1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      -6.4 -
      Y chỉ cười đáp, bộ y bào ấy, gương mặt tuấn lãng ấy… trật vào đâu được, y chính là Nhậm Hoài Tô, Nhậm Hoài Tô chính là y.


      Huyết Lưu Hà cổ Lục Quang lập lòe sáng, nàng vung quạt, vạn quỷ đồng thanh rên xiết, “Ngươi là giống gì? Nhậm Hoài Tô đâu?”


      Kẻ ấy xòe năm ngón tay, bã của Vô Ái Hồn rơi xuống đất, chỉ để lại lòng bàn tay nhuốm màu xanh tím, tựa như thứ máu lạ với sắc màu ma quỷ. “Quái vật”. Y đáp.


      Nàng thoáng sững người, nàng còn tưởng kẻ này khăng khăng rằng y chính là Nhậm Hoài Tô, nhưng chẳng ngờ y lại đáp hai chữ nọ, “Quái vật?” Quỷ khí trong chiếc quạt trong tay nàng càng nồng đậm, Tử Linh thụ bị phá hủy, quỷ khí còn chịu trói buộc, có thể ùn ùn tuôn ra bất cứ lúc nào để tấn công kẻ địch, nhưng giống là người hay quỷ trước mặt nàng đây có thể mở quỷ môn, hoàn toàn phải chỉ dựa vào quạt quỷ của nàng là có thể đối phó. Nàng thầm sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng, “Là hồn dã quỷ theo ám Nhậm Hoài Tô?”


      “Ha ha ha…” Kẻ ấy cười thầm, “ hồn dã quỷ?” Y liếc nhìn bã Vô Ái Hồn dưới đất, mớ bã bốc cháy trong câm lặng, tuyệt còn gì dẫu chỉ là chút tro tàn, “Ta và y há là thứ hồn dã quỷ có thể sánh ngang… thấy đấy, tử long trấn trời, Tử Linh cổ mộc… chẳng qua cũng chỉ là thế mà thôi, ta búng ngón tay cũng đủ làm chúng hôi phi yên diệt…” Y cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sát ý buốt giá, “…huống chi là nhân gian?”


      “Thi mị?” Nàng đứng yên bất động, gắng gượng chống đỡ nỗi sợ hãi chỉ muốn quay lưng đào thoát, “Ngươi là thi mị thức giấc ư?”


      “Thi mị?” Kẻ ấy bỗng nhiên hỏi lại, “Thi mị là gì?”


      “Người trải qua đau đớn tột cùng mà chết, đột ngột thành .” Nàng hững hờ đáp, chăm chú theo dõi sắc mặt y, thầm lấy làm lạ… lẽ nào… chính y cũng biết cái xác này là thân thể thi mị?


      Dường như y sững người thoáng, chậm rãi đưa lên cánh tay phải, xòe năm ngón tay, chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, “Thi mị?”


      “Vua của lệ quỷ.” Nàng gật đầu rồi hỏi, “Ngươi cũng biết mình là thi mị?”


      Y ngửa mặt cười dài, “Ha ha ha…” Tiếng cười mênh mông xa ngái, bầy chim trong rừng hoảng hốt bay lên nháo nhác, cây cối rào rào trút lá, “ tại biết rồi. Nhưng có phải thi mị hay , có phải lệ quỷ vương hay … với ta mà , hề quan trọng.”


      Trong lòng bàn tay y thình lình nhen lên đốm lửa, ngọn lửa ma quỷ nhảy nhót đổi màu, từ vàng đến tím, từ tím thành đen, khi đốm lửa đen xuất , lòng bàn tay y chợt xuất lỗ đen xíu, trong lỗ đen quỷ khí nanh nọc, gầm rít muốn ra ngoài, luồng hơi giá rét buốt đến cùng cực tuôn ra, cây cối bốn bề đóng băng trong chớp mắt.


      Quỷ môn!


      Mặt nàng biến sắc, y dù biết mình là thi mị nhưng lại có thể mở được quỷ môn dễ dàng, sớm nắm được sức mạnh của thi mị, thậm chí sử dụng rất nhàng, năng lực hơn xa truyền thuyết.


      “Lục Quang.” Kẻ ấy nghịch lỗ đen trong tay, thao túng ma quỷ to trong quỷ môn, “ mang thân xác nửa người nửa quỷ, thiên địa dung, bị cha mẹ và tộc nhân vứt bỏ, được nhân thế thương… Nhân gian này phụ , liệu có muốn… khiến những kẻ phụ cũng giống như gốc cây Tử Linh thụ đỉnh núi… tan thành tro bụi, chết chỗ chôn thây?” Lời cuối của y hơi cao lên, mang theo giọng cười mênh mông mà trầm thấp, như thể khắp đất trời đều vang vọng lại từng câu từng từ của y.


      Lời diệt thế.


      Còn nàng như lời y , từng có ý nghĩ sao thế gian này hôi phi yên diệt, biến thành quỷ vực.


      Ai ai cũng sợ ta, ai ai cũng hận ta, đến ta cũng khiếp sợ chính mình, mà người xung quanh cứ vui vẻ thế, dường như ai biết ưu sầu, cho nên… Cõi người này hãy tận diệt , loài người hãy chết cả , vậy chẳng ai vui nữa cả.


      lâu trước đây, nàng thực nghĩ vậy.


      Nhưng tại nàng nghĩ thế gian này xấu xa đến thế, ít ra gã người giả Nhậm Hoài Tô đáng ghét, tên ngốc Hồng Thế Phương cũng rất vô tội.


      Cho nên nàng lạnh lùng đáp, “ muốn.”


      bàn tay loáng cái siết cổ nàng, kẻ ấy trầm hỏi, “ hận ư?”


      Nàng quắc mắt nhìn y, “Ngươi là ai? Ta có muốn nhân gian này hủy diệt hay , ta có hận ai hay , liên quan gì đến ngươi?”


      “Ta … ta là quái vật…” Y trầm cười, “Ta muốn diệt nhân gian, muốn diệt mọi sinh linh, muốn khiến bốn bề đông tây nam bắc, cả vương triều, cả cõi người, đều phải chết…” Y phả hơi bên tai nàng, “Cùng là quái vật, thấy chút cảm giác thân thiết với đồng loại ư? cùng suy nghĩ với ta ư?”


      Nàng xòe quạt đánh xoạch, chắn giữa mặt y và nàng, đổi sắc mặt, hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”


      “Nhậm Hoài Tô.” Y thong thả nhả từng chữ, “Đó là tên ta.”


      xằng!” Nàng nổi giận, “Gã hòa thượng mở miệng là Phật tổ đâu? Ngươi quăng y đâu rồi?” Tên quái vật muốn diệt thiên hạ nhà ngươi, ngươi hận cái gì ngươi muốn báo thù cái gì liên quan gì đến y? Trả gã hòa thượng ngốc ấy lại đây!” Tay nàng nắm chặt Huyết Lưu Hà, ánh sáng khiển quỷ tỏa ra rực rỡ, chỉ chớp mắt cả kẻ kia cũng bị bao trùm trong vùng sáng đỏ.


      Nhưng y hề sợ sệt, từ từ ngước mi, liếc nhìn nàng phẳng lặng, “ ngờ chấp nhất vì y… vì y mà còn hận thù thế giới… ha ha ha ha…” Y lại bật cười, trong tiếng cười có chút niềm vui mà tràn đầy thứ ác niệm khó tả. “ cũng biết y chỉ là gã hòa thượng cần đến Vô Ái Hồn vẫn vong tâm tuyệt tình mà thôi…”


      “Ta biết!” Nàng lạnh lùng nhìn y, “Trả y đây!”


      cũng biết, bất kể quá khứ hay tương lai, y chỉ biết có Phật tổ?” Y nheo mắt, chừng như nổi lên hứng thú, “Nếu rời xa , y chấp nhất vì , cũng có lòng nhớ , y chỉ nhớ Phật của y.”


      Nàng sốt ruột trừng mắt, “ trả người lại đây, ta tức khắc kích nổ Huyết Lưu Hà, giết chết ngươi ngay lập tức.”


      “Ha ha ha…” Y bật cười, “Nếu như vậy, ta trả y cho …” Vạt áo y lật phật tung bay trong gió, dù đứng bất động, nhưng trong tư thái đó hiểu từ đâu tràn ngập ý mỉa mai. Gió nhanh chóng ngừng thổi, vì bốn phía xung quanh y dâng lên thứ bóng đen quánh đặc hơn cả khói mây. Lục Quang chứng kiến biến hóa lạ lùng ấy, trong cái bóng đen đặc sệt đến chừng như hữu hình, dường như kẻ ấy lời gì, nhưng nàng nghe .


      Khi vùng bóng tan , bầu sáng trăng treo cao, trước mặt nàng vẫn là người đó, nhưng quanh y gió lành trăng dịu, đôi mắt trong veo, quả nhiên là Nhậm Hoài Tô.


      Nàng mừng rỡ khôn xiết, vội chạy lại kéo tay y, “Nhậm Hoài Tô!”


      Nhậm Hoài Tô ngước mắt rất nghiêm túc nhìn nàng, “ Quang.” Dù y biết vì sao nàng lại nắm tay y, nhưng hề cự tuyệt.


      “Ngươi sao là tốt.” Nàng vòng quanh y mấy vòng, xác nhận người này đích xác là Nhậm Hoài Tô, phải là thi mị thức giấc, “Mau thôi, chỗ này khó chịu quá.”


      Quang.” Nhưng Nhậm Hoài Tô đứng yên nhúc nhích, y cho tay vào ngực áo, chậm rãi lấy ra vật, đặt vào tay nàng.


      Nàng há hốc miệng nhìn thứ Nhậm Hoài Tô đặt trong tay mình.


      Đó là quả mọng chín màu xanh tím.


      Rất quen mắt, y hệt quả vừa rồi bị bóp nát, chỉ chín muồi và tròn đầy hơn.


      Ngước lên, Nhậm Hoài Tô dịu dàng , “Làm vợ ta.”


      Dưới bóng trăng sao, mắt môi y điềm đạm, chân thành, đẹp đến vô cùng.


      Má nàng đỏ ửng, nhìn Vô Ái Hồn trong lòng bàn tay, hiểu vì sao bỗng cúi đầu, nghiến răng, “Ừ”.


      Có chơi có chịu.


      Nàng nghĩ ngày ấy lời ra, khi y làm được, đương nhiên nàng thể trở mặt nuốt lời.


      cũng biết, y chỉ là gã hòa thượng cần đến Vô Ái Hồn vẫn vong tâm tuyệt tình…


      cũng biết, dù là quá khứ tương lai, y chỉ biết có Phật tổ?


      Nếu rời xa , y chấp nhất vì , cũng có lòng nhớ , y chỉ nhớ Phật của y.


      Cho dù như vậy, vẫn mong y trở về?


      Quả nhiên, người nếm trải quá trình, hiểu thế nào là hận, cũng biết… cái gì gọi là huyễn diệt.


      Ta đợi hận thù hơn ta, ta đợi tuyệt vọng hơn ta, sau đó… cùng ta, nở nụ cười nhìn thế gian này chết , chết sạch, cho đến cái ngày chỉ còn , chỉ còn ta.


      Thiên hạ toàn binh tốt, loài người như kiến cỏ, phóng mắt nhìn ba thước, hết thảy đều hoang vu.


      Duy chỉ có là đồng loại.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 7.1 -


      Đồ thần tam nhật chỉ


      Sau khi lấy được Vô Ái Hồn, Lục Quang muốn quay lại Hồng phủ, xem bệnh tình Hồng Thế Phương ra sao rồi, thực ra là vì nàng muốn cho Hồng Thế Phương nuốt Vô Ái Hồn, xem y có còn đến sống bằng chết nữa hay . Nhưng Nhậm Hoài Tô kiên quyết muốn về thành Mậu Uyển tìm Đan Hà xin thuốc cứu người, dù Lục Quang rất muốn cũng lay chuyển được, đành phải theo y về thành.


      đường , Nhậm Hoài Tô vẫn đối đãi với nàng nhiệt tình như lúc đầu, che ô cho suốt dọc đường, gặp nơi có chỗ nghỉ chân dựng lều cỏ lều cây nàng cứ việc thảnh thơi hưởng thụ.


      “Nhậm Hoài Tô.” Hôm ấy hai người vừa đặt chân đến tiểu trấn tên Dực Hà, Lục Quang đột nhiên ghìm cương chịu tiếp, “Đây là cái gì?” Nàng hơi hất cằm, khu chợ phiên của tiểu trấn lớn tụ tập mấy trăm người, đám đông khiêng pho tượng hình người, náo nhiệt khua chiêng giống trống về phía trước.


      Nhậm Hoài Tô cũng dừng lại theo, phóng mắt nhìn, chỉ thấy mấy trăm vị nhân sĩ nọ khênh bức tượng bồi bằng rơm, rạ và giấy trắng, chế tác thô sơ, nhìn ra là nam hay nữ, người tròng tấm áo xanh đỏ sặc sỡ. Bốn phía thôn dân ăn vận đẹp đẽ vây quanh, có kẻ thổi kèn, có kẻ khua chiêng gióng trống, quây lấy pho tượng tiến dần về bãi đất trống giữa chợ.


      “Tế người.” Nhậm Hoài Tô đáp, “Thời xưa dùng người sống hiến tế, đến nay vẫn còn tàn dư, chỉ là dùng người rơm thay thế.”


      Lục Quang từng gặp cảnh hiến tế ở biên cương hoang vu hẻo lánh, đến nay vẫn dùng người sống, nàng thoáng bĩu môi “Vờ vịt.”


      Nhậm Hoài Tô mắt nhìn người rơm, tỏ vẻ gì. Nàng liếc y, rồi chỉ tay về phía đó, “Này, ngươi cướp nó về cho ta.”


      Nhậm Hoài Tô khép hờ đôi mắt, “Đó là tín ngưỡng của thôn dân, thể coi rẻ.”


      Nàng liếc xéo y, “Ngươi nghe lời?” Y gật đầu, thần sắc kiên định.


      Phàm những chuyện y nhận định là sai, tuyệt đối làm, điểm này đao thương nào phá hủy, nước lửa nào xâm phạm được, cũng giống như chuyện y nhận định phải làm nhất định làm. Lục Quang căm hận nhìn y, thình lình chỉ về hướng đông, “Ngươi xem là gì kia?” Nhậm Hoài Tô quay đầu nhìn, nàng đưa tay phải ra sau lưng vung lên, tượng người trong đám đông cách đó năm trượng bỗng nhiên chấn động, giống như bị sức mạnh nào đó bất ngờ thao túng, bay lên lơ lửng .


      “A! Hiển linh rồi! Trùng thần hiển linh rồi!” Đám đông hoảng loạn rồi bắt đầu kêu gào, sau đó lập tức quỳ mọp đất, lẩm bẩm, có người đập đầu như giã tỏi, vai kề ôm nhau òa khóc. Lục Quang vốn muốn cướp về tay pho tượng người rơm đó, để xem những tín đồ này như thế nào, chừng có thể làm khó người ta, mua vui cho mình, chẳng ngờ đám đông hoảng sợ khiếp vía, đến mức quỳ mọp cả xuống, run lên lẩy bẩy.


      Nhậm Hoài Tô quay lại nhìn, nàng buông tay, người rơm rớt xuống đất, nàng vờ nhìn quanh quất, cứ như thể trận nhốn nháo vừa rồi liên quan gì đến mình. Vào ngay lúc đó, vài người vây quanh pho tượng đột nhiên kêu lên thảm thiết, có vài người ngã vật xuống đất, lập tức trong khí thoảng mùi máu tanh, nàng và Nhậm Hoài Tô cùng trông thấy thân thể những kẻ ngã vật xuống đấy đột ngột xuất những lỗ máu, từ những lỗ máu ấy bò ra mấy con sâu lúc nhúc hình dáng tựa con dòi. Thôn dân xung quanh gào khóc thảm thiết, vừa lăn vừa bò chạy tứ tán, có kẻ gào đến xé ruột xá gan, gần như phát dại.


      Chẳng bao lâu sau, mặt đất chỉ còn vũng máu và vài cái thây.


      Mấy con dòi hình dạng kỳ dị bò lổm ngổm đất, trông rất đáng sợ, nhìn mà sởn cả tóc gáy.


      Lục Quang cau mày nhìn những thi thể và mấy con dòi, “Đây là thần mà họ tế bái ư?” Ý của nàng là trông quá xấu xí, “Thần ăn thịt người? Lại còn ăn cách tởm lợm như vậy.”


      Táy áo Nhậm Hoài Tô phất qua, nàng ngửi thấy trong trung thoảng mùi hương thanh tân tựa mùi hoa cỏ nhưng lại phải là hoa cỏ, con trùng đầu tiên bị luồng gió từ tay áo đánh phải thình lình cứng người, sau đó tan thành vũng máu. Lục Quang khựng lại, cái vung tay áo vừa rồi bắn ra thánh khí Phật môn, khó trách quái vật dưới đất thể chịu đựng nổi mà tan chảy. Nhưng thứ thánh khí Phật môn này là do tinh hoa nhật nguyệt tích tụ, nếu y thi triển quá nhiều, chỉ sợ…


      Nàng bồn chồn nghĩ… chỉ sợ thánh khí giảm, quỷ khí hẳn tăng. Hơn nữa phải đêm nào Nhậm Hoài Tô cũng ngồi thiền, cũng có tinh hoa nhật nguyệt hấp thụ vào đỉnh đầu, điều này bất lợi cho y sao? Cho nên dùng ít chút tốt hơn. Nàng thầm so đo đong đếm, tay tự động lôi Nhậm Hoài Tô về từ chỗ mấy con trùng.


      Y quay lại, ngữ điệu vẫn bình tĩnh, “Có chuyện gì?”


      “Để ta.” Nàng đưa tay lên, Huyết Lưu Hà lấp lánh vài ánh đỏ, mấy con trùng ngọ nguậy quằn quại trong vùng sáng, cuối cùng dần tan biến, hóa thành hư vô.


      “Vật này tính hung dữ, ăn thịt con người, có biết đấy là loại quái vật gì ?” Y nhìn những cái thây đất, ánh mắt trầm tĩnh kiên định, mang chấp nhất bền bỉ.


      Ánh mắt nàng quét quét lại người y, cảm thấy hơi buồn cười, thi mị này, vật đệ nhất thiên hạ, người còn đính kèm vương là gì, mở miệng là đòi diệt thế, giờ lại khăng khăng muốn cứu người? “ vật ăn thịt người rất nhiều, vật ám thân người càng nhiều, nhưng vật vừa ăn thịt người lại vừa được người tế bái ít đấy.” Nàng nhún vai, “Có lẽ có năng lực thỏa mãn nguyện vọng của con người.”


      “Nếu được tế bái, hẳn phải có miếu thờ.” Y đón lời, chợt ngoảnh lại nhìn nàng, “ có muốn cùng ta…”


      Nàng cười thầm, kẻ này vốn vô cảm, giống như con rối, giờ lại biết hỏi nàng có muốn hay ? Nàng quay hừ tiếng, nhìn quanh quất hồi lâu mới , “Ngươi mua vật cho ta ta cùng ngươi.”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 7.2 -
      Trong mắt y ánh lên chút ngạc nhiên, ràng chưa hiểu vì sao phải tặng cho nàng vật nàng mới bằng lòng theo mình đến miếu thờ xem thứ vật gì quấy phá? Cho tay vào ngực áo, y lấy ra nén bạc đặt vào tay nàng.


      Mặt nàng lập tức tối sầm, chộp lấy nén bạc ném thẳng ra con đường vắng hoe bóng người, bộp tiếng, nén bạc khoan xuống dưới mặt đất ba thước sâu, nền gạch đá xanh nứt thành hình mạng nhện. Nàng giật cương ngựa, bạch mã hí dài, lao vút ra đường cái. Nhậm Hoài Tô tung người đáp xuống lưng ngựa nàng, tay đặt vai nàng, “Sao thế?”


      Nàng bất thần ghìm cương, bạch mã dựng thẳng người, tung hai vó trước, Nhậm Hoài Tô chân có chỗ đặt tuột xuống dưới. Quang ngoảnh lại, đợi nhìn y ngã xuống, khi vứt được y, nàng giục ngựa phóng … nhưng nàng chợt nghe sau gáy ấm áp, gã hòa thượng ngồi vững bèn đưa tay ôm ngựa, cũng ôm cả nàng vào lòng.


      Bờm ngựa tung bay phất ngang qua mặt, vó ngựa chạm đất, gò má áp bên ngực Nhậm Hoài Tô, nàng ngước lên trông, y chỉ ôm cổ ngựa để lấy thế cầm cương, ngại thuận thế ôm cả nàng. Lúc vó ngựa chạm đất, nàng lấy ra thứ từ trong ngực áo Nhậm Hoài Tô, giấu vào tay áo, ngay lúc đó, Nhậm Hoài Tô cũng vừa ghìm được con ngựa hoảng hốt, đỡ nàng ngồi thẳng lại.


      Nàng nắm chặt vật trong tay, chớp mắt, y càng thành khẩn, “Sao vậy?”


      “Ngựa tự chạy.” Nàng chớp mắt trước đó, cho nên khi dối mắt chớp lần nào.


      Nàng nghĩ y truy đến cùng chuyện vì sao lúc nãy nàng nổi giận.


      Nhậm Hoài Tô quả nhiên truy vấn, dù ràng nàng dối, nhưng y hề tò mò, “Nếu…”


      “Ta cùng ngươi đến miếu thờ.” Nàng ngắt lời y, hừ tiếng, “Thế được chưa?”


      Y hơi sững người, hiểu vì sao, khóe mắt lấp lánh sáng.


      Biểu cảm ấy đẹp đẽ vô cùng.


      Nàng trông thấy, trong lòng cười thầm, lại thấy Nhậm Hoài Tô nhàng xuống ngựa, lại lấy ra nén bạc, về phía quầy hàng bên chợ.


      Vừa rồi quái trùng làm loạn, người trong quầy hồn phi phách tán, chạy mất bóng từ lâu, tại quầy hàng trống , bóng người.


      Y đặt nén bạc xuống, lấy vật bày quầy, quay lại đưa cho nàng, “ thôi.”


      Nàng nhận vật nọ, lật qua lật lại ngắm nghía kỹ, phì cười, thứ mà y “mua” cho nàng , là mảnh gạch vỡ do nàng ném nén bạc lúc nãy bắn lên quầy hàng.


      hòn đá đen đúa, lấm đất, lớn bằng quả trứng gà, hề bắt mắt.


      Nàng định vứt , nhưng nghĩ ngợi hồi, lại cất nó vào trong bao da đen đeo bên phải con ngựa, xoay người, tung mình nhảy xuống, vượt lên phía trước về phía sau núi, “Bên kia khí dày đặc, theo ta.”


      Nhậm Hoài Tô gật đầu theo sau.


      Y có lẽ biết, hoặc có lẽ , trong bàn tay phải xuôi xuống của Lục Quang cầm vật.


      lệnh bài.


      Có chỗ nọ sau núi lẩn quẩn thứ khí tương tự quái trùng, nàng men theo con đường rải sỏi mới đắp lên núi, sâu trong cánh rừng có gian miếu thờ vừa xây.


      Ngôi miếu lợp ngói lưu ly, mái hiên trổ pho tượng thần thú hình dáng kỳ dị, giống như rồng, lại tựa như rắn, cuộn mình đám mây. Cửa chính miếu thờ mở toang, thần tọa thờ thứ trông giống như kén tằm, trước cái “kén” hương hỏa thịnh vượng, bày đầy tế phẩm thôn dân lễ cúng.


      Lục Quang đưa mắt nhìn, thấy đồ tế có những lỗ đen như bị loài sâu bọ nào đó đục khoét. Nàng thường bầu bạn với quỷ mị ở những chốn u ám nhơ bẩn, nhưng thấy cảnh này vẫn khỏi buồn nôn, ngước lên, thấy miếu thần đề ba chữ to “Trùng thần miếu”.


      Nhậm Hoài Tô đứng rất lâu bên bia văn phía sau miếu thờ, bia văn cũng mới dựng, chép rằng miếu này được xây khoảng vài năm trước. Năm ấy mưa xuống quá nhiều, ruộng vườn sâu bọ hoành hành, trong vòng trăm dặm xem chừng mất mùa nghiêm trọng. Bỗng hôm trời đổ mưa to, vị nọ vận hồng y bồng bềnh đáp xuống, tương truyền dung nhan tuấn nhã phong thái cao quý, tuyệt phải là người tầm thường. Kẻ này vừa giáng thế, sâu bọ phá hoại mùa màng trong trăm dặm mất tích, thôn dân biết ơn, vì vậy lập miếu thờ tế bái. Bia văn cũng viết, kẻ áo đỏ hóa thành con sâu dài bò , là thần của vạn trùng. Trùng thần giáng lâm, sâu bọ phá hoại mùa màng sợ hãi, dám vào đất này, thôn dân cầu Trùng thần hàng năm giá lâm trấn áp nạn sâu hại, vì thế mỗi năm đều dùng người rơm hiến tế.


      Nếu dùng người rơm hiến tế, vậy năm ấy khi Trùng thần giáng lâm hẳn cũng lấy mạng người, nhưng bia văn kể ràng. Nhậm Hoài Tô đứng trước tấm bia, tay áo phất phơ theo gió, Lục Quang cũng ghé lại đọc lướt qua, cười lạnh, “Trùng thần? Nếu nó thực là thần của vạn trùng, vậy vì sao nguyên hình lại là con dòi?”


      Nhậm Hoài Tô hỏi, “ biết vạn trùng thần?”


      “Biết.” Nàng lạnh lẽo đáp, “Thần của vạn trùng tên Kiêu Trùng, cự ngụ ở sơn động trong Nguyên Thần sơn, thực ra là con ong độc tu đạo vạn năm nửa thần nửa , hơn nữa quanh năm mang mặt nạ, ai biết dung mạo thế nào.” Nàng cố kiềm chế cơn giận, “Vả lại tính tình rất khó chịu, cho người khác bước vào động huyệt của mình nửa bước. Ta chẳng qua chỉ là lạc, gã lại hóa thành nguyên hình đuổi ta ra ngoài.”


      Nhậm Hoài Tô mấy hứng thú với Kiêu Trùng, nhìn con dòi mái ngôi miếu, trầm ngâm chốc lát, “Giống này dù phải thần của vạn trùng, nhưng hẳn phải có can hệ… Đây là cái kén.” Y trở lại cửa miếu, nhìn cái kén thần tọa, “Nếu vật xuất năm ấy chỉ là quái ong chưa kéo kén, vậy hẳn nhiên có mình sâu. Sau khi đuổi sâu hại, nó hóa thành nguyên hình kéo kén, thôn dân đương nhiên cho rằng nó bỏ , sau đó coi kén này như thần vật mà thờ cúng.”


      “Nó phải Kiêu Trùng.” Lục Quang biến sắc, “Nhưng có thể là đồng loại!”


      Nhậm Hoài Tô gật đầu, “Chỉ vì sao nó kéo kén còn ra ngoài giết người ăn thịt, tàn hại nhân mạng?”


      Sắc mặt Lục Quang trầm, “Lôi nó ra là biết!”


      Trời hoàng hôn, bóng chiều dần xuống dày, quanh miếu thờ theo đó dâng lên lớp khí màu lục tối, gợn sóng theo từng luồng gió. Lục Quang vung tay, lá bùa màu đen bắn vào miếu thờ, đính thần tọa, nhưng lá bùa bắt hồn được bắn vào, trong miếu vẫn im lìm chút động tĩnh.


      Nhậm Hoài Tô và Lục Quang đều giật mình, bùa ngự quỷ của Lục Quang còn lợi hại hơn bùa đạo, nhưng bắn vào miếu thờ lại mảy may phản ứng? Y nhíu mày, “Vật bên trong có khả năng sợ hồn phách, cho nên thể dùng thuật bắt hồn bức nó ra ngoài.” Lục Quang nhướn mày, “Giống sợ hồn phách nhưng lại ăn thịt người, chỉ có thể là vật tu hành nhiều năm nhưng lại bị người ta đoạt mất tinh hồn. Tinh hồn bị lấy , thần trí mất theo, nhục thể vẫn sống. Nếu bên trong là giống quái này, vậy khi nó phá kén mà ra, hẳn điên cuồng giết người, thôn trấn nơi đây nhanh chóng bị nó ăn sạch sành sanh.” Nhậm Hoài Tô khép hờ hai mắt, “ sai, hôm nay nhất định phải giết nó.”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      -7.3 -
      Nàng liếc nhìn y, lần đầu tiên thấy người này thốt ra những lời mang sát khí. Y tự xưng sát sinh, nhưng hẳn trong mắt y loài quái mất linh hồn này được liệt vào “Chúng sinh”? Xem y đến là đương nhiên, tràn đầy tự tin, chừng như con quái vật khó lường bên trong đối với y chỉ như kiến cỏ.


      Nếu như … là gã kia…


      Vậy đích xác bất luận trong miếu là thứ gì, đối với y mà đều chỉ là kiến cỏ.


      Bùa chú vô hiệu, hai người bèn vào miếu, trong miếu ngăn nắp sạch , những lỗ sâu đục đồ ăn và trái cây thờ cúng cũng từ đâu ra, vì xung quanh có loại dòi bọ nào xuất . Nhậm Hoài Tô nhìn cái kén, đưa tay lên, chưởng thẳng vào nó. Chưởng lực như đao, bùng lên quầng sáng trắng, chính là kiếm quang.


      Nàng giật mình, đây là tự tin quá độ hay não rỗng, cứ chưởng thẳng như vậy? Lại nghe tiếng kêu giòn giã vang lên, cái kén thần tọa và cả bàn thờ đều vỡ nát, dăm gỗ bay tứ tung, rơi lả tả đầy gian miếu, nhưng có gì xuất .


      … Chỉ là cái kén rỗng.


      sớm phá kén ra ngoài, vì lỗ thủng ở phía sau nên ai biết.


      Rốt cuộc nó hóa thành gì?


      con ong? Hay dị loại khó lường hơn nữa?


      Đương lúc hai người kinh ngạc, cửa miếu thình lình thò ra móng vuốt sắc nhọn, phụt tiếng, máu vấy đỏ nửa bên vách miếu. Lục Quang cúi nhìn, thấy trước bụng mình nhô ra vuốt sắc, nàng từ từ ngoảnh lại.


      Cửa miếu thờ vẫn nguyên vẹn là cửa, nhưng có cái vuốt lớn vươn ra, khoan thành lỗ lớn từ phía sau chính giữa thắt lưng nàng.


      Vuốt to


      Đây là giống… quái vật… gì?


      Nàng lảo đảo, cái vuốt đột ngột rụt lại, nàng ngã xuống, tay áo Nhậm Hoài Tô kịp thời vung tới, ôm nàng vào lòng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, máu nàng nhuộm đỏ nửa người y.


      Y nhìn cửa miếu, trừ lỗ tròn cánh cửa, cái vuốt dường như chưa từng xuất .


      Cửa miếu làm bằng gỗ lim rắn chắc vô cùng.


      Lỗ thủng cánh cửa tròn trịa, lúc cái vuốt xuyên qua mảy may phát ra tiếng động.


      Hệt như quỷ mị.


      Mái tóc đen tuyền của Nhậm Hoài Tô hốt nhiên bay lên dù có gió, thánh khí mãnh liệt đột ngột lưu chuyển cuồn cuộn, vài sợi tóc thình lình hóa bạc, bàn tay vấy đầy máu tươi đưa ra, tiếng động áp thẳng lên cánh cửa.


      Tiếng răng rắc vang lên, cánh cửa gỗ lim vỡ nát như vỏ trứng, để lộ lỗ hổng khổng lồ bức tường phía sau cánh cửa, thứ đó trốn trong vách tường.


      Con quái vật khoét rỗng cả gian miếu thờ, biến ngôi miếu vách đá gạch xanh này thành cơ thể!


      Lục Quang đổ vào lòng Nhậm Hoài Tô, nàng chưa hôn mê, dù eo thủng lỗ lớn, nhưng nàng vẫn tỉnh táo. Nàng ngửi được mùi vị nơi y, cảm nhận được hơi ấm từ y, rồi nàng nghĩ, thi mị cũng có hơi ấm ư?


      Cánh tay Nhậm Hoài Tô ôm nàng chặt, êm ái mà lơi lỏng. Nàng mê man nghĩ có lẽ y quan tâm đến chuyện nàng trọng thương, y có lẽ chỉ muốn nàng sống để “gả” cho y là được, chỉ cần giữ lại “ sinh mạng”… Rồi lại nghĩ đâu, y vô tâm vô tính đến vậy, vì y mặc nàng ngã xuống đất, ít nhất y vẫn ôm nàng vào lòng… Sau đó nàng ngờ rằng có thể thảnh thơi đến vậy chính là vì y luôn tự tin cách vô cớ, chừng như trời đất sụp đổ cũng có thể đối phó dễ dàng.


      Nàng ngước nhìn nóc miếu thờ, mất máu quá nhiều, toàn thân kiệt quệ, nàng sốt ruột, cũng giận dữ.


      Nguyệt Thiên Thú tộc mang thân xác nửa người nửa quỷ, là loài quái vật dù bị bẻ gãy ngang eo cũng thể chết.


      Nàng từng bị thương nặng hơn thế này, ai cũng cho rằng nàng sống nổi. Nàng biết mình phải bị thương nặng đến mức nào mới có thể chết, nàng chỉ nghĩ… Y là quái vật, nàng cũng là quái vật.


      Họ là đồng loại,


      Đến nàng cũng hiểu nổi mình.


      Nóc miếu chợt nháng lên bóng đen, quá nhanh, nàng chỉ kịp chớp mắt, tiếng kêu cảnh báo vẫn còn trong yết hầu, đòn đánh lén kết thúc.


      cái vuốt sắc nhọn im lìm chọc xuống từ xà ngang, Nhậm Hoài Tô ràng vẫn nhìn ra cửa, nhưng lập tức đưa tay chộp lấy cái vuốt ấy, vuốt sắc sức mạnh tựa vạn quân, thình lình cắm xuống, kiếm quang giữa ngón tay Nhậm Hoài Tô lấp lóe, trong sát na nàng chớp mắt, cái vuốt sắc lục bục vỡ nát, rơi đầy nền miếu, chỉ còn lại nửa đoạn chi gãy rụt vội lên xà nhà.


      Nàng ngơ ngẩn nở nụ cười, Nhậm Hoài Tô, Nhậm Hoài Tô… bất luận thế nào, luôn là vô địch… Nàng cảm giác y thoáng ngước nhìn nóc miếu, sau đó siết chặt nắm tay, đấm cái mạnh xuống nền.


      Ầm tiếng, trong miếu thờ gạch đá tung tóe, đất lún ba tấc, Nhậm Hoài Tô lại ấn xuống, nền đất vang lên thanh hậm hự, lún sâu thêm tấc, ngay lúc ấy, bốn bức tường miếu thờ đồng thời đổ sụp, nguyên phần mái bất thần rơi xuống, khí thế kinh người. Nàng thảnh thơi nhìn cảnh tượng gỗ đá tan nát xung quanh, dù là tên hòa thượng ngốc trước mắt đây, khi động thủ cũng dường thiên quân vạn mã.


      Phần mái rớt xuống cách đỉnh đầu Nhậm Hoài Tô ba thước bỗng nhiên nổ tung thành vô số mảnh , như thế gặp phải trở ngại vô hình, bốn bức tường sụp đổ, năm sáu cái vuốt từ đó thò ra, lao về phía hai người!


      Nàng thấy đó đích xác là móng vuốt của loài côn trùng nào đó, nhưng thứ này quá lớn, nhìn bản thể rốt cuộc là gì, hơn nữa hành động nhanh như chớp giật, im lìm tiếng động. Nhậm Hoài Tô tay ôm nàng, tay áo vung ngang, thình lình xoay người, chỉ thấy khí lưu quay cuồng, kiếm khí sắc bén như đao kiếm quanh người đột ngột xoay tròn, năm sáu cái vuốt sắc kia nhất tề đứt đoạn vỡ nát, trong khí ngợp ngụa thứ mùi tanh tưởi hôi thối khi chi của con quái vật bị cắt nát. Khó ngửi muốn chết, nàng ho khẽ.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 7.4 -
      Cánh tay y bỗng dưng rung động, tay áo phất lên che mặt nàng, nàng nhắm mắt, cảm giác Nhậm Hoài Tô lại đấm quyền xuống nền, lần này vang lên tiếng kêu dài kì dị, gạch đá nứt vỡ ầm ầm, thứ khổng lồ chui lên từ đất.


      nhìn là gì, cũng quan tâm, đằng nào Nhậm Hoài Tô cũng đối phó được.


      Quanh người khí lưu xoay vần, đất đá tung bay, nhưng Nhậm Hoài Tô chỉ ôm nàng nhúc nhích, chỉ nghe con quái vật ngừng di chuyển, đến mặt đất cũng rung lên từng đợt, vuốt sắc con vật vung cao, nhưng có gì chạm nổi người nàng. Thình lình có tiếng rít cao the thé, quái vật đổ xuống đánh rầm.


      Chết rồi ư? Nàng mấp máy môi, nhưng thành tiếng.


      Nàng muốn hỏi đấy là giống vật gì?


      quái ong ư?


      phải chứ? quái ong có nhiều vuốt nhọn như vậy.


      Tay áo phủ mặt khẽ rời , nàng mở mắt, soi vào đôi mắt khác.


      Y nhìn nàng âu lo, cái nhìn dịu dàng ấy suýt làm nàng quên đây chỉ là tên người giả vô tâm vô tính, chỉ là thi mị. Y lau vết máu ứa bên môi nàng, lau những vết máu bắn mặt nàng, vẫn duy trì tư thế ôm nàng vào lòng, đứng yên giữa ngôi miếu thờ đổ nát.




      Nàng buồn cười quá… Y biết rằng nữ chết nhỉ? Y tưởng rằng nàng bị thương nặng lắm? Y sợ… sợ rằng chỉ cần chuyển động cánh tay đôi chút người này ngủ mãi dậy nữa.


      Nhưng biết rằng nàng những chết, mà đến cả cơn đau… cũng cảm nhận được hoàn toàn.


      Nàng chỉ thấy lạnh, thế mới thấy da thịt thi mị bên cạnh mình ấm áp biết bao nhiêu.


      Nàng nghĩ mãi mà hiểu vì sao, y ràng có trái tim, có máu nóng, mà vẫn ấm áp đến vậy.


      Quang…” Y thầm.


      Nàng chỉ cười với y.


      Liệu y có thấy đáng sợ , người trông như sắp chết lại cười, lại trông giống sắp chết chút nào, dáng vẻ nàng lúc này có lẽ đáng sợ lắm nhỉ?


      Nhưng Nhậm Hoài Tô mảy may kinh ngạc, y trầm mặc hồi lâu, rồi dịu giọng, “Đừng sợ.”


      Sợ? Nàng càng buồn cười, sợ gì cơ?


      Bình sinh nàng từng sợ cái gì ư?


      À, nàng nhớ ra rồi, nàng sợ thứ, sợ đến rét xương…


      Nàng sợ thứ từ xưa đến nay coi thiên hạ bằng cỏ rác…


      Sợ cái gã Nhậm Hoài Tô có thể đặt nàng và cả thiên hạ vào tay mà bỡn cợt…


      Máu ở vết thương thắt lưng thôi chảy, nàng biết nó lành lại, mấy ngày sau lại nguyên vẹn như cũ. Nhậm Hoài Tô vẫn im lìm động cựa, cứ như thể y sợ chỉ cần hơi nhúc nhích nàng chết. Hơi hé môi, nàng cuối cùng cũng gom đủ sức lực để thào câu.


      Nàng , “Ta sợ.”


      Y khép hờ đôi mắt, “Là tại ta khiến bị thương.”


      Nàng ngạc nhiên khi thấy y xin lỗi, hồi sau, lại gom được chút sức nữa, nàng mới , “Bị thương là bởi ta… đủ nhanh nhạy.”


      Y gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm nàng, hơi thở vững vàng.


      Nàng nhắm mắt, cảm nhận lấy hơi ấm kỳ dị từ người y. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, giống nam nhân thể bảo vệ thê tử thành tâm sám hối với vết thương người nàng, thậm chí vì nỗi đau thể xác của nàng mà đau đớn thôi.


      giống…


      Nàng nghỉ ngơi chốc lát rồi lại mở mắt, nàng mất quá nhiều máu, phải bổ sung thức ăn. Với tình huống suy nhược thế này, thịt thể thỏa mãn nhu cầu của nàng, nàng cần uống máu.


      Máu… Môi nàng tái nhợt, toàn thân lạnh toát, mãnh liệt khát cầu máu tươi ấm nóng.


      Nhưng ngay khoảnh khắc mà nàng mở mắt, con quái vật nằm cứng đơ bên đột ngột vung lên cái đuôi dài thình lình cắm thẳng xuống lưng Nhậm Hoài Tô.


      Y giết chết nó? Nàng kinh ngạc vô cùng, lẽ nào vì người động thủ là Nhậm Hoài Tô mà phải thi mị, nên y thủ hạ lưu tình, để lại mạng sống cho nó? Nàng kinh ngạc đến mức muốn bật cười, ấy là quyết định ấu trĩ hoang đường và đơn phương đến mức nào? Đây chỉ là con quái mất tinh hồn, khác gì cục thịt biết giết người, vậy mà ngươi cũng phải thương xót tha thứ?


      Ngươi thương xót tha thứ cho điều gì? Chẳng qua chỉ vì sư phụ hoặc Phật tổ của ngươi bảo ngươi được sát sinh, cho nên ngươi ngoan cố làm hệt như vậy mà thôi? Trong lòng ngươi, lẽ nào thực tồn tại thứ tình cảm như thương xót và tha thứ… thậm chí là cảm thông? Nàng trông thấy đuôi nhọn con quái vật cắm vào lưng y, nàng biết y chết, thi mị sao có thể chết? Có lẽ khi y phát ra mình thể chết, cuối cùng cảm thấy mình có chút dị hợm? Nàng hằn học nghĩ, nghĩ với nụ cười lạnh lẽo… giống như năm đó nàng phát ra mình thể chết vậy.


      Nhưng năm xưa… có ai dạy nàng vì sao, ai an ủi nàng, ai với nàng đấy là ơn huệ của Phật tổ hay quà tặng của ma, khiến nàng khiếp hãi chính mình.


      Con quái khổng lồ với kích cỡ ngang bằng ngôi miếu vừa trông giống bọ cạp vừa trông giống ong, rất khó hình dung là loài nào. Nhậm Hoài Tô chặt gần hết móng vuốt nó, lại thọc lỗ thủng to tướng giữa thân nó, cái xác hoàn chỉnh càng khó để nhận giống loài. Nhưng cái đuôi trông giống đuôi bọ cạp của nó khoan sâu vào lưng Nhậm Hoài Tô, y vẫn động cựa, đôi mắt vẫn nhìn nàng lo lắng.


      Nàng bị y nhìn lúc lâu, đuôi con quái vật cắm sâu lưng y, đến nàng cũng cảm nhận được khí lực đáng sợ đó, nhưng y vẫn giữ nguyên tư thế. Nàng khó hiểu nhíu mày.


      Y thấy nàng nhíu mày, tay phải áp lên vết thương bụng nàng, sức mạnh êm dịu tuồn vào cơ thể, thúc đẩy khí huyết nàng vận hành. Lục Quang giật mình, đột ngột vỡ ra… y bất động vì ngỡ nàng trọng thương lâm nguy.


      Dù con quái vật hấp hối dồn sức cắm đuôi vào lưng y, y cũng tuyệt đối bất động.


      Y sợ nàng chết.


      Rắc rắc, nàng nghe tiếng xương gãy nát trong người y, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi trong cõi trời đất xuất loài thi mị, có thi mị bị đánh lén đến nát xương? Hòa thượng ngốc làm chuyện ngốc nghếch, nàng thấy rất buồn cười, cảm giác đơn côi và sợ hãi vừa rồi bỗng nhiên tan hết, gắng gượng nhấc đầu dậy, thào bên tai y, “Buông ra, giết nó.”


      Mi mắt y thoáng mở to, con ngươi vẫn trong vắt phẳng lặng, chừng như hạ quyết tâm, tuyệt sửa đổi, “ sao, nghỉ ngơi .”


      “Ta chết đâu.” Nàng thở dốc bên tai y, lại cười, “Ngươi giết nó, ta nghỉ ngơi thế nào được.”


      Y lại khép mắt, hơi nghiêng đầu , cánh tay ôm nàng vẫn vững vàng như cũ, “Đợi khỏe hơn, ta buông tay.”


      Nàng thực dở khóc dở cười, cái đuôi có móc câu sắc nhọn của con quái vật cắm sâu vào lưng y đến vậy, bẻ gãy xương y, nếu y phải là thi mị, chỉ sợ chết rồi… Kẻ này biết mình là thi mị, nhưng tưởng bản thân có thể xác kim cương bất hoại, kiên trì muốn ôm nàng, cho đến khi nàng khỏe hơn mới chịu buông.


      Nàng nghĩ có lẽ y hiểu về bản thân, hiểu gì về nàng, thậm chí cũng hiểu gì về loài “người” bình thường? Nếu trong lòng y ôm nữ tử bình thường, giờ này sớm cái xác hồn, nào đợi được đến khi y liều mình bảo vệ, và nào có khả năng để y đợi đến khi nàng “khỏe hơn”?


      Lục Quang phải nữ tử bình thường, đó là cái may mắn của Nhậm Hoài Tô, hoặc là may mắn của nàng? Nàng cựa quậy trong tay Nhậm Hoài Tô, cầm cổ tay cánh tay ôm nàng, cắn mạnh.


      Máu của thi mị chứa đầy quý khí, là mỹ thực của lệ quỷ, đầy sức hấp dẫn đối với nàng.


      Nàng nỗ lực khôi phục nguyên khí bản thân, Nhậm Hoài Tô mặc nàng gặm cắn, thần sắc mấy biến hóa. Con quái vật với những cái chi đứt gãy, chỉ còn lại phần đuôi mang độc, thể di chuyển, phát ra tiếng gầm rít nặng nề kỳ dị, từ sâu trong thân thể nó tuôn ra nhúm đen đúa bằng nắm tay, chuyển động men theo cái đuôi dài, nhưng Nhậm Hoài Tô đánh trả, cũng quay đầu, càng né tránh, vật nọ cuối cùng theo cái đuôi cắm sâu vào lưng y.


      Trong suốt quá trình, y chảy dù chỉ giọt máu.


      Vết thương sau lưng y lộ màu trắng bọt, mảy may ứa máu.


      Người Lục Quang dần tăng nhiệt độ, máu y quả nhiên ấm nóng, hơi nóng thấm sâu vào tim gan, cũng có lẽ vì tràn đầy thánh khí, khi áp môi vào mấy cảm thấy mùi tanh tưởi, chỉ nghe làn hơi mênh mang như hoa chẳng phải hoa, tựa cỏ là cỏ.


      Hơi ấm ấy rót vào người nàng, khiến nàng cảm thấy toàn thân thư thái. Nàng hơi buồn ngủ, phải vì vết thương, mà vì uống máu Nhậm Hoài Tô… Cảm giác ấy thực quá dễ chịu. Lỗ thủng thắt lưng bắt đầu lành lặn bằng tốc độ đáng sợ, nàng nghe máu mình lại chảy, sức lực lại về, từ từ buông ra cánh tay bị mình cắn đến nhầy nhụa máu thịt của Nhậm Hoài Tô, ngước mắt nhì y.


      Đôi mắt y trong vắt mà dịu dàng như dốc hết toàn bộ nỗi quan hoài soi vào nàng.


      Nàng run rẩy, thoáng sững sờ.


      Nàng nghĩ… đời này còn ai có thể đối với nàng như thế?


      Hòa thượng ngốc…


      Nàng chậm chạp bò dậy khỏi vòng tay Nhậm Hoài Tô, ngồi xuống đất, nhìn Nhậm Hoài Tô bóp nát con quái vật thành cát bụi.


      Nàng nghĩ đời nàng có lẽ dài, nhưng còn ai, hay “thứ” nào có thể đối đãi với nàng như thế nữa. Mắt nàng chợt nóng, đến cha mẹ thân sinh của nàng cũng , người đồng tông đồng tộc chẳng tin nàng, thiên hạ này vô số người… tất thảy đều hận thù nàng, đến chính nàng cũng sợ hãi, tin tưởng bản thân, nhưng y có.


      Hòa thượng ngốc.


      Nàng nhìn kiếm khí giữa những ngón tay Nhậm Hoài Tô chém con quái vật thành hàng chục mảnh, nghĩ thầm: biết vì sao ngươi muốn cưới ta, nhưng nếu đời này ngươi đều tốt với ta như thế, vậy làm vợ ngươi sao?


      sao?


      đời này còn ai đối tốt với ta hơn ngươi nữa.


      Đó là loại trực giác, loại trực giác mà bất luận là nữ nhân hay nữ quỷ, đều bao giờ sai lầm.
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :