1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15

      Giọng điệu công kích của Nghê Giản khiến Tiểu La ngồi bên càng thêm hoảng sợ: " Em có trốn mà".

      xong thấy Nghê Giản nhìn chằm chằm phía trước, hề nhìn sang cậu ta, mới hiểu chuyện với Lục Phồn.

      Nhưng Lục Phồn có bất kỳ phản ứng gì. giả câm giả điếc mặc kệ Nghê Giản nổi giận mà có cách nào phát tiết.

      hung hăng trừng mắt nhìn Lục Phồn trong gương chiếu hậu, ngậm miệng, chuyện với nữa.

      Tiểu La cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống, muốn chút gì đó ấm áp, suy nghĩ lúc lại nín lặng.

      này lạ đấy, chắc là muốn chảy xuống vũng nước đục rồi.

      Im lặng suốt dọc đường, đến núi Phong Nguyên vừa vặn bốn giờ. Xe chạy dọc con đường lớn quanh co, tiến vào thôn Tầm Nam, dừng trước cửa sơn trang Ngân Hạnh.

      Tiểu La vội vã nhảy xuống xe thở hổn hển. Ở lại thêm với hai người kia, cậu ta sắp nghẹn thành câm.

      Nghỉ ngơi vài giây, Tiểu La bỏ chạy lên trước tìm Đặng Lưu chuyện.

      Lục Phồn trước khi xuống xe, vòng ra sau lấy đồ. Nghê Giản tay bước xuống, dựa vào cửa xe nghỉ ngơi lúc, nhìn ngắm xung quanh.

      Đúng là phong cảnh núi.

      Dãy núi trải dài sau lưng sơn trang, cách đó xa là khu dân cư dọc treo triền núi. Xung quanh đều là cây cối, vừa cao vừa to, có rất nhiều cây phong và cây ngân hạnh. Thấy tên sơn trang, Nghê Giản nhớ tới nhà Lục Phồn ở đường Ngân Hạnh.

      Nơi đây đương nhiên đẹp mắt hơn so với đường Ngân Hạnh rất nhiều.

      Sơn trang Ngân Hạnh lớn, tổng cộng có bốn tòa nhà ba tầng . tòa kiểu dáng biệt thự, ba tòa khác là nhà tầng bình thường, tường bên ngoài đều màu lam, được chỉnh trang rất đẹp.

      Trương Hạo đặt đúng ngôi biệt thự đó.

      Mấy người đến trước vào, Trương Hạo nhấn điện thoại, lâu sau hai từ trong biệt thự ra, đều là đồng nghiệp cùng công ty với Hứa Vân, ngày thường khá thân thiết, vừa gọi đến. Hai người tuổi lớn lắm, so với Hứa Vân có phần hơn, dáng dấp khoảng hai sáu hai bảy.

      Hứa Vân giới thiệu mấy câu, thoáng cái mọi người biết nhau.

      Hàn huyên hồi, cánh đàn ông bắt đầu khuân đồ lên phòng. Hứa Vân nghĩ rất chu đáo, chuẩn bị ít rượu nước cùng nguyên liệu nấu ăn, khoảng chừng bốn hộp.

      Biệt thự , ba tầng lầu có tổng cộng mười phòng. Vợ chồng Trương Hạo ở gian, những người khác mỗi người chọn gian, sắp xếp xong xuôi vẫn còn trống hai gian.

      Nghê Giản và Lục Phồn đều ở phòng tầng ba. cái ở phía đông, cái ở phía tây, cách nhau bởi hai căn phòng trống.

      Đêm qua Nghê Giản ngủ ngon giấc, ngồi chuyến xe cảm thấy khốn khổ. xuống dưới tầng ăn điểm tâm, với Hứa Vân tiếng rồi trở về phòng.

      Trước bữa tối, Lục Phồn nhìn thấy Nghê Giản liền lên tầng tìm . Hứa Vân vừa vặn từ tầng xuống, Nghê Giản ngủ say. Lục Phồn đành thôi.

      Khi trời tối đen, có hai người nữa tới biệt thự, là Trình Minh và Triệu Hữu Sâm, bạn học cấp ba của Trương Hạo.

      Trình Minh là do Trương Hạo gọi đến, Triệu Hữu Sâm là tự làm mặt dày theo tới.

      Lúc nhìn thấy Trình Minh, Hứa Vân vẫn cười, đến khi nhìn thấy Triệu Hữu Sâm phía sau ta, sắc mặt liền thay đổi. kéo Trương Hạo vào bếp giáo huấn.

      Trương Hạo kêu oan: " Trời đất chứng giám, phải do gọi đến. Ai biết được cậu ta và Trình Minh ở cùng chỗ. Sớm biết cậu ta tới, gọi Trình Minh rồi".

      Sắc mặt Hứa Vân vẫn rất khó chịu: " Tốt nhất là tránh xa ta chút cho em. Con người tâm địa gian xảo, mười phần là bạn xấu".

      Trương Hạo thấy tức giận, vội vàng nhận sai: " Bà xã, đừng nóng giận, đừng nóng giận, lần này sai rồi, cam đoan có lần sau".

      " còn dám có lần sau à?". Cơn thịnh nộ của Hứa Vân bốc lên: " Chuyện lần trước của Đặng Lưu em còn chưa tính toán ràng với ta đâu. ta là tên cặn bã, bề ngoài chó đội lốt người, chuyên gây họa cho các , chân đạp mấy thuyền... Nếu nể mặt , em đuổi ta rồi".

      " Dạ dạ dạ". Trương Hạo vội vàng nhận sai: " Đều là do tốt. cũng biết Hữu Sâm ra nước ngoài học bậy bạ, đào hoa, thích sống đứng đắn. Trình Minh tệ, chỉ gọi cậu ấy đến tiếp xúc với Bội Bội và Tạ Lâm, chừng có thể thành đôi".

      " Đừng có nhảm, tóm lại bây giờ phải giám sát kỹ Triệu Hữu Sâm, nếu ta dám làm loạn, trêu chọc hai đứa em của em, em bắt ta phải chết".

      Trương Hạo gật đầu như bằm tỏi, vỗ ngực cam đoan: " Ngay bây giờ nhất định tập trung chú ý".

      Trương Hạo được làm được, suốt cả tối luôn để tâm đến động tĩnh của tên lừa bịp Triệu Hữu Sâm, sợ Triệu Hữu Sâm chạy đến trêu chọc hai nữ đồng nghiệp của Hứa Vân.

      Lạ là, hôm nay Triệu Hữu Sâm hết sức đứng đắn. Ngoại trừ lúc chào hỏi mọi người ra, mấy giờ sau chỉ đánh bài uống rượu, hề thấy ta chủ động chuyện thân thiết với nào. Ngược lại, Bội Bội dường như bị vẻ bề ngoài của Triệu Hữu Sâm mê hoặc, thi thoảng tìm ta chuyện.

      Trương Hạo khẽ thở hắt ra, thầm đoán tên này tinh tường, Bội Bội và Tạ Lâm đều là mẫu hình con trong sạch thuần khiết, hẳn là đại mỹ nữ, đoán chừng lọt vào mắt ta.

      Đám người chơi bài cả tối, hơn mười giờ mới ai về phòng người nấy. Triệu Hữu Sâm và Trình Minh vào hai phòng trống ở tầng ba.

      Nghê Giản ngủ đến nửa đêm tỉnh, nhìn đồng hồ, vừa hơn hai giờ. Sờ lên bụng, hơi đói. dậy đánh răng rửa mặt, khoác áo sơ mi dài tay ngoài váy ngủ, xuống lầu.

      ra cầu thang đèn vẫn mở. Nghê Giản mượn ánh sáng xuyên qua phòng khách bước vào bếp.

      Trong phòng bếp có luồng sáng.

      bóng đen đứng bên trong, mở cánh tủ lạnh lục tìm gì đó, thoáng nhìn, rất giống hình ảnh trong phim kinh dị.

      Nghê Giản đưa tay lên tường sờ soạng nhấn phát.

      Tách tiếng, phòng bếp sáng choang.

      Tất cả được phơi bày dưới ánh sáng chói mắt, kể cả bóng đen lục tủ lạnh kia.

      Trong giây lát đèn sáng, chiếc túi sủi cảo đông lạnh trong tay bóng đen rớt nhanh xuống đất.

      cánh tay đàn ông rơi vào tầm nhìn.

      Nghê Giản mở to mắt.

      Triệu Hữu Sâm hiển nhiên bị hoảng sợ. ta sững sờ nhìn Nghê Giản đứng ở cửa, hai chân như chôn chặt, nhìn kỹ vẫn thấy run. Thực ra, ta chắc chắn lắm mỹ nữ áo trắng tóc tai bù xù này là người hay là ma. Có gì đàng hoàng đâu chứ, ta chẳng qua chỉ là tìm chút đồ ăn mà thôi.

      Triệu Hữu Sâm nuốt nước miếng, ánh mắt dời xuống gương mặt trắng nõn của Nghê Giản, thấy bắp chân mảnh khảnh, xuống chút nữa là chân.

      ta khẽ thở phào, ánh mắt quay lại gương mặt Nghê Giản, cười cười: " à, dọa chết người đấy".

      Nghê Giản : " Xin lỗi", qua nhặt bánh sủi cảo, nhìn nhìn: " Có thể chia cho tôi mấy cái được ?".

      Triệu Hữu Sâm nhướng mày, ngạc nhiên. này phản ứng bình tĩnh lãnh đạm, dường như người bị dọa chỉ có ta. ta nghi ngờ cố ý.

      Triệu Hữu Sâm nghiêng người: " là ai?".

      " Tôi là Nghê Giản".

      Trả lời xong, tiếp: " Tôi nấu, chờ tôi mấy phút".

      Hiển nhiên, chú ý của chỉ đặt bánh sủi cảo.

      Triệu Hữu Sâm nhìn chằm chằm vào mặt hồi, hạ mắt cười cười: " OK, chia cho đấy".

      Nghê Giản tìm nồi, nhanh chóng đem sủi cảo nấu. Triệu Hữu Sâm nghiêng người dựa vào khuông cửa, khoanh tay nhìn .

      Nghê Giản rất đói, kịp tìm hiểu, chỉ nấu nồi nước suông, thả chút gia vị nào vào.

      Nấu xong, múc năm cái bỏ vào bát, đưa thìa cho Triệu Hữu Sâm: " Còn dư là của ".

      Triệu Hữu Sâm vừa đón lấy vừa nhìn người, căn bản để ý có thả gia vị hay , cho đến khi nhìn thấy nồi sủi cảo nước trắng, mặt liền ngây ra.

      " ... cứ như thế mà ăn à?".

      " sao?". Nghê Giản bưng bát thản nhiên qua mặt ta.

      Triệu Hữu Sâm thiếu chút nữa phun ra máu. đời này ta chưa từng ăn món nào với nước suông như vậy. ta vuốt vuốt mái tóc, nhìn ngó phòng bếp lúc, tìm được lọ dấm.

      Cho đến khi ta chuẩn bị xong gia vị bưng bát ra, Nghê Giản ăn xong.

      rửa bát, lên lầu.

      Triệu Hữu Sâm gọi: " À, chờ tôi lát".

      Nghê Giản chút phản ứng, chân bước lên cầu thang.

      Triệu Hữu Sâm ngửa đầu nhìn lúc rồi cúi xuống cho dấm chua: " Chà chà, có khí chất đấy".

      " Nghê Giản, Nghê Giản...". ta nhẩm nhẩm lại tên , lắc đầu mỉm cười.

      Nghê Giản ngủ quá nhiều, hôm sau tinh thần sảng khoái, sáng sớm rời giường.

      tầng ba có sân thượng để ngắm cảnh.

      Nghê Giản đứng đó ngắm núi. Sau lưng, người đàn ông nhìn .

      Triệu Hữu Sâm đứng nửa giờ thấy Nghê Giản quay đầu. ta kiên nhẫn ho hai tiếng, nhưng vẫn có phản ứng.

      ta tới vỗ vai . Nghê Giản quay đầu lại.

      Triệu Hữu Sâm hỏi: " Nhìn gì mà mê mẩn vậy?".

      Nghê Giản nhíu mày: " Bỏ tay ra".

      Triệu Hữu Sâm thoáng ngạc nhiên, nhìn mấy giây, tay rút khỏi vai .

      Mi tâm Nghê Giản dãn ra.

      Lần đầu tiên Triệu Hữu Sâm bị phụ nữ chán ghét, cảm thấy quen.

      ta sờ lên mũi, : " Tôi là Triệu Hữu Sâm, là bạn học của Háo Tử. là đồng nghiệp với chị Vân à?".

      Nghê Giản đáp: " phải, tôi sống cùng với Lục Phồn".

      " Lục Phồn?". Triệu Hữu Sâm nheo mắt: " Là tên lính cứu hỏa kia ấy hả?".

      Nghê Giản dõi nhìn ta hai giây, bỗng nhiên muốn chuyện. thích bộ dạng ta khi nhắc đến Lục Phồn. nghe được giọng điệu nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm.

      Người đàn ông này coi thường Lục Phồn.

      xoay người, tiếp tục ngắm núi.

      Triệu Hữu Sâm đột nhiên bị thờ ơ, có phần hiểu.

      " Sao chuyện nữa? ta phải nhân viên phòng cháy chữa cháy à?".

      Nghê Giản phản ứng.

      Triệu Hữu Sâm nhìn chăm chú vào chiếc cổ trắng như tuyết của , hơi tức giận. Từ trước tới nay, ta chưa từng tiếp xúc với người con nào thách thức như vậy.

      ta suy nghĩ chút, cảm thấy có lẽ sai chiến thuật. ta biết có kiểu phụ nữ, nhìn qua rất mạnh mẽ ngang ngược, điều đó càng thu hút đàn ông muốn chinh phục bọn họ. ta đoán, này chính là thế.

      Triệu Hữu Sâm siết chặt nắm tay, vươn tay xoay người Nghê Giản, áp vai lên lan can.

      " Tôi chuyện với đấy. điếc hay câm vậy hả?".

      Nghê Giản đương nhiên nghĩ ta làm vậy. Người đàn ông đột nhiên thay đổi trong vòng giây, hài hước, muốn cười.

      Đúng là mỉm cười.

      Gió sớm từ núi thổi qua, mái tóc dài đen bóng của ôm lấy mặt, lướt qua cằm Triệu Hữu Sâm. cười híp mắt, hàng mi dài rung lên cái, tựa như tiếng chuông giòn dã truyền ra xa.

      Lúc Lục Phồn đến, nghe được chính là tiếng cười ấy.

      sân thượng, đôi nam nữ kề cận ở cùng chỗ, dựa vào lan can, gió cuốn thổi tung chiếc váy của , cùng vạt áo sơ mi của người đàn ông.

      đứng ở đó nhìn, biết có nên gọi ăn sáng hay .

      ----------------------------
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16

      7h30, Nghê Giản và Triệu Hữu Sâm cùng xuống lầu.

      Thấy bọn họ sánh bước xuống, Trương Hạo khựng lại, gương mặt ngay sau đó liền tái . Con mẹ nó, phòng đến phòng , lại quên mất Nghê Giản! Trương Hạo tức giận, quýnh lên tìm vợ. Hứa Vân vừa tập thể dục buổi sáng xong, lầu tắm rửa. Trương Hạo còn cách nào khác, trốn trong bếp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Triệu Hữu Sâm và Nghê Giản.

      Nhìn lúc, nhớ ra gì đó - Ồ, Lục Phồn đâu? phải lên gọi Nghê Giản ăn sáng ư? Sao thấy người nhỉ?

      Nghê Giản cũng nghĩ vậy. Trong ấn tượng, hàng ngày Lục Phồn đều dậy sớm hơn , đến mức vẫn ngủ lười.

      nghĩ ngợi, ngẩng đầu, thấy dáng người thái độ lạnh nhạt từ lầu xuống.

      Nghê Giản nhìn hồi, rời mắt .

      Triệu Hữu Sâm thấy có người xuống, cao giọng chào: " Chào buổi sáng".

      " Chào buổi sáng". Lục Phồn qua phòng khách, tiến vào bếp.

      Trương Hạo kéo đến bên bệ bếp, đóng cửa: " Cậu làm gì vậy?".

      Lục Phồn hiểu.

      Trương Hạo : " phải cậu gọi Tiểu Giản à, tại sao Hữu Sâm lại xuống cùng ấy?".

      Lục Phồn đáp. Trương Hạo nhìn vẻ mặt khác thường của , giọng hỏi: " Có chuyện quan trọng gì à?".

      Lục Phồn : " có gì, tôi đến đúng lúc bọn họ chuyện nên tôi muốn quấy rầy".

      Trương Hạo tự đánh thẳng vào đầu: " Việc này trách tôi! với cậu nên cậu hiểu tình hình".

      Lục Phồn: " Tình hình gì?".

      Trương Hạo vỗ vỗ vai , ý bảo lại gần. " Tay ngoài kia là bạn học cấp 3 của tôi, gã đào hoa ong bướm đấy". Trương Hạo chỉ tiếc rèn sắt thành thép lắc đầu, thấp giọng: " Tên này rất mê...".

      Lục Phồn: " Mê gì?".

      " Cậu ngốc , đương nhiên là chơi đùa con rồi".

      Trương Hạo ghé mắt qua khe cửa nhìn ra bên ngoài, kể hết chuyện phóng đãng của Triệu Hữu Sâm. Lục Phồn nghe xong im lặng.

      Trương Hạo lo lắng đổ mồ hôi: " Vẫn chưa hiểu à? Tôi e là em Tiểu Giản thiện lương bị đưa vào miệng sói rồi".

      Cuối cùng Lục Phồn cũng có chút cảm xúc. lúc sau, bình tĩnh : " Người là do cậu gọi tới".

      Câu khiến Trương Hạo nghẹn họng.

      " Được rồi được rồi, đều là trách nhiệm của tôi. Bây giờ là lúc để truy cứu trách nhiệm à? Mau nghĩ cách cứu em về ".

      Trương Hạo bứt tai, hai giây sau : " Thế này , cậu tìm cơ hội nhắc nhở Tiểu Giản đừng thân mật với Triệu Hữu Sâm quá, Triệu Hữu Sâm là sói già vẫy đuôi, đừng tin lời ngon ngọt".

      Lục Phồn đáp, lúc sau thờ ơ trả lời: " Cậu ".

      " Cậu ". Trương Hạo bảo: " ấy tin cậu, nghe lời cậu nhất".

      "..."

      Lục Phồn nhất thời gì.

      Lục Phồn hiểu. Ngày bé Nghê Giản tin nhất, nghe nhất. bảo chờ , chờ. bảo làm bài tập, ngồi mình ghế im lặng viết bảng chữ cái.

      Nhưng đó là khi còn bé.

      tại, làm những việc kia, Lục Phồn nên lời.

      trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng Hứa Vân gọi Háo Tử. Trương Hạo vội vã câu với Lục Phồn, hấp tấp ra.

      Sau bữa sáng, có người đề nghị leo núi, có người đề nghị câu cá, thoáng phát bất đồng. Trương Hạo đề nghị chia làm hai tốp, ai muốn leo núi leo núi, ai muốn câu cá câu cá.

      Đến cuối cùng, còn thừa lại Nghê Giản, Lục Phồn, Triệu Hữu Sâm có lựa chọn.

      Trương Hạo biết trong lòng Triệu Hữu Sâm nhất định muốn ở cùng chỗ với Nghê Giản, liền nhanh chóng ra tay trước.

      " Nhóm Tiểu La ít người, Tiểu Giản theo bọn họ leo núi, vừa hay để tập luyện, em dạo này gầy quá! Còn Lục Phồn, cậu cùng Tiểu Giản !".

      đợi Nghê Giản đáp, Triệu Hữu Sâm liền mở miệng: " Thêm cả tôi nữa".

      Trương Hạo cho ta thêm cơ hội, ôm vai ta : " Người em, cậu tài giỏi nên có việc để làm đấy. Đừng có trốn, cậu câu cá rất lợi hại, bữa tối nay trông cậy vào cậu".

      Hứa Vân cũng nhìn ra, lẳng lặng phụ họa: " Triệu đại thiếu gia có thói quen ăn chùa sao?".

      Triệu Hữu Sâm ngốc, ta nhìn ra được Hứa Vân có thành kiến với mình vì chuyện lần trước, lời ý tứ châm biếm rất ràng.

      Triệu Hữu Sâm cảm thấy con người Hứa Vân chuyện bé xé ra to, tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy ta tự hủy hoại hình tượng thân sĩ, nhất là trước mặt Nghê Giản.

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

      Triệu Hữu Sâm cáu kỉnh lưu bước: " Được, tối nay tôi mời mọi người ăn cá".

      Thôn Tầm Nam cao hơn mực nước biển bảy tám trăm mét, bầu trời nhiều mây, gió lớn, mát mẻ, leo núi cũng thấy khó chịu nhiều lắm.

      Nghê Giản rất lười, thích vận động. Ngoài đọc sách còn bị Mai Ánh Thiên bắt chạy bộ buổi sáng, chưa từng vận động quá nhiều, thể lực cũng tốt.

      Nhưng từng theo Mai Ánh Thiên đến rất nhiều nơi, leo mấy ngọn núi, ngược lại có chút hứng thú. Núi Phong Nguyên rất đẹp, Nghê Giản cũng muốn leo lên đỉnh ngắm cảnh.

      Đặng Lưu và Tiểu La mạch lên trước, Nghê Giản và Tạ Lâm ở giữa, Lục Phồn cuối cùng.

      Tạ Lâm vốn định chọn câu cá, về sau đổi ý. Tạ Lâm và Nghê Giản thân. Tối qua, lúc mọi người chơi bài Nghê Giản ngủ trong phòng, bọn chưa ai chuyện với ai. Trực giác của Tạ Lâm cảm thấy Nghê Giản là người mấy cởi mở, nhiều, cũng hay cười, ánh mắt nhìn nhiệt tình. Nhưng lúc này đội leo núi chỉ có hai nữ, hơn nữa ta nhớ Trương Hạo Nghê Giản là em của Lục Phồn nên cảm thấy khá hơn chút.

      Tạ Lâm chủ động chuyện với Nghê Giản nhưng được hồi đáp. Tạ Lâm lại lần nữa, nhưng bóng dáng phía bên trái vẫn ngừng chuyển động, giống như nghe thấy cứ thế tiến lên phía trước.

      Tạ Lâm cắn môi, nội tâm có phần thoải mái. ta dừng bước, quay đầu nhìn Lục Phồn.

      Lục Phồn tới, bảo: " ấy cố ý".

      Tạ Lâm ngẩng đầu nhìn , hiểu.

      Lục Phồn : " ấy nghe được".

      Tạ Lâm mở to mắt, quay đầu nhìn bóng lưng Nghê Giản, lại quay đầu nhìn Lục Phồn, vô cùng ngạc nhiên: " Wtf? là...?".

      ".. ... ấy là người điếc?".

      Lục Phồn nhíu khẽ mày.

      Tạ Lâm vội vã phản ứng, đỏ mặt: " Thực xin lỗi, tôi chỉ là ngờ...".

      Lục Phồn nghe ta tiếp, chỉ chỉ phía trước: " Đuổi theo ".

      Nghê Giản đoạn cảm thấy khát nước, quay đầu tìm Lục Phồn cầm nước. Lúc nhìn lại, phát Tạ Lâm vốn theo sát đằng sau biết rớt lại từ bao giờ, song song cùng Lục Phồn.

      Nghê Giản đứng đằng xa, nheo mắt nhìn, xoay người tiếp tục . Nhịp chân bước nhanh hơn đuổi theo Tiểu La phía trước.

      " Có nước uống ?".

      Tiểu La nhìn , lôi trong túi chai soda đưa cho . Nghê Giản vặn lúc ra. Tiểu La quan sát: " Chị, chị yếu quá, để em mở cho".

      Nghê Giản đưa nước cho cậu ta. Tiểu La thoáng cái liền mở được, Nghê Giản nhận lấy vừa vừa uống, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đặng Lưu phía trước, hỏi: " Cậu ta nhanh thế làm gì?".

      " Thi đấu chứ sao".

      " Thi đấu?".

      " À, cậu ấy và Lục phân cao thấp. Trong mấy người đàn ông ở cửa hàng em cậu ấy béo nhất, cũng yếu ớt nhất. Cậu ấy tập luyện rất lâu rồi. giờ, em chẳng muốn tranh hạng nhất với cậu ấy. Lục càng muốn tranh với cậu ấy".

      Giọng điệu Tiểu La rất tự hào: " Lục của bọn em tập luyện rất chuyên nghiệp đấy, chạy bộ, cử tạ, cái nào là mạnh nhất".

      Nghê Giản: " Cái đấy cậu cũng biết à?".

      Tiểu La: " Đương nhiên rồi. Chuyện của Lục cái gì em cũng biết, ngay cả ấy chạy 50m với tốc độ cực nhanh em cũng biết".

      Tiểu La ngẩng đầu, vẻ mặt tỏ thái độ " Toàn bộ thành tích chạy nước rút của Lục em đều biết , chị mau tới hỏi em ".

      Nhưng đáng tiếc, Nghê Giản hỏi điều đó. Nghê Giản cầm chai soda, mỉm cười: " Có cái gì cũng biết ?".

      Tiểu La tự tin gật đầu.

      Nghê Giản hỏi: " Cậu có biết Lục kết hôn ?".

      hạ giọng, nhìn ánh mắt Tiểu La từ từ mở lớn, cuối cùng trợn to, tựa như gặp quỷ. " Con mẹ nó!". Tiểu La văng tục: " Kết hôn? Với ai? Người họ Tôn kia quay lại à?".

      Nghê Giản lập tức bắt lấy tin quan trọng:

      "... Họ Tôn ư? Là ai vậy?". vừa hỏi, trong đầu liền ra đáp án.

      " Phóng viên Tôn?".

      " Đúng là ta à?". Tiểu La hoảng hốt: " phải ta vứt bỏ Lục sao? Quay về làm gì chứ?".

      Nghê Giản lại lần nữa túm lấy điểm mấu chốt: " Vứt bỏ?".

      " Còn phải sao?". Tiểu La căm giận bất bình: " lòng với Lục thôi , sao vẫn nhiều lần tới trêu chọc Lục? Chẳng phải chê Lục tiền thế ư? Bây giờ quay lại làm gì? Đầu óc Lục bị hỏng rồi à? Sao vẫn qua lại với loại người đó?".

      Tiểu La càng nghĩ càng giận, đùng đùng hỏi gấp: " Lục đúng là kết hôn với ta ạ? Để em hỏi ấy".

      Nghê Giản níu Tiểu La lại: " Tôi đùa cậu đấy".

      Tiểu La giật mình, mặt dần dần chuyển từ đỏ sang xanh.

      Cậu ta hiểu mình lại bị Nghê Giản đùa giỡn, bực tức, hất tay: " Chuyện quan trọng như thế sao chị lại đùa được nhỉ?".

      Nghê Giản cười cười, thành xin lỗi: " Xin lỗi, tôi là người thích tìm thú vui, đừng chấp nhặt".

      xong cũng rời .

      Tiểu La cắn răng đứng im lúc rồi đuổi theo: " Chị đưa nước cho em đây".

      được nửa đường họ ngồi nghỉ giữa sườn núi.

      Nghê Giản ngồi tảng đá.

      Lục Phồn tới đưa cho túi bánh mì.

      Nghê Giản nhận.

      Lục Phồn quay người định , Nghê Giản vươn tay giật túi bánh mì trong tay .

      Lục Phồn im lặng, nhìn chớp mắt, hỏi: " Như vậy thú vị lắm à?".

      Nghê Giản trả lời: " Thú vị".

      Lục Phồn đáp lời, dừng chút, ngồi xuống cạnh .

      Nghê Giản hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu dõi theo .

      " làm gì thế?".

      " chuyện". Lục Phồn .

      Nghê Giản giật mình, khóe môi khẽ giương lên.

      nhìn , mặc ghé sát vào, thấp giọng: " chuyện phiếm hay chuyện tình cảm?".

      * * *
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 18

      Sau khi mọi chuyện chấm dứt, trong phòng yên tĩnh lạ thường.

      Đèn sáng rực rỡ.

      Nghê Giản như vừa trải qua trận mất còn, cơ thể mềm mại nằm co quắp, dinh dính mồ hôi. hơi mở miệng, thở dài hơi, hô hấp từ từ chậm lại.

      biết nằm bao lâu, Nghê Giản trở mình, lăn vào trong lòng Lục Phồn, cánh tay trần khoác lên người , trượt từ sau lưng , lướt qua eo ngừng. Chỗ đó rất nóng, cơ bắp rắn chắc to lớn.

      Nghê Giản khẽ dừng lại, xúc cảm vô cùng tốt.

      định nhéo cái, tay bị Lục Phồn bắt được. Hơi thở của ổn định, nơi nào đó lại có phản ứng. Nghê Giản cảm nhận thấy, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt mỉm cười.

      Mắt Lục Phồn hơi tối , thấp giọng : " Đừng làm rộn".

      " Được". Tâm trạng của Nghê Giản tốt, hiếm khi nghe lời lấy lần.

      Lục Phồn nắm tay buông, chậm rãi mân mê lòng bàn tay. Tay của quá nóng, Nghê Giản thoải mái, :

      " Em động nữa, sao còn chưa buông ra".

      Lục Phồn nhúc nhích. Nghê Giản hơi dùng lực, rút tay về. Lục Phồn há miệng, gì, nhắm mắt lại.

      Mười giờ, Nghê Giản rời giường tắm rửa. Lúc từ phòng tắm ra, vẫn thấy Lục Phồn ở đó, hơi ngạc nhiên:

      " Sao còn chưa ?".

      Lục Phồn nhìn lúc, đứng dậy mặc quần, nhặt chiếc áo sơ mi nền đất ra ngoài.

      tới cửa, bị Nghê Giản gọi lại.

      Nghê Giản ném chùm chìa khóa cho , bảo: " Tiện thể mở cửa phòng bên cạnh ".

      Lục Phồn cầm chìa khóa tra vào ổ, mở cửa bảo vệ bên ngoài xong liền bỏ .

      Triệu Hữu Sâm tức nghẹn, nằm giường, nghe có tiếng động ra nhìn, bên ngoài còn ai.

      ta tức giận chạy đến bên ngoài cửa phòng Nghê Giản, phát Nghê Giản khóa trái cửa. ta gọi lúc, bên trong có phản ứng.

      Nghê Giản tựa đầu giường lau tóc, động tác khoan thai, nhõm giống như ai đó làm xong việc lớn.

      Sáng ngày thứ hai, 8h Triệu Hữu Sâm rời giường, chuẩn bị tìm Nghê Giản tính sổ, nhưng được biết Lục Phồn và Nghê Giản có việc, mượn xe của Háo Tử từ sớm. Triệu Hữu Sâm máu huyết chảy ngược trở về, bực tức đến nỗi ăn sáng.

      Đường núi uốn lượn, Lục Phồn lái xe rất vững vàng.

      Tới đường cao tốc, Lục Phồn phóng nhanh.

      hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghê Giản ngồi kế bên vị trí lái. im lặng, nhìn phía trước. Lúc nhận được cú điện thoại kia, câu: " Chúng ta cùng trở về ", sau đó lên tiếng nữa.

      Xe chạy thẳng đến bệnh viện.

      Lục Phồn và Nghê Giản thẳng tới khu nội trú, nhìn thấy Nghê San bên ngoài phòng 402. Con bé ngồi xổm ngoài cửa, tay cầm chiếc điện thoại màu hồng nhạt. Thấy Lục Phồn xuất , con bé khẽ đứng dậy, chạy về phía . Chưa tới trước mặt , chưa câu gì, nước mắt trào ra.

      Ánh mắt con bé đỏ bừng, gọi tiếng: " Lục Phồn", xong há miệng định gì đó, đột nhiên thấy Nghê Giản đứng sau , liền ngẩn người. Con bé ngờ Nghê Giản cũng tới.

      Lục Phồn hỏi: " Chú Nghê thế nào rồi?".

      Nghê San lấy lại tinh thần, giọng kể tình hình của Nghê Chấn Bình cho Lục Phồn nghe.

      Con bé xong, nhìn lướt qua Nghê Giản, Nghê Giản cảm xúc, : " Em vào trước".

      Trong phòng bệnh có người chăm sóc, giường, Nghê Chấn Bình truyền dịch. Ông ngủ say, hơi thở đều đều.

      Nghê Giản đứng bên giường, ánh mắt từ mái đầu được băng bó của ông chuyển xuống mặt. Vì miệng vết thương chảy ít máu, nên sắc mặt Nghê Chấn Bình rất nhợt nhạt.

      Nghê Giản phát dường như ông gầy hơn so với lần gặp mặt trước, tóc bạc cũng nhiều hơn. Nghê Giản vẫn còn nhớ dáng dấp trẻ trung của Nghê Chấn Bình. cảm thấy liếc mắt cái ông trở nên già nua.

      hơn nửa đời người, ông vẫn cực khổ như vậy.

      Nghê Ngồi ngồi chiếc ghế bên cạnh giường, cầm hồ sơ bệnh án tủ đầu giường, tờ phí thanh toán màu xanh kẹp bên trong trượt ra, rơi xuống đất. nhặt lên cất kỹ, rồi lại nhìn hồ sơ bệnh án. có gì bất ngờ, phải là bác sĩ nên chuẩn đoán được bệnh tật của cơ thể.

      bao lâu, có người ngoài cửa bước vào, ngoài Lục Phồn và Nghê San, còn có người nữa.

      Đây là lần đầu tiên Nghê Giản gặp Lý Tuệ, vợ hai của bố .

      Lý Tuệ ít hơn Nghê Chấn Bình sáu tuổi, vừa qua bốn lăm, cũng ít tuổi hơn so với Trình Hồng, nhưng nhìn thoáng qua lại già hơn Trình Hồng. Hơn nữa, bà ta cũng đẹp như Trình Hồng.

      Thời còn học, Trình Hồng là hoa khôi của lớp, sau này làm cũng rất có duyên với đàn ông. Trong đám người khác phái từng tiếp xúc với bà, bà chọn bố dượng của Nghê Giản. Tiêu chuẩn chọn lựa của bà chỉ có - có tiền có thế.

      Sau khi ly hôn với Trình Hồng, Nghê Chấn Bình ở vậy ba năm, sau được người ta giới thiệu mới quen biết Lý Tuệ.

      Tính cách của Lý Tuệ và Trình Hồng khác nhau hoàn toàn. Bà ta là mẫu hình mẹ hiền vợ đảm truyền thống, tính tình so với Trình Hồng hiền lành hơn nhiều. Nghê Chấn Bình kết hôn với bà ta hơn nửa năm, năm sau liền sinh ra Nghê San.

      Tin tức về Lý Tuệ, Nghê Giản gắng sức tìm hiểu, chẳng qua là thi thoảng liên lạc với Nghê Chấn Bình, có chút mơ hồ ấn tượng.

      Lý Tuệ tuy biết Nghê Giản đến, nhưng khi tiến vào phòng bệnh và nhìn thấy , trong mắt bà ta vẫn lộ chút ngạc nhiên.

      Dáng dấp của Nghê Giản giống như trong tưởng tượng của bà ta.

      Lý Tuệ nhìn thấy ảnh chụp của Nghê Giản khi còn bé. Nghê Chấn Bình giữ gìn ảnh chụp của Nghê Giản rất kỹ, tất cả đều kẹp trong quyển album để ở tủ đầu giường. Trong lúc dọn dẹp, Lý Tuệ nhìn thấy, trong album còn có ảnh chụp gia đình ba người Trình Hồng.

      Lý Tuệ vừa tức vừa tủi thân, nhịn được ném những bức ảnh đó tới trước mặt Nghê Chấn Bình, rồi ầm ĩ trận.

      Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi kết hôn.

      Cuối cùng, là Nghê Chấn Bình thỏa hiệp, ông vất toàn bộ ảnh của Trình Hồng , nhưng của Nghê Giản, ông , cái nào cũng muốn giữ lại.

      Lý Tuệ nhớ lúc ấy, đại nam nhân như Nghê Chấn Bình mắt đỏ hoe đây là Tiểu Giản, là ông có lỗi với con nhất.

      Trong lòng Lý Tuệ tuy mấy thoải mái nhưng cũng phải mềm nhũn.

      Lý Tuệ từ đó mới hiểu trong tim Nghê Chấn Bình, Nghê Giản có địa vị quan trọng hơn cả vợ trước.

      Tuy Lý Tuệ ra, nhưng kỳ thực bà ta rất để ý. Cho đến khi sinh Nghê San, chứng kiến Nghê Chấn Bình thương Nghê San, trong thâm tâm bà ta mới từ từ cân bằng. Hơn nữa, về sau Nghê Giản còn liên lạc với Nghê Chấn Bình, bà ta cũng dần quên những chuyện ấy.

      Cho đến tháng năm năm nay, Nghê Giản gọi cú điện thoại kia tới, bị bà ta nhận được. Bà ta mới biết, Nghê Chấn Bình và Nghê Giản vẫn liên lạc với nhau.

      Sau đó, Trình Hồng đến.

      Hôm đấy, Lý Tuệ và Nghê Chấn Bình ầm ĩ trận, bọn họ cãi nhau rất hăng, thậm chí bà ta còn buột miệng ra từ " ly hôn".

      Sau những chuyện đó, trong lòng Lý Tuệ khó có ấn tượng tốt với Nghê Giản.

      Nhưng bà ta là phụ nữ rất hiểu chuyện, lần đầu gặp mặt, bà ta là người lớn tuổi, lại ở trong phòng bệnh của Nghê Chấn Bình, bà ta còn có thể làm gì?

      Lý Tuệ chủ động chào hỏi Nghê Giản, cười với .

      Nghê Giản bình thản chào tiếng " dì", trao đổi nhiều.

      Lý Tuệ đặt chiếc bình giữ nhiệt lên mặt bàn, lấy chiếc khăn mặt mắc áo lau mặt cho Nghê Chấn Bình. Bà ta làm việc này cách thuần thục, có thể nhìn ra bà ta là người rất biết chăm sóc người khác.

      Nghê Giản đứng đó nhìn, hiểu sao nhớ tới lúc năm tuổi.

      Hồi ấy, Nghê Chấn Bình bị bệnh, từ cảm chuyển thành viêm phổi, nằm viện hơn nửa tháng. Trình Hồng chỉ xuất lần, đợi đến nửa giờ liền bỏ . Bà phải công tác Nghiễm Châu họp cùng với ông chủ.

      Bà ném Nghê Giản vào bệnh viện cùng với Nghê Chấn Bình.

      Nghê Giản nhớ, là mẹ của Lục Phồn làm cơm mỗi ngày, để bố Lục Phồn dẫn theo Lục Phồn mang đến cho bọn họ ăn. Nấu liên tục cho đến khi Nghê Chấn Bình xuất viện.

      Nếu như nhất định phải , Nghê Giản phải thừa nhận trong lòng rằng, cực kỳ ích kỷ, hy vọng Nghê Chấn Bình vĩnh viễn chỉ là bố của mình , đừng có tồn tại của Lý Tuệ, đừng có xuất của Nghê San.

      Nhưng giờ phút này, Nghê Giản nhìn Lý Tuệ chăm sóc Nghê Chấn Bình, chợt cảm thấy thở phào nhõm.

      Dễ nhận thấy, Lý Tuệ đối xử với Nghê Chấn Bình tốt hơn so với Trình Hồng.

      Còn Nghê Giản, luôn hy vọng có người đối tốt với bố mình.

      Nghê Chấn Bình ngủ mê man rất lâu, mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa tỉnh.

      Nghê Giản ra ngoài lấy cốc nước.

      Khi trở về thấy chỉ còn mình Nghê San trong phòng, cũng thấy Lục Phồn và Lý Tuệ đâu.

      Nghê San thấy đến, đứng lên, chỉ chỉ vào ghế: " Chị ngồi ".

      Nghê Giản qua, hỏi: " Lục Phồn đâu?".

      Nghê San thoáng dừng lại, nhìn đáp, dường như do dự xem có nên cho biết hay .

      " ấy rồi à?". Nghê Giản hỏi lần nữa.

      Nghê San lắc đầu, : " Chưa , ấy cùng mẹ em thanh toán tiền trước rồi".

      Nghê Giản sững sờ. Im lặng giây, hỏi: " đủ tiền thuốc men à?".

      Nghê San gật đầu, chuyện, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên.

      Nghê Giản nhíu mày: " Sao vậy?".

      Nghê San cúi đầu hai câu.

      " Em ngẩng đầu lên , chị nghe được, phải nhìn miệng em".

      Nghê San ngẩn người, ngẩng đầu.

      Nghê Giản bảo: " Bố sao, em khóc cái gì".

      " Em khóc vì chuyện đó, em biết bố nhất định sao". Nước mắt Nghê San rơi xuống, con bé cắn môi dưới : " Nhưng bố muốn phẫu thuật, nhà mới đổi, mẹ bảo bố tiêu hết tiền rồi, còn phải mượn mọi người ít, có tiền để phẫu thuật. Mẹ muốn lấy tiền học của em, nhưng bố cho động vào. Bố bảo có thể kéo dài vài năm. Nhưng bác sĩ kéo dài vài năm có thể biến thành ác tính".

      Nước mắt Nghê San rơi tí tách, khóc thút thít: " Đều do em tốt, em nên với bố sau này muốn học đai học ở Bắc Kinh, còn muốn đến Hồng Kong nghiên cứu. Em học, em nghĩ bố ngoan ngoãn chữa bệnh...".

      Nghê San khóc, giọng từ lớn biến thành , cuối cùng biến thành tiếng nức nở khe khẽ.

      Nghê Giản đứng bên nhìn, lúc sau, tới chiếc mắc áo kéo khăn lông đưa cho con bé.

      " vào nhà vệ sinh rửa mặt ".

      Nghê San ngẩng đầu nhìn cái, cầm khăn vào toa lét.

      Nghê Giản tới bên tủ đầu giường, bỏ tờ phí kẹp trong hồ sơ bệnh án ra.

      Lúc Lục Phồn quay lại bệnh viện là xế chiều. về nhà chuyến, lấy hai chiếc thẻ ngân hàng khác nhau tới.

      Cửa phòng bệnh khép.

      Nghê San có ở đây.

      người đứng cạnh cửa sau, là Nghê Giản.

      hơi cúi đầu, đưa tay lên mặt lau hai cái, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau, tay lại nâng lên.

      Lục Phồn đẩy cửa ra vào, thẳng đến sau lưng Nghê Giản.

      vô thức, buông cánh tay vừa nâng lên.

      Lục Phồn cúi đầu, trông thấy lòng bàn tay ướt đẫm.

      * * *
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19

      Nghê Giản đứng bên cửa sổ thêm mấy phút, cuối cùng hít hơi, dụi mắt, khóc nữa. Nhưng ngờ khi quay người lại nhìn thấy Lục Phồn.

      Nhìn dáng vẻ của , có lẽ tới được lúc rồi.

      Nghê Giản thoáng bối rối, trừng mắt nhìn, nhớ lúc nãy đứng đây khóc như kẻ ngốc, biết có nhìn thấy . mặt vẻ lẩn tránh hiếm thấy, cúi đầu qua người Lục Phồn.

      Nghê Giản thẳng ra ngoài, tới phòng vệ sinh đối diện.

      Lục Phồn thu hồi ánh mắt, đến đầu giường lấy tờ phí thanh toán kẹp cùng tập hồ sơ bệnh án. Vừa ra đến cửa, gặp Lý Tuệ vội vã quay về. Bọn họ cùng xuống cây ATM ở đại sảnh tầng dưới để rút tiền.

      Lục Phồn đưa chiếc thẻ vào máy, nhập số chứng minh thư của Nghê Chấn Bình, màn hình liền hiển thị thông tin cơ bản.

      Lý Tuệ định chuyển tiền vào tài khoản, bỗng nhiên liếc qua, lập tức hốt hoảng. Số dư còn lại, phải là 37,5 tệ như trước kia.

      Lý Tuệ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc máy, dám tin vào hai mắt mình. Bà ta gọi Lục Phồn, tay run rẩy chỉ vào chuỗi con số màu xám bảo nhìn mau.

      Lục Phồn nhìn thấy.

      Lý Tuệ bị sốc: " Cái này, sao lại thế được?". Tại sao chiếc thẻ thoáng chốc lại có hơn hai mươi vạn cơ chứ?

      Lục Phồn lên tiếng. im lặng giây lát, thấp giọng : " Chắc là Nghê Giản".

      Lúc trở lại phòng bệnh, bên trong chỉ có bóng dáng của Nghê San. Thấy Lý Tuệ và Lục Phồn, Nghê San vội vàng chạy tới hỏi: " Mẹ, thế nào rồi? Có đủ tiền ?".

      Trong lòng Lý Tuệ còn rối loạn, nhất thời trả lời con bé.

      Lục Phồn hỏi: " Chị của em đâu?".

      Thấy hỏi Nghê Giản trước, Nghê San khẽ nhíu mày: " Chị ấy bảo đói bụng, ra ngoài ăn rồi".

      Lúc này, Lục Phồn mới nhớ, bọn sáng sớm lên đường, Nghê Giản chỉ ăn hai miếng điểm tâm, đến giờ vẫn chưa ăn trưa.

      Lục Phồn quay người với Lý Tuệ: " à, hai người cũng ăn sao? Để cháu ra ngoài mua ít".

      Nghê San lập tức : " Con cùng với Lục Phồn".

      Lý Tuệ giữ con bé lại: " Con ở lại chăm sóc bố".

      Nghê San đáp.

      Đợi Lục Phồn khỏi, Lý Tuệ hỏi Nghê San có gì với Nghê Giản . Nghê San ngẩn người, kể những lời với Nghê Giản cho Lý Tuệ nghe. Lý Tuệ nghe xong trong lòng .

      Lục Phồn vừa ra khỏi cửa phòng bệnh liền nhắn tin cho Nghê Giản: " Em ăn ở đâu, qua bây giờ".

      Thế nhưng ra đến cổng bệnh viện vẫn nhận được tin nhắn trả lời.

      Lục Phồn đứng dưới cây bách ở cổng chính, bấm điện thoại gọi Nghê Giản.

      Cuộc gọi lần đầu tiên là lúc đưa bản thảo cho , khi đó còn chưa biết là ai. Sau khi biết là Nghê Giản, chưa từng gọi điện thoại cho . Đây là lần đầu.

      Điện thoại reo đến hồi thứ tư đối phương tắt máy. Lát sau, tin nhắn hồi đến.

      " Em về rồi".

      Lục Phồn gặp lại Nghê Giản là ngày Nghê Chấn Bình làm giải phẫu.

      Buổi tối hôm trước, nhắn tin cho , cho biết thời gian giải phẫu, Nghê Giản trả lời câu: " biết".

      Cuộc phẫu thuật từ hai giờ chiều đến tám giờ tối. Bốn người chờ bên ngoài phòng mổ, đều câu gì. Nghê Giản đề cập đến hai mươi vạn, Lý Tuệ cũng nhắc tới.

      Hơn tám giờ, giải phẫu xong, là khối u lành tính, nhưng có chút phức tạp, vết thương phải . Lúc Nghê Chấn Bình được đẩy ra vẫn còn hôn mê, nửa đêm tỉnh lúc rồi lại ngủ.

      Là Lục Phồn chăm sóc cả đêm.

      qua nhà khách đối diện bệnh viện mở hai phòng để hai mẹ con Lý Tuệ và Nghê Giản ở đó nghỉ ngơi.

      Nghê Giản nằm mấy tiếng nhưng ngủ được. Bốn giờ sáng, dậy rửa mặt, sau đó trở lại bệnh viện.

      Nghê Giản đẩy cửa ra, Nghê Chấn Bình vẫn ngủ, Lục Phồn ngồi ghế, lưng hướng về phía cửa.

      ngồi thẳng, bả vai rộng lớn.

      Nghê Giản đóng cửa lại, bước khẽ qua.

      đến gần, mới phát Lục Phồn ngủ rồi.

      Nghê Giản nhìn , kiểu tư thế ngồi này, đến lúc ngủ dậy có lẽ cực kỳ khó chịu. Thế nhưng Lục Phồn nhắm mắt, khuôn mặt điềm tĩnh, giống như ngủ rất ngon.

      Nghê Giản chưa từng thấy bộ dạng lúc ngủ của Lục Phồn. Những ngày ở cùng , toàn ngủ nướng, chưa lần nào dậy sớm hơn .

      Có lẽ là do ánh đèn, Nghê Giản cảm thấy dáng dấp của Lục Phồn lúc này dịu dàng tưởng.

      lại gần hai bước, cúi người ghé sát mặt Lục Phồn, ngắm nghía cẩn thận, phát trông tệ, tỉ lệ gương mặt và ngũ quan được phân bổ rất hoàn mỹ.

      Gương mặt lúc này hơi ôn hòa, hai mắt nhắm nghiền. Nghê Giản nhớ tới dáng hình khi hai mắt mở ra, vừa sâu vừa đen. Nếu để phát bực, vẻ u ám đó như tích nước, có khi sắc nhọn như tảng băng.

      Nghê Giản lại nhớ tới bộ dạng của khi ở giường.

      Suy nghĩ của thoáng dừng lại.

      Loại cảm giác này, hình dung ra được.

      và Tô Khâm giống nhau. Ngày trước, có mấy lần lấy hết can đảm để khiêu khích Tô Khâm. Tô Khâm chỉ biết mặt đổi sắc quát cút ra ngoài. , Tô Khâm cho người đến bắt .

      Ở trước mặt Tô Khâm, như chú hề vụng về, làm gì cũng đủ thu lấy nụ cười của ta. đơn độc đánh đổi thể diện, nhưng trong mắt Tô Khâm chỉ là kẻ rác rưởi.

      Bao năm như vậy, câu mà Tô Khâm với nhiều nhất là: " Jane, còn như vậy, tôi khách khí".

      Câu ấy phải để dọa , Tô Khâm hiểu , mỗi câu cự tuyệt đều hiểu .

      Trong những năm theo đuổi Tô Khâm, nếu như Tô Khâm là kẻ nhặt ve chai, là đồ bỏ cũng chấp nhận. Chỉ cần, khi là phế phẩm, Tô Khâm đừng quên .

      Nhưng Tô Khâm phải vậy, ta là nghệ sĩ Piano tài ba. Người bạn đời lý tưởng của ta phải là người biết cùng cười cùng hát với cây đàn, hay có thể nhảy múa theo tiếng đàn của ta.

      Bất luận thế nào, cũng phải là bình thường khỏe mạnh, tới lượt kẻ điếc như .

      Nghê Giản hoàn toàn rời khỏi Tô Khâm là năm 22 tuổi. Khi đó chán ghét bản thân đến cùng cực. Cảm giác mình là con quái vật, có lỗ tai của con quái vật, còn cảm thấy mình là con cóc độc. Biết thể nhìn thấy mặt trời nhưng vẫn như con cóc ghẻ ngông cuồng muốn ăn bữa tiệc thiên nga.

      khóa bút suốt năm, vẽ, làm việc, tiếp xúc với đủ loại đàn ông. nhớ bao nhiêu lần ngồi xe của những gã đàn ông xa lạ trở về nhà.

      muốn hủy hoại mình hoàn toàn nhưng đến bây giờ vẫn thành công. chỉ lần kiềm chế nổi bị đối phương hôn môi mà đánh lệch miệng người ta. Sau đó nửa đêm, giày cao gót chạy trốn. Nếu quá nghiêm trọng, tìm Mai Ánh Thiên đến giải quyết hậu quả.

      Cho đến khi gặp Lục Phồn.

      Có hai chuyện, Nghê Giản xác định.

      là năm mười tám tuổi gặp Tô Khâm, khẳng định mình ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

      Hai là đối với Lục Phồn.

      khẳng định, muốn ngủ với .

      Cuộc đời này, chỉ biết xấu hổ khi đứng trước mặt hai người đó. Ngoài Tô Khâm, chính là Lục Phồn.

      Người trước khiến vấp ngã, thảm hại vô cùng.

      Người sau, khiến thực được ý nguyện, thấu đáo triệt để.

      Nghê Giản biết Lục Phồn có tư tưởng gì đối với . cũng chưa bao giờ muốn có những thứ ấy. ngang bướng và xấu xa, thực chất bên trong lại che giấu được nhát gan.

      Tô Khâm đao đâm trúng tim , buông tay, mà rút con dao ấy, ra thay đổi phương hướng bắt nạt kẻ khác.

      chính là con quái vật đáng ghét như vậy.

      Ngược lại, Lục Phồn là thanh mai trúc mã của .

      Con người , ràng xứng đáng được sống tốt hơn, nhưng lại bị gây họa.

      Nghê Giản nhìn chằm chằm vào Lục Phồn, ánh mắt hàm xúc.

      lúc sau, cúi đầu, hôn lên môi .

      -----------------------

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20

      Nghê Giản vừa chạm cái, Lục Phồn tỉnh. Mở mắt trông thấy gương mặt của Nghê Giản, ngẩn người. Nghê Giản đứng thẳng, lui về sau bước. Mấy giây sau, Lục Phồn như định thần lại, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ tường, mới hơn bốn giờ.

      " Sao em đến sớm vậy?".

      Nghê Giản đáp: " Dậy sớm". Lục Phồn đứng dậy, kéo ghế đưa cho : " Em ngồi , rửa mặt".

      Nghê Giản dõi theo động tác di chuyển của , vẻ mặt điềm tĩnh, dưới mắt có quầng đen, xem ra nghỉ ngơi được tốt. Nghê Giản : " Sớm như vậy rửa mặt làm gì? Em ra ngoài đây, ngủ ".

      xong liền bỏ .

      Lục Phồn đứng lúc, lấy kem đánh răng và khăn mặt ra toilet phía ngoài làm vệ sinh.

      Nghê Giản chưa xa, cuối hành lang tầng này là cửa thoát hiểm, bên cạnh là cầu thang, ở đây có ai qua lại, ngồi xuống bậc thềm, bấm điện thoại chơi game.

      lúc sau, Lục Phồn tới. nhấn đèn cầu thang. Nghê Giản ngẩng đầu, Lục Phồn ngồi xuống cạnh . Nghê Giản hỏi: " Sao ngủ?". Lục Phồn buồn ngủ. trả lời xong, Nghê Giản tiếp, hai người trở nên lạnh nhạt.

      Nhưng ai trong số họ quay mặt , mà đều nhìn đối phương, bình tĩnh im lặng, tựa như trận kình phong, ai biết cuối cùng mình khăng khăng muốn giữ điều gì.

      Rốt cuộc, Nghê Giản nhịn được, ghé sát người . Lục Phồn hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của . Bầu trời trước bình minh vẫn tối đen, bên ngoài cửa sổ là mảnh hỗn độn. Bọn họ hôn nhau trong hành lang vắng vẻ.

      Nghê Giản hiếm khi động thủ, Lục Phồn cũng . Bọn họ ngồi im, chỉ có môi lưỡi quyện vào nhau.

      lâu sau, bọn họ buông nhau ra.

      Nghê Giản thở hổn hển mấy hơi, liếm môi, nhìn Lục Phồn hơi thở vẫn bình ổn, có phần phục: " Sao thở gấp vậy?".

      Lục Phồn hơi ngạc nhiên, sau đó thấy buồn cười, ngay cả điều này cũng muốn phân cao thấp với . nhìn , : " Em phải rèn luyện nhiều vào".

      " Rèn luyện cái gì?". Nghê Giản cười cười: " Rèn luyện kỹ thuật hôn à?".

      Sắc mặt Lục Phồn đen .

      Nghê Giản ngừng, tiếp tục hỏi: " như vậy, từng hôn rất nhiều phụ nữ phải ?".

      Lục Phồn nhìn , nghiêm túc: " rèn luyện thân thể".

      Nghê Giản à tiếng, điệu bộ vờ như hiểu, sau đó giải thích: " Em là người có suy nghĩ tương đối được lành mạnh, biết mà".

      Lục Phồn gì.

      Nghê Giản từ trước đến nay hiểu cái gì thấy tốt lấy. Giải thích xong, lại muốn tìm đường chết bồi thêm câu: " Cho nên... từng hôn người khác bao giờ chưa?".

      Lục Phồn trả lời, lẳng lặng nhìn hồi, hỏi lại: " Vậy còn em?".

      Nghê Giản sửng sốt, đương nhiên ngờ có thể phản kích, nhướng mày ngạc nhiên, hai giây sau bật cười: " nghĩ sao?".

      Lục Phồn trả lời. đứng lên, : " Về ", rồi trước.

      Nghê Chấn Bình tỉnh lại đúng giờ ăn sáng. Tuy sau khi hết thuốc tê, vết thương vô cùng đau đớn, nhưng tâm trạng của Nghê Chấn Bình tệ. Ông vừa tỉnh liền thấy Nghê Giản nên vừa ngạc nhiên vừa vui. Hai đứa con của ông đều ở bên giường, điều này khiến ông rất hài lòng.

      Lục Phồn xin nghỉ đến đây, sau khi ăn sáng, về đội trước. Lý Tuệ mua sườn hầm mang vào bệnh viện, Nghê San đút từng muỗng canh cho Nghê Chấn Bình uống. Nghê Chấn Bình uống ít hết đói, bảo Nghê San cất thìa bát .

      Nghê Giản cả ngày ở bệnh viện, khi Nghê Chấn Bình dậy, liền chuyện với . Nghê Chấn Bình ngủ rồi, vẫn ngồi im ở bên.

      Phòng bệnh rất , ngoài tủ đầu giường còn có cái bàn be bé, Nghê San ngồi đó làm bài tập. Hết hè này, Nghê San học cấp hai, con bé có rất nhiều bài tập phải làm. Nhưng lúc Nghê Chấn Bình chuyện với Nghê Giản, con bé đều nghe chăm chú.

      Mấy ngày vừa qua, trong lòng Nghê San có cảm xúc. Con bé có cảm giác từ sau khi Nghê Giản trở về, mọi thứ còn được như trước. Nghê San ra, nhưng con bé cảm thấy bố mình hình như rất quý người chị bị điếc.

      Con bé nhớ lần đầu gặp Nghê Giản. Trước kia lúc ăn cơm, Nghê Chấn Bình luôn hỏi con bé thích ăn gì trước. Nhưng hôm ấy, ông lại hỏi Nghê Giản đầu tiên. Đấy chỉ là việc nhặt, nhưng nó giống như cái gai đâm vào tim Nghê San.

      chỉ có Nghê Chấn Bình, còn có Lục Phồn.

      Nghê San là mẫn cảm. Tuy mấy ngày nay Lục Phồn và Nghê Giản với nhau mấy câu, nhưng con bé mơ hồ cảm giác hình như Lục Phồn và Nghê Giản thân thiết hơn. Lần trước, con bé chạm mặt Nghê Giản ở nhà Lục Phồn, sau khi Nghê Giản rời , con bé thấy chiếc áo ngủ nữ ở trong phòng. Hơn nữa, quan sát mấy hôm nay, Nghê San đoán Lục Phồn và Nghê Giản có lẽ có mối quan hệ kiểu kia.

      Con bé nhớ tới phóng viên Tôn. Khi ấy, con bé thích người phụ nữ đó. Bây giờ, suy nghĩ chút, con bé hình như càng quen nhìn thấy Lục Phồn và Nghê Giản ở cùng chỗ.

      Nghê San hiểu, tại sao toàn bộ người đối tốt với mình bỗng chốc đều vây quanh Nghê Giản.

      Cũng may Nghê Giản đợi đến khi Nghê Chấn Bình xuất viện. Vài hôm sau, rời .

      Nghê San khẽ thở hắt ra.

      Nghê Chấn Bình nằm viện nửa tháng rồi về nhà nghỉ ngơi. Ông có thể xuống đất lại.

      Ngày xuất viện, Lý Tuệ rút thẻ, số dư trong tài khoản tăng, có hơn mười vạn.

      Lý Tuệ biết xử lý như thế nào. Tiền này là của Nghê Giản. Lý Tuệ vẫn chưa cho Nghê Chấn Bình biết.

      Về tiền thuốc men, bà ta sắp xếp lời bịa đặt, định bảo trai hàng tháng buôn bán lời lãi nên cho bà ta mượn ít cần trả vội, sau đó mới với Nghê Chấn Bình.

      Lý Tuệ tính chờ Nghê Chấn Bình phẫu thuật xong rồi mới . Giờ phẫu thuật xong, bà ta vẫn sao mở miệng. Lúc này, bà ta muốn đem tiền trả cho Nghê Giản, nhưng nghĩ đến bệnh tình của Nghê Chấn Bình, rồi nghĩ có cộng tiền của mình và tiền tiết kiệm của Lục Phồn lại cũng đủ tiền thuốc men, nên làm nữa.

      Do dự cả ngày, về đến nhà Lý Tuệ mới kể hết mọi việc cho Nghê Chấn Bình nghe. Quả nhiên, Nghê Chấn Bình sau khi nghe xong rất ngạc nhiên, sửng sốt vài giây liền nổi giận. Nghê Chấn Bình tính tình ôn hòa, hay nóng nảy, nhưng người như vậy khi nổi giận thường vô cùng dọa người.

      Nghê San học ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hết sức hoảng hốt, vội vã chạy ra, thấy Lý Tuệ đứng ở kia lau nước mắt.

      Nghê Chấn Bình đập tan chiếc cốc, gương mặt trắng bệch hướng về phía Lý Tuệ hét to: " Bà xem, sao tôi có thể xin tiền của con bé đây? Tôi chưa từng nuôi lớn con bé, cũng cho con bé được thứ gì. Mỗi lần con bé gọi bố tôi đều có ở đấy để trả lời. Tôi còn mặt mũi nào cầm tiền của con bé chứ?".

      Nghê Chấn Bình mới gào khẽ cái động đến vết thương, ông nhấn bụng thở, hai mắt đỏ lựng, khuôn mặt trở lên nhợt nhạt.

      Lý Tuệ trong lòng cũng giận, nếu phải người kia cố chấp, bà ta bị bức đến mức này. Nhưng giờ đây, nhìn thấy sắc mặt tốt của Nghê Chấn Bình, Lý Tuệ sợ vết thương của ông lại có chuyện, đành nhẫn nhịn làm ầm ĩ lên với ông, thấp giọng giải thích mấy câu.

      Nghê Chấn Bình kiên nhẫn nghe, chịu đựng vết thương đau đớn vào phòng lấy chiếc thẻ ra ngoài.

      Nghê San nghe hiểu, chỉ biết là chuyện này có liên quan đến Nghê Giản. Con bé chưa từng chứng kiến Nghê Chấn Bình nổi nóng như vậy.

      Thấy Nghê Chấn Bình tới cửa, Nghê San quan tâm nhiều, chạy đến níu ông lại: " Bố, cơ thể bố còn chưa khỏe, ra ngoài được đâu".

      Lý Tuệ cũng vội vã : " Ông như vậy mà vẫn còn chạy lung tung hả? Tôi trả cho con bé là được chứ gì?".

      Nghê Chấn Bình trả lời, ông muốn đích thân gặp Nghê Giản.Lý Tuệ còn cách nào khác, đành gọi điện cho Lục Phồn, hỏi nhắn tin cho Nghê Giản, bảo có thể tới đây chuyến .

      Lục Phồn vừa mới được nghỉ hai ngày, trong hiệu sửa xe của Trương Hạo, nhận được điện thoại liền nhắn tin cho Nghê Giản. Buổi chiều, đến chỗ ở của Nghê Giản để đón trước, sau đó hai người đến nhà của Nghê Chấn Bình.

      Nghê Giản nghĩ tới là vì chuyện tiền bạc.

      Nghê Chấn Bình gọi vào trong phòng, để chiếc thẻ trước mặt , bảo chờ chút gửi mật mã vào điện thoại của .

      Nghê Giản hơi mông lung.

      Nghê Chấn Bình mấy câu gì đó, để ý, vài giây sau mới hoàn hồn, thấy Nghê Chấn Bình là đứa ngốc.

      Nghê Giản có phần hiểu: " Chẳng phải thiếu tiền ạ, sao lại cần tiền của con?".

      " cần, đủ rồi". Giọng của Nghê Chấn Bình hơi khàn.

      Nghê Giản nhìn ông lúc, : " Đó là tiền học của Nghê San ạ?".

      Nghê Chấn Bình hơi ngẩn ra, lắc đầu: " Tiền học của San San, bố có thể kiếm, còn tiền này trả lại cho con".

      Nghê Giản nhếch môi, chớp mắt cái gì. Nghê Chấn Bình nhìn sắc mặt tốt, định tiếp, Nghê Giản đột nhiên hạ giọng hỏi: " Bố, thực ra trong lòng bố muốn thừa nhận con có đúng ?".

      Nghê Chấn Bình sững người.

      Nghê Giản : " Con là con của bố. ràng bố khó khăn, nhưng muốn trợ giúp của con. Bố thậm chí có thể nhận tiền của Lục Phồn, nhưng lại muốn nhận của con, con hiểu".

      Nghê Giản cảm thấy chua chát, nhìn Nghê Chấn Bình, mặt đổi sắc : " Con luôn nghĩ trong thâm tâm bố ít ra còn nhớ mình còn có đứa con nữa, nhưng bây giờ, hình như con nghĩ sai rồi".

      xong cúi đầu, lúc ngước lên thấy bóng lưng bằng phẳng của Nghê Chấn Bình.

      Nghê Giản nghe thấy tiếng, chỉ thấy Nghê Chấn Bình hơi cúi đầu, bả vai run run. gọi ông, im lặng nhìn. lúc sau, Nghê Chấn Bình mới quay người lại, ánh mắt ông đỏ lựng

      Nghê Giản hít sâu hơi, cười khẽ: " Bố lớn như vậy mà còn khóc". Nghê Chấn Bình lau mắt, gọi tiếng " Tiểu Giản" xong thốt lên lời.

      Nghê Giản điềm tĩnh kể: " Bố biết ạ? Vẽ tranh kiếm khá tốt. Con vẽ ngày có thể kiếm được rất nhiều".

      " Đó là tiền con vất vả làm ra". Nghê Chấn Bình : " Tiểu Giản... Bố có tư cách gì lấy tiền của con. Năm đó bố...".

      " Bố đừng với con những chuyện ấy". Nghê Giản cắt ngang lời ông: " Con muốn thảo luận với bố chuyện bố và mẹ trước kia. Là do bố tự nguyện, con biết chứ, con vốn dĩ trách bố, bố cũng biết mà. Cho nên, sao bố phải tính toán ràng với con như vậy. Bố đối với Nghê San cũng như thế sao?".

      Nghê Chấn Bình phản bác được. Cuối cùng, Nghê Giản cầm chiếc thẻ kia. Lúc bọn họ ra, bàn bày xong cơm tối, nghe thấy tiếng mở cửa, ba người bên ngoài cùng đồng thời nhìn ra.

      Lục Phồn nhìn Nghê Giản, còn mẹ con Lý Tuệ nhìn Nghê Chấn Bình. Ánh mắt Nghê Chấn Bình tựa như vừa khóc, bên trong nổi tơ máu.

      Hai mắt Nghê San hơi mở to. Con bé lớn như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Nghê Chấn Bình. Lý Tuệ vỗ vỗ Nghê San, Nghê San bừng tỉnh, chạy tới đỡ Nghê Chấn Bình, giọng gọi " bố". Nghê Chấn Bình còn tức giận như lúc nãy, ông khôi phục lại dáng dấp ôn hòa.

      Lý Tuệ nhắc câu: " Ăn cơm thôi". Nghê Chấn Bình nhìn lướt qua đồ ăn, bảo: " Trong nhà còn nấm ? Tiểu Giản thích ăn súp nấm. Tôi nấu bát".

      Mặt Lý Tuệ thoáng cứng đờ, ánh mắt Nghê San phức tạp nhìn về phía Nghê Giản. Thấy Nghê Chấn Bình về phía bếp, Lý Tuệ : " Bộ dạng ông như vậy đừng có lộn xộn, ngồi xuống , để tôi nấu cho".

      Lúc này, Nghê Giản lên tiếng: " cần phiền đâu, có nước canh cà chua uống cũng tốt rồi". nhìn Nghê Chấn Bình, hơi buồn cười: " Bố, con phải trẻ con, kén ăn, bố đừng mò mẫm qua lại nữa".

      Nghê Chấn Bình cũng cười: " Con bây giờ hiểu chuyện rồi, ngày bé có súp nấm chịu ăn cơm".

      Nghê Giản mạnh miệng: " Bố cũng bảo là hồi đó con còn bé mà".

      Nghê Chấn Bình lại , cười bất đắc dĩ, ánh mắt cưng chiều con . Nghê Giản giương khóe miệng, lông mày khẽ nhíu.

      Lục Phồn đứng bên nhìn , ánh mắt sâu xa. ngạc nhiên nhìn nụ cười mặt . Cũng là cười, nhưng so với lúc này, dáng dấp tươi cười trước kia của giống như đeo mặt nạ. Lục Phồn chưa từng thấy Nghê Giản chân như vậy.

      Lúc quay về là tám giờ.

      Nghê Giản ngồi xe máy của Lục Phồn, nhớ lại số chuyện ngày xưa. Từ trước đến nay chưa bao giờ muốn hồi tưởng lại những chuyện trước kia, kể từ khi về đây, lúc nào cũng nghĩ tới.

      Lục Phồn đưa Nghê Giản đến dưới lầu, lúc gần , hỏi chạy bản thảo thế nào rồi. Nghê Giản hơi ngạc nhiên.

      Bấy lâu nay, Lục Phồn gần như hỏi chuyện của . Lần trước, bảo phải về nhà vẽ bản thảo, liền lẳng lặng thu dọn quần áo giúp rồi trả lại cho . Hai ngày nghỉ, tìm , cũng hỏi, giờ bỗng nhiên lại hỏi tiến độ bản thảo của .

      Thành , đề tài này khiến Nghê Giản có chút bực bội, sáng sớm nay mới xé toang ba trang đầu xong. Nghĩ vậy, sắc mặt Nghê Giản mệt mỏi đáp: " Vội gì, vẫn còn kịp".

      Lục Phồn ồ tiếng, hỏi tiếp, Nghê Giản cho là muốn , ngờ lại hỏi câu: " Mấy ngày nay em ăn uống thế nào?".

      Nghê Giản trả lời: " Gọi đồ bên ngoài".

      Lục Phồn cau mày: "Ăn bên ngoài tốt".

      Nghê Giản để tâm: " Em ăn bao năm rồi, có gì là tốt chứ".

      Lục Phồn nhất thời nữa, nhìn lúc, nhắc: " Lên , đây".

      Nghê Giản ừ tiếng, quay người vào cửa. quá nhanh, cho nên Lục Phồn còn câu chưa kịp .

      Nghê Giản đau khổ chạy bản thảo loay hoay tổng cộng tháng chín ngày, mãi cho đến cuối tháng tám mới làm xong.

      Quãng thời gian này, ngoài việc thăm Nghê Chấn Bình, gần như ra ngoài, cũng liên lạc với ai, điện thoại luôn trong trạng thái hết pin. có cảm giác mình quên mất thế giới bên ngoài có hình dạng gì.

      Giao bản thảo xong, tâm trạng Nghê Giản rất tốt, tắm rửa xuống lầu ăn cơm trưa. đường trở về, thấy cây ngân hạnh hai bên đường, bỗng nhớ lâu lắm rồi chưa nhìn thấy Lục Phồn.

      Lúc thức dậy có cảm giác gì, giờ thoáng nghĩ tới, lại có chút mong nhớ.

      Nghê Giản vội vã về nhà, lấy điện thoại trong khe hở sofa ra, bật nút nguồn. Vừa khởi động máy, thư chưa đọc lập tức xuất . Tổng cộng có chín tin, hai tin của Mai Ánh Thiên, hai tin của Nghê Chấn Bình còn lại đều đến từ " người lái xe dù". Nghê Giản nhìn tin mới nhất:

      " được nghỉ tuần. Tối mai về". Tin nhắn rơi vào ngày mùng 6 tháng 8, cách bọn họ gặp nhau lần cuối tuần.

      Tin nhắn thứ hai vào ngày 16 tháng 8: " Ngày mai có nửa ngày nghỉ, Háo Tử cho cái chân giò, trưa mai em đừng gọi đồ bên ngoài".

      Tin nhắn thứ ba vào lúc 11h47 phút ngày 17 tháng 8: " ở dưới lầu, em ở tầng mấy?".

      Tin thứ tư là năm phút sau: " đặt ở phòng bảo vệ rồi".

      Tin thứ năm là 10 giờ tối ngày 20 tháng 8: " Chạy bản thảo xong chưa? Sao tắt máy mãi thế?".

      Nghê Giản ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tin cuối cùng, đột nhiên cầm điện thoại chạy xuống lầu.

      Ông chú ở phòng bảo vệ của tiểu khu thấy trẻ tóc tai bù xù chạy tới, hoảng hốt kêu lên: " , có chuyện gì vậy? Ở đâu cháy à?".

      Nghê Giản vịn vào cửa thở hổn hển: " Chân giò của cháu đâu?".

      Ông chú khẽ sửng sốt: " Cái gì?".

      " Chân giò". Hai má Nghê Giản phiếm hồng, hơi thở ngắt quãng: " Có người đưa chân giò cho cháu, ấy để ở chỗ của chú".

      Ông chú hiểu ra, : " có, mấy hôm nay ngoài mấy bưu kiện ra có thứ nào khác để ở chỗ bọn tôi".

      " ấy để ở đây mà". Nghê Giản cao giọng, như có hơi bực mình: " Các người cầm chân giò của tôi cho ai rồi?".

      " , có mà". Ông chú cũng lo lắng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của , vội vã trấn an: " Thôi được thôi được, đừng vội, để tôi tìm xem". xong liền lục tìm giá để đồ. Khi nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt màu xanh ở tầng dưới cùng, trong đầu lóe lên cái, nhớ lại, có lẽ hơn mười ngày trước, đúng là có người cầm chân giò hầm cách thủy tới.

      Ông nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt dần dần khó coi.

      Nghê Giản hỏi: " Có hay ạ?".

      Ông chú do dự xoay người, hơi lúng túng, đáp: " , việc này, xin lỗi. Tôi nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà, nhưng mà...".

      " Nhưng cái gì?".

      Ông chú vỗ đùi, quyết tâm : " , thực ra thể trách chúng tôi. Cái chân giò kia để ở đây hơn nửa ngày, rồi qua đêm, lại đến lấy, trời nóng, chúng tôi sợ nó nhanh bị hỏng, mà bị hỏng phí quá, nên... nên... lấy ăn mất".

      "... Ăn mất?". Nghê Giản thoáng bối rối: " Các người ăn?".

      " Đúng, đúng, chúng tôi ăn, phí lắm". Ông chú hơi ngượng ngùng: " , xem qua nửa tháng, nếu để cái này lại đây chắc bây giờ cũng đầy giòi rồi, đâu còn ăn được nữa".

      Bao nhiêu bực bội trong lòng Nghê Giản đều xả ra hết.

      phản đối.

      Ông chú nhìn vẻ mặt ủ rũ của , càng thêm xấu hổ, vội vàng cầm hộp giữ nhiệt đưa cho : " Chúng tôi rửa hộp rồi, sạch lắm đấy, cầm về ".

      Nghê Giản nhìn lướt qua, vươn tay nhận lấy. đứng ngơ ngác hồi, mang theo ánh mắt áy náy của ông chú cầm chiếc hộp về nhà.

      hiểu sao, muốn khóc. nghĩ, có lẽ là do chưa được ăn món chân giò kia.

      Nghê Giản trả lời tin nhắn của Lục Phồn mà thẳng tới đường Trạm Giang.

      đứng bên ngoài phòng thường trực đợi lúc, được cho hay Lục Phồn có ở đây, hôm nay bọn họ ra ngoài, xuống quận, giờ vẫn chưa về.

      Nghê Giản hỏi: " Lúc nào họ về?".

      Người bên trong biết. Nghê Giản càng thêm chán nản.

      tới lui trước đại viện, nhớ lại lại biết bao lần. Trời sẩm tối, thấy hơi đói bụng. Vì vậy mà nghĩ tới hộp chân giò bị ông chú ở phòng bảo vệ ăn mất, lập tức càng thêm đau lòng. nghĩ, Lục Phồn làm món chân giò chắc ăn rất ngon.

      Nghê Giản còn sức lực để , ngồi xổm dựa người vào cổng chính, cúi đầu nhìn chằm chằm vào lỗ thủng mấp mô phiến đá cũ.

      Thoắt cái tám giờ, hai chiếc xe cứu hỏa về tới, lái thẳng vào đại viện. Nghê Giản từ từ đứng dậy, chạy lại phòng thường trực: " Là bọn họ về phải ?".

      Người bên trong bảo đúng.

      Nghê Giản đứng chờ bên cạnh vọng gác, ước chừng hơn ba phút, bên trong người chạy ra. Bộ đồng phục người vẫn chưa cởi.

      Nghê Giản đứng đó, nhìn chạy tới.

      chạy đến trước mặt , còn hai bước dừng lại.

      Nghê Giản mở to mắt, sải bước tới, ôm lấy cổ , tìm môi để hôn.

      Người lính bên trong vọng gác bị màn này dọa đến ngây người, hai mắt trợn tròn.

      Lục Phồn cũng bối rối, vài giây sau mới có phản ứng. bị ôm chặt, miệng bị cắn, vừa thử tránh ra liền bị hôn mạnh hơn.

      Mãi cho đến khi lính gác xem tới đau mắt hột, hai người bọn họ rốt cuộc mới buông nhau ra.

      Nghê Giản thở hổn hển. Hơi thở của Lục Phồn cũng ổn định.

      mới cứu viện từ núi trở về, người dính đầy bùn đất, mặt cũng sạch , Nghê Giản hôn xong mới phát ra. đưa tay lau trán : " Bẩn thế".

      Lục Phồn lúc này mới sực nhớ, lùi lại đằng sau: " Bẩn đấy, em đừng đụng vào".

      Nghê Giản cười cười, vươn tay lau vết bùn.

      Lục Phồn nhúc nhích, cúi đầu nhìn .

      Bọn họ đứng ở nơi sáng đèn, nên nhìn thấy rất mặt Nghê Giản.

      gầy , hơn nữa còn gầy rất .

      Lục Phồn im lặng vài giây, hỏi: " Vẽ xong bản thảo chưa?".

      Nghê Giản gật đầu: " Xong rồi".

      Lục Phồn cũng gật đầu tiếp, chỉ nhìn .

      Nghê Giản hỏi: " Hôm nay cứu người à?".

      Lục Phồn gật đầu: " lên núi".

      " Mệt ?".

      " Cũng tàm tạm".

      Nghê Giản cười, : " Em tới để hỏi bao giờ được nghỉ".

      Lục Phồn hơi ngạc nhiên, sau đó đáp: " Thứ 4".

      Nghê Giản tính toán lúc, còn có sáu ngày. bảo: " Em biết rồi, vào , em đây".

      Lục Phồn cầm tay : " Để tiễn em". Nghê Giản cười khẽ: " bẩn như thế này, đừng tiễn nữa, về tắm rửa ". Lục Phồn cúi xuống nhìn mình nhưng vẫn kiên quyết.

      Nghê Giản thỏa hiệp: " Được rồi, tiễn em lên xe".

      Sau khi đưa Nghê Giản lên xe, Lục Phồn trở về, lúc qua vọng gác, lính gác nhìn tò mò, nhưng Lục Phồn để ý, bị người trong phòng thường trực gọi lại.

      " Này, Tiểu Lục, bạn đấy à?".

      Lục Phồn cười cười, trả lời. Người bên trong thấy ngầm thừa nhận, cười bảo: " Cậu may mắn lắm đấy, ấy tồi đâu, chờ từ ba giờ đến giờ, là kiên nhẫn".

      Lục Phồn giật mình.

      +++

      Mười giờ tối thứ 4, Lục Phồn nhắn tin cho Nghê Giản: " xong việc rồi".

      Mấy giây sau, nhận được hồi : " Vâng, em ở cửa nhà ".

      Tim Lục Phồn đập loạn, vẫy tay chặn taxi.

      Nghê Giản đứng ngoài cửa chờ, Lục Phồn từ cầu thang lên, nhìn thấy, bật cười gọi: " Lục Phồn".

      Lục Phồn tới: " Chờ lâu ?".

      Nghê Giản lắc đầu: " lâu".

      Lục Phồn lấy chìa khóa mở cửa, Nghê Giản cầm túi để dưới chân vào nhà, bật đèn.

      Lục Phồn vừa quay người, giang tay ra, áp vào tường, cúi đầu hôn.

      Thấy lần đầu tiên chủ động, Nghê Giản ngạc nhiên gần chết, định đẩy ra hỏi uống nhầm thuốc gì, nhưng thấy tay mở cúc áo sơ mi của . hiếm khi nhiệt tình, đó là điều chưa từng có, Nghê Giản kịp nghĩ nhiều, ôm siết lấy , giữ lấy cổ , môi lưỡi quyện vào .

      Hai cơ thể quấn lấy nhau dây dưa từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo ném đầy đất.

      Có lẽ do lâu quá làm, bọn họ đều hơi điên cuồng, nhất là Lục Phồn. Nghê Giản biết thể lực của Lục Phồn tốt đến như vậy, sau vài lần, trong khi lòng muốn nhưng sức đủ vẫn mạnh mẽ, từng phát từng phát , khiến phải cầu xin tha thứ. Lúc sắp chết, Nghê Giản nghĩ, có lẽ cần phải rèn luyện cơ thể cho tốt.

      Nghê Giản ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Vừa mở mắt, thấy Lục Phồn vẫn chưa rời giường, xem ra đêm qua quá tải rồi, có lẽ cũng rất mệt mỏi. Nghê Giản lăn hai vòng, vận động cơ thể, định rời giường tay bị giữ chặt. quay đầu lại, Lục Phồn mở mắt nhìn .

      " Đánh thức à?".

      " phải".

      " Vậy sao thế?". chĩa chĩa tay vào .

      Lục Phồn : " Lại nằm thêm lát ".

      " muốn nằm". Nghê Giản đáp: " Người ngợm khó chịu, em muốn tắm".

      Lục Phồn nhếch môi, muốn gì lại thôi, buông lỏng ra: " Cẩn thận trượt chân". Nghê Giản im lặng liếc cái, đựng dậy rời .

      Ngủ quá bữa sáng thành ăn trưa luôn. Ở cùng Lục Phồn, cho tới bây giờ Nghê Giản cần quan tấm đến vấn đề ăn uống, bởi luôn là người chuẩn bị mọi thứ.

      Lúc này đây, là hai chiếc bánh nướng, thêm trứng luộc.

      Nghê Giản nhìn bắc hai quả trứng luộc ra khỏi chiếc nồi hầm trắng toát, : " Cái nồi này trắng quá đấy".

      Lục Phồn liếc qua chiếc nồi, đáp. Nghê Giản nhìn thoáng qua , cũng câu gì.

      Cơm nước xong xuôi, hai người ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, còn ở thêm mấy ngày nữa, tích trữ thực phẩm được.

      Hôm nay Lục Phồn phải ra ngoài, buổi tối làm cho Nghê Giản bữa thịnh soạn. Ăn đồ ăn ngoài liên tục mấy ngày như vậy, nên thức ăn Lục Phồn làm trong mắt Nghê Giản quả là những món ăn tuyệt thế.

      ngồi tựa ghế sofa, xoa chiếc bụng tròn vo cảm khái: " Lần sau chạy bản thảo, cần gì hết, để chuẩn bị là được rồi".

      Lục Phồn lau tivi, nghe thế quay đầu ánh mắt u nhìn . Nghê Giản trừng mắt nhìn : " Sao thế, muốn à?".

      Lục Phồn trả lời, im lặng lúc, thấp giọng: " Vậy lần sau em cứ tắt máy ". Nghê Giản ngẩn người, nhớ đến hộp chân giò, nhất thời phản bác được.

      liếm môi, lặng lẽ nhìn lúc, nghiêm túc : " Em xin lỗi".

      Lục Phồn lên tiếng, Nghê Giản suy nghĩ chút: " Cái chân giò đấy... À, chiếc hộp để ở nhà em".

      Lục Phồn:"..."

      +++

      Hai ngày kế tiếp, ban ngày Lục Phồn đến chỗ Háo Tử sửa xe, buổi tối về nấu cơm cho Nghê Giản. Nghê Giản hàng ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cần chạy bản thảo nên tiết tấu sinh hoạt gần giống heo.

      Thứ 7, Háo Tử mời khách, đây là thông lệ hàng năm của cửa hàng. Năm nào ông chủ cũng mời mọi người bữa, xem như trong những phúc lợi. Đồng thời, mời thêm số bạn bè thân thiết tới cùng nhau tụ tập.

      Nhà hàng Hưng Long nằm ngay bên cạnh hiệu sửa xe. Nhóm người thôn Tầm Nam lần trước được bố trí ngồi cùng bàn, tất cả đều do Hứa Vân sắp xếp. Nhưng ngờ Triệu Hữu Sâm lại là khách ngoài ý muốn.

      Đương nhiên thể trách Háo Tử, vấn đề là ở chỗ Bội Bội.

      Lần trước đến thôn Tầm Nam, Hứa Vân nhận ra Bội Bội có cảm tình với Triệu Hữu Sâm, nên cố ý nhắc nhở nhưng ngờ Bội Bội lại chẳng để tâm, bị Triệu Hữu Sâm trêu ghẹo mà hề cảnh giác, còn kể chuyện liên hoan cho ta biết.

      Triệu Hữu Sâm đương nhiên đến để ăn cơm, đến là có dự tính.

      Đặc biệt đến để báo thù.

      Nghê Giản nhìn thấy Triệu Hữu Sâm đầu tiên, liền nhận ra ý khiêu khích trong mắt . Nhưng thèm để ý.

      Ngày trước có ý lợi dụng Triệu Hữu Sâm, nhưng có cảm giác mình sai nhiều lắm, ai bảo có ý nghĩ xấu xa trong lòng lâu rồi. Chẳng qua là mới chỉ khẽ dẫm lên vai , mượn lực bắt lấy Lục Phồn mà thôi.

      Hứa Vân định đưa tên đáng ghét này ra bên ngoài sảnh nhưng Bội Bội lanh tay lẹ mắt kéo ghế giúp Triệu Hữu Sâm, đối diện ngay trước mặt Nghê Giản.

      Lúc uống rượu, Triệu Hữu Sâm chủ động chạm cốc với Nghê Giản, sau đó rượu vào lời ra: " Lần trước phải Nghe muốn đến phòng tôi uống rượu sao? Sao lại bỏ để tôi đợi đến khuya thế?".

      câu ném ra, khiến bàn người ngạc nhiên với những vẻ mặt khác nhau nhìn Nghê Giản. Sắc mặt Bội Bội khó coi nhất, Lục Phồn cũng chẳng khá hơn. nhìn chằm chằm vào Triệu Hữu Sâm, ánh mắt đóng băng, mang theo ý cảnh cáo.

      Chỉ có Nghê Giản là biểu lộ gì, bình tĩnh nhìn qua Triệu Hữu Sâm, cúi đầu uống nốt rượu trong ly.

      Bộ dạng điềm nhiên như của Nghê Giản càng làm cho Triệu Hữu Sâm phát điên.

      kiêng nể Trương Hạo liên tục nháy mắt, khẽ cười, hờ hững : " Tôi phải mất rất nhiều nỗ lực mới biết Nghê vì sao lại đến".

      Nghê Giản ngẩng đầu nhìn .

      Ánh mắt Triệu Hữu Sâm lướt quanh bàn vòng, giọng điệu có phần hưng phấn: " Các vị biết à? Nghê của chúng ta có địa vị cao lắm đấy".

      Câu vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người từ ngạc nhiên biến thành hiếu kỳ. Đến Trương Hạo cũng quên ngăn cản Triệu Hữu Sâm, nhịn được liếc nhìn Nghê Giản cách nghi ngờ.

      Ánh mắt Triệu Hữu Sâm có vẻ đắc ý, câu kế tiếp gần như ngừng nghỉ: " Janeni, tốt nghiệp khoa thiết kế của Học viện Parsons, là họa sĩ vẽ tranh manga nổi tiếng, và là bạn của Mai Ánh Thiên, đàn chị trong giới biện luận. Từ năm 2008, có thời gian dài sống chung với Mai Ánh Thiên. À đúng rồi, năm 2012 họ Mai kia công khai mình bị đồng tính".

      Triệu Hữu Sâm chậm rãi bật cười: " ra, Nghê thích phụ nữ, thảo nào khó trách. Nhưng tôi nghe Mai Ánh Thiên cũng phải loại tốt đẹp gì, bị mạng bới nát ra rồi. Hình như hai hôm trước ở Hồng Kong bị chụp ảnh cặp kè với nào đó giữa ban ngày ban mặt - phóng đãng quá. Xem ra, ta đào hoa hơn cả đàn ông nhỉ? Nghê và ta quấn lấy nhau như vậy mà có kết quả gì sao?".

      Rốt cuộc, Triệu Hữu Sâm cũng nhìn thấy sắc mặt Nghê Giản thay đổi. chờ lên tiếng, nhưng hề mở miệng. Triệu Hữu Sâm cũng nóng vội, muốn xem giả bộ được đến bao giờ.

      sớm đạt được mục tiêu của mình, dám trêu đùa , dám vạch da mặt ra, ném xuống đất, để cho tất cả mọi người cùng dẫm lên. Ánh mắt của bàn người lúc này cùng những tiếng xì xầm to cũng đủ để khó chịu.

      Hơn nữa, vẫn chưa bùng nổ xong đâu.

      " Lại tiếp, Nghê, mắt nhìn của đúng là được tốt lắm, chuyện xấu của vị tiểu thư họ Mai kia còn đống chưa tính, nghe nhân phẩm cũng thấp. Nào là đâm chết người, gây chuyện bỏ trốn, đúng là tồi tệ. À, đúng rồi, trước khi ta ở cùng chỗ với , còn sống phóng túng với đàn ông đúng ? Tuy đồng tính luyến ai coi là bệnh. Nhưng chơi đôi như thế đúng là buồn nôn quá, dám nghĩ tới, xem sao lại có kiểu biến thái thế chứ. Gần mực đen phải có đạo lý. Tôi thấy cũng là người có khuynh hướng đó đấy, nếu sao lại đùa giỡn với tôi?".

      Đám người nghe đến đâu lộ vẻ hoảng hốt đến đó. Họ cúi đầu xì xào, nghe thấy câu này, mấy người đàn ông vốn có ấn tượng tốt với Nghê Giản liền nhăn mặt lắc đầu, số lộ vẻ đáng tiếc. Đến Háo Tử cũng há to miệng, nhìn Nghê Giản khó tin.

      Chỉ có Tạ Lâm là liếc nhìn Lục Phồn. cũng nhìn Nghê Giản. Tạ Lâm nhìn nét mặt , trong lòng đoán chắc đến hôm nay mới biết những chuyện này.

      Dưới ánh mắt mọi người, Nghê Giản ngồi nhúc nhích. biết bọn họ nhìn . thậm chí cần nhìn lại cũng có thể đoán được ánh mắt của bọn họ.

      Ánh mắt từng nhìn thấy vô số lần trong mắt mẹ .

      Khiếp sợ, khó hiểu, xem thường, chán ghét.

      Nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra. Nếu như chúng hướng về phía sao. có thể điềm nhiên chấp nhận tất cả. Những cái nhìn đó của mọi người, chịu đựng được, so đo với bọn họ. Nhưng Triệu Hữu Sâm, thể nhẫn nhịn.

      ai biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chờ bọn họ kịp phản ứng, Triệu Hữu Sâm bị chiếc bát đập lên đầu.

      Tiếng kêu đau đớn nổ tung, Triệu Hữu Sâm đầu đầy máu tươi. Tiếng la hét đầy căn phòng , rất nhiều người biết chuyện đứng xem. Bọn họ thậm chí còn hiểu vì sao Nghê Giản lại chạy tới túm chặt lấy cổ áo của Triệu Hữu Sâm.

      " tôi được, nhưng được Ánh Thiên".

      Nghê Giản buông lỏng tay, Triệu Hữu Sâm kịp phản ứng, để ý đầu đầy máu tươi, giống như phát điên bắt lấy tay , mò mẫm chai rượu định đập phát

      Nhưng giây sau, bàn tay của bị ai đó bóp mạnh.

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :