1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phụ nữ có thai cũng xuyên qua: Lầm đụng tâm Hiên Vương - Hỏa Hồng (911) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29. Là ghen sao?


      Ha ha, hai câu liền được trăm lượng bạc, nghĩ tới kiếm bạc ở cổ đại dễ như vậy!


      Sớm biết như vậy nên nhiều chút, đều do nàng cũng quá tham lam.


      "Khụ khụ..."


      "Tiểu thư. . . . . ."


      Hai người đồng thời lên tiếng, nhìn Lộ Nhi giống như người quái gở.


      Lộ Nhi hiểu nhìn bọn họ, kinh ngạc hỏi:


      "Thế nào? Vấn đề của ngươi ta đây trả lời, có cái gì đúng sao?"


      Có điều là nàng nắm chặt ngân phiếu trong tay, chỉ sợ Khánh Vương hối hận nhìn thấy lại đoạt .


      Nhìn hành động của Lộ Nhi cực kỳ đáng , Khánh Vương nhăn nhăn mày kiếm. Nữ tử này, thoạt nhìn cũng đơn thuần vô cùng, thấy thế nào cũng giống như người có tâm cơ.


      Mà vừa rồi cũng thử dò xét qua, nữ tử này rất đơn thuần, hẳn phải là nữ nhân tùy tiện.


      Nhưng nàng mới vừa gì, lại hẳn là?


      Ý tứ của những lời này, có thể lớn lắm rồi, cái gì gọi là ‘hẳn là’?


      Nếu phải chính là phải, phải chính là phải, ý của nàng chẳng lẽ là nam nhân có quan hệ cùng nàng rất nhiều sao?


      Bất an nhăn lại mày kiếm, đáy mắt cũng thoáng qua tia kinh ngạc, nhìn nàng nắm tờ ngân phiếu chặt cẩn thận nhìn mình, Khánh Vương cười :


      "Chuyện như vậy, phải chính là phải, phải phải, làm sao lại ‘hẳn là’?"


      "Khánh, đệ tới rồi à?"


      Nghe Khánh Vương đến, Hiên Vương lập tức liền chạy tới, thấy Lộ Nhi, chân mày vui lại nhíu. Khánh Vương làm sao tới nơi này? Nhưng Ngô đồng viện là nơi vắng vẻ nhất ở Hiên Vương phủ.


      "Tam ca, đệ nghe trong phủ huynh có nữ nhân mới tới, cho nên đến đây nhìn chút. Lộ Nhi, mới vừa rồi lời của ta nàng vẫn chưa trả lời?"


      Khánh Vương quay đầu, trêu đùa đối Lộ Nhi nháy mắt mấy cái. Hiên Vương trong lòng cực kỳ vui, còn chưa biết tên nữ tử này nhưng Khánh Vương làm sao biết rồi?


      Nàng phải là luôn mồm hài tử là của sao?


      Nhưng trong nháy mắt liền cùng Khánh Vương quen thuộc như vậy, mục đích của nàng, phải là. . . . . .


      Vốn mục tiêu là , nhưng thái độ tốt, cho nên nàng liền rời mục tiêu, muốn quyến rũ Khánh Vương?




      Chương 30. nghiệt mỹ nam là họa thủy


      Hừ, nữ nhân này, cũng quá ngu dại ? Khánh Vương mặc dù phong lưu, nhưng coi như là hỏng mắt cũng coi trọng nữ nhân mang thai.


      hung tợn nhìn Lộ Nhi. Lộ Nhi rụt cổ, liếc Hiên Vương cái, đáng thương :


      "Ngươi cũng thấy đấy, căn bản cũng tin tưởng ta. Cho nên, ta mới hẳn là. Hiên Vương gia tôn kính, ngài rốt cục trở lại, chúng ta có phải là nên ăn cơm hay ?"


      Vuốt bụng chưa chứa được bao nhiêu, nàng tại cần phải ăn bữa, nàng đói a, Bảo Bảo trong bụng cũng đói, đói đến chết mất.


      "Hừ. . . . . ."


      Nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, Hiên Vương đành lòng. Mặc dù rất ghét nữ nhân này, ghét bụng của nàng, nhưng. . . . . .


      Nhưng thế nào cũng cự tuyệt được thần sắc đáng thương hề hề của nàng.


      Có lẽ bởi vì nàng là người đầu tiên để cho muốn đối xử nghiêm túc!


      Hiên Vương tự nhủ!


      "Tam ca, đệ vừa đúng lúc cũng chưa ăn trưa đó?"


      Nhìn Hiên Vương phẩy tay áo bỏ , quay đầu đối với Lộ Nhi cười rực rỡ——


      Lộ Nhi cả kinh, Khánh Vương này cũng phải là người làm được chuyện gì, dùng nụ cười nghiệt như vậy sao?


      Cười chút đơn giản chính là để cho ngàn hoa thất sắc, vạn vật ánh sáng a.


      Ô ô, ai nữ nhân là họa thủy?


      Theo nàng thấy, nam nhân quá đẹp cũng là họa thủy, giống như là Khánh Vương đây, còn biết gieo họa cho bao nhiêu thiếu nữ thanh thuần?


      ra Hiên Vương cũng đủ xinh đẹp, có điều là mặt quá băng, quá lạnh làm cho người ta nhịn được muốn nhượng bộ lui binh.


      "Lo lắng cái gì? ăn cũng đừng theo. . . . . ."


      vài bước, Hiên Vương đột nhiên cảm giác được có cái gì đúng, quay đầu vừa hay nhìn thấy mắt hoa si của Lộ Nhi, gương mặt tuấn tú chợt u ám, giống như tháng sáu chợt có tuyết rơi, cực kỳ lạnh.


      "Ách, ăn thôi. . . . . ."


      Lộ Nhi cuống quít thu hồi nhãn thần, đáng giận chính là Khánh Vương kia thế nhưng nhìn có chút hả hê hướng nàng chớp mắt. . . . . .


      phải là e sợ cho thiên hạ bất loạn sao?




      Chương 31. phòng muôn hoa khoe sắc


      Dừng, người nào vậy! Nhìn có chút hả hê cũng cần phải hả hê như vậy chứ!


      Hừ, về sau tốt nhất là nên có chuyện gì cầu xin nàng, nếu nàng nhất định trả thù tốt.


      Trong phòng ăn, sớm là phòng oanh oanh yến yến.


      Y phục như muôn hoa rực rỡ khoe sắc làm nổi bật hoàn phì yến gầy** mỹ nữ, đồ trang sức đeo tay các loại ở bên trong phòng phát quang chói mắt, các loại mùi thơm xông vào mũi, hỗn tạp ở chung chỗ, kích thích lỗ mũi người ta——

      **Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý phi), Triệu Phi Yến là mỹ nhân gầy, ý là loại hình nào cũng có.


      Muốn hắt xì!


      "Vương gia, Vương gia tới. . . . . ."


      Thấy Hiên Vương, cũng biết là người nào kêu tiếng, nữ tử bên trong phòng liền đứng dậy, có mấy người được sủng ái còn tiến tới bên Hiên Vương, gương mặt chờ đợi nhìn . . . . . .


      Đây chính là phòng ăn Vương Phủ sao? Thế nào cảm giác giống như kỹ viện cổ đại thấy ti vi?


      Hiên Vương là khách quý, những nữ nhân trang phục xinh đẹp này là chờ khách quý chọn người!


      Lộ Nhi muốn bật cười, nhưng lại muốn nhìn thấy mặt lạnh của Hiên Vương, thể làm gì khác hơn là cố gắng cúi đầu, bả vai run run, nhịn cười cực kỳ khó chịu!


      "Khụ khụ. . . . . . Lộ Nhi, nàng làm sao vậy? Nơi nào thoải mái?"


      Dường như lời quan tâm cực kỳ tự nhiên đem ánh mắt của mọi người dẫn tới người Lộ Nhi. Lộ Nhi nổi giận trợn mắt nhìn nam nhân đầu sỏ cái. Khánh Vương vô tội lắc đầu, trong mắt mang theo ý phá hư chưa từng che giấu.


      Hừ, xú nam nhân, tinh, thể im lặng, giả câm lát sao?


      "A, ta sao, chính là đói bụng. . . . . ."


      Nàng dũng cảm ngẩng đầu lên. Khuôn mặt bởi vì mới vừa đè nén nụ cười có chút đỏ ửng hồng đào mê người. Vốn là khuôn mặt thanh lệ nhắn bây giờ lại thêm tia xinh đẹp say lòng người giống như bách hợp thanh cao trong muôn vàn đóa hoa rực rỡ khoe sắc, làm cho người ta cảm giác nhưhạc giữa bầy gà**.

      **ví với người nổi bật giữa đám đông.


      Ánh mắt Hiên Vương tối sầm lại, ba năm qua nàng sớm khắc vào xương tủy .


      Ba năm thấy, nàng vẫn nhu mỹ giống như trong trí nhớ. Bất đồng duy nhất chính là bụng của nàng, cái bụng chướng mắt cũng là chứng minh nàng phản bội .


      "Khánh, ngồi xuống !"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32. Chỗ ngồi thể cấp bậc


      Khánh Vương thất thần, đáng giận chính là đệ ấy luôn luôn vui đùa thế nhưng cũng vì nữ tử này thất thần!



      Nhưng nàng bây giờ còn là nương mà là nữ nhân mang thai, nàng đáng giá ?



      Ánh mắt tối sầm lại, Hiên Vương lại cảm thấy mình quá mức đa tâm, chỉ là nữ nhân phản bội mình mà thôi, nữ nhân mang thai, làm sao để cho Khánh Vương chú ý đây?



      chú ý tới nàng, đó là bởi vì từ ba năm trước đây nàng ở sâu trong tim của , nhưng Khánh Vương giống vậy, hôm nay đệ ấy cũng chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng mà thôi!



      Bởi vì Khánh Vương ở chỗ này, các nữ nhân kia cũng đàng hoàng rất nhiều. Hiên Vương cùng Khánh Vương ngồi ở chính vị, các nữ tử còn lại giống như là đều có chỗ của riêng mình, có ai tranh đoạt.



      Tất cả bọn họ đều yên vị, Lộ Nhi mới phát , trừ bên phải Hiên Vương có chỗ trống ra, các chỗ còn lại cũng ngồi đầy mỹ nữ.



      Haiz, quên , nàng chịu ủy khuất mình chút vậy!



      Lộ Nhi thầm than, cam lòng đến bên người Hiên Vương ngồi. Sau đó từng nha đầu xinh đẹp lễ phép mặc y phục giống nhau như đúc đều đưa lên các món ăn.



      "Ngươi. . . . . . Vương gia, nàng tại sao lại ngồi. . . . . ."



      Chính là nữ tử ngày đó Lộ Nhi gặp, nàng liền đứng dậy đưa tay chỉ về phía Lộ Nhi, kích động đến nỗi tay cũng hơi run rẩy.



      "Ta thế nào? Các chỗ khác các đều ngồi rồi, cũng chỉ có chỗ này, ta ngồi đây còn ngồi đâu . . . . ."



      Lộ Nhi nhìn thức ăn ngon bàn cảm thấy gấp gáp, Vương gia à, làm sao còn chưa động đũa?



      Còn có Ngọc Hà ngu ngốc này, thể ăn cơm xong rồi hãy sao?



      "Nhưng chỗ này chỉ dành cho . . . . ."



      Ngọc Hà nôn nóng đến đỏ mặt. Nữ tử trong Vương phủ ai mà chẳng muốn ngồi bên cạnh Vương gia? Ai chẳng muốn trở thành chủ nhân Vương phủ?



      Nhưng các nàng cũng chỉ là mơ ước mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa có biểu đạt ra.



      Mà nữ nhân này, ngày hôm trước phá hư chuyện tốt của nàng làm cho Vương gia thị tẩm cũng chỉ thị nửa, hai người vừa mới bắt đầu, nàng ta liền từ nóc nhà rớt xuống, nện vào người bọn họ. . . . . .



      Đến bây giờ trong phòng ngủ đáng thương của nàng vẫn còn lỗ hổng lớn!


      Chương 33. Lấy lòng ngươi, có mục đích



      Nàng tìm quản gia hỏi thử nhưng quản gia Vương gia gì, cũng dám làm chủ.



      ra Vương gia đâu phải là lên tiếng, ngày đó Gia cũng cứ để như vậy.



      Mà hôm nay, nữ nhân đáng giận này biết sống chết ngồi vào chỗ bên cạnh Vương gia, nàng chẳng lẽ cũng biết, chỗ ngồi đó là chỉ có Vương Phi mới có thể ngồi sao?



      Đáng giận, đáng giận hết mức!



      Nàng để cho nữ nhân này mãn nguyện, huống chi tại bên cạnh Vương gia còn có Khánh Vương gia tuấn mỹ ôn nhu.



      "Chỗ này sao? Chỗ khác cũng bị các chiếm rồi, ta ngồi ở chỗ này ngồi chỗ nào hả? Đúng vậy, mỹ nữ, nếu như ngại đổi chỗ ngồi..., ta cũng ngại. . . . . ."



      Lộ Nhi hào phóng cười tiếng, có điều là nàng cũng cho Khổng Tước này có cơ hội chuyện.



      Nàng quay đầu, nhìn Hiên Vương chưa từng cầm đũa lên, đáng thương :



      "Vương gia đẹp trai, ngài cũng bận rộn hơn nửa ngày rồi, ngài đói bụng sao?"



      Để tỏ lòng tốt, nàng thậm chí còn cười hì hì cầm đũa của Hiên Vương, đưa tới trong tay ngây người như phỗng:



      "Vương gia, ngài cực khổ, ăn cơm trước !"



      Hiên Vương ngây ra nhận lấy đôi đũa, nàng lúc nào đối với mình khách khí như vậy rồi? cho tới bây giờ cũng biết, nàng cũng có lúc ôn nhu như thế này?



      "Bổn vương . . . . . ."



      Hiên Vương há mồm, chén trước mặt rót đầy rượu, còn chưa có ý uống rượu đâu?



      "Vương gia nhất định đói bụng, đũa của ta còn chưa có dùng qua . . . ."



      Hừ, cái gì Vương gia, cũng ngồi vào trước bàn còn khách khí như vậy.



      Lộ Nhi sợ nước miếng của mình rất bất nhã chảy ra, nàng cuống quít gắp những thức ăn gần đó, đưa đến trong bát Hiên Vương, cười :



      "Mời ngài dùng, mời ngài dùng. . . . . ."



      Đây là nhà của nàng sao? Trong Vương phủ của chính mình, Hiên Vương lần đầu tiên cảm giác mình ngược lại biến thành khách.



      Cầm đôi đũa trong tay, nhìn gì đó trong bát, ngỡ ngàng biết nên như thế nào mới phải.



      "Khụ. . . . . ."



      Khánh Vương ho khan tiếng, Hiên Vương mới phục hồi tinh thần, nghĩ đến mới vừa rồi là nàng cố ý lấy lòng, thế nhưng cảm thấy ——

      Chương 34. Thuật vu hồi

      Thuật Vu hồi hay được áp dụng trong nghệ thuật quân . Theo Hán- việt Vu có nghĩa là , Hồi có nghĩa là về. Thuật Vu hồi để chỉ cách đánh vòng lại (tấn công bên sườn hoặc bên hông đối phương) để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
      Đối với người khó tiếp cận, có lúc để giảm bớt ý định của đối phương, khiến họ lơ là mất cảnh giác, ta phải đường vòng.

      ~*~*~*~*~*~
      Khánh Vương ho khan tiếng, Hiên Vương mới phục hồi tinh thần, nghĩ đến mới vừa rồi là nàng cố ý lấy lòng, thế nhưng cảm thấy ——


      Nàng rất đáng ?


      Rất ôn nhu?


      thấy nàng đáng , có điều mâu quang thu hồi trong chớp mắt——


      bàn, hai tay Lộ Nhi mở rộng, điên cuồng càn quét thức ăn ngon trước mặt . . . . .


      Khánh Vương hứng thú nhìn Lộ Nhi, các mỹ nữ khiếp sợ nhìn nàng. Ánh mắt Hiên Vương trầm xuống, lạnh lùng :


      "Bổn vương có thể ăn chưa?"


      nghe thấy, nàng ăn, nàng tại cái gì cũng nghe được!


      Lộ Nhi tiếp tục ăn, ô ô, nha đầu kia , nàng ngủ hai ngày rồi, tỉnh lại còn chưa được ăn gì, có phụ nữ mang thai bị ngược đãi như vậy sao?


      biết ngược đãi phụ nữ có thai có phải là tội ? Nếu như có, nàng nhất định kiện Hiên Vương này!


      "Lộ Nhi!"


      Gọi tên của nàng, nhưng thanh kia, là đủ lạnh.


      Lộ Nhi ai thán tiếng, tại cũng bị chủ nhà điểm danh rồi, nàng hình như là thể tiếp tục giả câm giả điếc .


      Ô ô, Bảo Bảo đáng thương, cũng chỉ được ăn no nửa cái bụng!


      Vội vã uống ngụm trà, Lộ Nhi mới ngẩng đầu lên, ngoài miệng còn mang theo nước canh mới vừa rồi cẩn thận để dính vào.


      "Vương gia, ngài kêu Lộ Nhi có chuyện gì ?"


      Vô tội nháy mắt mấy cái, nàng chưa từng làm chuyện gì sai lầm, Vương gia này tính khí tốt, theo sớm muộn cũng mắc bệnh tâm thần.


      cũng thừa nhận đứa bé trong bụng của nàng, haiz, bây giờ cũng thể thử hỏi Khánh Vương chút, giống như dễ chuyện hơn, biết trong phủ có thiếu nha đầu ?


      "Bổn vương , Bổn vương lúc nào rằng có thể dùng cơm?"


      Mày rậm nhíu chặt, môi mỏng vô tình khẽ mở khẽ mím. Trong phòng các mỹ nữ có chút hả hê nhìn Lộ Nhi, mà Ngọc Hà càng thêm cao hứng khóe miệng cong lên.


      Hừ, Vương gia tức giận, bà bầu, lần này ta lại muốn thử xem Vương gia trừng phạt ngươi thế nào!


      "A, đúng vậy, Vương gia . Nhưng Vương gia cũng tại thể ăn nha?"



      Chương 35. Nhìn trộm


      Lộ Nhi ngây thơ cười tiếng, ánh mắt nhìn về phía Khánh Vương, khóe miệng mỉm cười lấy lòng hỏi:


      "Khánh Vương gia, ta đúng chứ?"


      Nữ nhân này!


      đúng là tìm người giúp, nàng cũng tinh mắt, trong nhà nhiều người như vậy, đoán chừng cũng chỉ có người làm hậu thuẫn cho nàng.


      Nhưng là chuyện có lợi làm, cũng giúp nàng!


      Khánh Vương ngoáy ngoáy lỗ tai, khuôn mặt tuấn mỹ treo chiêu bài cười xấu xa:


      "Lỗ tai ta có chút ngứa, mới vừa rồi cái gì cũng nghe được. . . . . ."


      Dừng, loại người gì vậy?


      Vừa nhìn biết phải là người tốt!


      Lỗ tai ngứa, lỗ tai ngứa thế nào mà nàng vừa hỏi là biết để đáp lời? ràng chính là thấy chết mà cứu sao?


      Cầu người bằng cầu mình, Lộ Nhi cúi đầu, bả vai cố ý nhún nhún, nức nở :


      "Ô ô, người ta đều nhiều ngày có ăn cái gì, tỉnh lại thiếu chút nữa đói chết, vất vả đợi đến khi Vương gia trở lại, thấy đồ ăn ngon, khó tránh khỏi nóng lòng chút xíu a. . . . . . Huống chi, Vương gia cũng phải là cầm đũa rồi sao? Người ta cũng là nhìn Vương gia cầm đũa lên rồi, mới bắt đầu ăn vài miếng . . . . . ."


      Phốc xuy. . . . . .


      Người khác rất phối hợp nở nụ cười. Hiên Vương khóe miệng cũng hơi cong lên, mặc dù có bật cười, nhưng tối thiểu mặt cũng giống trầm như vừa rồi.


      "Này! Khánh Vương, ngài phải là nghễnh ngãng ư, tại sao lại nghe tốt như vậy? phải là lời của ta còn có thể trị nghễnh ngãng chứ?"


      Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, cũng biết Khánh Vương này phải là người tốt, hừ!


      "Việc này, hình như là vậy!"


      Khánh Vương tà mị cười, thậm chí còn hướng về phía Lộ Nhi ném ra mị nhãn——


      Nhưng Hiên Vương thấy , giống như cảm giác được giữa hai người có cái gì bình thường diễn ra. . . . . .


      Nàng là của , là nữ nhân gặp trước!


      Nàng tại sao có thể ngay trước mặt đối với nam nhân khác liếc mắt đưa tình đây?


      "Ăn cơm. . . . . ."


      muốn cho bọn họ có cơ hội "liếc mắt". biết có phải bởi vì câu cuối cùng của mà Lộ Nhi vui vẻ thiếu chút nữa liền nhảy lên hay . . . . .



      Chương 36. Còn ngân phiếu của ta


      A, ăn cơm, rốt cục có thể quang minh chính đại ăn cơm. . . . . .


      bữa cơm cũng có phát sinh chuyện vui gì, điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy được tự nhiên chính là đầy ánh mắt nữ nhân——


      loại nhiệt tình như lửa nhìn mình!


      Có điều Lộ Nhi cũng tự luyến cho rằng đó là các nàng đối với mình thân mật. Nàng cũng phải là kẻ ngu, tốt hay xấu cũng đều phân biệt ràng.


      Haiz, có điều cũng kỳ quái, Hiên Vương là cha của đứa trong bụng nàng, vừa nhìn đến nữ nhân của , thậm chí là và nữ nhân khác xxoo, nàng tại sao cũng có cảm giác được ghen tỵ vậy?


      Nàng Hiên Vương? Hẳn là vậy, dù sao đêm kia cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, giữa hai người căn bản cũng có tình cảm, càng cần đến tình .


      Nếu như lúc ấy nàng biết đó phải là mộng, đó là , nàng là xuyên qua, nàng còn có thể cùng xxoo sao?


      Lộ Nhi lắc đầu cái, chính nàng cũng biết, có lẽ là bình thường mẹ nàng quản giáo quá nghiêm, cho nên trong thâm tâm, tư tưởng phản đối quá nặng mới có thể to gan để mặc lần đầu tiên của mình.


      Có điều là nàng bây giờ tốt lắm, có Khánh Vương mị cho tờ ngân phiếu trăm lượng, nàng có thể ra ngoài tìm nơi ở, cần phụ thuộc ai hết.


      Haiz, nơi này mặc dù tồi, mà dù sao có Hiên Vương kỳ quái dã man làm nàng sống cũng là lo lắng đề phòng, rất thoải mái.


      Nhớ sách qua, phụ nữ có thai nhất định phải giữ vững tâm tình tốt, cũng nên biết kiềm chế tâm tình của mình ——


      Tâm tình chấn động quá lớn, đối với thai nhi tốt.


      Nếu như đến lúc đó sinh ra Bảo Bảo tính khí nóng nảy, vậy lúc đó thỏa mãn.


      "Nàng nhìn cái gì?"


      Lúc này trong tay chỉ cảm thấy đau xót, xem ra ngân phiếu có. . . .


      "Ngân phiếu của ta. . . . ."


      Ngẩng đầu lên, thấy Hiên Vương tức giận, còn có trong tay nắm cái gì đó, Lộ Nhi đột nhiên cảm giác được chuyện xấu ——


      Ô ô, nàng tại sao có thể chuyên tâm như vậy?


      tại ngân phiếu rơi vào trong tay Vương gia tính khí tốt, biết có trở về được ?


      "Đây là người nào đưa cho nàng? Từ nơi nào?"

      Cam on ban da mang them truyen hay nua cho moi nguoi cung chia se. vi minh ko co cong suc lam viec nen chi ung ho bang loi noi, co len du sao cung la ngon tinh trung quoc doi cho de no mang hoi tho cua trung quoc minh nghi dung viet hoa moi ngon ngu qua. day la giai tri ko phai la in sach xuat ban nen nhung nguoi doc dung soi xet tung cau chu qua. doc hieu ma ko huong mach truyen la duoc.thank you very much.

      to doanvietha: cảm ơn bạn ủng hộ:X
      Vì dù sao mình edit truyện và chia sẻ online có nhiều người đọc truyện nên mình cũng phải edit chỉnh chu chứ, đúng ?http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif)

      ~*~*~*~*~*~*~*~

      Chương 37. muốn nhìn người giao dịch


      Thấy trị giá ngân phiếu trước mặt, ánh mắt Hiên Vương lạnh lẽo, thanh cũng càng thêm vô tình.


      Lộ Nhi run rẩy nữa, ý là sao, nàng ăn trộm cướp đoạt, bạc này là nàng dùng thủ đoạn chính đáng mà kiếm nha.


      Dũng cảm ngẩng đầu lên, Lộ Nhi tức giận:


      "Đây là của ta, phải là của ngươi, cùng ngươi cũng liên quan!"


      "Cùng ta liên quan sao? Nữ nhân, nàng cũng đừng quên nàng bây giờ ở phủ của ta. . . . . . Nàng xem, nàng đại môn cũng ra, nhị môn vào, ở nơi nào có nhiều bạc như vậy?"


      Mắt phượng tà mị nhếch lên, trong giọng mang theo giận dữ chính cũng biết, bàn tay nhàng vuốt ngân phiếu.


      Lộ Nhi cũng hoài nghi, nếu như nàng chữ đúng, hoặc là động tác làm đúng, tờ ngân phiếu đáng thương của nàng tan xương nát thịt.


      "Cái đó... Vương gia, ngài để ngân phiếu xuống trước, ta , ta với ngài là được. . . . . ."


      Khẩn trương theo dõi ngân phiếu trong tay , Lộ Nhi rất lo lắng, đây chính là khoản tiền đầu tiên nàng kiếm được sau khi tới cổ đại nha.


      "Tốt, nàng . . . . . ."


      Tay có tiếp tục múa may ngân phiếu, nhưng cũng có để xuống, ngân phiếu lẳng lặng nằm ở trong tay của .


      Lộ Nhi cuối cùng là yên tâm chút xíu, vội vàng lấy lòng cười :


      " ra , ngân phiếu này là ta tự mình tân tân khổ khổ kiếm. . . . . ."


      "Nàng kiếm? Kiếm của người nào ?"


      Hừ, nghĩ tới Hiên Vương phủ bạc kiếm dễ dàng như vậy? Cơ hồ trong nháy mắt, nữ nhân này liền kiếm được trăm lượng bạc?


      Phải biết ở triều đại này, đại nha đầu làm việc cực khổ trong năm cũng kiếm hơn mười lượng bạc.


      cách khác, trăm lượng đủ cho gia đình bình thường ăn được ba, năm năm.


      "Khánh Vương. . . A. . . . . ."


      Hai chữ "Khánh Vương" vừa ra, ngân phiếu kia rách nát, nàng thậm chí còn biết động thủ thế nào, ngân phiếu liền hóa thành mảnh vụn, tung bay.


      Lộ Nhi đau lòng hô to tiếng, hai mắt bốc lửa nhìn Hiên Vương:


      "Đây là ngân phiếu của ta, ngươi làm sao có thể. . . Ngươi đồ dã man này. . . ."



      Chương 38. Đừng nghĩ quyến rũ ai


      Hừ, phải là lần đầu tiên, lần trước thiếu chút nữa bóp chết mình, lần này lại lời gì liền đem ngân phiếu của mình xé , người này cũng quá. . . . . .


      "Hừ, Khánh Vương? Lộ Nhi, nàng cứ như vậy thể chờ đợi được muốn quyến rũ nam nhân khác sao?"


      trách được ngày đó nhìn hai người ngừng liếc mắt đưa tình, ra là ngay cả bạc cũng nhận!


      Lộ Nhi, nàng nữ nhân như vậy sao? Ta cho là nàng giống như những nữ nhân khác!


      Nhớ ngày đó, bên bờ Huyễn hồ, nàng nhảy múa theo gió, thần thái lạnh nhạt kia, khuôn mặt nhắn thuần khiết kia giống như tinh linh rơi lầm phàm trần, thế nào trong nháy mắt liền. . . . . .


      , đây phải là nàng, nàng phải là tiên tử đó, nàng phải là. . . . . .


      sai lầm rồi sao? Có phải ngay từ lúc bắt đầu liền sai lầm rồi?


      Cõi đời này làm gì có tiên tử, mỗi người đều chỉ là phàm phu tục tử thôi.


      Mà đêm đó, vốn chỉ là giấc mộng, giấc mộng rất đẹp rất đẹp!


      Nhưng quên được, vĩnh viễn cũng quên được đêm kia, cho tới bây giờ cũng có quên, cảm giác bay theo chiều gió**!

      (**bản gốc là : phiêu phiêu dục tiên - 飘飘欲仙 )



      Hơn nữa càng quên được khuôn mặt nhắn ửng hồng của nàng, ánh mắt mê say, còn có tiếng ngâm nga từ trong đôi môi đào đỏ thắm. . . . .


      cho là mộng, nhưng vì cái gì khi tỉnh mộng đất lại có lạc hồng?


      Giống như hàn mai xinh đẹp, thê lương và mỹ lệ?


      Lộ Nhi, tại sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy? Tại sao muốn phá hủy mộng đẹp của ta?


      Quên , bất kể nàng có phải là nàng lúc đó , ta cũng buông nàng ra!


      Cho dù là đem nàng nhốt ở bên cạnh ta, ta cũng buông tha.


      Hạ quyết tâm, mặt mang vẻ cố chấp.


      "Nàng là nữ nhân của ta, được nghĩ tới quyến rũ nam nhân khác!"


      Gì chứ? phải là đầu nở hoa sao? Lộ Nhi kinh ngạc nhìn , cảm giác nam nhân này đúng là giải thích được.


      "Ta quyến rũ nam nhân khác? Ngươi cảm giác có thể sao?"


      Haiz, cũng mang thai năm sáu tháng, nếu như tình huống như vậy mà cũng có thể quyến rũ nam nhân, vậy nam nhân kia chẳng phải là cũng quá ——

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39. Trừng phạt điên cuồng nhất (1)


      Quá vô dụng? Coi như là chưa từng thấy qua mỹ nữ, cũng cần đối với phụ nữ có thai hạ thủ chứ?


      "Nàng. . . . . . Hừ, việc này nàng tự biết là tốt rồi!"


      Ánh mắt ném tới hướng bụng của nàng, nhìn cái bụng chướng mắt này, chợt nhớ tới lời của đại phu:


      Thân thể của nàng cần điều trị, điều trị tốt mới có thể phá thai . . . . . .


      Nếu quyết định muốn vây hãm nàng, hài tử kia tuyệt đối thể lưu lại, vẫn là xử lý sớm cho thỏa đáng!


      "Này, Vương gia, ngài nghĩ làm cái gì? Ngươi phải là muốn. . . . . . Ta cho ngươi biết, bất kể ngươi tin hay tin, ở trong trí nhớ của ta, đây chính là con của ngươi, ngươi cũng thể làm loạn. . . . . ."


      Ô ô, đây là loại người nào vậy, ngay cả chính con của mình đều bỏ qua!


      【 mồ hôi, Hỏa nhảm câu, mang thai hơn ba năm, người nào tin tưởng đây? Hỏa vì quần lý sắm vai Thượng Thư kêu oan cho Vương gia. . . . . . 】


      "Lộ Nhi, nàng nhớ kỹ cho ta, nàng là nữ nhân của ta, thể tùy tiện ra ngoài quyến rũ nam nhân. . . . . ."


      Trong mắt lộ ra nhu tình chính cũng có phát . đột nhiên thay đổi để cho Lộ nhi càng thêm bất an.


      "Ta. . . . . . Ta lúc nào quyến rũ nam nhân khác? Coi như là muốn quyến rũ, ta tại cũng làm, ta cũng phải đợi đến khi sinh xong hài tử. . . . . ."


      "Nàng. . . . . ."


      Nữ nhân này, tại sao đến bây giờ nàng đều hiểu thân phận của mình?


      Đến lúc này còn muốn quyến rũ nam nhân khác, đúng là. . . . . .


      kích động kéo Lộ Nhi, rất khách khí đè nàng ra, chặn lại cái miệng nhắn lải nhải kia. . . . . .


      Mùi vị của nàng vẫn giống như trong trí nhớ, vẫn ngọt ngào như vậy làm cho nhịn được muốn cạy hàm răng nàng, thâm nhập càng sâu để thưởng thức hương vị của nàng. . . . . .


      "Ưm ưm. . . . . ."


      Nàng gắng sức ngậm miệng, đối với chuyện nam nữ, Lộ Nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua.


      Cho dù là lần trước cũng chỉ là mơ mơ màng màng, căn bản cũng biết đáp lại thế nào.


      Nàng dùng sức khước từ , nhưng ở trước mặt của , khí lực của nàng yếu đuối, lộ ra khuôn mặt sớm đỏ ửng, nhưng nàng vẫn cố chấp cắn răng, chính là muốn làm cho Vương gia kỳ quái này được như ý!



      Chương 40. Trừng phạt điên cuồng nhất (2)


      "Ngoan. . . . . ."


      Tay nhu nhu xoa nàng, giống như trận gió mát mơn trớn, thoải mái làm cho người ta quên là Vương gia lãnh tình tàn bạo, là đồ dã man tính khí tốt. . . . . .


      "Nữ nhân ngốc, nàng biết dùng mũi để thở sao?"


      Cảm thấy nàng hô hấp dồn dập, cũng thấy phản ứng của nàng ngốc nghếch lưu loát, tâm tình Hiên Vương tốt. Trong thanh mang theo cưng chiều chính cũng biết.


      "Ngươi. . . . . . Ta làm sao biết phải như thế, ngươi mới vừa rồi cũng . . . . . ."


      Lời xúc động của nàng qua não liền bật thốt lên.


      Sau khi xong, thấy khuôn mặt tươi cười hài lòng, Lộ Nhi mới hiểu được mình vừa cái gì, vội vàng hốt hoảng che mặt, thấp giọng :


      "Ta cái gì cũng , ta. . . . . ."


      "Ha ha. . . . . ."


      Nhìn hành động của nàng, tâm Hiên Vương cũng hưng phấn. nữ nhân ngốc như vậy, nàng làm sao quyến rũ nam nhân chứ?


      Nàng rất đơn thuần, căn bản cũng có tâm cơ gì, tại sao phải hài tử là của ?


      Chẳng lẽ lời nàng ?


      Có điều cái ý nghĩ này vừa ra lập tức liền bị hủy bỏ .


      Làm sao có thể chứ? Lần gặp mặt trước của hai người là ba năm trước, cho tới bây giờ cũng chưa từng có đứa trẻ nào có thể ở trong bụng mẫu thân hơn ba năm.


      "Ngươi cười cái gì? Ngươi nhiều nữ nhân như vậy, nhất định là kinh nghiệm phong phú, ta lại có nam nhân, làm sao có thể. . . . . . Hừ, mấy ngày nữa ta tìm mấy nam nhân khác luyện tập, nhất định . . . . . ."


      Lộ Nhi lẩm bẩm, đều do mẹ nàng, bình thường quản giáo rất nghiêm làm hại nàng liên tiếp, lúc hôn cần thở cũng biết, kết quả mới có thể bị nam nhân này giễu cợt.


      "Nữ nhân, nàng dám! Nàng nên nhớ, muốn tìm người luyện tập cũng chỉ có thể tìm ta, còn có, nàng là nữ nhân của ta!"


      Hai mắt tức giận nhìn Lộ Nhi. Lộ Nhi lắc đầu cái, thở dài :


      "Ta phải là nữ nhân của. . . . . ."


      "Nàng là của ta, nam nhân đầu tiên của nàng là ta!"


      Bắt được bả vai Lộ Nhi, Hiên Vương cho tới bây giờ cũng có kích động như vậy.


      Lời của vội vàng làm như muốn chứng minh cái gì, mang theo khẩn trương chính cũng phát được!



      Chương 41. Thử thẳng thắn


      "Ta thuộc về chính mình! Vương gia, ngân phiếu của ta ngài xé, ngài phải đền cho ta!"


      sợ nhìn nam nhân này giận dữ. ra tại nàng cũng cần sợ , nàng có bạc, ra ngoài cũng có thể tự kiếm sống, cản bản cũng cần dựa vào .


      "Hừ, đệ ấy tại sao cho nàng ngân phiếu? Nàng đáp ứng đệ ấy điều kiện gì?"


      Hai mắt lạnh lẽo, cúi đầu, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, ánh lam trong mắt lạnh như băng.


      " có, có điều kiện gì. . . . . ."


      Cảm giác lo lắng vốn có nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của , Lộ Nhi sợ lui về phía sau mấy bước, cuống quít :


      "Việc này, ra Khánh Vương chỉ là muốn biết tên của ta, cùng hài tử trong bụng ta là của ai. . . . . ."


      Run rẩy muốn lui về phía sau, cảm thấy lạnh lùng, nhìn bàn tay nắm chặt bả vai của mình, Lộ Nhi chợt nhớ tới trước đây lâu, từng dùng sức như vậy bóp cổ nàng, rất đau rất đau.


      "Nàng thế nào?"


      Phượng mâu nhíu lại, ở trong đó ý vị cảnh cáo rất đậm.


      "Ta , hài tử có thể là của ngươi. . . . . ."


      bả vai chợt đau xót, Lộ Nhi biết Vương gia dã man này lại tức giận, vội vàng giải thích:


      "Ta cho tới bây giờ cũng có cùng nam nhân tiếp xúc qua, ngày đó nằm mơ, nằm mơ thấy ở bên hồ, ngươi cũng biết. . . . . . Chính là lần đó, sau đó tỉnh mộng, qua thời gian, ta thế nhưng mang thai, ta cũng biết đứa này có xảy ra chuyện gì . . . . . . Qua hơn năm tháng, cẩn thận liền tới nơi này, cũng thấy được ngươi. . . . . ."


      Ánh mắt tối sầm lại, chính nàng cũng cảm thấy rất khó tin, có điều lời nàng đều là , cũng câu dối.


      "Nàng là nằm mơ?"


      lúc ấy cũng từng buồn bực qua, mấy dặm chung quanh Huyễn hồ đều là rừng rậm, nàng là nữ tử yếu đuối làm sao rời được, chẳng lẽ chỉ là giấc mộng sao?


      "Đúng vậy, chính là giấc mộng, ngủ rồi tỉnh lại, tới nửa canh giờ. . . ."


      Lộ Nhi thở dài, trong mắt mang theo vẻ u sầu.


      Nàng nghĩ tới mẹ nàng, nàng , còn ở nhà nữa, mình mẹ nàng nên làm sao bây giờ?

      ——————
      Tác giả :
      Hoa lệ lệ 41 canh, Thân môn mến nhớ đánh dấu, đề cử, nhắn lại a. Ngày mai giữ gốc mười canh, Thân môn tự xem, Hỏa tiếp tục gõ chữ đây. . . . . .

      Bản gốc truyện Bảo Bảo là 87482187, hoan nghênh các vị bằng hữu.

      Đề cử truyện Hỏa sắp hoàn 《 Vì tử lập gia đình: Bình nữ Hoàng hậu 【 sắp hoàn 】》

      Truyện hoàn 《 Từ vợ tướng quân trở thành Hoàng hậu: Lên nhầm kiệu hoa 》【 Hoàn 】

      Cũng rất đặc sắc, có hứng thú nhất định phải xem chút a.

      Chương 42. Nụ cười gian có ý tốt


      Hiên Vương kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, mâu quang xem xét kỹ làm như có thể từ trong lời mà tìm được độ tin cậy.


      "Vậy đứa bé rốt cuộc được mấy tháng?"


      "Năm tháng, lúc ấy ta tìm đại phu. . . . . . Chính đại phu kiểm tra rồi là được năm tháng . . . . . ."


      có tin hay ?


      Trong lòng Lộ Nhi có chút lo lắng, hai mắt giống như con nai kinh sợ chớp mắt, là làm người ta thương tiếc!


      "Hoang đường! Nàng cho rằng như vậy bổn vương tin tưởng sao? Lộ Nhi, bổn vương ngốc, tin tưởng những lời vô căn cứ này. . . . . ."


      chợt buông lỏng tay, Lộ Nhi lảo đảo thiếu chút nữa ngã đất, khi đứng vững được thấy tới đại môn.


      "Này, ngươi tin tin, ngân phiếu của ta đâu? Dù sao cũng phải trả lại cho ta chứ?"


      Đây là loại người gì vậy, sắc mặt biến đổi so với trong Xuyên kịch** kinh điển còn lợi hại hơn, Vương gia quái dị, Lộ nhi thở dài .

      **kịch hát Tứ Xuyên.
      (Mọi người thường thấy người ta thay đổi mặt nạ liên tục mà rất nhanh ;)))

      "Ngân phiếu?"


      chợt dừng bước, thân thể hơi dừng lại, tiếp theo liền quay lại, mặt mang nụ cười giễu cợt:


      "Lộ Nhi, nàng quên nàng làm sao tới đây ư?"


      Làm sao tới?


      Lộ Nhi đỏ mặt, nàng phá hỏng chuyện tốt của , nhưng nàng cũng phải là cố ý.


      Bùa vẽ quái quỷ gì để cho nàng xuyên qua, nhưng cũng có để cho nàng lựa chọn nơi xuyên qua nha?


      "Ta, xin lỗi, ta phải là cố ý. . . . . ."


      " phải cố ý? Vậy cái lỗ hổng to nóc nhà kia. . . . . ."


      cố ý kéo dài thanh , Lộ Nhi lại khẩn trương, thấp giọng :


      " xin lỗi, xin lỗi, ta bồi thường, ta trả tiền cho ngươi là được. . . . . ."


      Sửa nóc phòng, cũng tốn bao nhiêu bạc chứ?


      Ô ô, Vương gia hẹp hòi dã man, nhà ngươi nghiệp vĩ đại, đừng bắt ta đền trăm lượng bạc có được hay ?


      Ta tại cũng phải là thân mình, đây chính là bạc để ta chuyển nhà, muốn chuẩn bị để sinh con a. . . . . .


      Hai mắt lên án nhìn Vương gia tà ác. Hiên Vương lạnh lùng cười tiếng, nụ cười đó, làm cho người ta rợn cả tóc gáy!


      Tuyệt đối phải là chuyện cười, nghi ngờ gì chắc chắn là cười gian có chút ý tốt nào!


      Chương 43. Bảo Bảo cần giống như cha con


      " lát bảo quản gia xem thử chút, Lộ Nhi, nàng , bạc của nàng. . . . . ."


      Dừng, phải là sửa chữa nóc nhà sao? Có thể tốn mấy lượng bạc, bảo đảm hao phí hết trăm lượng!


      Lộ Nhi yên tâm, nhưng vì sao trong lòng lại thấy lo lắng, cảm giác có chút thất thượng bát hạ** vô cùng thoải mái vậy?

      **bảy lên tám xuống : nghĩa là lòng thấp thỏm, nhấp nhổm yên.


      Chuyện gì xảy ra?



      Có cái gì đúng sao?


      cười quá hiểm. Có điều cũng phải lại, lúc nào chưa từng cười hiểm?


      Giống như có, điều này đúng sao?


      có chuyện gì, Lộ Nhi tự nhủ!


      Nhìn mặt Lộ Nhi thay đổi thất thường, Hiên Vương chẳng qua là như có điều suy nghĩ nhìn nàng ——


      Nếu như phải là trăm lượng bạc, cũng nghĩ đến biện pháp để trói buộc nàng.


      Hừ, Khánh Vương, lần này coi như ý xấu của đệ lần đầu tiên biến thành chuyện tốt!


      Mắt thấy nam nhân đáng ghét rời , Lộ Nhi vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm :


      "Bảo Bảo a, con ngàn vạn lần được giống như cha con. Bộ dáng có thể có chút giống, cực kỳ đẹp trai, nhưng tính tình phải giống mẹ nha! Tính khí như vậy là làm cho người ta chịu nổi, nếu như con cũng giống hệt như thế..., vậy mẹ con rất khó sống lâu trăm tuổi . . . . . ."


      Miệng còn người cũng tới cái ghế ngồi xuống, phụ nữ có thai là thể đứng lâu được.


      Ở chỗ này có ai thương mình, nàng chỉ có mình, nàng phải học được cách biết quý bản thân!


      Có điều là bảo bối thân ái, con sinh ra đơn, mẹ luôn luôn thương con!


      Nàng mỉm cười ôn nhu đầy tình mẫu tử, lúc Tuệ Nhi tiến vào vừa hay nhìn thấy Lộ Nhi cười khúc khích.


      "Tiểu thư, cười gì vậy?"


      Mặc dù Lộ Nhi cùng nàng quen biết có mấy ngày, nhưng Lộ Nhi cũng có tự cao tự đại, đối với nàng luôn luôn là vẻ mặt ôn hoà.


      Mà Tuệ Nhi so với nha đầu khác cũng có chút bất đồng, mặc dù nàng cũng tự xưng là nô tỳ, thế nhưng giọng , thần thái có bao nhiêu tự ti.


      Tại xã hội cổ đại cấp bậc ràng đó là điều cực kỳ khó có được.


      Lộ Nhi thích điểm này của nàng, độ tuổi của hai người vốn là cách xa nhiều, sống chung cũng có phần tự nhiên hơn.



      Chương 44. Nóc nhà làm bằng vàng


      Lộ Nhi thích điểm này của nàng, độ tuổi của hai người vốn là cách xa nhiều, sống chung cũng có phần tự nhiên hơn.


      " có gì. Đúng rồi, Tuệ Nhi, người làm ở Vương phủ này năm có thể kiếm bao nhiêu lượng bạc?"


      Tò mò nhìn Tuệ Nhi, nàng muốn hỏi chuyện riêng của Tuệ Nhi, nàng chỉ muốn biết trăm lượng rốt cuộc có thể đáng giá bao nhiêu tiền.


      Tới cổ đại cũng vẻn vẹn có mấy ngày, nàng ra ngoài mua bán gì hết, đối với bạc ở cổ đại cũng có khái niệm là bao.


      "Tiểu thư, người làm trong phủ, năm cũng được năm sáu lượng bạc . . ."


      Tuệ Nhi cúi đầu, thấp giọng trả lời.


      "A, năm sáu lượng, trăm lượng bạc cũng cũng có thể ăn mấy năm. Ừ, như vậy cũng tốt, như vậy là tốt rồi. . . . . ."


      Bỗng nhiên lại nghĩ đến lỗ hổng ở phòng kia, Vương gia quản gia tìm người xem chút, biết muốn bao nhiêu lượng bạc.


      Có điều theo tính toán của Lộ Nhi, cũng có lúc sai lầm, lỗ hổng đó, đúng là. . . . . .


      "Chu quản gia, ông cần bao nhiêu bạc?"


      Cả người đoan đoan chính chính ngồi ghế, nhưng quả đấm nắm chặt.


      Nàng rốt cuộc biết Vương gia hẹp hòi đó tại sao lại cười thâm sâu khó lường như vậy rồi, ra là. . . . . .


      ra là có chủ ý này.


      "Hồi nương, lão tìm người xem qua rồi, chính xác là hai ngàn lượng bạc. . . . . ."


      Xoa cái trán đầy mồ hôi chút, Vương gia phân phó chuyện xui xẻo này dễ làm. . . . . .


      Nữ tử này mặc dù danh phận, nhưng nhìn số lần Vương gia vì nàng lần lượt phá lệ là ông biết, Vương gia đối với nàng giống những nữ nhân khác!


      Đắc tội cũng nên a, ông thầm than tiếng, chuyện cũng càng thêm cẩn thận.


      "Cái đó, cháu có thể tự mình tìm người sửa chữa sao?"


      Nhịn xuống, nhịn xuống, nàng tại đường đường là sinh viên giỏi, là phụ nữ đại chịu hệ thống giáo dục cao đẳng thời đại mới, thể cùng những người này chấp nhặt!


      Nhưng là thể cho phép bọn họ đè ép!


      Nàng cũng tin, cái lỗ hổng lớn bằng bàn tay lại trị giá mấy ngàn lượng bạc?


      phải là muốn dùng vàng đắp lên chứ? Nhất định là vàng, bằng làm sao có giá trị lớn như vậy?

      Chương 45. Vọng Tiên Các


      Vương gia kia nhất định là nhân cơ hội này gây khó khăn, cố ý làm khó nàng. tại trong bụng biết lại suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì rồi!


      "Việc này, tiểu thư, lão cũng khó . Nếu tiểu thư hỏi Vương gia , hẳn là bây giờ ở Vọng Tiên Các!"


      Vọng Tiên Các, cảm giác tên cũng phải là đúng, có điều là biết bên trong như thế nào?


      vài bước, nàng chợt dừng lại, nhìn quản gia lau mồ hôi:


      "Vọng Tiên Các ở nơi nào ạ? phải là thanh lâu kỹ viện gì chứ?"


      Tên nghe càng hay thường thường đều phải là nơi tốt lành gì. Nàng đề phòng nhìn quản gia. Quản gia vội vàng xoa chút mồ hôi trán, khó khăn :


      "Vọng Tiên Các là nơi Vương gia tự xây, phải là lâu gì. . . . . ."


      Ông là nam tử trung niên cũng giống như nàng tùy tiện ra miệng cái gì thanh lâu kỹ viện. Nữ tử này bình thường, ông thở dài nghĩ.


      "Vậy tốt, để cho Tuệ Nhi dẫn ta ?"


      Tuệ Nhi cuống quít tới dẫn đường, ra Ngô đồng viện tan hoang, lâu cũng chưa thấy đến chỗ nào khác.


      Lộ Nhi kiên nhẫn, vui hỏi:


      "Còn bao lâu nữa mới đến? Tuệ Nhi a, em cũng phải là muốn bán ta chứ?"


      Cổ nhân lắm tiền, chỉ có nơi ngủ nghỉ mà cũng xây lớn như vậy, ta hoài nghi có phải ăn no rỗi việc có việc gì làm hay .


      "Tiểu thư, nô tỳ nào dám chứ? Cũng sắp tới rồi, tiểu thư nhẫn nại chút !"


      Thanh Tuệ Nhi ôn nhu dịu dàng trước sau như làm Lộ Nhi cũng thể nóng giận.


      Cũng may là sắp đến, nàng nhìn thấy mấy người làm ở bên vội vàng. Vọng Tiên Các ở trong viện lớn, viện môn chuẩn bị đóng lại.


      "Tuệ Nhi, em cùng bọn họ chuyện chút. . . . . ."


      Đối với người trong phủ, nàng vốn là chưa quen thuộc, đạo lý ở cổ đại cùng đại đều là giống nhau, lạ mặt khó mà , người quen mới dễ làm việc!


      "Dạ, tiểu thư!"


      Tuệ Nhi cung kính trở về, Lộ Nhi rốt cục cảm giác được có chỗ đúng ——


      Do thái độ của Tuệ Nhi đối với nàng, nàng cảm giác được.


      Chương 46. Vương gia ngài đừng kéo


      Là do thái độ của Tuệ Nhi đối với nàng, nàng cảm giác được. Lúc ra, Tuệ Nhi đối với nàng khách khí rất nhiều.


      Có lẽ nàng làm như vậy là muốn để cho người ngoài xấu ư?


      Tuệ Nhi phải là thiếp thân nha hoàn của nàng, nàng là do Hiên Vương cấp cho mình . Mặc dù rất hợp, rất thân thiết nhưng vẫn coi là người của mình.


      Lộ Nhi giống những nữ chính vạn năng thường thấy trong tiểu thuyết xuyên qua, nhìn thấy nha đầu liền cùng bọn họ kết nghĩa tỷ muội, dựa vào cái gì mà có thể gọi nhau là tỷ muội. . . . . .


      Nhưng trước mặt nàng lại cung kính như vậy, khách khí như vậy, xa lánh như vậy, Lộ Nhi vẫn cảm thấy có chút tự nhiên.


      Cũng thể nghĩ ra tại sao lại luôn có cảm giác đúng.


      lúcâsuy nghĩ, Tuệ Nhi trở lại, mặt của nàng ra tia khó xử ——


      Chẳng lẽ Vương gia hẹp hòi dã man kia, còn cố ý sĩ diện, chần chừ muốn gặp nàng sao?


      phải như vậy chứ? Cảm giác phải là người dễ xấu hổ như vậy!


      "Thế nào, Tuệ Nhi?"


      Ánh mắt nhàn nhạt, nàng chuẩn bị tốt tư tưởng cho trường hợp xấu nhất rồi——


      Nếu như dám muốn gặp nàng, nàng liền xông vào!


      "Tiểu thư, Vương gia ngài. . . . . . ngài. . . . . ."


      Nhìn mặt Lộ Nhi hơi đỏ lên, Tuệ Nhi đành lòng ——


      Tiểu thư mang thai vậy mà phải mất thời gian để chặng đường dài như vậy, nàng nhất định tức giận!


      " muốn gặp ta?"


      Đôi lông mày nhíu lại, thanh của nàng cũng là bình bình đạm đạm giống như để ý!


      Nhưng trong lòng nàng lại sớm đem Vương gia đáng ghét mắng chín chín tám mươi mốt lần. . . . . .


      "Ấy... phải, tiểu thư. Vương gia ở thư phòng. . . . . ."


      Nhẫn nhịn!


      ngọn lửa tên muốn xông ra, nhưng Lộ Nhi ra lệnh cho chính mình phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn!


      Cái gì vậy, phải là Vương gia dã man tính tình nóng nảy sao?


      Ngươi lại lôi kéo cũng cần phải hành hạ phụ nữ có thai như vậy chứ?


      YYD, người ta là phụ nữ mang thai, người chồng nào mà chẳng nâng niu chăm sóc?


      Mà nàng ——


      Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?

      Chương 47. Đây quả thực là ngược đãi

      Đàn ông có cái mã được lợi ích gì?


      Tính khí tốt, tính nết tốt, nhân phẩm cũng tốt, căn bản là ——


      Cái gì cũng được, cái gì cũng tốt!


      Bảo Bảo, mẹ quyết định, con cần phải làm con trai của Vương gia hẹp hòi, dã man, thay đổi thất thường này, mẹ tìm cho con người cha có phẩm hạnh tốt đẹp nhé?


      Trong lòng lặng lẽ cùng Bảo Bảo thương lượng mà vẻ mặt nàng thay đổi liên tục, qua hồi lâu mới khôi phục lại khuôn mặt ửng hồng như lúc trước ——


      "Vậy chúng ta đến thư phòng thôi!"


      Thanh bình tĩnh ngay cả chính nàng cũng cảm thấy quái dị. Gì chứ, ra là tính tình của nàng cũng có thể tốt như vậy?


      Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Jesus lại “Nếu người ta đánh vào má trái con hãy đưa má phải cho họ đánh”——


      Bởi vì mình thể đối đầu với kẻ đánh mình. Nếu như phản kháng vậy bị đánh hai, ba cái, thậm chí là mọi nơi. . . . . .


      "Tiểu thư, tiểu thư sao chứ?"


      Mặc dù tiếp xúc cùng Lộ Nhi khoảng thời gian lâu, nhưng Tuệ Nhi vẫn có chút hiểu Lộ Nhi!


      Nàng phải là người dễ chuyện, tính khí tốt như vậy!


      " sao, ta rất khỏe!"


      Lộ Nhi cười rực rỡ, đáp lại ánh mắt hồ nghi của Tuệ Nhi, giọng :


      "Vương gia biết phụ nữ mang thai nên thường xuyên hoạt động cho nên để cho ta ra ngoài bộ chút, ta nên cảm thấy cao hứng sao?"


      Lông mày của Lộ Nhi thon dài rất đẹp cùng với khuôn mặt nhắn và đôi tay búp măng tinh tế, mặc dù thể coi là mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là người đẹp!


      ra thời còn học vẫn luôn có rất nhiều nam sinh thích nàng, có điều mẹ nàng quản giáo rất nghiêm nên nàng đành lễ phép mà từ chối.


      Ai cũng thể nghĩ đến, nàng lại ở trong mộng xuyên qua đến cổ đại gặp người đàn ông chưa từng nhìn thấy để rồi mang thai.


      Haiz, những lời này ra ai tin tưởng chứ? trực tiếp đem nàng vào bệnh viện tâm thần là tốt lắm rồi.


      Có điều là lần này Vương gia kia quá đáng!


      Đơn giản chính là quá đáng!


      biết nàng là phụ nữ có thai sao?



      Chương 48. được có chủ ý gì với nàng

      Nàng là phụ nữ có thai nha, trêu đùa phụ nữ có thai rất vui phải ?


      Hừ, còn có nóc nhà nữa, nhất định là cố ý.


      Đúng rồi, mới vừa rồi tại sao quản gia phải lau mồ hôi? Làm sao có thể đột nhiên lau mồ hôi như vậy? Thời tiết bây giờ cũng quá nóng, ông ý phải là cố như vậy chứ?


      Haiz, quên , gặp Vương gia chết tiệt rồi hãy !


      Chính quan trọng hơn, Vương Phủ này nàng chịu nổi nữa, nàng muốn ra ngoài, muốn sống tự lập!

      ————

      Trong vườn, Vọng Tiên Các cao, hai nam tử tuấn dật phi phàm đón gió mà đứng.


      "Tam ca, huynh để cho nàng tới đây nhưng gặp nàng?" Tà mị nheo lại mắt, quan sát bóng dáng nhanh nhẹn vừa rồi, nhàn nhạt hỏi.


      "Thấy nàng để làm cái gì?"


      Hiên Vương nhăn mày, biết vẻ mặt của Khánh Vương là có ý gì, ánh mắt hứng thú kia càng làm cho cảm thấy vô cùng chướng mắt.


      "Ha ha, Lộ Nhi đoán chừng tức chết mất. Huynh để cho nàng quãng đường xa tới, rồi lại gặp nàng, đoán chừng lát nữa. . . . ."


      Nghĩ đến bộ dạng nàng nổi trận lôi đình, thể chờ đợi được muốn ra ngoài xem thử!


      "Khánh, đệ phải biết, nàng là nữ nhân của ta!"


      Ánh mắt lạnh lẽo, trong lời của Hiên Vương tràn đầy ý vị cảnh cáo.


      "Huynh phải là thừa nhận sao?"


      Vuốt vuốt cái nhẫn sáng bóng ngón tay thon dài, Khánh Vương đùa giỡn.


      "Người ta là nàng, phải là hài tử kia. . . . . ."


      Hai mắt lạnh lùng nhìn Khánh Vương, tin Khánh Vương vì nữ nhân mang thai này mà trở mặt với mình.


      "Hài tử phải là của huynh, Tam ca, huynh cũng chấp nhận sao?"


      hiểu, Hiên Vương luôn luôn cao ngạo tại sao lại chấp nhất đối với nữ tử mới xuất này, biết huynh ấy nghĩ gì nữa.


      "Hài tử kia, ta để cho nó ra đời!"


      Lời gần như từ trong mũi hừ ra, ánh mắt Hiên Vương tối sầm lại, thời gian cũng nhiều, nên làm chính thôi.


      "Khánh, đệ được có ý gì với nàng!"


    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49. Phụ nữ có thai cũng bước nhanh như bay

      "Khánh, được có ý gì với nàng!"


      Quay đầu lại, Hiên Vương cảnh cáo nhìn đệ đệ luôn luôn ngang ngạnh, nghiêm nghị .


      được có ý gì với nàng?


      Khánh Vương khiêu mi, có ý tứ, rất có ý tứ, đây chính là lần đầu tiên Hiên Vương vì nữ nhân mà cảnh cáo !


      Cái gì mới gọi là nghĩ biện pháp?


      Trò chuyện tâm cũng tính chứ? Bây giờ huynh ấy muốn tìm nàng ấy sao?


      cũng rất muốn xem thử chút a. Nhưng theo lời Hiên Vương hình như huynh ấy cũng hoan nghênh mình đến.


      Vậy huynh ấy chào đón mình, mình có thể tự tới được ?


      Chắc là có thể chứ? Vỗ đầu cái, mình là thông minh, len lén xem chút đảm bảo là huynh ấy biết.

      ————

      "Tiểu thư, người chậm chút, chậm chút a. . . . . ."


      Nhìn Lộ Nhi nhanh, Tuệ Nhi nhịn được nhìn thử eo của Lộ Nhi rồi lại nhìn eo của mình——


      Là rất lớn, nàng cũng biết cái bụng đó phải là giả, nhưng như thế nào mà nhanh như vậy chứ?


      nha đầu như nàng so ra còn kém xa, thân thể chủ tử cũng quá linh hoạt?


      "Ừ. . . . . ."


      Lộ Nhi đáp tiếng, thả chậm cước bộ mới cảm thấy có chút mệt mỏi, hơi thở hổn hển, có điều cũng phải là rất mệt.


      "Tiểu thư, người nhanh!"


      Nhìn tốc độ Lộ Nhi rốt cục chậm lại, Tuệ Nhi dùng sức thở hổn hển, trong mắt khó nén ý sùng bái.


      "Ừm... thỉnh thoảng mà thôi, thỉnh thoảng mà thôi. . . . . ."


      Ngượng ngùng cười cười, nàng cũng ngốc nghếch mà nàng rất tức giận mới có thể liều mạng như thế ——


      ra điều này cũng chỉ là phương thức giúp nàng hóa giải tức giận trong lòng.


      Dù sao nàng bây giờ cũng là ở nhà của người ta, muốn phát tiết cũng phải xem sắc mặt chủ nhân.


      Trong phủ những thứ to lớn như đình đài lầu các, những thứ bé như từng ngọn cây cọng cỏ, từng hòn đá dưới chân, mình phải cẩn thận chút ——


      Có lỗ hổng nóc nhà giá trị hai ngàn lượng làm ví dụ, nàng cực kỳ hoài nghi những vật trong Vương phủ có phải đều làm bằng vàng hay ?


      Chương 50. Nàng muốn bùng nổ ư?


      Rất có thể ! Còn những hoa cỏ này sao?


      Lộ Nhi chợt dừng bước, nhìn trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp hai bên, bất an nhíu mày.


      "Tiểu thư, người nhìn cái gì?"


      Nhìn Lộ Nhi chợt dừng bước trước bông hoa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh hoa, Tuệ Nhi hiểu hỏi.


      "Ta suy nghĩ, đây là hoa à?"


      Chắc phải là giả, nàng có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt của hoa.


      "Tiểu thư, đương nhiên là rồi. Tiểu thư nhìn hồ điệp này. . . . . ."


      Đúng vậy, bông hoa có hồ điệp ư? Vậy cũng phải là hoa giả.


      Lộ Nhi thở dài, nhưng vẫn dám động vào, tuy nhưng ai biết có thể so với vàng còn đắt hơn chứ?


      Tiếp tục về phía trước, dọc theo đường thỉnh thoảng nàng lại nhìn thấy mấy nha đầu bận rộn, cũng nhìn thấy mấy nữ nhân của Vương gia.


      Các nàng hình như rất bận rộn nên cũng ít ra ngoài dạo nha.


      Điều này giống như trong ti vi, rối loạn giống như những gia tộc lớn khác.


      Ngoài thư phòng, có hai thị vệ canh gác.


      Lộ Nhi mục đích đến đây cho bọn họ, người trong đó đáp tiếng liền vào.


      Nhìn cánh cửa đóng lại, Lộ Nhi đột nhiên cảm giác buồn cười, phải là Vương gia sao? Còn làm bộ trước mặt nàng như vậy.


      Trong thư phòng chỉ cần hô tiếng là có thể vào, cần gì phải giống Hoàng thượng, còn cần thông báo, hơn nữa còn thông báo lâu như vậy?


      " nương, Vương gia bận việc, muốn nương chờ chút. . . . . ."


      Cái gì? Vương gia thối, Vương gia xấu xa, đến lúc này vẫn dám để cho nàng đứng chờ!


      Nàng. . . . . .


      Nàng nhẫn!


      Gì chứ, còn phải nhẫn sao? Cũng nhịn nhiều lần như vậy rồi, nàng phải là nên bùng nổ chứ?


      Có câu ‘người thiện bị kẻ lừa gạt, ngựa hiền bị người cưỡi’, phải là ép nàng bùng nổ sao?


      Lộ Nhi rũ mắt, trong lòng bách chuyển thiên hồi nhưng cũng có biện pháp gì!



      Chương 51. Hai Vương gia đối mặt

      Ngoài thư phòng có mấy khóm trúc xanh thanh nhã, nơi này có muôn hoa khoe sắc, màu xanh lục nhàn nhạt khiến cho nơi đây tĩnh mịch!


      Gió lướt qua, trúc xanh theo gió nhảy múa, bóng trúc in mặt đất ngừng đung đưa theo gió. . . . . .


      Giống như họa sĩ ưu tú nhất cầm cây bút thần kỳ làm cho cả vùng đất mang theo chút màu sắc.


      Nhìn gió , bóng trúc, tâm Lộ Nhi vốn có chút phiền não vậy mà giờ đây cảm thấy bình tĩnh trở lại ——


      Xem ra Vương gia cũng phải là chỉ có mỗi cái mã!


      Ít ra bên ngoài thư phòng được thiết kế rất nghệ thuật, là nơi thích hợp để tu thân dưỡng tính!


      Nhưng thưởng thức ư?


      Nghĩ đến người tính tình xấu xa, luôn luôn thay đổi, nghĩ đến là người dã man đạo lý, Lộ Nhi lắc đầu cái ——


      Có lẽ chính là võ tướng, nếu làm sao ——


      Thiếu kiên nhẫn như vậy?


      Nàng đứng ở trước phòng ngắm phong cảnh, người nóc nhà nhìn nàng ngắm phong cảnh.


      Trúc xanh tô điểm cho nàng, nàng lại tô điểm giấc mộng của người. . . . . .


      Lộ Nhi nhìn đến xuất thần, biết nàng rơi vào tầm mắt người khác ——


      Hiên Vương trong thư phòng, Khánh Vương nóc nhà đều lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi nàng xoay người, vọt tới thư phòng, lớn tiếng gầm thét trận!


      Bọn họ cho rằng ít ra Lộ Nhi làm như vậy!


      Nhưng kết quả sao, Lộ Nhi nóng vội đứng đó nhìn khóm trúc đến xuất thần. . . . . .


      Điều này làm cho Hiên Vương trong phòng hung tợn nhìn chằm chằm cây trúc ——


      Cây trúc cũng nhịn được rùng mình cái, có điều là theo gió đung đưa, ai cũng chú ý tới nó run rẩy ——


      Lộ Nhi càng thể nào phát giác.


      "Nữ nhân này, nàng đứng ở đó đến khi nào?"


      Vốn là muốn nhìn nàng nổi giận, nhìn nàng bị tức đến điên lên nhưng kết quả, thế nào, người ta vẫn tốt có chuyện gì.


      lại cực kỳ tức giận!

      ——— ————

      ps: canh thứ mười, ngày mai tiếp tục hơn mười, Hỏa tiếp tục Bình nữ Hoàng hậu thôi.

      Đề cử hai truyện của Hỏa: 《 Từ vợ Tướng quân trở thành Hoàng hậu: Lên nhầm kiệu hoa 【 hết 】》, 《 Vì tử lập gia đình: Bình nữ Hoàng hậu 【 sắp hết 】》 thích truyện của Hỏa mọi người nên bỏ lỡ.

      Đề cử truyện kết thúc của Hỏa — Bình nữ Hoàng hậu

      Đề cử truyện sắp kết thúc sau đó của Hỏa —— Hủ nữ sắc nữ môn, được bỏ qua a

      ~*~*~*~*~*~
      cherry: 2 bài sau là văn án - trích đoạn của hai truyện mà Hỏa Hổng đề cử, bạn nào có hứng thú xem nhé;))

      (nên đọc , các bạn có truyện đọc trong lúc chờ mình edit truyện Phụ nữ có thai cũng xuyên qua:.....)

      《 Vì tử lập gia đình: Bình nữ Hoàng hậu 》


      * chuyện kỳ lạ xảy ra, nàng xuyên qua ngàn năm, chẳng lẽ cũng chỉ vì tìm nam nhân chưa từng gặp mặt để thành thân sao? NO, đáp ứng là người ngu, muốn có con tự mình giải quyết! Nhưng đứa bé này cũng quá. . . . . .làm cho đông gia xanh mặt, đập đồ của tây gia, nam gia. . . . . . Quải cái tướng công tới trông nom, chưa có thê tử nhưng tiểu thiếp nhiều đến nỗi đếm xuể! Dân thường kêu gào, dám gạt ta, vậy hưu phu!


      vi phục xuất tuần nhìn thấy được phiên bản thu của mình, đột nhiên cảm giác được da đầu tê dại, nhưng đường đường là người đứng đầu nước, tại sao có thể bỏ sót long chủng bên ngoài? Đáng chết, đứa bé này là từ đâu tới? Nữ nhân kia tại sao lại thấy quen mắt như vậy? tại thiếu thái tử, Hoàng hậu quải trở về, dường như tệ. . . . . .

      (cherry : từ " quải " nghĩa là lôi, kéo, bắt, túm, bắt cóc.... chuyện bên lề tý, thực ra bộ này ta đọc trước cả bộ Phụ nữ có thai cũng xuyên qua cơ http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif) )
      ————

      Trích đoạn đặc sắc thứ nhất:

      "Tiểu thư, mỹ nam đồ** đưa đến, tiểu thư có muốn xem ?"
      (cherry : mỹ nam đồ là tranh vẽ các mỹ nam ý, hý hý)

      Nhìn Thanh nhi khoa trương ôm nhiều mỹ nam đồ trong ngực, nàng bước đầu có tính toàn rồi, có tới trăm, ít nhất cũng có bốn mươi năm mươi người . Mà nghe là phụ thân từ mấy trăm bức họa chọn ra những người xuất sắc. Điều này làm cho Tinh Nhi nhịn được muốn cười trộm, tại sao nhìn những bức tranh này cảm giác giống như Hoàng thượng cổ đại chọn phi nhỉ?


      Có điều nàng phải là Hoàng thượng, mà phụ thân đưa cho nàng những thứ này cũng phải là để cho nàng chọn phi, nàng chỉ có thể chọn hậu a. Ô ô, tại sao chỉ có thể chọn chứ?


      "Thế nào, Tinh Nhi? Nếu như con xấu hổ, tiện chọn, phụ thân giúp con quyết định, như thế nào?"


      Trợn mắt cái, nàng lúc nào biết xấu hổ? Phụ thân cũng quá tự cho là đúng, nàng chẳng qua là. . . . . .


      "Phụ thân, nhất định phải chọn sao? Có thể NP hay ?"


      Nâng lên đôi mắt đẫm lệ, Tinh Nhi vô tội hỏi.


      "NP? NP là ai?"

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc thứ hai:


      "Người này được, dáng người quá cao, cùng Tinh Nhi tuyệt xứng đôi!"


      "Người này được, quá trắng, tuyệt đối khỏe mạnh!"


      "Người này được, quá gầy, giống như con khỉ, vừa nhìn cũng thấy sống lâu!"


      . . . . . . . . . . . .


      Tinh Nhi thở dài tiếng, nam nhân tốt ở cổ đại a, các ngươi ở nơi nào?

      ————

      Trích đoạn đặc sắc thứ ba:


      Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng mông lung có nữ tử mắt hạnh mày ngài, mũi ngọc, đôi môi đào, da trắng nõn nà có thể so với hoa đào, eo thon nhắn . . . . . .


      "Hừ, phải , ta cần sao?"


      Nhớ tới trước khi ngủ, Thần có qua tìm nương cho , nhưng cũng chính quan trọng hơn, trước cần, nghĩ tới sáng sớm giúp mình tìm báu vật trời sinh như vậy. . . . . .

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc thứ tư


      Hai mắt Tinh Nhi ngơ ngác nhìn đăng đồ tử, chỉ còn thiếu mỗi nước miếng xoạt xoạt xoạt chảy xuống.


      Ngươi là vì cái gì, ra bộ dạng đăng đồ tử này thể miêu tả được ——


      Very Good!


      Khuôn mặt như Phù Dung mới nở, mắt tình tựa như hoa đào, lông mày tựa như lá liễu, đôi môi điểm chút đỏ thắm. . . . . .


      Cặp mắt hoa đào kia, vốn là đưa tình tình nhìn Tinh Nhi. Cũng đúng lúc Tinh Nhi ngu ngơ, vốn cũng phải là miệng mở lớn nhưng giờ khắc này miệng tạo thành hình chữ o đáng . . . . . .


      Cứ như vậy, hai người, người đắm đuối nhìn đối phương, người khác lại ngây ngốc nhìn đối phương. Nếu xa xa nhìn lại, giống như là đôi uyên ương xa cách gặp lại nhau, hai người đưa tình tình chăm chú nhìn nhau.

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc thứ năm


      "Tinh Nhi, con còn chưa thành thân. . . . . ." tay nâng trán, phụ thân nàng kìm nén được mà nhắc nhở.


      "Con biết. . . . . ."


      "Chưa có tướng công. . . . . ."


      "Con hiểu. . . . . ."


      "Chưa có xuất giá. . . . . ."


      "Cha thừa!"


      "Vậy sao con lại mang thai? Hài tử là của ai?"


      "Con biết!"


      "Con. . . . . ."


      Trang chủ lui về phía sau mấy bước, Tinh Nhi vội vàng đỡ ông, cười :


      "Cha, cha tức giận cái gì?"


      . . . . . . . . . . . .

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc thứ sáu:


      lúc lâu thấy phụ thân chuyện, Tinh Nhi ngẩng đầu lên, lại thấy phụ thân nghiêng qua bên, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, đôi môi tím đen, câu cũng nên lời. . . . . .


      "Cha. . . . . . Có ai , đại phu, đại phu . . . . . ."


      Tinh Nhi hoảng sợ đỡ phụ thân, trong lòng chợt run lên, nước trà, cho tới bây giờ nàng cũng chưa có uống nước trà, chẳng lẽ là. . . . . .

      . . . . . .


      " biết xấu hổ, đồ bại hoại . . . . ."


      "Hừ, nữ tử bất hiếu, lại dám giết cha. . . . . ."


      "Đúng là mất mặt. . . . . ."


      "Ngươi nhìn nàng , bộ dạng giống như tinh vừa nhìn biết phải người tốt lành gì. . . . . ."


      Trứng gà, rau quả, đồ bỏ tới tấp bay tới. . . . . .

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc thứ sáu


      "Bạch phu nhân, phải quản giáo Cẩm Cẩm nghiêm vào, xem, thằng bé đánh Đám Đám lệch cả mũi. . . . . ."


      Lệch cả mũi?


      Bạch phu nhân, cũng chính là Tinh Nhi vốn dĩ chết sáu năm trước, nàng đau đầu nhìn hướng mũi của Đám Đám, quả nhiên là lệch rồi . . . . . .

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc

      "Ngươi bao nhiêu tuổi?"


      Buồn cười a, con của bọn họ lớn như vậy rồi, nàng thậm chí vẫn biết bao nhiêu tuổi, càng biết làm cái gì.


      "Hai mươi sáu. . . . . ."


      "Hai mươi sáu, lớn hơn ta bốn tuổi, tính là quá già. Trong nhà có thê thất chứ?"


      " có!" Những lời này, Mặc trả lời vô cùng dứt khoát, chỉ có mười mấy phi tử, nhưng có thê tử.


      "Con cái sao?" Hỏi câu này Tinh nhi cảm giác mình rất ngốc, có thê tử lấy đâu ra con?


      " có!"


      "A, muốn lấy ta sao?" Tinh nhi đứng lên, thanh nhàn nhạt, lạnh nhạt giống như khí trời, tuyệt giống như là chuyện chung thân của mình.


      "Đáp ứng ta ba điều kiện, ta liền gả cho ngươi!"


      "!" Cơ hồ là từ trong cổ họng nặn ra, thề, nhất định . . . . . .

      ——————

      Trích đoạn đặc sắc


      "Nàng. . . . . . Nữ nhân, nàng cũng quá tuyệt tình ? Đem người ta ăn sạch vậy mà chịu trách nhiệm, nàng. . . . . ."


      tay che mặt giống như nữ nhân, mắt hoa đào lã chã chực khóc.


      "Ngươi đừng ngậm máu phun người!" Tinh Nhi đỏ mặt, tức giận nhìn chằm chằm .


      "Ngậm máu phun người? Đứa bé kia là của ai? Nàng cùng ta liên quan chứ? Ngày đó chúng ta nhưng là. . . . . ."

      (cherry : hố hố, đây là đoạn về nam phụ nhá)
      ——————

      Trích đoạn đặc sắc


      Để cứu phụ thân, nhưng ai biết, muốn giải độc, lại cần. . . . . .


      bên là phụ thân, bên là hài tử chưa ra đời!


      Vận mệnh sao mà tàn nhẫn, tại sao phải cho nàng lựa chọn như vậy?


      "Tinh Nhi, ta rất muốn phụng bồi nàng sinh hạ đứa bé này, nhìn con khóc, nhìn con cười, nhìn con bi bô tập , nhìn con chập chững bước . . . . . ."

      ——————

      Oa ha ha, rất đặc sắc, thích tới thổi phồng tràng diện, cám ơn các vị thân môn. . . . . .

      Đề cử truyện hoàn của Hỏa: Từ vợ Tướng quân trở thành Hoàng hậu: . . .

      Từ vợ Tướng quân trở thành Hoàng hậu : Lên nhầm kiệu hoa【 hoàn 】

      Giới thiệu vắn tắt:


      Vốn là Thái tử phi, lại nhầm thành vợ Tướng quân, mai kia đứng đầu thiên hạ, cung phi chỉ có người! Nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện gả cho người bình thường, sống đời bình thản, nhưng vì phụ thân là đại quan, nàng có quyền lựa chọn.


      Thái tử thích nàng, cũng đúng lúc lên kiệu hoa bị người đánh tráo, nàng thành thê tử của Tướng quân tàn bạo, Thái tử phi lại chính là tỷ tỷ thân thiết nhất của nàng.


      Ván đóng thuyền, Thái tử bị đùa bỡn làm sao có thể bỏ qua? Tướng công phụng chỉ xuất chinh, chết sa trường, bị mang danh khắc phu, từng bước khó khăn, Thái tử lại như cũ muốn buông tha nàng. . . . . .


      Mạng của nàng còn chưa đủ thảm sao? Công chúa và hòa thân cùng nàng có quan hệ gì đâu, nhưng vì sao xuất giá là Trữ công chúa, bị trói lên kiệu hoa lại là nàng chứ? Chẳng lẽ, mạng của nàng chính là lần lượt lên nhầm kiệu hoa sao?


      Vừa tân hôn xuất chinh, thiếu chút nữa bị hại chết ở sa trường. nghĩ tới người hại lại là người mà lòng muốn bảo vệ. Chịu nhục, chỉ vì đòi lại hết thảy thứ mất , bao gồm nữ nhân của !


      (cherry : truyện này được edit xong ở ***************.com nhé, bạn nào thấy hứng thú có thể vào xem http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif) )

      ——— ————

      Giới thiệu vắn tắt ngoại truyện:

      Cuốn ngoại truyện —— Tranh Sát vs Lạc Tử Thần


      "Nữ nhân, hâm mộ sao?"


      Thanh trêu đùa, chán ghét vô cùng.


      Nàng mới vừa rồi quá nhập thần cho nên biết được tới.


      "Hâm mộ cái đầu ngươi ý. Tiểu nam nhân, ngươi quản sao?"


      Cách nàng gần như vậy, cho rằng là ai hả?


      Hừ lạnh tiếng, cánh tay chợt dùng sức chút, Lạc Tử Thần chú ý cuối cùng là bị đánh cái.


      "Ai ui. . . . . . Nữ nhân —— nàng. . . . . . nàng độc. . . . . ."


      Nhóm Kiệu hoa: 94791710

      Nhóm Hủ nữ: 97430978

      Nhóm Bảo Bảo: 87482187

      Thân môn có thể vào!

      ~*~*~*~*~*~

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52. Ngây ngốc cảm động


      Có điều giấy cũng được chuẩn bị sẵn bàn, Hiên Vương cười tà mị ——



      nụ cười, cực kỳ tuấn mỹ, đủ để cho thiên địa ánh sáng, vạn vật thất sắc.



      Nhưng tiếc vì có người nào nhìn được nụ cười ấy. Đó là nụ cười tràn đầy tính toán, đó cũng là nụ cười vì gian kế được như ý.



      "Hắt xì. . . . . ."



      tiếng hắt xì hoa lệ lệ vang lên, Lộ Nhi chỉ cảm thấy người ấm áp ——



      Thân thể của nàng cứng đờ, ánh mắt cuối cùng cũng từ trúc xanh chuyển lên, quay đầu nhìn về sau lưng ——



      Đó là gương mặt tuấn tú giận đến nỗi tái , mà tay của còn khoác lên đầu vai của nàng, trong đôi mắt mang theo nhàn nhạt ý trách móc:



      "Nơi này gió lớn, nàng biết phải mặc nhiều y phục sao? Nữ nhân ngốc!"



      Giọng rất tốt, thanh cũng ôn nhu nhưng lời ấm áp kỳ lạ lấy lòng nàng, nàng lại mới bình tâm ——



      Thậm chí trong khoảng thời gian ngắn làm cho nàng cũng quên mất mục đích tới chỗ này để làm gì?



      ra bình thường làm cho người ta ấm áp phải là ngọt, phải là mật ngữ.



      Giọng nhàn nhạt, lời quan tâm giống như trách cứ kia lại thường có thể hòa tan trái tim của người.



      "Nữ nhân, choáng váng sao?"



      nhàng kéo người nàng, khóe mắt thấy nóc nhà bóng dáng mất mác, tà mị cười:



      ", chúng ta trở về thôi!"



      Xem ra sức quyến rũ của mỹ nam là khó có thể chống đỡ được. Tỉnh táo như Lộ Nhi, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị ôn nhu của mê hoặc tâm trí, chút phản bác cũng có liền theo vào.



      Đến thư phòng, chóp mũi có mùi mực nhàn nhạt.



      phải là rất khó ngửi, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thân thiết.



      Nàng chưa từng dùng bút lông, nhưng nhớ lúc còn , ông nàng rất thích luyện chữ.



      Khi đó, nàng rất , đối với hết thảy mọi thứ cũng tò mò, thường thường xung phong nhận việc mài mực giúp ông ——



      Kết quả là làm dơ bộ váy trắng tinh, mặt bẩn giống như tiểu hoa miêu đáng .



      Chương 53. Lừa gạt ta, có cửa đâu!


      Có lúc làm mực bắn cả ra ngoài nhưng ông cũng bao giờ mắng nàng, chẳng qua là cười hì hì sờ sờ đầu của nàng, hiền lành cười :



      "Lộ Nhi à, con nhìn mình xem, biến thành tiểu hoa miêu nghịch ngợm rồi . . . . . ."



      Khi đó, nàng luôn cười tinh nghịch, thậm chí còn làm mặt quỷ chọc cho ông ha ha cười lớn. . . . . .



      "Nữ nhân. . . . . ."



      Bên tai vang lên thanh vui ——



      là Vương gia, làm sao lại có người dám xem như vậy?



      Nữ nhân này, cũng quá. . . quá lớn mật. . . . . .



      "Hắc hắc, thư phòng của Vương gia quả là rất rộng . . . . . ."



      Vội vàng phục hồi lại tinh thần, nàng lúng túng cười trừ, ánh mắt quét qua hàng giá sách được xếp ngay ngắn, trong lòng thầm nghĩ tàng thư của đúng là phong phú.



      Có điều việc này cùng nàng có quan hệ, nàng là . . . . . .



      Nghĩ đến mục đích của mình, nụ cười mặt sớm biến mất thấy gì mà thay vào đó là lạnh nhạt thường ngày, Lộ Nhi ôn nhu :



      "Vương gia, ta tới là muốn hỏi chút, quản gia tính toán như thế nào vậy? Ta nghe các nha hoàn qua rồi, các nàng năm cũng chỉ kiếm được mấy lượng bạc, cái nóc nhà đó đoán chừng sửa toàn bộ cũng dùng hết trăm lượng chứ? Làm sao mà ngài có thể là mất hai ngàn lượng. . . . . ."



      Lừa gạt, chưa từng gặp qua kẻ lừa gạt như vậy. có quyền cầu bồi thường nhưng thể cầu quá mức như vậy.



      Việc này xem như là bắt nạt phụ nữ có thai.



      Luật pháp ở đây giống đại, nếu như giống nàng có thể kiện .



      "A, việc đó à, quản gia là hai ngàn lượng bạc ư?"



      Mày kiếm nhếch lên, đôi mắt như sóng nước khẽ dao động, ra vẻ như hề biết chuyện, hơi suy tư chút:



      " đúng, có phải quản gia tính toán lầm rồi ? Tại sao có thể là hai ngàn lượng chứ?"



      chợt đứng lên, dường như phiền não bước , Lộ Nhi vội vàng :



      "Đúng nha, ta cũng cảm thấy đúng, chỉ là nóc nhà mà thôi, tốn bao nhiêu bạc . . . . . . Vương gia, nếu . . . . . . Nếu ta tự mình hỏi thăm xem cần bao nhiêu bạc?"

      Chương 54. Vương gia, ngươi đáng đánh đòn!


      Người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, mặt Lộ Nhi lộ ra chút vội vàng, tâm cũng bắt đầu lo lắng ——


      Hiên Vương cũng phải là người dễ chuyện như vậy chứ? Trong lòng đột nhiên cảnh báo, trong mắt lại thêm tia phiền não đề phòng.


      "Đúng vậy, hai ngàn lượng đủ? Tại sao có thể là hai ngàn lượng chứ? Cái phòng đó nếu tu bổ ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn. . . . . ."


      Mồ hôi, cũng biết phải người tốt mà. Năm, sáu ngàn, vậy mà cũng ra được!


      Chỉ là gian phòng của nữ nhân, chẳng lẽ là bằng vàng sao?


      "Ngươi. . . . . . Làm sao có thể? Cũng chỉ là cái. . . . . ."


      "Lộ Nhi, nàng giống như là biết? ra căn phòng đó, aiz, như thế nào đây? Nó là được xây dựng từ thời Lợi Hoàng, lúc ấy đều dùng những đồ mà đến bây giờ đều là ngàn vàng khó mua. . . . . ."


      Lợi Hoàng, vậy đó là đồ gì?


      Tổ tông của ư? Lộ Nhi nổi giận nhìn . Hiên Vương thèm để ý chỉ cười, chăm chú nhìn Lộ Nhi, điệu bộ rất đáng đánh đòn hỏi:


      "Có điều quản gia là hai ngàn lượng, coi như là hai ngàn lượng vậy. Lộ Nhi, nàng xem làm sao để trả cho bổn vương đây?"


      Làm ra dáng vẻ rất dễ chuyện, ra trong lòng sớm vui mừng lên kế hoạch rồi. Khế ước bán thân viết xong, được đặt ở bàn rồi, chờ nàng gật đầu ký tên vào.


      "Ngươi cái gì? Hai ngàn lượng, ta tin. . . . . ."


      Lộ Nhi hét lớn tiếng, ô ô, cái bùa quái quỷ a, ngươi coi như là thích ta cũng cần phải đối với ta như vậy chứ? Ngươi. . . . . . . . . . . .


      Ngươi để cho ta vừa xuyên qua liền nợ nhiều bạc như vậy, ta làm thế nào để trả lại Vương gia hẹp hòi này đây?


      "Như vậy tùy nàng. Chỉ cần nàng có thể trả lại cho ta năm nghìn lượng, ta có ý kiến!"


      Trở lại ghế, thích ý ngồi xuống, hai mắt thỏa mãn híp lại, giống như mãnh hổ chờ đợi để giữ sức, có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm con mồi ngon miệng trước mắt.


      "Ngươi. . . . . . Ta muốn ra ngoài hỏi thăm. . . . . ."


      Nhịn xuống, nhịn xuống!


      Lộ Nhi thầm nhủ, người này thể chọc, về sau nếu có thể nên tránh càng xa càng tốt.


      Chương 55. Lười nhác như hồ ly

      (bản gốc là : Thung lại như hồ ly 慵懒如狐狸 , ai biết hơn bảo mình nhé)


      "Vậy nàng nên trả tiền thế nào đây? Còn có mấy ngày gần đây, ăn uống của nàng đều là ở Vương phủ. Nữ nhân, nàng ngây thơ cho rằng Vương phủ của bổn vương là chỗ ăn ở mất tiền chứ?"


      vội, vẫn có thời gian cùng nàng chuyện. muốn nàng cam tâm tình nguyện ký tên, lòng dạ theo mình!


      Nàng là nữ nhân coi trọng, nếu như bỏ qua cái bụng kia, nàng vẫn là tiên tử trong suy nghĩ của .


      "Ngươi. . . . . ."


      Vươn tay, ngón tay cũng hơi run rẩy, nàng tức giận, là tức giận. . . . . .


      Người đàn ông này rất quá đáng, như vậy đơn giản cũng là vì câu tiếp theo. . . . . .


      Nhưng là lời gì vậy? Nàng làm thế nào cũng nghĩ ra.


      "Ta thế nào? Ta cũng chỉ là thôi. Nữ nhân, nàng hai ngàn lượng bạc này, ta có nên tính lãi đây? Làm như thế nào đây?"


      Lãi gì, chẳng lẽ còn muốn cho vay lãi suất cao hay sao?


      Cặp mắt tức giận nhìn chằm chằm , nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng ngại đem lăng trì vô số lần!


      Nhưng ánh mắt thể giết người, vẫn sống tốt, mặt vẫn là nụ cười đáng đánh đòn, hai mắt lười nhác như hồ ly vẫn nhìn mình chằm chằm!


      "Vậy ngươi phải làm sao?"


      Nàng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi. Giao thiệp với loại người như vậy, hệ tim mạch nhất định phải khỏe mạnh, khả năng kiềm chế cũng phải cực cao!


      Bằng chuyện bị tức giận đến ngất xỉu cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi!


      "Làm sao bây giờ? Đương nhiên là trả nợ. Chu quản gia, ông thử xem, hai ngàn lượng bạc Lộ Nhi nương phải làm sao để trả đây?"


      biết từ khi nào, Chu quản gia tiến vào, lông mày ông nhăn thành chữ bát (八) như là quấn vào nhau, cực kỳ cung kính trả lời:


      "Hồi Vương gia, nếu như nương làm nha hoàn sợ rằng đời này cũng thể. . . . . ."


      Cả đời, Vương gia biến thái này muốn làm cái gì? Nhốt nàng cả đời sao?


      "Ta làm nha đầu! Coi như là hai ngàn lượng bạc , cho ta thời gian, ta nhất định có thể xoay sở được. . . . . ."



      Chương 56. Bán mình năm năm


      Hừ, nàng đường đường là học sinh giỏi ở đại, cũng tin ở cổ đại này kiếm được bạc chứ?


      Muốn dùng điểm này để nhốt nàng, ý tưởng của Vương gia chẳng phải là quá đơn giản ư?


      "A, nàng muốn kiếm bạc ư? Lộ Nhi, biết nàng định kiếm bằng cách nào? Ừm ta cũng thể tính giá cao cho nàng, vậy phần lợi . . . . . ."


      Cái gì, phần lợi, đây là khái niệm gì?


      "Tiểu thư, phần lợi chính là lãi ngày là hai mươi lượng bạc. . . . . ."


      ngày hai mươi lượng, cổ đại này lãi suất cao cũng quá kinh khủng ?


      Hai mắt trừng trừng, sợ hãi nhìn Vương gia, Lộ Nhi cũng thấy trong mắt giữ vững cái loại tình thế bắt buộc.


      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."


      Tay bé đưa ra, run rẩy chỉ vào . Đến lúc này, Lộ Nhi mới phát giác, ra đây là ván cờ, cũng chỉ là ván cờ mà thôi!


      căn bản cũng có ý định bỏ qua cho nàng, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng có!


      cũng sắp xếp hết thảy, chỉ là chờ nàng nhảy qua rồi chui vào!


      Mà phản kháng, biện bạch của nàng vừa nãy so với cũng chỉ là ở trong cuộc sống bình bình đạm đạm thỉnh thoảng cho thêm chút gia vị vào mà thôi.


      "Lộ Nhi, nên như vậy. . . . . ."


      Chẳng biết từ lúc nào, quản gia lui ra ngoài, bên trong phòng yên lặng chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Tay của so với tay nàng lớn hơn nhiều, cũng rất ấm áp.


      Bàn tay nắm chặt tay bé của nàng, trong thanh mang theo nhu ý làm cho người ta khó có thể kháng cự.


      "Ngươi muốn làm cái gì?"


      Tâm, từng bốn bề sóng dậy, giống như trận bão táp đánh đến, mệt mỏi vô cùng.


      Nhưng gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, thực tế vẫn là thực tế.


      thế giới này, người thân duy nhất của nàng chính là đứa bé trong bụng, người nào có thể vì nàng che mưa che gió, người nào có thể thay nàng chống đỡ mảnh trời. . . . . .


      Nàng chỉ có thể dựa vào chính nàng. Thời điểm nên đối mặt, nàng vẫn nên tiếp tục đối mặt. . . . . .


      "Rất đơn giản, năm năm, ký cho ta khế ước năm năm, đến lúc đó nàng có thể rời . . . . . ."


      Môi mỏng khẽ mở, như vân đạm phong khinh, giống như tùy ý trò chuyện việc thường ngày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :