1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 20.5 -

      Thiên Sát lại đáp, “Khổ Độ bẩm sinh tâm mạch khiếm khuyết, lưng có cánh lạ, cánh ấy chém rồi năm sau mọc lại, hết năm này qua năm khác, năm nào cũng như thế. Y tâm mạch khiếm, mỗi năm đều chém cánh, vốn hung hiểm dị thường, thí chủ khiến tâm trí y rối loạn, gây trở ngại y tu hành, há chẳng phải là hại tính mạng y?”


      Lục Quang nhìn Thiên Sát đầy khiếp hãi, lời vị hòa thượng già nàng chỉ nghe vào nửa, “Lưng có cánh lạ? Mỗi năm… chém cánh?”


      Thiên Sát gật đầu, “Tâm ma Khổ Độ rất nặng, thí chủ vẫn đừng nên trở ngại y tu hành là hơn.”


      Nhưng Lục Quang chẳng nghe thấy lời nào của Thiên Sát nữa, chỉ lặp lặp lại, “Mỗi năm đều chém cánh… Cánh… cánh của y, là do ngươi chém?”


      Thiên Sát chắp tay, “A di đà Phật, là do Khổ Độ tự chém.”


      Nàng ngây ngây nhìn vị sư già, “Y… tự chém?”


      Thiên Sát gật đầu, “Lão nạp cạn lời.”


      “Chờ chút!” Lục Quang quát gọi, “Lão hòa thượng, nể tình ngươi tâm địa xấu, ta đem ngươi xem vật.” Nàng mặc kệ Thiên Sát nghe có hiểu gì hay , chộp ngay lấy vai vị sư già, tung cánh bay thẳng lên , hướng về phía cái kén.


      Thiên Sát giật mình, nhưng vẫn tỉnh bơ biến sắc, chẳng lâu sau cả hai lơ lửng giữa lưng chừng trời, Thiên Sát trong thấy cái kén khổng lồ bao bọc trong quỷ khí, sắc mặt đại biến.


      “Lão hòa thượng, đấy là thứ gì?” Lục Quang đập cánh, quỷ khí còn mãnh liệt hơn vừa rồi, chừng như thứ bên trong sắp phá kén ra ngoài, “Là con rồng ư?”


      Thiên Sát trầm giọng đáp, “Đó là giống loài chỉ xuất khi thương khung dị biến, rồng thôn tính quá nhiều vật, long khí bị tà khí xâm thực, hóa thành vực.”


      “Vực?” Lục Quang ngạc nhiên, “Vực chẳng qua là loài hại người sống dưới nước…”


      “Vực, là khí quỷ vật, thường chỉ có thể trú trong cơ thể sâu bọ chốn đầm nước để hại người, nhưng con rồng này nuốt quá nhiều quỷ khí vật, mất thần trí, tại con vực khổng lồ, thân rồng sớm thành vật chứa đựng quỷ khí, khi vực thức giấc, ắt sinh linh đồ thán!” trán Thiên Sát có mồ hôi đổ thành giọt, “Đây là loại vật chưa từng xuất .”


      Con rồng này thôn tính quá nhiều quỷ khí? Lục Quang suy nghĩ chớp nhoáng, lẽ nào, lẽ nào năm xưa Nhậm Hoài Tô dẫn rồng , kết cục phía sau quỷ môn phải là Nhậm Hoài Tô thu nạp kim long chi khí, mà là con rồng ấy thôn tính mọi quỷ khí phía sau quỷ môn? Nhưng cũng có khả năng, sau đó Nhậm Hoài Tô xuất mấy lần, mang tử hồn của Như bà bà, gặp nàng vài lần, cuối cùng giết Thẩm Chiên Đàn tại đàn Vấn Thiên, mảy may nhìn ra có gì khác thường…


      Hay là… Con rồng nọ thôn tính Nhậm Hoài Tô, nhưng lại để Nhậm Hoài Tô nắm giữ xác rồng, sau đó cưỡng chế hóa thành hình người. Nhưng nếu như vậy, phải giải thích về con vực khổng lồ này thế nào?


      Nhậm Hoài Tô ở đâu?


      Kẻ kiên cường diệt trừ tất thảy sừng sững ngã, kẻ nếm trải mọi đau thương mất mát vẫn giữ được thần trí, nếu y từng khống chế con rồng, làm sao có thể để nó biến thành thế này cho được?


      “Con… vực này… Bạch Cốt Đường có thể trừ ?” Nàng cau mày, muốn kể nhiều về chuyện Nhậm Hoài Tô, chỉ trỏ cái kén khổng lồ mà , năm xưa Đan Hà dùng lá bùa đốt cháy tháp Trường Sinh, nàng bản năng nghĩ vị sư già này cũng có thể.


      Thiên Sát chắp tay, “A di đà Phật, nếu tìm được thánh vật trừ tà, bóp chết thứ vật này trước khi nó tỉnh giấc, có lẽ trừ được.”


      “Thánh vật trừ tà?” Nàng lại cau mày, “Giao cho Bạch Cốt Đường các ngươi đấy.” Nàng đột nhiên thu cánh, Thiên Sát cùng nàng rơi tự do xuống dưới từ nửa chừng trời, sợ đến toát mồ hôi hột.


      “Thí chủ…” Sau khi Thiên Sát chạm đất, ngước lên nhìn, chỉ thấy vị “thí chủ” vừa rồi còn mang ông xem quái vật mất tăm mất tích, sau khi bàn giao ràng con quái vật khổng lồ, nàng ta liền thực chuồn .


      Trong Bạch Cốt Đường.


      Khổ Độ vẫn tĩnh tọa trước mặt Phật, lòng phẳng lặng như tờ, tưởng như vô tư vô dục, nếu có thể cứ thế ngồi trước mặt Phật suốt ngàn năm, hết thảy những bi hoan hỉ lạc, tật hận khổ thống hồ như chưa từng tồn tại.


      “Này!” Phật đường an tĩnh bỗng quét qua luồng gió, có người xông vào, dùng giọng quen thuộc ấy hỏi y lạnh lùng, “Sau lưng ngươi thực mọc cánh lạ? Cho ta xem.”


      Khổ Độ dường như hơi kinh ngạc, lại thấy Lục Quang trở về, bước vào Phật đường, đưa tay xé toạc lớp áo tăng phía sau để xem dấu vết kỳ dị lưng y.


      Lục Quang ra tay chớp nhoáng, áo tăng bị xé rách để lộ vết thương dữ tợn, chồng chất chỗ xương bả vai, xương bả vai… lẽ nào là nơi cánh mọc?


      Nàng nhìn Khổ Độ vẻ cổ quái, tấm áo tăng của y bị nàng xé rách mấy chỗ, xộc xệch ra hình dạng, y đành đứng lên, “A di đà Phật, thí chủ tùy tiện, bần tăng…”


      “Có đau ?” Nàng hỏi.


      Khổ Độ thoáng sừng sờ, chốc lát sau, y lắc đầu.


      Nàng lạnh lùng nhìn y, nhìn rất lâu, Khổ Độ im như pho tượng.


      “Cánh của ngươi bao giờ lại mọc?” Ánh nhìn của nàng dời dần ra phía sau, ý nghĩ nảy lên trong đầu, khiến nàng cảm thấy thích thú.


      “Tháng tám hằng năm.” Khổ Độ trả lời.


      Nàng nghiêng đầu, “Sau này mỗi tháng tám hằng năm, đôi cánh lạ của ngươi do ta chém.”


      Đôi mắt Khổ Độ bình thản, “Cũng được.”


      Nàng lại đâm ra ngạc nhiên, “Cũng được? Ngươi hỏi ta vì sao muốn chém cánh của ngươi? Dựa vào đâu đòi chém cánh của ngươi?”


      Khổ Độ khép hờ mắt, “A di đà Phật.”


      Y đáp? Lục Quang nổi cơn thịnh nộ, chộp về phía ngực y, nhưng lần này Khổ Độ lách người né tránh, nhảy ra rất xa, lại chắp tay ôn tồn, “A di đà phật, lưng mọc cánh lạ, ắt phải chém , là ai chém đâu có gì khác nhau?”


      Lục Quang càng giận dữ, y lạnh lùng, “ đời chỉ có mình ta mới đủ tư cách chém cánh nhà ngươi, ngươi nghe cho , đôi cánh này là của ta, nếu ngươi để ai chạm vào nó, ta khiến ngươi sống bằng chết! Bao gồm chính bản thân ngươi! Tháng tám mỗi năm, ta nhất định chính tay chém cánh nhà ngươi!”


      “Tùy ý thí chủ.” Giọng Khổ Độ phẳng lặng, Lục Quang chợt nhớ ra khi y còn là “Nhậm Hoài Tô”, chốc chốc lại “ nương có lý”, khi ấy, ánh mắt y dịu dàng, cử chỉ ân cần, kỳ thực trong lòng hẳn cũng thờ ơ hệt như kẻ đứng trước mặt nàng đây? cơn oán hận dâng lên đầu im, nàng tính toán phải hành hạ y như nào để giải hận, dù y phải Thẩm Chiên Đàn, nhưng nom đáng ghét đáng hận hệt như nhau, Thẩm Chiên Đàn lừa gạt nàng hơn trăm năm, nào có chuyện, nào có chuyện đầu thai là xong việc?


      hạ quyết tâm, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Chiên Đàn chẳng khác nào nhìn kẻ chết thay, rồi ngó quanh quất như tìm kiếm gì đó trong gian Phật đường.


      Khổ Độ bị ánh mắt nàng làm cho hơi rung mình, y… kiếp trước tay trắng, dù có dốc cạn sức mình tranh đấu, đến khi chết …vẫn hoàn trắng tay, y ngộ, buông bỏ, kiếp này lòng chuộc tội, càng có gì vướng bận, thân mình, bên ngoài có sở hữu điều gì, trong lòng cũng… chẳng chứa đựng chi nữa cả. Nhưng ánh mắt nàng nhìn y như nhìn con mồi vừa ý, chừng như y thực có giá trị, cảm giác đó khiến y phát hoảng.


      Dù cho từ bỏ những gì, có nỗ lực tới đâu cũng thất vọng, kiếp này y muốn mơ mộng ngông cuồng nữa, cũng muốn mong đợi điều gì, càng muốn như kiếp trước… làm hết tất thảy, tự phụ vô vàn… cho đến khi thể vãn hồi, chân đến bước đường cùng mới hiểu ra… những thứ tưởng chừng như nằm trong tay đều là hư ảo, là vọng niệm.


      Lòng ôm vọng niệm, tin rằng mình vạn tri vạn năng, thảy đều có thể thực , sau rốt rồi có thứ gì đó thuộc về mình… tự phụ đó… thực … vừa đáng thương lại vừa nực cười.


      thể có nữa.


      Lục Quang vỗ tay đánh đét, chừng như nảy ra ý gì khiến nàng hài lòng. Chỉ thấy nàng ngắm nghía tấm trướng rồi tay xé tấm trướng dày thành sợi, Khổ Độ cản được, lại thấy nàng nhanh chóng bện sợi vải thành tấm lưới to, y càng hoang mang. Thình lình Lục Quang ném tấm lưới chụp lên đầu y, hệt như đánh cá, rồi vác y lên vai thẳng ra ngoài.


      Khổ Độ còn chưa hiểu tình ở lưng chừng trời, rốt cuộc y mới giật mình, bắt đầu giãy giụa, “Thí chủ, thế này ổn, xin thả Khổ Độ xuống.”


      “Câm miệng!” Nàng nghe lời lẽ nhún nhường của y, cảm thấy rất chán ghét, gương mặt quen thuộc ấy, giọng quen thuộc ấy, từ đôi môi quen thuộc ấy tuôn ra những lời khiếp nhược đến vậy, nhớ con người này ngày xưa vốn đáng hận đáng ghét, xảo quyệt gian ngoan đến thế nào, nén được càng nghĩ càng giận dữ, nàng xách tấm “lưới”, mở tung đôi cánh bay ngược trở về.


      Khổ Độ thấy nàng giương cánh xách mình lên khỏi mặt đất biết nàng hạ quyết tâm nhất định phải mang mình theo. Nàng xưa nay ngang ngược bá đạo, muốn gì làm nấy, việc trắng trợn bắt người giữa thanh thiên bạch nhật chẳng là gì to tát, y vốn muốn làm người như nước trôi dấu vết, vô vật vô ngã, nhưng lại nghĩ tính tình nàng xưa nay thế, qua trăm năm rốt cuộc vẫn thế, ai thay đổi được nàng, âu cũng là chuyện tốt vậy.


      Trong lòng xáo động, y bị nàng vô cớ quăng vào lưới rách xách lên trung, ở nơi Lục Quang trông thấy, đến y cũng phát ra mình mỉm cười, nụ cười như có như , thực ra chẳng mấy kinh ngạc buồn bực.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 21.1 -


      Nhất bầu xuân sắc mạn


      Đỉnh Vong Tịch.


      Gian nhà đá đỉnh Vong Tịch còn kiên cố như trăm năm trước đây, giữa những khe gạch vững chãi tích đầy đất bụi, từ đất bụi những mầm cỏ hoa bé xanh tươi đâm chồi nảy lộc.


      Lục Quang xách người ném lên giường, bày pháp trận chớp nhoáng, nhốt Khổ Độ trong phạm vi ba thước vuông, khi bước ra khỏi gian đó bị quỷ khí đánh bật về chỗ cũ.


      Sau khi bày xong pháp trận, Lục Quang liền ngoảnh đầu bỏ , mở tung đôi cánh, bay thẳng lên .


      Bỏ lại mình Khổ Độ.


      Nàng đoán chắc gã hòa thượng sau khi đầu thai chuyển thế chỉ biết ăn chay niệm Phật này thể rời khỏi pháp trận, thứ quái thai có khuôn mặt y hệt Thẩm Chiên Đàn ấy là vật mà ông trời giữ lại cho nàng để báo thù, Thẩm Chiên Đàn hãm hại nàng lừa gạt nàng, khiến bao nhiêu năm nay nàng thể nào bình tĩnh, khiến nàng nghĩ mãi về y hận y chờ đợi y, cứ mãi phỏng đoán y đối với nàng là tốt hay là xấu, y định đầu thai cho xong chuyện hay sao?


      Tuyệt đối thể bỏ qua như vậy được, cho dù ngày nào đó nàng rồi thông suốt hờ hững, so đo nữa, nàng vẫn phải rút cây kim y đâm sâu trong lòng mình ra, để đâm xoáy trở ngược vào người y, cho y nếm trải mùi vị vừa hận thù vừa đau đớn suốt cả cuộc đời.


      Lục Quang bay .


      Khổ Độ đứng trong nhà, y biết pháp trận này, chẳng qua chỉ là trận Tứ Tượng, nhưng nay pháp lực Lục Quang vượt xa y, pháp trận do nàng bày tất nhiên y giải nổi. Nhìn quanh quất, bàn ghế quen thuộc, giường sập giản dị, tất thảy đều hệt như trong ký ức, y khép hờ đôi mắt, muốn niệm câu “A di đà phật”, nhưng cuối cùng thể phát thành tiếng.


      Y phải ghi nhớ, y là Khổ Độ, phải Thẩm Chiên Đàn.


      con vật lông mịn như tơ nhảy lên bàn, nghiêng đầu nhìn y, y nhoẻn nụ cười bình thản ôn hòa, đưa tay ra. Con vật có đôi tai dài nhảy về phía trước, định leo lên tay y, nhưng lại đụng phải pháp trận của Lục Quang, phát ra chuỗi thanh í ới, bỏ chạy ra ngoài trốn tít vào góc tường phía xa, cuộn mình thành túm lông bé .


      Khổ Độ khẽ thở dài.


      Túm lông ấy đứng lên trong góc tường, mở to đôi mắt nhìn y, như thể vẫn nhận ra y, ra vẻ đáng thương đợi y lại gần.


      Lục Quang đập cánh bay , nàng xem xem cái kén khổng lồ ấy thế nào rồi, bay được nửa đường, còn chưa thấy bóng dáng cái kén thấy kim quang lấp lóe, phía trước ánh vàng chói lọi như thể vừa mọc lên tòa cung điện. Nàng ơ tiếng, phát hóa ra ánh sáng vàng như núi chồng như kiếm quang ấy phải là cung điện, mà là có hơn hai mươi người ngồi xếp bằng giữa trung, chắp tay niệm chú, những luồng kim quang bắn ra từ sau lưng mỗi người, ở chính giữa trận kim quang khí thế như dời núi lấp biển ấy chính là cái kén khổng lồ bị tình nghi là thân rồng.


      Lão hòa thượng quả nhiên có thủ đoạn. Lục Quang nhận ra ấy là các sư sãi trong Bạch Cốt Đường, nhưng những hòa thượng này biết bay, biết làm thế nào có thể ngồi giữa trung? Nàng đánh mắt, trông thấy người bên cạnh vị hòa thượng.


      người quen.


      Người ấy áo tím tóc bạc, tay áo đạo tung bay, sau trăm năm ngoài mái tóc trở thành trắng xóa, dung mạo y hề đổi khác. Y đứng ngoài trận, nhưng thanh pháp kiếm xoay vần giữa trung, khống chế phương hướng kim quang, vô số luồng kim quang bắn ra từ lưng các vị hòa thượng, tập trung vào đầu mũi pháp kiếm, rồi đồng thời bắn về phía cái kén rồng đen ngòm.


      Chỉ đáng tiếc, dù khí thế như dời núi lấp biển, nhưng cái kén đồ sộ vẫn y nguyên, quỷ khí vẫn hoàn quỷ khí, mảy may động tĩnh, cũng thấy chút ảnh hưởng nào.


      “Đan Hà?” Lục Quang đứng từ xa gọi với tới.


      Đạo trưởng áo tím tay bắt pháp quyết, hơi nghiêng người, “Lục nương.”


      “Sao ngươi còn chưa chết?” Nàng hỏi ngay câu tiếp theo, mặc kệ người khác nghĩ gì trong lòng.


      Đan Hà cũng để bụng, chỉ hơi gật đầu, “Ta là người tu tiên.”


      thế gian thực có tiên sao?” Nàng bay tới bên cạnh y, “Những người này có thể ngồi giữa trung là nhờ phép thuật của ngươi?”


      “Huyền chú.” Đan Hà trả lời, “Sau nửa canh giờ họ rơi xuống, bấy giờ chư vị đại sư pháp lực cạn, đến lúc đổi người.”


      “Đánh luân phiên? Các ngươi vất vả như vậy,” nàng hết cằm về phía cái kén, “có gây được chút tổn hại nào với nó hay ?”


      “Chẳng qua chỉ có thể tạm thời áp chế biến hóa bên trong, để nó nở thành vực long mà thôi.” Đan Hà lạnh nhạt.


      “Chỉ có vậy?” Nàng lộ vẻ khó tin, nhiều người thế này niệm chú thi pháp, chỉ để cái kén tạm thời suy suyển? “Nhưng nhân lực cũng có lúc cạn kiệt, đến khi pháp lực của đám hòa thượng Bạch Cốt Đường hết, phải làm thế nào? Theo tốc độ này, nửa canh giờ đổi hơn hai mươi người, rất nhanh còn nhân thủ, pháp lực hồi phục cần thời gian, chưa kịp tới lượt tiếp theo hết người.”


      “Phải.” Đan Hà tay bắt pháp ấn, pháp kiếm xoay vòng đều đặn máy móc, chuyện cũng đâu vào đấy, hề bị ảnh hưởng.


      “Vậy các ngươi còn ở đây làm gì? Chẳng qua chỉ vô dụng, sớm muộn gì nó cũng nở.” Nàng cau mày.


      “Chẳng qua là tận lực mà thôi.” Đan Hà hờ hững đáp.


      Hờ hững, nhưng kiên định.


      Tận lực mà thôi.


      Nàng cau mày, “ phải ngươi có loại bùa có thể biến khí thành lửa, đốt cháy mọi thứ hay sao?”


      “Bùa ly hỏa có thể đốt cháy mọi quỷ khí vật, nhưng bùa chú phải được dán lên người vật, kén này do quỷ khí ngưng tụ, vô hình vô thể, thể dùng bùa ly hỏa.”


      Lục Quang liền giơ tay, “Để ta.”


      Đan Hà thoáng vẻ kinh ngạc, “?”


      “Ta có thể bay tới đó, xông vào trong kén, dán lên vật bên trong.” Nàng thản nhiên, “Ta sợ quỷ khí.”


      Đan Hà hờ hững lắc đầu, “ là hoạt thi, bùa ly hỏa rơi vào tay , bản thân hôi phi yên diệt đầu tiên.”


      Lục Quang á khẩu, tròng mắt đảo quanh, “Dùng cung tên bắn vào trong có được ?”


      “Tên chưa chạm được vào vật trong kén bị quỷ khí bao bọc bên ngoài hóa thành hư vô.” Đan Hà phải là chưa thử qua, “Trừ phi có người tu vi thâm hậu, sợ quỷ khí, có thể tạm thời đánh dạt quỷ khí bên ngoài, chạm tới vật bên trong kén…”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 21.2 -

      “Ta giúp ngươi xông vào đánh dạt quỷ khí, ngươi dùng tên bắn bùa ly hỏa vào trong.” Nàng rất dứt khoát, ném lại câu đơn giản liền giương cánh bay thẳng về phía kén vực.


      Đan Hà thoáng ngạc nhiên, Lục Quang làm là làm, do dự, cũng chẳng sợ sệt, còn dứt khoát gọn gàng hơn hai mươi mấy vị hòa thượng bên cạnh. Trừ khử vật là chuyện nên làm, nhưng vừa nguy hiểm cho tính mạng, vừa nắm chắc phần thắng, mấy trăm vị cao tăng ở Bạch Cốt Đường cũng chỉ có hơn hai mươi người chịu đến, còn vị nương này làm là làm, so về độ phóng khoáng quá là hơn xa các vị cao tăng kia.


      hẳn là nàng có tinh thần hy sinh, nàng chẳng qua muốn nhanh chóng kết thúc chuyện khiến nàng canh cánh trong lòng này mà thôi.


      Giương cao hai cánh, Lục Quang như con chim lớn bay thẳng về phía kén, tuy đầy khí thế, nhưng lại vô cùng bé. Khi nàng tiếp cận lớp quỷ khí màu đen bao bọc bên ngoài, chỉ thấy trung nháng lên luồng sáng trắng xé ngang trời, lớp quỷ khí như tơ dệt quả nhiên rách ra lỗ hổng. Đan Hà lấy khí làm tên, mang theo lá bùa bắn tới, chỉ nghe tiếng xé gió lảnh lói, có thể thấy mũi tên được bắn ra với tốc độ cực kỳ cao, khéo léo thừa cơ hội chỉ xuất trong chớp mắt đó, cắm phập vào trong kén.


      thanh trầm đục dị thường vang lên bên trong, ai nấy đều trong thấy cái kén đỏ rực lên nhanh chóng, như thể trong kén cuồn cuộn lửa.


      Thành công rồi sao?


      Đan Hà tay đẩy pháp kiếm, sắc mặt trầm trọng, lại thấy quỷ khí màu đen bị hỏa khí xâm thực, bắt đầu bốc cháy và đứt phựt từng sợi , Lục Quang giương hai cánh bay ngược trở về.


      Ngay khoảng khắc ai nấy đều cho rằng tru thành công, bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn, bóng lửa bừng bừng như dòng chảy dung nham đổ xuống từ trời cao! con rồng toàn thân rực màu lửa đỏ, hệt như củi cháy bay vọt lên , để lại đường những đốm lửa li ti chấp chới, nom tựa mây hồng.


      Nó xoay vần giữa trung, đôi mắt trống rỗng nhìn đám người ở lưng chừng trời.


      Đan Hà thoáng biến sắc, Thiên Sát đứng bật dậy khỏi vị trí của mình, kêu lên thất thanh, “Hỏa vực!”


      Ở thời khắc then chốt ngay trước khi con vực nọ thành hình, Đan Hà bắn vào bùa ly hỏa, y quên rằng con rồng này vốn là kim long, trời sinh có khả năng ngự hỏa, ly hỏa thể đốt cháy năng lực bẩm sinh của nó, ngược lại nhờ tắm lửa ly hỏa, năng lực của nó cũng được tăng cường.


      Đây chỉ là con hỏa vực do rồng biến thành.


      Đây là con ly hỏa vực long, loài cực nóng.


      Ly hỏa vực long cuộn người bay lên, ánh lửa chập chờn, bóng lửa tựa mây, ngay lúc ấy có vật rơi tự do xuống dưới, chớp mắt mất tăm mất tích.


      Đan Hà giật mình, đó là Lục Quang, nàng là hoạt thi, chịu nổi sức mạnh bùa ly hỏa, con vực long toàn thân phừng phực ly hỏa bay vọt lên trời, quỷ khí lực người nàng bị đốt chat nên rơi xuống!


      Từ trời cao rớt xuống, nếu là người phàm, nhất định tan xương nát thịt.


      đỉnh Vong Tịch.


      “Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai , độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc bất dị , bất dị sắc; sắc tức thị , tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử! Thị chư pháp tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhỉ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc.” (1)


      (1) Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh. Dịch nghĩa: “Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều , vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác , chẳng khác sắc; sắc tức là , tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy. Xá Lợi Tử! Tướng các pháp đây, chẳng sanh chẳng diệt, chẳng dơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt. Cho nên, trong , sắc, thọ, tưởng, hành, thức; mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý; sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; nhãn giới cho đến ý thức giới; vô minh cũng vô minh hết; cho đến già chết, cũng già chết hết; khổ, tập, diệt, đạo; trí cũng đắc.” Bản dịch của Thích Trí Thủ.


      Khổ Độ ngồi xếp bằng sập của Lục Quang, lầm rầm niệm kinh Phật, đôi môi nhạt màu khô khốc, Lục Quang nhốt y ở đây hai ngày hai đêm, còn nàng chưa từng trở lại.


      Thẩm Chiên Đàn khiến nàng khổ sở đến vậy, thất vọng đến vậy, nỗi oán hận ấy, dù có chết cũng thể hòa giải, hay là nàng quyết ý bỏ mặc y ở đây chết đói chết khát?


      Y ngồi yên ổn tại đây hai ngày hai đêm, con thú với bộ lông nhung êm ái kia đến nhìn y rất nhiều lần, đến chiều hôm này nó đói mềm người nằm nhũn ra ở góc tường, nhìn y vẻ rất đáng thương. Khổ Độ ngó con vật hồi lâu, đột nhiên giật mình… ổn!


      Lục Quang dù có hận y, muốn bỏ đói y hành hạ y, cũng thể giày vò cả Thiều hoa.


      Thế có nghĩa là… nàng gặp chuyện gì đó thể trở về.


      Khổ Độ ngồi sập, xung quanh là trận tứ tượng, im lìm hồi lâu, “Vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc…”


      Lục Quang là hoạt thi, còn trải qua trăm năm tu luyện, gặp phải chuyện gì mới khiến nàng thể trở về?


      “Vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc…”


      Y lầm rầm niệm mấy lượt, nhưng quên mất đoạn sau là gì, dõi mắt ra cửa sổ, ngoài cửa sổ hoa lá tốt tươi, đôi ba cánh bướm vàng lượn lờ cây cỏ, y chờ lòng mình lắng lại, nhưng nỗi bồn chồn cứ dội lên từng đợt, hồi lâu sau, mới phát ra mình vừa thẫn thờ rất lâu, đầu óc rối ren, biết nghĩ điều gì.


      Nàng… biết thế nào rồi? Sao còn chưa trở về?


      Nàng là hoạt thi, nàng chết.


      Nhưng vì sao nàng còn chưa trở về?


      Tấm thân máu thịt ấy là do chính tay y hao tâm tổn trí tạo thành, có dòng máu phệ của Thẩm Chiên Đàn, thể dễ dàng xảy ra chuyện. Y hiểu rất điểm tốt của cái xác đó, ngoài việc bất lão bất tử, có hơi ấm, nó hệt như người thường, có lệ khí của hoạt thi bình thường, càng cần ăn thịt người.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 21.3 -

      Vì thứ dùng để tạo thành là máu Thẩm Chiên Đàn, mà phải là xác người chết.


      Máu Thẩm Chiên Đàn và quỷ khí của Huyết Lưu Hà, nàng làm sao gặp bất trắc được?


      Nhưng bên ngoài bóng chiều xuống, màu nắng óng vàng như mật rót vào trong nhà ánh lên lấp loáng, Thiều hoa nằm im nhúc nhích ở góc tường, Lục Quang vẫn chưa trở lại.


      Tiếng gió thét gào, đỉnh núi tĩnh mịch cách bất thường, ngoài tiếng gió reo và tiếng lá cây lao xao mảy may tiếng người. Y nén nổi rùng mình, lạnh thế…


      Y đợi suốt ba ngày ba đêm, ngồi hết những bài thiền lẻ.


      Nàng vẫn chưa trở về.


      Khổ Độ khép hờ đôi mắt, lầm rầm niệm kinh. Y phải là Thẩm Chiên Đàn, y là Khổ Độ, Lục Quang thân là hoạt thi, vốn giống nghiệt, phá hoại Phật đường bắt cóc y, hành động phóng túng, ương bướng bất kham, y bị nàng làm hại, nhốt ở nơi đây, thể rối loạn tinh thần vì nghiệt…


      “… cố trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chỉ vô thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc,”


      Tiếng niệm kinh ngừng bặt.


      Khổ Độ mở choàng mắt, trong đôi mắt ánh sáng lấp lánh.


      Ngước lên ngó ra cửa sổ, ngoài cửa sổ sao trời giăng mắc, trăng lên cao.


      Nàng vẫn chưa trở về!


      Nàng ấy vậy mà chưa trở về!


      Đáy mắt y có thứ gì sôi sục, chết tiệt! Nàng vẫn chưa trở về! Khổ Độ tay nắm Phật châu, giật chuỗi hạt đứt phăng khỏi cổ, Phật châu tung tóe rơi xòa đất. Giương mặt y như phủ lớp sương giá, đôi mắt lấp lóe hàn quang, vốn tưởng rằng máu Thẩm Chiên Đàn và sức mạnh Huyết Lưu Hà đủ để nàng tự bảo, lại chẳng ngờ có ngày nàng gặp bất trắc! Là ai cả gan dám cản đường nàng? Hay… là ai dám tổn thương nàng dù lông tơ kẽ tóc?


      Trời xanh hỡi trời xanh, từ ngày ta mới sinh ra, Người phán ta hình phạt trọn đời độc, kiếp trước ta vốn chẳng phục Người, làm hết mọi chuyện con người có thể làm, tội ác đầy mình, sau rốt vẫn hoàn trắng tay. Sống được gì, chết làm sao? Ta nếm trải, lỡ lầm, hối hận… tội ác đầy mình ta dùng kiếp này để chuộc lại, khổ sở thế nào ta cũng chịu được! Tuyệt trái lời! Nhưng Người… nhưng Người vốn nên sủng ái nàng… vì ta nhận, Thẩm Chiên Đàn ta nhận tội, chấp nhận chuộc tội… đó là chuyện muôn năm thể xuất lần thứ hai! Ta đấu lại, ta chấp nhận và rút lui, nhưng dù có thế cũng đổi được chút bình an cho nàng hay sao? đổi được chút hạnh phúc cho nàng ư?


      Nơi hoang sơn dã lĩnh này, nơi tĩnh mịch tiêu điều này, nơi đồng mông quạnh này… nào có phải là cuộc sống tốt? Đây là thứ gì cơ chứ?


      Đây chỉ ngục tù im câm và chết chóc… chết chóc đến mức vĩnh viễn bao giờ đổi thay!


      Đây chỉ là tử lao!


      Y đứng bật dậy, phất áo bào, trận Tứ Tượng lập tức bị phá vỡ, nếu trời xanh và Phật tổ thể cho nàng bình an hỉ lạc, nàng là người của ta, người của Thẩm Chiên Đàn này… trời xanh và thần phật thể cho nàng bình an, đừng trách ta tâm ma nhập thể, lại tự nhận mình họ Thẩm, tên Chiêu Đàn!


      Y sải những bước dài tới bên bờ vực đỉnh Vong Tịch, cúi nhìn bầu trời đêm u và biển mây mênh mông trong đêm tối, cõi người dưới chân y quen thuộc đến thế. Y bật tiếng cười khẽ, làm Khổ Độ khổ sở, làm Thẩm Chiên Đàn, lại dễ dàng đến vậy.


      con vật mềm mại len lén lần theo sau, ngước nhìn y bằng đôi mắt đen lay láy, Thẩm Chiên Đàn nhấc nó lên, cho vào vạt áo, thi triển khinh công, thẳng đường xuống núi.


      Y là Khổ Độ, từng là Khổ Độ, y có thể là Khổ Độ, cũng có thể là Thẩm Chiên Đàn.


      Nếu cả cuộc đời này có dịp trùng phùng, y thực làm Khổ Độ suốt kiếp.


      Thậm chí là… đời đời kiếp kiếp.


      Nhưng nàng tìm thấy y, y biết nàng sống được vui vẻ.


      Tội có thể chuộc, hai mươi mấy năm kiếp này có thể vứt bỏ, tất thảy đều quan trọng, chuyện quan trọng là… nàng ở đâu?


      Lục Quang biết mình ở đâu.


      Nàng rơi tự do từ độ cao mấy ngàn trượng, cả người bốc cháy, ở lưng chừng nàng cảm thấy toàn thân đau đớn khôn nguôi, lực Huyết Lưu Hà bị kích động, lớp hào quang màu máu bay quanh người nàng, xua tan hơi nóng Ly Hỏa nàng dính phải. Nhưng khi thứ ánh sáng màu máu đó chạm phải lửa, dù lửa bị gạt khỏi người Lục Quang, nhưng chính ánh sáng đó cũng bị đốt cháy, đến khi lửa rời khỏi thân thể Lục Quang và tan biến, hồng quang của Huyết Lưu Hà cũng đồng thời tắt lịm.


      Nàng trông thấy hỏa long bay vọt trời cao, trong lòng chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, rớt thẳng xuống vùng cây cối um tùm. Tiếng cành gãy vang lên liên tiếp, cơ thể bị thương nghiêm trọng, nàng rơi vào cánh rừng rậm. Trong cánh rừng dây leo chằng chịt, hoa lá xanh tươi, nàng dụng gãy rất nhiều cành cây và dây leo, lún sâu dưới lớp bùn đất.


      Lúc vừa rơi xuống, nàng chỉ ý thức được cơn đau mãnh liệt, trước mắt mờ nhòa, từng luồng sáng nhòe nhoẹt, tưởng như có gì đó tản ra rồi tụ lại, ngừng biến đổi. biết sau bao lâu, nàng mới cảm thấy dường như mọi thứ khôi phục bình thường.


      Nàng khẽ cử động, chậm chạp ngồi dậy bãi cỏ, cúi đầu nhìn, xung quanh vết máu vương vãi, có thể thấy lúc rơi xuống nàng thực bị trọng thương. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lành lặn như thường, cánh tay nguyên vẹn nhẵn nhụi, áo quần rách rưới, toàn thân có vết thương, nhưng chỉ cần nhìn vết máu vương đầy lá cây và mặt đất, cũng biết vừa rồi thương thế vô cùng nghiêm trọng.


      Thân xác Thẩm Chiên Đàn làm ra cho nàng là kỳ diệu, trọng thương đến vậy mà vẫn có thể lành lặn như ban đầu. Nàng run run đứng lên, lại nhũn chân ngã xuống, xem ra dù vết thương lành, nhưng thân thể nàng vẫn bị tổn hại nghiêm trọng, đừng đến việc giương cánh bay về, nàng thậm chí còn đủ sức đứng dậy, chỉ có thể đờ đẫn ngồi đất.


      Nàng ngước đầu lên, hề có ý định cầu cứu, trong lòng nàng trắng xóa, đời này chỉ mình nàng sống, dù khắp người vết thương chằng chịt, có thể xin giúp đỡ từ ai, biết than khóc cùng ai?

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 21.4 -

      Cúi nhìn tấm thân lành lặn, nhớ đến pháp trận Thẩm Chiên Đàn trăm phương nghìn kế lập nên, những điều y từng ra và chưa từng ra ngừng lởn vởn trong đầu nàng, mạng y là do chính tay nàng giết, lúc nhớ lại chỉ thấy hoang mang cùng cực.


      Cũng có thể… thực ra bấy giờ, y đối với nàng tệ.


      Đáng tiếc, tên lừa đảo họ Thẩm ấy hẹn nàng gặp nhau dưới cửu tuyền, vậy mà nàng tin, thậm chí còn từng hối hận vì sao mình chết, còn y phụ lời ước hẹn, quên tất thảy, chuyển thế đầu thai.


      Điều đó khiến nàng đánh mất hết thảy mọi hy vọng, thậm chí khi rớt xuống từ trung, còn thể mong mình chết.


      Sinh thời, ai đợi chờ gặp gỡ.


      Chết , lại cũng .


      Bầu trời nháng lên quang mang pháp kiếm, ắt hẳn Đan Hà thi pháp tìm nàng, tru tà thất bại, nàng chán chường uể oải, mặc kệ y, chỉ muốn ngồi thừ ra ở nơi đây, mãi đến khi hỏa long diệt thế, đồng thời thiêu hủy nàng.


      biết ngồi được bao lâu, trước giờ nàng vẫn giỏi chịu đựng đơn, cả trăm năm đơn đỉnh Vong Tịch nàng còn sống được, huống gì chỉ là cánh rừng.


      Thời gian trôi , cảm giác đói khát kỳ dị dâng lên, nàng cảm thấy đói, thấy khát, cổ họng nàng cháy rát, cấp bách đòi hỏi phải nuốt hay uống thứ gì đó… Cơn đói khát trăm năm chưa từng xuất dần lan khắp, khó lòng chịu đựng. Lục Quang giơ cánh tay, cánh tay trắng ngần biến thành màu đen, tỏa ra tử khí, nàng ôm cổ họng mình, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi… làm sao thế này? Nhìn mặt đất đầy vết máu… Lẽ nào vì thân thể mất máu quá nhiều, nên bất đắc dĩ nảy sinh ý nghĩ khát máu.


      Nàng loạng choạng đứng dậy, lê từng bước lảo đảo về phía có nguồn nước, nàng muốn… muốn luân lạc thành hoạt thi ăn thịt uống máu để sống… Nếu phải biến thành như thế, chẳng bằng cứ chết !


      quãng đường khó nhọc lê về phía trước, nàng chảy nước mắt, đói quá, khát quá… giày vò đến thế… Nàng chưa từng hiểu sâu sắc như vậy về điều, rằng Thẩm Chiên Đàn rất ân cần, ít nhất thứ y hao tâm tổn trí để lại cho nàng phải là cái xác ăn lông uống máu, y biết nàng thể chấp nhận cơ thể như vậy, nàng sống nổi.


      Thẩm Chiên Đàn rất dịu dàng…


      Ít nhất, lúc bấy giờ y rất dịu dàng.


      Nước mắt nàng trào ra kiềm nổi, thế nhưng… thế nhưng nàng giết y từ lâu đến thế! Lâu đến thế…


      Hỏa long vần vũ bầu trời, vạn khoảnh núi rừng hóa thành biển lửa. Thẩm Chiên Đàn lê cái xác bệnh tật của kiếp này ra khỏi dãy Ngưng Bích, trông thấy phía chân trời xa ngùn ngụt màu lửa đỏ, với khí thế dời núi lấp biển đó, phàm là kẻ có thể chứng kiến bằng mắt phàm, ai hồn phi phách tán, sợ hãi run rẩy.


      Hỏa long? Thẩm Chiên Đàn thoáng ngạc nhiên, vung ngón tay vẽ pháp trận dời hình, y lách người nhập trận, biến mất trong trận pháp.


      Sâu trong biển lửa, luồng sáng vàng kim lóe lên, Thẩm Chiên Đàn xuất . Chỉ thấy xung quanh chim thú bỏ chạy tán loạn, tiếng kêu gào thảm thiết rền vang dứt, y lập tức kết Ích Hỏa trận, đáng tiếc chỉ cứu được vài ba con thú, phần nhiều vẫn phải chết thảm trong lửa đỏ.


      Khí thế mạnh mẽ, đây chính là Ly Hỏa, vốn có thể thiêu đốt tất thảy mọi giống tà ma khí, nhưng nay nó kết hợp cộng sinh cùng tà ma khí, trở thành hỏa có thể tiêu diệt vạn vật, gì chống nổi.


      Với giống loài như rồng, muốn địch lại cần phải có sức mạnh của rồng. Nay chút pháp lực bạc nhược của Thẩm Chiên Đàn thể chống lại long vực ly hỏa, đành phải lui dần về phía Tây. Trong lòng thầm tính toán, y biết việc Lục Quang mất tích nhất định có liên quan đến con rồng lửa thình lình xuất này, nhưng… nhưng nàng đâu cơ chứ? Lẽ nào… lẽ nào bị con rồng làm bị thương?


      Nàng là hoạt thi, nếu bị Ly Hỏa này làm hại, ắt là trọng thương! Y càng nghĩ càng lo sợ, nhất thời thậm chí trở nên luống cuống, kinh hoảng hồi lâu mới trấn tĩnh lại, hỏa long tới từ phía đông, nếu nàng thực bị hỏa long làm hại, hẳn cũng là ở phía đông. Thẩm Chiên Đàn vốn lui tới rìa vùng lửa cháy, đột nhiên thay đổi phương hướng, lần sau vào trận lửa.


      Bốn phía lửa cháy phừng phừng, khói bụi mù mịt, khiến người ta ngộp thở. Thẩm Chiên Đàn dùng chút pháp lực mỏng manh kiếp này tu hành được miễn cưỡng duy trì pháp trận hộ thân, băng qua rừng rậm, Phật quang vàng kim bao bọc quanh người y lập lòe chớp tắt, thể duy trì ổn định, dù có pháp trận hộ thân, lửa vẫn bén vào tóc áo, từng bước dấn tới trước, đốm lửa tung bay, tóc tơ sáng tắt, hệt như vật trong cơn hỏa hoạn.


      Lần mấy dặm về đông, băng qua nơi có hỏa thế dữ dằn nhất, trong rừng có suối chảy ngang, ít hộ săn lần theo bờ suối tránh nạn, có người nhảy thẳng vào suối bơi xuôi dòng nước. Nhưng trong nhóm người chạy về phía hạ lưu lánh nạn ấy hình như có tranh chấp nhốn nháo ở phía xa, như thể đuổi bắt thứ gì đó.


      Thẩm Chiên Đàn giật thót, theo mấy thợ săn lần vào đám người.


      Chỉ thấy mấy hộ săn cao to cường tráng tay cầm gậy gộc đuổi đánh con quái vật, con quái vật ấy toàn thân chằng chịt vết thương, sau lưng mọc cánh, nhưng cánh gãy, tóc xõa rối tung, lăn lộn đất, là giống gì. Ven bờ suối có nơi bết đầy máu tươi, chứng tỏ vừa rồi giống này ra suối uống nước, bị người ta phát hiện đuổi đánh.


      “Đấy là thứ gì?” Những người đứng xem xôn xao bàn tán, giống nọ tựa người mà chẳng phải người, như thú mà phải thú, sau lưng mọc cánh, có răng nanh, tứ chi có móng vuốt, di chuyển bằng cách bò phục người đất, rõ là một con quái vật. biết thứ gì đã làm nó trọng thương, khiến cả người nó thương tích chằng chịt, nhưng lại thấy con quái vật có răng nhọn vuốt sắc, bèn đoán ̣nh ngay phải giống gì tốt lành, cứ đánh chết là hơn cả. Nói chừng trận cháy rừng này là do quái vật này phóng hỏa, đợi nó lành vết thương, chẳng biết sẽ ăn thịt bao nhiêu người nữa!


      Nhưng con quái vật cũng lạ, bị người ta đánh đập đến vật vã, thở ra hơi, máu chảy đầm ̀a, nhưng chỉ giãy giụa chứ hại người. Thậm chí có lúc đám thợ săn bất cẩn lại quá gần, nó cũng đánh trả, mà đẩy họ bật ra, như thể muốn người ta lại gần.


      Hình như nó câm, phát ra thanh , bị đuổi đánh thê thảm như thể mà vẫn im như hến.


      Thẩm Chiên Đàn trông thấy con quái vật nọ, toàn thân chấn động, tay bấu chặt lớp áo trước ngực, xông tới trước che chắn con quái vật mình đầy vết thương, xô bật một hộ săn vừa ghé lại gần.


      Hộ săn nọ giật mình lùi về sau mấy bước, con quái vật còn giật mình hơn, lủi thẳng xuống suối. Thẩm Chiên Đàn trông thấy nước suối lập tức đổi màu đỏ ối, biết nó đã chảy bao nhiêu máu, mắt y vằn lên đỏ kè, trong lòng vụt qua vô vàn ý niệm, miễn cưỡng trấn tĩnh lại, chắp tay, “A di đà phật, bần tăng… Khổ Độ, vẫn mong các vị thí chủ dừng tay, vật này phải vật, mà là con người.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :