1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Hoa rực rỡ - An Tư Nguyên(Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      Đôi mắt Kiều Cẩm dần mở lớn, hoài nghi có phải mình gặp ảo giác hay , nhưng từ khi nào ảo giác của lại thiếu dinh dưỡng như vậy, cư nhiên lại xuất cổ mộ này. nghiêng người dựa vào cửa nhà , bộ dáng vẫn rụt rè như cũ, ló đầu ra nhìn, muốn bước vào, lại dám nhấc chân.

      xoay người, tầm mắt vừa vặn đánh giá bộ dạng rụt rè của . Rất nhanh, Kiều Cẩm liền phủ quyết ý tưởng vừa rồi, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên: " tới đây làm gì?"

      Nhan Phồn Hoa có được địa chỉ nhà cũng có gì kỳ quái, hẳn là hỏi Diêu Lam, bằng hôm qua cũng có cách nào đưa quyển sổ tới; nhưng vấn đề là có cá tính ngoan ngoãn giống , hẳn ra khỏi cửa vào ban đêm mới đúng chứ, chẳng lẽ định tự mình đến để xác nhận xem nhận được quyển sổ kia chưa?

      "Tôi, tôi..... Tôi...." há miệng thở dốc, đứng ở cửa gì, cũng nhúc nhích, chuyện ấp a ấp úng, hai tay ngừng vò áo khoác, nhìn ra được rất khẩn trương. lát sau, Phồn Hoa dứt khoác mím môi, lấy trong túi ra hộp thuốc: "Cho này."

      "Cái gì vậy?" khó hiểu nhíu mày, tới gần , hai tay nhét trong túi quần, cũng có ý mời vào nhà, chỉ cúi mắt đánh giá vật trong tay .

      " phải bị đau bụng sao? Thuốc này rất tốt, tôi thường uống, tác dụng phụ cũng lớn." Cuối cùng cũng ra được câu hoàn chỉnh.

      "....." Lần đầu tiên, Kiều Cẩm được nếm thử mùi vị á khẩu biết gì trước mặt .

      Đáng lẽ phải thắc mắc rất nhiều chuyện, ví dụ như sao biết được? Lại xuất phát từ nguyên nhân gì mà xa như thế chỉ để đưa thuốc cho ? Nhưng kết quả, trong đầu Kiều Cẩm lại trống rỗng, chỉ cảm thấy dòng nước ấm chảy qua tim, ngừng quấy nhiễu, khiến trở nên rối loạn thất thường.

      "Tôi nhận được tin nhắn của , hẳn là gửi sai. Nhưng tôi nghe Lam Lam , mẹ thường xuyên vắng nhà, sợ là gặp chuyện may, cho nên tới đây xem xem. sao tốt rồi, nhớ phải uống thuốc nha, nếu còn gì nữa tôi trước....."

      "Tôi tiễn ." Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nhưng lời thốt ra vẫn còn chút rối loạn. Kiều Cẩm tin chắc rằng đây phải là tình nam nữ, chỉ do bị ôn nhu chăm sóc của đánh trúng, từ lâu rồi được cảm nhận mùi vị được người khác chăm sóc thế này, cho nên mới trở tay kịp như thế.

      " cần cần, tôi cũng thường đau bụng, biết rằng lúc đau bụng là khó chịu nhất, ngồi được đứng xong, đến nhúc nhích cũng muốn, tự tôi về là được rồi." Khuôn mặt Phồn Hoa nở nụ cười nhàng, mỗi lần ra lời cự tuyệt đều rất lưu loát. vốn là lo lắng cho nên mới đến, đương nhiên là muốn chuốt thêm phiền toái cho .

      "Ừ, vậy cẩn thận chút." giữ lại, hoặc giả có chút sợ hãi khi đối mặt với .

      Trơ mắt nhìn tươi cười như hoa, xem như có việc gì mà xoay người rời , lúc này Kiều Cẩm mới phát cửa thang máy luôn bị dùng vật gì đó để ngăn lại, thoạt nhìn tựa như cũng định ở lâu, chỉ là đưa thuốc rồi rời . Mãi đến khi cánh cửa thang máy khép lại, vẫn còn dặn dò nhớ uống thuốc.

      chút càm ràm, chút thân thiết, Kiều Cẩm thể phủ nhận, càm ràm và thân thiết này chính là đòn trí mạng đối với đàn ông. Nó đủ để khiến cho tính là xinh đẹp, trong phút chốc như được hào quang bao phủ.

      sửng sờ đóng cửa lại, gian tĩnh mịch xung quanh khiến hơi phiền, thậm chí còn có chút chờ mong có thể nghe được giọng của ở đâu đó. Bất tri bất giác, Kiều Cẩm hoảng hốt đến cửa sổ, bao lâu bóng dáng của Nhan Phồn Hoa đập vào mắt . Tuy rằng ở lầu 8, nhưng hình ảnh dưới lầu vẫn phản chiếu vào mắt rất ràng.

      tới mình? Có chiếc xe đợi ?

      Người đàn ông trong xe ga lăng bước xuống, giúp mở cửa xe, dường như hai người còn gì đó với nhau. Khuôn mặt đó, Kiều Cẩm nhìn ; nhưng bóng dáng kia vẫn còn nhớ. Chính là người đàn ông gặp trong lần đến công ty phỏng vấn, cầm chặt tay người ta chịu buông.

      Đèn đuôi xe vừa sáng, Kiều Cẩm giống như bị mê hoặc, theo phản xạ lấy điện thoại di động ra, bấm số của , cái số mà từ lúc lưu tới giờ chưa bao giờ gọi điện đến. Cuộc gọi vừa được kết nối, Phồn Hoa chưa kịp mở miệng, giành trước ra lệnh: "Tôi thoải mái, lên đây giúp tôi."

      Trong lúc chuyện, tầm mắt của vẫn luôn trói chặt màn dưới lầu.

      Kiều Cẩm dối, thất thoải mái, nghĩ đến việc mang theo khuôn mặt tươi cười lúc nãy ngồi xe người đàn ông khác, dạ dày bắt đầu đau ẩm.

      thoải mái? Vừa rồi nhìn còn rất tốt mà. thậm chí Phồn Hoa còn bắt đầu hoài nghi, tin nhắn gửi sai kia, chỉ là do muốn ra ngoài nên tìm đại cái cớ mà thôi, chắc cũng chỉ có mình ngốc nghếch tin.

      "Sao thế?" Giang Nam ở bên cạnh thấy cầm di động ngẩn người, cũng vội lái xe, giọng dò hỏi.

      "......." quay đầu, mờ mịt mở to mắt, tuy rằng vẫn thấy hoài nghi, nhưng trong tiềm thức ra quyết định: " về trước , hình như tôi thấy khỏe, tôi lên đó xem ấy thế nào."

      , sai, đối mặt với Giang Nam, Phồn Hoa chỉ có thể dối rằng Kiều Cẩm là họ của .

      Hai ngày trước, mới chính thức gặp mặt Giang Nam, lúc đó đeo kính sát tròng, có thể nhìn diện mạo của . Khí chất của khác mấy trong tưởng tượng của , nho nhã, ấm áp; diện mạo... đẹp trai hơn nhiều so với bức phác họa trong đầu Phồn Hoa, áo sơ mi đen với quần tây xám, đó là bộ trang phục của trong lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có chút giống với Kiều Cẩm, nhưng khí chất của hai người lại khác nhau trời vực. Kiểu tóc được chăm chút rất cẩn thận, tỉ mỉ, bờ môi góc cạnh ràng luôn chứa nụ cười yếu ớt, khiến cho người ta cảm thấy bình tâm.

      Giang Nam lớn hơn tám tuổi, rất quan tâm , thân là quản lý công ty chụp ảnh cưới, lại hề kiêu ngạo. Từ miệng ấy, Phồn Hoa mới biết ấy có chút qua lại làm ăn với ba , xem như là quen biết.

      Cho nên nếu để Giang Nam biết người lầu kia là Kiều Cẩm, rất có khả năng ba mẹ cũng biết, nghĩ đến lời cảnh cáo của mẹ , Phồn Hoa vẫn cảm thấy nhiều chuyện chi bằng ít chuyện.

      "Muốn lên đó với em ?" Giang Nam nghĩ nghĩ rồi hỏi. Tính cách của nhút nhát như thế, nếu về nhà mình quá muộn, luôn khiến người ta thấy an tâm.

      " cần, em có thể tự xử lý." mỉm cười, dùng sức gật đầu, cho rằng như vậy mới có thể thuyết phục người khác tin có năng lực ứng phó với mọi tình huống xảy ra đột ngột.

      Giang Nam có chút tiến thoái lưỡng nan, có việc gấp; nhưng nghĩ đến việc chú Nhan luôn nhờ vả chăm sóc tốt cho Phồn Hoa, lại cảm thấy do dự.

      "Yên tâm , phải em cũng nên học cách tự lập hay sao."

      "Ừ, nếu có chuyện gì gọi điện cho ." Sau khi nghe lời này, Giang Nam nhàng thở ra. thể , Phồn Hoa là rất khéo léo. Là bởi vì muốn học cách tự lập, cho nên dù có bỏ lại mình giữa đê khuya, hẹn hò với bạn , cũng cảm thấy áy náy.

      Cũng bởi vì có tính cách tiểu thư, bất cứ chuyện gì cũng từ chối, lúc làm việc lại rất nhanh nhạy, chịu mệt chịu nhọc cái gì cũng chịu làm. Bởi vậy đối với Giang Nam mà , quan tâm cũng chỉ vì lời nhờ vả của chú Nhan, mà theo bản năng xem như em , cảm thấy hết thảy đều là chuyện đương nhiên.

      Sau khi ngừng dặn dò đừng về quá trễ, Giang Nam mới yên tâm phóng xe rời . Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy vẫn lễ phép đứng yên tại chỗ, nhìn theo , mãi đến khi bóng dáng của hoàn toàn rời khỏi phạm vi của kính chiếu hậu, Giang Nam mới nhịn được mà cong khóe miệng lên, cười khẽ, thầm bội phục được dạy dỗ tốt.

      "...." Phồn Hoa nổi lên dũng khí muốn hỏi xem đến cùng là muốn làm gì? ràng là có việc gì, sao lại giả bộ sinh bệnh?

      "Em ." Cánh môi giật giật, nhàng nhả ra hai chữ.

      Hai từ đầu cuối, khiến Phồn Hoa thể hiểu nổi ý tứ của , "Cái gì?"

      "Có qua có lại thôi, gọi tôi là , đương nhiên tôi thể để mình tự nguyện." Kiều Cẩm nhướng đuôi mày, ánh mắt dừng di động của , ý bảo cuộc gọi vừa nãy vẫn chưa ngắt, trùng hợp nghe thấy giới thiệu với người đàn ông khác thế nào.

      Phồn Hoa cúi đầu nhìn điện thoại, hồi lâu mới hiểu được ý của là gì, lập tức cười đến vô cùng xấu hổ: "Chuyện đó….Tôi chỉ cảm thấy giới thiệu như thế có thể tránh được chút phiền toái...."

      " sao, làm em cũng tệ." dùng giọng điệu lười nhác ngắt lời , sợ quá mức thành , cuối cùng năm mười bộc trực rằng làm như vậy là để người đàn ông kia hiểu lầm. So với như vậy, bằng tự tạo cho mình bậc thang.

      Nhưng lời này rơi vào tai Phồn Hoa lại trở thành ý khác, hé miệng, ra lời. Cho rằng đây là lời ám chỉ, có hứng thú với , cho dù đôi lúc có vẻ mặt ôn hòa, cũng chỉ là khái niệm em. em? Quan hệ của bọn họ liền được xác định qua loa như thế, còn đường sống để phản bác, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Cho nên, sau này dùng danh hiệu "em " để xuất bên cạnh , còn phải có nhiệm vụ giúp theo đuổi con ?

      "Còn đờ người ra đó làm gì, vào ." Thấy lặng gì, dường như muốn bám rễ trước cửa nhà , Kiều Cẩm có hứng thú đứng chuyện với như thế đến hừng đông, tầm mắt nghiêng nghiêng, tức giận .

      "Đột nhiên tôi nhớ mình còn có việc....." Phồn Hoa rối rắm tìm cớ, hồn nhiên cho rằng làm vậy có thể lấy lệ tránh được Kiều Cẩm, có thể mau chóng rời khỏi, tránh việc cảm thấy xấu hổ, cũng tránh khỏi sau này phải đau khổ.

      Thoạt nhìn hề giống người cần người khác giúp đỡ, vậy cũng cần thiết phải ở lại nữa.

      Chỉ tiếc còn chưa xong, Kiều Cẩm ngang ngược kéo vào trong, dùng sức đóng cửa phòng. Hai người, chen chúc trước cảnh cửa nho , khí như đủ dùng, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, dần dần ý thức được hành vi của mình khó hiểu đến mức nào.

      Cuối cùng, Kiều Cẩm đột nhiên nhớ tới hẳn là phải yếu ớt mới đúng, là bệnh nhân mới đúng, "Đầu đau quá, còn sức để nhúc nhích, vào bếp rót giúp ly nước , muốn uống nước."

      " phải đau bụng sao?"

      Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như thế chứ, cam lòng ở cùng như thế sao? dấu vết trừng mắt nhìn vào mắt , tiếp tục gật đầu nhập vai, ra sức dùng bộ dáng bệnh nhân nên có để giải thích: "Ừm, là đau bụng, đau đến mức lan đến đầu, giờ cả người đều đau, nhúc nhích chút là đau."

      Có nghiêm trọng như vậy , vừa rồi lúc kéo vào ràng còn rất có lực. Tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng Phồn Hoa vẫn thể khống chế được bước chân của mình, bất tri bất giác chạy về phía nhà bếp.

      Vậy mà người đàn ông nhúc nhích chút là đau ở phía sau còn được voi đòi tiên cố ý bổ sung thêm câu: "Đúng rồi, tôi còn chưa ăn cơm tối, biết nấu cơm ?"

      Tiếng hét của rất lớn, dựa theo kinh nghiệm sống của Phồn Hoa, để có thể hét lớn như vậy, tất phải động đến ít cơ mặt, đau sao?
      Last edited: 11/10/14
      ngocanhChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      "Đây là cái gì?" thò đầu, tò mò nghiên cứu thứ đặt bàn. Nếu dùng sắc, hương, vị để đánh giá món ăn, chỉ cần nhìn thôi cũng cho món này được tám mươi điểm rồi. Màu sắc món ăn rất bắt mắt, có đỏ có vàng, mùi hương cũng rất thơm, chỉ còn duy nhất mùi vị là chưa kết luận được mà thôi.

      "Cơm chiên trứng. Nhà chả giống nhà chút nào, trong tủ lạnh chỉ có trứng và cơm nguội, khó trách lại bị đau bụng. Tôi thấy còn mấy gói sốt cà chua của KFC, cho nên nấu món này. Ăn tạm chút , lần sau nếu có cơ hội tôi nấu cho món ngon hơn." Vừa mới dứt lời, Phồn Hoa hoàn toàn lĩnh hội cái gọi là " nhiều tất sai", lập tức ngậm miệng lại.

      Lần sau.... Tốt nhất nên có lần sau. Vốn là chút tâm tư nên có này vừa rục rịch còn có thể giấu được, diệt được, nếu có thêm cơ hội ở chung, sợ ngày mình thể khống chế nổi.

      Thấy bỗng nhiên lên tếng, có chút chột dạ nhếch môi, cúi đầu, khóe môi Kiều Cẩm cong lên, nhạy cảm bắt được trọng điểm trong câu hớ vừa rồi của . Mang theo suy nghĩ muốn giở trò, cố ý phóng đại câu tầm thường vừa rồi: " lời giữ lời, tôi bảo quản dạ dày tốt, chờ lần sau đến hầu hạ."

      "Ha ha, sau ." gượng cười, câu có lệ. Kéo cái ghế phía đối diện ra, ngồi xuống, muốn dùng động tác ăn cơm để giải tỏa vẻ xấu hổ.

      Sau khi thưởng thức dáng vẻ đà điểu của Phồn Hoa lát, Kiều Cẩm mới dần ý thức được làm gì. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, gần chín giờ, còn chưa ăn cơm? Đôi tròng mắt đen của trầm xuống, hề báo trước hỏi: "Chẳng lẽ ta đưa ăn tối sao?"

      "Hả? Ai?" Phồn Hoa mờ mịt nháy mắt, ý tứ trong câu của .

      "Người đàn ông vừa nãy chờ dưới lầu đó." híp mắt, khóe miệng lộ ra vẻ khó chịu.

      "À, người là Giang Nam. Hôm nay tăng ca thôi, chúng tôi vừa tan ca, vốn định ăn cơm, trùng hợp nhận được tin nhắn của , tôi sợ có chuyện...."

      "Công việc giờ của rất bận sao?" phát bản thân mình sao lại kỳ quái đến vậy, nghe dùng giọng điệu tự nhiên như thế để nhắc đến việc quan tâm , đáy lòng bỗng thấy ngọt ngào; nhưng lại có chút e ngại với cảm giác này, sợ quen dần với tồn tại của , ỷ lại vào quan tâm của , chẳng bằng làm bộ xem như nghe thấy gì, lên tiếng ngắt lời trước.

      "Kỳ thực cũng khá tốt, chỉ là có rất nhiều việc tôi vẫn chưa hiểu, cho nên ngày nào cũng phải tăng ca, còn làm liên lụy Giang Nam phải ở lại dạy tôi." chép chép miệng, bất lực với tư chất ngu dốt của chính mình.

      " phải hai người quen nhau đấy chứ?" Kiều Cẩm thất vọng, trăm phương nghìn kế muốn né tránh cảm giác run sợ, thế như chính lại khống chế được mà kéo đề tài đó trở lại. muốn nhịn, cũng nhịn được, sâu trong tiềm thức hề muốn đối xử bình đẳng, bày ra bộ dạng dụ dỗ với tất cả mọi người.

      "Hả! Sao có thể chứ?" Nghe thế, Phồn Hoa bật cười.

      "Ừm, tôi chỉ muốn có người thích tệ rồi, đừng cầu quá cao." hoảng loạn ra câu để che giấu vẻ xấu hổ của mình, chút ý thức được trong lời này chứa bao nhiêu ý tứ. Nhưng rất nhanh, lại nghĩ tới Phồn Hoa tính tình rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, lại nhịn được mà bổ sung thêm câu: "Cũng đừng xem mọi thứ đều là đồ ăn, tôi có thể giúp xét duyệt. Ừ, đúng, qua được cửa của tôi có thể gật đầu."

      "Tôi..." Đôi mày nhíu chặt lại, muốn cần phải gấp gáp đẩy như thế, rất thức thời rất biết điều, quấn quít lấy .

      Nhưng mà suy nghĩ vừa nảy ra, bị Kiều Cẩm đánh gãy. muốn để lại cho đường sống mà cự tuyệt: "Sợ làm phiền tôi? sao, tôi là , nên làm, tránh nhiệm mà."

      "Được." Phồn Hoa lại, dứt khoát thuận theo , dù sao dựa vào diện mạo của , có bao nhiêu đàn ông muốn theo đuổi chứ.

      Được?! lại có thể đồng ý dễ như thế. Nhìn bộ giống người giỏi việc làm mai, bắt cầu cho người khác lắm hay sao? Hơi thở Kiều Cẩm vững vàng, đôi mắt sâu khóa chặt người , mặt luôn có nụ cười chói mắt vạn năm đổi, như là cho dù có người phun nước bọt vào khuôn mặt này, vẫn có thể gắng chịu nhục mà cười như thế. Lại phải là nụ cười dối trá có lệ, nụ cười của rất ấm rất ngọt, lúm đồng tiền như như hai bên gò má ửng đỏ, gương mặt giống như quả táo ngọt ngào khiến cho người ta muốn cắn cái; nhất là đôi mắt sáng bức người kia, sáng, trong suốt, giống như con suối bắt ngang giữa rừng núi, khiến cho mọi người thích.

      Khoảnh khắc Kiều Cẩm xuất thần, mới phát nhiện hôm nay nhìn giống thường ngày: "Còn hai người quen nhau! Mắt kính của đâu?"

      "Chuyện này và mắt kính có liên quan gì?" Logic kỳ quái, khiến thể theo kịp, đến cùng là nghĩ cái gì.

      "Phụ nữ làm đẹp vì người mình . Nếu đương, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tháo cặp kính chướng mắt đó xuống?" Câu hỏi của ràng mạch lạc, đúng lý hợp tình, như là nắm lòng dạ đàn bà trong lòng bàn tay.

      " phải mắt tôi rất đẹp, đeo kính tốt hơn sao?" ngẩng đầu, lời chưa qua đại não thốt ra miệng, đến khi biết mình lỡ lời, cũng chỉ có thể để mặc ngượng ngùng tô đỏ gò má. Là "phụ nữ làm đẹp vì người mình " sai, nhưng "người mình " này lại phải là Giang Nam, mà là . Có ý nghĩ nông nổi thay kính sát tròng, cũng bởi vì câu vô tâm "Mắt của rất đẹp, sau này đừng đeo kính nữa." của . Đương nhiên, những lời này thể ra, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười, làm bộ tự nhiên : "Tôi nghĩ dù sao cũng làm, thường xuyên gặp khách, vẫn phải chú ý hình tượng, thể giống như trước kia khi ở nhà dù có tóc tai rối bù cũng ai ý kiến. Như thế tốt sao?"

      "Cũng tệ, đổi kiểu tóc càng tốt." dần thu hồi lý trí, khách quan đánh giá lát, tự đưa ra ý kiến xem như đúng trọng tâm.

      " sao? Trùng hợp ngày mai Lam Lam tới đón tôi tan sở, vậy tôi kêu ấy dẫn tôi cắt tóc, mắt thẩm mỹ của ấy từ trước tới giờ luôn rất tốt." Hình như nghi ngờ? cũng thở ra hơi, có chút quen sờ lên sống mũi còn gọng kính.

      "Đón tan sở?" Môi mỏng của hé mở, chú ý tới nụ cười dần nổi lên nơi khóe miệng, chỉ chuyên chú nghiềm ngẫm bốn chữ này, cảm thấy nghe qua ấm áp: "Mấy giờ tan sở, tôi đến đón , buổi tối cùng nhau ăn."

      "... Được, được thôi, bảy giờ ." Nụ cười của cứng lại lát, cho rằng Kiều Cẩm chỉ muốn nắm bắt cơ hội để được ở cùng với Diêu Lam, xem như cái cớ, chẳng phải là chuyện bình thường lắm sao? nghĩ, loại nhắc nhở tàn nhẫn thế này cũng tốt, có loại thuốc mạnh này căn bệnh đơn phương sao có thể tốt lên được?

      tự an ủi chính mình, có lẽ là do bản năng con người, bụng no nghĩ đến XX?

      Đưa về nhà sớm chút cũng tốt, tránh để ăn chay lâu ngày, khẩu vị cũng ngày càng kỳ quái.

      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kiều Cẩm biết rốt cuộc xuất phát từ nguyên nhân nào, lại muốn lái xe, đột nhiên nổi hứng kéo bộ về nhà.

      Lúc ngang qua phố ăn vặt, còn hào hứng dắt dạo.

      Thấy đứng trước sạp bán móc treo di động, nhìn sợi dây thích mà cảm thán thôi: "Aiz, xem này, đứa bé này giống tôi."

      Quả rất giống, khuôn mặt tàn nhang, còn đeo

      [​IMG]
      ngocanhChris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6

      Ai có thể nghĩ tới người bao giờ có chủ kiến như Phồn Hoa cũng có lúc quyết tuyệt chút lưu tình, phải hứa giúp rồi sao, làm thôi, làm phải làm cho tốt, ngay đến di động cũng tắt luôn. Lại nhìn về phía Diêu Lam ngỡ ngàng ngồi đối diện , khỏi cười lạnh trong lòng, có phải nên cảm ơn Phồn Hoa hay , cảm ơn cố ý tạo cơ hội cho hai người?!

      "Rốt cuộc là làm gì với Phồn Hoa? ấy giống loại người lỡ hẹn mà tiếng nào. A...." được nửa, Diêu Lam đặt cốc nước trong tay xuống, bỗng nhiên khống chế được, hét lớn. Cảm giác được ánh mắt tò mò của những người xung quanh trong nhà hàng, mới dí dỏm lè lưỡi, bớt phóng túng lại: "Chắc có chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ?"

      "Tốt nhất là thế." Bốn chữ chút liên quan từ trong miệng Kiều Cẩm bay ra, mang theo thái độ bàng quang. Ngón tay thon dài đặt lên lưng dao, hờ hững cắt bít tết, chậm rãi đưa vào miệng.

      Có lẽ do thấy được động tắc cắn nuốt bít tết đầy căm phẫn của , Diêu Lam ngồi bên cạnh thức thời im miệng, đánh giá lát, cảm thấy phải đặt an toàn của Phồn Hoa lên mọi thứ, hùng dũng chất vấn: "Tạm thời cho em chuyển đề tài chút, phải là ăn sạch ấy, rồi chịu trách nhiệm đấy chứ?"

      "Nắm tay cũng cần chịu trách nhiệm sao?" nhíu mày hỏi lại, vẫn cái vẻ liên quan đến tôi như trước. ta cũng rộng lượng đến vậy, còn phải để ý làm gì.

      " ! Sao lại nắm tay ấy!" Diêu Lam lại luống cuống thêm lần nữa, kích động đến mức năng lộn xộn.

      "Khẩn trương cái gì? mang thai sao?" Xì, phải chỉ là nắm tay thôi sao? Tốt xấu gì ta cũng là người trưởng thành, nếu thích có thể từ chối, nhưng ràng là thuận theo, thậm chí còn cảm thấy rất hợp lẽ!

      "Ừm, cũng đúng, mang thai. đúng, Phồn Hoa cũng phải là chưa từng nắm tay đàn ông, sao lại trốn tránh chứ, nghiêm trọng nhất chính là ấy còn trốn cả em!"

      "Đinh."

      Tiếng dao chạm vào bàn ăn vang lên, trong trẻo nhưng dễ nghe, ít nhất , ngay lúc này đây, Diêu Lam cảm thấy đó là tín hiệu của nguy hiểm.

      "Ai nắm tay ấy? Cái tên Hứa Tố lần trước sao?" rất kinh ngạc sao mình lại có thể nhớ tên của kẻ cặn bã kia đến vậy.

      "Đúng đó, dù gì cũng là mối tình đầu của Phồn Hoa mà....." Lúc đến ba chữ "mối tình đầu" này, Diêu Lam đột nhiên ngừng lại, khẩn trương ngước mắt nhìn Kiều Cẩm, dáng vẻ muốn lại thôi.

      "Em muốn cái gì?" Liếc mắt cái đoán được có chuyện muốn , Kiều Cẩm dựa lưng vào ghế, ung dung nắm hai tay lại, ánh mắt cười dừng lại người Diêu Lam, ý muốn động viên cứ thẳng ra, hề thích cảm giác bị nhử này chút nào.

      Nhưng nếu cái muốn là mối tình đầu, nụ hôn đầu, thậm chí cả đêm đầu tiên của Phồn Hoa đều cho tên cặn bã kia, dám cam đoan mình lật bàn, triển khai khuynh hướng bạo lực.

      Diêu Lam cắn môi, quanh co lát, mới dè dặt, ngập ngừng lên tiếng: "Quách Đan trở lại."

      "......." sao?

      rất muốn xem như có việc gì mà ra những từ này, đáng tiếc, cổ họng lại như tê cứng. Khóe môi ngày càng mím chặt khảm khuôn mặt dần trắng bệch, cái gọi là lòng tự trọng của đàn ông ngừng kêu gào, khiến bất đắc dĩ nhắm mắt lại, muốn người khác dễ dàng phát ra nỗi bi thương trong mắt.

      Quách Đan, cái tên này vẫn mang theo uy lực thể khinh thường, khiến đáy lòng hỗn loạn. từng cho rằng mình còn để ý, quên, nhưng xem ra xem uy lực của mối tình đầu kia.

      "Aiz, quả nhiên vẫn chưa quên được ta. ta chia tay với người đàn ông kia,
      lại có cơ hội rồi. Nhưng mà , đừng trách em lời khó nghe, rốt cuộc là Quách Đan có gì tốt chứ?Đáng để hạ thấp bản thân lần nữa, tha thứ cho phản bội của ta lần nữa sao?”Diêu Lam nghiêng đầu, ra vẻ bênh vực kẻ yếu hừ tiếng.

      Cái gì gọi là tri kỷ? Chính là trong khi mọi người đều cho rằng bất cần đời cũng xem phụ nữ ra gì, lại biết, là do Kiều Cẩm sợ bị thương, dám . Cho nên đứng ở góc độ của , thực rất khó có được cảm tình đối với tên Quách Đan kia.

      là lần này tha thứ cho ta sao?” vất vả, Kiều Cẩm mới bình tĩnh lại, mắt lạnh giọng cũng lạnh, khiến cho người ta thể đoán được nghĩ cái gì.

      “Thôi , cũng phải mới ngày đầu em quen biết .Lần nào cũng tha thứ cho ta, kết quả sao?Hứ, chỉ cần ta khóc lóc cầu xin, lại mềm lòng như cũ. Là đời trước mắc nợ ta hay sao?”

      Kiều Cẩm trầm mặc lần nữa, thể phản bác, bởi vì đúng là như thế. có thể tuyệt tình với phụ nữ, cái kỹ xảo khóc hai nháo ba thắt cổ kia, cho dù là ai diễn cũng có hiệu quả, chỉ riêng Quách Đan là ngoại lệ. Có đôi khi là do mình cực kỳ Quách Đan, hay do nỡ nhìn những thứ khiến mình trả giá trở thành hư ảo?

      Đầu óc trở nên hỗn loạn, có tâm trạng để tiếp, chỉ muốn mau chóng kết thúc bữa tối hoang đường này, muốn gặp ai, yên tĩnh mình.

      Ngước mắt, vừa định mở miệng, bỗng nhiên bóng dáng mơ hồ rơi vào tầm mắt khiến chấn động.

      quay đầu lại, tầm mắt quét qua con phố đối diện, xác định bản thân nhìn lầm, đúng là Nhan Phồn Hoa!

      Đó là cảm giác rất kỳ quái, thấy ngơ ngác đứng ở đằng xa, xoa xoa hai bàn tay để sưởi ấm, lại cảm thấy ấm áp trong lòng, ý định “ muốn gặp ai” lúc trước bị gạt bỏ, Kiều Cẩm như bị ma xui quỷ khiến đứng phắt dậy, sải chân, về phía cổng nhà hàng.

      muốn yên tĩnh mình, muốn ăn cơm chiên trứng do làm, muốn nghe cằn nhằn biết bảo vệ dạ dày của mình, muốn nắm lấy đôi tay ướt đầy mồ hôi do căng thẳng kia…

      “Này, đâu thế?! phải lại để em thanh toán nữa đấy chứ! Kiều Cẩm! phải là đàn ông, này!”

      Diêu Lam ngừng hét lớn, nhưng lại lọt được vào lỗ tai của , chỉ cố gắng đẩy cửa nhà hàng, mặc kệ những chiếc xe ngừng lao tới trước mặt, chờ được đến lúc đèn xanh, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là muốn chất vấn cổ mộ kia xem đến cùng là có ý gì? Muốn nhanh chóng đẩy ra xa như thế sao?

      Đến khi đến được con phố đối diện, hết thảy đều giống như màn ảo giác nực cười. có, chỉ có đám người xa lạ, đứng ngơ ra ở đầu đường nhìn người đến người , hoài nghi biết mình có bị điên rồi hay , chỉ là khuôn mặt của người qua đường, sao có thể nhận ra giữa đám người chỉ bằng cái liếc mắt được chứ?

      Là nhìn lầm? Hay do mình bắt đầu nhớ đến ?

      Cắn chặt đôi môi dần trắng bệch, lại hoàn toàn biết, cho rằng mình còn chưa đến mức chìm đắm quá sâu, có thể thoải mái tạo cơ hội cho Kiều Cẩm và Diêu Lam gặp nhau. Nhưng vẫn nhịn được mà đến nhìn lén, nhịn được đau đớn khi thấy cảnh tượng trước mắt.

      Hai người bọn họ rất xứng, xứng đôi này càng ngày càng khiến cảm thấy mình chỉ giống như cái bóng đèn lớn, cho dù đứng ở nơi bọn họ nhìn thấy, vẫn chướng mắt như vậy. có lý trí, biết rằng nếu sáng suốt hoàn toàn sa vào thế giới chứa đầy Kiều Cẩm, lúc nào là chuyển động xung quanh .

      Phồn Hoa có cách nào khiến cho bản thân vui vẻ chịu đựng, mùi vị đơn phương đủ khó chịu, giống như diễn vở kịch câm, khi mở miệng tất cả mọi người đài đều xấu hổ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến triển thành cái kết bi kịch. Huống chi cái phải làm còn xa hơn cả như thế, còn phải buộc bản thân hóa thân thành vai diễn vĩ đại, tận tâm tận lực tạo ra hạnh phúc cho

      làm được, tâm lý ích kỷ của ngừng dằn xéo, xem như đây là lần cuối cùng giúp . có sức hấp dẫn như vậy, có lẽ qua đêm nay có thể thuận lợi bắt Diêu Lam làm tù binh, sau này cũng còn chuyện của nữa.

      Nghĩ hồi, Phồn Hoa cười khổ, xoay người, để mặc bản thân biến mất trong màn đêm.

      quay đầu lại, nhìn thấy bóng dángkia vì mà băng giữa dòng xe, cũng nhìn thấy vẻ mặt mất mát khi tìm thấy của Kiều Cẩm.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Chrisngocanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7

      Sau hôm ấy, mỗi ngày Phồn Hoa đều tính toán cẩn thận, nhớ được 35 ngày chưa gặp Kiều Cẩm rồi.

      Cũng sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khanh, thân là tiếp viên hàng , Lam Lam gấp đến quên trời quên đất, nghe thời gian ở dưới mặt đất ít đến đáng thương, nhín chút thời gian mới gọi được cho Phồn Hoa vài lần, oán giận lần đó lỡ hẹn, nhưng từ đầu đến cuối lại hề nhắc đến quan hệ với Kiều Cẩm phát triển tới mức nào. Thế nhưng, dựa vào trực giác phụ nữ, Phồn Hoa mơ hồ có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào từ trong giọng của ấy, đó là thứ mà chỉ những mới có. cũng chịu đựng, hỏi nhiều, sợ khiến mình ngột ngạt.

      Ít nhất tại, có thể làm bộ xem chưa bao giờ có xuất của người tên Kiều Cẩm trong cuộc sống của mình, bức bản thân vùi đầu vào công việc.

      Có nhiều chuyện để làm suy nghĩ miên man, giờ Phồn Hoa cũng có thể thuận buồm xuôi gió xử lý đủ loại khách hàng. cầm điện thoại, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, vừa đưa tay nhận lấy ly cà phê do đồng nghiệp đưa tới, vừa liếc mắt nhìn Giang Nam về phía văn phòng, giọng điệu khi chuyện với điện thoại vẫn giữ nguyên nụ cười, "À à, được được. Tôi cũng là phụ nữ, hiểu rất ảnh cưới quan trọng đến mức nào đối với phụ nữ. yên tâm , tôi kêu bên hậu kỳ của chúng tôi chỉnh sửa lại tốt. Về chuyện hôn lễ, còn cầu gì mới có thể với tôi, từ bây giờ tôi phụ trách tổ chức hôn lễ của ."

      "Đúng vậy đúng vậy, quả là khâu hậu kỳ của chúng tôi làm chưa được tốt, lần sau cứ trực tiếp chuyện với tôi là được rồi."

      "Ừ ừ, cứ như vậy , chúc tân hôn vui vẻ."

      Ứng phó hồi, Phồn Hoa vất vả lắm mới trấn an được vị khách phiền toái này, cúp điện thoại, thở ra.

      Tầm mắt bắt gặp khuôn mặt đầy ý cười của Giang Nam đứng bên cạnh, nhịn được oán giận càu nhàu: " xem kia có bệnh hay chứ! Vừa muốn trở nên xinh đẹp, vừa hình chúng ta chụp giống ấy, cho xin , nếu giống ấy còn xinh đẹp cái gì nữa chứ. Phải như em đây này, em rất tự hiểu lấy mình, chừng nào đến phiên em chụp ảnh cưới, với nhiếp ảnh gia "Rất đơn giản, cứ trực
      Tiếp che mặt tôi là được!”

      “Xì, em nào có xấu đến vậy!” Giang Nam buồn cười con ngón tay lại gõ gõ lên trán . Chứng kiến thay đổi từng ngày của , cảm thấy có chút vui mừng. Bây giờ hồi tưởng lại ngày đầu tiên đến phỏng vẫn, đến chuyện cũng lắp bắp , vẫn còn cảm thấy buồn cười, lại so sánh với Phồn Hoa của tại, dường như hiểu cái gọi là bản năng sinh tồn rồi.

      “Cũng đúng, chừng sau này em còn gả cho người đàn ông càng xấu hơn, người cần che mặt phải là ta mới đúng.” tinh nghịch chun mũi, che giấu chua xót nơi đáy lòng.

      Cho đến tận bây giờ, người muốn gả cũng chỉ có Kiều Cẩm. xấu sao? Chỉ sợ là bọn nhiếp ảnh gia đều hận thể có được người mẫu như thế.

      “Mắt nhìn cùng em tệ đến mức đó.”

      “Vậy sao? Có người từng với em, có người chịu lấy em tệ rồi, đừng cầu quá cao…” đến nửa, Phồn Hoa bỗng nhiên dừng lại, bắt đắc dĩ chép miệng. hận bản thân mình, lúc nào trong đầu cũng chỉ có . Lắc đầu, vung mớ suy nghĩ nên có này , Phồn Hoa chủ động chuyển đề tài: “ tìm em có việc gì?”

      “À, vài ngày nữa có hội triển lãm, muốn dẫn em theo, có thể học hỏi thêm đôi mắt.”

      sao?!” trừng to mắt, dám tin mình chỉ mới vào công ty có ba tháng, có thể có được cơ hội thế này.

      “Đừng quá vui mừng, có rất nhiều việc phải làm, làm tốt trừ tiền lương của em.”

      “Em nhất định cố gắng hết sức! Nhất định làm tốt!” đưa ra lời thề son sắt, vừa dứt lời, thấy ở quầy lễ tân bên ngoài chayjt hẳng về phía .

      “Chào giám đốc.” Sau khi lễ phép chào hỏi cấp xong, ấy lập tức quay về phía Phồn Hoa. “Có khách hàng chỉ muốn tới tiếp!”

      Tuy rằng cần biết đáp án, nhưng vẫn giành tháng để tìm cớ, mãi đến khi nghe có người bạn sắp kết hôn, Kiều Cẩm mới hợp lẽ kéo cậu ta đến đây.

      Bình thường khi bước chân vào những nơi thế này, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, thậm chí còn bị thôi thúc muốn kết hôn. Kiều Cẩm cũng ngoại lệ, nhìn hai người ở cách đó xa trò chuyện với nhau, hơi hoảng hốt. từng mong muốn được kết hôn với Quách Đan, nhưng những năm gần đây luôn hợp hợp chia chia, khiến cho ý nghĩ này vẫn luôn thực được, bọn họ từng gặp mặt phu huynh hai bên, cũng từng bàn bạc chuyện kết hôn, nhưng ngay khi tất cả sắp hoàn thành, theo người khác rồi.

      “Muốn kết hôn rồi hả?” Người bạn bên cạnh liếc mắt cái nhìn thấu được tâm tư của , hỏi với vẻ trêu tức. Thấy an him lặng trả lời, lại nhịn được mắng câu: “Đàn ôn mà, kết hôn sớm chút cũng là chuyện tốt, cuộc sống phải ổn định, mới có thể phát triển nghiệp được.Nhưng mà, đừng với mình là cậu muốn cưới Quách Đan. Nếu là ta, khỏi phát thiệp mời cho mình.”

      “Từ lúc nào cậu nhiều như vậy chứ?” Kiều Cẩm nhận ly nước do lễ tân đưa tới, híp mắt nhìn cậu bạn nhà mình, trả lời lập lờ nước đôi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra được ý muốn chuyện.

      “Được thôi, mình im miệng.” Cậu ta, giơ tay, đưa ngang miệng kéo roẹt cái, ra vẻ như muốn kéo cái khóa ngay miệng lại. Chỉ tiếc, cái gọi là im miệng chỉ mới kéo dài được vài giây, khóe kéo lại mở ra: “Vậy cậu có thể cho mình biết, Nhan Phồn Hoa rốt cuộc là ai ?”

      phải do cậu ra đa nghi mà do người bắt đầu mắc chứng sợ hãi hôn nhân như Kiều Cẩm, khi nghe tin cậu ta muốn kết hôn, lại hưng phấn như thể mình sắp được làm ba vậy. cả đầu cậu ta đều hoang mang, mãi đến khi bước chân vào công ty Hôn Khánh này, nghe thấy Kiều Cầm với nhân viên lễ tân câu: “Đổi Nhan Phồn Hoa đến .”, dần như tìm được đáp án.

      “Em của mình.” Kiều Cẩm rất tự nhiên, cho rằng làm thế khiến bản thân bình tĩnh lại, quá mong chờ vào cuộc gặp sắp tới.

      “Hả? Mình quen cậu lâu như thế, sao nghe cậu có em ?”

      có quan hệ huyết thống.” Kiều Cẩm trịnh trọng nhấn mạnh, muốn để mình giống đứa trai thích chơi trò loạn luân.

      “À… Em ……” Cậu ta cố ý kéo dài thanh , cười ái muội.

      Có ai biết Kiều Cẩm là người thích dây dưa, phụ nữ trong mắt cậu ta chỉ có hai loại thân phận, bạn hoặc người qua đường. Từ lúc nào ta bắt đầu nổi hứng muốn chơi trò trai em ?

      “Cậu nghĩ nhiều quá rồi. chờ đến khi cậu nhìn thấy ấy rồi biết, tuyệt đối phải loại tôi thích…” Dáng vẻ phóng khoáng và lời biện bạch cường điệu dần biến mất, bởi ánh mắt của từ đầu đến cuối đều bán đứng , ngay cả chính cũng còn tâm tư để giả bộ cái vẻ thèm để ý nữa.
      Last edited by a moderator: 22/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.2

      Lúc đầu Kiều Cẩm cũng chỉ là khống chế nỗi tầm mắt, ngừng nhìn quanh khu vực làm việc sau lớp cửa kính trong suốt, cái cớ tìm được là, lâu rồi gặp, chỉ muốn biết là có khỏe hay mà thôi; nhưng sau khi bóng dáng của Nhan Phồn Hoa rơi vào tầm mắt của , trong chớp mắt tất cả bình tĩnh đều biến thành sóng lớn dâng trào.

      Cười! dựa vào cái mà gì mà cười vui vẻ như thế! Dựa vào cái gì mà cười vui vẻ với người đàn ông kia như thế?!

      Nếu như nhớ lầm, ta tên là Giang Nam? phải phủ nhận mình qua lại với Giang Nam hay sao? Sao lại có thể chút kiêng kị mà liếc mắt ngay trong phòng làm việc như thế, còn để cho người ta gõ trán . Nếu hiểu được vẻ mặt cưng chiều và tán thưởng mặt Giang Nam, rất tốt! hiểu rồi!

      biết hai người bọn họ chuyện gì, Kiều Cẩm chỉ thấy càng cười càng vui vẻ, mãi đến khi nhân viên lễ tân xuất vài câu, mới gật đầu, ra. Ánh mắt của luôn khóa chặt vào bóng dáng kia, cho đến khi đứa em tuyệt đối thích xuất bên cạnh .

      "Kiều, Kiều Cẩm?!" Phồn Hoa dám tin dụi dụi mắt, lầm, quả .

      Thoạt nhìn có vẻ như thay đổi chút nào, mà càng đẹp trai hơn so với trong trí nhớ của . Chiếc quần jeans lửng màu lục bao phủ hai chân thon dài của ; áo sơ mi màu trắng nằm trong chiếc áo khoác da màu lá cọ thịnh hành; mái tóc dường như được cắt ngắn, nhuộm thành màu đen, so với lúc trước càng toát lên vẻ nhàng và trầm ổn, cũng càng lúc càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú khiến cho người ta mặt đỏ tim đập của .

      Phồn Hoa xấu hổ đứng đực ra, cảm thấy ngồi được mà đứng cũng xong, lại đưa mắt nhìn cái áo khoác khác mấy của mình, gương mặt càng đỏ lên. Cái này... Xem như là ăn ý sao? hơi mừng thầm, nhưng lại thấy hoảng loạn nhiều hơn, tổ chức vài hôn lễ, thậm chí mình còn bị khách hàng mời làm MC khẩn cấp lần, nghĩ rằng mình bao giờ bị luống cuống nữa, có thể ứng phó với mọi tình huống bất ngờ. Nhưng kết quả, khi đối mặt với , vẫn bị đánh đến tơi bời.

      " bất ngờ?" Sau khi giằng co lúc, Kiều Cẩm mới mở miệng phá vỡ
      Sau khi giằng có lúc, Kiều Cẩm mới mở miệng phá vỡ im lặng. Thấy bộ dáng của vẫn ngốc nghếch như trước, thoải mái hơn chút, điều đó phải chứng minh hề thay đổi, vẫn là cổ mộ mà quen lúc trước hay sao?

      Nhưng mà, quan sát kỹ bộ dáng của , Kiều Cẩm lại thể thừa nhận, cái danh hiệu “ cổ mộ” kia còn thích hợp với nữa.

      “… Kỳ thực Phồn Hoa rất xinh đẹp, chỉ là biết cách trang điểm.”

      Câu lúc trước của Diêu Lam lại lần nữa lên trong đầu , quả nhiên là bạn thân từ đến lớn, hiểu như lòng bàn tay. Hôm nay xem như được nghiệm chứng tính chân thực của câu này, Nhan Phồn Hoa thực rất xinh đẹp! ngoan ngoãn nghe lời đổi kiểu tóc, là kiểu đầu BOBO vừa gọn gang thoáng mát lại vừa toát lên vẻ hoạt bát, nhuộm mùa hạt dẻ, khuôn mặt vốn hơi gầy, cũng nhờ đó mà trở thành khuôn mặt trái xoan mà mọi phụ nữ đều mơ ước; đôi gò mà được đánh phấn trở nên thanh tú bức người, phải là loại đẹp đẽ quyến rũ mà là tương xứng với khí chất điềm tĩnh của .

      Trong lúc hai người đánh giá nhau, tâm trạng của người thứ ba cũng tốt cho mấy. thân là bạn của Kiều Cẩm, cậu ta rất muốn xoa dịu bầu khí tại, nhưng bị kẹp giữa đôi “an hem” mặc trang phục tình nhân, khí lại có chút quái dị, cậu ta biết phải làm gì.

      “Mời dùng trà.” May mắn, nhân viên lễ tân lúc trước kịp thời bưng khay trà ra, còn kín đáo huých khuỷu tay vào người Phồn Hoa thất thần, hạ giọng gọi hồn về. “Cậu đến mức như thế chứ, nửa tháng trươc smowis được thăng chức làm nhân viên tổ chức hôn lễ, giờ quên phải làm gì rồi sao?”

      Lời này thàng công khiến cho Phồn Hoa bình tĩnh lại, nở nụ cười xem như có chuyện gì, ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Do dự lát, dè dặt hỏi: “ muốn kết hôn sao?”

      “Là tôi muốn kết hôn. Kieefi đại thiếu gia còn chưa chơi , sao nguyện ý chui vào mộ phần nhanh như thế được.” bạn bị Kiều Cẩm bỏ quên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chuyện.

      Lời mang tính giải trí khiến cho bầu khí thoải mái hơn ít, cũng khiến Phồn Hoa thở ra hơi, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều. “ là bạn của Kiều Cẩm sao? Đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề gì có thể trực tiếp đến tìm tôi, tôi nhất định cho giá ưu đãi vào dịch vụ tốt nhất.”

      “vậy nếu tôi kết hôn sao? Có ưu đãi ? Phục vụ của em có phải càng thêm tận tâm càng chu đáo hay ? Hay là chơi trọn gói, chuẩn bị sẵn cả dâu luôn cho tôi?” Bắt chéo hai chân, mắt lạnh đánh giá bộ dạng điềm nhiên xem như có việc gì của , Kiều Cẩm cảm thấy khó chịu, nhịn được muốn làm khó dễ.

      Lời đầy ý, câu hai nghĩa khiến cho Phồn Hoa nhất thời nghẹn lời. Sợ cầu làm người tốt bụng đến cùng, theo hộ giá cho , cho đến khi thuận lợi cưới được Lam Lam mới thôi.

      “Khẩn trương như thế làm gì? Mới gặp có tháng, ngay cả đùa chút cũng được nữa sao?” Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của , lại đành lòng, chỉ đành chuyển đề tài, hỏi: “Mấy giờ tan sở? Cùng ăn cơm.”

      “Hả?” phải bạn của muốn kết hôn sao? phải tìm là vì công việc hay sao? Sao đột nhiên lại chuyển sang việc riêng vậy?

      “Tôi nhớ có người , có cơ hội chăm sóc cái dạ dày của tôi tốt.” hung hổ , chừa cho đường lui.

      “Là do…” Tùy tiện thôi, cần thiết phải tưởng như thế chứ.

      “Là tùy tiện sao?”

      Lời trong lòng dễ dàng bị vạch trần, Phồn Hoa cúi thấp đầu, biết gì.

      “Nhưng gần đây tôi thường bị đau bụng, làm sao bây giờ?”

      “Thường đau?” Dạ dày của yếu ớt đến thế sao?

      Phản ứng này là gì chứ? Hoài nghi sao? Kiều Cẩm tức giận bĩu môi, ném ánh mắt sắc bén cho người em của mình. Cũng may, người kia rất biết điều đọc được ám hiệu của , bắt đầu thêm mắm dặm muối, làm chứng cho lời của . “Cậu ta ấy à, bao giờ biết coi trọng cái dạ dày của mình, lúc nào cũng hay bị đau như thế. Khuyên cậu ta chú ý đến việc ăn uống chút lại nghe, còn đặc biệt thích… ăn… dấm chua!”

      Lời có tính ám chỉ ràng như thế khiến cho Kiều Cẩm trừng mắt, đáng tiếc Phồn Hoa lại hề nghe ra ý bên trong, đấu tranh tư tưởng hồi, cuối cùng vẫn thể kháng cự được mà quan tâm tới .

      “Được rồi.” Sau khi gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, tiếp tục : “Còn nửa tiếng nữa là tan sở, hai người có muốn dạo đâu đó hay ?”

      cần, tôi ở đây chờ , cứ .” thích ý dựa người vào ghế sofa, con ngươi sâu xa dò xét khắp người , hề cho cơ hội né tránh.
      ngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :