1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 21

      Lục Phồn túm tay Triệu Hữu Sâm, chai rượu rơi xuống đất. Rốt cuộc, cũng có người định thần lại bởi thanh giòn tan này, bắt đầu tiến đến khuyên can.

      Có người cầm khăn lau vết máu đầu Triệu Hữu Sâm, Triệu Hữu Sâm chịu buông tha, kêu gào như điên, tay chân giãy dụa muốn dốc sức liều mạng với Nghê Giản. đám đàn ông giữ lấy , tình hình vô cùng hỗn loạn.

      Mặt Nghê Giản biến sắc nhìn xung quanh, mấy giây sau quay người rời .

      Hơn bảy giờ, bóng tối ra, mấy ngôi sao treo màn đêm. Nghê Giản đứng bậc thang khách sạn, khẽ hít hơi, cảm giác thả lỏng toàn bộ cơ thể. bước xuống cầu thang theo lối bộ tiến lên phía trước.

      Đèn đường mờ mờ tỏ tỏ, nhưng đủ để Nghê Giản nhìn thấy đằng trước, lại vững vàng. mơ hồ chân bước tới đâu. Nhưng biết, phải rời khỏi đây.

      lúc sau, tới con phố náo nhiệt, chỗ đó có cửa hàng, rất đông người, mùi thơm của các loại đồ ăn lạ trôi giạt tự do. Nghê Giản sờ bụng trống rỗng, đột nhiên muốn ăn. tới, đứng nhìn quầy hàng, ông chủ nhiệt tình hỏi muốn ăn gì.

      Nghê Giản hỏi món nào ngon, ông chủ đề cử mấy món nhưng Nghê Giản đều ăn rồi, nên lại chọn món khác mỗi thứ tí, tổng cộng mười hai xiên, đầy khay lớn.

      Ông chủ tay chân nhanh nhẹn, thoáng cái nướng xong, đưa khay cho . " Tổng cộng hết 34,5 tệ. Coi như 34 tệ ".

      Nghê Giản cầm khay tay mới nhớ ra chuyện - chết , người có tiền. Ví tiền và điện thoại của trong túi xách, rơi trong phòng bao rồi.

      Nghê Giản há to miệng, mặt ngây ra. Bộ dạng lúc này trông có phần ngốc nghếch.

      Thế nhưng ông chủ lại cho rằng chê đắt quá, vội vã giải thích đó là cái giá ưu đãi nhất con phố này, thể bớt được nữa. Nghê Giản nhìn dáng vẻ tươi cười cởi mở của ông chủ, trong lòng chăm chú suy nghĩ đến khả năng phải ăn chùa bữa.

      cầm khay đứng lúc lâu, ngay khi mặt ông chủ cười sắp cứng lại, mới mở miệng: " Ông chủ, hôm nay tôi...".

      Lời vừa thốt ra, bóng người lại gần: " Ông chủ, 34 tệ đây".

      " A, đủ rồi". Ông chủ nhận tiền, mặt mũi hớn hở đếm: " Hai người ăn chỗ này đủ đâu, hay là ăn thêm . Hôm nay mực có chương trình khuyến mại, mua ba xiên được tặng xiên, chi bằng lấy thêm hai xiên nữa?".

      " cần đâu". Lục Phồn xong nghiêng đầu, đáp trả ánh mắt của Nghê Giản.

      " Sang bên kia ngồi". Lục Phồn chỉ vào chiếc ghế dưới gốc cây to cách đó xa.

      Nghê Giản quay đầu, nhìn hướng tay chỉ, đúng là ở đấy có mấy chiếc ghế trống, cách xa đám người, rất yên tĩnh.

      thẳng tới ngồi xuống, cầm xiên cá nướng thơm ngào ngạt cắn miếng. lát sau, Lục Phồn đến, giơ chai nước tới trước mặt . Nghê Giản ngẩng đầu nhìn .

      chuyên tâm ăn, rất nhanh xong ba xiên. Ông chủ phết nhiều ớt, cay đến nỗi môi đỏ rộp lên.

      Lục Phồn vặn chai nước đưa cho . Nghê Giản cầm lấy, dốc hai ngụm lớn, vị lạnh xuyên qua cổ họng, qua vị lạnh lại đến vị cay thiêu cháy. Cảm giác này rất thoải mái.

      Lúc ăn đến xiên thứ sáu, Nghê Giản cuối cùng cũng thấy no. cầm chiếc khay đẩy sang phía Lục Phồn: " ăn ".

      Lục Phồn hỏi: " đủ no chưa?".

      " Rồi".

      " Ăn nữa ?".

      Nghê Giản lắc đầu: " ăn được nữa".

      Lục Phồn bắt ép , cầm đồ ăn thừa giải quyết hết. Nghê Giản uống nửa chai nước xong đưa cho . Lục Phồn khẽ ngây ra.

      Nghê Giản hỏi: " Sao vậy? thích uống thừa của em à?".

      Lục Phồn trả lời, cầm lấy uống hai ngụm. Nghê Giản thoáng mỉm cười, đứng dậy: " thôi".

      Lục Phồn vẫn theo sau như lúc nãy.

      9h30, Lục Phồn tiến lên bảo: " Về ". Nghê Giản nghĩ lát, : " Em chưa muốn về".

      Lục Phồn ngẩn người.

      Nghê Giản: " Em muốn gặp Tiểu Thiên".

      Lục Phồn im lặng, Nghê Giản thấy hơi nhíu mày cái nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên như trước kia.

      Nghê Giản tiếp, hai người đều trầm mặc hồi.

      lúc sau, Lục Phồn mở miệng trước.

      " cùng em".

      Nghê Giản đáp: " cần đâu, đưa túi xách cho em".

      Lục Phồn nhúc nhích, thoáng dừng lại, : " Muộn rồi, em mình được".

      " Có gì mà được". Nghê Giản trả lời: " Trước nay phải em đều mình sao".

      Lục Phồn tiếp lời, lẳng lặng nhìn .

      Trong lòng Nghê Giản nổi lên cảm giác kỳ lạ. đưa mắt bảo: " Vậy thôi".

      Lục Phồn vẫy chiếc taxi, sau khi lên xe, Nghê Giản địa chỉ cho lái xe. Lục Phồn nghe xong liền nhớ ra. Là khu nhà Kinh Vĩ, nơi ở trước kia. cũng từng tới đó.

      đường, Nghê Giản cầm túi xách của mình, lấy điện thoại nhắn tin cho Mai Ánh Thiên, nhưng thấy trả lời. Lúc đến khu nhà ở Kinh Vĩ, phát xe của Mai Ánh Thiên đỗ trước cửa khu nhà. Nhìn lại lần nữa, thấy bóng người cao gầy dựa đầu xe, phải Mai Ánh Thiên là ai?

      Nghê Giản gọi: Tiểu Thiên. Người đó nghe tiếng gọi xoay người lại. Nghê Giản chạy tới, vì chạy quá nhanh, phanh kịp, đầu đụng vào ngực người đó. Mai Ánh Thiên thiếu chút nữa bị đụng nội thương.

      " Cậu làm cái gì vậy? Va vào ngực mình rồi đây này".

      Nghê Giản " ui da" tiếng, xoa trán hỏi : " Cậu làm gì có ngực, đau muốn chết".

      Mai Ánh Thiên vươn tay vỗ vỗ người , vỗ được nửa, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Nghê Giản, thấy người đàn ông đứng dưới đèn đường ở đằng xa.

      Nghê Giản chú ý tới tầm mắt , quay đầu nhìn, bóng dáng Lục Phồn lẻ loi trơ trọi rơi vào mắt, trái tim Nghê Giản đột nhiên bị xiết chặt.

      đứng đấy, cao ngất, trầm mặc.

      Dáng dấp của luôn như vậy.

      Mai Ánh Thiên thu hồi ánh mắt, đồng thời xoay đầu Nghê Giản lại: " Đó là người đàn ông của cậu à?".

      Nghê Giản gật đầu.

      Mai Ánh Thiên cười khẽ tiếng: " Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây ân ân ái ái, đầu óc cậu bị bệnh à?".

      Nghê Giản chớp chớp khóe mắt: " Mình là người nhàm chán như vậy à?".

      " Vậy cậu tới làm gì?".

      " Thân là bạn của cậu, mình đương nhiên là đến giải tỏa nỗi nhớ rồi".

      Mai Ánh Thiên liếc mắt: " Cậu nhàm chán hơn mình nghĩ đấy, thong thả, tiễn".

      xong mở cửa ngồi vào trong xe, chút lưu luyến lái ra khỏi tiểu khu.

      Nghê Giản ở phía sau cười ha hả, ngây ngốc. Cười xong, mắt đỏ lên, đứng nguyên chỗ nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe biến mất lúc lâu.

      biết Lục Phồn tới từ lúc nào.

      Nghê Giản cúi đầu, phát bên cạnh có thêm cái bóng. xoay người, Lục Phồn đứng trước mặt. nhìn , cau mày hỏi: " Sao vậy?".

      Nghê Giản : " Còn có thể là gì chứ, như thấy đấy, Tiểu Thiên có người khác, vứt bỏ em rồi, phải Triệu Hữu Sâm như vậy sao?".

      xong hơi nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Lục Phồn. nhìn vào mắt , biết muốn tìm thấy thứ gì trong đấy.

      Lục Phồn cúi mặt xuống, lát sau ngước mắt lên, đến gần bước, giam vào trong ngực.

      đường trở về, lúc qua cầu Tỏa Nam, Nghê Giản hỏi: " Vì sao hỏi em?".

      Lục Phồn dừng chân, đưa mắt nhìn : " Hỏi cái gì?".

      " Những lời Triệu Hữu Sâm , chuyện của em và Tiểu Thiên ấy".

      Lục Phồn lên tiếng. Nghê Giản cười cười: " Bởi vì đâu có quan tâm".

      Lục Phồn trả lời, bình tĩnh nhìn hai giây, hỏi lại: " hỏi em à?".

      Nghê Giản gật đầu: " ".

      Lục Phồn sửng sốt.

      Nghê Giản nhìn : " hỏi, em ".

      Lục Phồn rung động bởi ánh mắt . chắc nhịp điệu trong trái tim có phải nhảy nhót hay . mấp máy môi, hạ giọng: " có gì để hỏi".

      Nghê Giản nheo mắt: " chắc ?".

      Lục Phồn gật đầu.

      Nghê Giản bật cười: " Được, vậy để em hỏi ".

      xong chữ " ", người áp tới trước mặt, ôm lấy cổ , kéo lại gần.

      " tin những lời Triệu Hữu Sâm à?". nhón chân, dán gần sát mặt .

      Lục Phồn hơi thở hỗn loạn: " Cái gì?".

      " quên rồi à? Triệu Hữu Sâm em thích phụ nữ, thích cả đàn ông. em ở cùng Tiểu Thiên còn trêu chọc , em buồn nôn biến thái". Nghê Giản dò xét : " sao? Lục Phồn, em cũng chọc ghẹo , còn ăn , cũng nghĩ em biến thái, khiến buồn nôn phải ?".

      Lục Phồn giật mình, ánh mắt hơi ngạc nhiên. Nghê Giản dõi theo : " cũng cảm thấy như vậy, đúng ?".

      Lục Phồn lắc đầu.

      Nghê Giản ép hỏi: " Lắc đầu là có ý gì, ".

      " cảm thấy như vậy". Lục Phồn đáp: " nghĩ như thế".

      " nghĩ như thế?". Nghê Giản nhếch khóe môi, mỉm cười: " Vậy sao còn muốn?".

      Lục Phồn nhất thời lên lời. ôm thân mật, hơi thở hòa vào nhau, nhưng đôi mắt lại ửng đỏ hùng hổ dọa người. Cuối cùng, muốn từ miệng đưa ra loại đáp án gì?

      Lục Phồn ngậm miệng , tâm can Nghê Giản trào dâng phẫn nộ khác thường. Chính cũng hiểu phẫn nộ này đến từ đâu.

      Những lời khó nghe kia, ràng cho tới tận bây giờ đều thèm để tâm.

      Vậy và Triệu Hữu Sâm đều cùng muốn có liên quan gì?

      Nghê Giản quan tâm đến cách nhìn nhận của người khác từ khi nào vậy?

      Tối nay, Nghê Giản chỉ khiến Lục Phồn bối rối, mà còn khiến chính bản thân cảm thấy bối rối.

      buông lỏng Lục Phồn, rời khỏi người , mình về phía trước.

      Lục Phồn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng hình mỏng manh trước mặt, lớp sương trong mắt tan ra.

      cổ vẫn lưu lại hơi ấm của , trong khí cũng có mùi thơm người , còn cứ như vậy buông tay bỏ .

      luôn như vậy, bỏ chút do dự, cũng quay đầu lại. Khiến muốn gọi tiếng mà cách nào mở miệng.

      Đó chính là Nghê Giản.

      Giờ trưởng thành, còn là đứa lặng yên chờ như trước kia nữa.

      Khi muốn ra , đến cả thời gian cũng giữ lại để cho .

      -----------------------------

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 22

      Mới hơn 7 giờ Nghê Giản tỉnh, bên ngoài trời sáng choang, trong phòng chỉ còn lại mình .

      ngồi ngây ra lúc, nhớ lại chuyện vui với Lục Phồn tối qua.

      Mặc dù căng thẳng, nhưng và Lục Phồn vẫn qua đêm ở đây. Chỉ là, suốt cả đêm Lục Phồn hề bước vào phòng.

      Nghê Giản nhớ lúc tối ra ngoài vệ sinh, thấy mở chiếc giường gấp lâu dùng ra.

      chủ động phân chia giường ngủ như vậy, Nghê Giản còn gì để .

      Trong bếp vẫn là đồ điểm tâm Lục Phồn làm xong, nhưng Nghê Giản hoàn toàn muốn ăn. ra ban công thu quần áo, trang điểm rồi .

      Giữa trưa Lục Phồn về, trong nhà có người.

      cầm đồ ăn ra sân thượng, phát quần áo của còn ở đó.

      Nghê Giản làm ổ trong nhà hai ngày, xế chiều thứ sáu gặp Nghê Chấn Bình.

      Nghê Chấn Bình cùng Nghê Giản tới bệnh viện.

      Kiểm tra xong, kết quả nhanh chóng được đưa ra, có vấn đề gì.

      Nghê Giản đưa Nghê Chấn Bình về. Xuống lầu dưới, Nghê Chấn Bình gọi bảo ở lại ăn cơm tối, Nghê Giản tìm cớ từ chối.

      Bên ngoài tiểu khu cách đó xa có con đường , ở đấy có chợ hoa, lần trước Lục Phồn lái mô tô chở về từng qua đó.

      Nghê Giản dựa vào trí nhớ tìm đến, chọn lấy chậu xương rồng

      Trong phòng ngoài ra còn sinh vật nào khác. Trước kia hề cảm thấy có gì đúng, lạ là cảm giác này hai hôm nay mới thấy xuất .

      Có lẽ do trời lạnh quá.

      nhớ ban công nhà Lục Phồn có đặt bát xương rồng, hàng ngày phơi và thu quần áo đều nhìn thấy, còn nhổ gai nghịch ngợm chút. Hai hôm nay thấy, dường như có chút quen.

      Cho nên tự mình mua lấy chậu.

      Nghê Giản cầm cây xương rồng xuyên qua con đường , thấy đầu ngõ có hai người đến.

      Nghê Giản nhận ra người mang cặp sách màu đỏ chính là Nghê San, bên cạnh con bé là nam sinh mặc áo chui đầu màu đen, tóc vàng, vóc dáng rất cao.

      Nghê San rất tức giận hai câu rồi cầm cặp sách bỏ chạy, nam sinh kia liền đuổi theo con bé, níu tay con bé lại, Nghê San lập tức hất ra.

      Nam sinh hình như cũng rất giận, bỗng nhiên giật cặp sách của Nghê San, nhét thứ gì đó vào bên trong, xong ném trả lại cho con bé, đắc chí vừa lòng cười to. Trong khi Nghê San còn cúi đầu lật giở cặp sách, cậu ta tiến lại gần, cực kỳ nhanh đặt lên trán con bé nụ hôn, rồi quay người bỏ chạy.

      Nghê Giản chứng kiến Nghê San nhìn về phía bóng lưng nam sinh dậm chân, tiếp theo lau mạnh trán.

      Nghê San quay người lại, vừa tìm kiếm trong cặp sách, vừa về.

      Lúc con bé nhìn thấy Nghê Giản, tay vừa vặn chạm vào chiếc vòng, bước chân dừng lại.

      " Sao chị lại ở đây?". Nghê San thu tay, ôm cặp sách vào trong lòng, sắc mặt khó coi.

      Nghê Giản nhìn ra ý đề phòng trong mắt con bé, hờ hững trả lời: " ngang qua".

      Nghê San nhìn hồi, tin, hỏi: " Chị đến nhà tôi à?".

      Nghê Giản đáp: " phải".

      Nghê San cắn môi, kiên quyết lên tiếng: " Chị được với bố đấy".

      Thấy Nghê Giản có phản ứng, con bé dừng chút, bảo: " Nếu chị , tôi chuyện chị với Lục ra".

      Nghê Giản sửng sốt.

      " Tôi và ấy có chuyện gì?".

      Nghê San khiêu khích nhìn cái: " phải hai người nhau sao?".

      ?

      Nghê Giản nhếch môi, thiếu chút nữa bật cười.

      và Lục Phồn nhau?

      Mắt nhìn của Nghê San tốt rồi, ngoài ngủ ra, bọn họ có lúc nào nhìn như chứ?

      Nghê Giản muốn giải thích với Nghê San, định , Nghê San còn theo: " Các người lén lén lút lút, phải là sợ hãi sao? Chị cũng chưa với bố đúng ?".

      Nghê Giản hơi buồn cười: " Biết tôi lớn như thế nào rồi, đương cần phải với bố à? nhất định phải nắm lấy cái này để uy hiếp tôi?".

      Nghê San bị chặn họng, miệng há ra đóng lại, mặt nghẹn đỏ lên.

      Cuối cùng, con bé lạnh mặt ném ra câu: " Dù sao chị cũng đừng nhiều lời, chị phải chị ruột tôi, có tư cách quản tôi, cũng có tư cách mách tội của tôi với bố".

      Nghê Giản nheo mắt, bật cười: " thừa làm như tôi là chị của ấy ".

      xong quay người rời .

      Nghê San đứng nguyên tại chỗ, thẹn quá hóa giận cắn chặt môi.

      Lúc Nghê San về đến nhà, Lý Tuệ làm xong cơm tối, bà ta thương lượng với Nghê Chấn Bình chuyện mua piano cho Nghê San.

      " Hôm qua thầy Trầm gọi điện , khả năng piano của San San vẫn bị bỏ phí. Bảo con bé có tài, học mấy năm ở chỗ thầy Trầm cũng rất tốt, giờ con bé có khả năng hấp thụ nhiều hơn. Bản thân San San lại thích, hồi đó còn cách nào khác phải nghỉ học chỗ thầy Trầm, San San khóc thầm mấy lần, nhân lúc trong tay còn chút tiền, tôi thấy hay là mua đàn cho con bé . Hai hôm trước tôi mới qua với con bé, con bé nghe xong rất hào hứng".

      Nghê Chấn Bình im lặng hồi lâu, sắc mặt có phần nghiêm túc.

      Lý Tuệ tâm tư của ông, hỏi lại lần nữa: " Chấn Bình, theo ông sao?".

      Nghê Chấn Bình : " Để thêm mấy tháng xem sao, tiền lương cuối năm của tôi có lẽ đủ".

      Lý Tuệ sững sờ, suy nghĩ chút, thử thăm dò: " Hôm đó... Nghê Giản để tiền lại à?".

      Bà ta vừa thốt ra câu này, sắc mặt Nghê Chấn Bình liền thay đổi.

      " Tiền đấy thể động vào".

      Lý Tuệ giật mình, sắc mặt cũng khó chịu: " San San cũng là con của ông, ông thể bất công như vậy. Ông nhìn Nghê Giản , học tập ở nước ngoài, là sinh viên xuất sắc, lại còn là nghành hội họa, đấy phải là bồi dưỡng mà ra sao? Ông sao nghĩ cho San San của chúng ta chút. Nghê Giản kiếm tiền dễ dàng, còn kiếm được nhiều. Ông nhin ra à? Nó căn bản quan tâm đến chút tiền lẻ này. Ông mạnh khỏe hay đau ốm, thân làm cha nó, sử dụng ít sao? Sao ông lại cố chấp đến thế?".

      Nghê Chấn Bình cũng nổi giận: " Tôi thể động vào là thể động vào. Tiền mua đàn cho San San tôi tích lũy. Đó phải là tiền của chúng ta, bà đừng có ý nghĩ đó nữa".

      Lý Tuệ tức giận gạt lệ, chỉ vào ông : " Nghê Chấn Bình, ông . Ông lòng dạ với Nghê Giản, có phải vì muốn hàn gắn với mẹ của nó ? Sao ông lại có lương tâm như vậy. Năm đó người phụ nữ kia chút lưu tình cho ông đội nón xanh, Nghê Giản chẳng phải cũng theo bà ta sao. Ông xem mẹ con bà ta đối xử với ông như thế nào, nhìn xem tôi đối với ông như thế nào? Ông là quá đáng".

      Nghê Chấn Bình nghe bà ta thốt ra những câu đó, khó chịu thôi: " Đủ rồi, bà đừng lần nào cũng những câu như thế. Chuyện của tôi và Trình Hồng qua rồi, liên quan gì đến Tiểu Giản. thế nào Tiểu Giản cũng là con tôi, bà đừng có ở đây hươu vượn".

      Nghê San ở bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng.

      Con bé vội vã mở cửa vào nhà, thấy Nghê Chấn Bình la hét đỏ mặt tía tai, Lý Tuệ khóc vì bị ông mắng.

      Nghê San vừa nghe thấy Nghê Chấn Bình nhắc tới " Tiểu Giản", con bé hiểu nhất định lại là vì Nghê Giản.

      Nghê San vốn khó chịu trở về, chứng kiến tình cảnh này, buồn bực vô cùng:

      " Hai người ầm ĩ gì thế?".

      Lý Tuệ thấy con bé, nghẹn ngào gọi: " San San". Nghê San có tâm trạng khuyên can.

      Nghê San vứt cặp sách, tới với Nghê Chấn Bình: " Bố, bố có mẹ con con còn chưa đủ à? Sao còn để người ngoài đến phá nát gia đình ta? Con thích ta, mẹ cũng thích ta, bố có thể ngừng liên lạc với ta được ?".

      Nghê Chấn Bình giật mình, khó có thể chấp nhận câu ràng của Nghê San.

      Ông cau mày, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh với Nghê San:" Con bé phải là người ngoài, con bé là con của ta, là chị của con".

      " ta phải". Nghê San hét lớn, ánh mắt đỏ lên: " Mẹ của con chỉ sinh mình con, con lấy đâu ra chị ? Bố nhìn con , cơ thể con khỏe mạnh, còn ta là kẻ điếc, con sao lại có người chị bị điếc chứ? ta ngoan ngoãn hơn con ư? ta nghe lời hơn con ư? ta đâu phải kẻ tốt đẹp gì, sao bố lại quý ta đến vậy? ta chính là kẻ điếc đấy".

      Lời Nghê San còn chưa tuôn ra hết, tiếng " bốp" vang lên cắt đứt tất cả, tiếp theo đó là tiếng kêu sợ hãi của Lý Tuệ.

      Nghê Chấn Bình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình.

      Ông bị loạt từ " kẻ điếc" nện vào tim đau đớn, ý thức được mình làm gì.

      Nghê Chấn Bình thể.. dễ dàng tha thứ cho kẻ khác gọi Tiểu Giản là " kẻ điếc".

      Ngày bé Tiểu Giản từng bị đám nhóc con trong đại viện cười nhạo. Hàng ngày về Nghê Chấn Bình nghe thấy như mèo bị dẫm đuôi, bất kể tâm trạng tốt, lập tức như bị kích ra lửa, trực tiếp đến từng nhà đối phương để mắng chửi, chửi bới khiến toàn bộ đại viện đều có thể nghe được. Ầm ĩ vài lần, ai còn dám ăn hiếp trước mặt Nghê Giản nữa.

      Lúc này, Nghê Chấn Bình như đột nhiên quay về thời đó, nghe đến mấy chữ thể đụng vào liền váng đầu.

      Ông thể tin mình vừa đánh Nghê San.

      Tiếng trách móc của Lý Tuệ cùng tiếng khóc của Nghê San khiến ông tỉnh táo lại.

      Nghê San ôm mặt chạy vào phòng.

      Lý Tuệ bỏ vào theo.

      Nghê Chấn Bình đứng đó, tay chân luống cuống.

      ***

      Nghê Giản ba tuần gặp Lục Phồn. Từ ngày rời khỏi nhà , đem quần áo .

      nhắn tin tới, cũng liên lạc, chỉ vô tình nhìn điện thoại.

      Nhưng có gì.

      Lúc phơi quần áo, nhìn chằm chằm vào cây xương rồng lúc, hiểu sao, trong lòng trống rỗng vô cùng.

      muốn thừa nhận, có chút muốn Lục Phồn.

      Nhưng điều này hình như là .

      Nghê Giản làm thế nào để xác định được này đây?

      Rất đơn giản, ba đêm liên tiếp mơ thấy .

      Đây phải là điềm báo tốt lành.

      Trước đấy cũng nhiều lần chỉ mơ thấy người, là Tô Khâm - lần ấy vĩnh viễn qua được kiếp nạn.

      Nghê Giản hiếm khi hoảng hốt.

      Nhưng Nghê Giản xưa nay là người theo chủ nghĩa hành động. Sau lần thứ năm mơ tới Lục Phồn, sau khi tỉnh lại, liền tìm .

      Chỉ là ngờ, lần gặp mặt lại, ngồi xe máy của người phụ nữ khác.

      kia Nghê Giản biết.

      Nghê Giản từng gặp ta ở siêu thị, từng nghe Tiểu La nhắc đến ta.

      vẫn nhớ ta tên là Tôn Linh Thục, là phóng viên truyền hình.

      Lúc chứng kiến cảnh ấy, trong tâm trí Nghê Giản lên câu quỷ dị - Đồ vô tình.

      ngẫm nghĩ lúc, bật cười, ràng mới là đồ vô tình.

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23

      Ba mươi giây đèn đỏ thoáng cái qua. Mắt Nghê Giản cay xè, trong lúc chớp mắt, đèn xanh bật sáng.

      Hết thảy tĩnh lặng lập tức chấm dứt, xe gắn máy của Lục Phồn dũng mãnh hòa vào dòng xe cộ.

      Nghê Giản ngồi trong xe taxi, nhắm hai mắt lại.

      im lặng suốt, nên lái xe chạy mạch đến đại viện của trạm phòng cháy chữa cháy Giang Lộ.

      Xe như thường lệ chạy đến cổng chính ngừng lại.

      "Đến rồi".

      Nghê Giản nhúc nhích.

      Tài xế nghiêng đầu sang: "Này, , đến rồi".

      Nghê Giản cúi đầu lấy tiền, thanh toán tiền xe rồi ra.

      Lính canh ở vọng gác ngoài cửa vẫn đứng thẳng tắp, cửa phòng thường trực có hai phụ nữ trung niên, tay xách nách mang.

      Nghê Giản đứng lúc, vô thức tới.

      Mấy người lớn tuổi kia chủ động cười với Nghê Giản, hỏi có phải cũng đến thăm người thân .

      Nghê Giản còn chưa trả lời, trong phòng thường trực có người thò đầu ra: " Ồ, là bạn của Tiểu Lục đây mà! Tiểu Lục có ở đây đâu".

      Nghê Giản khẽ gật đầu, cầm hai túi nilon trong tay lại gần, người bên trong nhìn thoáng qua, hỏi: " Cho Tiểu Lục à?".

      Nghê Giản hơi khựng người.

      Người ở kia định nhận, tay bỗng rụt lại.

      gì, thẳng mấy mét ra thùng rác bên ngoài, ném chiếc túi vào đó rồi vội vã bỏ .

      ***

      Lục Phồn đưa Tôn Linh Thục đến bệnh viện.

      Bác sĩ kiểm tra cho Tôn Linh Thục, vết thương ở chân ta có vấn đề gì lớn, bảo ta bôi thuốc giảm đau.

      Lục Phồn lấy thuốc, đưa ta về nhà.

      Nhìn ta vào cửa, Lục Phồn đưa thuốc cho ta.

      Tôn Linh Thục : " Vào ngồi lát".

      " cần".

      Lục Phồn cất bước định , Tôn Linh Thục vươn tay kéo : " Bọn em chia tay rồi".

      ta túm lấy tay , nhắc lại: " Lục Phồn, em chia tay Tạ Khánh rồi".

      Lục Phồn lên tiếng, chút do dự rút tay về.

      Trái tim Tôn Linh Thục bỗng nhói đau, có chút lạnh lẽo.

      Ngày ấy ở thôn Thạch Nguyên, ta ám chỉ ràng như vậy, có lẽ hiểu được ý tứ của ta. Nhưng mấy hôm nay thái độ của lại bình thản xa cách, thậm chí còn kém hơn lần chạm mặt bất ngờ ở siêu thị lần trước.

      cư xử khách khí với ta, kiểu khách khí giống mọi người trong đội phòng cháy, đơn giản chỉ coi ta như phóng viên, có bất kỳ những thứ khác.

      Như hôm nay, nếu như phải đội trưởng Trần mở miệng, chủ động đưa ta về.

      ta bỏ hai năm, lúc trở lại, vẫn chỉ có mình.

      ta cho rằng còn có cơ hội, nhưng dường như phải vậy.

      Người chạy tin tức làm truyền thông thiếu nhất chính là khứu giác nhạy cảm, Tôn Linh Thục hiểu, nhất định là có chỗ nào đúng rồi.

      ta bình tĩnh liếc nhìn Lục Phồn.

      đứng đó, lưng thẳng tắp, tựa như thân cây.

      Ở Bắc Kinh hai năm, khi trái tim bị Tạ Khánh làm tổn thương, rốt cuộc Tôn Linh Thục mới nhớ tới Lục Phồn.

      Lần đầu tiên phỏng vấn , ta bị bóng dáng của hấp dẫn.

      Khi đó ta 25 tuổi, theo đội phòng cháy chữa cháy của trọn tháng. Ngoại trừ những hôm mưa to gió lớn, cảnh cứu hỏa đêm khuya, đều được bọn họ ghi hình hàng ngày. Khi bộ phim truyền hình phát sóng tạo nên tiếng vang .

      Sau khi phỏng vấn kết thúc, ta vẫn rất nhiều lần chạy tới đội phòng cháy chữa cháy, lấy cớ tìm tư liệu thực tế để tiếp cận .

      Về sau, bọn họ thực có chút tiến triển.

      Lục Phồn nhiều, nhưng đối xử với ta rất tốt.

      ngày trước khi ta có ý định thổ lộ, nhà đài cho ta cơ hội.

      Sau đó, có sau đó.

      Từ đầu đến cuối, Lục Phồn hề có câu trách móc nặng nề.

      Tôn Linh Thục nhớ tới ngày ta .

      Lục Phồn tới, ta ở sân bay gọi điện cho , hạ giọng : " Ở bên đó tốt nhé".

      Trong nháy mắt ta bật khóc.

      Nhưng ta trở về tìm , ta lau nước mắt lên máy bay, dốc sức làm việc ở Bắc Kinh ba năm, cùng với Tạ Khánh phân phân hợp hợp, cuối cùng buông bỏ tất cả, lần nữa quay về nơi đây.

      Tôn Linh Thục muốn, nếu như làm lại từ đầu, ta chọn rời .

      phải hối hận.

      Ánh mắt Tôn Linh Thục dần tối, với Lục Phồn: " biết vì sao em trở về ?".

      đợi Lục Phồn trả lời, ta tiếp lời: " Mặc kệ tin hay , mấy năm qua, em thường xuyên nhớ đến ".

      Lục Phồn im lặng, nhìn ta hai giây, hờ hững lên tiếng: " Đừng về điều đó nữa".

      Tôn Linh Thục hơi tủi thân.

      ta rất ít khóc, nhưng câu này của Lục Phồn khiến ánh mắt của ta phiếm hồng.

      " Vì sao được ? Em những lời lòng mà biết".

      Lục Phồn: " những điều đó còn ý nghĩa".

      " Vì sao còn ý nghĩa?". Tôn Linh Thục cố chấp nhìn : " vẫn mình, em tại cũng thế, em muốn ở bên , được sao?".

      Lục Phồn trả lời được hay , chỉ hạ giọng mở miệng, chỉ ra sai lầm của ta.

      đáp: " Tôi còn mình".

      Tôn Linh Thục giật mình, lộ vẻ ngạc nhiên: " có ý gì? có người trong lòng?".

      Lục Phồn thoáng dừng lại, sau đó gật đầu.

      Tôn Linh Thục đanh mặt.

      Nửa giây sau, ta cắn chặt răng hỏi: " Là ai?".

      Lục Phồn trả lời ngay, Tôn Linh Thục nheo mắt, tròng mắt ửng đỏ, hỏi: " ... là em đó à?".

      Lục Phồn giật mình.

      Chỉ cần nghe người ta nhắc tới , tim liền đập vội.

      Lục Phồn nghĩ, đủ rồi, cần tỉnh táo lại, cần suy nghĩ nữa.

      xác định.

      thất bại.

      ***

      Nghê Giản mò mẫm dạo cả buổi, lúc trở về, trời tối.

      nhìn thấy người ở cửa, mắt mở to.

      Mai Ánh Thiên từ xa nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của , mắt lộ vẻ ghét bỏ: " Ngây ra đấy làm gì, còn chưa mở cửa ?".

      Nghê Giản bừng tỉnh, móc chìa khóa ra: " Sao cậu lại tới đây?".

      Mai Ánh Thiên liếc cái: " Mình thể tới à?".

      " Cậu đương nhiên là có thể tới". Nghê Giản : " Cậu chờ lâu chưa? Sao báo cho mình biết trước?".

      Mai Ánh Thiên đưa tay gõ đầu : " liên lạc với cậu á? Mình nhắn cho cậu bao nhiêu tin cậu biết ? Gọi điện cậu lại tắt máy. Cậu làm cái gì vậy?".

      " Tắt máy?". Nghê Giản sửng sốt: " thể nào". thò tay vào túi quần lấy điện thoại.

      Đúng là thấy.

      Nghê Giản choáng váng.

      Mai Ánh Thiên ung dung tựa ở đó, khoanh tay nhìn .

      Đợi nửa phút, phát Nghê Giản vẫn đứng đờ ra, rốt cuộc Mai Ánh Thiên nhịn được nhạo báng: " Nghê xem, làm mất mấy chiếc điện thoại rồi hả?".

      Nghê Giản há to miệng, lấy lại tinh thần, hết sức bực bội.

      " Đúng là ngày chó chết".

      Mai Ánh Thiên đập đầu : " Bộ dạng hồn bay phách lạc này của cậu, người nào biết vẫn coi cậu là nhà đầu tư Trung Quốc đấy. Rốt cuộc cậu làm cái gì vậy? Chính làm, hàng ngày đoạn tuyệt với nhân thế. Nếu là mình, cậu có thể kiếm được lợi nhuận, mình cũng muốn bỏ qua".

      Nghê Giản nhíu mày, ngỡ ngàng hỏi: " Đây là trò gian trá thúc bản thảo à?".

      Mai Ánh Thiên im lặng: " Mình cá là sớm muộn gì cũng bị cậu bức điên".

      xong bước vào phòng, Nghê Giản cũng vào theo.

      Mai Ánh Thiên lấy di động ra, mở hòm thư ném cho , Nghê Giản nhìn, cuối cùng cũng hiểu.

      Nhưng đối với buổi triển lãm ở NewYork có hứng thú.

      " Mình muốn ".

      Mai Ánh Thiên hừ tiếng: " Cậu thể . Buổi chiều liên lạc được với cậu, mình gọi điện đến đó, nhận lời thay cậu, ta cũng xác nhận với người quản lý".

      Sắc mặt Nghê Giản thay đổi: " Sao cậu lại đồng ý thay mình?".

      Mai Ánh Thiên vui vẻ nhướng mày: " Rất đơn giản, vì mình muốn ".

      Nghê Giản: "...".

      Kết quả sau cùng rất ràng, Nghê Giản thỏa hiệp.

      Thời điểm mở triển lãm định từ ngày mùng 4 đến mùng 8 tháng 10.

      Mai Ánh Thiên và Nghê Giản dự định xuất phát vào đêm mai, đến Seattle trước, rồi di chuyển tới Newyork.

      Trước khi , Mai Ánh Thiên giục Nghê Giản sáng mai mua điện thoại trước.

      Ai ngờ, vừa , Nghê Giản còn chưa kịp đóng cửa, trong nhà lại có người tới.

      Là bà cụ cho thuê nhà.

      Đầu óc Nghê Giản mê mê muội muội nghe bà cụ nước mắt nước mũi giãi bày hết nửa giờ, cuối cùng cũng hiểu ý bà.

      Nghê Giản nhớ tới lời nhạo báng của Mai Ánh Thiên, cảm thấy có lẽ bà cụ dối. Thị trường chứng khoán có lẽ ổn .

      Được rồi, dọn nhà. Dù sao người ta muốn bán nhà để cứu vớt gia sản của con trai, thể ngăn cản.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Giản đến nhà Mai Ánh Thiên, mà lập tức nhờ trung tâm môi giới tìm căn hộ khác đối diện tiểu khu, gọi công ty vận chuyển tới dọn nhà rời luôn. Hai giờ chiều, thu xếp xong toàn bộ, kéo va li tìm Mai Ánh Thiên, đêm đó, các lên máy bay.

      ***

      Lục Phồn rời nhà Tôn Linh Thục, thẳng về nhà, đội cho được nghỉ hẳn ba ngày.

      Mười giờ tối, nhắn tin cho Nghê Giản, nhưng mãi sáng ngày hôm sau vẫn nhận được hồi .

      Lục Phồn bấm điện thoại, thông báo tắt máy.

      rất thích ngủ, biết.

      đợi đến xế chiều gọi cho lần nữa, vẫn tắt máy.

      Lục Phồn đợi được nữa, sẩm tối, mua đồ ăn qua tìm .

      Sau lần Nghê Giản tắt máy chạy bản thảo, hỏi địa chỉ nhà , ghi tạc trong lòng.

      Thang máy mãi xuống, Lục Phồn bộ lên lầu, vừa tới cửa trông thấy bên trong có mấy người nhưng thấy Nghê Giản.

      ngẩng đầu nhìn lại biển số nhà, nhầm.

      Bà cụ bên trong nhìn thấy , tới hỏi: " Cậu cũng đến xem nhà à?".

      Lục Phồn ngẩn người, hỏi: " Ở đây... Nghê ở đây phải ạ?".

      Bà cụ hiểu ra: " À, cậu đến tìm kia hả? ấy rồi, ở đây nữa".

      Lục Phồn bối rối.

      nắm chặt chiếc túi ni lông trong tay, hỏi: " ấy đâu ạ?".

      Bà cụ lắc đầu: " Tôi biết, cũng hỏi".

      Lục Phồn ngớ ra, cảm ơn, quay người rời .

      Lúc xuống dưới lầu, gọi cho Nghê Chấn Bình, nhưng hỏi tin tức của Nghê Giản.

      Lục Phồn đặt đồ ăn vào trong giỏ xe, lái xe máy đến nhà trọ Kinh Vỹ, cũng tìm thấy Mai Ánh Thiên.

      nghĩ ra cách khác, đến cổng hỏi bảo vệ thử câu.

      Chú An bảo vệ gương mặt mập mạp nghĩ lúc, mắt sáng rực lên: " A, Mai ấy hả? Tôi nhớ rồi, buổi chiều tôi còn bắt chuyện với ấy. Hình như ấy phải Mỹ, đặt máy bay rồi".

      Trái tim Lục Phồn thắt lại.

      cắn răng, hỏi: " ấy cùng với ai ạ?".

      " Có đấy, chính là tóc dài đó. Chính Mai tiễn ấy Mỹ".

      Bờ vai Lục Phồn căng cứng, thoáng cái rũ xuống.

      ---------------------------

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 24

      Lục Phồn im lặng nửa phút, bảo vệ nhìn lúc, : " Cậu tìm Mai có việc gấp à? Ở chỗ chúng tôi có lưu số điện thoại của ấy, hay là tôi đưa cho cậu hỏi xem sao?".

      Lục Phồn ngước mắt.

      Bảo vệ nhanh chóng đưa số, Lục Phồn gọi hai lần, đều thông báo ngoài vùng phủ sóng.

      Bảo vệ đứng bên nghe xong, tỉnh ngộ: " À, dãy số này của Mai ở nước ngoài dùng được".

      Tay Lục Phồn cứng đờ, cảm ơn, sau đó rời .

      Lúc Lục Phồn về đến nhà, trời lộ sắc đen.

      Đồ ăn để trong giỏ xe gắn máy dưới lầu, quên mang lên.

      vào phòng, ngồi ghế sô pha, mọi thứ trong tầm mắt vẫn như cũ.

      Trong phòng có gì thay đổi, chỉ là ghế sô pha có thêm chiếc gối, của Nghê Giản mua, vải mềm, họa tiết đơn giản hình đen trắng.

      thích vùi mình ghế sô pha, nên mua gối ôm mang tới.

      Lần đó rời , mang hết tất cả, chỉ để lại cái này.

      Lục Phồn lấy di động mở ra, tìm mấy lần mới thấy trình duyệt.

      đổi sang điện thoại này hơn hai năm rồi, là sản phẩm điện thoại thông minh trong nước, mua 380 tệ, có thể lên mạng, có thể chơi game. Nhưng Lục Phồn ngoại trừ gọi điện nhắn tin, hầu như dùng các công năng khác.

      mở trang web nhập hai chữ "Nghê Giản" vào, có rất nhiều kết quả tìm kiếm ra, dòng đầu tiên là baidu baike, dòng thứ hai là hình ảnh của baidu, sau đó là tiêu đề của tieba: "Nghê Giản - ngôi sao mới nổi của giới truyện tranh bạo lực Âu Mỹ có bối cảnh hề đơn giản", ràng là nguồn tin từ blog lá cải giải trí diễn đàn tianya, ở bên dưới kèm theo hình minh hoạ của hoạ sĩ truyện tranh bạo lực (mangaka): "phải trở thành fan não tàn của janeni Nghê Giản nhé"

      Lục Phồn xem tiếp lần lượt, cho rằng weibo của giống với những người nổi tiếng khác, cũng để hộp thư liên lạc weibo, nhưng có.

      tìm thấy bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

      Nghỉ ba ngày, Lục Phồn sửa xe.

      Chiều ngày cuối cùng, trở về đội, lúc qua phòng thường trực bị gọi lại.

      Người bên trong đưa túi đồ, kể tình hình cho nghe, cuối cùng trách vài câu: " Tôi thấy bộ quần áo này rẻ, ấy bỏ là bỏ, còn tốt nên tôi nhặt lại, đổi qua túi khác, sạch rồi đấy, mau vào mặc thử xem sao".

      Lục Phồn vẫn nhúc nhích, lát sau, ngẩng đầu, giọng khô khốc: " Hôm đó... Là hôm nào?".

      " Là buổi sáng cậu đưa phóng viên Tôn về đấy, nhớ ?".

      Lục Phồn trả lời.

      đứng im ngoài cửa sổ phòng thường trực lâu.

      ***

      Mấy hôm ở Seattle, Nghê Giản ngủ cả ngày trong khách sạn, còn Mai Ánh Thiên ra ngoài thăm bạn bè, hai người chỉ gặp mặt vào mỗi đêm.

      Nghê Giản trong mắt Mai Ánh Thiên khác gì heo.

      Ngoài thời gian ăn cơm, lúc khác đều ở giường. Nếu ngủ, cũng nằm giường, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      Mai Ánh Thiên có cảm giác Nghê Giản ổn, nhưng tưởng nguyên nhân là vì thăm lại chốn xưa. Năm ấy, Nghê Giản gặp Tô Khâm ở Seattle.

      Bọn ở Newyork cùng nhau ba ngày, mấy hôm triển lãm, Nghê Giản sắp xếp sinh hoạt giống như con rối. Sau khi kết thúc loạt các hoạt động, sức cùng lực kiệt, làm tổ ở nhà ba ngày để nghỉ ngơi và hồi phục.

      Sau đó, Nghê Giản và Mai Ánh Thiên Singapore tuần. Mai Ánh Thiên dẫn đội thi, còn cố chấp ở khách sạn.

      Mấy ngày này đối với Mai Ánh Thiên có thể là rất phong phú, nhưng đặt người Nghê Giản, ngoài ngây ngây ngô ngô ra còn từ nào khác để miêu tả thỏa đáng.

      Cơ thể chạy loạn theo Mai Ánh Thiên, nhưng tâm trí biết quẳng ở đâu.

      Lúc về nước, là cuối tháng mười.

      Xuống máy bay, Nghê Giản lạnh run rẩy, ngờ thời tiết rét đến như vậy.

      Cho đến khi ngồi taxi nhìn, khắp nơi đều là hình ảnh mùa thu, lập tức giật mình vì mùa hạ qua rồi.

      Tài xế chở Nghê Giản thẳng đến tiểu khu mới chuyển. Mai Ánh Thiên đưa lên xong liền rời , còn tiết mục nữa phải ghi hình.

      Đợi ghi hình xong trở về là mười giờ tối.

      Mai Ánh Thiên qua cổng bảo vệ, chú An bảo vệ có gương mặt mập mạp lao tới: " Ồ, Mai về rồi này!".

      Mai Ánh Thiên dừng bước, ngạc nhiên nhìn chú.

      hiểu vì sao chú An bảo vệ lại hưng phấn như vậy.

      Chú kích động chạy tới gần: " Cuối cùng cũng về rồi, Tiểu Lục chờ tháng rồi đấy".

      Mai Ánh Thiên ngơ ngác: " Tiểu Lục? Tiểu Lục nào?".

      " Chính là Tiểu Lục đó". Chú vội vàng giải thích với .

      Trong khi chú nhắc nhắc lại, Mai Ánh Thiên vẫn hiểu. vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, lông mày nhăn lại thành núi: " Cháu biết Tiểu Lục. Người đó bị bệnh vậy, ngày nào cũng tới tìm cháu làm gì?".

      " Ơ, thế là thế nào?". Ông tin: " Tôi thấy Tiểu Lục rất bình thường mà, chỉ thích chuyện thôi. Lúc tối đến lần, liền hỏi về chưa, cũng làm chuyện gì lạ kỳ cả".

      , ông đột nhiên chỉ tay: " Nhìn kìa, cậu ấy lại tới nữa".

      Mai Ánh Thiên xoay người.

      Cách đó xa, người đàn ông dựng xe máy.

      cất bước tới.

      Mai Ánh Thiên giương mí mắt.

      Hóa ra là .

      ***

      Nghê Giản tắm rửa xong ra, sấy tóc mà với lấy điện thoại trước, chuẩn bị nhắn tin cho Mai Ánh Thiên.

      ngờ trong hộp thư vừa vặn có tin chưa đọc, là của Mai Ánh Thiên, bốn chữ cực kỳ ngắn gọn -

      Ra mở cửa .

      Từ lâu Nghê Giản quen với giọng điệu lỗ mãng của Mai Ánh Thiên, lập tức ra mở cửa, sau đó trả lời Mai Ánh Thiên: " Mở rồi, tiện thể mua cho mình ít đồ ăn khuya, mình đói bụng".

      Nghê Giản gửi tin xong liền ngồi lên ghế sô pha, vừa sấy tóc, vừa xem tivi.

      xem tivi cả ngày hôm nay, bắt đầu thích bộ phim thần tượng não tàn trong nước, nhìn nhân vật nữ chính cuồng loạn, có cảm giác thống khoái lạ kỳ.

      Nghê Giản có cảm giác mình chạy con đường biến thái càng lúc càng xa, Tiểu Thiên có thúc ngựa cũng đuổi kịp .

      Nghê Giản kiên nhẫn sấy tóc khô hẳn, cất máy sấy vào chiếc giỏ đặt nền đất, cảm thấy càng lúc càng đói bụng, khó hiểu vì Mai Ánh Thiên sao giờ còn chưa tới.

      vô thức liếc nhìn ra cửa.

      Nháy mắt, đầu còn chưa kịp quay lại.

      Nghê Giản hiểu sao mình từ sô pha té xuống.

      Bắp đùi của đè lên chiếc sọt mặt đất, cùi chỏ đụng vào bàn trà.

      Chưa kịp cảm nhận cơn đau, toàn thân bị ai đó ôm lấy.

      bị thả lại lên ghế sô pha.

      Người ôm buông lỏng cánh tay.

      Cơn đau lan khắp khuỷu tay, Nghê Giản há to miệng, đau đến mức thốt ra lời.

      Lục Phồn nắm khuỷu tay , bóp .

      rủ mắt, mi tâm nhăn thành khối, môi mím chặt.

      Nghê Giản chuyện, Lục Phồn cũng gì.

      xoa bóp vết thương giúp .

      nhìn .

      đau đến phát run.

      biết tại sao lại run rẩy.

      Bàn tay của có ma lực.

      Thân thể từ lạnh đến nóng, nhưng chỉ năm phút đồng hồ.

      Giây phút Lục Phồn thu tay lại, trái tim Nghê Giản trống rỗng, cơ thể nóng rẫy lập tức lạnh hoàn toàn.

      Toàn thân phát run, kìm nén được, đẩy mạnh ra.

      hôn lên mắt .

      rất thích đôi mắt .

      Tay Lục Phồn bóp chặt lấy , nhấn vào lòng, ôm chặt.

      từ từ nhắm hai mắt, tùy tiện hôn môi .

      Lúc môi lưỡi ẩm ướt của rời , mở mắt ra, đôi mắt ướt át chăm chú nhìn .

      Nghê Giản cũng nhìn .

      ai gì, hành động tiếp theo vẫn là hôn.

      cúi đầu xuống, ôm lấy mặt , tìm môi, đầu lưỡi trượt vào.

      Toàn thân Lục Phồn căng cứng, hai tay như dây thừng trói lấy , như muốn đem toàn bộ cơ thể áp vào lòng.

      Nghê Giản tự mình cởi áo ngủ, toàn thân che đậy, mảnh trắng mềm. Tay Lục Phồn trượt từ cổ ra sau, men theo bờ lưng trơn nhẵn, chuyển sang phía trước.

      do dự thăm dò.

      Nghê Giản cắn môi, cơ thể vươn thẳng.

      luôn tay, càng thêm dùng sức.

      Nghê Giản sắp phát điên rồi.

      đợi được, vươn tay kéo áo , nhưng làm cách nào để nhúc nhích.

      cau chăt lông mày, tựa như muốn khóc.

      Lục Phồn buông tha .

      trở mình, để nằm xuống, lột sạch quần áo, cúi người hôn môi , sau đó là cằm, tới cổ.

      Lúc đột nhiên vào, toàn thân Nghê Giản xiết chặt, kêu lên.

      Hình ảnh tivi chuyển từ ngày sang đêm, trời bắt đầu nổi cơn mưa, nữ nhân vật chính kích động ngồi bên cửa sổ, khóc như toàn bộ thế giới biến mất.

      Còn ghế sô pha, bóng dáng hai người chồng lên nhau, từ đêm tối đến ban ngày.

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 25

      Nghê Giản ngủ giấc sâu, khi tỉnh dậy, mặt trời lên cao. phát giường, chỉ có mình, có ai khác. Màn kịch liệt tối qua tựa như giấc mơ, lặng lẽ lùi vào quá khứ. Nhưng Nghê Giản biết đó phải là mơ.

      Nghê Giản kéo chăn ra ngồi dậy, dưới thân khẽ đau, nhăn mặt dừng lại hai giây, đứng lên xuống đất, tìm chiếc váy len. ra khỏi phòng, liếc xung quanh cái, nhìn thấy người cần tìm ở ban công.

      Lục Phồn phơi thứ gì đó.

      Nghê Giản chăm chú xem, hơi giật mình, quay đầu nhìn sô pha. Chiếc sô pha màu hồng nhạt biến thành màu trắng gạo hoàn toàn.

      dỡ vỏ bọc sô pha ra giặt.

      Nghê Giản nhớ bọn họ làm chuyện đó sô pha, người rất nhiều mồ hôi. nhắm mắt, hít hơi, cuối cùng nén nỗi xúc động xuống.

      Lục Phồn phơi vỏ bọc sô pha xong, xoay người thấy Nghê Giản. chỉ thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lập tức bình tĩnh. đứng đó nhúc nhích, tay cầm chiếc xô màu xanh.

      Nghê Giản cũng ngước mắt lên, nhìn thẳng qua.

      Cửa sổ ban công mở, Lục Phồn đứng trong ánh sáng vàng ấm áp, tư thế rắn rỏi trước sau như . Mái tóc ngắn của dính quầng nắng, nhìn ấm áp mềm mại. Ánh sáng nhu hòa lẫn gương mặt .

      Ánh mắt Nghê Giản bất động hồi lâu. nhớ tới buổi chiều Seattle.

      Ngày hôm ấy, ngủ rất lâu, có Mai Ánh Thiên ở đấy, mình lên sân thượng của khách sạn ngắm trời chiều.

      Sau đó, nhớ tới Lục Phồn, suy nghĩ cả buổi chiều, hoảng hốt trông thấy Lục Phồn trước mặt, ở nơi xa. đứng dậy, vươn tay vuốt ve, nhưng dần dần biến mất. trừng mắt nhìn, phát mình đứng bên rìa sân thượng. Đây là khách sạn cao tầng, ở tầng thứ 22.

      Khi tâm trí Nghê Giản còn phiêu đãng, Lục Phồn tới. Thấy ràng ở trong tầm mắt, Nghê Giản mới định thần lại. Lục Phồn im lặng đứng trước mặt . Nghê Giản cúi đầu nhìn chiếc xô trong tay .

      : “ Chiếc xô này rất hợp với vẻ kiệt xuất của ”.

      Lục Phồn khẽ sửng sốt, ngờ câu đầu tiên mở miệng lại là câu này.

      cũng cúi đầu nhìn chiếc xô, thấy gì đặc biệt, đành hỏi tiếp: “ ?”.

      Nghê Giản gật đầu, thản nhiên ừ tiếng, đáp: “ Hừng hực sức sống”.

      Lục Phồn lại ngạc nhiên. thực hiểu, nhưng hỏi. nhìn gương mặt : “ Ngủ ngon ?”.

      Nghê Giản trả lời: “ Rất ngon”.

      Lục Phồn chỉ xuống dưới, dừng lúc, hạ thấp giọng: “ … Còn đau ?”

      hỏi tay à?”. Nghê Giản sờ tay: “ đau”.

      Lục Phồn mím môi, hơi nheo mắt: “ tay”.

      Nghê Giản hiểu ra. cúi đầu bật cười thành tiếng, mặt hơi nghiêng: “ Đau”.

      Lục Phồn căng thẳng, mím môi, muốn gì đó, cuối cùng lại thôi.

      Nghê Giản thấy điệu bộ của , chậm rãi thu hồi nụ cười: “ Nhưng thực ra tối qua rất thoải mái, đau cũng đáng”.

      Thấy nghiêm trang bảo vậy, Lục Phồn càng nên lời. lúc sau, nhìn vào mắt , thấp giọng: “ Lần sau ”.

      Nghê Giản nao nao, nhưng chẳng mấy chốc cao hứng trêu chọc: “ thoải mái à?”.

      Lục Phồn im lặng, nhìn chăm chú, kiên nhẫn sửa lời: “ đau”.

      Nghê Giản nhếch miệng, đáp trả, cho đến khi khỏi mắt .

      vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lục Phồn cũng vào, bỏ xô vào trong nhà tắm, đứng bên nhìn Nghê Giản rửa mặt.

      Nghê Giản rửa qua quýt, đánh răng xong, rửa mặt bằng sữa, mà chỉ vốc nước lên.

      Khi màn tẩy rửa qua quýt kết thúc, Lục Phồn bắt chiếc khăn mặt giá đưa cho . Nghê Giản cầm lấy lau bọt nước rồi đưa trả .

      Từ nhà tắm ra, Nghê Giản liền cảm thấy đói bụng. Cả tối qua ăn, vốn rất đói, chưa từng bận rộn làm việc đến nỗi để ý đến dạ dày giống như bây giờ.

      Nghê Giản nghĩ ngợi, Lục Phồn lại gần.

      “ Em ngồi xuống , lấy bữa sáng”.

      xong liền vào bếp. Nghê Giản ngồi, ngạc nhiên vì hóa ra làm xong bữa sáng.

      mới chuyển đến đây, ngay cả phòng bếp cũng chưa vào, biết ở đây có nồi niêu xooang chảo, càng biết bên trong nhà để xe có cửa hàng thực phẩm, sáng sớm Lục Phồn lên lầu tình cờ hỏi được, liền mua ít đồ ăn.

      Nghê Giản uống hai bát súp rau, ăn quả trứng tráng, cảm thấy hài lòng, sau đó nhớ ra chuyện.

      vào phòng cầm chiếc áo khoác đen, cúi đầu choàng khăn.

      Lục Phồn thấy thay quần áo, có phần ngạc nhiên: " Định ra ngoài à?".

      " Vâng, mua thuốc". Nghê Giản đến bên tủ giày thay giày.

      Lục Phồn giật mình, nhất thời gì.

      Nghê Giản thay xong giày, ngồi thẳng lên : " có việc gì cứ , em mang theo chìa khóa đây rồi".

      xong xoay người. Cửa mở được nửa, tay bị Lục Phồn nắm lấy. Nghê Giản quay đầu. Ánh mắt Lục Phồn vừa sâu vừa tối. mím chặt môi, đối mặt với lúc lâu.

      Nghê Giản cảm giác ra suy nghĩ của mình. Nhưng ánh mắt của quá phức tạp, nhìn ra định điều gì.

      lúc sau, Lục Phồn nhếch môi, : " Em đợi ở đây, để ".

      " cần". Nghê Giản : " làm chuyện của ".

      cúi thấp đầu, ý bảo buông tay, nhưng Lục Phồn nhúc nhích.

      ôm chặt , nghiêm túc: " Đây chính là việc của ".

      Ánh mắt Nghê Giản khẽ chuyển động, bình tĩnh nhìn hồi, chớp mắt, cười cười: " đúng".

      Mua thuốc cho phụ nữ sau khi làm chuyện ấy, chính xác là chuyện đàn ông thường làm.

      Câu này của Nghê Giản có ý mỉa mai. Giọng điệu của rất bình thản, ánh mắt cũng thế.

      Nhưng Lục Phồn chịu được.

      hờ hững làm tổn thương người khác.

      Dường như những chuyện như thế này chiếm chút trọng lượng nào trong lòng . ngủ với chẳng qua chỉ là ngủ mà thôi, còn những thứ khác để tâm.

      Nghê Giản phát ánh mắt Lục Phồn ngày càng mờ mịt, mơ hồ, còn có tia tối tăm phiền muộn.

      Đây phải là biểu cảm mà nên có.

      Từ trước tới nay luôn là người kiên định, hiểu biết, vững chãi như núi, lưỡng lự, nhát gan.

      điềm tĩnh, thận trọng hơn so với .

      nên là kiểu người như thế này.

      Nghê Giản trừng mắt nhìn, ánh mắt hơi sững lại: " sao vậy?".

      Lục Phồn lên tiếng.

      Nghê Giản gắng sức rút tay ra, Lục Phồn lại nắm lấy, Nghê Giản phát điên, đẩy ra. Lục Phồn va vào tường, Nghê Giản đến gần, ngẩng mặt ép hỏi: " làm sao vậy?".

      Lục Phồn im lặng, chỉ nhìn . Tia hỗn loạn trong mắt biến mất, bình tĩnh, lẳng lặng nhìn , giống như : " làm sao, em còn biết ư?".

      Thoáng chốc, Nghê Giản trở nên yếu thế.

      ràng trả lời, nhưng toàn bộ dường như hết.

      Huyết dịch Nghê Giản vẫn cuồn cuộn, gắng trốn chạy mấy lần. thấy bờ môi mấp máy, như muốn mở miệng, vội vã rời mắt, hề nhìn thẳng vào . Nếu nhìn nữa, bổ nhào vào ăn . Nghê Giản biết điều, thu hồi răng nhọn móng sắc, đưa tay vuốt tóc, hờ hững : " Vậy cùng , vừa hay em còn muốn mua mấy thứ nữa".

      xong ra mở cửa trước.

      Lục Phồn dựa vào tường lúc, mắt hết nhắm lại mở, tia phiền muộn u ám còn nữa.

      Cho dù có tin hay , nhưng nghĩ rằng, cuối cùng, cũng chiếm góc trong trái tim .

      Nghê Giản ở nơi sinh hoạt khá thuận tiện, gần đấy có mấy tiệm thuốc. Đến tiệm thuốc, Lục Phồn vào mua thuốc, Nghê Giản đứng ngoài cửa. Lục Phồn vừa ra, Nghê Giản liền cầm lấy thuốc trong tay .

      Lục Phồn nhìn , : " Về rồi uống".

      Nghê Giản nhìn , cúi đầu bóc thuốc. Lục Phồn nhíu mày, nắm chặt vai . Nghê Giản ngẩng đầu, Lục Phồn bảo: " Em chờ chút, mua nước".

      Nghê Giản cười cười: " cần, nhìn này".

      ngửa đầu, ném thuốc vào miệng, nuốt thẳng xuống. Lục Phồn gì, buông lỏng ra, đến tiệm trà sữa phía trước, mua ly trà sữa nóng. Nghê Giản chưa bao giờ uống thứ này, nhưng lúc Lục Phồn bê trà sữa đến, trái tim mềm nhũn.

      từ chối.

      Hai người lên phía trước, ngang qua cửa hàng trang phục nam. Nghê Giản dừng bước, nhìn Lục Phồn. mặc chiếc áo khoác mỏng màu xám, giặt nhiều nên cũ, ống tay áo và vạt áo hơi xoắn lên.

      Nghê Giản nhớ tới hai chiếc áo bị ném vào thùng rác.

      Hôm ấy tìm Lục Phồn, cũng qua chỗ này, quần áo mùa thu vừa mới lên kệ. nhìn thấy trang phục nam, liền vào chọn cho hai cái, đều là màu đậm. nghĩ có lẽ thích quần áo màu tối, trung tính.

      Đó là lần thứ hai mua quần áo cho đàn ông. ngờ, lại bị vứt vào thùng rác.

      Nhớ tới chuyện này, đương nhiên khó tránh khỏi nhớ tới chuyện khác. Thâm tâm Nghê Giản thoáng bị chặn lại, lắc đầu, nghĩ nữa, quay đầu với Lục Phồn: " Vào xem ".

      xong, đợi Lục Phồn trả lời, nhấc chân vào. Lục Phồn đuổi theo .

      Nghê Giản dạo vòng, phát hai chiếc áo kia còn nữa. hơi chán nản, tìm nhân viên bán hàng để hỏi thăm. Lục Phồn ở bên cạnh, nhìn nghiêm túc tả màu sắc kiểu dáng của chiếc áo cho nhân viên bán hàng. nhớ ra hai chiếc áo đó treo trong tủ quần áo ở nhà, chiếc áo len, chiếc áo khoác.

      Trong chớp mắt, trái tim Lục Phồn như bong bóng nước, phình to kiềm chế, nổ bùm phát.

      Nhân viên hướng dẫn nhớ ra, với Nghê Giản ở đây còn hàng nhưng có thể hỏi bên tổng kho. ấy hỏi Nghê Giản mua cho ai, cần số bao nhiêu. Nghê Giản chỉ vào Lục Phồn, : " Có lẽ là XXL".

      Nhân viên cửa hàng gật gật đầu, quay người định kiểm tra. Lục Phồn tới, bảo: " cần đâu". Nhân viên cửa hàng dừng lại, thoáng nghi hoặc nhìn Lục Phồn. Nghê Giản chú ý tới ánh mắt của ấy, cũng quay đầu nhìn Lục Phồn: " Sao vậy?".

      Lục Phồn hơi dừng chút, bảo: " phải lần trước mua rồi à?".

      Ánh mắt Nghê Giản hơi mở to.

      Lục Phồn nhìn , hạ giọng: " Chú Lưu nhặt về, giặt sạch , để ở nhà ".

      Nghê Giản im lặng.

      Lục Phồn câu xin lỗi với nhân viên cửa hàng, tiến lên dắt tay Nghê Giản: " thôi".

      Ra cửa, Lục Phồn vẫn buông tay, Nghê Giản dừng bước . Lục Phồn quay đầu, Nghê Giản nhìn .

      Lục Phồn rủ mắt, trầm mặc lát, : " Xin lỗi, hôm ấy đưa phóng viên Tôn về, có ở đấy".

      " Em biết". Nghê Giản nhếch môi: " Em nhìn thấy lái xe, còn ấy ngồi phía sau".

      đến đây, thoáng nở nụ cười: " Nhìn từ xa, giống như con chim non nép vào người, rất xứng với ".

      Lục Phồn kinh ngạc.

      ----------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :