1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 1.4 -
      Nàng nhận miếng bánh nướng, lật qua lật lại nhìn, nhìn ngang dọc gì cũng chỉ là bánh nướng, “Sao?”


      “Đây là miếng thịt.” Y nghiêm túc , “Tâm sinh vạn vật, đều là tướng, lòng nó là thịt, nó liền là thịt, lòng nó là bánh nướng, nó là bánh nướng.”


      Nàng há hốc miệng, cầm miếng bánh nướng, lần đầu tiên trong đời muốn cười, nhưng lại cười thành tiếng, “Ngươi muốn ta tưởng tượng nó là miếng thịt rồi ăn? Nhậm Hoài Tô, ngươi điên đấy ư? Bánh nướng là bánh nướng, dù ngươi tưởng tượng nó thành heo, nó vẫn là bánh nướng.” Thực ra nàng đói, nàng ăn thịt để sống, nhưng chỉ cần ăn bữa thịt là có thể nhịn mấy ngày.


      Y lại ngẫm ngợi hồi, nhận lại miếng bánh, nghiêm trang , “ có lý”. Sau đó vén ống tay áo, rút ra thanh đoản đao trong tay nải, thẳng tay vót xuống cánh tay mình.


      “Bốp”, nàng vung quạt chặn lại lưỡi đao, “Làm gì vậy?”


      “Lấy thịt…”


      Y chưa kịp xong, quỷ khí dày đặc chiếc quạt đen tuyền kịp ăn mòn thanh đao khiến nó trở nên méo mó, choang tiếng, đoản đao gỉ thành vài mảnh sắt rớt xuống đất. Nàng nhìn y cổ quái, Nhậm Hoài Tô ngừng lại, “ nương có nghi vấn gì à?”


      “Ngươi…” Nàng dịu giọng “Rốt cuộc là ai?”


      “Ta?” Y ngây người thấy , “Tục danh Nhậm Hoài Tô.”


      “Ngoài Phật tổ và ba chữ Nhậm Hoài Tô, lẽ nào ngươi còn điều gì để ?” Nàng trừng mắt, “Ngươi có cha mẹ ư? Ngươi ở đâu? Có bạn bè gì ?”


      “Cha mẹ ta mất sớm.” Y nghiêm túc trả lời, “Trước ngày hôm qua, ta vốn là trụ trì chùa Bích Phi ngoài thành Mậu Uyển.”


      “Ngươi quả nhiên là hòa thượng, là hòa thượng sao cạo đầu?” Nàng hưởng thụ bóng râm dưới tán ô y cầm, “Ngươi xuất gia từ ?”


      “Từ thánh sư muốn cạo đầu cho ta, nhưng tóc ta thể cắt đứt, sau khi cạo tự dài trở lại, thánh sư , ta nhất định phải có điểm đặc biệt, khó xuống tóc, cho nên cạo đầu.”


      Tóc? Lòng nàng trầm xuống, tóc cắt rồi mọc lại là trong những đặc trưng của lệ quỷ, có những lệ quỷ hung ác cùng cực, chỉ tóc cắt rồi lại mọc, còn đột nhiên mọc dài, có sức mạnh giết người. Nàng có nửa dòng máu quỷ, nhưng tóc có tật cắt đứt, chỉ là sau khi cắt dài ra nhanh hơn người thường mà thôi. Nhậm Hoài Tô toàn thân thánh khí, sao lại có mái tóc lệ quỷ?


      Nàng thầm nghi hoặc, Nhậm Hoài Tô mảy may phát giác. Trăng lên giữa trời, y ghìm cương ngựa, “Khuya rồi, người mang quỷ khí, còn tiếp sợ khiến vạn quỷ di động, chẳng bằng nghỉ chân ở đây.” đoạn, y nhàng xuống khỏi lưng ngựa, tán ô hơi dịch chuyển nhưng vẫn che đầu nàng.


      “Nghỉ ngơi?” Nàng đêm quen, chưa từng nghỉ ngơi, “Mới khỏi tửu lâu chưa được bao lâu. Nghỉ ngơi cái gì?”


      đói rồi, có thịt ăn, vậy phải nghỉ ngơi.” nghiêm túc của y mảy may biến hóa, hề xuất phát từ cố chấp, mà là bao dung và cân nhắc khởi nguồn từ nội tâm chân thành.


      “Ta…” Nàng trừng mắt nhìn y, nàng tất nhiên đâu đói bụng. “Ở đây giường ghế, thậm chí có cả túp lều, phải nghỉ ngơi thế nào?”


      “Ta tìm cách.” Y tay che ô, tay vung lên, mấy cành cây khô rải rác ven đường đột ngột bay lại, “phập phập phập phập” bốn tiếng, cắm ngay ngắn mặt đất. Y đưa ô cho nàng, cởi áo cà sa căng bốn cành khô, che chắn ánh trăng, rời cởi áo ngoài trải xuống đất, “ nương, mời ngồi.”


      Nàng cầm ô nhìn đăm đăm nam tử chỉ còn vận trung y bận bịu vì nàng. Nhiều năm qua chưa từng có ai làm gì vì nàng, chỉ vì câu ất ơ của nàng lại càng , cảm giác này quả thực rất mới mẻ. Nhậm Hoài Tô trải áo xong, nhóm hai đống lửa hai bên, “Lửa có thể đuổi sâu bọ, ngăn chặn dã thú.”


      “Ta sợ sâu bọ, cũng sợ dã thú.” Nàng lạnh nhạt cãi lời y, cảm giác trong lòng phút chốc tan biến. Nàng nhớ ra y đối tốt với mình vì có ý đồ riêng, liền thấy trong lòng khó ở.


      “Phòng trước vẫn hơn.” Giọng y ôn hòa, nhưng ấm áp, nàng cảm thấy lòng y đầy núi cao sông rộng, nhưng chút tình cảm chân thực. năng trầm tĩnh an nhiên mảy may biểu cảm, nên , nên nghỉ nghỉ, có khác gì hồn dã quỷ trong quạt của nàng? Y ăn vì đói, nghỉ vì mệt, y chỉ sống theo vài quy tắc của nhân gian, thánh sư của y bảo y mỗi ngày ăn ba bữa, y liền ăn ba bữa, thánh sư của y dặn y phải từ bi đại ái, y từ bi đại ái, thậm chí Phật tổ của y bảo y xả thân nuôi hổ, y liền vung đao định xẻo thịt mình cho nàng ăn.


      Đây là người giả, tu vi cao thâm đến đâu nàng cũng chẳng coi ra gì. Thường, nàng ngưỡng mộ con người, nàng thích xem thế nhân ân oán tình thù đánh đập mắng chửi, gặp Nhậm Hoài Tô, lòng ngưỡng mộ ấy hốt nhiên tiêu tán.


      Nàng tự thấy mình hơn người giả.


      Nhưng Nhậm Hoài Tô nghĩ mình là cái xác hồn. Quang đứng trong “túp lều” y dựng chịu ngủ, y khuyên nàng nghe, y bèn khuyên nữa, ngồi xuống nhắm mắt nhập thiền.


      Y ngồi thiền, Quang lòng vòng quanh y, tỉ mỉ nghiên cứu con người giả luôn thản nhiên bằng lặng này.


      Nhậm Hoài Tô đeo sợi dây ở cổ. Nàng hề kiêng dè giơ tay lôi ra nhìn, là miếng ngọc bội cũ kỹ. đó có khắc mấy hàng chữ lờ mờ, nét chữ tự thời viễn cổ xa xưa phức tạp, lại xiêu vẹo, đọc được. Nàng ngắm miếng ngọc bội có hình thù kỳ dị hồi lâu, thấy như con quái điểu hình tròn, nhưng bất luận khắc gì hình gì, nó vẫn bốc ra Phật khí đậm đặc, là cựu vật khai quang, dùng để trừ tà.


      Nhét ngọc bội vào lại cổ áo y, lại lanh quanh y vòng, nghe tóc kẻ này cắt rồi mọc lại, nàng rút dao găm, nghênh ngang cắt đứt lọn tóc. Ánh sáng trắng nháng lên, lọn tóc quả nhiên tự mọc lại, khác gì ban đầu. Quang nhìn chòng chọc mái tóc này, phần lớn là tóc đen nhưng thi thoảng thấy sợi trắng, phải kiểu bạc xám của người già mà sợi trắng trắng từ góc đến ngọn, tóc đen cũng vậy.


      Nếu là tóc lệ quỷ, khi cắt có quỷ khí, nhưng y .


      Khi Quang vòng quanh Nhậm Hoài Tô mấy vòng, trăng lơ lửng đỉnh đầu, dù có áo cà sa của y che chắn, nhưng vẫn có ánh trăng xuyên qua lớp vải bằng tơ mỏng rọi xuống, Huyết Lưu Hà cổ nàng lập lòe ánh đỏ, khí vượng thịnh hơn bình thường. Hốt nhiên có tiếng ầm vang dội, dường như thứ gì đó bất thình lình bùng nổ, nàng bị cơn chấn động cực mạnh đánh ngất xỉu.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 2.1 -


      Chu dực tế vân thiên


      Lúc tỉnh dậy, bầu tạnh ráo đến bất ngờ, nàng nằm đất, điều đầu tiên trong thấy là gương mặt Nhậm Hoài Tô.


      Y dùng khăn mặt vắt nước lau trán cho nàng, ánh nhìn chuyên chú ấy khiến nàng thoáng sững sờ, nàng ngồi dậy, sờ Huyết Lưu Hà cổ. Vẫn còn. Nàng thoáng nhìn sang Nhậm Hoài Tô, miếng ngọc bội hình thù tựa quái điểu y đeo biến mất.


      “Xảy ra chuyện gì?” Nàng lạnh nhạt hỏi, lẽ nào ngọc bội của gã quái nhân này phát nổ làm nàng ngất xỉu?


      Những ngón tay Nhậm Hoài Tô vẫn lưu luyến gương mặt Quang, y lau mặt cho nàng. “ ngất xỉu.”


      “Rốt cuộc là cái gì…” Thân thể nàng có chút sức chịu đựng và khả năng hồi phục nhanh chóng hơn người, thứ có thể khiến nàng hôn mê bất tỉnh nhất định phải vật tầm thường.


      “Là Túy Hoàng Châu.” Y chỉ ngực mình, quả nhiên là do miếng ngọc bội cổ quái ấy, “Có lẽ vì chống nổi khí của Huyết Lưu Hà mới phát nổ, Túy Hoàng Châu chứa đầy thánh khí nhà Phật, vậy nên ngộ thương .”


      Nét mặt y vẫn bằng lặng như thế, nàng nhìn đăm đăm lúc lâu, dường như y đổi khác, nhưng nhất thời nhìn ra đổi khác ở đâu? lúc sau này mới vỡ ra, tóc y hình như đen hơn chút.


      Sau đêm, tóc trắng của y giảm bớt, điều này có quan hệ gì với việc Túy Hoàng Châu phát nổ? Nàng mảy may hoài nghi trí nhớ mình, miếng ngọc bội kỳ dị đột nhiên phát nổ nhất định có liên quan đến mái tóc cổ quái của y. Ngước lên, nàng ngạc nhiên phát mình ngồi trong gian nhà cỏ dựng bằng những cành cây xanh tươi tốt, mái nhà cũng lợp bằng những cành cây có độ dài ngang nhau dùng dây leo buộc chặt, tuy phải vô cùng tinh xảo, nhưng có thể che được phần lớn ánh mặt trời.


      Y dựng gian nhà này đêm qua? Nàng chớp mắt, “Sao đêm hôm ngươi lại dựng nhà cỏ?”


      nương bị thánh khí ăn mòn, ban ngày nắng gắt, chỉ sợ ô giấy dầu cũng khó lòng ngăn ngừa ánh nắng tổn thương .” Từ đáy mắt y có thể đọc được, suốt đêm ngủ dựng nhà cỏ là gì to tát, y cứu “sinh linh”, dù “sinh linh” này là vật nửa người nửa quỷ, trong lòng y vẫn chỉ ngang hàng con thỏ hoang, con lợn rừng.


      Nàng đột ngột nổi giận, “Nếu đêm qua Túy Hoàng Châu phát nổ làm con chó hoang ngất xỉu, ngươi cũng làm cho nó cái ổ?”


      Nhậm Hoài Tô ràng hiểu vì sao nàng nổi giận, nhưng vẫn gật đầu.


      Hay lắm. Nàng thầm ghi sổ, ban ngày công lực quạt quỷ của nàng giảm mạnh, đợi đêm xuống ắt phân cao thấp. Ngoài nhà cỏ dương quang xán lạn, nàng thể ra ngoài, nhìn quanh quất, thấy nơi đây là khu rừng râm mát, có lẽ vì hiếm dấu chân người, gốc cây phủ kín rêu xanh, cổ thụ chọc trời, thân cây mọc vài cái nấm , nom non nớt đến đáng . Nàng nhìn ngó, lại sinh ác ý, đưa tay chỉ mấy cái nấm, “Này, hái nấm cho ta.”


      Y dùng tay hái, cái nấm non mềm gãy gập trong tay y, đó là loài nấm màu trắng tuyết, nhắn và mềm mại, tán nấm vài giọt sương ngưng đọng, dù biết là chủng loại gì, nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm thanh nhã. Nhậm Hoài Tô tay nâng mấy cái nấm trắng ngần như ngọc, “Đây là tuyết ngưng chi, là loại rất hiếm thấy…” Y còn chưa dứt lời, Quang bật dậy giật lấy tuyết ngưng chi trong tay y vứt xuống đất dùng chân giẫm nát. Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, nhưng gì, tuyết ngưng chi là loại dược phẩm rất hiếm thấy, dùng để cầm máu, nàng nghiền vụn nấm, lạnh lùng nhìn y, “Nhíu mày cái gì? Ta thích giẫm giẫm, ngươi hài lòng à?”


      Y lắc đầu, “Nếu thích sao giữ cho người có duyên, hà tất phải phá hoại?”


      Nàng hếch mặt, “Ta nhìn thấy tức ta có duyên, duyên phận của nó là bị ta giẫm nát như bùn, đó là ý trời.”


      Y sững người chốc lát, ràng muốn phản bác cũng cách nào phản bác nàng, “ nương cũng có lý.”


      Nhưng nàng lại ghét nhất thói nương dọc ngang gì cũng có lý đó, liếc thấy ngọn cây vụt qua con sóc, lập tức giơ tay chỉ, “Bắt về đây.”


      Lần này Nhậm Hoài Tô mắc bẫy, “Nếu nương muốn sát sinh, thứ cho ta thể đáp ứng.”


      “Sát sinh?” Nàng hừ nhạt, “Ta muốn giết nó quá nhàng, phí sức mảy may.”


      nương cam đoan tuyệt đối sát sinh?”


      “Đương nhiên.” Nàng cười lạnh.


      Vì thế Nhậm Hoài Tô thực bắt về cho nàng con sóc, nàng cũng quả nhiên giết nó.


      Nàng chỉ kiếm sợi dây dài trói nó lại, từ khoảng khắc có được con sóc, nàng cũng có được đạo cụ để hoàn toàn thao túng Nhậm Hoài Tô. Ví dụ như…


      “Nhậm Hoài Tô, đấm chân cho ta.” Nàng lạnh lùng sai khiến.


      Y ngây người, nàng rút dao găm trong ngực chĩa vào gáy con sóc, tay vuốt ve lưng nó. “Đấm chân cho ta, làm ta giết nó.”


      nương nhận lời với ta, sát sinh.”


      Nàng lạnh như băng, “Ta vốn định giết, nó chết vì ngươi, ai bảo ngươi nghe lời, ép ta giết nó?”


      “Con tin” đầy ba tấc nằm trong tay nàng, bộ lông êm ái, ôm quả thông mà nàng cho gặm ngon lành, Nhậm Hoài Tô do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài ngồi xuống đấm chân.


      Nàng vui ra mặt, nhắm mắt ôm con sóc hưởng thụ hồi.


      “Nhậm Hoài Tô, lấy nước.”


      “Nhậm Hoài Tô, xuống núi mua nửa cân thịt bò về đây.”


      “Nhậm Hoài Tô, hái mười hai loại hoa khác màu cắm mái cỏ.”


      “Nhậm Hoài Tô…”


      ngày trôi qua nhanh chóng, hôm ấy là ngày nàng sống thư thái nhất, đơn, cũng nhạt nhẽo. Nhậm Hoài Tô bị nàng sai phái quay như chong chóng, rối cả chân tay.


      Đáng đời, ai bảo y có thứ cầu nàng, ai bảo y ôm lòng mưu mô? Nàng lạnh lùng nghĩ, đây đều là những điều nàng đáng được nhận.
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 2.2 -
      Chiều dần xuống, bầu trời chuyển sắc xanh ngắt thành màu xanh sẫm, cuối cùng tối đen.


      Nàng vẫn ngồi trong gian nhà cỏ Nhậm Hoài Tô dựng, muốn ra ngoài. Y đốt hai đống lửa trước sau gian nhà. Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, những đốm lửa li ti bay lên rồi lịm tắt, nàng ngửi thấy mùi khói, nhưng thấy khói đen, hiểu sao nàng nghe lòng yên ả.


      Đôi lúc nàng ghét bỏ thế gian, cũng muốn rời bỏ thế gian, ví dụ như tại.


      Đêm sườn núi trời trở rét, chiếc áo trắng của Nhậm Hoài Tô đêm qua trải đất nay bẩn, y thay tấm trường bào. Đó phải là áo tang, mà là tấm nho sam còn mới, ở ống tay áo lấp lánh ánh sáng, nàng nhìn kỹ lại, là ít pha lê rất mảnh.


      cần cũng biết cái áo này ở đâu ra. Nàng sa sầm mặt, y và ông chủ tửu lâu hẳn là có giao tình thân thiết. Cái xác hồn như y sao lại có thể thân thiết với người ta? Sao lại có người đối tốt với y? Bất luận bỏ ra bao nhiêu quan tâm cho y, y cũng cảm động, theo lý mà y hẳn phải độc cả đời.


      Giống như nàng vậy.


      Thế mới phải.


      “Nhậm Hoài Tô,” nàng im lặng rất lâu, bỗng dưng cất tiếng, “Ngươi phải là hòa thượng sao? Sao lại muốn cưới vợ? Còn mặc nho sam?”


      “Vì điềm trời.” Giọng y vẫn đều đều như thường lệ, có thể là thong dong điềm tĩnh, cũng có thể tả là trống rỗng, chút cảm tình.


      Nàng như nghe phải chuyện cười, “Điềm trời? Ông trời bảo ngươi cưới vợ, nên ngươi cưới vợ? Lẽ nào ông trời bảo ngươi cưới ta, ngươi bèn cưới ta?”


      Y gật đầu, sai, điềm trời báo nhân gian hủy diệt, Đan Hà thỉnh thị Hiến thần, lời khuyên được đưa ra là muốn xoay chuyển thiên cơ, y phải giết vợ, mà người phù hợp với điều kiện làm “vợ” y, chỉ có Quang. Dù lựa chọn này của Cơ Nhị, nhưng khiến y chú ý đến nàng, khéo thay nàng ở ngay gần, tức thiên ý thực là vậy.


      “Sao ông trời bảo ngươi cưới con vật nào đấy nhỉ?” Nàng lạnh lùng, “Điềm trời ư, rốt cuộc chỉ là lời xằng bậy, ngươi lại đâm đầu vào tin sái cổ.”


      Cưới con vật? Y lại ngây người, thực chưa từng nghĩ đến việc cưới con vật nào đó làm vợ, như vậy đỡ hơn cưới Quang rồi. “ nương có lý.”


      Nàng đùng đùng nổi giận, “Ngươi định ta cũng ngang con vật? Ngươi còn tiếc ông trời bảo ngươi cưới chúng sao?” Nàng chưa kịp phát tác nghe Nhậm Hoài Tô tiếp lời, “ xem, quả trứng gà có phải là sinh mạng hay ?”


      Nàng sững người, trứng gà gì cơ? “Trứng gà mà là sinh mạng, hòa thượng các ngươi phải ăn vô số sinh mạng rồi sao? Đừng tưởng ta biết hòa thượng cũng ăn trứng gà!”


      “Hóa ra như vậy, quả nhiên… thể cưới quả trứng làm vợ, bằng …” Y lẩm bẩm. Nếu trứng gà là sinh mạng, y cưới quả trứng làm vợ, đến lúc “giết vợ” phải nhàng hơn sao.


      “Ngươi… ngươi…” Nàng giận sôi lên, y tiếc trời báo y cưới heo chó, thậm chí tiếc trời bảo y cưới quả trứng ư? Y có coi nàng là nữ nhân ? Y chỉ coi nàng là “ mạng sống”, là khiến người ta thể chấp nhận!


      “Nhậm Hoài Tô!” Nàng vung quạt, bóng quỷ vĩ đại lao ra, “Ta phải giết ngươi!”


      Quỷ ảnh xoay vần lưng chừng trời, chuẩn bị đổ ập xuống y, bỗng cái bóng đen ngòm rít lên, tức thời tiêu tan. Nàng giật mình, Nhậm Hoài Tô chưa hề cử động, lẽ nào có thể dưng thu trừ lệ quỷ? Lại thấy y vung tay áo, cơn gió lành hờ hững bay về vật thể phía sau triền non.


      Luồng khói dày cuộn lên sau rừng cây, trông là vật gì, tự như đám mây tụ lại. Vào khoảng khắc trông thấy nó, Quang nghe toàn thân run rẩy, quỷ khí thân thể bị rút dần về phía đám “mây”, vạn quỷ trong quạt đồng thanh rên xiết. Nàng che mặt, cấp tốc lùi lại, “Đấy là cái gì?”


      biết.” Nhậm Hoài Tô bắt ấn, chỉ về phía đám mây, vật bắn về phía đó, đám may đột ngột sôi sục rồi bành trướng, nuốt chửng Nhậm Hoài Tô.


      Nàng kinh hoàng, tay cầm Huyết Lưu Hà, quát to tiếng, Huyết Lưu Hà bắn ra vạn tia sáng đỏ như máu. Quang dùng quạt làm đao chém về phía đám mây, sâu trong đó có thứ gì đó , nàng chỉ nghe tiếng keng lảnh lói, chất lỏng sánh đặc lập tức trút ào xuống khói mây dần dần tan .


      Nàng lau vội chất lỏng đặc sánh mặt, hoảng hốt kêu, “Nhậm Hoài Tô?”


      Khói mây tan hết, Nhậm Hoài Tô ra từ rừng cây, lành lặn mất dù chỉ sợi tóc. Nàng thở phào nhõm, cúi nhìn toàn thân dính dịch nhờn quái dị, ánh sáng phát ra từ Huyết Lưu Hà mạnh gấp bội. Đám mây vừa rồi hẳn là loại ác quỷ hiếm thấy, hoặc là luồng quỷ khí cực kỳ hung ác, nhưng rốt cuộc vẫn địch nổi uy lực của Huyết Lưu Hà, bị hút vào trong đá.


      chiếc khăn tay gập gọn gàng đưa đến trước mặt, Nhậm Hoài Tô đứng đối diện nàng, tay nàng đầy dịch nhờn, quạt quỷ trong tay rơi xuống đất. Y nhặt nó lên, dùng khăn tay lau chất dịch nhờn cổ quái mặt nàng từng chút .


      Nàng bất động, mặc y lau mặt, lau tay cho mình như đối đãi với đứa trẻ, sau đó dắt nàng về phía.


      “Gì đấy?” Giọng nàng hằn học, nhưng trong lòng lại như vậy.


      “Sau triền núi có con suối, đêm hôm vắng vẻ, chốn này có lệ quỷ ra vào, hẳn thường ngày hiếm người lai vãng, nương có thể yên tâm tắm rửa, ta canh chừng cho nương.” Giọng y vẫn lãnh đạm như thường, nhưng có hơi ấm nào đó lặng lẽ thấm vào lòng Quang, nàng vẫn cảm thấy y là người giả, nhưng căm ghét y nữa.


      Chỉ chốc lát sau họ tới con suối trong khe núi, bốn phía bao bọc bởi rừng cây. Đêm nay trăng sáng rỡ nhưng bị tán cây che , mấy ánh trăng lọt xuống được mặt suối. Nàng cởi áo váy, chậm rãi lội xuống nước rửa sạch dịch nhờn do đám mây quỷ kia trút xuống.


      Huyết Lưu Hà và quần áo để bờ, bờ suối trống trải thoáng đãng, ánh trăng rọi lên Huyết Lưu Hà lập lòe tia sáng đỏ, như thể bên trong có vật rục rịch. Nhậm Hoài Tô quay lưng về phía dòng suối, mí mắt khép hờ, gió phất qua, vạt áo y lay theo chiều gió, pha lê khảm tay áo phản chiếu ánh sáng phát ra từ Huyết Lưu Hà phía sau, mảng đỏ như máu.


      Quang vẫn còn tắm rửa.


      Huyết Lưu Hà chậm rãi tản ra quầng sáng đỏ, bao trùm cả nửa bờ khe. Ánh đỏ tay áo Nhậm Hoài Tô cũng càng lúc càng rực rỡ, vùng sáng dần khuếch tán, sau lưng y cái bóng từ từ trỗi dậy, lơ lững, chờn vờn. Trong ánh đỏ của Huyết Lưu Hà, cái bóng càng trở nên rệt, trông như nam tử.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 2.3 -
      Có tiếng sột soạt, con sóc bị Quang vọc cả ngày ngậm sợi dây chậm rãi nhảy sang, tới trước mặt Nhậm Hoài Tô. Nó chạy trốn, có lẽ bởi quen thói ăn bám nên theo họ suốt dọc đường.


      Nhậm Hoài Tô nhắm mắt, y nghe thấy tiếng con sóc, nhưng hề trông thấy biến hóa sau lưng mình. Bỗng nhiên cái bóng nháng lên, nhập vào thân thể y, tức khắc ánh đỏ phát ra từ Huyết Lưu Hà tan hết, mái tóc dài đen nhánh của y lại điên cuồng tung bay trong gió như búi liễu đen. Ngay lúc đó, con sóc bám đuôi đột ngột bật ngửa ra đất tắt thở, như thể bị khí thình lình bộc phát giết hại.


      Quang tắm dưới khe, đột nhiên trông thấy bờ khe bao trùm ánh đỏ, hoảng hốt nghĩ lẽ nào Huyết Lưu Hà có chuyện? Nhậm Hoài Tô muốn hủy nó ư? Nàng vội vàng khỏa nước qua loa rồi tròng vào người bộ áo váng trong tay nải Cơ Nhị tặng, “Nhậm Hoài Tô?”


      Nàng xông lên bờ, chỉ trông thấy Huyết Lưu Hà lành lặn mặt đất. Nàng chộp lấy viên đá, dáo dác nhìn bốn phía, thấy bóng y, “Này? Nhậm Hoài Tô?” Nàng ngước lên, trông thấy vạt áo trường bào Nhậm Hoài Tô lật phật bay trong gió, y ngồi mỏm đá bên bờ suối, vầng trăng tròn vành vạnh treo sau lưng. Chỗ y ngồi quá cao, nhưng hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy mênh mông vời vợi, y thực nhìn vào đâu, nhưng lại gây cảm giác dưới cái nhìn y tất thảy là rơm rác, chút sinh cơ.


      “Nhậm Hoài Tô?” Quang biết y lên mỏm đá ấy từ lúc nào, mới trước đó nàng thấy y rành rành còn ở bên bờ suối. Tư thái của kẻ ngồi mỏm đá ấy, dù nàng mới chỉ quen biết y ngày, cũng cảm thấy đây tuyệt đối phải Nhậm Hoài Tô.


      Kẻ ngồi mỏm đá quay đầu lại, thứ khí thế kỳ dị tan sạch ngay vào khoảng khắc ấy, như thể chỉ là ảo giác của nàng giữa đêm khuya. Y đứng dậy, nhàng nhảy xuống đất, “ nương có sao ?”


      Nàng đưa tay sờ lưng, vừa rồi tắm rửa nàng lờ mờ cảm thấy sau lưng dường như xuất nốt ban, nhưng lại thể bảo Nhậm Hoài Tô xem hộ, “Ngươi ngồi đó làm gì?”


      Y ngây ra thấy , chừng như chưa từng nghĩ vì sao mình lại ngồi vách núi, ngẫm ngợi hồi lâu, vẫn biết đáp thế nào. Ngay vào lúc ấy, nàng đánh mắt trông thấy vật gì đó trong rừng cây, “Cái gì kia?”


      Đó là đống hỗn độn, giống đá sỏi, thị lực Nhậm Hoài Tô cực tốt, liếc mắt qua liền , “Dường như là đống vỏ trứng.”


      Vỏ trứng? Nàng lập tức nghĩ việc vừa rồi chém vào đám mây, luồng dịch nhờn cổ quái mới xuất , bỗng nhiên vỡ ra, “Lẽ nào vừa rồi thứ đám mây kia là bao bọc quả trứng cực lớn?”


      Nhậm Hoài Tô lại gần, đó thực đống vỏ trứng vĩ đại dật dờ khí, biết ấp giống gì, dưới đất cũng thấy hành tung ấu tử, “Quả trứng to thế này, biết là loài quỷ quái nào?”


      “Ta từng gặp vô vàn quỷ quái, nhưng chưa từng nghe có loại trứng này.” Nàng lạnh lùng đáp, “Trời mới biết đụng phải thứ ma hiếm có nào.”


      “Loại quỷ khí này dường như sinh ra nhờ đất trời biến hoá, như lệ quỷ bình thường, ta nghĩ trong trứng ắt phải có gì đó, nương đập trứng, biết trong người có chỗ nào khác lạ?” Y nhặt miếng vỏ trứng có găm ngọc vỡ, quả trứng là do mảnh Tuý Hoàng Châu của y và cú chém bằng quạt của Quang hợp lực phá huỷ, dưới đất vẫn còn dịch nhờn cổ quái, dưới ánh trăng, những mầm cỏ dại trong vũng dịch nhờn đó từ từ sinh trưởng, mọc thành nhiều hình dạng kỳ dị.


      Quang!” Y đột ngột gọi, “ xem dưới suối có phải cũng…”


      Nàng nghe y bỗng gọi tên mình, trong lòng cảm thấy hơi vui, quay đầu nhìn lại, thấy dưới khe suối cũ có mấy con cá búng mình mặt nước, dần biến hình, trở nên còn giống cá. Nhậm Hoài Tô bắn mấy mảnh ngọc vỡ trúng những con quái ngư ấy, chỉ thấy quái ngư chết biến thành từng luồng khói đen, tựa như quỷ mị.


      Dính phải dịch nhờn trong quả trứng dường như xảy ra dị biến! Sau khi Nhậm Hoài Tô bắn chết mấy con cá, lòng suối bỗng dưng sôi sục, đôi cánh vĩ đại thình lình xuất , trong tiếng nước chảy rào rào, con mãng xà rất to từ từ ngóc đầu lên, sau lưng nó là đôi cánh khổng lồ màu đỏ.


      Đấy là thứ gì? Quang rùng mình, vừa nãy dịch nhờn dội nàng ướt đẫm từ đầu tới chân, vì sao nàng sao cả? Lẽ nào nàng là giống sinh vật nên thuộc về thế giới này? Con mãng xà ngóc đầu lên từ dưới nước, răng ngừng mọc dài, hai bên cổ dần bục ra những mụn thịt, rồi những mụn thịt cấp tốc sinh trưởng, mọc thành tám cái đầu rắn.


      Chỉ trong chốc lát, con mãng xà bình thường thành rắn chín đầu! Dưới ánh trăng, chín cái đầu thè ra chín cái lưỡi, hau háu nhìn hai người, đôi cánh màu đỏ vĩ đại đột nhiên vỗ mạnh, thân rắn dần nâng cao, như thể sắp bay lên. Quang há hốc miệng, nàng từng nhìn thấy thi biến, cũng từng thấy quỷ biến, nhưng chưa từng thấy con vật biến thành thế này trong thời gian ngắn ngủi đến thế. Quạt quỷ mở ra đánh xoạch, nhưng lòng nàng biết , thứ này sinh ra từ trứng quái, trứng quái có thể hấp thu quỷ mị, chỉ sợ dùng lệ quỷ công kích có tác dụng. “Nhậm Hoài Tô, thứ này có thể hấp thu hồn dã quỷ, muốn thu phục nó chỉ có thể trông vào ngươi.” Nàng phe phẩy quạt, đột nhiên cảm thấy hả hê, thảnh thơi ngồi xuống, định mặc y lo chuyện con quái vật.


      Dù sao nàng cũng thu phục nổi.


      Nhậm Hoài Tô hai tay trống trơn, có binh khí, chín cái miệng của xà quái nhả ra chín luồng khói, ngưng tụ thành luồng khí đen như mực, đặc hơn cả màn đêm, phun về phía y.


      Nàng lạnh nhạt đứng nhìn, trông thấy Nhậm Hoài Tô bắt ấn vung tay, kiếm khí phá , bằng mắt thường cũng thấy vệt trắng lóa. Chỉ với chiêu tịnh chỉ kiếm của y, con rắn chín đầu khí thế kinh người tan xương nát thịt trong khoảnh khắc, hoá thành trời máu tanh, tưới đẫm toàn thân Nhậm Hoài Tô. Y quay người thu tay lại, máu tươi chảy xuống manh áo trắng theo lọn tóc đen, giọt, hai giọt, ba giọt…


      Màu máu thắm như gốc đào tuyệt sắc leo cao, lặng lẽ trổ hoa.


      Nàng cười, nàng cảm thấy gốc hoa đào người y đẹp, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy có gì ổn.


      Người giả này lạnh nhạt, vô dục vô cầu, từ trong ra ngoài trống rỗng, vô dục vô cầu phổ ái chúng sinh như thế, sao lại tu luyện thứ võ công ác liệt cùng cực này? Kiếm khí trắng lóa lóng lánh, xuất thần nhập hoá, chắc chắn y từng dốc sức nỗ lực.


      Nhậm Hoài Tô ơi Nhậm Hoài Tô, ngươi thực chỉ là cao nhân vô dục vô cầu, thính tòng thiên mệnh, từ bé đến lớn chỉ biết ngoan ngoãn niệm kinh?


      Rất đáng ngờ.


      Nhưng trông vào đôi mắt trong sáng của Nhậm Hoài Tô, thứ khí độ mênh mông thoáng kim tuyệt cổ, lại như thể tuyệt đối có gì đáng ngờ.


      nương?” Qua hiểm nguy, y lại mở miệng gọi nàng là “ nương”.


      Quang lạnh nhạt đáp lời, “Công tử, có việc gì?”


      Y khựng lại, khẽ hắng giọng, “ Quang…”

      Nàng chống má nhìn y, “Ừ, có chuyện gì?”


      sao chứ?”


      “Ngươi muốn kiểm tra ?” Nàng giật áo đánh soạt, để lộ lưng và bả vai, “Sợ ta nửa đêm biến thành ma quỷ quái cắn ngươi?”


      Nàng xé áo vốn chỉ nghĩ Nhậm Hoài Tô giật mình nhắm mắt, nhưng y lại xem xét lưng nàng rất kĩ lưỡng, ngây người thoáng, nàng đâm ra thiếu tự nhiên, “Có gì mà xem?”


      Dưới ánh trăng, y đưa tay nhàng vuốt ve lưng nàng, cảm giác động chạm ấm áp mà kỳ dị khiến khắp người nàng nổi đầy gai ốc. Quang thình lình nổi giận, “Nhậm Hoài Tô! Ngươi làm gì đấy?”


      “Đừng động đậy, sau lưng có hai vết lạ.” Y ngưng khí đầu ngón tay, ấn lên vệt màu hồng phấn, đó là hai vết sẹo nhạt. Y điểm bốn ngón tay lên vết sẹo, tạo thành Đại thánh phật ấn, “ Quang, vết tích này nhất định có liên quan đến trứng quái, biết vì sao dịch trứng gây biến hoá cơ thể , nhưng vẫn phải cẩn thận. Phật ấn này có thể trấn áp tà khí, khi nó bị phá, ta biết ngay.”


      Nàng mặc áo xong, nhất thời muốn nhìn mặt y, “Ngươi biết ngay để lập tức đuổi theo, dùng kiếm khí để chặt kẻ biến dị là ta thành tám mảnh như lúc nãy ư?”


      Quang…” Giọng y trở nên dịu dàng, chất giọng lạnh nhạt bằng lặng chút gợn ấy khi trở nên dịu dàng, hoá ra đầy ắp tình cảm, “ biết ta có ý đó.”


      Nàng hừ tiếng, vốn định bắt bẻ cho y cứng họng, nhưng bỗng nhiên chẳng muốn nữa. Xoay lưng về phía Nhậm Hoài Tô, nàng ngồi đất nhìn con suối vừa rồi tắm rửa, vùng nhuốm đỏ, xác con xà quái rải khắp nơi, mảnh trăng vành vạnh và dị, nàng lại thấy đẹp đẽ.


      An tường và thoải mái.


      Phía sau là hơi thở ấm áp của Nhậm Hoài Tô, gió đêm se sắt thổi qua khoảng cách giữa nàng và y, lúc sau, nàng khẽ nhích về sau bước, lưng khẽ chạm với người Nhậm Hoài Tô, y vẫn đứng. Nàng tựa vào y, y tránh, còn nhàng xoa đầu nàng.


      Bàn tay y êm ái và mạnh mẽ, xoa đầu rất dễ chịu, nàng hài lòng hưởng thụ cảm giác khi y vuốt ve đầu mình, đổ người về sau, tựa vào chân y, chìm vào giấc ngủ.


      Nhậm Hoài Tô để nàng tựa, y vì sao mình phải xoa đầu nàng, vì sao phải để nàng tựa, nhưng nàng như con mèo hoang dè dặt thận trọng mà quá mức hư hỏng, khi nó dụi vào người y, y chỉ nỡ đẩy ra, thậm chí còn bất ngờ thấy hân hoan và mừng rỡ.


      Trời dần sáng tỏ.


      Nàng tỉnh giấc, phát mình được bao bọc kín mít, lưng ngựa.


      Nhậm Hoài Tô dùng mấy cái áo khoác bọc kín nàng lại, đặt lên lưng ngựa, y tay dắt hai con ngựa, tay cầm ô, chậm rãi bước dưới trời nắng gắt.


      Từng bước , tư thái của y vẫn nghiêm ngắn cẩn trọng như vậy, thong thả mà điềm nhiên.


      Nàng thở hắt ra hơi, rất nhiều năm nay, nàng hiếm khi được ngủ yên ổn thế này, nhưng Nhậm Hoài Tô bảo vệ nàng. Rúc người trong mấy lớp áo, nàng an tĩnh cuộn mình lưng ngựa, để Nhậm Hoài Tô dắt ngựa, từng bước đưa nàng về phía Hoành Địa hoả sơn.
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 3.1 -


      Mạc đàm thạch trung hỏa


      Sau chuyến dài mười mấy ngày, hai người trèo đèo lội suối, tiếp cận Hoành Địa hoả sơn.


      Cách hoả sơn mười mấy dặm, thấy tro bụi dày đặc che kín bầu , cỏ cây thưa thớt, đá tảng sậm màu rải rác khắp nơi đất, vùng rộng lớn và bằng phẳng, ngựa đến đây chịu tiếp, cũng may tro bụi che lấp mặt trời, Quang có thể xuống ngựa bộ.


      Tương truyền, Cực Nhật Châu nằm giữa hoả sơn, nhưng biết chính xác là nơi nào. Chốn này bốn bề hoang vắng, hiếm dấu chân người, mọc mấy loại cỏ dại, nhưng trụi lủi đơm hoa trổ lá.


      “Nếu Cực Nhật Châu phát sáng trong đêm, vậy đợi đến tối hẵng tìm.” Nàng thấy Nhậm Hoài Tô dáo dác nhìn tứ phía, “Chốn này chẳng có thứ gì, lại cách hoả sơn rất xa, ngươi tìm gì thế?”


      Y ừ tiếng đáp lời, nhưng vẫn ngừng tìm kiếm, hồi lâu sau, y dời tảng đá bằng phẳng, bắt đầu dựng lều. Nàng buồn chán ngồi ở bên, Nhậm Hoài Tô nhất định có sở thích dựng lều, tới đâu dựng lều tới đó, trong rừng dựng lều cỏ, bên bờ sông đào sơn động, dưới chân hoả sơn y lại định chồng đá.


      Dọc đường y dựng có đến tám gian lều, làm lợi cho những con vật tìm thấy tổ trong rừng. Quang hậm hực nhìn y làm việc, dù biết y sợ nàng phải phơi nắng, nhưng hề có cảm giác biết ơn.


      Nam nhân vừa lắm lời vừa phiền phức kia, làm cái gì cũng phải tử tế nhất, phải tốt nhất.


      Đá đất vuông vắn, sỏi cuội cũng nhiều, y nhanh chóng dựng xong khung lều, nàng nhặt viên đá ném sang, ầm tiếng, cái lều bán thành hình biến thành đống đổ nát, nàng lạnh lùng nhìn Nhậm Hoài Tô. phải nàng cảm thấy lều y dựng đẹp, chẳng qua chỉ muốn phá hoại mà thôi.


      Y cũng nổi giận, lại bắt đầu chồng từng tảng đá .


      Đến khi y dựng lều xong, khói bụi trời loãng đôi chút, nắng rọi xuống qua tầng tro mù, nàng ngồi vào lều, chán ngán trông ra phiến đá đen sì ngoài cửa lều và màu nắng ảm đạm, “Nhậm Hoài Tô, ngươi xem gần đây có đồ ăn .” “Đồ ăn” mà nàng chính là thịt, hơn nữa nàng phải thương lượng, mà ra lệnh.


      Mười mấy ngày nay đều là y tìm hàng quán mua thịt bò hoặc chân giò, tại đến gần Hoành Địa hoả sơn, bốn bề hoang vắng, lấy đâu ra thịt thà? Nhưng y thực bước ra ngoài, nhìn quanh quất, như thể thực có thể tìm thấy gì đó.


      Quái nhân, lẽ nào y cho rằng có thể tìm thấy đồ ăn cho ta ở cái nơi quỷ quái này? Nàng chống má nhìn Nhậm Hoài Tô xa dần, dưới khoé mắt lấp loé hồng quang, Huyết Lưu Hà phát ra ánh đỏ. Nàng cầm nó lên nhìn, kỳ lạ, tại là ban ngày, có trăng, vì sao Huyết Lưu Hà lại phát hồng quang?


      Nhậm Hoài Tô được lúc, ánh nắng tắt dần, nàng ra khỏi lều đá, ngạc nhiên vì y lâu đến thế. Sắc trời trở nên u ám, hoả sơn ở phía xa đỏ loè mù mịt, nàng tiêu sái vung tay áo, nhàng lướt về phía hoả sơn.


      Ai quy định nàng nhất định phải ngồi trong gian lều đá kỳ dị ấy đợi y về? Nàng sai y tìm thức ăn, đâu có đợi y về.


      Ở miệng núi lửa nóng cháy, hồng quang ràng, nhưng nóng như thiêu đốt, Quang khẽ vung quạt, lần từng bước vào trong núi. Nàng sợ ánh sáng, nhưng sợ lửa, quỷ khí lãnh dật dờ vành quạt có thể xua tan nóng bức, quỷ ảnh tràn ra vây quanh nàng, hướng thẳng vào trong.


      Dung nham quanh miệng núi lửa nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng hiểu vì sao đỏ lửa mà đen kịt. Trong vòng mười dặm tuyệt có bóng cây, nhưng lại có loài vật to lớn nám đen thong dong lượn lờ quanh đó, trông giống như heo mà lại chẳng phải heo. Nàng dừng lại, nhìn chằm chằm con thú lớn kỳ dị, nó rất to, tuyệt phải vì nàng hoa mắt hay ảo giác mà nhầm lẫn. Nhìn kỹ hơn, càng gần đỉnh núi càng có nhiều loài thú ấy, tính ra phải hơn chục con.


      Đấy là loài quái vật gì?


      Nàng gọi hồn quỷ trong quạt quỷ, sai nó lao về phía con vật. Quỷ ảnh màu đen dật dờ kéo theo những sợi hàn khí, lững lờ đổ về phía quái thú, chỉ thấy con thú lười biếng nhúc nhích thân hình, hồn quỷ liền tan biến trong chớp mắt. Nàng giật mình, chỉ khi gặp phải dương khí cực kỳ mạnh mẽ, lệ quỷ hàn mới tan biến nhanh như vậy. Loài quái thú này sống cạnh hoả sơn, sợ dung nham, có thể mang dương khí cực mạnh, là khắc tinh trời sinh của quạt quỷ.


      Cũng chính vào lúc con thú ngẩng đầu lên, nàng trông thấy dưới cổ nó có ánh sáng lấp lánh. Đốm sáng rực rỡ dưới bóng hoàng hôn, tia sáng bắn ra xa mấy trượng. Mắt nàng loé lên, lẽ nào vật dưới cổ con thú này là Cực Nhật Châu trong truyền thuyết?


      Nảy sinh nghi ngờ, nàng lập tức vung quạt quỷ, mười mấy lệ quỷ xông ra, bọc lấy con thú ở gần nhất. Quái thú ngửa mặt gầm lên, quỷ ảnh tức tan quá nửa, quỷ khí còn sót lại phát tán ánh xanh chói mắt, vây lấy con vật, những đầu lâu đen lơ lửng phun ra từng luồng sương máu. Nàng đứng từ xa nhìn con thú điên cuồng vẫy vùng nhưng hề suy yếu, quỷ ảnh lại ngừng tan biến. Nếu thứ bị quỷ ảnh bao vây là người dù là mười mấy kẻ cũng sớm thành đống xương khô.


      Thấy tình thế ổn, nàng vung tay, ba đốm sáng bắn về phía quái thú, hàn quang bộc phát, con thú đột ngột nổ tung, thân xác tung toé khắp trời, chớp mắt bị quỷ ảnh tàn dư dọn sạch.


      Quang thở phào, vật làm nổ tung quái thú là thứ cực hàn do nàng dùng xương cốt thi luyện thành, tên gọi là Thiên Lăng Tiễn. Tiễn này chí hàn chí hung, khi bắn ra lập tức phát nổ, tuyệt diệt đến từng con sâu cái kiến trong vòng mấy trượng, người và vật trong vòng mười trượng quanh đó nhiễm ác tật. Thứ tàn độc như vậy mà lại được nàng đặt cho cái tên đến là đường hoàng, từ lúc luyện thành đến nay vẫn chưa từng dùng.


      Ba mũi Thiên Lăng Tiễn bắn vào con quái thú mà chỉ có thể làm nổ tung nó, còn mầm ác tật lại bị dương khí gột rửa sạch trong chớp mắt. Quang nhìn những con vật khác xung quanh đó, rùng mình, hốt nhiên cảm thấy năng lực của mình bé.


      mặt đất ngoằn ngoèo những dòng dung nham có mảnh gì đó lấp lánh, Quang vẫy tay, quỷ ảnh mang vật ấy bay về phía nàng, rơi quạt quỷ.


      Đó là mảnh vỡ trong suốt và ngời sáng, ngả vàng như ánh đèn, toả ra hào quang rực rỡ.


      Nhưng ánh sáng đó hề khiến nàng khó chịu, ấy phải là dương khí mãnh liệt của nắng, cũng phải khí mạnh mẽ của ánh trăng, đó là loại ánh sáng tự nhiên êm dịu và bình tĩnh.


      Thậm chí, còn có làn hơi mát rượi.


      Vật này khiến người ta cảm thấy mát mẻ ngay cả khi đứng cạnh dung nham, nàng chợt hiểu loài quái thú kia chính vì có mảnh tinh thạch này mà sợ nóng, nhưng đây chỉ là mảnh vỡ, phải tinh thạch hoàn chỉnh.


      Vật này vào đêm có thể thực phát sáng như mặt trời ư? Nàng nhìn mảnh vỡ quạt quỷ, có được nó cũng lấy gì làm vui sướng, ánh nắng mặt trời… có lẽ cũng tốt đẹp như nàng tưởng.


      Có lẽ cũng chẳng quan trọng đến vậy.


      Nàng khẽ chạm vào mảnh vỡ, mát rượi, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thích, nhưng cái giá phải trả là sinh mạng. Lẽ ra nàng phải thích nó hơn mới đúng, nhưng hiểu sao, nàng cảm thấy thứ này cũng chẳng có gì quý giá, có cũng sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :