1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.6 -

      Nàng lặng lẽ hạ xuống khỏi bầu trời, nếu ngươi biết cả quá trình từ xuất đến tiêu tan của ngươi vốn chỉ là mưu Thẩm Chiên Đàn dày công trù tính, chỉ là vốn liếng và nền tảng để y bảo toàn bản thân thôn tính thiên hạ, hẳn ngươi nhất định nghĩ cách tự tận?


      đời ai toàn năng, nhưng chỉ người cũng đủ khiến thế gian loạn lạc.


      nghi ngờ gì nữa Thẩm Chiên Đàn chính là loạn thế kiêu hùng sánh ngang với điềm trời diệt thế.


      Lục Quang đáp xuống mặt đất, những con rắn bê bết máu thịt la liệt khắp nơi, nàng nhìn lướt qua, biết con rắn màu xanh ngọc bị chém thành hai nửa nằm đâu, ngước mặt lên, chăm chú nhìn cái xác biến thành lão già lưng còng của Thẩm Chiên Đàn.


      Nàng chú ý thấy lồng ngực y phập phồng.


      Lẽ nào hồn về?


      Nàng bước tới vài bước, nheo mắt đứng bên cạnh y.


      Gương mặt Thẩm Chiên Đàn chằng chịt nếp nhăn, đầu tóc bạc trắng, năm ngón tay khô héo run run đưa về phía nàng, cổ họng nhúc nhích, chừng như muốn với nàng điều gì đó. lực của y gần như bị đốt sạch trong trận chiến với kim long, lại bị nàng đánh rớt xuống từ , sau khi miễn cưỡng hồi hồn cũng gần như hấp hối, cái xác này lại quá già nua, ngay lúc này đây dù chỉ là kẻ qua đường cũng có thể đánh chết y chỉ bằng gậy, đừng đến quân lâm thiên hạ khí thôn sơn hà.


      Nàng nhìn y lạnh nhạt, “Ngươi còn chưa chết?”


      Trong đôi mắt y ánh lên thứ quang mang cực mạnh, thân thể và hồn phách dù già nua yếu sức, nhưng lòng y chưa chết, vẫn tỏa ra thớ ánh sáng kiên quyết và bất cam.


      “Ngươi ngươi cản ngăn y, kết quả thể làm được.” Nàng cất giọng lạnh nhạt, “Đến sau cùng, người ngăn trở y là bản thân y, phải ngươi.”


      Yết hầu y phát ra thanh lục khục, trong đôi mắt là nỗi bất cam và căm phẫn mãnh liệt.


      “Đừng con rồng ấy là do ngươi đánh bị thương, dù ngươi có làm nó bị thương, nó vẫn có thể nuốt sống ngươi, nuốt sống ta, nuốt sống Nhậm Hoài Tô, vẫn có thể hủy diệt tất thảy những nơi mà nó qua.” Nàng nhìn sâu vào mắt y, lạnh lùng “Cho nên ngươi chút công lao nào.”


      Ánh mắt y càng trở nên gai góc, năm ngón tay quắp về phía nàng, chừng như sốt ruột muốn tóm nắm cái gì, cả người run rẩy.


      “Ha, ngươi tâm tình cao ngạo, làm hết mọi chuyện thâm hiểm, dày công sắp đặt mưu, mẫn diệt lương tri, mưu toan từng bước, sau rồi chẳng qua cũng chỉ được như vậy mà thôi.” Nàng chậm rãi khom người soi vào mắt y, mũi chân ướm lên bàn tay trái y, giẫm xuống, từ từ dùng sức, “Ngươi hận Nhậm Hoài Tô, vì y từng sở hữu tất cả những gì ngươi mơ tưởng, thanh danh, uy vọng, địa vị, quyền lực. Ngươi thể kiềm chế mình, luôn muốn hại y… nỡ đao giết chết y... Ngươi luôn muốn y sống bằng chết... Nhưng sau cùng dù là hay là quỷ, ngươi vẫn thể bằng y... Ngươi thậm chí còn xử lý nổi con rồng, còn gì đến chuyện quân lâm thiên hạ? Ngươi định đối mặt với những hùng hào kiệt trong thiên hạ được ngươi đưa thiếp mời đến như thế nào?”


      “Hực... Hực…”


      Cổ họng Thẩm Chiên Đàn phát ra mấy tiếng khò khè, nhưng thành câu cú.


      Nàng cười mỉm, tiếp, “Ngươi có còn nhớ ? Ngươi mình toàn năng, ngươi mình diện mạo tuấn tú, ngươi mình dịu dàng ân cần, ngươi với ta có mối duyên bạc đầu, hỏi ta vì sao theo ngươi, lại đòi cùng Nhậm Hoài Tô? Ngươi đời này ngoài ngươi còn ai có thể ngăn trở khí thế kim long? Ngươi ngày ngươi có thể bắt ta quỳ xuống van xin ngươi ăn thịt ta... còn bây giờ sao?” Nàng nhìn y lạnh lùng, cái nhìn tựa băng giá tựa tên bắn, “Ta đứng ngay đây, ngươi ở trước mặt, cách nhau nửa bước chân,” giọng nàng thoáng cao hơn, “Ta có thể quỳ xuống, có thể van xin ngươi ăn ta... Nhưng đáng tiếc… dù ta có quỳ xuống van xin ngươi, ngươi cũng có sức để ăn ta nữa. Ngươi xem, có tức cười hay ?”


      Toàn thân Thẩm Chiên Đàn run rẩy dữ dội, nỗi hằn thù phơi bày mồn trong đáy mắt.


      Nàng phất tay áo, biến ra cái gương, thong thả đưa đến trước mặt y, “Ngươi nhìn ngươi xem... Diện mạo khiến ngươi tự phụ ấy đâu rồi... Có tuấn hơn Nhậm Hoài Tô? Vì sao ta phải theo ngươi? Thẩm Chiên Đàn, ngươi hại người đời, có bao giờ nghĩ rằng mình cũng có hôm nay?” Nàng vung tay xua tan cái gương, lạnh nhạt tiếp lời, “Ta biết hôm nay ngươi thực dốc toàn lực, liều mình muốn cứu thế nhân, ngăn trở kim long... Ta cũng muốn an ủi ngươi vất vả, muốn ngợi khen ngươi câu cam nguyện hy sinh, hùng cứu thế... Nhưng đáng tiếc ta ra miệng được.” Nàng ôn tồn, “Ta nghĩ ngươi cũng thích nghe ta khen ngươi là hùng hiệp sĩ, ngươi coi thường hùng hiệp sĩ, ta thường ngày cũng xem hùng hiệp sĩ đáng gì, nhưng ngươi quả thực đáng đển người ta khen câu hùng.” Nàng nhìn y chăm chú, “Ngươi chỉ là tên tiểu nhân hiểm.” Chưa kịp để Thẩm Chiên Đàn nghỉ lấy hơi, nàng lại bồi thêm, “Thấy ngươi có kết cục thế này, ta rất vui. Ngươi hại y biến mất, hại ta chỉ mơ giấc mơ suông, ta giết ngươi…” Nàng chớp mắt, giọng hững hờ, “Ngươi sống bằng chết.”


      đoạn Lục Quang đứng thẳng dậy, giũ tay áo, ngoảnh đầu bỏ , thực nhìn Thẩm Chiên Đàn thêm lần nào nữa.


      Tấm thân già nua khô héo của Thẩm Chiên Đàn nằm thoi thóp giữa vùng đất hoang nguyên trăm dặm quanh tháp Trường Sinh như cá chết, bốn bề bóng sinh linh, chỉ có xác rắn la liệt, gió rét và cát vàng mù mịt, y ngừng run rẩy.


      Mấy ngày sau, những cao nhân kỳ môn nhận được thiếp mời đặt chân tới hoang nguyên tháp Trường Sinh theo lời hẹn, chỉ thấy tháp đổ sụp, sống tuyệt diệt, chỉ có cát vàng mịt mùng, gió rét thấu xương, bốn phía bóng người.


      Họ ngoảnh mặt nhìn nhau, ai nấy đều ngạc nhiên, vị lão giả được đẩy ra xe lăn, chính là Hồng Khương nhà họ Hồng ở Giang Bắc, lão vốn bệnh tình nguy kịch, nhưng sau khi con trai lão, Hồng Thế Phương, dứt tật tương tư, lão cũng đột nhiên khỏe lại. Người người đều nhà họ Hồng phúc dày, đến nay chỉ đứng có phần khó khăn, nhưng lo về phần tính mạng. Hồng Khương vốn tính ghét ác như thù, dù tháp Trường Sinh gửi thiếp mời, lão vẫn xoay sở tới cho bằng được.


      “Hay là song long chi chiến mấy ngày trước phá hủy ngọn tháp?” Giọng Hồng Khương vang vọng như chuông đồng, tràn đầy sức mạnh, “Quả nhiên thiện ác phân minh, thiên lý xoay vần, thể để mặt ác tặc tác oai tác quái!”


      Bên cạnh lão người chắp tay với vài vị cao nhân chăm chú quan sát tháp Trường Sinh, “Vẫn xin Hành Vân phương trượng thi triển thuật pháp, thăm dò xem ngọn tháp này có phải giả chết hay , nhân bên trong liệu có còn sống?”


      Hành Vân phương trượng tuổi độ tứ tuần, dù là trụ trì chùa Liễu Vân, lại chỉ biết sơ qua chuyện của Thẩm Chiên Đàn, đương nhiên nội tình rằng chủ nhân ngọn tháp này chính là vị cố nhân từng ngụ ở hậu sơn nhà chùa. Từ khi chùa Liễu Vân bị long hỏa thiêu hủy, Hành Vân phương trượng tuy may mắn thoát nạn, nhưng lòng đầy sân oán, liền niệm thuật pháp, Phật quang sắc vàng lấp lóe, lập tức phủ lên tháp Trường Sinh.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.7 -

      Ngọn tháp cháy đen im lìm chết chóc chậm rãi tỏa ra ánh huỳnh quang màu lam nhạt lốm đốm như bướm bay, Hành Vân phương trượng đột ngột dừng tay, “Có người sống sót?”


      Ai nấy lạ lùng ngước nhìn ngọn tháp, hơn ngàn người mất tích tại đây, lẽ nào họ chưa chết?


      Phật quang chậm rãi ngưng tụ dưới đáy tháp Trường Sinh, họ trông thấy cửa huyệt khổng lồ do kim long xỏ xuyên, Hành Vân phương trượng nhanh chân chạy tới, vài người xông vào hang động, kinh ngạc nhìn vô số những xác người nằm ngổn ngang dưới nền hang, xác ai nấy lạnh ngắt như vừa mới chết. Đan Hà thong thả bước vào, sờ mạch trong số đó, “Vẫn còn hơi thở.”


      Những người đó chưa chết.


      Cơ Nhị sau đám người, y và Đan Hà quan sát trận chiến song long vô cùng tường tận, Thẩm Chiên Đàn tụ rắn hóa rồng, nên thể ngưng tụ Hoàn Hồn Châu, cũng may y từ bỏ sức mạnh hồn sống, chuyển sang lấy lực gom rắn, cho rã Hoàn Hồn Châu, vì vậy hồn phách những người này mới có thể trở về.


      “Vẫn còn hơi thở, có thể cứu sống.” Đan Hà ôn tồn , “Chỉ là lâu ngày ăn uống, gây tổn thương lớn đối với thân thể, nếu phải từng được thi triển thuật nhiếp hồn và phép đóng băng, rơi vào trạng thái giả chết, chỉ sợ sớm mất mạng. Nay chỉ cần cho ăn uống, về nhà tĩnh dưỡng là được.” Y lấy ra lọ thuốc từ trong tay áo, “Số thuốc còn lại, có thể tới đạo quán của ta mà lãnh.”


      Số người chết giả quá nhiều, đoàn người bắt đầu lục tục đưa họ ra khỏi hang, mớm cho từng người loại thuốc Đan Hà luyện chế. Đương lúc bận rộn, bỗng có ai đó kêu lên kinh ngạc, “Bên kia còn có người sống.”


      Ai nấy quay sang, chỉ thấy giữa đống đổ nát đầy những xương cốt co quắp nanh ác của ngọn tháp, ông lão già nua nấp bên trong, áo quần lam lũ rách rưới, đầu tóc bạc trắng, vô số nếp nhăn chằng chịt gương mặt cơ hồ che khuất đôi mắt, chân tay lẩy bẩy chừng như thậm chí thể đứng dậy nổi.


      Hồng Khương sai người đẩy xe lăn qua, “Sao cụ lại lầm đường vào đây? Có phải cũng bị nhân làm hại?”


      Miệng lão già mấp máy, nhưng có thanh , ra là người câm, chỉ phát ra những tiếng thở khò khè rời rạc, sau đó ho lên sù sụ, hô hấp khó khăn, cứ như thể hít thở thêm lần làm lão chết mất.


      Hồng Khương cau mày, “Cụ cũng bị nhân làm hại?”


      Lão già do dự thoáng chốc, rồi chậm chạp gật đầu, trỏ miệng mình.


      “Người đâu, đưa chút đồ ăn thức uống đến cho ông cụ.” Hồng Khương biết trong hoang nguyên trăm dặm này có thứ gì có thể ăn được, lão già lạc bước vào đây, dù tháp Trường Sinh chết, lão nhất định cũng phải nhịn đói lâu ngày. Xem dáng vẻ lão cũng thể tự ra khỏi hoang nguyên, “Chuẩn bị cáng khênh cụ già và người trong hang ra ngoài.”


      Nhà họ Hồng tuy sa sút, nhưng vẫn rất có uy danh, tôi tớ trong nhà cũng nhiều, rất nhanh có người đưa đến túi nước và bọc lương khô.


      Lão già như được của báu, vội vã mở túi uống nước, chẳng bao lâu sau túi nước cạn sạch còn giọt, hai tay ôm chặt bọc lương khô dám lơi. Hồng Khương lướt mắt nhìn qua, gần đất xa trời mà sợ chết như vậy, khỏi thở dài.


      Lão già uống no nước, lại dè dặt mở bọc lương khô, chậm rãi lấy ra miếng bắt đầu nhai kỹ lưỡng. Xung quanh người đến kẻ , ai nấy bận rộn cứu người, gương mặt lão già đờ đẫn như trông thấy gì, như thể giữa đất trời chỉ có mình mình.


      Có người chậm rãi đến gần, lão già ngước đầu lên, vạt áo tím biếc của Đan Hà phơ phất, y đứng ngay bên cạnh.


      Lão già vội vã gục mặt xuống, rụt cổ, làm ra vẻ run rẩy yếu ớt đần độn.


      Lão già vục đầu nhai thứ lương khô khô cứng trong tay, đối với Thẩm Chiên Đàn mà , món đồ ăn này quá rắn quá khó nuốt, nhưng y vẫn liều mạng ăn.


      “Này.”


      Có người đứng sau vỗ lưng y, lực mất hết, mạch máu bẩm sinh của phệ giả cũng mất, y còn có thể cảm ứng được liệu có người tiếp cận phía sau. Ngoảnh lại, sau lưng người vận áo hoa, vô số những viên pha lê li ti vẫn lấp lánh rực rỡ giữa hoang nguyên u ám, người nọ cười mỉm, nom càng xinh đẹp dị thường.


      Là Cơ Nhị.


      Lão già nhìn y đề phòng, rụt người lại nhúc nhích.


      Cơ Nhị cúi xuống đưa y cái bánh bao, bánh bao nóng hổi, biết mang tới bằng cách nào, mùi măng tươi phảng phất trong cơn gió.


      Y vội vã chộp lấy cái bánh, Cơ Nhị vỗ lưng y, quay lưng bỏ .


      Y ngốn ngấu cái bánh bao, trong bánh bao là mùi nhân chay quen thuộc, chừng như rất lâu trước đây, y quen với mùi vị đó.


      Thuở ấy y biết thế nào là đói, thế nào là ngon.


      Lão già nhanh chóng ăn xong bánh, thừa lúc Hồng Khương chú ý, loạng choạng đứng dậy, chống gậy lảo đảo lần về hướng tây.


      Ở tận cùng phía tây, có ngọn núi tên là Tố Hoa.


      Đồn rằng đỉnh núi Tố Hoa có dị thú gọi là Thiều hoa, ăn tim Thiều hoa, có thể cải lão hoàn đồng, trường xuân bất lão. Nhưng loài thú lạ Thiều hoa ấy rốt cuộc trông như thế nào, đời ai được biết, từ ngày truyền thuyết ấy xuất đến nay, chỉ sợ chưa có ai từng thực được ăn tim thú lạ, càng chưa có ai được cải lão hoàn đồng, trường xuân bất lão.


      Có kẻ đứng dưới gốc cây thấp dưới núi, toàn thân run rẩy, người gầy guộc héo hon, mặt đầy nếp nhăn, nom rất già, nhưng chỉ thân mình, ngồi tảng đá ven bờ suối, tự ôm lấy thân, run lẩy bẩy. Người khoác bừa vài lớp áo, có cái quá rộng có cái quá dài, cái nào cái nấy đều rách rưới, biết trộm được ở đâu. Dù mặc nhiều lớp, người y vẫn run run, hẳn là rất lạnh.


      Dù rất lạnh, nhưng cứ ngồi mãi bên bờ suối, thực ra y ngồi đây rất lâu, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí nhìn xuống lòng suối.


      Mặt nước im như tờ thà soi bóng gương mặt già nua xấu xí, những nếp nhăn cơ hồ che khuất đôi mắt, hoa văn đỏ thắm giữa trán biến mất hoàn toàn, chỉ để lại vết hồng phai nhạt.


      Đó là ai?


      Con quái vật xấu xí cực cùng này là ai?


      Là ai... ai hại y đến thế?



      Tay y run bần bật, chộp lấy viên cuội bên bờ suối, hằn học ném thẳng xuống nước, nước bắn tung tóe, những đường nét trong lòng nước biến hình, như nụ cười nanh nọc.


      Tỏm tiếng, lại có đá cuội ném vào lòng suối, y ngước lên, hai đứa trẻ mặc áo vải thô chui ra từ bên bờ đối diện tíu tít chào hỏi, “Ông ơi, ông cũng nghịch nước à?”


      Ông? Y thoáng ngây người, đáy mắt đột ngột nháng lên sát khí, chộp lấy hòn đá ném thẳng về phía đầu thằng bé.


      Hai đứa trẻ reo hò lao sang, nhặt sỏi cuội dưới suối ném trả, cứ ngỡ ông lão chơi cùng mình.


      Lào già bị ném trúng nhiều lần, thân thể lại yếu sức, nén được bắt đầu ho khùng khục. Hai đứa trẻ hoảng hồn đỡ y dậy, “Ông ơi ông làm sao thế?”


      Chẳng ngờ... có ngày... y thậm chí còn địch nổi hai đứa trẻ con. Lão già ho dữ dội, thở ra hơi. Hai đứa trẻ đứa đẩy đứa kéo, lôi y lên khỏi nước, “Ông chơi đến sinh bệnh rồi, tới nhà ta , ta bảo mẹ khám bệnh cho.”


      “Khám bệnh?”


      Lão già thoáng sững người, rất lâu trước đây, y cũng từng khám bệnh cho người ta, nhưng chẳng qua chỉ vì... Ha ha ha... đời này lại có kẻ đối tốt với người khác vô điều kiện, vô duyên vô cớ hay sao?


      Hừ! Đều có ý đồ riêng! Đều có ý đồ riêng! Bất kể là người ngây thơ dễ bị lừa gạt hay tin tưởng ngươi đến mức nào... Đến cuối cùng đều trở thành vũ khí hại ngươi!


      Y ngẫm ngợi rất chậm, nhà hai đứa trẻ lại ở gần, quá hai mươi ba mươi bước, y bị lôi tới trước gian nhà cỏ.


      người đàn bà dịu dàng đằm thắm ngồi ở cửa nhà phơi thảo dược hái được, thấy hai đứa trẻ lôi cụ già gần đất xa trời tới giật mình, đứng dậy, “Hai đứa làm gì thế? Mau thả ông cụ ra!”


      “Ông nghịch nước với chúng con, sau đó sinh bệnh.”


      “Để ta xem xem.” Người đàn bà rỗi để mắng con sao lại nghịch nước với người lớn tuổi, vội vàng đỡ lấy lão già, xem xét lượt, “Cụ mắc phải phong hàn, thể chuyện, sao lại nghịch nước với các ngươi? là càn quấy!”


      “Mẹ, mẹ chữa khỏi bệnh cho ông có được ?”


      Người đàn bà suy nghĩ chốc lát, “Bệnh chứng ông cụ vô cùng phức tạp, chỗ mẹ thiếu vài loại thuốc, giờ viết ngay đơn thuốc, các ngươi lên trấn mà mua.” Người đàn bà lấy giấy mực viết đơn, vừa được chữ, bút bỗng bị lão già giằng lấy. Người đàn bà giật mình, chỉ thấy lão già run rẩy viết xuống hàng “Núi này liệu có Thiều hoa?”


      Chẳng ngờ cụ ông tuy già yếu bệnh tật, nhưng nét chữ tuấn dật đoan chính, tay vững mà chữ vẫn hữu lực rắn rỏi, người đàn bà mỉm cười, “ núi quả thực có dị thú Thiều hoa, nhưng chỉ con, Thiều hoa sống mấy trăm năm, trăm năm mới chết, đứng như bay, rất khó bắt. Con Thiều hoa núi bị người ta bắt được, trừ mối hại lớn cho người dân…”


      Người đàn bà còn chưa kịp xong, bị lão già cuống quýt chộp tay, vội vã viết xuống, “Bị ai bắt?”


      Người đàn bà nhìn y khó hiểu, “Thiều hoa là loài dị thú thích ăn cây thuốc, chuyên ăn những giống thuốc quý núi, là mối hại lớn của dược nông như chúng ta, ngày hôm kia có vị nương họ Lục lên núi, tức thời liền bắt con thú hại ấy rồi.”


      “Lục Quang?” Ông cụ tiếp tục viết.


      Người đàn bà gật đầu, ngạc nhiên hỏi, “Cụ biết Lục nương?”


      Lão già siết chặt cây bút, cứ như thể muốn bóp nát nó, lại giống như muốn nuốt sống trang giấy trước mắt, “ ta ở đâu?”


      “Lục nương có nơi ở cố định, hôm qua núi Ngưng Bích.”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 17.1 -


      Vân ngoại phi bạch hạc


      Núi Ngưng Bích, dãy núi kéo dài suốt trăm dặm, thế núi cao, hiểm trở mà rất hiền lành, nhưng rừng cây rậm rạp, hiếm dấu chân người.


      Núi Tố Hoa mọc nhiều thuốc lạ, vậy mà dãy Ngưng Bích tiếp giáp lại ít có cây thuốc, do địa chất khí hậu hợp, hay do cây thấp và dây leo mọc quá um tùm, người thường khó lòng xâm nhập, cho nên về kho trân bảo bên trong.


      Lão già lưng còng xuống từ núi Tố Hoa chậm chạp lần tới đầu đường lối trước núi Ngưng Bích, dõi mắt về phía rừng rậm trước mặt, ai biết lão nghĩ gì. Ngẫm ngợi rất lâu, chừng như lưỡng lự, cuối cùng vẫn chống gậy loạng choạng bước vào con đường núi.


      Cây cối trong rừng Ngưng Bích đều thuộc những giống cây thấp, lá , cành nhánh um tùm, dây leo giăng chằng chịt, nếu có ai mở lối, căn bản thể vào. Con đường này cũng do rất lâu trước đây có người để lại, mọc kín cỏ dại và tử đằng.


      Lão già ôm ngực ho sù sụ, lão được chữa bệnh bằng cây thuốc núi Tố Hoa, lại được ăn mấy bữa cơm nóng, sức khỏe tốt hơn nhiều, nhưng người đàn bà làm thuốc từng thẳng thắn lão trúng hàn độc, tuổi tác lại cao, huyết mạch có khiếm khuyết, dẫn đến cơ thể hành động khó khăn, thể chuyện, chỉ sợ khó lòng trường thọ. Ý nàng ta là mong lão tìm nơi an tĩnh, từ nay an dưỡng tuổi già, dù sao tuổi tác cũng cao, dù hàn độc khó giải, nhưng cũng xem là vắn số.


      Vây mà lão lại bỏ .


      Lần dò theo con đường núi được chừng dặm, bốn bề vẫn cây cối um tùm, tiếng chim kêu lảnh lót, Thẩm Chiên Đàn biết đường sá xa xôi, cho nên dậy từ sáng sớm, bấy giờ vẫn đương buổi ban mai, những phiến lá bé tươi non hai bên giăng mắc tơ nhện, màng tơ nhện lấp lánh những giọt sương, trong trẻo và long lanh. Y rất chậm, thảng hoặc lại lảo đảo suýt ngã, chống tay lên cây thấp bên cạnh, cành lá rung rinh, sương rơi người.


      Lạnh buốt.


      Như băng giá trong lòng bàn tay.


      Lại mát lành thấu xương.


      Y giũ áo, tiếp tục chậm rãi lần về phía trước.


      Bước chân rề rà, hành động ngóc thẳng sống lưng cũng rề rà, chẳng bao lâu sau, lại vì mỏi mệt mà còng xuống.


      Ở phía trước xa có tiếng kêu líu ríu, là gì, y đờ đẫn lại gần, đó là tiếng khóc, nghe bé dại và sợ sệt, lão già qua rất xa, thình lình ngoảnh lại, nhìn bụi cây bên trái.


      Đó là cuộn lông bé có hoa văn xoắn tròn, phục người kêu khóc trong bụi cỏ.


      Y đờ đẫn nhìn, rồi lại tiếp.


      Tiếng khóc của con thú dần xa ngái.


      Y rất lâu, bỏ cả bữa ăn trưa, đến tận hoàng hôn, mới biết cuối con đường phải là chốn sâu trong núi, mà là cái hồ khá lớn.


      còn đường nữa, y ngồi bên hồ hồi lâu, rửa mặt, uống nước, lại chống gậy quanh về.


      Sắc trời dần đổ tối, bốn phía trở nên mơ hồ, trong núi đèn đóm, tất thảy chìm trong bóng tối.


      Y run run bện đuốc, nhóm lửa, cầm chắc trong tay, từ từ lần ngược lối về.


      Ánh trăng rọi qua tán lá rậm rạp, quanh người bóng tối phủ dày.


      Y lặng lẽ mãi, dần đến ngang bụi cỏ có con thú kêu khóc ban sáng, y giơ cao ngọn đuốc soi vào lùm cỏ.


      Túm lông vẫn còn, nhưng kêu khóc nữa.


      Y ôm ngực ho lên mấy tiếng khùng khục, túm lông động tĩnh, y cẩn thận xem xét hồi lâu, cuối cùng chậm chạp vẹt vạt cỏ lần lại gần.


      Túm lông còn động đậy.


      Có vết máu để lại lá cỏ, bên bụng con thú bị thương, phải là vết thương trí mạng.


      Nhưng nó chết.


      biết trong ngày hôm nay, nó chiến đấu với thứ gì, cũng có thể nó thua hẳn, ấy thế mà vẫn mất mạng.


      Đó là con mèo rừng da hổ non, chưa kịp lớn đến lúc có thể chiến đấu với thứ gì đó, toàn thân phủ đầy lông tơ, có lẽ tiếng kêu thảm thiết ban sáng của nó là vì lạnh, vì đói… hoặc vì vết thương.


      Đáng tiếc ai cứu nó.


      Lão già đăm đăm nhìn xác con thú , sau hồi lâu, y ngồi xuống bên cạnh, vẹt bớt cỏ dại, dọn lấy khoảnh đất trống, nhóm đống lửa.


      Rồi đưa bàn tay, khẽ vuốt ve đầu túm lông.


      Đầu nó rất bé, lông rất mượt, đáng tiếc lại lạnh giá.


      Lão già chỉ nhàng vuốt lông con mèo chốc lát, rồi nhanh chóng rụt tay lại, ắng lặng ngồi bên đống lửa. Đêm khuya trong cánh rừng, sương khói dần ngưng tụ, có những thứ hữu hình hoặc vô hình lởn vởn giữa rừng cây, có quái có quỷ ma, đáng tiếc mạch máu của phệ giả nơi y mất, thể nuốt lực, những tiểu tiểu quỷ ngày trước coi thường, nay đối với y trở thành những hồn ác quỷ có thể làm y mất mạng.


      Y phế vật mất sạch năng lực.


      Là thứ phế vật y căm ghét nhất.


      Nếu phải hồn phách y nhuốm đầy khí và oán khí, nếu vì lòng ham sống ngoan cường, cái thân thể già nua này chỉ sợ ngã gục từ lâu.


      còn ai biết đến bá nghiệp hoành đồ của y, còn ai được thấy dị năng ghê gớm của y, còn ai được biết y kinh tài tuyệt diễm, bất kể làm gì cũng là kẻ xuất sắc nhất.


      Thậm chí… thậm chí ai được biết biến cố kinh thế hãi tục Trường Sinh Tháp là do tay y mưu đồ.


      Lục… Lục Quang đáng chết!

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 17.2 -

      Y vò túm vạt áo rách rưới trong tay, tên tiểu nhân lật lọng Nhậm Hoài Tô. Y đoán chắc Nhậm Hoài Tô lòng muốn ngọc nát đá tan, đoán chắc sau khi y hủy thành phóng hỏa dâng mạng vào miệng rồng, chỉ cần Nhậm Hoài Tô hóa thành tro bụi, cả hồn phách và thân thể đều tuyệt diệt, y có thể phóng ra mạch máu phệ giả nuốt lấy sức mạnh kim long, trước đó y từng làm thử, long khí con rồng vàng phải thể nuốt, chỉ là trước đó cần phải mượn sức mạnh kim long giúp y giết Nhậm Hoài Tô! Trong trận chiến y quyết tâm tỏ ra yếu thế, bại trận thối lui từng bước, thậm chí cho rã tơ đỏ phệ giả thua, cũng chỉ để Nhậm Hoài Tô bớt đề phòng, thúc giục y sớm lấy ngày tự tận, nhưng chẳng ngờ người tính bằng trời tính, vừa trông thấy Nhậm Hoài Tô dừng chân, tiếp tục bước về phía long hỏa, y biết tình phát sinh biến cố, nghe Nhậm Hoài Tô “Vì sao thể” liền phát giác ngay y định mở quỷ môn!


      Mở quỷ môn, dẫn rồng vào quỷ vực để giết chết, đó là cách giết rồng mà y giấu . Cố ý , vì cách này chỉ thi mị mới làm được, y chỉ muốn Lục Quang cầu xin y, để khoe khoang năng lực bản thân. Huống chi y định mượn rồng giết người, trừ bỏ mối họa lớn trong lòng, há có thể nhắc nhở cách mở quỷ môn giết rồng? Lường trước rằng Nhậm Hoài Tô muốn hủy thiên diệt địa, chỉ lòng mong ngọc đá cùng tan, kim long do chính tay y dẫn tới, sao có thể mở quỷ môn giết chết?


      Cho nên khi Nhậm Hoài Tô mở quỷ môn, tức chủ định mưu đồ của y bỏ bể, thậm chí kịp thu hồi tơ đỏ nuốt long khí kim long, y mới giận quá làm liều, đem thân rắn cắn Nhậm Hoài Tô, đó là hành động hồ đồ nhất thời, nếu biết làm thế phải nhận kiếm trảm xà của Lục Quang, có thế nào y cũng dám cắn.


      Nữ nhân ấy… nữ nhân ấy coi thân thể Nhậm Hoài Tô như của báu, lại màng năm xưa rốt cuộc là ai bầu bạn cùng nàng ta quãng đường xa vạn dặm, ai vì nàng ta che mưa chắn gió, ai đối đãi với nàng ta săn sóc ân cần… Cuối cùng là ai hồi sinh nàng ta, khoan nhượng nàng ta hết lần này đến lần khác? Phải! Ngày xưa “y” từng đâm nàng hai nhát kiếm! “Y” từng hủy nát tim nàng, “y” luyện nàng thành quỷ nữ, “y” chặt cánh nàng, “y” phóng hỏa thiêu chết nàng… nhưng đó đâu phải là y, đó chỉ là những việc y làm khi mất ký ức, thần tríí được tỉnh táo, đó phải là chủ ý của y, Thẩm Chiên Đàn đời tự phụ thông minh, sao có thể làm những chuyện ngu đần như vậy?


      Phải... phải là mối hận khắc cốt minh tâm đến thế nào… Mới có thể khiến nàng làm những chuyện như thế, những lời như thế?


      Y nhắm mắt, y vẫn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, nàng lạnh lùng, độc, nhưng thâm trầm.


      Nàng là người đơn giản, lúc vui lạnh lùng, mỉm cười, lúc vui cũng lạnh lùng, tìm đủ cách hành hạ y. Thuở ấy y gì nàng cũng tin, nàng giận dữ vì y, vui vẻ cũng vì y, có khi còn tựa vào người y ngủ, giống như đứa trẻ lần đầu tiên có bạn chơi cùng.


      Thuở ấy... Nàng chút mưu mô, thể nghĩ ra chuyện lợi dụng y giết rồng, cứu Nhậm Hoài Tô, rồi giết y.


      Nàng biết lừa gạt y, làm hại y, nanh nọc chế giễu y, còn y vẫn luôn coi nàng là Lục Quang chưa từng biết dối gạt ai, cũng chưa từng hoài nghi y.


      Sao y lại đồng ý với nàng nhỉ? Sao lại đồng ý? Làm sao y lại đoán ra, nhìn thấu ý nghĩ nàng cơ chứ, thực ra ý định ấy giản đơn đến nực cười, còn y lại tự tin thái quá, tự cho rằng có sơ hở, nhất định thành công nuốt rồng, sở hữu sức mạnh to lớn đến khiến nàng sửng sốt.


      tức cười.


      Thẩm Chiên Đàn trăm năm kiêu hùng, quân lâm thiên hạ, làm chuyện nuốt rồng, chẳng ngờ lại bại trong tay Lục Quang.


      Để giữ gìn cánh tay Nhậm Hoài Tô, nàng mặc kệ kim long còn đó, kiếm chém rớt y.


      Nàng thậm chí thể đợi đến lúc y và con rồng nọ lưỡng bại câu thương, chẳng màng thiên tai diệt thế, tin tưởng câu “vì sao thể” của Nhậm Hoài Tô, dù biết y cho rã tơ đỏ phệ , biết thân xác y lão hóa, y còn chốn để về, mà vẫn dùng nhất kiếm Huyết Lưu Hà đánh trọng thương sinh hồn y.


      Sau nhát kiếm ấy, tơ đỏ phệ còn có thể ngưng tụ, y rớt xuống từ độ cao vạn trượng, thể trở về như ban đầu.


      Từ đó trở thành lão già bất cứ ai cũng có thể chà đạp, xấu xí cực cùng, nghèo hèn thất chí, nếu phải vì suốt dọc đường người ta thấy y già nua lại bệnh tật, nhiều lần nhón tay làm phúc, chỉ sợ y chết từ lâu.


      Lục Quang!


      Ngày ấy nuốt sống , lại đem thánh khí đất trời trong dung ngọc tặng , thực là nỗi hối hận to lớn nhất cuộc đời Thẩm Chiên Đàn!


      “Khụ... khụ khụ...” Cái thân xác già nua này của y biết trúng hàn độc tự bao giờ, y cũng lười tra xét xem mình mắc bẫy tự lúc nào, việc quan trọng duy nhất giờ, là đòi lại Thiều hoa từ trong tay Lục Quang, nuốt tim Thiều hoa, lấy lại thể xác trẻ trung của bản thân.


      Cái cơ thể già nua và xấu xí này, y thực thể chịu đựng nổi nữa, chỉ hận thể xé nát nó, nhưng lại phải nhẫn nại làm quen.


      Nữ nhân đáng chết, biết Thiều hoa là vật có thể cứu mạng y, bèn giành trước bước bắt nó , nàng quả nhiên hận y, hận đến mức chấp nhận để y chết, mà nhất định bắt y sống bằng chết!


      Ánh lửa bập bùng, về đêm trời càng trở rét.


      Y càng nghĩ càng hận, càng hận càng thù hằn, khỏi vô cùng tỉnh táo.


      Trong đêm tối lạnh giá ấy, cỏ cây um tùm và ướt đẫm bốn phía, sương đêm tí tách từng giọt ngỡ mưa tuôn, xúc cảm rét buốt như băng giá, rơi rớt mu bàn tay và những ngón tay y.


      Thẩm Chiên Đàn buông hơi thở dài, chớp mắt, chuyển động những khớp xương cổ tê cứng, ánh mắt lại quét qua túm lông lạnh của con thú nọ.


      Y khẽ đưa ngón tay ra, cẩn trọng sờ lên người nó.


      Lông tơ ấm áp, cơ thể bé dưới những ngón tay vẫn lạnh, nó thực chết, thể nào sống lại.


      Ngày hôm sau, lửa tắt, Thẩm Chiên Đàn đứng dậy.


      Áo xống vải thô khoác người ngấm sương đêm ướt đẫm, khiến y đường càng thêm khó nhọc. Y đổi hướng bước vào lối hoang vắng hơn, lần vào sâu trong núi. Dãy Ngưng Bích nối nhau chập trùng, gồm hơn mười ngọn núi lớn , vô số hẻm hốc và khe suối, ai biết Lục Quang với đôi cánh sau lưng bay về đâu?


      Nhưng y vẫn cắn răng lần bước tìm.


      Cách đó xa vẳng về tiếng hươu nai, y dừng lại, ngóng lên phía triền đồi, sườn núi dựng đứng, mấy con hươu sao thả bước tới, hai con hươu non an tĩnh theo chân mẹ, đôi mắt đen láy nhìn y bình thản, pha chút sợ sệt.


      Hươu mẹ thong thả bước qua, dáng điệu tao nhã, thảng hoặc ngoảnh đầu xem hươu con có theo kịp hay .

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 17.3 -

      Y đứng lặng lẽ đợi bầy hươu qua rồi tiếp tục tiến về phía trước.


      Con đường này mới thực là lối dẫn lên núi, chẳng bao lâu, địa thế bắt đầu hiểm trở, y cực nhọc bò lên, hai canh giờ sau, y đặt chân tới đỉnh núi. Nhưng đây phải là ngọn núi chính của dãy Ngưng Bích, chẳng qua chỉ là vùng đồi , Thẩm Chiên Đàn lên tới đỉnh, chỉ có gió núi phơ phất thổi qua, mấy gốc cây thấp lác đác đó đây, thậm chí mọc nhiều cỏ dại


      Y ngước mắt trông về phía xa, đừng đến Lục Quang, trong tầm mắt, thậm chí còn có bóng con rắn hay loài chuột, màu nắng hiền hòa phủ vùng đồi, chỉ thấy khói mây vương vất, êm ái tựa hoa lan.


      hiểu vì sao, y ngồi đỉnh núi ấy rất lâu, rất lâu.


      Có tiếng tiêu vẳng tới từ thung lũng phía xa, ai thổi, Thẩm Chiên Đàn đăm đăm dõi mắt lắng nghe, gió núi lách qua vạt áo, những sợi tóc bạc trắng già nua phất qua mặt, y cúi đầu, đôi bươm bướm bay ngang luống cỏ, sắc cánh nhạt màu, đẹp xinh gì mấy.


      Tiếng tiêu nghẹn ngào như than khóc, y rốt cuộc cũng đứng lên, chậm chạp lần xuống núi, dò lối về phía thanh.


      canh giờ sau, y trông thấy người thổi tiêu.


      Đó là gã học trò sống gần núi Ngưng Bích, hôm nay khéo thay có dịp câu cá ở đầm nước ven núi, thấy cụ già lần ra từ khu rừng, y rất lấy làm ngạc nhiên. Thẩm Chiên Đàn thể chuyện, đành phải chấm nước viết chữ, hỏi y vì sao tiếng tiêu lại rầu rĩ nghẹn ngào đến thế.


      Thư sinh cười đáp, sinh ra trong gia đình nghèo túng, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay cho y học, lên kinh thi thố cầu công danh, y phụ lòng song thân, từ bé nổi danh thần đồng khắp vùng, lại cưới tiểu thư họ Giả nhà ở kinh thành làm vợ, rồi thi đỗ tiến sĩ cách đó lâu. Thế nhưng mấy hôm trước kim long loạn thế, đốt trụi cung đình phủ đệ, danh sách đỗ đạt và bài thi đều bị thất lạc, quan chủ khảo cũng mất mạng, kỳ thi năm nay phế bỏ. Long hỏa thiêu thành, ngoại trừ y có việc phải ra ngoài, nhà họ Giả từ xuống dưới ai may mắn sống sót, toàn bộ hóa tro tàn.


      Trắng tay đơn độc, công danh lợi lộc vợ đẹp con xinh đều thành mây khói, y đại triệt đại ngộ, về quê làm ruộng, dự định bầu bạn với cha mẹ cho đến hết đời, ra khỏi núi.


      “Ngộ rồi?” Thẩm Chiên Đàn lặng lẽ nghe xong, viết hỏi, “Thực ngộ rồi ư?”


      Thư sinh cười lớn, “Ngộ rồi, cũng có khả năng là ngộ rồi. Đời phù du thênh thang, biến hóa chỉ trong chớp mắt, có chuyện gì thể cợt đùa con người, con người nào có thể cợt đùa điều gì? Ta chỉ là chúng sinh quèn, hà tất cưỡng cầu thấu suốt hồng trần?” Y thong thả nhấp ngụm rượu gạo, “Có thể an lòng, thuyết phục được mình, vẫn còn sống, cũng là yên ổn vậy.”


      “Tiếng tiêu nhân huynh như khóc, lòng vẫn bất cam.”


      “Cười cợt lâu ngày, chừng cũng nguôi ngoai.” Thư sinh đáp, “Cũng may còn có song thân, cũng may ta chưa chết, oán trời trách đất, tím ruột bầm gan, lẽ nào có thể khiến ta vui hơn? Trải qua đại nạn, càng nên quý trọng cái mình có.” Y dõi mắt chăm chú trông về mặt đầm phẳng lặng, “Ta thực lòng muốn sống hết đời ở đây.”


      Thẩm Chiên Đàn trầm mặc đáp lời, hồi lâu sau, mới chậm rãi viết: Nơi này rất đẹp.


      “Nơi đây là quê nhà của ta, đương nhiên đâu đâu cũng đẹp.” Thư sinh , “Cụ từ xa ghé bước, biết vì việc gì?”


      Ta tới tìm người.


      là người thế nào, nếu ta từng gặp, có thể dẫn đường cho cụ.”


      … Thẩm Chiên Đàn thoáng khựng lại, rồi viết tiếp, Nữ tử áo đen, hành tẩu đơn độc, hoặc dẫn theo con dị thú.


      “Ồ, nữ tử áo đen, nữ tử áo đen lại mình vốn hiếm gặp.” Thư sinh mỉm cười, “ nương nọ vào núi mấy ngày, hôm qua còn mua ít thức ăn trong thôn, nghe định ở lại đỉnh núi Vong Tịch, hẳn cũng là người sở hữu dị năng, bằng sao có thể sống ngọn núi ấy?” Y hiếu kỳ nhìn Thẩm Chiên Đàn, “Cụ định tìm ấy?”


      Thẩm Chiên Đàn gật đầu.


      Thư sinh xem xét y lượt từ đầu tới chân, ngẫm ngợi hồi lâu, “Cụ có thể ở lại trong thôn đợi nương ấy hạ sơn, núi Vong Tịch quá cao, dù là người bản địa cũng leo lên được.”


      Thẩm Chiên Đàn im lặng lúc, viết đáp: cần, đa tạ.


      Thư sinh lại quan sát y từ đầu xuống chân: “Sắc trời muộn, tối nay cụ có thể ghé nhà ta nghỉ ngơi, nếu muốn lên đỉnh Vong Tịch cũng phải đợi đến mai mới được, ta thấy cụ cũng mệt…’


      Thẩm Chiên Đàn gật đầu, suốt dọc đường người qua kẻ lại thấy y già yếu bệnh tật, giúp đỡ nhiều lần, y cũng dần quen.


      Chốc lát sau, thư sinh chèo thuyền đưa Thẩm Chiên Đàn qua bờ bên kia, mấy dặm đường rừng đến thôn Bích Tâm. Đó là xóm núi lớn , ước chừng mấy trăm hộ dân, nhà thư sinh ở cuối thôn, phải qua cánh rừng trúc.


      Bấy giờ sắc trời tối, trong rừng trúc bốn phía mịt mùng, trăng sáng vừa lên, trải xuống vạt màu bàng bạc êm ái, càng làm nổi bật viền bóng của cành lá.


      Trong rừng chừng như có gì đó khẽ động đậy, Thẩm Chiêm Đàn được nửa đường, ngẩng mặt.


      Có gì đó ánh lên dưới màu trăng.


      Dõi mắt nhìn, cách con đường mòn xa trong rừng trúc, ai đó đặt chén rượu tảng đá, trong chén đựng đầy rượu ngọt, lấp lánh dưới bóng trăng. con vật vừa giống thỏ vừa giống mèo, nom như túm lông, yên tĩnh phục người bên chén rượu, khẽ nhúc nhích. Người uống rượu xoay lưng về phía y, bóng lưng nhắn thướt tha, mình vận áo đen, nhìn dung nhan.


      Y trông thấy tảng đá bên cạnh chén rượu đặt quyển kinh Phật, chỉ mới giở trang, nhìn từ xa, biết viết gì, nhưng từ hàng chữ cũng như hình dạng mà màu sắc quyển kinh, đó hẳn là cuốn của bộ Tạp A - Hàm Kinh.


      Ai đọc kinh dưới ánh trăng? Thẩm Chiên Đàn thoáng nở nụ cười hằn học, dù giày vò ta đến sống bằng chết, vẫn quên nổi y, vẫn dốc sức kiếm tìm những dấu vết nhặt “ta” có thể để lại, ha ha ha. Dù có làm gì ta, vẫn mãi mãi tìm thấy y, dù có đọc hết vạn cuốn kinh thư, khắp đại giang nam bắc, vĩnh viễn tìm thấy y! nỗi hả hê dâng lên trong lòng y, khiến y khỏi hếch cằm, lại nhìn về hướng bóng lưng nàng.


      Nàng vẫn đưa lưng về phía y, đưa tay lật bừa trang, y đứng từ xa nhìn, chỉ trông thấy đường nét mơ hồ của hàng chữ, liền biết ngay là cuốn ba mươi hai Tạp A - Hàm Kinh. Y lớn lên trong chùa, lúc mất trí nhớ lòng nghiên cứu Phật pháp, nội dung kinh thư sớm thuộc làu làu như cháo chảy, chỉ cần liếc mắt, lập tức biết ngay nàng đọc dòng nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :