1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế vật vương gia cưng chiều vương phi hung hãn - Liễu Ngạn Phi Hoa(24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 31: Ban đêm dò xét hình bộ.

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      quan đạo hình bộ, người rất thưa thớt, hai bóng người lảo đảo tới, như đôi tình lữ bình thường dạo chơi phố.

      "Phía trước năm mươi thước, là cổng chính hình bộ, cửa hông ở góc Tây Bắc, buổi tối cửa chính có bốn quan binh canh gác, cửa hông có sáu người, canh giờ thay phiên nhau lần, bên trong cửa ra của mỗi thông đạo cũng có người canh gác, từng phân đội là sáu người, nửa canh giờ tuần tra lần: "An Tri Cẩm cúi đầu, hai tay ôm ngực, bộ dạng vô cùng nhàn hạ thảnh thơi, dư quang nơi khóe mắt cũng ngừng xem xét tình huống xung quanh.

      Trì Cảnh đầu tiên là sửng sốt, sau đó vô cùng hiếu kỳ : "Mấy tin tức này rốt cuộc là ngươi từ nơi nào có được ?"

      Nghe nàng cung cấp tình báo vô cùng đầy đủ, lại nhìn ánh mắt của nàng, Trì Cảnh cảm thấy nàng giống như lính mới, ngược lại giống như lão thích khách có kinh nghiệm chinh chiến sa trường dày dặn, người tài giỏi như thế, nếu vào tổ chức chuyên nghiệp, nhất định rất được coi trọng.

      "Thu thập tình báo phải như bữa ăn sáng." An Tri cẩm cảm thấy chính mình bị xem thường, cho là đúng bĩu môi, nháy mắt với : “Nơi đó có cây, thấy ? Chờ chút, chúng ta lập tức từ cây bay qua, hôm nay ta xem xét địa hình rồi, bên kia là sau nhà, nấp rất tốt, hẳn là bị phát ."

      "Bay qua?" Trì Cảnh giống như là nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, cười ra tiếng.

      "Bằng sao?" Nhìn da mặt khô héo của lộ ra biểu tình khinh thường, tâm An Tri Cẩm dao động: "Chẳng lẽ ngươi biết khinh công?"

      " ." Ai ngờ Trì Cảnh lại hoàn toàn bác bỏ phỏng đoán của nàng.

      "Vậy ngươi còn cười." An Tri cẩm nhịn được trừng mắt nhìn , vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng biết khinh công, nếu có cái loại khinh công trong truyền thuyết gì đó, đêm nay kế hoạch kia của nàng làm chơi ăn rồi.

      "Ta rất ngạc nhiên, vì sao ngươi lại cho rằng ta có khả năng giúp đỡ ngươi?" có bạc, đường ăn xin vào kinh thành, y phục người sớm rách tả tơi, dọc đường đến, mọi người thấy đều hận thể cước đá xa, chỉ có An Tri Cẩm, là người thứ nhất chê .

      "Từ hai đầu cơ bắp của ngươi, chân có ba cơ bắp, còn có cơ bắp ở lưng bụng được buộc chặt đều có thể nhìn ra được, ngươi tập võ nhiều năm, mà xế chiều hôm nay ngươi tay ngăn tiểu nhị của tửu lâu kia, chứng minh võ công của ngươi tệ, hơn nữa còn có vết chai tay ngươi, ta kết luận ngươi am hiểu sử dụng kiếm, chỉ là sắc mặt ngươi tốt, thân thể gầy yếu, nếu phải bởi vì khuyết thiếu dinh dưỡng, cũng là có bệnh trong người" Sức quan sát là điều kiện cần chuẩn bị hàng đầu để làm đặc công, cho nên đối với điểm này nàng cũng rất tự tin.

      Trì Cảnh ngây ngẩn cả người, phen này An Tri cẩm cực kỳ lưu loát, ngay cả kết thúc cũng bỏ, tuy rằng tràng từ đầu đến cuối nghe hiểu danh từ riêng, nhưng lại thể thừa nhận, nữ nhân này, rất bình thường!

      bỗng nhiên rất muốn biết, rốt cuộc An Tri Cẩm từ nơi nào học được mấy thứ này .

      "Này, cầm , ngươi hẳn là biết dùng." An Tri Cẩm biết từ nơi nào lấy ra cái hộp đưa cho , mở ra xem, ra bên trong đều là từng khối cục đá .

      "Làm sao ngươi biết ta dùng ám khí?" thực tế, thứ am hiểu nhất đúng là kiếm và ám khí.

      An Tri Cẩm trừng mắt, cũng trả lời câu hỏi của , mà là chút nào đếm xỉa tới lảo đảo tới chỗ mục tiêu của chính mình. Nàng tới phía dưới cái cây trụi lủi biết là cây gì kia: "Động tác phải nhanh, nếu bị người khác phát ."

      "Ta đương nhiên biết . . . . . ." Trì Cảnh còn chưa xong, cũng bị làm kinh ngạc ra lời, ở lỗ hổng này, An Tri Cẩm vậy mà trèo lên cây rồi, ngồi xổm đầu tường, phi thân nhảy, người như chim yến biến mất trong tầm mắt của .

      Nữ nhân này. . . . . . là đáng sợ! thậm chí còn chưa nhìn ràng rốt cuộc nàng làm như thế nào để leo lên .

      Nhưng mà nhận thua, mũi chân điểm mặt đất, tay duỗi ra, với lấy đỉnh đầu nhánh cây, lại đạp lên vách tường cái, cả người mượn lực dễ dàng bay qua.

      An Tri Cẩm tựa ở sau tường, cẩn thận nghe động tĩnh ở mọi nơi.

      Đại bộ phận quan viên Hình bộ đều tan tầm, bởi vậy khắp nơi đều là cảnh tối lửa tắt đèn, vô cùng có lợi cho hai người các nàng hành động. An Tri Cẩm mang theo Trì Cảnh ngựa quen đường cũ tới phòng khám nghiệm tử thi hình bộ, phân phó Trì Cảnh ở bên ngoài thông khí, mà còn lại chính nàng là thần biết quỷ hay lẻn vào trong.

      Nàng vốn định thay xà đổi cột thi thể của Tiền chưởng quỷ, như vậy mới cách tốt nhất có sơ hở, thế nhưng có người thích hợp hỗ trợ, đành phải từ bỏ.

      Bên trong phòng giữ xác bóng người, nàng thả bước chân, chờ sau khi tiến vào, lấy hộp quẹt mang theo bên người ra, tìm kiếm nơi đặt thi thể của Tiền chưởng quỹ.

      Trăng lạnh cao rộng, Trì Cảnh dựa vào xà ngang ở bên trong hành lang dài, vô cùng buồn chán chú ý đến gió thổi cỏ lay chung quanh, ngồi cao, đương nhiên cũng nhìn được xa, động tĩnh các nơi trong viện đều có thể thu hết vào mắt.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng chừng nhanh đến khắc đồng hồ rồi, thời gian An Tri Cẩm cũng kém nhiều lắm nên ra, nhìn thấy phân đội tuần tra, chuẩn bị xuống dưới xà nhà chờ An Tri Cẩm và người cùng ra, lúc này, đám lửa xuất ở trong tầm mắt của .

      bỗng nhiên mở to hai mắt, mượn ánh trăng, nhìn hai bóng người về bên này, người trong đó mang theo ngọn đèn lồng trong tay, vừa vừa tán gẫu cùng người khác, dường như bàn bạc chuyện gì.

      "Lý đại phu, việc này nhờ ngươi rồi." Nam tử cầm đèn lồng kia thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mặc y phục thường ngày, khuôn mặt có chút thấy lắm.

      "Xin đại nhân yên tâm, lão phu làm việc này, nhưng mà lão phu , nếu như vậy, trực tiếp mua người khám nghiệm tử thi phải là tốt rồi sao?"

      "Ngươi biết, hoàng thượng rất coi trọng chuyện này, chừng đến lúc đó muốn khám nghiệm tử thi ở trước mắt bao người, cấp có lệnh, vẫn là trước đó động chút tay chân ở thi thể có vẻ ổn thỏa hơn."

      "Lão phu hiểu rồi."

      Trong lòng Trì Cảnh thầm kêu tiếng tốt, muốn xuống gọi An Tri Cẩm ra, lại nhìn thấy bóng người vọt ra từ cửa phòng giữ xác, đúng là An Tri cẩm, vừa vặn đụng phải người cùng tới.

      "Người nào? !" Mắt nam tử cầm đèn lồng kia vừa nhìn thấy An Tri Cẩm, lập tức chạy vội tới.

      An Tri Cẩm cả kinh hét lớn, mới vừa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng nam tử kia bỗng nhiên xuất bóng đen, vỗ người nam tử kia chút, nam tử kia lập tức động đậy.

      Trì Cảnh lại còn có thể điểm huyệt.

      "Người đâu, có thích khách. . . . . . Có thích khách. . . . . ." Lý đại phu kia thấy thế, xoay người nhấc chân chạy, còn chưa chạy tới hai bước, bị Trì Cảnh ném cục đá qua đánh trúng huyệt đạo, đứng tại chỗ cử động được.

      chỉ biết điểm huyệt, còn có thể dùng cục đá điểm huyệt!

      "!" Trì Cảnh hạ giọng hô câu, hai người lập tức giống như quỷ mỵ ra khỏi viện.

      Chẳng qua là vừa ra ngoài, An Tri Cẩm lập tức hối hận, bởi vì hai người các nàng, ngờ vừa vặn đụng phải phân đội tuần tra tới bên này.


      Chương 32: Ác đấu

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      "Các ngươi là ai? !" Nhóm phân đội gồm sáu người vừa nhìn thấy hai người bọn họ đồng loạt rút đao bên hông ra.

      An Tri Cẩm thấy vậy hai lời, chút do dự rút ra dao găm mang theo bên người xông lên, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, kéo quan binh qua, dao găm rạch cái ở cổ của , ta còn chưa kịp phát ra thanh nào "Bùm" tiếng ngã xuống đất bỏ mình.

      Trì Cảnh thấy nàng có thể giết người trong chớp mắt, trong lòng lắp bắp kinh hãi, hơn nữa nhìn động tác nước chảy mây trôi vừa rồi của nàng, cũng phải là người mới vào nghề, ngược lại giống như nhân tài giết người vô số lần mới luyện ra được.

      Chỉ có điều tình huống trước mắt cho phép được kinh ngạc, năm người còn lại thấy vậy đều nâng đao chém qua đây, mà An Tri Cẩm chỉ nắm cái dao găm quá ngắn để chống đỡ bọn họ, chần chờ nữa, nhặt đao trong tay quan binh kia lên, tiến lên cản mấy thanh đao sáng loáng kia lại.

      Gió lạnh thấu xương, mặt trăng cũng dần bay lên giữa trung.

      Hai người An Tri Cẩm và Trì Cảnh đưa lưng về nhau mà đứng, lâu sau giải quyết xong mấy người này, trong lòng hai người đều biết thể chậm trễ thời gian nữa, lập tức chạy ra bên ngoài, chỉ là còn chưa chạy bao xa phát ánh lửa sáng lên ở bốn phương tám hướng, còn có tiếng hét hò lung tung, tiếng bước chân, cách bọn họ càng ngày càng gần.

      " tốt rồi, chúng ta bị bao vây." An Tri Cẩm nhìn bốn phía, các đường giao đều bị ngăn chặn, nhíu mày.

      việc phát triển vượt quá dự đoán của nàng, căn cứ vào tình báo nàng thu hoạch được, Hình bộ tối nay nên có nhiều quan binh canh gác như vậy mới đúng.

      "Phá vòng vây ra ngoài!" Sắc mặt Trì Cảnh cũng trở nên ngưng trọng đứng lên, nắm chặt đao trong tay, chuẩn bị xong cho trận đại chiến.

      "Ừ." An Tri Cẩm gật gật đầu, tuy rằng nhân số quan binh Hình bộ đông đảo, nhưng mà lấy năng lực của nàng để tự bảo vệ bản thân mình vẫn là dư sức có thừa, mà thân thủ của Trì Cảnh xem ra cũng rất tệ, hoàn toàn làm vướng chân nàng.

      Nàng luôn luôn nhìn người cực chuẩn, nhất là lúc lựa chọn đồng bọn hợp tác, phải biết rằng, loại việc này chỉ cần cẩn thận chút là có thể liên lụy đến tánh mạng của chính mình, cho nên người có thể được nàng lựa chọn, nhất định sai.

      Rất nhiều quan binh tràn tới, nàng và Trì Cảnh lập tức xông vào chém giết, đánh đến khó phân thắng bại.

      Mà ở trong hành lang dài cách đó xa, có hai nam tử đứng, trong hai nam tử đó có vẻ mặt bất an, lo lắng : "Tống đại nhân, người nhìn xem, hai thích khách này võ công dường như vô cùng cao cường, nhiều người như vậy cũng thể đả thương bọn họ dù chỉ chút, sợ rằng đêm nay thể bắt được bọn họ."

      "Đừng nóng vội, nhìn chút." mắt còn lại là của Tống Vịnh, vẫn nhìn chằm chằm An Tri Cẩm, tuy rằng nàng đeo khăn che mặt màu đen, nhưng chiêu thức võ công của nàng khác mấy với người đêm qua ở trong sòng bạc Cát Tường, cho nên chỉ cần liếc mắt cái đoán ra được thân phận của thích khách.

      Nhưng ngược lại nam nhân bên cạnh kia, chiêu thức võ công có chút quái dị, vậy mà cho tới bây giờ y vẫn chưa thấy qua, chỉ như thế, y nhìn ra được, nam tử kia thậm chí ngay cả nửa công lực cũng chưa sử dụng đến, lại có thể thoải mái ứng phó như vậy, võ công cao cường, sâu lường được.

      Quan binh vây công rất nhanh chết và bị thương, ngã mảng lớn, mắt thấy chúng quan binh dần dần chống đỡ hết nổi muốn thua trận, Tống Vịnh cũng hơi thiếu kiên nhẫn .

      Thân thể bỗng nhiên truyền đến trận đau đớn như kim châm, động tác tay Trì Cảnh bị kiềm hãm, mắt thấy thanh đao sáng loáng hướng đến chân mà chém, ngay cả sức lực lấy đao cản lại đều có.

      "Keng" tiếng, ngay lúc thanh đao kia sắp chạm tới chân con dao găm bỗng nhiên đưa tới, giúp cản đao kia.

      "Ngươi làm sao vậy?" An Tri Cẩm cũng nhìn ra khác thường của , mày nhíu lại.

      Trì Cảnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt trăng giữa trung, sắc mặt thay đổi: "Tốc chiến tốc thắng!"

      Nhưng quan binh trước mắt giống như là thể giết xong, vừa mới đánh ngã đống, phía sau lại có thêm người tiến lên, dù thế nào bọn họ cũng chỉ có hai người, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thể lực bị hao hết.

      Càng đáng sợ là động tác của Trì Cảnh ràng chậm lại, nhiều lần thể tránh được tấn công của quan bình, nhìn thực dọa người, An Tri Cẩm cũng biết rốt cuộc bị làm sao, vô thức nắm chặt con dao găm trong tay.

      Xem ra phải làm quyết định tệ nhất rồi.

      Đúng lúc này, ngân châm bay đến, xuyên qua tầng tầng lớp lớp quan binh, bay thẳng tắp đến chỗ Trì Cảnh, nhưng mệt mỏi chống đỡ, xung quanh đều là tiếng binh khí chạm vào nhau, ngân châm này gần như im hơi lặng tiếng bay tới, mảy may phát .

      Đột nhiên thân thể cảm giác giống như bị người đụng phải, còn chưa biết được chuyện gì xảy ra, thấy dao găm trong tay An Tri Cẩm rơi mặt đất.

      "Có ám khí. . . . . ." An Tri Cẩm ôm cánh tay, muốn nhặt dao găm lên, lại phát cánh tay phải của mình bị tê liệt, hoàn toàn chút sức lực.

      Trì Cảnh chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy dưới hành lang, trong tay Tống Vịnh cầm cây ngân châm, muốn tiếp tục bắn ra.

      chút do dự ôm thắt lưng An Tri cẩm, vận chuyển nội lực, nhảy lên cái, trong tiếng kinh hô của mọi người, bay lên nóc nhà, sau đó người như gió nhảy xuống, biến mất giữa ánh trăng.

      Ngân châm trong tay Tống Vịnh thậm chí còn chưa kịp bắn ra, gặp tình cảnh này, y lập tức thi triển khinh công đuổi theo.

      Theo như võ công của nam tử kia, y phải nghĩ tới người nọ biết khinh công, nhưng người nọ từ lúc mới bắt đầu vốn dùng —— nếu hai người bọn họ sớm chạy, cần gì phải đau khổ mà phá vòng vây, cho nên y nghĩ nam tử kia chắc là biết khinh công hoặc thể dùng.

      Chuyện làm cho y càng nghĩ đến, khinh công của người nọ cực cao, chỉ tung người vài lần, biến mất thấy bóng dáng, bây giờ y mới ý thức được, chính mình quá khinh địch rồi.

      Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, nhìn cảnh vật phía sau nhanh chóng chạy ngược lại, An Tri Cẩm có chút dám tin tưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trì Cảnh ôm nàng chạy như bay ở nóc nhà .

      vậy mà biết khinh công, lại còn tốt như vậy!

      Nếu như vậy, vì sao dùng sớm chút, cần gì phải đánh cùng với những quan binh kia lâu như vậy.

      "Này, ngươi rốt cuộc là ai. . . . . ." An Tri Cẩm còn chưa hết lời, thân thể của Trì Cảnh chợt run lên cái, tiếp theo cả người bắt đầu bị mất khống chế rơi xuống.

      gắng gượng hơi cuối cùng để cho mình và An Tri Cẩm chưa đến nỗi té xuống, chân vừa chạm vào mặt đất, cả người lập tức tê liệt ngã xuống, gắt gao ôm ngực, bộ dáng hết sức thống khổ.

      "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" An Tri Cẩm có chút hoảng hốt, chẳng quan tâm đến cái khác, vội vàng nâng dậy.

      nhắm chặt mắt, mặc dù mặt lộ ra chút thống khổ, nhưng ngay cả câu cũng được.

      An Tri Cẩm nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này là đêm hôm khuya khoắc, đường có người nào rồi, cũng may nơi này cách vương phủ đến 100 mét, nàng cắn răng, lấy tay chống đất, dùng hết toàn bộ khí lực đỡ Trì Cảnh lên, kéo từng bước từng bước, gian nan tới vương phủ.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 33: Bổn vương chê ngươi bẩn

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      Tôn quản gia vừa nghe thủ vệ thông báo An Tri Cẩm trở lại, vội vàng đến cổng chính nghênh đón nàng, thấy nàng còn mang về nam nhân nửa chết nửa sống, chính mình cũng bộ dáng sức lực kiệt quệ.


      "Vương phi nương nương, đây là. . . . . ."

      An Tri Cẩm khoát tay, đánh gãy lời của Tôn quản gia: "Ngươi sắp xếp cho sương phòng để ở, lại nhanh chóng mời đại phu tới xem thử rốt cuộc là làm sao vậy."

      "Vâng" Tôn quản gia vội vã ra hiệu cho gã sai vặt đỡ Trì Cảnh vào.

      ". . . . . . cần. . . . . . cần đại phu. . . . . ." Nghe An Tri Cẩm và Tôn quản gia , Trì Cảnh còn chút tỉnh táo lập tức yếu ớt tỏ vẻ cự tuyệt: "Bệnh của ta là. . . . . .bệnh cũ . . . . . . mấy chục năm trước, gọi đại phu cũng vô dụng . . . . . . Để ta nằm chút, có việc gì . . . . . ."

      Nhìn bộ dáng thống khổ của , An Tri Cẩm thể tin có việc gì, nhưng Trì Cảnh năm lần bảy lượt vẫn kiên trì với quyết định của mình, nàng cũng tiện thêm gì nữa, chỉ có thể để Tôn quản đỡ vào trong phủ..

      Chính nàng cũng nhanh chóng chạy về Lưu Vân uyển.

      Cánh tay bên phải dần dần mất cảm giác, chứng tỏ ám khí kia có độc, hơn nữa còn khuếch tán, nàng phải mau chóng trở về xử lý miệng vết thương.

      Để Tử Lăng giúp đỡ lấy thau nước, chuẩn bị cái khăn mặt, An Tri Cẩm khép cửa phòng lại, cởi quần áo ở nửa người ra. Da trắng như tuyết, bả vai nòn nã, bỗng nhiên xuất mảng màu đen lớn ngung tụ lại,, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

      Độc dược màu đen, thường là kịch độc.

      An Tri Cẩm hề chần chờ, quyết định nhanh rút con dao găm ra, cắn răng cầm dao găm đâm vào trong thịt. Dựa theo xúc cảm mà ám khí kia cắm vào da thịt, hẳn là châm độc ... Ám khí , hơn nữa còn thâm nhập sâu vào trong thịt, nên nàng chỉ có thể lựa chọn cắt thịt để lấy ám khí kia ra.

      Trong ngày thường lúc nàng làm loại chuyện này, đều được tiến hành gây mê cục bộ, nhưng cổ đại có thuốc tê, nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng .

      Dao găm mới tiến vào da thịt, lập tức thấy máu đen trào ra, chảy xuống theo trước ngực của nàng, thấm ướt quần áo. Cái cảm giác đau đớn ray rứt này, làm cho trán nàng chảy ra tầng mồ hôi, nàng cắn răng, dùng chủy thủ đẩy thịt ra, muốn tìm được mũi ám khí kia, lại phát bất kể như thế nào cũng tìm thấy..

      Điều đó có khả năng!

      Nàng vô cùng chắc chắn ngân châm kia đâm vào thịt nàng, làm sao có thể tìm thấy!

      An Tri Cẩm có chút nóng nảy, vì phải nàng chịu tổn thương được, cũng phải vì nàng chưa từng trúng ám khí, nhưng tình huống tìm thấy ám khí này, vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải, huống chi, ám khí kia có tẩm kịch độc, nếu sớm lấy ra, độc tính tiếp tục khuếch tán, chỉ sợ cái mạng này của nàng giữ được!

      Cuối cùng đoái hoài đến gì khác, nàng ném dao găm, lấy tay gỡ khối thịt chảy máu dầm dề kia ra, liều mạng tìm mũi ám khí.

      có!

      tìm thấy!

      Thứ có thể chạm vào được đều là thịt cùng với máu tươi sền sệt, căn bản có ngân châm ... Vật cứng .

      Nàng hoảng loạn, cho dù là lúc bị trúng đạn, nàng cũng chưa từng kinh hoảng như vậy —— Thấy kịch độc ở trong cơ thể nàng nhanh chóng khuếch tán, nàng lại ngay cả ám khí có tẩm độc kia cũng tìm được.

      Hơn nữa miệng vết thương ở vị trí gần xương quai xanh, nàng trơ mắt nhìn bên trong ngừng chảy ra máu đen, chính mình lại có biện pháp để hút kịch độc kia ra.

      Ám khí tìm thấy, độc huyết hút được, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử vong gần chính mình như vậy.

      được, phải gọi cái đại phu đến xem, tiếp tục như vậy nữa, nàng đời nhà ma.

      "Rầm rầm rầm", đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt , giống như là muốn phá luôn hai cánh cửa gỗ kia.

      "Ai? !" Trong lòng An Tri Cẩm cả kinh, phản xạ có điều kiện bật thốt lên hỏi.

      "An Tri Cẩm, mở cửa nhanh. . . . . . Mở cửa!" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tần Tử Minh, bởi vì có người mở cửa, trực tiếp dùng chân đá cửa: "Lão tử là tướng công của ngươi, ngươi còn mau mở cửa cho lão tử. . . . . ."

      Đại phiền toái này, lúc nào đến, hết lần này tới lần khác lại đến lúc nàng hoảng loạn.

      m thanh đá cửa ngày càng mạnh,, nếu mở cửa, chỉ sợ kia hai miếng cửa gỗ bị Tần Tử Minh đá hỏng, An Tri Cẩm vội vàng mặc quần áo, mở cửa phòng.

      Cửa vừa mở, cả người Tần Tử Minh vốn dựa cửa lập tức mất trọng tâm, hung hăng té lăn đất.

      Nhìn Tần Tử Minh té dưới chân mình, An Tri Cẩm nhíu mày: "Ngươi tới làm gì? !"

      "Như thế nào? Ngươi vợ của gia. . . . . . Gia thể tới sao?" Tần Tử Minh vừa , tay ôm chân của nàng, tay chống lên, tức khắc, mùi rượu nồng nặc xông ra..

      "Ngươi uống rượu ?" An Tri Cẩm nhíu mày càng sâu, nàng nhìn Tần Tử Minh trước mặt híp đôi mắt say lờ đờ, chuẩn bị cước đạp ra ngoài.



      tại nàng có thời gian dư thừa để dây dưa với kẻ điên uống rượu say.

      "Ngươi xem, vì sao ngươi lại làm như vậy với bổn vương? !" Tần Tử Minh đột nhiên cầm bả vai của nàng, trong mắt toát ra lửa giận: "Ngươi !"

      Tay vừa vặn đặt tại miệng vết thương vừa cắt, An Tri Cẩm đau đến hít hơi lạnh: "Cút!"

      Nghe được tiếng gầm của nàng, trán Tần Tử Minh nổi đầy gân xanh: "Ngươi vừa cái gì? . . . . . . Ngươi gia cút? ! An Tri Cẩm! Ngươi nghe cho ràng, ngươi là vương phi gia cưới hỏi đàng hoàng đưa tám kiệu lớn tới cưới về, ngươi biết ? !"


      Theo cơn giận của Tần Tử Minh, lực đạo tay cũng càng thêm mạnh, An Tri Cẩm rốt cuộc chịu được nữa, trực tiếp cầm cổ tay của , muốn đẩy tay đặt vai mình ra..

      Chỉ là nàng vừa nắm cổ tay của Tần Tử Minh, Tần Tử Minh lập tức vươn tay kia đè tay của nàng, cúi đầu, đón nhận ánh mắt lạnh thấu xương của nàng: "Ngươi tin đem nay gia làm ngươi ? !"

      Nghe được câu gầm tràn đầy mệnh lệnh, con ngươi An Tri Cẩm bỗng nhiên mở to, sau khi kịp phản ứng, nàng phẫn nộ : "Ngươi dám!"

      Đây gọi là có rượu vào cái gì cũng dám làm, nếu như bình thường, chỉ sợ Tần Tử Minh sớm chạy nhanh như chớp, làm sao còn có thể như thế với nàng ?

      Nhưng hết lần này tới lần khác tối nay Tần Tử Minh lại mạnh cực kỳ, biết là nàng thân trúng kịch độc, nghĩ vì lí do gì mà nàng hề phản kích, tay Tần Tử Minh giống như vòng sắt, làm cho nàng thể động đậy.

      "Sốt ruột ?" mặt Tần Tử Minh đột nhiên lộ ra chút cười nhạo khinh thường: "Như thế nào? Sợ bổn vương động vào ngươi, ô uế thân thể của ngươi, làm cho tiểu tình nhân của ngươi cần ngươi ?"

      An Tri Cẩm mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy Tần Tử Minh trước mắt vô cùng xa lạ, mặc dù nàng tới nơi này mới hơn nửa tháng, nhưng ở trước mặt nàng Tần Tử Minh vẫn luôn khúm núm, vô cùng sợ hãi nàng, khi nào dám dùng loại giọng này với nàng những lời như thế, còn lộ ra loại biểu cảm khinh miệt này?

      Huống chi, nàng hoàn toàn hiểu Tần Tử Minh cái gì.

      "Ngươi yên tâm " Khóe miệng Tần Tử Minh đột nhiên từ cười nhạo biến thành cười lạnh, hung hăng đẩy An Tri Cẩm ra, thanh lạnh lùng : "Bổn vương chê ngươi bẩn!"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
      Đôi lời từ Editor: Dạo này ta bận học thi cử liên miên, nên tốc độ ra chương mới rất rất rất chậm, giống như chương này vậy, tháng mới đăng chương, thời gian online của ta bị hạn chế đáng kể, ta thành xin lỗi các độc giả vì chuyện này.

      Chương 34: Hút chất độc

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      An Tri Cẩm đẩy mạnh ra, dưới chân lảo đảo vài bước, nàng ôm đầu vai của chính mình, chỉ cảm thấy miệng vết thương mới cắt vừa rồi cực kỳ đau đớn, thứ chất lỏng ấm áp theo cánh tay nàng chảy xuống, giống như keo dính dính trong lòng bàn tay, nàng vừa nâng tay lên mới phát tay của mình đầy máu đen.

      "Ngươi, ngươi làm sao vậy?" Tần Tử Minh thấy bộ dạng chật vật chịu nổi của nàng cũng tỉnh, rượu ít.

      "Đừng nhiều lời, nhanh kêu đại phu đến đây cho ta." An Tri Cẩm chẳng quan tâm báo thù, nàng chỉ biết là nếu còn tiếp tục như vậy, nàng mất mạng.

      Nghe nàng như vậy, Tần Tử Minh nhiều lời, quay đầu bỏ chạy ra ngoài kêu đại phu .

      An Tri Cẩm kéo quần áo xuống, nhìn miệng vết thương đầu vai ngừng chảy máu đen, chẳng những nghĩ cách làm như thế nào để cầm máu, ngược lại dùng sức cắt nó ra —— chảy chút máu chết, nhưng nếu độc này tiếp tục ở lại trong máu của cơ thể cũng là trí mạng .

      Nhưng nếu miệng vết thương ở vị trí này, nàng cũng thể tự mình hút độc ra..

      Nàng nghĩ ngợi, cảm thấy hay là nên kêu nha hoàn đến đây giúp nàng, chỉ bằng cách cắt như vậy, căn bản cắt được bao nhiêu.

      Nàng đứng lên, còn chưa nhấc chân, đột nhiên có bóng người lảo đảo xông vào: "Bổn vương, bổn vương Tôn quản gia mời. . . . . ."

      Bốn mắt nhìn nhau, khí trong phòng lập tức yên lặng.

      Tầm mắt dời xuống, Tần Tử Minh nhìn An Tri Cẩm lộ hơn nửa bả vai cùng với xương quai xanh, bộ ngực sữa như như , lời vừa đến khóe miệng lập tức nuốt trở vào. . . . . .

      Đợi chút, bả vai của nàng làm sao vậy?

      Tần Tử Minh giống như phát ra vùng đất mới, bước chân ổn định đến trước mặt An Tri Cẩm, : "Ngươi. . . . . . Trúng độc ?"

      vừa mở miệng, lập tức có trận mùi rượu đập vào mặt mà đến, An Tri Cẩm nhíu mày: " Đêm nay ngươi đừng đến làm phiền ta, ra ngoài!"

      Tần Tử Minh , giống như vốn nghe thấy lời của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào miệng vết thương đầu vai, nhìn chuyển mắt.

      An Tri Cẩm biết muốn làm gì, thấy đêm nay cũng dám coi thường nàng, vô cùng làm càn, khỏi hơi nổi giận: "Ngươi cút ra cho ta. . . . . ."

      Nàng còn chưa xong, cảm thấy có cái gì ấm áp dán đầu vai của mình, nàng ngẩng người chút mới kịp phản ứng, ra Tần Tử Minh vậy mà để mặt áp vào đầu vai bắt đầu hút máu độc giúp nàng.

      Nàng thậm chí có thể cảm giác được đầu lưỡi Tần Tử Minh ở làn da nàng lơ đãng xẹt qua, khi ấm áp, khi em ái. Nàng ngây ngẩn cả người, đứng ngây ngốc mặc cho Tần Tử Minh cúi đầu cầm lấy vai của nàng ngụm lại ngụm hút máu độc ra giúp nàng.

      Bỗng nhiên trong lòng có chút xúc động, dù sao miệng vết thương của nàng cũng có độc, ngộ nhỡ trong miệng Tần Tử Minh có vết thương, thực có khả năng cũng trúng độc, nhưng chưa hai lời liền giúp nàng.

      Thời gian bọn họ ở chung cũng dài, tuy rằng chỉ là phu quân danh nghĩa, nhưng An Tri Cẩm vẫn xem như phế vật, bằng lòng nhân nhượng sống cùng cũng chỉ vì lợi ích toàn cục, cũng vì tiền tài của vương phủ, nếu phải vì thế, nàng chút cũng muốn có quan hệ với người như Tần Tử Minh.

      Làm đặc công, nàng chưa bao giờ tin tưởng người khác, nàng lợi dụng người khác, người khác cũng lợi dụng nàng, ra tay giúp Tần Tử Minh cũng chỉ vì nàng muốn lợi dụng , cho cùng, đây mới là lúc chân chính có quan hệ.

      Nhưng Tần Tử Minh. . . . . .

      Lúc đầu nàng hỗn loạn, bỗng nhiên cảm giác có cái gì trơn ướt liếm xương quai xanh của mình, còn dần dần di chuyển xuống.

      Nàng cúi đầu vừa kịp nhìn thấy Tần Tử Minh từ từ nhắm hai mắt, đôi môi ấm áp sớm lệch khỏi quỹ đạo nơi cần liếm, thậm chí biểu tình mặt còn mang theo chút hưởng thụ. Mà tay vốn cầm lấy bả vai nàng, đãở chậm rãi dời xuống. . . . . .

      Mí mắt An Tri Cẩm giật giật, hai lời, trực tiếp nhấc chân, đá cước.

      "A. . . . . ." Tần Tử Minh còn hưởng thụ, chưa phục hồi tinh thần lại, cả người cũng bay lên thành đường vòng cung đẹp đẽ văng ra ngoài, hung hăng đập vào khung cửa.

      Nhìn độc miệng vết thương hút gần hết, An Tri Cẩm vẩy chút dược lên, lại dùng băng gạc băng bó lại tốt, mặc quần áo vào, lúc này mới tới cửa nhìn Tần Tử Minh.

      vốn uống say biết gì, lại đụng phải khung cửa, cả người té mặt đất tựa như bãi bùn, An Tri Cẩm cúi người, vô cùng chán ghét nắm áo lên, chuẩn bị xách ra ngoài cửa.

      Cảm giác được có người di chuyển chính mình, Tần Tử Minh cố gắng trợn mắt, lại phát mình uống rượu quá nhiều, mí mắt yếu đuối vô lực, căn bản mở ra được, đưa tay ôm đầu của mình than thở : "A, nương tử. . . . . . Vì sao bổn vương, cảm thấy choáng váng như vậy?"

      An Tri Cẩm để ý tới, trực tiếp ném tới tảng đá bậc thang ngoài cửa, sau đó khép cửa phòng lại.

      Chờ ngày mai tỉnh rượu, nhất định phải tính toán tốt với .

      Đúng lúc này, quản gia Tôn mang theo đại phu vội vàng tới, đến Lưu Vân uyển, ông liền thấy Tần Tử Minh nằm mặt đất say đến biết trời trăng, vội vàng qua nâng dậy, vỗ mặt của : "Vương gia, vương gia, ngài mau tỉnh lại . . . . . .Tại sao ngài lại say đến mức này vậy, ngài mau tỉnh lại. . . . . ."

      "Đợi chút" Chu đại phu bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại hành vi của ông, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt Tần Tử Minh, lại lật mí mắt Tần Tử Minh, đưa ra cái kết luận: "Vương gia trúng độc ."

      "Cái gì? !" Quản gia Tôn vừa nghe lời này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái này. . . . . ."

      Ông còn chưa xong, cửa phòng phía sau bỗng nhiên được mở ra, An Tri Cẩm bước ra cửa, đến trước mặt Tần Tử Minh, ấn đường(*) biến thành màu đen, môi chuyển thành màu tím, đúng vậy, đây là dấu hiệu điển hình của trúng độc.

      (*) Ấn đường: chỉ phần nằm giữa hai lông mày

      Bởi vì hút máu độc giúp người khác mà trúng độc, Tần Tử Minh là người thứ nhất nàng gặp phải tình trạng này.

      "Mau mau! Mau nâng Vương gia vào." Chu đại phu sắc mặt Tần Tử Minh càng ngày càng đen, vội vàng cùng quản gia Tôn nâng Tần Tử Minh vào trong nhà, khám và chữa bệnh cho .

      "Chu đại phu, Vương gia nhà ta rốt cuộc trúng độc gì vậy?." Cho tới bây giờ Tôn quản gia còn chưa thấy sắc mặt Tần Tử Minh khó coi như thế, bị dọa đến , liên tục xoay quanh.

      "Theo lão phu đoán, hẳn là thuốc mê ... Độc. . . . . . Chỉ là ... miệng vết thương trúng độc của Vương gia. . . . . ." Chu đại phu nâng đầu Tần Tử Minh nhìn lần, vô cùng khó hiểu : "Quái lạ, ấn độc phát sinh, miệng vết thương trúng độc phải ở cổ chứ, nhưng tại sao lại tìm thấy. . . . . ."

      "Có lẽ ở trong miệng ." An Tri cẩm thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu đại phu, liền hảo tâm nhắc nhở ông.

      Chu đại phu giống như tìm ra cái gì lạ, vội vàng mở miệng Tần Tử Minh, vui vẻ : "Đúng rồi, đúng rồi, Trong miệng vương gia có miệng vết thương. . . . . ."

      Đúng rồi, người có thương tích trong miệng, còn dám giúp nàng hít máu độc, nhưng lại hút lâu, hưởng thụ như vậy, trúng độc xứng đáng!

      "Ai nha, vết thương này gần đầu, nếu nhanh bức độc ra, độc tính khuếch tán đến đại não, cho dù trị được cũng chỉ sợ sẽi lưu lại di chứng ."

      "Vậy làm sao bây giờ !" Quản gia Tôn nóng nảy.

      "Kế sách bây giờ, tốt nhất là có người giúp vương gia hút máu độc, để bức máu độc trong người ngài ra!"

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 35: Hưu thư

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      Lời của Chu đại phu vừa dứt, ánh mắt của ông cùng với quản gia Tôn hẹn mà rơi vào người An Tri cẩm.

      "Các người nhìn ta làm gì? !" Muốn nàng giúp Tần Tử Minh hút độc, đó phải là muốn nàng hôn sao? !

      "Vương phi nương nương, lúc này chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa, việc này để ngài làm là rất thích hợp." Quản gia Tôn đương nhiên cảm thấy chuyện này rất bình thường, tuy rằng cảm tình giữa vương gia và vương phi nương nương quá tốt, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là vợ chồng mà.

      " có khả năng!" An Tri Cẩm trực tiếp cự tuyệt.

      "Vì sao?" Lúc này đến phiên hai người quản gia Tôn và Chu đại phu hai cùng đặt câu hỏi .

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì miệng ta cũng có vết thương" An Tri Cẩm trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra lý do tuyệt diệu: "Nếu ta giúp , chẳng phải chính mình cũng trúng độc sao ?"

      " cũng phải. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?" Chu đại phu nhìn nhìn Tần Tử Minh, vô cùng khó xử, cuối cùng ánh mắt rơi người quản gia Tôn: "Lão Tôn, ông xem, ông tới được ?"

      "Cái này, làm sao được?" Quản gia Tôn vừa nghe Chu đại phu như vậy, mặt già đỏ lên, tuy rằng Đại Tần dân phong thuần phác, nhưng tính hướng giới tính của ông vô cùng bình thường, sống cao tuổi như thế rồi nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm loại tình này.

      "Ai, bây giờ cần phải để ý đến nhiều như vậy, nếu nhanh chút, khi độc tính lan tràn đến đại não, vương gia đời này chỉ sợ cũng phải thành ngốc tử." Chu đại phu thấy sắc mặt ông do dự, vội vàng ra quan hệ lợi hại trong chuyện này.

      "Đúng vậy, mặc dù chỉ là hút độc, nhưng đối với vương gia mà , đây chính là lựa chọn sống hay chết!" An Tri Cẩm cũng vội vàng giúp đỡ khuyên quản gia Tôn, lỡ như về nhau Tần Tử Minh thực trở thành ngốc tử, trong lòng nàng cảm thấy tội lỗi.

      Quản gia Tôn lưỡng lự hồi, cuối cùng quyết tâm: "Được rồi! Chỉ là, việc này hai người các ngài cần phải giữ bí mật, trăm ngàn lần thể ra."

      "Chúng ta , ông nhanh làm ."

      Dưới thúc giục của An Tri Cẩm và Chu đại phu, quản gia Tôn rốt cục hạ thắt lưng, mở miệng Tần Tử Minh, lại gần.

      Tần Tử Minh mơ màng, cảm thấy miệng của mình bị người tách ra đau, thịt thiếu chút nữa bị xé ra, cố gắng làm cho mình khôi phục chút ý thức, lại cố gắng mở mắt ra đường .

      Trước mắt là phóng đại nét mặt già nua của quản gia Tôn, mỗi nếp nhăn mặt đều có thể thấy rất ràng, mà ông ta vểnh miệng, lại gần chính mình. . . . . .

      Tần Tử Minh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, cũng biết tại sao lại đột nhiên tràn đầy khí lực, phen đẩy quản gia Tôn ra.

      Nguy hiểm ! Trong sạch của thiếu chút nữa mất rồi!

      "Ai nha, vương gia tỉnh rồi, xem ra độc tính còn chưa xâm nhập vào đầu óc. . . . . ." Chu đại phu vừa vừa cầm đầu Tần Tử Minh xem xét phen: "Lão phu kê dược cho ngài để đảm bảo độc của Vương gia ngài được giải trừ."

      xong, Chu đại phu lập tức vội chạy tới bàn sách cầm lấy giấy mực múa bút thành văn, lúc này, quản gia Tôn cũng theo đó đứng lên, ôm Tần Tử Minh xem đông xem tây, xác định tỉnh lại, ôm mừng đến chảy nước mắt: "Ôi, Vương gia ngài tỉnh rồi, ngài hù chết lão nô, nếu ngài xảy ra chuyện gì, lão nô sống thế nào đây!"

      Tần Tử Minh nghe ông như vậy, mắt nhịn được trợn trắng, nếu tỉnh lại, chỉ sợ về sau cũng còn mặt mũi sống ở đời này .

      Nhớ tới khuôn mặt phóng đại vừa rồi của quản gia Tôn, hơn nữa còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày bỗng nhiên bắt đầu cuồn cuồn, có cảm giác muốn nôn, thể làm gì khác hơn là hữu khí vô lực giơ tay lên đẩy Tôn quản gia, nỗ lực tránh thoát khỏi lòng của quản gia.

      Chuyện vừa rồi để lại bóng ma sâu đậm trong lòng , chỉ sợ đời này cũng thể nhìn thẳng quản gia Tôn.

      "Lão Tôn" Chu đại phu kê phương thuốc xong, thấy vẻ mặt tình nguyện của Tần Tử Minh, liền kéo quản gia Tôn: "Ông theo ta lấy thuốc , việc chiếu cố vương gia, vẫn nên để cho vương phi nương nương."

      "Nhưng mà Vương gia. . . . . ." Ông còn chưa xong, Chu đại phu cũng kéo ông ra cửa phòng, hơn nữa còn vô cùng săn sóc thuận tay đóng cửa luôn.

      Trong căn phòng lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại hai người An Tri Cẩm và Tần Tử Minh.

      An Tri Cẩm đến trước giường, xoay người nhìn nhìn sắc mặt của , nhíu mày, "Ngươi tại cảm thấy thế nào ?"

      Vừa nghe nàng hỏi như vậy, Tần Tử Minh lập tức lấy tay vỗ về cái trán, giọng vô cùng suy yếu , "Bổn vương. . . . . . Bổn vương vẫn cảm thấy choáng váng. . . . . . Có lẽ là độc tính kia xâm nhập vào đầu óc. . . . . . Ừm, tại bổn vương có chút khát . . . . . ."

      An Tri Cẩm nghe được ý tứ trong lời của , đáp lại, đến bên cạnh bàn rót chén nước đưa cho .

      "Ôi, toàn thân bổn vương vô lực, cầm được cái chén. . . . . . Nếu ngươi đút ta ."

      Đây là cái gọi là được tấc lại muốn tiến thước! Nhớ tới lá gan Tần Tử Minh đêm nay thế mà lớn đến mức dám năng lỗ mãng đối với nàng, hơn nữa còn ra tay đẩy nàng, An Tri Cẩm vốn nghĩ để ý đến , vì lúc nàng nguy cấp giúp nàng lấy mạng về, An Tri Cẩm ngẫm lại, cũng nhịn, ngồi xuống ở bên giường, nâng dậy, đưa cái chén đến bên miệng của .

      Nhưng mà Tần Tử Minh chút ý thức được sắc mặt An Tri Cẩm có chút thay đổi, tiếp tục tìm đường chết: "Nước này nóng quá, nương tử nàng giúp bổn vương thổi thổi . . . . . ."

      Lời còn chưa hết, chén nước cũng đổ ập xuống mặt , bên tai vang lên tiếng cười lạnh của An Tri Cẩm: "Uống ngon ? !"

      Nàng ghét nhất là người ưa thích được tấc lại muốn tiến thước, người biết nặng !

      "An Tri Cẩm!" Tần Tử Minh cũng nổi giận, mặc dù là phế vật, nhưng tốt xấu gì cũng là vương gia, từ khi sinh ra đến bây giờ, ai dám làm như vậy với .

      "Điều thứ hai của khế ước, cho phép của An Tri Cẩm, Tần Tử Minh thể tùy ý ra vào Lưu Vân uyển, ngươi đêm nay tùy tiện xông vào bao nhiêu lần ? ! Ta niệm tình ngươi cứu ta, so đo với ngươi, ngươi cần biết làm việc gì cũng phải có mức độ, chớ giẫm lên mặt mũi trước mặt ta: " Mặt An Tri Cẩm lạnh lùng, thả cái chén lại bàn, chỉ vào cửa: " tại, ngươi, ra ngoài!"

      “Được, nếu những lời như thế ngươi cũng , bổn vương cũng khách khí nữa" vốn thấy thái độ của nàng xấu, Tần Tử Minh quên mất đêm nay mình muốn tới Lưu Vân uyển làm gì, thái độ tại của An Tri Cẩm nhắc nhở : "Trong ngực bổn vương có tờ giấy, ngươi lấy ra xem ."

      An Tri Cẩm đáp, lập tức đến trước mặt , quả nhiên từ trong lồng ngực của lấy tờ giấy trắng, mở ra vừa thấy, mặt giấy là chữ viết rất ẩu tả, rất tinh tế, phần duy nhất có thể thấy là con dấu đỏ thẩm ở phía dưới: "Đây là cẩu bò sao?"

      Tần Tử Minh vừa nghe, thiếu chút nữa bị tức chết: "Đây là lối viết thảo(*), lối viết thảo! Ngươi hiểu hay ? !"

      (*) Lối viết chữ thảo: Thảo thư (草書, cǎoshū, sousho) hay chữ thảo là kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. Thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán. có những chữ Hán mà theo lối khải thư viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư chỉ cần nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.

      "Được rồi, lối viết thảo, vậy ngươi , ngươi viết cái gì, ta chữ cũng hiểu."

      "Đây là hưu thư đưa cho ngươi." Tần Tử Minh xong, tạm dừng chút, quả nhiên thấy biểu tình mặt An Tri Cẩm có chút biến hóa: "Bổn vương vốn nghĩ làm loại chuyện đuổi tận giết tuyệt này, mặc dù ngươi hung hãn, bổn vương vẫn giúp ngươi, bởi vì bổn vương đồng tình với ngươi, đáng thương cho ngươi, lỡ như bổn vương bỏ ngươi, còn có ai bằng lòng lấy ngươi sao? Nhưng ngươi được tấc lại muốn tiến thước ức hiếp bổn vương , bây giờ còn ở bên ngoài tìm dã nam nhân, cho bản vương cắm sừng, nếu điều này bản vương còn nhịn, còn coi là nam nhân sao? ! Cho nên, ngươi cầm hưu thư này, từ nay về sau hai chúng ta đường ai nấy. . . . . . Ai, ngươi làm gì thế! Ngươi muốn làm gì!"

      còn chưa xong, tờ hưu thư cẩu bò kia, cũng thành tro tàn trong tay An Tri Cẩm.

      Nhìn tờ giấy bị cháy sạch ngay cả bã cũng còn, An Tri Cẩm biểu đạt lập trường hết sức ràng của mình: " được."

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :