1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      -18.4 -

      “Cộng ẩm?” Nàng quét ánh nhìn soi mói mấy lượt từ đầu xuống chân y, giọng đều đều, “Mai ta có việc phải rời núi.”


      Y nhíu mày, “Có việc?”


      Nàng đáp.


      có việc…” Y ngẫm nghĩ rất nhanh, “Lẽ nào định… tìm Nhậm Hoài Tô?”


      Nàng cau mày liếc nhìn y, lạnh nhạt, “Phải sao?”|


      Y đứng bật dậy, “Rồi ngày, ta khiến hối tiếc vì … vì đối với ta như vậy!” Y quăng chén rượu, phất tay áo bỏ .


      Lục Quang há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng y, gã này nay lạ nhỉ, giọng điệu đầy thù hằn, thù hằn đến là khó hiểu. Nàng tự nhận mình chẳng qua chỉ chém y nhát, hoặc cùng lắm thêm việc bắt mất Thiều hoa, so với tội ác tày trời y gây ra, đó chỉ là chút trừng phạt nhàng, huống hồ y vẫn chưa chết, còn nuốt tim Thiều hoa, được trẻ mãi già, lại tập luyện võ công, nào có gì để y phải hận thù đến vậy, lẽ nào đời này chỉ y mới được phép hại người ta sống bằng chết, còn bản thân y thể tiếp nhận dù là chút khổ sở nào? Có nhẽ đâu thế được?


      là quái dị.


      Nàng bực quá hóa cười, thậm chí cười thành tiếng, ngước nhìn khoảng tuyết rơi lả tả, dưới đất giấy vụn đỏ thắm la liệt, sắc đỏ ngập tràn hoan hỉ, cánh cửa dán chữ son kỳ dị, nàng buông tiếng thở dài, những ngón trò ma mãnh y dùng để quấy nhiễu lòng người khiến nàng bực bội vừa rồi giờ lại đâm ra buồn cười.


      hận nàng thấu xương, muốn nàng hối tiếc, muốn nàng nhận sai, muốn nàng khom lưng gập gối, lại còn hẹn nàng cùng thưởng tuyết, gảy đàn, nhấm rượu.


      Nàng lắc đầu, tiếp tục nghĩ về Thẩm Chiên Đàn. lâu ngày bặt tin Nhậm Hoài Tô, nàng nghĩ… nếu y có thể trở về, có lẽ, ghé thăm người.


      Trận tuyết ấy kéo dài suốt bảy ngày đêm.


      chỉ núi Ngưng Bích, mà cả thành Mậu Uyển cũng chìm trong tuyết phủ, tuyết tích dày mấy thước mặt đất, vài ba ngôi nhà bị tuyết đè sập, đa số người dân đóng kín cửa nấp trong nhà.


      Trong tòa tuyết thành nhợt nhạt sắc màu ấy có người đạp tuyết từ xa tới, mỗi bước in hằn dấu chân, đầu nàng xòe tán ô lục nhạt, những bông tuyết lả tả rớt bên , nom như hình họa lớp giấy dầu. Tuyết đọng rất dày, những dấu chân nàng để lại rất cạn, kéo thẳng đường về phía quầy hàng.


      Con phố náo nhiệt ngày hôm ấy bén lửa long hỏa, nhiều chỗ hư hại, người dân bỏ phố mà , dần dà dựng nên khu chợ mới ở phía nam thành Mậu Uyển, hàng quán nơi đây lũ lượt dọn sang đó cả, giờ trước mắt nàng chỉ là khu phố dài đổ nát.


      Nàng lặng lẽ đứng nhìn con đường im vắng và rét giá, nửa đường bị tuyết phủ che, khung cảnh nhộn nhịp khách qua kẻ lại ngày xưa vút nhanh qua đầu, những người từng sống ở đây cảm khái thế nào? Con chim sẻ đậu xuống nửa mái ngói cháy sém, tuyết đọng thành đống trắng tinh dưới hàng hiên, nó im lìm đưa mắt nhìn Lục Quang, như thể rất lâu chưa từng thấy người ngang đây.


      Nàng đến cuối đường, trông thấy tấm biển “Tiệm bánh bao Thiên Môn” kết đầy băng, chữ bên bong tróc mờ phai đọc , cửa tiệm đóng im ỉm, kín bưng như cánh cửa mỗi gia đình sống sót sau kiếp nạn nơi đây, phía trước dồn đầy tuyết đọng.


      Nàng bước tới nhàng gõ cửa, ai đáp lại, nhưng có thể lờ mờ trông thấy có khói lờ lững bay lên, trong nhà hẳn vẫn có người.


      “Bà bà? Như bà bà?” Nàng gọi mấy tiếng.


      Sau cánh cửa vang lên tiếng cười thấp, “Nữ nhân.”


      “Nhậm Hoài Tô?” Nàng leo tường vào trong, chỉ thấy khoảng sân cây cỏ héo khô, chỉ còn lại lớp tuyết trắng xóa, cái bàn gỗ cũ kỹ phơi mình trong tuyết giữa khoảng sân, người ngồi bên bàn, mặt bàn ấm trà xanh khói bay vấn vít, làn khói mỏng ấy nhuộm nên chút sinh khí cho gian nhà im vắng.


      Người ngồi bên bàn dung nhan vẫn như xưa, sắc da mượt mà như ngọc, sau làn khói, thịt da ấy chừng như đắm chìm trong lớp yên tĩnh, ở cái nhìn thoạt đầu nàng chợt run rẩy, ngỡ rằng vừa gặp lại cố nhân.


      Nhưng người đó chỉ ngồi tuyết đọng, lưng tựa bàn, tay ôm gối, ngửa đầu nhìn những bông tuyết lả tả bay.


      Nàng đứng im lìm ở cửa, y quả nhiên trở về.


      Quả nhiên y chết trong quỷ môn, thi mị… quả nhiên bao giờ chết.


      Y về đây.


      Nhưng nơi đây… còn người phụ nữ đợi y suốt hơn sáu chục năm ròng rã.


      “Như bà bà… đâu?” Nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, kể cả y làm thế nào thoát thân khỏi vuốt sắc kim long, làm thế nào trở về từ quỷ môn, làm thế nào để sống sót lành lặn mảy may tổn thương dù cọng lông sợi tóc? Nhưng lời đến khóe môi, lại biến thành câu hỏi đó.


      Y trỏ đống tuyết đọng giữa sân, tuyết chất thành hình gò nổi, để lộ nửa tấm bia đá.


      “Nàng chết rồi.” Y .


      Nàng mấp máy môi, “Bà ấy bị…”


      “Nàng bị long hỏa nhốt trong nhà, mái sập, trọng thương mà chết.” Giọng y trầm đục, “Nữ nhân, sai, tội nghiệt người gây nên phải để người đó gánh chịu, giận lây kẻ khác, chẳng qua chỉ hại mình hại người.” Hai bàn tay y trống rỗng, bên là ấm trà nghi ngút khói, nhưng nàng có thể cảm thấy nguồn sức mạnh to lớn ấy ập đến với khí thế bạt núi dời sông, chừng như còn mênh mông sâu rộng hơn trước đây, “Ta cũng coi như là… phải trả giá.”


      Nàng lặng im , bốn bề tuyết vẫn rơi lất phất, nàng là hoạt thi, nhẽ ra biết lạnh, nhưng bỗng nhiên cảm thấy khoảng sân này tứ phương rét giá hoành hành, “Sau khi trở về… ngươi đều ở đây?”


      “Ta nghe … nàng ở nơi này rất lâu.” Nhậm Hoài Tô đáp, “Nàng là công chúa của Đế Nam Trại trong Ngũ Phồn, rất xinh đẹp, ta từng nhận lời nàng, nếu nàng khuyên cha đầu hàng, ta cưới nàng làm vợ, phong tướng quân phu nhân.” Y thuật lại bằng thái độ bình tĩnh vô cùng, cũng có thể vì là thi mị, tình cảm còn mãnh liệt như người thường.


      Lục Quang nhìn y, y ngó lên bầu trời phủ kín mây đen, hồi lâu sau mới tiếp, “Nàng vẫn nhớ mãi.”


      Y cười, “Ta chưa từng nàng.”


      Nàng cũng cười, “Ngươi từng ai?”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.5 -

      Nàng đặt câu hỏi, nhưng nụ cười lại có phần giễu nhại, Nhậm Hoài Tô bật ra vài tiếng cười trầm đục, “Ta chưa từng ai, chưa kịp , cuộc đời ta chấm dứt.”


      “Cũng may lúc bà ấy chết biết thiên tai là do ngươi dẫn đến…” Giọng nàng đều đều, “Có lẽ lúc chết vui hơn chút.”


      Y nhấc chén trà, nhấp ngụm, lại đặt chén xuống, “Có lẽ.”


      Nàng ngước đầu, do dự dám nhìn nấm mồ trong sân, người đàn bà vốn từng là công chúa tộc Miêu được chiều sủng ái, ôm lòng kỳ vọng về tương lai tươi đẹp xa vừa băng qua ngàn dặm đường mà ghé đến, nhan sắc mười phần, nhu tình trăm mối, tương tư vạn bề, khăng khăng dạ ở lại thành Mậu Uyển chờ đợi tình lang hơn sáu mươi năm ròng rã, đến cuối cùng…


      Chẳng qua chỉ cửa tiệm bánh bao.


      nấm mồ côi.


      Lúc đợi y, người già, lúc y về, người chết.


      “Bà ấy chết rồi, vì sao ngươi… ?” Nàng chợt hỏi.


      Y ngồi đó, im lìm nhúc nhích, hồi lâu sau mới đáp lời, “Lúc sinh thời thể bầu bạn gần bên, nay chết rồi kề cận nhau, được ư?”


      Nàng sững ra trong thoáng chốc, rồi gần như phì cười, “Bà ấy chết rồi, ngươi có bầu bạn kề bên bà ấy cũng đâu biết… Lẽ nào ngươi tìm được hồn bà ấy?” Nhưng người sau khi chết, hồn phách chẳng qua chỉ là vật tàn khuyết, Thẩm Chiên Đàn sở dĩ có thể mượn hồn hồi sinh, là vì hồn phách của y khi rời thân thể là sinh hồn, Như bà bà chết, dù Nhậm Hoài Tô có tìm được tử hồn, ấy chẳng qua cũng chỉ là vật còn lý trí mà thôi.


      Nhậm Hoài Tô bật cười, xòe bàn tay phải, sợi hồn dật dờ trong lòng bàn tay y, khác gì mọi tử hồn khác. Nàng ngạc nhiên thốt lên, “Ngươi lại dùng quỷ khí dung hòa bà ấy… Lẽ nào lâu nay ngươi mất dạng là vì tìm hồn phách Như bà bà?”


      Y trả lời câu hỏi của nàng, chỉ đưa tay nhấc chén trà, hơi uống cạn, ném thịch chén xuống nền tuyết, “Xong việc này, tiếp theo là… giết y…”


      Khóe mắt nàng giần giật, “Thẩm Chiên Đàn?”


      Khóe môi y nhếch thành cái cười giễu nhại, “Nữ nhân.”


      Nàng nhíu mày, chỉ nghe y tiếp. “Phong cảnh đỉnh Vong Tịch tệ, ta giữ lại cho , mười ngày sau, hoang nguyên trăm dặm ngoại ô thành Mậu Uyển, ta giết Thẩm Chiên Đàn.”


      Nàng giật mình, hóa ra phải Nhậm Hoài Tô quay lại tìm nàng, chỉ là nàng và Thẩm Chiên Đàn đều mảy may phát giác, xem ra trong quỷ môn xảy ra đại , kim long nhất định khiến năng lực Nhậm Hoài Tô tăng mạnh, lực Thẩm Chiên Đàn mất, Nhậm Hoài Tô muốn giết y hẳn dễ dàng như trở bàn tay.


      Hóa ra quãng thời gian yên ổn vừa rồi, vô số những thủ đoạn trong tay Thẩm Chiên Đàn, đối với Nhậm Hoài Tô chẳng qua chỉ là trò hề vặt vãnh. Y chẳng qua muốn phá hủy cảnh sắc ngọn Vong Tịch mà thôi.


      Cũng có nghĩa là, Nhậm Hoài Tô ngày hôm nay, khi ra tay đất mòn núi lở, lấp biển dời non, tuyệt phải chơi, đời ai ngăn nổi.


      Thẩm Chiên Đàn có luyện võ công cao cường đến đâu cũng còn đường sống.


      Nhậm Hoài Tô trở về, nhất định phải giết Thẩm Chiên Đàn, giữa họ là mối hận thù sâu như biển cả, có gì đáng để ngạc nhiên. Nhưng nàng lại thấy trong lòng khiếp hoảng, bụng dạ bỗng nhiên vô cùng lo âu.


      *•*


      Gió tuyết vây thành.


      Phía bên kia thành Mậu Uyển.


      người lần dò từng bước trong lớp tuyết đọng dày quá đầu gối, bóng lưng gầy guộc, chính là Thẩm Chiên Đàn, chỉ có điều y dùng khinh công, mà cứ thế sục chân trong tuyết.


      Trước cổng chùa Bích Phi tuyết cũng tích dày, vàng son đều bị che lấp sau màu tuyết, bấy giờ trong chùa chỉ còn Vong Quy, bốn phía im lìm, chỉ có tiếng tuyết rơi là nghe mồn .


      Thẩm Chiên Đàn đến trước cổng chùa, chậm rãi ngồi xuống tựa vào cánh cổng.


      Y nhúc nhích, cũng gõ cổng, chỉ ngồi trong lớp tuyết dày tích đọng.


      Qua hồi lâu, sau cánh cổng bỗng vọng ra tiếng Vong Quy, giọng ấy trước sau đổi, vô bi vô hỉ, “Hôm nay thí chủ đến sớm.”


      Thẩm Chiên Đàn bên ngoài đáp lại, “Hôm nay gió tuyết lớn quá…”


      “Nửa tháng rồi đều như thế.”


      “Hy vọng nửa tháng sau tiết trời khá hơn đôi chút.”


      Phía sau cánh cổng, giọng Vong Quy từ tốn vọng ra, “Nửa tháng sau thí chủ cần tới nữa.”


      “Vì sao?” Thẩm Chiên Đàn ngồi trong tuyết, ngoài thành bão tuyết hoành hành, chẳng bao lâu sau tuyết tích đầy người, vùi chôn thân mình y, còn thấy mặt mũi.


      “Thọ mệnh thí chủ tận, dù vẻ ngoài trẻ trung, nhưng cơ thể sớm già nua, huống hồ chứng phong hàn trong người còn chưa dứt hẳn, ngày xưa tổn thương nguyên khí, tới nay vẫn chưa lành, miễn cưỡng kéo dài mạng sống là làm ngược lẽ trời.” Vong Quy , “Lão nạp giúp thí chủ kéo dài thọ mệnh ba lần, thể tiếp tục.”


      “Cũng có nghĩa là… ta đáng lẽ phải chết từ lâu.” Thẩm Chiên Đàn dựa lưng vào cánh cổng son ngôi chùa, chỉ cười, “Có làm gì cũng là vô ích?”


      Vong Quy đáp bình thản, “Phải.”


      Thẩm Chiên Đàn cúi đầu, ngữ điệu cũng rất bình tĩnh, “Vong Quy, vì sao cả ba lần nối tuổi, ngươi đều cho ta vào chùa nửa bước?”


      Giọng Vong Quy đều đều vọng ra từ sau cánh cổng, “Thí chủ phải là người có duyên.”


      “Ý ngươi là… nếu ta nhất định đòi vào… chỉ có thể tự xông vào?” Y nhoẻn cười, thần thái vô cùng đẹp đẽ.


      Vong Quy bình thản, “Thí chủ có thể thử xem.”


      Thẩm Chiên Đàn lại mỉm cười, “Thôi vậy, ta đánh lại ngươi.” Y phủi mớ tuyết bám vải áo, loạng choạng đứng dậy, “Vong Quy, ta còn sống được bao lâu?”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.6 -

      “Vong tâm tuyệt tình, giữ nghiêm giới luật, cẩn trọng sửa mình, có thể sống thêm nửa năm.” Vong Quy đáp, “ đời nhiều sống hơn trăm tuổi, thí chủ tuổi quá bát tuần, cũng nên tri túc.”


      “Bát tuần… Tuổi quá bát tuần…” Thẩm Chiên Đàn lẩm bẩm, “Ha ha ha ha…” Y dần ngửa đầu cười lớn, “Ha ha ha ha…”


      Tuổi quá bát tuần, nên tri túc.


      Năm xưa dày công tính toán, sắp xếp thành mưu, cũng chẳng qua là để đặt bẫy chính mình.


      Y tưởng rằng lấy thiên hạ dễ như trở bàn tay, thế nhân chẳng qua như kiến cỏ, kẻ địch duy nhất đời chỉ có Nhậm Hoài Tô… ra lăn lộn bấy nhiêu năm, chẳng qua chỉ là quá trình đặt cược quãng thời gian đằng đẵng hơn sáu mươi năm của bản thân, trong chớp mắt, quãng thời gian ấy vỡ tan như bọt nước.


      Y đạt được bất cứ thứ gì, chỉ còn lại hai bàn tay vấy máu, ôm tội ác tày trời.


      Đó là báo ứng ư?


      Hoặc có lẽ y nên cảm kích trời xanh nhân từ, vẫn ban cho kẻ mình đầy tội lỗi như y cái kết “sống thọ trăm năm chết tại nhà”?


      Ha ha ha…


      Ha ha ha ha…


      Y giết chóc chưa đủ, chí lớn chưa thành, suốt dặm đường chinh chiến, chẳng ngờ chỉ ngừng chân chốc lát, chưa kịp ngoảnh đầu, vạn thành .


      Gió thét mịt mùng, tuyết thổi mênh mang, chưa từng ngơi nghỉ.


      Lục Quang về đỉnh Vong Tịch ba ngày mà thấy bóng Thẩm Chiên Đàn, thực ra phải hôm nào họ cũng gặp nhau, nhưng chẳng hiểu sao, mấy hôm nay Thẩm Chiên Đàn chẳng lên gây chuyện, cũng đụng phải mưu quỷ kế nào từ y, nàng lại đâm ra bồn chồn yên.


      Tim nàng bắt đầu đau nhói, nàng nghĩ mười ngày sau, Nhậm Hoài Tô giết Thẩm Chiên Đàn, lại nghĩ y là người quỷ kế đa đoan, tất có chuyện ngồi yên đợi chết, tìm ra cách thoát thân, nhưng chẳng y có biết Nhậm Hoài Tô về hay chưa, có biết Nhậm Hoài Tô quyết ý giết người? Thẩm Chiên Đàn dù xảo trá mưu mô, nhưng khi biết ý định của Nhậm Hoài Tô, làm thế nào né đòn lôi đình của y được…


      Đỉnh Vong Tịch gió thổi tuyết rơi, bốn phía tiêu điều, dù lòng nàng thăng trầm như nước nổi, nhưng trước sau vẫn chẳng có tin tức gì. Ngóng tuyết hồi lâu, nàng lại nghĩ Thẩm Chiên Đàn nên chết từ lâu, nếu Nhậm Hoài Tô giết chết y ngay, nàng bồi cho kiếm, Thẩm Chiên Đàn ghê tởm đến vậy, làm nhiều việc ác, tội lỗi ngút trời, đáng chết trăm lần…


      Cơn đau nhói ở đầu tim mỗi lúc rệt hơn theo từng luồng suy nghĩ, nàng buồn bực ôm lồng ngực, nhớ ra đây là trong những quỷ kế của Thẩm Chiên Đàn, trong lòng căm hận, nên càng đau hơn, lại nghĩ đến chuyện y điên cuồng luôn miệng muốn nàng sống bằng chết, càng hận vô cùng, tim nàng liền đau như dao cắt.


      Thẩm Chiên Đàn đáng chết! Nàng tống đấm xuống nền tuyết, bụi tuyết tung tóe, bám đầy áo quần, bồn chồn quanh quẩn núi hồi, cuối cùng nén nổi cơn sốt ruột, nàng xuống núi xem Thẩm Chiên Đàn làm gì.


      Gian nhà dưới núi của Thẩm Chiên Đàn trắng xóa những tuyết, thấy dấu vết có người vào ra, nàng thoáng ngẩn người, lặng lẽ dạo mấy vòng quanh nhà, xác nhận thực hề có mảy may dấu vết, Thẩm Chiên Đàn ở nhà.


      Ít ra vắng nhà mấy ngày, bằng lớp tuyết đọng bên ngoài tơi xốp như vậy.


      Y đâu rồi?


      Nàng cau mày, Thẩm Chiên Đàn là người cổ quái, ngày trước nàng lánh mình đỉnh Vong Tịch, y vẫn có thể lê tấm thân tàn tới tìm, nhưng lúc nàng muốn tìm y y lại mất tăm mất tích? Nàng cười nhạt, sấn tới trước cửa, vung tay áo, cánh cửa gỗ gian nhà mở tung, luồng gió lạnh táp vào mặt, trong nhà tối sụp, quả nhiên có hơi người.


      Nàng bước vào trong, ngó nghiêng quanh quất, coi vậy mà cũng được thu xếp ra hồn ra vía, sạch chỉnh tề. Trong gian nhà gỗ có cái kệ khá cao làm bằng cành cây lột vỏ, kệ sách vở được sắp xếp ngay ngắn, có những cuốn được đọc nhiều thành ra cũ kỹ, nàng cầm lên lật qua, quả nhiên đều là những thứ bàng môn tà đạo dạy dương toán số, kỳ trận dị trận, chủ đề tương tự Tàng Hung, mấy thứ ma quỷ này… Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, đem mấy cuốn thư xé nát thành từng mảnh vụn li ti như cánh bướm, lại nhấc cuốn khác, lần này là kinh Phật.


      Từ cuốn kinh Phật đó trở về sau, suốt mấy kệ sách đều là kinh Phật, vài còn như mới, vài cũ kỹ, hẳn vẫn thường được chủ nhân nơi đây lật giở, chỉ làm của trưng bày.


      Trong nhà bàn ghế giường, đơn sơ đến bất ngờ, chăn đệm giường rất dày, nàng nhớ y từng kể mình bẩm sinh sợ lạnh.


      Khoảng trống nền nhà vẽ bàn cờ bằng than củi, ván cờ kết thúc, còn nước nào để . Nàng ngó quanh quất xem liệu có còn bàn cờ nào nữa theo bản năng, nhưng tìm thấy. Ngoài sách vở chất đầy, ít gạo cũ, vại nước đóng băng, trong nhà chẳng có gì thêm. Nàng đứng đó hồi lâu, ngoài tấm chăn dày, thứ gì có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp. hoang mang, bỗng nghe có tiếng đàn vọng về từ phía xa, mỏng manh tựa tiếng trùng kêu đêm, nghẹn ngào trôi như dòng nước chảy, khúc đàn bi thương.


      Thẩm Chiên Đàn? Nàng dấn bước về phía tiếng đàn, lại do dự chùn chân, thôn Bích Tâm ít người đọc sách, làm sao biết chắc người này là y? Nàng đứng trong nhà lắng tai nghe, ngước đầu, nhắm mắt, chỉ nghe tiếng đàn ấy ủ ê mà thương cảm, điệu đàn dường nước chảy, nhưng càng lúc càng trầm lắng xa vời, tựa phiến lá rơi trôi theo dòng nước, dù có được ngắm nhìn muôn vàn hoa gấm, băng qua trăm ngàn núi sông, cuối cùng kết cục cũng chỉ là chìm vào đầm sâu, hóa thành hư vô…


      Điệu nhạc lạ lùng đến vậy nhất định là Thẩm Chiên Đàn! Nàng hất đầu, lẹ làng chạy về phía phát ra tiếng nhạc.


      Dãy Ngưng Bích non núi chập chùng, tiếng đàn ấy vọng xuống từ cao, tự đỉnh ngọn nào, nàng xem xét địa thế hồi lâu, nhắm vào đỉnh núi có tảng đá trổ ngang vách núi, tảng đá cách chân núi xa lắm, chỉ vài độ chục trượng, tuyết phủ non cao, dưới vách đá nhũ băng treo ngược, càng làm nổi bật vẻ thanh lãnh trang nghiêm.


      Chính là nơi đó.


      Thẩm Chiên Đàn quỷ kế đa đoan, nhưng từ lâu vốn là phường hâm mộ phong lưu, nếu muốn ngắm tuyết, đâu đẹp hơn ở đó.


      Nàng lên tới vách núi, lập tức trông thấy bóng lưng quen thuộc, Thẩm Chiên Đàn quả nhiên ngồi đấy. Y ôm trong lòng cây đàn mới, màu sơn bóng loáng, bảy dây sáng ngời, điều khiến nàng ngạc nhiên là, ngoài cây đàn, quanh người Thẩm Chiên Đàn còn chất ngổn ngang vò rượu. Y vốn phải là người ham rượu, nhưng nay lại uống nhiều đến vậy.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.7 -

      Y ràng là say, Lục Quang xuất ngay sau lưng cũng hề phát giác, nhưng dù say y vẫn là người khắc kỷ, dưới đất có bầu rượu sắc xanh hình lá sen, y rót rượu từ vò ra bầu, lại từ miệng bầu rượu lá sen châm rượu vào hai chén , y nhấc chén, chậm rãi nhấp môi.


      Rượu ở chén còn lại sớm đóng băng.


      Y hẳn ngồi ở đây rất lâu? Lục Quang thoáng cau mày, làm sao thế này? Thẩm Chiên Đàn cũng có ngày tá tửu tiêu sầu? Hay là vờ vịt đóng kịch, có ý đồ riêng? Nàng cầm kiếm trong tay, tập trung đề phòng, bước từng bước về phía y.


      tiếng vang lên, y khẽ khàng lướt tay dây đàn, chốc sau, lại thêm tiếng, từng thanh rời rạc thành điệu, cứ thờ ơ như vậy, từng tiếng .


      Tưởng như y chỉ cần chút thanh, để trong cơn say còn quá độc, buông cái nhìn ngất ngưởng ngắm vùng núi non tuyết che trắng xóa, rồi từ từ nhấc những vò rượu uống cạn, từng vò , chậm rãi ném xuống vách núi.


      Xoảng tiếng…


      Lại xoảng tiếng…


      Tiếng vỡ lảnh lói mà xa vắng.


      Nàng đứng sau lưng y rất im, y vẫn chưa phát , từ từ đập hết vò rượu, tay y đặt lên cây đàn.


      Tim Lục Quang giật đánh thịch, lẽ nào y muốn đập cả đàn? Tiếng kêu bỗng vuột ra khỏi miệng, “Thẩm Chiên Đàn!”


      Y như hề nghe thấy, năm ngón tay dằn đứt bảy dây tơ, tiếp đó liền giơ tay, ầm tiếng, chưởng lực đập nát dao cầm, vụn gỗ và hoa tuyết cùng bay tung tóe, rơi lả tả thân người và mặt đất.


      Từng giọt máu thắm rớt nền tuyết, những ngón tay y bị cứa nát khi cào đứt dây đàn, y bật ngửa ra sau nằm dài, như thể trong lòng vô cùng thống khoái, cứ như thế nằm trong tuyết ngủ thiếp , tư thái là thoải mái.


      Lục Quang nhìn y nằm vật ra trước mặt mình, nhắm mắt chìm vào cơn ngủ, vì hơi men, điểm chu sa giữa trán càng trở nên nồng thắm, đôi môi càng hồng tươi, da thịt càng trắng trẻo dường như ngọc, lúc này đây chỉ cần kiếm chưởng, Thẩm Chiên Đàn còn tồn tại giữa thế gian.


      “Thẩm Chiên Đàn!” Nàng gọi.


      Y đáp.


      “Thẩm Chiên Đàn!” Nàng lại gọi.


      Y hiển nhiên vẫn đáp.


      Lại qua chốc lát, Thẩm Chiên Đàn mảy may phản ứng, bốn phía vắng tanh chẳng bóng người, Lục Quang thình lình chuyển động, nàng nhanh như cắt nhấc lên Thẩm Chiên Đàn say mèm, thân hình nhanh như ánh chớp, cứ như thể có mãnh thú hồng thủy đuổi sau lưng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đỉnh Vong Tịch, ném Thẩm Chiên Đàn lên giường mình.


      Đỉnh Vong Tịch gió rét thấu xương, tuyết đổ tơi bời, Lục Quang mang người về ném lên giường, vốn chỉ là vì nàng kinh ngạc, muốn hỏi han cho ràng. Nhưng y nằm giường, hơi thở nóng cháy, đến những ngón tay cũng ửng màu hoa đào, điểm chu sa và đôi môi thắm sắc, trong cái đoan chính là vẻ đẹp rực rỡ và sống động, nàng thoáng sững người, chỉ cảm thấy gian phòng giá lạnh trong thoáng chốc được điểm xuyết hơi ấm nồng nàn như lửa đỏ.


      Thẩm Chiên Đàn say quá lâu, Lục Quang ném y lên giường, có vẻ vì chấn động, chẳng bao lâu sau y mở mắt.


      Nàng đứng bên cạnh, nhìn y lạnh lùng, hỏi, “Ngươi làm gì?”


      Y trầm mặc đôi lát, đột nhiên mỉm cười, bằng giọng nhàng và tỉnh táo đến bất ngờ, “Nghĩ ba ngày sau phải làm thế nào để quân lâm thiên hạ.”


      Nàng cười nhạt, “Ngươi quả nhiên là say rồi.”


      “Say cũng chẳng sao, đáng tiếc cõi lòng thể chết.” Y thờ ơ, chỉ mỉm cười, “Mấy hôm trước thành Mậu Uyển đổ tuyết to, mua rượu khó khăn, uống cho đời, há chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?”


      Nàng cau mày, đoan chắc y say đến hồ đồ, miệng lời lảm nhảm, rồi bỗng nhiên giật mình, kêu lên thất thanh, “Thành Mậu Uyển đổ tuyết to… Ngươi vào thành? Ngươi làm gì?”


      Thẩm Chiên Đàn ngồi dậy, gương mặt đoan trang diễm lệ như Quan phủ lớp mày trong veo điềm tĩnh, ánh lên tựa ráng trời làn da phẳng lì như ngọc, vào khoảng khắc đó, thần thái của y vô cùng quen thuộc. Y thản nhiên, bình tĩnh đáp, “Bày trận.”


      “Ngươi…” Nàng tuốt kiếm, kiếm quang như nước, chĩa thẳng vào giữa ngực y, “Trận gì?”


      “Trận Liệt Địa Phong Thần.” Ở khóe môi y lấp lánh nụ cười, cái nhìn dành cho nàng lại trong veo sạch , chừng như vô cùng quang minh lỗi lạc, “Phần thiên diệt địa, vạn vật thành tro.”


      Mặt Lục Quang tái nhợt, nàng tái mặt vì thành Mậu Uyển, mà chính là vì kẻ tưởng như buông bỏ từ lâu kia, sao nàng có thể cho rằng y hận nàng đến mức quên ngàn dặm giang sơn? Sao có thể cho rằng y buông tay từ bỏ? Nàng ba lần bảy lượt giơ tay đánh khẽ, nào có phải hoàn toàn vì thấy y thảm hại như chó nhà tang, ngoài việc giết nàng, đến dã tâm thôn tính thiên hạ cũng đánh mất, đáng buồn và đáng thương… Kết quả… Kết quả là y nín lặng nhẫn bấy lâu nay, học thành thứ trận pháp Liệt Địa Phong Thần kia, chuyên dùng để đối phó với vùng đất sớm trọng thương sau loạn kim long! Xuất trường kiếm gác ngang cổ y, khoảng sân tiêu điều của Như bà bà ra mồm ngay trước mắt, nàng gằn giọng quát, “Thẩm Chiên Đàn! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Cuối cùng muốn hại chết bao nhiêu người mới chịu hài lòng?”


      giết ta, trận pháp bày ngoài hoàng thành ai giải, sau sáu canh giờ tự động vận chuyển.” Y mỉm cười dịu dàng, “Đến lúc đó, cả hoàng cung đều bị địa hỏa nuốt chửng, chỉ cần chớp mắt, tất thảy hóa tro tàn…” Đầu mày Lục Quang nhướn cao, chưa kịp gì, Thẩm Chiên Đàn tiếp, “Đương nhiên… Trận do ta tạo dựng, chỉ cần ta vẫn sống, ta muốn nó vận chuyển vào giờ nào vận chuyển vào giờ ấy, dù cả năm trời ta cho nó vận chuyển, chút động tĩnh.” Giọng y từ tốn, “Hình thế trận pháp vắt ngang mấy dặm đất đai, ngoài hoàng cung, cả chùa Liễu Vân và phần lớn hộ dân cư trú trong thành đều nằm gọn giữa trận, bao gồm vạn cấm quân, ba ngàn Hắc Kỳ thiết kỵ.”


      “Ngươi… rốt cuộc muốn gì?” Lục Quang nổi trận lôi đình, “Thoát chết dưới lưỡi kiếm của ta, còn có thể duy trì chút hơi tàn lại biết tích phúc, lòng lang dạ sói chấp mê bất ngộ, ta thực … hối hận vì bằng lòng với Nhậm Hoài Tô tha mạng cho ngươi.”


      “Bằng lòng với Nhậm Hoài Tô tha mạng cho ta?” Thẩm Chiên Đàn chợt sững người, ngẩng phắt đầu lên, thình lình nổi giận, “Nghĩa là sao? Ý là… Suốt năm qua đối với ta hạ thủ lưu tình, là vì đồng ý với y tha mạng cho ta? Ta sống hay chết liên quan gì đến các người? Lẽ nào… lẽ nào …” y đứng bật dậy, “Lẽ nào bằng lòng để y tự tay giết ta… để y tìm ta báo thù? …”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.8 -

      Nàng trở lưỡi kiếm, chĩa thẳng vào giữa ngực Thẩm Chiên Đàn, lạnh lùng, “Chẳng phải ngươi luôn tự phụ rằng mình thông minh? Điểm then chốt này sao đến giờ mới thấy? Những gì ngươi nợ y hơn xa những gì ngươi nợ ta, đời ai cũng có thể giết ngươi, nhưng khi Nhậm Hoài Tô vẫn còn tồn tại, y phải là người tự tay giết ngươi trước hết…” Nàng nhìn y bằng cái nhìn lạnh lẽo, “Làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự dồn mình vào chỗ chết, ngươi đọc nhiều sách, lẽ nào biết đời thiên lý tuần hoàn, rồi có báo ứng.”


      Sắc đỏ ửng của hơi men gương mặt Thẩm Chiên Đàn sớm chuyển màu tái nhợt, y chừng như vẫn chưa thông suốt, thần sắc có phần mê hoảng, ngây dại hồi lâu, đột nhiên bật cười ha hả, “Ha ha ha… ha ha ha… Hóa ra là… Hóa ra là như thế…” Y bước mấy bước trong phòng, bất chấp ánh hàn quang lấp lóe lưỡi kiếm trong tay Lục Quang, rảo mấy vòng, “Ta tưởng là… Ta vốn tưởng là…” Y lắc đầu quả quyết, ngửa mặt cười dài, “Sao ta có thể bị ‘y’ liên lụy? kẻ như ta… Thẩm Chiên Đàn… sao có thể cho là… là…?” Y ngoảnh phắt lại, mắt Lục Quang trừng lớn, kinh ngạc trông thấy giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt y, nàng chớp chớp, nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng chớp rồi, giọt lệ ấy vẫn còn, chỉ là Thẩm Chiên Đàn cười nữa, cũng những lời lung tung khó hiểu, gương mặt y thình lình trở nên lãnh đạm, “Ta muốn hoàng đế thoái vị, nhường ngôi cho ta… Lục Quang, gặp Nhậm Hoài Tô, chớ hòng giấu ta. Với oai phong ngày ấy dẫn rồng loạn thế, hoàng cung tuyệt đối nghĩ rằng y đùa, bảo y Vân Di, ta muốn ngồi lên vị trí đó, bảo Vân Di nhường ngôi.”


      Lục Quang giận dữ quát, “ càn! Y hận ngươi thấu xương, hễ gặp mặt nhất định giết ngươi, nào có chuyện giúp ngươi chuyển lời? Phường điên loạn nhà ngươi…” Nàng tay cầm trường kiếm, nhưng biết phải làm gì với gã điên này, giết được, lại, thậm chí có đánh cho y trận, đánh thành trọng thương, cũng chẳng giải quyết được gì.


      “Sáu canh giờ.” Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng lạnh lùng, như thể nhìn kẻ qua đường quen biết, ánh mắt đó khiến lòng dạ nàng lạnh toát, chỉ nghe y , “Ta chỉ đợi sáu canh giờ, sau sáu canh giờ, Vân Di nhường ngôi, ngọc đá cũng nát.”


      Khóe môi y thoáng nhích cao, đến bốn chữ “ngọc đá cũng nát” nét mặt dịu lại, vô cùng bình tĩnh. Lục Quang chẳng ngờ cái hẹn mười ngày của Nhậm Hoài Tô chưa kịp tới, Thẩm Chiên Đàn kịp chiếm tiên cơ gây khó dễ, mở miệng đòi đoạt thiên hạ mà chút dấu hiệu báo trước, trong lòng giận lắm, vung tay quét lên mặt y.


      Bộp tiếng, Thẩm Chiên Đàn chắn lại đòn đánh của Lục Quang, trong đôi mắt lóe cái nhìn sắc lạnh, bén ngọt và mãnh liệt, y ghìm tay nàng, chân lực mạnh mẽ nhà Phật đẩy nàng bật ra, y vung tay áo chắp tay, giọng lạnh nhạt, “ .”


      Lúc y cười, sắc mặt lạnh giá tựa băng sương, cái nhìn ném vào người ta như nhìn rơm rác, cơn giận dữ trong lòng Lục Quang bị ánh mắt lạnh lẽo ấy đè nén, tim nàng chợt nhói đau, hóa ra y… hóa ra y cũng có thể lạnh lùng đến thế.


      Nàng chưa từng thấy bao giờ.


      Cái hẹn sáu canh giờ thể đề phòng, khi Thẩm Chiên Đàn ra tay, mạng người chẳng hơn gì kiến cỏ, nàng quắc mắt nhìn y mấy lượt, rồi tung người lướt thẳng về hướng thành Mậu Uyển.


      Nhậm Hoài Tô có lẽ vẫn ở trong gian nhà Như bà bà bỏ lại.


      đỉnh Vong Tịch, Thẩm Chiên Đàn ngoảnh đầu, nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, gương mặt y cũng lạnh giá tựa băng.


      Y nực cười.


      Sao y có thể bị ‘y’ làm ngộ nhận, bất giác cho rằng… bất giác tưởng rằng… có người như máu thịt bản thân mình… tưởng rằng dù thế nào… bất luận thế nào… nàng cũng đứng về phía mình.


      Tưởng rằng… dù nhân thế có diệt vong, chỉ cần nàng bầu bạn kề bên, y còn độc.


      Nàng nương tay với y, nàng cùng y thưởng tuyết uống rượu, nàng ở lại đỉnh Vong Tịch rời . Nàng hận y vì chuyện “Thiều hoa”… Nên y tưởng… y tưởng rằng có những chuyện nên là như thế… Trời tàn đất tận, cho tới khi y hãm hại toàn nhân thế, nàng cũng vẫn ở đó, đợi chờ y trở về.


      Hơn năm nay, thể rằng y sống mà hề vương mang oán hận, nhưng cũng là… vui vẻ hơn trước đây.


      Nhưng hóa ra… chẳng qua chỉ như vậy.


      Cùng người thề hẹn; tưởng vui mà chẳng phải.


      Cùng người cạn chén, ngỡ ấm mà lạnh lùng.


      Y ngước mắt ngóng trông màn tuyết, cõi lòng ngập tràn băng giá, hồi lâu chợt nhớ ra câu kinh Phật.


      “Nếu có ái niệm thế gian, lo trần lao ưu khổ; tiêu diệt hết tất cả ưu khổ, giống như hoa sen dính nước.”


      Lục Quang đến tiểu viện của Như bà bà tìm Nhậm Hoài Tô, Nhậm Hoài Tô vẫn ngồi ở đó, nàng mấy ngày nay y có rời khỏi đây , nhưng nàng thấy tư thế y dường như có gì khác biệt.


      Thấy nàng băng tường vào, Nhậm Hoài Tô hờ hững ngước mắt, gương mặt ôn hòa hốt nhiên lóe lên cái nhìn sắc lạnh, khác thường đến mức khiến người ta khiếp sợ, “Thẩm Chiên Đàn ở đâu?”


      Lục Quang thoáng rụt cổ, trước cái nhìn ấy của Nhậm Hoài Tô, nàng bất giác muốn chùn chân, “Thẩm Chiên Đàn…”


      phải ta … nhờ thay ta hẹn y mười ngày sau chịu chết, quên rồi?” Y hỏi trầm, màu áo trắng gần như tan vào sắc tuyết, tay áo bay phần phật dù có gió, những bông tuyết tơi bời khắp khoảng trời.


      Lục Quang cau mày, “Y …” nàng đứng thẳng người trước cái nhìn Nhậm Hoài Tô, nàng bỗng nhớ đến gương mặt sáng ngời như ngọc (pic mất dòng t405), y ngẫm, nếu ấy phải là chuyện sát nhân đồ thành, trông cũng rất giống với ‘y’ ngày xưa khi nhắc đến Phật pháp.


      “Y gì?” Tuyết xoáy quanh người Nhậm Hoài Tô, quét sạch khoảng gian rộng ba thước, “ y tới?”


      “Y y bày trận Liệt Địa Phong Thần trong thành Mậu Uyển, trong vòng sáu canh giờ, nếu ngươi thể thuyết phục đương kim hoàng thượng thoái vị nhường ngôi cho y, y khiến trong ngoài hoàng cung tan nát, ngay cả bách tính lân cận và chùa Liễu Vân gần đó cũng tha.” Lục Quang thuật lại, “Dù ngươi có giết y, sáu canh giờ sau, trận pháp vẫn vận chuyển, chỉ khi Thẩm Chiên Đàn sống sót, trận pháp mới có thể được giải trừ.”


      “Trận Liệt Địa Phong Thần?” Giọng Nhậm Hoài Tô trầm đục, “Chưa từng nghe tới.”


      “Nghe là trận pháp do y tự tạo ra.” Lục Quang nhìn Nhậm Hoài Tô, “Ngươi muốn giết y ngay, hay làm theo lời y, đợi y giải trừ trận pháp rồi mới giết?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :