1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Hoa rực rỡ - An Tư Nguyên(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      Kể từ lúc đó cũng còn tâm tư làm việc nữa, nên dứt khoát chạy tới tìm Giang Nam xin nghỉ. May mà có được người sếp rất thấu tình đạt lý, Giang Nam đồng ý cho về sớm ngay, chỉ là, khi gần câu rất sâu xa: "Người kia của có phúc, ngay cả em ruột cũng được như đâu."

      Lời này khiến cho trái tim của Phồn Hoa thắt lại, chật vật rời khỏi công ty.

      ra cho dù có dùng trăm phương ngàn kế để giấu diếm cũng được, Giang Nam thông minh như vậy, sớm nhìn thấu hết thảy. Có lẽ ấy lại với ba đâu nhỉ? Muốn từ sớm rồi. Vậy bây giờ đột nhiên vạch trần ra như thế là có ý gì? Là muốn sau này cứ ra, đừng tìm cách dối nữa sao?

      Vậy là sao chứ? tan ca rồi, còn chạy vào phòng Giang Nam đợi đủ mười phút là để làm gì cơ chứ?

      "Hả? À, suy nghĩ xem phải làm món gì cho ăn đây... Đúng rồi." Bị thanh nóng lạnh của Kiều Cẩm khiến cho tê dại trận, thần trí của Phồn Hoa cũng thuận lợi trở về. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khẽ gọi tiếng, lau khô tay, chạy ra ngoài. Lục lọi tìm kiếm trong túi xách của mình hồi, lấy ra hộp thuốc, lại bước vào nhà bếp: "Thuốc lần đó uống hết rồi đúng ? Tôi còn đây này, cho đấy, lúc cần tôi có thể mua hộp khác."

      " thường đau bao tử sao?" Kiều Cẩm nhận lấy, đặt sang bên, ngược lại rất có hứng thú với vấn đề này.

      Kỳ dạ dày của rất khỏe mạnh, cũng chỉ có những khi tức giận mới bị đau đôi chút. Xem ra, có vẻ mới là người cần được chăm sóc.

      "Ừ, gần đây cũng thường bị đau, công việc rất gấp, ba bữa ăn đúng lúc, đau bụng cũng bình thường." cúi đầu, tiếp tục chăm chỉ thái rau.

      Bộ dáng có hỏi đáp tuy rằng vẫn ngoan ngoãn như trước, nhưng lại khiến cho Kiều Cẩm nhận thấy được xa cách. Cảm giác này khiến rất khó chịu, nhíu nhíu mày, hạ giọng cảnh cáo: "Sau này ăn cơm đúng giờ cho tôi."

      "....." Ngữ điệu theo phương thức mệnh lệnh thế này, khiến cho Phồn Hoa hiểu ra sao, hiểu cuối cùng người bị đau bụng cần người khác đặc biệt tới nấu cơm cho là ai.

      "Cho dù phải hy sinh thời gian toilet, cũng phải ăn cơm!"

      "...... Ừ." ngại phiền toái mà căn dặn, buồn cười đáp lời, có chút bất đắc dĩ với tính khí trẻ con của .

      khẩn trương gì chứ? ăn uống đúng giờ giấc liên quan gì đến ? Sau khi nghe ngoan ngoãn "ừ" tiếng, lại thấy thỏa mãn là sao chứ? Kiều Cẩm tìm được đáp án, hoặc giả là muốn tìm, đề tài câu chuyện bị dừng lại, dứt khoát im lặng đứng tựa vào bên, ngắm nhìn bộ dáng bận rộn của .

      Sau ngày hôm nay, có phải lại tiếp tục trốn tránh hay ? Chẳng lẽ mỗi lần đều phải lấy cái cớ đau bụng này để lừa đến cạnh mình hay sao? Suy nghĩ lát, Kiều Cẩm như hiểu ra, bỗng dưng nhớ tới nguyên nhân có khả năng khiến trốn tránh nhất, bất thình lình ra câu: "Vất vả cho , ngày mai Diêu Lam về rồi."

      Chỉ là câu mang ý thăm dò, đúng như đoán, thân mình Phồn Hoa cứng đờ, sắc mặt tái .

      Aiz, cần sao? muốn đẩy cho người khác đến vậy sao? Mà cũng có thể, là do thấy tự ti, cảm thấy mình xứng để tranh giành với Diêu Lam; hay là muốn vì người đàn ông mà trở mặt với bạn thân? Đủ loại suy đoán, khiến cảm thấy dễ chịu chút.

      "À, sao?" Phồn Hoa yếu ớt hỏi lại, ngày mai Diêu Lam trở về? Thân là bạn thân, biết, mà Kiều Cẩm lại biết, bọn họ ở cùng nhau sao. Nếu có thể, thậm chí còn muốn biết bọn họ tiến triển đến mức nào, hít sâu hơi, như có việc gì ngẩng đầu, chuyển đề tài cách sứt sẹo: "À, bạn của đâu rồi?"

      ".... rồi." Câu này nghe giống như câu hỏi vô ý, lại khiến cho tâm trạng rất vất vả mới ấm lại được của Kiều Cẩm rơi vào hầm băng lần nữa. chỉ bởi vì trốn tránh, mà hơn nữa là vì thất thần của . Rốt cuộc này nghĩ cái gì thế? gióng trống khua chiêng tiễn bước người bạn của mình như vậy, mà lại biết?

      " rồi?" tiếp tục cố gắng tìm đề tài nữa, Phồn Hoa cảm thấy kinh ngạc. lúc nào, sao lại phát ra chứ? Vốn tưởng rằng người bạn của vẫn còn ở đây, ít nhất có thể giảm bớt xấu hổ; nghĩ tới cuối cùng vẫn là trốn khỏi.

      " chỉ muốn chăm sóc cho dạ dày của tôi, cậu ta đến xem náo nhiệt làm cái gì, muốn ăn cơm sao lại về nhà để bà xã cậu ta nấu cho chứ?" Kiều Cẩm biết từ lúc nào mình trở nên keo kiệt như thế, chỉ là những món ăn gia đình bình thường, lại ích kỷ đến mức chịu chia xẻ với người bạn quen biết nhiều năm.

      "Ha...." nở nụ cười cách yếu ớt, " so đo mà. Tôi mua nhiều đồ ăn như vậy, ăn hết làm sao?"

      "Vậy đem cất, ngày mai lại đến nấu."

      nghiêng người, nhìn đống đồ ăn bàn, nghe . dám tự mình đa tình hiểu sai ý của câu đó, đành phải dùng cách lầm bầm lầu bầu để cố gắng đè nén suy nghĩ của chính mình: "Ừ, cũng được. Ngày mai Lam Lam về rồi, để ấy đến tốt hơn, ấy nấu ăn rất ngon, rất nhiều món ăn tôi đều học từ ấy. Vài ngày nữa tôi phải tham gia triển lãm, gần đây rất bận, thể tới đây mãi được. Kỳ thực Lam Lam rất đảm , có thể chăm sóc cho rất tốt..."

      Phồn Hoa càng càng lộn xộn, cảm thấy lời của mình giống xã giao, mà càng giống với bạn trước tự tay giao người đàn ông của mình cho bạn tại.

      "Này." đột ngột lên tiếng, ngắt lời .

      "Hả?"

      "Có thể cho tôi biết, đến cùng là trốn tránh cái gì được ? Có phải nếu tôi và Diêu Lam ở bên nhau, đến cả bàn bè chúng ta cũng làm được đúng ?" Lúc trước chỉ là suy đoán, nhưng từ ánh mắt né tránh, lời bất an của , cuối cùng Kiều Cẩm cũng có thể xác định.

      "À.... là để...."

      "Là để tránh hiểu lầm sao?" đợi hết lời, Kiều Cẩm tiếp, quyết định nhanh chóng cắt đứt cái cớ có thể dùng để che đậy: "Tôi cho rằng đương và kết bạn là hai việc khác nhau, huống chi..."

      dừng chút, kiềm nén trái tim khẩn trương đến mức sắp nhảy khỏi yết hầu, dịch chân, đứng ở phía sau , để khuôn ngực của mình kề sát lưng , tiếp tục : "Huống chi cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng mình thích Diêu Lam, càng thể ở cùng ấy. Cho dù có mơ ước làm bà mai, cũng đừng lấy tôi ra làm thí nghiệm có được ?"

      " thích Diêu Lam?! Nhưng mà ..." Tin tức này khiến kinh ngạc, trong lúc nhất thời khó lòng tiêu hóa được, cũng bất chấp tư thể tại của bọn họ mập mờ đến mức nào, chỉ ngơ ngác trừng to mắt, nghiên cứu tính chân của câu này.

      Nhưng mà cái gì? Nhưng mà phải lúc trước muốn nhờ giúp sao? Xì, chẳng lẽ lại ngây thơ đến mức hoàn toàn cảm giác được đó chỉ là lời đùa hay sao? Kiều Cẩm nghĩ tới lại tưởng , càng đoán được ở chung lâu ngày, mình lại có thói quen có bên cạnh.

      "Lời của tôi đáng tin hay sao? cũng có thể gọi điện cho Diêu Lam, hỏi xem rốt cuộc quan hệ giữa tôi và ấy là gì. Người ấy là cơ trưởng ở hãng hàng của ấy, thể hài lòng chưa, đừng tự cho mình là thông minh mà gán ghép cho chúng tôi nữa." Kiều Cẩm bất đắc dĩ , dựa theo hiểu biết của đối với phụ nữ, né tránh của Phồn Hoa tỏ để ý.

      cũng có ýVới , nhưng vì ngại người bạn tốt của mình, nên mới thể lui bước để thành toàn? Nhưng trước khi làm cái chuyện vĩ đại đó, sao mở miệng hỏi thăm ý nguyện của ?

      " ấy có bạn trai rồi hả?" Lại ngạc nhiên lần nữa, lát sau, Phồn Hoa như bừng tỉnh, gật gật đầu: "À, dối có phải ? Bởi vì cảm thấy mìn còn hy vọng, cho nên muốn buông tay sao?"

      "Đầu óc của rốt cuộc là chứa cái gì thế?" Lời của còn chưa đủ ràng hay sao? Sao luôn có thể dùng lối suy nghĩ của mình để xuyên tạc mọi chuyện thế!

      "Tôi..." Phồn Hoa cảm thấy suy nhĩ của mình rất hợp tình hợp lý, thầm nuốt nước miếng, muốn bước lên mấy bước, kéo dãn khoảng cách, điều chỉnh hô hấp, cũng tìm lại dũng khí để tiếp tục đề tài: "Là tôi biết trong đầu chứa cái gì mới đúng. phải nam chưa cưới, nữ chưa gả ai cũng có cơ hội như nhau hay sao. Cho dù ấy người khác, vẫn có thể tranh đoạt mà..."

      "Vậy sao tranh đoạt?" khăng khăng tự cho mình là đúng, khiến Kiều Cẩm dần bị cơn kích động cắn nuốt. Trầm giọng, dùng câu hỏi để cắt ngang bài thuyết giảng của .

      "Hả? Tôi tôi tôi, tôi tranh đoạt cái gì chứ?" câu , thể che hết hoảng loạn, Phồn Hoa cúi đầu thấp, cho rằng làm thế có thể che giấu được biểu cảm mặt, để thể nhìn thấy được nỗi lòng này của .

      Lại cảm giác được trốn tránh của , như bị đâm trúng, đầu nóng lên, kích động vươn tay vòng quanh cái eo của , nhét vào lòng mình, nắm giữ chặt. hơi cúi đầu, đặt cằm lên vai , đôi môi cọ bên tai , thỏa mãn với phản ứng cứng đờ người của .

      Cắt đứt những lời giải thích và tranh luận vẽ vời thêm chuyện, mấp máy môi, thậm chí còn biết lời thốt ra từ miệng mình có chứa ý nghĩa nào khác : "Bạn tôi chúng ta rất xứng."

      "Bạn, bạn của biết đùa..." Phồn Hoa thất thần lát, thiếu chút nữa nên lời.

      "Em thấy sao? cần phải bàn cãi nữa, mua cùng loại quần áo, lại còn mặc cùng ngày, ăn ý này, chẳng lẽ tính là tâm ý tương thông hay sao?"

      "....."

      "Bạn của tôi còn , ai được làm người đàn ông của em chính là phúc phận tu luyện từ kiếp trước đến cậu ta cũng hối hận mình quyết định kết hôn sớm như vậy."

      Kiều Cẩm từ từ nhắm hai mắt lại, hít vào lại thở ra hơi, gằn từng tiếng thuật lại câu của cậu bạn. Cũng bởi vì tên bạn xấu xa kia những lời này, mới vừa lôi vừa kéo ném tên kia ra cửa, lại làm bộ xem như nghe thấy tiếng đập cửa ngừng nghỉ của đối phương, mãi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại.

      " ?"

      "Em xem kiếp trước có phải tôi tu được phúc rồi ?"

      "Cái gì?"

      "....." Tôi muốn làm người đàn ông của em, muốn nếm thử mùi vị khi giữ em bên cạnh, muốn thử làm em nữa.

      Những lời ngon tiếng ngọt lừa gạt phụ nữ, từ trước đến nay Kiều Cẩm đều rất am hiểu, thậm chí còn có thể dễ dàng bằng giọng điệu vô cùng thâm tình. Nhưng lúc này đây, lại nên lời, từng câu từng chữ đều như đá nặng ngàn cân nhảy ra khỏi miệng được. Cũng nhờ chút lý trí còn sót lại trong nháy mắt, khiến hiểu Nhan Phồn Hoa phải là có thể tùy tiện trêu chọc.... Những từ ngữ nông cạn của xứng với nghiêm túc của , bộ dạng bất cần đời của xứng với phẩm hạnh được nuôi dưỡng từ của , gia thế của càng với được tới giàu có của .. Những lời này, khi ra, tất phải có năng lực để gánh lấy trách nhiệm này.

      Chi bằng cứ để cho xúc động nhạt , có lẽ ngược lại có thể chấm dứt cái thân phận bạn tốt suốt đời này?

      Trái tim ngừng trào ra vị chát khiến Kiều Cẩm nhận ra rằng, tình cảm dành cho còn đơn thuần chỉ là thứ thiện cảm mơ hồ.

      "Phồn Hoa, chúng ta......" mở miệng lần nữa, muốn đè nén, càn gì phải để thực giày vò thứ tình cảm nguyên thủy nhất này chứ.

      vất vả mới hạ được quyết tâm, lại lần nữa bị nhân tố bên ngoài cắt đứt. Tiếng mở cửa vang lên rất lớn, thành công hấp dẫn chú ý của Kiều Cẩm và Phồn Hoa, im lặng, nhíu mày nhìn sang.

      Là mẹ đột nhiên trở về, mắt của bà xuyên qua phòng bếp , dừng lại người Phồn Hoa. Biểu cảm vô cùng bình tĩnh, chút kinh ngạc đối với những thân phận trong nhà, cố gắng tạo ra tiếng động lớn như vậy, cũng là để nhắc nhở con trai nhà mình.

      Đáng tiếc hình như đứa hề cảm kích, híp mắt lại trừng bà, cánh tay đặt eo của xa lạ cũng có ý định rút về. Bà đành nghiêng người, nhìn về phía sau, nhắc nhở: "Đan Đan đến đấy."
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      ngocanh thích bài này.

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      đến đoạn gay cấn, đến đoạn gay cấn:yoyo2::yoyo2::yoyo2::yoyo2::yoyo2:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9

      Đan Đan là ai?

      Dường như còn quan trọng, cho dù Kiều Cẩm chưa kịp giải thích cho biết, Phồn Hoa cũng có thể đoán được đôi chút. Nghe thấy cái tên kia, cả người của cứng lại, cái tay vắt ngang eo cũng bất giác lùi về. đoán, là sợ "Đan Đan" hiểu lầm.

      "Cảm ơn dì."

      giọng ngọt ngào vang lên trong lúc Phồn Hoa hoảng hốt, nghe có chút chói tai, chớp mắt, dịu dàng tiến vào tầm mắt của mình, ấy.... chính là Đan Đan sao? So với Diêu Lam, tuy rằng Đan Đan này tính là xinh đẹp, nhưng lại có khí chất tự tin, đến mức ngay cả Diêu Lam cũng sánh bằng.

      Kém cỏi, đây là từ duy nhất Phồn Hoa có thể nghĩ đến để hình dung tâm tình của mình lúc này.

      "Ha ha, sao thế? Nhớ em đến thế sao? Nhìn thấy em nên nên lời rồi hả?" Sau khi cảm ơn với mẹ Kiều, Quách Đan thẳng về phía Kiều Cẩm, tầm mắt thậm chí còn thèm nhìn đến Phồn Hoa, chi đến việc chào hỏi.

      "Sao lại đến đây?" Kiều Cẩm vất vả lắm mới buộc bản thân bình tĩnh lại được, nhưng nếp nhăn nơi chân mày vẫn chưa giãn ra.

      "Nhớ nên tới thôi." Lúm đồng tiền của vẫn xinh đẹp như hoa, như thể chưa từng rời khỏi , thân phận vẫn luôn là bạn chính thức của Kiều Cẩm như trước.

      Kiều Cẩm im lặng nhìn ta, khí trở nên xấu hổ. Phồn Hoa ý thức được dư thừa của mình, theo bản năng lui về phía sau vài bước, chu môi muốn gì đó, lại tìm được thân phận của mình. khi tiến thoái lưỡng nan, mẹ Kiều bỗng nhiên mở miệng: "Con về nhà quá muộn là tốt."

      Trong câu nhấn mạnh châm chích, ném thẳng vào người Phồn Hoa. uất ức chép miệng, cảm thấy ý của câu kia có lẽ là "con ngoan quấn lấy đàn ông trễ thế này". Tính khí của Phồn Hoa rất tốt, gần như tất cả mọi việc đều có thể nén giận, nhưng giáo dục từ đến lớn khiến thể chịu được sỉ nhục này.

      Bị đâm cho đỏ mặt, khập khễnh bước ra, nhưng vẫn giữ được lễ phép: "Ngại quá. Dì à, cháu trước...."

      "Tôi tiễn em." Kiều Cẩm theo phản xạ muốn bắt lấy tay , chỉ vì muốn né cái màn "cửu biệt trùng phùng" này, còn bởi vì muốn thấy trốn tránh nữa.

      ", sao, nhớ chăm sóc dạ dày của mình cho tốt, đừng để bị đau bụng nữa... có việc bận, tôi quấy rầy nữa." Quấy rầy, lúc này đây, Phồn Hoa cảm thấy hai chữ này chua sót. Như thể tồn tại của từ đầu đến cuối luôn là quấy rầy, cho dù có Diêu Lam, cũng tới phiên . Vĩnh viễn bị nhét vào trò chơi ba người, mà cứ phải sắm vai bóng đèn chướng mắt, có có thể điều hòa bầu khí, cho dù có cũng chả sao.

      "Người bị quấy rầy là tôi và em!" nghiến răng nghiến lợi, hận thế đánh tan xác, để thể trốn tránh được nữa.

      hiểu hay sao? Vừa rồi chuẩn bị tỏ tình, nên người quấy rầy phải là Quách Đan mới đúng! Cũng có thể, ở trong lòng , kỳ thực cũng quan trọng đến thế, đáng để phải phí sức tranh giành?

      Ý tứ trong câu của Kiều Cẩm rất ràng, cũng khiến Quách Đan từ đầu đến cuối hề để Phồn Hoa vào mắt bắt đầu cảm giác được mối nguy hiểm. Từ trước đến nay luôn cảm thấy người đàn ông này mãi đứng chỗ chờ , mặc cho đến lấy bất cứ lúc nào, dù cho bên cạnh bao giờ thiếu phụ nữ, cũng hề gì, bởi vì trong lòng Kiều Cẩm, ai cũng thể thay thế được .

      Nhưng mà, trước mắt này lại giống vậy, ta vừa phải là loại Kiều Cẩm thường tiếp xúc, lại càng là người đầu tiên có thể khiến Kiều Cẩm phải hét lên. Quách Đan vờ như chẳng hề dao động, ngay khi đầu ngón tay của Kiều Cẩm chạm phải tay áo của ka, bỗng giơ tay, từ
      phía sau dùng sức ôm lấy vòng eo của , vừa khóc nức nở vừa nghẹn ngào : "Em.. em tìm được nhẫn đính hôn của chúng ta rồi... Lần này, em đánh mất nữa..."
      Đúng như dự đoán của , Kiều Cẩm quả bị lay động, nhất thời cứng đờ, cánh tay giơ lên cuối cùng cũng bỏ xuống, chân như bị khóa chặt đất, khó nhích nửa bước.

      cảm thấy khi đối mặt với Quách Đan, mình luôn thừa bao dung, tha thứ cho tùy hứng của hết lần này đến lần khác, dường như thành thói quen. Thói quen... quen đến mức khi nghe lặp lặp lại lời chia tay, cảm giác như chỉ còn lại hờ hững, như thể nghe câu bình thường như "hẹn gặp lại" cũng có cảm giác đau lòng nên có khi thất tình.

      Quách Đan còn trở về hay , bọn họ còn có thể hàn gắn với nhau hay , dần dần, ngay cả những vấn đề này cũng lười phải suy nghĩ.

      giờ, cũng có đủ bình tĩnh để xem xét lại kỹ càng tình cảm mấy năm nay của bọn họ.

      Lần duy nhất đau đớn cũng chỉ có lần chia tay đầu tiên, thậm chí nó còn trở thành nhược điểm của cho đến tận bây giờ. Lúc đó, dùng hết tâm tư để chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, còn , đêm trước khi kết hôn lại " bằng chúng ta chia tay , em nghĩ, bánh mì quan trọng hơn tình .

      Kiều Cẩm dần hiểu đươc, ra tình dù có sâu nặng đến mức nào, trước mặt thực vẫn bé đến vậy.

      muốn gả cho người có tiền, để nửa đời sau phải lo chuyện ăn mặc, lại ngây thơ cho rằng sau khi cưới bọn họ có thể cùng nhau cố gắng, ngày có thể cho tất cả.

      muốn , giữ lại, trả lại nhẫn đính hôn, thoải mái bước .

      Lần đầu tiên quay đầu, từng : "Muốn tha thứ cho em? Tìm nhẫn đính hôn về đây ."

      Khi đó, là vì Kiều Cẩm đoán tuyệt đối có hứng thú làm cái việc vừa lãng mạn vừa ngu ngốc này, chỉ cố sức làm khó dễ, cũng là cố gắng để bản thân cs thể dứt khoát đoạn tuyệt.

      Kết quả vẫn giải quyết được gì, vẫn so đo đến hiềm khích trước kia, hết lần này đến lần khác.

      Nhưng mà, lúc này đây, lại , tìm được nhẫn đính hôn?

      Loại chuyện ngốc nghếch hết thuốc chữa này, lại làm? Câu đơn thuần chỉ vì muốn khó dễ kia lại để trong lòng sao?

      Sửng sốt hồi lâu, xoa dịu những cơn sóng lăn tăn nơi đáy lòng, điều chỉnh lại tâm tình, mới phát , để ý kia mất.

      "Con đâu thế?" Mắt thấy con trai trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên gạt tay Đan Đan ra, chạy về phía cửa, chân mày mẹ Kiều nhăn lại, vui hỏi .

      "Đuổi theo ấy". cũng quay đầu, muốn đẩy mẹ ra.

      Chữ " ấy" là ai, mẹ Kiều và Quách Đan đều biết rất . Nếu đứng ở lập trường của con trai, đương nhiên bà tôn trọng lựa chọn của con trai, nhưng đồng thời bà còn là phụ nữ... Bất đắc dĩ quét mắt nhìn Quách Đan, thấy sắc mặt trắng bệch của , mẹ Kiều khó chịu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chuyện của con, mẹ muốn quản, nhưng đừng nghĩ mẹ thu dọn đống chuyện lộn xộn của con, cũng đừng vô trách nhiệm giống ba con!"

      Nghe vậy, bước chân Kiều Cẩm dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn mẹ. Trong trí nhớ của , có lẽ đây là lần đầu tiên mẹ nhắc tới ba sau khi bọn họ ly hôn. Trước đây, cho du có hỏi, mẹ cũng luôn né tránh. Bởi vậy, luôn cho rằng lúc trước là do mẹ có người tình trước, mới khiến cuộc hôn nhân này đến hồi kết.

      Mà lúc này, câu "đừng vô trách nhiệm giống ba con", làm đảo lộn tất cả những chuyện mà trước giờ vẫn nhận định.

      "Con có thể có việc làm đàng hoàng, có thể là đứa vô tích , mẹ cũng chưa từng tham vọng con hóa rồng, chỉ muốn con vui vẻ. Nhưng là đàn ông nhất định phải có trách nhiệm! Mẹ biết giữa con và Đan Đan xảy ra chuyện gì, nhưng con muốn kết hôn với người ta, phải có trách nhiệm với lời của mình. vừa rồi có vẻ là người thà, con đừng làm hại người ta!"

      "Mẹ..." Kiều Cẩm bất lực, bước chân bước ra cửa lại thu về, giật mình phát ra giữa mình và mẹ lại hiểu nhau như thế.

      "Mẹ về phòng trước, con và Đan Đan cứ từ từ chuyện." xong vài câu, mẹ Kiều cảm thấy sức cùng lực kiệt, thở dài tiếng, bà giấu vẻ mệt mỏi, xoay người về phòng.

      Kiều Cẩm siết nắm tay, tựa vào cạnh cửa, bị lời của mẹ làm cho thức tỉnh.

      sai, nên làm hại Phồn Hoa, nếu đến bây giờ vẫn còn bị lời của Quách Đan làm ảnh hưởng, vậy chứng tỏ nút thắt này còn chưa được cởi bỏ, trước khi có thể chấm dứt mối tình hoang đường này, phải kiềm nén những tâm tư vừa mới nảy nở của mình.
      Last edited: 2/11/14
      pink_leengocanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10

      Hóa ra là đường phố cuối thu lại lạnh như vậy, quần áo của Phồn Hoa mỏng manh, thể làm gì khác hơn là khoanh tay sưởi ấm. Xoải bước đến bên đường, vẫn chìm trong tâm trạng hoảng hốt, vô thức thả chậm bước chân. Bản thân chờ mong điều gì, tất nhiên là biết rất , nhưng cho dù quay đầu bao nhiêu lần, phía sau cũng chỉ có lác đác vài người qua đường, rốt cuộc vẫn đuổi theo.

      Hai bên là đèn đường ảm đảm, lớp sương mù nhàn nhạt quẩn quanh từng khoảng trống đường, Phồn Hoa ngẩng đầu nhìn lên, ngừng chớp mắt, hốc mắt vốn có chút ẩm ướt cũng từ từ khô lại. Trong màn sương lành lạnh lúc nửa đêm, nổ lực muốn tìm kiếm con đường thích hợp cho mình, nhưng chẳng thể làm được.

      Di động trong túi rung liên tục, cúi đầu, hai tay vòng lên đặt bờ môi, thở ra, đến khi bàn tay trở nên ấm áp, mới mím môi nhận điện thoại.

      "Phồn Hoa, ngủ rồi sao?"

      Trong điện thoại truyền đến giọng dễ nghe của Giang Nam, khóe miệng Phồn Hoa cong lên cách yếu ớt, biết người khác nhìn thấy, vẫn cảm thấy cần phải lễ phép nở nụ cười, " Vẫn chưa, ừm....còn chưa về nhà, có chuyện gì sao?"

      “Giỏi đấy, chăm chỉ tăng ca suốt đêm sao?"

      "Hả?" thường tăng ca, nhưng suốt đêm có lẽ là lần đầu tiên.

      "Em học thiết kế đúng , áp phích tuyên truyền trong hội triển lãm của chúng ta có chút vấn đề, tạm thời vẫn chưa tìm được người sửa, em có thể thử xem?"

      "Ừ, được, để em thử xem thế nào."

      Phồn Hoa đồng ý rất sảng khoái, cúp điện thoại, mỉm cười.

      nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất thơ thẩn nữa, có nhiều việc để làm, rảnh để đau lòng.

      Từ trong miệng Diêu Lam, chỉ nghe được chút tin tức ít ỏi từ về .

      Ví dụ như gần đây bận chuẩn bị cho buổi triễn lãm, đến cả Diêu Lam cũng gặp được ; lại ví dụ như nhiều lần Diêu Lam gọi điện thoại tìm , đều có người đàn ông tên Giang Nam bắt máy, còn nghiễm nhiên ra vẻ như có thể thay làm chủ, dáng điệu thay quyết định tất cả mọi việc; còn nghe từng hỏi Diêu Lam về chuyện của Quách Đan, nhưng cũng gì thêm...

      Theo Diêu Lam đoán, hơn phân nửa là rồi.

      Có lẽ trong mắt người khác, đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ; nhưng Kiều Cẩm biết Diêu Lam hiểu rất Phồn Hoa, chính vì vậy, suy đoán này lại càng có vẻ giống bằng chứng chính thức, ép đến mức thở nổi.

      "Kiều Cẩm? Kiều Cẩm!" Từng tiếng gọi từ khẽ tới lớn vang đến, mãi đến cuối cùng khi biến thành tiếng gầm mới thu hút được chú ý của Kiều Cẩm.

      "Hả?" nâng mắt, bộ dáng xa cách.

      Thấy thế, Quách Đan ngồi đối diện cũng chỉ uống ngụm trà, làm bộ như có việc gì, thay đổi phương pháp tiếp tục ra vẻ dịu dàng chăm sóc ," Làm sao vậy? Có phải lại đau bụng ?"

      " có việc gì." Câu trả lời hờ hững thoát ra khỏi môi Kiều Cẩm, đối với chăm sóc ân cần dạo gần đây của , hề thấy cảm động, ngược lại còn có cảm giác thờ ơ trái ngược, khiến Kiều Cẩm dần dần hiểu lòng mình,"Tìm có việc gì?"

      " có việc gì thể hẹn ăn cơm sao?" Quách Đan nở nụ cười ngọt ngào, hỏi lại.

      "Quả thực là cần thiết lắm."

      Câu trả lời thốt ra từ miệng Kiều Cẩm, chỉ khiến Quách Đan sửng sốt, cũng còn khiến chính sửng sốt. vốn tưởng rằng cả đời đều thể đoạn tuyệt dứt khoát được với , hóa ra cũng hẳn vậy.

      "..." hít hơi dài, biết mấy lời này có hơi nhạy cảm, tốt nhất là đừng đề cập tới nữa, nhưng cuối cùng vẫn thể nào nhịn được, "Chuyện tối hôm đó , là sao? Lần này, chúng ta có cơ hội để làm lại từ đầu nữa sao?"

      "Lần này em nữa..."

      "Nhưng mà, hình như xa mất rồi." bỗng nhiên lên tiếng, nể mặt.

      Mấy năm nay dung túng cũng đủ lắm rồi, Kiều Cẩm cho rằng hẳn là vì rất rất nên mới có thể so tính thiệt hơn. Bây giờ nghĩ lại, chỉ là chưa tìm được người nào thay thế , nên mới dây dưa với đến tận bây giờ. Nhưng mà gần đây, thể thừa nhận, có chiếm giữ cả trái tim , khiến gần như còn thời gian mà để ý đến Quách Đan.

      Cũng phải vì vết thương lòng kia được chữa lành, nó vẫn còn, có lẽ thỉnh thoảng cũng tái phát, nhưng chỉ cần có ít mùi vị ngọt ngào, cũng đủ để hòa tan cảm giác đau đớn ấy.

      “Em tin, tin có thể quên em." ra câu này, Quách Đan vô cùng tự tin.

      Điều này khiến cho Kiều Cẩm cảm thấy buồn cười, hiểu nỗi lấy tự tin ấy ở đâu ra, là vì những lần trước luôn dễ dàng tha thứ cho hay sao? co tay lại, ung dung đánh giá người phụ nữ tự tin mười phần ở phía đối diện, "Em hy vọng chúng ta có thể trở lại như trước?"

      "Ừ"

      "Vậy nếu như , dường như , nhưng lại chắc là mình có thể theo đuổi được ấy hay . Nếu thể theo đuổi được, ngoan ngoãn quay lại bên cạnh em, em bằng lòng ?" Đôi mắt đầy ý cười, ra câu từ chối rất tàn nhẫn.

      "...." Đây coi như là trả thù sao? Hay là thử dò xét? Suy nghĩ chút , Quách Đan thoải mái trở lại, "Bằng lòng."

      "Đáng tiếc phải em, làm được chuyện như vậy. Nếu thể theo đuổi được ấy, thay vì phí thời gian để ở cùng em, chi bằng dùng nó để chờ đến khi ấy cảm động."

      Quách Đan bắt đầu nhận ra cái gì đó đúng, chỉ suông, mà là phụ nữ như vậy tồn tại. Là người lần trước nhìn thấy ở nhà sao? còn loáng thoáng nhớ được đó là rất thanh tú, nhưng lại khiến cho người khác có ấn tượng cho lắm, dựa theo mắt nhìn của Kiều Cẩm, hẳn thích loại người như thế, vậy còn có thể là ai? Chẳng qua chỉ mới rời khỏi mấy tháng, tin nhiều năm dây dưa như thế thua trong chớp mắt thế này.

      nghĩ đến xuất thần, Kiều Cẩm cũng lên tiếng quấy rầy, cho đến khi bừng tỉnh lại, Quách Đan mới phát ánh mắt của còn săn sóc, quan tâm mình như trước, mà nhìn về phía góc nhà hàng, vô cùng chăm chú.

      nghi ngờ cau mày, nhìn theo tầm mắt của ...

      Quả nhiên! Ngồi bên kia đúng là lần trước gặp ở nhà .

      " định làm gì?" thanh chói tai của ghế dựa ma sát sàn truyền đến, Quách Đan mới giật mình nhìn thấy Kiều Cẩm đứng lên, để ý đến ngăn cản của , sắc mặt căng thẳng đến góc nhà hàng.

      Buông tay như thế? cam lòng.

      Cắn răng, thay đổi vẻ mặt thích hợp, Quách Đan cũng đuổi theo.

      “Sớm muộn gì em cũng bị gió tây bắc thổi mất thôi, em phải ăn nhiều chút, ngộ nhỡ trợ thủ đắc lực của bị gió thổi mất, phải tìm ai kêu oan đây.” Giang Nam hoàn toàn xem trọng lời của , động tác tay cũng ngừng lại, liên tục gắp thức ăn cho . Thấy trẻ con bĩu môi, đành phải ngừng lại chút, đổi sang vừa dụ dỗ vừa lừa gạt: “Làm việc cực khổ nhiều ngày như thế, được ăn đồ ngon, hôm nay là ngày triển lãm cuối cùng rồi, muốn mời em bữa ngon được sao? Có phải là chút mặt mũi em cũng chịu cho hay ? Huống chi mình ăn cũng thấy ngon, tranh giành đồ ăn mới có mùi vị, chẳng lẽ em muốn nhìn đói chết hay sao?”

      "Xì, ra cũng có thể mở miệng ra những lời này, khó trách chị dâu bị dỗ đến ngoan ngoãn như vậy." Phồn Hoa nhịn được cười ra tiếng.

      Gần đây bởi vì hội triển lãm, gần như ngày ngày đều ở cùng với Giang Nam, cứ chạy hết hội triển lãm rồi đến công ty, ngay cả nhà cũng về. Buổi tối mỗi ngày bạn của Giang Nam đều đưa thức ăn khuya tới cho bọn họ, điều này khiến cho Phồn Hoa có cảm giác thân thiết với ấy, cho nên mới gặp mặt hai lần, gọi là chị dâu.

      Vì thế, Giang Nam thường xuyên giả bộ ăn dấm chua của bạn .

      Giống như bây giờ, bày ra vẻ oán giận với , "Chị dâu, chị dâu, gọi thuận miệng ghê. Sao chưa từng nghe em gọi là “ trai” như thế? có người trai là đây, lấy đâu ra chị dâu tốt đến vậy? Hứ."

      "Được rồi, được rồi. trai...." Người ta hay cung kính bằng tuân mệnh, tránh cho tiếp tục càu nhàu, oán trách, Phồn Hoa biết điều thuận miệng gọi, kéo dài, lộ ra vẻ làm nũng.

      Giang Nam hài lòng gật đầu, nhưng rất nhanh, phát , trai cũng dễ làm.

      " trai, ăn vô có có cần em tới phục vụ cho ?" Vừa , Phồn Hoa vừa chuyển những món ăn chồng chất trong chén , hoàn toàn nghe theo lời , "Cái này cho , cái này cũng cho , cả cái này nữa, em ghét nhất là ăn hành ..... thêm cái này nữa, em cũng thích ăn thịt..."

      "Này! Đủ rồi!"

      "Uhm.... Đậu hủ cũng thích ăn...."

      "Đủ rồi!"

      "Như vậy cũng tạm ổn rồi...." Vừa được nửa, Phồn Hoa cúi đầu nhận ra có cái
      gì đó đúng. Giọng này... giống với tiếng kháng nghị của Giang Nam, mà mang theo tức giận, rất giống với giọng của Kiều Cẩm. Là nghe lầm sao? buồn cười lắc đầu cái, cố gắng để cho mình lộ ra vẻ khó chịu.
      " ra là thích dùng chiêu bài em để dụ dỗ đàn ông như thế, quả tôi xem rồi!"
      phải ảo giác. Đây là giọng Phồn Hoa thể nào quen thuộc hơn được, lần nữa truyền tới từ đỉnh đầu . Thất thần lát, ngẩng đầu, thực giống như suy đoán của , đập vào mắt chỉ có mình Kiều Cẩm, còn có cả Đan Đan.
      Theo như lời Lam Lam , đó là người bạn đầu tiên của .... Là tình rất khó quên, vô cùng nuông chiều, đến mức nguyên do? Qủa cũng có chút giống với lời miêu tả của Lam Lam.
      " trùng hợp. tìm lại thần trí, giả vờ như bị kích thích bởi cặp đôi trai xinh đẹp trước mặt, bình thản ném ra ba chữ.
      "Lại dùng quan hệ em để đổi lấy người bạn trai, thủ đoạn này có chút trùng hợp nhỉ?" tiếp tục châm chọc khiêu khích, biết nếu mình làm thế thua thiệt trước mặt tình địch, nhưng vẫn chịu lùi bước. Thấy bọn họ vừa trêu đùa vừa gắp thức ăn cho nhau, nghe dùng giọng nũng nịu chưa bao giờ với để gọi người khác, trong lòng Kiều Cẩm thể kìm nén được vị chua, lại càng có tâm tư để dùng đến những thủ đoạn hay dùng để đối phó với phụ nữ.
      ". phải... tôi và ấy là..." Vẻ hờ hững vất vả lắm mới ngụy trang được, cuối cùng vẫn sụp đổ. vội vàng mở miệng, muốn giải thích ràng cảnh hiểu lầm vừa rồi, nhưng đầu lưỡi lại như có gì đó giữ lại.
      Cuối cùng khi thở đều được chút, Phồn Hoa bỗng nhiên ngậm miệng, máu mặt như bị rút mất.
      Dáng vẻ này lọt vào mắt Kiều Cẩm, khó hiểu nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của . Là Quách Đan, cái Phồn Hoa nhìn chăm chú chính xác là điện thoại nắm trong tay Quách Đan. Có gì đúng? Kiều Cẩm vừa định thu mắt lại, tia sáng lọt vào mắt .
      Dây treo điện thoại Tiffany?
      Là thứ Phồn Hoa từng cho , nhưng... sao tự nhiên lại xuất trong tay Quách Đan?

      Hay do trùng hợp?

      "Dây treo di động của đẹp, tôi cũng có cái, là quà sinh nhật ba tặng tôi lúc 20 tuổi. Ông ấy còn đó là vật ông ấy đặt thiết kế riêng, có hai thế giới. Đáng tiếc cái đó tôi lại làm mất rồi, thôi, cứ coi như cái cũ , cái mới làm sao đến được." Câu bất chợ thoát ra khỏi môi Phồn Hoa, bác bỏ suy đoán của Kiều Cẩm.

      rất bình tĩnh, thậm chí còn gượng cười, có thể hiểu được ý trong câu đó.

      Lúc mới quen Phồn Hoa, Kiều Cẩm biết rất tự ti, dường như tự ti này, khiến càng để ý đến lòng tự trọng của mình hơn. giờ cái dây treo điện thoại có hai kia lại xuất ở chỗ Quách Đan, cho rằng là tùy tiện cho . Tùy tiện đem đồ của tặng cho người phụ nữ khác, đối với loại tổn thương rất lớn.

      Cho nên mới có thái độ khác thường, dạng như chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, từng chữ từng chữ đều như kim châm, mặc cho cẩn thận suy xét, nếm lấy quả đắng còn lại.

      "Bạn của em?" Nhìn ra được khác thường của , Giang Nam mỉm cười mở miệng xoa dịu bầu khí. Thấy Phồn Hoa cười khổ gật đầu, cũng hiểu được đôi chút, so với bốn người chẳng bằng có hai người trước, "Hai người cũng đến ăn cơm sao? quấy rầy nữa, chúng ta cũng nên thôi, lát nữa còn việc đó."

      "Tôi có chuyện muốn với em!" Kiều Cẩm phản xạ giữ chặt Phồn Hoa, sợ, sợ hiểu lầm này thể giải quyết, càng để lâu càng khiến cho hiểu lầm càng sâu, đến khi tất cả đều vụt mất.

      "Lần sau có cơ hội sau." Lần đầu tiên, Phồn Hoa cự tuyệt Kiều Cẩm, còn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng như trước nữa.

      Nếu chỉ là lời từ chối bình thường, có lẽ Kiều Cẩm dễ chịu hơn chút, nhưng mà nếu đến từ từ trước đến nay luôn vâng vâng dạ dạ học cách cự tuyệt, còn có kiêng dè kéo người đàn ông khác rời , cảm giác này thực giống như uống phải bình dấm chua trộn tiêu cay. Cho dù mình có quan hệ đương với Giang Nam, hình ảnh hai người nắm tay cùng nhau rời khỏi cũng vô cùng chói mắt, lại cộng thêm tên Giang Nam kia cứ luôn miệng "chúng ta", giống hệt thái độ của người thân trong nhà.

      Cuối cùng là sao chứ, chỉ mới thời gian ngắn thôi, vì sao tất cả mọi việc đều nằm ngoài tầm tay rồi?

      như thế là do đợi được sao? Ngay cả việc cho thời gian để giải quyết xong chuyện bạn cũ, sau đó toàn tâm toàn ý cũng được sao?
      Last edited: 2/11/14
      pink_leengocanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11

      Lần trước đến nhà , thấy cái dây treo điện thoại này rất đẹp, nên thuận tay lấy . Em có ý gì khác, cùng lắm trả lại cho là được.

      Đây là lời giải thích mà Quách Đan đưa ra, Kiều Cẩm gần như còn hơi sức để so đo xem có dụng ý khác sau lưng việc này hay , cũng có hứng thú để nổi giận với . chỉ biết mấy năm nay mình lười biếng quá mức, cho là mọi việc đều có thể qua loa cho xong, có thể thuận nước đẩy thuyền, cần phải thay đổi mọi thứ, thế nên cái gì cũng muốn nhìn, muốn nghe, cũng muốn tìm tòi nghiên cứu.

      Nhưng thực tế là Quách Đan sớm thay đổi, khi lần đầu tiên “Bánh mì quan trọng hơn tình ", xác định còn là lúc trước mà .

      Vốn nghĩ rằng cho dù có chia tay, có lẽ cũng có thể làm bạn. Nhưng bây giờ, phải lấy lại cái dây treo điện thoại của Phồn Hoa, thay đổi số di động, đầu đuôi mọi chuyện với mẹ , triệt để cắt đứt quan hệ với Quách Đan. Kiều Cẩm phải là người dễ quên, nhớ kỹ mối tình đầu này, nhưng lại muốn nhớ kỹ về .

      Quách Đan cũng phải kiểu phụ nữ thích dây dưa làm phiền, có lẽ nên là ngay từ đầu đặt quá nhiều tiền cược người , nhiều lắm cũng chỉ xem như cảng tránh gió, chứ phải bên nhau trọn đời. ra những lời cay độc, cũng cần chơi trò mềm yếu nữa.

      Vì vậy lần này, bọn họ là chia tay, bình thản hơn cả những lần trước.

      Gọn gàng dứt khoát, còn ràng buộc, có phải có thể dốc toàn lực để theo đuổi Phồn Hoa rồi ?

      Hiển nhiên, Kiều Cẩm nghĩ mọi việc quá mức đơn giản, phải theo đuổi con thế nào, có chút kinh nghiệm. Hơn nữa còn có rất nhiều hiểu lầm trước mắt, cuối cùng mọi chuyện lại phát triển đến mức khiến phải dở khóc dở cười. từng có lúc, vì muốn trêu chọc Phồn Hoa, cười cần giúp tay để theo đuổi Diêu Lam.

      giờ .....

      " phải thề! phải thề tình cảm của dành cho Phồn Hoa là hoàn toàn lòng, khiến ấy bị tổn thương, cũng dây dưa với những phụ nữ khác! Em mới cân nhắc có nên giúp hay !" Diêu Lam tiến lên trước, quan sát Kiều Cẩm từ xuống dưới. tệ, vẻ mặt của rất nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành, nụ cười môi cũng rất cố chấp, nhưng vẫn phải tìm cách vẹn toàn nhất.

      " thề" Dù ngừng bị hoài nghi, Kiều Cẩm vẫn mỉm cười như cũ, cuối cùng còn giơ ba ngón tay lên thề, vô cùng kỳ lạ.

      "Nếu bội bạc tình nghĩa với Phồn Hoa, phải độc suốt quãng đời còn lại."

      "Được, nếu bội bạc tình nghĩa với Phồn Hoa, phải độc suốt quãng đời còn lại."

      Lời thề này nghe qua dường như có chút gì đau khổ, nhưng muốn công tử đào hoa tình nguyện vì nào đó mà phải chịu độc suốt quãng đời còn lại, quả thực là dễ. Diêu Lam lui về bước, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cảm động, "Được rồi, em cố gắng hết sức để giúp , nhưng chuyện hiểu lầm của em giải thích, tự mình mới có thành ý."

      "Ừ." Chỉ có bốn từ " gì nghe nấy" mới có thể hình dung tình cảnh tại của Kiều Cẩm. Ngẫm lại mới thấy, vòng tròn này quả rất lớn, cuối cùng lại dùng phương thức thay đổi nhân vật để trở về điểm bắt đầu.

      "Ngoan đó, Kiều đại thiếu gia cũng có ngày ngoan ngoãn như vậy.Tối nay em hẹn Phồn Hoa hát karaoke, có muốn đến hay ? Trước tiên em phải , em chắc được là ấy có dẫn Giang Nam theo hay , đến em còn phải năng cẩn thận với ta, nếu ấy dẫn theo, phải kiềm chế lại cho em."

      "Được." Lại câu chấp nhận chút do dự. Tôn chỉ của Kiều Cẩm chính là, bất kể chuyện gì, cứ đồng ý trước , đương nhiên.... Tùy cơ ứng biến, tùy thời phát huy, bộc lộ đúng lúc, những điều này cũng cần phải có.

      giờ, xem như có việc gì, cười tất cả đều qua rồi, có lẽ và Đan Đan rất hạnh phúc, cũng có thể bắt đầu cuộc sống của mình, làm việc, giải trí, đến lúc nào đó gặp được người có cảm tình, rồi cùng nhau chuyện đương.

      Nhưng mà hoàn cảnh trong phòng lại ồn ào giống hệt ngày hôm đó, khiến thể nhớ đến chuyện cũ, vẫn luôn ảo tưởng chút may mắn trong cái đêm gặp được Đan Đan đó, rốt cuộc là muốn gì với mình trong nhà bếp chứ? Có phải là câu thần chú biến tình cảm thầm lặng của mình thành lưỡng tình tương duyệt hay ?

      Cười yếu ớt lắc đầu, Phồn Hoa gạt những chuyện phiền não, dùng đũa nghịch nghịch những món ăn bàn.

      Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, khi đối mặt với khách hàng, khi xử lý công việc, Phồn Hoa có thể năng lưu loát, hoàn toàn mất bình tĩnh. Nhưng cứ đến chuyện này là lại cách nào bình tĩnh được. Là do suy nghĩ của quá ngây thơ sao? Vốn tưởng rằng cần phải từ chối lời mời của Lam Lam, cũng là cho mình cơ hội để làm quen với những người con trai khác, có lẽ chỉ cần quen với người khác là có thể quên được .

      Nhưng bên tai lại như có thanh chói tai, khiến cho ngay cả nở nụ cười cũng vô cùng
      khó khăn.
      Cũng có lẽ là do có hứng thú, lo lắng nghĩ xem có cần lấy cớ vệ sinh để trốn hay , bỗng nhiên có giọng ca khiến cho trái tim ngứa ngáy truyền vào tai .
      chỉ vì giọng hát gợi cảm kia quá mê người, mới hấp dẫn chú ý của Phồn Hoa, mà quan trọng hơn là lời bài hát, " si mê của tôi, lòng chân thành của tôi, phải đưa ra bao nhiêu mới toàn vẹn, chỉ sợ em thể hiểu được người như tôi. Phải đợi đến lúc tình rời xa, chia cách hai nơi, mới biết được ra em nỡ đến mức nào..."
      biết vì sao mình lại rung động, có lẽ là do người đó hát quá chân thành, khiiens tự dưng cho rằng đây là tâm thầm kín của người đàn ông kia.
      Phồn Hoa phân tâm dời mắt ra xa, tầm mắt vô tình rơi vào đôi mắt nồng nhiệt của đối phương. Khi người bị đốt cháy có biểu cảm thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng tại của là biết. Gò má nóng bừng như bị thiêu đốt, cái miệng nhắn cũng quên khép lại, bàn tay ràng để yên chỗ nhưng giờ lại biết phải đặt đâu.
      Trong đầu chỉ còn duy nhất ý nghĩ: Kiều Cẩm! Sao lại ở đây? Sao chỉ có mình?
      Bộ dáng ngây ngốc, sững sờ của , đổi lấy nụ cười yếu ớt của . Kiều Cẩm luôn biết là kiểu người tự mình tìm thú vui, nhưng nghĩ tới lại có thể vô tâm chú ý đến những chuyện xung quanh đến mức này. quan tâm đến những người đàn ông ngừng ve vãn, muốn bắt chuyện với , ngay cả đến lúc nào cũng biết, chỉ ngồi đó nghịch tóc.
      Kiều Cẩm lên tiếng gọi , an phận ngồi trong góc nhìn ngắm , mãi cho đến khi Diêu Lam mở bài hát này, lại tìm được người hát. Nếu sớm biết rằng chỉ cần mở miệng hát là có thể nhận được chú ý của , cũng đâu cần phải giữ im lặng lâu đến vậy.
      Nhìn nhau gì, ai cũng muốn mở miệng trước, khí giữa hai người dần trở nên cứng ngắc. Diêu Lam nhìn thuận mắt, cố gắng ra sức giảng hòa: "Oa, ai chọn bài hát này thế? Qủa là có ý đồ mà, chọn trúng bài nam nữ song ca? Bài hát này rất hay đó, đừng để lãng phí, Kiều Cẩm hát ."
      Cơ hội đặt ngay trước mặt, nhưng luôn có vài người tốt đến phá rối.
      "Để tôi hát..." Ngay kế bên Phồn Hoa, người đàn ông nắm lấy micro, xấu hổ giơ tay.
      "Hả? nhìn trúng ai rồi à?" Diêu Lam hùng hổ truy hỏi.
      Người đàn ông kia được tự nhiên dịch người mấy cái, lấy luôn cái micro khác từ tay Diêu Lam. Rất ràng, Diêu Lam đoán hề sai, quả ta có ý đồ, nhắm trúng vào mục tiêu, cho dù có nhiều người trừng mắt ta cũng chịu , mà dứt khoát hành động để chứng minh.

      Vì thế, Phồn Hoa kinh ngạc nhìn lửa cháy lan đến người mình, người đàn ông kia tiếng nào nhét micro vào tay , sắc mặt ửng hồng, như muốn mở miệng gì đó, nhưng lại ra được.
      " sao, tôi hát với cũng được." Phồn Hoa nghiêng đầu nhìn qua, nhìn , cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút thân thiết, giống như soi gương vậy, nhìn thấy chính bản thân mình.
      Kiều Cẩm kinh ngạc giây lát, nghĩ tới lại trút bỏ bộ dạng hờ hững ban nãy, bỗng trở nên hăng hái, từ chối ai. Là sao chứ? Cố tình chọc giận sao? biết giữa bọn họ có ít hiểu lầm, cho dù có bày ra bộ dạng giận dỗi cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng ít nhất cũng cho cơ hội giải thích trước được sao?
      lấy lại tinh thần, bên tai vang lên giọng hát của bài "Tình Hiroshima" của người đàn ông kia, có ý kiến, cũng có tâm trạng để nghe. Đến lượt Phồn Hoa hát, Kiều Cẩm mới híp mắt lại nhìn .
      Đây là lần đầu tiên Kiều Cẩm nghe hát, giai điệu khẽ ngâm nga mang theo chút buồn thương, rất êm tai, mỗi từ mỗi chữ đều trói chặt tim , khiến ấn đường của càng nhíu càng chặt, nhìn đôi môi xinh đẹp của đóng lại mở ra, trong lúc lơ đãng còn lộ ra dáng vẻ gợi cảm, bao trùm khắp người , ngay cả cổ họng cũng dần tê dại.
      Đột nhiên, đứng lên, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Kiều Cẩm cắn răng, khóe miệng lên nụ cười lạnh.
      Ngay lúc Phồn Hoa hát ra ba chữ "có ", bỗng đưa tay kéo , đưa cặp mắt u dò xét chút, rồi nhanh chóng kéo ra khỏi phòng, mặc cho ngơ ngác chả hiểu tại sao. Dường như Diêu Lam từng , Để theo đuổi con thể quá thô bạo? Phải tiến hành từng bước theo chất lượng để đối phương có thể chậm rãi cảm nhận được chân thành của ? Xì, thèm đếm xỉa đến những lời nhắc nhở đó, chỉ muốn dẫn ngay lập tức, để cho những người khác tranh giành quyền lợi.
      Last edited: 31/10/14
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :