1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phế Hậu Tướng Quân - Nhất Độ Quân Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7.2: giờ cũng chẳng ích chi



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="77" height="78" />
       Nàng nghỉ ngơi trong phủ, cho đến ngày, Vương công công đích thân truyền ý chỉ tới, buổi triều sớm ngày mai, nàng nhất định phải có mặt. Vi Vi giúp nàng trang điểm, lòng dạ yên: "Tướng quân, nếu mai Hoàng thượng lại sai người làm việc gì, người nhất quyết được đồng ý."

       Vẫn là Vương Duẫn Chiêu tuyên đọc thánh chỉ: "... Giờ phong nàng đứng đầu tứ phi, hiệu là Tả Phim, khẩm thử."

       Tả Thương Lang yên lặng quỳ gối, Vương công công cẩn thận nhắc nhở nàng: "Tả Tướng quân, mau tiếp thánh chỉ."

       "Hoàng thượng, người bù đắp cho thần sao?" Ánh mắt nàng trong như nước, giọng thản nhiên như , ung dung trong mắt triều thần ở dưới. Mộ Dung Viêm ngược lại có chút lặng người, giọng trầm, nhưng đủ để người khác nghe : "Cứ cho là vậy ."

       "Nhưng thần muốn đứng đầu tứ phi." Câu vừa buông, triều thần mặt biến sắc, Mộ Dung Viêm ngồi vương vị cao cao kia, ánh mắt sắc bén như dao, còn nàng vẫn chậm rãi tiếp tục: "Nếu Hoàng thượng muốn đền bù cho thần, hãy phong thần làm Hoàng hậu."

       "Tả Thương Lang!" Đó là lần đầu tiên, tức giận như vậy.

       "Có thần."

       "Nàng..." Mộ Dung Viêm hết, sắc mặt nàng vẫn còn mang bệnh tái nhợt, chưa từng nghĩ mình lại nở trách móc nàng, giọng còn nặng lời như trước nữa: "Tiếp chỉ."

       Tả Thương Lang vẫn quỳ, nàng bỗng cười nhạt, chút nhượng bộ: "Trừ khi phong thần làm Hoàng hậu."

        nhẫn nại của Mộ Dung Viêm đến tận cùng: "Người đâu, giải xuống. tống vào đại lao."

       Triều thần dưới ai gì. Tả Thương Lang nhớ lần đầu tiên Mộ Dung Viêm tống nàng vào thiên lao. Khi ấy nàng chưa theo được bao lâu, Mộ Dung Viêm khăng khăng đói tàn sát người dân trong thành, còn nàng ủng hộ việc chiêu an.

       Kết quả, Mộ Dung Viêm nổi cơn thịnh nộ nhốt nàng vào trong lao. Thế là nơi đó trở thành nơi sau này nàng thường xuyên lui tới. Quần thần lúc bấy giờ vẫn vô cùng xúc động. Hữu Thừa tướng đứng về phía Mộ Dung Viêm, còn Tả Thừa tướng đầy căm phẫn mắng chửi là đồ hôn quân, hôn quân làm hại trung thần...

       Nhưng hôm nay mọi người đầu rất trầm tĩnh, ngay cả quản ngục cũng nhìn ra quy luật - vài ngày sau nàng lại được thả ra. Thế nên mọi người đều thờ ơ. Lúc bị giải , Thương Lang quay đầu nhìn lại, có lẽ là tình cờ, nàng gặp ánh mắt người đó. Đây là lần đầu tiên, dáng vẻ như cười như của nàng khiến đau nhói trong tim.

        suýt chút nữa vẫy tay qua, nhưng vì thể diện của vị vua, nhẫn nhịn gì hết.Tả Thương Lang nàng nghĩ rằng, vài ngày nữa ta thả nàng ra sao? Xem ra ta quá nuông chiều nàng rồi.

       Nhưng hiểu lầm Tả Thương Lang. Ánh mắt của nàng vẫn luôn dõi theo , tận cho đến khi điện Kim Lăng khuất xa khỏi tầm mắt, bóng hình hoàng toàn tiêu tan.

       Chủ thượng, Thương Lang muốn đứng đầu tứ phi.

       Bởi người là vua, Thương Lang là bề tôi.

       Đúng vậy, chỉ quan hệ vua tôi, thể cùng người tới cuối trời.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/QLnHtjv.gif" width="50" height="50" />

      Tả Vi Vi ngày hôm sau biết chuyện, xông thẳng vào buổi triều sớm, Vương Nam cản nổi, đành mặc nàng vào điện.

       "Mộ Dung Viêm!" Nàng gọi thẳng tên , ngự lâm quân tuốt sẵn đao, chỉ đợi lệnh, nhưng Mộ Dung Viêm vẫn chăm chú xem tấu chương trong tay, chờ những lời tiếp theo của Vi Vi: "Nô tì muốn biết rốt cuộc Tả Tướng quân là gì trong mắt người? Nô tì biết thời gian qua xảy ra chuyện gì. Thái y Vưu Quốc làm thương tổn nghiêm trọng sức khoẻ của Tướng quân, đêm đêm Tướng quân đều giật mình thức giấc, người có biết ? Tướng quân hai mươi tám tuổi rồi thưa Hoàng thượng, nữ tử hai mươi tám tuổi, chưa từng thấy phấn son, cũng chưa từng lần trang điểm, biết gảy đàn, biết ca hát, thậm chí còn món đồ trang sức tử tế. Hoàng thượng, nữ nhân của người đều có kết cục này sao?"

       Có thị vệ tóm lấy nàng, cho nàng đến gần long toạ, Mộ Dung Viêm thanh rất , chỉ đủ cho mình nghe thấy: "Nàng phải nữ nhân của ta, chính nàng cự tuyệt."

      "Vậy người từng nghĩ qua, có ngày nàng cũng già, cũng chết ?"

       Mộ Dung Viêm khoát tay, thị vệ giải nàng ta xuống, từ từ mở miệng: "Niệm tình Tả Vi Vi có lòng với chủ, đánh ba mươi trượng."

       "Hoàng thượng, chỉ có tì nữa nho mà dám ở trước mặt người làm càn, giết e quần thần phục." Giọng Hữu Thừa tướng vang lên, bên cạnh số đại thần phụ hoạ theo, Mộ Dung Viêm liếc mắt, quần thần im bặt.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/QLnHtjv.gif" width="50" height="50" />

      Tê Phượng cung.

       Khương Bích Lan tựa vào Mộ Dung Viêm, bụng nàng to, di chuyển có chút khó khăn. Mộ Dung Viêm có lúc nhàng âu yếm bụng nàng, nhưng dáng vẻ như đầy suy tư.

       Chuyện Tả Thương Lang kháng chỉ tất nhiên nàng nghe , nhưng ngờ Mộ Dung Viêm trì hoãn chịu xử lý. Đến tỳ nữ của nàng ta phạm thượng khi quân cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Từ bao giờ, còn là nam nhân trong mắt chỉ có mình nàng?

       "Viêm, thiếp nghe chàng muốn lập Tả Tướng quân đứng đầu tứ phi."

       "Nàng phải đều biết hết rồi sao, hà tất còn hỏi lại?" Mộ Dung Viêm khách khí. có ngốc đến đâu cũng biết Hữu Thừa tướng phải chỉ vì thể diện của mà đòi giết Tả Vi Vi.

       Khương Bích Lan hơi khựng lại, giọng mang chút buồn rầu: "Viêm, chàng từng thiếp cả đời này. Chàng từng kiếp này, trái tim chàng chỉ có mình thiếp. Chàng từng , chỉ cần thiếp vẫn sống, chàng bảo vệ thiếp, suốt đời suốt kiếp, để thiếp chịu bất kỳ tổn thương nào."

       Mộ Dung Viêm quay đầu, thấy mắt nàng ngấn nước, từ chối đưa tay lau giọt lệ mắt nàng, khẽ than: "Xin lỗi nàng, Bích Lan." vuốt ve cái bụng nhô lên của nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ về người khác. thể tưởng tượng được, người cao ngạo như Tả Thương Lang đối mặt với áp bức và lăng nhục, có tâm trạng ra sao?

       "Bích Lan, những gì Mộ Dung Viêm ta từng bao giờ thay đổi, nhưng ta thiếu nợ nàng ấy, có lẽ ta thể trao cho nàng ấy tình cảm của mình, nhưng ta hy vọng nàng ấy được sống yên ổn nửa đời còn lại."

       "Cho nên, thiếp là nữ nhân của chàng?"

       "Đúng vậy."

       "Duy nhất."

       Mộ Dung Viêm định trả lời, đột nhiên nhớ tới lời mình đại điện sáng nay: "Nàng phải nữ nhân của ta, chính nàng cự tuyệt." đột nhiên nhận ra, khi ấy lòng muốn có Tả Thương Lang cạnh bên.

       Mộ Dung Viêm, ngươi dao động rồi sao?

       , lời thể ở Nam Thanh cung, thể dao động.

       Tả Thương Lang yên tĩnh ở trong thiên lao. Đêm qua nằm mơ, nàng thấy đến thăm nàng. đến nhưng gì, cứ thế khoanh tay đứng ngoài cửa ngục, áo bào vàng uy nghiêm khiến người khác dám đến gần.

       Bóng dáng rất , đến mức nàng tưởng đến. Lúc tỉnh lại, nàng cười, cười mình ngốc nghếch, Khương Bích Lan trong lòng quan trọng như vậy, nàng còn ra những lời kia, làm sao có thể tới thâm nàng được.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/QLnHtjv.gif" width="50" height="50" />

       Buổi tối, cai ngục mới đến biết quy củ, cứ thế hắt nước vào trong, quản ngục phát ra quá muộn, Tả Thương Lang do đó sinh bệnh.

       Tên cai ngục dám kinh động đến Hoàng thượng, chạy tìm Thái y. Lưu Đại Khải - người đứng đầu Thái y viện khi ấy bảo cai ngục cứ về đợi, qua ngay lập tức. Cai ngục vừa , Lưu Đại Khải liền tới Tê Phượng cung.

       Cai ngục đợi được Thái y, nhưng lại nghênh đón nguời tôn quý hậu cung đến nơi này.

       Tả Thương Lang vốn chỉ sốt , kèm theo ho khan. Nhưng trong thiên lao tối tăm ẩm ước, vệ sinh kém, bụng nàng thường xuyên đau buốt, đau đến nỗi nửa đêm đều tỉnh mộng. Ban đầu, cai ngục còn đối xử đặc biệt với nàng, nhưng sau, tối đến đều hắt nước. Tả Thương Lang ngốc, nàng biết lòng người lạnh bạc, nên cũng để ý. Nhưng nàng sốt ngày càng lạnh, có lúc ánh mắt mịt mờ còn thấy được gì.

       Cơn ho ngày dữ dội, nàng thậm chí còn ho ra máu. Nhìn máu đỏ trong lòng bàn tay, lòng nàng chợt thê lương. ngờ Tả Thương Lang đời tung hoành nơi sa trường, cuối cùng lại vùi thây chốn này.

       Có lúc nàng đau tưởng chừng như thể chịu nổi, mười ngón tay bám chặt lên tường, cơn đau từ đầu ngón tay hay từ nơi khác, nàng cũng cảm nhận được nữa.

       Cứ như vậy vài hôm, nàng ăn ngon, cơm đưa tới mỗi ngày đều được trả lại. Tất cả cai ngục đều làm như thấy, dần dần nàng đến ngồi cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể nằm. Người bên ngoài chỉ dựa vào bỏ vai hốc hác, thi thoảng nhấp nhô của nàng để xem nàng còn sống hay .

       Có đêm, đau đớn tột cùng nàng cào cấu cánh tay mình đến rách thịt, trơ ra đầu xương trắng, để lại những vết tích đáng sợ. Máu còn lại bao nhiêu, nàng khẽ rên rỉ, cả miệng đầy mùi tanh ngọt.

       Trước mắt như có bóng người, chủ thượng, nếu thần chết , người có đến thăm thần ? Nghĩ vậy rồi lại cười, chỉ e ngừơi vẫn cứ ngồi cao vung tay, lạnh lùng đem ra ngoài chôn mà thôi!

       Lúc nay nàng chợt nhớ tới Long Bình. sa trường ngày trước, nhớ lúc ôm nàng băng qua đoạn đường ngắn. Có lẽ đó là nam nhân duy nhất cho nàng cảm giác ấm áp. Trong đầu nàng chợt lên hình ảnh nụ hôn triền miên cùng Mộ Dung Viêm ở Trấn Nam sơn, và quyết định dứt bỏ của mình sau đó. Đầu óc rối loạn, toàn thân run rẩy, trong lúc hoảng hốt, chợt có bàn tay ôm lấy eo nàng, nàng vô thức tựa vào lồng ngực ấm áp đó.

       Tay vung loạn xạ người, nàng mơ màng lung tung: "Rắn, rất nhiều rắn."

       Mộ Dung Viêm dám tin người trong lòng mình là Tả Thương Lang. Nửa tháng gặp, tại sao nàng ra nông nổi này? vốn nén nhịn, cho phép mình tới thăm nàng, nhưng nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng chợt yên. Bàn tay thô ráp vuốt mái tóc dài của nàng, A Tả, ra ta cũng cảm nhận được những đau đớn của nàng.

        ôm nàng ra khỏi ngục. Lúc bước ra, khoát tay cái, mọi người chỉ kịp nhìn thấy tia sáng loé lên, mấy tên cai ngục đầu lìa khỏi xác, máu vương tung toé lên tường. Thảm sát như vậy, đến mức hôm sau Vương Nam đến kiểm tra còn tưởng có người cướp ngục.

      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/AlJ7O3W.gif" width="500" height="60" />
      Chương 8: khi hoá thành chấp niệm


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="54" height="55" />
       Nàng ôm chặt chịu buông tay, Mộ Dung Viêm để mặc nàng, lệnh cho Vương Duẫn Chiêu lập tức tìm Thái y. Nàng thần trí tỉnh táo gắt gao cuộn mình trong lòng khẽ rên đau, kêu gào gọi ai nữa.

       Bởi có gọi, cũng đâu có người xót thương?

       "Tả Thương Lang, mẫu phi của ta là Dung Phi." Tiếng như thầm bên tai nàng: "Khi ấy người được sủng ái hết mực, nhưng lúc ta năm tuổi, phụ hoàng ban cho chén rượu độc."

       Tả Thương Lang đương nhiên từng nghe nhắc đến cái tên này. Mọi người đều Tiên hoàng ba nghìn mỹ nhân chỉ độc sủng Dung Phi. nhưng sau khi lập Hoàng hậu, Dung Phi trách móc Tiên hoàng ngay trong buổi đại lễ. Dung nhan tuyệt mỹ, ân sủng vô thượng khiến Dung Phi quên mất "gần vua như gần hổ".

       Người sáng ban mình vinh hoa, chiều tặng mình phú quý, chừng đến lúc nào đó thưởng cho mình cái chết phũ phàng.

       " rất lâu rồi, ta gần như quên hết tất cả, nhưng nụ cười thê lương của mẫu phi lúc nâng chén rượu,  ta sao quên nổi. Khi ấy ta thể làm gì, nhưng ta thề, nữ nhân của mộ Dung Viêm, tuyệt đối giống mẫu phi." ôm nàng vào trong lòng, giọng hư ảo: "Cho nên... Thương Lang, nàng đồng ý gả cho ta ?"

       Đáp lại , là tiếng than Tả Thương Lang nhẫn nhịn. Nàng dù có nằm mơ cũng cố kìm nén, ngón tay nàng đâm thẳng vào xương, máu thịt đầm đìa.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="54" height="55" />

       Mộ Dung Viêm gắng hết sức đỡ nàng, Thái y run run bắt mạch, giọng: "Tâu Hoàng thượng, Tả Tướng quân chỉ bị nhiễm phong hàn, cơ thể suy nhược, nghỉ ngơi thời gian khỏi."

       Nhưng Mộ Dung Viêm vẫn thấy có gì đó đúng, giọng lạnh lùng tựa hố băng nghìn năm: "Nàng ho ra máu."

       "Điều này..." Thái y ngập ngừng: "Hoàng thượng, Tướng quân chỉ nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi thời gian khỏi hẳn."

       Mộ Dung Viêm cười lớn, có điều tiếng cười của khiến mọi người khiếp sợ: "Vương Duẫn Chiêu."

       "Có nô tài."

       "Lập tức ra ngoài cung mời Phó đại phu, nếu kết quả chuẩn đoán giống nhau, tru di cửu tộc Lưu Đại Khải."

       "Tuẩn lệnh."

       "Hoàng... Hoàng thượng, xin hãy để nô tài khám lại lần, Hoàng thượng... Hoàng thượng..."

       Vương Nam lôi Lưu Đại Khải sang bên, Tả Thương Lang mồ hôi ướt đẫm người, Mộ Dung Viêm cũng kém. Lời của Tả Vi Vi như vọng bên tai : "Vậy người từng nghĩ qua, có ngày nàng cũng già, cũng chết ?"


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="54" height="55" />

       Phó đại phu đến rất nhanh, vẫn còn thở hổn hển khi hành lễ với Mộ Dung Viêm. vừa sai người ban trà, vừa ra hiệu cho ông đến chỗ Tả Thương Lang.

       Ông chăm chú bắt mạch, sắc mặt cứng lại, hay câu của mình can dự đến số mệnh của trăm người: "Hoàng thượng, chứng ho ra máu của Tướng quân nếu cứ để tiếp tục, rất có thể dẫn đến lao phổi."

       Lời vừa thốt ra, mặt mày Lưu Đại Khải xám ngoét.

       Mộ Dung Viêm để ông kê đơn, sau đó cung nữ đến nhận đơn thuốc, Mộ Dung Viêm ra lệnh cho Vương Duẫn Chiêu đích thân đốc thúc. Phó đại phu giúp Tả Thương Lang băng bó vết thương ở tay, đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng, có phải gần đây Tả Tướng quân có xu hướng làm tổn thương cơ thể mình?"

       Mộ Dung Viêm chau mày: "Thế nghĩa là sao?"

       "Hoàng thượng, lần đầu tiên Tả Tướng quân đến khám tại tệ xá, thảo dân có cảm giác, Tả Tướng quân từng trải qua huấn luyện vô cùng tàn khốc, trong lúc đau đớn nhất vẫn có thể giữ được ý thức tỉnh táo, nhưng khả năng chịu đựng về mặt tâm lý lại kém vô cùng, rất có thể trong lúc đau đớn cực độ tự thương tổn chính mình để trốn chạy khỏi những đau đớn đó."

       Mộ Dung Viêm nhìn những vết thương đáng sợ tay nàng: "Làm sao để ngăn chặn?"

       "Thảo dân có thuốc giảm đau ở đây, có thể giảm bớt phần nào đau đớn, nhưng quan trọng nhất vẫn là Tả Tướng quân phải biết quý chính mình. Như tình hình tại của Tướng quân, e được tốt lắm."


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="62" height="62" />

       Nàng ngủ lại đêm long sàng của Mộ Dung Viêm, sáng sớm thức giấc biết mình ở đâu, mắt lim dim ngó nghiêng xung quanh. Rất nhanh có cung nữ đưa thuốc tới, Mộ Dung Viêm chưa từng thấy Tả Thương Lang đáng như vậy, bật cười đỡ nàng dậy, còn tự mình đút thuốc cho nàng.

       Nàng đưa hai tay đỡ lấy, Mộ Dung Viêm ngăn lại, dùng thìa bạc từng muỗng đưa lên miệng nàng. Tả Thương Lang nghiêm túc : "Vi thần dám."

       "Nàng nhất định phải bức trẫm nổi giận sao?" Mộ Dung Viêm chịu buông: "Được rồi, vậy trẫm ra lệnh cho nàng uống."

       Tả Thương Lang uống từng ngụm từng ngụm đắng đến mức mặt mày nhăn nhó, nhưng câu nào. Mộ Dung Viêm thấy thế vừa vừa thương đem nước hạnh nhân cho nàng uống, nhưng chịu bón công, mà ngậm lấy đút cho nàng.

        giữ chặt vai cho phép nàng cự tuyệt. Bức tranh diễm lệ tuyệt vời này, khiến cho cung nữ thái giám cũng phải đỏ ửng mặt mày.

       Bên ngoài có tiếng thái giám vọng tới: Hoàng hậu nương nương giá đáo.

       Mộ Dung Viêm hơi do dự. cuối cùng cũng xuống giường, nhưng vẫn nhất định đút thuốc cho nàng. Khương Bích Lan ôm bụng tiến vào, ánh mắt Tả Thương Lang ngừng trê bụng nàng ta, quay đầu nhận lấy bát thuốc của Mộ Dung Viêm, bên uống sạch.

       Sau đó đuổi khách: "Hoàng thượng, nương nương, thần hơi mệt."

       Khương Bích Lan mặt biến sắc,  nhìn Mộ Dung Viêm, còn đưa tay đắp chăn cho Tả Thương Lang, giọng nàng ngủ lúc, sau đó quay người, đỡ Khương Bích Lan ra ngoài.

       "Hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn đến thăm Tả Tướng quân."

       "Trẩm biết."

       "Hoàng thượng muốn để thiếp và Tả Tướng quân chuyện sao?"

       "Nàng ấy rất mệt, để hôm khác ."

       Khương Bích Lan tức giận, nàng ta biết từ lúc nào vị trí của Tả Thương Lang hơn cả mình.

       "Viêm, thiếp thích chàng đút thuốc cho nàng ấy." Ở nơi vắng người, Khương Bích Lan vừa giận dỗi, vừa nũng nịu . Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn nàng ta: "Cho nên nàng sai cai ngục đếm xỉa đến nàng ấy?" Cho nên nàng ra lệnh cho Thái y kéo dài bệnh tình của nàng ấy?"

       "Thiếp... Viêm, thiếp..."

       "Khương Bích Lan, lời hứa với nàng, Mộ Dung Viêm ta nhất định tôn trọng, nhưng nàng đừng ở trước mặt ta giở trò vặt vãnh. Còn nữa, sau này có lệnh của ta, cho phép đặt chân đến Nam Thanh cung!"

       Mộ Dung Viêm chưa từng với Khương Bích Lan bằng giọng điệu này bao giờ. Nhìn thấy đôi mắt ngắn nước của nàng ra, có chút đành lòng. Song, nhớ lại vẻ mặt Tả Thương Lang khi nhìn vào bụng Khương Bích Lan lòng khỏi thắt lại.

        quay bước rời , bỏ mặc Khương Bích Lan mình, nước mắt lưng tròng.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/y2cPo19.gif" width="54" height="55" />
      Mộ Dung Viêm bắt đầu ban thưởng son phấn cho Tả Thương Lang, nhưng đa phần nàng chỉ dùng khi Tả Vi Vi ép. lệnh cho nàng mặc bộ cung trang rườm ra, nàng chậm rãi lướt qua, thu hút cái nhìn của biết bao cung nữ, thị vệ.

       Đó là vẻ đẹp giống Khương Bích Lan, như ánh mặt trời giữa băng tuyết, như hoa mùa hạ giữa trăng thu.

       Tả Thương Lang thực thay đổi rất nhiều, đến Tả Vi Vi cũng nhận ra được.Mộ Dung Viêm lệnh cho nàng phải ở lại Nam Thanh cung, nàng ngoan ngoãn ở lại. Nhưng có gì đó giống như trước kia.

       Tả Vi Vi cũng rốt cuộc khác trước đềm nào. Nam Thanh cung còn sáng đèn như trước, Tả Thương Lang cũng còn vì Mộ Dung Viêm mà đau khổ vui buồn. Lúc nhàn rỗi nàng luyện bắn cung, dù vấn đề xương cốt, lực tay có hạn, nàng cung để ý, coi đó như thú vui tiêu khiển.

       Có lúc Tả Vi Vi đột nhiên cảm thấy, Tả Thương Lang tung hoành sa trường đột nhiên trở về, giống như phụng hoàng tái sinh, ngày càng điềm tĩnh, ngày càng bình thản.

       Mộ Dung Viêm thường xuyên đến thăm, cũng cảm nhận rệt thay đổi của nàng, nhưng thể kiềm chế bản thân có những hành vị thân mật. Nàng phải cự tuyệt, vẫn như cũ nghênh hợp, nhưng ánh mắt còn thấy cảm giác vui sướng khi được sủng ái, ân cần, cũng còn thấy nỗi bi thương, ai oán như những ngày xưa cũ. Nàng chỉ cười, nụ cười xa xăm lạnh lẽo.

       Mộ Dung Viêm ra lệnh chuẩn bị vật dụng và người hầu cho Nam Thanh cung dành cho cấp bậc đừng đầu tứ phi, Tả Thương Lang cũng chẳng quan tâm. Y phục ban thưởng, nàng mặc, nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng Tả Vi Vi cũng dần được gỡ , kỹ thuật trang điểm của nàng ta được phát huy đến đỉnh điểm người Tả Thương Lang.

       Khi thời tiết tốt, Tả Thương Lang ra vườn Thượng Uyển tản bộ, cung hộ vệ xung quanh dám cản nàng. Trong cung rỗi việc, nàng ngồi trong đình chơi cờ, hâm rượu chuyện phiếm với Vi Vi. Có lúc làm gì hết, chỉ đến bên hồ , ngồi bên hòn giả sơn nghe tiếng gió thổi, ngắm hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn. Nàng thậm chí để ý tới những thay đổi xung quanh. 

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Sao giờ người cũ, trái tim xa
       Buổi tối, có lúc Mộ Dung Viêm tới rất sớm, nhưng rất ít khi qua đêm ở Nam Thanh cung. Trước đây, chưa từng phải làm màn dạo đầu khi ở cùng nàng, thân thể này luôn rất dễ dàng bị thuần phục, tự nguyện phục tùng . Nhưng bây giờ, dù có làm màn dạo đầu đến nữa đêm, cơ thể này vẫn khô căng, có chút cảm giác nào.

        muốn gợi lại nỗi đau của nàng, cũng ép buộc nàng như trước. Trước đây nàng rất khát khao vòng tay của , chỉ cần ôm , nàng ngủ rất ngon. Vậy mà bây giờ, khi tỉnh dậy, luôn phát nàng thoát khỏi vòng tay mình, hai người cùng chiếc giường, mà mỗi người đơn độc ngủ.

       Có lúc hôn lên khắp cơ thể nàng, nàng vẫn mỉm cười đổi, cười đến tàn nhẫn, : "Chủ thượng, người thấy bẩn lắm sao?"

       Cuối cùng Mộ Dung Viêm cũng hiểu , nàng tự ngược đãi chính mình, khi thân thể đau ngược đãi trái tim mình. thở dài ôm nàng vào lòng, đáng tiếc trái tim nàng giờ đâu, liệu còn đập?

       ***
       Chưa tới canh hai, có thái giám chạy vào cấp báo, Hoàng hậu sinh, mẹ tròn con vuông.

       Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Viêm là nhìn Tả Thương Lang, đôi mắt dưới ánh nến lập loè trong màn trướng, thấy vui buồn. đừng dậy thay xiêm y, nghe thấy người trong màn giọng lặp lặp lại: Mẹ tròn con vuông... mẹ tròn con vuông.

       Từng chữ từng chữ vang lên bên tai , quanh quẩn ngừng, chẳng thể xua tan.

       Tê Phượng cung.

       Mộ Dung Viêm vuốt ve khuôn mặt đứa bé, đây là cốt nhục của , cái mặt nhắn xấu xí, ngủ rất ngon. Khương Bích Lan kiều tựa vào đầu giường, yếu ớt gọi tiếng Viêm.

        qua đó, giúp nàng ta vén lại mái tóc loà xoà, nhàng vỗ về: "Nàng nghỉ ngơi ."

       "Viêm, chàng có thiếp ?"

       Mộ Dung Viêm nhìn thấy vẻ chắc trong mắt nàng, thời gian như quay ngược, trở lại lần đầu gặp nhau năm bảy tuổi. Nàng vẫn là đại tiểu thư kiều diễm ngang ngược, ngả nghiêng rớt xuống từ lưng ngựa. Còn vẫn là Nhị Hoàng tử, vội vàng tới đỡ nàng, để nàng rơi vào lòng .

        giao con cho cung nữ bên cạnh, cúi người xuống nhàng ôm lấy nàng, khẽ thầm bên tai nàng rất ràng: "Đương nhiên."

       Khương Bích Lan hạnh phúc nhắm mắt, từ từ thiếp . Tấm màn long phụng hoa lệ buông cuống, Mộ Dung Viêm đứng ngoài trướng lâu.

       ***
       Buổi tối, Vi Vi bưng trà tới cho Tả Thương Lang, thấy nàng ngủ say, nên cũng đánh thức.

       Ở trong sân bỗng nhiên xuất con chó lông vàng, biết là vật cưng của Khương hậu. Tuy Vi Vi đối với Hoàng hậu có chút hảo cảm nào, nhưng con chó này rất đáng .

       Vi Vi lấy bành ngọt, bẻ ra thành từng miếng đút cho nó ăn. Chó con cũng sợ người lạ, ngoan ngoãn ăn ngon lành cho đến tận khi thị vệ của Tê Phượng cung - Hồ Nghị tìm đến đây dẫn nó về.

       Vi Vi cũng để ý tới chuyện này nhiều. Ai ngờ sáng hôm say, chó con tự nhiên lăn ra chết, thất khiếu[1] chảy máu. Vì vậy Vi Vi bị người của Tê Phượng cung gọi . Chỉ là con chó, nàng ta nghĩ mình sao, nên cũng đánh thức Tả Thương Lang, tới đó mình.

       [1] Thất khiếu là bảy lỗ mặt : Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

       Khi Tả Thương Lang tìm được Vi Vi, dám tin vào mắt mình. Nàng vuốt cái chân bị gãy của Vi Vi, Vi Vi chưa bao giờ dám tưởng tượng nàng cũng có vẻ mặt dữ tợn như vậy: "Là ai làm?"

       " có... Tướng quân, là Vi Vi té ngã."

       Tả Thương Lang nhìn vết thương chân nàng ta, hiểu ra gần hết. tay phải còn sức lực, Tả Thương Lang ôm nàng được, nửa kéo nửa dìu vào Nam Thanh cung. Vi Vi nằm giường nhìn theo bóng lưng Tả Thương Lang: "Tướng quân, người đâu vậy?"

       "Tìm đại phu."

       Nhưng Tả Thương Lang hề tìm đại phu, ngày hôm đó, nàng dùng trái cầm cung thay thương, khiến Tê Phượng cung trở nên hỗn loạn. Hồ Kiên thân là thị vệ trưởng, chỉ biết liều mạng chống lại, cuối cùng cũng gặp được chiến thần trong truyền thuyết, người bị thương, hai chỗ dường như thấm vào đâu.

       Đến khi mũi tên của nàng xuyên qua chân Hồ Kiên, máu tươi chảy ra nhuộm đầy cả bức tường trắng tinh, từng chút từng chút , Khương Bích Lan mới cảm thấy sợ hãi. Nàng ta ôm tiểu Hoàng tử chưa đầy tháng trốn khỏi Tê Phượng cung, Tả Thương Lang cũng đuổi theo, nàng chỉ dùng đầu gối đè mạnh lên Hồ Kiên, ép hai chân máu me be bét, nhìn mà ghê người.

        còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, thần sắc của nàng khi đó, như con dã thú phẫn nộ điên cuồng.

       Mộ Dung Viêm ôm Khương Bích Lan trở về Tê Phượng cung, nàng ta sợ hãi hốt hoảng, mặt ngọc tái mét, hoa dung thất sắc.

       "A Tả. nàng làm gì vậy?" Giọng uy nghiêm, Tả Thương Lang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hồi lâu, cuối cùng buông tay thả Hồ Kiên ra, khi đ1o Hồ Kiên thần trí mơ hồ.

       Nàng vẫn quỳ phục dưới đất, lời nào. Mộ Dung Viêm nhìn cảnh tượng kinh hoàng ở Tê Phượng cung, thể bực, nhưng đầu tiên, biết nên xử lý nàng ra sao.

       "Viêm, thiếp muốn đích thân xử lý nàng ta." Khương Bích Lan căm phẫn, ám sát quần thần, chắc chắn là tội chết. Nàng ta tin chắc lần này có ai có thể cứu được Tả Thương Lang.

       " được, nàng ấy dù sao cũng là công thần Viêm triều..."

       "Chàng sao?" Khương Bích Lan kéo tay áo Mộ Dung Viêm, tin vào tai mình: "Viêm, chàng gì vậy?"

       "Nàng ấy là công thần Viêm triều, thể tuỳ tiện xử lý."

       "Chàng dối!" Khương Bích Lan khóc, khóc thực , nam nhân này chưa từng làm trái ý nàng. Nhưng hôm nay lại mặc cho nư nhân khác ngang nhiên ám sát nàng, lời hứa thuở thơ ấu kia, cũng chỉ là dối trá: "Mộ Dung Viêm, chàng dối!"

       Mộ Dung Viêm muốn nhìn thấy Khương Bích Lan khóc, lại nhớ tới gương mặt mẫu phi khi cầm chén rượu độc tay năm đó, cũng tuyệt vọng và thê lương như vậy. Cứ đứng hồi lâu, cuối cùng thấp giọng, như còn sức lực: "Ta hề."

       "Có. chàng có dối thiếp." Nước mắt của Khương Bích Lan rơi lên mặt đứa trẻ mới sinh trong lòng, từng giọt từng giọt như trân châu vỡ vụn, đến trời xanh cũng xót xa.

       "Được rồi, ta giao người cho nàng. có điều  Khương Bích Lan, bổn vương muốn nàng ấy chết. Nàng nhớ kỹ!"

       Màn giao dịch thuận lợi kết thúc, Tả Thương Lang quỳ   mặt đất, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt . Mộ Dung Viêm chẩm rãi ngoảnh mặt .
      Cương 10: Lẻ bóng dưới trăng, muôn ngàn hận
       Vẻ mặt Tả Thương Lang vẫn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy hơn chục con rắn màu sắc đủ kiểu trong lòng, mặt nàng bắt đầu biến sắc, tự chủ được lùi dần về phía sau. Hai tên lính áp giải giữ chặt vai, ép nàng quỳ mặt đất.

       "Tả Thương Lang, phải trước giờ người vẫn gan dạ hơn người sao? Hôm nay bổn cung cùng chơi trò với ngươi." Khương Bích Lan cười rất vui vẻ, cuối cùng Mộ Dung Viêm cũng giao nàng ta cho mình, phải vẫn mình hay sao?

       Có người đem rắn tới, con rắn to chừng ba ngón tay thè lưỡi phì phì tay , hung ác đáng sợ. Tả Thương Lang mặt còn chút máu, sức nặng vai khiến nàng thể lùi về sau. ta còn đưa tay bóp mạnh cằm nàng, nàng hiểu rốt cuộc muốn làm gì.

       Cố gắng liều mạng cắn chặt răng hả miệng, thân rắn lạnh buốt chạm vào mặt nàng, nàng dùng sức lắc đầu, nhưng chỉ cảm thấy mùi rắn tanh nồng bám chặt lấy xương cốt cách nào xua .

       "Chủ thượng... chủ thượng, thần biết sai rồi, xin hãy cứu thần, cứu thần..." Cuối cùng chịu đựng được nữa, nàng hét lên cầu xin tha thứ. ra bên ngoài có cứng rắn đến đâu, sau trong tim nàng vẫn cảm thấy sợ hãi kinh hoàng. Nhưng ai đáp lồi, kẻ kia nhân sợ hội nàng mở miệng, hết sức thô bạo cậy miệng nàng, sau đó đầu rắn lạnh buốt kia chui vào, từ từ trườn xuống cổ họng.

       Nàng ú ớ kêu thành tiếng, cuối cùng tay trái cũng vùng ra được, nàng tuyệt vọng, trống rỗng tóm lấy thứ gì đó... nhưng tất cả đều là hư ảo. Cảm giác được on rắn kia cựa quậy trong bụng mình, nàng muốn nôn ra, muốn hét lớn, nhưng đều làm được.

       Giống như khi nàng còn , bị người ta nhốt vào trong hang tế thần sâu thấy đáy. Lúc đó. rắn cũng bò khắp người nàng, trông thấy bạn bè mình từng người từng người biến thành xác chết, ai có thể kêu gào, ai cứu giúp, trái tim độc mà bất lực như thế giới này.

      Mộ Dung Viêm đứng bên ngoài phòng, chỉ cách lớp rèm che. Nàng nhìn bóng dáng màu vàng của mãi, xưa nay chưa từng nghĩ bản thân lại có nhiều nước mắt  đến vậy.

       Quan hành hình nắm lấy đuôi rắn, chậm rãi kéo nó ra. Tả Thương Lang cảm nhận ràng cái bụng xù xì của nó quét qua cơ thể mình, giống như tim phổi đều bị lôi ra ngoài vậy.

       "Chủ thượng... chủ thượng..." Nàng chưa hết hy vọng, tiếng kêu thảm thiết: "Người từng đối tốt với Thương Lang, người thế!!!"

       Mộ Dung Viêm từ từ rời từng bước, mỗi câu mỗi chữ  tê tâm liệt phế cứ văng vẳng bên tai chịu rời .

       Tả Thương Lnag nhìn theo bóng hình thân thuộc dần khuất khỏi tầm mắt...

       "Mộ Dung Viêm..." Ba chữ cuối cùng, nàng gọi cho chính mình nghe.

       Đùng gọi nữa, Tả Thương Lang... chưa bao giờ ngươi, Mộ Dung Viêm... chưa bao giờ Tả Thương Lang...

       Quan hành hình  buông cằm nàng ra, ngăn cản ý muốn cắn lưỡi tự vẫn của nàng. Còn rắn, từng con, từng con được nhét vào, thân nhiệt nàng giờ cũng như thân nhiệt loài rắn, trái tim cũng bị đóng thành băng.

       Con rắn cuối cùng được vào, Khương Hoàng hậu vỗ tay: "Được rồi, đây coi như dạy dỗ ngươi chút, để ngươi thế nào là chủ nhân, thế nào là chó chủ nhân nuôi."

       Tả Thương Lang như nghe thấy, chúng thả nàng ra, nàng mình quỳ dưới đất, rất lâu sau mới hốt hoảng chạy ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa Tê Phượng cung, nàng gặp Vương Nam, Vương Nam làm gì biết động tĩnh nơi đây, chỉ là vẫn đoán được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

       Vương Nam thấy nàng bước thuận bèn đưa tay ra đỡ, Tả Thương Lang ôm lấy cổ , lầm bầm: "Vương Nam, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà..." Sau đó cúi đầu, nức nở nghẹn ngào trong lòng .

       Mộ Dung Viêm phái Thái y đến bắt mạch cho nàng, sau khi trở về bẩm báo tất cả đều sao. Xem mấy lần xác định có gì, cũng thấy yên lòng.

       ***
       Tả Thương Lang chuyện, Mộ Dung Viêm cũng ép nàng. bắt đầu đến Tê Phượng cung nữa, tối tối đều ngủ lại Nam Thanh cung. Tả Thương Lang so với trước đây cũng có thay đổi gì nhiêu, chỉ là còn tiếp nhận đụng chạm của nữa. Mộ Dung Viêm có lúc nhịn đến toàn thân đau đớn, nhưng lại thể miễn cưỡng nàng.

        phát cảm giác ôm nàng rất thích, mấy ngày nay biết vì sao, cảm thấy đôi vai nàng hao gầy. Hôn lên trán nàng, hỏi: "Dạo này nàng ăn uống gì sao? Gầy thế này, ta ôm đau cả tay rồi!"

       Tả Thương Lang à ờ gì đó, Mộ Dung Viêm nghe .

       Ngày hôm sau, đặc biệt dành thời gian dùng bữa sáng với nàng, nhưng phát ra nàng hề động đũa, chỉ ôm lấy bình rượu. cướp lấy bình rượu trong tay nàng, nghiêm khắc : "Sáng sớm được uống rượu." Sau đó gắp thức ăn cho nàng, Vương công công đứng bên cạnh cũng vội vàng gắp thức ăn vào bát cho Tả Thương Lang.

       Nhưng nàng chỉ nhìn, hề động đũa.

        ra lệnh cho nàng: "Ăn!"

       Rốt cuộc, nàng cũng gắp miếng, ăn dưới cái nhìn chăm chú của , khuôn mặt trắng bệch cố nhẫn nhịn, sau đó chạy nhanh ra ngoài, vịn lấy thành cửa nôn thốc nôn tháo.

       Trong miệng có nhiều thức ăn, nàng nôn ra toàn dịch vị màu trắng.

       Lúc này Mộ Dung Viêm mới phát ra: "Bao lâu rồi?"

       Nàng trả lời, Mộ Dung Viêm túm chặt hai vai nàng: "Ta hỏi bao lâu rồi nàng ăn gì?"

       Tả Thương Lang khom người đứng cạnh cửa, cau mày đau đớn vuốt ngực. Mộ Dung Viêm lập tức sai người tìm Phó đại phu, ông bắt mạch lúc mới dám mở miệng: "Hoàng thượng, Tả Tướng quân sao."

       Mộ Dung Viêm truyền tất cả các danh y đến, tất cả đều chung đáp án như vậy.

       Nhưng Tả Thương Lang ngày càng yếu dần, tất cả đồ ăn, thuốc men ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu. Nàng chỉ uống rượu, duy nhất rượu. Có lúc, Phó đại phu kê cho nàng đơn thuốc mới, nàng cầm tay ông đặt lên ngực mình: "Phó đại phu, ta cảm thấy có vật gì đó động đậy ở đây..."

       Phó đại phu chỉ an ủi nàng: " có gì đâu Tướng quân, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Cơ thể ngài vẫn khoẻ mạnh."

        như vậy, nhưng Tả Thương Lang ngày càng suy yếu, chân của Vi Vi chưa khỏi, xung quanh lại có a hoàn thân cận, Mộ Dung Viêm chăm sóc nàng rời nửa bước, mấy hôm liền lên triều.

       Khương Bích Lan tới tìm, cũng bị cản lại ngoài Nam Thanh cung.

      Thần trí Tả Thương Lang vẫn còn tỉnh táo, nàng vẫn để ôm mình vào lòng, dựa vào lồng ngực rộng rãi của , chỉ có trái tim này, hoàn toàn chối từ thương.

       Mấy ngày như vậy, trong bụng còn gì để nôn nữa, nàng nôn ra máu. ngụm máu tươi phun ra từ cổ họng, Mộ Dung cảm thấy như có bàn tay ai bóp chặt trái tim mình.

       Phó đại phu , đó là tâm bệnh, là khúc mắc thể gỡ ra.

       

       

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11: Vốn là vua tôi, chẳng phải vợ chồng
       Nàng ra sức ăn, nhưng cứ ăn xong mọi thứ lại nôn ra ngoài. Mọ Dung Viêm thậm chí biết đến sợ thích của nàng. Bao nhiêu năm sống cuộc sống quân lữ, nàng hề có thói quen kén chọn thức ăn. Nên... cũng biết nàng thích ăn gì, thích ăn gì.

       Có lúc, Tả Thương Lang cảm giác tim gan phèo phổi như muốn rớt ra ngoài, mỗi khi như vậy mọi người lại thấy khó chịu thay cho nàng. Tinh thần của nàng ngày càng kèm, cả người gầy gò như con búp bê, chỉ cần cơn gió thoảng qua là bay mất.

       Mộ Dung Viêm ôm nàng dám buông tay, sợ buông tay ra nàng bay theo gió.Bao nhiêu năm, quen có nàng bên mình, nàng dối gạt, chống đối, lợi dụng, phản bội . thể phân biệt , tình cảm của dành cho nàng.

       Thế giới này, dạy thiên văn địa lý, dạy tính kế bày mưu, nhưng ai dạy , cái gì gọi là cảm tình. tìm Bạch Đế, nhân vật đắc đạo thành tiên trong truyền thuyết.

       Bạch Đế trìu mến nhìn , là đứa trẻ có tố chất nhất  trong số các đệ tử của mình. Nhưng có thể tìm được đến đây, ông thấy rất ngạc nhiên.

       "Con thực muốn ta cứu nàng?"

       "Vâng."

       "Chữa khỏi rồi thế nào?"

       Mộ Dung Viêm chưa từng nghĩ đến ông hỏi câu này, trầm mặc hồi lâu, hạ quyết tâm: "Bên nàng cả đời, bảo vệ nàng suốt kiếp."

       "Con có thể nàng, hơn bất cứ người nào?"

       "Vâng."

       "Con về cung trước , lát nữa vi sư tới."

       Mộ Dung Viêm vội vàng trở về cung, tiểu đồng theo hầu Bạch Đế nhìn thấy vết máu của Mộ Dung Viêm rơi mặt đất. Vô sơn này cơ quan cạm bẫy trùng điệp, biết tới được bằng cách nào.

       "Sư phụ, tình là vật gì?"

       "Tình à..." Bạch Đề dọn mấy viên đan dược mới luyện, thanh trong trẻo mang theo chút tang thương: "Là hận ngàn trăm mối vẫn thể dứt lòng, là tâm tê phế liệt cũng chẳng thể buông tay. Là thứ nhạt như nước trắng, nhưng đến ngày tỉnh lại, mãi ở bên nhau, oán giận, hối hận, nỡ vứt bỏ, chẳng nỡ lìa xa."

       Tiểu đồng ngộ ra... tình là chẳng thể nào tránh khỏi.

       ***
       Bạch Đề bắt mạch cho Tả Thương Lang, hầu như tất cả mọi người trong điện đều nín thở đợi kết quả. Ông vuốt chòm râu trắng như cước, từng chữ từng chữ ràng: " ra, bệnh này khó chữa." Nhìn thấy mừng rỡ trong mắt Mộ Dung Viêm, ông tiếp: "Chỉ cần trái tim thất khiếu linh lung[1] là được."

       [1] Trái tim thất khiếu linh lung : Trái tim có bảy lỗ.

       Tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ, nhưng đều biết trái tim thất khiếu linh lung này là vật gì. Mộ Dung Viêm nắm lấy bàn tay Tả Thương Lang, ánh mắt của nàng còn tỉnh táo như trước.

       "Sư phụ, người có thể cho con biết đâu để tìm trái tim như vậy ? Chẳng sợ núi đao biển lửa, Mộ Dung Viêm nhất định tìm được."

       "Nếu là trái tim, cần phải tìm. Trong cung có người có nó."

       Quần thần lui về sau, ánh mắt Mộ Dung Viêm nghiêm túc: "Thầy ai cơ?"

       Bạch Đế vuốt râu, tư thái trầm ngâm ra dáng ngoại thế cao nhân: "Hoàng hậu Khương Bích Lan."

       Đột nhiên Tả Thương Lang cảm thấy tay Mộ Dung Viêm bóp chặt lấy vai của mình, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy do dự trong mắt . Nụ cười của nàng vị dung nhan tiều tuỵ che khuất, nàng cố gắng đưa tay vuốt đầu lông mày nhìu lại của : "Thái phó, người đùng đùa!"

       Bạch Đế nhìn nàng đầy thâm ý: "Con muốn biết kết quả sao?"

       Tả Thương Lang xoay người, dựa vào vai Mộ Dung Viêm, giọng vô tình: "Con sớm biết kết quả rồi."

       "Hoàng thượng, nếu thực chỉ còn cách này, người có dám moi tim Khương Bích Lan để cứu Tả Thương Lang ?" Bạch Đế cố dồn Mộ Dung Viêm đến chân tường, ngập ngừng: "Con..."

       "Thái phó, xin người đừng đánh đông Thương Lang với Khương Hoàng hậu." Tả Thương Lang vẫn ngẩng đầu nhìn bất cứ người nào, giải vây cho Mộ Dung Viêm cách khôn khéo: "Thần gánh nổi tội đại nghịch bất đạo này."

       Mộ Dung Viêm dịu dàng ôm nàng vào lòng, bàn tay đầy mồ hôi lạnh: "Con..."

       "Thái phó, Thương Lang còn có thể cứu nổi ?" Tả Thương Lang mượn sức Mộ Dung Viêm ngồi dậy, tựa vào ngồi đầu giường, nàng cười khẽ, khiến cho người ta có cảm giác ảo ảnh sắp tan biến.

       Bạch Đế nhìn sâu vào mắt nàng, đúng là nữ tử thông tuệ, trong nhu có cương, chẳng kém đấng mày râu. Nhưng con à, sâu thẳm tin con, buông tay? Con có dám chắc chắn, tình cảm của con với chỉ là trung thành vua tôi?

       Mộ Dung Viêm tựa cằm lên trán nàng, nàng luôn như thế, cho dù có chịu uất ức đến đâu, cũng   muốn phải khó xử.

       "Cơ thể của con rất bình thường, có chăng là tâm bệnh." Lời này rất nhiều vị đại phu từng , Bạch Đế cũng muốn nhắc lại: "Cách tốt nhất, là dùng kim châm phong não, để xoá phần ký ức đó. Nếu quên rồi, còn thế này nữa." Vẻ mặt ông dần trở nên nghiêm túc: "Nhưng cách này, chưa ai thử qua, hơn nữa, cơ thể con bây giờ thể chịu nổi thêm bất kỳ vết thương nào. Con hãy nghĩ cho kỹ ."

       "Chung quy cũng vẫn là chết." Tả Thương Lang mặt dổi sắc, thái độ ung dung: "Dù sao cũng hơn bây giờ." Nàng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như hỏi ý kiến Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Viêm cúi đầu hôn lên cánh mũi nàng: "Xin sư phụ ra tay cứu giúp."

       Từng chữ từng chữ , đấng quân vương tay nắm hoàng quyền, say trong lòng mỹ nhân, bàn tay toát mồ hôi lạnh.

        thể chậm trễ hơn nữa, cơ thể nàng dần suy nhược, hơi thở cũng ngày yếu . Bạch Đế lấy hộp kim châm cứu ra, tiểu đồng của ông cẩn thận hơ tiêu độc dưới ánh nến.

       "Tất cả ra ngoài hết ." Mộ Dung Viêm lạnh lùng ra lệnh, cũng đứng dậy, thấy bàn tay tái nhợt của nàng dần buông gấu áo của mình, cảm tưởng như mọi sợ hãi ập đến.

       Có khi nào, vừa quay bước thành ly biệt?

       Nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng, tự trắn an mình: "Nàng nhất định sống." nụ hôn lướt qua môi, vuốt mái tóc dài của nàng: "Xin nàng, nhất định phải sống."

       Tả Thương Lang chỉ nhìn cười , ngón tay như ngọc, chạm vào khuôn mặt góc cạnh của , cũng là lần đầu tiên, nàng thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm.

       Chủ thượng, Thương Lang biết ngủ bao lâu, cũng dám chắc mình tỉnh lại. Giang sơn của người, còn chiến tranh, thế giới của người, còn cần Thương Lang nữa.

       Nếu giữa chúng ta, chỉ là vua tôi, nếu trước giờ, người chưa từng thần, vậy, cớ gì thần phải tỉnh lại?

       Tỉnh lại vì ai?

       Ai người nắm lấy vai ta, cùng ta trải qua đời tĩnh mịch. Ai người gọi trái tim tim ta, chở che ta kiếp lênh đênh. Mi mắt nặng trĩu, dần dần khép lại, ý thức biến mất tại đây.

       Trước khi Mộ Dung Viêm ra ngoài, Bạch Đế đột nhiên hỏi: "Con nàng chứ?"

       Mộ Dung Viêm nhìn bóng hồng nhan hôn mê, im lặng .

       "Nếu , tại sao để nàng luyện chiêu cuối cùng của Phong hoả Liên hoàn tiễn?"

       "Con... tóm lại... trăm nhờ thầy." Mộ Dung Viêm bước nhanh ra ngoài, nhớ lại lúc cầm tay nàng, ra chiêu cuối cùng trong Phong hoả Liên hoàn tiễn, có tên là Ám nhiên tiêu hồn.

        tiễn tuyệt diệt, chim chóc sợ hãi, đất trời ai hay, nhưng khi luyện, mỗi lần ra tay  như trăm nghìn mũi tên xuyên vào tim, tài nào ngăn lại, cho đến khi vô tình, vô ái, vô tâm.

        vô tình, vô ái, vô tâm sao? Mộ Dung Viêm luôn nghĩ đây là lý do khiến tình cảm của và Khương Bích Lan dần nguội lạnh, chỉ còn lại trách nhiệm. Nhưng lúc đứng dậy, mới biết, thực ra phải.

       "Con cũng biết rốt cuộc con đối với nàng là cảm giác gì." khẽ hôn lên tóc nàng: " phụ, con còn biết thế nào là hay . Từ khi thấy nàng, con cảm giác mọi việc là lẽ đương nhiên. Giờ đây, con chỉ mong nàng sống lại, bình yên sống lại mà thôi." 
      Chương 12: Cảnh xưa vẫn còn, hoa nở đều năm
       Quần thần đều đợi ngoài Nam Thanh cung, Mộ Dung Viêm im lặng, ai dám lên tiêng. Cảnh đêm mát mẻ, tựa lên lan can sơn đỏ. Trước giờ hề biết, đợi chờ lại khiến thời gian trôi chậm như vậy.

       Tả Thừa tường dẽ dặt lên tiếng: "Hoàng thượng, người đừng lo lắng, Tả Tướng quân ở hiền gặp lành, chắc chắn sao."

       Mộ Dung Viêm ánh mắt lạnh lùng: "Tại sao bổn vương phải lo lắng? Nữ nhân bổn vương thương nhất ở Tê Phượng cung, bổn vương lo lắng làm gì?"

       Câu cuối cùng, như hét lên, trả lời là ánh mắt đồng cảm của quần thần, thực lo lắng sao? Vậy là ai, khiến đêm đầu bạc? Là ai, khiến bờ vai trĩu gánh tang thương?

       Cuối cùng, ánh nến tắt, Bạch Đế mở cửa ra ngoài. Mộ Dung Viêm bước lên đầu tiên. Lúc này ra cái gọi là "gặp nguy loạn" học bao nhiêu năm nay, hoá ra chỉ là suông.

       "Hoàng thượng, xin hãy kiềm chế đau thương." Khi Bạch Đế ra những lời này, vẻ mặt của Mộ Dung Viêm khiến người ta căm phẫn.

       Bạch Đế nhìn tóc mai sương của : "Hoàng thượng, trái tim người, thể chứa cả hai." Lời dứt người , từ xa, thanh vẫn văng vẳng: "Thân thể Tả Thương Lang quá hao mòn, hôn mê thời gian, bao giờ mới tỉnh, còn phải xem ý muốn của nàng."

       Vẻ mặt Mộ Dung Viêm còn căm phẫn nữa, đẩy cửa vào. Nàng ngủ điềm nhiên thư thái, khiến trái tim cũng bình an theo. nhàng nắm tay nàng. A Tả, đừng rời xa ta.

      *** 
       Tả Thương Lang ngủ rất lâu, rất lâu. Mộ Dung Viêm đêm đêm túc trực Nam Thanh cung, ôm thân thể yếu ớt của nàng vào lòng. Đôi khi ôm nàng duyệt tấu chương, có lúc ôm nàng ra ngoài tắm nắng.

        ngừng chuyện, sợ nàng đơn.

       Mọi việc dường như khác khi nàng tỉnh là mấy. Nàng chống cự, nhiều lời, chỉ là đôi mắt nàng giờ nhắm nghiền, nhìn r bi thương trong đó.

       Tháng sáu giữa hè, hoa sen nở rộ.

        dẫn đại thần, phi tử ngắm sen, khi qua Đào Nhiên đình, người người chỉ trỏ, đoá Tịnh Để Liên [1] xinh đẹp kiều diễm.

       [1] Tịnh Đế Liên: Là hai hoa sen nở cùng cuống được xem là loài sen đừng đầu về thanh tao, thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành, xưa kia dành để tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".

       Mộ Dung Viêm tay nắm lan can bạch ngọc, nghe tiếng ngâm gió ngợi trăng xung quanh, bỗng nhiên mỉm cười: "Được rồi, cứ tiếp tục thế này A Tả buồn chết mất." quay lại định gì đó, mới phát đám người theo sau còn ở đó nữa.

       Cảnh xưa vẫn còn, hoa nở đều năm, mà người thấy.

       Đột nhiên thấy thất vọng.

       ***
       Nam Thanh cung.

       Mái tóc sương lê của Mộ Dung Viêm loà xoà mặt nàng, chỉ vào con chim yếu chao nghiêng qua mặt hồ: "A Tả, nàng nhìn xem, đó có phải là con chim yến líu lo trước cửa cung nàng năm ngoài?"

       Người trong lòng đáp lại, đầu ngón tay thô ráp của Mộ Dung Viêm lướt khuôn mặt nàng: "Nàng còn muốn ngủ bao lâu nữa đây, đừng nhõng nhẽo nữa, ngoan, tỉnh lại được ? Ta ban hôn cho Vi Vi và Vương Nam , những ngày qua Vương Nam đều chăm sóc nàng ấy. Sau này, nhất định đối xử rất tốt với Vi Vi. Phí Nam cũng từ biên quan trở về, thành hôn cùng công chúa Đại Vu, cùng ngày cưới với Vương Nam, hy vọng có thể giúp nàng vui vẻ."

       Nàng nhớ chăng ngày đó, sư phụ hỏi ta có dám dùng trái tim của Khương Bích Lan để cứu nàng, nàng biết , khi ấy ta rất sợ, sợ ta trả lời ta dám, dù phải trả giá ra sao.

       A Tả, bao giờ nàng mới tỉnh? Cứu vãn cuộc đời ta, đáp lại những lời độc thoại này?

       Ngắm nghía đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, ra, có thứ tình , phải ở lần đầu mới gặp, mà lắng đọng từ từ, trải qua rất lâu mới thấy ăn sâu vào máu thịt.

       Nhưng chủ thượng, phải Chúc Lương, nào ai có thể hoá thành hồ điệp? Thần muốn sau này, lời thể trở thành lời gió bay.

       Chim trở về phương Nam, giá rét tan, ban mai lại tới, từng hy vọng biết bao, có thể tỉnh lại buổi sớm trời trong gió mát, mở mắt ra dưới ánh bình minh dịu dàng, tình chàng ý thiếp, dạo bước nhân gian. Thần cũng muốn, giữa đêm nọ khẽ động hàng mi, nhìn trông đôi mắt người dịu dàng, giống như tâm ý lần đầu mới gặp, sánh bước bên nhau.

       Thế nhưng con đường phía trước, bị phong ba che phủ, dù vẫn còn , cũng đâu dám cầu sống lại?

       Được rồi, A Tả cho người kết thúc, bởi người là vua, thần là bề tôi, đời này... chỉ có thể làm vua tôi, còn lựa chọn nào khác.

       ***
       Bạch Đế gạt Mộ Dung Viêm, thực ra có cây kim nào có thể xoá phần ký ức của con người.  Chúng ta cũng có quyền khiến người khác quên nỗi đau của họ, ông chỉ đưa Tả Thương Lang chìm sâu vào giấc ngủ, tránh cho thể trạng của nàng thêm hao mòn.

       Thời gian làm phai mờ tất cả, nếu tránh được, có lẽ lại kiếp phù du.

       A Tả tỉnh lại trong lòng Mộ Dung Viêm, khi đó ánh nấn trong ngự thư phòng ràng tắt, mái tóc sương lê của quét lên mặt nàng, đâm vào ngưa ngứa. A Tả nhịn được đưa tay chạm lên mặt , Mộ Dung Viêm cúi đầu, đối mặt với đôi mắt tron gveo của nàng.

       "Nàng tỉnh rồi?" Sáp nến chảy xuống tựa lệ rơi báo hiệu thời gian lụi tàn, Mộ Dung Viêm buông cây bút trong tay, cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng mà thân mật, giống như nàng vừa mới chợp mắt lúc mà thôi.

       Tả Thương Lang vân vê lọn tóc sương lê của , cái ôm của vẫn ấm áp như ngày nào. Nàng cười, nụ cười yếu ớt khiến trái tim còn thấy trống rỗng: "Phải, thần tỉnh rồi."

       Mộ Dung Viêm đỡ nàng ngồi lên đùi mình, ghé sát nàng: "Nàng có đói ? Có muốn ăn gì ?"

       Tả Thương Lang còn dè dặt trước mặt như trước, nàng như làm nũng dùng đầu ngón tay vẽ lên cổ mấy vòng, giọng nhưng thân thiết vô cùng: "Chủ thượng tự mình làm chứ?"

       Mộ Dung Viêm hơi sững sờ, nén giọng càng hơn: "Ta chưa từng làm..." nhàng cọ cọ gương mặt nàng, khiến nàng trốn trong lồng ngực : "Nhưng ta có thể thử."

       Hai người lén lút đến ngự thiện phòng nấu ăn. Mộ Dung Viêm quã có tự chất trời cho, học làm canh hạt sen rất nhanh. Tả Thương Lang nhìn cảm thấy thú vị, nhưng vừa tỉnh lại, tay chân cứng đờ, nàng thể di chuyển quá nhiều, đành ngồi ghế trong phòng, lặng ngắm nấu canh.

       Đương nhiên có thị vệ nhìn thấy, nhưng dám tin. Mộ Dung Viêm bóc hạt sen, biết nàng ngồi bên cạnh, cảm giác như những năm tháng khiếm khuyết được bù lại đầy đủ.

       "Chủ thượng."

       "Ừ."

       "Người còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ra trận ?"

       "Lần đầu ra trận? Ta chỉ nhớ lần đầu dạy nàng dùng cung."

       "Phải rồi, thần nhớ lần đó biểu của mình được tốt, tại sao người lại dạy thần dủng cung?"

       "Bởi vì nàng là thuộc hạ đầu tiên của ta dùng cung bắn vào sử quan cổ vũ."

       "Chủ thượng." Mặt mày tả Thương Lang lúc xanh lúc trắng, bao nhiêu năm rồi mà người vẫn nhớ chuyện này. Mộ Dung Viêm cười như nắc nẻ.

       "Vì thế người giữ lại thần sao?"

       "Ừ." Mộ Dung Viêm cúi đầu bóc hạt sen. Đột nhiên nhớ lại lần giao chiến ấy,  viên sử quan ôm đùi nhảy cẫng lên, lúc bấy giờ giữ thái độ nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, nghĩ giữ lại nàng bên mình là chuyện hoàn toàn đương nhiên.

       "Vậy tại sao người lại cùng thần chinh chiến mười năm?"

       "Nàng chưa thông thạo việc cầm quân, ta sợ hao binh tổn tướng."

       Mộ Dung Viêm bắt đầu đun nước, Tả Thương Lang bán tín bán nghi: " sao?"

       Tất nhiên Mộ Dung Viêm dối, bởi vì khi đánh trận nàng luôn xông ra phái trước, như con ngựa hoang thể kìm hãm lại. Phong hoả Liên hoản tiễn thích hợp đánh gần, làm sao ta dám để nàng mình dẫn binh chiến đấu?

       Nhưng gật đầu, vậy biết thế nào?

       "Chủ thượng, người trước giờ vẫn còn Khương Hoàng hậu chứ?"

       Mộ Dung Viêm bỏ hạt sen vào trong nồi, đưa lưng vế phía nàng: "Ừ, từ ngày mẫu phi bị phụ vương bức chết, ta thề ta bảo vệ nàng ấy, tuyệt đối để nàng ấy chịu oan ức hay bất cứ tổn thương nào. Khi nàng ấy ngã từ lưng ngựa vào lòng ta, ta cho rằng đó là thiên ý." Thế nhưng A Tả, thế gian này   có gì gọi lả thiên ý, cho dù tình đầu đời sâu sắc biết bao nhiêu, cuối cùng cũng tránh khỏi mai của thời gian.

       Tả Thương Lang vòng tay ôm lấy lưng từ phía  sau, Mộ Dung Viêm sững lại, giọng nàng ngọt ngào từ phía sau truyền tới: "Vậy tại sao người để thiếp dùng Phong hoả Liên hoàn tiễn nữa?"

       "Bởi vì giang sơn này, cần nàng nữa." Mộ Dung Viêm tay ngừng nấu, cánh tay ôm bên hông rời ra chút, rất muốn lấy đôi tay mềm mại đó, với nàng phải vậy. Chiêu thức cuối cùng của Phong hoả Liên hoàn tiễn, là đoạn tuyết ái tình, nhưng muốn vậy. Hơn nữa, nàng lập nhiều chiến công, sau này dù có ở trong cung hay ngoài cung, cũng ai gì được. Vậy ... ở bên suốt đời cũng gì là thể.

       Tả Thương Lang dán mặt lên tấm lưng rộng của , hơi ấm qua lớp áo mỏng truyền vào, Mộ Dung Viêm ngất ngây, nhưng lời lại trái ngược: "Đừng dựa gần quá, bên này nóng lắm."

        kéo nàng về ghế ngồi, bỏ thêm củi vào lò sưởi, các loại mỹ thực được bưng lên, thơm nức bốn bề. Tả Thương Lang tham lam hít hà hồi, cất tiếng: "Chủ thượng, Thương Lang đói quá."

       Mộ Dung Viêm cười, : "Ta cũng đói."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Mỗi người đều có khoảng bi thương
       Hai người len lén bê canh hạt sen ra ngoài, Tả Thương Lang nhất lúc Mộ Dung Viêm để ý, giơ tay ra cướp lấy, Mộ Dung Viêm cười cười ngăn nàng lại, canh hãy còn nóng.

       Bên bàn đá ngoài Nam Thanh cung, thổi nguội canh rồi đút cho nàng. Tả Thương Lang chối từ, nàng ăn được vài thìa, hỏi Khương Hoàng hậu sao? Mộ Dung Viêm xoa tóc nàng: "Ta biết phải xử lý ra sao với nàng ấy, có lẽ là nhốt trong Tê Phượng cung, cả đời được ra ngoài. A Tả, Hiên Nhi lớn nhanh thôi, khi đó, ta bỏ lại giang sơn, chúng ta cùng ngao du tứ hải nhé?"

       "Chủ thượng."

       "Ừ."

       "Người bỏ Khương Hoàng hậu sao?"

       "Chuyện này nàng cần lo." Mộ Dung Viêm vuốt mái tóc dài của nàng: "Nàng phải tịnh dưỡng thân thể trước , được ?"

       "Vâng."

        thực nhốt Khương Hoàng hậu ở Tê Phượng cung. Hữu Thừa tướng hơi manh động, liền bị đuổi khỏi trung nguyên, cả đời được phép đặt chân vào trong thành nửa bước.

       Hữu Thừa tướng luôn cho rằng mình là cao thủ trong việc thao túng quyền lực, nhưng cho đến khi Mộ Dung Viêm lật mặt, hắm mới biết mình chỉ như con khỉ tay Mộ Dung Viêm, biểu diễn trò hề mua vui. Người của cách nào dùng được, hoặc có thể , số người mộ Dung Viêm sắp đặt còn nhiều hơn tâm phúc của mình.

       Nếu phải mấy năm nay lo lắng cho bệnh tình Tả Thương Lang, e rằng hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều.

       "Thêm bát nữa nhé?"

       "Chủ thượng, thần nghĩ người phải rửa bát thôi."

       "Nàng quá đáng."

       "Vậy thần rửa nhé?"

       "Được rồi, để ta rửa. Nàng ngủ trước , ta rửa nhanh thôi."

       "Dạ."

       Khi Mộ Dung Viêm quay lại, Tả Thương Lang nằm giường. nhàng ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương tóc nàng. cho nàng hay, bao nhiêu năm qua, chưa khi nào có giấc ngủ yên.

       Hôm sau, cả triều đình biết tin Tả Tướng quân tỉnh, bọn Vương Nam, Phí Nam lần lượt tới thăm nàng. Nàng tinh thần tốt, vài câu đuổi khéo họ về.

       Tả Vi Vi ầm ĩm đòi vào cung hầu hạ nàng, nàng chỉ cười cười vỗ về: "Đợi em thành thân xong hẳn ."

       Viêm triều và Mộ Dung Viêm dần dần trở lại bình thường, Tả Thương Lang rất ít khi rời khỏi Nam Thanh cung. Trung thu sắp tới, nàng tỉnh lại cũng gần được mười ngày, Tả Thương Lang giúp Mộ Dung Viêm mặc quần áo , cẩn thận tỉ mỉ vuốt nếp nhân áo : "Chủ thượng, tối nay chúng ta làm vài món ăn, làm vài chén được ?"

       Mộ Dung Viêm vỗ vỗ mặt nàng, được.

       Nhưng tối hôm đó, tới, ánh trăng mờ nhạt, Tả Thương Lang bày thức ăn lên bàn đá, Vương công công dè dặt tới bẩm báo: "Tả Tướng quân, Hoàng hậu uống thuốc độc tự tử, may  mà phát kịp thời, tối nay Hoàng thượng... sợ rằng thể tới Nam Thanh cung, nên sai nô tài đến bẩm báo, mong người nghỉ ngơi sớm."

        cẩn thận quan sa1tm Tả Thương Lang mặt đổi sắc, tỉ mỉ bày biện thức ăn, với nàng biết rồi, bảo về .

        bèn ra, trước khi rời khỏi còn ngoảnh đầu nhìn lại, bóng dáng đơn dưới trăng dần nhạt nhoà.

       Tả Thương Lang mình uống hết nửa bình rượu, rượu xuống bụng đau như dao cắt. Nàng cau mày nằm phục bàn, trong lòng hiểu cơ thể này tới cực hạn. Cơ thể này chưa bao giờ quên, nó chỉ là kẻ thay thế thất bại, đợi được đến khi nam chính hồi tâm chuyển ý.

       Ánh trăng trời dần trở nên hư ảo. Chủ thượng, như vậy cũng tốt. Thần mong người ở bên thần, kết thúc này, thần tặng cho người, người cũng nên buông tay thôi.

       Đừng buồn đau, dù cho... trong lòng chúng ta có tình.

       Mộ Dung Viêm đến, là lúc vừa bãi triều, Vương Duẫn Chiêu theo vào Nam Thanh cung, nhìn thấy nàng nằm ghế đá, như ngủ say.

       Nhưng biết, phải nàng ngủ say. Máu của nàng, từ khoé môi chậm rãi chảy xuống tay áo, rơi xuống nền bàn đá trắng, đọng lại thành màu tím hãi hùng.

       Đồ ăn bàn vẫn chưa động tới, rượu còn nửa bình. Ngón tay Mộ Dung Viêm để cách mái tóc nàng nửa tấc, sau đó ngồi xuống, uống nốt nửa bình rượu bàn.

       Rượu nguội lạnh từ lâu...

        từ từ tu cạn bình rượu, Vương Duẫn Chiêu dám nhìn vẻ mặt lúc này: "Hoàng thượng..."

       Xung quanh quá tĩnh lặng, nửa bình rượu, đối diện với đơn, còn nghe thấy tiếng tung hô vạn tuế, chỉ có cố nhân cười, mà quân vương khóc.

       A Tả, chủ thượng của nàng cuối cùng vẫn quá nhu nhược...

       "Hậu táng theo quốc lễ... chôn nàng trong hoàng lăng ."Mộ Dung Viêm rảo nhanh khỏi Nam Thanh cung. bước rất nhanh, Vương Duẫn Chiêu nhìn ra thái độ của . Chỉ thấy bóng lưng , mình đứng dưới ánh ban mai, đơn như làn tuyết mỏng.

       Ngoài Chúc Lương, nào ai được hoá thành hồ điệp? Còn kết thúc câu chuyện, lời thề... thôi thôi thành lời gió bay...

       A Tả, phải chăng nàng cũng hy vọng chúng ta chưa từng tương ngộ...

        Mộ Dung Viêm là hoàng đế tốt, khi Tả Thương Lang qua đời, thấy thái độ của . Khương Bích Lan vẫn ở lại Tê Phượng cung, nhưng ai còn thấy nàng ta. Mọi người đều biết, đến nay Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu, chỉ có nàng ta mới biết, hiểu mình mất từ lúc nào.

       Trong cung còn ai nhắc đến Tả Thương Lang, chỉ có Nam Thanh cung vẫn cứ để nguyên vô chủ, Hoàng thượng cũng bao giờ xuất ở đó nữa.

       Hàng năm tế lễ ở hoàng lăng, sau khi kết thúc, Mộ Dung Viêm đều ra lệnh chúng thần lui trước. Gần ra ngoài, Vương Duẫn Chiêu bạo gan nhìn lại, chỉ thấy vị hoàng đế nổi tiếng lạnh lùng kia nhàng áp trán lên tấm bia đá, trong giây phút chúng thần quay lưng , lệ rơi đầy mặt.

      - Hết -

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :