1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế vật vương gia cưng chiều vương phi hung hãn - Liễu Ngạn Phi Hoa(24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Tiền nợ đánh bạc


      Mùa đông ấm áp, có chút chói mắt.

      Tuyết đọng sau khi tan làm lộ ra thảm cỏ khô vàng, bên trong viện, thân cây trơ trụi cùng hòa lẫn với bầu trời xanh trong.

      An Ngọc ngồi ở bàn đá xanh bậc thang, ngẩng đầu 45 độ, nhìn nhánh cây nằm ngang đỉnh đầu, thở dài hơi, "Ai, nhân sinh a."

      Tần Tử Minh ngồi bên cạnh , bắt gặp vẻ mặt ưu thương, nhịn được vỗ vỗ bờ vai của , an ủi, "Hầu gia, bản vương hiểu ngươi. . . . . . Ai, nhân sinh a."

      "Bản hầu than thở là bởi vì thua bạc, mắt thấy ngày kia đến ba ngày kỳ hạn rồi, lại có tiền để trả, ta đây mặt mày ủ rũ a," An Ngọc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tần Tử Minh vẻ mặt cũng buồn thiu giống , hiểu , "Vương gia, ngươi vì sao lại than thở?"

      "Bản vương than thở là bởi vì cưới vợ. . . . . ." Tần Tử Minh thiếu chút nữa đem suy nghĩ trong lòng ra, may là nhớ lại ước định cùng An Tri Cẩm, lúc này mới kịp thời dừng lại câu chuyện.

      "Cưới vợ sao?" An Ngọc thấy gương mặt lộ vẻ khó khắn, giống như là có chuyện gì lớn phát sinh, trong ánh mắt khỏi nhiều hơn tia hoài nghi.

      " có gì, đề cập tới cũng được, chúng ta tiếp tục về hầu gia ngươi , ngươi lần này lại thua bao nhiêu tiền?" Tần Tử Minh hết sức hiểu , An Ngọc này, mặc dù giống với những quan to hiển hách khác trong triều thích sắc đẹp, trong phủ thê thiếp đoàn, lại vẫn cứ thua ở chữ "Đánh cuộc" phía .

      Nếu phải bởi vì An Ngọc nợ tiền , cũng cưới An Tri Cẩm.

      An Ngọc nghe hỏi như thế, thở dài hơi, lắc đầu, đưa ra năm ngón tay.

      "Lại thua rồi, năm ngàn lượng a."

      Ai ngờ An Ngọc lắc đầu.

      "Năm vạn lượng?" Tần Tử có chút ít dám tin tưởng nhìn đầu ngón tay .

      Ai ngờ An Ngọc vẫn như cũ lắc đầu.

      "Đó là. . . . . ."

      "50 vạn lượng."

      Tần Tử Minh hai lời, đứng lên làm như muốn , muốn năm ngàn lượng, cũng có thể giúp, với năm vạn lượng mà ..., hỗ trợ tích góp cũng có thể, nhưng đến 50 vạn lượng, đoán chừng bán phủ của cùng An Hầu phủ này cũng đủ trả lại.

      "Vương gia. . . . . ." An Ngọc thấy thế, ôm lấy ống quần của , nước mũi nước mắt , " Vương gia, ngươi thể bộ, ngươi phải mau cứu ta a, ngươi nhìn ta có già dưới có trẻ . . . . . ."

      "Hầu gia, chuyện này bản vương giúp được ngươi," Tần Tử Minh vừa vừa ngồi xổm người xuống, đem từng ngón tay dính chặt ống quần mình gỡ ra, "Ngươi cũng biết bản vương tháng chỉ có chút bổng lộc như vậy, cho dù đem bản vương bán cũng có nhiều tiền như vậy."

      "Nhưng ngươi là Vương gia, cha ngươi là đương kim hoàng thượng. . . . . ." Dưới tình huống này, cũng đoái hoài tới mặt mũi, An Ngọc cả người như bạch tuộc dính người Tần Tử Minh, "Vương gia, chúng ta là thân gia, ta là nhạc phụ của ngươi."

      "Ngươi buông tay, buông tay." Tần Tử Minh chết tâm với người muốn ỷ lại vào mình, lại nghe là nhạc phụ của mình, hận thể dùng chân đạp chết .

      Nếu phải bởi vì An Ngọc, làm sao có thể cưới nương tử An Tri Cẩm nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, cả ngày sống dưới quyền uy của nàng, thành thân được vài ngày, ngay cả nương tử cũng chưa sờ qua chút, thân gia đây coi là cái gì.

      "Ta mặc kệ, ngươi phải giúp ta chút. . . . . ." An Hầu phủ sớm xuống dốc, quan viên trong triều phần lớn hết sức nịnh bợ, căn bản đem cái hầu gia xuống dốc này của để vào trong mắt, mà những thứ kia mắt chó coi thường người khác, làm quan công chính cầu lợi, vừa tham ô, vừa nhận hối lộ, mỗi tháng về điểm bổng lộc này, của cải yếu kém, càng thêm thể nào giúp cho việc khó của .

      Tần Tử Minh là cây cỏ cứu mạng duy nhất của , ban đầu nghĩ đem nữ nhi gả đến Vương Phủ, ra cũng có điểm tư tâm này —— cho dù Tần Tử Minh có ăn chơi trác táng, văn dốt võ nát thế nào, người thủy chung vẫn chảy huyết mạch Hoàng thất, hoàng thượng cho dù sủng , ít nhất đời này áo cơm lo, cũng quá bị người khi dễ, huống chi vạn nhất có xảy ra chuyện gì, hoàng thượng khẳng định vẫn ra mặt giúp giải quyết.

      lúc hai người trong trạng thái giằng co, thiếu chút nữa đánh nhau, cửa phòng sau lưng bỗng nhiên được mở ra.

      Quay đầu lại, chỉ thấy An Tri Cẩm mặt thay đổi ra, hướng An Ngọc , "Nương tỉnh, gọi ngươi vào."

      Tần Tử Minh vội vàng thừa dịp phân tâm đem chân rút ra, "Vợ của ngươi gọi ngươi, ngươi nhanh vào thôi."

      "Vương gia, ngươi trước chớ , ta lập tức xong ngay, ngươi ở nơi này chờ ta , chờ ta. . . . . ." An Ngọc liền vội vàng đứng lên, bên là vợ đại nhân, bên là cây cỏ cứu mạng, đây là làm khó , thể làm gì khác hơn là ba bước quay đầu lại vào phòng.

      "Chúng ta thôi." Ném những lời này, An Tri Cẩm nhấc chân rời vùng đất thị phi này.

      Muội muội biết việc đời, hề có bộ dáng đại gia khuê tú, làm việc đấu đá lung tung, mẫu thân lôi kéo nàng ngừng khóc lóc kể lể vận mệnh của mình bi thảm đến mức nào, còn cha ruột chỉ biết bài bạc, làm trong nhà thua đến táng gia bại sản, cùng với người đại ca trong miệng An Tri Lạc kia chỉ thiếu tiền mới quay về nhà, hơn nữa cùng phu quân ai cũng dám đến giẫm lên cước, đây chính là toàn bộ thân nhân của nàng ở chỗ này.

      An Tri Cẩm chỉ muốn cách bọn họ càng xa càng tốt, nên cùng bọn họ nhấc lên bất kỳ quan hệ gì —— nàng luôn luôn thích giao thiệp cùng với người có tiền đồ.

      Những người này, biết gạt bỏ chướng ngại vật đường đến mục tiêu của mình, chỉ biết theo phía sau chân nàng mà thôi.

      Tần Tử Minh theo phía sau nàng, thấy toàn thân đều tản ra loại lạnh lẽo trời sinh, khỏi nuốt nước miếng cái, có chút tâm cẩn thận , "Chúng ta cứ như vậy mà trở về?"

      Mặc dù trong lòng ước gì về sớm chút, nhưng đây dù sao cũng là lại mặt, có thế nào mọi người hẳn nên cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm. Bất quá, nghĩ lại thôi, với trạng của An Hầu phủ, đoán chừng bọn họ hôm nay cho dù có ở nơi này đợi đến gãy chân cũng đừng hòng được ngồi xuống ăn bữa cơm ngon.

      An Tri Cẩm để ý tới , bởi vì nàng tại trong lòng nghĩ làm thế nào mới có thể cùng những người này phủi sạch quan hệ.

      "Cha ngươi thiếu bạc, ngươi định làm như thế nào?" muốn ra tay quản việc này, nhưng An Tri Cẩm là nữ nhi của An Ngọc, sợ rằng thể nào đếm xỉa đến, nếu An Tri Cẩm muốn nhúng tay, thậm chí buộc hỗ trợ, giống như cũng còn biện pháp nào để cự tuyệt.

      tại hối hận khi cưới An Tri Cẩm, cùng An Hầu phủ kết cửa hôn này .

      Chỉ trách, mình quá trẻ tuổi.

      Người khác thành thân chọn cho mình nhà mang đến lợi ích quan hệ, duy chỉ có chọn ngu xuẩn như vậy, cùng An hầu phủ sớm xuống dốc, triều đình hề địa vị nhấc lên quan hệ.

      có chí hướng lớn gì, cho nên có hay ích lợi quan hệ cũng quan trọng, dù sao cũng cần thế lực triều đình tranh giành cái gì, nhưng để cho thể nghĩ tới chính là, An Ngọc này quá gây chuyện rồi, nếu qua vài ngày nữa, thiếu nhiều tiền như vậy, cuộc sống sau này chỉ sợ cũng đừng hòng mong có thể khá giả .

      An Tri Cẩm vẫn quan tâm , cho đến khi tới cửa lớn, mới ông gà bà vịt quăng cho câu, " Ngươi, cách xa ta chút."

      Sau đó, trơ mắt nhìn An Tri rực rỡ lên xe, để lại đứng ở đại môn An Hầu phủ trong gió lạnh mình xốc xếch.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:

      An Tri Cẩm trở về phủ lập tức gọi Tôn quản gia cùng người quản lí sổ sách - họ Lý vào Lưu Vân uyển.

      "Thị Lang quý phủ Lưu công tử năm trăm lượng, Khâm Thiên Giám Hoàng công tử ba trăm lượng, Đại Lý Tự Khanh Triệu công tử sáu trăm tám mươi bốn. . . . . ." Người quản lí sổ sách họ Lý kia tay cầm bàn tính, tay lật sổ sách, "Bẩm nương nương, tăng lên tổng cộng ba nghìn bốn trăm năm mươi hai lượng."

      An Tri Cẩm gật đầu, nhìn về phía Tôn quản gia, "Tôn quản gia, ngươi cũng nghe được, ba nghìn bốn trăm năm mươi hai lượng bạc này, trước khi mặt trời lặn, đem toàn bộ trở về, văn cũng được thiếu."

      Những thứ nợ bên ngoài này đều là Tần Tử Minh cho đám công tử bột kia vay mượn lúc ăn chơi vui đùa, thời gian chậm tháng, lâu hai năm, đám công tử bột chủ động trả tiền lại, Tần Tử Minh hiển nhiên cũng tới cửa đòi lại, trừ mặt mũi, chút tiền kia ở bên ngoài chơi ra cũng tính là gì, cho nên nghĩ tới số tiền cho mượn kia còn có thể thu hồi về, chẳng qua là sổ sách quý phủ này nhớ lúc trước vẫn còn viết vài khoản nợ.

      "Cái này. . . . . ." Tôn quản gia cảm thấy khó xử, chính xác vẫn chưa đến đó thu nợ, huống chi những công tử này mặc dù ăn chơi trác táng, nhưng bối cảnh quý phủ ở kinh thành dù thế nào vẫn coi như là có mặt mũi, tìm tới cửa thu nợ cũng phải quá tốt.

      Hơn nữa, bổng lộc của các công tử này phát ra theo tháng, hề tiết chế muốn tiêu bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, mà bọn họ ngày thường tiêu tiền như nước, chưa chắc có tiền để trả, cho dù người ta trả, cũng thể làm như vậy, phải thu đến văn cũng thể thiếu, quả có chút khó khăn.

      "Ngươi cứ phái người thu, đợi đến trước khi trời tối, người nào trả trở lại báo cáo bổn phi là tốt." An Tri Cẩm thấy Tôn quản gia lúng túng, cũng hiểu khó xử, nhưng thiếu nợ phải trả tiền, đó là điều hiển nhiên, nàng thể để tổn thất số tiền này như vậy được, huống chi giờ nàng thiếu tiền.

      Nếu nàng tới cửa hối thúc mà những chủ nợ đại gia này còn chịu trả, nàng phải cân nhắc sử dụng chút thủ đoạn.

      "Vâng." Thấy An Tri Cẩm bộ dáng nhất định phải làm được, Tôn quản gia lĩnh mệnh vội vàng xuống an bài, mặc dù tiếp xúc cùng vị tân vương phi này chưa quá mấy ngày, nhưng trong lòng hiểu được, vị vương phi này dễ chọc.

      Ra khỏi Lưu Vân uyển, mới vừa lên hành lang, chưa được mấy bước đụng phải Tần Tử Minh.

      "Vương gia, tại sao ngài trở lại? phải Vương Phi nương nương ngài cùng An hầu gia có chuyện quan trọng cần thương lượng sao? Lão nô còn định phái người đón ngài lúc ban đêm đây." Thấy Tần Tử Minh đột nhiên xuất , bộ dạng giống như vừa lặn lội đường xa trở về, Tôn quản gia hơi giật mình.

      "Đừng nữa!" Tần Tử Minh thở hổn hển, giọng nghiến răng nghiến lợi, thường ngày ra khỏi cửa đều có xe ngựa, giống như ngày hôm nay phải con đường dài như vậy, làm cực kỳ mệt mổi, nữ nhân An Tri Cẩm này, quá ghê tởm.

      "Vậy ngài mau đến Vân các nghỉ ngơi , Vương Phi nương nương phân phó lão nô làm chuyện, lão nô phải nhanh , tiễn ngài." Vừa xong, Tôn quản gia vội vàng làm, tại là buổi trưa, khoảng cách đến lúc mặt trời lặn cũng còn xa, phải nhanh chút phân phó người thi hành mới được.

      "Khoan , nàng phân phó ngươi làm cái gì?" Vẻ mặt Tần Tử Minh gấp gáp, ngạc nhiên biết An Tri Cẩm phân phó gì.

      "Vương Phi nương nương biết có phải bị thiếu tiền hay mà lại tìm phòng thu chi hỏi Vương Phủ còn bao nhiêu bạc, sau đó còn cầm sổ sách tra xét những nơi thiếu nợ, rằng muốn thu hồi lại bạc của những người vay mượn. . . . . . Vương gia mau trở lại phòng nghỉ ngơi chút , lão nô an bài thỏa đáng Vân các tìm ngài. " xong, Tôn quản gia vội vả , để lại Tần Tử Minh đứng tại chỗ vẻ mặt mịt mờ.

      Cái gì, thu nợ?

      Kể lại mới nhớ hình như cũng chưa bao giờ thu nợ ở phía ngoài, bổng lộc mỗi tháng của ít bạc như vậy, đến mình còn chê ít, cho nên căn bản cũng mượn người khác, huống chi là đòi nợ.

      Đợi chút, An Tri Cẩm tính toán kỹ như vậy, điều đó chứng tỏ nàng định giúp đỡ An Ngọc trả nợ? !

      Tần Tử Minh đột nhiên cảm giác được đầu óc mình như muốn nổ tung.

      50 vạn lượng, đó phải là số tiền , cho dù An Tri Cẩm đem Vương Phủ bán cũng đủ trả lại a!

      Lúc ở An Hầu phủ, thấy thái độ của An Tri Cẩm hết sức lạnh nhạt, còn tưởng rằng An Tri Cẩm có ý định quản cái chuyện này. Nhưng suy nghĩ chút, An Ngọc dù sao cũng là cha ruột nàng. . . . . . Cho dù nàng máu lạnh nhân tình, mọi người trong An Hầu phủ tất cả đều là thân nhân của nàng, nàng làm sao có thể đếm xỉa đến?

      rất muốn tranh đoạt vũng nước đục này, nhưng nếu An Tri Cẩm muốn hỗ trợ, là con rể của An Hầu phủ, chỉ sợ cũng khó vì 50 vạn lượng tiền nợ đánh bạc này mà phủi sạch quan hệ .

      Nghĩ như vậy, còn như Tôn quản gia , An Tri Cẩm này mặc dù vô tình hiểu tốt xấu chút, nhưng ở thời điểm mấu chốt, nàng rất quan tâm thân nhân của mình, chẳng qua là nàng trong nóng ngoài lạnh thôi.

      Nghĩ tới những thứ này, Tần Tử Minh lập tức đến thư phòng, tìm túi lớn, bắt đầu bận rộn.

      muốn tìm xem thử có thứ gì có thể đem bán , mặc dù có tiền tiết kiệm nhưng qua nhiều năm như vậy, quý phủ cất dấu cũng ít, tại cầm bán lấy ít tiền, cũng tốt hơn để An Tri Cẩm đem Vương Phủ của bán —— Theo tính tình của An Tri Cẩm, có lẽ làm ra loại chuyện này.

      "Tô huynh tặng chiết phiến[1] này, nghe Bạch đại thi nhân tiền triều sử dụng, phía chính là bút tích thơ. . . . . . Cầm bán, đôi khi có thể bán hơn ngàn lượng bạc," Tần Tử Minh cầm lấy cái chiết phiến, mở ra, lật qua lật lại nhìn mặt quạt tự nhủ, "Nhưng nếu bị Tô huynh biết được, tức giận. . . . . ."

      [1] Chiết phiến : quạt xếp

      Tần Tử Minh khó xử, dù sao thời điểm ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt, thanh chiết phiền này cũng là đạo cụ cần thiết làm nổi bật lên khí chất của .

      Nhưng vừa nghĩ tới phủ của mình, cắn răng quyết định ném cây quạt vào chiếc túi bên cạnh.

      "Cái trang sức Kim Thiềm này là vàng giá , cầm bán chắc hẳn cũng hơn vạn lượng bạc. . . . . . Còn có dạ minh châu Nam Hải, cẩm thạch Tây Vực, nghiên mực Yến U Quốc, Long Tuyền kiếm Tuyết Khinh quốc. . . . . ." Thu thập chút, mới phát , vật sưu tập mình sưu tập mấy năm qua hóa ra còn rất nhiều, nhiều đến mức cũng nhớ có bao nhiêu, nếu như cầm bán lượt, có thể gom góp ít nhất cũng mấy vạn lượng.

      Tần Tử Minh lần đầu tiên phát , ra mình là đại tài chủ!

      Nhưng 50 vạn lượng cũng phải là số lượng , bán những thứ này miễn cưỡng có thể coi như là số lẻ, còn thiếu mấy chục vạn lượng nên làm cái gì bây giờ?

      An Ngọc này cũng là, trời sanh tính cách thích đánh cược, vận may hết lần này tới lần khác cực kém, đánh cuộc thua liên tục cũng rút ra được bài học. Nếu An Ngọc có thể đánh bạc giống , vui đùa chút cũng chưa hẳn là thể.

      Nghĩ tới đây, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong lòng có ý kiến.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu


      giờ An Tri Cẩm hề có chút nhàn rỗi, phân phó Tôn quản gia thu sổ sách, đồng thời vẽ bản đồ kinh thành căn cứ vào những gì nhìn thấy lúc xuất phủ cùng với cảnh đường phố khi lại mặt hôm nay, đánh dấu vị trí hoàng cung và những chỗ đường phố phồn hoa.

      Hôm nay nhìn thấy những thân nhân của mình, ý nghĩ trong lòng nàng càng thêm kiên định—— Nàng muốn xây dựng tổ chức thế lực cho riêng mình trong kinh thành, chỉ có như vậy nàng mới có thể sống sót ở chỗ này mà dựa vào Tần Tử Minh—— Phong sinh thủy khởi[1] sống sót.

      [1] Phong sinh thủy khởi : gió khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

      Nếu muốn xây dựng tổ chức, tuyển người và xây dựng đại bản doanh là hai bộ phận trọng yếu nhất, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để tìm được nhân tài thích hợp cho nên nàng quyết định quan tâm đến vị trí, trước tiên xây xong đại bản doanh.

      Làm như vậy mới có thể sớm vạch quan hệ với phế vật Tần Tử Minh này và cái đám trong nhà chỉ biết theo chân nàng kia.

      Vào đêm tân hôn nàng ra oai phủ đầu với Tần Tử Minh, còn ép ký văn tự bán mình vì nàng thể để cho Tần Tử Minh có cơ hội viết từ thư. Nàng mới đến cái thế giới này, mặc dù Tần Tử Minh phải là phu quân lý tưởng nhưng lại là Vương gia, thân phận là nền tảng tệ, nếu ngươi muốn thành công, ngoài năng lực của bản thân, nền tảng cũng vô cùng trọng yếu.

      Tiền của Vương Phủ, nhân của Vương Phủ, kể cả cái thân phận vương gia này và quan hệ huyết mạch Hoàng thất, rất có lợi đối với nàng. Ít nhất so với kẻ bình dân tốt hơn rất nhiều. Cho nên nàng phải nắm giữ quyền chủ động, chỉ khi xử lý xong Tần Tử Minh, nắm chắc trong tay của chính mình, nàng mới có thể áp dụng kế hoạch.

      Trong lúc An Tri Cẩm suy nghĩ về kế hoạch của mình Tần Tử Minh cũng đổi y phục ra ngoài.

      mang theo tùy tùng của mình, đến nơi phồn hoa nhất kinh thành —— đường Trường Nhạc.

      con phố này, có cẩm y phường nổi danh nhất trong kinh thành chuyên kinh doanh đồ trang sức đắt tiền, tửu lâu tốt nhất kinh thành Tiên Khách Lai, rạp hát nào nhiệt nhất Hương Viên. . . . . . Tóm lại, có tất cả mọi thứ con đường này, cũng có thể coi là kinh thành trung tâm cao cấp nhất, thương nhân tụ tập, quan to ra vào, tùy tiện bắt người cũng đều là những người có tiền có quyền.

      Lúc này đứng ở trước nơi vô cùng to lớn và sang trọng, bên trong ồn ào náo nhiệt, người người nối đuôi nhau vào dứt, ánh mắt vô cùng kiên định. Mà đỉnh đầu có treo tấm biển to lớn chữ vàng, ghi "sòng bạc Cát Tường" bốn chữ to màu vàng.

      Nơi này chính là sòng bạc có quy mô nhất, nổi danh nhất.

      mặc dù phải là loại người thích đánh bạc nhưng kỹ năng lại cực kỳ tốt, Ngay cả ăn chơi trong phạm vi kinh thành còn có danh tiếng. Đôi khi có tiền cũng tới nơi này đánh 1,2 ván.

      Đánh cuộc ít là vì vui vẻ, còn thương nhân đánh cuộc lớn, bình thường đánh cuộc quá nhiều tiền, thắng được tốt còn coi như chỉ là trò tiêu khiển —— bởi vì quan trọng vấn đề thắng thua cho nên ngược lại cực kỳ ít khi thua.

      Chỉ là lần này giống với những lần trước, 50 vạn lượng phải là số tiền , vừa rồi ở trong vương phủ tìm cách giúp An Ngọc bỗng nhiên nghĩ ra ý này, nếu An Ngọc thua tiền ở sòng bạc, vậy tới thắng lấy lại là được rồi.

      Mặc dù có niềm tin tuyệt đối, nhưng con người sống phóng túng quen rồi cho nên tối nay dù thế nào cũng phải thắng mấy vạn lượng bạc trở về mới được.

      "Phập" tiếng, mở ra chiết phiến trong tay, hăm hở phe phẩy tiến vào.

      Trong sòng bạc người nhiều đếm xuể, tiếng ồn ào tiếng thét truyền bên tai dứt, xen lẫn thanh thanh thúy đổ các loại xúc xắc, nghe có chút huyên náo.

      "Ơ, Vương gia, trùng hợp, hôm nay ngài cũng ngứa tay sao?" Vừa bước vào cửa sòng bạc Cát Tường gặp được quý phủ Hàn Lâm Thái, cũng là người ăn chơi có tiếng

      "Nhàm chán nên dạo." Tần Tử Minh cười chào với , tiếp tục vào bên trong.

      Trong sòng bạc có rất nhiều con nhà giàu đến ăn chơi, Tần Tử Minh lần lượt qua từng bàn cũng đụng phải ít người quen. dạo khắp nơi, lúc nhìn chỗ này lúc nhìn chỗ kia, lát lại dừng chân trước bàn đánh bạc, người khác muốn mời đặt cược, cười từ chối.

      Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, bây giờ còn chưa tới giờ Tuất (7-9 giờ), sắc trời tối đen. lung tung hồi, tới bàn đánh bạc. Ánh đèn nơi này có chút ảm đạm, bàn đánh bạc cũng tính là quá lớn, chỉ tụ tập mười mấy con bạc, có vẻ hơi ảm đảm so với các bàn náo nhiệt khác.

      "Tới tới tới đặt tiền cuộc , đặt rồi thể lấy lại, cứ đặt nếu suy nghĩ kĩ, mở ra đây. . . . . ." Người chia bài vừa phe phẩy xúc xắc vừa hét lớn.

      Quần áo của những con bạc trong bàn này hết sức cẩu thả, hẳn là dân chúng bình thường, vẻ mặt mọi người do dự nhìn bàn, nên đặt Đại hay đặt Tiểu.

      "Mở ra, mở ra đây. . . . . . Tốt lắm, nhị nhị tứ, Tiểu!"

      Cái hộp vừa mở ra, người bàn đánh bạc đều tái mặt, buồn bã cả ngày, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bạc của mình vào túi tiền của người khác.

      Tần Tử Minh đứng ở bên, vừa phe phẩy cây quạt vừa nhìn, trong lúc gã sai vặt đứng phía sau cảm thấy hết sức kỳ quái đột nhiên "Phập" tiếng khép lại cây quạt, đưa tay ra.

      Gã sai vặt thấy thế vội vàng cung kính đem bạc mang người đưa tới tay .

      Khóe miệng Tần Tử Minh nhếch lên cầm bạc chuẩn bị đặt cược, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Mười lượng bạc? Ngươi lừa Gia hả?"

      "Bẩm Vương gia," gã sai vặt thấy thế, vội vàng cúi đầu giải thích, "Vương Phi nương nương tiền tiêu vặt tháng của ngài là mười lượng bạc, phòng thu chi cho thêm, tiểu nhân, tiểu nhân cũng có biện pháp. . . . . ."

      "Việc lớn là Vương Phi việc cũng là Vương Phi, Vương Phủ họ Tần, phải là họ An, ngươi bảo cái tên họ Lý phòng thu chi kia nhớ cho Lão Tử . . . . . ." Tần Tử Minh thở hổn hển, chiết phiến trong tay gõ vào đầu gã sang vặt. muốn chửi ầm lên nhưng lại cảm thấy có mấy đạo ánh mắt khác thường truyền đến từ bên cạnh. Thấy mình dường như có chút thất lễ, nên tiếp tục làm nữa, mặt đen thui đẩy đám người kia ra, tới bàn đánh bạc, "Cho Gia đổ xúc xắc."

      "Đặt ... đặt . . . . . ." Người chia bài thấy thế, lại bắt đầu vòng mới lắc chuông.

      Tần Tử Minh đem chiết phiến giắt vào bên hông, vén hai ống tay áo rộng lên cầm mười lượng bạc trong tay, biểu mặt hết sức nghiêm túc, nghiên cứu rốt cuộc nên đặt Đại hay đặt Tiểu.

      lúc ấy biết người nào đột nhiên từ phía sau đụng phải .

      đứng vững, thân thể trực tiếp ngã nhào bàn, cái hộp mặt bàn cùng bạc đều "Ào ào" rơi xuống mặt đất.

      Mấy con bạc thấy thế vội vàng ngồi chồm hổm xuống nhặt bạc của mình, người chia bài cũng vội vàng nhặt xúc xắc rơi tán loạn mặt đất.

      "Ai vậy! Lại dám đụng vào Gia, muốn sống nữa có phải hay !" Tần Tử Minh từ bàn bò dậy che eo của mình, xoay người, nhìn những người đến và người rời khỏi bàn đánh bạc, thanh hùng hùng hổ hổ bị chìm ngập ở trung tâm sòng bạc.

      Vào lúc này bàn đánh bạc lần nữa dọn xong, hộp cũng bày bàn, những con bạc do dự chút rồi sau đó rối rít mua Đại —— liên tục mở ra ba lần Tiểu, lần này hẳn là Đại.

      Tần Tử Minh giống như là ngoại tộc, coi ai ra gì cực kỳ kiên định đem mười lượng bạc trong tay ném tới "Tiểu" bên , "Cho Gia mở cốc."



      Chương 19: là đổ thần

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu


      "Nhất nhị nhị, Tiểu."

      Cái cốc chứa xúc xắc vừa mở, Tần Tử Minh cười tươi như hoa. Những người bên cạnh thấy vậy hai mặt nhìn nhau, cảm thấy có chút khó tin.

      Bởi vì những người khác đều mua lớn cho nên lần này Tần Tử Minh buôn bán lời năm mươi lượng, vẻ mặt khỏi càng thêm mãn nguyện, nóng lòng muốn thử, "Tiếp tục, tiếp tục."

      Lần này lại chút do dự đặt 50 lượng vào Đại.

      "Mở ra mở ra đây, tam ngũ lục, Đại. . . . . ." Lúc này chỉ có những người đánh bạc nhìn với cặp mắt khác xưa, ngay cả người chia bài cũng đánh giá từ xuống dưới nhiều lần.

      Bọn họ làm nghề này, đối với những khách quen trong sòng bạc rất quen thuộc, chứ đừng chi là người đánh bạc tốt, nhưng bọn họ tuyệt đối nhận ra người trước mắt với thân cẩm bào này, xem ra giống như là công tử phú gia, nhưng rất lạ mặt.

      Mặc dù trăm lượng bạc chỉ là số lượng , nhưng cần nên chú ý người này, lần thứ nhất thắng có thể có vận khí tốt, nhưng mỗi lần vận khí đều tốt như vậy, hơn nữa. . . . . .

      "Ôi chao, vận may ngày hôm nay quá tốt. . . . . ." Tần Tử Minh ôm tất cả bạc bàn vào người, nhìn trước mắt có hơn hai trăm lượng bạc, cười híp mắt.

      Chúng cờ bạc thấy vậy, trong lòng đều thầm bội phục , đồng thời tất cả biết , người này là đại thần!

      "Tới tới tới, mua mua . . . . . ." Ánh mắt người chia bài trở nên thâm trầm , mặc dù có chút kiêng kỵ Tần Tử Minh, nhưng việc làm ăn này vẫn muốn làm tiếp.

      Bộ dạng của Tần Tử Minh có chút thảnh thơi, liếc mắt nhìn bàn đánh bạc cái, chút do dự ném tất cả bạc trước mặt đến Tiểu.

      Chúng cờ bạc thấy thế cũng rối rít chút do dự đem mình bạc đặt ở Tiểu.

      "Mở ra mở ra. . . . . ." Người chia bài thấy tất cả mọi người đặt Tiểu, trong mắt nổi lên vẻ giảo hoạt, lần này bọn họ chắc chắn đều thua mất cả chì lẫn chài.

      Nhưng khi hộp vừa mở, mặt của vừa trắng, vừa xanh.

      "Nhất nhị tam, Tiểu!" Tần Tử Minh nhìn xúc xắc trong hộp, cao hứng vỗ tay lớn tiếng .

      Chúng cờ bạc sau lưng thấy thế, đều cao giọng hoan hô, rối rít ném cho Tần Tử Minh những ánh mắt bội phục. Lúc này, trong lòng bọn họ, tồn tại của Tần Tử Minh chẳng khác nào thần linh.

      Lần này người chia bài lại tổn thất nặng nề rồi, bỗng chốc lấy ra năm trăm lượng bạc.

      "Mau lên mau lên." Lần này đến phiên chúng cờ bạc thúc giục chia bài, ánh mắt của bọn họ đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Tần Tử Minh, chỉ cần Tần Tử Minh đặt cái gì, bọn họ chút do dự đặt theo toàn bộ gia sản của chính mình.

      Người chia bài bắt đầu có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên gặp phải người như Tần Tử Minh, đáng sợ hơn nữa là càng ngày càng có nhiều người tụ tập đến bên này, nếu bọn họ đều đặt theo Tần Tử Minh, như vậy khi mở cốc, tổn thất của có thể hết sức lớn.

      "Ngũ lục tam, Đại!"

      Chưa tới nửa canh giờ bạc trước mặt Tần Tử Minh chất thành gần ngàn lượng, mỗi lần cược đều đặt hết toàn bộ bạc, cho nên số lượng bạc thắng được tăng lên cực nhanh, hơn nữa tất cả mọi người đều đặt cược giống cho nên sòng bạc thua gần ba ngàn lượng.

      biết người nào đem cái ghế Thái sư cho Tần Tử Minh, cũng ung dung ngồi xuống, mặt mày hớn hở, xem ra phải đánh cuộc lớn hơn nữa, trong chốc lát .

      Người chia bài phát run, chỉ cảm thấy cái hộp trong tay nặng ngàn cân, lay động nó hết sức khó khăn, nhưng càng ngày có càng nhiều người tụ tập tới đây, dụ dỗ nổi lên buộc phải mở, tại mở được mà mở cũng xong.

      trong thời gian khó khăn, từ trong đám người đột nhiên truyền đến thanh lớn nhưng rất hùng hậu, "Chờ ."

      Mọi người rối rít nhường ra con đường, chỉ thấy hình bóng mặc trường bào màu rám nắng, nam tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, có hai chòm râu tới, biểu mặt mặc dù nghiêm túc nhưng lại làm cho người ta cảm thấy giận mà uy, nhìn thoáng qua cái, đám người vốn cao giọng ủng hộ bỗng nhiên im lặng.

      "Hóa ra là Vương gia, tiểu nhân biết Vương gia đại giá quang lâm, có nhiều chậm trễ, mong Vương gia thứ tội." Người nọ tới trước mặt Tần Tử Minh, khom lưng, cung kính thi lễ.

      "Tiền chưởng quỹ cần đa lễ," mặt Tần Tử Minh vẫn giữ nụ cười, vẫn là bộ dạng thảnh thơi như cũ, "Tối nay bản vương nhàn rỗi nhàm chán, có chút ngứa tay, cho nên tới đánh cuộc vài ván, ngờ tới vận khí lại tốt như vậy, thắng nhiều bạc như thế, ngại."

      "Ha ha, Vương gia khiêm tốn rồi," Mặc dù mặt Tiền chưởng quỹ vẫn giữ nụ cười, nhưng trong ánh mắt nhìn Tần Tử Minh, nụ cười cũng có, "Ai ai cũng biết kỹ thuật đánh bạc của Vương gia vô cùng tốt, khi đánh cuộc chắc chắn tất thắng, nơi này là sòng bạc, thắng thua đều là số trời, làm sao có thể trách ý tứ vừa rồi được."

      "Tiền chưởng quỹ quá khen, bản vương lâu tới đánh cuộc, nên xuống tay rồi."

      Tiền chưởng quỹ nhìn thoáng qua bạc trước mặt Tần Tử Minh, ngoài cười nhưng trong cười , "Vương gia ngài nương tay còn có thể thắng nhiều bạc như vậy, nếu ngài nương tay, chỉ sợ sòng bạc của tiểu nhân tối nay phải đóng cửa."

      " đến mức như thế đâu, sòng bạc của Tiền chưỡng quỷ là sòng bạc lớn nhất kinh thành làm sao đóng là có thể đóng chứ?"

      "Vương gia đùa, tiểu nhân làm ăn , cũng muốn nuôi dưỡng gia đình, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ."

      "Như thế nào?" Nghe Tiền chưởng quỹ những lời này, Tần Tử Minh híp mắt lại, "Tiền chưởng quỹ đuổi bản vương sao?"

      "Tiểu nhân biết Vương gia phải người ham thích đánh cuộc, mặc dù vận may tốt nhưng luôn luôn chỉ chơi mấy ván rồi . . . . . . Huống chi bây giờ còn sớm, bằng tiểu nhân xin Vương gia Cầm Thú các uống rượu?"

      Cầm Thú các là trong những nơi Tần Tử Minh thích đến trăng gió nhất, quan to hiển quý trong kinh thành thích nam sắc phải là số ít, nhưng trong số các hoàng tử chính xác chỉ có mình Tần Tử Minh cho nên mọi người ở kinh thành đều biết chuyện này .

      Ai ngờ Tần Tử Minh lại cự tuyệt ngay trước mặt mọi người, " , ngày hôm nay bản vương đến đánh cuộc phải ở nơi này đánh cuộc thống khoái."

      Tiền chưởng quỹ nghe ra ý muốn trong lời của , tức khắc sắc mặt tối sầm lại, "Tiểu nhân luôn luôn cực kỳ kính trọng Vương gia, nếu có chỗ đắc tội, kính xin Vương gia ra."

      "Bản vương còn chưa ngươi đắc tội bản vương a, Tiền chưởng quỹ, ngươi cần gì phải mẫn cảm như vậy đâu rồi, hôm nay bản vương tới cũng chỉ là muốn đánh cuộc mà thôi, chẳng lẽ sòng bạc này của Tiền chưởng quỹ hoan nghênh bản vương?"

      " sai, đến giờ đóng cửa của tiểu điếm rồi cho nên kính xin Vương gia rời ."

      Tần Tử Minh làm bộ nhìn bầu trời bên ngoài, hiểu , "Bản vương biết sòng bạc Cát Tường hoạt động trắng đêm ngừng, nhưng bây giờ chỉ mới là giờ Hợi (9-11 giờ), Tiền chưởng quỹ chẳng lẽ nghĩ muốn lừa gạt bản vương?"

      " có tiền, cho nên cá cược nổi!" Thấy Tần Tử Minh gây , chịu rời , Tiền chưởng quỹ rốt cục cũng nổi cơn tức giận, thoáng cái giọng trở nên cứng rắn.

      "Ô? sao?" Tần Tử Minh móc ra chiết phiến bên hông, câu được câu gõ gõ cái ghế, nở nụ cười, giống như là lơ đãng , "Bản vương nghe hai ngày trước An hầu gia mới ở chỗ này thua 50 vạn lượng bạc, tại sao Tiền chưởng quỹ có thể có tiền vậy?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20 : Ngoan, đừng sợ

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      "Vương gia, ngài thực biết, An hầu gia đúng là viết phiếu nợ nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa giao bạc đâu." Nghe thấy ý tứ trong lời của Tần Tử Minh, trong bụng Tiền chưởng quỹ rốt cuộc hiểu , ra đây mới là mục đích chính mà Tần Tử Minh đến đây hôm nay.

      "Tiền kia chưởng quỹ cũng có thể viết phiếu nợ cho bản vương, bản vương quan tâm." Tần Tử Minh nhìn khuôn mặt xanh mét của Tiền chưởng quỹ, cười vô hại.

      "Xem ra hôm nay Vương gia cố ý ?" Tiền chưởng quỹ cười lạnh, giơ tay lên lập tức liền có mấy đại hán cao lớn thô kệch xông tới, mắt nhìn chằm chằm Tần Tử Minh.

      Cùng lúc đó ở dưới hành lang lầu hai bày biện bàn trà, nam tử mặc thân cẩm bào màu đỏ thẫm ngồi bên cạnh, dùng ngọc quan để buộc tóc, khóe miệng mang theo nụ cười, cực kỳ hứng thú nhìn cục diện giương cung bạt kiếm ở dưới lâu, Tần Tử Minh lười biếng ngồi bên trong Thái sư, gã sai vặt hoảng sợ đứng ở bên cạnh , hai bóng người đơn bạc cùng với mấy đại hán cao lớn kia tạo thành chênh lệch ràng, thoạt nhìn giống như hề có chút lực chiến đấu.

      "Điện hạ co muốn xuất thủ hay . . . . . ." Tùy tùng sau lưng thấy khí lầu dưới căng thẳng khom lưng cung kính hỏi.

      " vội," Tần Tu Dương bưng tách trà uống hớp, lúc này mới chầm chậm , "Chúng ta xem cuộc vui là tốt rồi, còn chưa tới thời điểm cần xuất thủ."

      Nếu đổi lại trước kia có lẽ sau đó giảng hòa, thuận tay cứu Tần Tử Minh chút, gia tăng độ thiện cảm với mình trong suy nghĩ của mọi người, nhưng lần trước ở Vương Phủ ăn thiệt thòi lớn như vậy làm sao có thể lại ra tay giúp Tần Tử Minh nữa?

      Huống chi chỗ này phải nơi có thể tùy tiện xuất thủ.

      Làm quan phải đơn giản, nhất là muốn làm người quan tốt, thậm chí có thể là hết sức cực khổ. Có lẽ từ xưa đến nay vẫn có nhiều người cố gắng bước lên con đường làm quan như vậy, đơn giản chỉ vì tài phú quyền thế.

      Cho dù là quan lớn trong kinh, bổng lộc mỗi tháng triều đình cho cùng lắm chỉ gần đủ chi tiêu hàng ngày thôi, như vậy phải làm như thế nào mới có thể vượt qua xa hoa đồi trụy, cuộc sống xa xỉ, dĩ nhiên chính thèm muốn cầm quyền, còn sợ có tiền đưa tới cửa sao?

      Nhưng tham ô nhận hối lộ cuối cùng thể được công bố giữa ban ngày, còn nữa, đưa tay cầm tiền của người khác lúc nào cũng tiện lắm, hơn nữa, quan trường chìm nổi, chừng ngày nào đó, chỉ trong đêm trở thành người quyền thế, vì vậy nhiều người lựa chọn đầu từ kiếm tiền.

      đường Trường Nhạc này có hơn phân nửa cửa hàng có chỗ dựa sau lưng là quan to trong triều, triều đình mặc dù ban bố lệnh nghiêm cấm quan lại trong triều kinh doanh cửa hàng tư, kiếm chác món lãi kếch sù nhưng tình huống như thế ở kinh thành sớm thành khí, hơn nữa miếng mồi béo bở như thế ai mà ngu vơ vét?

      Sòng bạc Cát Tường mỗi ngày kiếm mấy vạn lượng bạc phải là chuyện khó, mà Tiền chưởng quỹ, phố có tin đồn tiền nhiều đếm xuể, hậu phương vững vàng trong triều —— có thể mở sòng bạc ở thịnh kinh giàu sang này, tiền quyền tuyệt đối thể tiếp tục mở được .

      Tháng trước, đích tử nhà Lưu thượng thư đem theo đám người tới sòng bạc gây chuyện, bị người của Tiền chưởng quỹ của cắt đứt chân tại chỗ. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng sòng bạc Cát Tường lần này gây ra chuyện lớn rồi rồi, lâu nữa đóng cửa thôi, lại nghĩ chuyện này báo lên Hình bộ về sau lại bị đè ép xuống, đêm hôm ấy Lưu thượng thư vội vã Hình bộ rút lui đơn kiện.

      Lúc này mọi người mới biết hậu đài của sòng bạc Cát Tường cứng đến bao nhiêu, rối rít đoán xem thử vị quan lớn kia là ai, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều đoán tới đoán lui những người có khả năng, nhưng ai nghĩ đến ra hậu đài của sòng bạc Cát Tường chính là đương kim thái tử Tần Huy.

      Tần Huy là người luôn biết che dấu, để cho bất kỳ kẻ nào bôi nhọ mình, sòng bạc này chính là sản nghiệp của , tất nhiên núp sâu. Chẳng qua là Tần Tu Dương địch thủ lớn nhất của trong triều đình, Tần Tu Dương điều tra nhiều lần cuối cùng vẫn tra ra chuyện này.

      Đáng tiếc cho Tần Tử Minh cái gì cũng biết, đem mình đụng họng súng, đáng thương.

      Thấy Tiền chưởng quỹ giống như chuẩn bị động thủ, trong mắt Tần Tử Minh lộ ra tia lãnh ý, dù gì cũng là Vương gia, cho dù ăn chơi như thế nào, ở trong kinh thành này đúng là có ai dám động thủ với , "Ơ, Tiền chưởng quỹ đây là muốn chuẩn bị mạnh bạo với bản vương ?"

      "Tiểu nhân nào dám?" Tiền chưởng quỹ hừ lạnh tiếng, "Chẳng qua là Vương gia chịu rời , tiểu nhân thể làm gì khác hơn là giúp Vương gia rời khỏi đây."

      Tiếng Tiền chưởng quỹ vừa dứt, mấy đại hán kia liền tới chỗ Tần Tử Minh, làm bộ muốn bắt .

      "Gia, cái này. . . . . ." Gã sai vặt sau lưng thấy thế có chút luống cuống, muốn đứng ra lại bị Tần Tử Minh kéo lại.

      cúi đầu nhìn, thấy vẻ mặt Tần Tử Minh hết sức bình tĩnh hề có chút bối rối, sinh lòng bội phục, Vương gia quả nhiên là người vô cùng bình tĩnh!

      Những người đánh bạc thành cảnh tượng này cũng bắt đầu lui về sau chạy trốn tứ phía, sợ bọn họ đánh nhau cẩn thận dính líu tới mình, cả sòng bạc lập tức loạn thành đoàn.

      Tần Tử Minh nắm chặt chiết phiến trong tay, ngoài mặt giả bộ gặp chuyện rối loạn nhưng thực tế trong lòng mắng mình trăm ngàn lần.

      nghĩ tới Tiền chưởng quỹ lại có can đảm đối xử với như vậy, bằng hôm nay tuyệt đối chỉ mang gã sai vặt ra ngoài, nhưng tại dù có nhiều hơn nữa cũng vô ích rồi, vẫn lo lắng cái mông mình có thể nở hoa hay .

      Nhưng nếu cứ bị ném xuống như vậy, có lộ ra vẻ mất thể diện hay , dù gìhắn cũng là Vương gia, sau này vẫn muốn lăn lộn vào con phố này.

      Hay vẫn nên với Tiền chưởng quỹ ra ngoài chút, làm phiền Tiền chưởng quỹ, chính ra ngoài?

      Liên tục cân nhắc, Tần Tử Minh quyết định biện pháp, nam tử hán ăn thiệt thòi trước mắt, mặc dù có mặt mũi khi cúi đầu với Tiền chưởng quỹ nhưng như vậy dù sao cũng tốt hơn bị ném xuống vừa bị ném xuống vừa bị mất mặt mũi.

      Mắt thấy tay mấy đại hán kia chuẩn bị nắm cánh tay gầy yếu của , Tần Tử Minh chuẩn bị mở miệng lại đột nhiên cảm giác được có trận gió mạnh quất vào mặt, gần như sượt qua bên tóc mai, vô ý thức nhắm mắt lại, nghe tiếng hét thảm trền đến bên tai.

      Mở mắt ra nhìn, cổ tay vốn đưa tới bắt tay của đại hán, ràng ghim ám khí hình thoi, giống như là tự chế , máu tươi chảy xuống theo cổ tay của .

      Cùng lúc đó, ngoài phòng truyện tới tiếng nữ tữ, "Ai dám cử động nữa thử nhìn chút xem?"

      Ánh mắt mọi người rối rít nhìn ra ngoài phòng, chỉ thấy cái bóng dáng màu lam nhạt, bên ngoài khoác cái áo choàng lông chồn, sải bước vào bên trong sòng bạc, đôi mắt nàng xinh đẹp động lòng người, chỉ là khi ánh mắt di chuyển, toát ra cỗ sát khí làm người ta cảm thấy sợ hãi.

      Tiền chưởng quỹ nghĩ tới người xuất lại là , khỏi có chút kinh ngạc, muốn hỏi kia là ai, phát Tần Tử Minh trước mặt giống như mông có lắp lò xo, lập tức từ ghế nhảy lên, chạy về phía nàng kia, ôm lấy cánh tay của nàng, giọng hoàn toàn mềm nhũn, "Nương tử."

      An Tri Cẩm nhìn vành mắt phiếm hồng, bộ dáng đáng thương, ngay trước mặt mọi người dùng tay sờ sờ sau gáy , sủng nịch an ủi, "Ngoan, đừng sợ."


      Chương 21: Trốn phía sau bản vương

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu


      Lời vừa thốt ra, chỉ có những người ở đây, ngay cả Tần Tử Minh cũng giật mình kinh hãi, trừng mắt nhìn nàng, có chút thể tin được. dịu dàng trước mắt này có phải là nương tử An Tri Cẩm nhanh nhẹn dũng mãnh của vậy ?

      Nương tử nhà , vậy mà lại thương an ủi !

      Đợi chút, sờ sờ ót, ràng lớn như thế, cũng phải là hài tử, vậy mà nàng dám ở trước mặt mọi người sờ đầu , thế còn ra thể thống gì nữa!

      Tần Tử Minh thu lại vẻ mặt đáng thương, muốn mắng nàng, nhưng An Tri Cẩm cũng nhìn cái, thu tay về, tiến lên mấy bước, cười lạnh "Vị chưởng quỹ này to gan, lại dám xuất thủ với Vương gia, ở kinh thành này có còn tôn ti, vương pháp ?"

      Tiền chưởng quỹ nghe vừa rồi Tần Tử Minh gọi nàng là nương tử, hiểu thân phận của trước mặt, mặc dù có chút thể tin được nhưng vẫn tiến lên, giọng cường ngạnh "Tiểu nhân với Vương gia, tiểu điếm hôm nay đóng cửa rồi, nhưng Vương gia vẫn muốn . . . . . . Hơn nữa, Vương Phi nương nương xuất thủ đả thương người, hình như người bất chấp vương pháp là ngài mới đúng?"

      "Ha hả, " đợi An Tri Cẩm chuyện, Tần Tử Minh bước tới trước cùng nàng sóng vai, lạnh lùng , "Rốt cuộc người nào ra tay trước, tất cả mọi người trong sòng bạc đều thấy. Hơn nữa, Tiền chưởng quỹ, người làm ăn coi trọng chữ tín, chính ngươi cũng trong sòng bạc thắng thua đều do thiên mệnh, nhưng ở nơi này, dám công khai chia bài lừa gạt, hôm nay còn muốn đuổi người, đây chẳng phải là hành dộng lừa dối sao?"

      Tần Tử Minh phen, mọi người đều ồ lên, lúc này nghị luận nổi lên bốn phía, bên trong sòng bạc thoáng trở nên náo nhiệt.

      "Vương gia, những lời này thể lung tung, tiểu nhân mở cửa tiệm ở đường Trường Nhạc nhiều năm, đây là lần đầu tiên nghe sòng bạc Cát Tường chia bài lừa gạt. "Thấy mọi người bàn luận khe khẽ, Tiền chưởng quỹ khỏi hơi giận.

      "Lúc bản vừa tới, ở đây nhìn bàn lớn lâu," Tần Tử Minh chỉ chỗ cái bàn mình mới vừa đến, "Bởi vì thua nhiều thắng ít, cho nên gần như có người nào, bản vương tráo đổi xúc xắc bàn, quả nhiên phát nó có tưới thủy ngân[1]."

      [1] Thủy ngân là trong có ký hiệu Hg (từ hydrargyrum, tức là thủy ngân (hay nước bạc)) và 80. Là kim loại nặng có ánh bạc, thủy ngân là nguyên tố kim loại được biết có dạng ở nhiệt độ thường. Theo: Wikipedia.

      Vừa xong, Tần Tử Minh mở bàn tay ra, quả nhiên thấy xúc xắc nằm ở lòng bàn tay của .

      Cuối cùng biết An Ngọc làm như thế nào mới có thể thua đến 50 vạn lượng bạc rồi, đừng đến An Ngọc vốn là người mê bài bạc, cược rồi chắc chắc mất tất cả. Nếu đổi lại , cũng có biện pháp thắng chia bài ăn gian.

      Từ lúc vừa mới bắt đầu nhìn ra ít đầu mối, cho nên phân phó gã sai vặt ở phía sau đẩy cái, sau đó cố ý làm rối loạn bàn, thừa dịp lúc xúc xắc rơi xuống đất đánh tráo.

      " hưu vượn!" Tiền chưởng quỹ thấy vậy tức giận nổi trận linh đình, "Xúc xắc này ràng ở trong tay ngươi, ngươi làm sao chứng minh nó là của sòng bạc?"

      "Ba viên xúc xắc bàn bản vương chỉ đánh tráo hai, nếu Tiền chưởng quỹ cảm thấy bản vương oan uổng ngươi, đập nát ba viên xúc xắc này ngay trước mặt mọi người, thế là chân tướng ràng." Có An Tri Cẩm ở bên cạnh làm chỗ dựa, Tần Tử Minh cảm thấy an tâm, vì vậy lời trong thời điểm này cũng vô cùng có trung khí, làm gì còn có chút bộ dạng phế vật.

      Nghe Tần Tử Minh thế, đám con bạc bắt đầu rối rít ồn ào, muốn đập phá xúc xắc nhìn cho ràng.

      Tiếng người đáng sợ, Tiền chưởng quỹ thấy mọi người đều đứng về phía Tần Tử Minh, có chút luống cuống, hai lời vung tay lên, mấy đại hán liền xông đến chỗ Tần Tử Minh.

      "Đánh người rồi, đánh người . . . . . ." Mọi người vốn xem náo nhiệt, vừa thấy mấy người này động thủ, cũng quan tâm tới vây xem, rối rít chạy tứ phía tuôn ra khỏi sòng bạc Cát Tường.

      Thấy thủ hạ của Tiền chưởng quỹ lao đến, biết dũng khí của Tần Tử Minh từ đâu tới, bước nhanh về phía trước chắn trước người An Tri Cẩm, giọng gấp gáp, "Trốn phía sau bản vương."

      An Tri Cẩm sửng sốt chút, nhìn bóng lưng nam nhân che ở trước mặt mình, có cảm giác thể tin được vì: thứ nhất là nàng làm đặc công nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa có ai nàng trốn sau lưng, hai là những lời này lại từ miệng phế vật Tần Tử Minh thân thể gầy yếu, tứ chi phát triển ra.

      Trong lúc thời điểm mấu chốt, Vương gia phế vật này vẫn còn có khí chất nam tử.

      "A", nàng chưa kịp kinh ngạc xong nghe Tần Tử Minh hét thảm tiếng, thân thể cũng nghiêng theo, nàng vội vàng đưa tay ôm hông của Tần Tử Minh, ổn định bước chân .

      "Vương gia. . . . . ." Gã sai vặt đứng ở bên thấy thế vội vàng đánh tới, nhìn mặt của Tần Tử Minh bị đánh quyền, thét chói tai "Vương gia, ngài chảy máu mũi. . . . . ."

      "Cái gì?" Tần Tử Minh chỉ cảm giác xương mũi đau đớn khó nhịn giống như bị chặt đứt, nghe gã sai vặt như vậy vô ý thức lau cái, quả nhiên thấy tay tràn đầy màu, mắt ngẩn ra, trong miệng ngừng lẩm bẩm, "Máu, chảy máu. . . . . . Bản vương có thể chết hay a!"

      Nắm cánh tay gã sai vặt, Tần Tử Minh giống như lên cơn điên gào khóc thảm thiết, trong lòng An Tri Cẩm trợn mắt nhìn thẳng, vẻ mặt từ trong ra ngoài đều phóng ra hai chữ "Khinh bỉ", suy nghĩ sinh ra hảo cảm với Tần Tử Minh vừa rồi cũng còn sót lại chút gì.

      Nàng phất phất tay phân phó gã sai vặt, "Dìu Vương gia của ngươi ngồi xuống."

      Với thân thể của Tần Tử Minh cho dù có nhân mười cũng đủ đánh, biết dũng khí mới vừa rồi của từ đâu tới che ở trước người mình.

      Gã sai vặt nâng đỡ thân thể run rẩy của tới cái ghế bên cạnh, chỉ là mông của còn chưa ngồi xuống nghe phía sau truyền đến "Phanh" tiếng vang lớn. Cả người bị dọa giật mình cái, nghiêng đầu nhìn phát trong tay An Tri Cẩm cầm lấy cái ghế dài, nàng đạp xuống, cái ghế lập tức đổ ập đến người thủ hạ của Tiền chưởng quỹ.

      Ngay tức khắc, đầu tên đại hán nở hoa, thân thể cao lớn tê liệt ngã xuống mặt, đất máu tươi chảy từ đầu ra ngoài thấm ướt y phục của .

      Chỉ nhìn cảm thấy đau rồi.

      Lúc Tần Tử Minh vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, bên tai lại lại truyền tới "Phanh" tiếng vang lớn, vô ý thức nhắm hai mắt lại, mở mắt lần nữa phát năm sáu đại hán ngoài người bị nàng đâm vào cổ tay lúc trước, hai người ngã xuống, còn lại ba đôi mắt nhìn chằm chằm, người nào dám tiến lên nữa.

      "Còn ai nữa?" Tay phải An Tri Cẩm nắm lấy băng ghế, quanh thân tản ra cổ khí chất thô bạo, ánh mắt ngoan ác, riêng đôi mắt kia chỉ cần nhìn cái là có thể làm cho người ta lạnh run.

      Nàng từng bước về phía ba người còn lại, ba người kia giống như nhìn thấy quỷ, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi vô ý thức lui về phía sau.

      Người này nữ nhân sao?

      "Dừng tay!" Tiền chưởng quỹ nhìn thấy tình cảnh này cũng biết rằng thủ hạ của mình phải là đối thủ của nàng, phái người báo cho thái tử nên tại nhất định phải ngăn cản An Tri Cẩm tiếp tục hành hung, chờ thái tử điện hạ phái người tới đây.

      Tiền chưởng quỹ lên tiếng, An Tri Cẩm cũng bỏ cái ghế dính đầy máu trong tay, tới trước mặt Tiền chưởng quỹ bắt lấy cổ áo .

      "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?" Thấy tận mắt An Tri ra tay ngoan độc, lúc này đối mặt với ánh mắt hung ác băng lãnh như tu la địa ngục, ngay cả Tiền chưởng quỹ khi nhìn thấy cảnh hoành tráng này cũng sợ sệt "Ban ngày ban mặt . . . ban ngày ban mặt. . . . . . Chẳng, chẳng lẽ ngươi, ngươi, ngươi dám ngang nhiên hành hung sao?"

      An Tri Cẩm lời ôm tới trước mặt Tần Tử Minh, sau đó dùng lực đá cái vào đầu gối của , hai chân liền mềm nhũn quỳ gối trước mặt Tần Tử Minh.

      "Phu quân, mặc ngươi xử trí."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Lấy được phiếu nợ

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      Tần Tu Dương ngồi ở lầu hai nhìn màn như vậy, đột nhiên cảm thấy đầu gối mình có chút đau.

      Lần trước ở Vương Phủ, đầu gối của bị tảng đá đập trúng, hung hăng đập mặt đất đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn. Lúc này, nhìn An Tri Cẩm cầm đầu ở lầu dưới, khóe miệng của lên nụ cười đáng sợ.

      Nữ nhân này dường như hơi giống Trương Dương[1] quá mức, súng bắn chim đầu đàn, lá gan của nàng đúng là rất lớn, người nào cũng dám đắc tội. Nếu như vậy, ngại giúp nàng tay, đắc tội tới cùng với người này.

      [1] Trương Dương: Trương Dương (chữ Hán: 張楊; ?-198-) là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến giữa các chư hầu trước khi hình thành cục diện Tam Quốc.

      "Nhìn thời cơ, lúc thích hợp có thể động thủ." Tần Tu Dương đứng lên, để ly trà trong tay xuống, tùy tùng bên cạnh lập tức giúp , ý vị sâu xa nhìn An Tri Cẩm ở lầu dưới cái, xoay người rời khỏi sòng bạc.

      Đợi đến lúc thái tử phái người tới. Cục diện rối rắm này, để xem An Tri Cẩm thu dọn như thế nào.

      Chuyện nàng đả thương Lục Thi Vũ lần trước, Tần Huy so đo với nàng là vì chuyện này do Lục Thi Vũ sai trước, hai là vì Lục Thi Vũ cũng phải là nhân vật quan trọng gì, cần thiết phải xuất thủ, ba là bận tâm thân phận thái tử của mình, nên Tần Huy xuất thủ.

      Nhưng lần này giống nhau, nguồn thu nhập mà sòng bạc Cát Tường này mang tới cho Tần Huy có cách nào tưởng tượng được, hai người An Tri Cẩm và Tần Tử Minh lại ngu xuẩn dám tìm tới tận cửa rồi đập phá quán, đây phải là tự mình muốn tìm chết sao? Hơn nữa lần này Tần Huy dấu phía sau, có thể hạ thủ từ sau lưng

      Còn , chỉ cần đợi xem Tần Huy và Tần Tử Minh tranh cãi là tốt là được.

      Tần Tử Minh nhìn Tiền chưởng quỹ quỳ gối trước mặt mình, hít hít lỗ mũi còn chảy máu, chê cười "Tiền chưởng quỹ, tất cả mọi người đều mở cửa làm ăn, cần phải làm ầm ĩ như vậy. . . . . ." Lời mới được nửa cảm giác được chất lỏng ấm áp vẫn còn chảy xuống theo lỗ mũi, liền nắm lấy ống tay áo của gã sai vặt bên cạnh bịt kín lỗ mũi.

      Xương mũi có vẻ như bị thương nhưng máu mũi giống như ngăn được.

      An Tri Cẩm thể nhìn nổi nữa, tiến lên, chân hung hăng dẫm lưng Tiền chưởng quỹ, đưa tay nhấc cằm Tần Tử Minh lên để cho cả đầu ngửa ra sau, "Cứ giữ vững như vậy, nên cử động."

      xong, nàng trực tiếp xé hai mảnh vải y phục nhét vào trong lổ mũi của Tần Tử Minh.

      Cằm truyền đến xúc cảm từ lòng bàn tay mềm mại của An Tri Cẩm, nhìn nương tử nhà mình mặc dù bày ra vẻ mặt kiên nhẫn nhưng vẫn giúp mình xử lý vết thương, trong lòng Tần Tử bỗng nhiên dâng lên trận thoải mái có lý do, vô cùng thuận theo mặc cho nàng định đoạt.

      Hơn nữa mới vừa rồi An Tri Cẩm con giúp , ở trước mặt mọi người gọi là phu quân, quả thực cho đủ mặt mũi, trong lòng càng thêm vui.

      Xem ra sắp chinh phục được An Tri Cẩm.

      Hai người hoàn toàn coi ai ra gì, sau khi tình cảm vợ chồng đằm thắm xong, ánh mắt An Tri Cẩm rơi xuống người Tiền chưởng quỹ, lạnh giọng , "Cho ngươi hai lựa chọn: thứ nhất, để phu quân của ta tiếp tục đánh cuộc. Thứ hai, xóa bỏ số bạc mà An Ngọc thiếu ngươi."

      " thể nào!" Tiền chưởng quỹ bị nàng dẫm dưới chân, gần như từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ này.

      ràng chính Tần Tử Minh tới đập phá quán, làm sao có thể tiếp tục? Mà số bạc An Ngọc thiếu phải là năm ngàn lượng cũng phải là năm vạn lượng, mà là năm mươi vạn lượng, số lượng lớn như vậy, gần như tương đương với nguồn thu vào nửa năm của sòng bạc, nếu xóa bỏ, phải khai báo thế nào với thái tử điện hạ?

      "Tiền chưởng quỹ," Lỗ mũi Tần Tử Minh bị bịt kín, chỉ có thể khó chịu , "Có câu 'hảo hán ăn thiệt thòi trước mắt', hơn nữa doanh thu mỗi ngày của sòng bạc tương đối khá, cũng để ý chút tiền kia, nơi này của ngươi chia bài lừa gạt bị bản vương phơi bày, nếu ngươi vẫn còn muốn mở cửa làm ăn đường Trường Nhạc, chúng ta nhường bước. Nếu , bản vương công khai chuyện ngươi lừa dối An hầu gia. Đến lúc đó, ngươi cảm thấy còn có thể ở lại kinh thành này sao?"

      Tiền chưởng quỹ , bởi vì biết, Tần Tử Minh rất đúng, cho dù sau lưng sòng bạc Cát Tường có thái tử làm chỗ dựa, nhưng thái tử cũng có bản lãnh để tất cả mọi người tới nơi này đánh bạc, chuyện chia bài giở trò này khi truyền , danh tiếng sòng bạc chắc chắn hủy hoại chỉ trong chốc lát, sau này còn có thể làm ăn sao?

      Đến lúc đó, tổn thất có thể chỉ là 50 vạn lượng

      "Ta đáp ứng." còn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chân An Tri Cẩm dẫm ở lưng càng ngày càng dùng sức, cả người đều dán mặt đất rồi, đáng thương cho chỉ là lão già khọm, nhiều năm rồi chỗ đó mới nhận được đãi ngộ như vậy, sợ nếu mình chịu thua còn mạng mà gặp thái tử điện hạ .

      Thấy vậy, An Tri Cẩm dời chân.

      Gã sai vặt trong sòng bạc vội vàng tới đỡ dậy, phất phất tay, gã sai vặt lập tức ngầm hiểu vào quầy lấy ra cái hộp, lấy tờ giấy đưa cho Tần Tử Minh, "Đây là phiếu nợ của An hầu gia, phía còn có dấu tay của , xin vương gia xem qua."

      Tần Tử Minh nhìn lướt qua, đưa ánh mắt về phía An Tri Cẩm, ý để cho An Tri Cẩm xem chút có phải là nét chữ của An Ngọc hay .

      Vấn đề là An Tri Cẩm lại càng biết rốt cuộc có phải hay , nhưng vẫn thản nhiên nhận lấy phiếu nợ —— bọn họ cũng có lá gan này, nếu như bọn họ dám đưa cho nàng đồ giả, nàng cho bọn họ biết kết quả của việc lừa gạt nàng là gì.

      Chuyện tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ, mặc dù bị đánh quyền nhưng trong lòng Tần Tử Minh vẫn hết sức cao hứng, giúp An Tri Cẩm giải quyết vấn đề khó khăn lớn như vậy, tại trong lòng An Tri Cẩm chắc chắc vô cùng cảm kích , vừa rồi thái độ đối xử của nàng với thay đổi như chong chóng chính là chứng minh.

      Sau khi cầm phiếu nợ hai người mang theo gã sai vặt nghênh ngang ra khỏi cửa sòng bạc.

      "Chưởng quỹ, cứ bỏ qua cho bọn họ như vậy sao?" gã sai vặt trong quán nhìn bóng lưng vênh váo tự đắc của ba người kia có chút tức giận bất bình , "Bọn họ đập phá đồ của chúng ta, còn đánh ngài thành như vậy. . . . . ."

      Tiền chưởng quỹ khoát tay ý bảo đừng nữa, thái tử có việc thể kịp thời phái người chạy tới. Nếu dùng kế hoãn binh này, chỉ sợ sòng bạc hôm nay phải máu chảy thành sông rồi, lưng bị An Tri Cẩm giẫm thẳng lên được, xương cốt giống như muốn gãy, thân thể đau nhức, phải về phòng nghỉ ngơi chút.

      Thù này nhất định là phải báo !

      "Thu thập đại sảnh chút, trước hết tối nay đóng cửa." Sau khi phân phó xong, Tiền chưởng quỹ vịn eo, được gã sai vặt nâng đỡ chuẩn bị trở về phòng.

      chưa được mấy bước, đột nhiên cảm giác sau lưng truyền đến chút đau nhói, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thân thể mềm nhũn ngã mặt đất.

      "Chưởng quỹ, chưởng quỹ, ngài sao thế? !" Mấy gã sai vặt bên trong sòng bạc thấy thế vội vàng vây lại.

      Nhờ ánh nến, biết người nào gan lớn đưa tay thăm dò hơi thở của Tiền chưởng quỹ, chợt quát to tiếng, " còn thở . . . . . . Chưởng quỹ chết!"

      lầu, nam tử áo đen nghe được thanh la hét, thấy cục diện ở đại sảnh trở nên hỗn loạn, khóe miệng nổi lên tia cười lạnh, nhảy xuống xà nhà, giống như quỷ mị biến mất trong bóng tối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :