1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phế vật vương gia cưng chiều vương phi hung hãn - Liễu Ngạn Phi Hoa(24)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 06: Văn tự bán mình


      ra Tần Tử Minh đầu óc nóng lên xong câu kia, sau đó trong lòng lại hối hận, nhưng mà lời cũng thoát khỏi miệng, hôm nay mất đường thối lui, chỉ có thể kiên trì lên, cắn răng, nắm chặt quả đấm, hét to tiếng, hướng Triêu An Tri Cẩm vọt tới.

      Nhìn có mảy may chút võ thuật hướng về mình đấm đá lung tung, An Tri Cẩm khẽ cười cái, dưới chân nhàng ngáng chân , Tần Tử Minh quả đấm của còn chưa tới trước mặt nàng bị nàng làm trật chân té, nặng nề ngã mặt đất.

      Đầu gối truyền đến cảm giác đau thấu xương, cánh tay mặt đất nát da, nằm mặt đất che đầu gối của mình chuẩn bị kêu rên, ánh mắt lơ đãng liếc An Tri Cẩm đứng ở bên từ cao nhìn xuống , bỗng nhiên ý chí chiến đấu sôi sục, cố nén đau đớn từ dưới đất bò dậy, phục , "Đấu lại!"

      Nhìn Tần Tử Minh chết sống sĩ diện cậy mạnh bộ dạng, An Tri Cẩm trong lòng khỏi cảm thấy có tia buồn cười, khóe miệng vừa muốn nhếch lên, chỉ thấy Tần Tử Minh nắm chặt quả đấm hướng nàng xông lại, "Xem chiêu!"

      Quả đấm mang theo trận gió đánh tới, An Tri Cẩm thân thể hơi nghiêng chút , lại tránh được tiếng công của Tần Tử Minh, nàng tay phải nhấc lên, giữ cổ tay Tần Tử Minh, lại dùng lực ngắt cái, cổ tay Tần Tử Minh bị chụp lại sau lưng, lực đạo to lớn, ép tới thể động đậy.

      An Tri Cẩm nhàng đẩy cái, buông ra đồng thời cũng kéo ra khoảng cách giữa hai người, bước vững, lảo đảo vài bước lúc này mới đứng vững, xoay người lại, cắn răng , "Đấu lại!"

      Hai người "Đánh" mấy hiệp, Tần Tử Minh ngã mặt đất, sớm mệt mỏi thở hồng hộc, An Tri Cẩm nhưng vẫn là bộ dạng khí định thần nhàn, thậm chí cảm thấy đứng mệt mỏi, ngồi ở bên cạnh bàn uống nước.

      Trong lòng rất ràng, mình căn bản đánh lại An Tri Cẩm, tiếp tục như vậy nữa, bị đánh chết cũng bị mệt chết, có câu ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, nếu thể cầu xin tha thứ, vậy trốn !

      Vương gia, nơi này là Vương Phủ, quý phủ cũng là hạ nhân của , cũng tin An Tri Cẩm người có thể đánh được mọi người trong quý phủ.

      Sau khi hạ quyết tâm, Tần Tử Minh nhanh chân lại bắt đầu hướng cửa chạy.

      chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, nhận thấy được ý đồ của sau, An Tri Cẩm ánh mắt chợt lóe, ống tay áo vung lên, liền có ám khí bổ tới hướng Tần Tử Minh bay .

      "Cốp" tiếng, Tần Tử Minh tay vừa vặn đụng phải cửa, cũng cảm giác có đồ vật gì đó sát da đầu của mình bay qua.

      có chút run rẩy lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu, lúc này mới thấy thanh chủy thủ sắc bén ra cắm ở giữa cánh cửa và tường làm cửa đóng lại, chủy thủ sắc nhọn cắm vào, nếu đem gỡ xuống, cửa vô pháp mở ra.

      Nhìn đất có vài cọng tóc, tâm sợ hãi sờ sờ đỉnh đầu của mình, nhịn được giơ chân , " Ngươi đây là muốn mưu sát thân phu sao? Đây cũng là đầu của gia, là đầu! Nếu xảy ra chuyện gì ngươi đền bù được sao? !"

      An Tri Cẩm nâng chung trà lên để để bên miệng, "Ta đúng mực luôn luôn nắm chặt được vô cùng tốt, chẳng bao giờ thất thủ."

      "Ngươi! Ngươi!" Tần Tử Minh chán nản, chỉ cảm giác sắp bị nữ nhân này tức chết, rồi lại thể làm gì được nàng, ngủ lại thể ngủ, để cho , giờ khắc này, rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, tới trước mặt An Tri Cẩm, giọng cũng mềm nhũn ra, "Ngươi , ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

      " ra hồn, " An Tri Cẩm chợt cười tiếng, bỗng nhiên ảo thuật biết từ nơi nào móc ra trang giấy để lên bàn, "Ngươi chỉ cần ký cái này là tốt rồi."

      Tần Tử Minh vội vàng tiến tới, cầm lấy tờ giấy trắng, chỉ thấy phía dùng mực nước để viết, chữ hết sức thanh tú, nhưng lại giống như là dùng bút lông viết chữ mẫu "Gia quy, , Tần Tử Minh ngay hôm đó rời khỏi Lưu Vân uyển, đem viện này nhường cho An Tri Cẩm ở lại; hai, được An Tri Cẩm cho phép, Tần Tử Minh được tự tiện ra vào Lưu Vân uyển, ở trong phủ nhìn thấy An Tri Cẩm cần đường vòng; ba, Tần Tử Minh cần phục tùng vô điều kiện cũng như thỏa mãn mọi cầu cùng điều kiện của An Tri Cẩm . . . . . ."

      Tần Tử Minh đại khái nhìn thoáng qua, tờ giấy trắng nho , viết chừng hơn hai mươi điều khoản, đều ngoại lệ là điều lệ bất bình đẳng, cực kỳ ghê tởm là cuối cùng còn có điều khoản phụ: An Tri Cẩm có thể tùy thời sửa đổi hoặc tăng thêm gia pháp nội dung.

      tại coi như là hiểu, An Tri Cẩm muốn buộc ký , nguyên lai là tờ văn tự bán mình!

      Đường đường là Vương gia, làm sao có thể ký loại văn tự này bán mình cầu vinh, chà đạp tự ái, điều khoản bất bình đẳng? !

      ưỡn ngực, vừa mới chuẩn bị biểu đạt rằng mình thề ký dù chút vào điều khoản khuất nhục này, An Tri Cẩm vừa keo kiệt sơn móng tay, vừa vân đạm phong khinh " ra cho dù ngươi ký, ngươi cũng phải nghe ta, nhưng mà, ta cảm thấy được vẫn là quy định viết ràng tương đối khá, nếu ngươi ngày nào đó bị đánh còn biết tại sao, có cái gia quy này, ngươi cũng biết mình nên làm cái gì nên làm cái gì, cũng có thể tạm thời bị đánh dài hạn. . . . . ."

      Tần Tử Minh hai lời, vội vàng nắm lên cây viết, cuối cùng ký vào tên của mình.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 07: Hưu nàng

      Tần Tử Minh cả đêm chuyển ra Lưu Vân uyển, dĩ nhiên, thực ra đó là dễ nghe chút, chính là trực tiếp bị An Tri Cẩm đuổi ra.

      Khi ký xong văn tự bán mình, An Tri Cẩm chút lưu tình đưa đẩy ra ngoài cửa, ngoài phòng tuyết bay bay, ôm thân thể, nhìn màu trắngmênh mông vô bờ, toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy thế giới hẳn là có người so với càng thảm hơn.

      ràng tối nay là hôn lễ , nương tử ngủ rồi, còn bị đánh cho mình đầy thương tích, cuối cùng tại lúc ban đêm khuya khắt, trăng thanh lên cao bị đuổi ra khỏi phòng của mình, thở dài hơi, trời cao bỏ qua cho người nào? cũng biết là tạo cái gì nghiệt nữa.

      Định nhấc chân chuẩn bị , nghe đến cửa phía sau được mở ra, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là nương đau lòng , hồi tâm chuyển ý chịu để cho vào nhà? Xoay người, còn có thấy bóng người An Tri Cẩm, cái áo ngủ màu đỏ chót bằng gấm phóng đến.

      " còn sớm rồi, nhanh ngủ ." An Tri Cẩm vừa mới chuẩn bị lên giường ngủ, liền phát giường có hai cái chăn, nàng suy nghĩ chút, Tần Tử Minh nhất định là phu quân của nàng, mặc dù rất uất ức, nhưng cũng coi như có chút dũng khí, đối với quá vô tình cũng nên.

      Vừa dứt lời, cửa liền đóng lại, Tần Tử Minh từ đầu giật xuống áo ngủ bằng gấm, ôm vào trong ngực, nhìn cửa phòng đóng chặt, hít mũi cái, vẻ mặt đưa đám, kéo bước chân nặng nề tìm địa phương để ngủ.

      đêm này, ở thư phòng, uốn lại cục giường ngủ. Đêm khuya yên tĩnh tiếng động, trong thư phòng hết sức trong trẻo lạnh lùng, trằn trọc trở mình, ngủ được, tinh tế nhớ lại mình từ đến lớn làm qua chuyện thất đức, chỉ cảm giác trong ngày thường mặc dù ham chơi chút ít, nhưng cũng có làm gì tàn nhẫn. . . . . .

      Hôn nhân là đại cả đời, thích nương tử ôn nhu hiền lành, đối với muốn gì được đó, nhưng chánh phi của An Tri Cẩm, cho dù sau này nạp thiếp, vẫn phải cả đời sống dưới bóng ma của nàng, cuộc sống tốt của mới bắt đầu, chẳng lẽ phải bị mất ở trong tay An Tri Cẩm như vậy sao?

      vốn cũng muốn thành hôn, chẳng qua là Thái nãi nãi thúc giục gấp, cũng trưởng thành rồi, trùng hợp là An Ngọc thiếu tiền trả, cuối cùng vẫn là với thổi phồng con của mình là cở nào xinh đẹp như hoa, tính tình dịu ngoan, liền đáp ứng đề nghị của An ngọc.

      Nếu sớm biết An Tri Cẩm như vậy, cho dù có cho tiền, cũng muốn.

      Nếu thời gian này có cách nào vượt qua, vậy hưu nàng !

      Trong đầu vừa xuất ý nghĩ này, Tần Tử Minh chợt từ giường bật dậy, trong giọng khỏi tức giận, "Đúng, hưu nàng, ngày mai gia viết phong từ thư , đưa nàng về nhà!"

      Trong lòng so đo, nhất thời cảm thấy dễ dàng ít, ngã đầu liền ngủ mất .

      nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào mặt Tần Tử Minh, trong giấc mộng, nhíu mày, nhịn được đưa tay che ánh sáng, giây sau, khi ý thức được ngoài cửa sổ là thời điểm nào, chợt từ giường nhảy lên, mặc quần áo, xuống giường, hướng Lưu Vân uyển chạy tới.

      thể để cho người của quý phủ biết đêm qua bị đuổi ra, nếu , đường đường là Vương gia, mặt mũi còn nơi nào?

      Bão tuyết ngừng, bầu trời xanh thẳm, Lưu Vân sau tuyết có kim quang nhàn nhạt, xem ra hôm nay trời trong, trong viện tuyết tích tầng dầy, sáng sớm rất lạnh.

      Tần Tử Minh run rẩy đứng ở cửa phòng mình, do dự có muốn hay gõ cửa, phía sau đột nhiên truyền đến trận tiếng bước chân, "Vương gia, ngài hôm nay làm sao dậy sớm như thế?"

      Xoay người, nguyên lai là Tôn quản gia, cười híp mắt đem hai nha hoàn tới chờ rửa mặt cho .

      Thử nghĩ xem, trong ngày thường ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, hôm nay ngay cả gian phòng của mình còn thể nào vào được, Tần Tử Minh nhịn được trận chua xót. . . . . . Sau khi đó, càng thêm kiên định cần làm ý nghĩ đối với An Tri Cẩm.

      "Buổi sáng khí tốt, bản vương đứng lên tản bộ." Vừa , còn làm bộ hít thở sâu vài cái.

      Tôn quản gia mang theo hai nha hoàn đứng ở hành lang ngoài cười híp mắt nhìn , chờ mở cửa vào thay quần áo, sau đó rửa mặt cho .

      Tần Tử Minh sắc mặt nhất thời rất khó coi, xoay người, nhìn cửa lớn trước mặt đóng chặt, cắn răng cái, hung hăng vỗ cửa phòng hô lớn, "Mở cửa mở cửa, Gia tản bộ trở lại rồi"

      đều nghĩ thông suốt rồi, nếu An Tri Cẩm dám ngay ở trước mặt người trong phủ đánh , vậy liền trước mặt mọi người tuyên bố hưu nàng, cùng lắm liều cho cá chết lưới rách, tất cả mọi người cùng ly biệt.

      Trong lòng rối rắm, cửa bỗng nhiên mở ra, An Tri Cẩm mặt thay đổi nhìn cái, lại thấy được phía sau là Tôn quản gia, trong bụng hiểu , lúc này xoay người trở về phòng, để cho vào.

      Tần Tử Minh thụ sủng nhược kinh, vội vàng vào trong nhà, lúc này mới phát An Tri Cẩm sớm mặc chỉnh tề rồi, chẳng qua là, bị cắt hơn phân nửa, ống tay áo còn chặt, y phục rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tầm mắt dời xuống chút nữa, lúc này mới phát bị sửa lại chỉ có thế, còn có kích thước lưng áo cùng phía dưới làn váy. . . . . . tốt cái váy, bị nàng đổi thành bộ quần áo bó sát!

      Đêm qua cùng Tần Tử Minh đánh nhau, An Tri Cẩm mặc dù hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng nàng cũng phát cỗ thân thể này trong ngày thường thiếu hụt rèn luyện, quá gầy quá yếu, dùng hết sức thích ứng, cho nên quyết định bắt đầu tập thể hình, sáng dậy sớm, trước hết vòng quanh Vương Phủ chạy chừng mười vòng, thuận tiện cũng đem Vương Phủ kết cấu thuộc nằm lòng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 08: Vương gia tiền tiêu vặt

      Mặc dù cảm thấy bộ quần áo này nhìn được tự nhiên, nhưng Tần Tử Minh cũng dám thêm cái gì, vội vàng chạy đến tủ quần áo của mình bắt đầu tìm y phục thay.

      An Tri Cẩm cũng còn tính toán chuyện cùng , thấy thế phối hợp ngồi ghế Thái sư ở bên trong, hai chân bắt chéo, vừa nhàn nhã uống trà, vừa cầm lấy quyển sách dày liếc nhìn.

      Tần Tử Minh khắc sâu trong lòng rằng ở địa phương này thể tìm được y phục, khóe mắt dư quang cũng ở chỗ An Tri Cẩm người ngắm tới ngắm lui .

      ra An Tri Cẩm bỏ qua nhược điểm là tính cách vô cùng cường hãn, để cho vô pháp khống chế , chỉ từ gương mặt dung mạo xinh đẹp này cùng vóc người lồi có lõm mà , rất thích hợp lý tưởng chọn vợ của .

      Nhất là nàng tại mặc quần bó sát, càng lộ vóc người lung linh, nhất là bộ ngực lồi lên, nếu là có thể sờ lên cái, tư vị đích thị là tệ . . . . . .

      miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được có đồ vật gì đó hướng mà đến, "Vèo" tiếng từ sau lưng bay qua, thậm chí mang theo tiagió lạnh. bị dọa sợ nhảy lên, vội vàng quay đầu, lúc này mới phát , ra tường bên cạnh , chẳng biết lúc nào thế nhưng cắm vũ khí tự chế, phía ghim mấyđầu que gỗ bị vót nhọn, đều ngoại lệ chính là chính trúng hồng tâm.

      Giấy phía sau nhưng là lấp kín tường, có thể đem que gỗ đâm vào tường ở bên trong, cái này cần bắp thịt cường đại cỡ nào?

      nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, liếc mắt cái An Tri Cẩmđang vùi đầu lật sách, trong đầu chút cảm nghĩ kia nháy mắt vô ảnh vô tung biến mất .

      Nữ nhân ngực lớn mông cong rất nhiều, nhưng tánh mạng của cũng chỉ có cái, nếu ngày nào đó cẩn thận chọc An Tri Cẩm, tin tưởng mình có lẽ chết như thế nào cũng biết.

      được, vẫn phải là hưu nàng, hưu nàng!

      căn bản có tâm tư chọn lựa y phục, tùy tiện lấy cái bọc tại người, vừa vặn mặc xong, bên ngoài Tôn quản gia gõ cửa, "Vương gia, ngài tỉnh sao? Lão nô hầu hạ ngài rửa mặt. . . . . ."

      Cửa sau khi được mở ra, Tần Tử Minh liền ngồi để cho hai nha hoàn hầu hạ mình rửa mặt, An Tri Cẩm ngồi ghế Thái sư ở bên trong, cầm quyển sách kia nhìn nhập thần.

      "Ai u, Vương gia, cách tay ngài làm sao trầy da?" Tôn quản gia trong lúc vô tình phát cánh tay Tần Tử Minh vết thương, nhất thời giống như phát tân đại lục, la hoảng lên, "Có đau hay , lão nô lập tức lấy cái hòm thuốc tới đây. . . . . ."

      "Được rồi được rồi, Gia, Gia đêm qua cùng Vương Phi kịch chiến quá mức. . . . . ." Tần Tử Minh lúc lời này liếc trộm An Tri Cẩm cái, biết là ảo giác hay là cái gì, giống như thấy An Tri Cẩm cũng nhìn cái, " phải chỉ là trầy da thôi sao? Có gì ghê gớm đâu"

      "Kịch chiến" từ quả dùng sai, nhưng Tôn quản gia cùng hai tiểu nha hoàn tự động hiểu thành ý tứ gì khác, dù sao ai có thể nghĩ tới hôn lễ hai người mới vậy mà lại ở trong phòng đánh nhau.

      Tôn quản gia cả khuôn mặt đều cười lên như hoa, lời ý tứ xâu xa, "Vương gia, ngài hôm nay lập gia đình, sau này nên chững chạc, cái loại chuyện mất thể diện giống như tối hôm qua hay là bớt làm chút ít . . . . . . Nếu người khác ở sau lưng ngài. . . . . ."

      "Tối hôm qua? Tối hôm qua bản vương làm cái gì?" Tần Tử Minh nghe ý tứ trong lời này, giống như là mình tối hôm qua vừa làm chuyện gì mất mặt, cố gắng suy nghĩ chút, nhưng cảm thấy trong đầu chỉ có nhớ bị An Tri Cẩm đánh.

      "Ngài tối hôm qua vừa uống rượu say hồ nháo, ngồi chồm hổm mặt đất học chó sủa, còn kém chút trước mặt mọi người tiểu. . . . . ."

      An Tri Cẩm nghe được Tôn quản gia những lời này, khóe miệng nhịn được kéo ra, nàng đêm qua lúc ra chỉ vừa đụng phải Tần Tu Dương chuẩn bị tính toán Tần Tử Minh, lại nghĩ rằng vị Vương gia này trước đó còn làm chuyện mất thể diện đến thế này.

      "May là Vương Phi nương nương kịp thời chạy tới, sau lại giúp ngài. . . . . ."

      "Tôn quản gia, ta có nghi vấn." An Tri Cẩm rất hợp thời cắt đứt lời của Tôn quản gia..., "Vương gia tiền tiêu vặt có chuyện gì xảy ra?"

      Nàng sáng sớm tìm tới trong sổ sách vương phủ, tinh tế lật xem. Sau đó lại phát cái Vương Phủ này chi tiêu cực kỳ hợp lý, tỷ như tháng trước, Vương Phủ bổng lộc là năm ngàn lượng, quý phủ hằng ngày chi xài ngàn lượng, hạ nhân tiền công cộng lại bảy trăm sáu mươi lăm, những hạng mục phụ khác năm trăm tám mươi bốn, mà Vương gia tiền tiêu vặt, thế nhưng cao gần hơn ba ngàn năm trăm.

      sai, trong phủ tháng trước chi dĩ nhiên là số !

      Hơn nữa ở tháng trước nữa, tháng trước nữa, tốt nhất tháng trước nữa, tình huống vậy mà đều đại khái giống nhau.

      "Vương gia thường ngày thích rất nhiều, thường xuyên muốn ra ngoài xã giao ăn cơm, cho nên tự nhiên cũng là nhiều chút ít. . . . . ."

      " cho phòng thu chi, sau này Vương gia mỗi tháng tiền tiêu vặt là mười hai." đợi Tôn quản gia xong, An Tri Cẩm cũng trầm giọng làm quyết định.

      Tần Tử Minh giờ này khắc này mới bừng tỉnh đại ngộ, ra sách dày An Tri Cẩm vẫn cầm dĩ nhiên là quý phủ sổ sách!

      "Cái này. . . . . ." Tôn quản gia có chút khó khăn, nhìn Tần Tử Minh chút, đây cũng là chuyện lớn, cũng dám tùy tiện đáp ứng .

      " được!" Tần Tử Minh vỗ bàn cái, rất ràng biểu đạt kháng nghị của mình, mười lượng bạc? ra ngoài ăn bữa cơm cũng đủ món ăn, thế làm sao mà sống?

      Gặp phản đối, An Tri Cẩm rốt cục ngước mắt nhìn cái, nhíu mày, nhắc nhở tối hôm qua ký văn tự bán mình.

      Tần Tử Minh bị ánh mắt của nàng đảo qua, nhịn được rùng mình cái, cả người nhất thời trút giận, " ngàn lượng có được hay ?"

      An Tri Cẩm: ". . . . . ."

      "Thế năm trăm lượng?"

      An Tri Cẩm: ". . . . . ."

      "Tốt lắm tốt lắm, bản vương biết rồi, trăm lượng thôi, thể ít hơn nữa ."

      An Tri Cẩm: ". . . . . ."

      Tần Tử Minh thấy thế, đứng lên, cũng quay đầu lại chạy ra ngoài cửa, Tôn quản gia vội vàng theo ra ngoài.

      Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi, " xong, Vương gia đâm đầu xuống hồ tự vận á!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09: Chinh phục nàng

      Tần Tử Minh từ trong hồ bị vớt lên, ngồi ở giường bọc chăn thân thể run rẩy, nước mũi cùng nước mắt lôi kéo Tôn quản gia lên án An Tri Cẩm đắc tội, còn đem chuyện nàng đêm qua ép mình ký xuống văn tự bán mình khuất nhục cũng ra.

      Cái khác cũng thôi , chỉ sợ An Tri Cẩm muốn sân của , cũng hai lời tặng cho nàng, nhưng mỗi tháng chỉ mười hai tiền tiêu vặt, vô luận như thế nào cũng thể tiếp nhận —— nếu là như vậy, còn bằng trực tiếp giết cho rồi a.

      "Bản vương đều như vậy rồi, nàng cũng biết ôn nhu, đến xem cái, " Tần Tử Minh chà nước mũi, lòng đầy căm phẫn , "Tôn quản gia, ngươi dạng vợ này có thể muốn ?"

      "Chuyện này. . . . . . Vương gia chính ngài nhìn mà làm ." Tôn quản gia thở dài hơi, biết tính tình Vương gia nhà mình, từ đến lớn vui chơi quen, đột nhiên có người trông coi như vậy, thế nào có thể chịu được?

      "Bản vương phải viết từ thư , sau đó An Hầu phủ tìm lão hồ ly An Ngọc kia tính sổ!" Cuộc sống như vậy, ngày cũng vượt qua nổi, " lại dám hại bản vương như thế , bản vương nhất định tha . . . . . . Hắt xì. . . . . ."

      "Tốt tốt tốt, Vương gia bớt giận, bớt giận. . . . . ." Tôn quản gia vừa giúp vỗ lưng thuận khí, ba phen mấy bận muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn được , "Vương gia, ra lão nô cảm thấy, Vương Phi cũng có như ngài ghê tởm như vậy, ngài biết nàng đêm qua ở trước mặt mọi người che chở ngài, nếu phải nàng, sợ rằng ngài tại sớm quỳ gối trước mặt hoàng thượng chịu phạt . . . . . ."

      "Đêm qua nàng bảo vệ ta?"

      Tần Tử Minh vẻ mặt giải thích được, Tôn quản gia đem chuyện phát sinh tối hôm qua đầu đuôi thuật lại cho ,

      "Nàng tối hôm qua để cho Ngũ Ca bêu xấu ta? !" Nghe xong lời Tôn quản gia ..., Tần Tử Minh bán tín bán nghi, từ quần áo lụa là gây họa, các hoàng tử đều ghét bỏ , chỉ có Tần Tu Dương đối tốt với , trước kia khi còn bé hiểu, cho rằng Tần Tu Dương là tâm đối tốt với , sau khi lớn lên mới dần dần phát , ra Tần Tu Dương bất quá coi như con cờ, muốn dùng để thể mình cở nào thiện lương, có chút nào ghét bỏ mất thể diện đệ đệ này.

      bình thường mặc dù làm hết chuyện hoang đường, nhưng ngốc, người nào đối với là vô tình, người nào đối với tâm, trong lòng vẫn rất ràng.

      "Ngũ điện hạ trở về suy nghĩ, tự nhiên hiểu chuyện tối ngày hôm qua là nàng cố ý hành động, theo tính tình Ngũ điện hạ, nhất định từ bỏ ý đồ. . . . . ." tới đây, Tôn quản gia mặt ra tia lo lắng, An Hầu phủ sớm xuống dốc, mặc dù bên ngoài Hoàng thất quý tộc, nhưng thực tế bên trong thối rữa, người trong triều đình đều rất ràng, nếu Tần Tu Dương muốn tìm An Hầu phủ gây phiền toái, An Hầu phủ chắc chắn an bình.

      "Còn nữa, ngài cùng Vương Phi thành thân bất quá mới chỉ ngày, ngài liền ném phong từ thư , Vương Phi nương nương tự nhiên thân bại danh liệt, nàng còn gả ra ngoài được sao? Nàng nửa đời sau bị hủy như vậy. . . . . ."

      Danh tiết của nữ tử trọng yếu bao nhiêu, cần nhiều lời, Tần Tử Minh trong lòng cũng rất ràng, nếu đưa cho An Tri Cẩm phong từ thư, dẹp an địa vị Hầu phủ bây giờ, chớ tìm danh môn thế gia, coi như là tìm triều thần bình thường, chỉ sợ cũng khó khăn vào cổng nhà người ta.

      Hơn nữa tính tình An Tri Cẩm này. . . . . .

      Trong đầu bỗng nhiên ra khuôn mặt lãnh nhược băng sương của An Tri Cẩm, mang theo tia khinh thường, chẳng biết tại sao, trong lòng thậm chí có chút do dự.

      Thấy vẻ mặt Tần Tử Minh có tia biến hóa, Tôn quản gia rèn sắt khi còn nóng , "Còn nữa, Vương Phi nương nương, nàng cho dù có mạnh thế nào, có hung hãn thế nào, nàng chung quy vẫn là nữ nhân, nữ nhân này nha, đôi khi ồn ào dĩ nhiên là tốt lắm, lão nô nhìn Vương Phi nương nương nhất định là bởi vì có hầu hạ qua nam nhân, cho nên hiểu được đòi nam nhân hoan ái, chỉ cần nhiều giáo điều, nhất định thay đổi."

      Lời này xong Tần Tử Tử khăc sâu nghi ngờ, sai, nữ nhân ôn nhu hiền lành cũng là nhờ dạy dỗ nên, giống như An Ngọc, cái loại người này, làm sao có thể dạy dỗ nữ nhi dịu ngoan, nếu như hảo hảo giáo điều An Tri Cẩm, chừng đúng là có thể sửa lại tính tình lạnh như băng này của nàng. . . . . .

      Trong đầu tưởng tượng An Tri Cẩm trong ngực làm nũng ngượng ngùng, bộ dáng phong tình vạn chủng, ánh mắt Tần Tử Minh trong nháy mắt sáng lên, trong lòng còn có chút kích động, nếu có thể chinh phục nương tử mạnh mẽ như thế, đây chẳng phải là rất có cảm giác thành tựu?

      Vẻ mặt Tần Tử Minh rốt cục từ từ hòa hoãn, Tôn quản gia thấy bộ dáng Vương gia nhà mình, cũng biết Vương gia nghĩ thông, cho dù Vương gia đối với Vương Phi nương nương có bất mãn nhiều chăng nữa, cũng cảm thấy Vương Phi rất tốt —— có thể có người như vậy trông coi Vương gia, cớ sao mà làm? Vương gia thuở có mẫu phi, hoàng thượng lại chưa bao giờ quan tâm Vương gia, từ ai quản hài tử, có thể thành cái dạng tốt gì?

      Nhưng là có điểm rất ràng, đó chính là Vương gia mặc dù kém cỏi, nhưng tâm địa hết sức tốt .

      ", cho Vương Phi, cho nàng hảo hảo chuẩn bị chút, sau nửa canh giờ ở đại môn chờ đấy." Tần Tử Minh hít mũi cái, tâm tình so trước đó cũng bình phục rất nhiều.

      " đại môn làm gì?"

      "Thành thân ngày thứ nhất, bản vương muốn dẫn nàng thỉnh an Thái nãi nãi!" Tần Tử Minh hết sức nhịn được.

      "A, đúng, lão nô già rồi nên hồ đồ, lại đem chuyện này quên , lão nô chuẩn bị xe ngựa." Tôn quản gia nghe Tần Tử Minh như vậy, bụng mừng rỡ, biết Vương gia đây là thừa nhận Vương Phi rồi, cho nên muốn dẫn nàng gặp Thái hậu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Xuất phủ

      An Tri Cẩm được Tôn quản gia truyền lời, trong lòng so đo phen, cảm thấy có lẽ nên gặp vị Thái hậu này, liền có nha hoàn đến giúp nàng trang điểm.

      Năng lực thích ứng với hoàn cảnh của nàng rất mạnh, nhưng dù sao mới đến, đối với triều đại có trong lịch sử này cần tìm hiểu thêm mới được, nếu tới, phải ở chỗ này hòa nhập với văn hóa tập tục nơi đây.

      "Thúy Liễu đâu?" An Tri Cẩm ngồi ở trước gương đồng, vừa nghĩ chuyện của mình, vừa nhìn từ trong kính tiểu nha hoàn trang điểm cho nàng, nàng đột nhiên thờ ơ câu.

      "Thúy Liễu tỷ hôm nay nhiễm phong hàn, cho nên nằm giường nghỉ ngơi."

      "Đợi nàng khỏi bệnh, lệnh cho nàng đến hầu hạ ta." Nhớ tới tối hôm qua, vẫn thấy nha đầu kia, An Tri Cẩm trong lòng có chút để ý.

      "Vâng."

      Sau nửa canh giờ, An Tri Cẩm đứng ở đại môn Vương Phủ chờ Tần Tử Minh.

      Vương Phủ ở phía bắc Thịnh Kinh thành, từ cửa phủ bên trái tới trăm mét chính là kinh thành náo nhiệt nhất, vị trí địa lý rất tốt. Trời trong, tuyết đọng đất cũng có dấu hiệu hòa tan, trong khí vẫn như cũ lạnh lẻo, đường phố tràn đầy nước bùn, tuyết đọng bị xẻng đào đến hai bên, thỉnh thoảng có người đường bước qua.

      Tiếng người náo nhiệt thỉnh thoảng truyền đến, An Tri Cẩm đứng bậc thang, nhịn được ngước mắt nhìn cảnh nào nhiệt này.

      Phía sau truyền đến trận tiếng bước chân, nàng khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy nam tử khoác áo choàng Ngân sải bước hướng phía cửa tới, chính là Tần Tử Minh, ngũ quan vốn đẹp mắt, bộ mặt đường viền ràng, mái tóc màu mực dùng Ngọc quan buộc lên, vóc người cao to được bao trong cẩm bào màu lam, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ trong sạch phiêu dật, xuất trần thoát tục, nơi đó nào có nửa phần cảm giác quần áo lụa là củi mục tối hôm qua ?

      An Tri Cẩm trong nháy mắt ngây người.

      Xe ngựa sớm chờ ở cửa, Tần Tử Minh tới bên cạnh An Tri Cẩm, cùng nhau xuống bậc thang, đẩy ra màn xe, đỡ nàng lên trước, sai đó tự mình bước lên.

      Bánh xe chậm rãi chuyển động, chạy nhanh qua kinh thành náo nhiệt, hướng trước hoàng cung vào.

      Có tuyết làm đường phố có vẻ hơi chật chội, đường cửa hàng rối rít mở cửa làm ăn, ven đường người bán hàng rong cũng bắt đầu trải sạp hàng, tiếng rao hàng ngừng bên tai, truyền vào bên trong xe, có thể nghe ràng.

      An Tri Cẩm nhịn vén màn xe hướng ra phía ngoài nhìn lại, đường phố cửa hàng cổ kính, tất cả mọi người mặc trường sam váy dài, so sánh với thế giới nàng từ sinh hoạt, điểm giống nhau duy nhất chính phồn hoa náo nhiệt.

      Cổ đại cũng tốt, đại cũng được, thành phố lớn phồn hoa cũng thích hợp, đế đô Thịnh Kinh thay đổi, nhưng lại có bao nhiêu người bị mảnh phồn hoa này mê mắt, thất thần.

      "Này." Tần Tử Minh thấy nàng vẫn nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, sau do dự quấn quýt, nhịn được mở miệng phá vỡ khí trầm mặc bên trong xe.

      An Tri Cẩm nghe được gọi mình, buông màn xe xuống, nhìn , yên lặng chờ chuyện.

      "Hai ta thương lượng chút có được hay , sau này ở trước mặt người ngoài ngươi cho bản vương chút mặt mũi, có chuyện gì hai ta lén giải quyết." mặc dù vui chơi quần áo lụa là, nhưng vẫn là người nam nhân, rất muốn thể diện , nếu bị ngoại nhân biết sợ vợ, vậy còn thế nào dám ra đường.

      "Có thể, " An Tri Cẩm chút do dự đáp ứng, nàng giống như cũng còn ở trước mặt người ngoài làm cho Tần Tử Minh khó xử, "Ngươi cũng đáp ứng ta chuyện, chuyện hai ta, cho với người ngoài trừ Tôn quản gia, nhất là người An Hầu phủ."

      Nếu Tần Tử Minh chạy đến An Hầu phủ tố khổ phen, thân phận nàng vài phút cũng bị vạch trần.

      Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng mình giống như cũng mất mát gì, Tần Tử Minh cũng hết sức thống khoái đồng ý, được voi đòi tiên , " ở trước mặt người ngoài, ngươi chỉ cho bản vương mặt mũi, còn phải làm bộ như cùng bản vương hết sức ân ái."

      An Tri Cẩm ánh mắt nhất thời lạnh xuống, nhíu mi đánh giá cái.

      Tần Tử Minh vội vàng giải thích, "Nhất là ở trước Thái nãi nãi cùng cha mẹ ngươi, ngươi suy nghĩ chút, ngươi nếu đối với bản vương quá lạnh nhạt, bọn họ nhất định sinh lòng hoài nghi, cảm thấy hai ta có chuyện gì, đến lúc đó sinh ra rất nhiều chuyện phiền toái."

      An Tri Cẩm vừa nghĩ, cảm thấy giống như cũng có mấy phần đạo lý, ở trước mặt người ngoài, nên giả trang bộ dáng, "Có thể."

      Thấy nàng đáp ứng, Tần Tử Minh khỏi vui mừng nhướng mày, Tôn quản gia quả nhiên sai, nữ nhân này nha, chỉ cần hảo hảo cùng nàng chuyện, vẫn có thể khai thông ý nghĩ.

      An Tri Cẩm tự nhiên biết sâu trong lòng Tần Tử khắc vẫn còn đánh suy nghĩ muốn chinh phục chủ ý của mình, nếu biết, sợ rằng nàng sớm nhảy dựng lên chưởng đánh chết Tần Tử Minh .

      Nhìn vẻ mặt Tần Tử Minh được như ý cười gian, nàng chợt nhớ tới cái kia Tô Bạch đêm qua, nhịn được nhiều lần đánh giá Tần Tử Minh.

      Thân thể này, mặc dù , nhưng quá yếu, nhìn dấu chân đêm qua của Tô Bạch là bắt đầu xuất từ dưới tàng cây, tất nhiên là biết võ công, hơn nữa đối với Tần Tử Minh ôn nhu chiếu cố như vậy, nhất định là công.

      Tần Tử Minh chính là thụ.

      Nàng đột nhiên cảm giác được chút ác tâm, nhất là bây giờ thấy khuôn mặt Tần Tử Minh cười gian.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :