1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 56

      Lúc mưa tạnh là chín giờ hơn. Nghê Giản tựa tường nhìn Lục Phồn thu dọn bàn bi a. Sắc hồng mặt vẫn chưa phai hết. Chờ cho đến khi Lục Phồn lau xong, mới đứng thẳng người lên. Lục Phồn đưa tay đỡ .

      “ Còn khó chịu ?”.

      Nghê Giản lắc đầu: “ khó chịu, chỉ hơi mệt chút thôi”.

      Lục Phồn im lặng, vuốt ve mặt .

      Nghê Giản hỏi: “ nghe xem, bên ngoài trời vẫn mưa à?”.

      “ Hình như tạnh rồi”. Lục Phồn lắc đầu: “ Để xem “.

      quay người mở cửa chính, bên ngoài tối om. Nghê Giản nhìn hòa mình vào trong mảng tối, trong lòng thót cái, thoáng chốc, thấy quay lại.

      “ Hết mưa rồi”. .

      Nghê Giản gật đầu: “ Chúng ta về nhà thôi”.

      “ Ừ”.

      Trời đêm sau cơn mưa sạch mát lạnh. Dưới đèn đường, chiếc xe máy lẻ loi tiến thẳng phía trước. Nghê Giản ghé sát lưng Lục Phồn, gió đêm thổi bay chiếc áo sơ mi của . Trong khí ngập mùi lá cây và bùn đất. Cảm giác này rất tuyệt và có phần chân thực.

      Lúc đến cổng tiểu khu, Nghê Giản trông thấy đằng xa bóng người qua lại. Lục Phồn cũng nhận ra người đó.

      ta chạy đến: “ Jane”.

      Nghê Giản nhìn Steven, mà với Lục Phồn: “ cho xe vào gara ”.

      Lục Phồn hơi ngạc nhiên, nhưng nghe theo lời khởi động xe máy, chở vượt qua mặt Steven. Lục Phồn cho xe vào gara, cùng Nghê Giản thang máy lên thẳng lầu.

      Vào nhà bao lâu, tiếng đập cửa từ bên ngoài vọng lại. Nghê Giản vào nhà vệ sinh, nên Lục Phồn ra mở cửa. Steven vội vã chạy vào: “ Jane, hãy nghe tôi ”.

      Steven ngó vòng, thấy Nghê Giản, liền hỏi Lục Phồn: “Vợ của đâu?”.

      Lục Phồn chỉ chỉ nhà vệ sinh, đáp: “ tắm”.

      Steven thở hắt ra, ngồi xuống ghế sofa, hỏi Lục Phồn: “ Hai người làm gì, sao về muộn vậy?”.

      Lục Phồn thoáng im lặng, sau đó trả lời: “ làm gì”.

      Steven nhìn nghi ngờ, đột nhiên hỏi: “ thích Jane à?”.

      Lục Phồn sửng sốt, lúc sau, gật đầu: “ Thích”.

      Steven hứ tiếng, có chút nghi hoặc: “ Tôi này người em, hiền lành chân , còn ấy lại là người phụ nữ khó chơi. Sao hai người có thể sống chung với nhau được nhỉ?”.

      Lục Phồn nhíu mày, thích Steven nhận xét Nghê Giản như vậy.

      ấy rất tốt”. Lục Phồn .

      “ Tốt á?”.

      Steven lắc đầu thở dài: “ Tôi thấy thế. Tôi cảm thấy ấy rất khó dỗ dành. Bao lần tôi tự tìm đến cái chết. Chọc vào ấy, đúng là tự gây nghiệt thể sống”.

      “ Sao lại chọc ấy?”. Mấy giây sau, Lục Phồn mới đột nhiên hỏi.

      Steven thở dài, tỏ ra sầu khổ: “ Lần này thực sai lầm lớn, biết trong tim ấy có cái gai, tôi dưng lại đâm vào. Tô Khâm cũng chẳng ra gì, ta phủi mông bỏ , để lại cục diện rối rắm này cho tôi. Đó có phải là ý đồ của tôi đâu”.

      Steven xong mới nhận ra bất thường – Hình như ta thổ lộ nhầm đối tượng. Mặt Steven cứng đờ, ta cười hì hì, thấy Lục Phồn có phản ứng ràng, liền vội vàng đổi chủ đề.

      Lục Phồn đứng lúc rồi vào trong bếp. Buổi tối, Nghê Giản chỉ ăn năm cái sủi cảo, quá ít.

      lấy bánh trôi trong tủ lạnh ra nấu. Sau khi đun sôi nước, đổ bánh trôi vào, đúng lúc ấy nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.

      Nghê Giản tắm xong ra, còn Steven nhận lỗi với . Lục Phồn nghe tiếng Nghê Giản, từ đầu tới cuối chỉ có Steven lải nhải giải thích. Lục Phồn biết Nghê Giản có nghe thấy hay .

      Trong nồi, bánh trôi nở căng, từng viên trắng cuồn cuộn, lộn nhào trong nước sôi. Mà giờ phút này, cũng rất giống viên trong đó, bị thả nghiêng ngả trong nước, trồi lên lộn xuống. biết, rốt cuộc mình bất an vì điều gì. Tâm ý của , đương nhiên biết, vả lại cũng hết sức tin tưởng. Nhưng điều ấy cách nào làm tĩnh tâm được. Nghe đến cái tên Tô Khâm, dù sao trong vô thức liền nghĩ ngay đến bức ảnh đen trắng kia.

      Dòng chữ viết – My love.

      Cuối cùng, nghe nữa, tắt bếp , múc bánh trôi, bưng bát ra ngoài.

      Nghê Giản ngồi sofa sấy tóc. Lục Phồn bưng bát đặt lên bàn trà, Nghê Giản đưa mắt nhìn.

      Ánh mắt hai người chạm nhau.

      Nghê Giản vừa tắm rửa xong, mặt khác gì đậu hũ non.

      “ Ăn chút ”. Lục Phồn .

      Nghê Giản bảo: “ lại đây ngồi ”.

      Lục Phồn qua bàn trà, ngồi xuống cạnh . Steven nhìn bọn họ bằng ánh mắt oán hận.

      Nghê Giản quay sang, với Steven: “ Việc đó cho qua, bây giờ ngủ , tôi đặt giúp vé máy bay sáng mai cho ”.

      “ Cái gì?”. Steven ngạc nhiên: “ Tôi còn có ý định tiếp đãi hai người…”.

      Câu chưa dứt, ta nhìn Lục Phồn, nhún nhún vai: “Được rồi, ngày mai tôi , quấy rầy các người ân ái nữa”.

      Sau đó, ta tắm. Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Phồn và Nghê Giản.

      Nghê Giản tùy tiện buộc tóc lên, bưng bát, ăn viên bánh trôi.

      “ Ngọt quá”. ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt nhìn thẳng vào .

      Lục Phồn hơi ngơ ngác.

      Nghê Giản liếm môi, hỏi: “ vừa nghĩ gì thế?”.

      Lục Phồn đáp.

      Nghê Giản nhìn . Ánh mắt của thẳng thắn dứt khoát, tránh né, cũng trốn chạy.

      Hai người họ hiểu lòng nhau nhưng biết chịu đựng điều gì.

      lát sau, Lục Phồn mở miệng.

      “ Em gặp ta”. phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

      “Đúng, em gặp ta”. Nghê Giản thẳng thắn thừa nhận.

      Lục Phồn tiếp.

      Nghê Giản đặt bát lên bàn trà, lại đưa ánh mắt thẳng tắp về phía .

      lo lắng điều gì à?”. Câu hỏi của đâm vào trong lòng .

      Đúng, lo lắng.

      Lục Phồn đột nhiên khẽ ngẩng đầu.

      “ Em cứ ?”. Giọng trầm thấp và hết sức bình tĩnh, sắc mặt kiên định, chỉ có đôi mắt chăm chú khóa lấy , sâu thấy đáy.

      Nghê Giản ngờ lại ném ra câu như vậy, cảm thấy thoáng hụt hẫng.

      Suy nghĩ này khiến muốn cười. Lúc vừa mới dây dưa cùng chỗ, thích đấu pháp phân cao thấp với . Sau khi khẳng định tấm lòng, còn như vậy, hiểu sao, bây giờ lại như thế. lắc đầu, giọng mềm xuống, hỏi Lục Phồn: “ Có phải sợ em khôi phục tình cũ, sợ em ngoại tình đúng ?”.

      Lục Phồn nghĩ lại trắng ra như thế nên khỏi sửng sốt. Nghê Giản nhìn nét mặt , nở nụ cười.

      Lục Phồn biết cười cái gì.

      Nghê Giản dựa sát vào, : “ Thế này là ghen đấy, biết ?”.

      Đôi mắt Lục Phồn khẽ nhắm chặt lại, rồi từ từ mở ra.

      Đúng, biết, ghen.

      Nghê Giản định lên tiếng, thấy khẽ gật đầu.

      “ Là ghen”. thẳng thắn trả lời.

      Nghê Giản hơi giật mình.

      Hai người đều trầm mặc.

      lúc sau, Nghê Giản ôm cổ : “ ăn dấm chua nhầm rồi”.

      Lục Phồn đáp lời.

      Nghê Giản : “ Nếu quả em muốn ngoại tình, đêm nay bỏ với ta, đâu còn găp nữa?”.

      hít hơi, tiếp: “ Chuyện trước kia đều qua rồi, hôm nay nhìn thấy ta, em còn cảm giác gì, chỉ là nhớ lại những chuyện ngày xưa, cảm thấy rất buồn cười”.

      xong, ngẩng đầu hỏi: “ hiểu chứ?”.

      Lục Phồn gật gật đầu.

      Nghê Giản vuốt ve mặt , thầm: “ Em muốn ngủ với cả đời, nên thể già như vậy được. Có chuyện gì phải ra giống như em nhé”.

      Lục Phồn nhìn cánh môi mỏng mở ra khép lại của , hơi thất thần.

      , muốn ngủ với cả đời đấy.

      Câu trần trụi này, giống như lời hứa hẹn, bộc trực nhất, nguyên thủy nhất. Vì vậy, còn lo lắng yên, ôm chặt lấy .

      Kỳ nghỉ nhanh chóng trôi qua, Lục Phồn sửa xe vài hôm, ở với Nghê Giản ngày, tối 20 trở về đội. Trước khi , Nghê Giản tiễn xuống dưới lầu. tại, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Nghê Giản qua thăm cũng rất tiện, cho nên cần lưu luyến rời.

      Tháng sáu, trời bắt đầu nóng, tay phải của Nghê Giản khá nhiều, có thể cầm bút được. bắt đầu vẽ truyện mới. Đến giữa tháng sáu triển khai hành trình. Sau khi xem xong, Nghê Giản hỏi qua Lục Phồn, quả nhiên còn lâu mới lại đến kỳ nghỉ của .

      Cho nên chỉ có thể thăm trước.

      Trước ngày, dạo phố, mua mấy bộ quần áo mùa hè cho Lục Phồn.

      Mười giờ tối, đứng ở cổng chính đợi Lục Phồn.

      Với kiểu thời tiết như bây giờ, bên ngoài có muỗi, Nghê Giản đứng lúc liền bị chích mấy phát. Lúc Lục Phồn ra, thấy đứng đó xua muỗi.

      Có phần ngốc nghếch.

      Nhưng thấy đau lòng.

      Lục Phồn chạy tới, Nghê Giản dừng lại, gãi gãi cánh tay, cầm chiếc túi mặt đất lên.

      đến rồi à?”. đưa túi cho : “ Em mua quần áo cho này”.

      Lục Phồn nhìn nhìn nhận chiếc túi: “ Sao nhiều vậy?”.

      nhiều lắm đâu, cứ từ từ mà mặc”.

      vừa vừa gãi tay, Lục Phồn cúi đầu nhìn, cánh tay phải của gãi nổi mẩn đỏ.

      xoa giúp .

      “ Tay khỏi rồi phải ?”. hỏi.

      “ Vâng, có thể vẽ tranh được rồi”. Nghê Giản đáp: “ Trong ký túc của cũng có muỗi à?”.

      Lục Phồn lắc đầu: “ Ít thôi”.

      Nghê Giản à tiếng: “ Vậy được”.

      Thoáng dừng lát, cho biết mục đích đến: “ Em sắp phải Đài Loan, kỳ nghỉ tới chỉ có mình thôi đấy”.

      Mới đầu Lục Phồn hơi ngạc nhiên, sau cũng nhớ ra, tháng trước từng rồi.

      Lục Phồn: “ Ừ. Lúc nào về?”.

      tháng”.

      Lục Phồn gật gật đầu.

      Nghê Giản hỏi: “ Tháng này bận ?”.

      “ Khá bận. được xếp vào đội đặc công”.

      “ Có khác nhau gì ?”.

      Lục Phồn nhiều lời, giải thích qua: “ Có khác nhau chút, đây là đội SWAT thành phố mới thành lập. Tháng này bắt đầu huấn luyện, cho nên đừng vội”.

      Nghê Giản hỏi: “ Địa điểm vẫn ngay bên cạnh đây à?”.

      “ Ừ, ngay trong đội của bọn thôi. Phía sau mới thêm sân huấn luyện nữa”.

      Nghê Giản yên tâm, hỏi thêm.

      +++

      Hành trình tới Đài Loan mất tổng cộng tám ngày. Sau khi kết thúc, Nghê Giản chuyến đến Bắc Kinh, bởi vì sinh nhật Tiêu Kính, nên Trình Hồng sớm nhắc Nghê Giản về tham gia.

      Vì chuyện lần trước, Nghê Giản vừa có chút áy náy, vừa có chút cảm kích với Trình Hồng. bây giờ đều theo ý của Trình Hồng, chuẩn bị quà tặng cho Tiêu Kính.

      Tiêu Kính cư xử với Nghê Giản với thái độ luôn luôn lãnh đạm, lần này kém lần trước là mấy nhưng Nghê Giản thèm để ý.

      Tiêu Cần và Tiêu Miễn cũng đến đây. Chuyện lần trước bị giới truyền thông thổi phồng lên rất nhiều, có chút ảnh hưởng tới Tiêu gia. Trước khi đến, Nghê Giản chuẩn bị kỹ càng nên quả nhiên phải chịu chỉ trích ngoài dự tính của Tiêu Cần.

      Nghê Giản thản nhiên xin lỗi, thái độ đó khiến Tiêu Cần rất bất mãn.

      Chuyện kết hôn của Nghê Giản cũng bị phơi bày. biết Tiêu gia chắc chắn nghe tới. Nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Kính hề nhắc đến.

      Tiêu Cần mượn cơ hội giễu cợt vài câu. Những người thân khác, ngoại trừ thầm sau lưng dám đề cập trước mặt. Dù sao hôm nay, Trình Hồng cũng có địa vị vững chắc trong Tiêu gia, bọn họ nể Nghê Giản, cũng phải nể mặt Trình Hồng.

      Phản ứng lớn nhất ngược lại lại là Tiêu lão phu nhân.

      Sau khi yến hội kết thúc, Nghê Giản và Trình Hồng quay về ngôi nhà cũ vấn an Tiêu lão phu nhân.

      Tiếp theo là bị giáo huấn hồi. Trình Hồng có mặt ở đó, nhưng gì.

      Tiêu lão phu nhân giáo huấn xong, Trình Hồng dâng trà. Nghê Giản đứng đấy, im lặng suốt.

      Tiêu lão phu nhân nhấp ngụm trà, bắt đầu tiếp tục: “ Tiêu gia của chúng ta có thân phận gì, gia cảnh ra làm sao, cháu phải biết. Cháu hồ đồ như vậy, có mất mặt cũng là mất mặt cháu. Chuyện lớn như thế, cháu tùy tiện ra ngoài, hỏi ý kiến người lớn trong nhà, sao có thể làm vậy chứ…?”.

      Trình Hồng đứng bên sắc mặt nghiêm túc nháy mắt với Nghê Giản. Nghê Giản hiểu nhưng nghe theo lời bà.

      Trong cuộc trò chuyện này, cảm thấy mình sai, cũng muốn nhận sai.

      Kết hôn với Lục Phồn, là việc làm đúng đắn nhất từng làm.

      * * *
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 57

      Nghê Giản lưu lại Bắc Kinh hai ngày. Hôm đầu tiên, nghe theo lời Trình Hồng ở lại ngôi nhà cũ của Tiêu gia, sáng sớm ngày hôm sau mới rời .

      mua vé về ngay mà ra ngoài chuyến. cũng làm chuyện gì khác, chỉ mình mò mẫm dạo. Dù sao, cũng lâu mới tới đây, từ năm 7 tuổi đến năm 13 tuổi, dẫu có nhiều cảm tình với Hoàng Thành, nhưng trí nhớ ngược lại là có.

      Buổi tối, đặt xong vé máy bay, lúc xuống lầu ăn cơm, Trình Hồng đến.

      Hai mẹ con cùng ngồi nhà hàng.

      Nghê Giản : " Mai con về".

      Trình Hồng ngạc nhiên.

      Bà nhìn Nghê Giản, hỏi: " Đặt vé rồi à?".

      Nghê Giản gật đầu.

      Trình Hồng im lặng hồi.

      Nghê Giản biết bà nghĩ gì.

      Mấy giây sau, Trình Hồng lên tiếng: " Ở bên kia mua nhà rồi hả?".

      Nghê Giản ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nếu Trình Hồng có ý muốn biết chuyện của , có lẽ gì là thể tra ra được.

      Nghê Giản gật đầu: " Mua rồi ạ".

      Trình Hồng lại trầm mặc.

      Nghê Giản cũng nôn nóng, đợi bà mở miệng.

      Nửa phút sau, Trình Hồng mở túi xách, lấy chiếc thẻ đặt trước mặt Nghê Giản.

      " Cầm lấy ".

      Nghê Giản hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lướt: " Con có tiền mà".

      đẩy chiếc thẻ qua, giữa chừng bị Trình Hồng ngăn lại.

      " Cứ cầm lấy ". Trình Hồng nhắc lại lần nữa.

      Nghê Giản nhìn bà.

      Trình Hồng : " Cho dù mẹ can thiệp thế nào, con vẫn đến bước này. Mẹ có gì có thể cho con, nên cái thẻ kia, con cầm lấy . Con phải suy tính cho tương lai, lẽ trông chờ vào công việc của Lục Phồn nuôi được con ư?".

      " Con cần dựa vào ai nuôi, con có thể tự mình kiếm tiền".

      " Thu nhập của con ổn định chắc? lẽ con tính vẽ vời cả đời, rồi chờ cho đến già? Chờ cho đến khi tranh của con bán được nữa?".

      Ánh mắt của Trình Hồng nghiêm túc: " Mẹ đưa cho con, con cứ cầm lấy, ít nhất bây giờ mẹ vẫn còn năng lực để cho con, sau này biết đâu được. Mẹ vẫn trông chờ con có thể hòa hợp với Tiêu gia, mẹ cũng phải lo lắng cho tương lai của con nữa. Nhưng bây giờ, xem ra được rồi. Cũng vì nghĩ cho con mà mẹ tranh giành cổ phiếu công ty, bị Tiêu lão phu nhân và Tiêu Miễn gây khó dễ, đừng đến những người khác".

      " Những cái đó vốn phải của con, con cần". Nghê Giản : " Mẹ cần phải quan tâm cho con cái gì. Tự con có thể kiếm tiền chung sống với Lục Phồn cả đời".

      " Con đúng là lạc quan quá đấy". Trình Hồng lắc đầu, muốn nhiều: " Con vốn nghe lời, việc này lẽ thể nghe lời lấy lần?".

      " Đây phải là vấn đề nghe lời hay nghe lời".

      " Được rồi, con đừng gây gổ với mẹ nữa". Trình Hồng xoa xoa mi tâm. " Bao năm như vậy, chúng ta náo loạn thế đủ rồi. Có rất nhiều chuyện mẹ muốn ép buộc con, cho tới bây giờ, con muốn con đường như thế nào, mẹ đủ sức, cũng còn đủ kiên nhẫn để quản con. Nếu con tự mình chọn, vậy hãy sống cho tốt, số tiền này coi như mẹ cho con làm của hồi môn".

      Trình Hồng xong liền đứng lên, cuối cùng còn dặn dò Nghê Giản câu: " Ngày mai cẩn thận chút".

      Sau khi Trình Hồng rời , Nghê Giản ngồi mình trong nhà hàng rất lâu.

      nghĩ, có lẽ sai rồi, trong tim Trình Hồng có lẽ bà vẫn còn .

      Chẳng qua là, tính cách họ quá giống nhau, nhưng trong sâu thẳm lại có những điều hoàn toàn khác biệt. Cho nên, nhất định phụ lòng kỳ vọng của Trình Hồng.

      Duyên cha mẹ bạc bẽo, dường như thể thay đổi.

      Vậy , cứ để nó .

      +++

      Khi trở về, mặt trời gay gắt như lửa, Nghê Giản tóc ngắn, mặc áo phông ngắn tay, quần sooc, giày thể thao mùa hè. Bộ trang phục khiến thêm sức sống hiếm thấy, Mai Ánh Thiên trông thấy từ xa, thiếu chút nữa nhận ra.

      Nghê Giản kéo va li chạy về phía , hô to: " Tiểu Thiên".

      Mai Ánh Thiên xải bước dài, cầm chiếc va li trong tay , vươn tay xoa đầu: " Xảy ra chuyện gì với mái tóc của cậu vậy?".

      Nghê Giản đáp: " Cắt rồi".

      Mai Ánh Thiên dí ngón tay vào trán : " Nghê, lại bị cái gì kích động thế?".

      Nghê Giản nghiêng đầu né tránh, vẻ mặt thản nhiên: " Trời quá nóng, để vậy cho mát, thấy đẹp ?".

      " Xấu".

      " Xấu ở đâu?". Nghê Giản vươn tay sờ đỉnh đầu mình: " Mình thấy đẹp mà".

      Mai Ánh Thiên nhíu mày: " Xấu điên được, mình cá đến chồng cậu cũng chẳng nhận ra".

      Nghê Giản lườm : " Vậy cậu nhất định thua".

      Ăn cơm tối xong, Mai Ánh Thiên ở lại lúc rồi về. Nghê Giản tắm rửa, sau đó xem ti vi. Đợi đến 9h30', lôi từ trong va li ra hai chiếc túi đựng đồ rất to xuống dưới lầu.

      chưa đến mười phút, tới đại viện của phòng cháy chữa cháy.

      Nghê Giản đứng đợi bên ngoài phòng thường trực đến mười giờ mới nhắn tin cho Lục Phồn.

      Tin nhắn gửi bao lâu, Lục Phồn chạy ra.

      Nghê Giản đứng tựa tường nhìn điện thoại, Lục Phồn chạy thẳng ra ngoài cổng.

      Lúc Nghê Giản ngẩng đầu, thấy đứng dưới đèn đường nhìn xung quanh.

      " Lục Phồn". Nghê Giản gọi.

      Lục Phồn theo tiếng gọi quay đầu lại, nhìn , hơi ngơ ngác chút.

      Nghê Giản hô lần nữa, Lục Phồn mới chạy tới.

      " nhìn thấy em à?". Nghê Giản hỏi.

      Lục Phồn nhìn tóc : " Em cắt tóc à?".

      " Vâng". Nghê Giản gật đầu: " nhận ra sao?".

      Lục Phồn im lặng, thò tay sờ tóc , sờ soạng hồi, nhấn đầu vào trong lòng.

      Nghê Giản mặc cho ôm.

      Bờ vai vẫn rộng lớn như thế, lồng ngực vẫn cứng rắn như trước kia.

      Lúc ôm , toàn bộ đầu đều chôn vai , hai cánh tay siết mạnh, lực hề , giống như hung hăng muốn nhét vào trong tim, lại giống như sợ đè hư mất .

      Ông chú trong phòng thường trực nghển cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

      lát sau, Lục Phồn buông Nghê Giản, hỏi: " Trở về bao giờ thế?".

      " Buổi chiều".

      " Sao lại cắt tóc?".

      " Thích cắt thôi, đẹp ?".

      " Đẹp".

      Nghê Giản bật cười: " Em biết thừa lúc nãy nhận ra em".

      Lục Phồn đáp, ánh đèn rơi xuống mặt , đôi mắt đen kịt dịu dàng.

      Nghê Giản hỏi: " Nhớ em ?".

      Lục Phồn gật đầu.

      " Nhớ". thoáng dừng, bổ sung thêm: " Rất nhớ".

      Nghê Giản cười to, sung sướng.

      Sau đó, nhớ ra, xoay người nhấc chiếc túi mặt đất lên: " Cho mang theo mà ăn. Bánh mochi và bánh dứa".

      Lục Phồn cầm lấy nhìn: " Chưa ăn bao giờ".

      " Đặc sản Đài Loan đấy".

      Lục Phồn : " Cảm ơn".

      " Đừng khách sáo thế". Nghê Giản xong, nhón chân hôn lên cằm cái.

      tay Lục Phồn ôm vai , cúi đầu đưa môi qua.

      Nghê Giản há miệng ngậm lấy.

      Ông chú ở phòng thường trực hớn hở nhìn.

      Hôn nhau xong, hai người đều chuyện, nhìn nhau hồi, Nghê Giản : " vào , em về đây".

      Lục Phồn: " Để tiễn em".

      " cần, có vài bước chân ấy mà".

      Lục Phồn cương quyết đưa ra đến đầu đường.

      Lúc chia tay, Nghê Giản : " Tháng này em phải chạy bản thảo rồi".

      Lục Phồn gật đầu, dặn dò: " Đừng thức đêm, cũng đừng mua đồ ăn bên ngoài, bảo thím Dư đến nấu cơm cho em".

      " Vâng". Nghê Giản trả lời.

      Từ cuối tháng sáu đến giữa tháng bảy, Nghê Giản chạy bản thảo suốt, ra khỏi cửa, nhu yếu phẩm hàng ngày đều do thím Dư chọn mua, tuần nhắn mấy tin liên lạc với Lục Phồn lần.

      Dựa theo lịch lần trước, kỳ nghỉ của Lục Phồn là ngày 16.

      Nghê Giản nhớ việc này.

      Buổi tối, định hỏi Lục Phồn, đột nhiên nhận được tin nhắn của .

      Lục Phồn tạm thời phải ra ngoài làm nhiệm vụ, kỳ nghỉ bị trì hoãn.

      Tình trạng như vậy đối với lính cứu hỏa là phổ biến, Nghê Giản cũng hiểu điều ấy, nên cảm thấy gì, nhắn tin trả lời , sau đó tiếp tục vẽ tranh.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Giản nhận được tin nhắn, là thím Dư nhắn tin xin nghỉ phép.

      Nghê Giản hồi , tự mình nấu bánh trôi ăn, bữa trưa và bữa tối gọi đồ ăn bên ngoài.

      Buổi tối, gửi tin cho Lục Phồn, hỏi trở về chưa, nhưng mãi đến 11h vẫn nhận được tin nhắn lại.

      Nghê Giản nghĩ có lẽ chưa đọc nên ngủ giấc, đợi đến sáng hôm sau vẫn thấy tin đáp trả.

      Nghê Giản có chút lo lắng.

      gọi điện cho , từ " quay số" nhảy thẳng đến " cuộc gọi kết thúc". Điều đó chứng tỏ điện thoại chưa thông, có thể là bị ngắt, hoặc do điện thoại của đối phương có cách nào để kết nối.

      Nghê Giản nghĩ lát, mở websites, tìm kiếm trang tin tức địa phương, xem qua, thấy có vụ hỏa hoạn nào lớn.

      cảm thấy nhõm, định tắt , bỗng liếc sang cột " Cả nước online" ở bên phải, nhìn thấy bài viết đầu tiên liền dừng lại.

      di chuyển ngón cái đến đó, ấn mở, xem từ đầu đến cuối, ở phần giữa, phát dòng chữ: " Đội cứu hộ khẩn cấp", đọc trọn vẹn bản tin. Sau đó, nhanh chóng tìm kiếm trang mới, nhập : " Động đất ở Lĩnh An", liền nhảy ra loạt tin, kèm hình minh họa.

      Nghê Giản chỉ mở bài viết đầu tiên, trái tim như bị co rút.

      - Nhìn thấy mà giật mình.

      Trong suốt giờ đó, Nghê Giản làm gì, liên tục mở trang web, lục tìm tên lính cứu hỏa của nhóm đầu tiên trong đội cứu viện 503 ở khu Hoa Đông tập kết lúc 7h tối ngày 16, tiến vào khu gặp nạn để tham gia cứu trợ ngay trong đêm. Mà huyện Lĩnh An từ chiều hôm qua đến bây giờ có hai lần dư chấn.

      Nghê Giản đặt điện thoại xuống ra cửa.

      đến đại viện của đội phòng cháy chữa cháy chuyến, hỏi qua tình hình từ chỗ ông chú ở phòng thường trực, được biết đội đặc công của Lục Phồn chắc chắn bị điều qua hỗ trợ đáp ứng nhu cầu bức thiết.

      Trận động đất tàn phá gây ra những thiệt hại rất nghiêm trọng, thông tin liên lạc bị cắt đứt là chuyện thường. Nghê Giản thể gọi điện. Cả buổi chiều mở tivi suốt, đài nào cũng đưa thông tin về khu bị nạn cùng tiến độ cứu viện.

      Nghê Giản nhìn chằm chằm vào màn hình để tìm kiếm thành viên đội cứu nạn. Ngoại trừ cảnh sát vũ trang, còn có số người khác, bọn họ mặc trang phục viện trợ màu cam, chạy trong đống đổ nát.

      Nghê Giản xiết chặt ngón tay mãi buông lỏng ra được.

      Loại cảm giác này từng trải qua lần.

      Vụ động đất ở Nhật Bản lần trước, Mai Ánh Thiên vừa hay ở đó, trọn ba ngày liên lạc được.

      Nghê Giản thiếu chút nữa cho rằng ấy còn sống. Về sau mới biết, ấy được nhóm tình nguyện viên ở bên đó giúp đỡ, cứu được ít tu nghiệp sinh Trung Quốc.

      Nghê Giản nghĩ tới đây, trí óc nhảy dựng, vội vã nhắn tin cho Mai Ánh Thiên.

      Nửa giờ sau, nhận được hồi -

      Vừa cao tốc Thành An, Lĩnh An.

      +++

      Tối 20 Mai Ánh Thiên trở về.

      Suốt thời gian này, Nghê Giản vẫn liên lạc được với Lục Phồn.

      Nghê Giản đứng ở cửa tiểu khu đợi Mai Ánh Thiên.

      Ngoài Mai Ánh Thiên, còn có đôi nam nữ trẻ tuổi, Mai Ánh Thiên chào tạm biệt họ xong, liền về phía Nghê Giản..

      " Tiểu Thiên".

      " lên rồi hãy ". Mai Ánh Thiên trông rất mệt mỏi.

      Sau khi lên lầu, Nghê Giản mới nhìn quần áo của Mai Ánh Thiên rất bẩn, dính nhiều bùn đất.

      Nghê Giản hỏi: " Khi nào ?".

      " Ngày mai , phải chuẩn bị đồ dùng và thuốc men trước ". Mai Ánh Thiên nhéo nhéo mi tâm, hỏi Nghê Giản: " Muốn ?".

      " Ừ".

      Mai Ánh Thiên : " Mình khuyên cậu đừng , ở đó dễ chơi đâu. Cậu có biết ngày nào ở đấy cũng có tình nguyện viên được khuyên nên trở về ? Chính vì cậu như thế này, lại hề có kinh nghiệm, cẩn thận trở thành gánh nặng".

      Dừng chút, chăm chú nhìn Nghê Giản: " Trước kia cậu làm thế bao giờ, để ý đến chuyện thiên hạ mới là phong cách của cậu".

      Nghê Giản trầm mặc vài giây, đáp: " Lục Phồn ở đó".

      Mai Ánh Thiên sửng sốt, hai giây sau, hiểu ra, khẽ giật giật khóe môi: " Nếu là vì mục đích đấy, mình khuyên cậu đừng tự đầy đọa mình nữa. Cậu có cũng có khả năng gặp ấy, đội của mình cũng giành vị trí cho cậu, thực phẩm đều rất có hạn".

      Nghê Giản : " Mình ăn rất ít, tự mình mang theo, chiếm dụng đồ tiếp tế của các cậu. Mình làm việc giống mọi người. tìm thấy coi như xong, làm chậm trễ chuyện chính. Như vậy được chưa?".

      -----------------------------
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 58

      Sau khi xuống máy bay, Mai Ánh Thiên dẫn Nghê Giản đến tập hợp cùng những người khác.

      Tiểu đội này thêm Nghê Giản có tổng cộng mười người, sáu nam bốn nữ, đều là những thanh niên trẻ, lớn tuổi nhất là Mai Ánh Thiên. Có tất cả ba chiếc xe việt dã, thực phẩm và thuốc men chuẩn bị xong xuôi, giữa trưa xuất phát.

      Do trúng hai trận mưa to liên tiếp, đường xá sụt lở lại tu sửa vội, nên hết rồi dừng trì hoãn hơn nửa ngày, đến tối mới tới huyện Dương. Ngoài huyện Lĩnh An, huyện Dương cũng là trong những khu vực bị tai họa rất nặng nề.

      Chín giờ tối, bọn họ đến bến xe của thị trấn.

      Hình ảnh thực tế thê thảm hơn nhiều so với tivi. Nghê Giản nhớ lại bản tin hai ngày trước - khắp nơi đều là cảnh hoang tàn. Nhìn xung quanh, tất cả đều là những đống đổ nát, ngôi nhà nào đường là còn nguyên vẹn.

      Gần bến xe có khu tránh nạn, nằm ở quảng trường chính phía Bắc. Nhưng do mặt đất bị sạt lở nghiêm trọng, nên xe cộ qua được.

      Sau khi xuống xe, Nghê Giản theo Mai Ánh Thiên chuyển thực phẩm tới.

      Bên kia quảng trường treo mấy chiếc đèn chân , mặt đất là dãy lều vải, thấp thoáng bóng người, rất đông người khuân đồ chạy tới chạy lui.

      Nghe có thực phẩm tiếp tế, bọn họ chui ra khỏi lều vải, nhanh chóng xếp thành hàng, trật tự nhận đồ. Tất nhiên, trước đó có tổ chức tới để viện trợ cho họ.

      Nghê Giản lăng xăng chuyển mấy thùng bánh quy, Mai Ánh Thiên túm lấy , bảo chịu trách nhiệm phân phát.

      Đối với người dân gặp nạn mà , bánh quy và mì ăn liền trở thành thực phẩm chính. Cho dù chỉ là như vậy, nhưng phải cứ muốn là có. Thực phẩm có hạn, chia theo đầu người cũng phải là nhiều, nhưng ai chê ít, nhận đồ ăn xong họ vẫn luôn miệng cảm ơn.

      Xếp cuối hàng là , hơn mười tuổi, mặt tròn, tết tóc đuôi ngựa, mặt có vết trầy xước. Nghê Giản đưa nước khoáng và bánh quy cho con bé, con bé sung sướng nhận lấy, xếp vào chiếc túi nhựa để dưới chân, sau đó cảm ơn Nghê Giản, xách túi chạy về phía lều vải nhà mình.

      Ánh đèn ảm đạm kéo dài bóng dáng nho của con bé.

      Mai Ánh Thiên trở vào xe kiểm kê vật tư, Nghê Giản đứng bên ngoài quảng trường chờ .

      Sau khi kết thúc, là mười giờ hơn, cánh đàn ông lái hai chiếc xe việt dã quay trở lại con đường cũ, vận chuyển đợt tiếp theo. Còn Mai Ánh Thiên và Nghê Giản cùng hai khác vào lều để nghỉ ngơi.

      Lều vải lớn, bên trong cũng rất đơn sơ, có chăn màn, chỉ có hai tấm thảm trúc kê làm chỗ ngồi. Gần như toàn bộ thị trấn bị san bằng, có nơi để che mưa che gió phải là việc dễ dàng.

      Nằm xuống bao lâu, bên ngoài có người gọi Mai Ánh Thiên ra. Bên cạnh, hai xì xầm chuyện, trong lều vải có đèn, Nghê Giản nghe đươc, cũng nhìn thấy.

      lấy di động từ trong ba lô ra nhìn, có tín hiệu. Đèn màn hình điện thoại tắt ngóm, lại là mảnh lờ mờ.

      lát sau, Mai Ánh Thiên quay vào.

      " Tiểu Thiên". Nghê Giản khẽ gọi.

      Mai Ánh Thiên vỗ vỗ vai , nằm xuống bên cạnh.

      Lúc thức giấc, trời tờ mờ sáng. Bốn người trong lều vải đều tỉnh dậy. Nghê Giản chui ra khỏi lều, cảnh tượng bên ngoài liền đập vào mắt.

      quảng trường rất đông người. Các nữ bác sĩ mặc blu trắng chui ra chui vào giữa các lều.

      nhóm tình nguyện viên mới đến, cánh tay bọn họ buộc dây lụa màu đỏ. người đàn ông trung niên mặc chiếc áo may ô màu nâu cầm loa chỉ huy đồng đội phân phát gạo dầu. Ông ta đứng tấm lắp ghép đúc sẵn, nhảy lên nhảy xuống trông hơi buồn cười.

      Mai Ánh Thiên đến bên cạnh Nghê Giản, người đàn ông cầm loa nhìn thấy , phất tay từ xa. Nghê Giản quay đầu hỏi: " Cậu biết ông ấy à?".

      Mai Ánh Thiên gật đầu. " Hôm trước gặp ở Lĩnh An, ông ấy là người gia nhập đội viện trợ sớm nhất đấy".

      Mai Ánh Thiên kể: " Hôm 16 ông ấy ở ngay bến xe, định trở về nhà, sau đó về nữa mà ở lại luôn. tại có hai mươi mấy người theo ông ấy, mọi người gọi ông ấy là ' Người Cao To'".

      Nghê Giản im lặng, ánh mắt rơi người ông ta. Nhìn lúc, quay sang hỏi Mai Ánh Thiên: " Hôm nay làm gì?".

      " Chuyển thuốc lên thị trấn, nếu có ai bị thương nặng chuyển họ luôn".

      Nghê Giản đáp: " Ừ".

      Mai Ánh Thiên liếc cái, bảo: " Cậu ở lại đây ".

      " Vì sao?".

      " Khu tránh nạn cũng cần người giúp". Mai Ánh Thiên chỉ về phía những chiếc lều vải: " Đông người ở đây như thế này, cậu nghĩ xem có chuyện gì cần phải làm ?".

      Nghê Giản cần nghĩ, làm xong việc của ngày hôm nay, hiểu ra tất cả. Tẩy trùng nhà vệ sinh, dọn dẹp rác thải, giúp phân phát vật phẩm, gọi đội cứu viện tới chữa bệnh, ghi chép thông tin người bị thương... Những việc cần làm nhiều hơn so với tưởng tượng.

      Trời tối Mai Ánh Thiên mới trở về, xe chở theo người bị thương, đưa thẳng vào bệnh viện huyện.

      Buổi tối, Người Cao To gọi Mai Ánh Thiên ăn cơm, Mai Ánh Thiên dẫn Nghê Giản cùng.

      là ăn cơm, nhưng chỉ tốt hơn lương khô chút. Mỗi người cái trứng mặn, xong mượn nồi của phụ nữ địa phương, nấu mì với canh rong biển.

      Nghê Giản cúi đầu uống canh, còn Mai Ánh Thiên và Người Cao To trò chuyện to . Nghê Giản uống xong, đứng bên nhìn bọn họ chuyện.

      Người Cao To họ Hồ, tên là Hồ Khoa.

      Mai Ánh Thiên gọi ông ấy là Hồ.

      Hồ hơn bốn mươi tuổi, nhìn xa trông cường tráng, tướng mạo nhìn gần ngược lại cảm thấy rất điềm đạm, làn da ngăm đen, lúc bật cười để lộ hàm răng trắng chói mắt.

      Ông ấy là người Trùng Khánh, trước kia kinh doanh rất thuận lợi đắt khách, sau đó đến Myanma phát triển làm ăn, chơi vố lớn, đến mấy năm thua sạch, rồi bắt đầu lại từ đầu, mở nhà máy bia ở thành phố Nguyên Châu, ai ngờ xảy ra động đất, thành phố Nguyên Châu là nơi bị phá hoại nặng nề, nhà máy của ông bây giờ chỉ còn là đống hoang tàn đổ nát.

      đến đây, ông có quá nhiều cảm xúc, thản nhiên cho qua.

      Nghê Giản nhìn ra được, người đàn ông này rất có tài ăn . Nhưng khi Mai Ánh Thiên hỏi tới người, Hồ đột nhiên trầm mặc.

      Ông lắc đầu.

      Mai Ánh Thiên khẽ giật mình, ngay lập tức hiểu ra:

      " ... Chuyện xảy ra như thế nào ạ?".

      Hồ thở dài, hai giây sau, trả lời: " Hôm đó Tiểu Hồ Bắc vốn phải , nhưng do nhân lực đủ, nên ấy theo chúng tôi lên núi. Để chuyển thuốc qua phải vượt qua triền núi, ngồi thuyền bơm hơi từ trong hồ ra. ngờ đúng lúc trời mưa, ngọn núi bị lở, toàn bộ đất đá đều bị cuốn trôi xuống, người nào người nấy chạy thục mạng. Chạy ra xa mới quay đầu lại, phát thiếu mất người...".

      Hồ đến đây, khẽ ngửa đầu xoa mặt.

      " Đất đá lăn xuống cuồn cuộn, có khi phải cao như thế này này". Ông dang rộng vòng tay để ra dấu, cuối cùng lắc đầu: " cách nào cứu được".

      Kể xong câu đó, ai nấy đều trầm mặc.

      lát sau, Mai Ánh Thiên cầm bát của ông lên, múc thêm bát nước canh nữa, Hồ ngửa đầu uống hết, giống như uống rượu.

      Ngày hôm sau, đồ dùng mới đến, Mai Ánh Thiên dẫn tiểu đội rời thị trấn, đến trấn Đạt Ngô. Đường núi bên đó mới gấp rút sửa xong hai hôm nay, bọn họ là nhóm tình nguyện viên đầu tiên tới cứu trợ.

      Đường núi khó khăn nguy hiểm, ba chiếc xe chạy chầm chậm tiến về phía trước. đường, Mai Ánh Thiên lấy ra túi bánh quy đưa cho Nghê Giản. Hai ngày nay Nghê Giản ăn nhiều lắm, nên quả thực có hơi đói. khách khí, mở ra ăn.

      Lúc đến thị trấn là giữa trưa, bọn họ tìm người quản lý khu vực trước, sắp xếp xong xuôi việc phân phát vật tư và thuốc men. Sau đó, đến các điểm tránh nạn, tìm hiểu tình hình người bị thương, ghi chép tên thuốc cần thiết.

      Buổi chiều, bọn chuẩn bị quay trở lại huyện. Lúc gần , người phụ nữ trung niên cõng theo đứa con đến xin giúp đỡ, mong được nhờ xe của họ tới bệnh viện huyện. Mai Ánh Thiên nhìn tình hình đứa bé, nhiều lời liền đồng ý cho mẹ con họ theo.

      Nghê Giản ngồi cùng mẹ con họ ở phía sau.

      Sau khi lên xe, đứa bé vẫn khóc ngừng, mẹ bé giọng dỗ dành, dỗ đến cuối cùng chính mình cũng bật khóc theo.

      Nghê Giản chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ, nên chỉ biết luống cuống nhìn họ.

      nằm trong lòng người mẹ. Cánh tay phải của con bé bọc lớp vải dày, rủ xuống bất động, mặt vải loang lổ vết máu. Nghê Giản biết con bé bị thương nhiều . Đứa bé khóc thảm thiết, nước mắt liên tục rơi, chắc hẳn đau đớn vô cùng.

      Nghê Giản biết phải làm sao cho phải, nhìn ngơ ngác hồi, nhớ tới gì đó, lôi chiếc ba lô dưới chỗ ngồi, lấy ra hộp socola, đưa cho đứa bé thút thít.

      " Cho em này".

      Đứa bé để ý đến , tiếp tục kêu khóc. Mẹ đứa bé lau nước mắt, cảm ơn Nghê Giản. Mai Ánh Thiên liếc nhìn bọn qua kính chiếu hậu, lái xe nhanh hơn.

      Chạng vạng tối, đến bệnh viện huyện. Đứa bé được đưa cấp cứu. Mai Ánh Thiên và Nghê Giản ở lại, những người khác quay về khu tránh nạn ở bến xe.

      Đợi cho đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Nghê Giản mới biết bé Lâm Lâm đó còn cánh tay phải. Mẹ Lâm Lâm chấp nhận nổi , khóc đến hôn mê bất tỉnh.

      Trong bệnh viện sớm còn phòng trống, giường bệnh cũng thiếu thốn. Lâm Lâm được sắp xếp tạm giường ở hành lang lầu .

      Đêm nay, Nghê Giản trông chừng con bé. Còn mẹ Lâm Lâm được Mai Ánh Thiên đưa tới khu vực chăm sóc gần đấy.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Ánh Thiên đưa mẹ Lâm Lâm trở lại bệnh viện. thấy Nghê Giản và Lâm Lâm ở hành lang, hỏi ra mới biết nửa đêm có người dọn nên Lâm Lâm được vào nằm trong phòng bệnh.

      Hai người đến bên ngoài phòng bệnh, thấy cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng khóc. Mẹ Lâm Lâm nghe thấy tiếng khóc, liền bụm chặt miệng lại. Mai Ánh Thiên phát , ngoài tiếng khóc, còn có giọng khác.

      Là tiếng Nghê Giản an ủi Lâm Lâm. Giọng rất , rất , mang theo vẻ dịu dàng.

      dịu dàng này khiến Mai Ánh Thiên ngạc nhiên.

      Tâm trạng của Lâm Lâm rất ổn định. Đó là chuyện bình thường. Cho dù là người trưởng thành, tỉnh dậy phát mình mất cánh tay, đều có cách nào chấp nhận được, huống hồ đây chỉ là đứa trẻ mới tám tuổi.

      Con bé khóc thút thít, tuyệt vọng, mọi an ủi đều trở nên vô nghĩa.

      Nghê Giản nhìn đứa bé, phát mình cũng nghĩ ra nổi chữ để động viên. Trong thâm tâm tràn ngập tâm trạng khó có thể thành lời. biết là đồng tình hay còn vì thứ gì khác nữa.

      lúc sau, Nghê Giản nắm chặt cánh tay trái lành lặn của Lâm Lâm.

      " Đừng khóc nữa, chị với em bí mật của chị nhé".

      cúi người lại gần: " Chị là người bị điếc đấy. Em có phát ra ? Chị thể nghe thấy thanh, thể nghe được bài hát, còn cóChị học thể nghe được lời thầy giảng bài, thể xem tivi giống bọn em, cũng thể gọi được điện thoại...".

      Nghê Giản chậm rãi , tiếng khóc của Lâm Lâm dần dần . Con bé mở to đôi mắt ướt sũng nhìn Nghê Giản. Nghê Giản vươn tay lau nước mắt gương mặt con bé: " Em xem, chẳng phải chị còn đáng thương hơn em đúng ?".

      Lâm Lâm im lặng, mắt hề chớp.

      Nghê Giản biết con bé nghe, nắm tay Lâm Lâm tiếp: " Tuy tai chị bị hỏng, nhưng chị còn có mắt. Khi học, chị nhìn miệng thầy là có thể biết họ gì. Điểm thi của chị cũng tốt hơn so với người khác. Em cũng vậy, em còn có cánh tay. Cánh tay ấy cũng có thể viết chữ, ăn cơm, có thể đến trường. Tai chị bị tật nhưng vẫn có thể học, em chắc chắn lợi hại hơn cả chị".

      Nghê Giản đứng dậy, buông Lâm Lâm ra.

      Lâm Lâm đột nhiên nắm lấy ngón tay .

      Nghê Giản nhìn con bé. Lâm Lâm gì, chỉ túm lấy buông.

      Bên ngoài phòng bệnh, nước mắt mẹ Lâm Lâm ẩm ướt hốc mắt.

      Mai Ánh Thiên đẩy cửa vào.

      +++

      Giữa trưa, Lâm Lâm ngủ, Nghê Giản mới rời khỏi phòng bệnh.

      đường trở về, Nghê Giản hề chuyện.

      Sau khi xuống xe, Nghê Giản về phía quảng trường, Mai Ánh Thiên đột nhiên vỗ vỗ vai .

      Nghê Giản quay người lại.

      Mai Ánh Thiên bỗng ôm chặt , vỗ lên lưng .

      Nghê Giản hiểu.

      Mai Ánh Thiên thản nhiên : " Mình rất vui vì có cảm giác cậu trưởng thành rồi".

      Nghê Giản: "...".

      Buổi chiều, Mai Ánh Thiên chia tiểu đội làm hai tổ. tổ quay lại tỉnh lị, còn tổ kia đến Nguyên Châu. Nghe hai nơi này đều bị ảnh hưởng tai nạn rất nghiêm trọng và rất cần tới nhân lực.

      Lúc đến Nguyên Châu, trời tối đen.

      Công tác cứu viện trong thành phố tiến hành được tuần, thông tin cũng được khôi phục. Rốt cuộc, buối tối, điện thoại của Nghê Giản có hai vạch tín hiệu.

      gọi điện cho Lục Phồn, nhưng kết quả vẫn giống như lúc trước. liên lạc được với , cũng gặp được ở đây.

      Mai Ánh Thiên sai, phạm vi khu bị động đất rất lớn, có khả năng gặp .

      Suốt cả đêm, Nghê Giản rất mệt nhưng ngủ. Mấy ngày nay, trong lòng trải qua rất nhiều việc.

      nghĩ đến bé nhận lương thực mình, nghĩ đến Hồ cầm chiếc loa lớn, nghĩ đến cả Lâm Lâm nằm trong bệnh viện.

      nghĩ đến những người đàn ông mặc bộ quần áo màu cam đường cứu viện.

      nghĩ đến Lục Phồn.

      Sáng sớm ngày hôm sau đến thị trấn, đường gặp đội lính cứu hỏa, Nghê Giản nhìn bọn họ chăm chú.

      Mai Ánh Thiên liếc nhìn .

      Đây là ngày thứ chín sau động đất, công tác tìm kiếm và cứu hộ gần như kết thúc, các đội cứu viện khẩn cấp của tỉnh ngoài lần lượt rút lui.

      Mai Ánh Thiên có trời mới biết Nghê Giản nghĩ gì.

      Mấy ngày qua, tuy Nghê Giản hề nhắc tới chuyện Lục Phồn nhưng mỗi khi gặp các thành viên của đội cứu hỏa đều rất chú ý.

      Khi đến nơi, là mười giờ hơn.

      Các lần lượt đến hai điểm tránh nạn, phân phát thực phẩm và thuốc men, hai giờ chiều mới chạy đến điểm thứ ba. Khi qua đó, vừa vặn đến giờ phát đồ ăn. Vì vậy, bận rộn đến tận ba giờ chiều mới xong mọi việc.

      Năm giờ chiều, mọi người ăn chút lương khô, chuẩn bị xuất phát đến địa điểm tiếp theo.

      Xe việt dã chạy qua cổng ủy ban

      quảng trường dựng mấy chiếc lều vải, hai chiếc nồi gang gác lò, biết nấu gì đó, khói bếp bốc lên. Cách đó xa, mấy nhân viên cứu hỏa ngồi bậc thềm nghỉ ngơi.

      Ánh mắt Nghê Giản đờ đẫn nhìn ra ngoài, đột nhiên hô to: " Dừng xe lại".

      Xe dừng, Nghê Giản kéo cửa nhảy xuống.

      " Lục Phồn".

      Tiếng gọi xuyên qua sương chiều, háo hức mà vội vàng.

      Đến cả bà cụ nghễnh ngãng cũng phải ngạc nhiên, quả trứng gà luộc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

      Nhưng thanh này đứt quãng, ngay sau đó lại cất lên, vẫn gọi cái tên ấy, giọng điệu khàn , tựa như khóc nức nở.

      Bà theo tiếng gọi, nhìn thấy tóc ngắn chạy về phía bà.

      Nhìn lại, hình như phải chạy về phía bà, mà về phía người đứng bên cạnh bà.

      Đứng bên cạnh bà là chàng trai, mặc đồng phục cứu hộ màu cam.

      Cậu ấy là lính cứu hỏa.

      * * *
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 59

      Mọi người quảng trường đều ngạc nhiên và sửng sốt nhìn chạy băng băng.

      Cháo trong nồi chín, tỏa mùi thơm. Nhưng có ai để ý đến.

      Bà cụ đẩy Lục Phồn: " kia gọi cháu đấy".

      Lục Phồn đứng im bất động, cơ thể như bị đóng băng. ngạc nhiên hơn bất kỳ ai khác.

      Trong tầm mắt, bóng dáng ấy tiến từ xa lại gần, giống như chim én, đột nhiên bay tới vào mùa đông.

      Bay vào trong lồng ngực .

      Khuôn mặt trắng nõn, cơ thể mềm mại.

      ôm eo .

      thở hổn hển.

      cứ như vậy xuất trước mặt .

      +++

      Nghê Giản ổn định hơi thở, tâm trạng cũng trở lại bình thường. chớp mắt mấy cái, để cho suy nghĩ và vành mắt phát nóng dần hạ nhiệt.

      rời khỏi lòng . Lục Phồn giật mình, vô thức kéo lại. Yết hầu của giật giật, môi mở ra, giọng khàn khàn: " Em...".

      " Em cùng Tiểu Thiên đến đây".

      Nghê Giản tranh, nhìn chằm chằm vào gương mặt .

      hơi đen chút. Hơn nữa, râu cũng dài hơn, tạo thành vòng xanh đen mờ mờ cằm, ngắn ngủn, khó nhìn nhưng lộ vẻ tiều tụy. thấy trán có vết thương.

      Lục Phồn nhìn phía sau . chiếc xe việt dã SUV đỗ cách đó xa, Mai Ánh Thiên tựa cửa xe nhìn sang bên này. gương xe cột chiếc dây lụa màu đỏ.

      Lục Phồn thu ánh mắt, nhìn Nghê Giản hồi lâu. Trái tim hỗn loạn, miệng biết phải câu gì trước. lúc sau, hỏi: " Đến đây bao lâu rồi?".

      Nghê Giản đáp: " Mới vài ngày".

      Ánh mắt Lục Phồn tối đen như mực: " Ở đây rất nguy hiểm, có lẽ còn dư chấn, em...".

      " Em biết". Nghê Giản cắt ngang lời , vội vã quay đầu liếc nhìn Mai Ánh Thiên.

      biết lúc này Lục Phồn vẫn phải làm việc, cũng nhớ lại lời mình . " Em cùng Tiểu Thiên, làm việc cho tốt, về nhà gặp nhé".

      nhón chân, cánh tay ôm lấy cổ , xiết mạnh cái rồi nhanh chóng buông ra.

      " Để lại mà ăn". lấy thứ gì đó trong túi nhét vào tay rồi quay người rời .

      Mai Ánh Thiên mở cửa xe, Nghê Giản nhảy vào, đóng cửa lại.

      Xe chạy dọc theo con đường đá sỏi.

      giống như cơn gió, và tựa như cơn gió.

      Trước sau chưa đến năm phút đồng hồ.

      Chiếc xe việt dã màu đen di chuyển qua khu rừng , thoáng cái nhìn thấy bóng.

      Bà cụ sau lưng tới, nhìn con đường uốn lượn, hỏi: " bé đó là vợ của con phải con trai?".

      " Vâng".

      Câu dường như có chút nghẹn ngào.

      cúi đầu xuống, nắm chặt hộp socola trong lòng bàn tay.

      +++

      Xe đường lên núi, Nghê Giản tựa người vào ghế, lấy hai thanh socola trong túi ném ra sau cho hai , rồi bóc thanh đút cho Mai Ánh Thiên.

      " Yên tâm chưa?". Mai Ánh Thiên quay đầu nhìn .

      Nghê Giản gật đầu: " Rồi".

      Lúc đến thôn tiếp theo, mặt trời xuống thấp, các phát hết dược phẩm còn dư, xong chạy xe quay lại Nguyên Châu.

      Hệ thống điện trong nội thành được gấp rút sửa chữa, ở khu tránh nạn các có thể sử dụng điện, nước nóng đầy đủ hơn so với trước, mọi người được rửa mặt và tắm giặt qua loa.

      Tối hôm ấy, cuối cùng trong lều vải cũng phủ ngọn đèn .

      Mai Ánh Thiên ngồi khoanh chân trong túi ngủ, đầu gối đặt cuốn sổ. ghi chép lại số lượng dược phẩm.

      Nghê Giản vào đưa cho tách cà phê. Mai Ánh Thiên ngạc nhiên: " Ở đâu ra vậy?".

      Nghê Giản chỉ vào góc ba lô, : " biết nhét vào đó từ khi nào, còn túi, vừa vặn có nước nóng nhưng đường sữa, cậu thử xem".

      Mai Ánh Thiên lập tức cầm lấy nhấp ngụm. Nghê Giản ngồi xuống trước mặt , ôm đầu gối nhìn.

      " Lâu rồi uống cái này, cậu thèm lắm hả?".

      " khoa trương đến mức ấy đâu". Mai Ánh Thiên cẩn thận đặt tách xuống: " Coi như cậu có lòng".

      Nghê Giản cười cười, chuyện, ánh mắt rơi vào quyển sổ, im lặng lát, khẽ hỏi: " Trước kia mình hiểu vì sao cậu lại thích công việc này đến thế, giờ có lẽ hiểu chút rồi".

      Mai Ánh Thiên nhíu mày: " Biết gì hả?".

      Nghê Giản thoáng suy nghĩ, đáp: " biết nữa, chỉ là cảm thấy.... hiểu ra thôi".

      Mai Ánh Thiên hỏi lại, nhìn chằm chằm, đột nhiên : " Mình cứ nghĩ hôm nay cậu ở lại kia"

      Nghê Giản sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra " ở kia" Mai Ánh Thiên tới là ở đâu.

      " Mình ở lại đó". Nghê Giản : " Và cũng thể ở lại được".

      tiếp tục giải thích, nhưng Mai Ánh Thiên hiểu.

      Hai người đều trầm mặc.

      lúc sau, Mai Ánh Thiên bật cười.

      Nghê Giản hỏi: " Cậu cười gì thế?".

      " có gì".

      Mai Ánh Thiên bưng tách lên nhấp ngụm, gật gật đầu: " Người đàn ông của cậu có bản lĩnh đấy".

      Hơn nữa, bản lĩnh hề .

      ấy khiến cho Nghê Giản có thể điên cuồng, cũng có thể khiến cho Nghê Giản tỉnh táo.

      đơn giản.

      +++

      Mấy ngày sau, cuộc sống ở khu tránh nạn tiếp tục lặp lại như vậy, chờ các lô hàng được vận chuyển đến, xong đến từng thôn để phân phát và làm những việc nằm trong khả năng.

      Trong thời gian này, có vài nhóm phóng viên tới. Nghê Giản ngờ lại gặp Tôn Linh Thục ở đây.

      Tôn Linh Thục còn ngạc nhiên hơn .

      Họ tránh mặt nhau mấy lần, ai chuyện với ai, chỉ làm việc của mình, Tôn Linh Thục tất bật phỏng vấn, còn Nghê Giản bận rộn làm việc vặt.

      Đến buổi tối mới phát đối phương trú ở ngay bên cạnh. Cửa hai chiếc lều vải đối diện nhau, ra vào đều có thể bắt gặp.

      Tôn Linh Thục chào Nghê Giản trước. Nhưng ánh sáng tốt, nên Nghê Giản nhìn thấy , chỉ thấy ta vẫy tay.

      Dường như Tôn Linh Thục cũng hiểu, chủ động tới: " Trùng hợp quá".

      "..."

      Nghê Giản gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: " Đúng vậy".

      Tôn Linh Thục nhìn chăm chú, dò xét từ xuống dưới: " Thiếu chút nữa nhận ra".

      Nghê Giản đáp lại.

      Tôn Linh Thục hỏi: " đến đây khi nào?".

      " nhớ nữa".

      Tôn Linh Thục chuyển chủ đề: " Nghe Lục Phồn cũng bị điều tới đây, biết ở đâu".

      Ánh mắt Nghê Giản điềm tĩnh, liếc nhìn ta: " Cảm ơn quan tâm".

      Gương mặt Tôn Linh Thục cứng đờ trong giây, sau đó ta lập tức cười : " Tôi và ấy còn ở bên nhau nhưng dù sao cũng là bạn cũ nên quan tâm đến nhau thôi".

      Nghê Giản im lặng gật đầu

      Tôn Linh Thục dừng chút, tiếp tục : " Có vẻ như bây giờ nghiêm túc với ấy. giải quyết chuyện lần trước, nhưng sao vẫn để ấy làm công việc này vậy? thấy lo lắng ư?".

      Nghê Giản hỏi: " Lo lắng sao?".

      Tôn Linh Thục: " có thể thay đổi cơ mà".

      Nghê Giản có phản ứng.

      " Tôi từng khuyên ấy, cũng muốn giúp ấy, nhưng ấy từ chối". Tôn Linh Thục : " Nếu như có thể che chở cho ấy, vậy việc này chẳng phải rất dễ sao? đâu cần phải chịu đựng những điều đó?".

      Nghê Giản lắc đầu: " Chuyện phải như vậy".

      " Thế xảy ra chuyện gì?".

      " Việc này do tôi quyết định, tôi có đủ tư cách. Tôi ấy, nên tôi chấp nhận tất cả".

      Nghê Giản ngước mắt lên: " Hơn nữa, tôi cũng chịu đựng được".

      Tôn Linh Thục khẽ giật mình, nhìn Nghê Giản hồi lâu, muốn gì đó cuối cùng lại thôi. Giờ phút này, dường như ta hiểu ra, lại dường như hiểu chút gì. Chỉ cảm thấy, Nghê Giản kia hề đáng ghét.

      Sau đó, cả hai người đều im lặng, trao đổi về vấn đề này nữa.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Linh Thục cùng các phóng viên khác di chuyển quay phim.

      Ngày càng nhiều hàng hóa được chuyển đến khu vực bị thiên tai, các khu tái định cư bắt đầu được xây cất. Rất nhiều nơi tiến hành công tác xây dựng lại sau động đất. số vùng bị thiên tai nặng nề bị đóng cửa, đội cứu viện cùng tình nguyện viên lần lượt rút lui.

      tuần sau, Mai Ánh Thiên giải tán tiểu đội.

      Ngày mùng 10 tháng 8, Nghê Giản trở về nhà, còn Mai Ánh Thiên Thượng Hải tuần tổ chức quyên góp. Trước khi chia tay, Nghê Giản đưa cho Mai Ánh Thiên tấm chi phiếu, giao chuyện tiền quyên góp cho ấy.

      Đến cuối tháng 8, đội cứu viện ở khu Hoa Đông lần lượt rút về.

      Trong quãng thời gian này, Lục Phồn và Nghê Giản liên lạc với nhau lần. Là nửa tháng trước, khi đó Lục Phồn mới rời thị trấn, đến thành phố sạc điện thoại, khởi động máy liền nhắn tin cho Nghê Giản ngay.

      Hôm trở về gặp phải cơn bão, chuyến bay bị hủy, hàng trăm lính cứu hỏa đều bị mắc kẹt ở sân bay. Lăn qua lộn lại hôm sau mới tới Thượng Hải, đợi đến lúc ngồi xe lửa về nhà là xế chiều.

      Lục Phồn sợ Nghê Giản đợi, nên nhắn cho trước. Đợi đến lúc tập hợp đội, báo cáo xong, mới thẳng về nhà.

      Về tới nhà phát Nghê Giản có ở đấy. Lục Phồn nhắn tin hỏi ở đâu, nhưng rất lâu sau thấy hồi .

      xuống lầu tìm .

      đến cổng tiểu khu, trông thấy Nghê Giản cầm chiếc túi màu đen từ phía đường đối diện tới.

      Lần gặp mặt cuối là ở vùng bị thiên tai cách đây tháng trước, mái tóc ngắn của dài hơn, phủ vành tai.

      cúi đầu, chậm rãi về phía này, chiếc túi màu đen lắc lư trong tay, chiếc váy màu xanh đen ôm lấy đôi chân trắng nõn thon dài của , rất cuốn hút.

      qua vạch kẻ đường, Nghê Giản ngước mắt, nhìn thấy , ngẩn ra.

      Lục Phồn bước tới.

      Nghê Giản đứng đó ngạc nhiên nhúc nhích.

      Lục Phồn tới trước mặt , vươn tay nắm tay , còn tay kia cầm lấy chiếc túi.

      Bàn tay được hơi ấm quen thuộc bao bọc, Nghê Giản khẽ run rẩy.

      ngẩng đầu lên.

      " Nghê Giản". Lục Phồn gọi tên .

      Nghê Giản trả lời, dõi mắt nhìn chằm chằm.

      gầy , râu ria cạo rồi, vết thương trán đóng vẩy, lưu lại dấu đỏ mờ mờ.

      đưa tay lên sờ vào vết đó.

      Lục Phồn đứng im, mặc sờ soạng.

      Lúc thu tay lại, thấp giọng : " Ổn rồi, để lại sẹo đâu".

      Nghê Giản " vâng" tiếng, khẽ cười, ánh mắt cong cong: " Đừng lo, để lại sẹo em cũng chê".

      Lục Phồn cũng cười, nhìn hai giây: " Về nhà , ở đây nóng lắm".

      " Vâng".

      Lục Phồn tay nhấc túi, tay dắt Nghê Giản qua cổng tiểu khu, tiến vào thang máy.

      Trong thang máy có người nào khác.

      Lục Phồn nhìn chiếc túi trong tay, hỏi Nghê Giản: " Đây là gì vậy? Em muốn...".

      Lời còn chưa dứt, Nghê Giản đột nhiên đẩy lên vách thang máy, kiễng chân hôn.

      Lục Phồn giật mình, giây sau, buông tay, chiếc túi rơi xuống đất.

      ôm Nghê Giản xoay người, bàn tay bảo vệ gáy , ép vào tường, hôn mạnh xuống.

      * * *
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hoàn

      Nụ hôn của Nghê Giản giống như mồi lửa, thiêu cháy cả hai.

      biết vào nhà như thế nào, họ điên cuồng hôn nhau. Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần áo của đối phương.

      Lục Phồn ôm Nghê Giản, đặt cơ thể trắng như tuyết của lên sofa. Động tác của nôn nóng hiếm thấy. vuốt ve, hôn lên môi , hận thể khiến ướt hết. Tay dò xét xuống dưới, sờ vào bên trong.

      Nghê Giản cong người, thở dốc. Tay càng chuyển động, phản ứng của càng lớn. cắn răng, muốn bị yếu thế, thế nhưng chịu nổi.

      Lục Phồn rất nhanh tìm kiếm được nơi ướt át khiến hài lòng. quỳ ghế sofa, con ngươi đen nháy nhanh chóng thu lấy Nghê Giản, vươn tay kéo thắt lưng của mình ra vội vàng, gắng sức kéo mạnh, nhưng làm thế nào cũng thành công.

      Nửa phút đồng hồ trôi qua. thở hổn hển, trán, mặt đổ đầy mồ hôi.

      Nghê Giản nằm đó, nheo mắt nhìn vẻ lo lắng của . muốn cười, muốn vài câu trêu chọc . Nhưng miệng còn chưa mở ra, ánh mắt đỏ hết lên.

      chống khuỷu tay ngồi dậy, đưa tay, nắm chặt tay , cởi thắt lưng giúp . Tay nhắn linh hoạt, chỉ vài động tác cởi bỏ xong. rút dây lưng, cởi cúc, sau đó kéo khóa xuống, cuối cùng giúp cởi sạch quần.

      cũng quỳ xuống, ôm cổ , dán chặt cơ thể trần trụi vào người . hôn lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nếm vị chát mặn, rồi cắn vành tai .

      Lục Phồn kiềm chế nổi, phát ra những tiếng rên khó chịu.

      Nghê Giản dừng lại, nhìn hai giây, đẩy ngã xuống, ngồi lên . nhoài người về phia trước, sờ yết hầu, lồng ngực, cơ bụng. Cuối cùng, nắm nơi ngạo nghễ vươn lên, chậm rãi tiến vào trong cơ thể mình.

      Khi giao hòa cùng chỗ, cả hai đều giật mình. Nghê Giản cắn môi, nhưng ngăn được thanh phát ra.

      Lục Phồn ôm trở người, thắt lưng vươn thẳng, nhấn mình vào sâu hơn.

      Nghê Giản há to miệng: " A...".

      Lục Phồn cúi đầu, cắn miệng , đầu lưỡi đưa vào trong. Toàn thân tràn đầy năng lực, trở mình khuấy đảo hết lần này tới lần khác.

      Đầu lưỡi Nghê Giản nóng hổi, chỗ dưới thân cũng vậy. Khắp người nóng ran, mỗi giọt huyết dịch kêu gào rầm rĩ muốn .

      Thân thể muốn , trái tim cũng muốn .

      Lục Phồn để thất vọng, mỗi cú nhấp của đều khiến thần chí rung động. Bọn họ chia tay nhau quá lâu, gặp lại quá muộn, gần nhau ít, xa nhau nhiều.

      Giờ đây có trong vòng tay, dù thế nào cũng muốn buông. hôn xương quai xanh,vai, ngực của , sót chỗ nào.

      " Lục Phồn... ừm". Nghê Giản gọi tên , nức nở nghẹn ngào.

      Móng tay ghim vào da . đẩy nhanh tốc độ hơn. Nghê Giản cong người, miệng thở gấp. Cú đâm mãnh liệt của , khiến cảm thấy gần như toàn bộ cơ thể đều tiến sâu vào trong người mình.

      Hốc mắt ẩm ướt, gọi to tên .

      Bọn họ cùng nhau đến.

      Hai cơ thể run rẩy hồi lâu.

      Sau khi tất cả trở lại bình thường, họ vẫn tách nhau ra.

      Nghê Giản nằm trong lòng Lục Phồn. chậm rãi vuốt ve gương mặt , từ đôi mày đến bờ môi, hết lần này đến lần khác, như muốn khắc vào trong tâm.

      Nghê Giản khẽ gọi . Lục Phồn lại gần, dán môi hôn .

      Nghê Giản hé miệng, để cho đầu lưỡi vào. Hôn lúc lâu, hai người buông nhau ra, Nghê Giản nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế, nhìn mặt .

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng mỉm cười.

      " xem, trời vẫn còn sáng đấy". Nghê Giản .

      Lục Phồn cúi đầu. Nghê Giản nháy mắt, hạ giọng: " Lần trước rất muốn hôn ".

      Lục Phồn hơi ngạc nhiên.

      Nghê Giản: " rất muốn hôn , nhưng em vẫn nhịn được".

      Lục Phồn im lặng, Nghê Giản bật cười: " Hôm đó chưa cạo râu, mặt mũi bẩn thỉu, trông như ông già ấy".

      " sao?".

      " Ừ". Khóe miệng Nghê Giản giương lên: " Nhưng, vẫn rất đẹp trai".

      Ánh mắt Lục Phồn dịu dàng, vui vẻ ấm áp. Nghê Giản sờ cằm , khẽ : " Khi ấy muốn hôn , chỉ sợ bị râu đâm chết".

      xong, nghển cổ lên, cọ má vào cằm . Lục Phồn thuận thế hôn cái.

      Hai người làm ổ ghế sofa đến khi bầu trời tối đen mới đứng lên. Lục Phồn ôm Nghê Giản vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi sạch , Lục Phồn lấy khăn tắm bao lấy đưa vào phòng ngủ, mặc váy ngủ cho , giúp sấy tóc.

      " Đói bụng chưa?". Lục Phồn hỏi.

      Nghê Giản đáp: " Hơi đói". Dừng chút, nhớ ra điều gì, hỏi: " sao? ăn cơm trưa chưa?".

      " Ăn rồi, ăn tàu".

      " Ăn gì?".

      " Bánh quy".

      Nghê Giản túm tay ngồi dậy: " , làm cơm ăn thôi".

      " Để , em ngủ ".

      " Cùng vậy". Nghê Giản kéo tay .

      Lục Phồn nhìn , hỏi: " thấy khó chịu à?".

      " sao".

      Lục Phồn nắm tay cùng ra.

      Trong tủ lạnh còn ít nguyên liệu nấu ăn, Lục Phồn chọn mấy thứ, hỏi ý kiến Nghê Giản. Nghê Giản nhìn nhìn: " Em biết làm súp nấm, để em thử xem".

      Lục Phồn nhìn tin tưởng lắm.

      Nghê Giản nhướng mày, : " Hai hôm trước em làm rồi, thím Dư dạy em đấy, thím bảo rất ngon".

      " Sao em đột nhiên nấu ăn vậy?".

      Nghê Giản: " Món đó đơn giản, làm hai lần là biết, khó lắm".

      " Là hỏi, vì sao lại đột nhiên học nấu ăn vậy?".

      Kể từ bữa xào đậu bắp chiên trứng bị hỏng, suýt chút nữa từ bỏ việc nấu nướng.

      " Dù sao cũng phải học hai món để đề phòng chứ".

      đến đây, nhớ ra gì đó, chạy ra bên ngoài, cầm chiếc túi đen mang về hôm qua vào: " Cái thứ dính và quánh này, em học được cách làm rồi".

      Lục Phồn ngồi xổm xuống, mở túi ra, là đậu bắp xanh. Nghê Giản : " Em vẫn phải học thêm chút. Nhỡ con muốn ăn, lại có nhà, em nấu được vẫn tốt hơn".

      Lục Phồn ngây ra: "... Con?".

      ngạc nhiên cúi đầu nhìn bụng .

      Nghê Giản: " nhìn cái gì vậy? Chưa có mà". xong thoáng mỉm cười: " Nhưng em cảm thấy lần này có".

      Nghê Giản cà nhắc ghé sát tai .

      " cố gắng như thế, con đến quá đáng".

      Lục Phồn khẽ giật mình, mặt phát nóng.

      +++

      Mấy ngày sau, Lục Phồn ra ngoài, bọn họ ở bên nhau trọn hai ngày. Cũng chỉ là sinh hoạt bình thường, mua đồ ăn, nấu cơm, làm tổ sofa xem tivi, dạo, chuyện phiếm, hôn nhau và " ngủ".

      Ngày thứ ba, hai người bắt đầu cố gắng làm việc của mình. Nghê Giản tiếp tục công việc phê duyệt, Lục Phồn lại sửa xe.

      Mặc dù lặp lại cuộc sống độc thân, nhưng họ vẫn nỡ nhanh chóng bỏ qua.

      Ngày nghỉ cuối cùng, Lục Phồn đưa Nghê Giản xem phim. Khi quay về qua Công ty lưới điện miền Nam, Nghê Giản muốn thuận đường thăm Nghê Chấn Bình.

      Hai người đứng ngoài cổng chờ Nghê Chấn Bình tan tầm.

      Hơn năm giờ, Nghê Chấn Bình ra, từ xa ông nhìn thấy bóng dáng hai người, nắm tay nhau đứng đằng kia. Ông nhận ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, về phía bọn họ.

      Từ xa Nghê Giản hét to gọi " Bố", Nghê Chấn Bình đáp lại.

      Lục Phồn nắm tay Nghê Giản tới. Lúc đến gần, nghiêm túc chào tiếng: " Bố".

      Nghê Giản và Nghê Chấn Bình lắp bắp kinh ngạc. Ngay sau đó, Nghê Chấn Bình bật cười, hốc mắt hơi đỏ, liên tục : " Tốt tốt".

      Nghê Giản phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Lục Phồn. Phát giác ánh mắt của , Lục Phồn quay sang. Nghê Giản nhìn hồi, quay mặt , cúi đầu xuống, khóe miệng vui sướng che lại được.

      đường trở về, Nghê Giản nằm sau lưng Lục Phồn, ôm chặt thắt lưng .

      Xe máy chạy dưới hàng bạch dương, phong cảnh lần lượt lùi về phía sau.

      Trong trái tim Nghê Giản ngập tràn hạnh phúc.

      Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nghê Giản tỉnh dậy, Lục Phồn rồi.

      Nghê Giản vào bếp xem qua, quả nhiên thấy nấu xong cháo. Lúc ra, phát tờ giấy Lục Phồn để bàn trà. Đọc xong, Nghê Giản vào phòng, xốc gối của Lục Phồn lên, thấy chiếc hộp màu cà phê.

      mở ra nhìn, là viên ngọc lục bảo màu xanh lá cây.

      +++

      Hai tháng sau.

      9h tối, Nghê Giản rời khỏi nhà Mai Ánh Thiên.

      Cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh. Nhiệt độ ban đêm rất thấp, trời mưa xuống càng lạnh hơn. Nghê Giản mặc áo khoác vẫn cảm thấy rét nên mặc thêm chiếc áo len bên trong. cầm hoa quả mua lúc chiều, mang theo dù ra ngoài.

      Bên ngoài mưa lớn, tí tách rơi.

      Nghê Giản đến cổng đại viện phòng cháy chữa cháy, ông chú ở phòng thường trực gọi vào tránh mưa. Nghê Giản cảm ơn, đứng dưới mái hiên nhắn tin cho Lục Phồn.

      Chưa đến hai phút, Lục Phồn chạy ra. tới nắm tay , lạnh buốt.

      cau mày: " Trời lạnh lắm, sau này buổi tối đừng ra ngoài nhé".

      Nghê Giản đáp lời, đưa hoa quả cho : " Em định đến đây đâu nhưng có chuyện quan trọng phải cho biết".

      Lục Phồn nhận túi hoa quả, hỏi: " Chuyện gì thế?".

      Nghê Giản rút tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho : " Tự xem ".

      " Là cái gì...". Lục Phồn vừa cầm vừa cúi đầu, giọng đứt quãng.

      Hết sức im lặng.

      Nghê Giản nhìn mặt , nụ cười dần nhòe .

      đợi phản ứng, chính vui mừng ôm trước: " Lục Phồn, bé con cuối cùng cũng đến".

      * * *
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :