1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế vật vương gia cưng chiều vương phi hung hãn - Liễu Ngạn Phi Hoa(24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Thái hậu

      Xe ngựa đường lái vào hoàng cung, ngói lưu ly màu vàng óng, thành cung màu son, thị vệ mặc cung trang, khỏi biểu ra chỗ này là Hoàng Thành cao lớn uy nghiêm. Mặt trời mới mọc , ngói lưu ly màu vàng tuyết đọng chiếu sáng rực rỡ, ôn nhuận trắng noãn.

      đường tuyết đọng sớm bị dọn dẹp sạch , hai người xuống xe ngựa vào cửa cung bên trong, liền có gã thái giám chờ chực lâu tiến lên đón, khom người , "Tham kiến Vương gia, Vương Phi nương nương, Thái hậu sáng sớm ở trong cung Diên thọ chờ."

      Tần Tử Minh nhìn An Tri Cẩm cái, vốn hôm nay thiếu chút cho người đưa tin đến thỉnh an rằng và nương tử hợp ý nhau, tại nếu An Tri Cẩm thấy Thái hậu, sau này tự nhiên thể tùy tiện hưu nàng.

      An Tri Cẩm thấy vậy, còn tưởng rằng nhắc nhở mình, tay hết sức tự nhiên đưa tới, kéo cánh tay .

      bị hành động này của An Tri Cẩm làm sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó vui mừng nhướng mày, cảm thấy nương tử cường hãn này vẫn còn cứu được, thích thú vui mừng lôi An Tri Cẩm theo thái giám hướng phía sau triều đình đến thọ Cung.

      Vừa tiến vào hậu cung, cảnh sắc chung quanh cùng phía trước khác xa trời vực, khắp nơi điêu khắc chạm trổ, núi giả nước chảy, tuy bị tuyết trắng bao trùm, lại như cũ thể che dấu hết cách kết cấu bố trí tỉ mỉ cùng mỹ cảnh vô cùng khéo léo.

      Tần Tử Minh nắm tay An Tri Cẩm đường vào diên thọ Cung, Thái hậu cũng sớm trong cung chờ, nghe thái giám ngoài cử thông báo, khỏi lộ vẻ mặt vui mừng.

      "Tôn nhi hướng Thái nãi nãi thỉnh an." Vừa vào tẩm cung, Tần Tử Minh liền lôi kéo An Tri Cẩm quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái với Thái hậu.

      "Đứng lên đứng lên ." Thái hậu nhạc vui tươi hớn hở đỡ hai người bọn họ dậy, cầm lấy lò có thể cất trong tay áo bàn, hướng mỗi người đưa cái, trong giọng mang theo tia trách cứ, "Mới buổi sáng sớm, bên ngoài trời lạnh, hai người các ngươi cũng hiểu chuyện chút. . . . . ."

      Thái hậu tuổi chừng bảy tám chục, đầu tóc hoa râm, mặt mặc dù có đầy nếp nhăn nhưng lại có vẻ phá lệ hiền lành.

      Mắt thấy Thái nãi nãi lại tái phát bệnh dài dòng, Tần Tử Minh chen ngang lôi tay nàng, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, cợt nhả , " Thái nãi nãi, Tôn nhi nhớ ngươi muốn chết, mấy ngày nữa khí trời tốt, ta liền cùng phụ hoàng chút, mang ngài xuất cung chơi."

      "Thái nãi nãi lớn tuổi như vậy rồi, còn chơi cái gì."

      "Ai ngài như thế, Tôn nhi mấy ngày nay ở kinh thành phát nhà ăn gà quay cực kỳ ngon, so với Trương Ngự trù ngự thiện phòng kia làm canh gà biết ăn ngon gấp bao nhiêu lần, ngài nhất định phải nếm thử."

      Trong tay cầm lò ấm áp, hoà thuận vui vẻ, nhìn hai người này đùa ấm áp, An Tri Cẩm nơi nào đó trong lòng có tia xúc động, đối với vị Thái hậu hiền lành này sinh ra tia hảo cảm.

      "Ngươi cưới vợ rồi, còn suốt ngày chỉ biết ăn uống vui đùa. . . . . ." tới đây, Thái hậu mới vừa ý thức được An Tri Cẩm lạnh nhạt đứng ở bên , vội vàng kéo nàng qua ngồi ở bên cạnh mình, cẩn thận chu đáo phen, sau đó nhịn được khen, " nghĩ tới lão An Ngọc ăn chơi trác tàng này lại sinh được nữ nhi dung mạo xinh đẹp như vậy . . . . . ."

      An Tri Cẩm mí mắt giựt cái, nghe Thái hậu gọi lão cha ruột mình là ăn chơi trác táng, trong lòng nàng mơ hồ có loại cảm giác —— hầu gia cha ruột của nàng, tựa hồ cũng phải là người làm cho người ta bớt việc.

      "Thối tiểu tử, sau này cho phép khi dễ vợ của ngươi, cho phép ra ngoài loạn chơi, nếu bị Thái nãi nãi biết ngươi khi dễ A Cẩm, Thái nãi nãi tuyệt đối bỏ qua cho ngươi."

      A Cẩm, tựa hồ hơn nhiều năm, có ai gọi nàng như vậy .

      "Oan uổng a. . . . . ." Tần Tử Minh nghe vậy, trong lòng hộc máu, biết ai khi dễ ai đó, với thân thủ của An Tri Cẩm, dám khi dễ nàng sao?

      "Tốt lắm tốt lắm, Thái nãi nãi biết các ngươi cũng là bé ngoan, nếu thành hôn, phải tương thân tương ái, hai bên cùng ủng hộ, Thái nãi nãi đều lớn tuổi như vậy rồi, chừng ngày nào đó nhắm mắt, hai người các ngươi, sớm chút sinh chắt trai cho Thái nãi nãi. . . . . ."

      Tần Tử Minh chỉ cảm thấy Thái hậu giống như càng càng hăng, vội vàng cắt đứt lời của bà, "Đúng, Thái nãi nãi, A Cẩm nàng biết ngài thích ăn đậu đỏ cao, riêng sáng sớm làm cho ngài xem như lễ ra mắt, ngài mau nếm thử , nếu ăn nguội."

      An Tri Cẩm sửng sốt chút, nhìn Tần Tử Minh đem hộp đựng thức ăn đặt lên cái bàn, vừa mở ra, bên trong quả nhiên là sáu đĩa đậu đỏ cao hết sức tinh xảo.

      Nàng vốn cho rằng Tần Tử Minh mang cho Thái hậu thứ gì, lại nghĩ rằng, dĩ nhiên là vì giúp mình đòi quan tâm của Thái hậu.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963


      Chương 12: Ban thưởng


      "Ai nha, A Cẩm cái đứa này là có tâm, " Thái hậu vui mừng, nâng khối nếm thử, lập tức khen dứt miệng, " ăn ngon ăn ngon, ai gia còn chưa bao giờ ăn đậu đỏ cao ngon như vậy. . . . . ."

      Những lời này ràng thấy có chút thổi phồng rồi, bất quá trong lòng nàng vui vẻ, người già, đặc biệt là giống như lão nhân áo cơm lo này, cần nhất phải vật chất, mà là con cháu thân tình.

      "Đó là tất nhiên, A Cẩm nghĩ tới lão nhân gia ngài lớn tuổi, chỉ thêm vào chút xíu đường, cho nên ăn có chút đạm. . . . . ."

      "A Cẩm có tâm. . . . . ."

      Thái hậu ăn rất vui vẻ, gương mặt đều cười thành hoa, An Tri Cẩm thậm chí thấy trong mắt nàng nổi lên tia nước mắt.

      Tần Tử Minh này, trừ vô cùng hèn nhát ra, tâm địa rất hiền lành, hơn nữa nụ cười từ mặt , An Tri Cẩm có thể nhìn ra được, hiếu thuận với Thái hậu, nếu Thái hậu như thế nào lại thích như vậy?

      Đáng tiếc, nàng luôn luôn xem thường nhất là loại người trông ngon mà dùng được.

      Ba người vừa ngồi về chút ít việc nhà, dĩ nhiên, chủ yếu là Tần Tử Minh cùng Thái hậu trò chuyện, An Tri Cẩm biết gì cả, cho nên chẳng qua là ngồi ở bên yên lặng nghe, may là như thế, Tần Tử Minh liên tiếp khen nàng, thổi phồng đến mức nàng cảm thấy có chút cách nào nhìn thẳng ánh mắt Thái Hậu rồi, chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ muốn nhanh lên chút lúc rời thôi.

      Tần Tử Minh cũng nhìn thấu An Tri Cẩm có chút ngồi yên, cho nên liền ngừng lại câu chuyện, cười hì hì lôi An Tri Cẩm hành lễ cáo lui, "Thái nãi nãi, tại cũng sớm, Tôn nhi cũng nên trở về phủ, ngày khác trở lại cùng ngươi thỉnh an

      "Đợi chút." Thái hậu bỗng nhiên gọi lại , đối với tỳ nữ ở bên phân phó , "Mai Hương, nhanh đem hộp gấm trong nhà lấy ra cho ai gia."

      Tên tỳ nữ gọi Mai Hương vội vàng vào phòng, chỉ chốc lát, liền nâng cái hộp ra ngoài, sau khi mở ra, chỉ thấy trong hộp có cái đĩa trong suốt long lanh, Bạch Ngọc vòng tay toàn thân màu trắng.

      "A Cẩm, tới đây." Thái hậu cười đối với An Tri Cẩm vẫy vẫy tay.

      An Tri Cẩm sửng sốt chút, đứng tại chỗ vẫn nhúc nhích. Tần Tử Minh thấy vậy, thầm ở phía sau đẩy nàng tới.

      Thái hậu lôi bàn tay trắng nõn của nàng đem vòng ngọc kia thay nàng đeo vào, cầm tay nàng nhìn hồi lâu, hết sức hài lòng , " cháu dâu ai gia này đúng là lớn lên đẹp mắt, cho nên mang cái gì cũng nhìn tốt, Mai Hương ngươi phải ?"

      "Đúng vậy a, vòng tay này đeo tay Vương Phi nương nương có gì thích hợp bằng ."

      An Tri Cẩm nhìn vòng ngọc trắng muốt cổ tay, trong lòng biết vòng tay này giá trị nhất định là liên thành, nàng bỗng nhiên nhíu mày, "Ta đây thể nhận."

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, bên trong nhà, vẻ mặt ba người kia nhất thời đều cứng lại.

      Thái hậu mặt lên tia xấu hổ, sau đó giọng hiền hòa , " làm sao vậy, ngươi thích"

      " có, ta cũng có. . . . . ." Nàng còn chưa hết, Tần Tử Minh đứng ở sau lưng nàng liền bước nhanh về phía trước bụm miệng nàng lại.

      biết An Tri dưới muốn đậu đỏ cao này phải là nàng làm, nhưng phí sức tâm tư muốn để cho An Tri Cẩm ở trước mặt Thái hậu lưu lại ấn tượng tốt, nếu nàng như thế, vậy chuyện này cũng biết kết cuộc như thế nào .

      " có gì?" Thái hậu có chút hiểu ra sao, hai người này ầm ĩ cái gì.

      Tần Tử Minh liền vội vàng cười giúp nàng hòa giải , " A Cẩm muốn nàng cũng có làm chuyện gì to tát, phần lễ vật này quá quý giá, cho nên nàng nhận nổi."

      "Này có là cái gì, " Thái hậu vừa nghe lời này, mặt nhất thời lại lộ ra nụ cười, "Thái nãi nãi cho đồ Tôn nhi, còn phân chia cái gì tốt hay tốt, huống chi A Cẩm là hài tử tốt như vậy, cho dù phần thưởng quý giá đến đâu, cũng đáng."

      Tần Tử Minh cười cám ơn Thái hậu, vội vàng lôi An Tri Cẩm ra diên thọ cung, lúc này mới rốt cục thở phào nhõm.

      An Tri Cẩm gương mặt lạnh lại, "Ngươi tại sao lại muốn tự tiện làm chuyện như vậy, còn cho ta cự tuyệt, thu vào vòng tay này?"

      "Bản vương phát ngươi biết người tốt!" Tần Tử Minh bị tức đến muốn hộc máu, như vì An Tri Cẩm suy nghĩ như vậy, nàng còn cảm kích, "Ngươi biết cái vòng tay ngươi đắt cỡ nào ? ! Đây là tín vật đính ước Thái Thượng Hoàng năm đó đưa cho Thái nãi nãi, toàn bộ thiên hạ chỉ có đôi, người đeo đồ của hoàng hậu tay, ngươi biết trong cung bao nhiêu phi tử chèn phá đầu lấy lòng Thái nãi nãi vì muốn vòng tay này sao? Ngươi người này biết phân biệt!"

      Thái hậu nếu phải chăm sóc , cũng dễ dàng như vậy đem vòng tay này thưởng cho An Tri Cẩm .

      "Ta đây như vậy càng thể thu." An Tri Cẩm vừa nghe vòng tay này quý trọng như vậy, chân mày nhíu sâu hơn, xoay người liền trở về.

      "Đứng lại!" Tần Tử Minh cảm giác mình bị nàng làm tức giận đến chết, tiến lên bước kéo An Tri Cẩm lại, vừa vừa oán hận , "Bản vương nếu phải nể tình ngươi đêm qua cứu bản vương, mới lười phí tâm tư lần này quản ngươi nhiều như vậy. . . . . ."

      Nghe lời này, chẳng biết tại sao, An Tri Cẩm đột nhiên cảm giác được trong lòng ấm áp.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 13 : Ai là chó hoang ?


      Xe ngựa chạy về Vương Phủ, An Tri Cẩm vén lên màn xe, hai tay ôm ngực, uốn tại góc trong xe, lẳng lặng nhìn cảnh đường phố ngoài xe ngựa.

      Trí nhớ nàng vô cùng tốt, qua lần tuyệt quên mất đường nữa, vì vậy lúc trở lại, nàng phân phó gã sai vặt cần phải gửi lên bản đồ đường, mau sớm quen thuộc hoàn cảnh lạ lẫm, đối với đặc công mà , chuẩn bị kỹ năng cũng là thói quen của nàng.

      Tần Tử Minh ở bên cạnh nàng, vừa làm bộ như yên lòng nhìn ngoài cửa xe, vừa ở trong lòng tính toán làm như thế nào mới có thể sớm chinh phục nàng.

      nữ nhân, thích gì nhất nhỉ?

      Tiền? Quyền? Lời ngon tiếng ngọt?

      cảm giác mình có chút ngốc, mặc dù ăn chơi trác táng, văn dốt võ nát, chỉ biết sống phóng túng, nhưng về điểm làm cho nữ vui vẻ này mà , đúng là lính mới thể mới hơn nữa.

      Nhưng đối với loại nữ nhân như An Tri Cẩm này, nếu dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể chinh phục nàng đây?

      ở trong lòng đánh giá tiểu chủ ý, xe ngựa bỗng nhiên thắng gấp ngừng lại, thân thể của tự chủ được nghiêng về phía trước, đầu đụng vào thành xe bên .

      "Chuyện gì xảy ra?" Tần Tử Minh có chút ít tức giận vừa xoa đầu vừa hướng gã sai vặt lái xe quát.

      Chẳng qua là vừa dứt lời, liền nghe được ngoài xe truyền tới thanh trong veo của , "Ơ, đây phải là xe ngựa của Vương phủ sao?"

      Mơ hồ cảm thấy thanh này có chút quen thuộc, liền nhịn được đẩy rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy chiếc xe ngựa chặn đường của lại, màn xe đẩy ra, xuống là nữ nhân khoắc bạch y, lớn lên có khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, tròng mắt mỉm cười, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mang theo tia cao quý, có chút ít khinh miệt nhìn Tần Tử Minh.

      này chính là đương triều thái tử Tần Huy trắc phi Lục Thi Vũ, cha nàng chỉ là tòng lục phẩm tu soạn Hàn Lâm viện, nàng trong nhà lại là thứ nữ, vốn có địa vị gì, nghĩ tới thế nhưng có thể làm thái tử trắc phi, còn hết sức được sủng ái, khi được thế, liền có chút ít đắc ý vênh váo .

      "Bản vương tưởng là người nào đâu, nguyên lai là hoàng tẩu." Thấy nữ nhân trước mắt, Tần Tử Minh mặt lập tức lộ ra vẻ cười hì hì.

      "Làm sao, Vương gia vui đùa đến mức đem quy củ bỏ hết sao? Thấy người cũng hành lễ được?" Thấy Tần Tử Minh xuống xe hành lễ, ngược lại cùng mình cợt nhả , Lục Thi Vũ khỏi có chút tức giận .

      Tần Tử Minh luôn luôn là bộ dạng phế vật bất cần đời, vô luận người nào về như thế nào, cho dù xong có khó nghe hơn nữa cũng để ý, vì vậy trong triều, hoàng tử cũng được, hậu phi cũng được, chuyện với cho tới bây giờ quá khách khí.

      Nghe vậy, Tần Tử Minh vội vàng nhảy xuống xe, quy củ bái cái, "Thần đệ ra mắt Hoàng tẩu."

      "Lục Hoàng đệ a, phải Hoàng tẩu ngươi là chó hoang sao? Đêm qua lại vẫn đùa bỡn rượu điên làm ra loại chuyện hoang đường kia, ngươi có biết hay sáng sớm hôm nay cả kinh thành đều truyền khắp ngõ ngách rồi, đầu đường cuối ngõ đều nghị luận về ngươi, hoàng tẩu ta đều thay ngươi cảm thấy mất mặt. . . . . ."

      "Dạ, Hoàng tẩu dạy phải." Tần Tử Minh vẫn có vẻ tức giận, mặt vẫn mang theo tia phi tiếu, từ đến lớn, cũng sớm quen lời chanh chua như thế này rồi..., vì vậy nghe vào trong tai cũng có bao nhiêu cảm giác.

      "Được rồi được rồi, " Lục Thi Vũ cực kỳ chán ghét phất phất tay, quả hồng mềm nắm nhiều cũng cảm thấy có ý nghĩa gì nữa, chỉ làm người cảm thấy ác tâm, "Mau nhường đường, bổn phi còn có việc. . . . . ."

      "Ai là chó hoang?" Thời điểm Lục Thi Vũ chuẩn bị xoay người lên xe, đối diện trong xe ngựa đột nhiên truyện tới giọng nữ lạnh như băng, tiếp theo, mặc áo lông da Ngân Hồ vén mành xuống xe.

      Lục Thi Vũ ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ tới trong xe vẫn còn có người.

      "Hoàng tẩu, đây là bản vương. . . . . ." Tần Tử Minh lôi kéo An Tri Cẩm muốn hướng Lục Thi Vũ giới thiệu, ai ngờ An Tri Cẩm ngay cả nhìn cũng nhìn cái liền trực tiếp đem đẩy tới bên.

      "Theo ngươi như vậy, vậy các hoàng tử cũng là chó hoang rồi, vậy ngươi phải là mẹ chó hoang? Hoàng thượng phải là lão chó hoang? Hoàng hậu có phải hay lão mẹ chó hoang? Thái hậu có phải hay bà ngoại mẹ chó hoang. . . . . . A, ra là tất cả người của hoàng thất cũng đều là chó hoang, biết hoàng thượng nếu nghe được lời này của ngươi ra sao đâu?" An Tri Cẩm vừa vừa chậm rãi tới trước mặt Lục Thi Vũ, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng mang tia cười lạnh

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Tất cả mọi người đều nghe được, ta như vậy, đây đều là ngươi !" Ánh mắt nhìn lướt qua càng ngày càng nhiều quần chúng vây xem, chẳng biết tại sao, Lục Thi Vũ lại bị An Tri Cẩm nhìn chằm chằm đến toàn thân nhịn được run rẩy, khí thế thoáng cái liền yếu .

      "Nga? Vậy ngươi mới vừa rồi Tần Tử Minh là chó hoang ."

      "Ta. . . . . . Ta thế nào, vốn là. . . . . ."

      Lời của nàng vẫn chưa hết, bàn tay mịn màng dài lạnh như băng nắm cằm nàng, lực đạo rất mạnh, nàng ngay cả động đậy mà cũng được.

      Thấy trong mắt An Tri Cẩm lạnh lẽo, người khác hiểu, nhưng Tần Tử Minh biết rất ánh mắt đáng sợ này, liền vội vàng tiến lên khuyên nhủ, "A Cẩm, Hoàng tẩu nàng cũng có cái ác ý gì, ngươi nhanh chóng thả. . . . . ."

      lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy đạo hàn quang ở trước mắt chợt lóe, khối thịt máu dầm dề rớt xuống bên chân , vài giọt máu tươi bắn lên áo lông Ngân Hồ của , giống như những đóa hoa đỏ đẹp đẽ nở ra giữa mùa đông lạnh giá.

      Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt này —— quai hàm Lục Thi Vũ bị cầm, cái miệng đào nhắn mở rộng ra, loạt răng trắng tinh sớm tràn đầy máu tươi, mà trong miệng của nàng, cái đầu lưỡi linh hoạt kia yên lặng nằm mặt đất, máu tươi sềnh sệch theo người của nàng chảy xuống, nhiễm đỏ tuyết đọng đất.

      "A ——" trong miệng truyền tới cảm giác đau đớn, làm cho nàng ta phát ra tiếng kêu kinh thiên thảm thiết.

      An Tri Cẩm buông tay, nàng cả người giống như con rối bị bị mất lực năng, tê liệt ngã xuống mặt đất, nàng che miệng mình, toàn thân run rẩy, toàn tâm đau đớn, nàng muốn nếm thử cảm giác chuyện, lại phát mình cũng còn cách nào phát ra tiết hoàn chỉnh.

      "Nam nhân của ta, trừ ta, ai cũng thể mắng ." Lạnh lùng ném những lời này, lúc mọi người nhìn chăm chú, An Tri Cẩm xoay người lên xe ngựa.

      Tần Tử Minh trong đầu ong được tiếng, nhìn bóng lưng gầy của An Tri Cẩm, chỉ cảm thấy trong lòng tuôn ra tia cảm giác khác thường, là cảm kích hay là cái gì khác, chỉ biết là, từ đến lớn, trừ Hoàng nãi nãi, cơ hồ có ai bảo vệ .

      Tất cả mọi người sợ cùng dính líu quan hệ, cho nên ai nguyện ý đứng ở lập trường ra mặt.

      An Tri Cẩm ngồi ở trong xe ngựa, nhìn máu tươi tay, khuôn mặt ghét bỏ, nàng luôn luôn hết sức chán ghét máu tươi nhuộm người mình.

      Lúc này, Tần Tử Minh vừa lúc lên, ánh mắt liếc về phía chéo áo của nàng, An Tri Cẩm hai lời, xé áo choàng bắt đầu tinh tế lau máu tay mình.

      "Này, ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Thấy vậy, Tần Tử Minh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh băng của An Tri Cẩm, lời nhiều hơn nữa cũng nuốt xuống bụng, chần chờ lát, mới mười phần cẩn thận mở miệng , " ra ngươi cần thiết thay bản vương ra mặt, nàng ra cũng phải là rất quá đáng, những thứ quá đáng hơn nữa vương đều nghe qua, ngươi hạ thủ. . . . . ."

      "Ngươi có phải nam nhân hay ?"

      Ao choàng da lông này cực mềm, lau đến khi hết mức sạch , An Tri Cẩm rảnh tay, lại đem chủy thủ trong tay lau khô sạch , cắm vào vỏ đao, đeo vào bên hông —— bình thường bên hông đeo cũng là M1911, nơi này có súng lục, nàng thể làm gì khác hơn là cố mà làm thanh chủy thủ để đeo.

      ". . . . . ." Có phải là nam nhân hay phải là bày ra đấy rồi sao? Chẳng lẽ còn cần cho nàng chứng minh?

      "Nếu là nam nhân, làm phiền ngươi đừng làm mất thể diện như vậy được ? Ta cũng muốn thay ngươi ra mặt, ta chỉ là nhìn được thôi, nhìn ngươi bị chỉ vào mặt mắng mà có cảm giác nào, thậm chí còn có thể cợt nhả tiếp nhận, ngươi cảm thấy mình rất kinh sợ, rất giống bọn hèn nhát sao? Người sống cần mặt mũi, ngươi riêng mặt mũi cũng cần, còn sống làm gì? Ngươi muốn ta ở trước người ngoài nể mặt ngươi, nhưng mặt mũi phải ai khác cho, mà là mình ngươi phải tranh thủ, ngươi hiểu ?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 14: Khiến người chú ý


      Tần Tử Minh tức sôi ruột.

      Vừa về tới quý phủ, An Tri Cẩm trực tiếp trở về Lưu Vân uyển, rốt cuộc chịu được nữa, vừa hướng thư phòng tới, vừa la hét, "Tôn quản gia, mau lấy giấy bút cho bản vương!"

      "Vương gia ngài đây là như thế nào?" Tôn quản gia đường chạy chậm theo phía sau , thấy hỏa khí lớn, nghĩ ở bên ngoài bị ủy khuất gì, ở trong lòng tính toán làm sao an ủi .

      "Bản vương muốn hưu thê, hưu thê !" Vừa vào thư phòng, Tần Tử Minh hùng hùng hổ hổ, thanh càng lớn, "Ngươi biết nàng bản vương là cái gì ? Nàng thế nhưng dám bản vương sợ hãi, bản vương là bọn hèn nhát! Tôn quản gia, ngươi bản vương là người như vậy sao?"

      "Dĩ nhiên là phải rồi, Vương gia ngài thân hình cao lớn, phong thần tuấn lãng, minh thần võ, phong thái người nào có thể đụng, thế nào lại là bọn hèn nhát?"

      "Vậy ngươi còn mau bày sẵn bút mực !"

      "Dạ dạ dạ, " Tôn quản gia vội vàng đem giấy trải tốt ở bàn, vừa mài mực cho vừa an ủi , "Vương gia ngài bớt giận, chuyện đời này a, việc gì là trở ngại cả, ngài cần gì giận đến như vậy. . . . . . Lão nô cả gan hỏi câu, hôm nay lại xảy ra chuyện gì?"

      Tần Tử Minh liền đem chuyện phát sinh đầu đuôi cho lần, "Ngươi , bản vương có phải hay đối với nàng rất tốt? Hoàng nãi nãi đem vòng tay quý trọng như vậy thưởng cho nàng, nàng chỉ tia cảm kích, còn bản vương như vậy, quả thực là biết người tốt."

      Tôn quản gia sau khi nghe xong, hơi trầm ngâm lát, cười , "Vương gia, lão nô cũng cảm thấy Vương Phi nương nương đích thị cảm giác được tâm ý ngài."

      "Hừ, nàng có thể cảm kích được mới là lạ" Tần Tử Minh hầm hừ , "Bản vương thấy nàng chính là tảng đá, có đối tốt với nàng hơn nữa cũng vậy thôi."

      "Thế , Vương gia ngài thử nghĩ xem, hôm nay Vương Phi thay ngài ra mặt, tất nhiên đắc tội thái tử, người bình thường trong lòng so sánh chút cũng có thể hiểu, người nào có chuyện gì tất nhiên trêu chọc thái tử, đây phải là muốn chết sao? Nhưng Vương Phi nàng sợ rước họa vào thân, đứng ở lập trường của ngài, đây chẳng phải là bởi vì quan tâm ngài sao?"

      Tần Tử Minh lên tiếng, Tôn quản gia xong lời này tất nhiên hiểu, cho nên mới muốn An Tri Cẩm hôm nay hạ thủ hơi quá nặng, cũng sao cả, dù thế nào cũng là Vương gia, cho dù phụ hoàng tức giận, cũng có khả năng vì thái tử Trắc Phi làm gì , nhưng An Tri Cẩm giống nhau, khó chắc rằng thái tử vì vậy ghi hận trong lòng, cố ý tìm An Hầu phủ gây khó dễ.

      "Vương Phi nương nương ngài như vậy, cũng là bởi vì cảm thấy ngài bị khi dễ, trong lòng thay ngài tức giận a, nhưng tính cách của nàng, tự nhiên thể nào giống loại với các khác ra cái gì cũng là kiểu nũng nịu quan tâm, cho nên theo lão nô thấy, Vương Phi nương nương chính là năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, Vương gia đối với nàng tốt, trong nội tâm nàng khẳng định cũng hiểu."

      "Tôn quản gia ngươi cảm thấy nàng hiểu được tâm ý của bản vương?" Trải qua phen khai đạo của Tôn quản giá, Tần Tử Minh khỏi có chút bán tín bán nghi.

      "Tất nhiên là như vậy, Vương Phi nương nương cho dù có khó chung đụng hơn nữa, rốt cuộc nàng cũng là nữ nhân, huống chi nàng là người phụ nữ thông minh, làm sao có thể hiểu ?" Tôn quản gia thấy lời mình có tác dụng, khỏi hớn hở lấy cái bút lông, chấm mực đậm đưa cho , "Vương gia, mực mài xong ."

      "Trước hết ngừng " Tần Tử Minh phất phất tay, cũng có lấy bút lông, "Đem đồ thu thập đến Vân Các, bản vương muốn ở nơi đó thời gian ngắn." Nếu An Tri Cẩm thích cái sân kia, là phu quân rộng lượng chút cho nàng ở, dù sao sân ở quý phủ còn rất nhiều, cũng phải là có địa phương để ngủ.

      "Dạ, cái từ thư này Vương gia viết nữa?"

      "Viết từ thư cái gì ! Bản vương lúc này mới thành thân, nếu liền hưu thê, truyền phải là khiến cho người ta chê cười? !" Tần Tử Minh đứng lên, vung ống tay áo, nghênh ngang ra ngoài cửa, "Bản vương cũng tin, ngay cả mình vợ của mình cũng quản được, sau này còn thế nào ra ngoài được nữa."

      **

      Trong Đông Cung sớm loạn thành đoàn.

      Lục Thi Vũ trở về nhà lần này, hôm nay vốn chuẩn bị hồi cung, lại nghĩ tới đường xảy ra chuyện như thế, trở về, hạ nhân của nàng - Cung Lí, cũng bị dọa cho phát sợ, vội vàng truyền thái y, đồng thời cũng báo cáo cho thái tử Tần Huy.

      Tần Huy lúc trở lại đông cung, Cung Lí có mời nhiều ngự y rồi, đám hạ nhân quỳ đất, dám thở mạnh tiếng.

      Lục Thi Vũ nằm ở giường, vừa thấy Tần Huy trong lòng ủy khuất nhất thời dâng lên, nước mắt tràn mi, trong miệng càng ngừng phát ra tiếng ô ô, đáng tiếc nhưng ngay cả chữ đều ra.

      "Chuyện gì xảy ra?" Tần Huy thấy nàng khóc lóc lệ hoa đái vũ, khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua nô bộc quỳ đất, cuối cùng rơi vào người tỳ nữ, "Hà Phong, ngươi đây là tại sao vậy?"

      "Bẩm thái tử điện hạ, " Tỳ nữ tên Hà Phong bị gọi tên, thân thể nhịn được run cái, mới khiếp sợ , "Mới vừa đường hồi cung, nương nương gặp được xe ngựa của Vương Phủ, sau đó cùng Vương gia mấy câu, Vương Phi đột nhiên xông tới, sau đó cắt, cắt mất đầu lưỡi nương nương."

      "Ngươi đây là Vương Phi làm? !" Tần Huy đột nhiên nheo tròng mắt lại, Vương Phi? phải là An Ngọc nữ nhi sao? cho tới bây giờ có nghe An Ngọc có nữ nhi nhanh nhẹn dũng mãnh như thế.

      "Vâng."

      "Thế cùng Vương gia cái gì?" cùng với Tần Tử Minh luôn luôn nước sông phạm nước giếng, Tần Tử Minh bình thường mặc dù tốt, nhưng đến nổi nháo đến đầu của , hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đích thị là có nguyên nhân gì khác.

      "Nương nương gì, chính là ngăn cản xe ngựa Vương Phủ, Vương gia mấy câu, sau đó Vương Phi đột nhiên. . . . . ."

      "Bổn cung hỏi ngươi, nương nương cùng Vương gia cái gì." Thấy tỳ nữ kia tựa hồ cố ý giấu diếm cái gì, giọng Tần Huy khỏi trở nên sắc bén.

      "Dạ, nương nương đêm qua, Vương gia , nên làm chuyện hoang đường, mất mặt mũi của hoàng thất. . . . . ."

      "Còn gì nữa !" Thấy nàng vẫn ấp úng chịu , mặt Tần Huy nhịn được lộ ra vẻ tức giận.

      Đỉnh đầu có cổ áp lực vô hình, ép tới nàng thở nổi, nàng biết nếu , mình đầu tiên là gặp họa, thể làm gì khác hơn là quyết tâm liều mạng, "Nương nương nàng Vương gia là chó hoang. . . . . . Sau đó Vương Phi tới. . . . . ."

      "Càn rỡ!" Tần Huy vừa nghe lời này, rống giận tiếng, ánh mắt lãnh rơi vào khuôn mặt hoảng sợ của Lục Thi Vũ, "Ai cho ngươi lá gan lời như thế? !"

      trong ngày thường rất ít khi phát hỏa, người trong tẩm cung thấy vậy cũng dám phát ra tiếng.

      "Ô ô ô. . . . . ." Lục Thi Vũ liều mạng lắc đầu, nước mắt nhanh chóng từng giọt lớn rớt xuống, nàng nghĩ muốn giải thích, tuy nhiên cái gì đều ra.

      "Đông cung này cần người biết trời cao đất rộng, người đâu, đem Vũ Phi dẫn cho bổn cung!" Lạnh lùng xong câu đó, Tần Huy cũng đến giường liếc Vũ Phi cái, liền xoay người sải bước ra khỏi tẩm cung.

      Làm thái tử, phải thời thời khắc khắc chú ý ngôn hành cử chỉ của mình, phụ hoàng luôn dạy , thân là vua của nước phải bình tĩnh chững chạc, vì vậy trước mặt người khác luôn luôn thích gây chuyện, luôn ra vẻ giống với những hoàng tử khác, chững chạc có thể tin, đại thần trong triều cũng vì vậy hết sức ủng hộ .

      từ lòng ôm chí lớn, chưa bao giờ cùng cái loại người như Tần Tử Minh này làm bạn, làm sao có thể để cho nữ nhân gây ra chuyện bất lợi cho mình?

      "Điện hạ, Vũ Phi nương nương nên xử trí như thế nào?" Đông cung thái giám tổng quản Cao Thái gặp thái tử nổi giận đùng đùng ra khỏi tẩm cung, vội vàng theo sau.

      "Đuổi về Lục phủ."

      "Cái này. . . . . ." Cao Thái thấy thái tử cứ như vậy hề nghĩ ngợi xử trí Lục Thi Vũ, trong lòng khỏi có chút chần chờ, Lục Thi Vũ dù sao cũng là đông cung Trắc Phi, tại lại trở thành người câm, đưa nàng trở về như vậy, Lục gia ra sao ?

      "Ngươi đây là muốn bổn cung lưu phế vật bên người?" tương lai là Quân Vương, vậy Trắc Phi của chính là Quý Phi tương lai, thể nào đem người câm giữ ở bên người , nữ nhân, thiên hạ này còn nhiều, rất nhiều, thiếu Lục Thi Vũ này, "Huống chi, loại tự cao tự đại như nàng, biết thu liễm, giữ lại sớm muộn gì cũng là kẻ gây họa."

      Tần Tử Minh dù thế nào cũng là hoàng tử, người chính là huyết mạch Hoàng thất, loại người xuất thân thấp hèn như Lục Thi Vũ này, có tư cách gì ? Loại nữ nhân này có chút địa vị chính là bắt đầu đắc ý vênh váo, sớm muộn gì cũng có ngày chọc xảy ra chuyện.

      "Dạ, nô tài làm."

      "Cao công công, quay đầu lại hảo hảo giáo huấn đám thủ hạ kia của ngươi, ngày sau nếu có ai dám cầm chiêu bài đông cung ra ngoài gây chuyện, Bổn cung tuyệt đối nghiêm trị tha!"

      Cao Thái nghe được trong giọng của tức giận, bị làm cho sợ đến vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Dạ, nô tài ghi nhớ."

      "Còn có, tìm thông tin về An ngọc nữ nhi cho Bổn cung."

      Mặc dù Lục Thi Vũ gây chuyện là nàng đúng, nhưng cũng muốn nhìn chút, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, thậm chí ngay cả mặt mũi thái tử cũng cho, dám đối với người trong cung ra tay nặng như thế.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Lại mặt

      Tần Huy phân phó chuyện này nên lan rộng, vì vậy trong cung và trong triều cũng bao nhiêu người biết, nhưng là đầu đường trong hẻm lời đồn đãi lại ít, phần lớn là người ngày đó ở trường tận mắt nhìn thấy chuyện này truyền ra.

      Lục Thi Vũ bị đuổi về quý phủ, Lục gia cũng có người dám truyền rộng, nàng vốn chỉ là thứ nữ được sủng ái, hơn nữa lại là thái tử phái người trả lại , ai dám nhiều lời câu.

      Lục Tu là người thông minh, khi biết chân tướng tình, liền hiểu, tất nhiên vì chuyện này mà tức giận, trong chuyện này Lục Thi Vũ vốn chính là người sai trước, thái tử như là đè ép xuống chuyện này, biểu lộ lập trường của mình, đương nhiên ngu đến mức mạo hiểm thân gia tánh mạng quỳ gối trước Đông cung khẩn cầu thái tử làm chủ, cho nên cũng phất phất tay, ý bảo mọi người trong quý phủ mọi chuyện đến đó thôi, đem Lục Thi Vũ nuôi dưỡng ở trong phủ hảo hảo dưỡng thương cũng được.

      Cho nên Trắc Phi Lục Thi Vũ thành câm chỉ có thể đem tất cả ủy khuất đều nuốt xuống trong bụng, người ở trong phủ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

      Tần Tử Minh hai ngày này cũng có ra khỏi cửa.

      luôn luôn ở quý phủ đợi được, mỗi ngày đều muốn ra ngoài dạo , mấy ngày qua luôn suy nghĩ nên làm thế nào để quản giáo nương tử nhà mình. trầm tư suy nghĩ rất nhiều mưu kế, cuối cùng cho ra cái kết luận, nếu muốn chế phục An Tri Cẩm, nhất định phải tìm ra xương sườn mềm của nàng mới được.

      Nhưng nữ nhân hung hãn như vậy, rốt cuộc cái gì mới là xương sườn mềm của nàng?

      An Tri Cẩm thường ngày ru rú trong nhà, ngày ba bữa cũng là đưa đến trong phòng nàng, cùng ở quý phủ, nhưng căn bản cơ hội thấy nàng cũng có.

      rất hoài nghi mình đây cưới vợ về nhà sao?

      Bất quá hôm nay An Tri Cẩm thể xuất , bởi vì hôm nay là ba ngày kỳ hạn, dựa theo lệ cũ, phải bồi An Tri Cẩm lại mặt[1], cùng nhau hồi An Hầu phủ, chừng An Hầu phủ chuyến là có thể tìm được xương sườn mềm của An Tri Cẩm.

      [1] Lại mặt : vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới

      Sáng sớm, lệnh cho Tôn quản gia cho An Tri Cẩm về lịch trình ngày hôm nay.

      Hai ngày này chưa có tuyết rơi, đường tuyết đọng cũng nhiều, đều hòa tan, khí trời hơi có chút lạnh, ăn điểm tâm, Tần Tử Minh sớm đứng ở cửa đại môn lo lắng chờ đợi An Tri Cẩm ra ngoài.

      Lần trước ra cửa để cho An Tri Cẩm đợi , mặc dù An Tri Cẩm gì, nhưng sau khi thấy nàng lòng dạ ác độc, Tần Tử Minh cảm giác mình muốn khách khí với nàng chút.

      Đối với chuyện lại mặt như vậy, An Tri Cẩm vốn muốn cự tuyệt, nàng giờ phải là bản thân trước kia, nếu là trở về thấy những thứ thân nhân sớm chiều chung đụng kia, nhất định bị phát ra nàng là giả, nhưng nghĩ lại, lại mặt ở lễ giáo xã hội phong kiến là việc cực kỳ trọng yếu, nếu nàng trở về, chỉ sợ càng khiến người hoài nghi. Suy xét liên tục, nàng quyết định trở về xem chút, cũng nên nhận thức chút những cái được gọi là thân nhân —— dù sao về sau sớm muộn gì cũng gặp mặt, còn bằng thừa dịp lần này tốt đều đem bọn họ nhận ràng .

      Thấy nàng từ phòng khách ra, Tần Tử Minh vội vàng nghênh đón, nhưng An Tri Cẩm cũng nhìn cái, liền trực tiếp lên chờ ở xe ngựa bên ngoài phủ.

      Tần Tử Minh sắc mặt nhất thời có chút khó coi, hai ngày này cũng gặp mặt, vốn nghĩ biểu nhiệt tình chút, nghĩ tới cũng là mặt nóng dán An Tri Cẩm mông lạnh. Tôn quản gia thấy thế, vội vàng tới cười khó hiểu nhìn Tần Tử Minh lúng túng, "Vương gia nhanh lên xe , nên trễ giờ, sớm về sớm."

      Xe ngựa bắt đầu lên đường, bên trong xe khí vẫn trầm mặc như trước,sắc mặc An Tri Cẩm hết sức lạnh nhạt, trải qua chuyện vừa rồi, Tần Tử Minh cũng lười lại trêu chọc nàng, cũng may An Hầu phủ cùng Vương Phủ cách nhau xa, chẳng được bao lâu đến.

      Tần Tử Minh xuống xe ngựa trước, gã sai vặt An Hầu phủ thấy họ, vội vàng vội vã vào thông báo, thấy vậy, muốn nhấc chân về phía trước, phía sau lại đột nhiên có bàn tay kéo cánh tay của .

      hơi sửng sờ, nghiêng mặt qua, thấy mặt An Tri Cẩm chút thay đổi, lôi hướng An trong Hầu phủ .

      Hai người bước lên bậc thang, chỉ thấy bóng dáng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc tiểu áo hai lớp màu đỏ giống như trận gió chạy tới, "Tỷ tỷ, tỷ phu, các ngươi rốt cục trở lại!"

      An Tri Cẩm lúc này mới thấy người đứng lại trước mặt mình, nhìn vào khuôn mặt, mặt vẻ ngây thơ vẫn chưa mất cười nhàng, mặt mày cùng mình giống nhau đến mấy phần, rồi lại có mấy phần linh động, dù sao cũng phải người rất thanh tú, nữ hài làm cho người ta cảm giác thoải mái.

      "Làm sao lại có mình ngươi?" Tần Tử Minh thấy chỉ có An Tri Lạc ra nghênh tiếp, khỏi có chút kỳ quái hướng phòng khách nhìn quanh, "Cha mẹ ngươi cùng đại ca của ngươi đâu?"

      đến vấn đề này, nụ cười mặt An Tri Lạc trong nháy mắt biến mất, có chút uể oải , "Mẫu thân thân thể nàng thoải mái, ở trong nhà nghỉ ngơi, phụ thân phụng bồi mẫu thân, về phần đại ca. . . . . . bốn năm ngày nay có trở về phủ."

      Nghe vậy, An Tri Cẩm khỏi hơi nhíu chân mày, Tần Tử Minh nhất định bị tính toán, lại là phụng bồi nàng lại mặt tới, theo đạo lý, bất kể như thế nào cũng nên có người ra nghênh tiếp, nhưng An Ngọc vậy mà đều ra nghênh đón, mà theo vợ trong nhà, vậy bệnh vợ có thể , "Mẫu thân ngươi làm sao?"

      Nghe được hai chữ "Mẫu thân ngươi", mí mắt Tần Tử Minh giựt cái.

      An Tri Lạc bị nàng đột nhiên hỏi sợ hết hồn, lúc này mới đem ánh mắt từ người Tần Tử Minh chuyển qua người nàng, trước mặt là tỷ tỷ của mình thể nghi ngờ, nhưng trong ánh mắt kia tràn đầy xa cách, thậm chí còn có tia cảm giác bén nhọn, cùng tỷ tỷ mặt mỉm cười trong ngày thường luôn tạo cho người ta cảm giác hết sức dịu dàng thân cận hoàn toàn bất đồng.

      Đây, là tỷ tỷ của nàng sao?

      nhận ra trong ánh mắt An Tri Lạc chần chờ, vẻ mặt An Tri Cẩm khẽ hòa hoãn chút ít, "Nương nàng làm sao?"

      "Chính là phụ thân làm mẫu thân giận đến thiếu chút nữa té xỉu, sau đó mẫu thân muốn gặp , rồi phụ thân hướng mẫu thân bồi tội, nhưng mẫu thân vẫn tha thứ cho . . . . . ." đến chuyện này, khuôn mặt nhắn của An Tri Lạc lộ ra vẻ hết sức xoắn xuýt, nàng cảm giác mình ba xạo cũng giải thích , "Tóm lại các ngươi xem biết."

      Hai người theo An Tri Lạc tới sương phòng, còn chưa đến gần, liền thấy bóng dáng màu vàng đất ủ rũ cúi đầu quỳ gối ngoài cửa phòng bậc thang, bóng lưng này, An Tri Cẩm chính xác biết, Tần Tử Minh nhưng là vô ý thức bật thốt lên, "Hầu gia?"

      An Ngọc nghe được có người gọi mình, khỏi nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa nhìn thấy người, lập tức giống như là lửa thiêu mông từ dưới đất nhảy lên, vừa hướng bọn họ tới vừa luống cuống tay chân sửa sang lấy y phục mình, cười , "Nguyên lai là Vương gia, có tiếp đón cẩn thận có tiếp đón cẩn thận . . . . . ."

      "Hầu gia ngươi đây là. . . . . ."

      "Mới vừa rồi ngọc bội rớt, ngồi chồm hổm mặt đất tìm xem."

      "Cha, ngươi láo, ràng là ngươi vừa thua tiền cược, mẫu thân phạt ngươi quỳ xuống. . . . . ."

      "Ngươi ! Nha đầu chết tiệt kia, câm miệng!" đợi An Tri Lạc xong, An Ngọc liền trực tiếp cho cái tát lên ót nàng.

      "A. . . . . ." Ai ngờ An Tri Lạc trong nháy mắt gào thét , ôm đầu liền hướng trong phòng, kêu to, "Mẫu thân, cha đánh ta. . . . . . lại dám thông qua ngươi đồng ý làm. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :