1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 31

      Nghê San gặp may.

      Sau khi chạy mấy trăm mét con đường quạnh quẽ của vành đai thành phố, con bé gặp chiếc taxi ngang qua.

      Tài xế giật nảy mình nhìn bộ dạng con bé.

      " mau, mau".

      Giọng Nghê San run rẩy. Con bé đóng mạnh cửa xe.

      " bé...".

      Tài xế định hỏi câu, Nghê San hét to: " Tôi phải về nhà. mau lên". Hét xong câu đó, con bé kiệt sức, mặc cho tài xế hỏi thế nào nữa, cũng đáp câu.

      Tài xế bất lực, : " Dù sao cháu cũng phải cho tôi biết địa chỉ chứ".

      Nghê San địa chỉ.

      Xe rời .

      Nghê San về nhà, con bé đến cửa hàng của Lý Tuệ. Con bé có tiền trả tiền xe, bảo tài xế gọi cho Lý Tuệ. Lý Tuệ vội vàng chạy ra, thấy Nghê San hồn xiêu phách lạc. Nghê Sạn chạy lại ôm lấy Lý Tuệ.

      " Mẹ, con phải về nhà, con phải về nhà".

      ---

      Bốn giờ chiều, Nghê Chấn Bình bị Lý Tuệ gọi điện bảo về nhà. Trong điện thoại, Lý Tuệ ràng, Nghê Chấn Bình hiểu xảy ra chuyện gì. Vừa vào nhà, chỉ thấy Lý Tuệ ngồi sofa khóc lóc. Nghê Chấn Bình hỏi cả buổi, Lý Tuệ mới thút thít tình.

      " San San chịu , tắm rửa xong liền vào phòng, cũng cho tôi chạm vào người nó. Ông xem này, ông xem này...".

      Bà ta lại khóc rống lên, chạy vào nhà tắm cầm chiếc áo khoác của Nghê San ra. góc áo có vết máu loang lổ. Nghê Chấn Bình cũng bị giật mình. Ông sửng sốt lúc, kịp phản ứng, vội vã gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm, được biết Nghê San về từ trưa, sau thấy quay lại học, cặp sách vẫn để ở đó.

      Nghê Chấn Bình cúp máy, đến gõ cửa phòng Nghê San, bên trong có phản ứng. Lý Tuệ lau nước mắt, đến ôn tồn khuyên nhủ, dỗ dành Nghê San mở cửa.

      Trong phòng. Nghê San co rúm ở trong chăn. Toàn thân con bé run rẩy, mặt ngớt nóng ran đau đớn. Con bé ôm đầu, cảm giác não sắp nổ tung.

      ..... muốn chạy à? Thích chết chạy ngay để bọn chúng nhìn thấy...

      ... Im miệng chờ tôi ở đây. Làm loạn là tôi ném cho bọn chúng đấy...

      ... Trốn được rồi...

      ... Trốn được rồi...

      ...

      Nghê San cắn răng, kéo gối che mắt, bóng tối khiến con bé cảm thấy yên ổn. Nhưng chỉ được lát. Ngay lập tức, trước mắt lại bị vết máu tươi xóa hết chiếm cứ. Con bé trợn mắt, nhắm mắt, đều giống nhau.

      Máu vẫn chảy, chảy qua đống ván ghép, chảy tới chân con bé, thấm ướt vạt áo. Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ ngôi nhà hoang. Đó là máu của Nghê Giản.

      Khi đó, con bé làm gì?

      Con bé bụm chặt miệng mình, dồn hết sức lực để thét lên. Bên tai, là giọng hoảng sợ của đám người kia.

      " Đệt, chết rồi...".

      " Tùng Bao. Con mẹ nó, mày giết người rồi".

      "... Nó, nó chết rồi à?".

      ...

      " Ngây ra đấy làm gì, chạy mau".

      Bọn chúng bỏ chạy.

      Sau đó, con bé cũng chạy.

      hề liếc nhìn.

      Nghê Giản chết rồi. Nghê Giản chết rồi, chết trong ngôi nhà hoang kia.

      Nghê San kéo chăn ra, đầu đổ đầy mồ hôi. Nhưng toàn thân con bé ớn lạnh.

      Chết rồi, là sao?

      Nghê San nằm giường, ánh mắt tê dại. Con bé nhìn chằm chằm lên trần nhà trơn bóng.

      biết qua bao lâu, con bé thấy đấy là gương mặt của Nghê Giản, đầy máu.

      Con bé thét lên, cuồng loạn.

      ---

      16h10', Lục Phồn tan làm.

      Tiểu La thấy cầm theo đồ ăn, dò hỏi: " Lục, có gì ngon thế?".

      Lục Phồn đáp: " Móng giò".

      Tiểu La ngạc nhiên: " Giữa trưa mua à? Mà sao lại chịu mua móng giò cơ chứ?".

      Lục Phồn: " Đối tốt với cơ thể thôi".

      xong, lái xe gắn máy, rời nhanh như chớp.

      Tiểu La hừm tiếng, cảm thán: " Lạ kỳ".

      Trương Hạo từ đâu đến, nhìn chiếc xe xa, lắc đầu: " thể cứu được".

      Lục Phồn về nhà, bắt đầu làm cơm tối.

      Lần trước, mang móng giò hầm cách thủy đến cho , nhưng kết quả chưa được miếng nào. Lần này hầm nồi, chỉ để mình ăn.

      Nghe trong móng giò có chất dựa, rất tốt cho phụ nữ. Lục Phồn vừa rửa móng giò vừa nghĩ, nếu tốt như thế, sau này thường xuyên hầm cho ăn.

      Lúc xào thức ăn là 5h10, Lục Phồn nhìn điện thoại, thấy tin của Nghê Giản.

      nhắn cho : " ở đâu vậy? Cơm tối xong rồi".

      Đợi vài phút, có hồi . lại nhắn tin nữa, ấn hai chữ rồi thôi.

      Có vẻ như quá nóng lòng.

      Năm rưỡi, Lục Phồn làm xong hết thảy, nồi cơm điện nhảy sang chế độ " giữ ấm", móng giò trong nồi cách thủy.

      Nghê Giản vẫn trả lời . Có lẽ phát ra.

      suy nghĩ chút, gọi điên thoại cho nhưng nhận được thông báo thuê bao liên lạc được.

      Lúc này, có điện thoại gọi đến. Lục Phồn nhìn xem, là Nghê Chấn Bình. nhận điện, vừa nghe hai câu, sắc mặt chuyển sang lo sợ, chạy vội ra ngoài.

      ---

      Năm rưỡi, Mai Ánh Thiên ghi hình xong, được đài truyền hình sắp xếp xe đưa về.

      Chiếc xe hòa vào đường lớn, vuốt vuốt mi tâm, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa mở nhìn, sững người.

      " Sư phụ, quay đầu, nhanh lên".

      Lái xe Tiểu Ca ngạc nhiên, dừng xe hỏi: " Sao thế?". Mai Ánh Thiên kiên nhẫn, mở cửa xe, túm lái xe lôi ra, ngồi vào ghế lái, quay đầu chạy như bay. đường, Mai Ánh Thiên vượt ba cái đèn đỏ, đến đường vành đai thành phố, chiếc xe gần như trong trạng thái trôi .

      Sắc trời gần tối đen, đường vắng vẻ, chỉ có vài ba chiếc xe. Đằng chiếc có chiếc xe gắn máy cũ đặc biệt dễ làm người ta chú ý.

      Mai Ánh Thiên nhận ra người này. Chiếc xe của cũng chạy với tốc độ bình thường.

      Bọn họ gần như đến đích cùng lúc, ai để ý ai, xuống xe chạy vội.

      chiếc xe taxi màu đỏ đỗ trước ngôi nhà xưởng cũ nát, Nghê Chấn Bình cũng vừa đến. Lý Tuệ dìu Nghê San.

      Nghê San chỉ về phía căn phòng. Hai mắt Nghê Chấn Bình đỏ sọng, xiết nắm tay tập tễnh chạy vào trong. Lúc này, cái bóng màu xám chạy lướt qua ông, xông vào trước. cái bóng khác theo sát đằng sau.

      Trong phòng cực tối, có rất nhiều phế liệu, mùi ẩm mốc xông vào mũi. mùi khác so với mùi ẩm mốc còn ràng hơn. Tất cả mọi người đều ngửi thấy được.

      Bên cửa sổ chồng chất hai đống gỗ ván. Nghê Giản nằm đó, bất động.

      Lục Phồn chạy quá nhanh, dẫm phải máu, trượt phát, té ngã bên cạnh Nghê Giản, tay đều là máu của .

      Lạnh buốt dinh dính.

      Giây phút này, thân thể của cũng lạnh toát, từ đầu đến chân.

      Mai Ánh Thiên xông tới, đẩy ra, lật người Nghê Giản, kiểm tra hơi thở, mạch đập của . Mấy giây sau, quay người gào lên với Lục Phồn: " Vẫn còn thở, chuyển mau".

      Lục Phồn ôm Nghê Giản chạy như điên ra ngoài. Mai Ánh Thiên chạy theo, mở cửa sau xe, nhảy vào ghế lái. Lục Phồn ôm Nghê Giản vào, lập tức lái xe.

      Nhanh như tia sét.

      ai để ý đằng sau nhà ba người.

      Toàn thân Nghê Giản đầy máu, sắc mặt tái nhợt giống người sống. Lục Phồn ôm chặt lấy , hay tay run rẩy. người có rất nhiều vết thương, sau lưng, ngực, cánh tay, gò má đều có. Lục Phồn cởi áo, nhấn lên những vết thương ấy. cắn răng, dán môi lên trán .

      " Chờ chút". im lặng cầu xin : " Nghê Giản, chờ chút thôi".

      Đến bệnh viện, Nghê Giản được đưa vào phòng cấp cứu. Sau đó, cả nhà Nghê Chấn Bình chạy đến. Nghê Chấn Bình chạy trước, Lý Tuệ và Nghê San cùng theo sau.

      " Tiểu Giản thế nào rồi?". Nghê Chấn Bình lau mắt, nghẹn ngào hỏi Lục Phồn. Sắc mặt Lục Phồn cực kém, ngồi xổm bên tường, trả lời.

      Mai Ánh Thiên liếc mắt nhìn , : " bị thương chỗ hiểm, nếu đưa đến đây sớm nguy hiểm đến tính mạng. tại mất máu quá nhiều, có thể chết".

      Trước mắt Nghê Chấn Bình tối đen, bám vào tường mới khỏi bị ngã.

      " Tiểu Giản...". Ông bất lực gục đầu, tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay.

      Đằng sau ông, gương mặt Lý Tuệ trắng bệch, cúi đầu nhìn Nghê San. Nghê San ngăn được cơn ớn lạnh.

      Mai Ánh Thiên im lặng, thu tất cả vào trong mắt. thẳng tới trước mặt Nghê San.

      " Có liên quan gì đến ?".

      Mai Ánh Thiên dáng người cao gầy, bộ dạng lạnh lùng cao ngạo khó tiếp cận, giọng lạnh tanh, chỉ cần hỏi câu, Nghê San sợ rồi. Con bé hoảng hốt ngẩng đầu, co rúm bên cạnh Lý Tuệ.

      Lý Tuệ bảo vệ con bé, bối rối với Mai Ánh Thiên: " San San vẫn là con nít, , ...".

      " Con nít?". Mai Ánh Thiên cười lạnh.

      Nghê San khóc thành tiếng. Nghê Chấn Bình quay người quát to: " Khóc cái gì mà khóc?".

      mặt ông nước mắt giàn dụa: " Con sớm, Tiểu Giản như vậy, như vậy....".

      " Ông mắng con có tác dụng gì". Lý Tuệ cũng khóc: " Gặp chuyện thế này rồi, San San cũng sợ hãi, nó chỉ là đứa bé biết gì chứ".

      " Đứa bé, đứa bé, bà biết nó là trẻ con đấy". Nghê Chấn Bình suy sụp: " Tiểu Giản của tôi. Nó bị thương thành thế này, bị thương thành thế này...".

      Có y tá tới. Vì vậy, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng khóc rấm rứt.

      Lục Phồn ngồi xổm đằng kia, từ đầu tới cuối tiếng. nắm chặt tay, giây cũng buông.

      --------------------------

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 32

      Trời gần sáng, Nghê Giản tỉnh dậy.

      Tựa như vừa trải qua giấc mơ.

      Ngoại trừ toàn thân đau đớn có cảm giác nào khác.

      Lục Phồn từ nhà vệ sinh ra, nhìn về phía giường bệnh trước. Vừa nhìn, ánh mắt liền đính chặt.

      tỉnh.

      " Nghê Giản". há to miệng, trước khi giọng phát ra, người lại gần.

      Đầu Nghê Giản nhúc nhích, con ngươi đảo vòng, ánh mắt rơi gương mặt , hồi lâu di chuyển.

      " Lục Phồn". chớp mắt, giọng khàn khàn khô khốc.

      Lục Phồn ngồi xổm bên cạnh giường. " đây". nhanh nhẹn nắm chặt tay . Nghê Giản quan sát lúc, : " rửa mặt , trông khó coi quá".

      Lục Phồn gật đầu: " Ừ".

      Nghê Giản liếm đôi môi nhợt nhạt: " Em khát nước".

      " Ừ, em chờ chút". Lục Phồn đứng dậy, đến bên bàn rót nửa cốc nước, thử qua, hơi nóng. Thấy bàn có chai nước , mở nắp, rót ít sang, chỉnh thành nước ấm. Nghê Giản vẫn cử động, dõi mắt theo. Khi quay người, liền thu tầm mắt.

      Lục Phồn bưng cốc tới. Nghê Giản : " Em dậy được, giúp em uống ".

      Tay Lục Phồn run run, lên tiếng: " Được".

      Nghê Giản hơi hé miệng. tay Lục Phồn khẽ nâng đầu lên, ghé chiếc cốc vào rìa môi : " Uống từ từ thôi". Nghê Giản nhấp hai hớp, nghỉ lát, uống thêm hai hớp nữa, dần dần cạn cốc nước.

      Lục Phồn buông cốc, vươn tay giúp lau khóe miệng: " Nữa ?". Nghê Giản lắc đầu, cổ bỗng cử động, xuyên xuống bả vai, đau đớn hết sức.

      cau mày, mím môi. Lồng ngực Lục Phồn như bị xé rách, nhíu mày theo.

      " Đừng nhúc nhích". cúi người, ôm lấy mặt : " Nghê Giản".

      câu tiếp theo. cần hỏi, cũng biết nhịn đau.

      Nghê Giản chớp mắt cái mới trở lại bình thường, hít sâu hơi: " Lục Phồn, tình hình của Nghê San sao rồi?".

      Lục Phồn hơi khựng lại, hạ giọng: " Con bé sao".

      Nghê Giản ồ tiếng, gương mặt nhợt nhạt cảm xúc. Lục Phồn nhìn , miệng khẽ ấp úng, muốn gì đó nhưng thấy Nghê Giản nhắm mắt.

      bảo: " Lục Phồn, em ngủ tiếp đây".

      Lục Phồn im lặng, cúi đầu hôn lên chóp mũi .

      Lúc Nghê Giản tỉnh lần nữa, là choạng vạng tối.

      Trong phòng bệnh rất đông người, có Mai Ánh Thiên và gia đình của Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình ngồi bên giường mắt đỏ hồng hồi. Nghê Giản vừa tỉnh ngủ, cơ thể lại vô cùng đau đớn nên nghe lọt được mấy.

      Lý Tuệ và Nghê San từ đầu tới cuối tới gần giường. Lý Tuệ mang theo bình giữ nhiệt, mấy lần nghĩ tới nghĩ lui, nhưng nhìn thấy Mai Ánh Thiên, lại dám động đậy.

      Nghê San đứng núp cạnh cửa, cúi đầu suốt. Con bé nhìn Nghê Giản, cũng nhìn người khác, chỉ đứng ở đó, cố gắng giảm bớt diện của bản thân. Con bé muốn, cũng dám nhưng Lý Tuệ con bé phải đến.

      lúc sau, Mai Ánh Thiên câu:" Được rồi, để ấy nghỉ".

      Nghê Chấn Bình muốn ở lại, Nghê Giản cho. Lúc gần , Lý Tuệ đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn.

      Bọn họ rồi, phòng bệnh vắng vẻ hơn. Mai Ánh Thiên ngồi cạnh giường, nhéo nhéo mặt Nghê Giản: " Cậu phúc lớn, mạng lớn lắm đấy".

      Nghê Giản cười cười: " Tai họa nghìn năm để sót, nghe bao giờ chưa?".

      " Cậu cũng tự biết mình cơ đấy". Mai Ánh Thiên xùy tiếng: " Cậu đầu đất hay sao ấy? Nhìn xem, xem cậu làm chuyện ngu xuẩn gì kìa".

      Nghê Giản cho là đúng, im lặng, lời cảm ơn: " Lại nợ cậu mạng, mình nhớ kỹ rồi".

      " ra lúc đấy phải mình cứu. Tất cả do mạng cậu tốt, còn đứa em cậu ...".

      Mai Ánh Thiên hừ tiếng: " Con mẹ nó sống lâu ".

      Nghê Giản sửng sốt.

      Mai Ánh Thiên nhịn được định gõ đầu , tay vừa đưa đến trán liền thu lại.

      " Con người xấu xa như cậu còn chơi trò tình nghĩa chị em não tàn? Đấy là tiết mục của cậu sao? Hay là cầm nhầm kịch bản rồi?".

      Nghê Giản quen Mai Ánh Thiên luôn chuyện qua quýt lỗ mãng. Nhưng đột nhiên nghe về Nghê San như vậy, ngược lại có phần kinh ngạc.

      Theo lý, Mai Ánh Thiên biết Nghê San, đến mức vừa gặp có thể cảm nhận được thuộc tính não tàn của Nghê San.

      Nghê Giản hỏi: " Con bé làm gì à?".

      " Cậu xem nó làm gì?".

      Mai Ánh Thiên nổi điên: " Nó bỏ chạy, vứt cậu ở đấy chứ còn sao nữa hả cái đồ đần này".

      Nghê Giản nhìn , im lặng, trong lúc thất thần tay có cảm giác bị ai nắm lấy.

      Quay đầu nhìn, là Lục Phồn. nhìn , ánh mắt thâm trầm. Nghê Giản giật mình, định thần, cười với : " sao đâu".

      Mai Ánh Thiên chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhịn được, tay tiếp tục với lên đầu . Lúc định gõ xuống, tay liền bị Lục Phồn ngăn chặn. Lục Phồn che đầu Nghê Giản, nhíu mày nhìn Mai Ánh Thiên, gì, nhưng Mai Ánh Thiên nhìn ra ý của .

      cho gõ đầu.

      Nghê Giản quay sang, với Mai Ánh Thiên: " Cậu đừng giận, sau này mình thế nữa".

      Mai Ánh Thiên: " Cậu còn dám sau này? Việc này chưa xong đâu".

      Nghê Giản khẽ giật mình: " Cậu định làm gì?".

      " Mấy tên khốn kiếp kia đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Việc này cậu đừng có quản, sớm phân giới hạn với con bé não tàn kia , loại em như thế khỏi cần nhận".

      "Mình đâu có nhận".

      " nhận?".

      " Mình nhận mỗi bố mình thôi".

      Mai Ánh Thiên chỉ mất hai ngày để điều tra tình. cho Nghê Giản, thầm tìm người xử lý mọi việc, đồng thời cho Nghê San bài học. tuần tiếp theo Nghê San đến trường, về sau đều do Lý Tuệ đưa đón hàng ngày.

      Những chuyện đó Nghê Giản hề biết, nằm trong bệnh viện mười ngày.

      Lục Phồn chỉ được nghỉ ba hôm, định xin nghỉ phép nhưng Nghê Giản cho. muốn làm ảnh hưởng đến công việc của . Cuối cùng, Lục Phồn lay chuyển được Nghê Giản.

      Mấy ngày sau, tối nào cũng tới, ở cùng nửa tiếng xong lại chạy về đội.

      Hàng ngày đến bệnh viện còn có Nghê Chấn Bình. Ông mang cơm tới cho Nghê Giản.

      Ông mang đến, ăn.

      Hai cha con cũng chuyện phiếm nhưng ai chuyện Nghê San. Mấy lần Nghê Chấn Bình định , đều bị Nghê Giản lơ .

      Ngày Nghê Giản ra viện, Lục Phồn nghỉ làm. Mai Ánh Thiên lái xe đưa bọn họ trở về nhà trọ của Nghê Giản. Mấy ngày phép mượn của người khác, Lục Phồn đều trả hết. Bảy ngày tất cả, về nhà mà cùng ở lại với Nghê Giản. cũng sửa xe, việc duy nhất là hàng ngày nấu ba bữa cho Nghê Giản ăn. Miệng Nghê Giản được Lục Phồn chăm sóc ngày càng kén chọn, còn quen ăn ở bên ngoài nữa.

      Tháng 11, Lục Phồn về đội, tháng 12 mới quay lại.

      Khi về, Nghê Giản lại chạy bản thảo.

      Lúc Nghê Giản bận rộn chạy bản thảo rất dễ cáu kỉnh, vui buồn thất thường. Trước kia ở cùng Mai Ánh Thiên, hễ chạy bản thảo, Mai Ánh Thiên đều chán ghét muốn chết, có khi còn trốn ra ngoài tháng. Dám tiếp cận ngoại trừ kẻ cần tiền cần mạng có người thứ hai.

      Tối hôm đầu tiên Lục Phồn trở về, tâm trạng Nghê Giản vô cùng tốt, nhiệt tình như lửa.

      tắm, liền chui vào phòng tắm. Bọn họ làm từ phòng tắm lên đến giường. Có lẽ do lâu quá làm nên hai người có phần kiềm chế được. Cho đến lúc mồ hôi đầm đìa mới ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân Nghê Giản đau nhức, cổ họng ran rát.

      Nghê Giản duy trì tâm trạng tốt được hai ngày. Sau lại trở nên nóng nảy, xé liên tiếp tám trang bản thảo.

      Lục Phồn làm bữa tối, vào phòng vẽ gọi ăn cơm nhưng Nghê Giản để ý. sửa đoạn hội thoại của nhân vật, sửa thế nào cũng cảm thấy hợp, đầu óc nhanh chóng nổ tung.

      Lục Phồn tới vỗ vai . Nghê Giản nổi trận lôi đình, quẳng bút xuống đất, quay đầu hét to: " ra ngoài".

      Lục Phồn giật mình, ngây người. Nghê Giản hét xong, liền quay chỗ khác. buộc tóc qua loa, nhấc bút tiếp tục ghi ghi xóa xóa.

      Lục Phồn đứng lúc, im lặng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      Sửa đến sửa mất nửa tiếng, Nghê Giản làm theo mạch suy nghĩ, cảm hứng như sóng trào, hoàn thành liên tiếp năm bản vẽ. buông bút, toàn thân như vừa bò từ mê cung ra, vươn hai tay, nghoẹo cổ, hít sâu hơi.

      Nghỉ ngơi lúc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

      9h30'.

      Nghê Giản thoáng giật mình, nhớ ra, mí mắt nhảy dựng, co chân chạy ra khỏi phòng vẽ.

      Lục Phồn nghe thấy tiếng động, ngẩng lên.

      Ánh mắt hai người chạm nhau. Nghê Giản ngập ngừng, nhất thời nên lời. Lục Phồn buông sách, đứng dậy tới, hỏi: " Vẽ xong rồi à?".

      Nghê Giản nhìn chằm chằm vào mắt , khẽ gật đầu. Lục Phồn : " ăn cơm thôi".

      tiến vào bếp. Nghê Giản hơi ngạc nhiên, sau đó cũng vào theo

      Lục Phồn rút phích nồi cơm điện. đặt thức ăn trong nồi cơm, để trạng thái giữ ấm, vẫn còn nóng hôi hổi.

      Nghê Giản tới, thấp giọng hỏi: " cũng chưa ăn à?".

      Lục Phồn quay đầu nhìn , gật cái. Nghê Giản đứng đó nhìn Lục Phồn bê đĩa thức ăn ra, đặt lên bệ bếp, sau đó xới cơm cho .

      Lúc ăn cơm, ai chuyện. Thi thoảng Nghê Giản ngẩng đầu nhìn lén Lục Phồn nhưng thấy bất kỳ biểu gì.

      Khi thu dọn, Nghê Giản bảo: " Để em rửa bát".

      Lục Phồn: " Để , em vẽ ".

      " Em vẽ xong rồi, cứ để em rửa". Nghê Giản lấy bát đũa trong tay , nhanh vào bếp. Ai ngờ vì chạy nhanh quá, vừa mới tới cửa bếp, bị trượt phát, ngã xấp người xuống đất.

      Xui xẻo, toàn bộ bát đĩa bay hết, vỡ nát. Nghê Giản nằm rạp dưới đất, ngây người.

      Lục Phồn ngờ trong nhà cũng có thể té ngã. Lúc Nghê Giản được Lục Phồn đỡ dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đống bát vỡ nền đất.

      Lục Phồn nắm tay kiểm tra cẩn thận, bị thương. vén quần của xem xét đầu gối, quả nhiên đỏ ửng cục. Nghê Giản cảm thấy đau đầu gối. nắm chặt tay Lục Phồn, vô cùng ủ rũ: " Vỡ hết rồi".

      Lục Phồn lên tiếng, ôm đến bên sô pha đặt xuống, chậm rãi bóp đầu gối cho . Nghê Giản nhìn hồi lâu, cúi xuống ghé sát, hôn lên mặt .

      Lục Phồn ngẩng lên.

      Nghê Giản : " Em xin lỗi".

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 33

      Nghê Giản hiểu tính mình nóng nảy tốt, cũng biết Lục Phồn trách cứ . Nhưng muốn bỏ qua chuyện này nên trịnh trọng lời xin lỗi.

      Lục Phồn nhìn bộ dạng nghiêm túc của , hơi ngạc nhiên: " có gì". xong lại cúi đầu, giúp Nghê Giản bóp đầu gối, sau khi xong liền kéo quần xuống.

      Nghê Giản gì thêm.

      Tháng mười hai thời tiết rất lạnh. Hàng ngày, Nghê Giản ở trong phòng, điều hòa mở đủ nên có cảm giác. Vừa ra khỏi cửa, mới biết gió rét cạo xương.

      Lục Phồn đẩy xe máy ra khỏi hành lang, thấy Nghê Giản đứng đó xoa tay. choàng khăn quàng, gương mặt lộ trong gió, làn da trắng nõn bị gió thổi đỏ ửng lên.

      " Sao em lại ra?".

      tới kéo mũ áo khoác, trùm lên đầu . Nghê Giản hà hơi, xoa xoa tay: " với , lâu lắm rồi em ra ngoài".

      " Lạnh lắm, em về ".

      " Em cứ cùng đấy". Nghê Giản lại gần chiếc xe, ngồi vào sau: " thôi".

      Lục Phồn nhìn , lấy trong giỏ xe chiếc găng tay da màu đen đưa cho . Nghê Giản cầm. Nghê Giản bảo: " đeo , em xỏ tay vào túi áo ".

      Lục Phồn cúi đầu nhìn túi áo khoác, nở nụ cười: " Em nhớ đấy". Nghê Giản cũng cười, vươn tay kéo : " nào".

      Lục Phồn ngồi xe, đeo găng tay. Nghê Giản vòng tay ôm eo , hai tay thọc vào túi áo .

      Ấm áp như dự đoán.

      Từ siêu thị trở về, mặt Nghê Giản lạnh cóng đỏ thành mảng. Lục Phồn nhíu mày, đưa tay sờ.

      Mịn màng trơn láng, và rất mỏng manh.

      " Sau này ra ngoài em phải đeo khẩu trang vào".

      Nghê Giản: " Em thích mang thứ đó".

      " Vì sao?".

      " Như bị bịt miệng, ngạt thở, cảm giác như sắp chết".

      Lục Phồn phản đối.

      Cuối năm, mọi nghành nghề đều rất bận rộn, đội phòng cháy chữa cháy cũng thế. Số lần ra quân của trung đội đường Trạm Giang mà Lục Phồn làm trong ấy tăng đột biến, sau 23 tết, điện thoại cứ đến tới tấp, hơn nửa trong đó đều là hoả hoạn do đốt pháo hoa.

      Trước giao thừa Lục Phồn được nghỉ, và Nghê Giản chỉ có thể liên lạc với nhau qua tin nhắn. Trời rất lạnh, Nghê Giản ra khỏi cửa. ngồi trong nhà chờ đến đêm trừ tịch, đợi Lục Phồn nghỉ phép.

      Năm nay có ý định quay về đón năm mới với Trình Hồng, cũng từ chối ý tốt của Nghê Chấn Bình. cảm thấy, hảo ý của Nghê Chấn Bình đôi lúc làm tổn thương người khác.

      Ông nghĩ thế nào mà cho rằng đến nhà ông để đón năm mới, cùng Lý Tuệ và Nghê San ăn bữa cơm tất niên là lời đề nghị hay ho?

      Bọn họ ngoại trừ ghét nhau ra có cảm xúc gì khác. Hòa thuận, hay vui vẻ gì gì đó đều là những bộ phim truyền hình vớ vẩn.

      Nghê Giản chỉ muốn, năm nay, và Lục Phồn ở bên nhau mà thôi.

      Nhưng ngờ, khi còn ba ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, có vị khách mời mà đến.

      Nghê Giản như thường ngày, tưởng nhân viên giao cơm hộp nên chạy ra mở cửa, vừa mở cửa liền thấy ngay trợ lý của Trình Hồng.

      lâu Nghê Giản liên lạc với Trình Hồng. bị mất điện thoại, chuyển nhà, hề thông báo cho Trình Hồng biết. Suốt mấy tháng qua, Trình Hồng cũng đến. Nghê Giản ngờ Trình Hồng phái người đến tìm .

      Trình Hồng có năng lực, thuộc hạ của bà cũng như vậy, có số điện thoại và địa chỉ của nhưng vẫn tìm đến đúng chỗ. Nghê Giản kiềm chế được ý muốn nghi ngờ bên cạnh Trình Hồng có rất nhiều tai mắt.

      Nam trợ lý trẻ tuổi nho nhã lịch gọi tiếng: " Nghê". Nghê Giản hỏi nhiều, thẳng vào vấn đề: " Có chuyện gì?".

      Nghe ta ý đồ đến đây của mình, Nghê Giản nhíu mày. " Tôi có ý định trở về Bắc Kinh".

      Đối phương nghe câu từ chối thẳng thừng, hề sốt ruột, tiếp tục ràng rành mạch với Nghê Giản: " Tổng giám đốc Trình bảo tôi chuyển lời tới Nghê. Rằng phu nhân nhượng bộ rất nhiều nên có chừng mực chút. Vả lại, nên hiểu, tuy rằng phu nhân sống ở thành phố này, nhưng muốn làm chút chuyện vẫn vô cùng dễ dàng, nhất là với người vốn yếu thế như thế kia. Cho dù là lính thi hành nghĩa vụ quân , chưa chắc bưng chắc được bát cơm, huống chi là người khác".

      Gương mặt Nghê Giản dần dần cứng ngắc. Nửa phút sau, cười lạnh: " Câu này giống y lời bà ấy ".

      Cảnh cáo và uy hiếp, đều là thủ đoạn Trình Hồng thường dùng. Nghê Giản im lặng lúc, : " Được, vậy cho bà ấy biết, tôi dẫn chồng tôi cùng về".

      " Việc đó chỉ e được. Tổng giám đốc Trình căn dặn tôi bây giờ đưa Thượng Hải, ngày mai đến gặp phu nhân".

      Nghê Giản lạnh giọng: " Hôm nay tôi thể được, , tự mà liên lạc với bà ấy".

      Buổi tối, Nghê Giản chủ động nhắn tin cho Trình Hồng. Trình Hồng trả lời câu: " Mẹ quan tâm, mừng thọ bà con phải đến, cùng dự lễ giao thừa. Con có thể dẫn cậu ấy trở về, nhưng đừng để chúng ta nhìn thấy cậu ấy".

      8h30' tối Lục Phồn từ trạm về. Đứng ngoài trời nửa tiếng đồng hồ, chân Nghê Giản nhanh chóng đông cứng.

      Xe cứu hỏa lái vào chưa được bao lâu, Lục Phồn chạy ra. thay quần áo, người đầy bụi đất.

      " Đến lâu rồi à?".

      " lâu".

      sờ tay , lạnh thấu xương. Lục Phồn nhìn , đương nhiên tỏ ý nghi ngờ câu trả lời của . Nghê Giản liền thay đổi cách : " À, được lúc rồi".

      Lục Phồn đáp, chăm chú nắm tay ôm vào trong lòng tay ấm áp của mình. cúi đầu nhìn thấy hai chiếc túi để bên chân .

      Nghê Giản nhớ ra ý đồ đến đây, rút tay, xoay người nhấc hai chiếc túi đưa cho : " Em mua quần áo cho , khăn quàng cổ và giày nữa".

      Lục Phồn nhíu mày: " Mua nhiều làm gì?".

      " Mùa đông lạnh, phải mặc nhiều quần áo".

      Nghê Giản đặt chiếc túi cạnh chân , đứng thẳng người, : " Lục Phồn, em phải về Bắc Kinh rồi".

      đến chữ cuối cùng, thấy ánh mắt Lục Phồn rọi thẳng. im lặng nhìn , cứng đờ như pho tượng.

      Nghê Giản biết hiểu lầm. muốn cười nhưng cười. đưa tay chạm vào gương mặt , cũng lạnh buốt như tay . Vuốt ve như vậy, ai sưởi ấm cho ai, nhưng Nghê Giản cảm thấy yên tâm.

      " phải như nghĩ đâu". bảo: " Chỉ là qua năm mới, năm sau trở lại".

      Bờ vai căng thẳng của Lục Phồn buông lỏng. Hai giây sau, hỏi: " phải năm nay ở đây sao?".

      Nghê Giản ừ tiếng: " Tính là thế, nhưng bây giờ được". im lặng lúc rồi tiếp tục: " Ngày mai, em phải rồi".

      Lục Phồn im lặng.

      Bao năm qua, đều ở trong đội cho đến hết Tết, nhường cơ hội nghỉ phép cho những đồng đội có gia đình. Nhưng hôm qua đăng ký nghỉ Tết lịch với đội trưởng. xin nghỉ sáu ngày, từ giao thừa cho đến mùng năm.

      Đây là năm mới đầu tiên và Nghê Giản ở bên nhau. cũng , muốn ở cùng . cảm thấy mất mát, là giả. Trầm mặc hồi, Lục Phồn hờ hững trả lời: " Được".

      Nghê Giản lẳng lặng nhìn hai giây, tay với vào trong túi áo, lấy ra thứ, đưa tới trước mặt . Nghê Giản bảo: " cầm ".

      Lục Phồn đồng ý nhận lấy, dựa vào ánh đèn để nhìn, là chiếc vé tàu, đường sắt cao tốc. Vé tàu cao tốc như thế này, Lục Phồn từng mua giúp Háo Tử. Lục Phồn đưa mắt nhìn, thấy dòng chữ phía , 15h5' chiều ngày 30.

      Đúng vào hôm giao thừa.

      Lục Phồn ngẩng đầu.

      Nghê Giản : " Nếu hết bận, muốn , cứ ".

      Ngụ ý là, nếu như được, hoặc muốn, vậy quên .

      chuẩn bị cho chiếc vé, hay , bắt buộc.

      +++

      Hai mươi bảy tháng chạp, Nghê Giản trở lại Bắc Kinh.

      Chồng của Trình Hồng đảm nhiệm vị trí đáng ngưỡng mộ trong công ty của gia đình. ông ta còn có mẹ già, năm nay tám mươi tuổi nên tránh được cần có người chăm sóc lúc ốm yếu. Với tư cách là con dâu, đây là việc Trình Hồng đương nhiên phải nhận trách nhiệm.

      Bảy tuổi Nghê Giản theo Trình Hồng đến Tiêu gia, gọi Tiêu lão phu nhân tiếng "bà", tình cảm bà cháu đến vài phần, chuyện nể mặt dù sao cũng tránh được. Thêm nữa, Trình Hồng đặc biệt coi trọng chuyện này. Nghê Giản ngoại trừ nghe theo ý bà còn lựa chọn nào khác.

      Tiệc mừng thọ được xác định vào ngày 28 tháng chạp, địa điểm do Trình Hồng chọn, là khách sạn lớn của Trung Quốc nằm trong khu trung tâm thương mại

      Nghê Giản nghe xong địa điểm, liền nhận ra Trình Hồng khá mạnh tay. Trình Hồng mạnh mẽ, trước mặt tỏ ra hòa nhã như thế nào, ai hiểu hơn so với Nghê Giản. Vì thế, Nghê Giản cũng biết, cuộc đời Trình Hồng có hai thất bại lớn, là cuộc hôn nhân với Nghê Chấn Bình, hai là tồn tại của đứa con như .

      Nghê Giản nhớ, mấy năm trước lúc vừa tới Tiêu gia, hoàn cảnh của Trình Hồng rất khó xử. Hơn nửa nguyên nhân nằm ở chỗ mang theo đứa con của chồng trước. Hơn nữa, đứa con của chồng cũ lại là đứa trẻ bị điếc.

      Ở Tiêu gia, cho đến bây giờ, Nghê Giản phải là đứa trẻ được mọi người quý mến.

      Năm đó bị Trình Hồng cưỡng ép dẫn đến Bắc Kinh, bệnh tự kỷ của Nghê Giản bộc phát ngày càng nghiêm trọng. Mấy năm đầu gần như chuyện với ai, chỉ mở miệng khi thực hành phát .

      Vì chuyện này, mà đứa em riêng luôn gọi là " Con điếc". Về sau, em trai cũng gọi như vậy.

      Nghê Giản có cảm tình với hai đứa em này. Sau ra nước ngoài du học, bọn chúng theo Trình Hồng đến NewYork, sống mình ở Seattle, năm gặp nhau được mấy lần.

      Mấy năm đó là quãng thời gian tự tại cuối cùng của .

      tại, Nghê Giản trở về nước, Tiêu Cần vừa mới tốt nghiệp, cũng quay lại Bắc Kinh, chỉ còn Tiêu Miễn vẫn còn học. Nhưng mừng thọ bà nội tám mươi tuổi, đám con cháu của bà bất luận thế nào cũng phải trở về.

      Tiêu Miễn và Nghê Giản kẻ trước người sau đến. Còn Tiêu Cần sớm ngồi bên cạnh Tiêu lão phu nhân, tiếng bà nội hai tiếng bà nội.

      Tiêu Cần nhìn thấy Nghê Giản ở cửa sảnh tiệc, nhàn nhạt gọi tiếng: " Chị cả" rồi vào. Cũng thèm nhìn thẳng vào .

      Khách khứa đến dự yến tiệc đông chật cả sảnh đường, Tiêu lão phu nhân bị đám người vây quanh như trăng giữa các vì sao. Nghê Giản nhìn mà hoa mắt chóng mặt. đứng lúc, đến tặng quà cho Tiêu lão phu nhân. gọi tiếng: " Bà", vô cùng khách khí và xa cách.

      hai năm Tiêu lão phu nhân chưa gặp Nghê Giản, đối với cũng có gì ấn tượng, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào Nghê Giản hồi lâu, nhớ lại: " Là Tiểu Giản đấy à?".

      Bà vừa xong, người bên cạnh mới đưa mắt nhìn Nghê Giản. Mấy vị phu nhân, tiểu thư, già có, trẻ có kia, Nghê Giản nhận ra ai, nên kiên quyết chào hỏi, chỉ nhìn mình Tiêu lão phu nhân, miệng treo ý cười cứng đờ.

      Bên cạnh, Tiêu Cần điệu bộ tươi cười đứng ra giới thiệu: " Mọi người chưa biết sao? Đây là chị cả của tôi. Chị ấy thường xuyên bận rộn, năm nay khó khăn lắm mới thấy lộ diện đến mừng thọ bà nội. Vừa hay nhân cơ hội này giới thiệu với tất cả mọi người".

      xong, ta với Nghê Giản: " Lại đây nào chị cả, chị cũng đến chào hỏi mọi người ". Nghê Giản mím môi nhìn ta cái, di rời ánh mắt, ngắn gọn: " Chào mọi người, tôi là Nghê Giản".

      Mọi người nhìn gật đầu.

      Nghê Giản phải người ngu, trong những nụ cười ấy chứa ý vị sâu xa. nhìn là hiểu. họ Nghê, phải họ Tiêu. biết, tất cả mọi người đều để ý.

      Nghê Giản cũng cười cười, im lặng gì thêm.

      Nhưng Tiêu Cần lại rất nhiệt tình. ta giới thiệu thay: " A, tôi quên , chị tôi khá đặc biệt, chị ấy bị điếc, nghe được. Vì vậy, mọi người muốn chuyện phải đứng trước mặt chị ấy, như vậy chị ấy mới có thể thấy được".

      Tiêu Cần xong mỉm cười với Nghê Giản. Nghê Giản mặt cảm xúc nhìn ta. Đám người bắt đầu xì xào bàn tán, nghe được, cũng muốn mất công nhìn từng người .

      Giờ phút này, nhận ra, chuyện mình muốn làm, người mình muốn gặp, gặp gỡ những người muốn tiếp xúc với mình, thấy mệt mỏi hơn so với dự tính.

      cố gắng nhưng có cách nào làm tốt hơn. Nếu Trình Hồng hài lòng, cũng chẳng còn cách.

      Nghê Giản đứng yên lặng vài giây, câu. Tiêu Cần cảm thấy hết hứng, mặc kệ , nhanh chóng đưa ra chủ đề mới, thu hút bao nhiêu ánh nhìn của mọi người.

      Nghê Giản tìm nơi vắng vẻ yên tĩnh ngồi xuống. Trong lúc ấy, ánh mắt của chạm phải cái nhìn của Trình Hồng ở phía xa xa thêm vài lần nữa. Nghê Giản tưởng tượng, đây chẳng khác gì trạm điều tra.

      Sau đó, cửa ngách chạy trốn khỏi bữa tiệc.

      Mười giờ tối, Nghê Giản vẫn lang thang đường Trường An.

      Gió Bắc Kinh giữ dội hơn so với phía Nam.

      Nghê Giản mang khăn quàng, gió quấn quanh chiếc cổ nhẵn mịn, chui qua khe hở quần áo vào, lạnh khiến răng va lập cập. lấy điện thoại trong túi quần ra, dựa vào đèn đường nhắn tin cho Lục Phồn: Hôm nay bận ?

      Rất nhanh nhận được hồi - Khá bận, báo động bốn lần. Em vẫn khỏe chứ? Bắc Kinh lạnh lắm phải ?

      Nghê Giản cười cười, nhắn lại: Còn phải .

      Lục Phồn: Mặc nhiều vào, nhớ mang khăn quàng cổ.

      cơn gió lạnh thổi tới, Nghê Giản sợ run cả người, đưa tay sờ cổ, hơi lạnh đâm vào tay. dựa vào cột đèn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sắp đông cứng để nhắn tin: Vâng, cũng thế nhé. Nhớ giày ấm vào. Dừng chút, ấn thêm mấy chữ: Ngày kia, có tới ?

      Ngừng hai giây, lại xóa từng chữ , thay bằng năm chữ khác: nữa, ngủ thôi.

      +++

      Đêm 30, tuyết rơi.

      bao năm, Nghê Giản lần nữa nhìn thấy tuyết rơi ở Bắc Kinh, vẫn tựa như lông ngỗng, hết lớp này đến lớp khác, bồng bênh phiêu diêu.

      Trời lạnh hết sức, nhưng vẫn phải tham gia yến tiệc.

      Bữa cơm tất niên lần này, xem như bữa tiệc gia đình. Ăn uống ở nhà hàng Bắc Kinh, năm giờ bắt đầu, tám giờ kết thúc.

      Mọi người trong nhà đều về khu nhà cũ ( tổ tiên để lại). Buổi tối, Trình Hồng ở nhà sắp xếp số việc khác.

      Nghê Giản đợi thêm vài phút rồi bỏ .

      Hai ngày trước, Trình Hồng đưa xe cho Nghê Giản dùng, chìa khóa vẫn trong tay Nghê Giản. Nghê Giản lấy xe, rời khỏi khu nhà cũ.

      Trong đêm trừ tịch tuyết bay, Nghê Giản lái xe mình giữa trời đầy pháo hoa đến nhà ga phía nam Bắc Kinh.

      nhận được tin nhắn của Lục Phồn.

      cũng hề hỏi .

      Đêm nay, đợi ở đây.

      đến, bọn đón năm mới cùng nhau.

      đến, vào lấy vé, bắt chuyến tàu sáng sớm.

      cho biết, hôm đó, mua hai chiếc vé.

      -----------------------------
      Iluvkiwi thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 34

      Nghê Giản mua cho Lục Phồn chiếc vé tàu xuất phát lúc 3h hơn, đến đúng giờ là 9g30' tối.

      Nghê Giản liếc nhìn màn hình di động, 9h45'. cho biết địa chỉ cụ thể. Nếu đến, tất nhiên gửi tin hỏi .

      Nghê Giản đợi đến 11h, điện thoại có bất kỳ động tĩnh gì. quay đầu nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, khởi động quay đầu xe, đến bãi đỗ xe ở phía Tây.

      khóa xe cẩn thận, rút chìa, rời bãi đỗ. Lúc chuẩn bị , điện thoại rung. Nghê Giản vừa mở ra nhìn, khẽ giật mình. vội vã nhấn mấy chữ: ở đâu?

      Lục Phồn cầm chiếc túi trong tay đặt xuống cạnh chân, cúi đầu trả lời: Tàu điện ngầm dừng rồi, ra phía cửa Bắc, nghe bên này dễ gọi xe. Em cho địa chỉ .

      Sau khi tin nhắn gửi , khoảng hai ba giây, Nghê Giản trả lời - Đứng yên đấy đừng đâu.

      Nghê Giản lái xe từ cửa Tây đến nhà ga phía Bắc, mất 6 phút. Gần như vừa liếc mắt, nhìn thấy Lục Phồn.

      đứng trong đám người gọi taxi, tay cầm chiếc túi to tướng, lưng vẫn là chiếc ba lô cũ, biết quần áo hay thứ gì đó, phồng tướng, thoạt nhìn hơi nặng chút. Tuy nhiên, vẫn đứng rất nghiêm chỉnh.

      mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ quàng chiếc khăn màu nâu mua. Ánh đèn và những bông tuyết rơi người . Những cánh hoa màu trắng lấp lánh núp trong mái tóc ngắn của rồi biến mất. Nghê Giản biết, tuyết hóa thành nước, lưu lại sợi tóc .

      Khi còn cách hai mươi mét, Nghê Giản dừng bước gọi tên : " Lục Phồn". Sau tiếng gọi đó, giọng tăng : " Lục Phồn".

      Trời gió tuyết, buổi đêm lạnh lẽo, nhà ga ồn ào. Giọng lớn lắm, lại dường như mang theo sức mạnh hiếm có, xuyên thấu hết thảy.

      Lục Phồn quay lại, giữa những bông tuyết trắng hỗn loạn bay cao nhìn thấy người con của .

      Ánh mắt chạm nhau.

      Giờ phút này, tâm trạng phiêu bạt mấy ngày nay của Nghê Giản trở về vị trí.

      Gió chà xát làm cay mắt.

      há to miệng, muốn lại gần gọi , nhưng cổ họng bị cơn gió rót vào, mắc kẹt.

      Nghê Giản nheo mắt, im lặng.

      lát sau. về phía .

      cũng vậy.

      Khoảng cách rút ngắn còn bước.

      Những tiếng động rầm rĩ xung quanh còn nữa. Giữa bọn họ chỉ còn tĩnh lặng.

      Lục Phồn buông túi, tiến lên bước, đến bên .

      ai lên tiếng.

      Nghê Giản ngẩng đầu, Lục Phồn rủ mắt, hai tay nâng gò má lạnh buốt của , mút lên đôi môi .

      Trong đó là toàn bộ nỗi nhớ nhung.

      Nụ hôn vừa chấm dứt, hơi thở của cả hai đều hơi bất ổn.

      Môi Lục Phồn thối lui. mảnh tuyết trượt khỏi gò má Nghê Giản, đến bên môi, tan mất, bờ môi Nghê Giản mát lạnh.

      chỉ môi, lông mi cũng phủ nước và tuyết. chớp mắt, thu Lục Phồn lại. Cột đèn phía sau bọn họ, chiếu ánh sáng trắng lạnh toát. Trong mắt đối phương, bọn họ đều trở nên chân ràng hết mức. lúc sau, Nghê Giản bỗng nhiên cười cười, với Lục Phồn: " thôi".

      Lục Phồn gật đầu, tay nhấc túi lên, tay dắt .

      Nghê Giản đưa Lục Phồn đến bãi để xe. Sau khi mở cửa, bảo cất túi và ba lô vào. Lục Phồn nhìn chiếc xe, nhíu mày.

      " Tự mình lái xe đến đây à?".

      Nghê Giản gật đầu, vươn tay kéo cửa trước, định ngồi vào vị trí lái, liền bị Lục Phồn giữ chặt: " Để lái".

      Nghê Giản nhìn , bỗng hiểu vì sao vừa tới cau mày.

      là kẻ điếc. Người điếc thể lái xe.

      " Ở Mĩ em có bằng lái rồi đấy". mấp máy môi: " Tiểu Thiên làm giúp em. Kỹ thuật của em coi như cũng được, chưa từng xảy ra chuyện. Thi thoảng cũng vụng trộm lái xe. Lần trước em lái xe của Tiểu Thiên, nghiêm trọng thế đâu".

      Lục Phồn vẫn buông tay. Nghê Giản kéo môi mỉm cười: " Xe này là của mẹ em đưa em sử dụng. Bà ấy để ý lo lắng gì chứ".

      xong, thấy trong ánh mắt Lục Phồn càng thêm lo lắng, thở dài, thỏa hiệp. " Được rồi, để lái".

      Nghê Giản địa chỉ, đợi Lục Phồn thiết lập xong hướng dẫn chỉ đường, liền nhắm mắt dựa vào ghế phụ. Đối với người thích ngủ mà , hơn nửa đêm chưa được lên giường đúng là tra tấn.

      Tuyết rơi đường xấu, thể tăng tốc, hơn nữa Lục Phồn vốn lái xe cẩn thận, bởi vậy mà tốc độ càng thêm chậm.

      Nghê Giản ngủ giấc xe, lúc gần đến mới tỉnh dậy.

      Xe dừng. Nghê Giản ngái ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ: " Ồ, đến rồi".

      Lục Phồn vươn tay vuốt tóc giúp , xoay đầu lại: " Đây là đâu?".

      Nghê Giản: " Chữ to thế kia, nhìn thấy à?".

      " phải... đến nhà em sao?".

      " Gì cơ?". Nghê Giản ghé sát, dụi dụi mắt: " nhắc lại lần nữa xem nào, tối quá, em nhìn ".

      Lục Phồn lại lần nữa. Nghê Giản sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa biết giải quyết thế nào: " Em mua nhà, cũng thuê nhà, nên lấy đâu ra nhà".

      Lục Phồn: "..."

      nhìn hai giây, thấp giọng hỏi: " Mấy ngày qua em vẫn luôn ở đây đấy à?".

      Nghê Giản: " Vâng". trả lời tỉnh rụi, trái tim Lục Phồn chua xót từng cơn. vuốt ve gương mặt : " phải em về nhà đón năm mới sao, vậy... Sao quay lại?".

      Nghê Giản giật mình, giờ mới hiểu " nhà" theo lời nghĩa là gì.

      Ngôi nhà kia, là nhà của Trình Hồng, là nhà của Tiêu Miễn.

      Trong mắt người khác, đó cũng là nhà của .

      Nhưng biết, phải, vốn phải như thế.

      +++

      Vào phòng khách sạn, Lục Phồn buông túi và ba lô xuống, cởi áo khoác ra. Nghê Giản kéo kéo chiếc túi đen, hỏi: " mang theo lắm đồ thế, cái này đựng gì vậy?". Lục Phồn chưa trả lời, giật miệng túi, vừa nhìn liền ngẩn người.

      " lấy ở đâu ra những thứ này thế?".

      Lục Phồn: " Mua".

      " mua những thứ này làm gì?".

      Lục Phồn nhìn , đáp, mặt mũi hơi trầm xuống. Nghê Giản nhìn vầng trán cao sáng sủa của , ngừng vuốt tóc, hít sâu hơi.

      " Đồ ngốc".

      mắng câu, trong mắt nổi sương mù.

      tưởng gọi đến để gặp người nhà . Vì gặp người nhà nên chuẩn bị hết mọi thứ, túi lớn quà gặp mặt, nào thuốc bổ, đặc sản, đủ loại.

      Trình Hồng thích những thứ này sao?

      Người nhà họ Tiêu thích những thứ này sao?

      .

      Trình Hồng căn bản muốn gặp .

      Còn người nhà họ Tiêu, thậm chí biết kết hôn, và chồng của tên là Lục Phồn.

      Tên ngốc này.

      Nghê Giản quay mặt lại, hỏi: " Bỏ ra bao nhiêu tiền?".

      Lục Phồn ngẩng đầu: " nhiều".

      Nghê Giản lại gần, trừng mắt với : " vẫn thành gì cả, biết dối đừng nữa".

      " dối mà". Lục Phồn nhíu mày: " Thôi đừng nữa, em tắm ngủ , mắt đen hết rồi kìa".

      Nghê Giản nhấc chân đạp : " Mắt mới đen kia kìa, tắm ".

      xong, ra cửa.

      Lục Phồn kéo lại: " Em đâu đấy?".

      " Em còn có thể đâu chứ?". Nghê Giản tức giận: " ra quán kiếm đồ ăn cho ".

      " Giờ làm gì có".

      Nghê Giản nghiêng đầu nhìn : " Hôm nay là giao thừa".

      " À".

      Lục Phồn buông tay ra.

      Nghê Giản ra ngoài, trước khi , còn giục tắm rửa.

      Lục Phồn tắm xong ra, Nghê Giản về. bàn để chiếc khay, bên trong bày suất cơm thịt bò.

      " ăn ". Nghê Giản .

      Lục Phồn tới: " Còn em sao".

      " Em ăn lâu rồi". Nghê Giản xong vào nhà tắm.

      Đợi tắm rửa xong, Lục Phồn cũng ăn cơm xong.

      Nghê Giản nhìn chiếc khay, trong bát sạch , thừa hạt cơm nào.

      rất đói bụng.

      Nghê Giản hỏi: " Đủ no chưa?".

      Lục Phồn gật đầu.

      Nghê Giản đến đầu giường sấy tóc. Lục Phồn đứng đấy nhìn hồi, lại gần, nắm lấy tay cầm của chiếc máy sấy. Nghê Giản ngẩng đầu, Lục Phồn : " Để giúp em".

      " cần đâu". Nghê Giản từ chối, chỉ chỉ chiếc giường: " ngủ ".

      nhổ phích cắm máy sấy, mang vào nhà tắm, đóng cửa lại.

      Tiếng vù vù từ bên trong truyền ra. Lục Phồn ngồi giường, lẳng lặng nghe.

      Qua năm phút đồng hồ, Nghê Giản ra. Thấy Lục Phồn ngồi giường, quần áo chưa cởi, nhíu mày: " Sao còn chưa ngủ, lăn lộn suốt ngày thấy mệt à?".

      Lục Phồn nhìn ra tâm trạng của tốt, giải thích thêm, đứng dậy cởi quần áo: " ngủ thôi".

      vừa tắm rửa xong nên chỉ mặc quần lót, bên ngoài khoác chiếc áo và quần bông mỏng, đứng dậy cởi rất nhanh.

      Lục Phồn cởi quần áo xong, vén chăn chui vào.

      Nghê Giản cởi áo choàng tắm, đứng trước mặt thay chiếc áo ngủ bằng tơ tằm mỏng, mặc áo lót.

      Lục Phồn nhìn , yết hầu hơi ngứa ngáy.

      Nghê Giản vừa quay đầu, chạm phải ánh mắt của . ngạc nhiên giây, tiếp theo trong mắt có hứng thú.

      " Muốn làm à?".

      Lục Phồn trả lời. Nghê Giản đến bên giường, nhìn từ cao: " ".

      Lục Phồn vẫn lên tiếng. Đuôi mắt Nghê Giản khẽ nhếch, nở nụ cười nhàn nhạt: " muốn đúng ? Vậy ngủ thôi".

      vén chăn lên, nằm dán người vào : " tắt đèn ".

      Lục Phồn nhúc nhích, ánh mắt di rời lên mặt , đen nhánh và bình lặng. Nghê Giản nằm đó, trợn mắt nhìn :" Rốt cuộc có muốn ngủ ? Tắt đèn !".

      Lục Phồn tắt đèn, nằm sấp người xuống, ghé mặt lại gần, môi đặt lên miệng .

      Nghê Giản ra đòn, khép chặt đôi môi cho vào.

      Cổ họng Lục Phồn ram ráp, đưa tay, dọc theo cổ xuống, nôn nóng vuốt ve, thăm dò, thẳng từ ngực trượt xuống eo, chui vào trong háng, tiến đến nơi.

      Tiếp theo, môi cũng thuận xuống. lấy chân đá văng chăn màn, chuyển động cơ thể. Cuối cùng, môi cũng đến chỗ đặt tay.

      Nghê Giản kêu thành tiếng.

      Toàn thân như chiếc lò xo kéo căng đến giới hạn lớn nhất, động tác vô lực.

      Chỉ có bản năng run rẩy.

      dùng cách thức này công phá .

      Nghê Giản mềm nhũn thành nước, còn lực để phản công. cất tiếng rên rỉ, thở dốc, vươn tay kéo tay .

      " Vào ". : " Lục Phồn, vào "

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 35

      Tuyết rơi cả đêm.

      Sáng năm mới, thành phố Bắc Kinh trắng xóa mảnh. Đây là trận tuyết lớn nhất trong mấy năm qua.

      Người mỏi nhừ nhưng ngủ rất say.

      Nghê Giản ngủ đến 1h chiều mới ung dung tỉnh giấc. Lúc ngủ dậy phát , thấy Lục Phồn lần đầu tiên dậy sớm.

      Rèm cửa kéo lại, ánh sáng chiếu chói lòa. Lục Phồn nhắm mắt, ngủ say sưa.

      Nghê Giản lẳng lặng nhìn hồi lâu, nhịn được, thò tay ra khỏi chăn, sờ hàng mi dày của , sau đó chuyển qua đôi mày hình ngọn núi, vuốt ve mấy cái, từ gương mặt xuống, đến bên môi.

      Đêm qua, chính hai cánh môi này làm loạn người . Cảm giác đó, quên. Tưởng chết, lại như sống sót, kích thích chưa từng có.

      nhàng vuốt ve, chậm rãi dịu dàng, ngón tay di chuyển, dừng bộ ria mép màu xanh, cảm nhận hơi thở ấm áp của .

      người tồn tại, người đàn ông ở ngay trước mắt. ngủ bên cạnh , cơ thể trần trụi dán lên da .

      tên là Lục Phồn. Ba tháng nữa tròn 30 tuổi. người đàn ông bình thường.

      Hình thức của tệ, có thể là khá đẹp trai, nhưng vẫn chỉ là người đàn ông bình thường có gì bình thường hơn.

      nhận số tiền lương ít ỏi, làm công việc mà rất nhiều người muốn làm.

      điềm tĩnh, chín chắn, kiên định, cũng mập mờ hay độc.

      Nghê Giản tưởng tượng, có lẽ trong thế giới song song khác, gần như kết thúc ở quãng thời gian thơ ấu bị che giấu kia.

      trải qua những năm tháng yên bình, quen biết dịu dàng, lấy vợ rồi sinh con. Có thể là con trai, cũng có thể là con . Có lẽ là trai .

      Cuộc đời của , bình dị và hạnh phúc.

      Nhưng đó là những hình ảnh ở thế giới khác. Còn ở đây, giờ phút này, dịu dàng nào hết.

      Ôm ngủ, chỉ có .

      +++

      Lục Phồn tỉnh dậy, Nghê Giản vệ sinh, thay quần áo xong. đứng bên cửa sổ sát đất ngắm cảnh tuyết, bóng lưng mảnh mai thẳng tắp trầm mặc.

      Lục Phồn nằm đó, nghiêng đầu nhìn mấygiây, vén chăn lên, tìm ở cuối giường chiếc đồ lót nhăn nhúm. mặc đồ lót xong, mặc chiếc quần ở tủ đầu giường, đến bên cạnh Nghê Giản.

      Ôm lấy eo Nghê Giản.

      giật mình, xoay người vào trong lòng .

      “ Tỉnh rồi à?”.

      Lục Phồn gật đầu. Nghê Giản ngước mắt nhìn .

      mặc áo, cơ thể trần trụi với đường cong trơn láng, cơ bắp rắn chắc.

      biết thân hình rất đẹp. Nghê Giản đưa tay lên ngực , chậm rãi xuống, vuốt ve cơ bụng. Sau đó, búng cái, nhếch môi liếc : “ Còn trêu chọc em, đêm qua chưa đủ à?”.

      Lục Phồn lên tiếng, ánh mắt tối như mực thu lấy . Nghê Giản nữa, dán mặt vào ngực , dựa lên lồng ngực nóng hầm hập của lúc.

      Hiếm khi yên bình như thế.

      Ngủ qua bữa sáng, bọn họ thẳng ra ngoài ăn trưa.

      Đối diện khách sạn là trường đại học, khu phố ẩm thực nằm rải rác gần đó. Nhưng vì năm mới, sinh viên ở lại trường ít đến thương cảm. Vì thế, quán xá xung quanh hầu như đóng cửa hết, chỉ lẻ tẻ vài quán mở cửa, giống như tranh giành chiến sĩ thi đua.

      Lục Phồn dắt Nghê Giản thong thả dọc con đường. Hai dấu chân song song đọng tuyết, lớn .

      Nghê Giản cúi đầu, nhìn thoáng qua giày của Lục Phồn, nghiêng đầu hỏi: “ Sao đôi giày em mua?”.

      Lục Phồn cũng nhìn giày của mình, ngẩng đầu trả lời: “ Đôi này vẫn được”.

      Nghê Giản nhíu mày: “ Đôi này của mấy năm, nước tuyết thấm hết vào rồi còn gì”.

      đâu”.

      vừa xong, thấy mặt Nghê Giản xịu xuống. đổi giọng: “ Có ít”.

      Nghê Giản bỗng siết mạnh tay cái, chép miệng: “ Nhanh lên, ăn cơm trước ”.

      Bọn họ vào quán lẩu , tên quán rất dân dã, quán “ Lẩu Trương Lão Khảm".

      Đây là quán lẩu giá cả rất phải chăng, nước dùng tệ, đồ ăn cũng được, thực đơn phong phú. Hai người ăn xong bỏ ra chưa đến 80 tệ.

      Lúc thanh toán, Nghê Giản cho rằng ông chủ tính sai tiền. Lục Phồn chăm chú kiểm tra lại hóa đơn, phát ông chủ tính thừa suất thịt viên. Như vậy sau khi tính xong, thanh toán chưa đến 70 tệ. Quả là rẻ đến ngờ.

      đường trở về, Nghê Giản nhìn ngó cửa hàng hai bên đường, cuối cùng tìm thấy cửa hàng vẫn còn bán giày, kéo Lục Phồn vào chọn lấy đôi.

      Trở lại khách sạn, Lục Phồn thay giày tất, Nghê Giản hỏi: “ muốn chơi đâu ?”.

      Lục Phồn cầm chiếc tất ướt đẫm, nhất thời trả lời.

      Nghê Giản bảo: “ Thời điểm này rất hợp để chơi, bình thường phải chen lấn, giờ thoải mái ”.

      Đương nhiên, đừng nghĩ đến chuyện tới đền chùa.

      Lục Phồn suy nghĩ chút: “ Có thể đến Thiên An Môn ?”.

      Nghê Giản nhíu mày: “ đúng là đứa con tốt của Đảng”.

      Tuyết đọng quá dày, tiện lái xe, Nghê Giản dẫn Lục Phồn tàu điện ngầm.

      Nghê Giản thạo tuyến xe điện ngầm ở Bắc Kinh, từng ngồi cách đây ba năm, nên phải tìm hiểu kỹ tuyến đường trước. Cũng may lộ trình xa, ngồi tuyến số 4 đến Tây Đan, hơn mười phút tới nơi.

      Quả nhiên là lễ mừng năm mới, trong tàu điện ngầm trang trí hoàn toàn mới, ở cửa lớn treo đèn lồng chữ “ Phúc “ đỏ chót, rất có khí ngày lễ. Lúc xuống tàu ở Tây Đan họ còn được nhân viên tặng cho món quà xuân nho - là hai chiếc kết cát tường.

      Nghê Giản và Lục Phồn mỗi người cái.

      Nghê Giản cầm chiếc hộp lên lắc lắc, với Lục Phồn: “ ngờ, món quà tình nhân đầu tiên của chúng ta lại là thứ đồ chơi này”. xong, tự cười thành tiếng.

      Lục Phồn nghiêng đầu, nhìn hết sức nghiêm túc.

      Nghê Giản bĩu môi: “ Sao thế?”.

      sao cả”. quay mặt .

      Nghê Giản vô cùng buồn chán mân mê chiếc kết cát tường, để ý Lục Phồn cúi đầu mỉm cười.

      Quà tình nhân.

      Nghê Giản ngờ gặp phải kiểu thời tiết như thế này, lại còn là ngày đầu của năm mới, quảng trường Thiên An Môn vắng như chùa bà đanh, có người mấy.

      ngờ, vẫn có đám người đến đây thưởng thức cảnh tuyết.

      Nghê Giản hiểu lắm. Nếu phải Lục Phồn hăng hái, có chết cũng nghĩ năm mới tới đây để ngắm chủ tịch Mao.

      Nơi này, từng đến khi còn bé. Nghê Giản biết, Lục Phồn cũng từng tới đây.

      Hè năm ấy, lần đầu tiên cả gia đình họ đến Bắc Kinh du lịch.

      Khi đó, còn tới Đại học Thanh Hoa.

      Đây là trường đại học muốn thi vào.

      +++

      Rời quảng trường Thiên An Môn, là bốn rưỡi chiều. Nghê Giản dẫn Lục Phồn dọc phía Tây con phố Trường An. Lúc qua Nhà hát Quốc gia, phía trước biết ai làm rơi tờ quảng cáo màu đỏ thẫm.

      Nghê Giản dẫm chân lên, cúi đầu nhìn, thoáng dừng lại. rụt chân, xoay người nhặt tờ quảng cáo, liếc nhìn thông tin chính.

      19h tối ngày 12 tháng 2, Đoàn nghệ thuật Ý biểu diễn vở nhạc kịch “ Đèn Trời” tại Nhà hát Quốc gia…

      Ánh mắt Nghê Giản chạy xuống dòng cuối cùng, rơi hàng chữ màu xanh bắt mắt. Trong tầm mắt chỉ còn lại hai chữ:

      Danielsu

      +++

      Nghê Giản nhìn quá lâu, khiến Lục Phồn cảm thấy kỳ lạ, liền liếc mắt ghé sang.

      buổi biểu diễn ca kịch.

      Lục Phồn nhìn Nghê Giản. im lặng, cúi đầu.

      lát sau, Lục Phồn nắm tay . Nghê Giản ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngẩn.

      Lục Phồn hỏi: “ Nhìn gì thế?”.

      “ Gì cơ?”.

      Lục Phồn chỉ vào tờ quảng cáo: “ Cái này”. Con ngươi Nghê Giản chuyển động, định thần lại, trả lời: “ Là vở ca kịch thôi”.

      Lục Phồn thêm. Nghê Giản khẽ nhếch môi: “ Người điếc xem ca kịch, phải phung phí của trời sao”.

      xong, rút tay về, đến thùng rác bên cạnh, ném tờ quảng cáo vào trong, cất bước rời . Lục Phồn nhìn chằm chằm vào bóng lưng hồi lâu, cất bước đuổi theo.

      +++

      Buổi tối, Nghê Giản tắm xong từ nhà tắm ra, phát Lục Phồn ở trong phòng. Ba lô và quần áo của vẫn ở đây, nhưng thấy người đâu.

      Nghê Giản cảm thấy hơi lạ, cầm điện thoại nhắn tin cho : “ ở đâu đấy?”.

      Đợi mấy phút, thấy hồi . nắm điện thoại, cơn giận dần dần bốc hỏa. ra ngoài câu là có ý gì.

      tiếng sau, trở về.

      Nghê Giản ngồi giường, thấy từ cửa vào, liếc nhìn cái xong lại cúi mặt xuống điện thoại. Ngón tay ấn rất nhanh. Lục Phồn lại gần, cúi đầu nhìn lướt, là game nhàng. Nhưng thao tác của giống như đánh nhau.

      cảm nhận được tâm trạng của tốt. Từ lúc chơi về, có vẻ vui.

      Nghê Giản buồn vui thất thường, Lục Phồn biết trước nên tại cảm thấy bất ngờ. muốn cáu, vậy nhường là xong, sao hết.

      Hôm sau, cả ngày ở trong khách sạn, trước khi ăn cơm tối, Nghê Giản từ nhà tắm ra, lại phát thấy Lục Phồn.

      Đợi mười phút mới thấy về.

      Nghê Giản rất giận.

      Dạo này càng ngày càng khai báo.

      Nghê Giản ném di động xuống, đến : “ muốn ngắm nào, cứ ra , em cho thời gian hẹn hò, lén lén lút lút như thế thú vị lắm à?”.

      Lục Phồn khẽ giật mình, nhíu mày: “ Em vớ vẩn gì thế?”.

      “ Em bậy gì à?”. Nghê Giản nổi giận, nhón chân nắm chặt cổ áo : “ Lục Phồn, con mẹ nó, bây giờ chán tôi rồi phải ? Muốn thay đổi, đứng núi này trông núi nọ hả?”.

      Lục Phồn túm tay , hạ xuống: “ Em làm sao thế? Ăn phải thuốc nổ à?”.

      “ Tôi làm sao à?”. Nghê Giản cười lạnh: “ xem làm sao được chứ? Hai ngày nay làm gì, lẳng lặng biến mất, làm như mắt tôi mù ấy! thấy chán tôi, vậy biến !”.

      “ Nghê Giản”.

      cao giọng, lạnh lùng nghiêm túc.

      Nghê Giản nghe được, nhưng thấy thái dương của nổi gân xanh.

      tức giận.

      Nghê Giản nhúc nhích, đôi mắt lạnh lẽo, trầm mặc nhìn .

      Ánh mắt thoáng giao thoa, Lục Phồn mím môi quay , lấy hai tấm vé trong túi quần ném lên bàn rồi thẳng vào nhà vệ sinh.

      Nghê Giản nhìn chằm chằm vào bóng lưng , cho đến khi cửa nhà vệ sinh khép lại.

      Tầm mắt rơi bàn.

      đến, cầm lấy chiếc vé, giật mình.

      Vở ca kịch “ Đèn Trời”.

      Hai ghế VIP.

      ---------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :