1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 5.4 -
      Nàng rất hiển nhiên, bình thản thẳng thắn, đối với nàng đây chẳng qua là chuyện cỏn con, dính dáng đến dù chỉ sợi tóc của Hồng Thế Phương. Nhưng Hồng Thế Phương nghe vậy sắc mặt trắng bệch, y vì chuyện Hồng gia truy sát nàng mà đau khổ trọn năm trời, tưởng mình tổn thương nàng ghê gớm, chỉ hận thể chết , kết quả… Kết quả kỳ thực trong lòng nàng, y thậm chí có cả tư cách để bị nàng oán hận? Nếu là như vậy, chẳng thà ngày ấy y thực rắp tâm hại nàng… Y kích động, mặt mày đỏ lựng, bỗng nghe nàng hỏi, “Ngươi bị bệnh gì?” Tim Hồng Thế Phương đập thịch cái, sung sướng điên cuồng. Nàng rốt cuộc vẫn quan tâm đến y! Lập tức bệnh cũng biến thành mười, huống gì y thực bệnh thập tử nhất sinh, Hồng Thế Phương hé miệng vừa định đáp, bỗng thấy trước mắt tối xầm, ngất xỉu.


      Nàng cau mày nhìn người đột nhiên ngã xuống, hỏi câu mà cũng ngất được? phải vừa chuyện yên ổn hay sao? Quạt quỷ trong tay nàng rậm rịch, kẻ nằm dưới đất tử khí nặng nề, khiến quỷ phệ hồn bồn chồn khó nén, quả nhiên là bệnh tình nguy kịch. Nàng sơ qua nhìn Hồng Thế Phương, rồi ngoảnh lại hỏi Nhậm Hoài Tô, “Ngươi thấy y thế nào rồi?”


      Nhậm Hoài Tô nhìn niêu thịt chăm chăm, vừa nhìn vừa đáp, “Tương tư thành tật.” Y học lại cách dùng từ hôm ấy của Hồng Đường.


      Nàng cau mày chặt thêm, mảy may nảy ý đỡ Hồng Thế Phương dậy, chỉ hỏi, “Tương tư là cái gì?” Khoé môi nàng lên ý cười lạnh lẽo, “Rốt cuộc là nghĩ cái gì mà bệnh đến như vậy?”


      Nhậm Hoài Tô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, “Ta biết trong lòng Hồng thí chủ… Hồng gia thiếu gia nghĩ gì.”


      “Tương tư là như thế nào?” Nàng hỏi.


      Nhậm Hoài Tô vô cùng nghiêm túc lắc đầu, “Ta biết.” Y quan tâm gì đến chủ đề “tương tư” hay “tương tư thành tật”, đưa tay chỉ niêu thịt ở góc tường, “Món này rất thơm.”


      Giờ đến lượt nàng lấy làm lạ, nhìn y cổ quái, dưới trái phải soi xét mấy lượt… Thi mị cũng biết phân biệt thịt hầm có thơm hay ư? Lẽ nào phải chỉ có cảm giác với việc giết người có nhanh hay , có nhiều hay ? Còn có hứng thú với cả mùi thịt thơm ư? là ghê gớm... Nếu chuyện này dẫn dắt Nhậm Hoài Tô, về sau y giết người xong đột nhiên nảy ý gom hết lại hầm canh, nhân gian này hẳn triệt để biến thành địa ngục?


      Nàng vừa ngẫm nghĩ đầy ác ý, vừa lơ đãng gật đầu, “Ừ, rất thơm.”


      Nhậm Hoài Tô bước lại nhìn ngó thêm lúc, bê sang đặt lên bàn, “Ăn .”


      Y bê rất tự nhiên, năng cũng tự nhiên, nàng ngạc nhiên nhìn gương mặt y… biểu cảm y cũng rất tự nhiên, nàng trỏ niêu thịt, “Ăn .”


      “Y chuẩn bị lâu như thế, là đợi để cho ăn.” Y bằng lặng như làn nước mùa thu, dù có ném vạn viên cuội vào cũng hề gợn sóng, lúc chuyện ôn tồn thậm chí còn rất ấm áp, “ đói rồi.”


      Ngươi mà cũng biết thế nào là đói ư? Quang hậm hực nghĩ, niêu thịt hầm ấy thực đầy sức quyến rũ, nàng bưng lên bắt đầu ăn, mắt nhìn Hồng Thế Phương, Nhậm Hoài Tô an tĩnh đứng cạnh nàng, cũng mảy may có ý đỡ cái người sóng soài dưới đất lên giường nằm.


      Ăn gần hết niêu thịt, nàng vẫn chằm chằm nhìn Hồng Thế Phương, đột nhiên suy nghĩ, “Nhậm Hoài Tô, ngươi có cách nào biết được y nghĩ gì hay ?”


      Nhậm Hoài Tô ậm ờ, liếc nhìn nàng, chừng như có phần ngạc nhiên.


      Nàng bê niêu thịt, nhìn Hồng Thế Phương đăm chiêu, “Ta muốn biết… tương tư là gì, y nhớ ta, thích ta… Đấy là cảm giác thế nào…” Nàng ngước nhìn Nhậm Hoài Tô, “Rốt cuộc cụ thể là nghĩ gì? Ngươi cũng biết có phải ?”


      Nhậm Hoài Tô gật đầu, y thực biết.


      “Lẽ nào…” nàng trỏ vào đầu Hồng Thế Phương, “Ngươi tò mò?”


      .” Y bình thản đáp.


      Lục Quang chán nản, chuyện với thi mị về việc có tò mò hay , bị trả lời như thế là đáng đời. cái xác hồn, đến giết người cũng vô cảm, còn mong y biết tò mò ư? Quả nhiên quá giống người, khiến nàng thỉnh thoảng lại quên mất y chỉ là con quái vật. Quang trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô.


      ác quỷ đội lốt con người!


      “Ngươi ngươi có thể biết y nghĩ gì,” nàng chỉ vào đầu Hồng Thế Phương, “Lôi ra ta xem thử xem, y ta như thế nào.”


      Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, bộ óc dường như vạn năm chưa từng đụng đến của y cuối cùng cũng hơi động. Nghĩ Hồng Thế Phương cứ nằm mãi dưới đất như thế là tốt, y bèn đưa tay bế người đặt lên giường.


      Quang, hợp chưởng với ta.” Y áp tay lên đỉnh đầu Hồng Thế Phương, tay đưa về phía Lục Quang, “Ta cho thấy y nghĩ gì.”


      Nàng hiếu kỳ áp năm ngón tay vào tay y.


      Ngón tay Nhậm Hoài Tô dài và mềm mại như nữ tử, nàng đâm ra thấy ngón tay mình còn thô ráp hơn, trong lòng càng tò mò, nhìn kỹ lại. Ngón tay y dài, xương cốt hình dạng rất rệt, dường như vì lâu ngày ra nắng, làm việc nặng, nên xương ngón tay hơi biến dạng.


      Tay rộng ngón dài, xương ngón cái bàn tay phải hơi lệch.


      Đó là dấu vết khó xoá bỏ của việc cầm nắm vật gì đó lâu ngày.


      Là gì được nhỉ?


      Nghi vấn lướt vụt qua đầu nàng, nàng nghe nhà Phật có thuật chuyển dời ý thức, nhưng chưa từng thấy thi mị cũng có môn công phu kỳ diệu này, đương lúc nghĩ lung tung, cảm thụ của Hồng Thế Phương theo bàn tay của Nhậm Hoài Tô truyền sang đây.


      Thứ đầu tiên nàng cảm nhận được là nhịp tim cuồng loạn, máu nóng sục sôi, mà biết chỗ nào để phát tiết.


      Nàng trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, trông thấy gương mặt nhan sắc như ngọc, trước nay vốn thản nhiên chút gợn ấy cũng dần trở nên hồng ửng, hẳn nhiên tâm cảnh Hồng Thế Phương cũng ảnh hưởng lên y, sau đó nàng nghĩ: Tên quái lúc này nom cũng đẹp đấy.


      Qua hồi sau, trong lòng nàng mơ hồ ra cảnh tượng: nữ tử dung mạo rất giống mình đứng bên cửa sổ, ngoài song mây gió mênh mang, sương giăng mờ ảo, nàng ngoảnh lại, khẽ câu gì đó.


      , rồi lại


      Nhưng mãi mà nghe , lúc sau, nàng mới nghe ra nàng ta , “Thế Phương, kỳ thực… trước khi chàng quen ta, ta biết chàng từ lâu, ta… ta hiểu chàng là chính nhân quân tử, hiểu chàng…”


      Lục Quang cau mày, chỉ thấy kỳ quặc, ảo ảnh trong đầu Hồng Thế Phương vẫn tiếp diễn, nữ tử rất giống nàng nhoẻn miệng cười sớm biết y là người hiếu thuận phụ mẫu, trân ái huynh hữu, nên lần chạm mặt năm xưa ở Uất Sơn cũng là do nàng cố ý tìm tới gặp y, thực ra trong lòng mến y lâu.


      Đôi mày cau chặt của Lục Quang chợt nhướn cao, nhưng ảo ảnh trong lòng Hồng Thế Phương thay đổi, biến thành đêm trời tối đen như mực, người con ấy và Hồng Thế Phương đứng áp lưng nhau, đối mặt với rất nhiều kẻ địch diện mạo mờ nhòa, nữ tử tay vung quạt quỷ, đánh đâu thắng đó; Hồng Thế Phương kiếm tung ra, như rồng bay vạn dặm, chớp mắt giết địch vô số. Những mũi tên từ bốn phương tám hướng xé gió lao tới, nữ tử kêu lên tiếng, “Thế Phương, chàng mau! Ta đoạn hậu!” Hồng Thế Phương thét dài, cao giọng quát, “, nàng trước!”


      Lục Quang càng lúc càng thấy cổ quái, vào ngay lúc ấy, ánh mắt Nhậm Hoài Tô cũng dần chuyển qua, hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đầy ngỡ ngàng, tâm tư Hồng Thế Phương chỉ mình nàng hiểu.


      Loáng cái, cảnh tượng lại thay đổi, xuất trạch viện Hồng phủ, nữ tử nọ vận toàn gấm vóc, Hồng Thế Phương tay khoác eo nàng, dịu dàng thủ thỉ bên tai nàng, “ Quang, nàng đơn từ , hiểu tình cảm thế nhân, từ nay về sau, cha mẹ ta cũng là cha mẹ nàng, những gì trước đây nàng có được, Hồng gia của ta đều cho nàng, ta thương mến nàng, phụ rẫy tình nàng.”


      Lục Quang cười nhạt, cha mẹ ngươi là cha mẹ ngươi, sao có thể là cha mẹ ta? Nàng lạnh lùng nhìn Hồng Thế Phương nằm đó, cặp phụ mẫu mời quần hùng bốn phương về dồn ta vào chỗ chết…


      Cảnh tượng trước mắt lại hốt nhiên thay đổi, cuồng phong bạo vũ thình lình nổi lên, binh hoang mã loạn, nữ tử nọ thân mình thương tích khắp người đổ ập xuống mặt đất lầy lội, gắng gượng bò vào ngôi chùa đổ, phía sau người nhà họ Hồng cầm kiếm xông tới, nữ tử thét lên thê thiết, “Hồng Thế Phương, ta hận ngươi!”


      Kéo dài dứt, đều là những ảo ảnh như thế, có khi là đêm tân hôn, nữ tử trùm đầu bằng sa đỏ, kiều diễm thẹn thùng mà nhu thuận; có khi là thảo nguyên rộng lớn hai người sánh vai lao tới, cầm kiếm giết địch gì cản nổi; hoặc Hồng gia truy sát, đủ kiểu tình trạng thê thảm và cách chết của nữ tử.


      Nhậm Hoài Tô cuối cùng cũng chậm rãi rút tay về, Lục Quang ban đầu vốn vô cùng giận dữ, xem lâu lại chỉ thấy hoang mang, nàng nhìn Nhậm Hoài Tô, hỏi, “Đây là tình khắc cốt, đến sống bằng chết của y đối với ta?”


      Nhậm Hoài Tô chậm chạp lắc đầu, nàng cảm thấy chưa bao giờ y lắc đầu lại khiến nàng thuận mắt như lúc này, “Ta biết.”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 5.5 -
      “Người đời hay ái tình ái tình, ái tình là ảo tưởng vớ vẩn, mớ ngủ ban ngày như thế này.” Nàng hừ tiếng, liếc mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, “Nữ nhân y vẽ ra trong lòng nào phải ta.”


      Nhậm Hoài Tô gật đầu, “Tất nhiên đấy phải là .”


      hiểu vì sao, câu này của y khiến tâm tình nàng tốt hơn chút, lại liếc xéo Nhậm Hoài Tô, nàng hỏi, “Ngươi muốn cưới ta, vậy ngươi ta ?”


      Nhậm Hoài Tô đáp, “.”


      Nàng hiểu y, so với Hồng Thế Phương hiểu Lục Quang Lục Quang hiểu Nhậm Hoài Tô hơn nhiều lắm, nàng nheo mắt, “Vậy ngươi chúng sinh ?”


      “Ngã Phật từ bi, tất nhiên là mến chúng sinh.” Ngữ điệu của y vẫn đều đều như vừa rồi, thần sắc bằng lặng.


      Nàng hậm hực , “Ngươi hoàn tục, vậy Phật còn là của ngươi nữa rồi, ngươi mến chúng sinh Phật tổ cũng chẳng trách tội.”


      Y nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo, cái nhìn cực kỳ chân thành, “Thế nhân đều có bi khổ, bất luận có vào cửa Phật hay , gặp chuyện bi khổ hành thiện, hành thiện tức đại ái.”


      Nàng sầm mặt, trỏ cái thây dặt dẹo tính mạng như chỉ mành treo chuông của Hồng Thế Phương giường, “Vậy cái gã ốm sắp chết rồi, ngươi mau hành thiện cứu sống y cho ta.” Đại ái, đại ái, là nực cười? Thi mị lại chuyện hành thiện, chuyện chúng sinh? Đợi đến khi ngươi mất lý trí, chúng sinh thế gian này đủ cho ngươi giết mấy lượt? mến chúng sinh? ta? Hoang đường!


      Nhậm Hoài Tô lộ vẻ khó nghĩ, “Ta thông y thuật, nhưng…” Y muốn bản thân thông y thuật nhưng có quen vị danh y, tiêu luyện sư Đan Hà, các loại kỳ đan linh dược trong lò của người đó chừng có thể trị khỏi tương tư.


      Nhưng y chưa kịp hết câu, Lục Quang vỗ tay kêu lên, “Ta nghĩ ra cách, Vô Ái Hồn.” Mắt nàng long lanh, “Chỉ cần cho y nuốt Vô Ái Hồn, sau này quên sạch sành sanh mấy chuyện tình tình ái ái, phải là xong chuyện hay sao?”


      Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, từ tốn , “Vô Ái Hồn là độc, phải thuốc.”


      Còn nàng cười nhạt, “ chừng hạ độc cho y quên sạch chuyện đương, sau này Hồng gia có ngày ngóc đầu lên được.” Quang lạnh lùng nhìn Nhậm Hoài Tô, cứ như thể y là ác đồ cản trở họ Hồng chấn hưng dòng tộc.


      Nếu Nhậm Hoài Tô tinh ý như Cơ Nhị, cần nhìn sắc mặt, nghe thanh biết chẳng qua Lục Quang chỉ nổi hứng thú với việc “Hạ độc cái gã đến sống bằng chết này cả đời biết thế nào là tình ái” mà thôi, liên quan việc sau này Hồng gia có ngóc đầu lên được hay .


      Nhưng y phải Cơ Nhị, chỉ lặp lại, “Vô Ái Hồn là độc, phải thuốc.” Y thoáng im lặng rồi tiếp, “Tuy ta thông y thuật, nhưng có quen người tinh thông thuật cứu người, ta xin thuốc cho Hồng thí chủ.” Sau đó lại nhìn Lục Quang, rất nghiêm túc, “ cần lo lắng.”


      Nàng tức muốn chết, suýt nữa nghĩ con quái vật này cố ý chống đối nàng! Giận quá nên nhất thời biết phải bộc phát thế nào, thẫn ra hồi lâu mới đột ngột nổi trận lôi đình, “Vô Ái Hồn là kịch độc phải thuốc, cho nên Hồng Thế Phương uống được, vậy còn ta sao?” Nàng giận đến quên cả lựa lời, trỏ thẳng mặt Nhậm Hoài Tô mà mắng, “Ta sao? Ta có thể ăn ư? Sao ngươi cản? Vì y là người còn ta phải là người sao?”


      Câu hỏi vuột khỏi miệng, đến tự nàng cũng sững người kinh ngạc.


      Y cũng ngây ra, trong thoáng chốc nàng nhìn thấy gương mặt y thần thái gần như là lúng túng, sau đó Nhậm Hoài Tô trả lời, “Đó là điều kiện để đồng ý làm vợ ta.”


      “Ngươi biết đó là thuốc độc.” Nàng lạnh lùng nhìn y, “Ngay từ đầu ngươi biết đó là kịch độc vong tình vong ái, nhưng ngươi chưa từng hỏi ta muốn có nó để làm gì!” Quang đột nhiên thấy tủi thân khủng khiếp, Nhậm Hoài Tô mang lỗi tày trời! Nàng chỉ Hồng Thế Phương, “Hôm nay ngươi mới gặp lần đầu suy nghĩ cho y, đành lòng để y nuốt thuốc độc, còn ta sao?” Nàng cười lạnh, “Sao ta chưa từng nghe người câu nào rằng Vô Ái Hồn là kịch độc, Quang đừng dùng?”


      Nhậm Hoài Tô khép hờ mi mắt, im lặng rất lâu, sau đó trả lời, “ Quang, dùng Vô Ái Hồn là tâm nguyện của .”


      Nàng sững sờ.


      Phải, nuốt Vô Ái Hồn, quên tình cảm, biết hận, màng hoan hỉ bi thương, triệt để luân lạc thành quỷ, từ nay làm bạn cùng vạn quỷ… Hoặc hoá thân thành quỷ, hoặc kết liễu cuộc đời, đó là tâm nguyện của nàng.


      Nàng chưa từng ra, nhưng Nhậm Hoài Tô biết.


      “Đó phải là tâm nguyện của ta!” Ngây ra hồi, nàng quả quyết phủ nhận, nghiến răng , “Ngươi thấy ta làm bạn với quỷ, thấy ta phải người, cho nên căn bản quan tâm ta có dùng độc dược hay ! Cũng quan tâm ta rốt cuộc có tình có nghĩa hay vô tâm vô tình! Phật tổ của ngươi dạy ngươi mến chúng sinh, nhưng trong chúng sinh của ngươi vốn hề có ta! có ta!” Nỗi tủi thân của nàng vuột ra khỏi miệng, chút tội ác của mình cũng quên hết, trong mắt nàng Nhậm Hoài Tô chính là kẻ đáng ghét như vậy!


      Y sững người, nhắm mắt nghĩ ngợi rất lâu.


      Sau đó gật đầu.


      Nàng ngẩn người…


      Nàng có nghĩ nát óc cũng nghĩ ra xong những lời này, y tìm cách an ủi nàng hứa hẹn rằng tuyệt đối phải quan tâm nàng, phải cảm thấy nàng là người, mà lại gật đầu!


      Ý y là gì?


      Ý y là… Y thực nghĩ nàng phải người, thực quan tâm nàng có dùng độc dược hay , trong chúng sinh của y thực có nàng?


      Nàng thẫn thờ lui bước, nhìn gương mặt như ánh bình minh của Nhậm Hoài Tô.


      Y toàn thân thánh khí, áo trắng sáng ngời, vững chãi như núi.


      Y đùa.


      Y chưa từng đùa.


      Những quan tâm bảo vệ chu đáo ân cần quả nhiên đều là ảo giác, trong lòng quái vật này có tình , biết thế nào là quan tâm, cũng vĩnh viễn hiểu thế nào là thương tổn.


      Là nàng quen được nuông chiều, được voi đòi tiên, tưởng có thể đòi hỏi thêm nhiều nữa.


      là ngu ngốc!


      Nhậm Hoài Tô nhìn Lục Quang chăm chăm.


      Nàng đương nhiên nằm trong chúng sinh, nàng là tội nhân.


      Là tội nhân điềm trời chỉ dẫn, cần phải lấy làm vợ, rồi giết .

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 6.1 -


      Long ngâm khởi thương mang


      Thăm Hồng Thế Phương xong, Nhậm Hoài Tô gửi Đan Hà phong thư, hỏi y có thứ thuốc nào có thế trị “bệnh tương tư” hay , cầu cho Hồng Thế Phương loại linh dược cứu mạng. Còn Quang lại bảo Vô Ái Hồn ở Vô Tâm Cốc nhất định có thể chữa khỏi bệnh của Hồng Thế Phương, cần phải nhanh chóng lấy. Nàng muốn làm gì, Hồng Đường tất nhiên ngăn nổi, Hồng Khương tuy muốn giết ả nữ hại con trai mình, nhưng bất lực vì đạo hạnh đủ, có mời bao nhiêu người tới nữa chỉ sợ cũng là tìm chết mà thôi. Nếu ả buông lời muốn chữa bệnh cho con lão, lại có thể ăn với con trai, lão tất nhiên chỉ mong nàng càng sớm càng tốt.


      Vì vậy Lục Quang và Nhậm Hoài Tô bước vào nhà họ Hồng được dăm ba canh giờ ra , Hồng Thế Phương hôn mê giường, được nhìn Lục Quang thêm lần nào nữa, chẳng biết tỉnh dậy có cảm giác gì. Lục Quang hiển nhiên hoàn toàn quan tâm đến chuyện đó.


      Nàng cưỡi ngựa thẳng hướng Nam, Nhậm Hoài Tô che ô cho nàng, suốt dọc đường ai chuyện.


      Tâm trạng nàng tốt, muốn chuyện, trầm mặc rất lâu, liếc nhìn Nhậm Hoài Tô bên cạnh, bất ngờ phát y cũng đăm chiêu.


      người tĩnh như nước lặng và đăm chiêu cho cùng nom khác nhau. Nàng oán hận Nhậm Hoài Tô, cái gật đầu canh giờ trước của y khiến trong lòng nàng nảy sinh nỗi oán hận ghi xương khắc cốt. Khác với ý muốn được giết người, đó là nỗi oán hận khó lòng miêu tả, chỉ trong chớp mắt nàng từ thấy con người này rất thú vị đến chỉ mong y đường vấp té, ăn cơm mắc nghẹn, ra cửa gặp thù, qua sông chìm thuyền, muốn làm gì cũng thất bại, thậm chí còn phải thất bại đau, tốt nhất là thất bại cách tột cùng thảm hại.


      Nhưng đương lúc nàng ôm đầy oán hận lại đột nhiên phát người… à quái này đăm chiêu nghĩ ngợi.


      Y nghĩ gì?


      Nàng bắt đầu tử tế nghiên cứu biểu cảm gương mặt Nhậm Hoài Tô, mắt y hơi nheo lại, thần thái tập trung khác biệt hoàn toàn so với khí độ khoáng tuyệt thiên cổ thường ngày. Y nhất định suy ngẫm chuyện gì đó.


      chuyện liên quan đến chúng sinh, đại ái, hành thiện, điềm trời, cứu thế…


      “Ngươi nghĩ gì?” Nàng thình lình cất giọng lạnh lùng.


      Y ngẩn người, tay cầm ô ngoảnh lại nhìn, trong mắt vẫn còn thần vận đăm chiêu tàn dư, như thể miếng ngọc sáng rỡ như bình minh đột nhiên rung động tựa sóng nước, dù muốn trả lời, y vẫn đáp thà, “Hồng thí chủ , từ bé thân mình, biết tình cảm nhân gian, y muốn bù đắp cho tất cả những gì trước kia có.”


      Nàng gật đầu, những lời đường mật này, dù chưa từng có ai đủ to gan để với nàng, nhưng nàng nghe rất nhiều từ những kẻ qua đường.


      Chợt thấy Nhậm Hoài Tô chau mày, “Tình cảm nhân gian… là gì?”


      Nàng cứng miệng, chẳng ngờ Nhậm Hoài Tô suy ngẫm chuyện này, “Tình cảm nhân gian là các loại tình cảm phụ mẫu từ tường, huynh hữu đệ cung, phu thê ân ái, kính lão tôn hiền…” Nàng cũng ngờ mình có thể trả lời trôi chảy như vậy.


      Nhậm Hoài Tô có vẻ hiểu lắm, nhưng cũng truy tới cùng, y chỉ gật đầu.


      Đó hẳn cũng là trong những biểu của “ nương có lý”? Nàng lại nổi ác niệm, lạnh lùng , “Ngươi từng biết đến tình cảm nhân gian bao giờ chưa? Hoài Tô đại sư.”


      Nhậm Hoài Tô thoáng khựng lại, nhưng gì, tiếp tục cầm ô tới.


      Nhưng nàng cảm thấy mình thắng cuộc, loài thi mị lai lịch ràng, đến xuất thân của mình cũng quên sạch, làm sao mà biết cái gọi là tình cảm nhân gian? Thứ quý hiếm ấy đến nàng còn chưa được nếm trải, huống gì là thi mị như y?


      “Ta còn nhớ…” Nhậm Hoài Tô bên đột nhiên cất tiếng, ngữ điệu vẫn ôn tồn bình thản, chừng như chưa từng chịu đả kích gì, “Có đêm trời rất lạnh, bên ngoài lều trại là mênh mông băng tuyết, gió núi thét gào, dã thú trong núi đều chết rét cả.”


      Y... vẫn nhớ? Nàng giật mình kinh ngạc, hoảng hốt nhìn loài thi mị trước mắt, sao y còn có thể nhớ được điều gì? Sau khi trở thành thi mị, mọi chuyện lúc sinh thời bị lãng quên sạch , người sống và quái là hai thứ khác biệt hoàn toàn, sao y còn có thể nhớ? Lại còn lều trại cơ chứ! Sao y nhớ được ràng nhường ấy? Nằm mơ ư? Thi mị sao có thể nằm mơ?


      Nhưng ngữ điệu Nhậm Hoài Tô hề khác thường ngày, hoàn toàn biết mình vừa chuyện vô cùng ghê gớm, “Có người đưa đến món thịt nóng hôi hổi.”


      Lòng nàng bồn chồn, tiện miệng phụ họa, “Giữa trời tuyết, có thịt nóng ăn, tất nhiên là dễ chịu. Có người quan tâm đưa thịt cho ngươi, đó tất nhiên là vì cái tình với ngươi.”


      Y tiếp, “Đó là thịt đùi của... chính y.”


      Nàng thình lình ghìm cương đứng lại, cau mày, “Nhậm Hoài Tô, ngươi rốt cuộc nhớ được những gì? Liệu có phải ngươi... đọc cuốn sách kỳ quái nào hay , hay nghe ai đó kể lại rồi nhớ nhầm?”


      Trong căn lều giữa trời tuyết, có người đưa đến cho y món thịt nóng hổi, nhưng đó là thịt đùi người? câu chuyện dùng để dọa người của thuyết thư tiên sinh ư? Hay y từng gặp loài quỷ ăn thịt người?


      Sắc mặt y trở lại bình thường, nom nhõm hơn nét đăm chiêu vừa rồi, “Chỉ thế thôi.” Đôi mắt y trong vắt, gợn dù làn sóng , ràng dù là băng tuyết hay món thịt người nóng hổi đều thể khuấy động tâm tình y, y chỉ ôn hòa , “Từ đây đến Vô Tâm cốc còn ba mươi dặm, có mệt ?”


      Y tưởng nàng dừng lại vì mệt.


      • Page: Eb00kngôntìnhmiễnphí


      Nàng im như tượng, thái độ bình lặng của y rằng y tuyệt chút dao động đối với chuyện mà mình “nhớ được”, tuyệt ngờ vực.


      Điều đó chứng tỏ: Y thực nhớ.


      Dù điều y nhớ chỉ là hình ảnh rời rạc và ngắn ngủi, đất trời ngập trong tuyết trắng, lều trại, thịt người... nhưng cũng khiến nàng nảy sinh nỗi kinh ngạc và hoài nghi mãnh liệt đối với “quá khứ” của y.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 6.2 -
      “Nhậm Hoài Tô, ngoài thịt người, ngươi còn nhớ gì nữa ?” Nàng ngoảnh lại, bình tĩnh nhìn xoáy vào y, “Phật tổ của ngươi lẽ nào dạy cho ngươi từ sớm rằng hòa thượng được ăn thịt?”


      Y lại chẳng giận hờn, cũng kích động, “Hết rồi.”


      Hết rồi, nàng trầm ngâm, cũng truy vấn nữa.


      Thi mị là loài vật do con người gặp phải nỗi đau đớn thể tưởng tượng nổi biến hóa thành, dù trong điển tích ghi lại nó là loài quái vật cực kỳ tàn nhẫn, lạm sát sinh linh vô tội, cũng có nhân tính, nhớ gì về những chuyện trước đây... Nhưng khó bảo đảm rằng có những thi mị giữ được chút ký ức rời rạc lúc sinh thời như Nhậm Hoài Tô...


      Dù ký ức đó cũng phải chuyện gì vui vẻ, nhưng cho cùng thi mị là loài dị biệt do người thể chịu đựng nổi đau khổ mà hóa, cho nên việc vẫn nhớ chút ký ức vui hẳn hề lạ thường? Nàng cầm cương giục ngựa thả chậm bước, bóng ô của Nhậm Hoài Tô luôn vững chãi che đầu nàng, bất kể thế nào, luôn che được ánh mắt trời cho nàng. Nàng bỗng thở ra hơi dài, thôi vậy...


      Nàng lạnh lùng liếc sang Nhậm Hoài Tô, kẻ này ràng là cao thủ trong cao thủ, lúc sinh thời gặp phải nỗi đau khổ tột cùng, giờ biến thành thế này, thực ra… cũng hơi đáng thương.


      Dù nhìn ngang nhìn dọc thế nào Nhậm Hoài Tô cũng chả dính dáng gì đến hai chữ “đáng thương” cả.


      Vào lúc đó, bầu trời tạnh ráo bỗng ùn ùn mây đen, đám mây mù đen đặc chừng như bị cuồng phong từ bốn phương tám hướng thổi tới, tụ lại đỉnh núi ở phía xa, ngay sau đó là sấm nổ đì đùng, chớp xé ngang trời, đỉnh núi chỉ mọc vài gốc cây khô héo, bị sấm chớp đánh xuống mà bén lửa, là có chuyện dị thường. Mơ hồ nghe trong mây đen có tiếng kêu ù ù, vật gì đó quay cuồng giữa mây, khiến đám mây cuộn lên từng đợt, cảnh tượng bầu dường địa ngục.


      Ngay cả Nhậm Hoài Tô cũng phải ngước nhìn trời, Lục Quang sớm biến sắc, tiếng kêu trong mây đen lại vọng tới, nàng trầm mặc hồi lâu, nghiến răng thốt lên “Long ngâm!”


      Phải, vật lạ quay cuồng trong đám mây chính là con rồng thân như ánh chớp, quanh người ánh tím lập lòe.


      Rồng là loài cổ lão cực kỳ hiếm gặp, ngàn năm mới xuất ở trần gian lần, tại đột nhiên trời giáng mây mù, xuất con tử long thế này, đủ thấy gần đây quả nhiên núi non biển động, thiên địa thất thường, mới có giống ngàn năm hiếm gặp này thế, cũng khó là điềm lành hay điềm dữ.


      lúc Nhậm Hoài Tô và Lục Quang ngửa đầu trông, con tử long lập lòe ánh chớp ấy xoay vần hồi, sau tiếng ngâm động trời, thân hình khổng lồ đâm đầu lao thẳng xuống ngọn núi nãy giờ bị sét liên tiếp đánh trúng, chớp mắt biến mất giữa mấy gốc cây khô đỉnh núi.


      Mấy gốc cây khô đột nhiên bùng lên vài đợt sáng tím rồi lập tức tắt ngấm, lại im lìm hệt như những gốc cây khác, dường như chẳng có gì đổi thay.


      Đám mây mù bầu cũng nhanh chóng tan hết sau khi con rồng biến mất, trời quang mây tạnh, như thể chưa có gì xảy ra.


      Lục Quang oán hận nhìn mấy gốc cây khô, hận đến mức gần như sắp nghiến nát cả răng, “Tử Linh thụ!”


      Nhậm Hoài Tô cũng chăm chú nhìn mấy gốc cây.


      Loài cây khô ấy mọc đỉnh ngọn núi cách Vô Tâm cốc ba mươi dặm về trái, Tử Linh thụ là vật chí dương, ngoài vật ngự quỷ Huyết Lưu Hà, Tử Linh thụ càng là khắc tinh của lệ quỷ, mấy gốc Tử Linh thụ hiếm gặp này sinh trưởng núi, chỉ sợ mấy chục dặm xung quanh nó, những vật mang “quý khí” bước vào đều hóa thành tro. Mấy gốc cây này vừa rồi còn có tử long góp sức, uy lực càng tầm thường, nàng hằn học nhìn đăm đăm mấy gốc cây nọ hồi lâu, cuối cùng giật cương quay lưng, “Thôi vậy, chúng ta .”


      Vô Ái Hồn sinh trưởng ở dưới chân ngọn núi kia, dù là nàng hay Nhậm Hoài Tô đều thể đặt chân vào phạm vi mấy mươi dặm xung quanh Vô Tâm cốc, chỉ đành thôi. Huống nữa trong lòng nàng có linh cảm, có Vô Ái Hồn cũng sao. Đoạn tâm tuyệt tình, lãng quên nhân tính, trở thành hệt như Nhậm Hoài Tô, vậy có gì tốt.


      Làm con người chỉ có cái xác rỗng, hoặc làm con quỷ hồn, lẽ nào… vui hơn tại?


      Nàng cảm thấy Nhậm Hoài Tô vui, dù dường như y cũng chẳng cảm nhận được gì cả.


      có Vô Ái Hồn cũng chẳng sao, lấy được rồi cũng chưa chắc nàng nuốt, điều cam lòng duy nhất là to mồm đòi lấy, to mồm đòi nuốt, kết quả đủ bản lĩnh để nhìn thấy dù chỉ cọng cỏ.


      Điều đó làm nàng rất ấm ức, huống gì nàng ra điều kiện rằng chỉ khi Nhậm Hoài Tô lấy được Vô Ái Hồn nàng mới chấp nhận làm vợ y. tại trời chiều lòng người, Vô Ái Hồn nhất định thể lấy được, giao ước ấy hẳn nhiên còn giá trị, họ sắp ai đường nấy.


      Nhậm Hoài Tô muốn lấy nàng làm vợ là có mưu đồ của y, nhưng tại nàng mấy kháng cự, vì nàng chưa muốn chia tay Nhậm Hoài Tô.


      Ai đường nấy rồi, còn ai chăm sóc nàng nữa, dù là chăm sóc máy móc cảm xúc hay chăm sóc ân cần chu đáo, đều còn nữa.


      Đương lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên phát lưng con ngựa bên cạnh còn người cưỡi, nó thả mấy bước về bên, dáng điệu vô cùng thong dong… Nhậm Hoài Tô đâu?


      Nàng ngoảnh phắt lại, chỉ thấy bóng người lao về phía đỉnh núi nọ, vạt áo tung bay, tư thái an tường, y chỉ , “Đợi ta trở lại.”


      “Này!” Nàng chỉ kịp kêu lên tiếng, thấy bóng lưng kẻ áo trắng như nước chảy mây trôi khuất lấp trong cánh rừng trước mắt, nàng sững sờ lúc, thót người xuống ngựa, hét về phía cánh rừng bạt ngàn, “Nhậm Hoài Tô! Tên ngốc này! Quay lại mau!”


      Gió núi im lìm, cây lá xào xạc, Nhậm Hoài Tô hẳn nhiên quay đầu.


      Nàng đờ đẫn đứng ngoài rừng cây, ngửa đầu ngây dại nhìn mấy gốc cây Tử Linh thụ đỉnh núi.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 6.3 -
      Gã gốc Nhậm Hoài Tô biết mình là thi mị.


      Lệ quỷ khi dám bước chân vào phạm vi dương khí của Tử Linh thụ, bị thiêu đốt thành nắm tro tàn.


      Nhưng y là thi mị… Y khác tiểu quỷ bình thường…


      Cho nên có lẽ… y bị dương khí thiêu đốt nhưng… chết?


      Nàng bình tĩnh suy đoán đủ các khả năng… rốt cuộc y bị đốt thành đống máu thịt bầy nhầy lẫn lộn, hay bị đốt thành bộ xương khô vẫn còn có thể tự do hành tẩu? Hoặc bị đốt thành luồng khói đen giết người? Hoặc là… đốt cháy lí trí y, khiến y thức tỉnh, trở thành thi mị chân chính, đủ sức mạnh để trực tiếp mở quỷ môn?


      Y biết kết cục của mình, vì nàng sai y lấy Vô Ái Hồn, y liền . Y tuân thủ ước hẹn, muốn cưới nàng làm vợ, thế nên dù nàng thôi, nhưng y chịu thôi.


      Chuyện cưới nàng làm vợ thực quan trọng vậy sao? Nàng bỗng thấy mặt hơi nóng lên, ngóng về phía cánh rừng. Nàng mong Nhậm Hoài Tô cảm giác được uy lực của Tử Linh thụ nhanh chóng trở về, Vô Ái Hồn… Vô Ái Hồn chẳng qua chỉ là loài cỏ độc vớ vẩn mà thôi.


      Vốn đáng cho bất cứ ai liều mạng lấy cho bằng được.


      Nàng đợi y trở về.


      Hai con ngựa trắng nhở nhơ ăn cỏ non con đường mòn, nắng dần nhạt bớt, trời ngả về chiều, nàng xuống ngựa từ lâu, khép lại tán ô ở đầu, mình đứng im lìm tại chỗ.


      Nhậm Hoài Tô vẫn chưa trở về.


      Bốn bề lặng ngắt, chỉ mơ hồ tiếng trùng kêu yếu ớt, nàng cảm giác được quỷ khí, nơi có Tử Linh thụ mọc lên quỷ mị nào dám ghé? có quỷ khí, quạt quỷ cũng yên tĩnh đến bất ngờ, càng làm nàng cảm nhận rệt rằng mình mình.


      Trước đây nàng có vạn quỷ bầu bạn, còn tại, nàng chỉ có mình.


      Trăng non vừa mọc, sao trời dần hé, nàng nghĩ Nhậm Hoài Tô hẳn chết từ lâu, bằng vì sao y trở ra? Nếu phải vào rừng mà là người khác hoặc quỷ khác, chỉ e nàng quay đầu thẳng, tuyệt đứng đây chờ đợi.


      Nàng nghĩ y chết rồi, tan thành cát bụi rồi, nhưng nàng vẫn đứng đợi.


      biết vì sao nàng thể bỏ y mà được.


      Bóng đêm phủ xuống mỗi lúc dày, trong áo nàng có thứ gì dần tỏa ra ánh sáng, Lục Quang bỗng chấn động toàn thân: Cực Nhật Châu! Nàng có Cực Nhật Châu! Vật này có thể chống lại lửa nóng, có lẽ có thể bảo vệ nàng vào Vô Tâm Cốc, ngăn được dương khí của Tử Linh thụ.


      Nàng cho tay vào ngực áo, nắm lấy viên ngọc ấm nhuận, có lẽ Nhậm Hoài Tô thực chết rồi? thi mị chưa thức giấc bị giết bởi gốc Tử Linh thụ được bảo hộ bởi tử long, đó chính là ý trời… ai giết nổi thi mị, cho nên ý trời giết y, tránh y giết người vô tội làm loạn cỗi trần. Nàng lần từng bước về phía cánh rừng, thẳng theo hướng ngọn núi, trong bóng tối ánh sáng của Cực Nhật Châu càng trở nên rạng rỡ và êm đềm. Lục Quang cảm nhận được dương khí của Tử Linh thụ, nhưng trong che chở của ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc, nàng quá khó chịu, thầm hối hận. Nếu nhớ ra công dụng thần kỳ của viên ngọc này sớm hơn, vừa nãy đáng nhẽ nên vào rừng cùng y.


      Nếu ý trời muốn giết chết Nhậm Hoài Tô, nàng hy vọng… tối thiểu cũng có thể nhặt xác y về.


      Lần từng bước vào trong, mỗi bước đều mong gặp được thi thể Nhậm Hoài Tô, nhưng cũng mong mãi mãi thấy, cứ phí công suốt dọc đường như thế. Khi Lục Quang vừa trờ tới gần chân núi, thình lình nghe thấy tiếng nổ lớn đỉnh núi, ầm tiếng, đống lửa điên cuồng phừng phừng bốc lên.


      Nàng kinh ngạc ngước đầu…


      Tử Linh thụ!


      Tử Linh thụ bốc cháy!


      Mặt nàng biến sắc, ban nãy sấm chớp ầm ầm, tử long va chạm, Tử Linh thụ vẫn bắt lửa, giờ tại sao lại bốc cháy? Là ai đốt?


      Ngay vào lúc ngọn lửa đỉnh núi bốc lên, có tiếng nổ rất to vọng tới, thanh gãy toác răng rắc của thân cây truyền về từ phía xa, những đốm lửa tàn tung tóe như mưa bay xuống từ đỉnh núi, nom tựa pháo hoa. Dù có là tiều phu nơi sơn dã cũng nhìn ra, có ai đó châm lửa đốt gốc Tử Linh thụ đỉnh núi, bẻ nát vụn, rồi ném thẳng xuống núi.


      kỳ vật ghê gớm đến mức này trong trời đất… Nàng khiếp hoảng nhìn những đống lửa tung bay giữa trung, nguồn khí chí dương có thể khiến vạn quỷ sợ hãi đến run rẩy trong trời đất… Bảo vật có hai, trong ngọn lửa và những trận gió đêm này, hóa thành hư vô cả.


      Những ngọn lửa Tử Linh thụ tung bay.


      Giữa những tia lửa tứ tán và hơi khói mù mịt phủ kín ngọn núi cùng sơn cốc, giữa làn khói đen dày đặc và tro bụi sặc sụa, có người bước ra từ giữa lửa khói.


      Mái tóc đen xõa dài, áo trắng thùng thình phất phơ trong gió núi, những tia lửa lốm đốm dính vai áo.


      Tay nàng nắm chặt lấy Cực Nhật Châu, trân trân nhìn những đốm lửa tàn li ti ấy rơi áo y, tóc y.


      Cảnh tượng lửa tàn cực đẹp, từng đốm tắt lịm áo và tóc, người ấy thần sắc phẳng lặng, chắp tay mà , gió núi thổi vạt áo y phấp phới, nàng chừng như lại trông thấy khung xương trắng hoang vu và cổ lão ấy.


      Thứ khí thế độc ngang tàng mà tráng lệ như sông núi, bộ xương khô cuồng dại mà xinh đẹp, tư thái tuyệt trần khoáng thế.


      Y đến trước mặt nàng, khóe môi thoáng vẽ nụ cười, tay phải đưa về trước.


      Trong lòng bàn tay là đóa hoa bé bỏng, yếu ớt và bợt bạt, những cánh hoa có màu tái nhợt, cận kề héo úa, nhụy hoa kết thành quả hửng chín… thứ quả mọng màu xanh tím, nom có phần chìm lấp.


      “Vô Ái Hồn?” Nàng hỏi gần như thầm.


      Kẻ ấy nở nụ cười im lìm, siết chặt năm ngón tay, trái cây lập tức nát bấy, giọng trầm thấp của y vang vọng bên tai nàng, “Làm vợ ta, há có thể vong tâm tuyệt tình?”


      “Ngươi rốt cuộc là ai?” Nàng quát, “Nhậm Hoài Tô đâu?”
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :