1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 4.2 -
      Huyết Lưu Hà dưới cổ nàng lập loè chớp sáng, giờ nàng hiểu vì sao gần đây nó sáng nhiều như thế, sợ rằng buổi ban đầu gặp mặt, Huyết Lưu Hà và Nhậm Hoài Tô bài xích lẫn nhau, thậm chí có cả những biến hoá mà nàng biết phát sinh.


      Màu trăng mượt mà và êm dịu, như làn sóng , chạm vào nghe mát rượi.


      Nàng chợt trông thấy trong ánh trăng có những tia sáng bạc bị hút vào đỉnh đầu Nhậm Hoài Tô, từng sợi , kỳ ảo như mộng, khẽ khàng bay bổng, tuyệt phải là ảo giác.


      Đó là thứ gì?


      Dần theo những sợi tơ bạc như khói như mơ buông xuống, ánh sáng từ Huyết Lưu Hà cũng chậm rãi tối , dần khôi phục nguyên trạng, nàng có thể cảm giác được quỷ khí người Nhậm Hoài Tô từ từ lịm tắt, cuối cùng bị gột sạch, khí tức thánh khiết tươi sáng và trong lành mạnh mẽ toả ra từ tứ chi bách hài y, chừng như đến vạt áo hay từng đầu ngón tay cũng phát tán thứ ánh sáng dịu êm.


      Trời giáng thánh khí.


      Nơi tích tụ của tinh hoa nhật nguyệt…


      Lại là thân thể của thi mị.


      Nàng há hốc miệng, ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, kỳ quan vô tiền khoáng hậu, mâu thuẫn cực cùng này vẫn lặng lẽ diễn ra, hoàn toàn phải do nàng ảo giác hoặc nằm mơ.


      *•*


      Võ phòng phương trượng thong thả mở rộng.


      Cơ Nhị chưa kịp trông trong phòng có gì, thình lình tia sét phóng ra. kịp chống đỡ, y nghiêng đầu, tia sáng đánh thẳng về phía Đan Hà, Đan Hà né nhanh như cắt, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn, bức tường Phật đường đối diện thủng lỗ to bằng đầu người. Cơ Nhị liếc mắt, lý do Phật đường Bích Phi tự bị hỏng lần trước hẳn nhiên rành rành.


      Đại môn mở toang, Vong Quy hòa thượng lánh xa, liếc mắt vào trong dù chỉ là cái. Cơ Nhị và Đan Hà chăm chú nhìn, trong căn phòng lớn khối ngọc thạch to bằng người tỏa sáng lập lòe, biết là vật gì, ngoài ra, bên tường trái võ phòng là kệ sách, bày kín kinh quyển thư tịch, tường phải đổ nát loang lổ đầy vết tích, đều là do kiếm khí làm tổn hại.


      Từ khối ngọc ấy trở về trái, nền vách sạch tênh, ngăn nắp chỉnh tề, từ khối ngọc thạch trở về phải, vách thủng lỗ chỗ, nền ngổn ngang gạch nát, cứ như thể trải qua kiếp nạn hủy thiên diệt địa.


      Đôi mắt hẹp dài của Đan Hà thoáng khựng lại, bức vách bên phải lộ ra màu gạch đen óng, vật liệu dùng xây sửa vách tường là loại nham thạch cực kỳ rắn chắc, xem ra gian phòng võ này trước khi được xây nên biết trước bị phá hỏng nặng nề. Cơ Nhị lượn vòng xung quanh khối ngọc thạch vĩ đại, “Đây là kỳ ngọc trong truyền thuyết, nguyên thạch của Túy Hoàng Châu, Túy Thần Ngọc ư?”


      Đan Hà gật đầu, “Thứ kỳ ngọc này là vật trấn tà trừ ma, Túy Hoàng Châu chẳng qua chỉ nặng hai lạng vang danh khắp chốn, khối thần ngọc này lại cao ngang đầu người, xưng là trân bảo hiếm thấy tuyệt đối quá lời.”


      “Ta chưa từng nghe Túy Hoàng Ngọc còn có thể phát ra thứ sét chết người này, lẽ nào nó hoan nghênh đám người trần mắt thịt như chúng ta đến ngắm?” Cơ Nhị cười, dùng quyển trục trong tay gõ gõ vào khối thần ngọc, vừa rồi khi mở cửa, tia sét sắc bén như đao, tại y hết gõ rồi khua đấy, thần ngọc lại sừng sững bất động, tựa như vật chết.


      “Túy Thần Ngọc chỉ phát ra thánh khí mãnh liệt mỗi khi gặp phải tà ma xâm thực, nhưng có thể khiến nó tích tụ thành tia sét sắc bén ghê gớm như vậy, trong võ phòng này vốn tồn tại loại tà khí nào?” Đan Hà xoay sang nhìn Vong Quy hòa thượng, “Đại sư, chúng ta rất mong được biết tình.”


      Vong Quy hòa thượng mặt chút thay đổi, chỉ bức họa vách võ phòng.


      Bức họa ấy được treo bên phía bày kinh quyển, sạch hạt bụi, đường nét phân minh. Cơ Nhị và Đan Hà xem xét hồi lâu, trong bức họa là nhân vật nom như vị tướng quân áo trắng, thân hình cao lớn khôi ngô, tay cầm trường thương, cưỡi lưng ngựa, mặt vị tướng quân này đeo mạng che mặt màu đen, mạng che mặt thêu hình đầu lâu dữ tợn, trông diện mạo.


      diện mạo, nhưng tấm mạng che mặt này vốn vang danh khắp chốn. Truyền thuyết kể rằng, thuở tiên hoàng dựng nước, đệ nhất công thần, kẻ vì ngài chiếm đất giết giặc, thống lĩnh “Hắc Kỳ quân” chinh chiến bốn phương chính là nhân vật mang mạng che mặt màu đen như vậy, hơn nữa người này văn võ song toàn, sau khi họ Vân dựng nước, được tiên hoàng phong đại tướng quân. Tên tuổi người này có trong truyện kể hay sử sách, trong triều ngoài dã đều gọi y là tướng quân che mặt.


      Cơ Nhị nhìn chằm chằm bức họa, “Truyền rằng tướng quân che mặt bệnh chết vào năm tiên hoàng đăng cơ, dù lập được công lao kinh thế hãi tục, nhưng chưa từng có ai được trông thấy chân diện mục, sau khi chết lập bia văn, tro xương chôn cách hoàng cung mười dặm về tây… Cách hoàng cung mười dặm về tây, lẽ nào là ngay đây?”


      Đan Hà lại chăm chú nhìn vật khác kệ sách, đó là bọc vải đặt có vẻ tùy tiện, dù vẫn sạch gọn gàng, nhưng có thể nhìn ra là vật cũ lâu năm, y dấn từng bước về phía ấy, chậm rãi nâng nó lên. Cơ Nhị lập tức trông qua, trông thấy Đan Hà mở ra bọc vải cũ kỹ, bên trong mấy mảnh giáp sắt vẫn lấp lánh sáng, đó là tấm áo.


      Hoặc có thể tấm bố giáp, chỉ khảm mấy mảnh giáp sắt mỏng trước ngực áo, tác dụng trang trí nhiều hơn phòng ngự.


      Đan Hà và Cơ Nhị nhất thời câm lặng.


      Tấm áo này và trang phục tướng quân che mặt mặc trong bức họa giống hệt nhau.


      “Y từng là ai, hai vị thí chủ hay chưa?” Vong Quy hòa thượng chắp tay trước ngực.


      Cơ Nhị thấy vị hòa thường ấy thần thái trang nghiêm, dường như lòng dâng lên nỗi buồn thương nào đó, “À… Thứ cho ta càn rỡ, đại sư năm ấy phải chăng từng là thành viên của Hắc Kỳ quân?”


      Tròng mắt Vong Quy hòa thượng chợt khựng, thình lình trừng lớn, cái nhìn sáng rỡ ấy chớp mắt tắt lịm , đáp lời.


      Tuy người ấy trả lời, nhưng Cơ Nhị biết mình đoán đúng, lão hòa thượng này là thành viên của Hắc Kỳ quân, vậy Nhậm Hoài Tô là ai, hẳn nhiên rất ràng. Đan Hà thoáng chau mày, “Thời Hắc Kỳ quân còn chinh chiến cách đây hơn sáu mươi năm, nếu Nhậm Hoài Tô thực là y, tại sao lại trẻ đến vậy? Trừ phi…”


      “Trừ phi… trừ phi y tuyệt phải người bình thường.” Cơ Nhị mỉm cười tiếp lời y.


      Nhưng Đan Hà lại lắc đầu. “Y trẻ như vậy, đồng thời có chút ấn tượng nào với chuyện năm xưa, lòng tin rằng mình lớn lên ở Bích Phi tự, tóc đen cắt đứt rồi hồi sinh, quanh năm uống Long Tuyết Bích Huyết, thậm chí trong võ phòng riêng lại tồn tại khối túy thần ngọc to như thế… Đại sư, khổ tâm bưng bít nhiều năm, gom góp nhiều vật phẩm trấn tà, chỉ để bảo vệ y xảy ra biến hóa, có phải hay ?”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 4.3 -
      Vong Quy hòa thượng trả lời, “A di đà Phật.”


      “Đan Hà, để bảo vệ y khỏi biến hóa nào?”


      “Thi biến… hoặc quỷ biến…” Đan Hà chậm rãi đáp, “Y phải là người, mà là thi mị.”


      Cơ Nhị nắm chặt quyển trục, mi mắt khép hờ, “Năm xưa y gặp phải tai kiếp gì, đại tướng quân che mặt lừng danh thiên hạ sao lại biến thành thi mị? Tiên hoàng dùng Túy Hoàng Ngọc trấn giữ y trong Bích Phi tự, chỉ xuất phát từ lòng biết ơn, hẳn là có ý đồ khác?” Thoáng trầm ngâm chốc lát, y liếc nhìn Vong Quy hòa thượng, “Có liên quan gì đến điềm trời hay ?”


      Vong Quy hòa thượng vẫn chắp tay, im lặng.


      Cơ Nhị chậm chạp thả bước dạo vòng xung quanh võ phòng, “Bản triều lòng tin đạo quỷ thần, sáu mươi năm trước dựng nước, nghe đâu cũng có vị đan nhân tinh thông thuật tiên tri, chẳng lẽ người này tính được điềm diệt thế vào ngay lúc đó… Điềm trời lần này, đan nhân đều nghĩ Nhậm Hoai Tô là Vạn Thánh Linh, nhưng thực ra y là thi mị, nếu là thi mị có khả năng sở hữu thánh thể thuần khiết, vậy Vạn Thánh Linh mà người ta tiên đoán rốt cuộc là ai? Sao lại giống Nhậm Hoài Tô đến vậy?” Cơ Nhị lại dạo thêm nửa vòng, “Nếu như… điềm trời lần này thành hình vào sáu mươi năm trước, vậy ban đầu thánh thể rơi vào người Nhậm Hoài Tô, còn đan nhân … biến y thành thi mị? Có thân xác phải là người bất tử, thánh khí thể chuyển thể chiếm giữ cơ thể Nhậm Hoài Tô lâu dài, và cũng bởi vì y phải thánh thể thuần khiết, cho nên vĩnh viễn thể trở thành vạn thánh linh. Hoài Tô chết, nhân gian bất diệt?” Y ngước đôi mắt hơi xếch, hướng cái nhìn sáng rỡ về phía Vong Quy hòa thượng, “Có phải như vậy ? Vong Quy đại sư.”


      Vong Quy buông xuống tiếng thở dài, dù trả lời, nhưng tràn ngập nỗi thê lương.


      Cơ Nhị biết mình suy đoán dù trúng cũng cách bao xa, bật cười ha hả, “Cho nên Bích Phi tự được dựng nên để duy trì trạng thái sống chết ấy của y, tiên hoàng trấn giữ y ở đây, để giang sơn thiên hạ được thiên thu vạn đại, đời đời bất diệt.”


      “Cơ Nhị, trước đây có lẽ như vậy, nhưng nay tình huống khác rồi.” Đan Hà đột nhiên xen lời, “Hoài Tô ở Bích Phi tự tu hành nhiều năm, quỷ khí gần như tan biến hẳn, chỉ cần y kiên định Phật tâm, y vẫn là vạn thánh linh, đó là nguyên nhân điềm diệt thế xuất lần thứ hai.”


      “Gì cơ?” Hàng mày dài tuấn mỹ của Cơ Nhị nhướn cao, “Vậy nghĩa là lần này y rời chùa, chọn việc giết vợ, phải là sai lầm, mà cũng là việc phải làm? Thế nhưng…”


      sai, y phải tìm thấy phương pháp tự hủy thánh khí, ta biết tiền bối năm xưa dùng phương pháp nào biến y thành thi mị, nhưng hẳn là vô cùng tàn khốc…” Đan Hà thở dài, “Thi mị là thứ cực ác trần gian, tuyệt đối thể để nó thức giấc, chỉ mong y tâm tư kiên định, có thể cưới nữ quỷ Quang, sau đó giết vợ lập tội, diệt trừ thánh thể.”


      “Ngộ nhỡ y thức tỉnh giữa chừng sao? Thánh thể phải cũng đồng thời hủy diệt ư? Sao cách đó lại dùng được?”


      khi thi mị thức tỉnh, như Hoài Tô… thi mị mạnh mẽ oai phong như tướng quân che mặt năm xưa, sở hữu cơ thể bất lão bất tử, dù nhân gian diệt vong, cũng làm sao tránh khỏi tai kiếp?” Đan Hà thở dài, “Thi mị bất tử, sát sinh là thiên tính, nó có thể mở quỷ môn, khi ấy nhân gian có khác nào quỷ vực?”


      “A di đà Phật.” Tấm áo pha lê của Cơ Nhị lấp lánh khi đứng bên cạnh Túy Hoàng Ngọc, “To chuyện rồi, to chuyện rồi.”


      *•*


      Giữa núi hoang, trăng nhạt màu.


      Nhậm Hoài Tô tỉnh dậy, mảy may biết chuyện hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt vừa rồi, vừa mở mắt gọi, “ Quang.”


      Quang Quang Quang,” nàng lạnh lùng đáp lời, “Suốt ngày gọi gọi gọi, có gì hay mà gọi mãi?”


      Y mở mắt, đống lửa hôm qua vẫn chưa lụi hẳn, có hai củ khoai vùi chín lăn lóc đất, do Quang ném vào lúc sáng sớm. Trước giờ chỉ có y lùng sục khắp nơi tìm thịt cho nàng, đây là lần đầu nàng chuẩn bị bữa cho y. Y vẫn có phản ứng gì đặc biệt như trước, chỉ cảm ơn, nhặt củ khoai bẻ ra bắt đầu ăn.


      Hôm đó mây u, thấy mặt trời. Nàng ngắt nhành cỏ dại, nhìn mũi giày y đăm chiêu, “Ngươi đói ư?”


      Tay y khựng lại, nhắm hai mắt, “.”


      “Vậy sao phải ăn?” Nàng hỏi.


      “Con người đều phải ăn.” Y đáp rất nghiêm túc.


      Nàng nín lặng, y biết rằng y cần “ăn”, dù vĩnh viễn ăn cũng bao giờ chết. Y ăn cách điềm nhiên đơn giản như vậy, nếu vừa rồi nàng nhét Huyết Lưu Hà vào củ khoai, chỉ sợ y nuốt luôn mà hề phát giác. Nhìn thần sắc bình thản của y, dường như có thể khiến người ta quên cảnh y giết chóc.


      Y, chỉ cần vấy máu, có lẽ vĩnh viễn như vậy.


      Trăm năm ngàn năm về sau, khi những người y quen biết già chết , có lẽ y mới ý thức được dị biệt của mình.


      Còn nàng sao? Rốt cuộc nàng có là “người” hay ? trăm năm, ngàn năm sau, nàng có “chết” ? Nếu nàng chết, nhân gian hóa quỷ vực có gì tốt? Sao nàng phải cứu thế? Sao nàng phải lo lắng sợ hãi hộ nhiều người quen biết đến thế? Kẻ ở trước mặt nàng đây dù phải con người, nhưng là kẻ đầu tiên đối tốt với nàng từ khi nàng ra đời.


      Nàng liếc nhìn Nhậm Hoài Tô gói ghém hành lý, nếu người này dù trở nên tàn nhẫn hiếu sát vẫn đối tốt với nàng, vậy diệt thế cũng chẳng có gì là tốt.


      “Nhậm Hoài Tô,” nàng bỗng , “Hôm ấy ngươi : thế gian đâu còn ai khác, chỉ có ngươi, chỉ có ta, nghĩa là sao?”


      Y ngước lên kinh ngạc, nghiêm túc suy ngẫm rất lâu, “Ta từng thế?”


      Nàng mỉm cười, quả nhiên là quên. Nàng phẩy tay, “Chúng ta tìm Vô Ái Hồn thôi.”


      Quang, lấy được Cực Nhật Châu, quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều.” Y vác hành lý lưng, hai con ngựa biết đâu về đâu, vả lại y cũng có ý định cưỡi ngựa.


      Ô! thi mị cũng biết xem tâm trạng người khác có tốt hay ? Y biết tâm trạng là cái gì ư? Nàng liếc xéo y khinh khỉnh, “Ta muốn về phía Nam, ở đó có nơi gọi là Vô Tâm cốc, trong Vô Tâm cốc có cỏ độc, trái của nó chính là Vô Ái Hồn.”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 5.1 -


      Nhân sinh hà đàm tình


      Ra khỏi Hoành Đoạn hỏa sơn, Nhậm Hoài Tô mua hai con ngựa khác, hai người chạy về nam, quãng đường từ Hoành Đoạn hỏa sơn đến Vô Tâm cốc ước chừng vạn dặm, dù có tuấn mã ngày chạy trăm dặm, cũng phải ròng rã mười ngày.


      Nhưng hai người chưa tới hai ngày gặp phải phiền phức.


      đường từ Hoành Đoạn hỏa sơn đến Phổ Vân huyện có con sông lớn chắn ngang, sông rất rộng và nước chảy xiết, có cầu bắc qua, muốn sang sông chỉ có thể ngồi thuyền.


      Bấy giờ thuyền có ông lão râu tóc tua tủa đứng, hai tay cầm mái chèo, chắn bước hai người.


      “Lục nương.” Giọng lão vang vọng mạnh mẽ, “Lão hủ tốn năm ròng mới thăm dò được hành tung của , có còn nhớ lão hủ ?”


      Lão hủ? Lục Quang lạnh lùng nhìn lão già thuyền, “ nhớ.”


      Lão nổi giận, điềm đạm , “Lão hủ là Hồng Đường.”


      Nàng ngẫm nghĩ, “Hóa ra ông là người nhà Hồng Thế Phương? Có chuyện gì?” Nàng ghìm cương ngựa, “Hồng gia bỏ cả năm trời tìm ta? Ta nhớ mình đâu có lấy mạng Hồng Thế Phương, oán thù, tìm ta làm gì?”


      “Lão hủ phụng mệnh Hồng thiếu gia, nhất định phải đưa Lục nương trở về.” Hồng Đường vẫn ôn tồn, “Thiếu gia đối với nương là lòng, từ khi Lục nương rời , thiếu gia đổ bệnh nặng mấy lần, nhung nhớ khôn nguôi.”


      “Nhung nhớ khôn nguôi?” Ý cười lạnh lẽo phủ đầy mặt nàng, “Nhung nhớ nguôi? Câu này mà Hồng Thế Phương cũng ra miệng được? Y bệnh chết , liên quan gì đến ta?”


      “Thiếu gia tương tư thành bệnh, phải nương ai cứu được.” Ngữ điệu Hồng Đường cứ đều đều bình thản, những câu như thế mà tuyệt có ý bỡn cỡn.


      “Tránh đường!” Lục Quang muốn tốn hơi thừa lời với lão, nắm chặt quạt quỷ trong tay, chỉ đợi lão tiếp tục cản đường, nàng lập tức lấy mạng lão.


      “A di đà Phật.”


      Bỗng nghe phật hiệu vọng tới, giữa dòng sông, con thuyền khác thong thả ghé sang, có vị hòa thượng áo trắng đứng ở mũi thuyền, “Ả ma đầu này sát nghiệt nặng nề, lún sâu trong ngõ quỷ, từ lâu thể sánh với người thường. Hồng thí chủ độ thiếu niên, luận võ công, hay nhân phẩm đều là bậc nhất, gia học uyên bác, há lại sa vào nghiệt duyên thấp kém? Ma đầu này giết rất nhiều đệ tử nhà Phật, lại là hung thủ sát hại Ân Khánh đại sư, hôm nay Ma Đà nhất định phải hàng trừ ma, tiêu diệt nghiệt.”


      Nàng liếc qua, con thuyền mới tới chỉ chở mỗi Ma Đà, khoang còn đứng lố nhố khoảng chục vị nhân sĩ võ lâm lạ mặt, ai nấy thái độ hằn học, hẳn là kẻ thù của nàng. Nàng hành bất phân thiện ác, càng húy kỵ gây thù chuốc oán, cũng lười phân biệt ai với ai, chỉ hừ lạnh tiếng, “Những kẻ muốn hàng trừ ma ta gặp nhiều rồi, các ngươi cùng xông lên .”


      “Nếu Lục nương cùng lão hủ, chỉ sợ Hồng gia cũng cản nổi bước đường trừ ma của Ma Đà đại sư.” Lão già con thuyền kia lại từ tốn khuyên nhủ.


      Nàng chém xiên quạt quỷ, bóng quỷ dật dờ bên mép quạt, gương mặt đờ đẫn, “Hồng Đường, về bảo với Hồng Thế Phương: ‘Người hận ta rất nhiều, thêm ngươi cũng chẳng sao; nếu thiết sống mau chết , liên luỵ người khác phải vì mình vào sinh ra tử nào đáng mặt nam nhân?’ Còn lão, có gan xuống thuyền động thủ về cho sớm, đừng có ở đây nhiều lời.”


      Hồng Đường thoáng biến sắc, nhưng vẫn đứng yên nhúc nhích.


      Lục Quang cũng kệ lão, Nhậm Hoài Tô đứng bên vẫn rất an tĩnh, cứ như thể chẳng thấy diễn biến sông. Nàng liếc về phía y, thầm bất mãn, cường địch chắn đường mà y hề để lộ chút kinh ngạc.


      Có lẽ, những chuyện liên quan đến việc “cưới vợ” hoặc Vô Ái Hồn, y đều quan tâm và cũng muốn ra tay. Nàng thường xuyên bị kẻ thù tìm tới cửa, đó đều là chuyện của nàng, đâu liên quan gì đến y cơ chứ?


      Y là thi mị chưa tỉnh giấc.


      có cảm tình, phải người sống, chỉ có cái xác phàm hoạt động theo điềm trời mà thôi.


      Mũi tên bắn lên từ con thuyền lớn giữa dòng sông xé gió vút qua, cánh quạt của nàng xoẹt qua vệt sáng đen, hoá mũi tên thành bột phấn. Ngay thời khắc nàng ra tay, nhóm người thuyền lần lượt xuất chiêu. Họ sợ sức mạnh của quạt quỷ nên dám lại gần, đủ các loại ám khí phi đao bay thẳng tới, mang theo vật thể phục ma của đủ các môn các phái, nào hạt châu, nào bùa, nào chú thuật.


      Lục Quang ngồi lưng ngựa vung quạt, nghe vang vọng tiếng quỷ ma rên xiết, bóng đen bốc lên dật dờ, dần dần khuếch tán, cái bóng có hình đầu lâu bùng ra từ quanh thân nàng, bổ về phía con thuyền lớn. Ám khí của đám người thuyền tất thảy đều rơi xuống, tan thành tro bụi trong vùng bóng, ai nấy cả kinh thất sắc, thi nhau né tránh. Đương lúc bóng đen hình đầu lâu sắp nuốt gọn cả con thuyền, Ma Đà thình lình thét lớn, tia sét đột ngột nháng lên, cả con thuyền bốc cháy phừng phừng, ngọn lửa lan dọc dòng nước, trườn dần lên bờ, trong chớp mắt người thuyền kêu la thảm thiết, cháy thành than. Sức mạnh của mười mấy oan hồn nhập vào lửa đỏ, ngọn lửa nhanh chóng vây mấy vòng quanh Quang và Nhậm Hoài Tô, lập loè kỳ dị.


      Nàng kinh ngạc nhìn Ma Đà vung tay giết mười mấy người để tăng cường phục ma trận. Quang định thần nhìn lại, thấy ngọn lửa vẽ thành ba vòng quanh mình và Nhậm Hoài Tô, vết lửa ngoằn ngoèo uốn khúc, tạo thành phục ma chú vĩ đại. Ma Đà hẳn dùng vật dẫn lửa vẽ sẵn đất trước khi nàng tới, khi nàng bước vào vòng, lão lập tức giết người lấy sức mạnh oan hồn trấn áp.


      Chẳng ngờ lão hòa thượng tự xưng là kẻ hàng trừ ma này thủ đoạn lại tàn độc đến vậy. Nàng biết hình vẽ của Ma Đà là chú ngữ gì, chỉ trông thấy bóng đen hình đầu lâu bị hoả chú ảnh hưởng, nhạt dần , Ma Đà đứng con thuyền gãy đổ chắp tay niệm chú, lửa chảy rừng rực người, lão chỉ sát nhân phục ma, còn định hiến tế cả bản thân, dù có chết cũng phải giết Lục Quang.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 5.2 -
      Nàng trơ mắt nhìn đăm đăm con thuyền dần chìm vào nước, hòa thượng thuyền thành người lửa nhưng vẫn đứng sừng sững, ngừng niệm chú.


      Ngọn lửa nóng cháy đột nhiên bốc cao… Ma Đà chết, linh hồn kẻ bày trận giờ nhập trận, khiến phục ma càng thêm vĩ đại, bỏng rát hơn cả Tam Muội Chân Hoả, quyện với Phật khí và oán khí. Nàng đứng trong trận mà thấy nóng, cúi đầu nhìn, trông thấy trong ngực áo có vật lấp lánh sáng, mùi hương trong lành và thanh đạm bao bọc lấy nàng, Phật hoả ma hoả bên ngoài có dữ tợn đến mức nào cũng thể làm tổn thương nàng dù chỉ là cộng lông sợi tóc.


      Nàng bỗng thấy hơi buồn cười, thực buồn cười…


      Đó là Cực Nhật Châu.


      Kẻ mang Cực Nhật Châu, sợ lửa nóng, khinh nhờn bóng tối.


      Nàng ngoảnh lại nhìn, Nhậm Hoài Tô có Cực Nhật Châu, y nhất định bị lửa phục ma thiêu đốt. Nhưng Quang lại thấy sắc mặt y bình tĩnh hiền hoà, y phục quanh thân thậm chí bốc lấy sợi khói, dường như còn tự tại hơn nàng.


      Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt như rồng giận hổ gầm, nuốt hết khoảng gian rộng vài chục trượng.


      Nhưng tận đến khi cỏ cây trong phạm vi vài chục trượng ấy cháy thành than, nước sông cũng ngả đỏ, cá tôm chết sạch, thỏ chạy ưng rơi… hai kẻ đứng giữa tâm trận, hai kẻ đáng chết nhất, hai kẻ nhẽ ra nên hoá thành tro bụi từ lâu, vẫn yên lành.


      mảy may thương tổn, thậm chí hai con ngựa họ cưỡi cũng mất dù chỉ sợi lông.


      Nếu xác Ma Đà chưa cháy hết, ắt hẳn nhắm nổi mắt.


      Con thuyền của Hồng Đường chỉ lánh xa, bây giờ chậm rãi cập bờ.


      Nhìn thảm trạng của bờ sông sau trận lửa, lại nhìn Lục Quang yên ổn thảnh thơi, Hồng Đường năng càng thận trọng hơn vừa nãy ba phần, “Lục nương, thiếu gia đối với nương tuyệt ác ý. Hy vọng nương nể tình từng ngụ ở Hồng gia vài ngày mà gặp thiếu gia nhà ta lần.”


      .” Nàng quả quyết cự tuyệt.


      Mặt Hồng Đường giần giật, Lục Quang mạnh như vậy, đánh hẳn nhiên lại, lại càng xong, uổng lão ba mươi năm làm tổng quản Hồng gia, cũng bó tay hết cách. Lão chợt chú ý thấy bên cạnh Lục Quang còn có người, người này bạch y tuấn mã, vẫn luôn đứng cạnh Quang, chưa từng cất lời chuyện.


      Nhân vật này là ai? Lão chắp tay cất tiếng hỏi thăm, “Vị công tử này… cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, dẫu Lục nương có tình với thiếu gia nhà ta, cũng mong gặp thiếu gia thẳng lời, cắt đứt ý niệm của thiếu gia.”


      Câu “ ” lạnh lùng còn chưa kịp vuột khỏi miệng, nàng thấy Nhậm Hoài Tô gật đầu. Quang thoáng sững sờ, quên cả mình định gì.


      ngờ y lại nghe!


      Còn rất nghiêm túc gật đầu… Nàng kinh ngạc há hốc miệng, thấy hơi dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn y, “Người có ý gì?”


      “Cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp.” Y tư thái an tường, ngữ điệu ôn hòa, vô cùng nghiêm túc.


      “Chuyện của ta và Hồng Thế Phương cần ngươi gật đầu?” Nàng cười nhạt, “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”


      Y rất nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hoà nhã, vẫn buông câu rất ôn tồn, “Cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp.”


      Nàng đầy bụng cười nhạt và giễu cợt, nhưng đột nhiên lại thể nào ra, kẻ này ràng là thi mị, nhưng dáng vẻ nghiêm trang, ánh nhìn chừng như chứa đựng cảm tình, chừng như thực biết thương xót thế nhân, quan tâm người khác… thực rất đẹp.


      Trái tim nàng rung động, dưng muốn ngắm nhiều hơn.


      Cho nên nàng cũng dưng im lặng, dưng lên thuyền, dưng cùng Nhậm Hoài Tô chuyến tới Hồng gia.


      *•*


      Hồng gia ở Giang Bắc năm mươi năm trước là thế lực có máu mặt giang hồ, song con cháu bất tài, tới nay gia nghiệp tuy lớn nhưng lại còn oai phong xưa. nay gia chủ Hồng gia là Hồng Khương vì tẩu hoả nhập ma khi luyện công mà ngã bệnh liệt giường, sắp xuôi tay về trời. Hồng Khương sinh được hai con trai, con trưởng Hồng Phóng ham mê tửu sắc, ba năm trước giành hoa khôi thanh lâu với người ta bị đánh nội thương nghiêm trọng, chạy chữa năm ngày khỏi nhắm mắt bỏ cha trước. Người con thứ Hồng Thế Phương là hy vọng duy nhất của Hồng gia, cũng là người duy nhất có thể nối dõi tông đường. Hồng Thế Phương từ bé khiêm tốn nhã nhặn, cả võ công lẫn văn tài đều thuộc hạng giỏi giang giang hồ, khác hẳn mình. biết làm sao năm ngoái y có dịp chạm mặt Lục Quang ở Uất Sơn, từ đó kết thành nghiệt duyên. Lục Quang tính là xinh đẹp, càng khó có thể coi là lan tâm huệ chất, thục đức hiền lương, chẳng hiểu vì sao Hồng Thế Phương vẫn si mê chung tình, lòng theo đuổi, cuối cùng cũng giành được dịp mời nàng tới Hồng gia làm khách. làm khách thôi, làm khách rồi trưởng bối Hồng gia mới thình lình được hay chuyện ái tử si mê nữ, lập tức như lâm đại địch, mời tới mấy chục vị cao thủ giang hồ giao đấu với Lục Quang. Đêm hôm ấy Lục Quang cười nhạt, đánh mà bỏ , từ đó Hồng Thế Phương đổ bệnh.


      Sau năm nàng lại bước vào trang viên này. Thực ra ấn tượng của nàng với nó cũng giống như ấn tượng với Hồng Thế Phương, hoàn toàn sâu sắc, chưa từng ghi nhớ. Nhưng nghe có người nhớ thương nàng đến ghi tâm khắc cốt, nhớ đến tím ruột bầm gan, nhớ đến tuyệt vọng, nhớ đến liệt giường, sống bằng chết, cho cùng trong lòng nàng cũng lấy làm vui vẻ lắm.


      Giống như chuyện năm ấy nàng đồng ý đến làm khách Hồng gia, có người muốn tốt với nàng, tình nguyện băng sông vượt núi tìm nàng, van vỉ nàng, trông ngóng được cùng nàng đồng hành, sẵn lòng hết thảy những lời mật ngọt thế gian, sợ nàng vui dù chỉ là chút… Thứ cảm giác ấy sao lại tốt? Cho nên nàng cùng y, bước vào Hồng gia.


      Thế nhưng, nàng thích cảm giác ấy, đồng thời cũng ghét nó. Nàng chưa từng kỳ vọng Hồng Thế Phương làm gì đó cho nàng. Ghé Hồng gia làm khách, nàng cũng sớm suy đoán xem đây liệu có phải là cái bẫy. Nhưng suốt dọc đường bàng quan lạnh nhạt, ngoài nỗi si mê và vui sướng điên cuồng thôi của Hồng Thế Phương, nàng hoàn toàn nhìn ra gì khác.


      Y nghĩ rằng cha mẹ mình như lâm đại địch, cũng đoán được thái độ thành khẩn đến mức hạ mình bé mọn đến vậy lại đổi được chân tâm mà mình khao khát.


      Hồng Thế Phương chẳng qua là đứa trẻ dại khờ, suốt dọc đường Hồng gia, Lục Quang đều lạnh lùng nghĩ thế, giống Nhậm Hoài Tô.


      Giống ma phải người kia cả hành trình đều coi nàng là con trẻ.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 5.3 -
      Nhưng… giống như thế giới mấy ai ghét bỏ việc được người khác si mê theo đuổi, hẳn thế gian này mấy ai ghét bỏ việc được người khác kiên nhẫn chăm nom, dù có đánh có chửi vẫn thay đổi, tuyệt hối hận? Hôm nay mặt trời ló dạng, nàng cưỡi lưng ngựa, Nhậm Hoài Tô sát bên, vẫn mở ô che cho nàng, bóng râm vững chãi, chưa từng dao động, hệt như trái tim y.


      Nàng lén thở dài, đáng tiếc, dù vô oán vô hối thế nào, đều phải xuất phát từ chính tâm khảm y.


      “Lục nương, tới gia phủ, có thể xuống ngựa rồi.” Hồng Đường và vài người hầu trong Hồng gia cưỡi ngựa phía trước dẫn đường, ngựa nhanh chóng vào đại môn toà thành trấn, Lục Quang ngước đầu nhìn, cổng thành viết ba chữ lớn “Hồng Gia Trấn”. Lần trước nàng tới căn bản hề lưu ý đây là nơi nào, xem ra nhà họ Hồng có ảnh hưởng rất lớn với chốn này. Ngựa Nhậm Hoài Tô vẫn yên ổn bên cạnh nàng, nàng ngước nhìn cổng thành, còn y chỉ điềm tĩnh ôn hòa nhìn về phía trước. Phía trước là khu chợ phiên nho , trong chợ người mua kẻ bán, cách xa đó có hai cánh cửa khổng lồ sơn son nổi bật, chính là Hồng phủ.


      Lục Quang tung mình xuống ngựa, Nhậm Hoài Tô dường như nhìn nàng, nhưng nàng vừa di chuyển, đế giày vừa chạm đất, tán ô đỉnh đầu cũng lập tức ghé qua như hình với bóng, vừa vặn che ánh mặt trời. Nàng ngoảnh nhìn, Nhậm Hoài Tô đứng sát bên, y xuống ngựa thế nào, ai nhìn .


      Hồng Đường thầm quệt mồ hôi, cũng may hôm trước động thủ với hai người họ, Lục Quang quỷ khí đầy người, vốn là cường địch, kẻ áo trắng này cao thâm khôn lường, càng là nhân vật khó lòng đo đoán.


      Hai người bước qua cửa son Hồng phủ, Hồng Đường lập tức , “Lục nương nếu mệt, có thể ghé phòng thiếu gia thăm hỏi trước ?”


      Lục Quang hừ nhạt, “Thăm rồi ta có thể ?”


      Giọng Hồng Đường vẫn vang vọng, kiêu hèn, “Chỉ cần nương có thể xoá bỏ niệm tưởng của thiếu gia, cắt đứt nghiệt duyên, đương nhiên có thể .”


      Nàng lạnh lùng liếc lão, thế nghĩa là muốn đổ hết tội cho nàng? Nàng muốn , lẽ nào Hồng gia còn có ai đủ khả năng ngăn cản? Nếu như phải… nàng nhìn Nhậm Hoài Tô, hậm hực nghĩ, nếu phải vì kẻ đánh lại, đuổi này, nàng há phải đứng đây.


      Chợt nghe mấy ngón tay ấm áp, nàng giật mình nhìn xuống, thấy Nhậm Hoài Tô nắm tay mình, trong lòng thầm khó hiểu, lại nghe y , “Cứu mạng người…”


      “Còn hơn xây bảy tầng tháp.” Nàng tiếp, gương mặt dâng lên ý cười trào phúng. Hoá ra y nắm tay nàng chỉ vì sợ nàng giũ áo bỏ , giống vật này cũng là biết lo cho người khác.


      Nghe nàng tiếp lời, Nhậm Hoài Tô mỉm cười, cứ như thể vui mừng vì nàng nhớ được câu ấy. Lục Quang cười nhạt, trừ mấy câu nhảm nhí của Phật tổ nhà ngươi, ngươi còn biết gì khác nữa ? Ý cười mặt nàng càng trở nên lạnh giá, thi mị giết người như ma toàn thân vấy máu mà hệt như thanh cao thánh khiết lắm!


      là nực cười!


      Hồng Đường tất nhiên biết trong lòng Quang nổi sóng, lão dẫn hai người đến trước gian phòng yên tĩnh, “Thiếu gia ở bên trong.”


      Gian nhà ngói xanh tường đỏ, rất mực tao nhã, trong viện có hồ sen, gió phơ phất thổi, mùi thảo mộc ngát thơm phất qua ngang mặt, càng thêm nổi bật xuất trần.


      Lục Quang vung quạt, biến ra vô số điểm lân tinh hộ thể, chậm rãi đưa bước vào viện. Trong viện có hảo hán giang hồ đến phục kích nữ, chỉ có mùi thuốc thang trang nhã phảng phất đó đây, như thể thấm đầy trong từng phân từng tấc, từng cây cột gỗ lan của khu đình viện này.


      Hồng Thế Phương thực sắp chết ư? Nàng đẩy mở cửa phòng.


      Nhậm Hoài Tô vẫn luôn theo sau, khi nàng mở cửa, y cũng xếp ô.


      Trong phòng ấm áp, giữa tiết giao mùa xuân hạ mà vẫn bày chậu than, lúc mở cửa, trừ mùi thuốc, thơm phức xông vào mũi còn có mùi thịt.


      Mùi thịt hầm.


      Còn là mùi của món thịt hầm vừa tới, ngửi thấy liền cảm giác được hương vị của món thịt tan ra môi lưỡi.


      Gần như ngay lập tức, nàng thấy đói, định thần nhìn lại: Mùi thịt lạ lùng trong căn phòng bệnh đến từ lò lửa góc phòng. Loại lò đất màu đỏ cỡ vốn dùng để hâm rượu mới, lúc này phía niêu hầm to bằng cái cốc, từ đó mùi thơm bốc ra nức mũi.


      Trong phòng bày cái bàn bát tiên, bên xếp đầy chai lọ, dưới mười tám mười chín loại, mùi thuốc phát ra chính từ đây. Lục Quang nhìn kẻ nằm giường bằng ánh mắt kì dị: Sắc mặt xanh xao, gầy trơ xương, chỉ có hơi thở mong manh để phân biệt y và người chết, bệnh tới mức này còn có tâm trạng mà ăn thịt?


      Người nằm giường dù nhợt nhạt như xác chết nhưng vẫn là công tử mặt mày đoan chính, nghe có người vào, y vốn vẫn thức, bèn hé mắt nhìn. Trông thấy Lục Quang, sắc mặt y bỗng ửng hồng. Hồng Thế Phương nhìn nàng chằm chằm, mảy may nhúc nhích, cũng gì. Rất lâu sau, y nhắm mắt, thào tự nhủ, “Quả nhiên… Người sắp chết… Những gì nhìn thấy đều thực…”


      “Ngươi mắc bệnh gì?” Lục Quang cau mày hỏi. Nàng chẳng cần biết vị Hồng thiếu gia này vì sao mà ủ ê buồn bã, thiết sống đến mức ra câu vừa nãy, tuyệt vọng tới độ nào mới khiến y ngỡ rằng tất thảy chỉ là ảo giác… Nàng phải biết tình y sâu nặng, nhưng hơi sức đâu mà quan tâm.


      Hồng Thế Quang nghe nàng hỏi xong ngồi bật dậy, “ Quang?”


      Nàng lạnh lùng nhìn y, “Ừ.”


      Đôi mắt Hồng Thế Phương bỗng sáng rỡ, như thể sức sống mất tích lâu ngày chợt trở về, “ Quang, trở lại… thăm ta đấy ư? trách ta nữa ư? … tha thứ cho ta rồi ư?” Hồng Thế Phương loạng choạng bước xuống, bước quẩn mấy vòng mới sung sướng lao về phía niêu thịt ở góc tường, “ Quang… Ta mỗi ngày, mỗi ngày đều ngóng quay lại, xem… thích ăn thịt, ta tìm trù nương học nghề, mỗi ngày… mỗi ngày đều tự tay chuẩn bị niêu thịt, đợi trở về. Ta nấu hết niêu này đến niêu khác, bất kể là ngày hay đêm… chỉ cần về nhất định là có ngay…” Y kể thịt hầm trong niêu là thịt gáy loài bò hoang dã mọc lông toàn thân dưới chân núi Thiên Sơn, mỗi con chỉ được miếng , suốt năm nay y cứ hầm như thế, niêu thịt be bé đó Hồng gia tốn kém biết bao nhiêu là kể.


      Lục Quang liếc niêu thịt, giọng khinh khỉnh, “Đây đâu phải nhà ta, sao ta phải về? Hồng Thế Phương, người nhà ngươi hận ta, muốn giết ta, đó là chuyện của người ta, liên quan đến ngươi, ta phân biệt . Huống chi Hồng gia phái người truy sát, ít kẻ chết dưới tay ta, chuyện này ngươi có gì phải xin lỗi, hoàn toàn liên quan đến ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :