1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.9 -

      Thần sắc Nhậm Hoài Tô đổi, chừng như hững hờ, “Ta hủy trận pháp của y trước rồi giết y.”


      Lục Quang im lặng hồi lâu, chậm rãi nhìn lượt quanh gian nhà của Như bà bà, “Hủy trận pháp… Ngươi biết y bày trận ở đâu ?”


      Nhậm Hoài Tô bật ra tiếng cười trầm đục, “Chỉ cần biết sau khi vào thành đâu, biết được trận bày ở đâu.”


      Lục Quang lại rơi vào im lặng, Nhậm Hoài Tô vung tay, mấy đốm quỷ khí túa ra bốn phía, chốc lát sau, quỷ khí u lại tụ về từ bốn phương tám hướng, Nhậm Hoài Tô chậm rãi đứng dậy, dáng đứng vững chãi như dáng núi, cất giọng phẳng lặng, “Y đến gần chùa Bích Phi.”


      Chùa Bích Phi? Nàng thoáng giật mình, “Y đến chùa Bích Phi.”


      “Y nhớ mọi chuyện cũ, chùa Bích Phi đối với y cũng chỉ là chốn xưa.” Nhậm Hoài Tô thậm chí ngoảnh đầu, “Với tính cách y, đến chùa Bích Phi bày trận có gì được?”


      Phải, Thẩm Chiên Đàn coi mạng người như cỏ rác, thần ma đều giết, thực … chưa từng cố kỵ điều gì.


      Nàng nhớ đến cái nhìn tưởng như chứa chan âu yếm y từng có, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng kín kẽ như băng giá nơi y, tâm tư y ai dò đoán nổi, muốn đồ thành giết người, muốn hủy diệt chùa Bích Phi, y có thể để lộ dù chút phong thanh, kẻ như vậy đáng nhẽ nên chết cả vạn lần từ lâu, nhưng Nhậm Hoài Tô muốn hủy trận y bày, muốn y triệt để đại bại, nàng nghĩ đến việc Thẩm Chiên Đàn có dù mảy may phần thắng, lại nhớ đến cảnh y say khướt đồi tuyết, tim nàng lại đau nhói, thể mình cảm thấy gì.


      Nàng nên đến bồi cho đao, chém cho kiếm… Mạng Thẩm Chiên Đàn là của Nhậm Hoài Tô, nhưng nàng lại cảm thấy mình… nếu cứ trơ mắt đứng nhìn y chết trong tay Nhậm Hoài Tô, chỉ sợ nàng day dứt mãi, cứ như thể có gì đó trong lòng chưa kịp cắt đứt triệt để.


      Nàng nhất định phải làm gì đó.


      Nhậm Hoài Tô về hướng chùa Bích Phi.


      Lục Quang bám theo sau.


      Gần đây tạnh cơn bão gió, có dấu chân nông để lại nền tuyết, Nhậm Hoài Tô và Lục Quang dễ dàng trông thấy những dấu chân quanh chùa Bích Phi… dấu chân quanh co suốt vòng trong thành, vòng ngoài thành, có những chỗ còn lặp lặp lại.


      Dấu chân dù phơi bày rệt, nhưng trận pháp lại chút dấu vết. Thẩm Chiên Đàn tinh thông vô số những kỳ môn dị thuật, pháp hung trận, Lục Quang từng mấy lần chứng kiến y lén lút vẽ trận, nhưng đều là chưa hoàn thành, còn bấy giờ đất có hình vẽ, cũng có những vật thường dùng để bày trận như lông vũ, tàn hương hay chu sa, phải phá trận thế nào chính là vấn đề nan giải.


      Nhậm Hoài Tô cũng mấy lượt quanh quẩn ở những chỗ có dấu chân Thẩm Chiên Đàn để lại, y biết sơ qua về trận pháp, nhưng nhìn ra dù chỉ mảy may dấu vết. Nếu bày trận bằng cách vẽ bùa, chỉ cần xóa bùa là phá trận, dù là kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, khi người vào trận tìm được trận nhãn sinh môn, vẫn có thể phá trận, nhưng trận pháp này lại vô hình vô tích, thậm chí khi chưa tới giờ cách nào khởi động, phá trận trở thành nan đề.


      canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…


      Thời gian từ từ trôi , thình lình mặt đất rung động, ở phía xa láng máng có tiếng vật gì gầm thét, thanh quen tai. Nhậm Hoài Tô chợt dừng chân, Lục Quang biến sắc, kêu thất thanh, “Long ngâm!”


      sai, tiếng gầm thét vọng đến từ phía xa chính là tiếng rồng kêu hệt như tiếng kim long ngày trước.


      “Lẽ nào y có thể đưa tới con rồng khác?” Mặt Lục Quang tái nhợt, “Lẽ nào trận Liệt Địa Phong Thần có thể khống chế long tộc?”


      Lòng đất hoang nguyên thông với huyệt rồng, Thẩm Chiên Đàn biết địa điểm, ngày ấy Nhậm Hoài Tô có thể dẫn kim long, Thẩm Chiên Đàn vì sao thể? Địa đạo dưới lòng đất chỉ bị đá tảng chất chồng che lấp, thể gây khó dễ cho Thẩm Chiên Đàn. Lục Quang hiểu việc ấy, Nhậm Hoài Tô nghe tiếng rồng kêu cũng thoáng biến sắc, ngửa đầu nhắm mắt, gì.


      “Nhậm Hoài Tô…” Lục Quang nhìn về hướng viện tử của Như bà bà, “Thành Mậu Uyển… thể chịu thêm tai họa lớn nào nữa, ngươi có muốn bà ấy… đến tận cùng, thậm chí còn giữ nổi nấm mồ côi…”


      “Thẩm Chiên Đàn tàn nhẫn hiếu sát, thị phi bất phân, há có thể làm hoàng đế.”


      Nàng im lặng rất lâu mới cất giọng đều đều, “Ta lại nghĩ… xưng vương xưng đế, lên ngôi chí tôn, chẳng qua chỉ là tâm nguyện của y… chỉ là tâm nguyện mà thôi.”


      “Ha…” Nhậm Hoài Tô cười nhạt, “Nữ nhân, vì sao lại bênh y?”


      Lục Quang gượng gạo mím môi, đáp.


      canh giờ sau, bầu trời hoàng thành sấm vang chớp giật, mây đen ùn ùn, bá quan kinh hãi, hoàng đế đích thân dâng hương cầu trời, xin được an khang. Nhậm Hoài Tô xuất cùng với tia sét đánh thẳng xuống đàn tế tự, Vân Di sợ vãi cả mật, Nhậm Hoài Tô bắt Vân Di ngay trước mũi bá quan văn võ và hơn nghìn viên cấm vệ quân. Nửa canh giờ sau, Vân Di mặt mũi trắng bệch xuất trở lại, hạ chiếu chỉ, tự phong thái thượng hoàng, đem hoàng vị nhường cho ngoại thích Thẩm Chiên Đàn.


      Thẩm Chiên Đàn cũng thuộc dòng giống hoàng tộc, chỉ là được vang danh, bá quan văn võ đến tám chín phần mười chẳng biết y là ai. Chiếu vừa ban xuống, bá quan hoảng hốt, nhưng chẳng bao lâu sau, mây đen che phủ hoàng thành tan hết, để lộ khoảng trời quang đãng xanh trong. Ai nấy đều ngầm hiểu bên trong có điều bí , nhất định dính dáng đến kỳ môn dị thuật, sau khi được chứng kiến khí thế kim long, tất thảy đều im như thóc, dám vọng ngôn nửa lời.


      Trong bầu khí kỳ dị đó, trước cái nhìn lạ lùng của bá quan văn võ, Thẩm Chiên Đàn mình vận long bào bước lên đàn Vấn Thiên.


      Bản triều phàm là hoàng đế đăng cơ, đều phải lên đàn Vấn Thiên đọc đăng cơ đại điển, nhưng tình hôm nay có phần bất ngờ, chuẩn bị trước, bá quan văn võ triều đình chỉ kịp khoác cho vị “tân hoàng” nhất định có liên can đến vật tà pháp, xuất khác thường này tấm long bào, rồi vội vã mời lên đàn.


      Thẩm Chiên Đàn mặc long bào vàng kim, chân xỏ hài bảy màu, đầu đội mão vàng, chậm rãi, từng bước , bước con đường dẫn tới đàn Vấn Thiên.


      Cung nữ thái giám, văn võ bá quan cuống cuồng chuẩn bị xung quanh nhốn nháo đọc những chúc tụng bằng giọng sợ sệt bất an, nhã nhạc vang lừng, đàn sáo rền rĩ, thoạt nghe cũng có vẻ trang trọng náo nhiệt.


      Thẩm Chiên Đàn đến trước đàn Vấn Thiên, chậm rãi bước lên chín bậc thang chạm hình con li, theo lễ nghi, y phải bái trời tế tổ, nhưng y chỉ đứng sững nơi đó, ngửa đầu, đăm đắm dõi mắt ngắm bầu trời.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.10 -

      Trời sáng, ngày đêm sau cái ngày y buông lời muốn ngọc đá cùng nát.


      Văn võ bá quan, cung nữ nhạc sư, thái giám thị vệ xung quanh ai nấy đều run lẩy bẩy, sợ mất mật, giống vật là người hay quỷ này muốn làm hoàng đế, biết tình hình rồi ra sao… Nhưng với hành vi bất kính thiên địa màng lễ nghĩa này của y, là y thậm chí còn buồn giả vờ làm “người”, thế tiếp theo có khi y ăn thịt người mất?


      Nhậm Hoài Tô và Lục Quang đứng nhìn từ phía xa, bấy giờ qua sáu canh giờ, trận pháp vẫn chuyển động, Thẩm Chiên Đàn lên ngôi, có lẽ trận pháp giải. Tay Nhậm Hoài Tô nắm chắc trường thương, trước mặt y là muôn ngàn cấm quân, vô số quan lại, nhưng trong mắt y tất thảy chỉ như gỗ mục đá nát, gương mặt phẳng lặng, nhìn Thẩm Chiên Đàn trong tấm long bào, cái nhìn như thể trong mắt y đó chỉ là xác chết.


      Lục Quang cũng nhìn Thẩm Chiên Đàn.


      Cuối cùng y cũng làm hoàng đế.


      Sau bao nhiêu năm dày công tính kế, y quân lâm thiên hạ, ai dám xưng tụng y, ai dám khinh nhờn y, vào khoảng khắc này, tên y được ghi vào sử sách.


      Đó là truy cầu của cả cuộc đời y.


      Nhưng rồi sao?


      Làm hoàng đế, quân lâm thiên hạ, rồi sao?


      Rồi sao?


      Thẩm Chiên Đàn nhìn bầu trời dần sáng tỏ, im lìm bất động, lời.


      ai biết vị tân hoàng đế này muốn gì, lời văn xưng tụng vốn được qua quýt viết vội, bấy giờ đọc hai lần, y vẫn đứng đó, viên thái giám giữ trách nhiệm tụng văn sợ hãi đọc sai nhiều câu, nhưng vị hoàng nọ chừng như nghe thấy.


      Mặt trời treo cao ở phía đông, ánh dương quang soi tỏ mặt đất.


      Nhậm Hoài Tô siết chặt cán trường thương, trong khung cảnh trang nghiêm long trọng, nhã nhạc tưng bừng, bá quan quỳ mọp, y phóng thương qua, mũi thương vút như ánh chớp, cắm phập vào giữa ngực Thẩm Chiên Đàn.


      Phập tiếng, sắc máu lóe sáng, tưới đẫm thềm rộng chạm hình li đàn Vấn Thiên, trường thương đâm xuyên thân thể Thẩm Chiên Đàn, mũi thương ló ra ngay trước ngực y.


      Nhậm Hoài Tô vừa chuyển động, Lục Quang lập tức bật dậy theo, trông thấy Nhậm Hoài Tô ra tay giết người chỉ bằng đòn giản đơn như thế, chẳng dùng bất cứ quỷ khí lực nào, nàng gần như thể tin vào mắt mình!


      Thẩm Chiên Đàn chút đề phòng, cũng phản kháng!


      Máu ướt đẫm nửa người, dòng chất lỏng đỏ thẳm chảy xuống từ cán thương Nhậm Hoài Tô, Thẩm Chiên Đàn nhờ cán thương chống đỡ nên té ngã, vẫn đứng sừng sững, tấm long bào người y sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.


      “Thẩm… Thẩm Chiên Đàn!” Lục Quang gào lạc giọng, đưa hai tay đỡ người y.


      Nhậm Hoài Tô xoay cổ tay, chớp mắt rút trường thương, Thẩm Chiên Đàn đổ về sau, ngã vào lòng Lục Quang.


      Bấy giờ bá quan quỳ mọp đất ai nấy kêu lên hoảng hốt, có người hành thích “hoàng thượng” giữa đám đông, nhưng hoàng thượng này ràng là vật, rốt cuộc có cần phải gọi thị vệ bắt thích khách hay ? Thích khách lại cao cường như thế, chỉ sợ có thị vệ cũng vô dụng, tình cảnh trở nên rối loạn.


      “Thẩm Chiên Đàn!” Nàng ôm cơ thể đẫm máu ấy, hiểu vì sao thấy lòng mình đau đớn chịu nổi, y cứ chết như vậy ư? Nàng còn chưa kịp chém y dù chỉ nhát kiếm, y nợ nàng nhiều đến thế, chưa hoàn trả món nào…


      Thẩm Chiên Đàn mở mắt, đôi mắt chưa từng khép, Nhậm Hoài Tô giết y chỉ bằng đường thương, y kinh ngạc, thậm chí môi còn treo nụ cười nhợt nhạt.


      “Quân lâm thiên hạ… sao?” Giọng y rất khẽ, như tự nhủ với mình, “Chẳng qua chỉ cơn mê chướng.”


      Nàng thoáng sững sờ, chỉ thấy y ngước mắt, bằng vẻ nghiêm trang vô cùng quen thuộc, “ Quang, ta sắp chết rồi.”


      “Hả…” Nàng hoảng loạn và bối rối.


      “Có vài lời nhất định phải với .” Y đưa tay lên muốn nắm tay nàng, nhưng xòe bàn tay, thấy năm ngón tay đẫm máu, y lại buông xuống, giọng càng trở nên dịu dàng, “Y… y tuy chỉ là cái xác hồn, nhưng y… thực coi là vợ. Y hiểu ái dục, chỉ biết đối xử với mình thế nào, đối xử với thế ấy. Y tổn thương giết chết lừa gạt , là vì y coi là… coi là… người gần gũi nhất.” Y thở dốc, lại mỉm cười, “Gần gũi như chính máu thịt mình…”


      Nàng biết phải gì, mặt nàng tái nhợt.


      “Y .” Thẩm Chiên Đàn , “Vì y , cho nên ta… cũng thể …” Khuôn mặt trắng bệch của y bỗng nhiên ửng đỏ, “ thể .” Y đưa bàn tay đẫm máu nắm tay Lục Quang, bàn tay nàng cũng đỏ máu, nàng nghe y khẽ, “Ta sâu sắc tận tủy xương, đời này chỉ có được phép bằng lòng cùng ta uống rượu ngắm tuyết, chỉ có được khiến ta nếm trải đủ mùi vị, nhớ nhung oán hận, ghen tuông đau đớn… Còn có từng… ta dù chỉ là chút nào ?” Y dịu dàng, “ phải Nhậm Hoài Tô, mà là Thẩm Chiên Đàn, liệu từng có… chút nào… ta chỉ cần chút…”


      Ngữ khí dỗ dành đó, vì trọng thương nên nghe yếu ớt, chừng như hạ mình lấy lòng. Sắc mặt Lục Quang càng nhợt nhạt, những việc y làm vút qua trong đầu, mưu hại Nhậm Hoài Tô, dựng tháp Trường Sinh, bày trận Liệt Địa Phong Thần, đăng cơ làm hoàng đế… loại người như y chết muôn lần đền hết tội, tỏ vẻ yếu thế đáng thương như vậy hẳn có ý đồ riêng, là cách thoát thân mới của y chăng? Nghĩ đến đây, nàng thình lình biến sắc, nét mặt lạnh lùng như băng giá, “Ngươi lạm sát người vô tội, tội ác tày trời, chỉ với những gì ngươi làm trong kiếp này, còn muốn người khác thương? Trời xanh bắt ngươi cả đời độc, đó là vì trời xanh có mắt!”


      Thần thái gương mặt Thẩm Chiên Đàn tắt lịm ngay vào khoảng khắc ấy, y thẫn thờ nhìn Lục Quang, chừng như rất ngỡ ngàng. Lục Quang hạ quyết tâm, ném y xuống đất, tuốt kiếm, đâm thẳng góc vào ngực y.


      Soạt tiếng, nhiều máu bắn ra.


      Máu trong người Thẩm Chiên Đàn chẳng còn bao nhiêu.


      “Ta đến chỉ để bồi thêm kiếm vào người ngươi, kẻo đêm dài lắm mộng, vật chết lại hồi sinh.” Nàng lạnh nhạt.


      Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng, vào lúc Lục Quang ngỡ y tắt thở, y bỗng cất giọng thào, “… Ta đợi dưới cửu tuyền.”


      Nàng nắm chặt chuôi kiếm, khẽ, “Đáng tiếc ta bao giờ tới.”


      Y chớp mắt, nàng biết trong đôi mắt ấy liệu có nỗi đau khổ nào , đau khổ làm sao, dù gì khi đôi mắt ấy khép lại, bao giờ mở ra được nữa.


      Lục Quang phải người sống, mà là thây sống, cái thây sống Thẩm Chiên Đàn tự tay chế tạo… thây sống có sức mạnh như thi mị, nhưng cũng là loài bất tử.


      Cái hẹn ở cửu tuyền, chẳng qua chỉ mình Thẩm Chiên Đàn đơn phương thề ước.


      “Y chết rồi.” Nàng đờ đẫn nhìn cái xác, Thẩm Chiên Đàn thực chết, là nàng bồi nhát kiếm cuối cùng, y tắt thở, nàng lại cảm thấy thực, tựa như giấc chiêm bao.


      Nhậm Hoài Tô chăm chú nhìn cái xác rất lâu, rồi xách trường thương quay lưng bỏ .


      Đại thù báo, y ra cũng tiêu sái.


      Thẩm Chiên Đàn chết.


      Thực chết.


      Nàng cúi nhìn cái thây đẫm máu, biết mình nên đâu về đâu.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 19.1 -


      Văn quân tích thời


      Lục Quang mang xác Thẩm Chiên Đàn về tiểu viện của Như bà bà, rồi ngồi đợi suốt ngày đêm bên cạnh, y sống lại. Nàng hoang mang ngờ vực, đợi tiếp nửa ngày, thấy mưu quỷ kế nào, đất trời nghiêng ngả, thành Mậu Uyển yên lành hỏa hoạn, cuối cùng nàng cũng ngờ ngợ tin rằng… Thẩm Chiên Đàn thực chết.


      Mùa tuyết rơi, xác Thẩm Chiên Đàn chưa phân hủy, gương mặt thanh tú như Quan vẫn như xưa, đến vết chu sa giữa trán cũng thắm tươi đổi. Nàng mang máng tin rằng Thẩm Chiên Đàn thực chết, nhưng nếu cứ thế bỏ xác y lại, về đỉnh Vong Tịch, chừng như ổn, còn nếu phải chôn cất y, nàng lại nghĩ Thẩm Chiên Đàn tội ác đầy mình, đúng người đúng tội, quả tình đến tấm bia mộ cũng đáng có.


      Đương lúc nàng do dự biết quyết định thế nào, ngoài cửa vang lên tiếng lốc cốc, có người gõ cửa.


      Nàng cau mày vung tay, cánh cửa gỗ mở tung, Như bà bà chết, nơi này hoang phế từ lâu, còn bị Nhậm Hoài Tô chiếm cứ lâu ngày, còn có ai tìm tới? Ngước mắt nhìn, kẻ vừa bước vào toàn thân lấp lánh, ánh sáng rọi nền tuyết khiến người đối diện tưởng như khắp bốn phương tám hướng đều phản chiếu màu tuyết trắng, phát ra thứ hào quang khiến người ta hoa mắt, chính là Cơ Nhị.


      Sắc mặt nàng dịu lại, gã quái nhân này phải là địch, “Có chuyện gì?” Nàng lạnh lùng nhìn y.


      Cơ Nhị vừa bước vào cửa trông thấy xác Thẩm Chiên Đàn nằm giường, vết thương dữ tợn phơi bày giữa ngực, khỏi thở dài, “Đến cùng, quả nhiên vẫn là thế này.”


      Lục Quang sa sầm nét mặt, “Liên quan gì tới ngươi.”


      Cơ Nhị bật cười ha ha, rảo vài bước trong phòng. “Liên quan gì tới ta ư? Y là hảo hữu của ta, dù lốt ngoài ngày trước phải thế này, nhưng đời ai hiểu y bằng ta, y chết rồi, ta lẽ nào tới?” Y ngoảnh lại, làn môi thắm đỏ vương nụ cười rất mỏng, “Huống chi nếu ta tới, há chẳng phải y chẳng có lấy dù chỉ là tấm bia mộ hay sao?”


      Lục Quang liếc nhanh về phía giường, buông tiếng cười nhạt, “Ngươi là tri kỷ của y? Thẩm Chiên Đàn có bạn là chuyện nực cười, Cơ công tử lại dám xưng tri kỷ? Cơ công tử biết gì ở y? Biết suốt đời y từng hại chết bao nhiêu mạng người, có dã tâm lớn đến mức nào ư?”


      “Lục nương, kẻ nằm giường cả đời ôm dã tâm lớn thế nào, hẳn hiểu hơn ta.” Cơ Nhị xoay lưng về Lục Quang, “Nhưng nếu y hại chết bao nhiêu mạng người… tội ác tày trời thể tha thứ… Có lẽ có, nhưng chưa hẳn.”


      “Ngươi có ý gì?” Lần đầu tiên nàng nghe có người lại Thẩm Chiên Đàn “chưa hẳn” tội ác tày trời, chuyện vô cùng nực cười.


      “Lục nương, có còn nhớ Hoài Tô hòa thượng hay ?” Cơ Nhị thong thả , “Người đàn ông mà từng … từng thề nguyền.”


      Lòng Lục Quang bỗng dâng lên cơn xúc động, đây là lần đầu tiên sau bấy lâu nay, có người nhắc với nàng về “Hoài Tô hòa thượng”, “Đương nhiên.”


      “Hoài Tô kiên định, cố chấp, đại từ đại bi, xưa nay luôn có hung hoài và quyết đoán xả thân nuôi hổ…” Cơ Nhị ôn tồn, “Dù y hiểu nhân tình thế thái, chẳng tình duyên nam nữ, nhưng y là người tốt.” Thoáng ngập ngừng, y nhàng tiếp nối, “ người tốt dịu dàng.”


      Giọng Lục Quang nghe ra run rẩy, “ cần ngươi phải về y.”


      “Y” tốt đến thế nào, chẳng cần người khác bình xét, ta .


      hiểu ư? Đó… phải Nhậm Hoài Tô, mà đó là hình ảnh của kẻ nằm giường kia.” Cơ Nhị buông tiếng thở dài, “Trước kia y hỏa thiêu Vô Thủy cung, khi y từng quyết ý hy sinh bản thân mình, cứu vớt chúng sinh khỏi thiên tai diệt thế, y chính là như vậy.”


      Nàng chợt rùng mình, thể tưởng tượng nổi, nhà sư khổ hạnh lãnh đạm hòa nhã màng thế , trách trời thương dân, về sau lại có thể biến thành ác ma như Thẩm Chiên Đàn, “Thế sao? Chuyện đến thế này, có nhắc lại ngày xưa làm được gì? Y thay đổi, phải hay sao?”


      Cơ Nhị trầm mặc rất lâu đáp, hồi sau, y lại thở dài, “ sai, y thay đổi, Thẩm Chiên Đàn tính tình kiên định, thẳng tiến lùi, chẳng bao giờ biết hối hận. Thời niên thiếu y chịu đựng đơn, chuyên tâm tu luyện dị thuật giỏi giang bao nhiêu, về sau sức mạnh làm điều ngang ngược, lạm sát vô cớ ở y càng to lớn bấy nhiêu… người có thể chịu đựng được hai mươi năm độc, những khen chê ghét đời làm sao chi phối nổi y? Y thay đổi, nhưng cũng chưa từng thay đổi, chỉ là Phật tính kiên định dời trước kia, trở thành thanh đồ đao kiên định dời ngày nay mà thôi…”


      “Người ta bỏ xuống đồ đao, lập tức thành phật; y cầm lên đồ đao, sát thần diệt phật, ác ma như thế ngươi còn ‘chưa hẳn’ thể dung tha, Cơ công tử, lẽ nào ngươi cho rằng phàm là kẻ vì lòng riêng mà tẩu hỏa nhập ma làm điều trái lẽ đều có chỗ đáng thương, đáng buồn thay, cho nên tất thảy đều tính là hung đồ ác tặc, đáng chết?” Nàng thể tiếp tục nghe Cơ Nhị thong thả giải thích về việc Thẩm Chiên Đàn thay đổi như thế nào, kẻ nằm giường kia chết, có nhắc về năm xưa…, có nhắc về năm xưa y từng ngây ngô và dịu dàng đến đâu cũng được gì? xóa nhòa nổi những tội ác sau này y phạm phải, chỉ có thể gây thêm nỗi đau chất chồng nỗi đau.


      .” Cơ Nhị trả lời, “Ta chỉ muốn … Bất luận là hành thiện hay làm ác, tính tình y chưa từng đổi thay, phàm là thứ y muốn làm, bất luận trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, kết quả là hay hay là dở, y luôn nhất định phải làm.” Cơ Nhị , “Y chưa từng bỏ cuộc giữa chừng.”


      Về điểm này nàng có cùng cảm nhận, cố chấp nơi Thẩm Chiên Đàn rất đáng sợ, dường như trong lòng y chưa từng xuất hai chữ “từ bỏ”.


      “Cho nên… Có những chuyện y làm tới cùng… nhưng chưa chắc bụng dạ khó lường như người ta vốn tưởng, cũng có lẽ chẳng qua lúc sinh thời có gì để lưu luyến, mà chết lại chẳng cam lòng, từ đó mà nhập ma, nảy sinh nhiều nổi bất cam hơn mà thôi.”


      Sinh thời có gì để lưu luyến, mà chết lại chẳng cam lòng…


      Lục Quang đờ đẫn chớp mắt, nàng nhớ về câu chuyện của Thẩm Chiên Đàn, y từng mỉm cười kể rằng “Ta thân mình, sống cũng được chết cũng xong, nhưng hy sinh quên mình của ta… khiến thiên hạ đau xót, càng được thiên hạ mến thương, vậy ta vì sao phải chết? Ta , ta là người trần, phải thánh nhân…”


      Nàng nhớ khi nghe y , nàng nghĩ y vờ vịt tuồng chèo hòng kiếm chút tình thương, ti bỉ vô sỉ.


      Hóa ra phải.


      “Nếu sinh thời có gì để lưu luyến, mà chết lại chẳng cam lòng, nhưng đời rất nhiều người sống lưu luyến chết chẳng cam lòng, sao có thể lấy đó làm cái cớ nhập ma?” Nàng đều đều, “Người nhà của những người bị y hại chết, mỗi người đều sống lưu luyến, những người bị y hại chết, ai ai cũng chết chẳng cam lòng.”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 19.2 -

      “Phải.” Cơ Nhị bật cười ha hả, “Lục nương phải.” Y thình lình nín bặt.


      Lục Quang chờ mãi, vẫn chẳng thấy Cơ Nhị tiếp tục cao đàm khoát luận, cuối cùng nén nổi ném về phía y cái liếc mắt hững hờ, “Cơ công tử tự xưng là tri kỷ của y, biết ngoài mấy câu thừa thãi, có còn cao kiến nào hay ?”


      Cơ Nhị cười, “Lục nương có thành kiến sâu nặng với y… Ta bỗng nhiên nhớ ra chuyện, có lẽ ra làm nương vui, cho nên đành giữ im lặng.”


      “Chuyện gì?” Nàng sốt ruột, “!”


      phải ?” Cơ Nhị thả mấy bước quanh nàng, giọng dõng dạc, nhấn nhá từng lời tròn vành chữ phun châu nhã ngọc, “Ta muốn nương bị Nhậm tướng quân ảnh hưởng rất sâu, Nhậm tướng quân là kẻ thù đời Thẩm Chiên Đàn, từ câu chuyện của Nhậm tướng quân, chỉ có ấn tượng về việc kẻ nằm giường kia nham hiểm độc ác như thế nào, vì đạt mục đích mà từ thủ đoạn, lạm sát kẻ vô tội coi mạng người như cỏ rác ra sao… Điều đó sai, nhưng khiến người ta quên phần khác.”


      Y cố tình nhấn nhá từng chữ , Lục Quang quả nhiên nhíu mày, “ thực gì?”


      thực là… từ khi kẻ nằm giường kia, Thẩm công tử nham hiểm độc ác, tội lỗi đầy mình tỉnh lại, dù quyết phải quân lâm thiên hạ cho bằng được, nhưng từ khi y tỉnh dậy cho đến khi y chết , kẻ được coi là lạm sát người vô tội thủ đoạn vô nhân tính, Thẩm công tử, chưa từng lấy dù chỉ mạng sống, điều đó những người dù xưng là bạn hay thù như các ai phát ra.” Cơ Nhị , “ có biết đời có thứ gọi là ‘Liệt Địa Phong Thần trận’, mấy hôm trước thành Mậu Uyển sấm vang chớp giật, rồng kêu hổ gầm, mặt đất rung chuyển, ấy chẳng qua là trò đùa nho của đệ nhất tiêu luyện sư thành Mậu Uyển Đan Hà đối với các người mà thôi.”


      Lục Quang nghe nửa đoạn đầu phản ứng gì, nhưng về sau nàng giật nảy mình, kêu lên thất thanh, “Cái gì?”


      Cơ Nhị nhìn nàng chăm chú, đôi môi thắm hé mở, nhả rành rọt từng chữ , “ đời này có cái gọi là ‘Liệt Địa Phong Thần trận’, y chỉ lừa mà thôi.”


      đời này có Liệt Địa Phong Thần trận? Những dị tượng trong trời đất nọ là ngón trò của Đan Hà? Vậy nàng và Nhậm Hoài Tô chộn rộn bấy lâu nay chẳng qua chỉ là trò đùa? Nàng biến sắc mặt, “Sao các ngươi lại ra tay giúp y? Đây là đại liên can đến thương sinh bách tính, chẳng lẽ các ngươi lại… nối giáo cho giặc…”


      “Ta cho rằng, bỏ xuống đồ đao, lập tức thành Phật, là tư chất của thần Phật, cầm lên đồ đao, sát thần diệt thần, rồi lại phóng hạ, khó lại càng thêm khó.” Cơ Nhị đáp, “Từng nếm trải niềm khoái lạc của buông thả, từng hưởng thụ mùi vị của máu tươi, mà vẫn có thể bỏ xuống, lại trở về đường khổ, sao ta lại chẳng thành toàn?”


      “Bỏ xuống đồ đao? Trở về đường khổ?” Nàng càng nghe càng hoang mang, “Cái… gì cơ… Ngươi gì cơ…”


      “Y thay đổi, nhưng cũng chưa từng thay đổi.” Cơ Nhị rốt cuộc bình tĩnh, “Sáu mươi năm thanh tu, hẳn hằn sâu trong tâm khảm, há có thể như gió xuân lướt qua dấu vết? Y từng nhập ma, khi ma tâm tỉnh giấc, thực ra từ lâu lòng nhập phật.” Y ôn tồn, “Nhưng vẫn cam tâm, y dựng tháp Trường Sinh, dưới đáy tháp chất chồng mấy ngàn cái thây sống, nhưng ai mất mạng. Y đơn thương độc mã ngăn chặn họa kim long Nhậm Hoài Tô gây nên, cứu thế nhân, cứu , lại bị chém cho nhát, suýt mất mạng. Y tiếng là đòi trục lộc thiên hạ, dày công tính toán, nhưng chưa từng phất cờ tạo phản, đến cuối cùng… chẳng qua chỉ lời dối, gươm vấy máu, chỉ cầu lần được ngước đầu ngẩng mặt. Y có ý muốn buông bỏ, bước sau cùng ấy, ta há lại thành toàn?” Y nhìn nàng chăm chú, “Y lẽ nào xứng với câu ‘Cũng hẳn tội ác tày trời, thể dung thứ?’”


      “Y từng sắp đặt hỏa thiêu hơn ngàn người ở Vô Thủy cung… Y hại Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị, sống bằng chết…” Nàng cứng miệng líu lưỡi, “Đó đều là những tội ác tày trời! Phàm giết người đều là tội ác tày trời!”


      “Chuyện năm xưa ắt có quả báo ngày nay, bằng kẻ nằm giường kia là ai…” Cơ Nhị đáp, “Nhưng nếu như y hoàn toàn là tội ác tày trời, vậy y hao tâm tổn trí hồi sinh cho từ trong dung ngọc, nuôi thành huyết quỷ, rồi sắp đặt để biến thành hoạt thi, tất thảy những khổ tâm đó, quên hết rồi ư?”


      Lục Quang sững sờ, đưa mắt chỉ trông thấy bóng tịch dương lồng vào qua cửa sổ, rọi bóng nàng đổ dài nền đất, hình hài rệt, thân xác này với thân xác năm xưa liệu có gì khác nhau? Năm xưa nàng là người, ngày nay nàng là hoạt thi, có thể dưới ánh mặt trời, nàng vì sao phải luôn miệng nhắc nhở, tâm tâm niệm niệm rằng chính Thẩm Chiên Đàn chém của nàng đôi cánh?


      Thân xác này vẫn còn đây, đôi cánh vẫn còn đây, thậm chí còn mạnh mẽ hơn năm xưa.


      Y mưu mô toan tính, lời nào cũng là dối trá, nàng chưa từng tin y, nhưng hóa ra… nàng lấy lại về mình những gì tốt đẹp nhất trong vô thức.


      Vậy mà nàng vẫn hận y.


      Y giỏi tài miệng lưỡi, giảo hoạt lanh lợi, lý lẽ thiện biến, nhưng chưa từng biện giải cho bản thân câu nào.


      Y chỉ lặp lặp lại, “Y… y lúc nào cũng tốt đẹp, còn ta… còn ta…”


      Mà nàng luôn … Ngươi bụng dạ khó dò.


      Y đáp lời “Cũng phải”.


      Cơ Nhị rời , trước khi , y hỏi nàng có định chôn cất Thẩm Chiên Đàn hay ?


      Nàng trả lời.


      Vì thế Cơ Nhị mang Thẩm Chiên Đàn .


      Nàng ngăn cản.


      Chôn cất Thẩm Chiên Đàn, dùng nắp áo quan che lắp khuôn mặt y, dùng đất bụi vùi chôn thân xác… Những chuyện như thế, nàng chưa từng nghĩ tới.


      Nàng nghĩ nghĩ lại hàng trăm hàng ngàn lần về chuyện làm thế nào để xọc nhát kiếm vào giữa ngực y, máu bắn ra tung tóe, làm thế nào băm vằm thân thể y, khiến y sống bằng chết, buộc y đau đớn đến mức thề độc rằng bao giờ làm hại người khác nữa, bao giờ dám buông lời dối trá, toan tính mưu mô, nhưng chưa từng nghĩ rằng sau khi đâm kiếm vào giữa ngực y, y chết rồi, nàng phải làm gì.


      Nay nhát kiếm ấy nàng đâm xuống, y chết như hằng ước nguyện.


      bao giờ còn hãm hại, lường gạt người khác được nữa.


      Nhưng lại có kẻ bảo… Thực ra y chưa hẳn xấu xa như thế.


      Thẳng thắn mà nàng chẳng hề tin vào điều đó, nàng thà tin rằng ấy là do Cơ Nhị khua môi múa mép khoác lác lung tung, còn hơn tin Thẩm Chiên Đàn hạ thủ lưu tình lòng có Phật căn. Thẩm Chiên Đàn chính là gian tà độc địa như vậy, chuyện Phật căn nảy mầm bám rễ sau sáu mươi năm thanh tu chẳng qua là Cơ Nhị bịa đặt.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 19.3 -

      Nàng chẳng thà rằng Thẩm Chiên Đàn thực bày Liệt Địa Phong Thần trận, chẳng thà y chưa từng tìm Cơ Nhị và Đan Hà xin giúp đỡ, cơn rung chuyển kinh thiên động địa, tiếng rồng ngâm trời long đất lở ngày hôm ấy đều là , mà phải là phép ảo ảnh khổng lồ.


      Lòng Thẩm Chiên Đàn rốt cuộc là nàng khắc cốt hay hận nàng thấu xương, kể từ ban đầu đến tận bây giờ, nàng chưa từng nhìn thấu.


      Dù đó là lời y chính miệng ra lúc lâm chung, nàng cũng tin.


      Huống gì y chết.


      Nàng thẫn thờ rất lâu, ánh nắng từ phía Đông hắt qua cửa sổ, soi vết máu khô vạt giường, nàng nhớ ra mình cũng từng nằm chiếc giường này, cũng từng đẫm máu… dưng nàng bỗng muốn cười.


      Lẽ trời tuần hoàn, báo ứng xác đáng.


      Nàng nghĩ đời y đáng buồn. Bất kể y là người thế nào, bất kể còn sống hay chết, những lời y từng , dù là lời đẹp đẽ hay xấu xa, lời âu yếm hay ngốc dại, đều được ai tin tưởng.


      Dù là Cơ Nhị cũng phải thừa nhận rằng… Những điều xấu xa y làm, những gì y từng buông lời, có đôi khi là giả.


      Ngươi xem, dối quá nhiều, dù ngươi xấu xa đến thế, ta cũng thể tin ngươi.


      Cho nên Phật dạy vọng ngữ là ác, tịnh tâm, có lòng lừa gạt tha nhân, che giấu thực, buông lời khác lạ, là sinh khẩu nghiệp.


      Khẩu nghiệp là loại ác nghiệp.


      Sớm muộn cũng bị báo ứng.


      Nàng nghĩ mãi, chớp mắt, nắng trước mặt nàng sáng trong và ấm áp đến thế, sáng đến mức nàng ngỡ có ai đó vẫn ngồi ngay đối diện đây, biết nàng thầm giễu nhại trong lòng, định mở miệng phản bác.


      Y gian tà độc địa, tội ác chất chồng, nhưng khi ngồi trước mặt nàng, nhấc chén trà hay cầm chung rượu, miệng cười mỉm, sáng láng như màu nắng giữa khoảng trắng tuyết này đây.


      Y chết.


      Bên bờ suối Mộc Khê, Đan Hà đứng im lìm như pho tượng, nhìn Cơ Nhị đào cái huyệt mộ dưới nền đất, đặt xác Thẩm Chiên Đàn vào áo quan, rồi gác gỗ tùng, châm lửa.


      Lửa bốc cao ngút trời, khói xông nồng nặc, chừng như mọi ô trọc ngưng tụ suốt thuở sinh thời của con người này phát tán ra cả từ trong bộ xương cốt ấy.


      Ngày hôm đó trời có tuyết lớn.


      Thẩm Chiên Đàn hình hài nhếch nhác, người lấm đầy bùn tuyết đọng và băng vụn, ghé lên núi.


      Bấy giờ Đan Hà ngồi thiền, lúc tính quẻ bỗng dưng như có cảm ứng, ngước lên, trông thấy Thẩm Chiên Đàn.


      Y đến xin giúp đỡ, y có ký ức “Nhậm Hoài Tô”, vẫn nhớ Đan Hà từng là hảo hữu của “y”.


      Y đến nhờ kéo dài tuổi thọ, kể lể chuyện xưa tích cũ của “Hoài Tô”, thổ lộ nỗi niềm hối tiếc về những chuyện xằng bậy từng làm trong quá khứ, nay nhận được giáo huấn, tuyệt tái phạm, cố ra vẻ đáng thương hạ mình nhún nhường, cầu xin người bạn cũ giúp y nối dài tuổi thọ.


      Đan Hà có hảo cảm với Thẩm Chiên Đàn, ngọn ngành câu chuyện Đan Hà và Cơ Nhị cũng đoán được đôi ba phần, nhưng dù sao y cũng từng là Nhậm Hoài Tô, dù còn tìm được bóng dáng người bạn cũ trong y, nhưng vẫn phải nể tình xưa, huống chi Thẩm Chiên Đàn từng đơn phương độc mã đấu kim long, cũng hẳn là phường thập ác bất xá, vì thế Đan Hà đuổi y thẳng cổ, nhưng sau khi bắt mạch, thẳng thắn rằng mình thể.


      Thẩm Chiên Đàn tuyệt vọng, y dùng ba loại phương pháp thăm dò xem liệu có phải Đan Hà cố ý che giấu, cố tình để y chết hay ? Đan Hà biết y tin, nhưng vẫn ung dung mặc y dò xét. ngày đêm sau, Thẩm Chiên Đàn mang tới vàng bạc cướp được, hứa hẹn cho y quyền thế đứng đầu thiên hạ, thậm chí lấy tính mạng Cơ Nhị ra uy hiếp, nhưng câu trả lời của Đan Hà vẫn y như cũ.


      Tuổi trời hết, thể nối dài.


      Thẩm Chiên Đàn vùng vẫy ngày đêm, buổi hừng đông ngày hôm sau, cuối cùng y cũng mệt.


      Y đứng lặng ngắt rất lâu trong tuyết đổ tơi bời ngoài cửa đạo quán của Đan Hà, tuyết vừa chôn mặt giày, y rốt cuộc trút hơi thở dài, ngước lên, nhìn Đan Hà đăm đăm.


      Cái nhìn ấy vô cùng nguội lạnh, những mánh khóe mặt dày mặt dạn hoang đường vô sỉ vừa rồi dường như bốc hơi hoàn toàn khỏi thân y, thấy Đan Hà nhìn mình, y đáp lại bằng nụ cười, “Ngươi đời người, ồn ào ỏm tỏi, dây dưa vướng mắc, vô càn việc lướt qua tay, đến tột cùng… người ta có được những gì?”


      Đan Hà đáp.


      “Chẳng có gì hết cả.” Thẩm Chiên Đàn thở dài rất khẽ, “ muốn biết những người nắm trong tay hết thảy sống như thế nào.” Y nhìn Đan Hà mỉm cười, “Hảo hữu, có thể giúp ta việc cuối cùng ?”


      Đan Hà thoáng cau mày, Thẩm Chiên Đàn cười bình thản, “Ta đảm bảo việc cuối cùng này tuyệt đối thương thiên hại lý.”


      Chuyện chỉ mấy hôm trước, nay nghĩ lại ngỡ tự kiếp nào.


      Kẻ dễ cười dễ than ấy bị ngọn đuốc của Cơ Nhị đốt thành tro tàn.


      Khói gỗ tùng giăng mắc khắp cánh rừng, nhuốm màu tang tóc vùng núi, Đan Hà vung tay áo, mấy luồng gió lành phất qua, sắc khói bị xua tan chóng vánh, đất cát cuồn cuộn, huyệt mộ được lấp đầy, vun cao thành nấm mồ nho .


      Gió núi phần phật, cây lá xác xơ, loạn thế kỳ nhân Thẩm Chiên Đàn nằm lại nơi đây, lặng lẽ hóa thành cát bụi.


      “Vì sao ngươi lại thiêu xác y?” Đan Hà bỗng hỏi.


      “Tự thú là đủ, hóa thành tro tàn, hôi phi yên diệt, còn tồn tại.” Cơ Nhị đáp, “Y chẳng thà hôi phi yên diệt, còn hơn chôn mình trong nấm mồ côi… Hẳn nhiên, y chẳng hề dặn dò ta điều gì, đấy là ta tự nghĩ…”


      Đan Hà thoáng sa sầm mặt, thế cũng có nghĩa là, gã này chưa hỏi ý ai tự ý đốt xác Thẩm Chiên Đàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :