưởng Hồng Phúc đau đến mức co quắp cả người. Đường Ngạo lấy hết thuốc mê trong ba lô tiêm cho . rốt cục cũng mất ý thức.
      Hơn mười zombie cứu mấy trăm người, sau đó buộc họ lên người mình, nhảy thẳng từ vách đá cao bảy, tám mét xuống. Cánh xòe ra trong trung, lướt gió hạ xuống đất.
      Đường Ngạo cảm nhận được hô hấp nóng rát, bụi trong khí cũng làm cho người ta hít thở thông. vẫn tiếp tục tới, phía sau đột nhiên có người kéo áo .
      quay đầu, phát Đường Dực cũng tỉnh lại. ta vẫn còn bị trói ở người Đường Ngạo, có hạch thần kinh não ta quả thực thể khống chế thân thể, mỗi cử động đều có vẻ vô cùng khó khăn.
      Đường Ngạo vẫn ngừng bước: “ sao đâu, chúng ta nhanh chóng ra được khỏi đây thôi.”
      Đường Dực mở to hai mắt, đầu lưỡi bị cải tạo thành lưỡi rắn nên thể được tiếng người. ta cố hết sức há miệng thở dốc, lại nổi chữ.
      Đường Ngạo trói cả Tưởng Hồng Phúc lên người, sau đó mới sải bước đuổi theo. Bản sao của Hải Minh Tiển chạy cũng rất chậm, dù sao thể chất của chính cũng tài nào bì được với những tác phẩm của . Đường Ngạo nhanh chóng đuổi kịp , sau đó đạp cho phát ngã lăn xuống đất.
      Đối mặt với tên này, vẫn dám đến quá gần, chẳng may người còn giấu loại thuốc nào đó, bị đánh lén nguy. Đường tổng giờ rất quý trọng mạng sống của mình … Hải Mạt Mạt còn chờ về nhà ăn sáng đấy nhé.
      cướp lại Gâu Gâu từ trong lòng bản sao Hải Minh Tiển, cho vào trong ba lô của mình. Bản sao Hải Minh Tiển thở dốc ngừng, nhiệt độ như thế này sắp vượt qua giới hạn có thể chịu được rồi.
      “Vì sao … Vì sao tất cả các người đều phủ nhận tồn tại của ta? Ta là bản sao nghĩa là có tư cách được sống sao?” rốt cục cũng đánh mất vẻ tao nhã bình thường. Đường Ngạo đứng ở trước mặt , đột nhiên tháo tai nghe xuống đưa cho . cầm lấy nhét vào tai trái, bên trong phát ra giọng Hải Minh Tiển cực kỳ ràng: “ ai phủ nhận tồn tại của ngươi. Nhưng bất kỳ nghiên cứu khoa học nào đều được dùng để thúc đẩy văn minh nhân loại tiến bộ chứ phải để phá hủy văn minh. Trái tim ngươi thuộc về nơi đây, vậy nên nơi này cũng chấp nhận ngươi.”
      Kính bảo vệ của Đường Ngạo hỏng rồi, thế nên ai thấy được tình huống cụ thể ở đây. Hải Mạt Mạt sốt ruột: “Ba ! Lửa sắp cháy đến rồi sao?”
      Đường Ngạo đáp lại, tai nghe vì nhiệt độ quá cao nên hỏng rồi.
      Trong phòng chỉ huy lặng ngắt như tờ, nhân viên kỹ thuật nhìn chằm chằm Hải Mạt Mạt. Sĩ quan chỉ huy số hai rốt cục cũng lên tiếng: “Chỉ huy bộ đội đóng quân ở đó dập lửa.”
      Hải Mạt Mạt thả ông ta ra, ông ta cởi trói cho tất cả các sĩ quan còn lại. Những người này sau khi được cởi trói cũng gì.
      Hải Mạt Mạt ngơ ngác ngồi trước bàn chỉ huy, màn hình là số liệu các zombie khác gửi tới. Tuy rằng cứu được hơn 800 người, nhưng có hơn 200 người bởi vì thiếu nước, thiếu dưỡng khí mà chết. Họ chỉ thực cứu được hơn 620 người.
      Đám mất nết tiếp tục đứng chờ dưới chân núi, Đường Ngạo vẫn xuất .
      Trời sáng, ngày mới lại bắt đầu. Hải Minh Tiển bắt Hải Mạt Mạt ăn sáng. Hải Mạt Mạt cúi đầu, yên lặng sau lưng ta. Căn tin của phòng thí nghiệm chuẩn bị rất nhiều món. Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn bê khay theo phía sau Hải Minh Tiển xếp hàng. Được lúc, bỗng òa khác: “Ba hứa là về ăn sáng mà! ấy lừa con!”
      Hải Minh Tiển ngồi xổm xuống, nhàng an ủi: “Mạt Mạt ngoan, cậu ta chắc chắn vẫn ổn. Mạt Mạt ăn sáng xong là được gặp cậu ta thôi.”
      Còn chưa dứt lời, ta đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
      Ngoài cửa sổ là ban công phòng thí nghiệm, người đáp xuống ban công. Hải Mạt Mạt còn khóc, đột nhiên có người gõ cửa sổ kính: “Này, em khóc cái gì, nhớ giữ cho suất. Tắm xong ăn!”
      Chương 96: Ông hận dân kỹ thuật
      Editor: mèomỡ
      (https: //bjchjpxjnh.wordpress.com)
      Bữa sáng ở căn cứ thí nghiệm có mì, có cơm v…v…. Đường Ngạo muốn phần mì xào, Hải Mạt Mạt thích ăn rau trong mì, liền gắp hết rau cho . Cả buổi tối “Vận động dữ dội”, rất đói bụng. phần mì vẫn còn chưa no, bèn bảo Hải Mạt Mạt lấy thêm cho phần nữa.
      Hải Minh Tiển lúc này mới hỏi: “Giải quyết xong rồi à?”
      Đường Ngạo uống nửa bát sữa đậu nành xong, đáp: “Giải quyết rồi. Tôi giết Tưởng Hồng Phúc.” Hải Minh Tiển hơi ngạc nhiên, Đường Ngạo lại tiếp, “Cống hiến cho phòng thí nghiệm quốc gia rồi, phải “Chăm sóc” cho tốt đấy, cẩn thận đừng để chạy mất.”
      Hải Minh Tiển cười tiếng: “ muốn chạy cũng dễ đâu. Thế bản sao của tôi sao?”
      Hải Mạt Mạt cầm suất mì thứ hai trở lại, Đường Ngạo nhận lấy: “Đá vào trong lửa rồi, nhìn thiêu chết hoàn toàn tôi mới rời khỏi đó, lần này sống lại được đâu.”
      Hải Minh Tiển gật đầu cái, Hải Mạt Mạt lại còn mối quan tâm khác: “Ba… , Gâu gâu sao?”
      Đường Ngạo xua tay: “Đừng nhắc tới nó nữa, trúng thuốc mê, còn ngủ.”
      Ăn sáng xong, có người gọi điện thoại tới thông báo cho Đường Ngạo họp. Đường Ngạo xoa xoa đầu Hải Mạt Mạt, trước. Bộ đội đưa Gâu Gâu vẫn còn hôn mê cùng Tưởng Hồng Phúc bất tỉnh nhân bị đánh gần chết tới.
      Gâu Gâu được giao trả cho Hải Minh Tiển, chỉ có điều được phép thả ra khỏi phòng thí nghiệm. Nhưng sau vẫn được Đường Ngạo mang về khu cách ly. Tưởng Hồng Phúc được đưa thẳng tới phòng theo dõi cấp A của khu thí nghiệm.
      Hải Minh Tiển kiểm tra lượt, cắt đứt hạch thần kinh trong cơ thể , sau đó viết báo cáo, đề nghị dùng làm đối tượng nghiên cứu dung hợp gene.
      Tưởng Hồng Phúc thể nhúc nhích nhưng não vẫn sống, chỉ có điều cả đời này phải ở trong phòng thí nghiệm, làm chuột bạch cho người ta nghiên cứu. Thân thể của bị cắt ra từng miếng, nhưng rồi lại nhanh chóng hồi phục. Từ đó về sau còn họ tên, thân phận nữa, chỉ có số hiệu thí nghiệm.
      giờ dung hợp gene của vô cùng triệt để, chắc chắn có thể cống hiến rất nhiều cho tiến bộ của khoa học sinh vật.
      Nhiệm vụ thanh lý các thành phố dần bước vào gian đoạn kết thúc. Sau khi được phun nước sát trùng, trừ độc nhiệt độ, vài thành phố bắt đầu có người ở.
      Đường Ngạo lại đưa Hải Mạt Mạt trở về thành phố E, nơi đó vẫn là khu cách ly, cho phép zombie ở. Dần dà, zombie dần rời xa khỏi cuộc sống của mọi người, trẻ em chỉ có thể biết đến giống loài này qua tranh ảnh. Mà mỗi khi đến ngày lễ, luôn có người mang theo con cái tới trước lưới điện thành phố E, vừa thăm quan vừa tặng quà.
      Đường Ngạo bởi vì có chức quyền nên được phép tự do ra vào, các zombie khác muốn ra vào vẫn phải qua hai ngày xét thủ tục, hơn nữa bắt buộc phải có người theo giám sát.
      Hải Mạt Mạt vẫn học, học xong toàn bộ chương trình trung học phổ thông, giờ có vài trường đại học danh tiếng ngỏ ý tuyển thẳng. Đường Ngạo đăng ký cho vào Đại học Công Nghiệp thành phố B, trọ ở trường. Nguyên nhân à … Hừ hừ, tự nghĩ .
      ASA giờ thành công ty đứng đầu trong giới sản xuất thuốc, có cả đại lý ở nước ngoài. Đường Ngạo bắt đầu bận rộn, ngày nào cũng họp hành hội nghị. Có khi liên tiếp mấy ngày liền Hải Mạt Mạt cũng chưa chắc gặp được lần.
      Hải Mạt Mạt là sinh viên tích cực, trong đại học có hoạt động gì cũng muốn tham gia. Trở lại thành phố E cũng có thú vui mới, đó là … Bác cả.
      Hải Minh Tiển dùng mọi cách sửa lại gene của Đường Dực. Nhưng bởi vì vết thương lúc ấy quá nghiêm trọng nên giờ tuy người ta có lông, lưỡi cũng thành lưỡi người, nhưng vẫn chưa được.
      Hải Minh Tiển cũng biết ta có thể khôi phục hay . Đường Diệu Thiên và Đường phu nhân đau lòng khôn xiết. Vì muốn hai đứa con trai ta nhìn thấy bộ dạng ba chúng lúc này nên Đường lão tướng quân đưa ta đến khu cách ly thành phố E. Hành động này của ông hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
      Nhưng Đường Dực ràng được Hải Mạt Mạt hoan nghênh nhiệt liệt, ngày ngày rảnh rỗi chơi với Đường Dực và Gâu Gâu. Đám fan bây giờ cần cách lưới điện vẫn có thể thấy Hải Mạt Mạt rồi, muốn chụp hình cũng rất thoải mái, còn đặc biệt học rất nhiều dáng pose.
      Fan Gâu Gâu cũng được phép tiếp xúc thân thể đơn giản cùng Gâu gâu, nhưng bắt buộc phải đeo bao tay va có binh lính trông chừng.
      Thành phố E hoa nở bốn mùa, du khách cũng nườm nượp suốt bốn mùa. Ngoại trừ đến xem Mạt Mạt và Gâu Gâu, họ còn đến để tưởng nhớ những người thân mất trong bệnh dịch. Cho nên trong khi Đường Ngạo bận tối tăm mặt mũi cuộc sống của Hải Mạt Mạt lại có thể là muôn màu muôn vẻ.
      Đường Dực ban đầu còn có xu hướng công kích, thấy bất kỳ vật còn sống nào đều muốn đuổi theo. Đám mất nết ở thành phố E đều coi ta như máy chạy bộ. Mỗi lần bị đuổi co giò mà chạy, để ta đuổi kịp bị ăn đòn.
      Đây là do hạch thần kinh vẫn còn khống chế thân thể. Não ta ổn, chỉ là thể hoàn toàn khống chế được thân thể mà thôi. Mà giải phẫu cấy ghép não nay vẫn còn bị coi là bất pháp.
      Hải Minh Tiển nối lại phần hạch thần kinh cho ta, nếu thân thể ta héo rút, hư hại.
      ta ngày ngày chạy ngược xuôi khắp thành phố E, khuôn mặt lại luôn đóng đinh trong vẻ nghiêm túc, là vô cùng buồn cười. Gâu Gâu có việc gì chạy cùng ta, lúc ta chạy còn có thể trêu cho ta chạy. người nghiêm túc đuổi, chó vô cùng sung sướng trốn.
      Mặc dù có lúc rơi lệ, nhưng đối với người nhà họ Đường mà , ta vẫn còn sống, hơn nữa còn trở lại bên mọi người, đây là chuyện may mắn nhất đời rồi.
      Đường Diệu Thiên vẫn thường xuyên cãi nhau với Đường Ngạo. Nguyên nhân đương nhiên vẫn là vì chuyện có liên quan đến Tập đoàn ASA. Đường Ngạo thèm quan tâm đến cách nhìn của ông, chỉ tập trung chuẩn bị cho hôn lễ của mình và Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt có chứng minh thư, nhưng chuyện đó bây giờ còn là vấn đề nữa rồi. Thành phố E gần như bị hủy diệt hoàn toàn, tất cả tài liệu quản lý cũng xuất chỗ sơ hở.
      Muốn bổ sung chứng minh thư cho quả thực rất dễ dàng. Đường Ngạo lo liệu mấy ngày, nhanh chóng làm được giấy khai sinh, chứng minh thư v..v…cho . Ngày đưa Hải Mạt Mạt nhận giấy chứng nhận kết hôn, thời tiết rất đẹp.
      Hải Mạt Mạt ngồi ở ghế phụ, trong lòng còn ôm Gâu gâu. Đường Ngạo quay đầu nhìn , chỉ cảm thấy trong miệng mình ngòn ngọt … do bị nhét cho viên ô mai.
      Có đàn chim bỗng bay ngang qua bầu trời xanh thẳm, thế giới hoàn toàn tĩnh lặng.
      Đến cục dân chính thông báo cho bất cứ ai, cứ như vậy mà đưa Hải Mạt Mạt . Hải Mạt Mạt cũng hiểu, Đường Ngạo bảo điền cái gì điền cái đó. Đợi đến khi giấy chứng nhận đỏ thẫm tới tay, Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt, hôn cái lên trán . Từ giờ về sau, đây mới thực là bảo bối thuộc về .
      từng cho rằng hôn lễ của mình phải tưng bừng náo nhiệt, nhưng giờ, nắm tay Hải Mạt Mạt lẳng lặng bước con đường rợp bóng cây trước cao ốc đối diện cục dân chính. Gâu Gâu chạy theo bên chân hai người, khi trêu Hải Mạt Mạt, khi cắn chân Đường Ngạo. Đường Ngạo liền đuổi nó ra. Hoa ngô đồng rơi xuống đầu vai, bay lất phất như tuyết tháng năm.
      Hôn lễ của tổng giám đốc Đường quả tốn ít công sức. Vì để Hải Mạt Mạt cảm thấy quá khô khan, quyết định tổ chức núi Kim Đỉnh tại thành phố A. đó có vườn thú, công viên nước, leo núi mạo hiểm v..v…
      Đáng tiếc lần đầu tiên chọn ngày thành. Áo cưới của Hải Mạt Mạt mới mặc vào, bị Gâu Gâu nhào lên xé thành vải rách. Tổng giám đốc Đường giận dữ, ra lệnh cho nó theo đến hôn lễ!
      Lần thứ hai, trong ngày đón dâu có ba thợ trang điểm phụ trách trang điểm cho Hải Mạt Mạt. Tuyến đường chính vốn hay tắc nhất được người dân đồng loạt nhường đường, giao thông trở nên vô cùng thông thuận.
      Tổng giám đốc Đường sáu rưỡi đến được căn cứ thí nghiệm của Hải Minh Tiển đón dâu.
      Đường Diệu Thiên vẫn lo lắng thằng con mình mình đáng tin cậy, nên bất chấp lễ nghi đích thân theo. Người bên Hải Minh Tiển dám làm khó, bèn rối rít nhìn về phía Hải Minh Tiển. Hải Minh Tiển hắng giọng: “Vậy tùy tiện hỏi chú rể câu là được.”
      Tổng giám đốc Đường tự tin hừng hực, to vẻ ‘ra chiêu ’. Sau đó Hải Minh Tiển đẩy mắt kính gọng vàng, tùy ý ra câu hỏi: “Cho hàm số biểu thị tất cả sóng đồng tính mặt cầu như sau: Untitled
      hãy chứng minh nó là nghiệm của phương trình hạt tự do Schrödinger.”

      Đường đại tướng quân đành lòng nhìn tiếp, vỗ trán ra khỏi căn cứ. Môn số học của Đường Ngạo từ năm đầu trung học chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn rồi.
      Sau đó, tổng giám đốc Đường đổi toàn bộ nickname thành.” Ông hận dân kỹ thuật” ! !
      Chương 97: Người có tiền thành thân thuộc
      Editor: mèomỡ
      (https: //bjchjpxjnh.wordpress.com)
      Đường tổng trả lời được nên được vào phòng dâu. Sau đó liền … Thẹn quá hóa giận. cực kỳ mặt dày leo cửa sổ vào, ôm lấy Hải Mạt Mạt bên cạnh Hải Minh Tiển, nhảy xuống ban công. Trong phòng náo loạn, Hải Minh Tiển lại chỉ khẽ mỉm cười.
      Cũng may tất cả mọi người quen với kiểu vô sỉ của rồi, lúc này rối rít xuống tầng, ra khỏi căn cứ. Hải Minh Tiển dĩ nhiên theo xe hoa, Đường Ngạo dắt Hải Mạt Mạt bộ.
      Thể lực hai người cũng giống người thường, lo theo kịp xe hoa. Chỉ có mình Gâu Gâu là nổi giận … Ở trong xe chờ lâu lắm rồi, người đâu?!
      Hôm đó là mùa thu tháng mười, đàn chim nhạn bay vụt qua bầu trời xanh trong vắt.
      Đường Ngạo dắt Hải Mạt Mạt hết thành phố, bước con đường trải đầy hoa thu. đầu Hải Mạt Mạt đội vòng hoa được đặt làm đặc biệt, trong khí tràn ngập mùi hoa ngọt ngào. Bảy giờ sáng, khí sạch như hề có người.
      Đường Ngạo cầm tay , giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, ôm vào lòng: “Em biết , cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như giấc mơ vậy.”
      Hải Mạt Mạt đưa bàn tay mềm mại lên tát bốp phát: “Đau ?”
      Đường Ngạo: “ … ”
      Sau khi đánh xong, vừa cười vừa chạy. Hai tay xách váy, lớp lụa mỏng tung bay, mái tóc vàng như ráng mây ban mai, tỏa sáng lấp lánh dưới tia nắng đầu tiên của ngày mới. Đường Ngạo chạy lên, lập tức đè xuống thảm hoa cải dầu, sau đó cù .
      Hải Mạt Mạt cười đến cười run rẩy hết cả người: “Ba , ba tha mạng!”
      Đường Ngạo cọ qua cọ lại hồi liền có phản ứng. Gần đây quân đội luôn gọi họp, vấn đề vụn vặt bên Tập đoàn ASA cũng hơi nhiều. Hơn nữa vì muốn cho Hải Mạt Mạt hôn lễ hoàn mỹ, có thể đích thân tự mình làm hết mọi việc. Cho dù là bó hoa cưới trong tay cũng dám qua loa chi tiết.
      Rất nhiều nguyên nhân khiến hai người được ở riêng với nhau, trong lòng như đồng ruộng nứt nẻ hạn hán lâu ngày.
      Vốn định chờ đến buổi tối động phòng hoa chúc, nhưng lúc này lại kìm chế được rồi.
      cúi người, nhàng hôn lên đôi môi đầy đặn mềm mại như cánh hoa, đầu lưỡi chậm rãi phác hoạ. Đôi giống như nước hồ trào lên thủy triều mùa xuân, dịu dàng ướt át. Đường Ngạo có chút hít thở thông: “Mạt Mạt … ” khẽ gọi.
      Mặc dù còn thiếu nghi thức, nhưng đây là vợ của rồi. Trong biển hoa cải, thậm chí có cảm giác chân thực. Chỉ có điều dám ra, nếu thể nào cũng ăn thêm phát tát nữa.
      Đôi tay Hải Mạt Mạt ôm eo , nhàng hôn cằm : “Ba .”
      Đường Ngạo nhìn vào đáy mắt , chỉ thấy trong đôi kia phản chiếu bầu trời trong vắt, mây trắng lượn lờ. tiếp tục hôn sâu, tay phải kéo cổ áo của mình, giọng khàn khàn: “Mạt Mạt … ”
      Hai người ở giữa thiên nhiên quấn quýt suốt tiếng đồng hồ hơn. Điện thoại của Đường Ngạo vang lên, là Đường tướng quân, bọn họ đến rồi. Đường Ngạo nhìn thời gian hơn tám giờ, cũng dám chậm trễ, lập tức sửa sang lại váy cho Hải Mạt Mạt rồi dắt chạy tới núi Kim Đỉnh.
      núi Kim Đỉnh hôm nay đầy ắp người, ngoại trừ bạn làm ăn của Đường Ngạo và truyền thông ra, còn có fan của , fan của Hải Mạt Mạt cùng fan của Gâu gâu.
      Đám fan này còn chu đáo hơn cả bạn bè, ai ai cũng theo quà tặng. Tổng giám đốc Đường vui vẻ, vung tay lên, cho phép ai đến trước ăn trước. Dù là tới du lịch, tham gia hôn lễ hay là ngang qua cũng được chiêu đãi hải sâm, bào ngư, tổ yến.
      Tô Bách theo bận tối tăm mặt mũi, nhưng cũng cản. Dù thế nào nữa tổng giám đốc của bọn giờ nghèo đến mức chỉ còn lại có Hải Mạt Mạt và tiền. Lúc này tiêu đợi đến bao giờ?
      Hôn lễ cử hành ở đỉnh núi Kim Đỉnh.
      Trời xanh mây trắng, núi xanh nước biếc. Cổng bằng hoa tươi cùng vô số bóng bay đều tô điểm cho khí thêm phần náo nhiệt. Rất nhiều rất nhiều bánh kẹo cưới được ném lên trời, trong sân cỏ rải đầy kẹo. Vui mừng nhất phải những đứa bé đùa nghịch nhặt kẹo, mà là dâu Hải Mạt Mạt.
      sung sướng chạy qua cơn mưa kẹo. Kẹo cưới đặt làm bằng tay đủ mọi màu sắc, khi được các hoa đồng ném lên phản chiếu ánh sáng mặt trời giống như cầu vồng rực rỡ.
      Hải Mạt Mạt la hét lay cây kẹo, kẹo rơi đầy đất, hai tay ôm sao hết? cuống đến mức biết làm thế nào, chung quanh vang lên tiếng cười vui vẻ của mọi người.
      Mưa kẹo kéo dài khoảng tiếng, kẹo, mứt hoa quả, thịt bò khô, đủ loại quà vặt thủ công bày khắp cả núi Kim Đỉnh. Trong miệng Hải Mạt Mạt ngậm miếng toffee dừa, nhưng vẫn muốn tìm chocolate. đất toàn là đồ ăn vặt thích nhất.
      Tổng giám đốc Đường đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn hận được ôm hết kẹo núi Kim Đỉnh vào lòng. Giây phút ấy, ngay cả ánh mắt cũng lên nét cười.
      Mặt trời rực rỡ cao, Hải Minh Tiển kéo Hải Mạt Mạt vẫn còn hăng say tìm đồ ăn vặt dậy. Nhìn vô số người xông vào cướp, Đường tướng quân có chút vừa lòng, dù sao làm vậy cũng quá phô trương lãng phí. Nhưng thấy Hải Mạt Mạt thích, ông lại thôi.
      Sau cơn mua kẹo, nhạc vang lên, ban nhạc chơi ca khúc chủ đề của bộ Anime nổi tiếng gần đây. Hải Mạt Mạt thường xem Anime, nghe xong cũng hát. ngâm nga theo, sau đó người của công ty tổ chức bắt đầu cho phép thả bóng bay.
      Đường Ngạo tìm ba công ty tổ chức hôn lễ nổi tiếng nhất, cầu yếu tố quan trọng nhất là thú vị. Chính là vì sợ Hải Mạt Mạt thích, dù sao hôm nay cũng là vì , hi vọng tất cả chuyện đều làm vừa lòng.
      Công ty tổ chức hôn lễ dĩ nhiên cũng dốc hết sức, rất nhiều rất nhiều bóng bay được thả lên trời, dây treo đầy hoa tươi và đồ trang trí. Cả bầu trời giống như được phủ tầng ngũ sắc rực rỡ. Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt qua con đường đầy kẹo, bên cạnh là những chùm bóng bay được chậm rãi thả bay, dưới dây buộc kéo theo những bó hoa tươi xinh đẹp nhất.
      Hải Mạt Mạt tùy tiện đưa tay ra là có thể bắt được bó, lấy rất nhiều, dọc đường chơi cực kỳ vui mừng.
      Hôn lễ có hoạt động trêu chọc dâu chú rể. Đường Ngạo hy vọng Hải Mạt Mạt cảm giác mình bị lừa. Hôm nay là ngày cực kỳ trọng đại đối với , hy vọng có chút nuối tiếc nào.
      Đến phần rót rượu lên tháp sâm panh, công ty tổ chức hôn lễ chuẩn bị tháp sâm banh cao chừng mười mét. Đường Ngạo và Hải Mạt Mạt bước lên cầu thang. Áo cưới của nhìn từ xa giống như thuần trắng, nhìn gần mới biết là được dệt từ những cọng lông khổng tước cực , mà phiêu dật. Váy trắng xòe ra, hoa mỹ như thiên sứ.
      Đường Ngạo nắm tay , sợ cảm thấy chán nên sâm panh được treo trung. Lúc này chỉ cần cầm trong tay súng phun, ấn nút, rượu sâm panh màu vàng chảy vào tháp sâm panh thủy tinh.
      Hải Mạt Mạt bắt đầu còn rót cùng , sau liền giơ súng phun tung tóe, người phía dưới dính đầy sâm panh, nhưng ai oán trách. Rất nhiều người biết hai người họ đến được với nhau dễ dàng.
      ai nhẫn tâm trách , trong thời gian hai năm rưỡi, bao nhiêu người sinh ly tử biệt, bao nhiêu người cửa nát nhà tan. Bọn họ là đóa hoa sinh trưởng trong đoạn thời gian đau thường này, hãy để bọn họ hạnh phúc cho cả phần của tất cả những người mất.
      Hôn lễ cũng phức tạp, nhân lúc rót sâm panh, Đường phu nhân đại diện cha mẹ hai nhà lên phát biểu. Bà là người phụ nữ dịu dàng, lúc vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Hải Mạt Mạt đài cao.
      Bởi vì Hải Mạt Mạt thích, nên có nhiều người lên phát biểu. Hải Minh Tiển, Đường lão tướng quân, Đường phu nhân là có bài phát biểu sẵn nên Đường lão tướng quân hề nhiều.
      Ông cùng Đường phu nhân song ca bài, mặc dù gì, nhưng là tất cả mọi người cảm nhận được vui mừng của người nhà họ Đường. Cuối cùng ông còn đánh đùa Hải Minh Tiển: “Tiến sĩ Hải của chúng ta, cả đời thất bại, thành tựu lớn nhất chính là đứa con này.”
      Phía dưới mọi người cười ầm lên, Hải Minh Tiển thèm để ý, mặt vẫn mỉm cười, cũng trêu lại: “Thành tựu lớn nhất đời tôi chính là con tôi cứu vớt thất bại của ông.”
      Mọi người cười lăn cười lộn, rất nhiều chuyện ngày xưa của Đường tam công tử cũng bị lôi lên. đài cao, Đường Ngạo ôm lấy Hải Mạt Mạt, chầm chậm sâm đổ đầy tháp sâm panh, “Vui ?” giọng hỏi .
      Mắt Hải Mạt Mạt sáng lấp lánh: “Vui lắm! Sao cái này lại có nhiều màu vậy?”
      Đường Ngạo tựa trán vào má : “Bởi vì bên trong có bảo thạch, vì để cho Mạt Mạt thấy được nhiều màu sắc khác nhau, bọn họ thả mỗi chén viên bảo thạch khác màu.”
      Khi đó ánh mặt trời vừa khéo chiếu qua tháp sâm panh, ly trong suốt như thủy tinh, vô số bảo thạch lấp lánh chói mắt. Khi sâm panh chảy qua giống như hòa thành bọt nước ngũ sắc, đẹp sao tả xiết.
      Hải Mạt Mạt vừa chơi vừa phá, cho đến khi xuống khỏi đài cao vẫn chưa nghiền. Hôm nay là tiệc đứng, đủ loại thức ăn ngon được đưa lên liên tục như nước chảy, khách khứa cầm đĩa tao nhã lễ phép cắt ăn.
      Hải Mạt Mạt cũng muốn ăn, Đường Ngạo lại dỗ lên đài cao. Người dẫn chương trình bảo dâu chú rể trao nhẫn. Đường Ngạo đeo cho Hải Mạt Mạt chiếc nhẫn 20 Carat được đặt tên là Quang Minh Chi Nhãn, chỉ có điều Hải Mạt Mạt quá hứng thú với đồ trang sức, nên cũng để ý. ngoan ngoãn làm theo lời người dẫ chương trình đeo chiếc nhẫn khác cho Đường Ngạo.
      Đường Ngạo cầm tay , phía dưới vỗ tay rào rào.
      đài cánh hoa tung bay như mưa. Vì hôn lễ này, ba công ty tổ chức đám cưới chi món tiền khổng lồ góp hơn 20 triệu cánh hoa hồng tươi. Lúc này bắt đầu thả xuống. Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt xuống dưới đài, trong mưa cánh hoa, máy ảnh chụp 360 góc chết từng chi tiết.
      Hải Minh Tiển và Đường Diệu Thiên, Đường phu nhân, Đường Hạo cũng chờ được chụp chung. Đường Dực bởi vì còn chưa khôi phục, nên thể tới dự.
      Hải Mạt Mạt sốt ruột, chờ chụp ảnh xong liền chạy ăn. Đường Ngạo vừa buông tay liền chạy mất. Đường Ngạo cùng Hải Minh Tiển, Đường Diệu Thiên đứng chung chỗ. Đường Diệu Thiên bỗng vỗ vỗ vai : “Lập gia đình rồi cũng nên thu liễm chút.”
      Đường phu nhân ở bên cạnh lau nước mắt, Đường Ngạo gật đầu cái. Hải Minh Tiển nhìn đôi cánh sau lưng : “Cánh cũng nên thu lại .”

      Buổi chiều, Đường Ngạo mang Hải Mạt Mạt chơi, buổi tối còn bắn pháo hoa. Rất nhiều Đèn Khổng Minh được thả, bầu trời như nhuộm màu. Tiệc tối vẫn ở tổ chức ở núi Kim Đỉnh, Hải Mạt Mạt mang theo Gâu Gâu thả đèn Khổng Minh. Gâu Gâu lay được rất nhiều kẹo, ăn đến mức bụng to như cái trống rồi, lúc này nằm ở bên cạnh nhìn thả đèn Khổng Minh.
      Nơi này nhiều chỗ chơi, vì vậy hề cảm thấy khô khan, sung sướng chơi cả ngày, túm lấy Đường Ngạo: “Ba , kết hôn vui đấy, Mạt Mạt còn muốn kết hôn! Mạt Mạt muốn kết hôn mỗi ngày!”
      Tổng giám đốc Đường giận đến nhảy dựng lên: “Xéo ngay, đời này chỉ cho em kết hôn lần này thôi! Khốn kiếp!”
      [Vậy là đến chương cuối cùng của Phiếu Cơm rồi ^^ Chương 1 bắt đầu từ 20/5/2014, cũng gần 1 năm. Bao nhiêu cảm xúc lúc làm truyện vẫn như thể mới bắt đầu hôm qua tôi. Đường Ngạo từ tổng giám đốc tra nam nay thành zombie thê nô. Chắc có mỗi Mạt Mạt vẫn ‘trước sau như ’ tưng tửng suốt kiếp :)). Đây là bộ dài thứ 3 mà mình tâm đắc, quả Nhất Độ Quân Hoa chưa bao giờ làm bạn thất vọng cả. Trong bi có hài, trong hài có bi, truyện vô cùng logic, gay cấn, tình tiết thắt mở hợp lý và quan trọng là có tý bỉ bựa biến thái: )) Còn 1 ngoại truyện nữa, được post khi nào chỉnh sửa xong và làm ebook. Cảm ơn mọi người ủng hộ mình trong suốt thời gian qua. Mong rằng chúng ta còn được tiếp tục đồng hành cùng nhau trong thời gian tới <3]
      [20/05/2014 – 26/04/2015]
      END.
      hoài thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :