1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10

      Nghê Giản cầm chiếc túi trong tay. chỉ mang theo quần áo mà còn cả vật dụng hàng ngày, như sữa rửa mặt, các loại kem chống lão hóa.

      thực có ý định ở cùng .

      Lục Phồn tới, vừa khẽ giơ tay, Nghê Giản vô cùng tự giác đưa chiếc túi cho .

      Lục Phồn gọi taxi. Lúc lên xe, Nghê Giản vượt lên trước ngồi xuống ghế phụ.

      Tài xế taxi là ông chú cởi mở nhiệt tình, thấy hai người bọn họ sau khi lên xe đều im lặng, câu, còn tưởng là đôi tình nhân cãi nhau, vì thế mà chủ động chuyện, cố gắng khuấy động bầu khí.

      " , trễ như thế này, hai người vừa xem phim về à? Tôi nghe bộ phim hài mới ra xem rất hay, tên là... Tên là gì ấy nhỉ?" Người tài xế vừa lái xe vừa , tiếng huyên náo truyền ra đằng sau

      Nhưng lúc này Nghê Giản nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, do nhìn thấy ông, đương nhiên biết người ta với mình.

      Lái xe đợi vài giây, thấy đáp. lúc ngạc nhiên, phía sau liền truyền đến giọng ôn hòa trầm thấp của người đàn ông: " Chúng tôi xem phim, nên lắm".

      Lái xe ồ tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Nghê Giản, nghĩ thầm này nóng nảy quá, cãi nhau với bạn trai để ý đến người ngoài. Ngược lại, chàng trai kia khá điềm đạm, đáng tiếc phải khó tính, được tốt cho lắm.

      Nửa giờ sau đến đường Ngân Hạnh. Lái xe liếc nhìn đồng hồ tính tiền, quay đầu với Lục Phồn: " Ba mươi lăm tệ".

      Vừa dứt lời, mấy tờ tiền màu hồng nhạt xòe ra trước mặt. Nghê Giản : " Sư phụ, có tiền lẻ, phiền chú nhận lấy".

      Lái xe ngẩn người, định vươn tay cầm, thấy người đàn ông phía sau đưa tiền qua, vừa vặn 35 tệ.

      Lái xe hơi bối rối, biết nhận của ai hơn. Nghê Giản nhíu mày, đẩy tay Lục Phồn về.

      " Để em trả tiền xe". xong, xoay người nhét tiền đưa cho lái xe.

      Lái xe vội vã trả lại tiền thừa, ngờ lật lật lại có đồng năm tệ nào. Ông nhìn Nghê Giản khó xử: " Cái này...".

      Lúc này, Lục Phồn xuống xe, đưa tiền qua cửa kính: " Đưa cho ấy".

      Tiền lại về tay Nghê Giản.

      Về nhà, Nghê Giản hỏi Lục Phồn: " Tổng cộng em thiếu nợ bao nhiêu? Chúng ta thanh toán cho ràng".

      Lục Phồn về phía ban công, nghe Nghê Giản vậy, liền dừng bước, quay đầu nhìn : " cần em trả".

      Nghê Giản lắc đầu: " được, em rồi, sau khi kết hôn vẫn giống như trước kia, em gia tăng gánh nặng cho , kể cả phương diện tiền bạc". rút tiền từ trong túi, đặt xấp lên bàn.

      Lục Phồn lạnh mặt. bước hai bước tới, cầm xấp tiền nhét lại vào tay . Nghê Giản thấy đôi mắt gần như đen kịt.

      " Tôi nghèo, nhưng đến mức như vậy". Dứt lời, ra ngoài sân thượng lấy khăn mặt vào phòng tắm.

      Nghê Giản đứng mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm cả phút vào mấy đồng " Mao chủ tịch".

      nghe thấy lời , cảm nhận được ngữ khí chuyện của , nhưng ánh mắt của , nhìn hiểu. hơi tức giận. Nghê Giản nghĩ, có lẽ vừa mới làm tổn thương lòng tự trọng của . Tuy đó phải là chủ ý của .

      Lục Phồn tắm rửa rất nhanh, chưa đến mười phút mặc quần áo tử tế ra. ngâm quần áo bẩn vào trong chậu rồi đem ra ban công để giặt. Trong suốt quá trình liếc nhìn Nghê Giản lấy cái.

      Nghê Giản ngồi ghế sofa, ánh mắt rơi người Lục Phồn.

      Lại là hình ảnh ấy.

      phát run.

      thể nhìn tiếp.

      Nghê Giản hít vào hơi, nắm chặt ngón tay đứng lên, lấy trong túi hành lý ra chiếc khăn tắm và quần áo để thay bước vào nhà vệ sinh.

      Lục Phồn giặt quần áo ngoài ban công, sau khi giặt xong quay vào phòng khách, lôi giường của mình ra.

      Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào.

      tại, thời tiết nóng hơn, cần chăn màn, nên Lục Phồn chỉ trải chiếc chiếu lên giường.

      Thu xếp xong, ngồi xuống giường, gọi điện cho Trương Hạo, bảo ngày mai qua trễ.

      Lục Phồn chuyện xong, phát trong phòng tắm còn tiếng nước chảy. vào phòng cắm nguồn quạt điện, loay hoay hồi, tìm vị trí đặt thích hợp, điều chỉnh cấp độ, thử sức gió, sau đó mới ra ngoài.

      Lục Phồn vừa ra cửa, chợt nghe trong phòng vệ sinh bịch tiếng, tiếp theo đấy là tràng thanh loảng xoảng, giống như vật gì rơi xuống. Giữa tiếng lộn xộn, mơ hồ nghe thấy Nghê Giản kêu lên đau đớn.

      Lục Phồn chạy đến bên ngoài cửa nhà tắm: " Nghê Giản!". gọi xong mới nhớ nghe được, đành gõ cửa.

      Tay nắm cửa vốn hỏng từ lâu, Lục Phồn dám nặng tay, phải kiềm chế lực, hy vọng Nghê Giản ở bên trong có thể nhìn thấy tay nắm cửa xoay xoay, đáp lại tiếng.

      Nhưng trong phòng tắm có bất kỳ tiếng động nào. Lục Phồn trầm mặc hai giây, đẩy cửa ra.

      Gian phòng ngập tràn hơi nước, vòi hoa sen vẫn giọt. Nghê Giản ướt sũng nằm nền gạch, dưới ánh đèn, cơ thể trần truồng chói mắt.

      Đây phải lần đầu tiên Nghê Giản ngã trong nhà tắm.

      cắn răng nằm xuýt xoa ở đó, bờ mông đau nhức như vỡ ra, mất hai phút mà vẫn chưa trở lại bình thường.

      Nhưng có kinh nghiệm, chỉ cần tay chân bị tổn thương vấn đề gì, đau lúc là có thể phục hồi, cùng lắm bị bầm tím vài hôm. Vì vậy, bình tĩnh nằm im dưới đất, hoàn toàn nghĩ Lục Phồn lại xông vào.

      Nghê Giản thoáng bối rối, quên cả bờ mông đau nhức gần chết.

      Cho đến khi Lục Phồn cầm chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể ôm lên, mới đột nhiên nhận ra mọi thứ.

      Cả người đều nằm trong lòng , cách chiếc khăn tắm ướt nửa. cánh tay vòng qua đôi vai trần của , còn cặp mông sắp vỡ nứt của gối lên cánh tay còn lại. Toàn thân Nghê Giản nóng như bắt lửa, vành tai đỏ lựng.

      Lục Phồn hành động cực kỳ nhanh nhẹn ôm vào phòng, đặt lên giường, kéo chăn phủ người .

      " Có chỗ nào bị thương rồi hả?". Gương mặt nghiêm túc, hàm dưới căng cứng.

      Nghê Giản trợn tròn mắt nhìn , lâu có phản ứng.

      Lục Phồn kiên nhẫn, hỏi tiếp: " Có đau dữ dội ở đâu ?".

      "...Mông của em".

      "..."

      Lục Phồn há hốc miệng, lên lời, hết đóng lại mở. xoay người ra bên ngoài tìm quần áo của .

      " Mặc quần áo bệnh viện".

      Nghê Giản ngẩn người: " cần".

      Sắc mặt Lục Phồn nghiêm túc nhìn .

      Nghê Giản liếm môi dưới, : " sao đâu, chỉ bị dập mông, thịt đau, xương cốt vấn đề gì".

      " Sao em biết vấn đề gì?".

      " Em hay bị ngã nên có kinh nghiệm rồi".

      Lục Phồn cau mày lên tiếng, lúc sau, cười như cười: " Em còn tự hào lắm à?".

      Nghê Giản: "...".

      Rốt cuộc, Nghê Giản bệnh viện. Lục Phồn dường như bị câu " có kinh nghiệm" của thuyết phục, cũng gì thêm nữa. lục trong nhà, tìm thấy lọ dầu hoa hồng.

      Nghê Giản xoa mông giường, thấy chiếc lọ trong tay , hơi ngạc nhiên: " Đây là gì vậy?".

      " Tiêu sưng đấy". Lục Phồn đưa ra: " Bôi ".

      Nghê Giản cầm, đưa lên mũi ngửi, nhíu mày: " Mùi kinh quá". trả lại cho : " Em bôi đâu".

      Lục Phồn nhận: " Bôi !". đứng bên giường, cúi đầu nhìn , đôi mắt đen láy, giữa lông mày hơi có vết nhăn.

      ràng rất lo lắng.

      Nghê Giản híp mắt, nghênh đón ánh mắt của , chậm rãi nhướng mày, trong mắt tia xấu xa. nhếch môi, chậm rãi bình thản : " Hay là, bôi giúp em?".

      Lục Phồn đáp, vẻ mặt lộ bất kỳ thay đổi nào.

      Nghê Giản lại cười.

      hỏi: " ngượng à?".

      Lục Phồn vẫn im lặng, cặp mặt đen càng thêm đen, khóa chặt lấy . Nghê Giản chút sợ hãi nhìn thẳng vào , ánh mắt đỏ thẫm ý khiêu khích trắng trợn.

      Có thể , là khiêu khích.

      Trong giây đó, đưa ra quyết định.

      Dù sao cũng kết hôn, nên những gì cần thử cũng có thể thử được rồi.

      biết , đối với là khát vọng.

      cần phân biệt là cơ thể hay thứ gì khác.

      Nghê Giản thò tay nắm góc ra giường, từ từ xốc lên.

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11

      Chiếc chăn mỏng bị Nghê Giản kéo lên đến tận cùng. Khăn tắm sớm ném sang bên, cơ thể che đậy của hiển trước mặt Lục Phồn, trắng nõn mịn màng, tựa như gốm sứ.

      nhìn , vô cùng chăm chú.

      Lục Phồn đứng đó nhúc nhích. Từ đầu đến cuối, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt .

      Nghê Giản đột nhiên vươn tay, nắm chặt vạt áo của kéo mạnh cái, sức lực hiếm khi lớn như vậy. giây sau, cánh tay quàng lên cổ Lục Phồn, đầu lưỡi trượt qua môi, dán lên cằm khẽ liếm phát, mấy sợi râu mới mọc đâm vào lưỡi , đau nhưng hơi ngứa.

      có cảm giác Lục Phồn khẽ cứng người, hơi thở nặng nề.

      Nghê Giản định cười, Lục Phồn bỗng nhiên ra tay, túm lấy bàn tay trườn người mình, hai tay nâng lên, đặt mông Nghê Giản ngồi lên cánh tay , nhấc toàn bộ cơ thể ra khỏi giường.

      Tâm trí Nghê Giản thấp thỏm, hai tay siết chặt cổ Lục Phồn: " chậm chút". Chưa dứt lời, bị Lục Phồn ném lên giường, vết thương ở mông đau đến mức đổ mồ hôi.

      Nghê Giản nổi giận: " Lục Phồn, con mẹ nó làm cái gì vậy?".

      Lục Phồn mím môi.

      Nghê Giản bực tức, chống khuỷu tay đứng dậy, còn chưa ngồi thẳng, Lục Phồn quỳ chân giường, áp người xuống. Nghê Giản nhíu mày, xoay mạnh người đè lên, cắn vào vai , trả thù cách tàn nhẫn.

      Lục Phồn kêu lên đau đớn.

      Nghê Giản cắn xong giải tỏa cơn giận, miệng chuyển từ vai qua cổ , tới hầu kết, thoáng phát thè lưỡi ra liếm, tựa như ăn kẹo. Hai khối mềm mại phía trước cọ vào lồng ngực .

      Nghê Giản liếm láp trêu chọc, hai vai đột nhiên bị nắm giữ. Bàn tay dài rộng của Lục Phồn xiết lấy , lòng bàn tay chạm vào da , vừa thô ráp, vừa tỉ mỉ.

      Nghê Giản nheo mắt nhìn , nhịp tim nhảy nhót tiết tấu. Mái tóc dài đen nhánh của rủ xuống, rơi vai, ngưa ngứa đâm vào tim.

      Cổ tay Lục Phồn khẽ dùng lực, lật úp người , thay đổi tư thế của cả hai. Nghê Giản giận, nhếch đôi môi đỏ bật cười thành tiếng: " Được được được, cho , thích nhé".

      Ánh mắt Lục Phồn đen đến dọa người. giây sau, Nghê Giản tựa như con mèo bị lật úp, chặn giường. Nghê Giản chưa kịp phản ứng, Lục Phồn dốc ngược lọ dầu, bôi toàn bộ lên mông Nghê Giản.

      Mùi dầu gay mũi lập tức tỏa khắp căn phòng. Nghê Giản nhăn mặt, thiếu chút nữa buồn nôn.

      " làm cái gì...".

      định há miệng mắng chửi, cơn đau mông bỗng mạnh hơn, Nghê Giản đau phát run. Lục Phồn ra sức xoa bóp vết thương mông , sức lực hoàn toàn chút nào.

      Mới chỉ bóp vài cái, Nghê Giản kêu toáng.

      " Lục Phồn". thét lớn.

      Câu mắng chửi chưa truyền ra đến sau, mông lại đau nhức trận kịch liệt, Nghê Giản hét tiếng thê thảm.

      Lục Phồn cất lọ dầu xoa hết, kéo ra giường phủ lên người . Nghê Giản đáng thương nằm đó, miệng lẩm bẩm, mắng Lục Phồn: " Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp".

      Lục Phồn làm như nghe thấy, đứng dậy rời giường ra ngoài. được hai bước, Nghê Giản trở mình, ngay sau đó cất giọng ỉu xìu.

      " à?".

      Lục Phồn dừng bước, quay người nhìn . nằm đó, mặt hướng về phía này, gò má ửng hồng, có lẽ là giận. Ánh mắt hơi ướt, sương mù mịt mờ. Lục Phồn lên tiếng. Nghê Giản nhìn chằm chằm vào , trượt từ xuống dưới. Mấy giây sau, dừng ở đũng quần, tiếp theo quay trở lại mặt .

      giương khóe môi cười khanh khách.

      Bị cười, thâm tâm Lục Phồn ngứa ran.

      Nghê Giản há to miệng, đôi môi rung rung mấy cái.

      ra, nhưng nhìn vẫn hiểu. nhìn chớp mắt, nửa ngày lời, quay người bỏ .

      Nghê Giản nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng kín, tay thò vào trong chăn, sờ mông, bóng nhẫy. khó chịu nhăn mũi, kéo ra giường lau mạnh vài cái.

      Ngoài cửa, Lục Phồn đến bên ban công, châm thuốc.

      Năm phút đồng hồ, điếu thuốc bị đốt sạch, hút xong hơi cuối cùng, dập tàn, vứt đầu thuốc vào thùng rác, xoay người cầm áo, vào nhà tắm.

      Nước lạnh rào rào dội xuống đầu, ngửa mặt xối lúc lâu, nháy mắt xóa sạch.

      -

      Sáng ngày hôm sau, Lục Phồn sửa xe. Lúc Nghê Giản dậy, vừa bên ngoài về, biết lấy máy điều hòa ở đâu, đem lắp trong phòng ngủ.

      gõ gõ đập đập, Nghê Giản đứng bên nhìn, chuyện, cũng giúp đỡ.

      Mười mấy năm gặp, tập luyện được kỹ năng, đó là bộ dạng điềm nhiên như .

      Cực khổ là người thầy tốt nhất.

      Nghê Giản hiểu sao lại nhớ tới câu ấy.

      Lục Phồn làm xong, cầm đồ dùng ở cửa sổ xuống, thấy Nghê Giản đứng ở đấy.

      " ăn cơm". xong thản nhiên ra.

      Nghê Giản đáp, đôi chân ngược lại lật đật theo sát .

      Buổi sáng Lục Phồn dậy sớm, mua rau củ tươi nấu cháo, hấp bánh bao cả tiếng đồng hồ.

      Nghê Giản ngồi bên bàn ăn chờ bưng ra.

      Lục Phồn múc thêm bát cháo nữa đặt trước mặt , bánh bao hấp cũng được mang lên. Nghê Giản đợi , cũng chút khách khí động đũa trước. Nhưng tốc độ ăn của so được với Lục Phồn, cuối cùng, Lục Phồn vẫn ăn xong trước .

      Sau khi ăn xong, Nghê Giản dọn dẹp rửa bát như trước kia.

      Chiếc nồi hầm cách thủy bệ bếp dễ làm người khác chú ý, Nghê Giản quay đầu hỏi Lục Phồn: " chọn cái nồi này đấy à?".

      Lục Phồn lau bàn, nghe hỏi quay đầu nhìn lướt qua, đáp: " phải, là người khác mua".

      Đuôi mắt Nghê Giản nhướng lên: " Con à?".

      Lục Phồn quay , nghe xong câu này, liền quay lại, nhìn cái.

      Ánh mặt trời bên ngoài ô cửa sổ chiếu xuyên vào, đứng trong quầng sáng mềm mại, mảnh mai như cây trúc mỏng, nửa sáng nửa tối. Ánh mắt lành lạnh nhàn nhạt, chút tâm tình, như thuận miệng hỏi câu, mà quan tâm lắm đến câu trả lời.

      Lục Phồn khẽ gật đầu.

      Nghê Giản xoay cổ, ánh mắt rơi xuống chiếc nồi hầm cách thủy nho .

      " Hồng đấy". hờ hững nhìn lướt qua, quay người bắt đầu rửa bát.

      Từ nhà bếp ra, Nghê Giản liền vào phòng, ngồi giường nhìn điện thoại, có tin nhắn mới, là của Mai Ánh Thiên.

      " Nếu cậu liên lạc lại với ta. ta báo cảnh sát".

      Là biên tập của Nghê Giản, hôm về nước bị mất điện thoại, mấy ngày liền vào được hòm thư, quên mất ta. Ngẫm nghĩ lúc, Nghê Giản dùng di động mở hòm thư. Quả nhiên, có đống thư mới, tất cả đều là thúc giục bản thảo.

      Nghê Giản viết thư trả lời ngắn gọn.

      vừa viết xong mấy chữ cuối cùng, Lục Phồn vào.

      ngẩng đầu, Lục Phồn : " Buổi sáng tôi có thời gian, em xem còn thiếu thứ gì, tôi ra ngoài mua".

      Nghê Giản hơi ngạc nhiên: " Em với ".

      Lục Phồn nhìn : " Mông hết đau chưa?".

      Nghê Giản: "...".

      " Chân gãy". lạnh mặt, nhìn cái.

      " thôi". Lục Phồn quay người, Nghê Giản đứng lên theo.

      Lục Phồn để xe máy dưới tầng. Nghê Giản liếc nhìn, nhớ lần trước dưới cơn mưa to lái motor đưa bản thảo cho .

      Khi đó, còn chưa biết là Lục Phồn.

      Chiếc xe gắn máy cũ, nhưng Lục Phồn giữ rất sạch .

      Nghê Giản hỏi: " xe máy à?".

      Lục Phồn đưa mắt nhìn sang, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: " Em sợ?".

      " Sợ gì? Ngồi xe máy thôi mà".

      Nghê Giản cười khẽ: " Trừ phi kỹ thuật của tốt". Tiếp theo, nheo mắt hỏi: " Đúng rồi, kỹ thuật của tốt đấy chứ?".

      Lục Phồn đáp, đưa mũ bảo hiểm. Nghê Giản đội lên đầu, hơi rộng, tháo xuống, chỉnh khóa mất nửa ngày.

      Lục Phồn nhìn tay chân vụng về, vươn tay đội lên cho , chăm chú thu khóa giúp.

      Nghê Giản hơi ngước lên, trước mắt chính là cằm của Lục Phồn.

      nhớ tới tối hôm qua, thâm tâm hơi nhột, nhịn được liếm liếm môi.

      Lục Phồn cài khóa xong, mí mắt vừa ngước lên liền chạm phải ánh nhìn của Nghê Giản.

      làm gì, cũng gì, nhưng từ trong ánh mắt đó Lục Phồn có thể nhìn ra chuyện mà nghĩ.

      Cái nhìn trần trụi của , tựa như giữa ban ngày ban mặt dùng ánh mắt để cởi bỏ y phục của . Trái tim Lục Phồn nhảy vọt nhưng thể chui ra.

      Nghê Giản chú ý đến nét mặt , rất sung sướng: " à?".

      Lục Phồn đáp, ngồi lên xe, Nghê Giản ngồi sau .

      Xe khởi động, liền ôm lấy eo .

      Nghê Giản có cảm giác Lục Phồn thoáng cứng đờ.

      buông tay.

      Xe máy chạy vù vù qua hàng bạch dương.

      Gió thổi tới.

      -

      Lục Phồn đưa Nghê Giản tới phố Hưng Nguyên, ở đó có siêu thị lớn, có cửa hàng với nhiều đồ mang thương hiệu nước ngoài.

      Con đường này trước kia Lục Phồn đến lần, cùng với Trương Hạo mua quà tặng cho vợ của cậu ấy.

      Lục Phồn chỉ chỉ phía trước: " Mấy cửa hàng kia bán quần áo phụ nữ".

      Nghê Giản đưa mắt nhìn, hờ hững hỏi: " quen lắm phải?"

      " từng tới".

      Nghê Giản ồ tiếng, liếc nhìn : " Cùng với phụ nữ à?". Hỏi xong, lại cảm thấy nhàm chán, lắc đầu : " Được rồi, tôi thiếu quần áo, chúng ta siêu thị thôi".

      cất bước rời . Lục Phồn đứng nguyên tại chỗ nhìn lúc rồi đuổi theo.

      Nghê Giản chọn rất nhiều đồ dùng nhà bếp, ví dụ như nước rửa bát, thuốc khử trùng, chất tẩy gì gì đó.

      Lục Phồn đẩy xe, nhìn cầm các thứ, hỏi: " Em định rửa bát cả đời à?".

      Khóe mắt Nghê Giản giương lên: " muốn em rửa bát cho cả đời ?".

      hỏi xong, ánh mắt thoáng ấm áp quan sát . Nhưng đợi được câu trả lời, bởi vì Lục Phồn xoay người .

      Phía sau , trẻ đứng ở đó.

      ------------------------
      Mikovu, Dinhloancô gái bạch dương thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 12

      Nghê Giản đứng bên cạnh nhìn Lục Phồn chuyện với .

      Lục Phồn đưa lưng về phía Nghê Giản nên biết gì, nhưng kia , nhìn thấy hết.

      "... Năm nay, đài muốn làm số chuyên đề, qua đợt này có lẽ mọi người lại phải đấy".

      " Đúng vậy, phỏng vấn vẫn là em, quay phim đổi người rồi. còn nhớ Trần, người hợp tác với em những ngày đầu ? ấy làm cho công ty điện ảnh ở Bắc Kinh".

      " À, kia là ai vậy? Sao giới thiệu".

      Tôn Linh Thục nhìn về phía Nghê Giản. Lục Phồn xoay người, Nghê Giản thu ánh mắt nhìn Tôn Linh Thục từ xuống dưới, chuyển sang .

      Lục Phồn chỉ vào Tôn Linh Thục: " Đây là phóng viên Tôn".

      Nét mặt Nghê Giản cảm xúc, Tôn Linh Thục đến, đứng sánh vai cùng Lục Phồn, cười với Nghê Giản:" Xin chào, tôi là Tôn Linh Thục, phóng viên của Đài truyền hình thành phố".

      Nghê Giản đáp trả tiếng: " Chào ", trông thấy Lục Phồn hơi nghiêng đầu về phía Tôn Linh Thục, đôi môi hơi run run, nheo mắt lại.

      Bên kia, Tôn Linh Thục nghe Lục Phồn giới thiệu xong có phần ngạc nhiên: " Sao em chưa nghe có em bao giờ?".

      Lục Phồn: " Là hàng xóm cũ".

      Tôn Linh Thục bật cười: " phải em ạ?".

      Lục Phồn đáp, Nghê Giản hờ hững nhìn cái, ánh mắt quay sang mặt Tôn Linh Thục, giọng hề thay đổi: " Tôi là Nghê Giản". Sau đó bảo Lục Phồn: " Hai người chuyện , tôi tìm lọ dấm để chiên đồ ăn".

      xong liền rời .

      Lục Phồn thêm mấy câu với Tôn Linh Thục rồi tìm Nghê Giản.

      Nghê Giản chọn dấm. Lục Phồn đẩy xe tới: " Lấy dấm đen ".

      Nghê Giản vươn tay cầm lọ dấm gạo ném vào trong xe đẩy. Lục Phồn nhìn chăm chú vào gáy lúc, nữa.

      Nghê Giản trước, Lục Phồn đẩy xe theo sau, Nghê Giản chọn đồ xong vất vào, hỏi ý giống như lúc chọn đồ tẩy rửa.

      Lúc tính tiền, Nghê Giản chọn chiếc túi mua sắm lớn, cúi đầu cất từng thứ. Nhân viên thu ngân hỏi tiền mặt hay quẹt thẻ, Lục Phồn móc tiền ra, Nghê Giản thèm nhìn, lấy thẻ trong túi xách đưa cho nhân viên thu ngân.

      Thanh toán xong, Nghê Giản cầm túi đồ to ra ngoài, Lục Phồn lên: " Để tôi".

      Nghê Giản làm như nghe thấy, tiếp tục vượt qua . Lục Phồn kéo cổ tay cầm túi của . Lực tay rất mạnh, Nghê Giản cố vùng ra, giằng co như vậy khiến thịt ở cổ tay bị bóp đau nhức.

      Nghê Giản đen mặt.

      Sắc mặt Lục Phồn cũng tốt: " Em gây rối cái gì thế?".

      " Em gây rối gì?". Nghê Giản vừa xoa cổ tay, vừa nghiêng đầu nhìn , mặt lạnh, mắt cũng lạnh, khóe miệng như cười: " Em nghe lời như thế, sao trong mắt lại thành ra náo loạn vậy hả?".

      Lục Phồn liếc nhìn , quay đầu thẳng ra khỏi cửa siêu thị. Nghê Giản đứng yên chỗ, nụ cười miệng dần dần biến mất, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân vài giây, ngẩng đầu ra ngoài.

      Ngoài cửa, Lục Phồn đứng cạnh xe máy hút thuốc.

      Nghê Giản tới, rằng, ngồi lên phía sau.

      Hút xong điếu thuốc, Lục Phồn lên xe.

      Cho tới trưa, bọn họ vẫn chuyện.

      Buổi chiều, Lục Phồn đến chỗ sửa xe của Trương Hạo.

      Tiểu La nhìn thấy , lại gần hỏi: " Lục, dạo này có chuyện gì quan trọng à? Hay muộn về sớm là sao? Tháng trước như vậy, tháng này lại thế, bận gì à?".

      Lục Phồn đáp: " Có chút việc".

      " Chuyện gì?". Tiểu La hỏi: " làm thêm giờ ở đội chữa cháy à?".

      " phải, việc riêng thôi".

      " Việc riêng?". Tiểu La gãi gãi đầu, đột nhiên mở to hai mắt, nét mặt mang theo vẻ ngạc nhiên và hưng phấn: " Lục, có đối tượng rồi phải ?".

      Lục Phồn vỗ vỗ vai ta: " Đừng lung tung, làm việc ".

      Tiểu La " ơ " tiếng, vẻ tò mò mặt sao che đậy được.

      lúc sau, Trương Hạo đến, thấy Lục Phồn, ân cần hỏi thăm, cuối cùng khuyên nhủ: " Tôi này, cậu bỏ việc trong đội kia , dù sao cũng phải nhân viên chính thức, cậu nhìn cậu hàng ngày xem, mệt mỏi khác gì lính chính quy, lại còn nguy hiểm nữa. Ở đó có gì tốt cả, toan tính cái gì chứ? bằng tìm việc khác, dùng năng lực chuyên môn về xe cộ của cậu, chơi đua xe cũng làm tài xế riêng cho các ông chủ lớn. Dù gì, hàng ngày đến đây sửa xe cho tôi, kiếm cũng được nhiều hơn thế".

      Lục Phồn lên tiếng.

      Trương Hạo thấy như vậy, thở dài: " Cái cậu này, hừm, sao ngày bé nhìn đâu có bướng bỉnh thế chứ. Với mối quan hệ của chúng ta, từ đến lớn bao nhiêu năm như vậy, coi nhau như em ruột, tôi thẳng, cậu cũng biết, việc đó của cậu phải tốt, cứu người cứu hỏa đều là chuyện tốt. Nhưng cậu cũng nên vì mình mà suy nghĩ chút. Chưa đến chuyện khác, chỉ đến chuyện chung thân đại . Bọn mình sinh cùng năm, trong khi con tôi biết mua xì dầu, cậu vẫn mình bóng cũng là do công việc. Mấy thời nay nào cũng bợ đít kẻ có tiền hết, cậu kiếm ít tiền hơn là người ta nhìn cậu bằng lỗ mũi. Đây là vấn đề thực tế, cậu nên cân nhắc".

      Trương Hạo suy nghĩ lúc, quyết định: " Như vậy , Hứa Vân có mấy em, hai ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi, leo núi làm đồ nướng. Cậu cũng tới, gặp gỡ xem sao".

      Lục Phồn nhíu mày: " Tôi ".

      " , có gì xấu đâu". Trương Hạo khuyên : " Cậu đừng có rầu rĩ cả ngày như vậy, nếu ru rú trong đội như ở nhà cũng sửa xe. Thế lấy đâu ra vợ dâng đến cửa cho cậu".

      đến đây Trương Hạo thở dài mấy cái, Lục Phồn hiểu sao lại nhớ tới Nghê Giản.

      Lúc này ngủ chắc ngồi xem tivi.

      biết còn ở đó giận dỗi hay .

      Im lặng mấy giây, Lục Phồn : " Thực được, có thời gian".

      " Sao lại có thời gian? Tôi cho cậu nghỉ, trả lương đầy đủ".

      " phải vì chuyện đó".

      Lục Phồn dừng chút, tiếp: " Nghê Giản về rồi".

      Trương Hạo sững sờ, tỏ ra ngơ ngác: " Nghê Giản... Nghê Giản là ai?".

      Lục Phồn đáp: " Là hàng xóm cũ".

      Ngớ ra hai giây, Trương Hạo " a " tiếng, vỗ đùi: " Là đứa bị điếc hả?".

      Lục Phồn nhắc, Trương Hạo mới nhớ.

      Nghê Giản, là em Tiểu Giản của Lục Phồn, tiểu nha đầu lưng đeo cặp sách màu hồng hay đứng ở cửa chờ Lục Phồn đây mà.

      " FML ( dạng câu chửi cửa miệng ), cậu vẫn liên lạc với ấy à?". Trương Hạo giật mình: " ấy trở về... Từ đâu về?".

      " Từ Mỹ".

      " ra là Mỹ?". Trương Hạo như hiểu ra: " Vì vậy cậu muốn giúp đỡ ấy?".

      Lục Phồn: " Ừ".

      Trương Hạo bật cười: " sao đâu, vừa hay cậu dẫn ấy chơi cùng, tôi cũng muốn gặp ấy. Ngày bé nha đầu đó ngoan ngoãn, đáng đấy chứ".

      Trương Hạo nhớ đến nhiều chuyện cũ, ngữ khí có phần hưng phấn: " À, cậu nhớ , tôi rất hay trêu chọc ấy, nhưng ấy vẫn gọi tôi là đấy. Quyết định thế nhé, ngày kia, cậu dẫn ấy tới".

      Lục Phồn chưa kịp suy nghĩ, có người tới lôi Trương Hạo .

      Trước khi , Trương Hạo quên dặn dò: " Nhớ dẫn em Tiểu Giản đấy, đừng quên".

      Bóng dáng Trương Hạo vừa biến mất, đầu kia Tiểu La vất vòi rửa xe chạy tới: " Lục, Lục, em Tiểu Giản là ai vậy? Là đối tượng hẹn hò của à".

      Lục Phồn nhéo nhéo mi tâm, về phía Tiểu La gõ trán cậu ta cái: " rửa xe ".

      Tiểu La quay đầu nhìn, ối tiếng, chạy vội về.

      Chập choạng tối, Lục Phồn lái xe máy qua chợ dân sinh đường Ngân Hạnh, dừng lại mua đồ ăn.

      Lúc đến cổng tiểu khu Tử Lâm, trông thấy người.

      Lục Phồn giật mình.

      Người đó cũng nhìn thấy , thẳng tới.

      Lục Phồn dừng xe, xách túi cá và rau lại gần.

      " Trình".

      Trình Hồng ngẩng đầu nhìn , gương mặt được chăm sóc thoáng lộ vẻ kinh ngạc rồi biến mất.

      Nét mặt của bà khôi phục lại như thường, bình tĩnh lãnh đạm.

      " Cậu vẫn nhận ra tôi". Trình Hồng nhếch môi, vui vẻ cũng chỉ dừng ở đấy: " Lục Phồn, tôi có mấy câu muốn với cậu, chúng ta lại kia ".

      Trình Hồng chỉ cách đó xa.

      Trong tiểu khu, có chiếc ghế dài duy nhất.

      Lục Phồn theo Trình Hồng.

      Trình Hồng ngồi xuống, ngồi.

      Bóng dáng cao lớn đứng thẳng dưới ánh chiều ta, tay xách túi, cá vẫy bên trong.

      * * *
      Dinhloancô gái bạch dương thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 13

      Lục Phồn vẫn mở miệng, im lặng nghe Trình Hồng . Giọng Trình Hồng đều đều, ngữ khí điềm tĩnh gợn sóng. xong, Trình Hồng tổng kết:

      " Khách quan mà , theo tình hình tại, cậu xứng với Nghê Giản. Con bé chọn cậu, ràng là lựa chọn thỏa đáng".

      Nét mặt Lục Phồn đổi.

      " Tính tình của Nghê Giản tôi là người nhất. Con bé oán giận tôi, nhưng con bé biết, là người mẹ, có đứa con đặc biệt như vậy là có bao nhiêu áp lực và gánh nặng. Tôi đối với con bé cầu gì cả, chỉ hy vọng con bé có được cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác. Tai con bé...".

      Nhắc đến thính giác bị hỏng của Nghê Giản, sắc mặt Trình Hồng trở nên kém .

      Bà dừng giây, tiếp: " Chuyện đó là lỗi của tôi. Cũng bởi vì chuyện này, tôi phải nỗ lực hơn gấp nhiều lần so với các bà mẹ khác. Nhưng con bé quá cứng đầu, tôi đào tạo con bé thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, nhưng con bé bỏ lỡ cơ hội cách vô ích, trở thành họa sĩ vẽ manga. Tôi bảo con bé cùng tôi đến Newyork nhưng con bé lại thích sống ở Seattle hơn. Bây giờ, với hình dạng này, trở về Bắc Kinh mà chạy đến đây... thế, con bé chống đối tôi, quan tâm đến những người đàn ông tôi chọn, lại chọn cậu để kết hôn".

      Ánh mắt lãnh đạm của Trình Hồng quét mặt vòng, giọng điệu có chút hòa hoãn: " Nhưng cậu yên tâm, tôi phải đến để bắt hai người tách nhau ra. Bao năm qua, con bé luôn là đứa trẻ ngỗ nghịch chống đối. Con bé xưa nay chưa từng trưởng thành, ngốc nghếch, tư tưởng thoải mái tự do, biết mình muốn gì, hiểu xã hội, càng hiểu về hôn nhân, chỉ có thể dựa vào tôi".

      Lục Phồn nhìn bà, ánh mắt sâu tối đen thêm chút ít. lên tiếng cắt ngang, sắc mặt vẫn thay đổi chờ bà tiếp.

      Trình Hồng: " Tôi chỉ có cầu, cậu đổi việc ".

      Lục Phồn khẽ giật mình.

      " Tôi có thể cho cậu tiền, cũng có thể cho cậu cơ hội, cậu muốn gây dựng nghiệp, hay làm công việc khác danh giá lương cao, tôi cũng có thể giải quyết giúp cậu. Thậm chí... trình độ học vấn của cậu cũng có thể...".

      " Trình".

      Lục Phồn bỗng cắt ngang lời bà: " Cháu cần".

      " Cậu cần, nhưng Nghê Giản sao?". Trình Hồng nhíu mày: " Cậu nhìn công việc của cậu ? Tiền lương tháng của cậu đủ cho Nghê Giản mua bộ quần áo".

      Lục Phồn đáp.

      Sau nửa ngày im lặng, Trình Hồng tưởng thuyết phục được Lục Phồn. Bà cúi đầu mở túi xách, lấy bên trong ra tấm danh thiếp, định đưa qua Lục Phồn lên tiếng. Giọng trầm thấp, điềm tĩnh, người ngoài khó có thể nhận ra vẻ lo lắng, tự ti hay sợ hãi.

      : " Thứ ấy thiếu, phải là quần áo".

      -

      Lúc vào nhà, trời gần như tối đen. Lục Phồn đóng cửa, vào phòng khách.

      Nghê Giản ngủ sofa. Mặt hướng ra ngoài, mái tóc dài rủ từ ghế xuống.

      Lục Phồn đứng ở cửa nhìn hồi, cầm đồ ăn vào phòng bếp. đặt cái túi ở góc tường, chuẩn bị lấy dao làm cá thấy hai chiếc đĩa để bệ bếp.

      đĩa là trứng rán, đĩa là đậu bắp. Trứng cháy, đậu bắp khét.

      Lục Phồn mở nồi cơm điện, trong nồi có cơm, phải buổi trưa thừa lại, mà là mới nấu. Nhưng nước đổ hơi nhiều, nhìn như cháo. đậy nắp nồi, ra ngoài.

      Nghê Giản vẫn ngủ chưa dậy.

      Dáng ngủ của lúc nào cũng chỉ có kiểu duy nhất, cong người trong ghế sofa, gầy gò mỏng manh, lộ vẻ yếu ớt.

      Lục Phồn ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi mặt . nhắm mắt, hàng mi đen khép vào nhau, tạo thành hai mảnh , nổi bật khuôn mặt trắng trẻo.

      vẫn nhớ hình dạng của đôi mắt lúc mở ra. Gặp lại bao lâu nhưng lúc này đây, vẫn giống như ngày bé. Dịu dàng khiến người ta cảm thấy quen.

      Lục Phồn đứng thẳng dậy, lúc gần liếc về phía tay Nghê Giản, ánh mắt thoáng dừng lại. ngón tay có bảy tám vết đỏ, rất dễ làm người khác chú ý, hoàn toàn khớp với làn da trắng nõn. nhận ra, đó là vết bỏng.

      Nghê Giản bị mùi lạ làm cho tỉnh giấc.

      Lục Phồn bôi thuốc mỡ cho , ngẩng đầu, biết mở mắt từ lúc nào, cứ thế nhìn . nhìn quá chăm chú khiến Lục Phồn nhất thời giật mình, lúc sau mới tiếp tục bôi thuốc.

      Nghê Giản rút tay về, từ sofa ngồi xuống: " Đừng bôi nữa, mùi hôi quá".

      Lục Phồn: " Rất có tác dụng đấy".

      Nghê Giản đưa tay lên mũi ngửi, hơi buồn nôn, vội vã đưa tay xuống.

      " Sao có toàn những thứ khó ngửi vậy?". cau mày: " Cái này so với lọ dầu kia còn kinh khủng hơn".

      Lục Phồn trả lời, chỉ : " Chịu đựng ". Sau đó nặn ít, xoa hết lên tay .

      Nghê Giản nhúc nhích.

      Lòng bàn tay thô ráp của Lục Phồn lướt qua ngón tay mảnh khảnh của , xoa , mềm mại mà đâm chọc. Trái tim Nghê Giản cũng bị xoa bóp, nhồn nhột. nhìn từ đôi lông mày đen kịt xuống, tới ánh mắt chính trực. Dần dần, cổ họng cũng hơi ngưa ngứa. mím chặt môi, chịu đựng.

      Lục Phồn hoàn toàn hay biết. rủ mắt giúp xức thuốc. Sau khi thoa hết, thu tay lại, đậy nắp. ngẩng đầu, phút chốc ngơ ngẩn.

      Khi ánh mắt đen kịt của nhìn tới, trong đầu Nghê Giản nổ " bùm " tiếng.

      Dây cung kéo căng bị chặt đứt.

      Nhịn được.

      ôm lấy mặt , ghé môi vào. Lục Phồn hề phòng bị, thoáng chốc trở tay kịp. hôn, đôi môi nóng ẩm lướt thẳng lên mắt . Lưỡi giống như con quái vật, lặng lẽ chui ra, thè liếm lưỡi .

      Bên ngoài, tia trời chiều cuối cùng trút bỏ hết, trời sập tối.

      Trước mắt Lục Phồn cũng tối đen. cảm giác máu trong người đều phụt vọt lên mắt. Nghê Giản hôn khóe mắt , kéo đường, đến tận tai. Cơ thể Lục Phồn run run, cổ họng cuồn cuộn. cắn môi, vặn chặt tay .

      Nghê Giản bị giật xuống, áp ghế sofa. Cơ bắp toàn thân Lục Phồn căng cứng, đè lên người Nghê Giản. giữ vai , thở gấp.

      Giữa bóng tối mịt mờ, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

      Trong mắt Lục Phồn thắp lửa.

      Trong mắt Nghê Giản có ánh sáng.

      mím môi.

      Còn , cười.

      " Nghê Giản, đừng giở trò với tôi". nghiến chặt răng.

      Nghê Giản nhếch môi, nhìn hình dáng khuôn mặt ràng của , nụ cười dần dần mở rộng, hòa hợp tiến vào trong mắt, giống như hoa.

      khẽ cười ra tiếng.

      " phải rất lợi hại sao, hả?". Thắt lưng thẳng đứng, cảm nhận được chỗ đó của chạm vào, vừa cứng vừa nóng.

      cong lưng cười: " chưa từng bị trêu như vậy à?".

      Sắc mặt Lục Phồn sa sầm, ánh mắt tối mảng. Nghê Giản dường như nhận ra nguy hiểm, vẫn hung hăng cười, khiêu khích. Lục Phồn ghìm cánh tay lại, vùi đầu xuống.

      Tiếng cười của Nghê Giản chưa bật ra. Lục Phồn dùng môi, chặn miệng . Hai đôi môi chạm vào nhau, Nghê Giản từ ý thức cho đến trái tim đều nổ ầm cái.

      có kinh nghiệm. Từ trước đến nay đều là hôn người khác, hôn mặt, hôn cổ, từng bên mắt. chưa từng hôn môi ai, ngay cả Tô Khâm. muốn hôn, mà chưa thực được. Sau này, thử với những người đàn ông khác, tất cả đều vừa hôn liền thể tiếp tục.

      biết hôn môi có mùi vị gì.

      Lục Phồn đưa lưỡi tấn công, Nghê Giản bối rối, đầu phát nóng. đáp lại nụ hôn sâu của . Trong chuyện thân mật này, thông minh, làm qua làm lại, liền nắm được kỹ thuật.

      chủ động đảo khách thành chủ, ngăn lưỡi lại, run rẩy quấn quýt, quấy nhiễu răng môi .

      nghĩ, hôn Tô Khâm cũng có cảm giác như thế này sao.

      Kịch liệt, kích thích, sảng khoái.

      Nhưng rất nhanh, Nghê Giản phát phải.

      Lồng ngực ngột ngạt, thở nổi, người đàn ông phủ người vẫn vậy. muốn rút lui để thở, nhưng cho cơ hội, kẹp chặt tha. giãy giụa, khóa chết lại, hôn mạnh hơn. phản kháng được. Trong nháy mắt, Nghê Giản hiểu.

      cố ý.

      trả thù.

      Muốn chết nghẹt sao.

      Nghê Giản rất giận, nhưng chịu thua. Tàn nhẫn hơn thế, cũng sợ.

      mút môi , đột nhiên cắn khẽ, mùi ngai ngái tràn đầu lưỡi. Lục Phồn xoay người thối lui. Nghê Giản thò tay lau miệng, mu bàn tay có vệt đỏ. nằm đó, đôi mắt đỏ lựng, ngạo nghễ nhìn . Lục Phồn liếm môi, Nghê Giản nhếch miệng .

      Trời rất nóng, khí trong phòng lạnh hơn đóng băng.

      lát sau, Lục Phồn đứng dậy, rời ghế sofa.

      tiến vào bếp.

      Nghê Giản nằm kia, người thấm mồ hôi khó chịu, chân trần ra ngoài ban công, thu quần áo vào nhà tắm.

      Trong phòng bếp, Lục Phồn vung con dao phay.

      thớt gỗ, con cá trích nằm im bất động.

      ------------------------
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 14

      Lúc ăn cơm, hai người hết sức im lặng, giống như sư tử sau đại chiến, ngầm ký kết dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.

      Lục Phồn nấu cá trích kho, canh rau, Nghê Giản chỉ ăn hai món này, còn trứng rán và đậu bắp để Lục Phồn ăn. Nghê Giản vừa nhìn cảm thấy có cảm giác ngon miệng. biết , Lục Phồn chẳng qua muốn lãng phí.

      Dễ nhận thấy, lần đầu tiên vào bếp của màn thất bại thảm hại. Nhất là món đậu bắp, trông kinh khủng. Nghê Giản cảm thấy mình như bị đồ ăn đánh lừa. phải đồ xào là ngon nhất sao.

      Nghê Giản nhấp ngụm nước canh, thấy Lục Phồn đưa đũa về phía chiếc đĩa còn sót mấy miếng bên trong. : " Đừng cố". Lục Phồn quan tâm đến , cúi đầu và cơm. Nghê Giản dừng hai giây, vươn tay trút toàn bộ đĩa đậu bắp còn dư nửa vào bát mình.

      Lục Phồn ngẩng đầu.

      Nghê Giản cau mày, nhìn như uống thuốc, nuốt vội miếng cơm xuống nhưng trong miệng vẫn còn vị mặn và khét. uống hai ngụm canh rồi để đũa xuống, ngồi lên ghế xem tivi.

      Lục Phồn nhìn chằm chằm vào chiếc bát đối diện lúc, thu hồi ánh mắt, ăn hết cơm.

      Lục Phồn rửa bát, Nghê Giản làm ổ sofa xem tivi nhúc nhích. Lục Phồn thu dọn xong xuôi, tắm rửa ra, vẫn tựa ở đó xem tivi. Lục Phồn liếc nhìn, là chương trình hẹn hò. nhóm đàn ông ngồi đằng kia, bục là tóc xoăn dài, cầm míc , nước mắt giàn dụa.

      Nghê Giản đột nhiên nhấn điều khiển từ xa, màn hình tối đen. gãi đầu, đứng dậy, bộ dạng vô cùng buồn chán:

      " Em ngủ đây".

      Lúc định , Lục Phồn : " Hai hôm nữa ra ngoài chơi, em ?".

      Nghê Giản ngạc nhiên, ngẩng đầu: " muốn dẫn em chơi à?".

      Lục Phồn trả lời thẳng, chỉ bảo: " Háo Tử tổ chức, cậu ấy muốn gặp em, nhớ cậu ấy ?".

      Tất nhiên Nghê Giản nhớ.

      " Bạn tiểu học của , cái beo béo hay túm tóc em, mặc áo thun chui đầu, đeo cặp sách kẻ ca rô màu đen, hay trêu em ấy".

      trả lời rất nghiêm túc, Lục Phồn nghe hơi buồn cười.

      " Vẫn nhớ kẻ thù à?".

      Nghê Giản giương khóe mắt lên: " Kẻ thù đương nhiên phải nhớ rồi".

      Những việc khác cũng quên.

      chàng Háo Tử đó từng ra mặt giúp , còn đưa tiền cho mua đồ ăn, đương nhiên những việc ấy đều có giám sát của Lục Phồn. Nghê Giản nhớ Háo Tử ngày bé rất trượng nghĩa. Điều kiện nhà ấy tốt hơn nhà của Lục Phồn. Trong cặp sách có nhiều đồ ăn vặt chưa từng nhìn thấy, theo Lục Phồn nên được hưởng ít lợi ích.

      Nghê Giản hỏi: " ấy vẫn thân nhau à?".

      Lục Phồn phản ứng, hỏi: " Có ?".

      " đâu?".

      " Chưa biết".

      Nghê Giản à tiếng, điệu bộ như suy nghĩ. Lục Phồn cầm khăn mặt vắt lên lưng ghế sofa: " Nếu em thích để tôi trả lời cậu ấy".

      Nghê Giản: " chứ, sao lại ".

      Hôm sau, Trương Hạo báo cho Lục Phồn điểm đến, bên thôn Tầm Nam ở núi Phong Hồ có sơn trang nghỉ dưỡng, tính là xa lắm, tầm 60 - 70 km, lái xe mất khoảng nửa tiếng. Nhưng Lục Phồn cảm thấy xa. tưởng chỉ chơi gần khoảng ngày mà thôi. Trương Hạo nhìn dáng vẻ của hiểu nghĩ gì.

      " Được rồi, ông lớn như cậu đừng cố từ chối nữa, coi như vì Tiểu Giản . Cậu và em vất vả lắm mới gặp lại nhau, dù thế nào chúng ta cũng phải gắng hết sức chứ. Hứa Vân bảo, ở đó tệ, mới phát triển hai năm nay thôi, chắc chắn Tiểu Giản chưa từng đến đâu".

      Trương Hạo như vậy, Lục Phồn cũng phản đối nữa.

      Trước khi Lục Phồn tan làm, Trương Hạo thông báo: " Sau trưa mai chúng ta , ở đó hai tối. Cậu bảo Tiểu Giản mang mấy bộ quần áo, tốt nhất là mang theo áo dài tay, chừng buổi tối lạnh đấy".

      Lục Phồn ậm ừ đáp lại. Sau khi về với Nghê Giản, rất tò mò: " Thôn Tầm Nam? Chỗ đó ở đâu?".

      " Là sơn thôn , có khu nghỉ mát ở đấy".

      " từng đến chưa?".

      " Chưa đến bao giờ".

      Nghê Giản ngẫm lại cũng thấy có lẽ chưa từng đến bất kỳ khu nghỉ dưỡng nào. Nhìn rất nhẫn nại, mấy ngày bị chiếm phòng, ngủ ngoài phòng khách, có điều hòa, quạt chạy yếu.

      Suy nghĩ lúc, Nghê Giản : " ba hôm ảnh hưởng đến công việc của chứ?".

      Lục Phồn đáp: " sao".

      Nghê Giản gật đầu: " Được".

      Hôm xuất phát trời nắng, gió hơi lớn, có vẻ gì là nóng. Nghê Giản lấy mấy bộ quần áo nhét vào túi, lúc ra thấy Lục Phồn chuẩn bị quần áo. biết lôi ở đâu ra chiếc va li, màu tàn thuốc, kiểu dáng cũ kỹ.

      Nghê Giản tới đưa trước túi trong tay cho : " Để cùng chỗ ".

      Lục Phồn ngẩng đầu nhìn cái, nhận lấy chiếc túi bỏ vào trong bọc.

      Hai giờ chiều, Lục Phồn lái xe máy dừng chiếc cửa hàng của Trương Hạo, Nghê Giản ngồi phía sau.

      Trương Hạo và Hứa Vân cũng chuẩn bị xong.

      Hứa Vân nhìn thấy Nghê Giản trước, cười tới: " Ơ, đây là Tiểu Giản phải ? Em nhìn xinh xắn quá".

      Nghê Giản biết , nhưng nhìn cười rất nhiệt tình, cũng cười đáp trả.

      Lục Phồn chào " Chị Vân", định giới thiệu vắn tắt với Nghê Giản, Hứa Vân giành trước.

      " Chị là Hứa Vân, vợ của Trương Hạo, chị lớn hơn Trương Hạo hai tuổi, em cũng gọi giống Lục Phồn là chị Vân ".

      Hứa Vân mới hai câu, Nghê Giản liền nhìn ra tính cách hảo sảng của ấy.

      câu gì, Trương Hạo từ bên trong ra. Nghê Giản thấy Trương Hạo, ánh mắt hơi mở to. thể liên tưởng cậu bé mập mạp ngày xưa với người đàn ông đứng trước mặt này. ngờ, Trương Hạo giảm béo thành công.

      Nghê Giản khâm phục thay đổi của Trương Hạo. Trương Hạo cũng vậy.

      nghĩ đứa bé hay theo đuôi Lục Phồn năm đó nay có dáng dấp trưởng thành như vậy. người này hoàn toàn tìm thấy bóng dáng khi còn bé, từ gương mặt đến khí chất, cả con người dường như thay đổi.

      Trương Hạo có phần dám tin: " Đây là... Tiểu Giản sao?".

      Nghê Giản gọi: " Háo Tử".

      Trương Hạo thể tin.

      nhìn Nghê Giản vòng, ngớt lời cảm thán, quay đầu với Lục Phồn: " Đừng là cậu nhìn phát có thể nhận ra ngay nhé?".

      Nghê Giản liếc đuôi mắt về phía Lục Phồn. Lục Phồn trả lời, hỏi Trương Hạo: " Khi nào ?".

      Hứa Vân tiếp: " Đợi lát nữa, Tiểu La và Đặng Lưu mua sắm, sắp về rồi".

      Vừa dứt lời, chiếc xe tải đến. Xe dừng, Tiểu La từ ghế lái phụ nhảy xuống, hô to: " Chị Vân, đồ đạc mua xong rồi này". Hô xong, người chạy tới, Nghê Giản nhìn thoáng qua nhận ra cậu ta là ai.

      Lần trước đến tìm bản thảo, người đỡ Lục Phồn chính là cậu ta.

      Tiểu La chạy lại gần, cười hì hì chào vòng, đến lượt Nghê Giản cảm xúc đột nhiên thay đổi, ngạc nhiên : " ...".

      Trương Hạo bảo: " Tiểu La, đây là em của Lục, cậu gọi là chị".

      " Cái gì?". Tiểu La ngây người, nhìn chằm chằm Nghê Giản quan sát cả buổi, gãi đầu gãi tai: " Chị chẳng phải là, là... Sao lại thành em của Lục vậy?".

      Tiểu La quay đầu nhìn Lục Phồn, Lục Phồn khẽ gật đầu, Tiểu La càng bối rối. lòng dạ hẹp hòi này sao lại thành em của Lục chứ? Cậu còn chưa hiểu ra sao, người trong xe tải bước xuống.

      Trương Hạo hô lớn: " Đặng Lưu, cầm hai chai nước lại đây".

      " Được rồi". Đặng Lưu cầm hai chai nước, thấy đứng bên cạnh Lục Phồn, cũng cả kinh. Bỗng nhớ tới tin đồn Tiểu La truyền mấy hôm trước, trong đầu lóe lên, lớn giọng gọi thẳng: " A, Lục, chị dâu xinh quá".

      Trong nháy mắt, mọi người đứng đó đều sững sờ.

      Vài giây sau, Hứa Vân bật cười, với Lục Phồn: " Cậu xem, cậu còn lấy vợ , Đăng Lưu nôn nóng rồi kìa".

      Trương Hạo hơi ngạc nhiên, vô thức nhìn Lục Phồn và Nghê Giản, dần dần cảm thấy mùi vị hứng thú, nghĩ thầm hai người này chỉ sợ có gì đó, liền quay đầu tìm Lục Phồn hỏi.

      Ngược lại lúc này, Tiểu La hề xoắn xuýt, chọc chọc Đặng Lưu, nhắc nhở: " Đấy là em của Lục, phải gọi là chị".

      " Hả? phải chị dâu à?". Đặng Lưu giât mình, có phần lúng túng, cúi thấp đầu về phía Nghê Giản: " Việc này, em xin lỗi chị".

      Nghê Giản đáp: " sao".

      Khóe mắt Lục Phồn liếc sang, biểu lộ vẻ thờ ơ .

      Trương Hạo cầm đồ uống tay Đặng Lưu, chai đưa cho Nghê Giản, chai đưa cho Hứa Vân: " Chúng ta nghỉ lát rồi ".

      Hứa Vân sắp xếp theo lời : " Chúng ta thế này nhé, Háo Tử lái xe của chúng tôi, ngồi cùng Đặng Lưu. Lục Phồn lái xe tải chở Tiểu Giản, và cả Tiểu La nữa. Những người khác đều thẳng đến đó rồi, có lẽ tới sớm hơn chúng ta đấy".

      Lúc xuất phát hơn hai rưỡi.

      Lục Phồn theo xe của Hứa Vân phía trước.

      Tiểu La và Nghê Giản ngồi ghế sau.

      Lục Phồn vốn ít lời, Nghê Giản cũng gì, trong xe yên tĩnh lạ thường. Tiểu La chịu được, chủ động quay đầu chuyện với Nghê Giản:

      " Chị, hôm đó em xin lỗi, em chuyện dễ nghe, chị đừng để bụng".

      Nghê Giản chỉ kịp nghe nửa câu sau của cậu ta, nhưng đoán được cậu ta định gì.

      cười cười: " Tôi cứ muốn để bụng đấy".

      " Hả?". Tiểu La sửng sốt, gãi đầu, biết tiếp thế nào.

      Nghê Giản đáp: " Tôi trêu cậu thôi".

      Tiểu La lại ngạc nhiên, sau khi hiểu ra, hơi lúng túng, cũng có chút thoải mái.

      này thích trêu người.

      Trong lòng cậu càng cảm thấy kỳ lạ, ấy sao có thể là em của Lục được, con người kia có điểm gì giống Lục chứ?

      Nghê Giản chú ý tới biểu cảm của Tiểu La, hỏi: " Giận à?".

      Tiểu La đáp: " có".

      Nghê Giản thèm để tâm, quay đầu lại, nhìn Lục Phồn qua kính chiếu hậu, ngờ đụng phải ánh mắt .

      Nghê Giản hơi ngơ ngác, lúc nhìn lại, phát ánh mắt Lục Phồn rời .

      Trong lòng có phần nóng nảy: " trốn cái gì chứ?".

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :