1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

PHẾ HẬU TƯỚNG QUÂN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      ★ Chương 5: Ta thích cách nàng trang điểm hôm nay


      Đó là lần đầu tiên Khương Bích Lan chú ý tới Tả Thương Lan. Khi đó Mộ Dung Viêm thết yến ở Ngự hoa viên, sứ thần Dực Vương phái tới để quy hàng khiêm tốn trò chuyện cùng các vị đại thần thấy nàng chầm chậm tới từ phía con đường mòn trải đầy đá vụn.


      Cánh tay nâng chén của Mộ Dung Viêm dừng lại hồi lâu, có lẽ là do bệnh nặng chưa khỏi, cơ thể của nàng mất sắc sảo trước đây, chỉ còn phong thái chỉnh tề.

      Tiếng xôn xao dừng hẳn, Khương Bích Lan cũng quay lại nhìn nàng. Trước đây nàng ta tự hào về khuôn mặt xinh đẹp của mình, thấy Mộ Dung Viêm đối với Tả Thương Lang có gì khác so với các đại thần. Dù biết nàng từng là Hoàng hậu bị phế của , nàng ta cũng cho rằng có gì cần phòng bị.

      Vậy mà hôm nay nàng ta đột nhiên bất an, đối với nữ nhân như vậy, chưa từng chút động lòng sao?

      “Ấn Bắc quan Mạc Hoan Đằng tham kiến Tướng quân.” Vị đại thần này hành đại lễ, quỳ xuống. Trận đó, thua tâm phục khẩu phục, nếu mũi tên kia nàng hạ thủ lưu tình – có lẽ biết giờ mình vùi thây chốn nào.

      Tả Thương Lang nhận lấy thư hàng từ tay , sau khi xem kỹ, cung kính dâng lên Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm ngửi thấy mùi son phấn người nàng, Tả Thương Lang kia, khiến cảm thấy xa lạ.

      biết vì sao, lại cực kỳ căm ghét ánh mắt mọi người dán người nàng. kỳ lạ, ngay cả Khương Bích Lan cũng thấy bị mê hoặc, nàng ta trước giờ luôn luôn kiêu ngạo, vì sao vẻ đẹp của Tả Thương Lang lại khiến nàng ta bất an chứ?

      Lẳng lặng tiếp nhận thư hàng, nàng đứng bên cạnh , cho dù là Khương Bích Lan, cũng thể nào làm lu mờ được phong thái này.

      Nàng tham gia dạ yến, lúc chào từ biệt, Mộ Dung Viêm nhếch đuôi mắt, hạ giọng để chỉ nàng nghe thấy: “Ta thích cách nàng trang điểm hôm nay.”

      Hơi ngẩn ra chút, nàng cúi đầu: “Vâng.”

      Ánh mắt Mộ Dung Viêm chuyển sang nơi khác, từ góc độ của Tả Thương Lang chỉ có thế nhìn thấy bóng dáng , đó là nam nhân tựa vị thần, vĩnh viễn để người ta nhìn thấu.

      Ao sen Nam Thanh cung, nàng thay y phục màu trắng, mình ngồi lan can cạnh hồ ngẩn ngơ. Tả Vi Vi bưng ấm trà, đứng yên lâu mới tới: “Tướng quân?”

      “Ừ?”

      “Người nghĩ gì chăm chú vậy?”

      Tả Thương Lang cười, ngờ bây giờ lại có người đoán tâm tư mình: “ có gì, Ấn Bắc quan quy hàng rồi.”

      “Vâng, đây là chuyện tốt, thu hồi được Lạc Liêu sơn, Viêm triều cuối cùng cũng thống nhất”

      “Viêm triều thống nhất?” Nàng thuận tay ngắt cành liễu ném vào trong hồ, Tả Thương Lang có chút mất mát: “Ừ… Viêm triều sắp thống nhất rồi.”

      Tả Vi Vi cười lay lay nàng: “Viêm triều thống nhất, Tướng quân buồn gì chứ, lẽ nào đây phải nguyện vọng của người sao? Lúc đó chúng ta còn phải chinh chiến khắp nơi nữa.”

      Tả Thương Lang nhìn nàng ta cười cười, phải rồi, phải rồi…

      Nhưng nếu Viêm triều thống nhất, tồn tại của Tả Thương Lang còn có ý nghĩa gì nữa đây?

      ***

      Thành Đào hai lần tham chiến ở Vọng Liêu sơn đều thua. Vương công công run rẩy nhặt tấu chương bị Mộ Dung Viêm ném xuống đất. Cơn giận của , cho dù là Khương Bích Lan cũng phải kinh hãi. như lơ đãng ôm nàng ta trong lòng, tay vuốt ve mái tóc dài, dịu dàng vỗ về.

      được rồi… vẫn phải để Tả Thương Lang ra tay thôi.” Giọng rất thấp, tựa như với chính mình, còn Khương Bích Lan ràng ý tứ trong lời kia:

      “Viêm, ra nếu muốn tiến đánh Vọng Liêu Sơn, phải chỉ có duy nhất Tả Thương Lang.”

      “Hả?”

      ra thống lĩnh Ngự lâm quân VươngNam cũng hợp.”

      “Vương Nam…”

      “Đúng vậy, nếu để Vương Nam làm tướng, Thành Đào phụ tá, vẫn có thể chiếm được Vọng Liêu sơn.”

      “Ta muốn chắc chắn.”

      “Viêm…” Khương Bích Lan cẩn thận quan sát thần sắc biến đổi: “Nếu như để Tả Tướng quân dẫn binh, chàng sợ nàng ta bị Long Bình lừa sao?”

      Bàn tay vuốt tóc nàng chợt căng thẳng, trái tim Khương Bích Lan cũng thắt lại. Quả nhiên… đối với nàng ta đơn giản chỉ là tình cảm vua tôi. Phụ thân, con nên làm gì bây giờ…

      “Nàng , nàng ấy vì Long Bình phản bội ta?”

      “Thần thiếp chưa gì hết” Khương Bích Lan làm nũng vùi mặt vào lòng , Mộ Dung Viêm cùng nàng triền miên như mọi hôm.

      ***

      Bất kể lúc nào, chỉ cần nàng ở đây, Nam Thanh cung luôn đèn đuốc sáng trưng, dù là ban đêm. Đây thành thói quen của nàng, cũng bất tri bất giác trở thành thói quen của Mộ Dung Viêm.

      Toàn bộ hậu cung, chỉ có ở đây, tiếng người huyên náo, tấp nập tới lui, cũng có những chuyện thị phi xì xào.

      Ra hiệu cho thị vệ đứng ngoài cung, Mộ Dung Viêm bước chân hơn. Bên trong tiếng hai người chuyện giữa đêm nghe rất ràng.

      “Tướng quân, nô tì thấy người nên giao thứ đó cho Hoàng thượng , e rằng ngày mai ngài ấy lại kiếm chuyện sinh . Người xem toàn thân đầy vết thương, người đau nhưng nô tì thấy đau lắm.”

      “Vi Vi, ta sao.”

      “Nhưng mà Hoàng thượng hình như… hình như đối với người chẳng tử tế gì, ngày cộc cằn hơn, biết đâu mai lại muốn ném người vào trong thiên lao.”

      “Vi Vi, thiên lao với nơi đây, có khác gì nhau đâu. Chỉ tội cho em, theo chủ nhân được trọng dụng.” Mộ Dung Viêm đá văng cửa phòng, tức giận, dù mình tức giận điều gì: “Bổn hoàng đối với nàng tốt hay , đâu tới lượt ngươi khua môi múa mép trong này hả? Lôi ra ngoài vả vào miệng cho ta!”

      Có thị vệ tiến vào lôi Vi Vi ra ngoài, Tả Thương Lang quỳ mặt đất, dám đuối theo. đứng trước mặt nàng, rất cao, nàng bé chỉ có thế ngửa mặt trông lên, siết lấy góc áo , cử chỉ và giọng của nàng nhàng khe khẽ: “Chủ thượng, tha cho Vi Vi , bên cạnh Thương Lang, chỉ có mình nàng ấy thôi.”

      Mộ Dung Viêm nghiêng người nâng cằm nàng, ánh mắt sáng rực: “Nàng cũng cảm thấy ta đối với nàng tốt sao?”

      Tả Thương Lang dám nhìn thẳng vào mắt , giọng thấp đến mơ hồ: “Thương Lang cũng biết, Thương Lang chỉ có chủ thượng, biết được chủ thượng đối với thuộc hạ thế nào mới là tốt, thế nào là .” nhàng buông góc áo , Thương Lang cũng chỉ có nam nhân duy nhất là chủ thượng, cũng biết được nam nhân đối với nữ nhân của mình, thế nào mới là tốt, thế nào là .

      Mộ Dung Viêm để nàng tựa vào bàn, nàng bất an trông ra ngoài cửa, tiếng tát của thị vệ vang vọng, nhưng lại có tiếng rên rỉ kêu đau. Mộ Dung Viêm chú ý vẻ mặt của nàng, cánh tay đưa vào trong vạt áo nàng, tâm tình có chút tốt lên, cơ thể này thể nào phản kháng được trêu đùa của . Chỉ vừa mới bắt đầu, có phản ứng.

      Nhìn vẻ mặt nàng lo lắng thỉnh thoảng trông ra ngoài cửa, trong lòng buồn cười, mở miệng, ai dám đánh chết nô tì kia?

      Quay đầu cố nén tiếng kêu, nàng cẩn thận đặt tay lên vai , phối hợp cùng động tác của . Nàng hơi nhíu mày, hông va vào bàn gỗ lim rất đau. Thế nhưng thấy đau đớn của nàng, nên cứ tiếp tục chọc phá đến rách da, đến mức cơ thể bắt đầu rỉ máu.

      , nàng tựa sát vào bàn, đợi đến lúc Tả Vi Vi bước vào, lưng áo nàng dính chặt cùng máu thịt, chỉ có thể dùng kéo cắt từng chút, từng chút ra.

      Đầu ngón tay Tả Thương Lang nhàng chạm vào vết thương miệng Tả Vi Vi, hồi lâu đột nhiên : “Vi Vi, ta tìm người gả em nhé. Tuy giờ ở trong cung, nhưng thuộc hạ trước đây của ta ít, em thấy Thành Đào thế nào? Hay Phí Nam ở Nhạn Bắc quan? Trần…”

      “Tướng quân, người gì thế!!!”

      “Vi Vi, hôm nay hỏi chuyện Vọng Liêu sơn, chắc hẳn nghĩ ra kế gì. Từ xưa tới nay, người ta có mới nới cũ, em theo ta chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.”

      “Tướng quân, sau này được như thế nữa. Vi Vi đâu hết, có chết cũng chết cạnh người. Người mà ép nô tì, nô tì… nô tì chết cho người xem!”

      ***

      Mộ Dung Viêm phái Vương Nam dẫn quân chiếm lại Vọng Liêu sơn, lệnh cho ta ký giấy sinh tử. Tả Thương Lang bước vào ngự thư phòng, đó là lần đầu tiên nàng chủ động tìm .

      “Chủ thượng, người cố ý.”

      “Nàng chất vấn ta?” rốt cục cũng rời mắt khỏi tấu chương, ngẩng đầu nhìn nàng, còn nàng cúi đầu im lặng .

      “A Tả, nàng quá xem trọng người bên cạnh mình rồi.” nhàng nâng cằm nàng lên, gần quá mức, Tả Thương Lang có thế cảm nhận được hơi thở của : “Trong mắt nàng, chỉ cần có Mộ Dung Viêm ta, còn lại bất luận chuyện gì, bất luận người nào, cũng được đế ý tới. Nàng hiểu chứ?”

      Chỉ mặt đối mặt như thế, nàng thôi vùng vẫy. Tả Thương Lang, nếu như ngay từ đầu mi hạ quyết tâm đem toàn bộ bản thân mình giao cho , vậy giờ đây mi còn muộn phiền gì đây?

      ***

      Lúc Vương Nam xuất chinh, nàng đưa tiễn tận nơi, nhét vào tay cuộn giấy Tuyên Thành, câu cũng .

      Lúc tin thắng trận truyền về, nàng ở Nam Thanh cung, cả người bần thần ngây ngốc bên hồ sen. Vi Vi do dự mấy lần, nhịn được cho nàng hay: “Tướng quân, Vương Nam Tướng quân thắng trận rồi.”

      Tả Thương Lang hơi nghiêng đầu, nàng ta tiếp tục : “Long Bình Tướng quân… chết trận. Thuộc hạ của , Long Tử Đồng đem theo toán đến nương tựa Vưu Quốc.”

      Nàng ném cành liễu vào trong hồ, nhìn mấy con cá cướp mồi lúc lâu, khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.” Lúc lời này, đột nhiên nàng nhớ tới tường thành Lạc Liêu ngày ấy, lúc trúng tên quay đầu, ngỡ ngàng vứt bỏ vũ khí. hiểu vì sao, trái tim nàng chợt thắt đau, nàng khoát tay gọi Vi Vi: “Đỡ ta dậy.”

      ***

      Buổi tối, Mộ Dung Viêm tranh thủ đến, nàng khoác cung trang ngồi tựa cửa sổ, lẳng lặng trông ra ngoài. Xoay người thấy ánh mắt của , ngoan ngoãn qua giúp cởi áo.

      Mộ Dung Viêm nắm lấy tay nàng tháo đai lưng , như trêu đùa: “Ta tới tìm nàng, chẳng lẽ chỉ vì muốn giải quyết việc này sao?”

      Tả Thương Lang mặt ửng đỏ, nghiêng người quỳ mặt đất: “Xin chủ thượng trách phạt”

      Mộ Dung Viêm nâng cằm nàng ngắm nghía: “Chức nhất phẩm Tướng quân của nàng do Thành Đào tiếp nhận, tiếp tục trấn thủ Đồng Bắc quan. Chức thống soái quân đội bảo vệ Hoàng thành do Vương Nam tiếp nhận.” chú ý tới sắc mặt thay đổi của nàng: “Về phần nàng, sau này an phận ở lại Nam Thanh cung.”

      “Chủ thượng, Vọng Liêu sơn quy hàng rồi.”

      “Cho nên?”

      “Cho nên chủ thượng cần Thương Lang nữa.” Nàng lời này thực hiu quạnh, Mộ Dung Viêm phát ra bản thân mình an ủi nàng: “Ta nghĩ bây giờ, hậu cung Viêm triều cần nàng hơn.”

      sực nhớ ra mình đồng ý với Khương Bích Lan buổi tối tới nếm thử canh ô mai của nàng ta. Mộ Dung Viêm ở lại lâu nữa, tự mình buộc đai lưng, nhìn nàng quỳ mặt đất, bộ dạng nghe lời đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt vào trong lòng, vội gì chứ, dù sao sau này nàng cũng luôn có bên cạnh . Khi ra ngoài, tự an ủi mình như vậy.

      Lúc Tả Vi Vi bước vào, kinh ngạc khi thấy chủ nhân vẫn bình an vô , ngửi tới ngửi lui người nàng như cún con, mới dám khẳng định nàng bị thương.

      Tả Thương Lang dường như suy nghĩ gì đó đẩy nàng ta ra, tâm ngập tràn.

      Hỏi mấy lần mới biết là chuyện Mộ Dung Viêm muốn nàng ở lại trong cung, Vi Vi lập tức khuyên giải nàng: “Tướng quân, thực ra ở lại cũng có gì tốt, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, người thấy mệt mỏi sao?”

      “Vi Vi, ta chỉ lo đây phải là ý muốn của . Nếu an nhàn với vinh hoa phú quý, thế gian này, trong nhân gian này, chỉ sợ còn ai nhớ đến Tả Thương Lang. Khi đó, dù ta sống hay chết, cũng có người để tâm.”

      “Theo ý người… Hoàng thượng muốn..”

      “Haiz, nếu muốn ta chết, cũng cần dùng thủ đoạn như vậy. Thôi, quên , chuyện này nữa, trời còn sớm, nghỉ thôi.”

    2. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      ★ Chương 6: Nụ hôn đầu ★

      Mộ Dung Viêm đưa phi tần hậu cung đến ngự hoa viên ngắm sen. Lần đầu tiên, Tả Thương Lang cũng được gọi cùng. Nàng vẫn ngại phận công thần của mình, bên tay trái . Khương Bích Lan tài hoa tuyệt vời, hậu cung lại càng thiếu giai nhân đa tài đa nghệ, Tả Thương Lang vô vị nghe họ ngắm sen ngâm thơ, đối đáp lời hay ý đẹp, cũng hiểu tại sao Mộ Dung Viêm muốn đưa nàng theo.


      “Tả tướng quân dường như thích ngâm thơ đối chữ nhỉ?” Khương Hoàng hậu mặc cung trang màu hồng nhạt, do dạo chơi, nên cũng cài nữ trang rườm rà. Trước hồ đầy sen nở, nàng ta chỉ cần mỉm cười cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn.

      Mộ Dung Viêm sủng ái ôm lấy nàng ta, giọng dịu dàng hiếm thấy: “A Tả cầm quân nhiều năm, những việc văn nhã thế này phải sở trường.” Đôi mắt đẹp của Khương Bích Lan chợt lóe sáng, nàng ta chưa từng thấy Mộ Dung Viêm bảo vệ ai như vậy bao giờ, sợ nàng khiến Tả Thương Lang xấu hổ sao?

      “Hoàng thượng, thần thiếp nào dám làm khó dễ Tả Tướng quân, chỉ sợ Tả Tướng quân cảm thấy vô vị thôi.”

      “Tạ ơn nương nương quan tâm, thần sao.” Nàng giỏi tranh luận bao biện, chỉ có thể bày tỏ ý tứ của mình, mấy lời khôn khéo linh hoạt nàng biết diễn đạt thế nào.

      thấy vô vị sao? Mộ Dung Viêm nhìn người bên cạnh, ta còn cảm thấy tẻ nhạt, nàng sao thích cho được.

      ***

      Buổi tối Tả Thương Lang ngủ, bên ngoài có người đập cửa, Vi Vi mở cửa chi thấy chiếc đèn lồng, tên thị vệ dẫn đầu hung hăng càn quấy: “Chó tông mao của Hoàng hậu nương nương mất tích, thị vệ trưởng Tê Phượng cung Hồ Nghị phụng mệnh lục soát các cung mong hãy hợp tác.”

      Tả Vi Vi chán nản, chỉ vì con chó mà dám nửa đêm lục soát Nam Thanh cung.

      Nàng muốn xông ra cãi lý, Tả Thương Lang khoác áo đứng bên cạnh: “Vi Vi, cứ để bọn họ lục soát .” Hồ Nghị phải lần đầu tiên trông thấy vị Tướng quân này, thân cũng là quân sĩ, đối với chiến thần trong truyền thuyết cũng có phần kính nể, nhưng lại nhớ tới lời căn dặn của chủ nhân, đành phải bất chấp: “Làm phiền Tướng quân rồi.”

      Đám người lật tung cả Nam Thanh cung, nhốn nháo nửa canh giờ, rốt cục cũng chịu . Vi Vi tức giận: “Tướng quân!”

      Tả Thương Lang trông theo bóng lửa đỏ về nơi khác, thấp giọng : “Ra oai phủ đầu thôi, cần để ý đến họ, nhưng cũng được gây gổ với họ.” Chốn hậu cung như nơi sa trường, coi biểu của mấy nàng phi tần kia sáng nay cũng thừa hiếu đây là thiên hạ của ai.

      Người kia ở trong lòng như thế nào, Tả Thương Lang hiểu rất .

      Ngày thứ hai nhận được khẩu dụ từ trong cung, muốn Tả Thương Lang lập tức thu dọn hành trang theo thánh thượng săn ở TrấnNam sơn, Tả Thương Lang rất vui vẻ, nàng ở hoàng cung lâu đến phát chán rồi.

      Mấy vị võ tướng, thị vệ tháp tùng, Trấn Nam sơn chính là nơi Mộ Dung Viêm gặp Tả Thương Lang, Tả Thương Lang rất thích nơi này, giục ngựa chạy khắp núi, tự do thoải mái như được trở về nhà.

      Mộ Dung Viêm phía trước với nàng, kỹ thuật cưỡi ngựa của hai người đều rất tuyệt, khi vọt lên trước chẳng ai theo kịp. Mộ Dung Viêm săn được rất nhiều hổ, ly, hươu nai các loại, Tả Thương Lang chỉ lo ngắm cảnh, sát sau nhưng hề giương cung.

      kêu nàng ra tay, nàng rút mười mũi tên, Phong hỏa Liên hoàn tiễn bắn như mưa, chim đậu cây, rơi xuống mười bốn con tất cả.

      Mộ Dung Viêm dẫn theo nàng thúc ngựa phi nước đại, đám thị vệ biết bị bỏ lại ở nơi nào. nhảy qua ngựa nàng, cảm thấy cả người mình nằm trong lòng , Tả Thương Lang hơi hồi hộp. chậm rãi giữ tay nàng, giương cung kéo căng dây, lần nữa lên dây cung, hai mươi mũi. Tả Thương Lang trước giờ chưa từng thử bắn nhiều đến thế, quay đầu lại nhìn nhưng môi còn chạm phải mặt .

      Mộ Dung Viêm ngắm chỉnh góc độ. Trong nháy mắt, có con chim cây rơi xuống đất, mà đàn chim cây kia lại hề bị hoảng sợ.

      Xong xuôi, ném cung xuống đất, bế nàng xuống ngựa, đè nàng trong bụi cỏ. Tả Thương Lang lúng túng đẩy ra cho càn quấy: “Chủ thượng… họ đuổi theo tới đây!”

      nhếch môi cười khẽ, đến mức khiến nàng mặt đỏ tới tận mang tai, yếu đuối thu tay về.

      Mộ Dung Viêm cúi người hôn nàng, khi đầu lưỡi nóng rực thăm dò trong miệng, nàng mới chợt tỉnh, trúc trắc cùng môi dây dưa. ra, hôn, chính là cảm giác này. Ngắm khuôn mặt gần ngay trước mắt, cõi lòng cầu tình cảm nguội lạnh từ lâu, nay như le lói ngọn lửa .

      Chủ thượng, phải chăng người cũng Thương Lang, dù chỉ chút thôi?

      Mặt của nàng sớm ửng đỏ, cả người nàng thẹn thùng tựa như thiếu nữ lần đầu tiên. Mộ Dung Viêm trong lòng rung động, thò tay xuống dưới hài lòng xem xét cơ thể này, ngắm nó nhàng thuần phục dưới thân mình.

      Cuồng loạn triền miên, người dưới thân cười ngọt ngào đắm say lòng người. Mộ Dung Viêm hôn phiến má ửng hồng mặt nàng, tay nhàng luồn lên vai nàng, ngay lúc nàng sắp lên tới đỉnh cao khoái lạc, đột ngột ra tay, ngón tay dùng lực, bóp nát xương quai xanh bên vai phải nàng.

      Sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Mộ Dung Viêm phủ lên đôi môi thâm tím của nàng, vừa động chạm vừa trấn an: “Đừng sợ, nhanh thôi, rất nhanh.”

      Đôi mắt nàng mông lung ngập nước, nàng ngẩn ngơ nhìn , từ sung sướng tới đỉnh điểm của đớn đau. Nụ hôn đầu của nàng, bên môi vẫn còn lưu lại hương vị của , vậy mà người chỉ còn lại nỗi đau, đau đến mức xương cốt run rẩy.

      Lúc phát tiết vào cơ thể nàng, nàng lạnh ngắt tựa hồ còn chút hơi ấm, ánh mắt kinh hoàng nhìn .

      Mộ Dung Viêm muốn thừa nhận bản thân cũng cảm thấy đau lòng. cười cười dỗ dành nàng: “Được rồi, sao nữa.”

      Nàng như con tôm cuộn tròn mặt đất, cơ thể ngừng run lên, tay trái ấn vai phải, chỉ mong lấy được mảnh xương quai xanh kia ra. Mộ Dung Viêm giữ tay nàng: “Đừng động linh tinh, khiến mình bị thương đấy.”

      Nàng tựa như chẳng nghe thấy gì, cố gắng dùng tay trái sửa sang lại trang phục. Tuy nàng cúi thấp đầu, rất thấp, nhưng Mộ Dung Viêm vẫn có thể thấy nước mắt của nàng, giọt nước trong suốt lấp lánh rơi lên mu bàn tay, thấm vào trong vạt áo.

      Đó là lần đầu tiên thấy nước mắt của nàng. Cho dù lúc hoàng thành bị bao vây, nàng cầm chưa tới hai vạn quân giết địch phá vòng vây, mang mình hơn hai mươi vết thương nặng , cũng thấy nàng rơi giọt nước mắt.

      Mộ Dung Viêm đương nhiên phải biết làm thế nào đề dỗ dành nữ nhân. Khương Bích Lan thích cũng phải có lý do, nhưng giờ nhất thời biết vỗ về Tả Thương Lang thế nào, ôm nàng vào trong lòng: “Đừng khóc nữa, cánh tay đó sau này nàng cần dùng đến. Ngoan ngoãn ở lại Nam Thanh cung, ta bạc đãi nàng.”

      biết nàng khóc phải vì mất võ công. Nàng khóc vì nụ hôn đầu của mình, chút vọng niệm vừa nhen nhóm trong lòng, hưởng thụ dịu dàng chẳng được bao lâu, cuối cùng phải chịu nỗi đau tàn nhẫn thế kia.

      Chủ thượng, lần sau người có thể ra lệnh trực tiếp đại điện, để người khác thi hành mệnh lệnh, tội danh gì cũng được, ít ra, trái tim này của thần vẫn có thể trốn nguyên trong vỏ tự dối lòng mình, cũng cam tâm tình nguyện bị người lừa dối…

      ***

      Tả Tướng quân bị thương trong lúc săn, thể tiếp tục sử dụng Phong hỏa Liên hoàn tiễn, ơn vua to lớn, đặc biệt cho phép ở lại trong cung dưỡng thương.

      Tin tức đồn trong dân gian như vậy, nhưng Tả Vi Vi tin, nàng ta hung hăng ném khăn mặt vào trong chậu nước nóng: “Tả Thương Lang, nô tì nhìn lầm người. Cứ nghĩ người là chiến thần vô địch trong số vạn quân, là nữ nhi vượt qua đám mày râu, trăm trận trăm thắng, nhưng bây giờ, người nhìn có khác gì thiếu nữ yếu đuối chốn khuê phòng ? Hoàng thượng muốn người , người cất bước, muốn người ở, người dừng chân. Khi Hoàng thượng lấy người, người làm phi tử, khi phế bỏ người, câu cũng chẳng than! Đến bây giờ, khi tay phải bị người ta đánh gãy, người vẫn im lặng. Ngã bị thương? Người xem tất cả đều là kẻ mù sao? Chính người mới gục ngã đó!”

      Tả Thương Lang cố nén đau đớn vai mặc Vi Vi trút giận. Vi Vi chỉ vào mặt nàng đáng đời, có chết cũng đáng lắm. Tả Thương Lang cũng chi im lặng nhìn nàng. Vi Vi tức giận tột cùng, cứ mắng mãi, mắng mãi, xong nước mắt cứ thế tuôn rơi. Ôm lấy nàng nức nở.

      Tả Thương Lang nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau thấu xương, cảm thấy hít thở cũng khó khăn. ra đau chút cũng tốt, có thể cắt đứt mọi ảo tưởng viển vông. Bên ngoài cửa sổ chợt có mưa rơi, mưa mùa hạ đến nhanh, mưa rào xối xả. Vi Vi khóc lóc hồi, cuối cùng cũng nín, cảm thấy ban nãy mình quá đáng, người ta đau thế rồi, mình còn xát thêm muối vào vết thương,

      “Tướng quân, ngủ thôi.”

      Nàng khẽ gật đầu, lắng nghe mưa rơi gió rít bên ngoài, cảm thấy mình như chú chim non bị ướt cánh, cả người nặng trĩu, lúc muốn dang cánh phát mình thể bay được nữa.

      Buổi tối, Mộ Dung Viêm có ghé qua, thấy nàng ngủ say nên cũng làm phiền. Đèn đuốc nơi này vẫn sáng, như vẻ thầm vốn có của nó. Trong đêm nghe bước chân. Vương công công soi đèn lồng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên con đường lát đá xanh, đó là lần đầu tiên sớm như vậy.

      “Vương Duẫn Chiêu.”

      “Có nô tài.”

      “Lệnh cho Thái y đưa thuốc tới, hàng ngày đều phải chú ý thăm bệnh, cho đến khi Tả Tướng quân khỏi hẳn mới thôi.”

      “Tuân lệnh.”

      ***

      Vết thương của Tả Thương Lang dần lành lại. Hoàng cung này dược liệu quý hiếm, đại phu tài giỏi đều đủ, vết thương thể xác luôn hồi phục rất nhanh.

      Sau khi khỏe lại. Tả Thương Lang rất an phận, an phận đến mức trong cung dường như cảm nhận được tồn tại của nàng. Có tối Mộ Dung Viêm tới, màng miệng lưỡi người đời, qua đêm ở đây.

      Tả Thương Lang cố gắng phối hợp với , tất cả đều như trước, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng Mộ Dung Viêm cảm giác có gì đó giống, cơ thể nàng dễ dàng thỏa mãn như xưa. Có lúc thậm chí biết nàng có vui sướng hay .

      Mỗi lần chạm vào người nàng, nàng kìm được run rẩy, khi Mộ Dung Viêm tâm trạng tốt an ủi: “Đừng sợ, ta làm nàng bị thương. Đừng sợ.” Nàng gì, dùng đủ mọi cách cung phụng , để thỏa mãn đến mức quên cảm nhận của mình.

      Thời gian Mộ Dung Viêm ở lại Nam Thanh cung dần lâu hơn. lần ngắm trăng cùng Khương Bích Lan. Khương Bích Lan vòng tay qua cổ, dựa vào trước ngực : “Viêm, có phải chàng còn thiếp nữa?”

      chứ.”

      bao nhiêu?”

      vô cùng.”

      “Vậy… hơn Tả Tướng quân chứ?”

      “A Tả?” Mộ Dung Viêm cười, bóng dáng dưới trăng của , khiến Khương Bích Lan cũng phải mê đắm: “Sao lại nhắc đến nàng ấy?”

      được đổi đề tài.”

      “Được rồi Bích Lan, ta so sánh nhé, nàng là thê tử của ta, còn nàng ấy là thú cưng của ta. Nàng hiểu chưa?”

      “Chàng chứ?”

      “Ta lòng.”

      “Vậy sao lâu lắm rồi chàng ở lại Tê Phượng cung?”

      ra là nàng nhớ ta sao.”

      “Chàng..Tiếng vui đùa của hai người vang vọng khắp khu vườn. Khương Bích Lan cười rất vui, thú cưng sao…
      Ledoan2099 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :