Phiêu lưu vào mỏ than Aberfoyle - Jules Verne (20c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 15: BUỔI BÌNH MINH
      tháng sau - đó là vào buổi tối ngày 20 tháng tám - ông bà Simon Ford và Madge bằng những lời chúc mừng tốt đẹp nhất, tiễn đưa bốn du khách chuẩn bị rời căn nhà gỗ.
      James Starr, Harry và Jack Ryan đưa Nell lên thăm nơi mà chưa từng đặt chân đến, tới cái nơi rực rỡ chói chang, nơi mà mắt chưa từng biết đến ánh sáng này.
      Cuộc du lịch dự tính kéo dài trong hai ngày. James Starr thống nhất với Harry là, sau bốn mươi tám giờ sống ở bên ngoài như vậy, được thấy mọi điều mà chưa từng thấy trong mỏ than tối om, có nghĩa là thấy mọi cảnh vật của trái đất, như cảnh quan sống động những thành phố, những đồng ruộng, những núi, những sông, hồ... trải dài ra trước mắt .
      Cuộc du lịch được tính toán để làm sao thỏa mãn được kế hoạch định.
      phải là có lý do khi ông James Starr quyết định là họ khởi hành vào buổi tối. Như thế tốt cho , bị đột ngột từ bóng tối ra nơi quá rực rỡ. Vì từ nửa đêm cho đến trưa hôm sau, đôi mắt có thể dần dần làm quen với các giai đoạn tối sáng liên tiếp.
      Vào lúc chín giờ đêm, đoàn xe lửa cuối cùng từ đường hầm ra mang Nell và đoàn người lên mặt đất của quận. Hai mươi phút sau, con tàu để họ xuống ở nhà ga nằm cuối nhánh đường sắt vào khu mỏ Tân Aberfoyle.Đêm khuya. Từ chân trời đến đỉnh đầu họ, vài đám mây dày đặc trôi lơ lững dưới ảnh hưởng của gió mùa Tây bắc, chúng làm cho bầu khí quyển trở nên mát dịu. Ngày hôm đó đẹp trời, vì thế đêm cũng đẹp.
      tới ga Stirling, mọi người xuống tàu và ra khỏi nhà ga ngay. Trước mặt họ, con đường dẫn tới bờ vịnh Forth trải dài giữa hai hàng cây.
      Ấn tượng cụ thể đầu tiên mà cảm nhận được đây là khí trong lành, hít thở đầy lồng ngực cách khoan khoái.
      - Con hãy thở hít nhiều , - James Starr - hãy hấp thụ khí trong lành của đồng quê !
      - Những đám khói to lớn chạy ở đầu chúng ta là cái gì thế? - Nell hỏi.
      - Đây là những đám mây, - Harry trả lời - chúng do hơi nước ngưng tụ lại và gió thổi chúng bay về hướng tây.
      - A! - Nell reo lên - Con muốn được bay theo những đám mây đó quá! - Thế còn những chấm sáng nhấp nháy ở những chỗ hở của mây là gì?
      - Đó là những ngôi sao mà với em. Chúng giống như những mặt trời, là trung tâm những thế giới giống như thế giới của chúng ta.
      Các chòm sao càng lúc càng nền trời xanh đen mỗi khi có gió thổi mây .
      Nell say sưa ngắm hàng ngàn vạn ngôi sao lấp lánh đầu mình.
      Mọi người bước ra đường. James Starr cầm tay , Harry bước bên cạnh họ. Còn Jack Ryan chạy lên chạy xuống như con chó sốt ruột vì bước quá chậm của chủ.
      Con đường lúc này bóng người. Nell ngơ ngác ngắm nhìn bóng những hàng cây gió lay động trong đêm. thấy chúng giống như những người khổng lồ động đậy tay chân. Tiếng gió xào xạc cành cây cao, im lặng bao trùm khi gió lặng. Rồi đường chân trời càng khi con đường càng dẫn đến những cánh đồng, tất cả những cái đó in đậm trong những tình cảm mới và để lại những ấn tượng thể nào phai nhòa.
      Vào lúc mười giờ rưỡi đêm, mọi người đến bờ Bắc của vịnh Forth. Tại đây, chiếc thuyền do James Starr thuê sẵn chờ họ. Chỉ sau vài giờ, con thuyền này mang và những người cùng đến cảng Edimbourg.
      Nell nhìn mặt nước gợn sóng dưới chân mình; và qua làn sóng, nó cũng lấp lánh đầy những vì sao run rẩy.
      - Đây có phải cái hồ ? - hỏi
      - phải, - Harry đáp - đó là cái vịnh rộng mà nước luôn chảy, nó là cửa con sông, nhánh của biển. Em hãy múc ít nước vào tay rồi nếm thử xem, nó ngọt như nước hồ Malcolm đâu.
      cúi xuống, nhúng bàn tay vào nước rồi đưa lên miệng.
      - Nước này mặn. - .
      - Đúng, - Harry đáp - lúc này nước triều lên. Em biết , ba phần tư mặt địa cầu chúng ta được bao phủ bởi thứ nước mặn mà em vừa nếm đó.
      - Này Harry, - reo lên - thế còn cái ánh lửa đỏ lóe lên ở chân trời là cái gì vậy? Có phải là cháy rừng ?
      Nell vừa vừa chỉ chỗ trời, ở giữa những đám sương mù rực lên ở phía Đông.
      - phải Nell ạ - Harry đáp - Đây là mặt trăng mọc đó.
      - Đúng, đó là mặt trăng! - Jack Ryan reo lên - Đấy là cái khay bạc lớn mà các thiên thần làm cho nó chạy bầu trời, để thu lấy những đồng tiền là những ngôi sao.
      - Tất cả đều tuyệt đẹp! - Nell nhắc lại, như chỉ sống bằng ánh mắt của mình - Nhưng em nghĩ là mặt trăng có hình tròn xoe phải ?
      - Nào, giờ ta hãy lên thuyền - James Starr - Chúng ta cần tới được dốc Arthur - Seat trước khi mặt trời mọc!
      Con thuyền được buộc vào chiếc cọc bờ vịnh. thủy thủ chờ họ thuyền. Nell và đoàn người ngồi vào thuyền. Lá buồm được kéo lên, phồng căng dưới làn gió mùa Tây bắc.
      ấn tượng mới lạ dâng lên trong lòng ! từng thuyền hồ ở khu mỏ Tân Aberfoyle, nhưng ở đó chiếc mái chèo, dưới bàn tay điều khiển nhàng của Harry, bao giờ phản ánh đúng cần cù của người chèo. Còn ở đây, lần đầu tiên, Nell được thấy mình lướt êm đềm như chiếc khí cầu bay bầu trời. Mặt vịnh phắng lì như mặt hồ. Nell ngả người thuyền, để thân mình mặc sức lắc lư theo nhịp sóng. Đôi khi, vào những lúc con thuyền đổi hướng , ánh trăng rọi thẳng xuống mặt nước khiến ta có cảm giác như thuyền lướt chiếc thảm bạc lấp lánh.
      Nhưng rồi đến lúc mà đôi mắt của Nell cứ díp lại. cảm thấy rất buồn ngủ. Ngả đầu vào ngực Harry, thiếp trong giấc ngủ yên lành.
      Vào lúc hai giờ sáng, con thuyền tới cảng Granton. Khi thuyền cặp mạn bờ Nell choàng mở mắt.
      - Con vừa ngủ à? - hỏi.
      - phải, con của ta, - James Starr đáp - con chỉ vừa nằm mơ thấy mình ngủ, thế thôi.
      Đêm rất trong. Mặt trăng lên đến lưng chừng bầu trời, rọi những tia sáng xuống khắp nơi.
      Cảng cá bé Granton chỉ có vài ba chiếc tàu đánh cá lắc lư nhàng sóng. Gần về sáng, gió biển lặng . Bầu trời có sương mù, hứa hẹn ngày tháng tám đẹp trời, mà vì ở gần biển nên nó càng đẹp hơn. Phía chân trời, màng hơi lan tỏa mỏng manh, trong suốt; và chỉ trong giây lát thôi, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên xuất chúng tan biến ngay.
      Harry cầm lấy tay Nell. Hai người theo James Starr và Jack Ryan vào những con phố vắng lặng. Trong tâm trí của Nell, ngoại ô của kinh đô này cũng chỉ là những túp nhà lụp xụp, nhắc nhớ đến Thành phố Than, chỉ khác điều là vòm trời ở đây cao hơn và đầy những chấm sáng nhấp nháy. bước nhàng và Harry luôn cứ phải cố ghìm bước chân mình chậm lại, sợ bị mệt.
      - Em mệt chứ? - hỏi sau khi được khoảng nửa giờ.
      - ạ! - đáp - Chân em cứ như lướt mặt đất ấy! Bầu trời ở đây cao rộng quá khiến em cứ như muốn bay lên, như thể em có cánh vậy!
      Giữa những túp lều còn yên giấc của thành phố, James Starr và đoàn người qua khu Leith - Walk. Họ vòng quanh khu đồi Calton mà đó có đài thiên văn và tượng đài Nelson. Mọi người men theo con phố Régent, băng qua cây cầu và sau khúc quanh , họ tới cuối khu Canongate.
      Thành phố lúc này còn ngủ, chưa có chuyển động nào. Tiếng chuông nhà thờ Canongate gõ báo hai giờ sáng.
      tới đây, Nell chợt dừng lại.
      - Cái đám nhà lờ mờ kia là gì thế nhỉ? - hỏi và lấy tay chỉ cái dinh thự biệt lập nằm phía sau khu đất trống .
      - Khối nhà ấy chính là lâu đài của các vua chúa xứ Scotland. Đó là lâu đài Holyrood, nơi từng xảy ra nhiều kiện bi thảm. Nơi này các nhà sử học có thể nhắc đến nhiều vong linh của các vị vua, từ vong linh của Marie Stuart đến cái chết của vua nước Pháp Charles XI. Tuy mang những kỷ niệm đau buồn đó, nhưng có ánh mặt trời lên, con thấy cung điện đó cũng buồn thảm lắm đâu. Với bốn tháp canh có lỗ châu mai ở bốn góc, Holyrood cũng giống như vài lâu đài nghỉ mát của những người chủ đất vui tính muốn giữ lại những dấu tích phong kiến của thời xa xưa. Nhưng thôi, ta hãy tiếp tục chuyến du lịch. Kia nữa, trong khuôn viên của tu viện cổ Holyrood là những núi đá tráng lệ Salisbury mà có ngọn núi Arthur - Seat. Chúng ta trèo lên núi, và Nell này, từ đỉnh núi mắt cháu thấy mặt trời mọc từ ngoài biển xa, nơi chân trời.
      Họ cùng vào công viên “Vườn Ngự uyển”. Sau đó, họ lên cao dần và qua Victoria - Drive. Đó là con đường vòng tròn mà xe ngựa có thể lên được, con đường mà nhà văn Walter Scott ca ngợi khi đến nơi và mô tả nó vài hàng trong tiểu thuyết của ông ta.
      Thực ra Arthur - Seat chỉ là quả đồi cao khoảng 220 mét; đứng đỉnh đồi ta có thể nhìn bao quát phong cảnh xung quanh. Trong khoảng gần nửa giờ, nhờ con đường vòng quanh cho đỡ dốc, James Starr và đoàn người lên tới đỉnh của Arthur - Seat, chỗ này thường được ví là cái bờm con sư tử, vì đứng ở phía tây quả đồi trông nó giống hình con sư tử.
      Lúc này, dải mây màu hồng lờ mờ ra ở chân trời, giữa đám sương mù thưa thớt. đỉnh đầu, những đám hơi nước lạc lõng bắt đầu bị tia nắng đầu tiên chiêu đến. Dưới chân đồi Arthur - Seat, trong cái im lặng tuyệt đối của đêm, thành phố Edimbourt còn ngái ngủ lờ mờ ra. vài đốm sáng lóe lên đây đó trong bóng tối. Đó là những ánh lửa mà người dân của thành phố nhóm lên như những ngôi sao buổi sớm. Xa xa, về phía tây, chân trời in bóng những hình thù núi non kỳ dị, nơi đó, mỗi tia nắng mặt trời vẽ nên những cái mào lửa.
      Tuy nhiên, về phía đông, đường viền của bờ biển ra nét hơn. Gam màu sắc được trải ra theo thứ tự của quang phổ mặt trời từ màu đỏ của các đám sương mù đầu tiên, sắc màu chuyển dần sang màu tím.
      Ánh mắt của Nell lướt từ chân đồi vào trong thành phố, ở đó các khu phố bắt đầu chia ra thành từng nhóm. Những tòa nhà cao, vài tháp chuông nhô lên chỗ này, chỗ kia, đường nét của nó lúc này ra rệt. Ánh sáng lan tràn trong gian lúc này như có màu tro. Sau cùng, tia sáng đầu tiên đến với đôi mắt của . Đó là tia sáng màu xanh lục truyền từ biển, vào buổi chiều hay buổi sáng, lúc chân trời trong suốt.
      Ngày lên, tia nắng mặt trời tràn ngập. Đĩa mặt trời hình như hãy còn ẩm ướt, như thể nó vừa chui lên từ nước biển. Ánh sáng của nó mau chóng trở nên gay gắt, nó như từ miệng lò lửa phát ra, có thể xuyên thủng bầu trời.
      Ngay tức , Nell nhắm vội mắt lại. phải lấy ngón tay che lên hàng mi mỏng manh.
      Harry muốn ngoảnh mặt về phía kia.
      - , em quay đâu cả, Harry, cần phải để cho mắt em làm quen với những gì mà mắt quen nhìn!
      Xuyên qua lòng bàn tay, Nell còn thấy thứ ánh sáng màu hồng, ánh sáng đó cứ trắng dần ra khi mặt trời nhô lên đường chân trời. Mắt dần dần quen với thứ ánh sáng đó. Sau cùng mắt mở to ra và ánh mặt trời tràn ngập vào.
      Rồi bé thành kính quỳ xuống, reo lên :
      - Thượng đế của con, thế giới của người đẹp làm sao!
      cúi đầu nhìn xuống. Dưới chân , quang cảnh của thành phố Edimbourg trải rộng ra: những dãy phố mới thẳng tắp của khu đô thị mới, những đám nhà lộn xộn và dãy phố lộn xộn của khu phố cổ. Hai đỉnh cao chế ngự toàn thể là tòa lâu đài xây mỏm núi đá bazan và ngọn đồi Calton mà đỉnh đồi tròn của nó có phế tích của lâu đài mang phong cách Hy Lạp. Những con đường đẹp có trồng cây tỏa ra từ trung tâm đến ngoại ô. Ở hướng bắc, có nhánh biển, đó là vịnh Forth với bờ vịnh lởm chởm, ở đó có hải cảng Leith. Xa xa hơn nữa là bờ biển tuyệt đẹp của quận Fife, con đường thẳng tắp nối quận ấy với biển.
      Nell nghẹn ngào chẳng lên lời. chỉ lẩm bẩm những tiếng ràng. Cánh tay run rẩy và đầu óc bỗng choáng váng. Trong thoáng chốc, sức lực như biến đâu mất. Trong bầu khí trong lành, trước cảnh tượng ngây ngất, đột nhiên cảm thấy mình yếu hẳn , ngả vào vòng tay của Harry, lúc này kịp giơ ra đỡ, người thiếu nữ mê man, còn biết gì nữa.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 16: TỪ HỒ LOMOND ĐẾN HỒ KATRINE
      Harry bế Nell trong tay, theo sau là ông James Starr và Jack Ryan, bốn người xuống chân đồi Arthur - Seat. Sau vài giờ nghỉ ngơi với bữa ăn thịnh soạn ở khách sạn Lambret; mọi người dự định kết thúc chuyến du lịch bằng cuộc dạo chơi hồ.
      Nell lúc này lại sức. Cặp mắt từ lúc này có thể mở to nhìn ánh sáng, và ngực thở hít mạnh mẽ thứ khí trong lành này. Màu xanh của cây cối, sắc thái đổi thay của cỏ cây, rồi màu xanh lơ của bầu trời, toàn thể gam màu sắc ấy trước mắt .
      đoàn xe lửa đưa họ từ ga General đến Glasgow, ở đó đứng cây cầu cuối cùng bắc qua sông Clyde, mọi người có thể ngắm dòng chảy lạ lùng của dòng sông. Sau đó họ nghỉ đêm tại khách sạn Comrie’s Royal.
      Ngày hôm sau, từ nhà ga Glasgow, đoàn tàu nhanh chóng đưa họ tới Dumbarton, rồi Balloch ngay đầu phía Nam của hồ Lomond.
      - Đây là xứ sở của Rob Roy và của Fergas Mac Gregor! - James Starr reo lên - vùng đất mà nhà văn Waites Scott hết lòng ngợi ca. Mà Jack này, cháu chưa biết xứ sở này sao?
      - Cháu chỉ biết nó qua các bài hát về vùng đất này, thưa ông Starr, - Jack Ryan đáp - và khi xứ sở nào vào thơ ca như vậy chắc hẳn nó phải tuyệt vời!
      - Rất tuyệt vời cháu ạ, - Ông kỹ sư reo lên - và bé Nell của chúng ta chắc chắn giữ mãi kỷ niệm này!
      - Với người hướng dẫn du lịch như ông, - Harry đáp - niềm sung sướng được nhân đôi vì trong lúc nghe ông kể chuyện bọn cháu còn được nhìn thấy tận mắt những gì nghe.
      - Đúng đấy Harry, nếu như trí nhớ của ta còn cho phép, à nhưng với điều kiện, đó là chàng Jack vui tính phải trợ giúp ta! Khi nào ta mệt vì kể chuyện, Jack hát lên.
      - Ông cần điều ấy đến lần thứ hai đâu! - Jack Ryan vừa đáp vừa cất giọng hát lên khúc nhạc vui. Con tàu vừa qua Dumbarton, thủ phủ của quận, nơi đây tòa lâu đài xây dựng như pháo đài, đứng uy nghi hai đỉnh của núi đá bazan.
      Chẳng mấy chốc mà tàu dừng lại ở Balloch, ngay bên cạnh cái kè bằng gỗ dốc thoai thoải xuống mặt hồ.
      chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước tên là Sinclair, neo đậu bến đợi du khách tham quan hồ. Sau khi lấy vé tàu tới Inversnaid ở đầu Bắc của hồ Lomond, mọi người cùng lên tàu.
      Jack Ryan lại lại boong tàu Sinclair, miệng luôn hỏi ông kỹ sư trong lúc ông chuẩn bị kể chuyện. Càng sâu vào xứ sở của Rob Roy ông kỹ sư càng thao thao với giọng ngưỡng mộ cách cuồng nhiệt. T
      àu vừa rời hồ được lúc, mặt hồ ra vô số những cù lao . Mặt hồ lấm tấm như khu đất trồng cây. Con tàu Sinclair len lỏi vào giữa những bờ dốc đứng ở khoảng giữa hai hòn đảo khi thung lũng hoang vắng, khi khe lởm chởm những bờ đá dốc đứng.
      - Này Nell, - Ông James Starr - mỗi hòn đảo ở đây đều có huyền thoại riêng, cũng có thể là bài ca riêng cho nó, đến các núi bao quanh hồ nước cũng vậy. Có thể phải là quá đáng, lịch sử của miền này được ghi chép lại bằng những đặc điểm của từng hòn đảo, từng dãy núi ấy.
      - Còn cái bến kia tên là gì vậy? - Nell vừa hỏi vừa nhìn về phía bờ Đông của hồ.
      - Đấy là bến Balmaha, cửa vào của vùng đất Thượng du - James Starr đáp - Nơi ấy là điểm bắt đầu của vùng đất cao xứ Scotland. Còn cái cụm phế tích mà con thấy kia, đấy là những gì còn lại của tu viện nữ cũ và những ngôi mộ nằm rải rác quanh đây là mộ của các thành viên trong dòng họ Mac Gregor, dòng họ rất nổi tiếng trong vùng, cho đến bây giờ cũng vậy.
      - Nổi tiếng vì những xương máu họ đổi và làm đổ ra ở đấy! - Harry thêm.
      - Cháu rất đúng, - James Starr đáp - và ta phải công nhận rằng nổi tiếng do những trận chiến đem lại vẫn là những điều vang dội nhất. Những chuyện về chiến tranh còn lan truyền qua nhiều thế hệ.
      - Và chúng còn bất tử nhờ các bài ca nữa chứ. - Jack Ryan thêm vào.
      Hai bên bờ hồ, dài khoảng từ ba đến bốn dặm, có vẻ như gần lại nhau khi sắp tới cảng Luss. Ở đây Nell có thể nhìn thấy tháp canh của tòa lâu đài cổ. Rồi con tàu Sinclair về hướng bắc và trước mắt du khách bỗng ra ngọn Ben Lomond cao hơn mặt hồ khoảng 900 mét.
      - Ngọn núi mới tuyệt làm sao! - Nell reo lên - Từ ngọn núi nhìn ra xung quanh, chắc là đẹp lắm!
      Ben Lomond là ngọn núi cuối cùng trong dãy núi Grampian, ngọn núi này được nhà văn lớn xứ Scotland là Walter Scott ca tụng ngớt lời bởi dáng vẻ nên thơ của nó.
      Theo James Starr thế giới còn có nhiều quả núi khác mà bốn mùa được tuyết bao phủ nhưng có đâu thơ mộng hơn ở đây.
      Con tàu Sinclair càng đến gần chân núi địa hình càng trở nên dốc đứng. Rải rác đó đây có nhiều cây to đứng riêng biệt, trong số đó có vài cây liễu mà cành của nó xưa kia dùng để treo cổ những người phạm tội.
      - Để tiết kiệm dây đay đây. - James Starr nhận xét.
      Đến đây lòng hồ thu hẹp lại và dài ra về phía Bắc. Những quả núi ở hai bên bờ làm lòng hồ càng hẹp hơn. Con tàu luồn lách vào thêm số đảo và cù lao như Inveruglas, Eilad - Whou, nơi có những vết tích của pháo đài trước kia thuộc về Mac Farlane. Cuối cùng hai phía bờ hồ cũng gặp nhau và con tàu Sinclair dừng lại ở bến Inverslaid.
      Ở chỗ này, trong lúc chờ đợi bữa cơm trưa, Nell và đoàn người đến thăm thác nước, nơi đây nước đổ xuống hồ từ khoảng cách khá cao. Thác nước này đứng sừng sững như điểm tô cho khung cảnh, như mang thêm niềm vui cho du khách. chiếc cầu treo luôn lắc lư mật nước ồn ào, giữa đám bụi do nước bắn tung tóe lên. Từ cầu, tầm mắt du khách có thể bao quát phần lớn hồ Lomond, con tàu Sinclair nom như cái chấm mặt nước.
      Sau khi ăn trưa, mọi người chuẩn bị đến thăm hồ Katrine. Rất nhiều xe ngựa mang huy hiệu của gia đình Breadalbane - dòng họ trước đây cung cấp gỗ và nước cho kẻ đào tẩu Rob Roy - được để phục vụ du khách, những chiếc xe đó có thể mang đến cho họ mọi tiện nghi đặc biệt của ngành đóng xe quốc.
      Theo đúng mốt thời thượng, Harry đưa Nell lên tầng của cỗ xe ngựa. Những người cùng ngồi xung quanh . xà ích cao lớn, mặc chế phục đỏ, cầm trong tay dây cương của bốn con ngựa, điều khiển cho cỗ xe bắt đầu leo lên sườn núi, lượn vòng theo lòng con thác ngoằn ngoèo. Đường càng lúc càng hiểm trở. Xe lên càng cao, hình thù các ngọn núi bao quanh hình như càng thay đổi. Dãy núi bên bờ hồ đối diện to lên và những đỉnh núi của dãy Arroquhar có thể bao quát cả thung lũng Inveruglas. Bên trái ra ngọn Ben Lomond với sườn dốc đứng phía bắc của nó.
      Vùng đất giữa hồ Lomond và hồ Katrine có nhiều nét hoang dã. Nó được bắt đầu bởi những khe núi hẹp dẫn tới thung lũng Aberfoyle. Cái tên này làm cho đau buồn khi đến những hang động tối tăm khủng khiếp, nơi trải qua thời thơ ấu. James Starr tinh ý nên vội lướt nhanh sang những câu chuyện khác.
      Mà vùng đất này thiếu gì chuyện kể. bờ hồ Ard bé là nơi xảy ra những kiện chính của cuộc đời Rob Roy. Nơi đây mọc lên nhiều núi đá vôi trông buồn tẻ, chúng xen kẽ với những tảng đá mà thời gian và khí hậu làm cho chúng trở nên rắn như xi-măng. Nhiều túp lều tơi tả như những chuồng cừu bỏ bên đường, biết những lều ấy ngày trước được dùng cho con người hay cho súc vật. vài đứa trẻ tóc tai xơ xác đứng bên đường nhìn đoàn xe qua bằng cặp mắt mở lớn ngơ ngác.
      Chiếc xe ngựa, sau khi leo lên hết con dốc dựng đứng bên bờ thác, bắt đầu xuống thung lũng có cây cối, có nước, chỉ độc loài thạch thảo bao phủ khắp nơi. Rải rác, chỗ này chỗ khác có vài đống đá xếp thành hình khối tháp.
      - Đấy là những đông đá mà trước kia các nhà thám hiểm dùng để đánh đấu - Ông James Starr - Ngày xưa, mỗi khách bộ hành khi qua đây đều phải bỏ thêm vào đó hòn đá để tôn vinh vị hùng nằm dưới những nấm mồ đó, do đó mới có câu ngạn ngữ: “Bất hạnh đến với kẻ nào qua đây mà bỏ thêm hòn đá của cứu rỗi sau cùng!” Nếu đám con cháu còn giữ đức tin đó của cha ông những đống đá này cao thành núi. Thực tế ở vùng đất này, mọi chuyện chỉ cốt làm phong phú thêm hồn thơ tự nhiên trong, tâm tư các cư dân vùng núi!
      Trong lúc ông James Starr kể chuyện, chiếc xe vào con đường hẹp của thung lũng . Rồi chiếc hồ có tên Arklet ra ở bên trái, và con đường dốc đưa mọi người tới quán ăn Stronachlacar nằm bờ hồ Katrine. Ở đấy ngay bên bờ chiếc kè gỗ, chiếc tàu bập bềnh sóng, tàu mang tên Rob - Roy. Tất cả hành khách đều vội vã lên tàu bởi vì tàu sắp chạy.
      Hồ Katrine có chiều dài khoảng mười dặm, trong khi bề rộng của nó quá hai dặm. Những quả đồi đầu tiên của vùng duyên hải vẫn còn mang đậm những đặc điểm rệt.
      - Đây là cái hồ, - James Starr - mà người ta so sánh rất chính xác với cây kim dài! Người ta nước hồ bao giờ đóng băng. Tôi dám đoan chắc điều đó, tuy nhiên ta đừng bao giờ quên là nơi đây từng diễn ra những kỳ tích của Bà chúa hồ. Tôi cam đoan là nếu bạn Jack của chúng ta có cặp mắt tinh tường, ấy thấy người đẹp Hélenè Douglas lướt mặt hồ.
      - Đúng vậy, thưa ông Starr, - Jack Ryan đáp - mà tại sao tôi lại thấy bà ta chứ? Tại sao người đàn bà đẹp đó lại ra mặt hồ Katrine, như những con tinh trong mỏ ra mặt hồ Malcolm?
      Vừa lúc đó, từ phía sau chiếc tàu Rob - Roy lanh lảnh vang lên tiếng kèn túi.
      Kìa, cư dân vùng cao trong lễ phục truyền thống dạo nhạc bằng chiếc kèn túi có ba ống, ống to nhất vang lên nốt sol, ống thứ nhì cho nốt si còn ống nhất cho nốt sol cao hơn bát độ. Còn chiếc ống sáo tám lỗ, có thể thổi giai sol trường với nốt fa tự nhiên.
      Lúc này, người hạnh phúc nhất có lẽ là Jack Ryan. Bài hát của vùng hồ xứ Scotland, biết rất . Vì vậy mà trong lúc người nghệ nhân vùng cao kia đệm nhạc bằng chiếc kèn túi, cất cao giọng ca bài hát về những huyền thoại thơ mộng của xứ Calédonie già cỗi.
      Hỡi những hồ nước với những con sóng lăn tăn.
      Ngươi hãy giữ mãi cho mình
      Những thiên thần thoại đáng
      Hỡi những hồ nước ở Tô Cách Lan!

      Bây giờ là ba giờ chiều. Bờ phía tây của hồ Katrine ít hiểm trở hơn, tách ra làm hai khung cảnh Ben An và Ben Venue. Từ khoảng xa chừng 800 mét, ra cái vũng mà tại đó chiếc tàu Rob - Roy đỡ khách lên bờ, để từ đó họ tới quận Stirling qua ga Callander.
      bé Nell mệt lả vì tâm trí cứ luôn bị căng ra. chỉ lắp bắp câu: “Chúa ơi! Lạy Chúa tôi!” mỗi khi mắt bắt gặp được cảnh đẹp nào.
      Vào lúc ấy, Harry nắm lấy tay ông. xúc động nhìn :
      - Nell thân , rồi chẳng mấy chốc chúng ta lại trở về căn nhà tối tăm của mình! Liệu em có hối tiếc gì về những giờ phút sống trong cánh tràn ngập ánh sáng này ?
      - đời nào, Harry ạ. - đáp.
      - Này em Nell, - Harry hỏi bằng giọng mà cố gắng ghìm nỗi xúc động mà được - em có muốn mối quan hệ thiêng liêng ràng buộc vĩnh viễn đôi ta trước Chúa và trước mọi người ? Em có muốn trở thành vợ ?
      - Em muốn, Harry ạ - Nell vừa đáp vừa nhìn Harry cặp mắt trong suốt - Em muốn lắm, nếu nghĩ là em đầy đủ cho cuộc đời của .
      Nell còn chưa kịp xong những lời hàm chứa tương lai của Harry, tượng lạ lùng xảy đến.
      Con tàu Rob - Roy, mặc dù lúc đó còn cách bờ cả nửa dặm, bỗng dưng bị cú va chạm rất mạnh. Vỏ tàu vừa chạm đáy hồ, rồi mặc dầu máy tàu rất mạnh cũng vẫn làm cho nó thoát ra được. Sở dĩ có tai nạn này là vì mạn đông hồ Katrine vừa mới đột ngột bị cạn nước, cứ như thể là có kẽ nứt lớn nào vừa phát sinh ở lòng hồ. Chỉ trong vài giây mà nước hồ cạn sạch, giống như vùng bờ biển vào lúc nước thủy triều xuống thấp nhất. Toàn bộ nước hồ chạy trốn cả vào trong lòng đất.
      - Các bạn ơi, - Ông James Starr kêu to lên như thể nguyên nhân của tượng này đột nhiên được phát - cầu Chúa hãy cứu giúp mỏ Tân Aberfoyle!
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 17: ĐE DỌA CUỐI CÙNG
      Ngày hôm đó, trong khu mỏ Tân Aberfoyle, mọi công việc diễn biến bình thường. Người ta nghe vọng lại từ xe tiếng mìn nổ phá đá, làm lộ ra những vỉa than. Chỗ này vang lên tiếng cuốc, tiếng choòng bổ vào than, chỗ kia là tiếng rít của các máy khoan mà các lưỡi khoan đào lỗ những lớp đá phiến. Nhiều tiếng động lớn vang lên trong hầm. khí do các cỗ máy xì ra, thoát ra ngoài qua các ngách thông hơi. Cánh cửa gỗ sập vào đột ngột do lực đẩy rất mạnh. Trong hầm mỏ bên dưới, các đoàn xe goòng chạy với tốc độ hơn 22 cây số giờ và những cái chuông tự động rung lên mỗi khi có cố.
      Ông bà Simon Ford và Madge, sau bữa cơm trưa, ngồi trong sân nhà. Ông đốc công già chuẩn bị ngủ trưa như thường lệ. Ông thưởng thức tẩu thuốc nhồi bằng thứ thuốc lá hảo hạng của Pháp. Câu chuyện trao đổi giữa hai ông bà là về Nell, về Harry, về kỹ sư James Starr, về chuyến du lịch của họ mặt đất. Giờ này họ ở đâu? Lúc này họ làm gì?
      Vừa lúc đó, tiếng động khủng khiếp vang lên. Nghe cứ như là có ngọn thác khổng lồ đổ vào hầm mỏ.Simon Ford và Madge vụt đứng cả dậy.
      Đồng thời lúc đó nước hồ Malcolm dấy lên. ngọn sóng lớn như con sóng thần, tràn qua bờ hồ, đập vào vách căn nhà gỗ khiến nó vỡ tan ra.
      Simon Ford vội kéo bà Madge nhanh chóng lên tầng của ngôi nhà.Đồng thời, nhiều tiếng kêu vang lên ở khắp Thành phố Than, lúc này bị cơn hồng thủy đe dọa. Các cư dân của vùng chạy tìm nơi nấp những mỏm đá phiến cao nằm bờ hồ.
      sợ hãi lên đến tột cùng. Vài gia đình thợ mỏ, quá hốt hoảng chạy vội vào các giếng tìm cách thoát lên tầng . Người ta sợ rằng biển tràn vào trong mỏ, nhất là những nơi mà các đường hầm ăn sâu xuống đáy đại dương. Cái hang động tuy lớn chừng ấy cũng có thể bị ngập hoàn toàn. Phen này cư dân nào của khu mỏ Tân Aberfoyle có thể thoát chết.
      Nhưng, đúng lúc những người chạy trốn đầu tiên lên được cửa hầm họ lại gặp ông Simon Ford từ căn nhà gỗ chạy tới.
      - Ngừng lại, ngừng cả lại các bạn! - Ông đốc công già cùng họ - Nếu thành phố của chúng ta bị tràn ngập, nước chạy nhanh hơn các bạn, và ai chạy thoát cả! Nhưng nước đâu có dâng lên nữa! Mọi hiểm nguy có thể qua.
      - Thế còn đám thợ phụ trách công việc bên dưới kia sao? - Có ai đó hỏi.
      - có gì đáng ngại cho họ cả - Simon Ford đáp - Việc khai thác được tiến hành ở độ sâu cao hơn đáy hồ!
      việc chứng minh cho lời của ông đốc công già. Nước tuy tràn vào mỏ đột ngột nhưng nó lại phân chia ra ở phần dưới của nó, nó chỉ làm cho mực nước hồ Malcolm dâng lên độ 1 mét mà thôi. Thành phố Than bị nguy hại, và người ta có thể tin rằng cơn lũ lụt vừa qua chỉ ảnh hưởng đến phần độ sâu chưa khai thác của mỏ, có nạn nhân nào. Còn về nguyên nhân, liệu có do ngập tràn của những lớp nước bên dưới, qua những khe nứt của lòng đất, hay là do con sông ngầm nào đó, do vỡ lòng, tràn vào hầm mỏ. Cho tới lúc này, ông Simon Ford và các bạn của ông chưa thể kết luận được. Còn nếu xem nó như tai nạn đơn giản, vẫn thường xảy ra trong mỏ than điều này chưa ai nghĩ đến.
      Nhưng, ngay tối hôm đó, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Các tờ báo của quận đăng tải về tượng kỳ lạ này, diễn ra nơi hồ Katrine. Nell, Harry, James Starr và Jack Ryan vội vàng trở về mỏ, và xác nhận nguồn tin đó. Mọi người rất hài lòng khi được biết những thiệt hại vật chất đáng kể của mỏ Tân Aberfoyle.
      Như vậy là lòng hồ Katrine đột nhiên bị nứt. Nước hồ qua khe nứt tràn vào trong mỏ. Trong hồ nước mà văn hào xứ Scotland thích, mực nước chỉ còn đủ làm ướt đôi bàn chân xinh đẹp của Bà Chúa hồ, ít ra điều này cũng đúng bên phía nam của hồ. Giờ đây, hồ chỉ còn là cái ao rộng rãi, ao này ở chỗ thấp hơn khe nứt. tượng kỳ lạ được nhắc đến nhiều lần! Chắc chắn, đây là lần đầu tiên mà cái hồ, chỉ trong chốc lát cạn hết nước. Giờ đây, bản đồ của Vương quốc, ta có thể xóa tên hồ này, cho tới khi nào lại làm cho nó đầy nước - nhờ vào quyên góp trong dân chúng để hàn gắn khe hở. Nhà văn Walter Scott, nên còn sống cõi đời này, hẳn chết vì thất vọng!
      cho cùng tai nạn tượng có thể giải thích được. Thực vậy, do lớp đất nằm giữa lòng hồ và khu hầm mỏ, thu hẹp lại chỉ còn là lớp vỏ rất mỏng.
      Tuy nhiên, trong khi nhiều người cho rằng việc sụt lở đáy hồ có nguyên nhân thiên nhiên ông James Starr, cha con ông Ford lại đặt vấn đề cách khác. Nhiều nỗi nghi ngờ trở lại cách mạnh mẽ trong đầu họ. Có phải con quỷ phá hoại mở trận tấn công mới chống lại những người khai thác khu mỏ giàu có này?
      Vài hôm sau, James Starr đem vấn đề ra bàn với cha con ông đốc công già, tại căn nhà gỗ của họ.
      - Này cụ Simon, - Ông kỹ sư - theo tôi mặc dù tượng có vẻ như do thiên nhiên gây ra, tôi lại linh cảm thấy nó thuộc vào loại những việc mà chúng ta tìm nguyên nhân
      !- Tôi cũng nghĩ như ông, ông James ạ, - Cụ Simon đáp - nhưng nếu ông tin tôi ta đừng có làm ầm ĩ lên, cứ lẳng lặng mà điều tra.
      - Ô! - Ông kỹ sư kêu lên - Tôi đoán trước kết quả chuyện ấy.
      - Nào, theo ông kết quả ra sao?
      - Chúng ta cũng chỉ tìm thấy bằng chứng của phá hoại, mà tìm ra kẻ phá hoại?
      - Tuy nhiên, phải có kẻ phá hoại! - Simon Ford đáp - trốn ở đâu? Nếu đấy chỉ là người có tài giỏi đến đâu nữa, làm sao có thể làm cạn kiệt cả cái hồ? ra cuối cùng tôi cũng phải tin như Jack Ryan là vị thần của khu mỏ này, trả thù vì chúng ta xâm lấn địa phận của vị ấy!
      Có điều chắc chắn là mọi người né tránh cho bé Nell nghe được những lời thào đó. Vả lại, bản thân cũng tránh để ai phải nghi kỵ gì cả. Tuy nhiên, thái độ của chứng tỏ rằng cũng chia sẻ những mối bận tâm của gia đình bảo dưỡng mình. Khuôn mặt buồn rầu của phản ánh cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra trong .
      Dù sao chăng nữa, James Starr cùng hai cha con nhà Ford quyết định quay lại nơi xảy ra tai nạn để nghiên cứu, quyết tìm ra nguyên nhân của nó. Họ cho ai biết về dự tính này. Với những ai biết về toàn thể việc ý kiến của James Starr và các người bạn của ông khó được chấp nhận.
      Vài ngày sau, cả ba người lên chiếc xuồng máy do Harry điều khiển, họ quan sát những cột chống thiên nhiên nâng đỡ phần địa tầng mà trong đó có hồ Katrine.
      Cuộc khảo sát cho họ kết quả: các cột chống đó đều bị phá bằng mìn. Các vệt khói xạm đen vẫn còn rệt, bởi vì nước rút do thẩm thấu, và người ta có thể quan sát kỹ. sụp đổ của phần mái vòm đúng như được tiên đoán: có bàn tay phá hoại của con người.
      - còn nghi ngờ gì nữa - James Starr - Và ai có thể trước điều gì xảy ra nếu như thay vì dẫn nước trong hồ , người ta lại dẫn nước từ biển vào.
      - Đúng như thế đấy, - Người đốc công già reo lên với niềm tự hào - chúng nó phải dùng tới cả đại dương mới có thể làm ngập chìm khu mỏ Aberfoyle của chúng ta! Nhưng, lại lần nữa, ta thử hỏi xem kẻ đó có lợi lộc gì khi phá hoại khai thác của chúng ta nhỉ?
      - tài nào hiểu nổi - James Starr đáp - Đây phải là lũ bất lương tầm thường đặt sào huyệt ở đây để khắp nơi cướp bóc, vì ba năm qua, những việc xấu xa tồi tệ như vậy ắt là bị phát ! Cũng phải như tôi đôi lần nghĩ tới, những bọn buôn lậu hay bọn làm bạc giả, náu ở đây với máy móc đặt trong vài ngõ ngách của hang động, nên phải tìm cách để đuổi chúng ta . Người ta làm bạc giả, buôn hàng lậu để mà giữ lấy! Đúng là kẻ nào đó thề ăn thua đủ với khu mỏ Tân Aberfoyle, và có quyền lợi nào đó thúc đẩy kẻ đó tìm mọi cách để trút giận lên chúng ta! Nào! bao giờ bác có kẻ thù chưa? Bác hãy thử tìm cho kỹ . Trong cuộc đời có những thù hận mà thời gian thể nào làm nguôi ngoai. Nếu cần bác thử ngược dòng thời gian về những năm tháng xa xưa. Tất cả những việc xảy ra đều là hệ quả của căm thù dai dẳng, nó buộc phải trở về với những kỷ niệm xa xôi!
      Ông Simon Ford đáp lời. Người ta nhận thấy ông đốc công già tốt bụng kia, trước kia phát biểu, nhiệt thành tự vấn quá khứ của mình. Sau cùng, ông ngẩng đầu :
      - , tôi xin có Chúa là tôi và cả Madge nữa, chúng tôi chưa làm hại ai bao giờ. Chúng tôi thể tưởng tượng mình lại có kẻ thù, dù là chỉ người.
      - A! - Ông kỹ sư kêu lên - Thử hỏi xem Nell có ý kiến nào !
      - Thưa ông Starr, thưa cha, - Harry - xin ông và cha hãy tạm giữ kín cuộc điều tra này! Xin đừng hỏi gì đến Nell tội nghiệp ấy, con thấy là Nell lo lắng và đau khổ đến thế nào rồi. Con đoan chắc là trong tàm trí ta điều bí mật giày vò.
      - Được, Harry ạ, - Ông kỹ sư đáp - tuy nhiên nếu như Nell biết được điều gì, im lặng này vô lý, thể hiểu nổi.
      Và khi thấy Harry định thêm điều gì ông kỹ sư tiếp :
      - Cháu cứ bình tĩnh. Chúng ta gì với vợ tương lai của con nữa.
      - Và ta cũng muốn chuyện đó mau chóng tới. Còn cha, cha nghĩ sao về việc ấy?
      - Con trai của ta ạ, - Simon Ford - đúng tháng nữa là ngày cưới của con. À mà ông James, ông đóng vai cha của Nell chứ?
      - Ông cứ tin ở tôi, ông Simon ạ. - Ông kỹ sư đáp.James cùng hai cha con ông Ford trở về nhà. Họ gì đến kết quả của cuộc điều tra, và với tất cả cư dân của mỏ cố vừa qua chỉ đơn thuần là tai nạn của xứ Scotland, bất quá nó cũng chỉ bớt cái hồ.
      Tuy nhiên, đám cưới sắp tới của Harry Ford và Nell lại được mọi người đến ở khắp khu Tân Aberfoyle. Những lời chúc mừng tràn ngập cả căn nhà gỗ. Jack Ryan muốn là kẻ sau cùng đến chúc mừng. Người ta còn bắt gặp luyện những bài hát hay nhất để ca trong ngày hội mà toàn cư dân của thành phố Than đều tới đủ.
      Nhưng xảy ra điều này: tháng trước đám cưới, khu Tân Aberfoyle bị thử thách nhiều hơn bao giờ hết. Có thể là càng đến gần ngày cưới của Nell và Harry, tại họa càng dồn dập. Tai nạn xảy ra chủ yếu ở khu khai thác, mà nguyên nhân chưa ai biết được.
      Chẳng hạn như có lần đám cháy thiêu rụi đám gỗ chống hầm của đường hầm bên dưới, sau đó người ta tìm thấy chiếc đèn mà thủ phạm sử dụng. lần khác, vụ sụt hầm xảy ra do những cây gỗ chống hầm bị gẫy và James Starr nhận thấy những cây gỗ chống ấy bị ai cưa đứt; Harry lúc ấy đôn đốc công việc ở đó, bị vùi trong đống đổ nát và chỉ nhờ phép lạ mới cứu thoát chết
      .Mấy ngày sau, chuyến xe điện chờ các thợ mỏ, toa xe mà Harry leo lên vấp phải chướng ngại vật và bị lật có thanh đà gỗ ai đó đặt nằm ngang đường rày.Tin xấu càng ngày càng nhiều khiến cho đám thợ mỏ hoang mang cực độ. Lúc này, ràng là chỉ có có mặt của các trưởng kíp mới giữ nỉ chân họ ở nơi làm việc.
      - Bọn này như vậy là có nguyên băng! - Simon Ford nhắc lại - Và chúng ta thể chỉ bắt đứa!Người ta bắt đầu mở các cuộc điều tra. Cảnh sát quận có mặt ngày đêm nhưng họ cũng chẳng phát được gì. James Starr cấm Harry hình như là đích ngắm của các tai họa ấy, được lang thang bên ngoài và ngoài giờ làm việc.
      Những biện pháp tương tự cũng được đề ra với Nell, người mà Harry khẩn khoản cầu mọi người phải giấu cho hay những mưu phá hoại, sợ chúng gợi lại trong những kỷ niệm của quá khứ. Ông bà Simon Ford canh giữ ngày đêm nghiêm ngặt. bé đáng thương cũng hiểu điều ấy nhưng hề có ý kiến, lời phàn nàn. tự hỏi có phải mọi người làm như vậy là vì có lợi cho ?
      buổi sáng, tám ngày trước lễ cưới, Nell, có lẽ vì bị thúc đẩy bởi linh cảm buồn bã nào đó, ra khỏi nhà trước mọi người, muốn quan sát xung quanh.
      Khi vừa bước ra khỏi cửa, thốt lên, kinh hoàng và lo lắng.Tiếng kêu ấy vọng vào trong nhà, và chỉ trong giây lát ông bà Simon và Harry đến bên . Nell xanh như tàu lá, mặt thất thần biểu lộ sợ hãi thể nào tả được. được tiếng nào, mắt nhìn trừng trừng vào cánh cửa mà vừa mở ra. Bàn tay co dúm chỉ vào những dòng chữ được ai viết từ đêm qua mà khi thấy nó, hốt hoảng:
      Simon Ford, ngươi đánh cắp vỉa than cuối cùng của khu mỏ chúng ta! Còn thằng Harry, con trai ngươi cướp Nell! Tai họa giáng xuống các ngươi và toàn thể khu mỏ Tân Aberfoyle!
      Silfax
      Silfax à? Cả ông Simon Ford và bà Madge cùng đồng thanh thốt lên.
      - Kẻ đó là ai thế? - Harry hỏi và ánh mắt hết nhìn vào cha mình lại đến .
      - Silfax! - Nell tuyệt vọng nhắc lại - Silfax! - Toàn thân run lên khi thốt ra cái tên đó, trong khi bà Madge ôm lấy và kéo trở về buồng mình.
      Ông James Starr lúc này đến nơi. Sau khi đọc đọc lại cái câu đe dọa cửa, ông :
      - Bàn tay viết dòng chữ này chính là bàn tay viết lá thư ngăn cho tôi đến với bác đó, bác Simon ạ! Kẻ tên là Silfax! Chỉ cần nhìn bối rối của bác là tôi biết ngay bác có biết người này. Silfax là ai vậy?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 18: KẺ TỘI ĐỒ
      Cái tên này gây ra sửng sốt tột độ cho người đốc công già. Đấy là tên của kẻ “tội đồ” cuối cùng của khu mỏ Dochart.
      Trước kia, trước khi chiếc đèn mỏ an toàn được phát minh, Simon Ford biết đến con người hung dữ này, kẻ liều mạng sống để tìm khí độc, dùng lửa để gây nổ khí than. Ông thấy nhân vật kỳ lạ lang thang trong mỏ, đâu cũng mang theo con cú tuyết khổng lồ, đấy là con chim cú lớn, nó giúp ta làm công việc nguy hiểm này bằng cách mang chiếc mồi lửa đến những chỗ nào mà tay của Silfax thể vói tới. này kia, lão ta biến mất cùng với bé mồ côi, sinh ra trong mỏ, chỉ còn lão là thân thích, bé gọi lão bằng ông. bé đó chính là Nell. mười lăm năm qua, cả hai sống trong hang hốc bí mật nào đây trong mỏ, cho đến ngày mà Nell được Harry cứu.\
      Người đốc công già, trong lòng vừa giận dữ vừa thương hại, cho ông kỹ sư và Harry biết những điều mà cái tên Silfax này vừa gợi lại trong ông.
      Điều ấy làm sáng tỏ mọi chuyện. Silfax chính là nhân vật bí mà họ hoài công tìm kiếm trong những hang sâu của khu mỏ Tân Aberfoyle
      - Như vậy là bác có biết tên này phải bác Simon?
      - Vâng, đúng là như vậy - Ông đốc công già đáp - Đấy là người có con chim cú! Ông ta còn trẻ nữa. Ông ấy phải lớn hơn tôi từ mười lăm đến hai mươi tuổi. Là con người hoang dã, giao thiệp với ai, sợ nước, chẳng sợ lửa! Chính do lối sống mà ông ta chọn cái nghề đốt khí than lẻ tẻ, nghề cần phải lo âu. Cái nghề nguy hiểm này làm hỏng đầu óc của ông ta. Có người cho ông ta là ác độc, nhưng hình như ông ta chỉ hơi khùng mà thôi. Sức khỏe của ông ta vô địch. Ông ta biết rất mỏ than này. Ít nhất cũng ngang tôi vậy. Người ta cho phép lại thoải mái. Còn tôi cứ nghĩ là ông ấy chết từ lâu rồi.
      - Nhưng, - James Starr ngắt lời - ông ta muốn ám chỉ gì khi viết: “Mày ăn cắp đến vỉa than cuối cùng của khu mỏ than cũ của chúng tao”?
      - À, là thế này - Simon Ford đáp - Từ lâu, như tôi , đầu óc ông ta điên loạn, ông ta cho rằng mình là người có quyền khu mỏ Aberfoyle cũ. Vì thế, ông ta càng trở nên hung dữ khi hố mỏ Dochart dần cạn kiệt! Mỗi nhát cuốc đào vào mỏ than, ông ta cứ cho là dứt ruột ông ta ra! Hẳn là bà cũng nhớ chuyện ấy chứ, bà Madge?
      - Đúng thế, ông Simon ạ. - Bà già đáp.
      - Chuyện tôi kể là do tôi nhớ lại - Simon Ford tiếp tục - Kể từ lúc tôi trông thấy cái tên Silfax cánh cửa; nhưng tôi nhắc lại là tôi cứ ngỡ ông ta chết rồi, và tôi thể nào tưởng tượng nổi cái tên bất lương mà chúng ta tìm kiếm lại là chính ông ta, kẻ tội đồ của mỏ Dochart!
      - Vậy là giờ đây, mọi chuyện - James Starr - Do tình cờ mà Silfax phát ra vỉa than mới. Do tính ích kỷ của người điên, ông ta tự cho mình là kẻ bảo vệ vỉa than. Vì sống lâu ngày trong mỏ, ngày đêm tới lui, ông ta phát ra điều bí mật của bác, bác Simon ạ, ông ấy biết là bác mời tôi về đây. Do đó mới có lá thư để ngăn cản tôi, rồi cũng từ đó mà có hòn đá nhằm vào Harry sau khi tôi về, rồi chuyện những cái thang bị đốt cháy ở giếng Yarow; rồi đến chuyện những khe hở ở vỉa than vừa được bít lại; đến chuyện chúng ta bị cầm tù, rồi được Nell giải thoát, chuyện này có lẽ là Silfax biết và cũng muốn!
      - Ông vừa kể lại mọi việc, đúng như chúng diễn ra như vậy, ông James ạ - Simon Ford đáp - Giờ đây chắc chắn là lão già tội đồ đó điên mất rồi!
      - Như thế tốt hơn - Bà Madge - Và tôi biết rằng cái tin về đám cưới của cháu ông ta với con trai chúng tôi càng làm tăng mối hiềm thù và càng làm ông ta nổi điên.
      - Đám cưới của Nell với con trai của người mà ông ta buộc tội đánh cắp vỉa than cuối của mỏ Aberfoyle chỉ càng đẩy nỗi tức giận của lên cao điểm!
      - Dù sao ông ta cũng là nhà trong đám cưới này chứ. - Harry kêu lên.
      - ai lý luận với thằng điên, Harry ạ - Ông kỹ sư đáp - Chắc chắn là nếu ta biết kẻ thù còn hơn là biết gì về nó, nhưng mọi chuyện giờ đây vẫn chưa kết thúc, bởi bây giờ ta biết được người này là ai. Chúng ta hãy tăng cường canh gác ngay các bạn, và để bắt đầu Harry cần phải hỏi Nell xem sao!
      - Thưa ông Starr, - Harry đáp - cháu cho là Nell có thể trả lời chân cho những câu hỏi của ông. Giờ đây ông là từ trước đến nay, do lương tâm và do trách nhiệm, ấy phải im lặng. Vậy cũng do lương tâm và trách nhiệm ấy ra những gì ông muốn. Mẹ cháu rất đúng khi đưa ấy trở vào phòng trong. ấy rất cần được tĩnh dưỡng, nhưng cháu gọi ấy...
      - cần đâu Harry. - giọng rắn rỏi và ràng vang lên và cùng lúc Nell bước ra ngoài phòng lớn.Người thiếu nữ trông xanh xao và đôi mắt đỏ hoe chứng tỏ khóc nhiều, nhưng dáng của cho ta thấy quyết định điều gì.
      - Kìa Nell! - Harry kêu lên và chạy lại phía .
      - Đừng Harry! - Nell trả lời và giơ tay ngăn người chồng chưa cưới lại - Bây giờ cả cha mẹ và , mọi ngươi cần biết tất cả. Cả ông Starr nữa, ông cũng cần biết những gì có liên quan đến đứa trẻ mà ông tiếp nhận mà chẳng biết nó là ai; và cả Harry nữa, bất hạnh cho kéo tôi từ vực sâu lên.
      - Kìa Nell! - Harry hét lên.
      - Cứ để cho Nell . - James Starr , sau khi buộc Harry phải im lặng.
      - Con chính là cháu của ông già Silfax. - Nell tiếp - Chỉ từ ngày bước chân vào căn nhà gỗ này, con mới có được người mẹ. - vừa vừa nhìn bà Madge.
      - Cầu Chúa ban phước lành cho ngày ấy, con ta ạ! - Bà Madge đáp.
      - Con cũng chỉ có cha kể từ ngày con gặp ông Simon Ford, - Nell tiếp - và con cũng chỉ có bạn từ khi bàn tay Harry nắm lấy tay con. Trong mười lăm năm con sống đơn độc mình trong hang tối cùng với ông của con. Về ông con có nhiều điều để lắm. Cái gì ông con làm cũng là đúng nhất. Con ít khi gặp ông. Khi ông con ra khỏi khu mỏ Aberfoyle cũ, ông con lui vào trong những hang sâu mà chỉ mình ông biết. Ông con rất tốt với con, mặc dù ông làm con sợ. Ông nuôi con bằng những thứ gì kiếm được ở bên ngoài. Nhưng con vẫn còn nhớ cách mơ hồ rằng, khi con còn rất bé, có con dê cho con bú, con dê ấy sau này đâu mất và việc đó làm con rất buồn. Ông con thấy con quá buồn nên tìm cho con con vật khác - đấy là con chó - khổ nỗi là con chó ấy quá vui tính. Nó sủa suốt ngày. Mà ông con thích vui vẻ. Ông ghê sợ tiếng động, ông dạy con im lặng nhưng thể dạy điều ấy cho con chó và con vật khốn khổ đó biến mất tức . Ông con có con cú tuyết dữ tợn bên cạnh. Thoạt đầu con rất sợ con chim đó, nhưng dần dà nó tỏ ra rất mến con, nên cuối cùng con cũng thương nó. Dần dần con chim đó lại vâng lời con hơn cả ông con và điều này làm con lo ngại cho nó. Óng con là người hay ghen. Con cú tuyết và con luôn tìm cách lẩn trốn , để có thể ở bên nhau! Chúng con biết là cần phải làm vậy! Nhưng sau con lại cứ nhiều về bản thân mình như vậy chứ! Đáng lẽ phải về ông...
      - , con ta ạ - James Starr - Con cứ những điều con nghĩ.
      - Ông con, - Nell tiếp lời - luôn cho rằng có mặt của các người láng giềng là điều xấu. Tuy nhiên, đây phải là chuyện chỗ ở. Ông con chọn chỗ náu ở rất xa đây. Chỉ có điều ông con rất ghét có mặt của các ông ở đây. Khi con hỏi ông con về những người ở kia, mặt ông con sa sầm, ông con trả lời gì và mở miệng trong thời gian. Khi ông con nhận thấy các ông có vẻ muốn lấn sang địa phận này, ông con nổi cơn giận. Ông con thề là, nếu ngày kia các ông đột nhập được vào khu mỏ mới các ông phải chết!
      - Con cứ tiếp tục , Nell. - Simon Ford khi thấy bé ngừng lại giây lát, như thể muốn sắp xếp lại ký ức.
      - Sau lần đột nhập thứ nhất của các ông, - Nell tiếp - khi ông con thấy các ông vào tới khu Tân Aberfoyle, ông con bèn lấp lối vào hang để cầm tù các ông. Tuy con chỉ trông thấy các ông từ xa, lờ mờ như những cái bóng, nhưng con thể nào chịu nhìn các con chiên của Chúa phải chết vì đói ở trong hang sâu, vì thế con liều lĩnh mang đến chỗ các ông chút bánh và nước, trong vài ba ngày!... Con rất muốn đưa các ông trở ra ngoài hang nhưng khó có thể thoát ra khỏi canh chừng của ông con! Khi các ông sắp bị chết đói may mắn có Jack Ryan cùng các người bạn kịp thời đến cứu... Chúa cho phép con gặp được các ấy hôm đó! Con tìm cách lôi kéo họ đến chỗ các ông. Khi con trở về hang bị ông con bắt gặp. Ông con đùng đùng trút giận lên đầu con. Con tưởng là có thể chết vì tay ông con! Từ đó, đời sống của con trở nên hết chịu nổi. Ông con tự coi mình như chúa tể của bóng tối và của lửa! Khi ông con nghe thấy tiếng cuốc của các ông bổ vào những vỉa than mà ông con coi như của riêng, ông ấy đùng đùng nổi giận và đánh con cách điên cuồng. Con muốn trốn , nhưng thể được vì ông ấy canh chừng rất gắt. Sau cùng, đến hôm cách đây ba tháng, sau phút điên rồ vô cớ, ông ấy nhốt con xuống giếng sâu, nơi mà các ông tìm thấy con, rồi ông bỏ sau khi hoài công gọi con cú tuyết, nó lúc nào cũng ở bên con. Con ở trong đó được bao lâu, con cũng nhớ . Tất cả những gì con biết chỉ là khi con sắp chết Harry tới và ấy cứu con! Nhưng Harry ơi, đứa cháu của ông già Silfax thể là vợ của Harry Ford, bởi vì ông ấy hại , ông ấy giết chết tất cả các ông nữa!
      - Kìa Nell! - Harry hét lên.
      - được Harry ạ - tiếp - Em quyết định hy sinh. Chỉ còn cách này để tránh cho khỏi bị chết. Đó là em quay trở về bên ông em. Vĩnh biệt và xin cảm ơn, mọi người cho em biết được niềm hạnh phúc ở thế giới này! Mai đây, dù có thế nào chăng nữa, xin hãy tin là trái tim em hoàn toàn ở bên và tất cả mọi người!Nghe đến đó, mọi người đau đớn như điên dại, cùng đứng lên.
      - Sao lại thế, Nell! - Mọi người đồng thanh kêu lên - Em muốn bỏ sao!
      Nhưng ông James Starr cương quyết gạt mọi người ra, đoạn ông tiến lên, cầm lấy hai tay của Nell và :
      - Tốt lắm, con ạ, con những điều phải , sau đây là những gì con phải nghe. Chúng ta để con ra , và nếu cần chúng ta giữ con lại. Con tưởng chúng ta dễ dàng chịu nhận hy sinh cao cả của con à? Những lời đe dọa của ông Silfax đáng sợ ! Nhưng xét cho cùng ông ta cũng chỉ là con người, và chúng ta phải đề phòng bằng mọi cách. Tuy nhiên, vì muốn tốt cho ông Silfax, con có thể cho ta biết về những thói quen của ông ta, và cho ta ông ấy náu ở đâu? Chúng ta chỉ muốn điều: làm cho ông ta thể làm hại ai được nữa và có thể, chúng ta đưa ông ấy về với lẽ phải.
      - Bác muốn điều thể - Nell đáp - Ông con có mặt ở mọi nơi và cũng ở nơi nào cả. Ngay con cũng nơi náu của ông ấy. Con chưa bao giờ thấy ông ấy ngủ. Khi ông ấy tìm được chỗ nào đó, ông ấy để mặc con ở đó và biến mất. Khi con đưa ra quyết định vừa rồi, con biết là bác đề nghị với con như vậy. Bác hãy tin con ! Chỉ có cách để vô hiệu hóa ông con: đó là nếu con có thể tìm thấy ông ấy! Ông ta cứ như người vô hình, thế nhưng lại nhìn thấy tất cả. Bác thử tự hỏi xem do đâu mà ông ấy phát ra nhiều điều bí mật, từ lá thư gửi cho kỹ sư James Starr cho tới chuyện cưới xin giữa Harry và con, phải chăng đó là khả năng biết mọi chuyện, điều này thể nào cắt nghĩa được. Theo đánh giá của con ông con dù điên khùng, vẫn là người có ý chí mạnh mẽ. Ngày xưa chính ông dạy con nhiều điều. Ông cho con về Thượng đế, và chỉ lừa dối con có điểm: đấy là lúc ông muốn làm cho con phải tin rằng tất cả mọi người đều nham hiểm và muốn con phải căm thù tất cả nhân loại. Khi Harry mang con về đây mọi người đều cho con là dốt nát thôi. Thực ra con còn hơn thế: con ghê sợ mọi thứ! Vâng, xin mọi người hãy tha thứ cho con! Nhưng trong mấy ngày đầu tiên con cứ nghĩ là mình ở trong tay những kẻ ác, và con muốn trốn . Người mang đến với con là bà Madge đây, phải do những lời của bà, mà bởi bầu khí của cuộc sống nơi đây, khi thấy bà được chồng con mến và quý trọng. Rồi khi con thấy các công nhân ở đây, vui vẻ, tốt bụng và tôn trọng ông Starr, lúc đầu con cho họ là những kẻ nô lệ nhưng khi thấy họ vào nhà thờ, quỳ xuống, cầu Chúa và tạ ơn Người về những điều tốt lành vô hạn, lúc đó con mới tự nhủ: “ ra ông mình lừa dối mình!”. Nhưng ngày nay, được soi sáng bởi những điều học, con nghĩ là ông con cũng lầm lẫn! Con trở lại những con đường bí mật mà khi trước con theo ông, chắc chắn là ông rình con ở đó! Con gọi ông... ông nghe con và biết đâu khi ấy con lại chẳng có thể đưa ông về với ?
      Toàn thể mọi người để hết. Ai cũng nghĩ tốt hơn là nên để mở lòng mình ra trước mọi người. Vào lúc này, vì do ảo tưởng của hy sinh, nghĩ là vĩnh viễn từ giã những người bạn ở đây. Khi quá mệt, nước mắt giàn giụa, nín khóc, lúc ấy Harry quay sang mẹ mình và :
      - Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì về người đàn ông có thể bỏ rơi cao quý?- Mẹ nghĩ, - Bà Madge đáp - người đàn ông ấy là kẻ hèn nhát và nếu gã ấy là con trai mẹ, mẹ nhận nó là con nữa, mẹ nguyền rủa nó.
      - Nell, em nghe mẹ chúng ta rồi chứ - Harry tiếp - Bây giờ dù em có đâu, cũng theo em. Nếu em vẫn còn có ý định chúng ta cùng ...
      - Kìa Harry! - Nell kêu lên.Nhưng nỗi xúc động quá mạnh. Môi tái nhợt và ngả vào tay bà Madge. Bà xin ông kỹ sư, cụ Simon và Harry hãy để bà ở lại mình cùng .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      CHƯƠNG 19: ĐÁM CƯỚI CỦA NELL
      Mọi người chia tay nhau sau khi họ dặn nhau là phải đề phòng hơn lúc nào hết. đe dọa của lão già Silfax quá ràng tới mức thể nào bỏ qua. Vấn đề đặt ra cho mọi người là liệu kẻ tội đồ xưa kia có được phương tiện nào khủng khiếp tới mức nó có thể hủy diệt cả khu Aberfoyle ?
      Những người gác có trang bị vũ khí được chốt ở các chỗ ra vào mỏ và được lệnh canh gác cả ngày lẫn đêm. Tất cả những kẻ lạ mặt đều phải dẫn tới trước ông James Starr để ông kiểm tra. Người ta thông báo cho cư dân của mỏ biết về các đe dọa nhằm vào cộng đồng dưới mỏ này.
      Trong tuần lễ kế cận ngày cưới của Nell và Harry có việc lộn xộn nào xảy ra ở Tân Aberfoyle. Tuy nhiên các thợ mỏ vẫn lơ là việc canh gác, họ chưa quên được nỗi kinh hoàng mà suýt nữa làm tan hoang khu mỏ.
      Còn James Starr vẫn ngừng cho lùng sục lão già Silfax. Lão già hay trả thù đó tuyên bố Nell khi nào lấy được Harry, lão ta khi nào chịu lui bước trước bất kỳ việc gì để ngăn cản cho được cuộc hôn nhân ấy. Việc tốt nhất bây giờ là làm sao chế ngự được lão già, nhưng vẫn để lão sống. Việc giám sát khu mỏ Tân Aberfoyle lại được bắt đầu cách cẩn thận. Người ta lùng sục mọi ngõ ngách cho tới cả những tầng cùng, có thể thông ra những phế tích của lâu đài Dundonald ở Irvine. Người ta có lý khi cho rằng chính qua tòa lâu đài cổ đó mà Silfax có thể ra được bên ngoài để tìm kiếm các thứ cần thiết cho cuộc sống khốn khổ của lão; hoặc lão mua, nếu hái trộm rau quả. Còn về chuyện “Các bà chúa lửa” James Starr cho là Silfax bày trò ra nhờ đốt những luồng khí than. Ông kỹ sư lầm. Tuy nhiên mọi cuộc điều tra vẫn có kết quả.
      Cuối cùng ngày cưới đến.
      Silfax vẫn biền biệt tăm hơi, có dấu hiệu nào cho thấy là lão còn sống. Lúc ấy khoảng mười giờ, lễ cưới được cử hành ở nhà thờ Saint - Crilles bờ hồ Malcom.
      Đúng giờ cử hành lễ cưới, từ gian nhà gỗ, bà Madge khoác tay Harry ra, kế đến là Nell khoác tay ông Simon Ford tiếp bước. sau họ là kỹ sư James Starr, bề ngoài nom bình thản, nhưng bên trong ông sẵn sàng chờ đón mọi chuyện. Và đến Jack Ryan, oai vệ trong bộ lễ phục của nghệ nhân thổi kèn túi.
      Tiếp đến là các kỹ sư khác của khu mỏ, các quan chức của Thành phố Than, các bạn hữu của gia đình ông đốc công già, tất cả các thành viên của đại gia đình thợ mỏ làm thành cư dân đặc biệt của mỏ Tân Aberfoyle.
      Và dĩ nhiên là toàn thể quan khách đều mặc những trang phục đẹp nhất.
      Bà Madge mặc bộ quần áo làm ta nhớ lại thời xa xưa. đầu bà, chiếc khăn xếp của các bà má xưa; và vai khoác áo choàng có kẻ sọc mà phụ nữ xứ Scotland vẫn thường mang.
      Nell hứa để lộ ra những xao động bên trong tâm trí đó. kiềm chế để trái tim đập mạnh, để các băn khoăn lộ ra bên ngoài và can đảm ấy cho mọi người thấy ở gương mặt bình tĩnh và nồng nhiệt.
      phục sức đơn giản. Và với bộ áo quần giản dị mà lựa chọn trong số những bộ đắt tiền hơn làm tăng thêm vẻ duyên dáng nơi . Trang điểm cho mái tóc chỉ là cái mũ lưới có dải băng nhiều màu, loại mũ các thiếu nữ ở Caledoni thường đội.
      Ông Simon Ford mặc bộ lễ phục giống như nhân vật trịnh trọng Nichol Jarvie của nhà văn Walter Scott.Cả đoàn người cùng tiến về nhà thờ Saint - Gilles, lúc này được trang hoàng lộng lẫy.
      bầu trời của Thành phố Than, những đĩa phát điện được tăng cường bởi các dòng điện mạnh hơn, rực sáng như những đĩa mặt trời. Cả bầu trời rực rỡ bao trùm lấy khu Tân Aberfoyle.
      Trong nhà thờ, các ngọn đèn điện cũng tỏa sáng rực rỡ và các cửa sổ kính đủ màu sắc long lanh như những kính vạn hoa.
      Cha xứ William Hobson đứng chờ đôi uyên ương ở cửa nhà thờ. Chính Ngài đứng ra làm chủ lễ cho đám cưới của đôi lứa.
      Đám cưới đến gần nhà thờ sau khi long trọng vòng quanh bờ hồ Malcolm.
      Giữa lúc đó, tiếng phong cầm vang lên và đôi vợ chồng theo sau cha xứ Hobson tiến đến trước bàn thờ Chúa.
      Lễ cưới được cử hành trước toàn thể giáo dân; kế đến chỉ còn Harry và Nell đứng trước cha xứ, ngài mang trong tay cuốn sách thánh.
      - Harry, - Cha xứ Hobson hỏi - con có bằng lòng lấy Nell làm vợ , và con có thề ta suốt đời ?
      - Con xin thề. - Giọng chàng thanh niên rất mạnh.
      - Còn con, Nell, - Cha xứ hỏi tiếp - con có muốn lấy Harry Ford làm chồng , và...
      còn chưa kịp trả lời tiếng động lớn vang lên ở bên ngoài.
      tảng đá lớn trong số tảng đá trước đây trấn ngự bờ hồ Malcolm, cách nhà thờ chừng trăm bước chân, đột nhiên mở ra, có tiếng nổ, cứ như là việc được chuẩn bị từ trước. Nước hồ lập tức ào ào đổ vào cái vực sâu mà ai là có từ bao giờ.
      Rồi đột nhiên, giữa đám đá sụt lở đó, xuất chiếc xuồng vừa được sức mạnh kinh khủng ném lên mặt hồ.
      xuồng, đứng sừng sững ông già tóc tai bù rối, người trùm áo thầy tu, bộ râu trắng xòa cả xuống ngực.
      Lão ta cầm trong chiếc đèn Davy; ngọn lửa bên trong được bao bọc bởi cái lưới sắt. Lão già lớn tiếng thét lên :
      - Khí than! Khí than! Bất hạnh sắp giáng xuống bọn bây.Vừa lúc ấy, cái mùi đặc trưng của khí than lan ra khắp khí.
      Sở dĩ có tượng là vì khi tảng đá sụt xuống giải phóng lượng khí than khổng lồ có thể gây nổ. Những luồng khí than phụt ra từ giếng sâu với áp suất từ năm đến sáu atmotphe, lượng khí lan tỏa nhanh chóng đến tận vòm hang.
      Lão già biết từ trước về có mặt của những túi khí than khổng lồ và giờ đây lão ta đột ngột tạo lối thoát cho lượng khí đó khiến cho hang có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
      Tuy nhiên James Starr và vài người khác mau chóng rời khỏi nhà thờ và chạy về phía bờ hồ.
      - Mau ra khỏi mỏ! Mau ra khỏi mỏ! - Ông kỹ sư kêu lên khi biết nguy cơ nổ khí than sắp xảy ra nên ông báo động cho mọi người.
      - Khí than! Khí than! - Lão già nhắc lại và đẩy cho chiếc xuồng tiến lên phía trước.
      Harry kéo theo có vợ chưa cưới cùng cha mẹ ra khỏi nhà thờ.
      - Mau ra khỏi mỏ! Mau ra khỏi mỏ! - James Starr nhắc lại.
      Quá muộn rồi! Lão già Silfax xuất , sẵn sàng thực lần đe dọa cuối cùng để ngăn cản đám cưới của Harry và Nell, đồng thời chôn vùi tất cả cư dân của Thành phố Than dưới đáy phế tích của mỏ than.
      đầu lão già, con chim cú tuyết khổng lồ bay lượn, bộ lông của nó màu trắng có đốm đen.
      Nhưng giữa lúc ấy có người nhào xuống hồ và vội vã bơi về phía chiếc xuồng.
      Người đó chính là Jack Ryan. gắng sức bắt kịp lão già điên rồ, trước khi lão thực mưu phá hoại .
      Silfax nom thấy . đập vỡ bóng đèn và lôi chiếc bấc đèn cháy ra và tung lên trời.
      im lặng chết chóc bao trùm đám người bờ. James Starr vẫn nhẫn nhục, ông lấy làm ngạc nhiên vì sao vụ nổ mà ông cho là thể tránh khỏi, vẫn chưa xảy ra để chôn vùi cả khu Tân Aberfoyle này.
      Còn lão Silfax, nét mặt nhăn nhó, chợt nhận ra rằng lượng khí than, vì quá nên đọng lại được ở bên dưới, dồn cả lên nóc của hang động.
      Ngay tức , con cú tuyết, theo lệnh của Silfax, cắp sợi bấc cháy, như nó từng làm ở hố Dochart trước đây, để bay theo hướng chỉ của lão già lên trần hang.
      Lại vài giây nữa trôi qua và khu mỏ Tân Aberfoyle vẫn yên ổn. Vừa lúc đó, Nell vùng thoát khỏi cánh tay Harry. Vừa bình tĩnh và khôn khéo, chạy về phía bờ hồ, xuống tận mép nước.
      - Cú oi! Cú ơi! - kêu lên với giọng trong trẻo - Hãy lại đây với ta! Lại đây!
      Con chim trung thành, hơi ngạc nhiên và ngập ngừng giây lát. Nhưng rồi nó nhận ra tiếng của Nell, nó liền nhả sợi bấc cháy xuống hồ, và sau vòng lượn rộng, nó bay xuống đậu dưới chân .
      Lớp khí nổ ở cao loãng dần trong khí, nó còn gây hại cho ai!
      Ngay lúc đó tiếng kêu khủng khiếp vang lên dưới vòm hang. Đó là tiếng kêu cuối cùng của lão già Silfax.
      Vào lúc mà Jack Ryan níu được thành chiếc xuồng lão già, vì thấy mưu thất bại, nhảy xuống hồ mất tăm.
      - Mau cứu ông ta! Mau cứu ông ta! - Nell bật kêu đau đớn.
      Harry nghe tiếng Nell bèn nhảy xuống hồ. Cùng với Jack Ryan, bơi ra cứu ông già.
      Nhưng những cố gắng của họ trở thành vô ích. Nước hồ Malcolm buông tha miếng mồi. Mặt hồ khép lại vĩnh viễn với lão già Silfax.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :