1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 19.4 -
      “Sao ngươi biết ta đoán đúng tâm tư y?” Cơ Nhị cười cười.


      đỉnh Vong Tịch tuyết phủ rét mướt, khi Lục Quang về đến nơi, giấy cắt chữ đỏ thắm vẫn tươi màu hoan hỉ khung cửa, con thú lông xù ngồi bàn đá bên ngoài gian nhà, hai cái tai dài buông thong, ủ rũ nhìn nàng.


      Nàng ôm Thiều hoa vào lòng, lục lọi trong nhà hồi lâu tìm được chút lá thuốc nào dư sót, trời dần đổ tối, tay vuốt ve thân thể run rẩy của con vật , nghĩ ngợi, rồi vẫn quyết định xuống núi, ghé nhà Thẩm Chiên Đàn tìm thuốc.


      Lần thứ hai bước vào gian nhà bé mọn chìm lỉm trong băng tuyết, tâm tình khó tả thành lời.


      Người nọ chết, về sau còn ai giằng co với nàng nữa, nàng ngỡ rằng đến xác y nàng còn muốn thấy, y nàng cũng muốn tìm, y đối với nàng… cùng lắm chẳng qua chỉ là nghiệt duyên.


      Nhưng lần này khi bước vào nhà, bốn bức tường đều nhắc nhở nàng rằng y chết, bao giờ quay trở lại.


      Có lẽ khi y ra cũng chưa từng nghĩ mình thể trở về.


      Ván cờ đất vẫn chưa lau, vài món đặt rất tùy ý, nàng nhìn những cuốn sách nàng từng giở xem, sau nàng, có động vào chúng nữa, có những cuốn rìa sách kết lớp sương giá mỏng.


      Gian nhà rất lạnh, u ám và rét mướt, nàng lục tìm đèn dầu, rất lâu tìm thấy, biết bị trộm mất hay xưa nay y chưa từng có đèn, cuối cùng đành rút khúc củi khô từ cái bếp vô cùng giản dị, miễn cưỡng đốt lên, chỉ thấy đầu giường Thẩm Chiên Đàn có kệ ngang, kệ đặt hộp gỗ .


      Thiều hoa lủi vèo sang, bắt đầu dùng móng vuốt bé con cào cái hộp, cứ thế cứ thế, chẳng biết làm sao lại mở ra được, nó rúc vào ôm lấy thứ liền bắt đầu gặm.


      cây… nhân sâm?


      Lục Quang bước sang chăm chú nhìn vào hộp, cái hộp chạm khắc tinh xảo, khác lạ hẳn so với đồ vật trong gian phòng, lại có vẻ mới, hẳn do tự tay Thẩm Chiên Đàn khắc lấy.


      Y để tâm vào nơi ở vật dụng của bản thân, lại hết lòng hao tâm tổn trí vì cái hộp đựng đồ ăn của Thiều hoa? Thẩm Chiên Đàn quả thực vô cùng cổ quái, nàng ngắm nghía cái hộp, trong hộp để mấy khúc nhân sâm, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng, gốc nhân sâm này là thượng phẩm, biết y lấy đâu ra, hẳn mua về từ thành Mậu Uyển.


      Nàng nhìn Thiều hoa, khóe môi nhích thành nụ cười khẽ, ngươi xem y muốn đoạt thiên hạ, pháp trong tay, sao lại sống trong thành, ngụ lại hoàng cung, mà cứ ở rịt vùng chân núi này?


      Vùng chân núi này… lạnh tanh vắng ngát… có gì tốt lành?


      Dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhà dân gần nhất ở tận ngọn đồi đối diện, mới qua Tết chẳng lâu, hẵng còn giăng đèn kết hoa, hai đứa trẻ quần áo bọc tròn như quả bóng nô đùa trong tuyết, con chó nhảy nhót xung quanh, chừng như rất vui thích.


      Rồi ngoảnh lại, chợt cảm thấy gian nhà càng thêm rét giá, Lục Quang thở dài, hay đây chính là lý do y nằng nặc đòi lên núi dán giấy cửa sổ cho nàng? Nhưng nếu y thích cuộc sống như người thường, với dung mạo và học vấn của y, hoàn toàn có thể cưới giai nhân mỹ mạo, sinh vài đứa con, sống cuộc sống rực rỡ đèn hoa như thế.


      Nhưng… Thẩm Chiên Đàn ư… Cưới người con , sinh đàn con thơ… Nàng phì cười, sao có thể?


      Phải, sao có thể? Đấy là Thẩm Chiên Đàn cơ mà.


      Cũng giống như nàng, nghe đơn lắm, nghe đáng sợ lắm, thấy lòng quạnh quẽ, nhưng khi cảm nhận được điều đó, cũng là khi phát mình xa chốn phàm trần đến thế.


      Thiều hoa ăn xong nhân sâm, nàng cầm theo cái hộp gỗ, ôm nó ra khỏi cửa, chợt khựng chân, ngoảnh lại nhìn, rồi đem mồi lửa trong tay ném vào, nàng muốn đốt gian nhà, lại thấy ngọn đuốc lụi dần trong gió tuyết, thậm chí còn để lại mấy tàn tro,


      Châm lửa thành, nàng ngoảnh mặt bỏ .


      Suốt mười ngày sau, nàng trở lại gian nhà ấy nữa.


      Ngày tháng đỉnh Vong Tịch vô cùng phẳng lặng, có ai nhảy lên đỉnh núi, càng có ai đem rượu ngon theo, sắp đặt quỷ kế để bẫy nàng. Nhậm Hoài Tô bặt tăm, nàng sống mình, xuân hạ thu đông, thu đông xuân hạ, nàng học tu tiên luyện khí, nghiền ngẫm cách thu hút nhật nguyệt tinh hoa. Nàng truy cầu tẩy trừ thi khí, tu tiên đắc đạo, chẳng qua có gì làm, nếu tu hành còn biết làm gì?


      Thôn Bích Tâm người ra đời kẻ chết , dần dà còn mấy ai nhận ra nàng nữa, những người từng nhớ nhung tiếc nuối vị Thẩm công tử ra đột ngột kia cũng dần lãng quên y, những thiếu nữ từng mến mộ y xuất giá, sinh rất nhiều con, đứa nào đứa nấy lại nô đùa dưới núi, hết lớp này đến lớp khác, vui thích như những chú chó con.


      Nàng uống gió ăn sương, có rất nhiều thời gian để hồi ức và nghiền ngẫm. Nàng lật lật lại cuộc đời mình, rốt cuộc vẫn biết nên hình dung Thẩm Chiên Đàn như lời Nhậm Hoài Tô , hay như lời Cơ Nhị kể. Chỉ là thấu suốt vài chuyện , ví như từ khi Thẩm Chiên Đàn thức tỉnh, hình như chưa từng lấy mạng ai, ví như y hủy tim chặt cánh nàng, luôn miệng đòi hại nàng, nhưng cuối cùng vẫn thực , về sau cuối, y trả nàng cái xác phàm.


      Trong dòng hồi ức bình tĩnh ấy, những ân oán tình thù dần nhạt màu ý nghĩa, nàng học được cách pha trà cho mình, thảng hoặc nhấp môi chén rượu, có ngày nhất định trong năm, nàng lại rạo rực nỗi chờ mong dưng, lại mua chút đồ ăn thong thả nhai, dù nàng lâu cần ăn uống nữa.


      Nhưng ai đến, ai ghé thăm bạn cũ, ai chết sống lại, có tử hồn hay oán linh thăm viếng.


      Từng năm trôi qua, mỗi năm nàng đều mong đợi, và dần dần thất vọng trong niềm mong đợi.


      hôm nàng có chuyến xa, ghé hoàng cung, xông vào cấm địa, lật giở ghi chép mấy năm gần đây, nhưng năm ấy, ai ghi lại dòng nào về việc có người họ ngoại đăng cơ vi đế, câu chuyện xảy ra đàn Vấn Thiên ngày hôm ấy dường như chưa từng tồn tại. Lục Quang im ắng rời , bỗng bật cười, ai lại ghi chép chuyện ấy cơ chứ? Đó là ngày hoang đường và hỗn loạn nhất trong lịch sử hoàng triều họ Vân, nhưng chẳng bao lâu sau, y phải chết .


      Y cầu quân lâm thiên hạ, cầu được ghi nhớ đời đời, cầu ánh mắt chăm chú người đời, cầu được chiều thương mến, tiếc hy sinh tất thảy… Đến sau cùng, chẳng qua chỉ vậy mà thôi.


      Đại của y thành hay thành, dường như… chẳng hề khác nhau.


      Chuyện sau khi chết, thuở sinh thời, y hình như chưa từng nghĩ tới.


      Cũng có lẽ phải y chưa từng nghĩ tới, y chỉ là còn điều gì để mong mỏi nữa… Con người ấy mà, luôn thích lừa mình dối người, tin rằng sau khi mình chết , kẻ khác hối hận đôi chút, đối tốt với mình đôi chút.


      Hoặc có lẽ ghi nhớ y.


      Mười năm đằng đẵng trôi qua, nàng về lại nhà từ hoàng cung, tâm tình tốt lắm, dọc đường ngang gian nhà gỗ của Thẩm Chiên Đàn, bỗng thấy trong nhà có ánh nến.


      Lòng nàng chợt nháng lên ánh sáng, cơn mừng rỡ chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân, chạy vội đến trước cửa, tim đập thình thịch, vốn muốn làm mặt lạnh, nhưng thể nào bình tĩnh nổi, nàng giơ tay đập cửa kêu lạc giọng, “Thẩm Chiên Đàn?”


      Tiếng cửa gỗ vang lên kẽo kẹt, người bên trong ra mở, dòng máu sôi sục trong người nàng lạnh toát trong chớp mắt… người mở cửa là thợ săn, vận áo vải thô, nhìn nàng ngơ ngác, “ nương, tìm ai?”


      Cơn giận xộc lên đầu nàng, đây là ai? Đây là kẻ nào? Vì sao lại ở đây? Nàng sa sầm mặt quát, “Ngươi là ai?”


      Người thợ săn ngơ ngác nhìn nàng, “Ta là Trương A Hoa… làm thợ săn…”


      “Đây phải nhà ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?” Mắt nàng long song sọc, “Ngươi ở đây làm gì?”


      “Đây là nhà bỏ hoang, phải nhà ta chẳng lẽ là nhà ? Bỏ hoang lâu lắm rồi, đằng nào cũng bỏ hoang, ta xuống núi tạm thời ở ít lâu, đâu có thương thiên hại lý, sao lại được? Nhà này là của đấy ư?” Trương A Hoa vốn phải là người nóng nảy, nhưng bị nữ tử mời mà đến này chọc giận, y ở đây ba tháng trời, nữ tử này từ đâu ra?


      “Ra ngoài!” Nàng lạnh lùng .


      Trương A Hoa đùng đùng nổi giận, “Ả điên nhà , lão tử muốn ở đây, ra đấy sao!” Y vừa định đóng cửa vào trong, đột nhiên mắt hoa lên, cảm thấy mình bị sức lực rất mạnh kéo dậy, bay thẳng lên trời, rơi thịch xuống đất bảy tám vòng, chớp mắt cách gian nhà kia đến năm sáu trượng! Trương A Hoa trợn trừng mắt, chỉ thấy nữ tử nọ bước vào nhà, tiếng loảng xoảng vang lên, cung tên, túi nước y để bên trong… thậm chí cái bô mang theo đều bị ném thẳng ra ngoài, chẳng ngờ nữ tử này thực biết những vật nào phải vốn thuộc về căn nhà. Trương A Hoa xoa đầu, lẽ nào ta chính là chủ nhân?


      Lại thấy nữ tử áo đen hung dữ nọ ném đồ xong, liền thảy cho câu lạnh lẽo, “Ngươi còn dám bước vào chốn này thêm dù bước, ta lập tức giết ngươi.”


      Y câm như thóc, dọn dẹp đồ đạc dưới đất, hậm hực bỏ .


      Nữ ở đâu ra?


      Cơn giận Lục Quang vẫn chưa tan, Thẩm Chiên Đàn chỉ chết có mấy năm, đám người này dám chiếm cứ nhà y? Nếu y chưa chết… nếu y chưa chết… biết trị tên lỗ mãng nhà ngươi như nào!


      Nếu y chưa chết, ai dám động vào nhà y dù chỉ bằng ngón tay?


      Nàng đứng trong gian nhà, đưa mắt nhìn bốn bức tường hoàn toàn thay đổi, càng cảm thấy thê lương, y thực chết, y thực thể sống lại… bằng … bằng


      Vào chính khoảng khắc ấy, nàng chợt hiểu ra, suốt mấy năm nay. Hóa ra nàng chưa từng nhận ra rằng y chết.


      ra nàng… vẫn đợi y…


      Chết sống lại.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 20.1 -


      Hựu văn quân di trì


      Hoa nở hoa tàn, mây đến mây , tuyết mới thành tuyết cũ, tuyết cũ tan rồi, lại hóa suối khe.


      Nước chảy róc rách, đỉnh Vong Tịch hoa xuân nở thắm, dãy Ngưng Bích cây lá xanh rì, rừng núi nhấp nhô trùng điệp, phóng tầm mắt cũng khiến cõi lòng thư thái.


      Hoàng triều từ họ Vân đổi họ Hàn, quốc hiệu thay thành Hộ, niên hiệu Kỳ Hòa.


      Năm Kỳ Hòa thứ ba, cách cái chết đàn Vấn Thiên của Thẩm Chiên Đàn trăm lẻ sáu năm.


      vị nữ tử áo đen ôm trong lòng con vật lông xù, tay cầm cái ô màu tím nhạt, ghé hàng thuốc thôn Bích Tâm mua thuốc. Lớp người trước trong thôn đều từng gặp nàng, nàng già chết, như tựa tiên, sống đỉnh Vong Tịch, may mắn thay chưa từng làm hại bách tính, biết sống núi được bao lâu.


      Nàng chưa từng chủ động bắt chuyện cùng người khác, nhưng cũng từ chối người khác bắt chuyện cùng nàng, nếu đủ kiên nhẫn, tò mò hỏi nàng đôi chục câu, có lẽ nàng trả lời cho vài câu. Nhiều năm trôi qua, người trong thôn biết nàng họ Lục, dường như phải là ma quỷ quái, nhưng hiển nhiên cũng chẳng phải người thường, chỉ là vị cao nhân này chưa từng hàng trừ ma, phạt bạo giúp yếu, nàng chỉ thân mình sống đỉnh núi, năm hạ sơn mấy lần.


      ai biết nàng ở ấy làm gì, cũng có người hiếu kỳ muốn trèo lên đỉnh xem nơi đó liệu có phải là tiên cung, nhưng chưa ai thành công.


      “Tiên , chuẩn bị sẵn cho tiên rồi đây.” Người có tuổi trong hàng thuốc đều gọi nàng “tiên ”, mấy thanh niên trai tráng lại gọi “Lục nương”, nàng chưa từng để tâm.


      Lục Quang gật đầu, để bạc lại, lấy thuốc , vẫn như mọi khi, lập tức ngoảnh mặt thẳng về phía núi.


      “Tiên …” Hôm ấy Lão Hà trông hàng thuốc vui, cứ muốn tìm người trò chuyện, đột nhiên đánh bạo gọi Lục Quang, “Tiên núi tu tiên ư?”


      Lục Quang quay lại, thần sắc hững hờ, “Có chuyện gì?”


      Lão Hà cũng giận, cười hi ha , “Ta nghe gần đây trong kinh thành có quỷ, lầu Triều Châu dán bảng thông báo rất to, ai bắt được quỷ thưởng ngàn lượng bạc trắng, nếu tiên có khả năng, ở núi lại rỗi rãi, sao thử xem?”


      Nàng lạnh nhạt đáp lại, “ cần.” Rồi ngoảnh mặt định bỏ , được mười mấy bước lại nghe phía sau có người , “Lão Hà à, kém nhạy tin quá, bảng treo giải ở kinh thành bị người xé lâu rồi, nghe mời được hữu tội tăng[1] ở Bạch Cốt Đường, đạo hạnh cao thâm, ngàn lượng bạc đem phát chẩn cả.”


      [1] Tăng sư có tội.


      “Chuyện lúc nào thế? Kể ta nghe nào.” Lão Hà hồi rỗi rãi, thích nhất là đưa chuyện với người qua đường.


      “Mười mấy hôm trước, ta vào thành chuyến, vừa lúc gặp hữu tội tăng phát chẩn, ta cũng lãnh được ít tiền.” Người nọ cười hì hì, “Nhưng vị hữu tội tăng Bạch Cốt Đường này cũng là quái dị, xuống tóc, giữa hai đầu mày có đốm đỏ, nom hệt như nữ nhân.”


      Lục Quang quay quắt lại, lão Hà chỉ thấy trước mắt nháng lên cái bóng, chớp mắt nàng thộp cổ người qua đường nọ, lạnh lùng hỏi, “Tên ‘hữu tội tăng’ ấy ở đâu?”


      “Hả?” Người nọ sợ đến hồn phi phách tán, ho sặc sụa, “Khục… khục… khục… Cái gì cơ… là ai?”


      “Tên hòa thượng bắt quỷ ấy, tên hòa thượng giữa hai đầu mày có đốm đỏ, ở đâu?” Nàng gằn từng chữ .


      “Bạch… Bạch Cốt Đường…”


      “Bạch Cốt Đường ở đâu?”


      Người nọ nhìn nàng quái dị, “Bạch Cốt Đường là Bạch Cốt Đường… Là nơi giam cầm sư sãi tăng ni nhà Phật phạm giới, cao tăng có đạo hạnh phạm giới, bị nhốt vào Bạch Cốt Đường tư quá và khổ hạnh, còn hàng trừ ma làm từ thiện.”


      “Ở đâu?” Mắt nàng long lanh sáng, chừng như vừa chớp mắt từ người tuyết lạnh giá biến thành người sống.


      “Ở Giới sơn, ở Giới sơn…” Người nọ bị năm ngón tay nàng bóp cổ tái dại cả mặt, cuống quýt , “Giới sơn, Bạch Cốt Đường.”


      Lục Quang buông tay, lão Hà và người qua đường nọ đồng thời chứng kiến sau lưng nữ tử áo đen mở tung đôi cánh chim, hai cánh giương rộng, nàng bay thẳng lên , hướng về phía đông.


      “Tiên… tiên… tiên …” Lão Hà trợn mắt líu lưỡi, “Hóa ra là điểu tinh!”


      Lục Quang bất chấp việc để lộ đôi cánh trước mặt người lạ, nàng chỉ muốn đến ngó qua tên hòa thượng giữa hai đầu mày có đốm đỏ ấy, xem gã hữu tội tăng ấy rốt cuộc trông thế nào?


      Thẩm Chiên Đàn về, nàng canh giữ gian nhà trống ấy hai mươi năm, cuối cùng châm mồi lửa đốt thành tro, nàng rốt cuộc hiểu rằng y chết, nhưng trong vô thức vẫn đợi chờ, vì biết phải làm gì. Với cõi trần này, nàng gần như thế lại xa đến vậy, nàng chẳng biết khóc cười cùng ai, đành ngừng nghiền ngẫm về… nỗi hận trong quá khứ… từng có người thương mến nàng trong quá khứ… có người nàng từng thành thân, từng thề nguyền, cũng từng hận thù trong quá khứ.


      Fanpage ebook ngôn tình miễn phí


      Nàng đợi được Thẩm Chiên Đàn sống lại, y đợi nàng dưới cửu tuyền, cho nên mới chịu tái sinh? Chính tay nàng giết y, y hỏi nàng có từng y… dù chỉ là đôi chút? Nàng liền chính tay giết y, nên y đau lòng, muốn sống dậy nữa? Thảng hoặc nàng nghĩ thế, thoảng hoặc nàng rất hoang mang… Vì sao nàng luôn cho rằng Thẩm Chiên Đàn rồi sống lại? ràng… y bị giết, nàng giết nhiều người như thế, chưa từng có ai chết sống lại.


      Nhưng nàng luôn nghĩ rằng y chịu… Là do y chịu.


      Liệu y có luôn mong nàng chết , trong suốt trăm năm này hay ?


      Y đợi nàng dưới cửu tuyền, trong địa ngục, y cười nhạo nàng… đợi nàng thừa nhận rằng thực ra nàng… cũng y, đôi chút… Đợi nàng thừa nhận y và “y” là người, “y” tốt đến thế, “y” thoạt trông tốt đến thế chẳng qua vì mọi thiếu sót đều trót ở chỗ y cả mà thôi.


      Nàng muốn thừa nhận.


      muốn thừa nhận rằng nhiều năm sau khi giết y, nàng phải kẻ đơn thành cuồng dại đó.


      Giới sơn.


      Giới sơn, chỉ thấy cát vàng mênh mông, trăm năm trước chốn này là hoang nguyên hình thành sau khi núi Mân sụp đổ, về sau có tháp mọc lên, tám mươi hai năm trước có cao nhân tìm đến đây thi triển dị thuật, dời ngọn núi đến trấn bên tháp, ngọn núi nọ cao mấy chục trượng, từ xuống dưới chỉ tuyền đất cát, trụi lủi cành cây cọng cỏ. Lại qua ba mươi năm, có cao tăng dựng Bạch Cốt Đường, giam nhốt tất thảy các tội tăng, đến nay được mấy chục năm.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 20.2 -

      Bạch Cốt Đường trăm sáu mươi tám vị tội tăng, tất thảy đều là cao tăng tu vi cao thâm lầm đường lạc lối có lòng hối cải, đa số đều lớn tuổi.


      Giới sơn vô cùng cằn cỗi, thể trồng trọt rau quả, cuộc sống trong Bạch Cốt Đường thanh khổ mười phần, tăng sư mỗi ngày chỉ ăn bữa, nhưng thời gian ngồi thiền tu hành lại gấp ba tự viện bình thường. Bạch Cốt Đường có khóa, tăng sư muốn tuân theo giới luật có thể hoàn tục rời , nhưng kể từ ngày xây dựng tới nay, tội tăng hoàn tục bỏ chùa qua ba người.


      Đây là thánh địa Phật tông, dù có tội, nhưng cũng là chốn trang nghiêm nhất.


      chấm đen từ phía xa nhàng lướt tới, đáp xuống dưới chân Giới sơn, Lục Quang thu cánh, chậm rãi men theo những bậc thang bằng đá lần lên núi.


      Hòa thượng có đốm đỏ giữa hai đầu mày… Nàng thoáng thấy hoảng mê, đời người có chu sa chí nhiều vô số, rốt cuộc nàng đến đây… để làm gì?


      Thẩm Chiên Đàn… thể chết sống lại.


      Liệu y có chuyển thế ?


      Có hay ?


      Nàng chưa từng nghĩ đến việc y chuyển thế, hồn chết bình thường… hồn chết thành ma, ôm chấp niệm sâu sắc chuyển thế, nhưng hồn Thẩm Chiên Đàn… sao có thể thành ma?


      Sao y có thể luân lạc thành hồn chết tầm thường, rồi chuyển thế đầu thai, chùi sạch sành sanh quá khứ, bắt đầu kiếp sống mới?


      Nếu có cơ hội, y nhất định đòi xưng tôn xưng bá…


      Sao y có thể cam lòng chuyển thế?


      Y đợi nàng dưới cửu tuyền, y đau đáu cầu xin ai đó hãy thương mến y dù đôi chút, sao y lại chẳng đợi chờ?


      Nàng biết mình đến đây để tìm kiếm điều gì, nhảy lên cửa chùa, xông vào Phật đường, nàng trông thấy có người tĩnh tọa trước mặt Phật, ba ngàn sợi tóc xanh xuôi đổ, giữa đầu mày chu sa tựa máu, y ngước mặt nhìn, nàng tưởng trăm năm vừa vút qua trong chớp mắt.


      Thẩm Chiên Đàn!


      Người tĩnh tọa trước mặt Phật giống Thẩm Chiên Đàn như khuôn đúc, chỉ thần sắc là tột cùng đoan chính, thấy nàng đột ngột xông vào cũng giật mình tức giận, bình tĩnh vô cùng.


      Trong sân có sãi quét chùa, ngoài vườn có sư tập võ, thấy nàng xông vào, mà ai nấy đều như trông thấy, thái độ phẳng lặng, ung dung như thường.


      Sống trong cảnh mõ chiều chuông sớm, tăng sư tại Bạch Cốt Đường đạt đến cảnh giới minh, lòng như nước lặng.


      “Ngươi… ngươi…” Nàng đưa tay ra, run rẩy chạm vào khuôn mặt người trước mắt, “Thẩm Chiên Đàn?”


      Người nọ thần sắc tĩnh lặng, đáy mắt lại ôn hòa, mảy may có vẻ dị thiện biến như Thẩm Chiên Đàn, “Bần tăng Khổ Độ.”


      Ngón tay nàng chạm vào mặt y, làn da ấm áp, người nọ phải ma quỷ quái, khí, chỉ là con người, nàng nhìn y đăm đăm, muốn tìm kiếm chút gì đó dấu vết của Thẩm Chiên Đàn vương sót, nhưng tuyệt .


      Nàng chưa từng ngắm kỹ Thẩm Chiên Đàn, nên thể nhận liệu người này có phải Thẩm Chiên Đàn đóng giả hay , nàng lãng quên nhiều chi tiết, chỉ mang máng nhớ điểm chu sa đỏ thắm giữa hai đầu mày.


      “Thí chủ, bản đường tổng cộng trăm sáu mươi tám tăng sư, nếu thí chủ muốn tìm người, chỗ bần tăng có danh sách cho thí chủ xem.” Vị hòa thượng giống hệt Thẩm Chiên Đàn tên Khổ Độ nọ ngữ điệu ôn hòa, im lìm như nước lặng, “Thí chủ có muốn xem ?”


      Nàng giật nảy mình, “, cần.” Trấn định lại, nàng dịu giọng, “Tự tiện xông vào Bạch Cốt Đường là do ta đường đột. Khổ Độ… Khổ Độ đại sư, liệu có thể hỏi tính danh tục gia của ngài ?”


      Khổ Độ bình thản, mảy may kinh ngạc hay khó chịu, ôn tồn đáp lại, “Bần tăng xuất gia từ , từ lâu quên tính danh tục gia.”


      “Đại sư nhốt mình trong Bạch Cốt Đường, biết mắc tội gì?” Nàng lại hỏi, “Trước khi phạm giới, ngài ở chùa nào?”


      “Sát giới.” Khổ Độ bình thản đáp, “A di đà Phật, bần tăng đến từ chùa Phùng Mai cách đây ngàn trăm tám mươi dặm.”


      Nàng nhìn người nọ ngây ngây, y giống hệt Thẩm Chiên Đàn, xương gảy đều đặn, gương mặt trái xoan tú lệ tựa Quan , nốt chu sa đỏ thắm, nhưng y thản nhiên đoan chính, mang vẻ thánh khiết vô cùng quen thuộc.


      Nàng thình lình đưa tay xé toạc tấm áo tăng người Khổ Độ, y chừng như giật mình toan đưa tay ngăn lại, nhưng sao ngăn nổi tốc độ của hoạt thi có trăm năm khổ luyện như Lục Quang, áo tăng rách toạc trước ngực, y cũng giận dữ, chỉ buông tay xuống.


      Lục Quang nhìn trân trân lồng ngực y, nơi đó có vết bớt đỏ thắm nom như vết kiếm.


      Người nọ… thực là kiếp sau của Thẩm Chiên Đàn.


      Y chuyển thế làm sư.


      Y mỏi mòn giữ mình trước mặt Phật.


      Y gột rửa sạch sành sanh kiếp trước, người trước mặt nàng đây, là kẻ hoàn toàn xa lạ.


      “Ta đợi dưới cửu tuyền…”


      Nước mắt nàng trào ra cầm giữ nổi, thảy đều là dối trá! Thảy đều dối trá! Đến chết y vẫn dối gạt nàng! Dối gạt để nàng chết theo y!


      Y vốn hề đợi nàng dưới cửu tuyền.


      Y tự ý vứt bỏ tất thảy, rửa sạch tất thảy, chuyển thế đầu thai, trở lại làm người!


      Y vốn hề đợi nàng, mảy may!


      Uổng công nàng… uổng công nàng ghi nhớ lâu như vậy… lâu như vậy…


      Nước mắt nàng chảy xuống hai bên má, rớt lớp vải áo tăng của nhà sư Khổ Độ, chỉ nghe y ôn hòa, “A di đà Phật… Chữ Si, cũng là đại độc. Thí chủ, nếu linh đài sáng , nhãn giới ắt rộng mở, mới biết là khổ hay phải khổ, chẳng qua chỉ là vọng niệm mà thôi.”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 20.3 -

      Tầm mắt nàng mờ nhòa, nàng nghĩ Thẩm Chiên Đàn quá tuyệt tình… Y lại dối gạt nàng… Y lại gột sạch chính mình… Y hề nàng, hề muốn cùng nàng đồng bôi cộng ẩm, hề muốn cùng nàng trải qua những tháng năm đằng đẵng, chưa hề khao khát tình từ nàng… Y ghét nàng, cho nên mới lừa lọc để nàng nghĩ rằng mình y, rồi lập tức trở mặt biến thành gã hòa thượng chế nhạo nàng… đấy đều là vọng niệm, là do tự nàng muốn tin… nàng ngốc dại… linh đài sáng , nhãn giới rộng mở… nàng đầu độc chính mình.


      Y vẫn luôn là tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi, nàng chém y nhát, khiến y phải khổ sở đến thế, còn giết chết y… Y… y làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Y nhất định phải báo thù, dù có chết cũng phải báo thù…


      Lục Quang sao lại hiểu điều đó?


      Nàng lùi lại hai bước, nhìn Khổ Độ bằng cái nhìn dành cho hồng thủy mãnh thú, nước mắt vẫn tuôn cầm nổi, ngoảnh mặt bỏ .


      Khổ Độ ngồi im lìm đệm cói, ôn hòa nhìn theo bóng lưng Lục Quang, trong cái nhìn ôn hòa ấy, chỉ có Lục Quang, còn bao hàm cả từng cành cây ngọn cỏ, từng hạt cát hòn cuội trong tự viện, như thể đối với y mà , Lục Quang cũng hệt như cát bụi hay cây cỏ ấy, đều chỉ là trong chúng sinh vạn vật mà thôi.


      Nhìn mãi nhìn mãi… rất lâu sau, khi sãi quét sân ngang qua, khi sư tập võ thu thế, khi từng người rời khỏi khoảnh sân, ánh mắt y mới thoáng có biến hóa.


      Chỉ vết hằn gợn… rồi thôi.


      “Ngưng!” Sau lưng chợt có người quát to, “Khổ Độ, thế nào là đại thừa?”


      Khổ Độ mảy may nhúc nhích, lập tức trả lời, “Đại thừa như cam lộ.”


      sư già vận áo xám chống gậy chậm rãi bước ra từ sau pho tượng Phật, tay phải cầm roi, đến trước mặt Khổ Độ vung tay vụt xuống, Khổ Độ trân người chịu đánh, chỉ nghe vị sư già kia hỏi bằng giọng bình lặng, “Thế nào là niết bàn?”


      Khổ Độ thoáng sững người, hồi lâu sau mới đáp, “Tựa như đèn tắt.”


      Vị sư già thoáng biến sắc mặt, gằn giọng quát, “Hồ đồ! Ngươi tu hành nhiều năm, ngộ tính tiến bộ mà còn thụt lùi ư?”


      Khổ Độ cụp mắt, thể đáp lời.


      “Nhịn đói ba ngày, được ra khỏi Phật đường nửa bước, ngồi thiền ngay tại đây, cho đến khi lĩnh ngộ mới thôi.”


      Vị sư già chống gậy chầm chậm ra khỏi Phật đường, bấy giờ là giữa trưa, Bạch Cốt Đường mỗi ngày dùng bữa cơm, chuông báo vang, những tội tăng đều đến Quá đường, ông cũng ngoại lệ.


      Khói nhang vương vất, bảo tướng trang nghiêm, Khổ Độ tĩnh tọa trước mặt Phật, mắt buôn mày cụp.


      Y vào Bạch Cốt Đường ba năm, bái Thiên Sát thiền sư làm sư phụ, ngày mới tới Thiên Sát thiền sư y chẳng qua hình hài như nước lặng, mà lòng chẳng như nước lặng, thấm đẫm sát khí, phải người trong cửa Phật, nên cho xuống tóc. Khổ Độ quỳ lì trước cửa, quỳ suốt hai tháng trời, cuối cùng Thiên Sát nhận y làm đồ đệ, nhưng có thể khảo nghiệm tu vi ngộ tính của vị cao đồ này bất cứ lúc nào, thường xuyên hạ đòn roi gậy gộc, những câu trả lời của Khổ Độ chưa bao giờ làm ông thỏa mãn. Ba năm khổ hạnh, trong lòng Thiên Sát, gã đồ đệ này chút tiến bộ, chỉ có mỗi nghị lực vô biên, thủy chung thể nhập môn, khiến ông vô cùng thất vọng.


      Tượng Phật an tường tĩnh lặng, đèn soi nến tỏ êm đềm, án gỗ sơn son quạnh quẽ.


      Khổ Độ ngồi đó, im lìm như pho tượng.


      Y nghĩ y đợi dưới cửu tuyền gần trăm năm, nhưng hề đạt được hồi báo, về sau cũng … Rồi ngày y hiểu ra… có kỳ tích nào xuất , cả cuộc đời y đều như thế, nắm trong tay vô vàn khả năng, có bản lĩnh thông thiên triệt địa, đến sau rốt lại chẳng hề xuất kỳ tích.


      Y chẳng đạt được thứ gì, dù tận lực.


      Đấy gọi là nghiệp báo.


      Vọng ngữ có nghiệp báo, gọi là bất đắc tín.


      Sát nghiệp có nghiệp báo, gọi là bất khả thân [2]


      [2] Bất đắc tín là được tin tưởng. Bất khả thân là được gần gũi.


      Y gây nên nhiều tội nghiệt, giết nhiều người, hại nhiều người, gạt gẫm nhiều người, mỗi điều… đều có báo ứng.


      Thần Phật thể cho phép, thể để y sau khi phạm tội ác tày trời còn được thương, rốt cuộc y thức tỉnh, tuyệt vọng, từ bỏ, nên y chọn lựa chuyển thế.


      Nhưng Thần Phật thực cho phép y thức tỉnh cách dễ dàng như vậy… Y đầu thai rồi mà vẫn nhớ ký ức kiếp trước, mồn , đến từng vạt áo từng sợi tóc, mỗi đốm máu tươi.


      Y biết rằng kiếp này của y, hoặc cả kiếp sau và sau nữa, y đều sinh ra để chuộc tội, tội nghiệt chuộc, thảy đều là cầu bất đắc, cho nên y lòng hướng Phật, tĩnh tâm hành thiện, tự tư vọng tưởng, nảy sinh ý nghĩ nào thiên lệch.


      Thẩm Chiên Đàn chết, y mắc phải sai lầm tày trời, y vọng tâm loạn tưởng, làm điều ngang trái, chết trăm lần đền hết tội.


      cơn run rẩy lan khắp toàn thân Khổ Độ, kiến cỏ hèn mọn nên an phận sống trong hang ổ do người ta tạo dựng, biết mang ơn, lại mơ tưởng hão huyền muốn được người ta mến, được người ta ghi nhớ, nhưng lại bất tài vô tướng, chỉ có thể bịp bợm dối gạt, tác ác đa đoan, giết người phóng hỏa, hại người vô số… nực cười và đáng thương đến mức nào!


      Nhưng nực cười hơn nữa là… Những ác nghiệp, những lầm lỗi y mắc phải, bắt đầu từ kiếp này, lại do ta chuộc. Phật tổ của ta… Ta hạ mình chuộc tội… Ta cung kính tu hành… thành tâm hối lỗi, Phật lại để nàng xuất trước mặt ta, để nàng nhìn ta gọi “Thẩm Chiên Đàn”… Dám hỏi Ngã Phật, kiếp này đệ tử lại phạm phải tội mới nào, Ngã Phật mới sai khiến tâm ma ấy tới cám dỗ ta?


      Đệ tử ti tiện, minh ngoan bất linh, tâm thần chấn động, cầu Ngã Phật độ hóa.


      Khổ Độ chậm rãi khấu đầu trước tượng Phật.


      Nhưng thế nào là Ngã Phật, thế nào là độ hóa?


      Thiên Sát hỏi: Thế nào là đại thừa?


      Khổ Độ đáp: Tựa như cam lộ.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 20.4 -

      Phật tâm như cam lộ. Hoặc có người uống cam lộ, hại thân mạng mà chết sớm, hoặc có người uống cam lộ, thêm tuổi thọ sống được lâu. Hoặc uống thuốc độc được sống, có người uống độc mà chết. Trí vô ngại như cam lộ, đó chính là kinh Đại thừa. Kinh điển Đại thừa như vậy, cũng gọi là chất thuốc độc. Như bơ như đề hồ, và các thứ đường phèn. Uống vào tiêu hóa là thuốc, chẳng tiêu hóa thời thành độc. Kinh Đại thừa cũng như vậY, nơi người trí là cam lộ, kẻ ngu chẳng biết Phật tánh, nghe Đại thừa thành thuốc độc.[3]


      [3]Kinh Đại Bát Niết Bàn, hòa thượng Thích Trí Tịnh dịch, Nxb Tôn Giáo, H., 2009.


      Phật tâm là thế, độ hóa cũng là thế, đời luôn có những kẻ ngu dại điên cuồng thể thành Phật, như Thẩm Chiên Đàn năm xưa, khăng khăng biến cam lộ thành thuốc độc chết người.


      Khổ Độ mọp người sát đất hồi lâu mới từ từ ngồi thẳng lại, mắt rũ mi buông, lầm rầm niệm tụng kinh văn, linh đài dần sáng tỏ, giọt nước mắt cầm nổi của Lục Quang từ từ mờ nhòa trong ký ức, y xoay lưng về phía sân chùa, cuối cùng bôi xóa sạch những tạp niệm rối ren, thế gian vạn vật trong mắt y, lại trở thành chằn chặn như nhau, hề khác biệt.


      Lục Quang xuống khỏi Giới sơn, giương rộng đôi cánh, bay thẳng về phía Đông.


      Nàng biết mình phải đâu, nàng tìm được Thẩm Chiên Đàn, nhưng mọi việc khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng, đó chỉ là con người xa lạ, hòa thượng ăn chay niệm Phật. Hòa thượng có cuộc đời hòa thượng, liên can gì đến Thẩm Chiên Đàn, quá vãng nàng ghi tâm khắc cốt, hận rối rắm khó phân, trong lúc nàng hề hay biết, sớm tiêu tan để lại vết dấu.


      Bất tri bất giác nàng lên rất cao, biết bay về đâu, bầu tạnh ngắt, có gì ngăn trở lối nàng , cũng chẳng nhìn thấy đích đến.


      Cứ bay thẳng như thế rất lâu, đến khi nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ở phía xa chợt xuất bóng đen, bốn phía tỏa ra quỷ khí mãnh liệt.


      Đấy là thứ gì?


      rất lâu nàng chưa từng bắt gặp quỷ khí nào đậm đặc như thế, đậm đặc đến mức ngưng tụ thành hình hài, từng sợi khói đen đan cài vào nhau, bện thành cái kén đen tuyền giữa trung.


      Đấy là vật gì? Nàng bay lại lượn xung quanh vật thể nọ vòng, cái kén to bằng kích cỡ cái nhà, quỷ khí tầng tầng lớp lớp, lực tràn đầy, nhìn được bao nọc bên trong là vật gì, nơi này cách mặt đất ít ra phải mấy ngàn trượng, rốt cuộc là loài gì mà phải kéo kén ở đây?


      Lục Quang ngẫm ngợi hồi lâu, rồi thử khởi động sức mạnh Huyết Lưu Hà hấp thu quỷ khí bao quanh kén. Nàng muốn rút bớt quỷ khí đậm đặc bên ngoài để xem bên trong là thứ gì.


      Quỷ khí phiêu đãng, thực phần bị Huyết Lưu Hà hấp thụ, ngừng ngấm vào cơ thể nàng, nhưng cái kén quá mức đồ sộ, phần quỷ khí bị rút thay đổi được gì. cảm thấy nản lòng, bỗng nàng chợt giật mình, thứ quỷ khí được hút vào người này khác với quỷ khí bình thường, bên trong có lẫn long khí, hơn nữa quỷ khí này có cảm giác vô cùng quen thuộc.


      Nhậm Hoài Tô!


      Nàng chấn động, thứ bao bọc bên ngoài cái kén đồ sộ này là sức mạnh của thi mị, bên trong lẽ nào là Nhậm Hoài Tô?


      Nhưng Nhậm Hoài Tô làm sao có kích cỡ khổng lồ như thế được?


      Bên trong cái kén rốt cuộc là gì?


      Nàng dưng nảy sinh dự cảm chẳng lành, Nhậm Hoài Tô mất tích trăm năm, nhưng làm thế nào cũng thể cảm ứng được khí tức của loài vua quỷ, tìm thấy tung tích y… lẽ nào suốt trăm năm qua, Nhậm Hoài Tô vẫn lơ lửng giữa bầu nơi đây… kéo kén?


      Chưa từng nghe thi mị còn có bước tiến hóa này, cái kén khổng lồ sở hữu sức mạnh vĩ đại, cực kỳ nguy hiểm.


      Thình lình, cái kén nhúc nhích, biến hóa rệt hiển bề mặt kén, nàng nhận mồn thứ được bao bọc bên trong, phải người, mà là cơ thể thân rắn với kích cỡ cực lớn, nhưng lại có sừng.


      Đây là thứ gì? Lục Quang hoảng hốt biến sắc, lẽ nào, là thân rồng ư?


      Sao có thể? Sức mạnh của Nhậm Hoài Tô… thân rồng kéo kén… Lẽ nào suốt trăm năm qua, Nhậm Hoài Tô đều ở nơi đây kéo kén hóa rồng? Con rồng này, rốt cuộc là giống rồng nào?


      giống rồng sung mãn quỷ khí tà lực liệu có thể là thiện vật? Rồng ở trong kén, còn Nhậm Hoài Tô ở đâu?


      Nàng khép cánh thả mình rơi tự do xuống dưới, rồi ngay lúc sắp chạm đất thình lình tung cánh, đáp xuống an toàn. Về chuyện quái gở này, nàng cần phải tìm người, hoặc số người để thương lượng xem phải xử lý thế nào.


      Sau trăm năm, trong lầu Triều Châu ai tọa trấn?


      Có lẽ Cơ Nhị còn sống đời, vị đạo trưởng áo tím bên cạnh y biết liệu có đắc đạo hay chưa? Nàng thoáng hoang mang, ngước lên, hàng trừ ma, lẽ nào… chỉ có thể đến Bạch Cốt Đường?


      “A di đà Phật.” Phía sau bỗng vọng tới Phật hiệu, giọng già nua lên tiếng, “Thí chủ tu hành hữu phương, vừa rồi lão nạp hề phát thí chủ phải xác người, mà là hoạt thi.”


      Lục Quang ngoảnh lại, sau lưng nàng thần biết quỷ hay lão hòa thượng già áo xám đứng, nàng thoáng nhướn mày, “Lão hòa thượng, ngươi theo dõi ta?”


      Vị sư già áp xám này chính là Thiên Sát, sau cuộc đối thoại với Khổ Độ trong Phật đường, ông cảm ứng được quỷ khí tàn dư ở đó, theo dấu quỷ khí lần tới, vừa đúng lúc Lục Quang đáp xuống.


      “Thí chủ hiểu lầm, lão nạp chỉ muốn xác nhận lai lịch thí chủ, chỉ cần thí chủ làm việc hại người, Bạch Cốt Đường đương nhiên quản nổi.” Giọng Thiên Sát nghe ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, chẳng ngờ giống hoạt thi này còn giữ được tâm trí, thường hoạt thi là dùng người sống để luyện thành, chỉ nghe lời người thi pháp, vô tri vô cảm, chính là lợi khí giết người, chưa thấy hoạt thi nào vẫn giữ được tâm trí.


      “Nếu quản nổi, sao ngươi còn chưa ?” Lục Quang lạnh lùng nhìn hòa thượng già, trong lòng vô cớ nảy sinh loại sát khí vô hình, vô cùng chán ghét.


      “Lão nạp còn lời muốn .” Thiên Sát điềm nhiên cất lời, “Thí chủ và Khổ Độ có cựu duyên, nhưng vào cửa Phật, còn can hệ gì với tục thế. Khổ Độ bẩm sinh có bệnh lạ, nếu thí chủ muốn tốt cho y, tốt nhất sau này đừng gặp lại y nữa.”


      Lục Quang nhíu mày, “Bệnh lạ? Bệnh lạ gì cơ?” Lẽ nào lại mang huyết mạch cả phệ giả, có thể thôn tính khí, luyện thành thứ mạch máu biết đâm chồi trổ hoa nọ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :