1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 41

      Sau năm mới, đội phòng cháy chữa cháy vẫn bận rộn như trước. Tết lịch Lục Phồn được nghỉ phép nên suốt tháng hai đều ở trong đội đến cuối tháng mới được nghỉ. Giống như năm ngoái, nghỉ là nghỉ phép tháng, từ đầu đến cuối có chín ngày.

      Chín giờ tối, Lục Phồn thu dọn xong quần áo, xách túi chạy xe đến chỗ Nghê Giản.

      Sau bữa cơm tối, thím Dư về nhà, Nghê Giản ở nhà mình. Tĩnh dưỡng gần tháng, chân ổn nhưng tay vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

      Vết thương động gân động cốt nghỉ trăm ngày, bình phục khá tốt, còn cảm thấy đau, thanh nẹp được dỡ nhưng cánh tay đủ lực, thể cầm bút vẽ truyện hàng ngày nên thể nghĩ ra bất cứ thứ gì. Nghê Giản vốn lười biếng, cảm thấy khó chịu khi phải trải qua cuộc sống như vậy. Hàng ngày đọc sách, xem truyện tranh, buổi tối thi thoảng nhắn tin cho Lục Phồn, rất có quy luật.

      Giữa tháng, Trình Hồng đến, đương nhiên Nghê Giản tránh được bị mắng trận. ngoan ngoãn chịu đựng, cãi, chống đối. Đây đều là việc , quan trọng.

      Nhận được tin nhắn của Lục Phồn, Nghê Giản bắt đầu chờ. xuất phát lúc 9 giờ, lái xe đến mất tiếng, cho nên phải đợi mất hai tiếng.

      Nhưng hai tiếng này trôi qua hết sức chậm chạp.

      9h30’, Nghê Giản ra ban công thu quần áo chuẩn bị tắm rửa, cơn gió thổi tới, tạt nước vào người . Nghê Giản ló đầu, đưa tay ra ngoài cửa sổ.

      ràng trời mưa.

      Nghê Giản hơi lo lắng, biết cơn mưa bắt đầu từ lúc nào, Lục Phồn xe máy, hiểu có mang theo áo mưa .

      cầm điện thoại, định gửi tin hỏi , suy nghĩ lúc lại thôi. lái xe đường, nhìn điện thoại tiện.

      Nghê Giản buông di động, rồi lại cầm lên nhìn giờ, vẫn còn 20’ nữa, nếu đường ngập nước, chậm hơn chút.

      đứng dậy ra sân thượng, xem mưa ngớt hay chưa.

      Đợi hơn 10’, mưa vẫn chưa có chiều hướng tạnh, ngược lại trút xuống dữ dội hơn. Nghê Giản đóng cửa sổ, cầm ô xuống dưới lầu.

      Từ xa, Lục Phồn nhìn thấy người cầm ô đứng dưới đèn đường ở cổng tiểu khu. chạy xe lại gần, mới phát người dưới màn mưa đó là Nghê Giản.

      vừa dừng xe, Nghê Giản tới. giương chiếc ô lên che, ngăn cách làn mưa lạnh buốt. Lục Phồn lau mắt, cầm chiếc ô trong tay Nghê Giản, nghiêng sang phía .

      “ Em ra ngoài làm gì?”.

      Chiếc ô ngăn ánh sáng, Nghê Giản nhìn , đưa tay sờ người , ướt đẫm. cầm chặt chuôi ô, lớn tiếng : “ Dắt xe , chúng ta về thôi”.

      Lục Phồn buông tay, đẩy chiếc ô sang phía . Bước vào hành lang, Lục Phồn cất xe cẩn thận, lôi trong cốp sau ra túi quần áo, quay người thấy vai trái của Nghê Giản ướt mảng.

      nhíu mày: “ Nhanh lên thay quần áo”.

      Nghê Giản nhìn , gật đầu: “ Vâng, nhanh thay thôi, cũng ướt sũng rồi”.

      Lục Phồn trả lời, cầm chiếc ô trong tay , dắt vào thang máy.

      Sau khi vào nhà, Lục Phồn vào nhà tắm, lấy chiếc khăn khô quấn mặt và cổ Nghê Giản lau hồi rồi vất sang bên, tiếp đó cởi áo khoác của mình, ra sân thượng, thu quần áo, đẩy vào nhà tắm: “ tắm ”.

      xong, buông tay định đóng cửa.

      Nghê Giản chặn lại, kéo mạnh cái: “ Cùng tắm ”.

      Nghê Giản mở nước ấm, khói trắng bay khắp phòng. Lục Phồn cởi quần áo của , cũng cởi cả của mình, dòng nước ấm xối xuống, khiến nheo mắt thoải mái. Tay phải của Nghê Giản vẫn chưa linh hoạt, chỉ có thể dùng tay để ôm lấy eo Lục Phồn.

      Hương vị da thịt kề sát khó nên lời.

      Lục Phồn khẽ vuốt tóc Nghê Giản, hôn lên gương mặt dưới dòng nước, bàn tay chậm rãi vuốt ve cơ thể .

      Nước lăn mặt , thấm ướt mắt.

      “ Lục Phồn…”. khẽ gọi.

      Lục Phồn mở mắt ra, cúi xuống nhìn . Khóe miệng Nghê Giản vểnh lên: “ Muốn em ?”.

      Lục Phồn gật đầu: “ Muốn”. Nghê Giản cười lớn, gương mặt xinh xắn bị sương mù bao phủ.

      thành như vậy, khiến người ta hứng thú.

      ban thưởng, áy náy.

      rủ mắt, cúi đầu, hôn lên vai , xuống chút nữa, đến ngực trái , đặt môi lên, đầu lưỡi vòng quanh điểm, liếm láp mút vào, biết mệt mỏi.

      Lục Phồn nhếch môi, cổ họng nóng rát, khó chịu hừ tiếng. giỏi trêu người nhất, biết từ lâu. Lục Phồn rủ mắt, con ngươi đen nhánh nồng nàn. Nghê Giản ngẩng đầu, nhìn , liếm đôi môi ửng đỏ, vùi đầu lần nữa.

      Thắt lưng Lục Phồn căng cứng. Đầu Nghê Giản dần trượt xuống, tay di chuyển sau lưng , lướt qua mông, đến đùi. quỳ mặt đất, ôm chân , miệng hôn men theo cơ bụng.

      Chỗ của sớm vểnh lên. Nghê Giản ngẩng đầu nhìn , chạm phải ánh mắt giống như lửa của , gương mặt khỏi ửng hồng. phải biết xấu hổ, làm kiểu chuyện này, vẫn căng thẳng như lần đầu tiên.

      Gặp quỷ rồi.

      Nghê Giản chớp mắt mấy cái, kịp nghĩ lung tung, miệng mút lên. Lục Phồn giật mình, da đầu đột nhiên tê rần, đôi chân thon dài căng cứng run rẩy. Nghê Giản vẫn buông tha . Lục Phồn bị trêu chọc đến phát điên, lý trí sụp đổ, vươn tay ôm lấy mông .

      Nghê Giản vòng tay quanh cổ .

      Lục Phồn cắn miệng .

      phần cơ thể tiến vào trong , kín kẽ. gần gũi này khiến bọn họ vô cùng thỏa mãn. Lục Phồn ôm Nghê Giản. Thân thể Nghê Giản mềm mại quấn quít cùng .

      Bọn họ hôn môi chậm rãi cẩn thận. đâm từng phát từng phát vào người , vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. lâu gặp, giờ phút này chỉ có đồng cảm chân thực, tan chảy như dòng nước.

      Nhưng, trong lúc nguy cấp, cơ thể Lục Phồn bỗng run rẩy, bất ngờ rút lui.

      làm gì…”. Cổ họng Nghê Giản khàn khàn.

      chịu nổi, giận dữ lườm : “ Bắt chước chòng ghẹo gì nữa? Tiến vào ”.

      Lục Phồn tiến vào. thở gấp thả xuống, tắt vòi nước, cầm khăn lau tóc lau người cho . Nghê Giản bất mãn, nắm chỗ đó của . Lục Phồn run rẩy mãnh liệt. Cứ như vậy giao phó trong tay .

      Nơi ấy vẫn vểnh lên.

      Nghê Giản buồn cười, ra sức vuốt ve vật trong tay: “ như vậy rồi, chịu đựng cái gì chứ? Tự làm khổ mình à?”.

      Lục Phồn túm tay , kéo ra, cầm khăn tắm bọc vào, chân trần ra khỏi phòng tắm.

      Nghê Giản bị ôm lên giường. Lục Phồn giữ chặt chăn đắp lên người , cơ thể để trần ra ngoài. Nghê Giản giận dữ, ngồi dậy: “ chạy đâu? thỏa mãn rồi nhưng em chưa “ Lục Phồn quay đầu, khuôn mặt ướt sũng hơi nghiêm túc.

      nhìn , : “ ra ngoài lúc”.

      Nghê Giản bực mình, trong mắt bốc hỏa: “ Đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài làm kẻ trộm à?”.

      Lục Phồn nhúc nhích, lúc sau, đáp: “ có mũ”.

      Nghê Giản nghẹn họng.

      “ Em chờ lát”. Lục Phồn mím môi: “ Chỉ lát thôi”.

      Nghê Giản lên tiếng, dõi mắt nhìn : “ lại đây”.

      Lục Phồn lại, Nghê Giản hít hai hơi, nheo mắt hỏi: “ Sợ em ăn à?”.

      Lục Phồn: “…”.

      Nghê Giản tiếp tục: “ lại đây, em chạm vào đâu”.

      tới.

      Nghê Giản vẫy tay về phía : “ Lại gần nữa ”.

      Lục Phồn dừng chút, ngồi xuống mép giường: “ Làm gì?”.

      Nghê Giản trả lời, khóe môi kéo ra, để lộ nụ cười thâm hiểm quyến rũ. Thái dương Lục Phồn giật giật, chưa kịp phản ứng, Nghê Giản nhào đầu về phía trước, như kỵ binh cưỡi lên người .

      Lục Phồn giãy dụa. Nghê Giản phủ tay phải lên: “ Tay em đau, cứ cử động thử xem”.

      Lục Phồn lập tức nằm im. Nghê Giản bật cười. Lục Phồn đen mặt: “ Sao bảo đụng vào cơ mà?”.

      Nghê Giản cau mày, cười xảo trá: “ Em là người thế nào còn biết à? Đồ ngốc”.

      “…”

      Lục Phồn phản đối. Nghê Giản rất đắc ý. Da mặt dày như vậy, đâu phải đối thủ của .

      chậm rãi mơn man người , chỗ đó của Lục Phồn vẫn chưa mềm xuống, chỉ động tác như vậy, lại lập tức dồi dào sinh khí.

      còn cách nào khác, đành khuyên nhủ: “ Đừng làm rộn, đứng dậy trước ”.

      Nghê Giản dõi theo lồng ngực trần của , vươn tay khẽ vuốt, ngước mắt : “ hấp dẫn thế này, em dậy nổi”.

      Lục Phồn nắm tay : “ Tiểu Giản, nghe lời”.

      Nghê Giản dừng động tác, ngạc nhiên nhìn . ràng gọi là Tiểu Giản. Giống như khi còn bé.

      Nghê Giản sững sờ nhìn hồi lâu, nhíu mày: “ vẫn gọi em là Tiểu Giản à?”.

      Xem ra đối với , vẫn giống như đứa trẻ.

      Hừm, quả là lạ.

      Lục Phồn im lặng.

      Nghê Giản thu móng vuốt về, nhưng vẫn thối lui, ngồi lưng , rủ mắt hỏi: “ Sao phải nhất định có mũ?”.

      “ Cho an toàn”. Lục Phồn đáp.

      Nghê Giản cười nhạo: “ Đây là ghét bỏ em mà”. cố ý xuyên tạc ý của .

      Quả nhiên, trông thấy sắc mặt thay đổi.

      phải”. nghiêm túc : “ ghét bỏ em”.

      Nghê Giản hầm hừ, hỏi: “ Sợ em mang thai à?”.

      Lục Phồn sau khi im lặng nhìn hồi lâu, gật đầu.

      Nghê Giản khẽ cười, chầm chậm gọi: “ Lục Phồn”. Lục Phồn nhìn . Nghê Giản: “ Nếu em có thai, định làm thế nào?”.

      Lục Phồn hơi ngạc nhiên. Nghê Giản hỏi: “ Bắt em phá thai à?”. Lục Phồn giật mình, lắc mạnh đầu: “ ”.

      “ Vậy phải làm sao?”. được đà, hỏi cho bằng ra đáp án.

      Lục Phồn mấp máy môi, đôi mắt đen kịt thu lấy , nửa phút sau, khàn giọng trả lời: “ Em có muốn sinh ?”.

      Nghê Giản thè lưỡi liếm môi: “ Em muốn sao? muốn sao?”.

      “ Em muốn, để sinh. Em muốn, sinh nữa”.

      xong, im lặng nhìn , thẳng thắn thành , chút né tránh. Nghê Giản ngậm miệng nhìn , cúi đầu, hôn lên trán .

      Lục Phồn thở gấp. Nhưng lần này, Nghê Giản rất thành .

      chỉ hôn cái rồi lui, xong nhìn chằm chằm vào mắt , thấp giọng : “ phải ra ngoài nữa”.

      Lục Phồn gì.

      Nghê Giản khẽ thở dài, sau đó mỉm cười: “ có bao coi như xong, nếu có, em bắt sinh”.

      Con ngươi đen nhánh của Lục Phồn hơi mở to. Nghê Giản nhàng vuốt ve gương mặt . Ánh mắt Lục Phồn thêm nóng bỏng. Nghê Giản bị nhìn đến phát sốt.

      nhìn gì vậy?”. hỏi.

      “ Nhìn em”.

      Nghê Giản cười: “ Lục Phồn, muốn em sinh con, đúng ?”.

      đáp. Nghê Giản cũng đợi đáp án của , cúi đầu hôn .

      hôn lên bộ ngực ấm áp của , : “ cần cố kỵ nữa, chúng ta cứ làm , Lục Phồn”.

      ---------------------------

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 42

      Trời xuân ấm áp kéo dài. Ngày đầu tiên của tháng ba, Nghê Giản ngủ đến khi mặt trời sáng tỏ. Lúc mở mắt, nằm trong lòng Lục Phồn. Trong chăn, cơ thể trần trụi của họ dán vào nhau. Cơ thể Lục Phồn ấm áp, Nghê Giản theo bản năng nằm co người trong lòng . hoàn toàn tiếp nhận, qua đêm, cánh tay của vẫn ở tư thế ôm ấp. Đêm qua ngủ muộn, lại hao tổn ít tinh lực, Lục Phồn ngủ lâu chút, nhưng vẫn dậy sớm hơn so với Nghê Giản.

      có rèm cửa, căn phòng sáng trưng. Nghê Giản dụi mắt, ngẩng đầu, Lục Phồn nhìn . ngái ngủ, còn mắt sáng rực.

      " tỉnh rồi à?". Nghê Giản xong đưa tay sờ đôi mày ngọn núi của , đột ngột khen ngợi: " Ánh mắt của nhìn rất đẹp".

      Nét mặt Lục Phồn thay đổi: " ?". Nghê Giản ừ tiếng: " Chưa có ai vậy à?".

      " Chưa có".

      Nghê Giản nhướng mày: " Tôn Linh Thục chưa bao giờ?".

      Lục Phồn sững lại, nhăn đôi mày rậm. Nghê Giản nhìn cười cười. Lục Phồn im lặng. lát sau, lông mày giãn mở, vươn tay nhéo mặt Nghê Giản, hỏi: " Em nghĩ gì vậy?".

      Nghê Giản đáp: " nghĩ gì cả, tùy tiện hàn huyên chút thôi". Thuận thế trêu chọc ấy mà.

      Lục Phồn có phần bất lực, thầm thở dài, áp vào trong lòng. Giọng Nghê Giản ồm ồm truyền ra từ trong ngực : " Định ép em chết ngạt à?".

      Lục Phồn buông tay, Nghê Giản bò ra khỏi lòng , hít hơi, : " Hôm nay định làm gì?".

      " làm gì".

      " Cứ nằm thế này à?".

      Lục Phồn lắc đầu: " Cơm nước xong xuôi phải đến chỗ Háo Tử".

      Nghê Giản giương mày, à tiếng: " Em quên mất, còn phải sửa xe".

      Lục Phồn gật đầu. Nghê Giản hỏi: " thích sửa xe?".

      " phải thích hay thích, được nghỉ làm thôi".

      " À". Nghê Giản hỏi: " Vậy thích làm lính cứu hỏa?".

      Lục Phồn gật đầu do dự: " Thích".

      Nghê Giản nhìn hồi: " Trận vừa rồi phải rất mệt sao? Nghỉ ngơi vài hôm ".

      Lục Phồn bảo: " mệt". Dừng chút, : " Lâu được".

      " Háo Tử bảo thế à?".

      " phải, nhưng lười vậy được".

      Nghê Giản cười: " Chăm chỉ thế để làm gì?".

      Lục Phồn nhìn : " Muốn kiếm nhiều tiền hơn".

      Nghê Giản sửng sốt, nhìn hai giây: " thiếu tiền à?".

      Lục Phồn lắc đầu. Nghê Giản cau mày, định hỏi câu gì đó nhưng chạm phải ánh mắt , liền đột nhiên dừng lại.

      hiểu ý .

      Im lặng lúc, Nghê Giản : " Lục Phồn, cứ làm việc mình thích ". Ngừng lúc, tiếp tục: " Em cần gì cả, trừ ra".

      Lục Phồn đáp. Đầu Nghê Giản lại bị nhấn vào trong lòng. lâu sau, Nghê Giản nhéo hông , Lục Phồn mới buông tay. Nghê Giản chui ra, ngửa cằm hôn môi : " Em với đến chỗ Háo Tử".

      " Em đến làm gì?". Nghê Giản nhếch môi: " Bữa tiệc rượu lần trước bị hủy bỏ, sau khi để lại cục diện rối rắm, em chưa từng đến đó".

      Lục Phồn bảo: " sao".

      Nghê Giản: " Dù sao cũng là bạn của , nên lời xin lỗi".

      Lục Phồn xiết tay , trả lời: " Được".

      Cơm nước xong xuôi, Lục Phồn phơi hết quần áo vừa giặt, sau đó dẫn Nghê Giản đến chỗ Háo Tử.

      Tiểu La trông thấy bọn họ trước tiên.

      Nghê Giản bước từ xe máy xuống, tháo mũ bảo hiểm đưa cho Lục Phồn, đến chào hỏi Tiểu La. Sắc mặt Tiểu La thiên biến vạn hóa, há hốc mồm, nghoảnh đầu sang chỗ khác đáp lại Nghê Giản.

      Lục Phồn tới, gọi Tiểu La, Tiểu La quay sang, hô to: " Lục, đến rồi à?". Ánh mắt lại liếc về phía Nghê Giản, lông mày cau tít, gọi tiếng: " Chị". Nghê Giản đáp: " Ngoan". Sau đó, móc quả táo đỏ to từ trong túi ra đưa cho cậu ta: " Cho cậu đấy".

      Tiểu La bực tức. Giọng điệu của , giống như dỗ dành con nít chưa mọc lông, cậu ta đâu phải trẻ ba tuổi chứ? Nhưng vướng Lục Phồn ở đây, Tiểu La dám thể . Cậu ta luôn kính trọng Lục Phồn, vì nể mặt , đành câm nín nhận lấy quả táo của Nghê Giản.

      Nghê Giản nhìn về phía Lục Phồn, nhướng mày, thẳng vào trong. Lục Phồn cũng theo sau . Bên trong có mấy người làm việc, Lục Phồn chào hỏi từng người, dẫn Nghê Giản vào gặp Háo Tử.

      Háo Tử ngạc nhiên nhìn Nghê Giản. Ngoài ngạc nhiên, còn có chút lúng túng. Chuyện ầm ĩ lần trước, Triệu Hữu Sâm là bạn học của ta, tuy Háo Tử sửng sốt trước những tin đồn đó, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút áy náy đối với Nghê Giản.

      Miệng lưỡi Triệu Hữu Sâm quá độc địa. Dù sao, những chuyện như vậy, nên ra trước mặt mọi người. Đương nhiên, Nghê Giản cũng thừa hung hãn.

      Háo Tử thầm chậc chậc hai tiếng, làm như có chuyện gì, chủ động chào Nghê Giản. Nghê Giản trực tiếp lời xin lỗi, khiến Háo Tử biết phải làm sao.

      ta nhìn về phía Lục Phồn nháy mắt ra hiệu, thấy ánh mắt Lục Phồn dán mãi người Nghê Giản, thèm liếc ta, ta đành thôi, cười ha hả với Nghê Giản: " À, có gì, chuyện qua rồi, qua rồi".

      Nghê Giản hỏi: " Triệu Hữu Sâm làm phiền nữa chứ?".

      " Tất nhiên là rồi". Háo Tử lắc đầu: " Cậu ta là người bốc đồng, mồm miệng độc đoán, được tôi khuyên nhủ nên cũng hồi tỉnh. Người ngợm sao cả, đầu óc chưa khỏe hẳn bị ông già gọi về Mỹ, gây phiền phức sao được nữa, yên tâm ".

      +++

      Lục Phồn sửa xe, Nghê Giản ngồi trong lán nhìn.

      mặc bộ bảo hộ màu xanh, đeo bao tay, cầm hộp dụng cụ nằm dưới gầm xe tải, Nghê Giản chỉ có thể nhìn thấy chân vươn ra. Giày của cũ, đế mòn vẹt, còn bất kỳ dấu vết gì.

      Nghê Giản nhớ hôm về nước. tưởng là người lái xe dù, ngồi xe của nhưng chỉ lấy của 100 tệ. Bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng chẳng ai nhận ra nhau.

      vì bản thảo mà nổi giận với .

      Nghê Giản lại nhớ đến những trang bản thảo bị xé nát. Là dán lần lượt từng trang . từng , chưa học xong cấp 3, từ ngữ trong quyển truyện tranh phải ngôn ngữ dành cho học sinh cấp 3, biết tra từ điển trong bao lâu mới dán được chính xác như vậy.

      Khi cầm đống giấy vụn, bắt dán lại, ra có mang theo ác ý. Trong lòng giễu cợt ngu ngốc, là đần mới dùng cách xử lý như thế.

      Nghê Giản nhớ tới vẻ hùng hổ của mình, có chút chán ghét. từng coi thường . Nếu là tại, tình nguyện cần đến bản phê duyệt, cũng làm khó .

      Lục Phồn bò từ gầm xe ra, thấy Nghê Giản ngẩn người. ngồi ghế đẩu, hai chân chụm lại, người gây tong teo, bọc trong chiếc áo khoác màu trắng, mỏng manh đến đáng thương.

      Lục Phồn cầm chiếc kìm tới. Nghê Giản ngẩng đầu. Lục Phồn : " Cảm thấy chán xem tivi cùng với Đâu Đâu ".

      Đâu Đâu là con trai của Háo Tử, chính là chú gấu con xé bản thảo của Nghê Giản nát như tuyết lần trước. Nghê Giản lắc đầu: " Tivi chả có gì hay, cứ làm việc , em ngắm được rồi".

      "..."

      Lục Phồn mấp máy môi, có phần lúng túng. Ở đây chỉ có hai người bọn họ, bên cạnh còn có cả những người khác. Đặng Lưu sửa xe, Tiểu La rửa xe cạnh nhà kho. Lời Nghê Giản bọn họ đều nghe .

      Đặng Lưu bực bội khó chịu liếc qua, nhếch miệng cười.

      Tiểu La lại khác, cậu ta lườm Nghê Giản, trong lòng oán thầm: Thần kinh của này biết để làm gì? Kiểu ăn giường chiếu như thế sao có thể phát ra? ấy cũng lợi hại, nữ cũng thích, nam cũng thích, đúng là... Loạn quá rồi. Đáng giận nhất là, bộ dạng của Lục nhìn ràng rất hưởng thụ, xem ra bệnh hề .

      Lúc ăn trưa, Tiểu La thừa dịp Nghê Giản vào bếp giúp Hứa Vân, lén lút túm lấy Lục Phồn hỏi: " Lục, chuyện của với ấy là như thế nào vậy? Háo Tử bảo, hai người... Là à?".

      Lục Phồn lảng tránh, hờ hững ừ tiếng.

      Tiểu La vò đầu bứt tai, lứng búng hồi lâu, mới thốt ra câu: " Em, em cảm thấy ấy thích hợp".

      Lục Phồn đưa mắt nhìn sang, hỏi: " hợp ở điểm nào?".

      " Điểm nào cũng hợp".

      Tiểu La sốt ruột, hạ giọng: " Xem ra ấy giống chúng ta. Hai người nhau em cảm thấy kỳ dị. ấy rất quái đản, lần trước leo núi, ấy từng ấy thích tìm thú vui. Em thấy ấy như lừa gạt ... Lừa gạt để chơi đùa cùng ấy vậy".

      Tiểu La chỉ vào ngực: " ấy tim phổi, hơn nữa... Hơn nữa, phải ấy vẫn thích phụ nữ sao? Sao lại chấp nhận chứ?".

      xong câu cuối cùng, Tiểu La tổng kết: " Em thấy, ấy chỉ trêu chọc thôi".

      ấy chỉ trêu chọc thôi.

      Câu này chỉ có mình Tiểu La .

      Tôn Linh Thục cũng Nghê Giản chẳng qua chỉ là trêu đùa thôi.

      Trình Hồng cũng , Nghê Giản ngu ngốc, biết mình muốn gì, tìm đến chỉ vì hờn dỗi.

      Háo Tử tuy mấy lần muốn lại thôi, nhưng đoán được Háo Tử muốn gì.

      Bọn họ đều nghĩ như vậy, đều nhìn Nghê Giản như vậy.

      Nhưng Lục Phồn biết, phải như thế. Ngay từ đầu, cho đến bây giờ đều phải như thế.

      Lục Phồn chỉ câu: " ấy phải như vậy", mà giải thích gì thêm.

      Nghê Giản để tâm đến hiểu lầm này, cũng thèm để ý.

      Lúc tan làm, Lục Phồn chở Nghê Giản dạo siêu thị. Nghê Giản bảo thím Dư cần phải đến vì có Lục Phồn, chuyện cơm nước do Lục Phồn đảm nhiệm nên bọn họ mua nguyên liệu về nấu ăn.

      Từ siêu thị ra, Lục Phồn cầm túi đồ đặt vào trong giỏ xe trước, hỏi Nghê Giản: " Có muốn mua gì nữa ?".

      Nghê Giản nhìn chiếc túi, hỏi lại: " Vẫn còn thiếu gì à?".

      “ Đồ ăn đủ rồi”. Lục Phồn nhìn , : “ Em muốn mua gì nữa ?”.

      “ Mua gì cơ?”. Nghê Giản hiểu.

      Lục Phồn trả lời: “ Tùy em, muốn mua gì cũng được”.

      Nghê Giản: “ À, em muốn mua gì cả”.

      “…”.

      Lục Phồn im lặng, dừng chút, thẳng: “ Hai hôm trước được phát tiền thưởng, Valentine lần trước …”.

      còn chưa dứt lời, Nghê Giản hiểu: “ Muốn tặng quà Valentine cho em à?”.

      Lục Phồn gật đầu.

      Nghê Giản quá mức bất ngờ, ngẩn người, vươn tay vỗ cái: “ Man show”.

      Lục Phồn hiểu.

      Nghê Giản cười: “ Muốn bổ sung quà Valentine ấy à, , loanh quanh vòng thế này mệt quá”.

      Lục Phồn: “ …”.

      Nghê Giản để ý đến , nghiêng đầu suy nghĩ.

      Mấy giây sau, : “ Xem phim, được ?”.

      Lục Phồn ngạc nhiên.

      Nghê Giản buông tay: “ Hay là chọn ? Em chưa từng trải qua nên có kinh nghiệm”.

      Lục Phồn: “ cũng chưa”.

      có gì hay để chọn.

      Hai người lại quán cơm gần đấy ăn bữa tối đơn giản rồi đến rạp chiếu phim.

      Lục Phồn mua vé, Nghê Giản xem có những bộ phim gì.

      mất thính giác nhiều năm nên rất ít khi đến rạp, từng ấy năm mới chỉ xem hai lần.

      Nhìn lúc, toàn là phim chưa xem.

      Lục Phồn hỏi: “ Em muốn xem gì?”.

      Nghê Giản nhìn hồi, phần lớn đều là những tên phim nghệ thuật nhàng, hình ảnh trẻ trung lãng mạn, chỉ có duy nhất bộ phim trinh thám kinh dị.

      Nghê Giản chỉ chỉ: “ Phim này , tên tệ”.

      Lục Phồn ngó cái: <<Hãy giết tôi>>

      ngẩn người, định hỏi có chắc chắn nhớ ra là họa sĩ vẽ manga liền kịp phản ứng. khác với các bình thường khác. Tên phim rất hợp với khẩu vị của .

      “ Được, xem cái này ”.

      Lục Phồn nắm tay vào cổng, qua khu bán đồ ăn vặt, bảo: “ Mua ít đồ uống và đồ ăn ”.

      Nghê Giản đáp: “ Em muốn uống, mua bỏng ngô được rồi”.

      Lục Phồn tới mua hai bịch bỏng ngô to.

      vào phòng số hai, tìm được vị trí, hai người ngồi xuống. Bộ phim đợi đủ người liền bắt đầu chiếu.

      Lục Phồn cầm bịch bọc ngô, Nghê Giản thò tay lấy hạt, ăn xong lại lấy hạt nữa. xem phim mất công hơn so với người khác, phải nhìn phụ đề mời có thể hiểu toàn bộ nội dung cốt truyện. Lúc cúi đầu lấy bỏng ngô, để vuột mất vài câu đối thoại.

      Lục Phồn để ý, cầm bỏng ngô đút vào miệng .

      Mới đầu Nghê Giản quen, ăn mấy hạt , sau quen rồi, an tâm hưởng thụ phục vụ của Lục Phồn, ăn cho đến khi chán thôi.

      Phim kinh dị trong nước phần lớn dựa vào mánh lới, <<Hãy giết tôi>> cũng như thế, quy tụ những tên tuổi lớn, đạo diễn có tiếng, nhưng nội dung rỗng tuếch, đầy sơ hở, Nghê Giản xem nửa liền đoán được kết cục nên chút hứng thú.

      quay đầu nhìn, ngược lại, Lục Phồn xem rất chăm chú. Trong ánh sáng lờ mờ, gò má nhô ra, rất tuấn. Thiệt tình Nghê Giản cảm thấy bộ phim này đẹp mắt bằng Lục Phồn.

      Lục Phồn xem, cảm nhận được cái nhìn của Nghê Giản, quay đầu hỏi : “ hay à?”.

      Nghê Giản cố gắng phán đoán lời , gật đầu.

      Lục Phồn định tiếp.

      Nghê Giản tiếp lời: “ xem phim, em xem ”.

      “…”

      Lục Phồn phản đối, cảm thấy bộ phim này xem cũng được, rất thu hút. Nhưng phẩm vị của Nghê Giản chắc chắn cao hơn , biết điều đó.

      Suy nghĩ lúc, thầm: “ Hay là… chúng ta đổi xem cái khác ”.

      cần”. Nghê Giản : “ xem hết phim này ”.

      Lục Phồn muốn xem phim mình, gạt sang bên. nắm tay , để đầu tựa lên vai . hơi nghiêng đầu, hôn môi dưới ánh đèn lờ mờ. Nghê Giản nhanh chóng mở cửa đón chào.

      Phía sau, xem ra quần chúng nên lời. Xem phim kinh dị mà thành ra như vậy… Quả là hiếm thấy.

      Bộ phim kết thúc, là 8h30’ Lục Phồn dắt Nghê Giản ra khỏi rạp. gửi xe máy cách đó xa.

      “ Chờ ở đây”. Lục Phồn bảo.

      “ Vâng”.

      Nghê Giản đứng ở cửa nhìn . Nửa phút sau, đột nhiên có hai bóng người lọt vào tầm mắt. Nghê Giản hơi ngẩn ra, về phía trước hai bước. Cách đó xa, đôi nam nữ trẻ tuổi về phía bãi xe. Nghê Giản cảm thấy dáng dấp trông rất quen. nhìn kỹ, phát hình như đó là Nghê San.

      Lúc này, Lục Phồn dắt xe tới.

      Nghê Giản chỉ vào hai bóng người kia: “ xem, kia có phải là Nghê San ?”.

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 43

      Dáng dấp của trẻ hoàn toàn giống với Nghê San, bên cạnh ta là người đàn ông thân hình cao ráo, hai người nắm tay nhau.

      Lục Phồn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Nghê Giản. Còn Nghê Giản nhìn người bên cạnh Nghê San.

      lạ gì người đàn ông đó vì lần trước gặp ta ở con hẻm gần nhà Nghê San. Nghê Giản : " Là con bé".

      Lục Phồn bảo: " Để gọi con bé". Nghê Giản: " Vô ích thôi, người ta hạnh phúc như kẻ , gọi về được chắc?".

      " Vậy phải làm sao bây giờ. Hơn 9 giờ rồi". Lục Phồn hỏi: " Chỉ sợ chú Nghê biết chuyện". Nghê Giản: " có cách để quản con bé đâu. Con bé nghe lời chúng ta".

      Trong lúc chuyện, hai người kia bước lên xe. Chiếc Porsche màu đen chạy qua, Nghê Giản liếc nhìn biển số. Lục Phồn rút điện thoại di động ra. Nghê Giản hỏi: " làm gì vậy?".

      Lục Phồn trả lời: " Có thể ta đưa Nghê San về nhà. với chú Nghê tiếng".

      Nghê Giản ngăn cản.

      Điện thoại kết nối, Lục Phồn kể tình hình, quả nhiên Nghê Chấn Bình biết, còn tưởng Nghê San học. Cúp điện thoại, Lục Phồn : " Chú Nghê biết rồi, để chú ấy quản lý con bé".

      " Ông có biết cũng vô ích vì ông phải là người tàn nhẫn. Ngày em còn bé ông cũng đối xử với em như vậy, phạm tội tày trời cũng nỡ trách mắng".

      Nghê Giản : " Nhưng hồi ấy em thông minh lắm, được cái học rất ngoan ngoãn". Còn Nghê San... Lần trước bị hù dọa như vậy, vẫn chưa rút ra bài học..

      Lục Phồn định tiếp, nhưng Nghê Giản xoa xoa mặt: " nhắc đến con bé nữa, chúng ta về thôi".

      +++

      Tháng này Lục Phồn được nghỉ dài, vừa chăm sóc Nghê Giản, vừa sửa xe kiếm tiền. Mấy ngày nay, Nghê Giản lại lần nữa lên kế hoạch làm việc.

      Hôm trước, quản lý gửi mail cho , đề cập hai chuyện.

      Chuyện thứ nhất coi như tin tốt, năm trước tại Liên hoan triển lãm Animation quốc tế, Nghê Giản có hai bộ trinh thám kinh dị được nhà xuất bản trong nước nhìn trúng, ký hợp đồng, tại được xuất bản, hai hôm tới đưa ra thị trường. Trong số đó có bộ được thỏa thuận ký kết đưa vào sản xuất thành phim chuyển thể trong tương lai gần.

      Ý của quản lý là nếu như Nghê Giản có ý định sống ở trong nước, muốn nhân cơ hội này mở rộng thị trường quốc nội, cần phải tích lũy danh tiếng, phối hợp tuyên truyền hậu kỳ.

      Trước kia, Nghê Giản suy xét đến những việc ấy. Nhưng giờ khác rồi, sống với Lục Phồn, có ý định chuyển đến nơi khác, những chuyện đó trở thành việc phải nghĩ.

      Chuyện thứ hai là tin dữ.

      Quyết định về nước phát triển. Điều này có nghĩa, Nghê Giản bị Steven thúc bản thảo điên cuồng. Nếu ta trở về, rất có thể bay từ Bắc Kinh đến giục hàng ngày.

      Nghê Giản đau đầu suy nghĩ, hy vọng Steven trở về muộn. Nhưng kết quả trái với ý muốn, mới được mấy hôm, Mai Ánh Thiên gửi mail, dặn chuẩn bị tiếp đón Steven.

      Nghê Giản tính toán ngày Steven tới đây, đúng là ngày nghỉ cuối cùng của Lục Phồn.

      +++

      Cơm tối Lục Phồn làm thịt kho tàu, Nghê Giản thèm ăn, bát thêm hai. Nghê Giản buông bát, Lục Phồn nhìn , bảo: " Em khám xem tay phải thế nào rồi?".

      Nghê Giản cúi đầu nhìn tay mình, làm như có gì quan trọng: " cần, sử dụng tay trái cũng được". thản nhiên trả lời, như thể tay phải vĩnh viễn hồi phục cũng sao.

      Lục Phồn chịu được kiểu thái độ này của , tự tới kiểm tra. xoa bóp từ cổ tay đến khuỷu tay , hỏi có cảm giác gì .

      Nghê Giản đáp: " Cảm thấy rất tốt". Lục Phồn chấp nhận đáp án qua quýt như vậy: " Rất tốt là sao?".

      " ngứa đau, rất thoải mái, phương pháp của tệ". Ý trêu đùa thoáng qua trong mắt Nghê Giản.

      Lục Phồn nhìn cảnh cáo, Nghê Giản ngước mắt lên, nghiêm túc: " Cảm giác rất bình thường, mặc dù sức còn yếu. Hồi phục chưa được bốn mươi ngày mà, đừng lo lắng".

      Lục Phồn buông tay áo ra, ngồi xuống cạnh . Nghê Giản nhìn : " Hình như có điều muốn ?". Lục Phồn gật đầu.

      " Vậy , làm gì mà nghiêm túc vậy?".

      Lục Phồn im lặng hai giây, trả lời: " Đài truyền hình làm chuyên đề về cố ở khu phát triển lần trước, họ muốn phỏng vấn, đội sắp xếp người , trong đó có ".

      " À".

      Lục Phồn nhìn . Nghê Giản nháy mắt: " Sau đó sao?". Lục Phồn mấp máy môi: " Là phóng viên Tôn phỏng vấn bọn ".

      Nghê Giản lại à tiếng: " Vậy rất tốt, là người quen". Thái dương Lục Phồn giật giật cái. Vẻ mặt Nghê Giản thản nhiên, hỏi: " muốn gì?".

      Lục Phồn nhìn , xác định tức giận, cân nhắc chút rồi : " Em hay nghĩ lung tung, nên phải trước với em". Nghê Giản nhướng mày: " em ăn dấm lung tung à?".

      Lục Phồn: " phải sao?". Nghê Giản nhìn , bỗng nhiên bật cười: " biết là được rồi, đừng ra ngoài trêu đùa làm loạn". Lục Phồn cau mày: " Em lại thế rồi".

      Nghê Giản tỏ ra hối cải mà còn cười, sau đó ghé sát người hôn . Lục Phồn bất lực, đành hé miệng, mặc bắt nạt. Đợi Nghê Giản náo loạn đủ rồi, Lục Phồn mới lên tiếng.

      " Vẫn còn chuyện".

      " Chuyện gì?". Nghê Giản chưa thỏa mãn liếm môi.

      " Có cơ hội được ra ngoài học tập huấn, đội đề cử , 20 này phải ".

      Nghê Giản: " đâu?".

      " Quảng Châu".

      " bao lâu?".

      " tháng".

      " À". Nghê Giản gật gật đầu: " Vậy ".

      Lục Phồn im lặng, Nghê Giản nhìn gương mặt có chút lo lắng: " Vừa hay tháng này em cũng bận nhiều việc, em còn lo có thời gian ở bên ".

      Lục Phồn ngẩn người, hỏi: " Phải chạy bản thảo à? Tay của em còn chưa bình phục mà".

      Nghê Giản trả lời: " phải chạy bản thảo, là việc tuyên truyền, có vài hoạt động cần em tham gia".

      Vẻ mặt Lục Phồn thoáng chốc thay đổi. " Em phải ... Mỹ à?".

      Ánh mắt có vẻ bối rối, tuy cố hết sức che giấu, nhưng Nghê Giản vẫn nhìn thấy được. nhớ tới chuyện lần trước. Mỹ tham gia kiện, đúng lúc thay đổi chỗ ở, di động bị mất, xa xôi ngàn dặm có tin tức, biến mất khỏi thế giới của . Về sau nghe Mai Ánh Thiên , đợi tháng.

      biết có phải nhớ đến chuyện này hay . Nghê Giản nắm chặt tay Lục Phồn: " Em Mỹ". Sắc mặt Lục Phồn thả lỏng. Nghê Giản cười cười: " Cho dù em có cũng nhanh trở về thôi".

      Lục Phồn im lặng.

      Nghê Giản ra sức nhéo ngón tay : " Em phải loại người bạc tình bạc nghĩa mà". Câu của khá kỳ quặc nhưng Lục Phồn có tâm trạng để quan tâm đến vấn đề này. hỏi: " Vậy em đâu, cho biết trước".

      " tại em chưa biết, cùng lắm là chạy đến Thượng Hải hoặc Bắc Kinh, xa lắm đâu".

      Lục Phồn gật đầu, hỏi nữa.

      Ngày hôm sau, Lục Phồn đến Đài truyền hình, còn Nghê Giản tìm Mai Ánh Thiên. Buổi tối, bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, sau đó tìm chỗ yên tĩnh sáng sủa để ngồi. là bạn học của Mai Ánh Thiên, sau khi tốt nghiệp vẫn ở Mỹ làm việc. Bây giờ quyết định về nước, có ảnh hưởng lớn đối với Nghê Giản.

      Nghê Giản chưa từng thông báo chuyện riêng của mình, cũng nhắc đến tồn tại của Lục Phồn. Đột nhiên nghe tin Nghê Giản kết hôn, Mai Ánh Thiên cả kinh phun rượu đầy mặt.

      "..."

      thể tin được việc này. " Trời ạ, Còn Daniel Tô sao? Mình cứ tưởng phải ta cậu lấy chồng cơ đấy". Vừa dứt lời, Mai Ánh Thiên liền gõ đầu cái: " Đầu óc cậu có bị thủng vậy?". Vẻ mặt mông lung: " Cho nên... Rốt cuộc là ai lợi hại như vậy, có thể thu phục được Jane đây?". Mai Ánh Thiên xoay con ngươi, nhìn về phía Nghê Giản.

      Lúc gần , Nghê Giản : " Sau này mình ở trong nước, mọi hoạt động bên ngoài đều cắt bớt ". Mai Ánh Thiên định hỏi thêm nhưng Nghê Giản vẫy tay rời .

      Ra tới cửa, Nghê Giản đụng phải người, Nghê Giản quay đầu nhìn, là trẻ. Ánh mắt Nghê Giản chuyển sang thanh niên bên cạnh ta.

      Nghê Giản lạ gì ta, ngay ở đây mấy hôm trước từng gặp , khi đó vẫn cùng Nghê San. trẻ kéo tay lên xe, Nghê Giản thu hồi tầm mắt.

      nhớ tới Nghê Chấn Bình. lâu rồi bọn họ gặp nhau. Nghê Giản nhìn giờ, còn nửa tiếng nữa Nghê Chấn Bình tan làm. vẫy chiếc taxi, đến công ty của ông.

      Nghê Chấn Bình ngờ Nghê Giản đến. Lúc thấy Nghê Giản đứng ở cổng, ông vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, nghĩ mình nhìn lầm.

      Từ xa, Nghê Giản nhìn thấy Nghê Chấn Bình tới. định gọi, ánh mắt liền bất động. trán Nghê Chấn Bình sưng cục, mặt còn có mấy vết tím xanh. Nghê Giản nhìn lại, hình như ông hơi cà nhắc.

      Nghê Giản cau mày đến. Nghê Chấn Bình gọi: " Tiểu Giản", hỏi sao lại tới đây. Nghê Giản trả lời, ánh mắt quét dưới vài lần nữa, xác định vết thương mặt ông.

      " Xảy ra chuyện gì vậy bố? Sao lại có mấy vết thương thế kia?". Sắc mặt Nghê Chấn Bình được tự nhiên, ánh mắt trốn tránh: " À, việc gì, chỉ là vết thương thôi".

      " Bố". Giọng điệu Nghê Giản lạnh băng: " Đây phải là vết thương , chúng ta bệnh viện thôi".

      " cần". Nghê Chấn Bình khoát tay: " Tiểu Giản, cần đâu, về nhà bôi thuốc là được rồi".

      Nghê Giản nghe lời, gọi chiếc xe, kiên quyết dẫn ông đến bệnh viện kiểm tra. Kiểm tra xong, gương mặt Nghê Giản sa sầm khiến người khác thấy sợ.

      " Ai làm vậy ạ?".

      Nghê Chấn Bình biết trả lời thế nào. Nghê Giản im lặng lúc, thấp giọng hỏi: " Bố, bố gặp phiền phức gì phải ?".

      " có, có phiền phức gì". Nghê Chấn Bình phủ nhận.

      Nghê Giản kiên nhẫn, nổi nóng: " Bố có coi con là con vậy? Chuyện lớn như thế còn muốn giấu con. Bố tưởng làm thế con yên tâm à?".

      " Tiểu Giản...". Nghê Chấn Bình phản bác được, thở dài, kể lại tình hình.

      Nghê Giản nghe xong câu, tay siết thành quyền. Nghê Chấn Bình còn thêm chuyện gì đó nhưng nghe lọt chữ. cắt ngang lời ông: " Con lấy thuốc".

      Lấy được thuốc, quay về ngay, đứng ở hành lang nhắn tin cho Mai Ánh Thiên.

      Sau khi đưa Nghê Chấn Bình về, Nghê Giản địa điểm cho Mai Ánh Thiên biết, ở đó có người chờ từ lâu.

      +++

      Trịnh Vũ mở cửa xe, Nghê San bước xuống. Trịnh Vũ vừa cúi đầu định hôn ta, đám người ở đâu đột nhiên xông ra, tóm lấy cổ áo ta lôi .

      Nghê San giật mình, kêu lên sợ hãi: " Trịnh Vũ".

      Trịnh Vũ bị mấy người đàn ông đánh sấp mặt xuống đất. Nghê San hoảng hốt, mấy giây sau mới kịp phản ứng, lớn tiếng hô: " Các người là ai, sao lại đánh người? Các người đừng đánh ấy nữa, đừng đánh nữa".

      Thấy đám người có phản ứng, ta hô to gọi tên Trịnh Vũ, sau đó hét hoáng lên: " Cứu với".

      Nghê Giản xuống xe, bước tới, lôi Nghê San sang bên.

      Nghê San quay lại.

      Nghê Giản tát phát nảy lửa lên mặt ta.

      ---------------------------

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 44

      Nghê San bị đánh đến ngây người, quên cả khóc, quên cả la hét. Nghê Giản chưa hả giận, ngay sau đó tới cho tiếp bạt tai nữa, sức lực cũng yếu nhiều.

      Nhưng gương mặt Nghê San đỏ ửng lên.

      Mẹ kiếp.

      Nghê Giản cầm cổ tay phải chửi câu. Cú đánh đầu tiên của hoàn toàn theo bản năng, có thời gian nghĩ xem nên phải điều chỉnh tay như thế nào, vả lại lực mạnh vượt quá dự đoán.

      Giờ đây, cánh tay của có lẽ bị gãy mất rồi.

      Bên kia, đám người vẫn chưa dừng tay, Trịnh Vũ ôm đầu, lăn lộn chửi thề mặt đất, nhưng có sức lực để chống trả.

      Nghê San kêu khóc, hét lên với Nghê Giản: " Chị bị điên à, tại sao lại đánh người? Chị dựa vào cái gì mà đánh người chứ?".

      ta xông tới định đánh Nghê Giản, hai người đàn ông đứng bên lập tức tiến lên khống chế ta. Nghê Giản nhìn chằm chằm Nghê San, lát sau mỉm cười: " Nếu phải sợ bố đau lòng, ngay bây giờ tao giết chết mày".

      đưa tay chỉ vào Trịnh Vũ: " Mày nghĩ thích mày à? Mày tưởng mày là bé Lọ Lem ư?". Nghê Giản cười hừ tiếng, bước đến bên cạnh Trịnh Vũ. Tay chân Trịnh Vũ bị đám đàn ông giữ chặt, thể động đậy. Nghê Giản khom người, lấy đầu gối ấn mạnh lên ngực Trịnh Vũ, Trịnh Vũ đau đớn kêu thành tiếng.

      Nghê Giản tóm cổ áo , xách đầu khỏi mặt đất. " Thoải mái ?".

      Nghê Giản nhìn khuôn mặt sưng tấy của , chậm rãi : " Mày dám động đến bố tao dù chỉ lần nữa thôi, tao giết chết mày".

      +++

      Lúc về nhà là hơn 9 giờ, cổ tay phải của Nghê Giản đau dữ dội, vốn hồi phục tốt, giờ lại bị gãy mất rồi. suy nghĩ xem có nên đến bệnh viện ngay , điện thoại bỗng rung. Nghê Giản lấy ra nhìn, là Lục Phồn gọi điện tới. Nghê Giản ấn tắt, định chuyển sang nhắn tin thấy có mấy tin chưa đọc, đều là của Lục Phồn gửi.

      nhắn tin xong, địa chỉ nhà trọ cho tài xế.

      Lúc xuống xe, nhìn thấy Lục Phồn.

      đứng dưới gốc cây ở cổng tiểu khu, trong ánh sáng lờ mờ, có đốm lửa sáng.

      đứng đó hút thuốc.

      Lúc thấy Nghê Giản, cánh tay cầm điếu thuốc của thoáng dừng lại, ngay sau đó bóp nát, xải bước tới.

      Nghê Giản đóng cửa xe, chiếc xe phóng .

      Lục Phồn đến bên cạnh .

      Nghê Giản cười cười: " đợi em à?".

      Lục Phồn gật đầu, dắt . Nghê Giản thở mạnh, theo về. Tay phải của hơi run run.

      Sau khi lên lầu, Lục Phồn lấy quần áo khăn mặt giúp , để vào trong nhà tắm. Nghê Giản ngồi ghế sofa, gương mặt hơi tái nhợt.

      " tắm trước ". nhàng : " Em nghỉ lát ".

      Lục Phồn lại gần, sờ mặt : " Mệt lắm à?".

      " Dạ?".

      Lục Phồn: " Sắc mặt em tốt lắm".

      " À". Nghê Giản trả lời: " chút thôi".

      Lục Phồn nhìn , mấp máy môi, khẽ giọng: " Hay là... Cùng nhau tắm?".

      Nghê Giản sửng sốt, mi mắt giương lên. Lục Phồn tỏ ra mấy tự nhiên: " Tắm rửa ngủ sớm chút".

      Nghê Giản nhìn bộ dạng tự nhiên của , rất muốn cười.

      " Giấu đầu hở đuôi". .

      Lục Phồn nhíu mày, im lặng. Nghê Giản bật cười. Nếu như là lúc khác, đề nghị như vậy, nhất định vui vẻ đồng ý. Nhưng giờ được. Tay của quá đau, cần nghỉ lát.

      Nghê Giản lắc đầu: " Hôm nay em muốn tắm".

      Lục Phồn ngạc nhiên, nhìn Nghê Giản chăm chú. cảm thấy hôm nay hơi lạ, giống mọi khi. thích trêu chọc , cũng rất thích phương diện kia. Theo như thói quen ngày trước của , nhất định nắm lấy cơ hội này để đùa giỡn trắng trợn.

      Nhưng hôm nay như vậy. những , mà còn từ chối. Trong lòng Lục Phồn cảm thấy đúng.

      Nghê Giản lại giục : " tắm nhanh lên".

      Lục Phồn gì, khẽ gật đầu, đứng dậy lấy quần áo.

      +++

      Lục Phồn tắm rửa xong, thấy Nghê Giản vẫn ngồi dựa ghế sofa, chưa thay quần áo, cũng bật tivi. Mắt nhắm hờ, sắc mặt có vẻ tệ hơn. Lục Phồn vừa sấy tóc vừa nhìn . lúc sau, vứt khăn mặt, đến ôm .

      Nghê Giản mở mắt, mỉm cười: " Xong rồi à?". Lục Phồn trả lời, nhìn , : " vào trong phòng ngủ, ở đây lạnh lắm".

      xong, ôm vào phòng. Vào phòng, Nghê Giản được đặt lên giường, Lục Phồn giúp cởi cúc áo khoác. Nghê Giản cắn môi, hỏi: " Sáng mai phải về đội, đúng ?"

      Lục Phồn ngước mắt lên: " Ừ". Nghê Giản nhìn môi , khẽ hỏi: " Khi nào ?".

      " Sáu giờ". cởi xong chiếc cúc cuối cùng.

      Đúng lúc này, nghe Nghê Giản : " Sớm quá, ngủ dậy lại đánh động đến em. Hay là bây giờ luôn ?".

      Động tác của Lục Phồn khựng lại, ngước mắt lên. Nghê Giản điềm tĩnh mỉm cười với . Tay phải của giấu trong áo khoác, lúc này thể cử động được nữa.

      thể cho biết tay lại bị gãy. Ngày nghỉ của kết thúc, phải về đơn vị, hơn nữa, còn phải Nghiễm Châu học tập, thích trở thành " nỗi lo" của .

      Nhưng cánh tay thực rất đau, Nghê Giản biết có thể chịu đựng trong bao lâu.

      Lục Phồn vẫn nhúc nhích, ngồi đó nhìn chằm chằm. Nghê Giản có phần nôn nóng, gắng nở nụ cười mặt: " Em muốn ngủ, tiễn được, đường cẩn thận nhé".

      Gương mặt Lục Phồn cứng đờ u ám. Đúng là hôm nay rất lạ. Dáng dấp của giống tức giận, vẫn cười với , giọng điệu cũng ôn hòa, giống với những lần giận dữ trước.

      Nhưng chắc chắn. biết đây có phải là biểu mất hứng mới của hay . Lục Phồn cẩn thận suy nghĩ xem hôm nay mình làm gì, có làm chuyện khiến khó chịu hay .

      Nhưng Nghê Giản thể chịu đựng nổi, trán bắt đầu đổ mồ hôi. nghi ngờ xương cổ tay bị đứt rời. Mặt Nghê Giản càng lúc càng trắng bệch. Rốt cuộc, Lục Phồn cũng phát ra bất thường.

      " Em sao vậy?". sờ đầu , thấm đầy mồ hôi, hơi lạnh.

      " sao". Nghê Giản né ra sau tránh: " Em rất mệt, về ".

      Lục Phồn sao có thể được. " Xảy ra chuyện gì vậy? Em khó chịu ở đâu à?". nắm vai , cho trốn.

      Nghê Giản đau đến ngừng thở, biết thể gạt được nữa. nhắm mắt lại.

      " Lục Phồn, hình như tay em bị đứt rồi".

      +++

      Thang máy dưới lầu chưa lên, Lục Phồn sợ lâu, đợi nữa, cõng Nghê Giản cầu thang bộ. Nghê Giản nằm lưng , : " Chân em gãy, để em tự ".

      Lục Phồn để ý đến , vội vàng xuống lầu. Dù sao cũng là chuyên viên được huấn luyện, tốc độ của người bình thường thể so sánh được, chả mấy chốc xuống tầng dưới. Cũng may Nghê Giản ở khu khá đẹp, nhiều taxi, bắt xe tốn nhiều công sức.

      Đến bệnh viện, Lục Phồn ôm thẳng Nghê Giản vào phòng cấp cứu. Chụp xong X - quang, nhanh chóng có kết quả: cổ tay bị trật khớp, đứt gân, tổn thương thần kinh nghiêm trọng. Tình trạng này cần phải tiến hành phẫu thuật.

      Nghê Giản từ phòng phẫu thuật ra, thuốc gây tê vẫn chưa hết, đầu óc tỉnh táo, ngủ li bì.

      Lúc tỉnh dậy quá nửa đêm. Tay phải của được kẹp thanh nẹp. Có bàn tay nhàng vuốt trán , lòng bàn tay thô ráp, nhưng động tác hết sức ôn nhu.

      Nghê Giản mở mắt. " Lục Phồn". gọi .

      " đây".

      Nghê Giản cười với , hỏi: " Mấy giờ rồi?".

      " Còn sớm, chưa đến ba giờ".

      Nghê Giản khẽ thở hắt ra.

      Mới có ba giờ.

      " lên ngủ ".

      " cần, em ngủ tiếp ".

      Nghê Giản kiên quyết: " lên ".

      Lục Phồn cởi áo khoác và giày, chui vào trong chăn.

      Nghê Giản nghiêng người, vùi đầu vào hõm vai . Lục Phồn cũng nghiêng người, nắm tay . Nghê Giản nhắc: " nhắm mắt lại, ngủ ".

      Lục Phồn nhắm mắt, nhìn , khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt . " Có đau ?".

      Nghê Giản lắc đầu: " Thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng".

      Lục Phồn im lặng, hỏi nữa. biết, .

      Hơn năm giờ, trời hửng sáng. Lục Phồn mở mắt, nhìn người trong lòng. nhắm mắt, hơi thở đều đều, gương mặt trắng nõn mấy hồng hào, cánh môi hồng cũng hơi nhợt nhạt.

      Lục Phồn nhìn lúc, ghé sát, chạm vào chóp mũi .

      Nghê Giản bỗng nhiên mở mắt ra. nhìn , ánh mắt hết sức dịu dàng.

      Lục Phồn hơi ngẩn người.

      Nghê Giản hỏi: " ngủ được ?".

      Lục Phồn đáp: " Rất ngon".

      Nghê Giản nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại: " có cần phải ?".

      Lục Phồn trả lời, chỉ nhìn .

      Nghê Giản cười cười: " Em nhắn cho thím Dư rồi, bảo thím tới chăm em".

      xong, thấy ánh mắt bất động, định tiếp, Lục Phồn đột nhiên sát lại, tay ôm lấy bả vai , đầu áp vào cổ .

      Miệng Nghê Giản mở ra xong khép lại.

      Giờ phút này, thế giới yên tĩnh và nhàn tản.

      Nửa phút sau, Lục Phồn thối lui, ngẩng đầu lên.

      " Hai năm". : " Nghê Giản, em cho hai năm".

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 45

      Người của đội phòng cháy chữa cháy sau khi được phỏng vấn liền rời , nhà biên kịch và đạo diễn thảo luận thêm, Tôn Linh Thục chạy tin ở trung đội đường Trạm Giang tương đối nhiều nên khá thân thuộc với đội, việc quay phim bổ sung được giao cho ta.

      Mấy hôm sau, Tôn Linh Thục và quay phim chạy đến đó chuyến, quay bổ sung xong trời tối. Đội Lục Phồn vẫn chưa về, nghe nhà hàng bên viện Ngô Đồng xảy ra nổ khí ga. Tôn Linh Thục vốn định chờ lúc, nhưng bị quay phim Tiểu Ca giục suốt nên đành quay trở về.

      Trong phòng ăn vẫn thừa chút ít đồ ăn, nhìn có cảm giác ngon miệng nhưng Tôn Linh Thục vẫn ăn ít để lót dạ.

      Ngày trước, ta rất kén ăn, đồ ăn ngon thà nhịn đói chứ nhất định nuốt. Sau khi quen biết Lục Phồn, tật xấu này mới dần dần thay đổi.

      Tôn Linh Thục nhớ tới quãng thời gian đó, đồ ăn trong miệng càng có mùi vị.

      Ngày ấy, quan tâm đến ta như vậy.

      Nhưng giờ đây... Bọn họ sớm như những kẻ qua đường.

      Nghĩ đến đây, Tôn Linh Thục tránh khỏi nghĩ đến người phụ nữ.

      Nghê Giản.

      Tôn Linh Thục hạ giọng nhắc lại lần nữa, bàn tay cầm đũa bỗng siết chặt. ta tự hỏi, vì sao ấy còn chưa ? Cảm xúc mới lạ giữa người với người chỉ qua ba tháng là thay đổi.

      Nhưng lần này, có vẻ như hơi lâu.

      Sao Nghê Giản có thể kiên nhẫn đến thế?

      Chỉ có khả năng, Lục Phồn có năng lực.

      Tôn Linh Thục lắc đầu cười khổ. đương nhiên là có khả năng rồi. Nếu , với điều kiện của , mặc dù sau này có đỡ hơn chút, ta cũng cân nhắc qua lại với .

      Theo quan điểm thông thường, Lục Phồn quả là người đàn ông hết sức bình thường, tiền, thế, bằng cấp. Sống cùng là chuyện chỉ có trong phim thần tượng.

      Nhưng người sức mạnh hết sức kỳ lạ. Sức mạnh này từng thu hút Tôn Linh Thục. ta đến gần , rồi lại rời xa . Lúc trở lại, sức mạnh đó vẫn còn. Thế nhưng có thêm Nghê Giản.

      Tôn Linh Thục gẩy miếng bắp cải trong đĩa, muốn ăn nữa. Đúng lúc, sau lưng có người gọi ta.

      Tôn Linh Thục quay đầu, Thẩm Nguyệt cầm theo chiếc túi chạy tới, ngồi xuống trước mặt ta, rút xấp đồ trong túi ra đặt lên bàn.

      " Chị Tôn, mau nhìn ". Trong giọng của Thẩm Nguyệt thấp thoáng lộ vẻ hưng phấn: " Em đặc biệt chạy đến để đưa cho chị xem".

      Tôn Linh Thục nhìn ta, cúi đầu mở tập tài liệu bàn, sắc mặt thay đổi. Thẩm Nguyệt cười híp mắt: " Thế nào, ngạc nhiên chưa? Janeni là người điếc đấy".

      Tôn Linh Thục trả lời, vẻ mặt hoảng hốt lật đến trang cuối cùng mới ngẩng lên: " Ở đâu ra vậy?".

      " Tiêu Tiêu chuyển về. Đây là bản đầy đủ nhất, bản điều tra lần trước của chúng ta còn thiếu nhiều lắm".

      Thẩm Nguyệt cúi đầu ghé tai, thần thần bí bí: " cho chị biết, có nhân vật lớn điều tra ta. Tất cả những thứ này đều là của bọn họ ở đầu bên kia đào lên. chỉ bọn Tiêu Tiêu nhận được, mà tất cả các phóng viên giải trí đều có".

      Tôn Linh Thục nhíu mày: " Nhân vật lớn nào vậy?".

      Thẩm Nguyệt lắc đầu: " tiết lộ được".

      xong, ta chỉ vào từng tập tài liệu đưa cho Tôn Linh Thục xem: " Chị xem, nghệ sĩ piano Daniel cũng bị dính vào, còn nữa, mẹ của ta là tiểu tam đấy, bố dượng ta chính là Tiêu Kính, người có tên trong danh sách Forbes Rich. ngờ lại lợi hại như vậy".

      Thẩm Nguyệt ngừng, đột nhiên " à " tiếng, nhận ra thanh quá lớn lại lập tức hạ giọng, với Tôn Linh Thục: " Tin hấp dẫn cuối cùng, ta kết hôn, với người đàn ông đấy. Ây dà, chẳng phải Mai Ánh Thiên là bạn của ta sao? Mối quan hệ này quả là loạn mất rồi...".

      Tôn Linh Thục vẫn bình luận, ta xem tài liệu từ đầu đến cuối thêm lần nữa. Theo như lời Thẩm Nguyệt, nội dung bên trong hoàn toàn chính xác, khai thác rất sâu. Thậm chí cả phần cuối cùng kia, Lục Phồn cũng bị đào bới sạch .

      số việc, ta biết.

      Tôn Linh Thục nhìn hồi lâu, hơi ủ rũ hỏi Thẩm Nguyệt: " Cái này bao giờ phát?".

      " Giờ chưa phát đâu, khoảng hai tuần nữa".

      Thẩm Nguyệt : " Bộ phim điện ảnh hôm trước công chiếu, diễn viên chuyên Mai Ánh Thiên bỗng nhiên nổi tiếng, cứ theo đà này, độ phổ biến của ấy càng ngày càng tăng, hơn nữa "Chạy trốn" phải là phim bình thường, mà được cải biên từ truyện tranh của Nghê Giản, em đoán đối phương muốn chờ đến lúc đó mới tung chiêu, để chủ đề này trở thành trọng tâm".

      Tôn Linh Thục nhíu mày: " Trong nước, danh tiếng của ta vốn nổi, về nước lại chưa được bao lâu. Vậy là ai có thể sắp xếp giúp ta?".

      " Ai biết được?".

      Thẩm Nguyệt mấy quan tâm, tỏ ra hờ hững: " Người trong thế giới thượng lưu, tiểu dân như chúng ta làm sao hiểu được, chỉ cần ngồi chờ bọn họ cởi bỏ nút thắt là xong".

      +++

      Sau bữa cơm chiều, Nghê Giản nhận được email.

      Là người đại diện của Nghê Giản, gửi email báo cho biết hành trình sắp tới. Nghê Giản liếc nhìn, khẽ thở hắt ra.

      Thứ hai Thượng Hải tham gia buổi giao lưu với người sách. Sau đó, thứ sáu tham gia buổi lễ ra mắt " Chạy Trốn" với giới truyền thông.

      Chỉ cần chưa ký hợp đồng là tốt rồi.

      Kể từ mười hôm trước đánh Nghê San cho đến bây giờ, tay phải của như vật trang trí, bản vẽ vẫn ngâm dấm để đấy chứ đừng đến việc ký hợp đồng.

      Trước khi ngủ, Lục Phồn nhắn tin đến, giống như mọi lần, hỏi tình hình tay của trước. Nghê Giản nhắn lại bảo: Tốt hơn so với ngày hôm qua.

      Lục Phồn dặn phải cẩn thận, đừng để té ngã đụng vào đâu. Nghê Giản nhìn chuỗi ký tự, cười cười, ấn hai chữ: Đường Tăng. Vài giây sau, Lục Phồn hồi bằng ba dấu chấm hỏi (???)

      hiểu nghĩa của từ lóng này.

      Nếu như ngay lúc này đứng ở trước mặt, nhất định mở to đôi mắt đen kịt nhìn . Sau đó, vỗ vỗ mặt , chế giễu vài câu, trêu chọc chút. Nghê Giản nghĩ vậy, mình cười sằng sặc với chiếc điện thoại.

      Bên kia, Lục Phồn đợi mãi thấy hồi , trong lòng bất an, lại nhắn thêm tin: chuyện .

      Nghê Giản trả lời. gần như tưởng tượng ra bộ dạng cau mày nhấn điện thoại của .

      Lục Phồn ngồi cầu thang, lập tức bật dậy, nôn nóng khó hiểu, nhắn tin lần nữa: " Em ...". Chữ " " chưa bật ra, điện thoại bỗng rung cái.

      Có điện thoại gọi đến. màn hình thông báo người gọi tới là Nghê Giản. Trái tim Lục Phồn đập loạn, nhanh chóng kết nối điện thoại.

      Giọng Nghê Giản truyền vào ống nghe.

      " Lục Phồn".

      Lục Phồn giật mình. Đây là lần đầu tiên nghe tiếng qua điện thoại, khác hẳn với lúc đứng trước mặt chuyện. vô thức mở miệng gọi tên , gọi xong mới nhớ ra. nghe được.

      nghe được, nhưng vẫn gọi cho .

      " Lục Phồn". Nghê Giản gọi lần nữa, sau đó ở đầu bên kia bật cười thành tiếng, hỏi: " nghe thấy tiếng em chưa?".

      Lục Phồn ổn định tâm trạng, cũng cười theo: " Ừ". Đầu kia, Nghê Giản tiếp tục chuyện:

      " Em biết nghe, tay của em sao đâu, đừng lo lắng quá. Để thuận tiện, em thường xuyên gọi điện cho nghe".

      Em thường xuyên gọi điện cho nghe.

      Bàn tay phải buông bên người Lục Phồn dần dần xiết chặt. Nếu như nghe thấy thanh sẵn lòng gọi điện cho . Nếu như vẫn luôn sống trong thế giới yên tĩnh lạnh lùng sẵn lòng chuyện điện thoại...

      Lục Phồn nhắm mắt lại, dựa vào tường... Trong ống nghe, giọng Nghê Giản bình thản tựa như thanh của tự nhiên. : " Nếu như thấy bất tiện cúp điện thoại , em biết mà".

      Lục Phồn vội vã nhếch môi.Nếu đứng ở trước mặt, ôm . nhất định kìm được mà ôm .

      Nghê Giản kể vài chuyện của mình, sau đó bảo: " Em xong rồi, cúp máy , ngủ sớm chút".

      " Ừ". Đợi đầu bên kia vang lên thanh tút tút ngắn ngủn, mới đưa điện thoại ra khỏi tai.

      Ánh mắt của từ cửa sổ hành lang hẹp nhìn ra bên ngoài, đêm tối khôn cùng.

      ở ngoài cách xa ngàn dặm.

      Đứng lặng lẽ lúc, Lục Phồn lấy bao thuốc ra, ngồi bậc thang rút điếu.

      nhớ tới ngày hôm ấy ở bệnh viện.

      xin hai năm nữa.

      cho cả đời.

      nhả ngụm khói, mỉm cười.

      lát sau, nhớ tới điều gì, lấy di động ra nhấn vào tệp ảnh.

      Tệp đầu tiên, chỉ có ba tấm hình, hai tấm phong cảnh, tấm chụp người.

      chạm tay lên gương mặt người đó -----

      Ngọn núi xanh tươi, ngồi vách đá, mái tóc đen nhánh tươi sáng.

      Lục Phồn nhìn rất lâu.

      Cuối cùng, đưa điện thoại lên môi, đặt nụ hôn lên màn hình.

      --------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :