1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 46

      Steven rất xem trọng chuyến Thượng Hải lần này. ta xuất phát trước ngày, theo Nghê Giản cả buổi, cho biết hôm họp báo phải mặc kiểu quần áo như thế nào, làm kiểu tóc ra làm sao...

      Nghê Giản nghĩ tới trang phục, kiểu tóc nên đồ đạc chuẩn bị xa khác gì ngày thường.

      Vừa mở tủ ra nhìn, Steven tự đến để chọn lựa. Nhưng quần áo treo trong tủ có nổi bộ lễ phục, ngay cả mấy chiếc váy cũng bị bỏ qua thương tiếc.

      Steven vô cùng lo lắng kéo Nghê Giản đến cửa hàng mua quần áo. Nghê Giản thích mua sắm cho lắm, nhưng ta là người cầu toàn, đòi hỏi thái quá. khi thấy món đồ hợp ý, mỗi phút mở lời, ta dùng những lời lẽ gay gắt để nhận xét, khiến ai nỡ nhìn thẳng vào bộ váy đẹp đẽ.

      Nghê Giản đành đầu hàng.

      Bọn họ dạo cả ngày mới tìm được bộ lễ phục hài lòng.

      Nghê Giản từ phòng thử ra, ánh mắt nhìn thẳng. Steven đứng dậy xoay Nghê Giản vòng, : " Jane, đây mới là bộ váy nên mặc".

      Nghê Giản giơ tay phải lên, cho ta nhìn chiếc nẹp cổ tay: " chắc chắn chứ?".

      " Tất nhiên". Steven trịnh trọng trả lời: " Venus dù bị gãy tay cũng vẫn là nữ thần, đây phải là khuyết điểm nhặt, mà là cái đẹp chưa trọn vẹn".

      Nghê Giản liếc nhìn ta: " Cảm ơn ".

      nhìn mình trong gương: " Tôi hiểu lắm".

      Steven hỏi: " hiểu gì?".

      Nghê Giản: " Tiêu điểm của giới truyền thông là nữ diễn viên chính, tôi chỉ là họa sĩ truyện tranh, đứng đơn độc mà thôi, có nhất định phải như vậy ?".

      " Có cần, tất nhiên là cần phải như vậy".

      Steven là người làm ăn, có dòng máu kinh doanh trong mình. ta hết điều này đến điều kia, Nghê Giản nghe cả buổi mới nắm được vài ý, cau mày: " Tôi chỉ là họa sĩ vẽ truyện tranh, quá khoa trương rồi".

      Steven đáp: " Tôi bảo ngay lập tức phải bước vào giới này, tôi chỉ muốn đừng bỏ lỡ cơ hội, dùng cả hai tay tóm chặt lấy nó, giới giải trí hoạt động thế nào quá . Với số người cả đời có cố cũng chen vào được, nhưng bây giờ đứng ngay cạnh cánh cửa, chỉ còn thiếu ánh hào quang nữa thôi, tính trời sinh của con người là tìm đẹp tránh xấu, bất cứ nghề nào chỉ cần thêm hai chữ "Người đẹp" phía trước khác nhau rồi. có nền móng ở đây, đừng phung phí của trời. nhìn Tiểu Thiên , ấy vốn là người hay gây lộn, phải giờ tốt cả rồi sao, tác phẩm đầu tiên phát nổi luôn, fan nhiều vô số, bao nhiêu người ngưỡng mộ kịp".

      Nghê Giản nghe tới nghe lui, cuối cùng cũng hiểu hoàn toàn chủ ý của Steven. Sắc mặt nhìn tốt lắm. " Tôi và Tiểu Thiên giống nhau, ấy là người trời sinh đứng sân khấu, còn tôi ".

      Nghê Giản tiếp tục: " Tôi chỉ biết vẽ truyện tranh, cũng chỉ thích làm công việc này, thi thoảng phối hợp tuyên truyền có thể, những thứ khác, đừng hy vọng".

      Steven nhướng mày, bộ dạng như tính trước: " tại được từ chối. Đợi " Chạy Trốn" công chiếu, hãy lại với tôi".

      Nghê Giản quan tâm đến ta, gọi nhân viên bán hàng tới giúp cởi váy.

      +++

      Xe dừng trước cổng tiểu khu, Nghê Giản xuống xe, quản lý của ló đầu ra khỏi cửa sổ, xác định giờ khởi hành của vào ngày mai. Sau đó, ta lái xe rời .

      Nghê Giản vừa tiến vào cổng tiểu khu liền nhìn thấy Tôn Linh Thục.

      Tôn Linh Thục đứng ở cửa phòng bảo vệ. ta mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, Nghê Giản liếc cái nhận ra ngay.

      Bộ quần áo ta mặc lần trước cũng là màu trắng. Màu trắng, khiến người ta có cảm giác thuần khiết tì vết.

      Nghê Giản nhếch môi, đến.

      Tôn Linh Thục cũng nhìn thấy Nghê Giản, ta nhấc chiếc túi xách vai xuống, về phía Nghê Giản.

      Hai người đứng cách nhau khoảng hai mét dừng lại.

      Tôn Linh Thục lên tiếng trước. " Nghê, cuối cùng cũng về".

      Nghê Giản nhìn ta, hỏi: " Phóng viên Tôn chờ lâu lắm à?".

      Tôn Linh Thục đáp: " Đợi cũng lâu rồi, giúp việc nhà tính cảnh giác cao đấy, thấy người lạ cho vào, quản lý rất tốt".

      Nghê Giản: " À" tiếng.

      Tôn Linh Thục mấp máy môi, nhìn lạnh nhạt. Nghê Giản hỏi: " nhìn gì vậy?".

      Tôn Linh Thục đáp: " Nhìn ".

      Nghê Giản bật cười: " đến đây chỉ để nhìn tôi ư?".

      Tôn Linh Thục : " đến mức ấy". Dừng lát, ta tiếp: " Tìm chỗ nào đó vài câu ".

      Nghê Giản từ chối.

      Hai người trước sau bước vào quán trà trong tiểu khu.

      Tôn Linh Thục chọn bình trà, châm chén cho Nghê Giản. Nghê Giản khách khí, bưng lên uống liền. Ai ngờ uống vội bị bỏng.

      Tôn Linh Thục cười thành tiếng. Nghê Giản che miệng, nghe thấy, lúc ngẩng lên thấy ánh mắt của Tôn Linh Thục.

      " cười cái gì?".

      " Tôi cười à?". Khóe môi Tôn Linh Thục hờ hững nhếch lên: " nghe thấy tôi cười sao?".

      Nghê Giản đáp.

      Tôn Linh Thục : " nghe được".

      Nghê Giản gật đầu: " Đúng, tôi nghe được".

      Tôn Linh Thục thoáng im lặng, ta nhìn Nghê Giản, biết nghĩ gì.

      Sau khi Nghê Giản bị bỏng nước trà, còn tâm trạng uống nữa, với Tôn Linh Thục: " Có chuyện gì cứ thẳng, tôi phải về sớm".

      Tôn Linh Thục im lặng vài giây, : " Tôi vừa nghĩ, tại sao ấy lại thích ?".

      Nghê Giản hỏi: " Nghĩ ra chưa?".

      Tôn Linh Thục lắc đầu. Nghê Giản cong môi, mỉm cười: " Tôi cũng biết".

      Tôn Linh Thục cười theo: " nghĩ ra đáp án, rất có thể là đặt sai câu hỏi".

      " Có ý gì?".

      " Ý là, rất có thể ấy thích ".

      " Là sao?".

      " biết, có lẽ là thương tiếc, có lẽ là đồng cảm, hoặc là vì điều gì khác nữa. ấy là như vậy, trước kia đối với tôi cũng thế".

      Tôn Linh Thục xong câu này, chăm chú nhìn Nghê Giản, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó mặt Nghê Giản, nhưng ta thấy bất kỳ thứ gì.

      tức giận, bối rối, cũng đau lòng thất vọng. Nghê Giản ngồi kia vẻ mặt cảm xúc, bình tĩnh như thường.

      Tôn Linh Thục biết, đây là dáng vẻ quan tâm. Bởi vì quan tâm, cho nên thừa nhận, so đo, thậm chí có hứng thú nhắc đến.

      sai, người phụ nữ kia từ đầu tới cuối hề nhiệt tình, ta chẳng qua chỉ lợi dụng Lục Phồn, lợi dụng người đàn ông dịu dàng, chân thành, tha thiết gần như ngốc nghếch, bổ sung trái tim rỗng tuếch của ta, đền bù tổn thất của ta với người khác, những cuộc gặp gỡ thất bại của ta với người khác mà thôi.

      ta là kẻ điếc, ta từng theo đuổi nghệ sĩ piano. Người ta hâm mộ chính là người đàn ông có đẳng cấp kia, chứ phải kiểu người như Lục Phồn.

      Lục Phồn chỉ là sản phẩm hoán đổi đáng thương.

      Tôn Linh Thục hít hơi, vẻ mặt chăm chú.

      Nghê Giản mở miệng, để ta độc thoại.

      " Nghê". Tôn Linh Thục : " Tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên rời bỏ Lục Phồn . Thậm chí, tôi còn muốn đề nghị rời khỏi Trung Quốc".

      Nghê Giản ồ tiếng, thản nhiên đáp: " Được, đề nghị của tôi nhận".

      Gương mặt Tôn Linh Thục cứng đờ, thoáng chốc, trầm giọng : " Nghê Giản, tôi đấy, chỉ đứng ở lập trường là tình địch".

      Dừng giây, ta tiếp tục: " nghe tôi, đó là điều tốt nhất. Nếu nghe, tôi chờ ở đây xem hối hận. chỉ , mà cả Lục Phồn cũng hối hận".

      Nghê Giản: " Ồ" tiếng.

      +++

      Sáng sớm, Nghê Giản tỉnh giấc. Lấy di động để cạnh gối ra nhìn, có tin nhắn, là của Lục Phồn. Nghê Giản nhìn giờ, gửi tới lúc 10 giờ tối qua, khi đó ngủ. Nghê Giản dụi mắt, ngồi dậy, nhắn cho Lục Phồn: Tối qua ngủ, hôm nay Thượng Hải.

      Nghê Giản sau khi ăn sáng, ngồi tàu cao tốc nửa tiếng, đến Thượng Hải.

      Mười giờ sáng, buổi gặp gỡ người mê sách được tiến hành tại Trung tâm triển lãm Thượng Hải. Những hoạt động như thế này, trước kia ở nước ngoài Nghê Giản từng tham gia, nhưng ở trong nước đây là lần đầu tiên.

      biết ở trong nước cũng có nhiều người hâm mộ sách như vậy. Đông nhất vẫn là nam thanh niên trẻ, ngoài ra còn có cả chú bác trung niên ba bốn mươi tuổi, các đọc truyện trinh thám lại nhiều lắm.

      Rất đông người mang theo sách để xin chữ ký nhưng tay phải của Nghê Giản chưa hồi phục nên cầm được bút. Điều đó khiến người hâm mộ khá tiếc nuối. Thậm chí, sân khấu, có cậu thanh niên còn tỏ ra lo lắng: Tay chị bị gãy, có phải rất lâu nữa mới có tác phẩm mới ra đời ?

      Vấn đề này đâm trúng tim, lúc trở về khách sạn Steven nhìn tay của Nghê Giản thở dài ngao ngán. Ngược lại, Nghê Giản thèm để ý.

      Hoạt động kế tiếp là " Chạy Trốn" ra mắt giới truyền thông vào thứ sáu, trong lúc đó, có ba ngày nhàn rỗi. Gần như ngày nào Nghê Giản cũng biến mất tăm mất tích thấy bóng ở khách sạn đâu.

      Chiều thứ năm, Nghê Giản nhận được tin nhắn. Xem hết tin nhắn, đứng lặng hồi lâu, cuối cùng, chỉ trả lời câu: Biết rồi, chú ý đến an toàn của bố tôi, những người khác mặc .

      +++

      Mấy ngày nay, thời tiết Thượng Hải khá đẹp, nhưng đến thứ sáu, trời đột nhiên đổ cơn mưa . " Chạy Trốn" ra mắt giới truyền thông theo đúng thời hạn, thời gian xác định là từ 13h đến16h chiều.

      Mới mười hai rưỡi Nghê Giản đến, gặp đạo diễn, biên kịch và các diễn viên trước. Sau màn gặp gỡ, Nghê Giản có chút ấn tượng với đạo diễn.

      Cái tên Thời Tuấn này, Nghê Giản từng nghe đến nhưng đây là lần đầu tiên gặp ta, dáng dấp khoảng ba mươi tuổi, cắt đầu đinh, mặc chiếc áo gió thể thao màu đỏ, giống đạo diễn mà giống với vận động viên leo núi hoặc tay đua xe hơn. Tuy còn trẻ nhưng chuyện rất kinh nghiệm.

      Nghê Giản và mấy diễn viên kia có gì để nên lúc hàn huyên với Thời Tuấn đều nhắc đến chủ đề kịch bản.

      giờ chiều, mọi người đến đúng giờ, các phương tiện truyền thông cũng chuẩn bị sẵn sàng, hội trường chật ních người hâm mộ, còn lại là những người mê sách.

      Dàn diễn viên bước vào, người hâm mộ lập tức nhốn nháo, trật tự hội trường lúc sau mới ổn định được. Vị trí của Nghê Giản ở bên cạnh Thời Tuấn. Lúc người dẫn chương trình giới thiệu đến , phía dưới đám người hét to: " Jane, Jane..". Độ nổi tiếng kém gì mấy diễn viên chính.

      Phần đầu tiến hành được nửa tiếng, Nghê Giản yên tâm làm nhân vật phông nền. cầm mic trước mặt vài câu, cảm giác rất nhõm.

      Sau đó là câu hỏi tại chỗ.

      Mới đầu, toàn bộ câu hỏi đều chĩa về phía dàn diễn viên. Sau đó, gió bắt đầu đổi hướng, mấy câu hỏi liên tiếp đều chỉ đích danh Nghê Giản trả lời.

      Nghê Giản trả lời xong câu hỏi của nữ phóng viên, định ngồi xuống, lại có nam phóng viên đứng lên.

      " Xin chào, tôi rất muốn biết, trong nguyên tác " Chạy Trốn", là nữ nhân vật quan trọng số hai Tô San, nhân vật ấy là lesbian. Hơn nữa, tốn ít giấy bút để miêu tả tình cảm sâu đậm giữa ấy và Mạc Ly. Xin hỏi, nguồn gốc cảm hứng về nhân vật này có phải chính là ? Vẫn nghe dân ngoại giới đồn thổi, bạn của là Mai Ánh Thiên, xin hỏi, nhân vật Mạc Ly có phải là Mai Ánh Thiên ?".

      Vừa xong, đám khán giả dưới hội trường lập tức xôn xao. sân khấu, mấy diễn viên chính cũng quay đầu nhìn về phía Nghê Giản.

      Nghê Giản lường trước vấn đề. phải minh tinh, phải nghệ sĩ, chỉ là tác giả vẽ truyện tranh, ngờ cũng bị hỏi chuyện đời tư.

      Nghê Giản cầm mic, hơi run.

      Ngay sau đó, các phóng viên khác đứng lên: " Jane, trả lời là thừa nhận đúng ? Tôi cũng có câu hỏi, có người mê sách , từng theo đuổi nghệ sĩ piano Daniel Tô năm năm, còn bị chụp hình từ nhà ấy ra. có thể tiết lộ chút nguyên nhân chia tay được ? Là vì Mai Ánh Thiên chen chân ư? Hay là vì Daniel Tô chấp nhận người điếc làm bạn đời?".

      Câu này tựa như quả địa lôi ném xuống, phía dưới hội trường xôn xao.

      Người ngạc nhiên vì Nghê Giản hóa ra là kẻ điếc.

      ít người ngạc nhiên về mối quan hệ của giữa và Tô Khâm.

      Có rất nhiều người trong số họ là fan của Tô Khâm, chưa biết tới tin đồn này của bọn .

      Đám người bắt đầu ồn ào.

      Có người thốt lên: " Trời ơi".

      Có người cao giọng hỏi: " Có như vậy ?".

      " ấy là người đồng tính ư?".

      " Chuyện này... loạn quá rồi".

      Nhưng vẫn chưa xong. Phía dưới hội trường liên tục có người đứng lên, có phóng viên đeo thẻ tác nghiệp, có người . Bọn họ cao giọng hô to:

      " Jane, tỷ phú Tiêu Kính hình như là bố dượng của , có thể nhanh chóng xâm nhập thị trường trong nước là do ông ấy bỏ ra bao nhiêu vạn vậy?".

      " Có tin đồn hai năm trước kết hôn, xin hỏi, người đó là nam hay là nữ?".

      " Có người chụp nhân viên cứu hỏa sống chung với nhau. Xin hỏi, ta là tình nhân hay là chồng của ?".

      +++

      Màn rối loạn tựa như chiếc nồi cháy bùng ngớt. Người dẫn chương trình cảm thấy bất thường, Thời Tuấn cũng nhận ra, đám người kia có chủ ý, sắp xếp lên kế hoạch, bọn họ đến phải vì bộ phim.

      Bọn họ chĩa mũi dùi vào Nghê Giản.

      Người dẫn chương trình cố gắng cứu trận, lấy chiếc mic trong tay Nghê Giản, tiến lên phía trước.

      " Thưa quý vị, hôm nay là buổi họp báo ra mắt " Chạy Trốn", đề nghị quý vị tôn trọng đoàn làm phim, tôn trọng ban tổ chức, cũng xin mọi người tôn trọng họa sĩ Jane người vẽ ra câu chuyện này. Hôm nay chúng tôi chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến bộ phim".

      Cùng lúc đó, ban tổ chức bố trí vệ sĩ đến, lôi đám người hung hăng lớn tiếng ra ngoài. Đồng thời, nhanh chóng đưa Nghê Giản vào phòng nghỉ.

      Buổi họp báo đột ngột chấm dứt.

      Lúc Thời Tuấn vào phòng nghỉ, Nghê Giản ngồi ghế, vẻ mặt cảm xúc. Ngược lại, Steve hết sức tức giận, ta liên tục gọi điện thoại, cầu cho người điều tra vụ việc.

      Thấy Thời Tuấn, Steven cúp điện thoại, chào: " Đạo diễn". Nghê Giản cũng nhìn thấy ta. Thời Tuấn lại gần, nhìn , im lặng. Nghê Giản cười cười: " Xin lỗi, phá hỏng buổi họp báo".

      Thời Tuấn cũng cười, sau đó lên tiếng: " Chuyện , đừng nghĩ nhiều".

      Nghê Giản gật đầu, câu cũng muốn .

      Tuy buổi họp báo kết thúc, nhưng những người kia vẫn chưa dừng lại. Đến đêm, tin tức mạng ùn ùn kéo đến, đề cập hay đề cập đến buổi họp báo đều bị đào bởi sạch . Ngay cả ảnh Nghê Giản đứng ở cổng tiểu khu cũng bị tung lên trang web.

      Nghê Giản nhắn tin cho Mai Ánh Thiên xong, dựa người vào ghế sofa.

      Steven vừa xem trang web vừa nhịn được phun ra đống lời lẽ bẩn thỉu, ta ngừng quay sang bàn luận với Nghê Giản.

      " Quan hệ giữa và mẹ sao nào? Đào bới ra Tiểu Thiên và Tô Khâm là đủ rồi. Sao còn nhắc đến tình sử của mẹ và bố dượng chứ? Đúng là đủ rồi đấy".

      " Bố dượng của tài trợ cho nghiệp của lúc nào thế? Bọn họ như vậy, mẹ nó, chỉ có thẻ là bịa mà thôi".

      " Lính cứu hỏa, lính cứu hỏa sao nào? Bố ấy ngồi tù sao? Rốt cuộc liên quan gì đến họ? lấy ta ảnh hưởng đếch gì đến họ chứ?".

      Steven gào thét nước bọt bay tứ tung. Nghê Giản đọc xong muốn cười, khóe môi khẽ giương lên, nhưng cười nổi. hít hơi, :" Xem ra, cũng hiểu lắm về giới giải trí, bây giờ còn mong tôi chen chân vào nữa ?".

      Steven ấp úng, hạ giọng trả lời: " Tốt nhất là yên ổn vẽ tranh thôi, bọn họ quá đáng quá".

      Lúc này, Nghê Giản thực muốn cười. ta gãi đầu, có phần áy náy: " Thực xin lỗi, hoạt động này nếu như tôi nhận ngay từ đầu sao".

      Nghê Giản lắc đầu: " sao, là chuyện này, là chuyện khác thôi, người ta mưu tính hết rồi, bỏ qua sao được".

      Steven ngẫm nghĩ, tức giận : " Để tôi tra xem ai mà hiểm như vậy. Tôi nhất định giết chết ".

      Nghê Giản lên tiếng.

      Steven cũng im lặng. Sau đó, hỏi : " Làm sao bây giờ? Có muốn họp báo làm sáng tỏ mọi việc ? Chỉ sợ mẹ bên kia hay, còn...".

      " Còn chồng nữa, mạng bới ra rồi. Có bài viết đặc biệt moi ra hai người, chất vấn bối cảnh như vậy sao có thể làm lính cứu hỏa. Tôi xem bọn họ , nghề này trong nước kiểm tra rất nghiêm, nếu trong dòng họ có lý lịch phạm tội được làm nghề đó".

      Nghê Giản thoáng im lặng. lúc lâu sau, mới lên tiếng: " Tôi cũng biết, tại tôi nghĩ đến những chuyện ấy".

      xoa mặt, : " Mua cho tôi tấm vé ".

      Steven sững sờ, hỏi: " định đâu?".

      " Quảng Châu".

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 47

      Chuyến lần này của Nghê Giản đơn giản là do bị kích động, lúc xuống máy bay mới nhận ra điều đó.

      Tại sao lại tới tìm ?

      với câu gì?

      Cho nhìn thấy bộ dạng chết tiệt này của ư?

      Muốn phân tâm sao?

      Rốt cuộc, đến đây làm gì chứ?

      chưa suy nghĩ kỹ càng chạy đến. Bởi vì muốn ở lại Thượng Hải, muốn đối mặt với những người kia, cho nên mới tới đây, đến để tìm .

      Bao năm như vậy, vẫn trốn chạy, mãi mãi trốn chạy. Mối quan hệ với Tiêu gia, mẫu thuẫn với Trình Hồng, lời cự tuyệt của Tô Khâm năm đó.... Toàn bộ linh hồn đều được miêu tả bằng hai chữ nhu nhược.

      Quảng Châu đầu tháng tư giống với Thượng Hải, ấm áp khiến người ta mệt mỏi rã rệt. Nghê Giản tháo khăn quàng cổ xuống, cất vào trong túi, tìm nhà trọ gần sân bay, tắt điện thoại ngủ.

      Thức dậy, trời chạng vạng tối. Nghê Giản vò đầu, rời giường xông vào nhà tắm, nhìn mặt mình trong gương, cảm giác tinh thần khá hơn nhiều.

      kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài rặng mây đỏ ngập trời. Mọi chuyện ngày hôm qua giống như giấc mơ, tất cả biến mất.

      Nghê Giản thu dọn qua quýt, xuống lầu tìm quán ăn , chọn tới chọn lui, cuối cùng làm bát sủi cảo. Sau đó, mở nhật ký tin nhắn, kiểm tra nhanh căn cứ huấn luyện toàn diện của Lục Phồn, cũng xa lắm.

      Nghê Giản ngồi taxi, năm mười phút đến nơi, trời vẫn chưa tối.

      Nơi đóng quân ở ngoại ô, riêng rẽ yên tĩnh. Lúc đến gần căn cứ, tài xế : " Nghe thấy tiếng còi, vẫn tập huấn đấy".

      xong, thấy Nghê Giản có phản ứng. Lái xe quay đầu nhìn , bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của nhìn phía trước, suy tư gì đó, thêm câu nào.

      Đến cổng chính, Nghê Giản thanh toán tiền xuống xe. Lái xe hỏi: " Lúc nào ? Ở đây khó tìm xe, có muốn tôi chờ ?".

      Nghê Giản quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy dãy nhà thấp, quầy tạp hóa, bên cạnh là căn nhà hai tầng , nhiều mảng xi măng bên tường ngoài bị rơi rụng, trơ cả gạch, trước cửa nhà treo tấm biển tróc sơn, đề: " Nhà nghỉ Lưu gia".

      Nghê Giản lôi trong túi ra hai trăm đưa cho lái xe: " Phiền giờ này ngày mai đến đây đón tôi, tôi ở đằng kia". chỉ chỉ vào nhà nhỉ Lưu gia cách đó xa. Lái xe nhận tiền, đồng ý.

      Nghê Giản vào nhà nghỉ Lưu gia, bà chủ mặc áo khoác màu đỏ thẫm nằm tựa ghế xem tivi. Nghê Giản đứng trước quầy lễ tân đen sì lúc. Xem ra, điều kiện của nhà nghỉ này rất tệ, nhưng còn lựa chọn nào khác.

      Nghê Giản hỏi: " Còn phòng ạ?".

      Bà chủ nghe tiếng quay đầu ra, giương hàng mi thưa thớt lên, dường như ngạc nhiên vì lúc này vẫn có khách tìm đến.

      Nghê Giản hỏi lại lần nữa, bà chủ đứng dậy, về phía quầy tiếp tân.

      " Ở mấy người?".

      " người".

      Bà chủ lại nhìn , điệu bộ nghi ngờ. Nghê Giản cũng nhìn bà ta. Cuối cùng, bà chủ chìa ra chiếc chìa khóa: " Phòng đầu tiên lầu, 100 tệ đêm, ngoài ra đặt cọc 100 tệ nữa".

      Nghê Giản nhận chìa khóa, đưa cho bà ta hai trăm tệ. Bà chủ nhận tiền, nhìn định rời dặn thêm câu: " Buổi tối kiểm tra phòng, nếu phát trong phòng có thêm người, phải bù 200 nữa".

      Nghê Giản nhìn bà ta, đáp tiếng, quay người lên lầu.

      Căn phòng rất , chỉ đặt tạm chiếc giường lớn, chiếc tủ, dọn dẹp được sạch cho lắm. Quảng Châu vào tháng tư quay về kiểu thời tiết phía Nam, khí ẩm ướt, căn phòng bốc mùi ẩm mốc. Nghê Giản giũ chiếc chăn màu xám tro, sờ soạng hồi, cảm giác vỏ chăn và gối đều hơi ẩm.

      Hoàn cảnh như vậy đối với người bị gãy xương tốt. Nghê Giản xuống giường, nhìn cổ tay. Chỉ ở ngày, có lẽ quan trọng lắm.

      Nhà vệ sinh thô sơ, chật chội, bồn rửa mặt bẩn thỉu có thể viết chữ, vòi hoa sen cũng thể đứng tắm. Nghê Giản miễn cưỡng vệ sinh, rửa tay, sau đó quay vào lần nữa. lôi trong túi ra chiếc khăn quàng cổ, trải lên gối, chui vào chăn nằm lúc.

      6 rưỡi, Nghê Giản xuống lầu, hỏi nhà nghỉ có cung cấp bữa tối .

      " Cơm tối à...". Bà chủ chỉ tay: " Quán bên cạnh nhà chúng tôi có bán mì gói đấy...".

      "...".

      Nghê Giản đành mua hộp mì bò, hỏi bà chủ cho mượn nước sôi, ngồi ăn chiếc bàn ở dưới lầu.

      Bà chủ vẫn xem tivi, ông chủ quầy tạp hóa bên cạnh chạy tới giục bà ta nấu cơm. Bọn họ giọng Quảng Châu, Nghê Giản nghe hiểu, cố lắm chỉ biết được chữ " cơm". Bà chủ hình như thích nấu cơm, giận dữ gào thét vài câu, ông chủ im lặng, chỉ chỉ quầy tạp hóa bên cạnh, sau đó tự vào phòng bếp phía sau.

      Cảm nhận được ánh mắt của Nghê Giản, bà chủ đắc ý hất cằm về phía , dùng tiếng phổ thông, : " , trông thấy chưa? Phải quản đàn ông như thế mới khiến ta ngoan ngoãn nghe lời. Đừng vội vàng nấu cơm cho ta, mà phải để bọn họ nấu cho ấy".

      Nghê Giản cười cười, đáp. nhớ tới Lục Phồn, cảm thấy vấn đề này có gì phải lo lắng. Chờ đến khi bọn bằng tuổi ông bà chủ ở đây, nhất định Lục Phồn tự nguyện nấu cơm cho .

      Nghê Giản nhìn ra bên ngoài, trời nhuốm đen.

      Cuối cùng, bà chủ cũng rời khỏi ghế: " ở đây từ từ ăn nhé, tiện thể trông cửa giúp tôi, tôi sang bên cạnh coi lát, mấy cậu ấy sắp ra mua đồ rồi".

      Nghê Giản sửng sốt, hỏi: " Bọn họ được ra ngoài à?".

      " Được, khoảng mười phút thôi, đều là thanh niên trẻ tuổi cả. Bình thường bị quản lý rất nghiêm, ban ngày huấn luyện, buổi tối học, nhưng vẫn được ra ngoài mua vài gói thuốc lá. ngày tôi cũng chỉ lãi được mấy đồng tiền thuốc ấy thôi".

      Nghê Giản lại hỏi: " Lúc nào bọn họ được ra?".

      Bà chủ ngó đồng hồ treo tường, trả lời: " Mấy phút nữa, bảy giờ là huấn luyện xong".

      Bà chủ sang bên cạnh.

      Nghê Giản ăn hết hộp mì trước mặt, thừa gần nửa. canh cửa cho bà chủ, thu dọn đồ xong liền bỏ lên lầu.

      Trong phòng chiếc cửa sổ , làm bằng gỗ, lâu rồi được lau chùi, tích lớp bụi xám dày đặc, phía kết đầy mạng nhện. Nghê Giản lôi chiếc then rỉ sắt, đẩy cửa sổ ra.

      Bên phía doanh trại ánh đèn sáng tỏ, rất đông người ra khỏi cổng, về phía quầy tạp hóa. Ở cửa quầy tạp hóa treo hai ngọn đèn chân thô sơ, tuy công suất lớn, nhưng ánh đèn vẫn rất tù mù.

      Nghê Giản đứng ở cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu.

      Đám đàn ông mặc trang phục huấn luyện tốp năm tốp ba tới. Bọn họ bước vào quầy tạp hóa, lát sau ra, nhưng chưa rời , đứng ở bãi đất trống bên ngoài quầy tạp hóa hút thuốc, ánh lửa lập lòe, giống như những ngôi sao.

      Nghê Giản nhìn lần lượt, ánh mắt rời khỏi họ, hướng về phía xa xa.

      tới hay ?

      biết, cũng hút thuốc, nhưng nhiều lắm.

      Nghê Giản lôi điện thoại ra nhìn, 7h05'. Chỉ có mười phút thôi.

      Lúc ngẩng đầu lên, Nghê Giản thấy dưới ánh đèn có người đến. Ánh mắt của lập tức dừng lại.

      Người kia vào quầy tạp hóa.

      Nghê Giản dán lên cửa sổ, thò đầu ra ngoài.

      đến hai phút, người đó ra, đứng dưới ngọn đèn châm thuốc. mặc trang phục huấn luyện màu xanh, giống như những người khác. đứng đó hút thuốc, cũng giống như những người khác.

      quay lưng về phía bên này.

      Nghê Giản thậm chí nhìn thấy mặt , nhưng chắc chắn đó chính là Lục Phồn.

      biết, là .

      Trong nhóm các chàng trai tuổi đôi mươi kia, tuổi của lớn hơn chút. Nhưng người thứ gì đó mà đám người ấy có.

      Dáng của , dáng đứng của , có loại hương vị sao miêu tả được.

      Có lẽ người khác phát ra, nhưng Nghê Giản biết .

      Mười phút trôi qua nhanh chóng. Rất nhanh, nơi đóng quân vang tiếng chuông reo. Đám đàn ông tắt thuốc, từng người từng người vào bên trong.

      Nghê Giản nhìn chăm chú vào bóng dáng trong đám người, nửa người thò ra hẳn ngoài cửa sổ.

      Bỗng nhiên, đèn ở cửa quầy tạp hóa phụt tắt. nhìn thấy bóng ai.

      Nghê Giản há to miệng.

      Trong tim có thanh : gọi ấy , mày gọi, ấy dừng lại.

      Lại có thanh khác nhắc nhở: Đừng gọi, ấy thể dừng lại, cho dù là mày, cũng nên để ấy dừng lại.

      Trong cổ họng, hai chữ luân phiên thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra.

      Nghê Giản bám gờ cửa sổ, gió bọc mái tóc dài của . lúc lâu sau, thu người, tay chậm rãi đóng cánh cửa, tiếp đó xoa mắt, bước ra khỏi cửa sổ.

      Mười rưỡi, Lục Phồn nhắn tin đến. Giống như mọi khi, vẫn hỏi tình hình tay đầu tiên.

      Nghê Giản cầm điện thoại, có chút thất thần.

      Khoảng cách của bọn bây giờ là 50m? Hay là 100m? Bây giờ ở đâu? Ký túc xá, hành lang hay là ở bãi tập? Nửa phút sau, Nghê Giản lấy lại tinh thần, cho Lục Phồn biết tay hồi phục rất tốt, bỏ nẹp ra rồi.

      Lục Phồn hồi bằng khuôn mặt tươi cười, như thế này -

      [​IMG]

      rất ít khi thể tình cảm, càng dùng icon biểu cảm khoa trương như thế, kiểu khuôn mặt tươi cười cổ lỗ sĩ càng hiếm hơn. Nhưng giờ đây, thâm tâm Nghê Giản lại rất cảm kích trước thói quen cũ kỹ theo kịp thời đại của Lục Phồn.

      Thế giới của thanh tịnh hơn những người khác. biết đến những thứ xấu xa, tàn nhẫn, vô cảm. Những thứ đó, nên để phải đối mặt.

      +++

      Ngày hôm sau, Nghê Giản ngủ trong nhà nghỉ đến tận trưa, sau đó xuống dưới mua gói mì bò nhét đầy dạ dày, xong ngồi ghế tán gẫu với bà chủ.

      Bà chủ có chút hiếu kỳ, hỏi : " ở đây ngày, thấy làm gì, gặp ai cả. Rốt cuộc, tại sao lại đến đây?".

      Nghê Giản đáp: " làm gì, chỉ đến xem thôi".

      " Ở nơi tồi tàn này có gì hay ho để xem cơ chứ? Tôi thấy hình như ở thành phố đến, ở đây có quen ?".

      " Cũng tạm ".

      Bà chủ bật cười thành tiếng, nhìn : " Các đến đây đều để ngắm đàn ông".

      " Tôi cũng vậy". Nghê Giản thành trả lời.

      " Người đó thế nào?".

      " Tôi nhìn thấy rồi, ấy rất ổn".

      Chạng vạng tối, taxi đến, Nghê Giản chào bà chủ, lên xe rời .

      Bà chủ lên lầu dọn phòng, lúc gấp chăn màn giũ ra chiếc khăn quàng cổ, màu đỏ rượu.

      ----

      Hamilk sửa Nghiễm Châu thành Quảng Châu nhé. Bữa trước có chút nhầm lần nho . [​IMG]

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 48

      Ngồi taxi, Nghê Giản nhận được tin nhắn của Trình Hồng. Nghê Giản suy nghĩ nhiều, bởi điều này nằm trong dự đoán của . Nghê Giản xem xong tin nhắn, chọn cách tắt điện thoại trốn tránh giống như lần trước. trả lời Trình Hồng.

      Chín giờ tối đến sân bay, mười giờ về đến nhà.

      Trình Hồng chờ ở cửa. Nghê Giản chào tiếng, Trình Hồng đáp, cũng có biểu gì. Nghê Giản cúi đầu, tìm chìa khóa mở cửa. Hai mẹ con cùng vào nhà.

      Nghê Giản đóng cửa lại, cúi xuống tủ giày tìm đôi dép lê mới đặt trước mặt Trình Hồng, sau đó đứng dậy vào bếp.

      Trong phòng có nước nóng, thím Dư ở đây, đành tự mình đun ít. Làm việc bằng tay dễ, Nghê Giản loay hoay lúc mới cắm được phích điện. Lúc ra, thấy Trình Hồng ngồi ghế sofa. Nghê Giản tới, đứng trước mặt bà.

      Trình Hồng nhìn , ánh mắt rơi xuống cổ tay phải của , cau mày. " Tay con bị làm sao vậy? Bao lâu rồi vẫn chưa tháo nẹp ra à?".

      Nghê Giản nghĩ bà nhìn thấy, vô thức kéo tay áo xuống. Trình Hồng tức giận: " Con che cái gì? Tưởng che là tốt hơn sao?".

      Nghê Giản buông thõng tay, bất động. " Sắp tháo ra rồi". .

      Nghê Giản đứng trước mặt Trình Hồng, lộ vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy. Hầu hết thời gian của hai người đều là tranh luận, cho đến khi Nghê Giản bị áp đảo mới thôi.

      Trình Hồng nhìn , cơn tức trong lòng xem ra xuôi, bà với Nghê Giản: " Ngồi xuống ".

      Nghê Giản ngồi ghế sofa, khom người lôi chiếc ghế dưới bàn trà ra, ngồi xuống trước mặt Trình Hồng, thoáng cái thấp hơn Trình Hồng khoảng dài. vốn gầy, hai ngày nay ăn uống được tốt, nghỉ ngơi tạm bợ, nên thừa nhiều thịt. Lúc ngồi xuống, trông như đứa trẻ con.

      Trình Hồng hơi sửng sốt.

      Năm đó, bà dẫn Nghê Giản bỏ , Nghê Giản cũng ngồi chiếc ghế ở trong phòng như thế này, khóc lặng lẽ. Khóc lúc lâu, có kết quả, lại lau nước mắt, lẳng lặng bước vào phòng thu dọn chiếc vali của mình. Khi ấy, mới có mấy tuổi.

      Ánh mắt Trình Hồng dần dần tối . Bà phải là người hoài niệm, nhưng bỗng chốc nhớ tới chuyện cũ, đến lúc định thần lại, giật mình ra Nghê Giản lớn như vậy rồi, còn bà cũng thêm nhiều tuổi.

      Nghê Giản biết Trình Hồng suy nghĩ gì. hỏi, chỉ lặng im ngồi đó, mặc cho màn mở đầu là giận dữ mắng mỏ hay quở trách, cũng nhận hết.

      tại, đích xác là lỗi của , là làm liên lụy đến Trình Hồng. Tiêu Kính là người như thế nào, hiểu . tưởng tượng được những tin đồn kia mang đến bao nhiêu áp lực cho Trình Hồng.

      Nhưng lúc lâu, vẫn thấy Trình Hồng lên tiếng mắng . Nghê Giản nhìn bà, phản ứng.

      Trình Hồng hỏi: " Con xem nào, có chuyện gì xảy ra?".

      Nghê Giản ngạc nhiên, mấy giây sau mới hiểu ý bà. Nghê Giản chầm chậm lắc đầu: " Con biết". Dừng chút, hạ giọng: " Con xin lỗi".

      " Xin lỗi có tác dụng à?". Trình Hồng hỏi: " biết ai giở trò với con sao?".

      Nghê Giản vẫn lắc đầu: " Con biết".

      Gương mặt Trình Hồng căng cứng, lộ vẻ nghiêm túc trước sau như . " Đầu óc thông minh, phải học nhiều chút. Nếu , cũng đừng học con nhà người ta mấy trò đánh nhau gây lộn".

      Nghê Giản chu môi, có ý định cãi trả. Nghĩ lại, cảm thấy câu này của Trình Hồng còn có hàm ý khác. Quả nhiên, giây sau chỉ thấy Trình Hồng hỏi: " Con có biết Trịnh thị ?"

      Nghê Giản hơi ngơ ngác, nhíu mày: " Trịnh thị nào cơ?". Lời vừa thốt khỏi miệng, liền nhớ ra: " Là ông trùm thương mại điện tử ấy ạ?".

      Trình Hồng trả lời, : " Con , con và nhị công tử Trịnh Hành của Trịnh gia nảy sinh cừu oán gì vậy?".

      " Trịnh Hành?". Nghê Giản ngơ ngác: " Con biết người đó".

      Trình Hồng hừ tiếng: " biết? lẽ người ta ăn no rỗi việc làm khó con chắc. Xem ra con đắc tội với người ta mà biết. Con suy nghĩ kỹ càng chút xem nào".

      Nghê Giản suy nghĩ nửa phút, nhớ tới người: " Con biết người họ Trịnh khác".

      Nghê Giản kể chuyện Trịnh Vũ cho Trình Hồng nghe. Trình Hồng nghe xong, sắc mặt càng thêm tệ: " Con quan tâm mấy việc đâu đâu đấy làm gì. Lại còn quan tâm đến em tùy tiện kia đâu về đâu nữa. Sao mẹ chưa từng thấy con để tâm đến Tiêu Miễn như vậy nhỉ?"

      Nghê Giản nhịn được, cãi lại: " Con quản ta, tên kia đánh bố, con nhịn được".

      " Cũng là do ông ấy tự tìm đến". Giọng Trình Hồng lạnh lùng: " Cả đời ông ấy như vậy, nhu nhược bất tài. Do ông ấy dạy con tốt, con bận tâm làm gì. Đây là số mệnh của ông ấy, bị người ta đánh chết cũng là đáng đời".

      " Đó phải người khác, mà là bố con".

      Giọng điệu Nghê Giản trầm xuống, gần như mang ý cầu khẩn: " Mẹ có thể cần ông ấy, nhưng con thể cần, ông ấy là bố của con".

      Trình Hồng phản đối.

      Trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

      Trình Hồng xoa xoa mi tâm, ngẩng đầu: " Con và Tô Khâm lại xảy ra chuyên gì vậy?".

      Nghê Giản: " có gì. Trước kia con thích ta, nhưng ta thích con".

      " Vậy những bức ảnh báo giới chụp được sao?".

      " Con biết". Nghê Giản đáp: " Trước kia khi bị chụp, ta đều có cách trừ khử, biết sao bây giờ lại bị rò rỉ".

      Ánh mắt Trình Hồng nhìn phức tạp: " Rốt cuộc con còn có bao nhiêu chuyện gạt mẹ?".

      Nghê Giản lắc đầu: " có ".

      " Lục Phồn đâu?". Trình Hồng thẳng vào trọng điểm: " Chuyện nhà cậu ấy, có như người ta ?".

      " Con rồi, bố mẹ ấy có ở đây".

      Trình Hồng cười lạnh: " Sao con lý do vì sao họ có ở đây? Sao con bố cậu ta từng ngồi tù vì tội giết người?".

      Trái tim Nghê Giản như bị bóp chặt. đáp: " Những chuyện đó có gì hay ho để kể, đều qua cả rồi".

      " Qua rồi?". Trình Hồng đâm chọc chút lưu tình: " Đến bây giờ vẫn còn bị lôi ra, con cảm thấy qua rồi ư?".

      Nghê Giản im lặng.

      Trình Hồng hỏi: " Con biết từ lâu rồi đúng ?".

      Nghê Giản gật đầu.

      Trình Hồng cười tức giận: " Con có thấy mình ngu ngốc ? Biết rồi mà vẫn còn kết hôn với nó".

      Nghê Giản trả lời: " Con thấy việc này có liên quan".

      Trình Hồng tức giận thốt nên lời, bà đứng phắt dậy: " Được, con sao, cảm thấy liên quan. Vậy con hãy xem nó có tiếp tục làm công việc này được nữa nhé".

      Trình Hồng xong xoay người rời . Nghê Giản giật mình ngồi đó.

      Trình Hồng tới cửa, Nghê Giản đuổi theo, níu tay bà lại.

      " Mẹ".

      Nghê Giản khẽ gọi. Trình Hồng ngừng bước.

      " Mẹ". Giọng Nghê Giản thấp hơn. Trình Hồng cảm thấy tay hơi run. Rốt cuộc, bà cũng quay người lại. Nghê Giản buông tay ra, dừng chút, hạ giọng : " Có thể... giúp con chút ?".

      Trình Hồng nhìn , cảm thấy khó tin. Qua giây, bà hỏi Nghê Giản: " Giúp con, hay là giúp Lục Phồn?".

      Nghê Giản trả lời, ngón tay xoắn vào nhau. Trình Hồng nhìn từ xuống dưới, ánh mắt càng lúc càng phức tạp: " Đây là con cầu xin mẹ?".

      Nghê Giản hơi giật mình, lúc sau, khẽ gật đầu: " Vâng".

      Trình Hồng hít hơi, trầm mặc. lúc sau, bà bật cười, trong tiếng cười có đủ loại cảm xúc.

      : " Ngày trước, lần đầu tiên con cầu xin mẹ, là ngày mẹ và bố ly hôn".

      Nghê Giản cắn môi. Trình Hồng vẫn cảm thấy khó hiểu: " Cậu ta tốt đến thế sao?".

      Nghê Giản đáp: " Vấn đề phải ở chỗ đó".

      " Vậy là gì?".

      " ấy thích công việc này, ấy cứu rất nhiều người, ấy còn muốn cứu thêm nhiều người nữa. Vì sao để cho ấy làm chứ?".

      Trình Hồng nhìn hồi lâu, rốt cuộc thở dài: " Tiểu Giản, con ngày càng trở nên giống con rồi".

      +++

      Nghê Giản biết Trình Hồng dùng thủ đoạn gì hay do Tiêu Kính nhúng tay, mấy hôm sau, nhận được mail, mọi việc dường như dần dần lắng xuống. Nghê Giản quan tâm đến chuyện ấy, chỉ quan tâm Lục Phồn có bị ảnh hưởng hay . Tuy hôm đó Trình Hồng đồng ý nhưng biết việc kiểu này còn có thể đến đâu.

      Giữa tháng, Mai Ánh Thiên trở về, Nghê Giản lại nhờ ấy dò hỏi chút. Kết quả thu được là phạm tội kinh tế khác với phạm tội chính trị, vấn đề quá nghiêm trọng, chỉ cần có áp lực dư luận, những thứ khác dễ dàng xử lý.

      Nghê Giản thở phào.

      Hôm nay là ngày thứ 16, đến bệnh viện tháo nẹp tay. Lúc rời , đụng phải Nghê Chấn Bình ở cửa.

      Cả hai đều sửng sốt. Nghê Giản tới trước. Nghê Chấn Bình già rất nhiều, hai mắt đỏ sọng, sắc mặt tiều tụy, mái tóc bạc trắng.

      " Bố, bố bị bệnh à?".

      Nghê Chấn Bình , rồi hỏi lại : " Con tới bệnh viện làm gì, khó chịu ở đâu à?".

      " À, sao. Con chỉ lấy vitamin thôi".

      Nghê Giản ngừng chút, hỏi: " Bố tới đây, có phải... Nghê San bị làm sao ?".

      Nghê Chấn Bình gật đầu, im lặng lúc. Nghê Giản khẽ giật mình: " Nó bị sao ạ?".

      Nghê Chấn Bình thở dài, ánh mắt đỏ lên, giọng căm hận: " Cũng do tên khốn kia ra".

      " Trịnh Vũ?".

      Nghê Chấn Bình gật đầu.

      " ta lại làm gì ạ?".

      Nghê Chấn Bình lắc đầu, ra lời.

      Nghê Giản hỏi lại lần nữa, ông mới kể hết mọi việc. Kể xong, ông vừa buồn bã vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi, : " Thằng nhóc kia quá khốn nạn... San San mới bao nhiêu tuổi chứ, nó phá hủy cả đời San San".

      Nghê Giản kinh ngạc, lúc lâu sau mới định thần lại, lúng túng hỏi: " Con bé bây giờ... Thế nào rồi ạ?".

      " Thân thể suy yếu, được chăm sóc, thể học tiếp nữa rồi".

      Nghê Giản hỏi lại, cũng thăm Nghê San. Về đến nhà, Nghê Giản mở điện thoại, tìm tin nhắn. Nhìn thời gian, đúng là Nghê San gặp chuyện may vào trúng ngày hôm đó. Từ lần đánh Trịnh Vũ, Nghê Giản nhờ Mai Ánh Thiên tìm người bảo vệ Nghê Chấn Bình. Hôm ấy, nhận được tin nhắn về Nghê San, nếu ràng, Nghê San gặp phải kết quả như vậy.

      Sanh non, tạm thời nghỉ học, phải là việc .

      Nếu có thiệt thòi lớn như vậy Nghê San sao có thể tỉnh ngộ?

      Nghê Giản nghĩ thêm về chuyện đó.

      Lục Phồn sắp trở về rồi.

      Chỉ còn ba ngày nữa thôi.

      +++

      Trưa ngày hai mươi, buổi tập huấn cuối cùng kết thúc, sau nghi thức bế doanh ( đóng trại ), toàn bộ học viên đều trở về ký túc xá thu dọn hành lý, chuẩn bị buổi tối tàu quay về.

      Trải qua tháng huấn luyện với cường độ cao, mọi người ít nhiều có phần mệt mỏi. Trước đó, họ có hai tiếng tự do, chụp ảnh, leo núi, Lục Phồn ra ngoài mà nhắn tin cho Nghê Giản, sau đó đến quầy tạp hóa, chuẩn bị mua nước và đồ ăn mang lên tàu.

      Ông chủ bán tạp hóa nấu cơm trưa, bà chủ đứng trông khách. Lục Phồn cầm hai chai nước, hai gói mì ăn liền, đặt lên quầy, hỏi: " Bao nhiều tiền ạ?".

      Bà chủ nghịch điện thoại rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn nhìn rồi trả lời: " 12 tệ".

      Lục Phồn nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà ta. Bà chủ thấy nhìn liền hoảng hốt, gương mặt già nua hơi phiếm hồng: " Cậu nhìn cái gì?".

      Lục Phồn hơi ngẩn ra, giương mắt.

      " Cái khăn quàng cổ này... là của bà à?'. chỉ vào chiếc khăn quàng màu đỏ rượu cổ bà ta, hỏi.

      " Đương nhiên là của tôi rồi". Bà chủ có chút mất hứng.

      Lục Phồn: " Có thể cho tôi xem chút được ?".

      Sắc mặt bà chủ mất tự nhiên, gân cổ lên: " Cái cậu này làm sao thế? Bị bệnh gì à? Chưa nhìn thấy phụ nữ quàng khăn hay sao?"

      Bà ta cảm thấy người này nhìn rất đứng đắn, giống với đám binh lính hay càn quấy. Bà ta trừng mắt với Lục Phồn: " buôn bán với cậu nữa, mau mau".

      xong, bà ta vào trong quán. Nhưng Lục Phồn . cũng vào trong quán, lấy ví tiền trong chiếc túi da cũ rách, rút tờ, đưa tới.

      " Phiền bà cho tôi xem chiếc khăn chút".

      Bà chủ nhìn tờ tiền lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn , tựa như xác nhận xem có phải giỡn hay ? Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , bà chủ do dự hồi, nét mặt trở lại bình thường: " Được thôi, cậu muốn xem xem ".

      Bà ta cầm tiền, giật chiếc khăn cổ xuống. Lục Phồn nhận lấy, lật đến góc, quả nhiên thấy lỗ .

      " Đây phải khăn quàng cổ của bà". Lục Phồn cau mày, hỏi: " Bà lấy ở đâu ra vậy?".

      Bà chủ hung hăng đáp: " Cậu càn gì thế? Đây là khăn của tôi, trả lại cho tôi đây".

      Bà ta vươn tay định cướp về nhưng Lục Phồn nhấc tay cái, bà ta dáng người mập lùn nên căn bản với tới.

      Lục Phồn nắm chặt chiếc khăn, hỏi: " Có nào từng tới đây phải ?".

      Bà ta thở hổn hển, : " nào? Ở chỗ tôi ngày nào cũng có phụ nữ tới, cậu hỏi ai cơ? Bộ dạng cao thấp ra làm sao?".

      " ấy rất gầy, tóc dài, nhìn rất xinh".

      Trái tim Lục Phồn đập mãnh liệt, chầm chậm : " Tay phải của ấy được tiện".

      Bà chủ sững sờ, lập tức nhớ ra Nghê Giản.

      " Cậu ấy... Có phải bị gãy ở đây ?". Bà ta đột nhiên hết nổi cáu, chỉ chỉ vào cổ tay phải hỏi Lục Phồn.

      Ánh mắt Lục Phồn phát hỏa, giọng cũng nóng theo: " Là ấy. ấy tới đây, có phải ?".

      Bây giờ bà chủ mới hiểu tại sao vừa đến liền nhìn chiếc khăn quàng cổ, hóa ra là có chuyện như vậy. Bà ta thẳng thắn thừa nhận: " Đúng rồi đúng rồi, ấy tới đây".

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 49

      Lúc Lục Phồn lên tàu, bầu trời tối đen.

      Mặc dù phải ngày lễ, nhưng ghế cứng vẫn rất đông người. Lục Phồn ngồi bên cạnh WC, sát lối , cùng ghế với ông chú, đối diện là đôi vợ chồng trung niên bế đứa trẻ.

      Chuyến tàu K khởi hành lúc 19h, Lục Phồn tính qua, tàu đến nơi vào xẩm tối ngày mai.

      Buổi tối, tàu vẫn rất ầm ĩ, mùi mì tôm phảng phất mãi tan. Lục Phồn cũng lôi hộp mì ra, chế nước sôi.

      ăn tàu đến Sâm Châu, đôi vợ chồng ngồi đối diện bế đứa bé xuống, đám người cũng ra khỏi tàu, nhóm mới lại lên.

      Hai trẻ cầm vé, thở hổn hển kéo va li chen tới, tìm chỗ ngồi, rồi lại nhìn kệ hành lý, loay hoay nhét vào. mặt tròn đặt chiếc vali xuống dưới đất, gọi Lục Phồn ăn mì tôm: " ơi".

      Lục Phồn ngẩng đầu.

      thoáng giật mình, giây sau mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt, khẽ: " Việc này... giúp bọn em để chiếc vali lên được ?".

      Lục Phồn buông đũa, đứng dậy nhét chiếc vali lên kệ hành lý. Hai trẻ luôn miệng cảm ơn. Lục Phồn đáp " có gì" rồi lại cúi đầu ăn mì.

      ngồi xuống đối diện, treo áo mũ xong, lôi hai gói khoai tây chiên ra.

      Lục Phồn ăn mì uống hết nước, dọn đồ bỏ vào thùng rác. Khi trở về, mặt tròn vừa nhờ giúp đỡ đưa gói khoai qua: " Mời ăn khoai tây chiên ạ".

      Lục Phồn từ chối khéo: " cần đâu, cảm ơn ". dứt lời, lấy điện thoại trong túi quần ra, cúi đầu ấn. mặt tròn hơi thất vọng mấp máy môi, thu tay lại, người bạn ngồi bên cũng nhìn ta chớp. trừng mắt nhìn bạn, bên tai hơi phiếm đỏ.

      Cuộc hành trình dài dằng dặc, đường , hai to chuyện phiếm. Ông chú ngồi bên gục xuống bàn ngủ say sưa. Lục Phồn cũng hơi mệt, dựa vào ghế, khoanh tay, bả vai hơi trùng xuống, buông lỏng cơ thể.

      Lúc nhắm mắt, bóng dáng Nghê Giản xuất trong đầu. lại mở mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, hơn 0h. Còn mười ba tiếng nữa.

      Lục Phồn ngủ sâu, hơn bốn giờ tỉnh. Ngoài cửa sổ tàu, trời vẫn tối đen. Hai phía đối diện cũng mệt mỏi ngủ gục xuống bàn. Lục Phồn lấy kem đánh răng và khăn mặt trong ba lô rửa mặt.

      Lúc này, ngoài tiếng ngáy ra tàu khá yên tĩnh. Lục Phồn uống cốc nước nóng xong, sau đó quay trở lại chỗ ngồi.

      có gì để làm, quả là nhàm chán.

      Lục Phồn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lấy điện thoại, lật mở trang tin nhắn. Tất cả tin nhắn của với Nghê Giản đều được sắp xếp ở đầu trang. sử dụng ba số nên có tổng cộng ba cột. Lục Phồn xem từ xuống. Từ tháng năm năm trước đến bây giờ, tất cả đều được lưu ở đây.

      Xem hết toàn bộ mất ít thời gian. Lục Phồn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, tảng sáng. Phong cảnh sáng sớm vút qua trước mắt, non nước điền viên, cây cối hoa cỏ. Hết thảy đều tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      lát sau, mặt tròn tỉnh giấc. dụi mắt, thấy người đàn ông đối diện im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn tàu chưa bật, gương mặt giữa luồng ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, phác thảo khuôn cằm rắn rỏi.

      đỏ mặt. Sợ phát , dám nhìn nhiều, cúi đầu lấy đồ dùng cá nhân trong chiếc túi , vội vàng rửa mặt.

      Khi làm vệ sinh xong quay về, các hành khách khác cũng tỉnh, đèn sáng, mọi thứ chìm trong yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn lên.

      Lục Phồn bóc mì tôm, vừa mở gói giấy nghe thấy giọng : " Buổi sáng cũng ăn đồ này sao?". xoay người lấy trong túi ra thứ, đặt trước mặt : " Em có bánh mì, ăn ".

      " cần, tôi ăn mì được rồi". đứng dậy lấy nước nóng, để ý tới vẻ mặt của .

      " Cậu thích ấy à?".

      Gương mặt mặt tròn đỏ bừng, quay dầu lườm bạn: " Đừng nhảm".

      " Ai bậy chứ, mắt cậu cứ dính lấy người ta".

      mặt tròn ấp úng đáp.

      " Được rồi được rồi, mắt nhìn của cậu tệ, ấy trông rất đẹp trai, chỉ hơi đen chút thôi. Nhưng nhìn quần áo của ấy, trông giống bộ dạng của người có tiền".

      mặt tròn cau mày, bất mãn lầm bầm câu: " Cậu biết gì? Người có kinh nghiệm ai nhìn vào quần áo, nông cạn".

      , Lục Phồn tới, vội vàng ngậm miệng, kéo bạn về phía WC: " , toilet nào".

      Tiếp tục chuyến hành trình, mặt tròn thi thoảng tìm cơ hội tiếp chuyện Lục Phồn. hỏi câu, Lục Phồn đáp câu, hề nhiều lời. Biết điểm đến của hai người giống nhau, hai mắt tỏa sáng:

      " Đây là lần đầu tiên em tới đây, biết ở nhà ga có chỗ bắt xe nhỉ?"

      Lục Phồn cho biết có trạm xe buýt, cũng có taxi đợi ở bến. bật cười: " tốt quá, đến lúc đó cũng phải bắt xe, có thể dẫn đường cho em được ?".

      " Được".

      Tàu đến ga đúng giờ, Lục Phồn vừa đứng dậy liền nhận được tin nhắn của Nghê Giản: " Đến đâu rồi?". dừng bước nhắn lại cho : " Đến bến rồi, bắt xe, nhanh về đến nhà thôi". Sau đó, đút điện thoại vào trong túi quần, quay lại với :

      "Trạm xe buýt ở bên kia".

      chỉ sang bên đường, rồi chuyển hướng, chỉ phía trước: " Còn bắt taxi ở bên này". xong, cất bước luôn, tốc độ rất nhanh. Hai đều sửng sốt. đợi kịp phản ứng, Lục Phồn sắp sang đến bên kia đường.

      mặt tròn vội vã, quan tâm nhiều, buông vali, chạy chậm đuổi theo :

      " Ấy, chờ chút". hấp tấp chạy đến trước mặt , chặn đường.

      Lục Phồn hỏi: " Có việc gì à?".

      " Vẫn còn...". xấu hổ mặt đỏ như quả táo, do dự hồi, ngượng ngùng : " Việc này... Hôm nay rất cảm ơn . có thể... cho em... số điện thoại ?".

      Lục Phồn ngạc nhiên. Mặt càng đỏ hơn, thẹn thùng vặn tay. Lúc ngẩng đầu, lại lần nữa: " cho em số điện thoại, được ?".

      Lục Phồn nhíu mày, định mở miệng, sau lưng truyền đến giọng -

      " Lục Phồn".

      Lục Phồn ngạc nhiên quay lại, Nghê Giản về phía . nhìn , ánh mắt chạy vòng người mặt tròn xong mới chuyển sang . Sau đó, lại gần, cà nhắc, tay với lên, áp sát người , miệng cắn phát vào cằm .

      " , nhớ muốn chết".

      cười ngớt nhìn . Lục Phồn thở gấp, vươn tay ôm .

      mặt tròn kinh ngạc nhìn họ, sắc mặt thay đổi mấy lần, lúng túng xin lỗi, rồi rời nhanh như chớp.

      vừa , Nghê Giản liền đẩy Lục Phồn ra, lùi hai bước, cười như cười nhìn : " Sức quyến rũ lớn quá nhỉ?".

      Thái dương Lục Phồn co lại, có dự cảm tốt. Nghê Giản liếc bóng lưng mặt tròn, ánh mặt quay sang , cười tiếng. Lục Phồn tiến lên, nắm chặt tay :

      " Hỏi đường ấy mà". .

      " Ừ, hỏi đường hỏi cả số điện thoại cơ đấy".

      Ánh mắt bình tĩnh, mặn lạt: " Coi thường em là người điếc phải ?".

      Lục Phồn nhất thời thốt lên lời. Nghê Giản nhếch môi, sán lại, tay ôm eo , cách quần áo nhéo cái.

      " phải bảo ở bên ngoài được lăng nhăng cơ mà".

      ngẩng đầu giả bộ giận dữ: " Thấy em xinh xắn quên em phải ?".

      nhướng mày, miệng cười cười: " Ừ... bé kia trông non nớt thanh thuần, trong veo như nước, nhìn rất được phải ?".

      Tay khẽ động, nhéo phát nữa. Lục Phồn trốn, mặc cho nhéo, lại ôm , hôn lên môi . Lúc thối lui, cúi đầu nhìn : " quan tâm ấy có đẹp hay , chỉ muốn nhanh nhanh trở về gặp em".

      ---------------------------

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 50

      Lục Phồn những lời bùi tai, điểm này Nghê Giản rất hiểu. Hai người ở cùng nhau lâu như vậy nhưng Lục Phồn chưa từng mấy câu ngon ngọt. Cho nên câu đó được tính là hết sức dễ nghe. Cộng thêm vẻ hết sức nghiêm túc của , Nghê Giản cảm thấy rất hưởng thụ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

      Lục Phồn khước từ, hôn đáp trả dữ dội hơn.

      Xung quanh người qua kẻ lại, hầu hết bọn họ đều vội vàng liếc mắt nhìn đôi nam nữ rồi nhanh chóng rời . Rất nhiều ánh mắt tỏ ra ngượng ngùng.

      Hôn lúc lâu, hai người mới tách nhau ra. Lục Phồn chưa buông tay còn Nghê Giản liêu xiêu trong lòng , nghỉ lúc, ổn định nhịp thở, ngẩng đầu nhìn .

      Mặt Lục Phồn hơi đỏ. Nghê Giản bật cười thành tiếng. Lục Phồn cúi đầu nhìn .

      Ánh mắt giao nhau, im lặng.

      Lục Phồn cũng cười, giơ tay lên, vuốt ve gương mặt Nghê Giản:

      " Gầy rồi". bỗng lên tiếng.

      " Gầy chỗ nào?".

      " Cả mặt cả người đều gầy".

      Nghê Giản cười cười, nhướng mày : " Người có gầy , về mới biết được".

      Lục Phồn mấp máy môi, đáp. Nghê Giản thấy như vậy, cười bảo: " Về thôi".

      Lục Phồn gật đầu.

      Nghê Giản lui khỏi lòng , nhìn , phát ngoài chiếc ba lô, còn thứ gì khác, có hành lý cần xách giúp. Lục Phồn dắt , nhìn thoáng qua tay phải của , hỏi: " Tay thế nào rồi?".

      Nghê Giản trả lời: " Sắp khỏi rồi, đừng ngày nào cũng hỏi nữa ".

      Lục Phồn yên tâm vươn tay sờ, quan sát mặt rồi hỏi: " Chạm vào như thế có đau ?".

      Nghê Giản lắc đầu, Lục Phồn mới thấy hơi nhõm.

      Nhà ga lưu lượng người đông, taxi cung đủ cầu, điểm đợi xe sắp thành hàng dài. Mãi thấy tới lượt, Nghê Giản : " Hay là xe buýt".

      Lục Phồn lắc đầu: " được, đông lắm".

      Nghê Giản nhíu mày: " phải cũng định ngồi xe buýt à?. Em thấy sang phía bên kia đường mà". chỉ về phía trạm xe buýt: " Hay nghĩ em thích ngồi xe buýt?".

      " phải". Lục Phồn nhìn tay , : " Tay em còn chưa hồi phục, đừng để chen lấn".

      " sao, cẩn thận chút là được".

      Nghê Giản xong, kéo : " thôi, về sớm chút".

      Lục Phồn đành phải theo .

      chuyến xe vừa , đợi vài phút, chuyến khác lại đến. xe có rất đông người. Lục Phồn đứng sau che cho Nghê Giản.

      xe, chỗ ngồi sớm bị giành hết, Nghê Giản tìm thấy khoảng trống, quay người gọi Lục Phồn qua. Bọn họ đứng cạnh cửa sổ, Nghê Giản tựa sát cửa, còn Lục Phồn giúp ngăn cản đám người. Nghê Giản nhìn dáng vẻ lo lắng của , vươn tay gãi gãi ngực : " sao đâu, ở đây an toàn mà".

      Lục Phồn nắm tay , buông.

      Xe hết , rồi lại dừng, có người lên, có người xuống. Nghê Giản và Lục Phồn thấp giọng chuyện phiếm. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lồng lên người Nghê Giản, lên những sợi lông tơ xíu mềm mại mặt .

      Lục Phồn nhìn , ánh mắt và trái tim đều mềm như hồ. chuyện, cánh môi nhàng đóng mở, mọi biểu lộ giữa đôi mày đều được thu lại.

      Nhìn ra, tâm trạng của rất tốt. hiểu sao, Lục Phồn hy vọng lần này xe buýt đừng dừng lại nữa.

      Lúc đến nơi, ba giờ hơn. Cũng may khoảng cách từ trạm xe buýt đến tiểu khu xa, vài phút là đến. Thím Dư nấu xong cơm, nhắn tin cho Nghê Giản rồi về.

      Nghê Giản vừa mở cửa, ngửi thấy mùi thức ăn bàn.

      " đói ?". khéo Lục Phồn vào, tìm dép cho thay.

      " Tàm tạm".

      Lục Phồn đặt ba lô lên tủ giày, thay dép lê. Nghê Giản vào bếp lấy cơm. Lục Phồn cũng tới, nhìn cầm bát xới cơm bằng tay, trong lòng cảm thấy xót xa. lại gần cầm muôi múc cơm trong tay , đơm hai bát đầy, lấy đôi đũa sạch.

      Nghê Giản thoáng mỉm cười với , rút đôi đũa, bảo: " bưng cơm giúp em".

      Lục Phồn bưng cơm theo ra bàn ăn. Nghê Giản thử thức ăn, vẫn nóng. hài lòng, gắp cho Lục Phồn miếng thịt bò: " Xem ra em tính khá chuẩn, vừa đúng giờ".

      Lục Phồn cũng gắp miếng cho , hỏi: " Em tính thế nào?".

      " Bấm đầu ngón tay tính thôi". Nghê Giản cười đắc ý.

      Thực ra, có khả năng đó, chỉ là do hiểu Lục Phồn. rất tiết kiệm, chắc chắn ngồi máy bay, cũng ngồi ô tô, mà chọn tàu giá rẻ.

      Cơm nước xong xuôi, Lục Phồn bê bát rửa. Nghê Giản nhắc: " tắm ".

      Lục Phồn đáp: " Ừ" rồi quay người lấy quần áo trong ba lô. Cùng lúc đó, Nghê Giản vào phòng cầm khăn tắm ra. Lục Phồn bước vào nhà vệ sinh, Nghê Giản cũng vào theo. Lục Phồn quay người nhìn, thấy có ý định ra, khẽ sửng sốt.

      Nghê Giản: " nhớ à?".

      Lục Phồn: " Nhớ gì?".

      " Chẳng phải lần trước rủ em cùng tắm sao?".

      Thấy hơi ngạc nhiên, Nghê Giản nhắc nhở: " Hôm đấy em bị gãy tay".

      Mặt Lục Phồn hơi nóng lên. Nghê Giản nghiêm túc: " Giờ em muốn bù, có ngại ?".

      Lục Phồn phản bác. Cuối cùng, gật đầu.

      Nghê Giản bật cười, ánh mắt cong cong. xoay người đóng cửa nhà tắm, bắt đầu cởi quần áo. Luyện lâu như vậy, tốc độ cởi quần áo bằng tay của ràng tăng lên, nhưng trong mắt Lục Phồn, vẫn hết sức khó khăn.

      tới giúp . Nghê Giản trợn tròn mắt nhìn , niềm vui trong mắt sao lấn át được. Lục Phồn nhanh chóng cởi hết áo ngoài của Nghê Giản, còn lại hai mảnh nho .

      Làn da trắng như tuyết của sáng bừng trước mắt , Lục Phồn chỉ nhìn thấy có cảm giác.

      Động tác của hơi dừng lại.

      Nghê Giản giục: " Nhanh lên".

      Lục Phồn khẽ hít thở, lần tay ra đằng sau cởi khuy áo ngực, giật hai cái nhưng được. Nghê Giản tự cởi quần lót để trượt đến bắp đùi. Thấy vẫn chưa làm xong, chủ động quay lưng lại.

      Ánh mắt Lục Phồn vô tình nhìn lướt xuống dưới, toàn bộ huyết dịch đều sôi trào. liếm môi, tim đập như gõ trống, ánh mắt di chuyển.

      Nghê Giản lại giục: " làm gì thế, mau cởi ra ".

      Lục Phồn định thần, ngượng ngùng cho biết nhìn mông . cởi xong khuy áo, Nghê Giản tự tay lôi mạnh ra, vừa với vòi hoa sen vừa : " Cởi của ".

      Lục Phồn cúi đầu cởi quần áo, hai ba phát xong. Nghê Giản điều chỉnh nước ấm, quay người lại, Lục Phồn ghé sát, hai tay ôm lấy .

      Hai cơ thể trần trụi dính vào nhau thành khối. Cả hai đều run rẩy, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.

      Loại cảm giác này giống như trộm được vật tốt.

      Nghê Giản cúi đầu mổ phát vào ngực , ngửa đầu hỏi: " Có nhớ em ?".

      " Nhớ".

      Nghê Giản cười khẽ, tay lần xuống, sờ chỗ đó: " Cái này có nhớ cái kia ?". vừa dứt lời, liền chậm rãi bóp. Toàn thân Lục Phồn kéo căng, cổ họng hừ tiếng.

      " Có nhớ đến ?". Nghê Giản buông tha.

      Lục Phồn chịu nổi, túm lấy tay . Nghê Giản nhìn , ánh mắt giảo hoạt. Ánh mắt Lục Phồn sâu thẳm u, bất lực quay , rồi lại chuyển về, gật đầu buồn bực.

      Xong màn dạo đầu, khuôn mặt và vành tai gia tăng nhiệt độ. đành thừa nhận.

      Nghê Giản cũng bật cười vì bất ngờ. Nhưng hết sức xấu xa, ép đến bước này vẫn chưa đủ. Hết lần này đến lần khác kiễng chân, vuốt mặt hỏi : " Vậy khi muốn nó, làm thế nào?".

      Lục Phồn giật mình, nhìn , trong mắt nóng đến bốc hỏa. Nghê Giản ghé sát lại gần, khẽ hỏi: " Có phải tự xử đấy?".

      Khi hỏi câu này, mặt cũng đỏ lựng lên.

      Lần này, Lục Phồn phục tùng , ép đầu hôn , tay kia xuống, trả thù như làm.

      Nghê Giản đứng yên. Lục Phồn ôm mông bế lên, Nghê Giản kêu thành tiếng. Lục Phồn cúi đầu, mặt vùi vào ngực khẽ cắn. Mỗi bước chuyển động của , đều phát run. biết có phải tức giận hay mà sức lực vô cùng mạnh mẽ, cảm giác hồn phách đều bay mất.

      Khoảnh khắc cuối cùng, toàn thân Nghê Giản run rẩy, ánh mắt ẩm ướt.

      +++

      Nghê Giản nằm giường, bất động hồi lâu. Lục Phồn sấy tóc cho . Sau khi sấy xong, đặt máy sấy qua bên.

      Dây dưa hơn nửa tiếng, Nghê Giản mới có sức lực mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lục Phồn. biết vẫn luôn nhìn nhưng biết nhìn gì.

      " mệt à?". Giọng hơi khàn.

      " mệt". Lục Phồn đáp.

      Nghê Giản thở dài, nhắm mắt lại: " Đợi tay khỏe hẳn, em rèn luyện thêm".

      Lục Phồn : " Được, nếu em quên, nhắc".

      Nghê Giản liếc mắt: " Em mà quên coi như xong đấy".

      Lục Phồn: "..."

      Nghê Giản quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa tối. Ngủ sớm thế này, hình như hơi lãng phí. Lục Phồn thấy nhíu mày, xoay mặt lại, hỏi: " Sao vậy?".

      " sao cả". Nghê Giản : " nằm xuống ".

      Lục Phồn nghe lời nằm xuống bên cạnh . Nghê Giản quay mặt sang, cùng hai mắt nhìn nhau.

      hỏi: " thấy vui ?".

      đợi trả lời, bật cười trước: " Em rất vui, được ở cùng , em rất vui".

      Lục Phồn khẽ giật mình, trái tim tắc nghẹn. ràng hạnh phúc, nhưng hiểu sao, lại thấy chua xót.

      nhớ tới chiếc khăn quàng cổ trong ba lô, nhớ đến nhà nghỉ cũ nát bên cạnh căn cứ huấn luyện.

      mình chạy tới, thầm lặng lẽ ở đó ngày.

      hoàn toàn biết.

      trải qua nỗi đau, chịu đựng tổn thương gì?

      cũng biết.

      chưa từng cho bất cứ thứ gì, dựa vào đâu để đổi lấy trân quý như thế?

      Thấy Lục Phồn im lặng lúc lâu, nụ cười mặt Nghê Giản phai : " thấy vui sao?".

      Lục Phồn lắc đầu, hạ giọng mở miệng, thanh mang theo nỗi xúc động: " phải, cũng rất vui".

      xong, ôm xiết vào trong lòng.

      Trời vẫn chưa tối, nhưng Nghê Giản muốn đâu.

      Khi vùi mình trong lòng , mọi xa cách, đau khổ, thất vọng, căm hận, phẫn nộ, đều rời xa đến tận chân trời.

      Ngay gần bên, chỉ có .

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :