1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 36

      Lục Phồn ở trong nhà vệ sinh lâu hơn ngày thường. ngồi nắp bồn cầu hút xong hai điếu thuốc rồi mới tắm.

      biết có phải do lây tính nóng giận vô vớ của Nghê Giản hay , mà trong lòng Lục Phồn cũng có chút bực bội.

      Nghê Giản nóng tính thô bạo như thế nào, Lục Phồn từng lĩnh giáo.

      Nghê Giản trả miếng như thế nào, cũng biết.

      Lúc vừa tới tìm , còn ác liệt hơn bây giờ nhiều, nghe lời, đối chọi, bất cần đời, có chuyện gì cũng trêu chọc . thấy hơi phiền phức nhưng kiềm chế được mà ngã nhào vào.

      Tính cách của là như vậy, Lục Phồn cảm thấy chán ghét, cũng muốn phải thay đổi. Thậm chí, còn để tâm vì cuối cùng dành trái tim cho .

      Hôm giao thừa, trước khi bắt tàu đuổi theo, Tôn Linh Thục tới tìm , với rằng Nghê Giản chỉ đùa bỡn mà thôi. Lục Phồn nghe Tôn Linh Thục hết liền bỏ .

      Trong mối quan hệ này, bịt tai bịt mồm, trở nên mù quáng. Mấy ngày nay, Nghê Giản đối xử rất tốt với , quan tâm đến . tưởng rằng, bọn họ còn khác biệt.

      Nhưng hình như sai rồi. Người con Nghê Giản này, chưa từng hiểu giây.

      +++

      Lục Phồn tắm xong ra, Nghê Giản nằm giường. Hai chiếc vé đặt tủ đầu giường. Lục Phồn xốc góc chăn lên, nằm xuống bên cạnh. Giường rất rộng, giữa bọn họ để lộ ít khe hở.

      Lục Phồn nhấn tắt đèn đầu giường. Trong bóng tối, hai người nằm yên lặng, đều ngủ, câu.

      biết qua bao lâu, Nghê Giản đưa tay sang, nắm tay Lục Phồn trong chăn. Lục Phồn phản ứng. Nghê Giản nghiêng người sấn lại gần, chui đầu vào trong chăn. Hai tay quấn lấy đôi bàn tay to rộng của , nhàng kéo qua.

      Trong chiếc chăn đen kịt, môi hôn lên mu bàn tay . Lục Phồn mấp máy môi, kéo căng cơ thể bất động. Nghê Giản buông lỏng tay ra, chuyển động trong chăn.

      Vài giây sau đó, thắt lưng Lục Phồn có thêm hai cánh tay. kịp ấn chặt, chiếc quần bị lột bỏ. Lục Phồn nén được cơn tức, bắt lấy tay .

      Nhưng vô dụng.

      quyết tâm nịnh nọt , lấy lòng . ngăn được.

      Miệng mềm mại ướt át, quá nóng nhưng thiêu đốt .

      ràng, đây là lần thứ hai làm chuyện này, nhưng dường như đột nhiên nắm giữ cẩn thận hơn, khẽ liếm láp, hôn chậm rãi, thi thoảng gặm cắn, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.

      Quả là muốn giết người.

      Đôi mày đen kịt của Lục Phồn cau tít, trong cổ họng phát ra những thanh khàn khàn khó chịu.

      Làm cho đến khi ra, Nghê Giản mới dừng lại. Chuyện này mệt mỏi quá . Nghê Giản nằm thở bên đùi Lục Phồn, gò má dán lên da , trao đổi nhiệt độ của nhau. Mồ hôi người dấp dính khó chịu. Ý thức Lục Phồn dần tỉnh táo, nhấc tay Nghê Giản, để đầu lộ khỏi chăn.

      Hơi thở của Nghê Giản từ từ ổn định. Trong bóng đêm, mở to đôi mắt, nhìn thứ gì. Nhưng giờ phút này, nhìn .

      Lục Phồn có vấn đề, vấn đề là ở .

      kẻ khốn kiếp.

      +++

      Suốt đêm Nghê Giản ngủ yên giấc, lúc mê lúc tỉnh. phải giấc mơ tốt đẹp, từng gương mặt lần lượt xuất trong giấc mơ, gọi ra tên của bọn họ, nhưng có thể nhìn thấy biểu gương mặt bọn họ. Hoặc xem thường, hoặc chán ghét. Cuối cùng, tất cả đều hợp lại thành dáng người.

      lâu rồi mơ tới người đó. Cuối giấc mơ, thấy gương mặt người kia, nhìn thấy Lục Phồn. cau mày bảo cút .

      Nghê Giản bừng tỉnh, toàn thân lạnh như băng, người đổ đầy mồ hôi.

      Đèn bật, trong phòng sáng trưng, dưới ánh đèn, gương mặt Lục Phồn ghé sát.

      “ Sao vậy?’. tự tay lau mồ hôi mặt .

      Con ngươi Nghê Giản vẫn chuyển động, đặt cố định mặt .

      Lục Phồn: “ Gặp ác mộng à?”.

      Nghê Giản trả lời, tay rút khỏi chăn, che lên mu bàn tay của . nhắm mắt lại, cọ mặt vào tay , dáng dấp nhu thuận hiếm thấy.

      Lục Phồn nhúc nhích.

      Vài giây sau, Nghê Giản mới mở mắt, : “ hôn em, được ?”.

      Lục Phồn khẽ giật mình, lát sau cúi đầu đặt nụ hôn lên chiếc trán bóng mịn của .

      Nghê Giản thỏa mãn, khẽ thở phào, nhắm mắt.

      Lục Phồn nhìn , ánh mắt hơi hấp háy.

      +++

      Lúc rời giường, ai nhắc đến chuyện vui tối qua. Bọn họ rửa mặt, ăn cơm như bình thường. Buổi sáng ra ngoài, làm ổ trong khách sạn xem tivi. Xế chiều Viên Minh Viên chơi chuyến, cơm nước xong xuôi cùng nhau đến Nhà hát Quốc

      gia.

      Trong nghệ thuật biểu diễn Trung Quốc, “Đèn Trời” hề cần nhạc đệm, đoàn nghệ thuật trực tiếp đưa dàn nhạc của mình đến nơi biểu diễn, do người chỉ huy dẫn dắt, mời bạn thân của mình Daniel Su đảm nhiệm nhạc phổ piano.

      kết hợp mạnh mẽ và bắt mắt như vậy nên rạp hát chật ních người.

      Lục Phồn dễ mua được hai chiếc vé VIP, phải tìm đến đám chợ đen.

      Vị trí của bọn họ gần sân khấu, tiện cho Nghê Giản quan sát.

      Diễn xuất quả thực rất đặc sắc. Đến lúc chào cảm ơn, khán giả dâng cao nhiệt tình, diễn viên cũng hết sức phấn khởi, liên tiếp cảm ơn vài ba lượt mới hạ màn.

      Nhưng Nghê Giản dường như xem vở diễn, ánh mắt của chỉ đặt lên người.

      Người đó mặc chiếc áo bành tô màu đen, ngồi im lặng sân khấu, ngón tay khiêu vũ những phím đàn đen trắng.

      hơn bốn năm.

      rời xa cuộc đời ta bốn năm. Từ mười tám tuổi đến hai mươi hai tuổi. nhớ bao nhiêu lần ngồi dưới khán đài lờ mờ như vậy, nhìn ta tỏa sáng sân khấu. bất chấp mưa gió chạy khắp Châu Âu, đuổi theo ta từ quốc gia này đến quốc gia khác, xem toàn bộ các buổi biểu diễn. vĩnh viễn nghe được tiếng đàn của ta, nhưng chưa từng bỏ cuộc.

      Sau bốn năm, gặp lại ta lần nữa, trông thấy chính mình những năm đó, vừa khủng khiếp vừa buồn cười.

      Daniel Su, Tô Khâm.

      Nghê Giản im lặng nhắm mắt mấy lần.

      cực kỳ bình tĩnh.

      Trái tim hề nhảy nhót vì ta.

      chắc chắn.

      Sau khi tan cuộc, Nghê Giản và Lục Phồn ra ngoài bằng cửa Bắc.

      Lúc qua sân nghỉ, Lục Phồn bỗng nhiên dừng bước.

      Nghê Giản hỏi: “ Sao vậy?”.

      “ Có người gọi em”.

      Nghê Giản theo tầm mắt nhìn ra phía sau . người đàn ông chạy tới, hai mắt tỏa sáng: “ Jane, đúng là rồi”.

      Nghê Giản lên tiếng, người đàn ông dừng hưng phấn, tiếp tục : “ Tôi còn tưởng bị hoa mắt cơ đấy. Đúng là . Trời ạ, tôi mới ở Châu Phi có mấy năm, đẹp lên nhiều. Tôi bảo tên Tô Khâm kia biết nhìn hàng gì mà. À, đúng rồi, cậu ấy có biết đến đây ?”.

      Câu hỏi thốt ra, đợi Nghê Giản trả lời, lại như nhớ tới chuyện gì, ta vội vàng : “ À, tôi nghe … tin tốt nên biết. Cậu ta ly hôn rồi.. tại cậu ta độc thân, vẫn còn cơ hội đấy, từng từ bỏ nhé”.

      Nghê Giản hơi ngơ ngác, nhanh chóng trở nên ngây ngẩn.

      ra, bỏ , ta kết hôn, rồi lại ly hôn.

      Nhưng, những chuyện ấy có liên quan gì tới chứ?

      Nghê Giản hơi buồn cười.

      Thấy có biểu lộ gì, người đàn ông ngẩn người bất ngờ, có chút hoài nghi: “ Cái này… là Nghê Giản đúng ?”.

      Nghê Giản bật cười, trả lời hờ hững: “ lâu gặp”.

      ta cười rộ lên: “ Tôi nhận sai mà. Đúng rồi, hai hôm nữa chúng tôi có cuộc tụ tập nho ”. ta móc danh thiếp đưa cho Nghê Giản: “ Đây là số điện thoại của tôi. tới báo cho tôi biết, tôi sắp xếp, chắc chắn phải để gặp Tô Khâm, lần này đảm bảo xảy ra cố”.

      Vừa dứt lời, đằng trước có người gọi, ta liền nhét tấm danh thiếp vào tay Nghê Giản, kịp hàn huyên, vội vàng cáo từ.

      Nghê Giản rủ mắt xuống nhìn, lúc ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Lục Phồn.

      nhìn thẳng vào , chờ mở miệng.

      Nhưng Lục Phồn hỏi.

      Nghê Giản hít hơi, bảo: “ thôi”.

      Đêm nay, Lục Phồn trầm mặc khác thường, Nghê Giản trong lúc vô tình quay đầu, phát như có như nhìn .

      Mấy lần định mở miệng, muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

      Đây chính là chuyện tồi tệ của , giải quyết chưa xong nên muốn với .

      Đợi ngày nữa . Đợi tự tay đặt dấu chấm hết, rồi cho biết, trong trái tim sạch bong, tất cả chỉ còn lại vị trí của mà thôi.

      Trước khi gần ngủ, Lục Phồn ngồi giường xem tivi, Nghê Giản kéo chiếc hộp ra tìm kiếm.

      Chiếc hộp này theo hơn mười năm. Bên trong hộp có gói da, Nghê Giản hề mở nửa năm nay. kéo khóa, lôi chiếc túi màu đen thấm nước ra, trong túi có hộp gấm. Nghê Giản bỏ hộp gấm vào trong túi xách, đặt chiếc hộp lại như cũ.

      Ngày hôm sau là mùng bốn, buổi sáng, Nghê Giản nhận được tin nhắn của Trình Hồng, Tiêu lão phu nhân bị ngã, bảo về nhà hỏi thăm, trả lời xế chiều đến.

      Lúc ăn cơm trưa, Nghê Giản hỏi Lục Phồn khi nào làm. Lục Phồn mùng tám tháng giêng.

      Nghê Giản hơi ngạc nhiên: “ Lần này nghỉ dài thế”.

      Lục Phồn đáp: “ Biết muốn đến Bắc Kinh, đội trưởng điều động thêm cho ba ngày”.

      Nghê Giản a tiếng, gật đầu: “ Đội trưởng đối với rất tốt”. dừng lại, nhớ ra: “ Vậy phải đặt vé trước ”.

      Lục Phồn: “ Để mua”.

      Nghê Giản thoáng ngừng, gật đầu: “ Được, để mua”.

      “ Mua ngày đó hay thế nào?”.

      “ Tùy ”.

      Ánh mắt Lục Phồn thâm trầm nhìn cái.

      Nghê Giản chú ý, ném chìa khóa xe cho : “ Buổi tối em ở đây, nhàn rỗi có chuyện gì chơi mình ”.

      +++

      Buổi tối, Nghê Giản ra khỏi Tiêu gia, nhắn tin, hỏi có thời gian gặp mặt , khéo phải Thượng Hải, mai mới có thể trở về.

      Nghê Giản quay lại khách sạn, Lục Phồn ở đó. Nghê Giản ném túi xách lên bàn, bước vào nhà vệ sinh.

      Qua mấy phút, chiếc điện thoại trong túi xách của Nghê Giản phát ra thanh.

      Lục Phồn đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc túi màu trắng.

      Tiếng chuông tắt. Nhưng vẫn nhìn.

      Tiếng nước trong nhà tắm chưa dứt.

      Hai phút sau, Lục Phồn đứng dậy, đến bên bàn, lôi điện thoại trong túi của Nghê Giản ra.

      Có hai thư đến chưa đọc. Lục Phồn mở xem, chỉ thấy giao diện xuất thông báo nhanh. Đó là nội dung của tin nhắn thứ hai, gồm sáu chữ -

      Chắc chắn, Tô Khâm đến.

      Lục Phồn đứng lúc, đặt di động xuống xong thu tay, trong lúc vô tình gạt phải chiếc dây đeo. Chiếc túi rơi xuống đất, chiếc hộp trong túi lăn ra. Lục Phồn cúi người nhặt, vừa nhấc nắp lên, tay liền khựng lại.

      nhìn thấy bức ảnh, đen trắng, là chân dung người đàn ông.

      Dưới tấm ảnh, có hai chữ đâm vào trong mắt –

      MY LOVE.

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 37

      Nghê Giản sấy khô tóc mới ra khỏi nhà tắm. Trước khi ngủ, nhìn điện thoại, trả lời tin nhắn, hỏi ta địa chỉ. Lục Phồn nằm trong chăn. Nghê Giản hơi ngạc nhiên vì thấy ngủ sớm.

      vén chăn lên ngồi vào ổ, hỏi: “ Hôm nay chơi mệt lắm à?”. Lục Phồn trả lời, cũng mở mắt.

      Nghê Giản nằm úp sấp lên người , ghé sát mặt: “ Ngủ gì chứ”. xong, vươn tay nhéo mặt .

      Tay bỗng bị bắt lấy. Lục Phồn mở mắt ra.

      “ Em …”.

      Giọng đứt quãng, miệng Nghê Giản há to. Lục Phồn nhìn . Ánh mắt của khiến giật mình. nhắm mắt lại, cánh môi hơi ngập ngừng: “ muốn ngủ”.

      Nghê Giản im lặng nhìn hồi lâu, phản ứng chậm ồ lên tiếng, đờ người rời khỏi .

      Đêm nay, Nghê Giản rất biết điều, làm loạn. có cảm giác hình như Lục Phồn mệt , nằm đó động đậy. sợ đánh thức , suốt đêm dám cựa quậy, quá nửa đêm mới ngủ, nhưng mới sáng tỉnh giấc.

      quay sang nhìn, Lục Phồn vẫn ngủ. Nghê Giản tay chân rời giường, nhìn điện thoại, mới 6h01’.

      đứng bên bàn lúc, thay đổi ý định. muốn đợi đến giữa trưa, bây giờ mang những thứ kia trả, trở về vẫn có thể ở cùng với Lục Phồn cả ngày.

      Nghê Giản thay quần áo, vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi xong xuôi, cầm túi xách ra cửa đổi giày.

      Trước khi ra cửa, Nghê Giản vô tình nhìn lướt qua giường, đứng nắm chặt tay nắm cửa lúc.

      Lục Phồn tỉnh. ngồi giường nhìn .

      Nghê Giản nhíu mày, hơi ngạc nhiên: “ ngủ ngon à?”. Sao qua đêm, dáng dấp của nhìn tiều tụy hơn ngày hôm qua, ánh mắt hình như còn có cả tơ máu?

      Lục Phồn lên tiếng.

      Nghê Giản : “ Giờ còn sớm, em ra ngoài gặp bạn, ngủ tiếp ”.

      Lục Phồn đáp lời, im lặng nhìn , chầm chậm hỏi: “ thể à?’.

      Nghê Giản khẽ giật mình, đáp: “ Phải ”.

      Lục Phồn mím chặt môi. Hai giây sau, gật đầu.

      Lúc Nghê Giản quay , thấy môi Lục Phồn giật giật.

      gọi tên .

      Nghê Giản nhìn .

      Lục Phồn bảo: “ Đừng lái xe, ngồi taxi ”.

      +++

      Nghê Giản ra cửa, gửi hai tin liên tiếp, cuối cùng đầu bên kia cũng có hồi . Nghê Giản theo lời dặn của Lục Phồn, lái xe, xuống lầu bắt taxi.

      Nghê Giản taxi mất hơn 1 tiếng mới đến khu Triêu Dương.

      đứng dưới lầu nhắn tin gọi xuống, hơn mười phút mới thấy xuất , ta ( *) vừa há miệng liền hỏi: “ Jane, vội vã đến đây có chuyện gì gấp à?”.

      Nghê Giản đáp: “ có chuyện gì lớn. Chỉ là có mấy thứ muốn nhờ trả lại cho Tô Khâm”.

      “ Thứ gì vậy?”.

      Nghê Giản lấy từ trong túi xách ra chiếc hộp: “ Mấy năm trước ấy bỏ lại ít đồ, đều trong đây cả”.

      ta ngơ ngác hiểu cầm lấy chiếc hộp, vừa mở ra nhìn liền giật mình.

      Bên trong giống y như chiếc tủ chứa đồ, nào ảnh chụp, khuy áo, bút máy, bật lửa…. Tất cả đều là của Tô Khâm.

      … đây là…”.

      Nghê Giản trả lời lạnh nhạt: “ Hồi đó tôi bị bệnh, muốn trộm ít đồ. Giờ khỏi rồi, biết những thứ này thuộc về tôi nên phải trả lại cho ấy”.

      ta sửng sốt nhìn : “ Jane, ý là… tụ tập, gặp cậu ấy?”.

      Nghê Giản gật đầu: “ còn gì để gặp”.

      Nghe đến đây, ta hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cau mày hỏi: “ Jane, muốn vứt bỏ Tô Khâm phải ?”.

      “ Đừng vứt bỏ hay vứt bỏ”. Nghê Giản cong mắt, ý cười tràn ra: “ Có người đàn ông đợi tôi, hẹn gặp lại”.

      +++

      Nghê Giản rời tiểu khu, bộ đoạn lên cầu. đứng dựa lan can đá lúc, gió lạnh thổi tới trước mặt, vẫn cười thành tiếng.

      Những chuyện trước đây giống ngày hôm qua, trôi qua.

      Những chuyện sau này giống như tương lai, bắt đầu lại từ đầu.

      Tốt rồi, Nghê Giản chìm trong bóng tối trước kia chết rồi.

      +++

      Lục Phồn thu dọn ba lô xong xuôi, tắt đèn. Vừa ra đến cửa, nhìn thoáng qua căn phòng trọ, ngẩn ngơ giây lát. Lục Phồn đeo túi ra khỏi cổng chính khách sạn, theo con đường hướng đến ga tàu điện ngầm.

      Ga tàu điện này Nghê Giản dẫn đến, vẫn nhớ đường, bảy tám phút là đến.

      mua vé, vào, tìm tuyến số 9. Tuyến số 9 thông tới nhà ga phía Tây Bắc Kinh.

      Lục Phồn kiểm tra điện thoại di động, nhà ga phía Nam là đường sắt cao tốc, nhà ga phía Tây đều là xe lửa bình thường. Tàu cao tốc rất nhanh, chỉ nửa tiếng là đến. đến phòng bán vé mua vé chuyến gần nhất, vé đứng, 7h30’ khởi hành.

      +++

      Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, lúc quay về còn tới phố ẩm thực, mua rất nhiều đồ ăn cho Lục Phồn, bắt taxi trở về khách sạn hơn 10 giờ.

      lên lầu, gõ cửa, có người ra. Nghê Giản đoán Lục Phồn ở trong nhà vệ sinh, nên gõ lại nữa mà lôi thẻ phòng để mở cửa.

      Trong phòng tối om.

      Nghê Giản nhíu mày.

      “ Lục Phồn?”. gọi tiếng, tới nhà vệ sinh.

      Đẩy cửa ra, bên trong trống . Nghê Giản quay người nhấn đèn, đảo mắt quanh phòng vòng, gương mặt tái nhợt. thấy ba lô của , quần áo cũng có.

      chiếc thẻ phòng khác đặt bàn.

      Nghê Giản nhìn chằm chằm, vai buông lỏng, chiếc túi trong tay rơi xuống đất. bánh đậu Hà Lan lăn ra khỏi túi, vỡ nát.

      +++

      chuyến tàu đông đúc, Lục Phồn ngồi xổm ở hành lang. Xung quanh đều là những hành khách mua vé ngồi, mọi người chen chúc chỗ, cao giọng chuyện phiếm.

      Lục Phồn tham gia.

      tàu đủ hệ thống sưởi, gương mặt hơi đỏ, ánh mắt cũng thế. Suốt đêm qua ngủ, có chút mệt mỏi, nhưng với hoàn cảnh như thế này hoàn toàn có khả năng để nghỉ ngơi.

      Lục Phồn đứng thẳng lên, đặt ba lô treo lên cánh tay, vệ sinh. lôi từ trong chiếc túi cạnh của ba lô ra bao thuốc, rút lấy hai điếu. dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào chiếc gương bồn rửa tay, nhìn mặt mình trong đám khói lượn lờ.

      nhắm mắt lại, phả vòng khói.

      Cứ như vậy .

      Rất tốt.

      Xe lửa đầu chữ Z nhanh so với tàu lửa thường, nhưng so với tàu cao tốc, vẫn rất chậm, tám giờ tối mới đến nơi.

      Lục Phồn ra khỏi nhà ga, ngồi xe buýt về nhà, chỉnh đốn sơ qua rồi quay lại đội.

      Ông chú phòng thường trực nhìn thấy , vô cùng ngạc nhiên: “ Ồ, phải Bắc Kinh sao? Cũng chưa đến phiên cậu quay lại đội cơ mà, sao lại về thế này?”.

      có việc gì nên về sớm ạ”.

      Lục Phồn nhiều lời, tiến vào đại viện. Đội trưởng Trần tuy ngạc nhiên, nhưng vì về sớm nên rất phấn khởi, đủ nhân lực trong dịp tết, thiếu người quả là chênh lệch hề .

      Tối đó Lục Phồn trở về liền có hai lần báo động.

      Sáng sớm ngày hôm sau, còi báo động vang lên lần nữa, khu phát triển Lâm Nguyên bị phát nổ. Sau báo động, trung đội điều bốn chiếc xe cứu hỏa, 22 lính phòng cháy chữa cháy đến ứng cứu.

      Buổi sáng cùng ngày, vụ nổ ở khu phát triển Lâm Nguyên trở thành kiện truyền thông lớn, tiêu đề nổi bật các trang mạng.

      Đêm đó, buổi họp báo đầu tiên được tổ chức, chính thức thông báo có 78 người chết, trong đó có 31 nhân viên cứu hỏa.

      +++

      Bắc Kinh.

      Bệnh viện Hiệp Hòa.

      Nghê Giản tỉnh lại sau hôn mê. Trong phòng bệnh có người thứ hai. Nghê Giản há to miệng, cổ họng đau rát. muốn rời giường uống nước, động đậy cơ thể, phát toàn thân đều đau nhức. cúi đầu nhìn, tay phải bó thạch cao. Giữa lông mày Nghê Giản chồng chất nếp gấp.

      Lúc này, cửa phòng mở, hai người tới, Trình Hồng ở phía trước, dì nhân viên chăm sóc ở phía sau. Thấy Nghê Giản tỉnh, Trình Hồng thở hắt ra, nhưng sắc mặt có gì thay đổi, vẫn nghiêm túc như trước.

      Bà đến bên giường, nhìn Nghê Giản chằm chằm. Nghê Giản cũng nhìn Trình Hồng.

      “ Mẹ thu xe lại rồi, sau này con được chạm vào xe nữa”. Trình Hồng .

      gương mặt tái nhợt của Nghê Giản chút biểu . lên tiếng, Trình Hồng cũng thèm để ý, bắt đầu dạy dỗ Nghê Giản như mọi lần.

      Bà nghiêm nghị hết những lời cần . Mặt Nghê Giản vẫn ngây ra, hề đáp lại.

      Qua hồi lâu, lúc Trình Hồng chuẩn bị rời , Nghê Giản mới gọi tiếng: “ Mẹ”.

      Trình Hồng dừng bước. Giọng Nghê Giản khàn khàn: “ Đưa di động cho con, được ?”.

      Trình Hồng quay lại, nhìn : “ Vỡ rồi dùng được nữa”.

      Ánh mắt Nghê Giản sững sờ giây lát. Mấy giây sau, : “ Con phải trở về”.

      “ Trở về?”. Trình Hồng hỏi: “ Bộ dạng con ra nông nỗi như thế này, ra sân bay còn bò nổi, quay về thế nào chứ?”.

      Nghê Giản nhìn bà chằm chằm, nhắc lại: “ Con phải trở về”

      =======

      Chú thích [​IMG]: Phần tớ đánh dấu [​IMG]: Vốn là tên của nhân vật nam quản lý, lúc Nghê Giản mang hộp đồ đến nhờ này trả Tô Khâm. hiểu vì lý do gì mà bản raw lẫn bản convert đều có tên của nhân vật này. Vì vậy, tớ tạm edit theo bản raw, để nhân xưng là " ta". Đọc đến đoạn nào có nhân vật này, các bạn tự hiểu là nhân vật quản lý đồng thời là bạn của cả nam chính và nữ chính nhé.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 38

      Thái độ của Nghê Giản chọc giận Trình Hồng. Vì Nghê Giản đột nhiên bị tai nạn, nên Trình Hồng thể thoái thác hai cuộc họp vô cùng quan trọng. Việc đó khiến Tiêu Kính có vẻ vui. Trình Hồng biết Tiêu Kính luôn có ấn tượng tốt đối với Nghê Giản. Giờ lại thêm chuyện này, tồi tệ càng trở nên tồi tệ hơn.

      Trình Hồng nhíu chặt mày.

      Bao năm như vậy, cho tới bây giờ, Nghê Giản vẫn khiến làm cho người ta bớt lo lắng, ngày bé đáng , lớn lên ương bướng, có chút tiến bộ nào.

      Bà trăm phương nghìn kế lo lót mọi thứ, Nghê Giản càng muốn hủy đường hủy cầu mà nhảy xuống nước, muốn kéo nhưng kéo lại.

      Trình Hồng hề che giấu nỗi thất vọng trong mắt: “ Tiểu Giản, con nghe lời chút, đừng có kiếm chuyện, ngu ngốc như vậy nữa ”.

      Nghê Giản ngậm miệng, phản ứng.

      Trình Hồng thở dài. Hai giây sau, mới thong thả : “ Quay về Bắc Kinh , đến bên mẹ, đừng chạy loạn nữa”.

      Nghê Giản nhìn Trình Hồng. Trong trí nhớ, rất nhiều năm rồi Trình Hồng với những lời ôn hòa nhã nhặn như vậy.

      Thực hiếm.

      Nhưng đáng tiếc, có cách nào để nghe lời.

      “ Con phải ở bên Lục Phồn”. Nghê Giản : “ Mẹ, con muốn ở cùng ấy”.

      “ Nó có cái gì tốt chứ?”. Trình Hồng từng nghĩ tới vấn đề này nhưng hiểu. Bà vẫn cho rằng Nghê Giản tới tìm Lục Phồn là vì trêu tức bà, hay là vì trêu đùa chút. Nhưng tại xem ra, dường như phải.

      Nghê Giản tuy bị điếc, nhưng trước nay lái xe chưa từng xảy ra vấn đề gì. Vậy mà đường cao tốc ra sân bay bị tai nạn.

      Trình Hồng thể nhận xét lần nữa, Lục Phồn có trọng lượng trong trái tim Nghê Giản.

      Cậu ta có gì tốt chứ?

      Ánh mắt Nghê Giản khẽ lay động, chuyện.

      Trình Hồng: “ Nhìn xem, đến cũng nên lời”.

      Nghê Giản trong lúc thất thần, chú ý đến Trình Hồng.

      Thực ra, suy nghĩ. ấy tốt ở điểm nào, tốt ở điểm nào, cái gì quan trọng hơn?

      vứt bỏ rồi, vậy còn gì quan trọng hơn nữa chứ?

      tốt hay tốt, vẫn muốn.

      có khả năng khiến chạy trốn.

      Rốt cuộc, Trình Hồng cũng lộ vẻ bất lực. còn cách nào khác, mẹ con họ vẫn có cách nào để trao đổi cách bình thường. Thậm chí bọn họ chuyện với nhau vài câu còn cảm thấy khó khăn, còn cảm thấy gượng ép.

      Được rồi.

      Trình Hồng lắc đầu, muốn hỏi nhiều hơn nữa.

      Lúc gần , bà quay đầu với Nghê Giản câu: “ Trước mắt chăm sóc vết thương cho tốt . Buổi tối mẹ bảo Tiểu Triệu mang điện thoại đến cho con”.

      Trình Hồng rồi, dì điều dưỡng bưng ly nước tới: “ , uống nước ”.

      Đúng là Nghê Giản rất khát, uống sạch ly nước.

      Dì điều dưỡng giúp lau miệng.

      “ Cảm ơn”. Nghê Giản .

      cần khách khí”. Dì điều dưỡng cười thân thiện: “ Dì họ Trương, là điều dưỡng ở đây, mẹ cháu đặc biệt tới tìm bảo dì chăm sóc cho cháu”.

      Lúc ăn tối, dì Trương cho Nghê Giản ăn cháo.

      Đợi đến 7 giờ, trợ lý của Trình Hồng mới đưa điện thoại tới.

      Nghê Giản cố gắng nhớ số của Lục Phồn. Suy nghĩ lúc lâu nhưng vẫn nhớ ra.

      lưu tâm tới số di động của Lục Phồn, sau vài lần thay điện thoại, ấn tượng càng mấy sâu sắc.

      Về phần Wechat, Nghê Giản dùng, Lục Phồn lại càng .

      Cuối cùng, chỉ còn cách.

      Nghê Giản nhờ dì Trương gọi giúp cho Nghê Chấn Bình, hỏi Nghê Chấn Bình số của Lục Phồn.

      dùng tay trái nhắn tin cho Lục Phồn, đợi nửa giờ thấy hồi . Nghê Giản kiên nhẫn. ấn số của Lục Phồn nhờ dì Trương nghe giúp.

      nối chưa ạ?”.

      Dì Trương lắc đầu: “ Tắt máy rồi”.

      Tắt máy? Nghê Giản sửng sốt. nhớ Lục Phồn từng , công việc của bọn họ cần đến điện thoại, bởi vì có những ngày nghỉ, do trong đội thiếu người, họ vẫn bị triệu hồi gấp.

      Tại sao phải tắt máy?

      Nghê Giản nghĩ ra. Điều này nằm ngoài dự liệu của .

      Dì Trương thấy sắc mặt tốt, vội hỏi: “ Có việc gấp à? Hay là đợi lát rồi gọi lại lần nữa?”.

      Nghê Giản gật đầu.

      Mấy phút sau, dì Trương gọi lại nhưng vẫn tắt máy.

      Mãi đến 10 giờ, điện thoại vẫn kết nối, Nghê Giản đành bảo dì Trương nghỉ, để tự gọi.

      Suốt cả đêm, hết lần này tới lần khác nhìn dòng chữ màn hình di động, từ “ quay số” đến “ kết thúc cuộc gọi”.

      Sáng ngày hôm sau, dì Trương đến, Nghê Giản lại đưa điện thoại cho bà.

      báo vẫn tắt máy.

      Nghê Giản im lặng hồi lâu, dì Trương lo lắng nhìn , cố gắng an úi: “ Hay là điện thoại bị đánh cắp? Con dì lần trước bị mất điện thoại, gọi tới cũng tắt máy suốt”.

      Nghê Giản đáp, vài giây sau, ánh mắt khẽ chuyển động, nhớ ra gì đó, vội vã mở màn hình, kết nối internet.

      tra được số điện thoại của Trung đội phòng cháy chữa cháy đường Trạm Giang. Dì Trương gọi đến, rất nhanh có người tiếp.

      “ Thông rồi thông rồi”. Dì Trương khẽ thở hắt ra.

      Nghê Giản vội vã : “ Tìm Lục Phồn”.

      Dì Trương chuyển lời của Nghê Giản vào ống nghe. Đầu kia , Nghê Giản chăm chú nhìn bờ môi dì Trương.

      Dì Trương lắng nghe, cau mày lại: “ Khi nào về? đầu bên này chờ rất sốt ruột”.

      Đầu bên kia mấy câu rồi cúp điện thoại.

      “ Sao gấp thế?”. Dì Trương lẩm bẩm.

      Nghê Giản hỏi: “ Sao vậy? ấy có ở đấy ạ?”.

      Dì Trương đưa di động cho : “ đến khu phát triển để cứu người rồi, bận lắm, ngày đêm về, ai cũng lo lắng”.

      ngày đêm?

      Nghê Giản giật mình: “ Lâu như vậy…”.

      Trước kia chưa từng khẩn báo lâu như vậy bao giờ. Nghê Giản hỏi: “ đâu cơ? Là khu nào phát triển ạ?”.

      Dì Trương suy nghĩ lúc, đáp: “ Hình như là Lâm gì…”.

      “ Lâm Nguyên?”.

      “ Đúng đúng đúng, chính là nó”. Dì Trương đến đây dừng lại chút, nhớ ra, mắt trợn to: “ Ôi, đó chính là nơi bị nổ lớn mà hôm qua TV đến đây mà”.

      Nghê Giản cả kinh: “ Nổ lớn? Cái gì nổ lớn?”.

      đợi bà trả lời, Nghê Giản cúi đầu ấn điện thoại.

      Lật xong đống tin tức websites, tay run run.

      có rất nhiều người chết.

      rất nhiều.

      nửa là nhân viên phòng cháy chữa cháy.

      +++

      Thành phố C.

      Khu phát triển Lâm Nguyên.

      Khắp nơi tràn ngập mùi khét gay mũi.

      Bên trong dây cảnh giới, ba chiếc xe cứu hỏa bị hư hỏng nặng nằm trơ trọi ở đó. mặt đất rơi lả tả ống nối nước và rìu chữa cháy.

      Tôn Linh Thục nhảy từ trong xe xuống, túm lấy hai phóng viên đứng bên ngoài dây cảnh giới chụp khung cảnh tổn hại của khu dân cư, gấp giọng hỏi: “ Lính cứu hỏa được mang ra khỏi đó chưa?”.

      “ Khiêng rồi”. Người đó chỉ vào chiếc xe đằng xa: “ Vừa xong, khiêng rồi, cho chụp, đừng theo nữa”.

      Vừa mới dứt lời, nhân viên cảnh sát đến kiểm tra, cầu bọn họ xóa ảnh. Hai phóng viên chịu, ôm máy ảnh buông: “ Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có nghĩa vụ ghi chép lại”.

      Tôn Linh Thục đẩy bọn họ ra, chạy vào trong dây cảnh giới liền bị viên cảnh sát ngăn lại.

      “ Đội phòng cháy chữa cháy khu Tín Ninh ở đâu?”. ta túm lấy viên cảnh sát hỏi.

      nhận được câu trả lời, ta quay người lên xe, bảo tài xế chạy đến bệnh viện.

      cùng con đường, từng chiếc từng chiếc xe lái tới đây, giới truyền thông, nhân viên tình nguyện ùn ùn kéo đến. Đến đấy, còn có số người nhà của nhân viên cứu hỏa.

      Tôn Linh Thục tìm thấy Lục Phồn trong bệnh viện. ta quay trở lại khu phát triển.

      Chỗ này chật ních dân chúng hoảng sợ, có người gào khóc, có người lo lắng chạy trốn. Trời sụp tối, rất nhiều người được đưa đến chi đội phòng cháy lân cận để chờ đợi.

      Hơn bảy giờ, Tôn Linh Thục tìm thấy Lục Phồn.

      cùng các đồng đội khác đem cáng đặt lên xe cứu thương.

      Tôn Linh Thục gọi tiếng, định chạy đến nhưng bị cản lại.

      ta với câu nào.

      Buổi sáng thứ ba sau vụ nổ, toàn bộ nhân viên được lệnh sơ tán, lực lượng binh lính sinh hóa tiến vào khám xét trường.

      Tôn Linh Thục nhìn thấy Lục Phồn trong bệnh viện. đầu quấn băng gạc, thần sắc mệt mỏi ngồi ghế ngoài phòng cấp cứu. Tôn Linh Thục phỏng vấn xong người bị thương, lại gần hỏi: “ vẫn ổn chứ?”.

      Lục Phồn gật đầu.

      Tôn Linh Thục ngồi xuống bên cạnh , dừng lát, hỏi: “ Chuyện của đội trưởng các và cả Tiểu Từ, em biết rồi, hãy nén bi thương”.

      Lục Phồn cúi thấp đầu, lên tiếng.

      Tôn Linh Thục thở dài, biết nên an ủi thế nào, suy nghĩ lúc, : “ Bên truyền thông bọn em cũng cố gắng, ra sức giúp tiền tử của Tiểu Từ giống với bên cảnh sát vũ trang”.

      Lục Phồn gật đầu, “ cảm ơn”, thanh khàn đặc.

      11 giờ đêm, Lục Phồn trở về đội.

      Bước vào phòng, nhìn hai chiếc giường đơn, ánh mắt đỏ hồng.

      Hai chiếc giường trống , chiếc là của Lục Phồn, còn chiếc kia là của Tiểu Từ.

      Lục Phồn im lặng, đến bên giường mình, nằm xuống.

      +++

      Mười giờ, dì Trương về.

      Nghê Giản chống khuỷu tay ngồi dậy, chân dịch chuyển, xỏ giày, vừa đứng vững, chân trái liền đau buốt, bỗng nghiêng người, té nhào xuống đất.

      Chiếc điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.

      giật nảy người.

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 39

      Chỉ là tin thông báo, đến từ China Mobile.

      Nghê Giản ngồi dưới đất, bất động hồi lâu.

      Loại cảm giác này quả là tồi tệ.

      Nghê Giản xoa mặt, hít hơi, vịn giường đứng lên.

      Tai nạn xe lần này, chấn thương của nặng nặng, , tuy đầu bị va chạm, chấn động não , nhưng có vấn đề gì lớn. Chỉ là tay phải bị gãy xương rất phiền toái, hơn nữa cổ chân bị trẹo, đứng khó khăn.

      muốn trở về nhưng được.

      Nghê Giản còn cách nào khác. lật tìm hòm thư, định gửi email cho Mai Ánh Thiên. biết năm nay Mai Ánh Thiên quay về Đường Sơn đón năm mới, nên quấy rầy, nhưng tại quan tâm đến những chuyện đó.

      Trong email vừa hay có thư Mai Ánh Thiên gửi ngày trước, hỏi sao lại mất liên lạc. Nghê Giản vội vã hồi . Email gửi hơn mười phút, tin nhắn của Mai Ánh Thiên đến: Đợi đấy.

      Bốn giờ sáng, Mai Ánh Thiên tới bệnh viện. Toàn bộ khó khăn Nghê Giản gặp phải đối với Mai Ánh Thiên tính bằng cái rắm. Quá nửa đêm tìm bác sĩ giúp Nghê Giản tháo thạch cao, thay thành thanh nẹp cố định, sau đó hoàn tất thủ tục xuất viện, đưa Nghê Giản ra sân bay.

      Các bắt chuyến bay sớm nhất, 7h30’ cất cánh.

      +++

      Sáu giờ, tiếng chuông báo thức của đại viện phòng cháy vang lên. Lục Phồn tỉnh từ mười phút trước. Vết thương đầu tốt, đội cho nghỉ xếp hàng, hôm nay cần phải huấn luyện, cũng cần phải làm nhiệm vụ.

      nằm im giường.

      Sau khi những người khác khỏi, mới ngồi dậy.

      Phía đối diện là giường của Tiểu Từ, giờ vắng vẻ chỉ còn trơ cái ván giường. Chiếc tủ bên cạnh giường cũng trống rỗng, tất cả di vật được người nhà mang chiều hôm qua.

      Lục Phồn cúi đầu, vuốt ve hộp nhẫn trong tay.

      Lục, xem 14 tháng 2 này em cầu hôn Lộ Lộ có được ? Vừa hay là lễ tình nhân, em cũng mua xong nhẫn rồi”.

      “ Nên quỳ xuống hơn, hay ôm ấy ?”.

      “ Em vẫn nên quỳ xuống, thế mới có thành ý”.



      “ … Lục, giúp em… đưa cho Lộ Lộ”.

      Lời còn văng vẳng bên tai.



      Lục Phồn bỏ hộp nhẫn vào trong túi quần, rửa mặt, dọn dẹp phòng ốc.

      Trước khi ra khỏi cửa, tìm bộ sạc để sạc điện thoại.

      Lục Phồn đến thôn Phượng Hoàng, trấn La Đình, nhà của Tiểu Từ. Đến cổng thôn hỏi câu, liền có thôn dân chỉ đường. Người trong thôn ai cũng biết, Tiểu Nhị nhà lão Từ mất, di thể chưa thể mang về.

      Toàn bộ di thể của lính cứu hỏa gặp nạn đều được đặt ở nhà tang lễ. Bọn họ được bọc trong chiếc túi đen dày, từng lớp từng lớp , hết sức nghiêm trang. Nghe người bọn họ có hóa chất và bức xạ, cho nên thân quyến được gặp mặt lần cuối cùng.

      Thôn nhà Tiểu Từ ngay ở đầu làng Đông, mới xây hai tầng lầu , tường ngoài chưa quét vôi, vẫn còn chồng chất lớp cát thô.

      ông lão ngồi hút thuốc bên ngưỡng cửa.

      Lục Phồn tới, ông lão ngẩng đầu nhìn cái, đôi mắt vẩn đục hơi mở to.

      “ Bác Từ”. Lục Phồn gọi.

      Ông lão nhận ra , run rẩy đứng lên: “ Là Tiểu Lục à”.

      Lục Phồn gật đầu, lại gần , cầm chiếc túi trong tay đặt xuống góc tường: “ Cháu ngồi ”. Còn ông ngồi xuống ngưỡng cửa.

      Từ có nhà ạ?”.

      Ông lão lắc đầu: “ rồi, cùng với ông chủ nhà họ Dương lên thành phố, muốn tới Đài truyền hình”.

      Lục Phồn khẽ gật đầu, đáp.

      Ông lão thở dài, biết gì, đưa tay lên lau mắt, hai dòng nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: “ Muốn ta … Cho bao nhiêu tiền nữa có ích lợi gì chứ, mạng của Tiểu Nhị cũng thể đổi lại được”.

      “ Thằng này từ bé cứng đầu, ta bảo nó được làm công việc này, nó chưa bao giờ nghe… chưa bao giờ nghe”.

      Lục Phồn lặng im.

      Công việc của bọn , có mấy ai được người nhà ủng hộ, cũng liên tiếp có người bỏ nghề. Nhưng Tiểu Từ vào đội năm mười chín tuổi, ở lại trong sáu năm, chưa từng muốn rời .

      biết Tiểu Từ thích công việc này như thế nào.

      Trước khi , Lục Phồn để lại chiếc phong bì: “ Tâm ý của mọi người trong đội, bác nhận lấy”.

      Rời thôn Phượng Hoàng, Lục Phồn lên thị trấn, tìm thấy nhà máy may mặc Hồng Mai ở góc đường.

      là nhà máy may mặc, thực ra chỉ là xưởng mười mấy người, nơi các trẻ và phụ nữ trung niên trong mấy thôn lân cận chỉ cần học may là có thể đến làm công.

      Lục Phồn đứng bên ngoài cửa kính, mấy nhìn , có vẻ ngạc nhiên. Các nhìn lúc, chụm đầu xì xầm bàn tán, rồi cười rộ lên, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài.

      Lục Phồn vào, với ngồi cắt chỉ đối diện cửa: “ Xin hỏi ở đây ai là Lưu Lộ?”.

      ngẩng đầu nhìn , quay vào trong gọi to: “ Lưu Lộ, có người tìm này”.

      mặc áo bông màu xanh chạy đến.

      Lục Phồn : “ Tôi là đồng đội của Từ Hà”.

      khẽ giật mình, ánh mắt lập tức đỏ lên.

      Lục Phồn hỏi: “ Có thể ra ngoài lát được ?”.

      Bên đường có cây bạch dương. Lưu Lộ theo Lục Phồn ngồi xuống gốc cây.

      Lục Phồn lôi hộp nhẫn trong túi quần ra đưa cho .

      Lưu Lộ thất thần nhận.

      “ Tiểu Từ định đợi đến 14 tháng 2 mới đưa cho ”. Lục Phồn : “ Giờ được rồi”.

      +++

      Lúc rời , là hoàng hôn.

      Lục Phồn ngồi xe khách. Sau lưng là hai trẻ, bọn họ thảo luận về ngày lễ tình nhân cùng với bạn trai như thế nào. Lục Phồn vô tình nghe thấy vài câu, nhớ tới giờ trước.

      chiểu theo lời phó thác của Tiểu Từ chuyển hộp nhẫn cho Lưu Lộ.

      Lúc Lưu Lộ nhận lấy hộp nhẫn, bật khóc.

      Ở đằng kia, bụi đất tung bay con đường , trẻ cầm hộp nhẫn khóc kiềm chế.

      +++

      Xe khách lái vào thành phố, trời lộ sắc đen.

      7h30’ Lục Phồn ra khỏi bến xe, xe buýt đến bệnh viện thay thuốc, lúc trở về gần chín giờ.

      Xe buýt đến cửa, phải bộ đoạn.

      Ngoài đại viện, chiếc xe đỗ phía trước, Lục Phồn nhìn thoáng qua, để tâm nhiều, vào bên trong.

      Trong xe, Nghê Giản dán mặt lên cửa sổ, im lặng cả buổi.

      Thấy Lục Phồn vào, Mai Ánh Thiên thể ngồi yên, mở cửa xe, gọi: “ Lục Phồn”.

      Lục Phồn dừng bước, xoay người.

      Mai Ánh Thiên đỡ Nghê Giản xuống, giúp đứng vững.

      Lục Phồn đứng nhúc nhích, giống như cọc gỗ, chôn chặt chỗ.

      Nghê Giản buông tay Mai Ánh Thiên, bước từng bước về phía . Vết thương ở chân tốt, bước đau bước, tư thế cũng khó nhìn, hơi cà nhắc.

      Nhưng dừng lại.

      tiến, chỉ có thể qua.

      Nghê Giản được nửa, Lục Phồn tới.

      Ngọn đèn chiếu vào mặt , Nghê Giản thấy tấm vải gạc đầu , Lục Phồn cũng nhìn thấy băng dán cá nhân phía đuôi mày .

      Buổi đêm vô cùng yên tĩnh.

      Ánh mắt Nghê Giản chuyển từ trán xuống mặt . : “ Lục Phồn, em về”.

      Lục Phồn lên tiếng. nhìn mặt , môi mấp máy, tìm thấy thanh, cũng tìm thấy lời .

      Có lẽ có chuyện muốn hỏi, nhưng nhất thời biết phải hỏi cái gì trước.

      Mặt của em sao vậy?

      Chân sao vậy?

      Hai người chờ lâu chưa?

      Sao lại trở về?

      Cuối cùng, cái gì cũng hỏi, bởi vì miệng bị chặn rồi.

      Nghê Giản sử dụng cánh tay lành lặn ôm lấy cổ , vịn người lên, đặt môi lên môi . Lục Phồn kịp phản ứng, bắt lấy vai kéo ra. Nghê Giản đau phát run, mím môi phát ra tiếng.

      Lục Phồn buông , người lui về phía sau, phát cơ thể Nghê Giản xiêu vẹo muốn quỵ, lại tiến lên.

      vẫn đỡ . Tay cầm cổ tay phải của , cảm thấy bất thường.

      “ Sao vậy?”. thể hỏi.

      Nghê Giản trả lời, chỉ dõi nhìn . lúc sau, hỏi: “ Bao giờ nghỉ?”.

      “ Phải đợi rất nhiều ngày”. đáp câu, cúi đầu nhìn cổ tay , lông mày nhíu lại.

      Nghê Giản : “ Được, vào , em chờ nghỉ”.

      xong quay người gọi Tiểu Thiên. Mai Ánh Thiên tới, đỡ Nghê Giản rời .

      Lục Phồn đứng lúc, vào. Trở lại phòng, thấy điện thoại đầy pin. ấn khởi động máy. Sau khi kết thúc khởi động, đống thư chưa đọc ra.

      Của Háo Tử, của Tiểu La và Nghê Chấn Bình. Còn lại đều là từ số lạ.

      đọc lượt từ đầu đến cuối. Mỗi tin đều rất ngắn gọn, vượt quá mười chữ. Nhưng xem rất lâu.

      nhớ tới Tiểu Từ, nhớ đến hình dáng Lưu Lộ khóc vật vã đường.

      trả lời tin của .

      Ngày hôm sau, đến gặp .

      -----------------------------

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 40

      Mai Ánh Thiên đưa Nghê Giản về nhà trọ, ở đêm, sáng hôm sau mời thím Dư đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Nghê Giản, buổi chiều đặt vé máy bay rời .

      Đối với Mai Ánh Thiên, Nghê Giản luôn tín nhiệm vô điều kiện. thực chứng minh, Mai Ánh Thiên quả là rất đáng được tin cậy, tìm được thím giúp việc rất hợp ý Nghê Giản. nhiều lắm, tay nghề nấu nướng tệ, bữa tối Nghê Giản ăn được rất nhiều cơm.

      Sau khi ăn xong, Nghê Giản xem tivi, còn thím Dư dọn dẹp nhà cửa. Nghê Giản đặt điện thoại bàn ăn, lúc thím Dư lau bàn, vừa hay điện thoại rung lên cái.

      Thím Dư đưa di động cho Nghê Giản, Nghê Giản vừa nhìn, mắt sáng rực, chạy khập khiễng ra mở cửa. Thím Dư đuổi theo đỡ , bà giật mình khi nhìn thấy nụ cười mặt .

      Nghê Giản đối với mọi người mấy nhiệt tình, hờ hững, rất có cảm giác xa cách. Từ sáng đến giờ, đây là lần đầu tiên thím Dư thấy có biểu ràng như vậy. Thím Dư khỏi tò mò về người có bản lĩnh khiến cao hứng như thế.

      Thím Dư mở cửa, Nghê Giản nhìn người vừa tới, nụ cười lan rộng.

      “ Lục Phồn”. Lúc gọi tên , giọng vô thức trở nên mềm mại hơn.

      Thím Dư quan sát người đàn ông ngoài cửa, lộ vẻ ngạc nhiên.

      Bà biết Mai là bạn tốt của Nghê, Mai là người có tiền, còn Nghê nhìn qua cũng giống với người có gia cảnh bình thường. Chỉ đến căn phòng trọ này thôi, vị trí tốt, giá thuê cao, người bình thường thể ở nổi.

      Nhưng người đàn ông kia…

      Hình như rất giản dị…

      Dáng dấp lại ngay thẳng, nhìn rất khí khái.

      Trong lúc thím Dư còn nghi hoặc, Nghê Giản vươn tay kéo Lục Phồn vào. Nghê Giản với thím Dư: “ Chồng cháu về, hôm nay thím có thể về được rồi”.

      Chồng?

      Thím Dư vô cùng ngạc nhiên. Ồ, Nghê có chồng rồi sao? ra, đây là chồng của Nghê, khó trách lại vui mừng như vậy.

      Thím Dư chào Lục Phồn, nhoáng cái dọn dẹp xong phòng bếp rồi về.

      Nghê Giản hỏi Lục Phồn: “ được nghỉ à?”.

      Lục Phồn im lặng, Ánh mắt hơi tối, nhìn chớp, con ngươi lộ vẻ sắc bén. vì câu “ chồng cháu“ của mà ngây ngẩn cho đến tận bây giờ.

      Nghê Giản nhéo tay : “ Sao thế?”.

      Tay của rất mềm, lòng bàn tay nhẵn mịn. dùng sức, chỉ cần giãy là có thể rút tay ra. Nhưng Lục Phồn cử động, mặc nắm lấy, hỏi: “ Em vừa mới gì?”.

      “ Sao lại giả bộ rồi?”.

      phải”.

      Nghê Giản nhíu mày, hiểu.

      Lục Phồn hỏi: “ là gì của em?”.

      “ Sao? là gì của em à? là…”. Nghê Giản dừng chút, khóe miệng nhếch lên: “ Bảo bối”.

      “ Nghê Giản”. Lục Phồn rút tay về, ôm lấy gương mặt Nghê Giản.

      Nét mặt của rất trịnh trọng. Thậm chí có chút đau khổ.

      Nghê Giản đùa nữa. hít hơi, : “ là chồng của em”.

      Đúng, là chồng của em.

      đơn giản chỉ là người chồng danh nghĩa pháp luật.

      Nghê Giản bị tay trói buộc khó chịu, liền nhíu mày: “ Có thể buông em ra được ?”. Lục Phồn nới tay nhưng buông hẳn, sau đó chuyển sang nhấn đầu vào trong lòng mình. Rốt cuộc, mọi thống khổ đau đớn đều bị ép xuống dưới, giờ đây chỉ muốn được dựa sát vào . câu của , khiến đem toàn bộ những lời mình chuẩn bị cả đêm nuốt lại vào bụng.

      Kiếm củi ba năm thiêu giờ. Suy cho cùng, vẫn thể bỏ được .

      Im lặng ôm nhau lúc lâu, Lục Phồn buông Nghê Giản ra, hai tay ôm vòng qua người , bế lên ghế sofa.

      Lúc định rút tay ra, tay Nghê Giản liền ôm lấy cổ Lục Phồn. nhìn thẳng vào : “ Lục Phồn, chúng ta còn số việc chưa giải quyết ràng”.

      Lục Phồn ngừng tay, môi mấp máy. Nghê Giản kéo môi mỉm cười thành tiếng, ghé sát miệng , : “ Đừng lo, tính của em trước”.

      cúi đầu sắp xếp suy nghĩ, lúc ngẩng lên ánh mắt rất bình tĩnh.

      kể lại quãng thời gian Mỹ, nhắc tới chuyện của Mai Ánh Thiên và chuyện của Tô Khâm, vướng mắc bao năm như vậy, chỉ mất đến hai phút. Cuối cùng, Nghê Giản vẻ mặt hết sức bình thản tổng kết chớp nhoáng: “ Là vậy đấy, em người đàn ông, em theo đuổi ta, giờ theo đuổi nữa, kết thúc rồi”.

      thấp giọng, hỏi Lục Phồn: “ có gì muốn hỏi ?”.

      Lục Phồn nhìn , đáp. rất ngắn gọn, nhưng ngốc, những gì trong chiếc hộp kia nhìn thấy .

      Nếu như sao phải giữ gìn cẩn thận đồ vật liên quan đến người xưa cũ như vậy.

      Lục Phồn hiểu gì về tình , trước khi gặp Nghê Giản, cũng chưa từng hiểu hết. Sau khi cả hai quấn lấy nhau, mới giật mình nhận ra cảm tình đối với Tôn Linh Thục năm đó mờ mịt như thế nào.

      Con người trở nên thực tế hơn khi ở bên Nghê Giản. Có mù quáng, có tham lam, hiểu nỗi nhớ nhung dày vò hao tổn, cũng như cảm nhận được hương vị ghen tuông đốt cháy con tim. Biết để trong lòng cũng có ý nghĩa, nhưng đến cuối cùng, vẫn thể kìm nén.

      Sau khi im lặng hồi lâu, Lục Phồn chỉ hỏi câu: “ Giờ sao rồi, vẫn à?”.

      Nghê Giản kéo cổ áo sát vào, cười khẽ: “ Vẫn quay lại tìm làm gì?”.

      Lục Phồn hiểu.

      Nghê Giản thu hồi nụ cười, thở dài: “ Được rồi, giờ đến lượt đấy”.

      biết làm gì ?”. vuốt ngón tay lên môi , : “ chào mà ”.

      Lục Phồn im lặng.

      Nghê Giản cười như cười: “ Hôm đó em mua đồ ăn ngon, trở về nhưng thấy đâu, biết em nghĩ gì ?”.

      Ánh mắt Lục Phồn tối đen, lắc đầu.

      Nghê Giản tiếp: “ Em nghĩ tìm , rồi bóp chết ”.

      Đôi môi Lục Phồn run rẩy, biết trả lời sao. Nghê Giản ghé sát, mút môi cái rồi thối lui: “ Nhưng em ngờ”.

      cười, chậm rãi, dáng dấp vui vẻ biến mất: “ Sau đó, em tìm được nữa”.

      xong câu này, ánh mắt đỏ lựng.

      Lục Phồn giật mình.

      Nghê Giản ngửa đầu, vừa nhìn , vừa từng chữ : “ Nếu có lần sau, nếu còn có lần sau…”.

      có lần sau”. Lục Phồn lắc đầu: “ có lần sau”.

      ôm siết lấy , hôn lên môi . Nghê Giản ôm , cánh tay phải vô tình giơ lên, thoáng cái bị kéo căng. rùng mình vì đau, hàm răng run rẩy, cắn trúng đầu lưỡi Lục Phồn. định rút lui nhưng Lục Phồn chịu. Đầu lưỡi nếm thấy vị mặn, Nghê Giản mút từng chút , biết để giúp cầm máu, hay có ý định gì.

      Lục Phồn bị kích lửa toàn thân, nhưng nghĩ đến bộ dạng của Nghê Giản lúc này, miễn cưỡng rút lui. Lục Phồn hít sâu vài cái, hơi thở dần dần ổn định, quan sát chiếc nẹp tay phải .

      “ Rốt cuộc tay chân em bị sao vậy?”.

      “ Bị ngã đấy”.

      “ Ngã mà thành ra thế này?”.

      “ Vâng”. Nghê Giản nghiêm túc gật đầu: “ Bị ngã hơi mạnh”.

      Thấy Lục Phồn nhíu mày, : “ sao đâu, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là ổn”.

      Lục Phồn lại .

      Nghê Giản giọng hỏi: “ Buổi tối phải về sao?”.

      Lục Phồn gật đầu.

      “ Xin phép nghỉ đến đây à?”.

      phải”. Lục Phồn đáp: “ Hai tối nay phải làm việc”.

      “ Vì sao?”. Nghê Giản hỏi xong, mắt sáng lên, tỏ như hiểu: “ Bởi vì bị thương à?”.

      Lục Phồn gật đầu.

      Nghê Giản nhìn chằm chằm vào trán , hỏi: “ Bị lửa táp hay bị va đập?”.

      “ Bị tấm sắt rơi xuống va phải”.

      Nghê Giản gật đầu, mấy giây sau, hỏi tiếp: “ hỗ trợ xong bên khu phát triển chưa?”.

      “ Xong rồi”.

      “ Bọn …”. Nghê Giản suy nghĩ chút, thu lại lời, hỏi tiếp.

      Nếu như đồng đội của đều bình an, vậy câu này có gì hay để hỏi chứ.

      Nếu như…

      Có hỏi câu đó hay , đều còn tác dụng.

      Mười giờ đêm, Lục Phồn rời khỏi nhà Nghê Giản, trở về đội.

      Sau ngày nghỉ Tết lịch, các ngành nghề làm bình thường, mấy hôm sau, đến ngày lễ tình nhân, đường phố thoang thoảng toàn mùi hoa hồng.

      kiện phát nổ ở khu phát triển Lâm Nguyên dần phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.

      Đều là như thế.

      phải nỗi đau của mọi người, nên quên rất nhanh.

      Ngày lễ tình nhân, Lục Phồn được nghỉ, cũng có trong nội thành, bọn họ phải lên núi trợ giúp bộ đội đặc công, đến tín hiệu điện thoại cũng bắt được.

      Nghê Giản để tâm.

      Ba giờ chiều Lục Phồn quay về đội, nhắn tin báo bình an cho Nghê Giản biết.

      Cuối tháng hai, Mai Ánh Thiên trở về. Lúc gặp nhau, Nghê Giản hỏi Mai Ánh Thiên có thể tìm nhà giúp .

      Mai Ánh Thiên ngạc nhiên: “ Chủ nhà cậu lại phá sản rồi à?”.

      Nghê Giản bảo phải.

      “ Tốt lắm, vậy sao lại đổi?”.

      Nghê Giản đáp: “ muốn ở đây nữa. Muốn mua nhà, thu ngắn khoảng cách với Lục Phồn”.

      “ Mua nhà?”. Mai Ánh Thiên cười hứng thú: “ Là ai năm đó phóng đãng muốn bị đương trói buộc, cần mua nhà, bảo bốn biển là nhà, thuê khách sạn ở hết đời đấy?”.

      Nghê Giản nhún nhún vai: “ Mình à? Chả nhớ nữa”.

      Mai Ánh Thiên thôi cười: “ Vậy… nghiêm túc đấy à?”.

      Nghê Giản gật đầu. Mai Ánh Thiên thở dài: “ Nếu là bốn năm trước, có đánh chết mình cũng nghĩ cậu gặp phải kết cục như thế này”.

      Nghê Giản cười cười: “ Mình cũng ngờ”.

      Mai Ánh Thiên nhìn hai giây, hỏi nghiêm túc: “ Chắc chắn… là đấy à?”.

      “ Ừ, chắc chắn”.

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :