1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 22.4 -

      Nhưng hồn hài nhi dù có luyện thành mà có thể xác, thì vẫn thể tái sinh. Thẩm Chiên Đàn hiểu rõ, hồn phách non nớt này cần phải tìm một thể xác thích hợp mới có cơ hội tái sinh chân chính, đó là cơ hội mà Nhậm Hoài Tô đã phải từ bỏ tất thảy để đổi về cho Tiểu Như.


      Gặp gỡ như thế, chẳng bằng chớ gặp.


      Y khẽ đưa tay đem hồn phách non nớt lạ lùng ấy ôm vào lòng, khi hồn phách rời khỏi vị trí tim rồng, nhiệt độ con rồng đột ngột giảm mạnh, lửa dần tắt lịm, từng dẻ xương chậm rãi phơi bày. Thẩm Chiên Đàn thương tích đầy mình, đứng trong khung xương dần hiển lộ, từ từ trông thấy ở bên ngoài trời xanh vạn dặm, non núi điệp trùng, khỏi buông một tiếng thở dài rất khẽ.


      Nhậm Hoài Tô…


      Cả một đời từng bước chân oai hùng như bão tố, cương cường thái quá, có khi nào… có khi nào đã quên rằng mình cũng có khả năng yếu đuối?


      Ngươi chưa từng người ấy ư?


      Ngươi chưa từng , lẽ nào cũng mong chờ bao giờ gặp lại?


      Cuối cùng khi lửa tắt hết, long ́t rơi xuống từ từng , tan nát. Thẩm Chiên Đàn ôm linh hồn hài nhi kia bước về phía Đan Hà, Đan Hà nhìn linh hồn, vô cùng kinh ngạc, xem xét hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay bế , “Cái này…” Y thoáng ngập ngừng, “Ta có cách làm nó tái sinh.”


      Thẩm Chiên Đàn gật đầu mỉm cười, “Cẩn thận.”


      Đan Hà gật đầu, hồi lâu sau, y cũng buông một tiếng thở dài, “Nhưng linh hồn này bẩm sinh đã mang dị năng, chỉ sợ sau khi tái sinh, sẽ giống người thường.”


      Ha! Mang sức mạnh của Nhậm Hoài Tô và kim long trong người, hẳn nhiên giống người thường. Thẩm Chiên Đàn cười, “Thánh ma ̣ng sinh, tất nhiên xuất sắc hơn người.”


      Đan Hà quét cái nhìn từ đầu xuống chân y mấy lượt, nở một nụ cười thoảng nhẹ như gió, “Cũng có khi, lại là thể chất phệ giả thì sao.”


      Thẩm Chiên Đàn đáp lại bằng một nụ cười, hơi ngước mi, trước tầm mắt y là muôn trùng sông núi, mặt trời treo cao, y phóng cái nhìn về phương xa, ngữ điệu ôn hòa phóng khoáng, “Dù là phệ giả, cũng chưa chắc được người thương.”


      Đan Hà gật đầu, đưa tay lấy ra lóng xương rồng Thẩm Chiên Đàn chặt xuống trả cho y, rồi quay đầu bỏ .


      Nàng ta mới được nhiều người thương làm sao, vừa có người nhận nuôi, lại có người nguyện đánh đổi tất thảy để tạo dựng, kỳ vọng rồi nàng ta sẽ hạnh phúc, và bao giờ gặp lại nhau.


      Thẩm Chiên Đàn cúi đầu, có lẽ cha mẹ ta… Hay cha mẹ đã tạo dựng hồn của ta, cũng từng thương ta sâu nặng.


      Y chậm rãi đáp xuống, trở về cửa hang, Lục Quang vẫn chưa thức giấc, nhưng đã trở lại hình người, chỉ có nanh vuốt vẫn còn một ít chưa rút hết. Thẩm Chiên Đàn đem lóng xương rồng cho vào lò thuốc, lại thêm ngón vô danh bàn tay trái, chậm rãi nấu thuốc.


      Hồi lâu sau, Lục Quang cuối cùng cũng tỉnh.


      Hơi tanh nồng nực khắp hang, mắt nàng sáng lấp lánh, nhìn Thẩm Chiên Đàn chằm chằm.


      Thẩm Chiên Đàn đưa ̉ tay ra trước môi nàng, ánh mắt ôn hòa, dịu dàng rất đổi.


      Nàng há miệng, hiểu vì sao, chỉ cắn phập xuống, trong lòng mơ hồ nghĩ… Đó là vì ánh mắt y quá âu yếm, quá giống một người khác, còn ta quá quen thuộc tư thái này.


      Nàng dần tỉnh táo lại, nhưng chịu nỗi cơn khát cấp bách trong yết hầu. Lúc đã tỉnh hẳn, nàng ngước lên mới thấy y khẽ đặt một tay lưng nàng, còn thì đã ngất xỉu từ lâu.


      Lục Quang bỗng dưng hoảng hốt, nàng bò dậy chọc vào mặt y, “Này…” mở miệng ra mới biết, hóa ra đã có thể nói chuyện, vết thương người cũng lành lặn, chỉ là toàn thân trần truồng lạnh lẽo, tay vẫn còn vuốt sắc, đôi cánh máu lưng chưa thể giương cao. Nàng nhanh nhẹn lột tấm áo ngoài của Thẩm Chiên Đàn tròng vào người mình, rồi lại đẩy y một cái, “Này!”


      Thẩm Chiên Đàn nhúc nhích, bấy giờ nàng mới trông thấy bàn tay trái nàng lay máu đổ ngừng, chừng như bị thương rất nặng. Lục Quang trợn tròn mắt, chộp lên xem, chỉ thấy ngón út, ngón vô danh còn, vải vụn quấn quanh ướt đẫm máu tươi, tuột xuống.


      Sau lại bị thương thế này? Nàng thoáng hoảng hốt, lò dược vẫn thong thả đun máu đỏ, nàng ngoảnh phắt lại, ngó vào sâu trong hang động, trong lò dược có dị vật, bên nhuốm đỏ.


      Nàng sờ người mình, trong chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã trút hết nanh vuốt và lông lá, lúc nàng biến hóa vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, thậm chí nàng dám nhìn bản thân, nhưng kẻ kia lại ôm nàng vào lòng.


      Y đã dùng loại linh đan diệu dược nào? Nàng nhớ mình ăn thịt người, chỉ nuốt hai viên thuốc.


      Ấy là thuốc gì?


      Ngón tay y ư?


      Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, con người này… vì sao phải tốt với nàng như thế? Y thực sự là Khổ Độ ư?


      Bần tăng Khổ Độ?


      Khổ Độ?


      Nàng bắt đầu lục lọi người y, có độ diệp? Vứt. Ngân lượng? Vứt. Pháp khí? Vứt. Một con dao găm? Nàng cầm dao găm lên, cau mày, đó là thanh đao ngọc, chất ngọc thô xấu, nom như đá, nhưng lại là túy hoàng ngọc, là thánh khí trừ ma. Nàng ngắm nghía hồi lâu, rồi cũng vứt, đồ vật người gã này có gì chứng minh y chỉ là Khổ Độ, đương lúc nàng vẫn chưa chịu tuyệt vọng, bỗng ngửi thấy người Thẩm Chiên Đàn thoáng qua một loại mùi vị, quỷ khí của Nhậm Hoài Tô.


      Nếu y chỉ là Khổ Độ, sao có thể vương vất quỷ khí Nhậm Hoài Tô?


      Nàng cau mày, nhìn Thẩm Chiên Đàn hôn mê, y bắt đầu lên cơn sốt, hai má đỏ bừng, màu da trắng bợt, vết thương ở tay trái và vết cắn ở tay phải đều chảy máu, nom như đương hồi hấp hối. Nàng thình lình bấm nhân trung y, dùng sức rất mạnh, lay thân thể y, “Này!”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 22.5 -

      Thẩm Chiên Đàn bị lay chóng cả mặt, lơ mơ mở mắt, thấy nàng yên ổn lành lặn, cũng có mấy phần vui mừng, chỉ là cả người chút sức lực, đành mấp máy môi, nói ra tiếng.


      “Ngươi là ai?” Lục Quang hỏi.


      “Khổ Độ…” Y nửa tỉnh nửa mê, đáp yếu ớt.


      “Ta là ai?” Nàng trỏ vào mình.


      “Lục thí chủ…” Thẩm Chiên Đàn lơ mơ đáp, thần trì rời rạc.


      Lục Quang ngây người, khẽ đặt y xuống, lập tức gần như ngửa đầu cười lớn – Lục thí chủ!


      Ha ha ha ha! Lục thí chủ!


      Y thực sự phải Khổ Độ!


      Từ khi gặp lại y, nàng chưa từng xưng tên tuổi, sao y biết nàng là “Lục thí chủ”?


      Thẩm Chiên Đàn, cả đời ngươi khua môi múa mép lừa người vô số, cuối cùng cũng có một lần ngươi nói nhỡ miệng.


      Nàng khe khẽ rạp người nghe tiếng tim đập.


      Y sốt cao, tim đập nhanh, nhưng vẫn đập.


      Nàng nghe mãi nghe mãi, thình lình thở phào một hơi, nhìn hai cánh tay đều trọng thương của y, một nỗi ngọt ngào dâng lên trong lòng.


      Y vẫn sống… Hơn nữa… Đối với nàng cũng tệ lắm, chỉ chịu thừa nhận mình là Thẩm Chiên Đàn.


      Y sợ.


      Là sợ tội nghiệt kiếp trước đã gây nên, lỗi lầm đã mắc phải, hận thù đã để lại… được tha thứ?


      Hay sợ nàng cứ thế một kiếm giết chết y?


      Nàng sờ đôi mắt nhắm chặt của y, lại sờ đôi má, nóng như chậu than, y thực sự sợ đến vậy… sợ đến mức thân mang trọng thương, bệnh nặng đến thế, cũng cắn răng thừa nhận mình là Thẩm Chiên Đàn?


      Nếu ngươi thừa nhận, ta cũng biết nên đối với ngươi như thế nào.


      Nói chừng thực sự sẽ giết ngươi.


      Nàng ngồi bên cạnh y, nắm lấy bàn tay tàn tật ấy, ngóng ra bầu trời ngoài hang động, nhưng như thế này đây, có lẽ… cũng phải là tốt.


      Ngươi tốt với ta.


      Ta ở bên ngươi.


      *•*


      Mấy tháng sau.


      Gian nhà đá ̉nh Vong Tịch được sửa sang như mới, một tảng đá trước nhà được dời , Lục Quang tưới nước mảnh ruộng tảng đá để lộ ra. Ở đó nàng ươm mầm ít cảnh thiên đỏ, nhưng quá nửa đã bị Thiều hoa đào mất. Con thú móc lên rồi lại ăn hết, bèn len lén đào hang khắp nơi ̉nh núi để cất giấu. Ai nói nó là thú lại trộm thuốc? Rõ ràng là ranh con rất chăm trồng thuốc. Nàng giỏi trồng trọt, tưới hai gáo nước đã chán, nhìn mặt đất lỗ chỗ đầy những hố, liền quăng gáo nước, “Hòa thượng đần!”


      Thẩm Chiên Đàn vẫn ở trong nhà bào gỗ, tính làm cái tủ, nghe nàng gọi, đành phải bỏ ván gỗ bước ra.


      “Sao vậy?”


      Lục Quang mặt mũi tối sầm, chỉ những hốc đất chi chít ruộng thuốc, “Chỗ này một hố chỗ kia một hố, xấu chết được! Là ai nói núi trồng thuốc sẽ khiến ngoài cửa sổ có cảnh sắc, tràn đầy ý xuân? Ngươi dọn tảng đá khi trước về lại cho ta!”


      “Đá đã rớt xuống núi, thể tìm về nữa.” Thẩm Chiên Đàn dịu giọng, “Đợi chút nữa ta trồng lại là được mà.”


      Nàng làm mặt lạnh, “ được, ngươi đem tảng đá về đây, ta trồng nữa.”


      “Sau này cần tưới nước, chỗ này giao cả cho ta, ta đảm bảo mỗi ngày đều có hoa nở, cây cỏ mướt xanh, có được ?” Ánh mắt y dịu dàng, lời nói rất nghiêm trang.


      Lục Quang hừ lạnh một tiếng, nhìn y từ đầu xuống chân mấy lượt, bỗng lên giọng hoài nghi, “Ngươi có ý gì? phải ̣nh ăn thịt Thiều hoa đấy chứ?” Nàng lôi con thú nhỏ ra khỏi ngực áo, ôm trong lòng, vuốt ve lớp lông nhung mượt mà êm ái, “Nếu ngươi dám ăn thịt nó, ta giết chết ngươi.”


      Thẩm Chiên Đàn cười mỉm, đôi mắt êm đềm như làn nước, “Sao ta ăn nó được?”


      “Ngươi…” Lục Quang nghẹn lời, nàng còn chưa thừa nhận bản thân đã nhận ra y là Thẩm Chiên Đàn, nhưng hiểu vì sao gã này đã mơ hồ đoán được, hiếm khi thấy y chắp tay ngồi thiền, ra cái vẻ hòa thượng đứng đắn, nhưng cũng còn dã xinh đẹp, phong tình vạn chủng như ngày xưa, chỉ đôi mắt thảng hoặc lấp lánh ý cười, chừng như thấu suốt, lại chừng như chiều.


      Nàng nhìn nụ cười y mà thẫn thờ, đôi má ửng hồng, “Ngươi… ngươi biết tim Thiều hoa có thể khiến ngươi trẻ mãi già, xinh đẹp vĩnh viễn ư?”


      Thẩm Chiên Đàn khi ở trong mình rồng bị ly hỏa đốt thiêu, thân người và khuôn mặt đều để lại sẹo, còn dung nhan xinh đẹp tựa Quan xưa kia. Nhưng y chỉ mỉm cười rất khẽ, tóm lấy tay Lục Quang, “Sau khi có , ta sợ già nữa.” Thoáng ngập ngừng, y chậm rãi nắm tay nàng, buông từng chữ một, trầm thấp, thư thả, mà trịnh trọng, “Ta kiếp này ắt thể trường thọ. Nếu có kiếp sau, chưa chắc được làm người, cho dù như vậy… có… bằng lòng bầu bạn với ta ?”


      Y nhìn nàng.


      Nàng bao giờ chết.


      Nàng trở tay nắm chặt tay y, nắm chặt sự tàn khuyết bàn tay y, thì thầm, “Ta ở bên ngươi. Ngươi chết ta chôn ngươi, ngươi làm súc sinh, ta nuôi ngươi.”




      Ngày 8 tháng 11 năm 2011


      Đằng Bình


      Hoàn​
      Anhdva thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :