1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 9.3 -
      Nàng cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng.


      Ngay lúc ấy, Như bà bà bê đĩa bánh chen vào câu, “Trưa rồi, hai vị nương có đói ?”


      Sở Thù Trân ngước lên mỉm cười, “Đêm qua đường đột xông vào chốn này, được bà bà thu lưu, lòng ta cảm kích vô cùng.”


      Như bà bà lắc đầu, “ hiểu.”


      Sở Thù Trân mảy may bực bội, cho tay vào tay áo lấy ra nén bạc đưa sang, “Đây là chút lòng thành của ta.”


      Như bà bà nhận lấy nén bạc, nhìn lát rồi ném lại, “Ăn no rồi mau dọn khỏi nhà ta, chỗ này giữ người ngoài.”


      Sở Thù Trân nhận lại nén bạc, trong đôi mắt hiền hòa ánh lên nét cười êm ái, “Bà bà phải người thường đâu nhỉ? Đêm qua ta mang người xông vào, bà báo quan, sáng nay còn thản nhiên bán bánh bao như có chuyện gì xảy ra, vừa rồi ta chuyện với Lục nương, bà bà cũng đứng yên lắng nghe hồi lâu… Đều phải người thường, vì sao thẳng thắn tỏ bày, xóa bỏ địch ý?” Nàng ta vận áo trắng, giản dị diêm dúa, nhưng cử chỉ lời lại rất kẻ cả.


      Bà lão nheo mắt soi xét nàng ta, “Địch ý? Đây là chỗ của ta, chỉ giữ người ta muốn giữ, ta thích hai vị nương, cho nên xin mau cho.”


      Sở Thù Trân cũng miễn cưỡng, nhìn bà lão từ đầu xuống chân mấy lượt, “Bà bà năm nay bao nhiêu tuổi?”


      Bà lão nghiêm mặt đáp, “Tám mươi ba.”


      Sở Thù Trân đăm chiêu, “Cao thọ nhỉ, tính ra, năm xưa khi Nhậm tướng quân vang danh thiên hạ, bà bà tuổi thanh xuân mơn mởn, biết bà bà sống lâu trong kinh thành, có biết chuyện gì về Nhậm tướng quân thuở ấy hay ?” Trong tay nàng ta là chén trà gốm thô, thong thả buông từng nhịp xuống mặt bàn, người quen biết nàng hễ thấy là biết, đây là thói quen lúc suy tư của nhân vật đa mưu túc trí nhất Quân Thư các.


      Bà lão nọ vẫn nghiêm nét mặt, hồi lâu sau, hốt nhiên mỉm cười, tay trỏ Lục Quang nằm giường, “Hoài Tô tiểu hào thượng ở chùa Phích Phi cưới ta?”


      Lục Quang sắc mặt trầm, chuyện.


      Sở Thù Trân cười tươi rói, “Cưới hỏi đàng hoàng, báo thiên địa vào động phòng, bà bà chỉ cần ra ngoài nghe ngóng ắt biết tin đêm qua lầu Triều Châu làm hỉ .” Nàng ta ngoài mặt dịu dàng điềm tĩnh, trong lòng ngừng suy đoán bà lão bán bánh bao này rốt cuộc là nhân vật nào.


      Như bà bà cười lại chẳng phải cười, liếc nhìn Lục Quang và Sở Thù Trân mất lượt, “Chuyện năm xưa của Nhậm tướng quân, lão đây tất nhiên từng nghe qua, có vài câu chuyện nổi tiếng tới nay vẫn còn nhớ như in, nhưng Hoài Tô tiểu hòa thượng ở chùa Bích Phi và Nhậm tướng quân thuở ấy phải là người, các nếu chỉ thấy trùng tên mà đoan chắc Hoài Tô hòa thượng là quái vật mà Nhậm tướng quân hóa thành sau khi chết , chỉ sợ phải thất vọng rồi.”


      Sở Thù Trân và Lục Quang đều giật mình quay sang nhìn nhau. Lục Quang thầm ngờ vực, nếu Nhậm Hoài Tô phải là tướng quân che mặt, vậy người Cơ Nhị điều tra là ai? Sở Thù Trân càng tin nổi, đứng phắt dậy, bồn chồn lại trong căn phòng, lắc đầu, dịu giọng , “Bà bà, chuyện này rất quan trọng, bà thực có thể khẳng định Hoài Tô ở chùa Bích Phi phải là Nhậm tướng quân năm xưa ư?”


      “Đương nhiên phải.” Như bà bà đáp rất bình thản, “Ba mươi năm trước ta từng ghé chùa Bích Phi, bấy giờ tiểu hòa thượng cũng trông hệt như ngày nay, ta biết y phải người thường, dung mạo trẻ mãi già, nhưng y phải Nhậm tướng quân.”


      Lục Quang cau mày, “Y phải tướng quân che mặt, vậy rốt cuộc cuộc là ai?”


      Như bà bà hừ tiếng, “Bích Phi tự là tống miếu hoàng gia, người sống trong đó bất kể là hoàng thân quốc thích hay ma quỷ quái, đương nhiên cũng chỉ có người trong cung mới biết. Lão đây dân đen con đỏ, làm sao biết được trong chùa có ai? Nhưng y phải là tướng quân.” Bà lão vô cùng kiên quyết thậm chí thèm lý do.


      phải tướng quân là phải tướng quân.


      Sở Thù Trân ngoảnh lại, “Bà bà, năm xưa bà có từng gặp Nhậm tướng quân ? Sao bà có thể đoan chắc Nhậm Hoài Tô ngày nay phải là tướng quân che mặt năm ấy?” Sắc mặt nàng ta hơi tái, thần sắc kiên định, “Qua biết bao người trong cung ta mới lấy được cuốn bí sử, trong đó chép rằng hơn sáu mươi năm trước, Nhậm tướng quân công cao chấn chủ, tiên hoàng muốn tước binh quyền, vừa khéo chuyện tướng quân ăn thịt người cầu sinh ở Hoang Lang Dã lộ ra, hoàng thượng bèn thỉnh vị đan sĩ pháp thuật cao cường tới thi pháp với tướng quân, vu cho tướng quân bị tà ma nhập xác, thời cơ bảo y tu dưỡng, đồng thời chia Hắc Kỳ quân làm ba phần. Qua ít lâu sau, Nhậm tướng quân chết bất đắc kỳ tử tại tư gia, tiên hoàng sai chôn cách thành mười dặm về tây, đó chính là nơi dựng Bích Phi tự. Nếu trụ trì chùa Bích Phi Hoài Tô đại sư phải người thường mà là vật, nhưng cũng phải Nhậm tướng quân bị hãm hại năm xưa, còn có thể là ai?”


      “Người sau khi hóa thành thi mị, quên sạch chuyện quá vãng.” Lục Quang cất giọng đều đều, “Nhậm Hoài Tô tuy nhớ mình là ai, nhưng y nhớ tuyết trắng rét giá ở Hoang Lang Dã, nhớ có kẻ đưa cho y thịt người để ăn thay cơm.”


      Như bà bà chậm rãi đón lời, “Y thực rất giống tướng quân, nhưng…” Bà lão vẫn lý do, “Chuyện năm xưa lão được , cũng biết vị đan sĩ kia làm gì với tướng quân, nhưng tướng quân năm xưa…” Giọng bà lão thoáng khựng lại, “Là kẻ sống lưng ngựa, tuyệt lơi lỏng, vĩnh viễn nhìn về phía trước.”


      Bà ta già, giọng rời rạc và khàn đục, “Ngài ấy vĩnh viễn bao giờ làm hòa thượng.”


      Giọng bà ta già nua đến vậy, nhưng từng câu từng chữ tựa như vòng bánh xe mà trục xe gỉ sét trăm năm, thể nào xoay chuyển.


      Bóng dáng người đó trong lòng người đàn bà sâu sắc và nồng nàn đến thế, được nhớ đến thế, đến mức sau hơn nửa đời người… Cho tới khi bản thân bị tuế nguyệt mài mòn méo mó, mà vẫn còn nhớ hình dáng năm xưa của y.


      Bà ta chỉ tin vào bóng dáng năm xưa của y, vì y chết.


      Bà ta mảy may nghĩ rằng, khi đến bản thân cũng bị thời gian đằng đẳng bào mòn đến tận cùng, thể mảy may giữ lại chút gì của dáng hình ngày trước, “người” còn nhớ dù chỉ là mẫu cỏn con chuyện cũ, trong cùng thời gian đó, liệu có phải sở hữu năng lực khác ?


      Lục Quang nghĩ, Nhậm Hoài Tô là thi mị, y nhớ chút gì về quá vãng, nhưng y trở thành thi mị hoàn toàn mất lý trí, được người đối đãi và bảo vệ bằng phương thức của con người… Cũng có thể chính vì như thế, y biến thành “người” hoàn toàn khác trước, khác đến mức đến thân nhân bằng hữu năm xưa cũng nhận ra.


      Đó có lẽ phải là chuyện xấu, nhưng đối với những con người cũ, ân nghĩa tình thù của dĩ vãng đều hóa hư vô, chỉ còn lại họ phụ rẫy nhau, và trắng tay.


      “Bà là gì của y?” Nàng bỗng hỏi.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 9.4 -
      Như bà bà nheo mắt nhìn nàng, đáp bằng giọng đục ngầu, “Ngài từng cứu mạng ta, từng đồng ý với ta phong ta làm phu nhân tướng quân.” bất ngờ, người đàn bà hề che giấu, ngữ điệu ấy giống như khoe ra phần đáng tự hào nhất trong cuộc đời, dù già đến thế, mà vẫn chưa từng phai màu.


      Lục Quang nín lặng, hồi lâu sau, nàng giọng, “Nhưng cuối cùng y vẫn cưới bà.”


      Như bà bà mỉm cười, đặt bánh bao lên đầu giường, bà lão muốn về năm xưa nhiều hơn nữa, loạng choạng lần ra ngoài.


      Lục Quang và Sở Thù Trân đều biết, trong câu chuyện của người đàn bà này, câu cuối cùng có liên quan đến tướng quân, là bà ta bị trục xuất khỏi phủ tướng quân, mãi mãi gặp lại.


      Chỉ vì từng lỡ câu.


      Thậm chí câu đó dường như cũng có gì sai trái lắm.


      Giữa đôi nam nữ từng ước nguyện phu thê, lẽ nào khoan dung cho câu lỡ lầm cũng có? Lục Quang thầm nghĩ đàn ông như vậy nhất định nàng thể thích, nhất định phải tự tay giết chết, cũng may Nhậm Hoài Tô khác.


      Sở Thù Trân im lìm lên tiếng, hàng mày thanh tú hơi chau. Lục Quang thấy sắc mặt nàng ta khác lạ, bèn lạnh lùng vặn hỏi, “Sở nương nghĩ gì đấy?”


      Nàng ta đột ngột nhoẻn cười, “ nghĩ… lời Như bà bà tin được ? Tin được mấy phần? Và còn…” Giọng nàng chùng xuống, “Đến khi ta già như vậy, liệu có còn ai đáng để ta thương nhớ hay ?”


      Lục Quang lộ vẻ khinh khi, “Bà ta chỉ nằm mơ mà thôi, mơ từ thời trẻ đến tận lúc già.”


      Sở Thù Trân mỉm cười, “Được mơ lẽ nào tốt hơn được?”


      *•*


      Nhậm Hoài Tô từ đạo quán Võ Tướng trở về lầu Triều Châu, Cơ Nhị lại vắng mặt, y ngồi thiền lúc, lầu Triều Châu người ra kẻ vào như nước chảy, nhưng ai dám quấy rầy y. Toàn thân Nhậm Hoài Tô tỏa ra thứ khí tức thánh khiết bất khả xâm phạm, chỉ cần y ngồi xuống giữa đại sảng tửu lâu, lập tức cả sảnh đường đều im phăng phắc, ai nấy nín thở cầm hơi, hệt như trước mặt là ông Phật sống.


      Y tĩnh tọa lát rồi đứng , xoay người ra ngoài. Ngay khoảng khắc chân y bước khỏi đại môn, đám thực khách sau lưng hẹn mà cùng trút hơi thở dài, lại bắt đầu xì xào bàn tán, nghị luận xôn xao.


      Y đứng giữa đường cái, nhìn đường kẻ lại người qua, trông về đông lại ngóng về tây, đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang. Y biết phải đâu. Quang bỏ chạy, y lập tức đuổi theo giết bỏ, ấy là vì y biết cách. tại có cách, lại biết nàng ở đâu.


      Y đoán ra được nàng đâu, ý nghĩ của nàng biến hóa liên tục, có nhà, cũng có bạn bè, luôn thân mình lang thang trong những ngày trời mù hoặc khi đêm xuống, chẳng lúc nào mang theo tiền. Có lẽ sau khi thoát khỏi lầu Triều Châu, nàng bao giờ trở lại nơi đó nữa, thậm chí vĩnh viễn bước dù nửa bước vào thành Mậu Uyển.


      Y chớp mắt, phải đâu tìm nàng đây?


      Thân sắc người trong đất trời mênh mông, như cát lẻ rơi vào lòng biển, cách nào tìm ra.


      “Nhậm công tử” Bên kia đường có người mỉm cười gọi, “Nhìn qua đây.”


      Nhậm Hoài Tô nghe thấy tiếng trông sang, chỉ thấy bên kia con đường ngõ chợ nhốn nháo người qua kẻ lại, thiếu nữ vận váy xanh duyên dáng đứng kia, trong tay cầm vật huơ huơ với y.


      Y đột nhiên nghe trong lòng có thứ gì thắt lại, chợt lạnh toát, cảm giác vô cùng khó chịu trào lên: Đó là quạt quỷ của Quang.


      Thiếu nữ áo xanh xòe quạt đánh xoạch, khẽ phe phẩy như chiếc quạt bình thường, tươi cười nhìn y, “ theo ta.”


      Bóng người nháng lên, Nhậm Hoài Tô thình lình xuất trước mặt nàng ta, khiến thiếu nữ vừa quay giật mình, nàng ta quay đầu lại, cổ tay bị y tóm chặt, “Cái quạt này lấy đâu ra?”


      Mạnh quá.


      Cổ tay Sở Thù Trân suýt bị y bóp nát, nếu nàng phải là đệ tử danh môn, nội lực bất phàm, chỉ sợ cánh tay này phế. Liếc mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, Sở Thù Trân cười mỉm, “Ngươi nhận ra vật này?”


      Nhậm Hoài Tô trả lời, tiếp tục vặn hỏi, “ ấy ở đâu?”


      Sở Thù Trân soi soi lại bàn tay tóm cổ tay mình, những ngón tay thon dài, màu da trắng tái, chỉ biết là vì siết mạnh nên mới trắng tái, hay vốn trắng tái. “Nhậm công tử, ta nghe Quang kể, ngươi cưới ấy vì điềm trời hiển lộ rằng nhân thế tội ác hoành hành sinh ra quỷ nữ, quỷ nữ đem vạn thánh linh hiển nhập vạc Cửu Thiên, sau đó nhân gian luân diệt, vạn quỷ đổ về. Ngươi thân là vạn thánh linh, để phá kết cục diệt thế, cho nên xả thân làm ác, tự nguyện giết vợ. Nếu đúng là như vậy, bất kể Quang có tốt với ngươi đến đâu, ngươi đều phải giết ấy?”


      Y vẫn trả lời, trả lời là mặc nhận.


      ấy đáng chết như vật sao?” Sở Thù Trân dịu giọng, “Nếu ta có cách mới, ngươi cần phải giết vợ để hủy thánh khí cũng có thể phá kết cục diệt thế, ngươi có bằng lòng ?”


      Y thoáng sững người, nàng nghe sức mạnh cổ tay lơi lỏng ít, sau đó năm ngón tay lần lượt buông ra. Y nhìn nàng vô cùng chăm chú, cất giọng hỏi chân thành, “Là cách gì?”


      Nàng ta có phần bất ngờ, Lục Quang Nhậm Hoài Tô là con cương thi vô tình vô nghĩa lãnh tâm lãnh đạm, có dù chỉ chút nhân tính, nhưng y lại mở miệng hỏi như vậy, cũng uổng Lục Quang đem mình gả cho y.


      “Giết chết quỷ nữ, hoặc phá hủy vạc Cửu Thiên.” Nàng ta nhoẻn cười, “Đương nhiên khả thi nhất là đem thánh khí thiên tướng dẫn sang cho người khác, tìm người nữa chia phần với ngươi, như vậy thánh khí toàn vẹn, các ngươi đều thể thành vạn thánh linh, nhân gian rơi vào luân diệt.”


      Y cơ hồ hề do dự, chỉ thoáng cụp mắt, rồi lập tức gật đầu, hồi sau, y hỏi, “ ấy thế nào rồi?”


      Sở Thù Trân kinh ngạc nhìn y, “Ngươi quan tâm à?”


      Y gật đầu, thần sắc thản nhiên, chẳng hề gợn vẻ áy náy, cũng mượn cớ che đậy. Y thực quan tâm thương thế Lục Quang, cho nên y hỏi.


      “Người” này cưới Lục Quang, sau đó hủy nát tim nàng, rồi lại dùng ánh mắt và ngữ khí vô cùng bình thản hỏi thăm “ ấy thế nào rồi”.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 9.5 -
      Thi mị muốn giết ai cũng có gì là lạ, điều lạ ở đây là y còn biết hỏi “ ấy thế nào rồi”.

      Nàng nhìn Nhậm Hoài Tô quái gở, trầm ngâm rất lâu mới cất giọng thăm dò, “Ngươi… lo lắng vì ấy bị thương nặng… hay thấy tiếc nuối vì tới giờ ấy vẫn chưa chết?”

      “Ý ta là, ta tin rằng ấy có bạn bè như .” Y đáp, “ làm gì ấy rồi?”

      Sở Thù Trân sững người, xòe quạt quỷ, che nửa mặt. hồi lâu sau, nàng ta nhoẻn cười, “Nhậm công tử là tinh ý… Sao ngươi biết ta phải bạn ấy?”

      ấy có bạn.” Nhậm Hoài Tô đáp đều đều.

      “Làm sao ngươi biết?” Nàng ta cười khúc khích.

      “Ta biết.” Y giải thích.

      Sở Thù Trân chậm rãi quay , “Muốn biết ta làm gì ấy rồi, mời theo ta, chuyện cứu thế nghe ta sắp xếp, thong thả rồi bàn. Nhưng Nhậm công tử, là do ngươi tạo cơ hội cho ta, nay ngươi lại hùng hổ vặn hỏi… lẽ nào chỉ ngươi mới được phép làm hại Quang, còn ta được làm gì ấy hay sao? Như vậy công bằng.”

      “Ta làm vậy là vì cứu thế…” Y đáp.

      Sở Thù Trân ngắt lời y, nở nụ cười tươi rói, “Bất luận ta đối với ấy thế nào, cũng là vì cứu thế…”

      Nhậm Hoài Tô cụp mắt, “ giống nhau đâu.”

      Nàng xếp quạt lại, thẳng về phía trước quay đầu, vạt áo phất phơ như tiên, “Ta hiểu rồi, đúng là giống nhau.”

      Thực giống nhau, dù rất ngạc nhiên, nhưng Sở Thù Trân hiểu.

      Lục Quang ở nhà Như bà bà, Sở Thù Trân tất nhiên làm gì nàng. Khi Sở Thù Trân dẫn Nhậm Hoài Tô vào quầy bánh bao, cố tình để ý phản ứng bà lão. Như bà bà ngước đôi mắt nhập nhèm nhìn lướt qua Nhậm Hoài Tô, vẫn gà gật ngồi yên sau cái lồng hấp của mình, cứ như thể y thực chỉ là người qua đường.

      Y thực phải Nhậm tướng quân ư? Sở Thù Trân thầm hoài nghi, Như bà bà là người gần gũi nhất với Nhậm tướng quân năm ấy, ý kiến của bà ta tuy trái ngược với những gì được thấy trước đó, nhưng nàng vẫn phải để tâm.

      Đó là năng lực cần có của kẻ trí điềm tĩnh.

      Lục Quang vẫn nằm giường Như bà bà, thịt da lành lặn, nhưng xương cốt bị trọng thương vẫn còn đau đớn, trái tim bị xoáy vỡ biết có mọc lại hay . Tóm lại, chính nàng cũng biết giờ mình có tim hay tim, và cũng quan tâm.

      Nàng chết, thực này chỉ gây chấn động đối với Nhậm Hoài Tô và Cơ Nhị, mà còn chấn động cả chính nàng. Từ bé nàng biết mình là quái vật, nhưng biết khoảng cách giữa mình và người thường lại xa xôi đến thế. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút thông cảm với những trưởng lão và tộc nhân ngày xưa từng muốn thu phục mình làm quỷ để sai phái… thứ dị hợm và đáng sợ đến vậy, dù có vẻ ngoài giống con người, nhưng ai biết được bản chất là gì?

      Thế nhân cho rằng nàng là nữ, thực ra sai; Nhậm Hoài Tô nhận định nàng “tội ác tày trời”, chỉ là “ tính mạng”, tính mạng có thể biến mất bất cứ lúc nào, thực ra... cũng hẳn sai.

      Có lẽ kẻ sai là chính nàng? Sai vì thâm căn cố đế nàng coi mình là người, cho nên những lúc đón nhận địch ý đều trở nên phẫn nộ và bất cam, luôn cảm thấy mình đáng bị đối xử như vậy, nhưng xưa nay chưa từng xét lại trong mắt người khác mình rốt cuộc là gì.

      Cho nên nàng mắc sai lầm, sai lầm vô cùng. Nàng từng mưu đồ tiêu diệt thi mị chưa tỉnh giấc để bảo tồn nhân gian; nàng từng ngông cuồng muốn duy trì lý trí của Nhậm Hoài Tô; vĩnh viễn để y nhớ ra chân tướng rằng nhân gian bất diệt là đúng, là hợp lẽ; nàng từng thương hại và cảm thông với vạn vật chúng sinh vô tri sắp phải hôi phi yên diệt theo thế giới.

      Nàng khinh! Chúng sinh ở cõi nhân gian và nàng vốn cùng đường, chúng sinh và nàng luôn là thiên địch!

      Chỉ có thế giới của vạn quỷ mới là bến bờ của nàng ư? Nàng nằm giường, vô cùng an tĩnh.

      Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, có người chậm rãi vào, tiếng bước chân vô cùng quen thuộc. Nàng biết Sở Thù Trân là người trong bạch đạo, vào những lúc thế này việc mà người trong bạch đạo ưa thích nhất cũng hệt như Nhậm Hoài Tô, cứu thế. Cho nên đương nhiên Sở Thù Trân tìm Nhậm Hoài Tô, cho nên khi thấy Nhậm Hoài Tô đột ngột bước vào từ khung cửa, nàng hề bất ngờ.

      Nàng ngoảnh lại, sắc mặt Nhậm Hoài Tô phẳng lặng, bình thản như thể kiếm đâm xuyên ngực nàng chỉ là giấc mộng dữ, ảo giác mà nàng ngủ thấy, thực khiến nàng buồn cười, “Ngươi tới rồi?”. Nàng lạnh lùng, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh.

      Y gật đầu, phong thái đoan chính, vững vàng như núi, “ cảm thấy thế...”

      Nàng thậm chí thèm nghe nốt chữ “nào”, “Sở Thù Trân gọi ngươi tới giết ta ư? Lẽ nào ta tìm ra cách giết con quái như ta trong mớ sách ở Quân Thư các?”

      Y ôn tồn đáp, “Sở nương , ấy biết phương pháp chia sẻ thánh khí, có thể phá trừ vạn thánh linh, như vậy ta cần phải...”

      Nàng thình lình nổi cơn tam bành, ngồi bật dậy giường, “ cần phải giết ta nữa? Lúc ngươi giết ta có mảy may thương xót? Giờ cần giết ta nữa, ta là đồ bỏ rồi, ngươi lại đến đây trưng ra bộ mặt đó? Lẽ nào ngươi nghĩ ngươi huỷ tim ta, giờ đến tuyên bố cần giết ta nữa tức là ban cho ta ơn huệ to lớn lắm, ta nên xúc động tới rơi nước mắt? Nhậm Hoài Tô, ngươi đừng hiếp người quá đáng! Nếu các ngươi tự phụ rằng có khả năng cứu thế, vậy tự mà cứu, cút xa cho ta, ma quỷ quái như ta liên quan gì đến các ngươi hết!” đến khi kích động, trước ngực đau quặn, nàng thở dốc, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo như sắp ngã.

      bàn tay khẽ vỗ lưng nàng, luồng nội lực êm dịu trút vào, nàng bực bội và buồn nôn, vô cùng hư nhược, chợt cổ tay ai đó đưa ra trước mặt nàng, Nhậm Hoài Tô ôn hòa , “Uống .”

      Nàng thoáng sững người, vốn muốn đẩy ra, lại thình lình nảy sinh ác ý, tóm lấy cổ tay y, hằn học cắn phập xuống.

      Sắc máu gương mặt Nhậm Hoài Tô nhanh chóng biến mất, nàng điên cuồng uống máu y, đây là máu thi mị, đây là dòng máu nanh ác mạnh mẽ nhất trong trời đất, có thể giúp bất cứ loài ma vật nào tăng cường năng lực.

      Cứu thế? Ngươi muốn cứu thế? Nàng khinh miệt nghĩ, ngươi lừa gạt ta, đâm ta kiếm, nếu ta để ngươi yên ổn cứu thế, ta là con heo! Ngươi là thi mị, ngươi là vạn quỷ vương bẩm sinh tà ác, ta muốn ngươi thức tỉnh, muốn thấy gã hòa thượng điên mở miệng là cứu thế, lòng đòi cứu thế tự thân thống lĩnh vạn quỷ, đốt cháy thế gian này thành tro bụi, thiêu từng người đến hôi phi yên diệt.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 9.6 -
      Đó là báo ứng mà ngươi nên có! Nàng lạnh lùng và nanh nọc nghĩ.


      Nhậm Hoài Tô chừng như hề nghĩ đến việc trong lòng nàng có ý định gì, y dùng bàn tay còn lại dịu dàng vuốt ve đầu nàng, thần sắc rất dịu dàng.


      Sở Thù Trân đứng ở cửa, khẽ thở dài, “Nhậm công tử, Quang sao nữa rồi, ngươi cần chiều ấy như vậy.”


      Lục Quang càng ra sức cắn cổ tay Nhậm Hoài Tô, y cũng giãy ra, vẫn xoa đầu nàng mặc nàng uống máu, “Sở nương, về phương pháp chia sớt thánh khí, có manh mối nào hay chưa?”


      “Có.” Sở Thù Trân lấy ra cuốn sách giấy ngả vàng từ ngực áo, “Theo như sách này ghi lại, sáu mươi năm trước có người thi triển phép chuyển dời thánh khí, chỉ cần tìm được người có sinh thần bát tự và thể chất tương đồng với bản thể làm nơi gán, thánh khí trời giáng có thể chuyển dời.”


      Lục Quang buông cổ tay Nhậm Hoài Tô, nàng ăn no, “Lẽ nào sáu mươi năm trước cũng từng có người được nhận thánh khí trời giáng?” Nàng từng tận mắt trông thấy tinh hoa nhật nguyệt ngưng tụ, đó là sức mạnh to lớn đến mức nào mới có thể gột rửa quỷ khí của thi mị, tịnh hóa y trở thành khác gì người thường?


      “Phép này khó, điểm quan trọng ở đây là khiến linh khí đất trời khi giáng thế phân biệt được hai người, từ đó khiến linh khí chia đôi, khó là ta phải tìm được người có cả sinh thần bát tự và thể chất tương đồng với y.” Sở Thù Trân trầm ngâm, “Mà cái gọi là “tương đồng” ấy thể nhìn ra bằng mắt thịt… Hơn sáu mươi năm trước đích xác có người từng nhận linh khí trời giáng, trong sách đều có ghi.”


      “Ai?” Lục Quang cau mày, “Y sao?” Nàng trỏ Nhậm Hoài Tô.


      Sở Thù Trân ho khục tiếng, “Sách chép rằng có hai người, cùng làm phép, hai người chia đôi thánh khí.”


      Lục Quang ngạc nhiên hỏi, “Chuyện này thực từng xảy ra? Sáu mươi mấy năm trước cũng từng có kiếp nạn diệt thế trời giáng thánh khí? Và có người dùng cách chia đôi thánh khí thoát được?”


      Sở Thù Trân gật đầu, “Phải, điềm trời năm xưa giống hệt bây giờ, nhưng có cao nhân làm phép chia đôi thánh khí tránh khỏi tai kiếp.” Nàng ta lật sách, đọc rất kỹ dòng, “Năm xưa, những người chia sẻ thánh khí là tướng quân che mặt, và thiếu niên họ Thẩm.”


      “Thiếu niên họ Thẩm?” Lục Quang uống máu Nhậm Hoài Tô xong nghe toàn thân thư thái ấm áp, luồng sức mạnh khó tả cuồn cuộn chảy trong người nàng, tâm trạng đột nhiên tốt hơn. “Nếu đến nay y còn chưa chết, có lẽ biết được năm xưa cao nhân nọ thi phép chia sớt thánh khí thế nào, đấy là cách cứu thế mới mà ngươi tìm được?”


      Sở Thù Trân mỉm cười, “Thiếu niên năm ấy họ Thẩm, tên Thẩm Chiên Đàn, là biểu đệ của Ninh hoàng hậu, miễn cưỡng có thể coi là hoàng thân quốc thích. Nhưng người này từ bé theo mẹ để tóc tu hành, dù là hoàng thân, nhưng lớn lên trong chùa Liễu Vân, nghe phẩm hạnh đoan chính, diệu ngộ Phật pháp, năm ấy là cư sĩ tu tại gia có tiếng.”


      “Cư sĩ?” Lục Quang nhíu mày, “Cư sĩ là cái gì?”


      Sở Thù Trân biết nàng lang thang từ , đọc sách nhiều, bèn bình thản đáp, “Cư sĩ là tín đồ xuất gia, tu Phật ở nhà.”


      Lục Quang mấy để tâm, “Vậy kẻ đó chết chưa?”


      “Người này sau khi chia sớt thánh khí với tướng quân che mặt thất tung”, Sở Thù Trân đáp, đưa mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, nghe tới ba chữ “Thẩm Chiêm Đàn”, y có phản ứng gì khác lạ.


      Lục Quang cười nhạt, “Người mất tích rồi, Sở nương nhiều đến đâu cũng chỉ là lời thừa, người sống đời vô số, nếu ai cũng trí tuệ như hai người, cứu thế giống hai người, chả trách nhân gian tuyệt diệt.” Nàng đổ người xuống giường, đều đều, “Ta nghĩ kỹ rồi, ta là ma quỷ quái, nằm trong chúng sinh, nát tim cũng chết, vậy nhân gian có diệt hẳn ta vẫn sao… Nếu như vậy, ta sao phải mong nhân gian này bất diệt? Ha ha ha…” Nàng bật cười, “Nhậm Hoài Tô ngươi giết được ta, Sở Thù Trân ngươi tìm ra Thẩm Chiên Đàn, xem ra chẳng bao lâu sau cõi người vày hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô, vậy có gì tốt? Ta vô cùng mong đợi ngày đó đến, vô cùng mong đợi được trông thấy bộ mặt khi ấy của các ngươi…”


      Ngón tay Nhậm Hoài Tô thoáng cựa, nhưng rồi dừng lại, “ Quang…”


      “Ngươi câm miệng!” Nàng quát, “Ra ngoài!”


      Y đứng yên nhúc nhích, Sở Thù Trân thở dài, “Nhậm công tử, chúng ta ra ngoài chuyện.” Nàng ta bước ra trước.


      Nhưng Nhậm Hoài Tô vẫn di động, nhìn Lục Quang ôn hòa, “Chúng sinh bản khổ, lục đạo gian nan, mỗi người đều có điều chiếm hữu, mỗi người đều có điều nợ nần, mỗi người đều có điều ân đức, há có thể mong nhân gian tuyệt diệt, hóa thành hư vô?”


      Lục Quang xoay lưng về phía y, “Ta phải chúng sinh, cũng chẳng trong lục đạo, ta có mong nhân gian tuyệt diệt hay liên quan gì đến ngươi?”


      là vợ ta.” Y ôn tồn .


      “Ngươi chết !” Nàng trả lời rất lưu loát, “Ngươi nỡ nhìn chúng sinh và lục đạo của ngươi chịu khổ, nỡ để họ tuyệt diệt, nhưng ngươi nhẫn tâm lấy mạng vợ ngươi, để vợ ngươi hôi phi yên diệt hóa thành hư vô? Hoài Tô đại sư trách trời thương dân, từ bi bác ái của ngươi Lục Quang nhận nổi, từ giờ trở , chúng ta đao đoạn tuyệt, can hệ gì với nhau nữa!” Nàng thậm chí ngoảnh đầu lại, “Nếu cần giết vợ, ngươi cũng cần miễn cưỡng cưới ta, ta phải vợ ngươi.”


      Quang…” Y dấn tới bước, “Nhát kiếm đó, là ta sai rồi.”


      Nàng sững người, vội ngoảnh lại.


      Y còn biết nhận sai?


      Chỉ thấy Nhậm Hoài Tô sắc mặt trầm tĩnh, vô cùng nghiêm trang, “Ta chưa từng với ta cưới là để giết , đó là lỗi của ta.” Nàng muốn nổi giận, lại nghe y tiếp, “Trước khi quyết ý giết vợ, chưa từng nghĩ tới việc liệu còn có cách nào cần lạm sát người vô tội hay , đấy cũng là lỗi của ta.” Sắc mặt nàng trầm, lạnh lùng hỏi tiếp, “Còn gì nữa?”


      “Còn có…” Y tiếp lời, “Ta giết người quá nhiều, tội ác tày trời…” Hơi khựng lại, y ôn tồn , “Ta ngẫm nghĩ nhiều lần, …”


      Y lại ngập ngừng.


      Nàng trừng y, “Ta làm sao?”


      “Có lẽ… có lẽ như vậy, chỉ là ta hy vọng vậy.” Y đáp.


      Nàng cau mày, “Là ý gì?”


      Y cúi đầu, “ có ý gì.”


      Nàng ngẫm nghĩ, rồi bật cười nhạt, “Ngươi tới để xin lỗi? Nhậm công tử, Hoài Tô đại sư, ngươi là quý nhân hay quên…” Nàng lạnh lẽo nhìn y, y hơi cúi đầu, nàng thấy thần sắc, “Ngươi đâm ta kiếm, mà là hai kiếm.” Nàng trỏ ngực mình, “Kiếm thứ nhất ta hiểu ý ngươi rồi, ngươi sốt ruột muốn cứu thế, ngươi đại công vô tư, ngươi chỉ là hay quên mà thôi, lừa ta… Nhưng kiếm thứ hai ngay sau đó ngươi hủy nát tim ta, đó là ngươi tính toán kỹ hay ngươi nóng lòng muốn làm cho xong chuyện?” Nàng ôm ngực, chừng như vết thương lại bắt đầu đau quặn như đêm hôm ấy, “Ngươi vốn mưu đồ lâu, chỉ hận ta chết!”


      Y bị mất máu, sắc mặt trắng bệch, nghe nàng lớn giọng trách móc, mặt càng tái , chút huyết sắc, gượng gạo rất lâu, chỉ , “Ta xin lỗi.”


      “Ngươi !” Nàng muốn nhìn thấy y nữa, đợi vết thương khỏi hẳn, nàng lập tức rời , tìm nơi an thân lập mệnh đợi thế gian này luân diệt, bao giờ… bao giờ gặp lại y nữa.


      Kẻ này vẫn chưa biết mình là thi mị, chính y mới là uy hiếp lớn nhất đối với nhân gian. Sở Thù Trân muốn nắm nàng trong tay, chẳng phải vì trói chân Nhậm Hoài Tô ư… Bất luận Nhậm Hoài Tô muốn giết nàng hay cứu nàng, bất luận y là thi mị hay là “người” chưa thức tỉnh, nắm chặt nàng rồi, Sở Thù Trân mới có thể thao túng Nhậm Hoài Tô.


      ai biết nuốt Huyết Lư Hà giết chết thi mị, nhưng có lẽ Sở Thù Trân biết. Nàng ta nom tuổi yếu ớt, nhưng là kẻ thông mình tột đỉnh, kiến văn rộng rãi, tâm tư tinh tế, cho nên mới quấn lấy, cho nàng . Hoặc Sở Thù Trân còn nắm được vài bí mật khác, khiến nàng ta rất có lòng tin với việc chia sớt thánh khí.


      Việc chia sớt thánh khí này, giữa Nhậm Hoài Tô và Thẩm Chiên Đàn năm xưa, nhất định xảy ra những chuyện ai biết được, trực giác cho nàng hay ấy tuyệt đối phải là chuyện tốt.


      Quang…” Y vẫn dịu dàng gọi nàng, “Hãy tin ta, thế gian này có những điều đáng để quý trọng, đừng vì sai lầm của ta mà mất lòng tin với bản thân, với nhân thế.” Y chậm lại, vô cùng chân thành, “ nương thẳng thắn, chân thành dũng cảm, giả dối với người khác bao giờ, đó là đức tính tốt đẹp…”


      Bốp tiếng, Lục Quang vớ thứ gì đó ném thẳng vào người Nhậm Hoài Tô, vật ấy trúng ngay giữa trán y, dòng máu uốn lượn chảy xuống, nàng quát lớn, “Mặt dày mày dạn! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”


      Nhậm Hoài Tô đón lấy vật bị nàng ném tới, đó là tấm lệnh bài.


      Ly Thương lệnh.


      Y nhìn tấm lệnh bài, máu tươi rỏ xuống, nhuốm đỏ hai chữ cổ được khắc phía , khiến nó trở nên dữ tợn.


      “Đây là…” Y thào hỏi, “… Ly Thương?”


      Nàng giật mình, chợt nghẹn lại biết gì. Dù vừa rồi nàng muốn hằn học vạch y thực ra phải là người, mà là thi mị, muốn y thức tỉnh, để xem y tự tay hủy diệt nhân gian, nhưng nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc và lòng dạ muốn cứu thế ấy, nàng lại tài nào mở miệng… Cũng mơ hồ cảm thấy, dù có hòa thượng điên này cũng tin.


      Nhưng… y tin, có nghĩa là y thể tự nghĩ ra.


      chừng có lúc y tự nhớ ra mình là tướng quân che mặt, là loài thi mị từng gánh chịu mọi nỗi thống khổ, là kẻ muốn đồ sát thiên hạ.


      hiểu vì sao điều đó làm nàng căng thẳng đến thế, nhìn Ly Thương lệnh, môi mấp máy, nhưng biết gì.


      Chợt, Nhậm Hoài Tô cúi đầu nhìn Ly Thương lệnh vuột ra tiếng cười nhạt, “Ha!”


      Toàn thân nàng hốt nhiên lạnh toát… Chỉ thấy Nhậm Hoài Tô ngước lên, chừng như cố ý muốn tránh ánh mắt nàng, khẽ bật cười, bằng thứ giọng nhu mà ác ý, “Tân hôn có vui ?”


      Sắc mặt Lục Quang trắng bệch, gã Nhậm Hoài Tô nọ vẫn duy trì tư thế cứng nhắc, trầm mà gian xảo, “Hòa thượng ?”


      Nàng im lặng đáp.


      “Ha ha ha ha ha…” Y cười khùng khục, ném trả Ly Thương lệnh cho nàng, “Nhưng ngươi y, ta biết.” Từ đầu tới cuối y hề nhìn Lục Quang dù chỉ thoáng, luồng khói đen dày đặc bốc lên từ đất, y tan biến khỏi căn phòng.


      Hòa thượng ?


      Nhưng y, ta biết.


      Đó là những lời tàn nhẫn đến mức nào, “y” lại xuất , “y” lại muốn mang Nhậm Hoài Tô ? Nàng sợ khiếp vía, tiếng cười của y rét giá đến thế, lời của y sắc bén đến thế… bén ngọt đến mức nàng hoài nghi những bất hạnh nàng phải chịu chẳng qua chỉ là trò chơi y sắp sẵn mà thôi.


      Như dấu vết lời nguyền từng bước dần hằn .

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 10.1 -


      Tái đạo thê lương thời


      Sở Thù Trân đứng chắp tay ngoài cửa sổ, nghe trộm câu chuyện của hai người bên trong.


      tay nàng là cuốn sách, ghi lại tỉ mỉ những cung đình bí sử thuở dựng nước sáu bảy mươi năm trước, chi li từng chút , hề bỏ sót, từ nghi thức khai quốc đến tận nghi thức chia sớt thánh khí, thậm chí cả chuyện Nhậm Hoài Tô bị bức hại chết như thế nào. Chỉ chép cách để tìm người có thể chất tương đồng với y, có thể nhận thánh khí.


      biết ngoài sinh thần bát tự tương đồng, còn cần điều kiện gì mới có thể chia sẻ thánh khí? Nàng trầm ngâm, nghiền ngẫm lại những đoạn có liên quan từng câu . Nếu thể tìm ra phương pháp trong thời gian ngắn, chỉ đành để Nhậm Hoài Tô giết Lục Quang, lập thành tội giết vợ, thánh khí tan hết, khí tức thi mị người y đương nhiên bộc phát, rất có khả năng thức tỉnh. Như vậy dẫu nhân gian luân diệt ngay kết cục đó cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Cho nên nếu rơi vào tình thế bất đắc dĩ, Lục Quang thể chết.


      “Ha…” Sau lưng có người cười khẽ, tiếng cười trống trải mà hoang vu, mang hơi thở thê lương và độc.


      Nàng ngoảnh lại, kẻ đứng sau mi mục tuấn, chính là Nhậm Hoài Tô,


      Nhưng bây giờ khi y nhìn nàng, nàng cảm thấy trong vòng năm trượng xung quanh mình cỏ cây dường như tuyệt diệt, đó là cái nhìn tột đỉnh điêu tàn và hoang phế.


      nghĩ gì?” Y lại gần, chỉ thầm hỏi.


      Sở Thù Trân nhìn y đăm đăm, mỉm cười, “ nghĩ… làm thế nào để tìm được người chia sẻ thánh khí với ngài.”


      Y nhếch môi, nụ cười im lìm tiếng động, “Nữ nhân, ta rất hiếu kì… sao ngươi biết đời có phép phân chia thánh khí? Xem được ở sách nào? Cho ta mượn có được ?”


      Nàng cho tay vào ngực áo lấy ra cuốn sách ố vàng đưa sang.


      Y đón lấy nó, hờ hững lật giở, lại ngước nhìn nàng, “Ngươi rất nghe lời.”


      “Trước mặt tướng quân, ta dám nghe.” Nàng dịu giọng đáo lời, thần sắc điềm tĩnh.


      Nhậm Hoài Tô nhoẻn cười, “Ồ?” Y quăng trả cuốn sách cho nàng, “Tướng quân?”


      Đôi mắt nàng gợn sóng, nhanh chóng phán đoán chính xác tình thế, “Ta vẫn chưa thể xác định Nhậm công tử có phải là Nhậm tướng quân năm xưa hay . Vừa nãy Nhậm công tử đoan trang khắc kỷ, ta càng khó xác nhận, nhưng nay tướng quân chất vấn ta, sát khí tung hoành, trong vòng mười bước hoa tàn sâu chết, sinh linh tuyệt tận, nếu phải là Nhậm tướng quân năm xưa chinh chiến sa trường, nào có được như thế?”


      Nhậm Hoài Tô cất giọng trầm đục, “Xác định ra là tướng quân rồi, ngươi muốn làm gì?”


      Sở Thù Trân im lặng hồi lâu chậm rãi đáp, “Nếu ta muốn thỉnh giáo tướng quân cách tìm thế thân năm xưa, cách này tướng quân dùng, mang tới… mang tới nỗi đau tột cùng, giờ đây chưa chắc cho phép ta làm lại; nếu ta cầu tướng quân dùng dị năng của bản thân cứu thế lần nữa, lại chừng như làm khó cho ngài… Thù Trân nhất thời xác định được mình ‘muốn làm gì’.”


      Nàng tuy bảo mình “muốn làm gì” , nhưng thực ra , còn rất cụ thể.


      “Cứu thế…” Nhậm Hoài Tô bước tới bước, như cười mà chẳng phải cười, đưa tay nhón lọn tóc nàng, “Ta chấp nhận, Lục Quang ta là thi mị… là vạn quỷ vương… là loài vật… trời sinh để hủy diệt thiên địa… Ta nỡ lòng nào phụ thiên chức?” Y dịu dàng, “Ta chinh chiến sa trường lâu năm, khi giết quá nhiều người, khó phân chính nghĩa hay tà ác… Trước đây ta từng nghĩ hai từ trung nghĩa cháy suốt huyết mạch mình, làm bất cứ điều gì vì dân vì nước cũng có người ủng hộ sau lưng… Giờ tỉnh mộng rồi, giết người chỉ là giết người, xương trắng chất chồng thành công danh bản tướng, sát nhân hay diệt thế, chẳng có gì khác nhau.”


      Sở Thù Trân thấy y lại gần, kiềm được cả người run rẩy, nàng gắng gượng ép mình đứng yên bất động, giữ ngữ điệu đều đều, “Tiên hoàng… Đó là tiên hoàng có lỗi với ngài, phải người khắp thiên hạ đều có lỗi với ngài…”


      “Phải…” Y xòe năm ngón tay, lọn tóc ấy hốt nhiên tự đử như thể còn chịu nổi khí tức thi mị, có tiếng cười trầm đục, “ phải người khắp thiên hạ có lỗi với ta, nhưng ta hận…” Y phả làn khói lên má Sở Thù Trân, bình thản hỏi, “ được hay sao?”


      Nàng nín lặng, kẻ đứng trước mặt nàng đây khác hẳn với người vừa nãy, đây là thi mị… thi mị thức tỉnh… còn là thi mị chừng như đầy lý tính, năng gãy gọn rạch ròi, tư duy vô cùng ràng. Nàng định mời thi mị này cùng mình cứu thế, vì nàng còn cách nào khác, nhưng hẳn nhiên đó là chuyện có khả năng.


      Y rất , y muốn diệt thế, vì y hận… được hay sao? Đó là thiên chức của y.


      Y nhìn màu da tái nhợt của nàng, thông minh sợ hãi đến run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, ràng ngạc nhiên và thất vọng tột đỉnh, nhưng vẫn nỗ lực đứng yên lùi dù bước, Y câm lặng nhoẻn nụ cười, đưa ngón tay quệt khóe môi nàng, “Nhưng… nếu như…”


      Nhưng? Nếu như? Nàng bình tĩnh nghe y như đùa bỡn. “Nếu như sao?”


      “Nếu như ngươi có thể giúp ta tra năm xưa vì sao hoàng thượng sai ta châm mồi lửa đó, sau lưng rốt cuộc là chủ ý của ai? Có lẽ, ta có thể cân nhắc lùi ngày giết người vài bữa.” Y cười mà như cười, “Công bằng ?”


      “Sớm hay muộn mấy ngày có gì khác nhau?” Nàng cắn môi dưới, “Ngài muốn thế nào mới bỏ ý định diệt thế?”


      “Rất nhiều người chỉ cần sống thêm khắc tốt rồi.” Y dịu giọng ôn tồn. “Nhân gian này diệt, ta thể ngủ yên.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :