1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 8.6 -
      Nhưng câu chuyện khiến nàng nhớ đến mảnh ký ức của Nhậm Hoài Tô.


      Y , trong rừng sâu phủ đầy băng tuyết, có người xẻo thịt đùi dâng lên cho y.


      Lẽ nào hơn ngàn người này … ăn thịt người để sống sót?


      Nàng bầu bạn với lệ quỷ, đương nhiên quan tâm chuyện ăn thịt người, nhưng quỷ ăn thịt người và người ăn thịt người, cho cùng vẫn khác nhau. Nàng cảm thấy rợn dọc sống lưng…


      Nhậm Hoài Tô từng ăn thịt người ư? Nàng khó lòng tưởng tượng kẻ dịu dàng chu đáo, nghiêm túc cố chấp, hễ mở miệng là đại ái chúng sinh như y lại ăn thịt người. Thậm chí đến dáng vẻ dẫn binh đánh trận của y cũng thể hình dung, đấy lẽ nào là ?


      Y chính là vị tướng quân che mặt trong trục quyển của Cơ Nhị?


      Nếu thực là y, vậy vì sao y lại trở thành như ngày nay? Vì sao y phải che mặt? Vì sao y bị xóa bỏ? Vì sao y lại… đau đớn đến mức biến thành thi mị?


      Theo như ghi chép, cuộc đời của nhân vật này có thể là phong hoa tuyệt đại, danh chấn thiên hạ, cương cường tót vời, đứng đỉnh cao của thanh danh và quyền thế, dưới người, vạn người.


      Ai có thể làm y đau khổ? Ai có thể xóa bỏ công trạng y? Ai muốn thừa nhận lịch sử y tạo dựng?


      Lẽ nào là … hoàng tộc họ Vân?


      Nàng đăm đăm nhìn mảnh giấy, bắt đầu trầm ngâm.


      Tướng quân che mặt nhậm quyền Hắc Kỳ đại tướng quân chưa đầy năm chết bất đắc kỳ tử, về nguyên nhân cái chết, sử sách nhắc dù chỉ là chữ. Lẽ nào y bị hoàng đế hại chết?


      Nàng vung tay, mảnh giấy bị lửa tà nhóm lên trong trung, hóa thành tàn tro bay tản mát, để lại chút dấu vết nào. Nếu năm xưa Nhậm Hoài Tô bị vị hoàng đế mà y thần phục hại chết, có lẽ cũng rất đáng thương, nhưng hẳn đau đớn đến mức phải biến thành thi mị. Trong lịch sử, rất nhiều danh tướng bị hoàng đế của mình phụ, nếu chỉ vì vậy mà thành thi mị mấy ngàn năm nay sinh ra biết bao nhiêu là thi mị? Trong chuyện này nhất định có điều kỳ lạ. danh tướng cường thế tự tin, từng chinh phạt thiên hạ, kẻ mạnh dù bị vây khốn giữa băng nguyên hoang dã vẫn có thể sống sót như kỳ tích, dẫu có quên tất thảy cũng thể biến thành kẻ như Nhậm Hoài Tô


      kẻ như Nhậm Hoài Tô, là kẻ non nớt ngây thơ với chuyện đời.


      Y chỉ tin vào những lời vớ vẩn mà Phật tổ bảo ban, lòng dạ làm những chuyện mà điềm trời và Phật tổ an bài.


      Kể cả chuyện cưới nàng.


      Nàng nhún vai, xưa nay nàng tin trời, nhưng có lẽ lần này trời làm việc tốt. Nàng để ý y thức tỉnh thành thi mị, có “người” tâm tư đơn thuần, đem lòng sinh nghi với bất cứ điều gì, lòng tin người và tin mình như vậy có gì tốt? Ít nhất y thực lòng thực dạ đối tốt với người ta, dù rằng rất tiếc khởi nguyên của hành vi đó phải là vì người đó rất đặc biệt rất quyến rũ, mà chỉ vì “trời” của y bảo y nên làm thế.


      Có lẽ y tồn tại rất lâu, trường sinh bất tử, kết cục là ngày nào đó biến thành thi mị, nhưng nàng mong trong cuộc đời dài của nàng, y có thể mãi như thế này, dùng ánh mắt xinh đẹp ấy bầu bạn cùng nàng. Sau khi nàng chết, y thành cái gì, nàng lo nổi, nhưng trong quãng thời gian nàng còn sống, Nhậm Hoài Tô, tốt nhất ngươi hãy sống yên ổn, ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây chuyện thị phi.


      Còn vị danh tướng được gọi là tướng quân che mặt mà Cơ Nhị điều tra, cái kẻ mà cả cuộc đời thân thế đều như câu đố, nỗi đau khổ của y tốt nhất đừng nên dính dáng mảy may đến Nhậm Hoài Tô.


      Nàng cảm thấy đó là bầu trời khói mây dày đặc, nồng nặc mưu, lừa dối và phản trắc, bất cứ ai liên quan đến câu đố này đều được chết yên thân.


      Y trải qua những chuyện đáng sợ, khi quên, đừng nên nhớ lại… Nàng giúp y lãng quên vĩnh viễn, nàng … bảo vệ y.


      Màu trăng trong vắt, buổi đêm ở lầu Triều Châu luôn rực rỡ đèn hoa, chừng như mỗi ô cửa sổ mỗi hàng hiên mỗi tầng lầu gác đều vương vấn những sợi trăng mỏng manh, tiếng ca xa vắng vọng về, hơi men ngây ngất, đêm sênh phách rộn ràng.


      Trong phòng của Nhậm Hoài Tô.


      Cơ Nhị luôn giữ gian phòng cố định cho Nhậm Hoài Tô ở lầu Triều Châu, trong phòng đầy đủ đồ dùng, thậm chí kinh sách hễ được bày bán trong hiệu sách y đều sai người mua về, chất thành chồng cao ngất. Nhậm Hoài Tô buồn sắp xếp, Cơ Nhị sai người dồn đống, y cũng mặc.


      Đêm nay y thắp đèn, cơ thể nhiễm độc mềm nhũn và tê dại. Sáng sớm y uống “Giả”, độc chưa tan hết, ngồi xếp bằng giường vận công trị thương.


      Dược hiệu của Giả dần lan khắp tứ chi bách hải, thanh trừ chất độc của con quái vật để lại, trong lúc khí tức lưu chuyển, chỉ thấy toàn thân Nhậm Hoài Tô tỏa ra thứ khí đen nhạt màu, đó là kịch độc mà con quái vật tiêm vào người y, kịch độc dần tan , loại quỷ khí khác đậm đặc hơn cũng bị “Giả” ép ra từng chút .


      Rất nhanh, trong phòng vương vít đầy những sợi quỷ khí đen tuyền và mỏng manh như tóc, bện thành cái kén lớn đen óng bọc lấy Nhậm Hoài Tô, vừa rồi kịch độc của vật và quỷ khí hàn dung hợp, sau đó cuộn lại thành kén, rồi từ từ lơi lỏng, dần kéo dài như rút chỉ, từng sợi trút vào thân thể Nhậm Hoài Tô.


      Y phải thanh trừ độc, mà là thôn tính độc.


      cái bóng mờ ảo dâng lên phía sau lưng Nhậm Hoài Tô, gương mặt ấy giống Nhậm Hoài Tô như lột, nhưng khóe môi lại mang nụ cười giễu cợt lững lờ tựa bên khung cửa, “Vô tri, ngu xuẩn, ngây thơ, mù quáng…”


      Có phải ? Người vô tri ngu xuẩn ngây thơ mù quáng, khi sa đọa sa đọa rất tự nhiên, sa đọa mà cần lý do.


      Y thậm chí còn biết mình sa đọa.


      Ba ngày sau đó rất bận rộn, khi Nhậm Hoài Tô ngồi thiền tỉnh lại, độc tan sạch, Cơ Nhị sắp xếp cho y mặc thử đồ hỷ, thu xếp tiệc cưới, mời khách, bận tối mắt tối mũi. Nhậm Hoài Tô nhất nhất nghe theo, lời oán thán, điều làm Cơ Nhị ngạc nhiên nhất là vị tân nương tử kia cũng rất biết nghe lời, như thể thực cam lòng gả cho y.


      Nếu Nhậm Hoài Tô chỉ là hòa thượng, Lục Quang bằng lòng gả cho y, đối với Cơ Nhị mà như thế bất ngờ. Y nghĩ gã hòa thượng như Nhậm Hoài Tô có sức quyến rũ gì khiến nữ nhân tâm cam tình nguyện làm người nâng khăn sửa túi.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 8.7 -
      Nhưng Nhậm Hoài Tô chỉ là hòa thượng, còn là thi mị. Ai mà chẳng biết thi mị có lý trí, có trái tim, y sao có thể đương? đời này còn có người con cam lòng cưới thi mị, ấy chỉ là chuyện bất ngờ nhất trong những chuyện bất ngờ, còn là việc ly kỳ cổ quái thể tưởng tượng nổi.


      Y còn ngỡ dù Nhậm Hoài Tô có đòi thành thân, muốn cưới Lục Quang chỉ sợ phải dùng tới cách đánh nàng ngất xỉu trói lại đưa vào động phòng, chẳng ngờ nàng lại bằng lòng cưới. Nhậm Hoài Tô cưới Lục Quang để giết vợ, nhưng người “vợ” này hình như thực y, tình hình khiến kẻ đầu sỏ như Cơ Nhị thoáng thấy bất an. Y sai thủ hạ thăm dò mấy lần, xa gần nhắc nhở nàng rằng “có lẽ” Nhậm Hoài Tô muốn cưới nàng vì mưu đồ nào đó, tại nàng muốn nuốt lời vẫn kịp. Lục Quang lại thả quỷ dọa hai trung gian sợ đến tè ra quần, co giò bỏ chạy, dám lại gần bà này thêm bước nào nữa.


      Thế là trong ngạc nhiên khó lòng xoa dịu của Cơ Nhị, lầu Phỉ Thúy Triều Châu nghỉ buôn bán ngày, khách khứa rộn ràng, đều là bạn bè hoặc khách hàng của Cơ Nhị, đèn lồng đỏ treo cao, nhã nhạc rình rang.


      chiếc kiệu hồng nâng cả thiên hoang địa lão, Nhậm Hoài Tô vận áo tươi màu nâu, cùng Lục Quang bái thiên địa, kết thành phu thê.


      Đêm hôm đó, chùa Bách Phỉ ở ngoại ô đại môn khép kín, im lìm chết chóc.


      Lầu Triều Châu khí hân hoan, khắp nơi đèn giăng hoa kết.


      Nhậm Hoài Tô mặc áo cưới, vạt áo vướng vất men rượu. Ở chùa Bích Phỉ y chưa từng uống rượu, nhưng hôm nay bị chuốc rất nhiều, người ngà ngà say. Cơ Nhị đưa y men theo lối dẫn đến động phòng, sau con đường quanh co ấy là buồng cưới ngày hôm nay, nơi vắng vẻ tĩnh lặng.


      Đó là nơi Cơ Nhị cố tình chọn lựa, an tĩnh, kín kẽ, tuyệt đối ai ghé nhầm.


      Lúc tiễn Nhậm Hoài Tô mình tiếp, Cơ Nhị trao vật vào tay Nhậm Hoài Tô.


      Nhậm Hoài Tô trở tay tóm chặt, vật ấy bị ống tay áo rộng màu đỏ thắm phủ lên, nhìn đường nét.


      Cơ Nhị lẳng lặng đứng ở đầu hành lang bên này trông theo bóng lưng vững vàng mà thư thả của Nhậm Hoài Tô khuất, hề chớp mắt.


      Trong buồng cưới.


      Lục Quang đầu đội mũ phượng, trùm lụa đỏ an tĩnh ngồi bên mép giường.


      Nàng đợi đức lang quân tuấn tiêu sái của nàng dỡ vuông lụa hỷ, bầu bạn với nàng trọn đời trọn kiếp.


      Có tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa buồng cưới bị người ta nhàng đẩy mở, những thanh mơ hồ đến khó lòng nghe là tiếng bước chân Nhậm Hoài Tô mà nàng vô cùng quen thuộc. Nàng mỉm cười, đợi y dỡ khăn trùm đầu.


      Cạch tiếng , nàng nghe y đặt vật gì lên bàn, có vẻ hơi nặng, sau đó y bước sang, cầm lấy tay nàng.


      Chỉ nghe y dịu dàng cất lời, “Từ thời khắc này, là vợ ta, từ nay về sau…” Y thoáng ngập ngừng, tiếp. Nhưng nàng cười, “Việc ta đồng ý bao giờ nuốt lời, bất kể vì tình thế nào thúc ép mà ngươi phải cưới ta, ta đều tự coi mình là vợ ngươi.” Tay Nhậm Hoài Tô vẫn ấm áp và mềm mại như thế, nàng lấy ra từ ngực áo vật, lồng vào cổ tay y.


      Đó là cái vòng ngọc rất .


      Cổ tay người thường chỉ sợ thể đeo cái vòng như thế, nhưng Lục Quang thường hay nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn đeo vào cho Nhậm Hoài Tô. Còn Nhậm Hoài Tô là thi mị, dưới lưỡi đao bỏng kiếm còn có thể bình yên vô , nữa là cái vòng tay?


      Cho nên nàng dùng sức mạnh có thể bóp vỡ xương cốt của người thường để lồng cái vòng vừa cỡ trẻ con bảy tám tuổi vào tay Nhậm Hoài Tô, còn y chỉ im lặng chịu đựng cái vòng nghiền gãy xương, thuận lợi luồn vào cỗ tay.


      Đeo vào xong, lại đâm ra vừa vặn.


      Xương tay Nhậm Hoài Tô lành lại cực nhanh, y cúi đầu nhìn.


      Đó là cái vòng ngọc màu trắng sữa, ở ngoài rìa có đốm màu xanh biếc. Nếu đổi lại là Cơ Nhị, chất ngọc của cái vòng trò cười, nhưng trong mắt Nhậm Hoài Tô, nó lại trắng muốt như sứ, cái đốm màu xanh biếc kiều tựa cây cỏ mùa xuân, lòng y chợt chấn động, trái tim vốn phẳng lặng thản nhiên đột ngột gợn lên làn sóng .


      Dường như y có cảm giác đặc biệt nào đó với chiếc vòng này.


      “Cái này cho ngươi.” Lục Quang rất vui sướng , “Đó là quà mẹ ta cho ta năm bảy tuổi.” Nàng nắm lấy tay Nhậm Hoài Tô, ràng hề quan tâm đến việc xương y lành hay chưa, “Khi đó họ còn chưa nghĩ trong người ta chỉ có dòng máu quỷ, mẹ ta rất thương ta.”


      Y cựa bàn tay phải, xương vẫn chưa lành hẳn, nhất thời chưa thể cầm kiếm, cho nên gật đầu, “Nghe thời ấu thơ ở Nguyệt Thiên Thủ bị bài xích, cuộc sống được vui vẻ.”


      phải là ‘ được vui vẻ’”, nàng thở dài, “Mà là vô cùng tệ hại, có vài trưởng lão coi ta như quỷ để triệu hoán và sai phái, nhưng may mắn chẳng ai thành công, trong lòng họ ta chưa từng là người, chỉ là vũ khí.”


      “Cho nên sau này hành tẩu giang hồ, bèn tàn hại sinh linh, lạm sát người vô tội ư?” Giọng y vẫn đều đều như thường ngày, “Vì thời thơ ấu của thiếu thốn quan tâm và tình thương.”


      Nàng thoáng sững sờ, khẩu khí y có phần kỳ quái, nàng lột phắt khăn trùm đầu, sa sầm nét mặt, “Nhậm Hoài Tô, nếu ngươi ngại ta giết người vô số, muốn cưới ta, vậy chúng ta từ nay cắt đứt, tuyệt miễn cưỡng.”


      Y lắc đầu, hỏi rất nghiêm túc, “ giết bao nhiêu người?”


      Cái nhìn của y trong vắt và đoan chính, hề giả dối, nàng lại thoáng ngẩn người, nhíu mày, “ tới vài trăm cũng hẳn mấy chục người, ai bảo giang hồ chính đạo cứ thích trừ gian diệt ác, truy sát ta khắp nơi? Nhậm Hoài Tô, ngươi định làm gì?”


      Y lại lắc đầu, rất bình tĩnh đáp, “Giết mấy chục gần trăm người, có thể là tội ác tày trời rồi.”


      Lục Quang đập tay xuống giường đánh rầm, đứng phắt dậy, chiếc giường cưới đỏ thẫm bị nàng đạp thủng lỗ, Lục Quang nổi giận phừng phừng, “Nhậm Hoài Tô! Ngươi điên rồi? Đêm động phòng, ngươi tính với ta rằng ta giết bao nhiêu người, có phải tội ác tày trời hay ? Nếu ngươi nghĩ ta tội ác tày trời, xứng cùng ngươi đầu gối tay ấp, vậy hà tất phải cưới ta? Nếu ngươi muốn giống như những kẻ điên suốt ngày đòi hàng diệt ma, cả đời ngoài giết ta chẳng còn hứng thú gì khác, vậy ngươi làm !” Đêm động phòng trong lòng nàng trái ngược hoàn toàn với thực, dịu dàng âu yếm tất thảy hóa thành nộ hỏa, nàng đưa mắt lướt quanh phòng, trông thấy thanh trường kiếm đỏ thẫm nạm vàng khảm ngọc gác ngang bàn, biết có phải là đồ lễ hay . Nàng tóm lấy chuôi kiếm rút xoẹt khỏi vỏ, ném vào lòng Nhậm Hoài Tô, gặn giọng quát “Cầm kiếm giết ta ! Ngươi đừng quên ngày đó là ngươi cầu xin ra gả cho ngươi! Là ngươi cầu xin ta, là ngươi nếm đủ gian lao hoàn thành ba điều kiện của ta mới được ta đồng ý. phải Lục Quang ta mặt dày vô sỉ bám riết lấy giống nghiệt nơi cửa Phật…”


      thanh rất khẽ vang lên.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 8.8 -
      chút máu bắn lên đôi má trang điểm xinh đẹp của nàng, lời vẫn chưa dứt, nàng ngơ ngác nhìn xuống ngực mình… Nhậm Hoài Tô nắm chuôi kiếm, lưỡi kiếm đâm xuyên ngực nàng.


      Lưỡi kiếm trắng lóa như màu tuyết, máu đỏ chảy xuống, để lại dấu vết nào.


      Chất lỏng thắm sắc trào tuôn nhanh chóng, chảy ngoằn ngoèo áo cưới cả hai, dường như hề để lại tung tích.


      Chiếc giường cưới vấy đầy những vết đỏ đặc sánh, chừng như xuống từ tay áo và gấu váy.


      Nàng ngước nhìn Nhậm Hoài Tô… Sắc mặt y vẫn vậy, luôn bình thản và hiền hòa, như thể kẻ cầm kiếm đâm vào ngực nàng phải y, như thể chuyện y làm là hiển nhiên, là hợp tình hợp lý, là vô cùng bình thường.


      “Ngươi…” Nàng trở tay nắm lưỡi kiếm, lòng bàn tay bị kiếm sắc cứa đứt… nàng hoảng hốt phát vết thương của mình thể lập tức lành lại, thanh kiếm này… thanh kiếm này là pháp kiếm đạo tông, là pháp khí được tu luyện để hàng ma!


      “Lục Quang, giết người thành tính, tội ác tày trời.” Bàn tay cầm kiếm của Nhậm Hoài Tô vững vàng như đá tảng, cổ tay vẫn đeo chiếc vòng ngọc do nàng tự tay lồng vào, đôi mắt trong vắt và chính trực, thần sắc bình thản, khí độ mênh mông bất khả xâm phạm, “Ta theo thiên mệnh cưới làm vợ, lại theo thiên mệnh giết , để trừ thánh khí thiên tướng người ta, đồng thời cũng vì chúng sinh trừ hại, nghe chưa?”


      Quang câm lặng đứng nghe, người lạnh toát rồi nóng hực, nóng hực rồi lạnh toát, nàng nhìn y đăm đăm, nhìn mãi, vẫn thể nào tin nổi. Cõi lòng như sục sôi, nàng mong có thể trông thấy chút lưu luyến hoặc tiếc nuối trong mắt y, thậm chí ảo tưởng y rụt tay hối hận, nhớ ra nàng ngoài việc “tội ác tày trời”, còn là người ở bên y bấy lâu nay…


      Nàng và y… nàng và y từng tốt đẹp đến thế… gần gũi đến thế….


      Những lúc gắn bó nương tựa lẫn nhau, những khi ngồi kề cận bên nhau dưới vầng trăng sáng… lẽ nào… lẽ nào trong lòng y nghĩ về chuyện này? Nàng thể tin, y là thi mị, khi thi mị biết lừa gạt con người, vậy vì sao… vì sao thể bị lay động?


      nghe chưa?” Y hỏi dịu dàng.


      nghe chưa? Hóa ra hề là mộng, phải là giấc mơ chẳng lành của nàng, hóa ra là ! Kẻ này từng tốt với nàng như thế, hóa ra là vì luôn ôm ấp mưu đồ. Y mưu đồ ràng, chưa từng động tâm, còn nàng lại chẳng hề hay biết! ! Là nàng chưa từng muốn hoài nghi! Là nàng điên cuồng đến mức, ngu dốt đến mức cam lòng tin, chưa từng muốn hoài nghi!


      “Ha ha ha ha…” Nàng cười gằn, “Ra đây là vận may mà mệnh trời ban cho ta… Ra đây là cái mà ngươi gọi là ‘ tính mạng’… Trong mắt ngươi, ta thực chỉ là tính mạng, suốt chuyến nếu thứ ngươi mang theo là con chó hoang, ngươi cũng ân cần chu đáo với nó như đối với ta vậy… Sao ta lại hiểu cơ chứ?” Nàng cười, ngước nhìn Nhậm Hoài Tô, “Ngươi xem, sao ta lại tưởng ngươi chỉ tốt với mình ta cơ chư?”


      Y thoáng cau mày, “ Quang.”


      “Đừng có gọi tên ta!” Nàng khinh miệt phỉ nhổ, tiếp nối bằng giọng hằn thù, “Ngươi xứng!” Nàng buông bàn tay nắm lưỡi kiếm. “Ngươi chuẩn bị pháp kiếm, ngươi đợi ta thành thân, ta thực thể tưởng tượng nổi ngươi mưu tính việc này bao lâu… Ta khinh! Ngươi muốn giết ta… Nếu muốn giết ta ngay lần đầu tiên gặp có thể thẳng trời của ngươi sai ngươi cưới ta rồi giết ta! Ta cam lòng, ta muốn chết, nhưng ngươi rất lợi hại! Ngươi bắt ta, trói ta, đánh ngất ta đem thành thân rồi giết ta, ta nhận thua, oán hối! Nhưng ngươi đạo mạo nghiêm trang giả vờ giả vịt, hạ mình vứt bỏ thanh cao cưới ta, lại đóng kịch ngươi thấy mình ghê tởm sao? Ngươi tráo trở buông lời dối trá, Phật tổ của ngươi quở mắng ngươi sao?”


      Làn mắt y thoáng xao động, hồ như gợn sóng, nhưng lưỡi kiếm trong tay y vẫn tiếp tục xoáy, Lục Quang hự tiếng nặng nề, trái tim nàng bị đục nát!


      Gương mặt… thánh khiết như ngọc ấy, dù bị vấy máu đỏ, vẫn bất khả xâm phạm là vậy…


      Nàng thở dốc, máu chảy ướt giày Nhậm Hoài Tô, nhưng nàng cười, “Ha ha ha… ha ha ha…” Nàng ngửa mặt cười như điên dại, thình lình hai bàn tay tóm lấy lưỡi kiếm giữa ngực mình, coong tiếng, lưỡi kiếm vỡ ra, những mảnh thép leng keng rơi xuống đất. Nhậm Hoài Tô thoáng ngẩn người, Lục Quang mang đoạn kiếm gãy hẵng còn đâm ngực nhảy vọt qua cửa sổ, bóng nàng nhập nhoạng như ma quỷ, nom tựa luồng khói đen vấy đầy máu đỏ, chỉ nghe tiếng cười rét giá vọng về, “Ha ha ha… Đáng tiếc… Dù nát tim, ta cũng thể chết.”


      Y đuổi theo, chỉ đờ đẫn cầm nửa thanh kiếm, nhìn quanh căn phòng đẫm máu, chiếc giường cưới gãy nát, nến đỏ lập lòe, bốn vách ấm êm, rượu giao bôi hẵng còn bày bàn, chỉ tiếc nửa chén lẫn màu máu đỏ.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 9.1 -


      Dữ khanh đàm tích nhật


      “Rồi sao nữa? Vợ ngươi bị ngươi đâm nát tim nhưng chết, lại còn phóng qua cửa sổ chạy mất, mà ngươi cũng chẳng đuổi theo?” Cơ Nhị vò đầu bứt tóc, cứ như thể muốn đập đầu vào tường tự tử ngay lập tức. “ ta là nửa người nửa quỷ, ngươi ngả bài, sao giết nửa chừng thôi? Muốn giết ít ra cũng phải giết tới cùng chứ! Giờ ta bị thương bỏ chạy, mấy hôm sau lại lành lặn như cũ, những việc trước đây có phải đều hoài công ? Ta biết ngay quen biết ngươi là sai lầm lớn nhất đời ta mà…”


      Sắc mặt Nhậm Hoài Tô hơi tái, “Vết thương da thịt giết nổi ấy, ta phải tìm cách khác.” Cổ tay y đeo vòng ngọc, Cơ Nhị liên tục nhìn cái vòng ngọc mấy lần, nể tình kẻ này nhiệm vụ thất bại, tiền đồ ảm đạm, y bèn lên tiếng chế giễu, lật qua lật lại trục quyển mu bàn tay, “Ta có kiến nghị, cách đây ba mươi lăm dặm về phía Đông có đạo quán tên là Vô Tướng, trong đạo quán có đạo sĩ hiệu Đan Hà, khá tinh thông chuyện ma quỷ quái, si mị võng lượng, pháp kiếm đêm tân hôn của ngươi là do y luyện…”


      “Đan Hà?” Nhậm Hoài Tô trầm ngâm trong chốc lát, “Y biết cách giết chết Quang ư?”


      Cơ Nhị xòe tay, “Gã tự xưng tu tiên có chút thành tựu, có thể chỉ đá hóa vàng, rải đậu thành binh, nhìn xuyên quá khứ tương lai, ta nghĩ chỉ mỗi việc giết người mà cũng biết khó tránh mất mặt Đan Hà thượng nhân.” Cơ Nhị tự cho rằng mình pha trò cũng tạm, nhưng chỉ thấy Nhậm Hoài Tô lập tức phất áo bỏ , thèm nhìn y lấy cái.


      “Hầy…” Cơ Nhị đổ người ghế đưa, tay áo pha lê phủ mặt, miệng lẩm bẩm, “Trước đây ta vốn cho rằng y nếu phải lòng hướng Phật là đầu óc có vấn đề, giờ đây có thể xác định y thực chưa từng biết ‘Phật’ là gì, và trong sọ chưa hẳn là có não… Đan Hà ơi Đan Hà, Nhậm Hoài Tô đăng môn thỉnh giáo, Cơ Nhị ta đành xin ngươi tự cầu nhiều phúc mà thôi,” Y ngáp dài cái, vùi người vào ghế, bắt đầu ngủ bù.


      Ba mươi lăm dặm phía đông thành Mậu Uyên là núi Thu Nguyên.


      Thu Nguyên sơn thế núi cao chót vót, mỏm đá có đạo quán sơn son, đạo quán bọc trong khói mây, ngói đỏ và vách son , tựa như nơi tiên ở.


      Vạt áo trắng phau của Nhậm Hoài Tô tung bay chấp chới sườn núi, chớp mắt lên tới vách đá. Cửa đạo quán sơn son đề hai chữ lớn bút pháp lưu loát ưu nhã: “Vô Tướng”, đại môn xưa cũ làm bằng gỗ đóng chặt, Nhậm Hoài Tô vươn tay đẩy, then cửa răng rắc gãy, đại môn mở rộng.


      Trong đạo quán thoang thoảng mùi thuốc thanh nhã, khiến tinh thần người ta trở nên sảng khoái bình tĩnh. Nhậm Hoài Tô đặt bước vào trong, thẳng tới phòng thuốc, mở cửa, Đan Hà quả nhiên ở bên trong, chỉ thấy y vận áo đen tuyền ngồi xếp bằng, đỉnh đầu khói bạc vấn vít, giờ tu luyện.


      Nhậm Hoài Tô vốn định mở lời, nhưng thấy Đan Hà bận, với tác phong trước giờ của y, lên tiếng đánh động ngay, nhưng lần này y chợt khựng lại, rồi đứng yên nhúc nhích, chăm chú nhìn Đan Hà.


      Đan Hà ngồi thiền trọn canh giờ.


      Nhậm Hoài Tô đợi y suốt canh giờ.


      canh giờ sau, Đan Hà từ từ mở mắt, “Ngươi biết khách sáo từ lúc nào?”


      Y đáp, im lìm chẳng gì.


      “Có phải ngươi nghe lời Cơ Nhị chỉ điểm, tới hỏi chuyện giết vợ hay ?” Đan Hà quả nhiên có thể bấm đốt ngón tay nhìn xuyên quá khứ tương lai, Nhậm Hoài Tô y, y cũng đoán được đầu đuôi, “Đêm qua động phòng, ngươi thành công?”


      Sắc mặt Nhậm Hoài Tô tái nhợt, “Pháp kiếm gãy nát, ta đánh ấy trọng thương, nhưng giết được.”


      “Trọng thương thế nào?” Đan Hà lại khép mắt, ngữ điệu lạnh lùng.


      “Nát tim.” Nhậm Hoài Tô trả lời đơn giản.


      “Nát tim mà chết?” Đan Hà mở mắt nhìn Nhậm Hoài Tô đăm đăm, đôi mắt Nhậm Hoài Tô trong sạch, sắc mặt sáng láng trong suốt, như ánh rạng đông, thánh khí toàn thân vẫn vô cùng sung mãn, “Cũng có thể vì quỷ huyết người ta quá đậm… Nhưng thực ra có nhiều khả năng, nếu quỷ huyết người Lục Quang bẩm sinh đậm đặc như thế, hẳn sớm rơi vào quỷ đạo. Ta suy đoán, gần đây ta từng dùng lượng lớn máu quỷ dị năng, khiến sức hồi phục của thân thể vượt xa trước đây, cho nên dù làm gì cũng thể chết.”


      Nhậm Hoài Tô ngẩn người, hơi cau mày.


      Đan Hà lại nhìn y, rồi nhắm mắt, “Nếu ta có được dị năng như thế, vẫn còn phương pháp khác để giết.”


      “Phương pháp gì?” Nhậm Hoài Tô cụp mi, nhìn vào mắt Đan Hà nữa.


      “Thiên Ly chân hỏa.” Đan Hà giọng đều đều, “Phần thân diệt cốt, vĩnh bất siêu sinh.”


      Nhậm Hoài Tô hỏi, “Thiên Ly chân hỏa là gì?”


      Đan Hà xòe tay, “Mượn tóc ngươi dùng lát.”


      Nhậm Hoài Tô hiểu, năm ngón tay Đan Hà thon dài xoẹt qua như kiếm sắc, món tóc đen của Nhậm Hoài Tô rơi vào bàn tay y, lọn tóc đứt của Nhậm Hoài Tô mọc lại cực nhanh, chẳng mấy chốc dài như ban đầu. Lòng bàn tay Đan Hà rất trắng, làm nổi bật sắc đen của món tóc, tựa như hai màu cờ trắng đen tương phản, y có vẻ chẳng hề để tâm đến việc tóc của Nhậm Hoài Tô mọc lại, chỉ cho tay phải vào ngực áo móc ra lá bùa dán lên tóc. Chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay y chợt nhóm lên ngọn lửa màu lam, món tóc quằn quại giãy giụa trong lửa như vật sống, ngọn lửa vẫn cháy, món tóc dần hóa thành tro, cuối cùng đến cả tro cũng bị lửa thiêu sạch, chẳng để lại gì.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 9.2 -
      “Giấy chế lá bùa này làm từ vỏ Tử Linh thụ, chữ viết bằng nhựa Tử Linh thụ, thêm sức mạnh của Tam Muội chân hỏa đạo gia, tạo thành Thiên Lý chân hỏa.” Đan Hà lại lấy thêm lá bùa khác từ trong ngực áo, “Dán lên người vật, Thiên Lý chân hỏa cháy từ xương cốt, thể dập tắt, khi dính tất bị thiêu thành hư vô, tan biến hoàn toàn trong trời đất. Ngươi phải sử dụng cẩn thận được sơ suất.”


      “Tử Linh thụ?” Nhậm Hoài Tô thào.


      Đan Hà nhìn y bằng đôi mắt bi hỉ, gật đầu, “Tử Linh thụ, trong những khắc tinh của quỷ vật, trừ loài vương giả trong vạn vạn quỷ, dù có là Lục Quang cũng chống nổi Thiên Ly chân hỏa của Tử Linh thụ.”


      “Loài vương giả trong vạn vạn quỷ?” Đầu mày Nhậm Hoài Tô vẫn luôn cau chặt, “Là giống gì?”


      Đan Hà lại khép mắt, “Thi mị, loài quái vật hiếu sát thành cuồng thiên hạ vô địch.”


      Nhậm Hoài Tô hỏi nữa, đón lấy lá bùa định cất vào ngực áo, Đan Hà chợt gọi giật, “Khoan !” Ngón tay vẽ phong ấn lá bùa, “Bùa này chạm vào người lập tức bốc cháy, ta phong ấn, ngươi gặp Lục Quang rồi, dán bùa lên người ta, ta dạy ngươi phép phá phong ấn để khởi động bùa, tiêu diệt Lục Quang.”


      *•*


      Trong thành Mậu Uyển có khu chợ buôn bán sầm uất, tên là chợ Đông. Hai bên trái phải con đường lớn giữa chợ đều là quầy hàng, hàng hóa quý hiếm xinh đẹp có, cửa tiệm hẻo lánh nhất treo biển hiệu “Tiệm bánh bao Thiên Môn”.


      Chủ tiệm bánh bao là bà lão tóc bạc trắng, ngồi trong tiệm gà gật canh cái lồng hấp bánh bao. Bà lão tuổi cao, cứ ngủ gà ngủ gật, nhiều khi người ta lấy bánh để lại tiền trả cũng hay, thậm chí có mấy đứa trẻ ranh lén trộm bánh bao trả tiền cũng chẳng biết.


      Trời về trưa, bà lão mở đôi mắt lèm nhèm, lập cập đếm lại mấy đồng xu bàn, lấy vài cái bánh còn sót trong lồng hấp, đứng lên loạng choạng bước vào nhà.


      Bà lão đứng lên mới thấy thời trẻ thân hình hẳn cao ráo, đến lúc này bảy tám chục tuổi vẫn quá thấp, tuy già nhưng phát tướng, dáng cho thấy trước đây từng là người có nhan sắc.


      Lớp người có tuổi ở chợ Đông ai nhớ hình ảnh bà lão thời son trẻ, năm mươi sáu mươi năm trước còn có người xì xào bàn tán về danh tính và lai lịch ngay sau lưng người đàn bà ấy, người ta lén lút đưa chuyện với nhau về việc vì sao bà ta xinh đẹp như vậy mà có chồng… kẻ là quả phụ, người cho là ni , còn có những nhân vật hiểu biết quả quyết rằng ấy là tiểu thiếp của nhà giàu nào đấy lén nuôi trong thành.


      Nhưng nào ai từng gặp tiểu thiếp bán bánh bao? Mấy mươi năm trước dân ở chợ Đông ai thở dài tiếc rẻ khi thấy người đàn bà xinh đẹp tuyệt trần ấy lại mở tiệm bánh bao, đến tận mấy mươi năm sau, những người từng siết tay tiếc hận ngày xưa cũng ai ngờ nổi, người đàn bà ấy bán bánh bao suốt cả cuộc đời,


      Bán từ lúc còn phong lưu duyên dáng, nhất tiếu khuynh thành, đến khi già nua nhăn nhúm, người quen thân.


      Tiệm bánh bao của bà ta tên là tiệm bánh bao Thiên Môn, từ ngày còn trẻ đến giờ người đàn bà chưa từng xưng danh tính, gặp ai cũng tự xưng Như phu nhân, ngày ấy người ta gọi bà là Như phu nhân, đến nay Như phu nhân trở thành Như bà bà, bánh bao cũng bở bợt hơn dĩ vãng.


      Vạn vật già, thứ duy nhất già chỉ có quá khứ mà thôi.


      Sau quầy bánh bao là căn nhà Như bà bà sống, hôm nay trong phòng ngủ hơi tanh mùi máu, bà lão loạng choạng bê bánh bao vào. Trong phòng bày chiếc giường người nằm, kẻ ngồi.


      Người nằm giường ngực đẫm máu, gương mặt trắng bệch như xác chết, nhưng vẫn trừng mắt hằn học nhìn người ở bên giường. Người ngồi là thiếu nữ ăn vận giản dị trang nhã, tư thái duyên dáng, thanh tịnh như tiên.


      “Đừng nổi giận, nổi giận tốt cho vết thương của .” Thiếu nữ ngồi bên giường dịu giọng, “Lục nương, mất máu quá nhiều, lại bị pháp kiếm tổn thương, tiểu muội ta đây muốn chữa trị cũng rất khó khăn, cho nên đừng trừng ta nữa, nghỉ ngơi .”


      “Sở Thù Trân,” Lục Quang lạnh nhạt, “Thân là cao nhân của Quân Thư các, năm năm nay truy sát ta dưới ba lần, biết vắt óc dốc lòng cứu ta vì cái gì?”


      Thiếu nữ thanh tao tươi cười, “Ta nghe tin trụ trì chùa Bích Phỉ Hoài Tô đại sư hôm nay cưới làm vợ, bèn giành thời gian đến chúc mừng, ngờ đêm động phòng xảy ra biến cố, cũng đỡ mất công ta phải động tay chân.” Nàng ta chống má nhìn Lục Quang, “Lục nương, trước đây chúng ta hiểu lầm nhau ít, nể tình ta cứu lần này, chúng ta xí xóa có được ?”


      Lục Quang lạnh lùng nhìn nàng ta, nhìn thế nào cũng thấy nổi dù chỉ là tí chút hảo ý trong nụ cười ấy, “Ngươi muốn gì?” Nàng nheo mắt, “Nhậm Hoài Tô?”


      Nụ cười Sở Thù Trân càng trở nên trang nhã xuất trần, “Ta chỉ muốn tra , Nhậm Hoài Tô – tướng quân che mặt năm xưa, và phu quân của – trụ trì chùa Bích Phi Nhậm Hoài Tô, rốt cuộc có liên quan gì với nhau?”


      “Liên quan gì tới ngươi?” Nàng buột miệng, thầm nổi cáu, dù Nhậm Hoài Tô xuất kiếm giết nàng, nàng vẫn cho rằng đây là chuyện giữa nàng và hòa thượng điên, càng muốn đem dù chỉ là chút quá khứ của tướng quân che mặt cho người khác biết. Ả truyền nhân danh gia tính tình trá ngụy này ngờ lại biết tướng quân che mặt năm xưa tên là Nhậm Hoài Tô, điều tra còn sâu hơn cả Cơ Nhị, khiến nàng thể cảm giác ả có mưu đồ bất lợi cho Nhậm Hoài Tô.


      “Năm xưa phong thái Nhậm tướng quân có thể xưng là lưu danh bách thế, nhưng bị người ta hãm hại mà chết, thậm chí…” Sở Thù Trân thoáng khựng lại, “Bị ép trở thành quái vật đáng sợ. Ta kiếm được đoạn thâm cung bí sử, ghi lại rất nhiều chuyện ai biết, nay điềm diệt thế liên tục xuất , nếu Nhậm tướng quân thực biến thành thi mị…” Nàng ta gằn từng chữ, “Thi mị như Nhậm tướng quân, có năng lực điên đảo thiên hạ, ta cho rằng y có thể diệt thế, cũng có thể cứu thế.”


      Gương mặt Lục Quang tràn ra nụ cười lạnh giá. Diệt thế? Cứu thế? Tên lừa đảo và ngu đần Nhậm Hoài Tô đấy ư? Bất kể là diệt thế hay cứu thế đều cần Phật tổ của y nửa đêm báo mộng cho, bằng mặc kệ là cái lưỡi xương của ngươi hay thân thế là kẻ có học thức cao rộng và mưu trí sâu xa nhất xuất thân từ Quân Thư các, cũng chẳng là gì trong mắt Nhậm Hoài Tô.


      Sở Thù Trân nhìn nàng chăm chú, “Y cưới rồi lại giết , vậy ắt hẳn với y mà , là độc nhất vô nhị.” Nàng ta từ tốn tiếp, “Cho nên bất kể ta ghét thế nào, vẫn thể chết.”


      Lục Quang lạnh lùng nhìn trả, nàng chưa từng sợ hãi địch ý và ánh mắt đó, nhưng bất luận vờ cứng rắn đến mức nào, trong lòng nàng vẫn khỏi bi thương, dẫu đến tận lúc này, được kẻ khác nhận định rằng đối với y mình là độc nhất vô nhị, nàng vẫn cảm thấy dâng lên niềm kiêu ngạo, nỗi mừng vui.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :