1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 51

      Lục Phồn và Nghê Giản nằm bẹp giường đến tám giờ. Sau khi ngủ thiếp , Lục Phồn trở dậy.

      Quần áo bẩn vẫn chất đống trong nhà tắm, Lục Phồn mang hết giặt, phơi ngoài ban công. Tiếp theo, thu dọn ba lô của mình. Chiếc khăn quàng màu đỏ rượu của Nghê Giản cũng được giặt sạch . Dù sao bà chủ từng đeo, sợ Nghê Giản chê bẩn.

      Hôm sau, Nghê Giản dậy sớm, nhưng Lục Phồn còn sớm hơn, làm xong bữa sáng.

      Lâu lắm rồi ăn cơm do Lục Phồn nấu, Nghê Giản có chút nhớ nhung, liền ăn đầy bụng hai bát cháo .

      Cơm nước xong xuôi, Lục Phồn bảo: " Hôm nay phải đến đội chuyến".

      Nghê Giản ngạc nhiên: " phải được nghỉ ạ?".

      Lục Phồn gật đầu: " qua để đưa ít tài liệu và báo cáo. Chắc phải nửa ngày đấy".

      Nghê Giản à tiếng: " Vâng".

      Vừa ra đến cửa, Lục Phồn hỏi buổi trưa muốn ăn gì, khi về tiện đường mua. Nghê Giản tùy, Lục Phồn dặn dò vài câu rồi cầm tài liệu ra.

      Lục Phồn vừa , Nghê Giản có việc gì, hết xem TV, lại muốn ngủ. vòng quanh phòng, thấy chiếc khăn quàng màu đỏ rượu phơi ngoài ban công. Đúng là chiếc khăn làm mất ở Quảng Châu.

      +++

      Mười giờ hơn, Lục Phồn từ sân ra, sắc mặt tốt.

      Tôn Linh Thục đứng ở cổng đội chờ . Lục Phồn thấy ta, nhưng dừng bước, men theo bóng cây tiến thẳng lên trước. Tôn Linh Thục nhìn , chủ động chạy chậm đuổi theo bước .

      Lục Phồn rất nhanh. Tôn Linh Thục thở gấp, chạy nhanh cản lại. " có ý gì vậy?". ta nhìn Lục Phồn, nghiêm túc : " Chắc thấy em đúng nên chấp nhận được, muốn trốn tránh em phải ?".

      " chuyện gì?". Lục Phồn khẽ nhíu mày.

      Tôn Linh Thục trả lời: " biết em muốn gì".

      ta khẽ thở dài, giọng : " vẫn hiểu sao? ấy hợp nhau. Cuộc sống của hai người giống nhau. ấy trước đầu sóng ngọn gió vẫn sống tốt, những lời đồn nhảm hề làm tổn thương đến ấy. Nhưng sao? Chỉ cần ít nước bọt là có thể ném bát cơm của . Tuy bây giờ chỉ là tin đồn nhưng trong đội chắc chắn đưa chuyện này ra xử lý".

      Tôn Linh Thục dừng giây, tiếp tục: " Nhưng làm công việc này cũng đủ lâu rồi. Giờ rút lui có gì là tốt. Suy cho cùng, đó vẫn là công việc hết sức nguy hiểm. Vừa rồi em mới tìm được công việc rất phù hợp với , cân nhắc xem sao".

      " cần". Lục Phồn nghĩ nhiều, từ chối luôn.

      Tôn Linh Thục hơi tức giận. " Bây giờ coi em là người xa lạ rồi phải ? Chẳng lẽ em lại muốn hại sao?".

      Lục Phồn im lặng lúc, thấp giọng : " Tôi biết hại tôi nhưng tôi cần. Đội trưởng , việc này kết thúc, ảnh hưởng gì đến tôi hết".

      Tôn Linh Thục khẽ giật mình: " ảnh hưởng? Sao lại ảnh hưởng?".

      Lục Phồn trả lời: " Tôi biết, tôi phải về rồi"

      xong vượt qua ta. Tôn Linh Thục sửng sốt đứng yên chỗ, khi ta định thần lại, Lục Phồn sang bên kia đường.

      +++

      Lục Phồn mua ba cân xương sườn, ít cá, khoai tây, đậu hũ và rau xanh. Lúc về đến nhà, vừa qua mười giờ. đứng ở cửa nhắn tin cho Nghê Giản, hai giây sau thấy bên trong có tiếng động, là chạy ra mở cửa.

      Cửa vừa mở, Nghê Giản liền thò đầu ra. " về rồi à?". tránh đường, để vào.

      Lục Phồn cầm đồ ăn vào bếp, Nghê Giản cũng vào theo. " mua gì thế?". ló đầu xem.

      Lục Phồn ngoái lại nhìn cái: " Xương sườn".

      xong, chuyên tâm xử lý. Nghê Giản biết giúp gì, liền đứng bên để xem. Lục Phồn rửa sạch sườn, bỏ vào nồi hầm, bắt đầu nhặt rau, Nghê Giản định thò tay giúp, bị bắt ra.

      " Em ngồi lát ". bảo.

      Nghê Giản ừm tiếng, rút tay về, ra ngoài xem tivi. Lục Phồn làm dấm cá, khoai tây xào, đậu hũ om, ngoài ra còn có rau xanh. Những món này để ăn trưa, còn sườn hầm để đến chiều.

      Nghê Giản ngửi thấy mùi thơm liếc mắt cái, thấy cọ xoong nồi, hỏi: " Được ăn cơm rồi ạ?".

      Lục Phồn gật đầu: " Lại đây ".

      Nghê Giản vào ngửi thấy mùi dấm cá: " Thơm quá".

      Lục Phồn bật cười, bưng cá và khoai tây ra, còn Nghê Giản cầm giúp đĩa rau. Lục Phồn nấu dấm cá và thịt kho tàu ngon như nhau. Nghê Giản ăn hết nửa, gần như động vào đĩa rau.

      Lục Phồn gắp hai lượt rau thả vào trong bát : " Ăn với cái này này".

      Nghê Giản thử qua, : " làm rau giống thím Dư".

      " giống thế nào?".

      " Em biết". Nghê Giản ngẫm nghĩ chút, : " Nhưng em thích nấu hơn".

      Lục Phồn cười cười: " Câu này đừng trước mặt thím Dư đấy".

      Nghê Giản: " Em đâu ngu như vậy".

      Lục Phồn ngừng đũa: " Em ngốc chắc?".

      Nghê Giản hiểu lắm. Ánh mắt Lục Phồn dần tối , nhìn chằm chằm, cúi đầu, .

      Nghê Giản hơi ngẩn ra, gọi : " sao vậy?".

      Lục Phồn ngẩng đầu, vẻ mặt trở lại bình thường. nhìn , : " Em ăn cơm trước ".

      Nghê Giản nghiêm túc nhìn " ừ " tiếng.

      ăn cơm xong rất nhanh. Lục Phồn thu dọn chén đũa. rửa bát xong ra khỏi bếp, Nghê Giản lại gần, hỏi: " muốn gì phải ?". Dừng chút, hỏi tiếp: " Hôm nay đến đội, có chuyện gì đấy chứ?".

      Lục Phồn hỏi lại: " Có thể có chuyện gì được?".

      Nghê Giản đáp: " À, em tùy tiện hỏi thôi".

      mỉm cười, kéo cánh tay lại: " Buổi chiều có phải làm gì ? với em đến chỗ này nhé?".

      Lục Phồn trả lời, siết tay :

      " phải em muốn gì sao?". hỏi.

      " gì?".

      Lục Phồn chỉ ra sân thượng: " có chuyện gì xảy ra với chiếc khăn kia vậy?".

      Nghê Giản: " Em cũng muốn hỏi , cái khăn đó ở đâu ra thế? phải bà chủ cầm khăn hỏi lần lượt từng người à?".

      Lục Phồn trả lời, hỏi : " Tại sao đến mà tìm ?".

      " Em nhìn thấy rồi". Nghê Giản : " Em đứng lầu nhìn , lúc đó hút thuốc".

      " Nhưng thấy em".

      " Em biết".

      " Vì sao với ?".

      " Chẳng phải bây giờ biết rồi đấy thôi".

      Lục Phồn mấp máy môi, hỏi tiếp: " Còn những chuyện khác?".

      Nghê Giản: " nghe được gì?". hơi cúi thấp đầu.

      Lục Phồn nâng mặt lên:

      " là người đàn ông của em".

      Nghê Giản khẽ giật mình. Lục Phồn ghé mặt sát lại, chậm rãi : " Em nên cho biết".

      tiếp tục: " Những chuyện hay đó, em nên cho biết".

      Nghê Giản biết phản ứng như thế nào. lặng im, hạ giọng: " phải chuyện gì lớn". xong, nhìn Lục Phồn thấy đổi giọng: " Được rồi".

      Lục Phồn có phần bất lực ôm vào trong lòng. lúc sau, cúi đầu nhìn : " Còn chuyện gì biết ?".

      " có". Nghê Giản lắc đầu, ngẫm nghĩ lúc, như nhớ đến điều gì đó, khẽ : " Còn việc".

      Lục Phồn nhíu mày. Nghê Giản cười: " phải chuyện xấu".

      " Chuyện gì?".

      +++

      giờ sau.

      " nhìn thấy chưa?".

      Nghê Giản đứng ở cửa sổ sát đất chỉ ra bên ngoài: " Đại viện của bọn ở đằng kia, rất gần". Lời của lộ vẻ vui mừng, quay đầu thấy Lục Phồn nhìn ra bên ngoài, đứng đó nhìn .

      Ánh mắt của hơi khác lạ.

      Mặt Nghê Giản cứng đờ: "... thích à?".

      quay lại nhìn toàn bộ căn phòng, vẫn cảm thấy hoàn hảo, nhất là rất gần chỗ . Lúc Mai Ánh Thiên cho người dẫn đến xem, vừa bước vào, trông thấy chiếc cửa sổ này, quyết định mua luôn.

      " Em cảm thấy ở đây rất tốt". Nghê Giản nghiêm túc.

      " tốt".

      Giọng của trầm rất nhiều nhưng Nghê Giản nghe thấy.

      " Cái này...".

      " Em mua rồi à?". Lục Phồn hỏi.

      Nghê Giản gật đầu: " Ngôi nhà này là của chúng ta, có thích ?".

      Lục Phồn thốt nên lời, khóe môi giật giật, hết đóng lại mở. Gương mặt lộ vẻ phức tạp.

      Nghê Giản hỏi: " Sao vậy?".

      Lục Phồn hơi rủ mắt, cười bối rối, giọng nghẹn ngào: " Có phải em làm ngược lại rồi ?".

      Nghê Giản ngạc nhiên.

      " Chuyện này phải là làm mới đúng".

      Nghê Giản hiểu ra, vốn hơi giật mình, sau đó bật cười ôm lấy cổ . " Tiền đủ mua căn nhà này sao?".

      Lục Phồn lắc đầu: " đủ". chỉ đủ, đến mua cái nhà vệ sinh cũng khó có khả năng.

      Nghê Giản thu hồi ý cười, phản đối: " Sao lại được, em nhiều tiền mà".

      Lục Phồn im lặng nhìn . Ánh mắt Nghê Giản chăm chú. hôn lên môi rồi rút lui, chậm rãi : " làm chuyện rất đáng tiền".

      Cho nên, cứu thế giới, em đến để bảo vệ .

      ra.

      Nhưng Lục Phồn hiểu.

      Hoàn toàn cần thành lời. mím môi, mở miệng, tất cả cảm xúc đều như muốn tuôn trào.

      biết, ánh mắt đỏ lên.

      Nghê Giản nhìn chăm chú, kiễng chân hôn lên mắt . Lúc rút lui, cảm giác bờ môi ẩm ướt, mùi vị mằn mặn tràn đầu lưỡi. ngạc nhiên nhìn , bật cười: " Cảm động đến thế ư?". : " Nhưng em còn chưa hết đâu".

      Nghê Giản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhướng mày: " xem, đứng ỏ đây nhìn đội của bọn rất . Nếu có kính viễn vọng, là có thể trông thấy các luyện tập".

      dừng lại, quay đầu, ánh mắt rơi mặt . " Sau này, có thời gian cũng sao, em đứng đây để nhìn".

      đưa tay, chỉ về phía xa xa: " Em biết, bố cũng ở đó".

      Nghê Giản bị ôm lấy.

      Lục Phồn hôn .

      Mặt dính nước mắt của .

      Lúc rời nhau ra, cúi đầu lên tiếng: " Vậy càng phải cố gắng, để nhanh trở về với em hơn".

      --------------------------

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 52

      Kỳ nghỉ của Lục Phồn chỉ có ba ngày.

      Ngày nghỉ đầu tiên hết. Ngày thứ hai, đến chỗ Háo Tử làm việc. Ngày thứ ba, vẫn phải nhưng Nghê Giản đồng ý. Lục Phồn vừa ra đến cửa bị chặn lại:

      " Hôm nay chúng ta chơi ". : " Làm sinh nhật cho ".

      Lục Phồn ngạc nhiên, mấy giây sau mới nhớ, hai hôm nữa là sinh nhật của . gần như quên mất.

      Trong lúc Lục Phồn còn ngây ra, Nghê Giản nhéo nhéo tay : " Hai hôm nữa có thời gian, làm trước vậy".

      " Làm thế nào?". Lục Phồn hỏi.

      " Trước kia làm thế nào?".

      " Lâu rồi tổ chức". Sau mười chín tuổi, còn tổ chức sinh nhật. Bởi vì có ai nhớ, chính cũng quên.

      Lục Phồn suy nghĩ chút, trả lời: " Trước kia mẹ hay cho ăn trứng gà luộc".

      Nghê Giản ngẩn người, im lặng lúc, : " Dì Lâm nấu trứng rất ngon".

      Lục Phồn hơi ngước mắt lên: " Em vẫn nhớ à?".

      " Vâng". gật đầu, ánh mắt hơi đỏ nhìn : " Nhớ chứ, có môt lần ăn phải rất nhiều lòng đỏ".

      Lục Phồn : " Đúng rồi, đó là ngày đầu năm mới, có cơm ăn, em ăn rất nhiều lòng trắng trứng".

      Nghê Giản cười rộ lên: " Sau đó bị chết nghẹn".

      Lục Phồn cũng cười: " biết xấu hổ sao còn ? biết là bị ai hại nhỉ?".

      Nghê Giản ôm eo :

      " Là em hại ".

      Lục Phồn im lặng, cúi đầu nhìn .

      Nhìn nhau hồi, nụ cười mặt hai người dần dần tan biến. Lục Phồn khom người, còn Nghê Giản hơi thẳng người lên.

      Môi họ áp vào nhau. Trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ lặng lẽ hôn nhau, dịu dàng lưu luyến. Mấy phút đồng hồ sau, trong phòng có tiếng thở. Lục Phồn tựa lên tường, Nghê Giản dựa vào trong lòng .

      Im lặng lúc, Lục Phồn : " Sinh nhật em cũng còn lâu nữa".

      Nghê Giản kinh ngạc nhìn : " vẫn nhớ cơ à?".

      " Ừ".

      Nghê Giản cười cười: " Vậy tổ chức cùng ".

      là cùng tổ chức sinh nhật nhưng có gì đặc biệt. Chỉ là chơi cả ngày, ăn bữa cơm, xem phim rạp sau đó bộ về nhà. Trong mắt những cặp tình nhân khác, đây chỉ là ngày bình thường, ai cũng có thể có.

      con đường trở về, ánh đèn đường kéo dài bóng họ. Hai người rất chậm. Lúc quẹo vào, Nghê Giản đột nhiên dừng bước, quay đầu : " có muốn về thăm nhà ?".

      Lục Phồn ngạc nhiên: " Về quê?".

      Nghê Giản: " Đại viên ấy".

      " Em muốn à?".

      " Vâng".

      " Thế ".

      Bọn họ thực trở về. Đến đường Tân Hoa, tài xế taxi : " Sắp đến rồi".

      Nghê Giản nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Lúc qua ngôi trường, Nghê Giản bảo: " Dừng xe lại".

      Hai người xuống xe. Nghê Giản đến trước cổng trường học, Lục Phồn đứng đằng sau.

      Cánh cửa sắt của trường học thay đổi, Nghê Giản nhìn hồi, quay đầu vươn tay về phía Lục Phồn. Lục Phồn tới dắt .

      " thôi".

      Con đường cũng được tu sửa rất nhiều lần, bằng phẳng và rộng rãi hơn. Bọn họ bên lề đường, giống như khi còn bé.

      ai câu gì, và cũng cần phải chuyện với nhau.

      Đến ngã tư, rẽ vào khúc cua, chính là đại viện của những người làm trong nhà máy điện, nhưng bây giờ còn nữa. năm trước, sau khi quy hoạch, trường chuyên của thành phố được chuyển qua đây, có dân cư, cổng tiểu khu biến thành tường bao vây quanh.

      Hai người đứng bên ngoài bức tường.

      Nơi này trong trí nhớ, rốt cuộc còn dáng dấp của xưa cũ.

      Tất cả thay đổi hình dạng. Bọn họ cũng còn là hai học sinh tiểu học đeo cặp sách cùng nhau về nhà như ngày trước nữa rồi.

      Nhưng có chuyện hề thay đổi -

      Đó là, hai người họ vẫn ở bên nhau.

      +++

      Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Lục Phồn lại trở về đội. Nghê Giản khôi phục cuộc sống mình. Mấy ngày nay suy nghĩ về vấn đề chuyển nhà. Ngôi nhà còn rất mới, người ta mua nhưng chưa từng ở, để nửa năm xong đến tay , cho nên cứ thế dọn vào ở là được.

      Qua tháng tư được mấy hôm, xem đồ nội thất, thích cái gì mua cái nấy, xong bảo người ta đưa đến nhà mới. Trong vòng vài ngày mọi thứ được sắp xếp gần như hoàn chỉnh.

      Đầu tháng năm, Nghê Giản trả nhà trọ, tìm công ty vận chuyển dọn đồ đến nhà mới. Thu xếp xong xuôi, Nghê Giản thăm Lục Phồn, chủ yếu là để đưa chìa khóa, báo cho biết kỳ nghỉ tới cứ thế về thẳng nhà mới.

      Kỳ nghỉ của Lục Phồn vào giữa tháng năm. Trước đó, Nghê Giản dẫn thím Dư đến đường Ngân Hạnh chuyến, đem toàn bộ quần áo của ở nhà kia sang đây, treo trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, cùng chỗ với .

      Trước khi Lục Phồn được nghỉ hai ngày, Steven đến thăm , sau đó sống chết chịu ra khách sạn, ngang nhiên xông vào phòng ngủ nằm lăn ra đấy.

      Lúc thím Dư đến nấu cơm, thấy trong nhà Nghê Giản có thêm người đàn ông lạ, bà vô cùng hoảng hốt, lại dám hỏi nhiều, mà chỉ nhìn Nghê Giản bằng ánh mắt phức tạp.

      Nghê Giản để tâm.

      Chiều thứ sáu, thím Dư thấy Steven có ý định rời , nhịn được nhắc nhở Nghê Giản: " Buổi tối cậu Lục về rồi, có muốn mua thêm chút đồ ăn ?".

      Nghê Giản bảo cần. 9h hơn Lục Phồn mới về, chắc ăn cơm ở đội. Miệng thím Dư méo xệch, biết sao.

      Sau bữa cơm tối, thím Dư thu dọn phòng bếp, làm xong công việc vệ sinh rồi về.

      Steven ngồi dựa ghế sofa xem tivi.

      Chín giờ hơn, Nghê Giản tắm rửa xong ra, hỏi ta: " phải 9 rưỡi phải à? Sao còn chưa thu dọn đồ ?".

      Steeven thủng thẳng: " Hôm nay chưa ".

      " Xảy ra chuyện gì vậy?".

      " Thay đổi hành trình". Vẻ mặt Steven rất vô tội.

      Nghê Giản nhíu mày: " Vì thế muốn ở đây thêm vài hôm?".

      " Hai ba hôm nữa".

      " Như vậy là quấy rầy chúng tôi đấy".

      Steven ồ lên, : " Jane này, tôi nhớ phải loại người qua cầu rút ván, gặp sắc quên bạn. Vừa khéo tôi chưa từng gặp mặt người đàn ông của , nhân cơ hội này gặp gỡ . Tốt xấu gì tôi cũng coi như nửa người nhà của ".

      Nghê Giản liếc mắt: " Tính cả Tiểu Thiên, nhiều lắm chỉ được phần tư thôi". xong, quay người vào phòng sấy tóc.

      " Đồ Bạch Nhãn Lang(1), có lương tâm".

      Trong lúc Steven buồn bực nghe thấy tiếng mở cửa. ta quay đầu, thấy người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng đó rút chìa khóa.

      " Xin chào". Steven chào hỏi trước.

      Lục Phồn giật mình, dừng giây, vô thức lùi ra ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào biển số nhà. Cho đến khi cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay mới nhận ra có khả năng nhầm nhà.

      Chìa khóa sai.

      Lúc này, Stevenlên tiếng: " Lục phải ?".

      Lục Phồn tới.

      Thấy nét mặt của , Steven bật cười: " vào nhầm nhà đâu".

      " ...". Lục Phồn vừa mở miệng, thoáng nhìn thấy dáng người từ phòng ngủ ra.

      Trong mắt Nghê Giản lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. " Lục Phồn". chạy tới, thiếu chút nữa ngã sấp. Lục Phồn thận trọng đỡ , chạm phải cánh tay phải của , cúi xuống nhìn, rồi ngẩng đầu hỏi: " Cử động được ?".

      " Được ạ, va chạm thôi ấy mà".

      Trong mắt đều là ý cười. Lục Phồn nhìn , ánh mắt lướt từ mặt chuyển Steven. Nghê Giản kịp phản ứng, giới thiệu với Lục Phồn.

      " ấy là quản lý của em".

      Steven bất mãn hừ tiếng, Nghê Giản nghe thấy, nhưng Lục Phồn nghe thấy. Lục Phồn chào đáp lại: " Chào ". Còn Steven trừng mắt với Nghê Giản cái.

      Nghê Giản quan tâm đến ta, chỉ chuyện với Lục Phồn: " mệt ? Hay là tắm trước?".

      Lục Phồn hơi chần chừ chút, sau đó gật đầu. Nghê Giản vào phòng lấy quần áo và khăn mặt giúp .

      Lục Phồn bước vào nhà vệ sinh. Nghê Giản ngồi sofa chờ , vừa nghiêng đầu, liền thấy vẻ mặt quái đản của Steven nhìn .

      Nghê Giản hỏi: " Sao vậy?".

      Steven lắc đầu: " tận mắt nhìn, khó mà tin được, lại có ngày hôm nay".

      Nghê Giản hiểu.

      " Tiểu Thiên , tôi còn chưa tin, bây giờ nhìn quả đúng phải giả". Steven thở dài: " Jane, đừng giống như ngày xưa theo đuổi Tô Khâm rồi lại ngã dúi đầu. Chạy theo ta khắp nơi, lưu lại con đường lùi, cuối cùng chỉ có thể chán chường bỏ ".

      Nghê Giản ngẩn người, cuối cùng cười khẽ:

      " ".

      Steven nhíu mày:" Đừng có thỏa mãn".

      Nghê Giản lắc đầu: " như thế".

      " Sao lại như thế? Chẳng phải ngày ấy Tô Khâm chết sống lại sao?".

      Nghê Giản trả lời: " Tôi từng chạy theo Tô Khâm, nhưng đối với Lục Phồn, tôi nguyện ý chờ ấy".

      Bởi vì, cuối cùng ấy trở về.

      ---

      Chú thích (1): Sói mắt trắng

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 53

      Steven nhìn Nghê Giản, đột nhiên trầm hẳn xuống, vẻ mặt thay đổi thất thường. Nghê Giản cảm thấy ta hơi lạ, nhưng hỏi nhiều, quay sang xem tivi.

      lúc lâu sau, trong lúc Nghê Giản sắp quên chủ đề này, Steven đột nhiên vỗ vai Nghê Giản.

      Nghê Giản nghiêng đầu. ta mở miệng: " Vậy còn cảm giác với Tô Khâm ? Nếu như... cậu ấy quay lại với ?".

      Lục Phồn từ nhà vệ sinh ra, câu đó vừa vặn lọt vào tai . Bước chân của thoáng cứng đờ.

      Nghê Giản khẽ lộ vẻ giật mình, nhìn chăm chú, cau mày hỏi: " cái gì vậy?".

      Mắt Steven lóe lên, úp úp mở mở: " Tôi tùy tiện hỏi thôi, chẳng phải Tô Khâm ly hôn rồi ư? xem, có thể cậu ấy vẫn còn nhớ tới , muốn quay lại với sao".

      " rảnh quá nên bị chập à?". Nghê Giản lườm ta, thèm để ý nữa.

      Steven biết điều im lặng, dám tiếp.

      Lục Phồn giặt quần áo thay trong nhà tắm xong rồi mới ra ngoài. Nghê Giản nhìn mái tóc ẩm ướt của , liền kéo vào trong phòng sấy.

      Ai đó bị vứt ngoài phòng khách, khó tránh có chút buồn bực. Từ khi Lục Phồn bước vào cửa, Steven có cảm giác Nghê Giản gió xoay chiều. Điều này khiến ta hơi bối rối, dám chắc có nên cho hay vấn đề kia ?

      +++

      Lục Phồn ngồi ở cuối giường sấy tóc, còn Nghê Giản nằm giường nhìn . Lục Phồn sấy tóc xong, đặt khăn mặt lên bàn, xoay người, nhìn thẳng vào mắt Nghê Giản.

      " Ngồi đấy làm gì? Lại đây ". Nghê Giản gọi .

      Lục Phồn hơi ngẩn ra, sau đó lại gần. ngồi xuống cạnh giường, Nghê Giản đứng phắt dậy, lao vào trong lòng . Lục Phồn ôm .

      " Cẩn thận cánh tay". bảo.

      Gương mặt Nghê Giản vùi trong lòng nên nghe thấy. Lục Phồn nhàng giúp điều chỉnh tư thế, rồi lại ôm lấy . Nghê Giản ngẩng đầu, nhìn , từ từ cười rộ lên.

      Lục Phồn phát , số lần cười ngày càng nhiều. Phát ấy xoa trái tim rồi lại đột nhiên nảy sinh cảm giác bất an yên.

      từng , ở bên , rất hạnh phúc.

      " Tháng này bận à?". Nghê Giản hỏi.

      " Có hơi bận". Lục Phồn trả lời:" Dạo này có nhiều tổ ong vò vẽ, nên phải đào".

      Nghê Giản cười thành tiếng. với vẻ nghiêm túc, có chút đáng .

      " Vậy từng bị chích bao giờ chưa?".

      Lục Phồn lắc đầu: " Chưa, bọn đều làm rất tốt biện pháp phòng vệ".

      " Ồ". Nghê Giản gật gật đầu, nhớ tới điều gì, lại hỏi: " Có việc em phải cho biết, tháng sau lúc được nghỉ, e rằng em có ở đây".

      Trái tim Lục Phồn xiết chặt: " Sao vậy?".

      " Truyện tranh của em được bán bên Đài Loan, giữa tháng sau có hoạt động, có lẽ em phải qua đó ký hợp đồng".

      Trái tim Lục Phồn thả lỏng, mày thoáng cau lại: " Tay của em có viết được ?".

      " Đến tháng sau có lẽ thành vấn đề".

      Lục Phồn xiết chặt tay , yên tâm: " Ngày mai dẫn em bệnh viện kiểm tra xem xương cốt thế nào".

      " cần đâu".

      Nghê Giản từ chối cách vô thức nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Phồn, lại đổi giọng: " Được rồi, tất cả nghe theo ".

      vươn tay nhéo mặt : " Vậy cười thưởng cái được ? Đừng nghiêm túc như vậy nữa".

      Lục Phồn nắm lấy tay , đưa lên miệng hôn. Nghê Giản cao hứng, ghé sát hỏi: " Hôm nay có muốn ?".

      Lục Phồn ngạc nhiên mất mấy giây mới hiểu ý . Nghê Giản nhìn thẳng vào , đôi mắt sớm lộ tâm tư.

      muốn.

      thực Lục Phồn cũng muốn.

      Nhưng lắc đầu.

      Gương mặt Nghê Giản vốn ngây ra, sau đó liền đen .

      đứng dậy, đẩy ra sau rồi nằm đè lên người , khí thế hung hăng: " muốn ngủ với em à?".

      đè đúng chỗ, cơ thể Lục Phồn có phản ứng, hơi thở bỗng dồn dập. Nghê Giản cảm nhận được, gương mặt đen kịt lập tức trở thành sau cơn mưa trời lại sáng.

      " căng thẳng cái gì chứ?". nằm lên ngực , cười khúc khích, nhàng gãi gãi vòm ngực của .

      khiêu khích trắng trợn như vậy, ai chịu nổi. Huống chi Lục Phồn muốn.

      " Đừng lộn xộn".

      túm vai định ngồi dậy, nhưng Nghê Giản nghe lời, dính người như gấu túi thích cây. Lục Phồn sợ làm bị thương, nên dám dùng sức. Ai ngờ Nghê Giản được tấc lại muốn tiến thêm thước, bờ mông chà xát ngừng.

      Ngọn lửa trong người Lục Phồn như bị thổi bừng, ánh mắt đỏ lên. Đàn ông ở độ tuổi này, miễn cưỡng phải kìm nén tháng khó. Nhưng đổi lại nếu là ngày bình thường, Nghê Giản như vậy, sớm khách khí.

      Hôm nay phải chịu đựng. Thế nhưng Nghê Giản quá đáng.

      Lục Phồn còn cách nào khác, túm lấy tay : " Đừng như thế, bên ngoài có người, nghe được đấy".

      Nghê Giản sửng sốt, đột nhiên hiểu ra để tâm đến điều gì. hơi nổi cáu, rất muốn ném tên kia ra ngoài.

      " Kệ ta".

      Nghê Giản xong, bắt đầu lột quần áo của Lục Phồn.

      " Nghê Giản". Lục Phồn vội vã ngăn lại.

      Nghê Giản toàn thân khó chịu, bờ mông di chuyển mạnh cái. Lục Phồn giật mình, trong cổ họng bất thình lình thốt ra thanh nặng nề khó chịu. Nghê Giản rất đắc ý, giọng dụ dỗ: " xem, cứng như vậy rồi, đừng nhịn nữa".

      Toàn bộ gương mặt Lục Phồn đỏ lựng lên, trán đổ đầy mồ hôi. nhịn nổi, Nghê Giản rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục dỗ dành: " Chúng ta thôi, bên ngoài nghe thấy đâu, nhé?".

      Rốt cuộc, Lục Phồn cũng khẽ gật đầu. Nghê Giản cười cúi xuống hôn . Lục Phồn hé miệng, để lưỡi tiến vào, răng môi chơi đùa.

      Lý trí quay trở lại là chuyện của hai tiếng sau. Lục Phồn toàn thân đổ mồ hôi, cơ thể Nghê Giản trần truồng trắng như tuyết nằm người há miệng thở dốc. Mùi vị trong phòng vẫn chưa tan hết, Lục Phồn nhắm mắt, cảm giác như bị Nghê Giản đánh lừa.

      khi làm loại chuyện này, căn bản có khả năng . Nhất là Nghê Giản, dường như hoàn toàn quên mất mình từng gì. Nhưng đáng chết, lại vô cùng thích phản ứng đó của . Khoảnh khắc cuối cùng, khiến phải kêu to, phải rơi lệ xúc động.

      đời, khi lấy được vật báu, người ta kìm nén được điên cuồng, mà thậm chí người ta cảm thấy điên cuồng ấy là tội ác. Điều này, có phải là thuốc chữa hay ?

      Nghê Giản nằm rất lâu, sau khi khôi phục sức lực, mới tự giác lăn ra khỏi người Lục Phồn, nằm sang bên.

      Lục Phồn nghiêng đầu. Nghê Giản hình như cảm nhận được, cũng quay đầu sang. Hai người đều nhìn đối phương mồ hôi ướt mặt. Tóc Nghê Giản dính lên mặt, Lục Phồn đưa tay gạt ra.

      Nghê Giản mỉm cười: " Cảm ơn ".

      Vào lúc này, lại có thể cảm ơn . Nghê Giản cũng biết cám ơn cái gì, chỉ là đột nhiên từ trong miệng thốt ra.

      Trái tim Lục Phồn được lấp kín, nhìn chăm chú vào mặt hồi lâu.

      Nghê Giản hỏi: " nghĩ gì vậy?".

      " Nghĩ về em". đáp.

      " Em ở đây còn gì".

      ở đây, nằm ngay bên cạnh .

      Nhưng người mà nghĩ đến đích xác là .

      Lục Phồn tiếp, Nghê Giản cũng hỏi lại. Hai người cứ nằm như vậy cho đến khi ngủ thiếp .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Phồn dậy trước Nghê Giản, rời giường chuẩn bị bữa sáng. Trong tủ lạnh, thím Dư mua thừa đồ ăn, Lục Phồn vẫn thấy chưa đủ, định xuống dưới mua ít. Khu vực này khá quen, rất nhanh tìm đến đúng chỗ mua xong rồi quay trở về.

      Lục Phồn vừa vào cửa thấy Steven mặc bộ đồ ngủ, vò mái tóc rối bời từ trong nhà vệ sinh ra.

      " Hi, chào buổi sáng". ta chào Lục Phồn.

      " Xin chào". Lục Phồn vào bếp.

      Steven buồn bực nhìn , dụi mắt và : " Tinh lực của tệ nhỉ? Đêm qua mất sức như thế mà hôm nay vẫn dậy sớm được. bạn, truyền thụ cho xin ít bí quyết ?".

      Lục Phồn dừng bước. Tất nhiên thảo luận với người này cái bí quyết gì gì đó.

      Lục Phồn nhìn ra Steven đối với Nghê Giản chỉ có quan hệ trong công việc, mà còn là bạn bè thân thiết, giống như Mai Ánh Thiên. cũng muốn tỏ ra thất lễ với bạn bè của Nghê Giản nhưng lúc này, quả thực biết gì hơn.

      Bầu khí hiểu sao trở nên lúng túng. Lúc Nghê Giản đến, thấy chính là cảnh tượng này.

      " Hai người làm gì thế?".

      Steven quay đầu: " Ồ, sao cũng dậy sớm thế? Đêm qua mệt à?".

      Nghê Giản thèm nhìn ta, thẳng về phía Lục Phồn: " vừa ra ngoài à?".

      Lục Phồn gật đầu. Nghê Giản khều khều chiếc túi trong tay Lục Phồn: " định làm mì trứng sao?".

      " Mì trứng cà chua". Lục Phồn trả lời.

      Nghê Giản cười tươi, quay đầu với Steven: " Chà, có lộc ăn đấy nhé".

      Steven thèm đếm xỉa, hừ tiếng: " Tìm ông chồng tử tế có lòng hiếu thảo là được thôi, đâu cần phô trương đến thế".

      " Có bản lĩnh làm ".

      Steven lập tức im bặt, khuôn mặt đen xì. Nhìn Lục Phồn, ta đột nhiên cảm thấy học nấu ăn ngon có lẽ cũng hay. Người đàn ông trước mặt, có thể vì biết nấu ăn mới chốt được người con khó như Nghê Giản.

      Sau bữa sáng, Lục Phồn đưa Nghê Giản bệnh viện kiểm tra cổ tay. Steven rỗi rãi nên cũng đòi theo. đường , Steven nhận điện thoại, Nghê Giản nhìn Steven hai câu, nét mặt liền có phần khác thường.

      Lúc Lục Phồn lấy phim X - quang, rốt cuộc Steven nhịn được hỏi Nghê Giản: " Jane, có muốn gặp Tô Khâm lần ?".

      Nghê Giản sớm đoán trong lòng ta có quỷ, nhưng ngờ ta lại mở miệng ra câu đó.

      " uống lộn thuốc à?".

      Steven vội vã hết mọi chuyện, cuối cùng bảo: " Tôi thừa nhận là tôi sai, nên tự tiện giải quyết. Nhưng tôi nghĩ ít ra chúng ta cũng nên cảm ơn người ta tiếng. Trấn áp những tin đồn kia phải dễ, tốt xấu gì cậu ấy cũng giúp chúng ta. Buổi tối cậu ấy diễn xong từ Thượng Hải đến đây. Cậu ấy cố ý tới, ý tứ rất ràng còn gì?".

      Nghê Giản thoáng im lặng, tưởng Trình Hồng làm việc đó, ngờ là Tô Khâm động tay. Điều này phù hợp với phong cách của Tô Khâm, nhưng vừa nghĩ đến hiểu ra luôn.

      phải ta giúp , mà là giúp chính ta.

      Steven tiếp tục khuyên bảo: " , người ta chủ động thế rồi, lại là nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, tôi từ chối thế nào được. Hơn nữa, dính vào vòng tròn luẩn quẩn như thế này, chừng tương lai cậu ấy giúp . Nếu bỏ qua chuyện lần trước, hai người khôi phục lại mối quan hệ cũng có gì là xấu".

      Nghê Giản muốn nghe ta tiếp, trả lời thẳng thừng: " Được, vậy cảm ơn ".

      Xong đứng dậy tìm Lục Phồn.

      -------------------------------

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương cuối + thông báo

      Kết quả kiểm tra đưa ra, tay Nghê Giản hồi phục rất tốt, Lục Phồn thở phào nhõm.

      Từ bệnh viện trở về, sắc mặt Steven nhìn được tốt lắm. Phản ứng của Nghê Giản khiến ta cảm thấy hơi nhụt trí.

      ta hiểu tính cách của Nghê Giản. là người rất cố chấp, khi quyết định, gần như có khả năng bị thuyết phục. Giống như đối với Tô Khâm năm ấy. Có thời điểm, giống như người điên, người bên cạnh khuyên nhủ thế nào cũng vô ích. Sau đó rời cũng là lựa chọn của riêng , hỏi ý kiến của ai hết.

      Vì vậy, đừng trông mong có thể thuyết phục được , nếu muốn phải lựa chọn cách khác. Dù quen, nhưng để lại nhiều đường lui chỉ có lợi chứ có hại. Dù thế nào chăng nữa, nhưng giờ thể tự vả vào mặt mình được, dù đối phương có máu mặt ở quốc tế, chung quy cũng thể rằng Nghê Giản thích ta. Steven hiểu rất con người của Nghê Giản, nếu ta tính toán, mưu trí, khôn ngoan, Nghê Giản phải là đối thủ của ta.

      Ngày hôm sau, Lục Phồn đến chỗ Háo Tử từ giữa trưa nên thấy bóng dáng đâu, Nghê Giản làm ổ trong phòng cả ngày. Đến chập tối trời u, đổ mưa.

      Lục Phồn vẫn chưa về, Nghê Giản cầm ô ra cửa. muốn đến chỗ Háo Tử để tìm Lục Phồn. gần như chắc chắn, nếu tới, dù trời mưa thế nào nữa, nhất định mình lái xe máy quay về.

      Ai ngờ, vừa ngồi lên taxi nhận được tin nhắn của Steven. Tin nhắn rất ngắn gọn, ta bị giữ ở quán bar, sau đó cho địa chỉ, bảo Nghê Giản cầm tiền đến thanh toán. Nghê Giản đành bảo tài xế taxi quay lại, đường nhắn cho Steven, bảo ta ở đấy đợi .

      Mười lăm phút sau, Nghê Giản đến quán bar đó, thấy Steven ngồi cạnh quầy bar chuyện vui vẻ với xinh xắn tóc dài. Nghê Giản tới gọi tiếng.

      Steven quay đầu, mặt lộ vẻ vui mừng: “ Jane”.

      Nghê Giản hỏi: “ Cần bao nhiêu tiền?”.

      nhiều”. Steven kéo chiếc ghế chân cao lại: “ Ngồi lát ”.

      ngồi, tôi còn có việc”. Nghê Giản rút ví tiền trong túi xách ra đưa cho ta: “ cầm ”.

      Steven cảm kích nhận tiền, cảm ơn, rồi đứng dậy: “ Tôi trước tính tiền, chờ lát nhé”.

      Steven rời để lại dấu vết.

      Người trả ví là Tô Khâm.

      Nghê Giản nghĩ đời này vẫn còn có thể gặp lại con người ấy.

      có ý định gặp ta, cho nên cần tưởng tượng tình cảnh sau khi gặp lại như thế nào.

      Nhưng tại gặp đây.

      ta đứng trước mặt , mày đen mắt sâu, sơ mi quần dài, tuấn hoàn mĩ gần như nghiêm khắc cẩn thận ( nghiêm cẩn).

      Năm năm tháng tháng đủ dài dằng dặc. Lúc rời , 21 tuổi, bây giờ là 26. thay đổi quá nhiều. Còn ta vẫn giống năm xưa, chỉn chu từ đầu đến chân, hoàn hảo tìm ra khuyết điểm nhặt.

      Nhưng còn vẻ thần diệu trong mắt nữa. Những tia sáng chói mắt ấy rốt cuộc thu hút được .

      Khoảnh khắc này, Nghê Giản hết sức bình tĩnh.

      Im lặng hồi lâu, Tô Khâm mới gọi :

      “ Jane”.

      Đôi môi mỏng của ta khẽ nhếch lên, nhấn từng chữ vô cùng gợi cảm. Đây là cảm nhận của Nghê Giản năm năm trước. điên cuồng khao khát hai mảnh mềm mại này nhưng chưa bao giờ có được. Sau cùng, làm chuyện biết xấu hổ là chuốc ta say khướt, rồi vụng trộm hôn ta. Nhưng còn chưa chạm đến môi, bị ta đẩy ra.

      Ngày hôm ấy, té ngã dưới đất, bị mảnh vỡ của chai rượu ghim vào lòng bàn tay. bịt bàn tay nhầy nhụa máu mình rời khỏi nhà ta.

      Đoạn ký ức này đột nhiên nhảy vào trong đầu, khiến Nghê Giản kinh ngạc. Đây từng là đêm muốn nhớ lại nhất.

      Nhưng tại còn cảm giác. cúi đầu, bỗng nhiên bật cười.

      Tô Khâm hơi ngẩn ra.

      Nghê Giản vươn tay, lấy chiếc ví trong tay ta.

      “ Cảm ơn”.

      đứng dậy, nhảy xuống chiếc ghế chân cao, ra ngoài. Trái tim Tô Khâm khẽ động, tiến lên hai bước, tóm chặt cổ tay . Nghê Giản dừng bước, cúi đầu nhìn lướt qua những ngón tay thon dài trắng nõn của ta.

      Tâm tư của thoáng hoảng hốt, bàn tay kia xuất trước mặt .

      Bàn tay của người ấy thô ráp mộc mạc, làn da luôn ngăm đen, lòng bàn tay có lớp chai mỏng nhưng rất ấm áp. nguyện ý được bàn tay ấy nắm lấy.

      Nghê Giản rút mạnh tay về.

      Tô Khâm đứng đó, đôi mày đen kịt cau chặt. “ Jane”. ta gọi lần nữa.

      có chuyện gì thế?”. Nghê Giản cũng nhíu mày, quay đầu nhìn ra bên ngoài, bảo với ta: “ Trời mưa, tôi phải đón chồng tôi “.

      hết sức tự nhiên.

      Tô Khâm giật mình, nhìn chằm chằm vào mặt . trưởng thành rồi, tuy gương mặt hình dáng thay đổi nhưng đôi mắt này hoàn toàn thay đổi.

      Bọn họ hơn năm năm gặp.

      Quãng thời gian năm năm dài thế sao? Lúc trước ta hề nhận ra. Năm ấy, bỗng biến mất rời khỏi ta, năm sau ta mới tin rằng bỏ .

      Thi thoảng ta nhớ tới , nhưng tần số đủ thấp để có thể xem .

      Về sau, ta kết hôn. Nửa năm sau, lại ly hôn. ta độc thân chừng ấy năm.

      phải có phụ nữ chủ động tiếp cận, nhưng có ai giống như . Khi nhìn ta, chính là ánh mắt ấy, ta chưa từng gặp đôi mắt thứ hai nào như thế cả.

      ta từng chán ghét ánh mắt . Từ khi bỏ , chán ghét này còn nữa. Tuy nhiên sau đó, có đôi lúc ta nhớ đến đôi mắt .

      Nhưng chỉ thế thôi. ta có ý nghĩ tìm . Nếu rời , vậy coi như xong.

      Cho đến ba tháng trước, ta nhận được chiếc hộp. Trong giây phút mở chiếc hộp, ta lập tức nhớ tới .

      Toàn bộ vật dụng ta xem đều là những thứ vất . Thậm chí có những thứ ta sao nhớ nổi vất khi nào, bởi chúng cũng phải vật gì quan trọng cho lắm.

      Ghim cài áo, bút ghi , tranh phác họa, bật lửa hỏng, USB…

      Chiếc USB màu lam, bên trong có ba bản nhạc. ta nghe xong mới nhận ra đó là những bản nhạc ta từng chơi năm 26 tuổi. ta biết vì sao lại lưu giữ những thứ này.

      ràng nghe thấy.

      Sau đó, ta nhìn thấy dòng chữ sau tấm ảnh chân dung –

      Mylove.

      +++

      Tô Khâm im lặng, Nghê Giản cũng muốn chờ ta lên tiếng.

      “ Tôi tiếp đãi sau. Tôi trước đây”

      bước ra ngoài, rút chiếc ô trong túi, căng lên, vào trong làn mưa bụi. Tô Khâm đuổi theo. ta đứng nguyên tại chỗ, im lặng lúc lâu.

      Steven từ đằng sau đến, thở dài: “ Jane tùy hứng quá rồi, tính cách này vẫn chưa sửa được”.

      Đôi môi mỏng của Tô Khâm nhếch lên, lát sau, hạ giọng hỏi: “ Chồng của ấy là người thế nào?”.

      Steven sửng sốt, chần chừ chút, trả lời: “ Là người bình thường, có gì đặc biệt”.

      Tô Khâm lại trầm mặc hồi lâu. Sau đó, hỏi: “ Đối xử với ấy tốt chứ?”.

      Steven suy nghĩ giây lát, gật đầu: “ Đối với ấy rất tốt”.

      Tô Khâm gật đầu, cảm ơn rồi im lặng.

      còn gì để .

      ta thấy, lúc nhìn ta, còn là ánh mắt trước kia nữa.

      Trong mắt ta.

      ta quá chậm trễ nên thể trách ai.

      +++

      Nghê Giản ngồi xe, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn của Lục Phồn gửi tới. “ Trời mưa, em đừng đến, tự về”.

      Nghê Giản mỉm cười, bấm dãy số, đợi màn hình hiển thị cuộc gọi mới lớn giọng : “ Cứ ở đó chờ em, đừng đâu đấy”.

      Nửa giờ sau, Nghê Giản xuống xe, cố gắng che ô vào ven đường.

      Cách màn mưa dày, nhìn thấy người đứng dưới nhà kho.

      Là người đàn ông của .

      dựng xe máy dưới nhà kho, mặc chiếc áo mưa màu xanh lá cây.

      thoáng nhớ tới ngày trước. Cũng là tháng năm và trời cũng mưa to như thế này.

      đến đưa bản thảo cho .

      Khi ấy, từ người , nhìn thấy bóng dáng của Tô Khâm.

      Còn bây giờ, phải như vậy.

      chính là , là chồng của , là người của .

      Toàn bộ tâm hồn của đều dựa vào .

      Mưa quá to, chân Nghê Giản ướt hết.

      chạy về phía .

      Trong cơn mưa gió này, là mặt trời của .

      --- END ---

      LỜI TÁC GIẢ:

      Phần tiếp theo là phiên ngoại, có trễ, tốt nhất là ngày mai hãy xem. Ngoài ra xem tôi lảm nhảm bên dưới.

      Đây phải là cái kết ban đầu tôi nghĩ đến.

      Còn có trở ngại lớn, khoảng 2 vạn chữ.

      Tôi do dự nửa tháng, rốt cuộc có nên viết cho xong đoạn kết ấy ?

      Bởi vì trong trở ngại này, Nghê Giản có thay đổi, ấy có vấn đề khác cần giải quyết.

      Tôi sợ khó có thể nắm chắc, bởi vì có liên quan đến nên rất bất ngờ.

      Vì vậy, bây giờ tôi quyết định, đưa ra cái kết này trước.

      Xong quay lại viết nốt cái kết kia, sau khi xem lại thấy hài lòng, quyết định có nên đăng phiên bản thứ hai hay .

      Nếu như mọi người hài lòng, trước mắt cứ mắng tôi .

      Nếu cảm thấy đến đây là viên mãn rồi, vậy tốt.

      Kết thúc rồi xin đừng xóa, ngộ nhớ còn có phần 2.

      ===> LỜI POSTER: CÒN KHOẢNG 7C NỮA NHA, CHƯA HẾT ĐÂU AHIHI...

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 55

      Nghê Giản tất, chân đầy nước, ngón chân vốn trắng nõn phồng rộp nhìn càng thêm nhợt nhạt. Lục Phồn nhấc chân lên, lạnh buốt. Lông mày nhíu chặt, lấy khăn mặt lau khô rồi đổi cái khác. Lúc làm việc này, Nghê Giản vẫn nhìn , từ đỉnh đầu xuống trán, đến đôi mày hình ngọn núi.

      Lục Phồn giúp lau khô xong, đứng dậy, vắt khăn mặt lên ghế dựa, cởi áo mưa của mình ra. Nghê Giản hỏi: “ Khăn mặt này của ai vậy?”.

      “ Của ”. Lục Phồn kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh : “ Hay dùng để lau mồ hôi”.

      Nghê Giản à tiếng, nhìn cười: “ Giờ lau chân em, thể lau mồ hôi được nữa, ngày mai mang cái mới đến”.

      Lục Phồn: “ sao”.

      Nghê Giản giương mày, nhếch miệng cười, gì. Lục Phồn nhìn , lên tiếng: “ Sau này đừng như vậy, trời đổ mưa nên ra ngoài, dính ướt”.

      Nghê Giản hỏi: “ Em tới đón , mất hứng à?’.

      phải”.

      Nghê Giản tiếp tục: “ Mưa to thế, định về kiểu gì?”.

      Lục Phồn trả lời. Nghê Giản khẽ kéo khóe môi: “ em cũng biết”.

      đung đưa hai chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, thấp giọng : “ Nếu phải là em, người gặp mưa ”.

      Lục Phồn sững người, trái tim thoáng bị câu ấy chà xát, mềm nhũn dậy nổi. Nghê Giản ngẩng đầu, thấy ánh mắt của , giật mình, mỉm cười:

      sao vậy?”.

      sao”. Lục Phồn lắc đầu, nhìn sang chân , hỏi: “ Có lạnh ?”.

      Nghê Giản đáp: “ lạnh”.

      “ Bít tất ”.

      Nghê Giản ừm tiếng: “ biết em lười mà”.

      “…”

      lúc sau, Lục Phồn hỏi: “ Ăn cơm chưa?”.

      Nghê Giản lắc đầu.

      Lục Phồn ngồi dậy, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài. Mưa vẫn rất to, có xu hướng ngừng. về phía Nghê Giản, : “ xuống bếp xem sao. Làm gì đó ăn lót dạ trước ”.

      Nghê Giản: “ Em với ”.

      “ Ừ, em chờ chút”. Lục Phồn vào trong nhà vệ sinh cầm đôi dép lê màu trắng gạo tới.

      “ Của chị Vân ạ?”. Nghê Giản hỏi.

      Lục Phồn gật đầu. Nghê Giản dép, theo Lục Phồn xuống bếp. Lục Phồn mở tủ bếp ra xem, bên trong chỉ còn ít mì sợi, đủ cho hai người ăn. Nghê Giản mở tủ lạnh, kéo Lục Phồn lại nhìn.

      Trong tủ còn ít đồ. Buổi sáng Háo Tử mua hai mớ rau, giữa trưa xào mớ nên vẫn còn thừa. Hơn nữa, còn có nửa gói sủi cảo đông lạnh. Tầng dưới còn túi mì Ajisen Ramen chưa bóc.

      Lục Phồn hỏi Nghê Giản thích ăn gì. Nghê Giản nhìn gói sủi cảo: “ Ăn cái này , em chưa từng ăn sủi cảo nấu”.

      “ Cái đó khác mì sợi lắm đâu”. Lục Phồn : “ Sủi cảo này là cải trắng đấy, phải bánh nhân thịt”.

      sao, em cũng muốn ăn thịt”.

      Lục Phồn rửa sạch rau, thả vào nấu cùng với sủi cảo, bao lâu mùi thơm bay ra. Nghê Giản vốn cảm thấy đói, giờ ngửi mùi lại thấy cồn cào. Tổng cộng có mười bốn chiếc sủi cảo, Nghê Giản ăn hết năm cái ăn nữa, để số dư lại cho Lục Phồn. Lục Phồn lãng phí, uống hết cả nước canh.

      Thu dọn xong bát đũa, trời tối. Nghê Giản ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn ra. Mưa to như trút, bầu trời đen kịt mảnh, giống như che nắp vung khiến người ta khỏi cảm thấy áp lực lo lắng.

      Lục Phồn từ sau đến, đứng bên cạnh . Nghê Giản quay đầu, : “ Xem ra còn mưa lâu lắm. Hay là hai đứa ở lại đây đêm nay ”.

      chỉ chỉ chiếc bàn bi a phía sau chiếc xe gắn máy, nửa đùa nửa : “ Em thấy cái bàn kia rộng đấy, hai người ngủ vậy là đủ rồi”.

      Lục Phồn theo tầm mắt , nhìn chiếc bàn bi a, cũng cười.

      “ Em mà ngủ được thành vấn đề”.

      “ Nếu mỏi mệt dĩ nhiên ngủ được thôi”. Vẻ mặt Nghê Giản thay đổi, hờ hững , trong mắt có vòng sáng lạ kỳ, vô tư ngưng tụ mặt Lục Phồn. Câu của nghe rất thuần khiết, nhưng ánh mắt ràng cho biết, chuyện mà nghĩ tới lúc này tuyệt đối chút thuần khiết.

      Lục Phồn tiếp lời, thôi chải tóc, hơi mím môi.

      Nghê Giản cảm thấy rất mất hứng, tưởng đề tài bị đứt đoạn nên cũng gì thêm. Đúng lúc này, Lục Phồn đột nhiên quay lại, hỏi: “ Có muốn đánh ván bi a ?”.

      Nghê Giản hấp háy mắt, tỏ ra bất ngờ: “ chơi?”.

      Lục Phồn trả lời thẳng, mà nắm tay vào, đóng cửa lại, bật chiếc đèn trần sáng nhất lên. Sau đó, tìm cây cơ đưa cho Nghê Giản.

      Đây là chiếc bàn tám lỗ kiểu truyền thống Trung Quốc, Nghê Giản chưa từng đánh kiểu này bao giờ. Trước kia, và Mai Ánh Thiên chỉ chơi bi a snooker nhưng vì ít khi chơi nên kỹ thuật cũng kém.

      Lục Phồn đặt xong bóng.

      Nghê Giản : “ Em chưa từng chơi kiểu này, khai bóng ”.

      Lục Phồn nhận cây cơ, xoay người. Nghê Giản nhìn tư thế của , có phần ngạc nhiên. chưa kịp nhìn kỹ, chuyển động phất cán. Cho đến khi màn khai bóng kết thúc, Nghê Giản vẫn nhìn bóng, mà chỉ nhìn .

      Lục Phồn đứng thẳng người nhìn về phía Nghê Giản.

      Nghê Giản bảo: “ Em chơi đâu, tự chơi , em chỉ muốn nhìn thôi”.

      Lục Phồn: “ …”

      Mấy cán tiếp theo, Nghê Giản đều xem chăm chú. chưa từng thấy Lục Phồn như thế này bao giờ. Lục Phồn buông cán, hỏi : “ thử à?”.

      Nghê Giản lắc đầu, nhìn : “ học lúc nào thế?”.

      Lục Phồn đáp: “ Ở trường trung học”.

      “ Còn sau này?”.

      chơi, sau khi đến đây mới đánh với Háo Tử vài lần”.

      “ Trung học á?”.

      Nghê Giản nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm giác mông lung. Hồi học trung học, chẳng phải vẫn học sơ trung sao? Còn chuyện xảy ra sau khi học trung học, từng nghe Nghê Chấn Bình qua, nhưng lắm, cũng chưa từng hỏi .

      Những năm tháng ấy, hai người họ ở hai phương trời khác nhau, hề liên lạc, cũng hề biết đối phương từng trải qua những chuyện gì. Là vui vẻ? Là ưu sầu? Là hạnh phúc? Hay vất vả? Thậm chí chưa từng nghĩ tới.

      Gương mặt Nghê Giản ủ rũ, tựa vào bàn bi a, im lặng hồi lâu. Lục Phồn buông cây cơ, đến bên cạnh, tay nâng cằm lên.

      “ Sao vậy?”. hỏi, giữa hai hàng lông mày nổi đường kẻ màu xanh nhạt, nhìn ra được vẻ lo lắng của .

      Nghê Giản ngước mắt nhìn , muốn cười, nhưng trong cổ họng lại đau rát.

      “ Lục Phồn”. mở miệng, muốn hỏi gì đó, xong biết bắt đầu từ đâu.

      Lục Phồn cũng thúc giục , chỉ lẳng lặng nhìn. Ánh mắt của hết sức ôn nhu, giống như ánh trăng đêm hè, khiến người ta khỏi yên tâm.

      Nghê Giản trầm mặc lúc lâu, chậm rãi lấp đầy sức lực. nắm lấy tay , bình thản lên tiếng: “ Những năm ấy… có phải rất vất vả ?”.

      Lục Phồn sửng sốt, sắc mặt hơi đình trệ. Nghê Giản hề chớp mắt nhìn . có cảm giác bàn tay thoáng cứng đờ.

      Mấy giây sau, Lục Phồn khôi phục sắc mặt, ánh mắt sâu đen như có ma lực vô hình. chăm chú nhìn .

      Con ngươi Nghê Giản hề chuyển động. chờ đợi với kiên nhẫn cao nhất.

      Nửa phút sau, Lục Phồn mím môi, mỉm cười: “ Khá tốt”.

      Ánh mắt Nghê Giản xót xa, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cả quãng thời gian nặng nề như vậy, vậy mà lại thản nhiên như .

      Năm đó, chưa đầy 17 tuổi. Theo như lời Nghê Chấn Bình, mới chỉ là cậu nhóc mà thôi.

      Nghê Giản biết còn phải hỏi cái gì, cái gì. Lúc này, cảm thấy mình tàn nhẫn.

      Chi bằng đừng hỏi.

      Nhưng ngờ, Lục Phồn lại chủ động ra. Nét mặt vẫn ấm áp, thậm chí chút đau khổ. Chỉ vài câu, kể hết mọi chuyện năm ấy –

      “ Chuyện của bố em biết chưa? Ông ấy chịu nổi cuộc sống ở trong tù nên tự tử. Sau đó, mẹ đưa về đây, cơ thể bà được khỏe, ốm hai năm rồi mất”.

      Nghê Giản vâng tiếng, hỏi, cũng thêm. hơi nghiêng người, ôm lấy eo , vùi mặt mình vào trong lòng .

      Lục Phồn hiểu tâm trạng , sờ lên tóc .

      Hai người ôm nhau lâu.

      Trái tim Nghê Giản dần dần chấn tĩnh. ngẩng đầu rời khỏi ngực Lục Phồn.

      cúi xuống, nhàng hôn .

      Mưa bên ngoài vẫn rơi.

      Bọn họ hôn tận tình.

      Hơi thở rối loạn.

      Lục Phồn rời môi Nghê Giản, khẽ mổ lên cằm . Đầu vùi sâu vào chiếc cổ ấm áp của , chậm rãi hôn mút.

      Nghê Giản run rẩy.

      Khuy áo sơ mi bị cởi bỏ.

      luồn tay vào, chầm chậm vuốt ve.

      Tiếp theo, ôm lấy , nâng mông đặt lên bàn, ép người xuống, mặt vùi trước ngực .

      Nghê Giản nhanh chóng thở dốc.

      Sau mỗi nụ hôn mạnh mẽ của , liền khống chế nổi phát ra thanh yếu đuối mềm mại. Thanh này thoáng phát vang dội khắp căn phòng, lọt vào tai Lục Phồn, trở thành sức hấp dẫn khó kháng cự nhất.

      ngẩng đầu, trông thấy gương mặt đỏ rần rần. biết, gương mặt của cũng giống như thế.

      Nhìn vài giây, bắt đầu cởi thắt lưng. Nghê Giản chứng kiến động tác của , vừa thở vừa mỉm cười.

      Đúng là trúng. Bọn họ thực phải ngủ chiếc bàn này lần rồi.

      Quần của Lục Phồn tuột đến tận bắp đùi.

      ôm Nghê Giản, mới đầu có ý định từ từ thăm dò, ngờ vừa chạm vào cái, mới phát sớm nhìn chằm chằm vào mắt , biết là kinh ngạc hay là vừa ngạc nhiên vừa sung sướng.

      Ánh mắt trở nên u sâu lắng. Gương mặt Nghê Giản càng lúc càng đỏ hơn.

      “ Lúc này… còn chờ gì nữa. Nhanh lên”.

      Lục Phồn để phải đợi, trực tiếp đưa vào. Nghê Giản “ a “ tiếng, ngửa đầu, mái tóc dài rủ xuống, giống như thác nước. Toàn thân căng cứng, những ngón chân trắng như tuyết co quắp.

      Lục Phồn cũng khó kiềm chế để phát ra thanh. ôm chặt lấy , hai chân quấn quanh người .

      thoáng run rẩy.

      gần như phát khóc, khi hốc mắt bắt đầu ẩm ướt, còn nhớ gì nữa.

      Khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, suy nghĩ, những năm tháng ở đây, sống như thế nào?

      Nếu như hai người chưa từng xa cách, nếu như lãng phí bao năm bên Tô Khâm, nếu như ngay từ ban đầu họ nhau như thế này…

      Sau đó, nở nụ cười.

      May mắn.

      Người đàn ông này, cứu giúp toàn bộ phần đời còn lại của .

      -----------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :