1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      -17.9 -

      Nàng có hơi ấm, luôn lạnh giá tựa băng. Nàng biết mình liệu có sinh lão bệnh tử như người thường hay , thảng hoặc nàng ngơ ngẩn nghĩ… dù nàng có thể chết , sau khi chết nàng lưu lại được gì ở nhân thế? Trong thân thể nàng, ngoài máu của Thẩm Chiêm Đàn gần như chẳng còn gì là thực, nàng thậm chí có cả nắm xương tàn để mà bỏ lại.


      Nàng phải hồng nhan, cũng chẳng có xương tàn, cả cuộc đời lang bạc kỳ hồ, biết sống vì cái gì, chết vì điều chi, chẳng mấy chuyện hoan hỉ, cũng biết buồn sầu, sống hết kiếp này, mong chỉ kiếp này, nếu có kiếp sau, đừng làm người là hơn.


      Nàng bắt đầu ghé thôn Bích Tâm mua thức ăn, nàng là thây sống, nhưng vẫn ăn thịt, dù rằng bất cứ loại thịt nào vào miệng nàng cũng mùi vị.


      Thẩm Chiên Đàn vẫn ở lại trong thôn dạy học, áo mũ chỉnh tề, văn vẻ phong lưu, y dọn . Nàng biết sau nhát kiếm ấy y quang minh chính đại nằm liệt trong nhà hơn tháng trời, rằng leo núi bị ngã. Suốt tháng ấy chỉ con trong thôn Bích Tâm tranh nhau chăm sóc, đến các nương ở làng xóm dưới, ở bên kia ngọn núi cũng giành nhau tới thăm. Nàng nghe những câu chuyện họ kháo nhau, nghe những lời đồn đãi, chỉ cảm thấy buồn cười, phải, y tuấn tú đa tài, phong lưu văn nhã, vậy sao? đáng để buông lời thề hẹn ư?


      Y chẳng qua là con quái.


      Hơn tháng sau, Thẩm Chiên Đàn bò ra khỏi giường bệnh, lên lớp trở lại. Nàng hay ghé mua thịt, đôi khi họ lướt qua nhau giữa chợ, y vẫn có thể tươi cười chào hỏi nàng, cứ như bè bạn. lần nào nàng thèm nhìn y dù chỉ liếc mắt, chỉ hờ hững bước , thảng hoặc ngoảnh lại, có thể thấy y vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn nàng tủm tỉm cười.


      Những mưu quỷ kế, những thủ đoạn hại người, lừa gạt người, đối với y mà , sớm trở thành thâm căn cố đế trong bản chất y, cho nên y mới có thể thản nhiên cười với nàng như thế? Ban đầu nàng cũng ngạc nhiên, hiểu nổi vì sao y luôn miệng hận, mà vẫn cười đến là thờ ơ, thể hiểu nổi vì sao y lại nhẫn nại với kẻ thù y trăm phương ngàn kế tìm cách trừ khử như vậy. Năm sau... Y ngày này năm sau… Nếu chưa đến ngày này năm sau, y cười với nàng mãi, cười cho đến lúc y nghiên cứu được chiêu số mới đẩy nàng vào chỗ chết mới thôi.


      quái quả nhiên là quái.


      Nàng bắt đầu quen dần, có hôm chạm mặt nhau trước cổng trường tư thục của Thẩm Chiên Đàn, y cõng hai đứa trẻ, nàng xách con gà nướng, họ gần như va phải nhau, bỗng nhiên nàng nhìn y nở nụ cười tươi rói, chỉ thấy y thoáng ngây người, nụ cười mỉm chuẩn bị sẵn kịp dùng. Nàng trông thấy trong mắt y nháng lên tia nhìn ngạc nhiên che giấu nổi, trong lòng thầm đắc ý, bèn mỉm cười thẳng, về lại đỉnh Vong Tịch.


      Suốt mấy ngày hôm sau, tâm trạng nàng rất tốt.


      Lại qua mấy ngày, ngọn Vong Tịch đổ trận tuyết to, đỉnh núi tuyết đọng dày cả thước, trắng xóa và sạch tinh. Nàng nhất thời nổi hứng, bèn viết tấm thiệp mời, nhờ bọn trẻ trong trường chuyển đến Thẩm Chiên Đàn, rồi đào cái bẫy to ngay đỉnh.


      Nàng mời y đến ngắm tuyết, uống rượu.


      Nàng giả thiết rằng y liệu có đến hay , chẳng qua làm thế nàng thấy vui, rất lâu nàng chưa từng thấy vui.


      Những khi nghĩ đến Thẩm Chiên Đàn, tim nàng đều đau nhói, nhưng vì hận sâu, hoặc đủ xúc động, nên cũng quá đau.


      Y đến vào lúc hoàng hôn.


      chỉ đến, còn mang theo bầu rượu, con gà và cân thịt bò.


      Nàng tươi cười nhìn y, tuyết tàn nhánh cây tản mác bay trong gió, rớt lả tả vạt áo đen tuyền nàng mặc, lại chẳng tan, lấm tấm như những bông mai trong tranh vẽ.


      Y vừa lên đạp phải bẫy, chỉ nghe răng rắc, tuyết trắng và cành cây tung tóe, rượu thịt cũng rơi xuống cùng, kinh động phải đám tuyết đọng bên bẫy, tuyết đổ xuống chôn vùi miệng hố, bụi tuyết bốc mịt mù. Nàng vỗ bàn cười thích chí, chỉ thấy Thẩm Chiên Đàn bò ra từ miệng hố đầy những tuyết vụn và cành khô, tấm áo xanh lấm đầy vết rượu và dầu mỡ, tóc tai rối bời, nhưng thần thái vẫn ung dung.


      Y khoan thai bước sang ngồi xuống băng ghế đá đối diện Lục Quang, cười , “ chẳng ngờ… chẳng ngờ cũng biết đào bẫy.”


      Nàng liếc nhìn y từ xuống dưới, tay cầm chén rượu, tự châm tự ẩm, mở miệng mời y, “Ta cũng ngờ ngươi thực rơi xuống.” Nàng uống chén, vẻ tiếc nuối, “Đáng nhẽ ta nên đặt núi đao vạc dầu trong bẫy, cho ngươi chết chẳng yên thân mới được, đáng tiếc, đáng tiếc.”


      Ánh mắt y lóng lánh, như thể chứa chan âu yếm, “ chưa từng nghĩ ta thực đến?”


      Nàng lại nhấp chén, “Phải, vì sao ngươi lại đến?” Nàng nhìn y chăm chú, “Ta với ngươi là kẻ thù, kẻ thù đội trời chung, ngươi sợ bẫy rập?”


      Y nhìn cái bẫy sơ sài, khẽ nhếch môi cười, “Có người mời ta thưởng tuyết uống rượu, há lại phụ lòng đến?” Dưới màu tuyết, y dung nhan đoan chính, đầu chu sa giữa trán thắm tươi, ánh mắt đó cũng chừng như chân thực, “Từ bé đến nay, chưa từng có ai mời ta thưởng tuyết uống rượu. Thưởng tuyết uống rượu, ngâm thơ đối từ, rồi gảy đàn chơi cờ, là trong những tâm nguyện thời niên thiếu của ta. Đáng tiếc…” Y khựng lại, tiếp.


      “Đáng tiếc… Ngươi chưa từng tìm được người bằng lòng mời ngươi uống rượu, chơi cờ.” Nàng sa sầm nét mặt, lạnh lùng đón lời, “Vật hợp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, giống nghiệt ích kỷ tàn nhẫn gian xảo ác độc như ngươi, bản tính tàn ác đê hèn, nào có ai thực coi ngươi là bạn, nếu có kẻ coi ngươi là bạn, vậy đó chính là bất hạnh to lớn của người ta.”


      Y mỉm cười, như để bụng, gật đầu thừa nhận, “Phải… Cho nên về sau ta từ bỏ, mong ngóng cũng chờ đợi nữa.”


      Thoáng ngập ngừng, lại tiếp lời, “Giống nghiệt ích kỷ tàn nhẫn gian xảo ác độc như ta, cũng chỉ có loài thây sống nửa người nửa quỷ phải người chẳng ra quỷ như ngươi mới mời ta uống rượu, nào có thể tới?”


      Nàng giận dữ ra mặt, câu ấy chọc đúng chỗ nàng căm ghét nhất, thái độ Thẩm Chiên Đàn khi lại là nghiêm túc, thậm chí còn buông tiếng thở dài, “Đồng loại... Nhậm Hoài Tô hỏi có bằng lòng theo y đồ sát thiên hạ, vì là đồng loại, cho nên quan trọng, ngoài đồng loại ai đứng về phía y, dù có cải trang làm người bình thường, cũng có ngày bị người ta vạch trần... Y rất mạnh, nhưng thể mạnh vĩnh viễn...” Y nhấn mạnh hai chữ “vĩnh viễn”, rồi khẽ tiếp, “Vĩnh viễn… thân mình.” Thẩm Chiên Đàn khẽ lắc đầu, “Nỗi đơn khiến con người phát điên.”


      Nàng săm soi y từ xuống dưới vẻ đề phòng, ngẫm ngợi hồi lâu rồi hỏi, “Vì sao ngươi phải hại y?”


      Thẩm Chiên Đàn nhướn mày, cười mủm mỉm, “ hỏi lần nào?”


      Gã nọ hại Nhậm Hoài Tô quá nhiều lần, chỉ sợ y cũng đếm nổi. Sát khí trong mắt nàng dần dày đặc, lạnh lùng đáp, “Lần đầu tiên.”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 17.10 -

      Y ung dung bình thản ngồi yên ắng, thần sắc phẳng lặng, “Ồ?”


      “Y với ngươi oán thù, thậm chí chưa từng quen biết.” Nàng quan sát y tỉ mỉ, “Vì sao ngươi phải hại y? Ngươi hại y đời, hại y sống bằng chết, ngươi được lợi lộc gì?”


      “Bởi vì…” Y khẽ giọng, “Ta muốn làm người tốt.”


      Nàng ngơ ngác, đứng lên nhìn chòng chọc Thẩm Chiên Đàn.


      Chỉ nghe y từ tốn tiếp lời, “Ta với y oán thù, nhưng lâu ngày nghe đại danh Nhậm tướng quân, uy chấn thiên hạ, ai phục. Lúc đó ta nghĩ... phải làm thế nào để cứu thế…” Y liếc nhìn Lục Quang, để lộ nụ cười giễu nhại, “Bấy giờ ta thực lòng muốn ngăn cơn sóng dữ, giải trừ điềm trời, cứu vớt thế nhân.”


      Nàng cau mày, “Ta tin.”


      Y cười, nhìn rượu trong tay nàng, “Phải, tin, sau này nghĩ lại… đến ta cũng tin.” Y thong thả , “Ta và Nhậm Hoài Tô truyền máu, chia sẻ thánh khí, phá diệt điềm trời, đời ai biết chuyện. Y vẫn giục ngựa rong đuổi khắp thiên hạ, chiến công hiển hách, dần dà ta nghĩ, kỳ thực những điều Nhậm tướng quân làm được, ta cũng làm được.” Y cười rất khẽ, “Ra trận giết địch có gì khó khăn? Ngay cả dời núi lấp biển, biến lá thành rừng cũng rất dễ dàng, ta là phệ giả, giết người lấy mạng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Nhậm Hoài Tô có gì ghê gớm? Vì sao mình y hưởng thụ đại danh?” Y nghiến từng chữ , “Dù muốn ta giết hoàng thượng, soán lấy ngôi vua, cũng chẳng khó gì.”


      Nàng hững hỏi hỏi lại, “Ồ? Vậy vì sao phải là ngươi giết hoàng thượng, mà lại bị hoàng thượng ném xuống vực sâu?”


      Y nhìn nàng vẻ lạ lùng, hồi lâu mới đáp, “Ta thuở ấy nào có dễ dàng quyết định chuyện giết vua, cho nên ta mới hại Nhậm Hoài Tô, ta nghĩ với lòng trung nghĩa của Nhậm Hoài Tô, nếu ép y rốt cuộc phản bội hai từ 'trung nghĩa', vậy ta giết vua đoạt vị, thậm chí quân lâm thiên hạ cũng là chuyện hợp lẽ, phải lao tâm khổ tứ.”


      Y đến là đơn giản, nàng lại ngây cả người, thế nghĩa là sao? Nghĩa là đến phường trung nghĩa như Nhậm Hoài Tô cũng có ngày phản bội hoàng đế, vậy Thẩm Chiên Đàn giết vua đoạt quyền cũng chẳng là gì, đời này ai cũng có khi ôm lòng phản trắc, cần suy xét lý do? Nếu Nhậm Hoài Tô trước sau phản, y tin rằng đời này thực tồn tại trung nghĩa, y phản quốc giết vua? Đây là... đây là thứ lý cùn gỉ gì? ngây thơ đến đáng ghét, ngu muội đến nực cười! Kiếm trong tay nàng thình lình phóng ra, chĩa thẳng yết hầu Thẩm Chiên Đàn, cao giọng quát, “Ngươi chính là vì thứ lý do vô tri hoang đường này, ngươi mới khiến y sống bằng chết, chỉ để ép y phản bội?”


      Y mỉm cười, “Phải...” Y lại dịu giọng, “Đáng tiếc Nhậm tướng quân tính tình cương liệt, thà chết theo, dù bị luyện thành thi mị, lại chỉ hận mà phản, ta hối lắm, ngỡ đời thực có hai từ ‘trung nghĩa’, bèn tha mạng cho hoàng thượng. Ai ngờ hoàng thượng lại cắn ngược, thừa lúc ta bày trận bắt ta về, ném xuống khe Vạn Cổ. Về sau…” Y thong dong tiếp lời, “Mấy chục năm sau, khi ta dần tỉnh ra từ hỗn độn, mới biết Nhậm Hoài Tô chỉ phản quốc, thậm chí còn phản cả thiên hạ, phản cả thế nhân... Bẫy rập mưu mô của ta ép nổi y, nhưng sáu mươi năm độc đốt ‘tướng quân che mặt’ thành nắm tro tàn, vốc đất, vĩnh viễn giữ được dáng hình ngày xưa nữa.” Y lại cười, nhìn Lục Quang, “Nay hiểu khi y luôn miệng gọi là ‘đồng loại’, tức là thèm khát theo y đến mức nào chưa? Ta đoán y cũng muốn điên, muốn hận, nhưng thể hận.” Giọng y như gió thoảng, “Ngọn lửa hận thù ấy bốc lên từ tận đáy lòng, nếu thể hủy diệt thứ gì đó, đạt được thứ gì đó… thể dập tắt.”


      Nàng cau mày, như hiểu như , “Ngươi rốt cuộc muốn y phản bội tất thảy, để ngươi được yên lòng yên dạ, hay mong y kiên cố vững vàng, vĩnh viễn thay đổi?”


      Y trầm mặc.


      “Thẩm Chiên Đàn.” Nàng chăm chú nhìn y, “Y chưa từng phản bội hai từ trung nghĩa, y bỏ vua mà , vì vị vua của y đáng để trung nghĩa, đó phải là phản bội. Y nỡ vứt bỏ thế nhân, chỉ là vì y hận quá... Đó là tội của ngươi, phải tội của Nhậm Hoài Tô.” Nàng gằn từng chữ , “Đến khoảnh khắc sau cuối y vẫn nỡ đốt trụi cả thành, bèn xả thân cứu vãn, tội y gánh lưng luôn là của ngươi, nghiệt y tạo thành luôn là của ngươi.”


      Thẩm Chiên Đàn thình lình đập bàn bật dậy, giận dữ quát, “Nếu y xả thân, ta cũng có thể giết rồng, điều y có thể làm lẽ nào ta thể? Y... y luôn là người tốt, còn ta... ta…”


      Lục Quang nhìn y lạnh giá, “Ngươi luôn là kẻ bụng dạ khó lường, ai cũng biết vậy.”


      Mặt y xanh tím, chậm chạp ngồi xuống, đến cùng bỗng nhiên bật cười, “Cũng phải.”


      Y hít hơi dài, lại chậm rãi thở ra, “Những chuyện thời quá vãng, nhắc nhiều cũng vô ích. Điều ta muốn … Điều ta muốn là... Kẻ độc nếu có đồng bọn, có lẽ dễ dàng phát điên. Nhậm Hoài Tô mời đồng hành, đáp ứng, vậy nếu ta…”


      Y khựng lại, nhìn nàng, hồi lâu sau mới tiếp, “Nếu ta giết , có bằng lòng…”


      Nàng bật cười, “Ngươi giết ta? Cho ta cái ơn trời bể?” Lưỡi kiếm trong tay lại đột ngột chĩa thẳng vào cổ họng Thẩm Chiêm Đàn, “Bầu bạn với ngươi? Nực cười! Những Trương nương Lý nương dưới núi nào có ai cam lòng bầu bạn với ngươi? Hà tất phải đến cầu ta? Bày đủ mưu quỷ kế, ta thèm nhọc óc với ngươi!” Kiếm quang như chớp, Thẩm Chiêm Đàn lách người né tránh, vừa né vừa , “Lẽ nào đơn tịch mịch?”


      “Ta chẳng thà quây quần cùng hồn dã quỷ còn hơn bầu bạn với ngươi, ta chỉ biết giết ngươi.” Nàng vung ba kiếm ép Thẩm Chiên Đàn lùi ba bước, luận võ công tất nhiên Thẩm Chiên Đàn đánh lại nàng, chỉ biết vội vã giật lùi né tránh, bỗng nhiên bành tiếng, y mất tăm trong chớp mắt, chỉ còn bụi tuyết tung bay. Lục Quang thoáng sững người, chỉ thấy người nhếch nhác bò lên từ hố bẫy, người ngợm lấm đầy bùn và tuyết, cơn giận ngút trời của nàng bỗng hóa thành cơn cười, mũi kiếm chạm yết hầu y, kiềm được phì cười, chẳng ngờ muốn xuống tay, ngập ngừng đôi lát, thu kiếm trở về, “Cái hẹn năm chưa tới, đến ngày hôm ấy ta giết ngươi sau.”


      Thẩm Chiên Đàn chùi bùn tuyết mặt, lại trưng ra nụ cười tề chính. “Nếu ngại năm quá dài, chi bằng đổi thành tháng sau?”


      Nàng ngồi lại bên ghế, nhấp ngụm rượu, “Tháng sau tháng sau.” Rồi thở ra luồng hơi men, nhìn quanh thấy màu tuyết bốn bề trắng xóa, từng tảng đá xám đều đóng lớp băng rất mỏng, trong veo và óng chuốt.


      Thẩm Chiên Đàn phủi tay áo, chậm rãi móc ra cân thịt bò bên trong, y ngã vào bẫy hai lần, chẳng ngờ vẫn giữ được cân thịt. Ánh mắt Lục Quang lóe sáng, giật lấy ăn luôn, y mỉm cười ngắm nàng ăn, nom cứ như chí hữu.


      Tuyết buông rơi lả tả.


      Y chỉ yên ắng mỉm cười.

      Nàng vừa uống rượu vừa hỏi trường y rốt cuộc có bao nhiêu học trò, y từng bế bồng mấy đứa, tính hại chết mấy đứa... Hỏi gì y đáp nấy, mãi đến lúc nàng ngà ngà say, úp mặt bàn ngủ thiếp .


      Y đợi nàng ngủ rồi mới đưa tay sang, áp lên cần cổ nàng.


      Cổ nàng gầy , chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.


      Ngón tay y lưu luyến cổ nàng hồi lâu, rốt cuộc thở dài, rụt trở về.


      Trong cân thịt bò có lời nguyền khiến người ta say ngất, vốn là y...


      Vốn là y… chỉ dối vài câu…

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 18.1 -


      Xuân phong độ lộ nhân


      Cái hẹn tháng tới rất nhanh.


      Lục Quang ngồi lau kiếm đỉnh Vong Tịch, thanh kiếm ấy do nàng dùng băng thạch đỉnh Vong Tịch rèn thành, kiểu dáng đơn giản, nhưng vô cùng sắc bén, là lợi ích thích hợp để giết người.


      Nàng tốn mười tám ngày đúc giữa khối băng thạch màu xanh thành hình, lại tốn thêm năm ngày nữa để mài cạch thạch kiếm thành lưỡi sắc, mỏng dính và trong suốt.


      Huyết Lưu Hà vốn có thể hóa hình thành kiếm, nhưng sau khi Thẩm Chiên Đàn thi pháp người nàng, biến nàng thành thây sống, Huyết Lưu Hà cũng mất khả năng biến hóa, bằng thể xác nàng tan rã.


      lau kiếm, nàng nghe thấy thanh như có vật gì rơi xuống từ nhành cây, trở tay áo xua , trông lại ra vạt mai tàn trắng xóa. Chẳng biết tự bao giờ, mai nở, xuân về.


      Thời gian… chừng như hề dài lâu như tưởng tượng, chừng như chỉ chớp mắt mà thôi hết năm, năm mới lại sắp khởi đầu.


      Thời gian này dưới núi mọi người hẳn hân hoan chuẩn bị đón Tết, trong khoảng khắc nàng chợt ngừng tay, rồi tiếp tục lau, sắp Tết, nhưng có liên quan gì nàng đâu…


      Những điều nàng có thể làm cũng chỉ là giết Thẩm Chiên Đàn mà thôi.


      can hệ gì đến hân hoan náo nhiệt.


      Gió núi hiền hòa, cánh mai chấp chới.


      Mai nở khi nào, rụng khi nào, nàng hoàn toàn hay biết.


      Mai như tàn tuyết sương nhuốm tóc, tàn tuyết tựa mai chấm mấy hàng, dù tuyết hay mai cũng chỉ màu trắng xóa, phân tuyết mai có được gì?


      Dưới núi vọng lên tiếng gõ khẽ khàng, nàng giật mình, nhưng câu “Ai đấy?” bật ra khỏi miệng, vì trực giác cho nàng biết, là y đến.


      Thẩm Chiên Đàn tính tình độc ác nham hiểm, nhưng xưa nay vốn người hễ ắt làm, kiểu nhất ngôn cửu đỉnh đến dị kỳ.


      Chỉ thấy tảng đá đằng xa chập chờn động tĩnh, kẻ búng người nhảy lên , nàng thể thừa nhận gần đây võ công Thẩm Chiên Đàn tiến bộ rất nhanh, cứ thế này, chỉ dăm ba năm nữa nàng còn là đối thủ của y, nếu muốn giết người, nàng cần phải nắm chắc thời cơ, dốc hết sức mình.


      Bóng đỏ chớp nhoáng, chỉ sau mấy đường nhảy lên đáp xuống dừng chân ngay trước mặt nàng, Lục Quang thoáng sững người, hôm nay toàn thân y vận đồ đỏ thắm.


      Sắc đỏ diễm lệ càng làm nổi bật vết chu sa giữa hai đầu mày y, dung mạo đoan chính như ngọc, tư thái phiêu dật tựa tiên. Lục Quang cau mày quan sát y từ đầu xuống chân, lại mưu quỷ kế gì nữa đây? Môi khẽ mấp máy, nàng cợt, “Thành thân rồi?”


      Thẩm Chiên Đàn chỉ cười đáp, y xách theo cái làn trúc, Lục Quang tay cầm thạch kiếm, giọng hững hờ, “Ta muốn xem thứ bên trong, động thủ ngay !” Cũng chẳng chừa sơ hở cho y chen lời đáp trả, nàng lập tức vung kiếm đâm tới.


      Thẩm Chiên Đàn búng người lùi lại, cho tay vào làn trúc hốt nắm gì đó hất về phía nàng.


      Nàng nghĩ là độc, trường kiếm múa nhanh thành luồng sáng lóa, tung người lùi về sau.


      Chỉ thấy tan tác giữa lưng chừng trời, ngoài mai rụng, là lả tả những vụn giấy thắm đỏ.


      Lục Quang thoáng sững người ngơ ngác, nhìn Thẩm Chiên Đàn. Chỉ thấy y lại cho tay vào làn hốt thêm nắm nữa, mỉm cười huơ huơ về phía nàng, đó là xấp màu đỏ rực, “Cái gì đấy?”


      Thẩm Chiên Đàn đặt làn trúc xuống đất, xòe xấp giấy, lồng đèn đỏ bằng giấy cắt, mềm rũ, tươi tắn, rất đáng . Lục Quang ngạc nhiên trỏ về phía y, “Giấy cắt?”


      Thẩm Chiên Đàn gật đầu, cho tay vào làn lấy ra xâu giấy cắt đỏ thắm khác có hình cá chép, ngoài ra còn đầy đủ cả giấy dán cửa sổ, câu đối, hình chữ Phúc Lộc Thọ Hỉ, cái nào cũng có màu đỏ rực, tràn đầy hỉ khí.


      Nàng trấn tĩnh lại, bất thần nổi nóng, “Ngươi đem những thứ này lên làm gì? Tuốt kiếm ra đây!”


      Quang.” Y lại bắt đầu dùng giọng dịu dàng, ánh nhìn âu yếm, cứ như thể trong lòng y là cả tấm tình sâu nặng, “Ta thấy dưới núi nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, nghĩ cũng như ta, chưa từng được nếm trải niềm vui đó, chi bằng trước khi ra tay, với ta học những hộ gia đình thường dân dưới núi, cùng nhau hưởng thụ lạc thú Tết nhất, thế nào?” Y lại cho tay vào làn lôi ra xâu ớt đỏ, mấy món rau dưa, bầu rượu, cuối cùng thậm chí còn có cả dây pháo tép.


      Lục Quang há hốc miệng kinh ngạc, những vật nọ nàng thấy nhiều, nhưng chưa từng được chính tay sờ nắm, Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng bằng cái nhìn vô cùng chân thành, vô cùng trịnh trọng, như thể hết lòng mong mỏi nàng đồng ý, nàng đâm ra càng bực bội, vung thạch kiếm chém thẳng cái làn. Thẩm Chiên Đàn chắn kiếm, chỉ nghe soạt tiếng, cái làn rách toác, phân nữa chỗ giấy cắt mặt đấy bị kiếm khí quét phải, bay tả lả khắp trời.


      Những đốm đỏ rực bời bời trong cơn gió, mảnh đất phủ đầy tuyết trắng quen thuộc dường như cũng ửng hồng sức sống. Thẩm Chiên Đàn tay nhón chữ phúc bằng giấy cắt cười mủm mỉm, “ Quang, ta dán nó lên cửa nhà có được ?”


      Nét mặt nàng tràn đầy giận dữ, nhưng dáng vẻ chắp tay đứng thảnh thơi như , tủm tỉm cười của người nọ lại khiến người ta khó lòng vung kiếm xuống tay, thoáng khựng lại, nàng lạnh lùng, “Muốn dán cứ dán, dán xong, ngươi cũng nên dẹp trò hề ấy , nghiêm túc tới đây chịu chết.”


      Chẳng ngờ y bước sang , dán chữ Phúc ngược lên cánh cửa tự làm nhà nàng, con chữ đỏ thắm rang cánh cửa gỗ xác xơ và u tối, nom cũng thắm hơi người, Lục Quang ngắm nghía chốc lát, đâm ra lại chẳng ghét bỏ như nàng từng tưởng tượng. Lại thấy Thẩm Chiên Đàn mủm mỉm nhìn con chữ, chừng như rất hài lòng, rồi tiếp tục dán lên cửa sổ giấy cắt hình con giáp, sau đó đem xâu ớt may mắn còn lành lặn treo lên góc tường.


      Nàng kiên nhẫn đợi y hành xác xong xuôi, lại nén được nụ cười nhạt, “Thích dán giấy thế này sao dán dưới núi?”


      Thẩm Chiên Đàn lùi về mấy bước, ngắm nghía mấy hình giấy cắt mình vừa dán xong, dịu giọng, “Ở dưới núi, hàng xóm láng giềng lân cận, nhà ai dán được ta đều dán cả rồi.”


      Nàng sa sầm nét mặt, câu trả lời nọ càng khiến nàng bực mình, “Ngươi còn chỗ nào để dán nữa mới đến chỗ ta vẽ chuyện?”


      Thẩm Chiên Đàn vẫn thản nhiên như , tiếp tục bằng giọng dịu dàng, “Đương nhiên phải”, y ngoảnh lại, nhìn nàng bằng đôi mắt tràn đầy chân thành, đôi mắt ấy chừng như thực chứa đựng vô vàn âu yếm, “Để ăn Tết ở đây, mới tìm đến nhà người ta học.”


      Mặt nàng co rúm lại trong thoáng chốc, rồi lập tức cười nhạt, “Dán xong tuốt kiếm ra đây.”


      “Khoan khoan .” Thẩm Chiên Đàn tiếc nuối nhìn mớ pháo tép vung vãi đất, rồi lấy ra vật từ trong ngực áo, tươi cười đặt xuống đất, “Còn thứ này nữa, được quên.”


      Sát khí của Lục Quang bị y vùi dập liên tục, nàng cau mày nhìn vật đặt đất, “Là cái gì đấy?”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      -18.2 -

      “Linh bài.” Đáy mắt Thẩm Chiên Đàn rạng rỡ ý cười, trỏ bài vị nho dưới đất, “Ta chết , hẳn người bái tế, linh bài này liệu có thể… giúp ta nhờ ai đó đưa vào ngôi chùa hay , đừng đề tên tuổi, chỉ mong sau khi ta chết , vẫn có thể như người ta, mồng ngày rằm đều được hưởng hương hỏa bái tế, được nghe kinh Phật, được nhìn thế gian.”


      Nàng ngạc nhiên nhìn tấm linh bài, đó thực vật rất bình thường, bên thậm chí có lấy dù chỉ ba chữ Thẩm Chiên Đàn, mà viết bốn chữ “Mậu Uyển Thẩm thị”. Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng nghiêm túc nhìn y, “Thế nghĩa là sao?”


      Thẩm Chiên Đàn đứng trước mặt nàng, hai tay chậm rãi kéo vạt áo đỏ, phơi bày lồng ngực, cất giọng nhàng, “ Quang, ta có lỗi với trước, cũng phải là đối thủ của , muốn giết ta, ta chống nổi, chỉ còn con đường chết mà thôi.”


      Nàng tròn xoe mắt, lần trước y vạch áo nhử nàng đâm mình kiếm, mục đích là để bày trận huyết cương, lần này y lại vạch áo, mục đích là gì đây? Nàng hoàn toàn tin mấy lời đường mật chót lưỡi đầu môi của gã này, nhưng kiếm trong tay cũng dám đâm bừa, thoáng ngập ngừng, nàng thu kiếm về, lạnh lùng , “Nếu muốn chết, cần gì phải đổi cái hẹn năm thành hôm nay? Dù ngươi có dày công tính toán khua môi múa mép chẳng qua cũng chỉ để giành giật mạng sống khỏi lưỡi kiếm của ta mà thôi. Thế này, ta chỉ xuất chiêu, nếu ngươi đỡ được, năm sau ta ngươi lại hẹn phen sống mái.”


      Thẩm Chiên Đàn thoáng nhích khóe môi đỏ thắm, “Nếu ta tiếp được chiêu của , trừ việc hẹn lại năm sau, hãy hầu ta bữa bảy món nhắm bầu rượu.” Y đem ra bảy món mồi nhắm và bầu rượu, nhưng bị kiếm của Lục Quang chém nát.


      “Được.” Lục Quang vung thạch kiếm nhắm thẳng cổ họng y.


      Thẩm Chiên Đàn buông tay, vạt áo khép lại, đột nhiên vật vọt ra từ trong lần áo y, chắn ngay yết hầu, kiếm Lục Quang gần đến đích, thình lình nhận ra túm lông vọt lên chắn giữa yết hầu y là Thiều hoa, vội vàng thu lực, quát to tiếng, kiếm khí phóng lệch về phía, núi đá hai bên người Thẩm Chiên Đàn vỡ toác, nhưng cổ họng y vẫn yên lành nguyên vẹn.


      “Ngươi…” Nàng trợn trừng hai mắt, Thẩm Chiên Đàn hai tay ôm Thiều hoa, ung dung nhét con vật vào ngực áo, mỉm cười, “Ta thắng rồi, rượu thịt đâu?”


      “Có ngay!” Lục Quang giận quá hóa cười, ném kiếm xuống đất, lưỡi kiếm cắm phập vào lòng đất, sâu dễ đến ba thước, bất cứ từng hành động lời nào của y từ khi lên núi tới đều là để khích nàng năm sau tái chiến, nhưng nực cười rằng dù nàng biết y vốn giỏi đóng kịch mà vẫn rơi vào bẫy.


      Tay phải Thẩm Chiên Đàn khẽ vuốt ve đầu con Thiều hoa trong ngực áo, lớp lông êm ái mơn trớn giữa những ngón tay, gian nhà gỗ lạnh lẽo đỉnh núi nhuốm chút sắc hồng, nom lại có mấy phần ấm áp. Y nheo mắt nhìn theo hướng Lục Quang vừa giận dữ bỏ , trút hơi thở dài đằng đẵng, “Giết ta, giết ta… thế nhân ngoài phải giết Thẩm Chiên Đàn chẳng còn gì để mong mỏi nữa, … cũng là như vậy. Nếu…” Những lời thào tự nhủ bỗng dưng ngưng bặt, hồi sau, lại tiếng thở dài.


      Nếu ngày nào đó, ta thể đến vào ngày hẹn mỗi năm, dưới lưỡi kiếm của còn kẻ căm hận thấu xương, liệu có cảm thấy đơn?


      nương, sở hữu thời gian vô tận…


      Còn ta, chẳng qua chỉ gã người trần.


      Nếu ngày gặp nhau ta phải “Nhậm Hoài Tô”, có lẽ… sớm bỏ mạng trong tay ta. Nhưng biết làm sao được khi bước sai khiến vạn bước sai, y coi là đặc biệt, còn ta… cũng chẳng thể coi là…


      Soạt tiếng, cái làn trúc bay tới, Thẩm Chiên Đàn hơi giật mình, rồi lập tức mỉm cười, đưa tay đón lấy.


      Mở làn ra, quả nhiên bảy món nhắm bầu rượu, biết nàng cướp từ nhà nào nhanh thế, y tươi cười dịu giọng, “Uống rượu thưởng tuyết thôi.”


      Mặt nàng đăm đăm, ngồi xuống cái đôn đá trước mặt y.


      Y rót cho nàng chén rượu, rồi tự châm cho mình, nhấp ngụm , trút hơi thở đầy thỏa mãn, “Hảo tuyết.”


      Nàng nhắm mắt mà ngồi, hề nhìn y, mặc y tự châm tự ẩm.


      Thiều hoa bò ra khỏi túi áo, thò cổ liếm chén rượu y rót cho nàng, bề mặt chất lỏng trong chén dập dềnh từng vòng sóng tỏa, y khẽ ve vuốt lớp lông êm ái của con thú , nhấp ngụm.


      Y ngắm tuyết.


      Tuyết trắng rơi lả tả, cùng với mai tàn màu nhạt, dần che lấp khoảng sân xác xơ giấy đỏ vừa rồi, y xòe tay đón lấy bông tuyết, nhìn nó tan trong lòng bàn tay, lại bông đáp xuống, hóa ra lại là cánh mai.


      Nàng nén cơn giận nhắm mắt mà ngồi, ngừng nghĩ có nên ra tay giết người hay , còn y cứ thảnh thơi ngồi nghịch tuyết, hơn nửa canh giờ sau, nàng rốt cuộc nhịn nổi, “Lẽ nào cả đời ngươi chưa từng thấy tuyết?”


      Thẩm Chiên Đàn đáp lời, “Ta bày kỳ trận trong viện Phủ Tâm, bốn mùa đều như xuân, hoa tươi cỏ tốt, có tuyết rơi bao giờ?”


      Nàng thoáng sững sờ, hừ lạnh tiếng, “Tự làm tự chịu.” Y là kẻ tâm tư phức tạp, chẳng thể nhìn thấu, nàng nghe hiểu, và cũng muốn hiểu.


      “Thời niên thiếu, nỡ nhìn hoa cỏ điêu tàn, ta lại bẩm sinh sợ lạnh, mãi đến sau hai mươi hai tuổi, mới hiếu kỳ hoa bạc lụa trắng, hoa bay sáu cánh(1)là thế nào.” Y chậm rãi ôn tồn, tâm tình chừng như rất bình thản, “Sau này mấy lần ra khỏi chùa Liễu Vân đều gặp tuyết, về sau này nữa… ta còn sợ lạnh.”


      (1) Nguyên là “lục xuất phi hoa”, tả tuyết, lấy từ bài thơ Đối Tuyết của nhà thơ Cao Biền đời Đường.


      Nàng hơi giật mình, đó là vì về sau, Thẩm Chiên Đàn tẩy hồn, biến thành “Nhậm Hoài Tô”. Y nhớ mọi thứ lúc biến thành “Nhậm Hoài Tô”, cũng có nghĩa là y nhớ…


      “Thẩm Chiên Đàn,” nàng ngước lên nhìn y chăm chú, “Trả lời câu hỏi của ta.”


      “Tri vô bất ngôn.” (2) Y nhàng.


      (2) Hễ biết nhất định .

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      -18.3 -

      “Ngươi nhớ mọi thứ về ‘y’, cũng có nghĩa là, ngươi thấu hiểu niềm tin trong lòng ‘y’, thậm chí biết quyết tâm cứu thế của y.” Giọng nàng từ tốn, ngữ điệu bình thản, “Vậy vì sao ngươi lại làm trái ? Dựng tháp Trường Sinh, phát chiến thiếp, nhòm ngó sức mạnh kim long…”


      “Ta hiểu rất nhiều lý lẽ. Ví như tri túc mới có thể hạnh phúc dài lâu, vô vi mới có thể hoãn hòa lạnh nhạt, hay là xả thân độ thế, đại ái từ bi, binh giả hung khí, thậm chí vô cầu vô dục, dù vinh hoa phú quý mà được hưởng thụ thú vui phú quý…” Y mỉm cười rất , “Nhưng hiểu sao? Mỗi lý lẽ ấy ta đều từng suy ngẫm, thậm chí từng đích thân truy cầu đạt tới, thế nhưng, khi ta có thể hiểu được những điều đó, vì sao ta thể nếm trải những điều đó, vì sao ta thể nếm trải những đạo lý khi quyền khuynh thiên hạ, trục lộc trung nguyên? Ta thân mình, sống cũng được chết cũng xong, nhưng hy sinh quên mình của ta… khiến thiên hạ đau xót, càng được thiên hạ mến thương, vậy ta vì sao phải chết? Ta , ta là người trần, phải thánh nhân.” Giọng y bẫng, “ Quang, ‘y’ vốn trắng tay, Phật tổ muốn y vô dục vô cầu, y bèn làm cái xác hồn, đương nhiên hiểu được rằng người sống đời, ngoài tụng kinh giữ mình, còn cần những thứ khác để tiếp tục tồn tại. Ta rất yếu đuối, ta là người trần, ta có những thứ ta khát vọng, cho nên ta thể chết, chỉ vậy mà thôi.”


      Nàng cau mày, quả nhiên với kẻ mồm mép như Thẩm Chiên Đàn, chỉ nghe y thôi cảm thấy dường như chuyện chẳng có gì sai, rất đương nhiên, rất hợp lẽ. Nàng muốn lại bị y lấp liếm, dù sao lời y câu nào cũng là giả dối, dù có nửa câu chân , cũng là nghe rồi để đấy mà thôi, “Nếu như vậy, vì sao ngươi ?” Nàng nhìn bầu rượu, giọng bẫng, “Thực là vì… ngươi hận ta… còn hơn khát khao muốn lấy thiên hạ?”


      “Hận .” Y cười nhàng, “Đương nhiên ta hận thấu xương. Ta , muốn quỳ xuống van xin ta nuốt sống , bù lại lực mất, ta khiến hôm nghĩ đến ba chữ Thẩm Chiên Đàn đau xé ruột gan, cuối cùng mỗi ngày đều hối hận vì đối đãi với ta như vậy…”


      Nàng càng nghe càng lấy làm kỳ quái, “Ta đối đãi với ngươi như vậy? Ta đối đãi với ngươi thế nào cơ?” ràng đều là y muốn hại người, khi mất trí nhớ y hủy tim chặt cánh nàng, châm lửa thiêu chết nàng, khi lấy lại trí nhớ y nuôi nàng thành huyết quỷ, mục đích luyện nàng làm thức ăn giúp y trở thành tôn, rồi, y ngưng tụ sức mạnh vạn dựng tháp Trường Sinh hại người vô số, tất thảy đều là do y có lỗi với nàng, sao lại có chuyện oán hận ở đây? Về sau nữa tháp Trường Sinh bị người ta làm phép phá hủy, cũng đâu phải do nàng ra tay, nỗi căm hận của y trút lên kẻ phá hủy tháp, lại đổ lên đầu nàng, chỉ vì nhát kiếm sau cùng nàng hủy diệt khí của y ư? Nàng ngẫm nghĩ chốc lát, rồi hờ hững , “Ngươi hận ta thấu xương cũng chẳng sao, còn hơn ngươi nhòm ngó hồng trần, hại người vô số. Nhưng ta đối với ngươi thế nào, đều vì cách ngươi đối đãi ta, đối đãi tha nhân… Kẻ tiểu nhân hiểm như ngươi, ta chém ngươi kiếm có gì lạ đâu?” Nàng liếc nhìn y, “Làm nhiều việc ác tất có quả báo, ngươi chẳng qua chỉ phải chịu kiếm, lại thù hằn sâu sắc đến vậy, đó là vì lòng dạ ngươi hẹp hòi, có liên quan gì đến ta?”


      Thẩm Chiên Đàn thoáng nhếch nụ cười, chậm rãi khép mắt, thong thả đáp lời, “Nếu ta phải ‘y’, nếu nhớ mọi thứ thuộc về ‘y’, phải chết từ lâu…”


      “Thế ư? Sao ta lại nhớ rằng là vì ngươi nhiều lần gây hấn, rồi liên tục thất bại.” Giọng nàng lạnh lùng, “Hết lần này đến lần khác lao tâm khổ tứ, bày vẻ đủ trò, giở mọi mánh khóe.”


      Thẩm Chiên Đàn nhấc lên chén rượu, chăm chú nhìn những đường nét hoa văn giản đơn thứ gốm xoàng, hồi lâu sau, y đặt chén xuống, “Ta nhất định khiến hối hận vì đối đãi với ta như vậy… đợi đến khi cầu xin ta nuốt sống rời, ta lấy thiên hạ… Ha ha ha…” Y bật tràng cười trầm đục, “Ta mang theo tâm nguyện của ‘y’, và ta cũng quân lâm thiên hạ, ha ha ha ha.”


      Nàng nhìn y kinh ngạc, lại nhấc bầu rượu, tự châm chén, nàng rọi khuôn mặt mình trong chất lỏng, soi trông đôi mắt, “Ta từng nghe ngươi rất nhiều, ngươi đều tỏ ra thà, ta thường tin dù chỉ nửa câu… Nhưng có lẽ ngay lúc này đây, ngươi thực ra lời tự tận đáy lòng.” Nàng ngước mắt, nhìn Thẩm Chiên Đàn chăm chú, “Mà đáng tiếc… ta phải tri của ngươi, có thể đời này ai là tri của ngươi, nên ta hiểu.”


      Y nín lặng, bất giác nhấc chén, cũng ngắm nghía hình bóng phẳng lặng phản chiếu mặt nước.


      “Nhưng ta ghét việc ngươi hận ta.” Giọng nàng đều đều, cuối cùng nâng chén dốc ngụm.


      Y im lìm rất lâu, tuyết đổ tơi bời, những ngón tay cầm chén mảy may nhúc nhích, tuyết nhanh chóng phủ tay áo y, hơi giá thấy xương, cách khoảng mà vẫn lạnh, “Rồi… ngày… phải hối tiếc vì mỗi câu vừa .”


      Nàng lại vừa gì nghịch ý y ư, khiến y nghiến lợi nghiến răng đến vậy? Lục Quang khó hiểu nhíu mày, tâm tư y rối rắm với trăm ngàn mối tơ, muôn vàn lý lẽ, mỗi điều đều khó bề tưởng tượng, chỉ sợ sớm ở mức độ cuồng điên, người thường nào hiểu được? Nàng dốc cạn chén rượu, dằn chén xuống mặt bàn, giọng lạnh nhạt. “Hôm nay ta giết ngươi, sao ngươi còn chưa ?”





      Nếu phải ‘y’ luôn lòng dạ coi là… Ta giết từ lâu!


      tia sát khí đột ngột lóe lên trong đáy mắt Thẩm Chiên Đàn, bén ngọt như đao, rồi lập tức lịm , y nheo mắt cười, giọng dịu dàng, “Ngày này năm sau ta lại tới, trước ngày đó, ta có thể mang theo đàn ghé thăm, cộng ẩm cùng ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :